Chương 88 Khắc tận xương
Cảm giác vô lực.
Cố Lạc lại cảm nhận được thế nào là cảm giác vô lực cách sâu sắc lần nữa.
Kỷ Linh, Thi Dạ Diễm, Thi Dạ Triêu, 72...Dường như mỗi đôi mắt nhìn đều tràn đầy vô số câu hỏi, nghi ngờ, chất vấn v.vv..
Mỗi đôi mắt, mỗi người đều phải là dễ dàng qua loa cho xong. Thân phận nhạy cảm của quyết định từng chữ của đều có thể khiến chuyện phát triển theo hướng thể tưởng tượng được.
Căn phòng yên tĩnh tiếng động đè nặng lên người , hơi thở cũng nặng nề.
Thi Dạ Diễm trước mặt, Thi Dạ Triêu sau lưng, bất kể là ai cũng đều có hàng ngàn hàng vạn mối dây liên hệ với , muốn tổn thương bất cứ ai.
Cố Lạc lui bước được, cụp mắt xuống, cúi thấp người trước mặt Kỷ Linh. "Tôi biết gì, chỉ biết cho dù thế nào chăng nữa Eric cũng tới vì ngài Thi."
Mắt Kỷ Linh đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong mắt chịu chảy ra, nâng cằm với đường cong cứng ngắc, duy trì ngạo mạn trước sau như của bà, chịu để lộ quá nhiều yếu đuối trước mặt người khác. Dường như bà dùng rất nhiều sức lực mới bình phục được tâm trạng, xoay người, lâu sau mới : "Tôi muốn yên tĩnh chút. Tất cả ra ngoài hết , Evan ở lại."
Rời phòng đầu tiên là 72, Thi Dạ Triêu và Thi Dạ Diễm cũng nhìn nhau thêm cái nhưng bầu khí vẫn giương cung bạt kiếm.
Đầu Cố Lạc bắt đầu nhức, sờ soạng trong túi, phát quên mang theo thuốc.
Cơn đau này tới vừa vội vừa nhanh. Mồ hôi lớn bằng hạt đậu nhanh chóng chảy xuống từ trán . cố nén, xoay người ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Cố Lạc cảm thấy đầu mình như nứt ra, chống tay lên tường mấy mét bắt đầu run rẩy.
lúc dựa vào tường, gần như đứng vững bỗng được hai bàn tay to đỡ kịp thời. "Khó chịu ở đâu?"
Thi Dạ Diễm vừa ra tới thấy lảo đảo muốn ngã, thở hổn hển. Cố Lạc nâng đầu lên nhưng khuôn mặt của trở nên lờ mờ trước mắt .
"Cố Lạc?" Giọng càng lúc càng xa xôi.
"Thuốc ở trong xe, mau dẫn em tới đó lấy...Đừng...Đừng để Evan nhìn thấy..." Cố Lạc vịn tay , cố gắng giữ vững tỉnh táo. Khi xong câu đó hai chân mền nhũn, người xụi xuống.
Thi Dạ Diễm nâng người trượt xuống của , xoay mặt lại, lòng thần cả kinh.
Hai mắt Cố Lạc nhắm nghiền, mất ý thức.
...
Khi tỉnh lại, Cố Lạc còn trong bệnh viện mà là trong căn phòng quen thuộc.
Là chỗ ở của .
bàn bày mấy lọ thuốc. Thuốc bác sĩ J cho có tác dụng như thuốc giảm đau đầu sau khi đầu bị thương quá nặng, cũng có mấy loại thuốc hề bình thường.
Lúc này, Thi Dạ Diễm bóp lọ trong số đó, nhưng có bất cứ dấu hiệu giải thích gì. Thấy tỉnh lại, để lọ thuốc xuống, nghiêng nghiêng người đỡ tựa vào đầu giường. "Cảm thấy thế nào rồi?"
Cố Lạc mờ mịt mở to mắt, ngẩn người rất lâu mới giơ tay lên xoa xoa đầu. "Em ngủ bao lâu rồi?"
Giọng hơi khàn, dáng vẻ yếu đuối lúc khẽ nhíu mày khiến Thi Dạ Diễm nhìn chằm chằm lúc. nhìn đồng hồ cổ tay. "Ba giờ." dừng lại chút, trước khi đặt câu hỏi cầm điện thoại di động của qua. " ta tìm em."
Ba cuộc gọi nhỡ đều tới từ Thi Dạ Triêu. Cố Lạc cầm điện thoại, đầu ngón tay trượt tên . " vẫn luôn ở đây?"
"Ừ."
"Lúc nãy tôi ngủ trông thế nào?"
"Đó phải là ngủ." Thi Dạ Diễm sửa cho đúng: "Đó là ngất xỉu, nếu phải còn hít thở em yên lặng như người chết." Giống như Thi Thác Thần chỉ có thể thở dựa vào máy hôm nay...Nghĩ tới đây, cổ họng Thi Dạ Diễm bỗng nghẹn nghẹn. "Chỗ em có thuốc ?"
Cố Lạc chỉ chỉ ngăn kéo. Là do Từ Ngao để lại lần trước.
Thi Dạ Diễm tới trước cửa sổ, châm thuốc hít hơi. Cố Lạc nghiêng đầu nhìn , cũng biết nghĩ gì, mãi cho tới lúc quay lại nhìn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
" nghĩ gì?" Thi Dạ Diễm ngậm thuốc, hỏi.
"Dáng vẻ hút thuốc lá rất giống ấy."
Thi Dạ Diễm có thể đoán được chính xác trăm phần trăm là trong lòng Cố Lạc cất giấu bí mật, bí mật cực kỳ lớn. Với tính tình của sao có thể dễ dàng bày tình cảm của mình trước mặt , mà còn chỉ lần.
Ánh mắt nhìn gần như si mê, trong mắt có rất nhiều thứ. có muốn coi thâm tình trong đó cũng thể. Mà loại si mê và thâm tình này cũng đều phải do mà ra. chỉ tìm kiếm bóng dáng của trai người mà thôi.
Thi Dạ Diễm dùng điếu thuốc đè nén bi thương do chuyện Thi Thác Thần mang tới, hất cằm về phía mấy lọ thuốc để đầu giường được lấy từ trong túi ra. "Bây giờ có thể cho biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?"
Cố Lạc thu hồi ánh mắt người về, "Có thể đồng ý với em chuyện ?"
Thi Dạ Diễm gần như đoán được định gì, cũng đáp lời.
"Đừng đấu với ấy."
Trả lời là nụ cười lạnh của . "Chuyện tới mức này rồi em còn vậy."
"Eric."
" muốn bàn chuyện có liên quan tới ta với em." Thi Dạ Diễm từ chối rất thẳng thắn, giống y như dự đoán của Cố Lạc.
tiếp, vén chăn lên bước chân trần xuống giường, tới sóng vai với bên cửa sổ. "Được."
Hai người giữ vững im lặng trong khoảng thời gian rất dài. Thời gian lẳng lặng trôi , rốt cuộc đợi tới lúc mở miệng.
"Vậy chúng ta về chuyện chúng ta." Cố Lạc ra vẻ thèm đếm xỉa tới, " muốn biết chuyện gì của em?"
chờ Thi Dạ Diễm trả lời, tự hỏi tự đáp, tiếp: "Ở gáy em có vết thương rất dài." cầm tay sờ lên chỗ vết thương, "Là bị thương lúc gặp chuyện may ở nước K, làm phẫu thuật nhưng tính là thành công hoàn toàn. thấy di chứng."
"Là ai —— "
Lời Thi Dạ Diễm bị Cố Lạc cắt ngang. phủ tay lên bụng mình: "Lúc đó trong bụng em có sinh mệnh ."
Thi Dạ Diễm ngạc nhiên. Tuy trước lúc gặp nhau đoán nhưng chấn động hoàn toàn khác với chính tai nghe thừa nhận. Cố Lạc rất bình tĩnh, lúc che lên bụng ngẩng đầu nhìn : "Trong ấn tượng của , Thi Dạ Triêu là người như vậy à?"
"..."
"Tâm cơ, sắc sảo, tàn nhẫn, ác độc, máu lạnh, từ thủ đoạn nào, còn rất nhiều nữa, đúng ?" Cố Lạc cười nhàn nhạt, "Em phủ nhận. Bởi vì có vài chuyện em trải qua với , cho dù là bây giờ, em cũng phủ nhận ấy là người như vậy."
Nhưng số mạng chính là vô thường như vậy, khiến ở bên người đàn ông đáng sợ như vậy. Lúc phản kháng kịch liệt nhất, cứng rắn trói buộc cuộc đời hai con người ở cùng chỗ, chờ thỏa hiệp, chấp nhận số phận, bình thường trở lại lại dùng cách mạnh mẽ tách họ ra, tách số mạng họ ra khỏi nhau.
Thi Dạ Diễm biết nhớ lại điều gì mà lại có thể khiến cứ chảy nước mắt trước mặt như vậy mà biết. là Cố Lạc, là Cố Lạc mà Từ Ngao bội phục, là Cố Lạc chưa từng bị bất cứ khó khăn gì đánh bại nhưng lại khóc ra tiếng như thế này.
Thi Dạ Diễm dám tin mà chạm vào khóe mắt , nước mắt ướt đẫm tay . "Cố Lạc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
như pho tượng búp bê dễ vỡ, chỉ đụng cái là nước mắt đau đớn trong mắt lăn xuống lập tức. "Đó là đứa bé đầu tiên của em và Thi Dạ Triêu, cũng là...duy nhất. Sau này có nữa."
Câu hỏi của Thi Dạ Diễm thể ra khỏi miệng. có ảo giác nguyên nhân kia khiến sụp đổ, hay có lẽ bây giờ sụp đổ rồi.
kéo đầu qua, để dựa vào ngực mình, để khóc thỏa thuê. "Em có thể , coi như chưa từng hỏi." bỗng muốn biết gì cả nhưng lý trí lại cho biết rằng thể.
"..."
"Khóc thành tiếng ."
"..."
Quả thực là từ trước tới nay chưa từng khóc, người Cố Lạc run lên nhưng lại phát ra được tiếng động gì. nhếch môi lên thở, ngửa đầu mở to mắt nhưng làm thế nào cũng thể dừng bi thương và tuyệt vọng chảy ra từ trong mắt.
"Em bị bệnh." nghẹn ngào, ngón tay nắm chặt quần áo , bất lực trước nay chưa từng thấy: "Eric, em bị bệnh. cho em biết phải làm sao bây giờ có được hay ?...Em còn có rất nhiều chuyện chưa làm, rất nhiều mơ ước chưa thực , được chứng kiến Già Già lớn lên, được nhìn thấy Nhan Hạ kết hôn, được gả cho Thi Dạ Triêu, được... được sinh cho ấy đứa bé..."
tới cuối cùng, rốt cuộc từ khóc thành tiếng trở thành từ từ trượt xuống từ trong lòng , ngồi xổm đất, hai tay bịt mắt khóc lớn, rất lâu dừng lại.
Hôm nay, rốt cuộc Thi Dạ Diễm hiểu thứ thể diễn tả thành lời mà mình cảm nhận được từ từ trước tới nay là gì.
Đó là cam lòng sâu sắc và tuyệt vọng.
...
***
Mấy giờ sau khi Cố Lạc biến mất, rốt cuộc Thi Dạ Triêu nhận được điện thoại của thuộc hạ, biết được hành tung của .
Khi đó Cố Lạc trở lại bệnh viện, vừa tới lầu .
sửa sang lại nhan sắc trước gương ở lầu . Dấu vết mắt khi khóc sau khi được trang điểm nhạt rất nhiều. vừa định xoay người vào thang máy bỗng bị cái tay giữ vai lại từ phía sau.
Cảm giác quen thuộc lập tức xâm nhập vào các giác quan của . cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Cố Doãn nắm chặt vai , nhấn vào lòng mình, cúi đầu ghé vào tai , giọng mang theo ý nguy hiểm rất ràng: "Bản lĩnh của em là lợi hại hơn nghĩ."
chống cự của Cố Lạc cũng khiến Cố Doãn buông lỏng. ta xoay mặt lại đối mặt với mình. Nhìn thấy mặt Cố Doãn lần nữa, tức giận mà vốn cho là có thể kìm nén được lại còn mãnh liệt hơn mong muốn. "Sao lại tới đây?"
"Câu hỏi này kỳ lạ. là trai em, tới thăm em sau khi em xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn cần hỏi tại sao à?" Bàn về khả năng diễn xuất Cố Doãn hoàn toàn là cao thủ. ta vô tình mà nhìn xung quanh. "Huống hồ lúc Thi Thác Thần sống chết chưa , tới thăm có gì thể à?"
Cố Lạc mím môi , chờ Cố Doãn rốt cuộc nhắc tới trọng điểm chuyến lần này: "Còn nữa, đương nhiên cũng phải gặp con trai ngoan đáng của em."
Cố Lạc muốn thêm gì với ta ở đây, cố gắng đẩy ta ra, xoay người định nhưng lại thấy Thi Dạ Triêu ra khỏi thang máy. Lúc này, chân bỗng mất cảm giác, suýt nữa quỳ xuống trước mặt .
Last edited by a moderator: 9/12/15