1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lau súng cướp cò - Tâm Thường (Quân Nhân) [HOÀN- ĐÃ CÓ EBOOK]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☂Chương 81☂: Khắc cốt ghi tâm

      Cố Lạc ra khỏi nhà Thi Dạ Diễm, chỉ có 72 đứng bên cạnh xe chờ , sớm thấy bóng dáng Thi Dạ Triêu.

      72 cần chỉ thị mà lái xe thẳng tới chỗ Thi Dạ Triêu. Là nơi ở lúc đầu của .

      Xe từ từ tiến vào trong viện. Cố Lạc xuống xe lập tức, 72 cũng thế. Hai người im lặng, vì cùng người đàn ông.

      "Cố tiểu thư."

      "Tôi biết. Tôi đẻ ấy gây thù chuốc oán trong lúc này đâu." Nhà họ Thi trong giai đoạn khó khăn gian khổ nhất, toàn bộ đều do Thi Dạ Triêu gánh vác. biết chỉ có mình các có thể chịu được bao lâu.

      Cố Lạc có thể thấy được lo lắng của 72. Đây cũng là điều mà nghĩ.

      Cố Lạc tìm được ở lầu , lát sau nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm lầu. đẩy cửa vào phòng, Thi Dạ Triêu tắm, đứng dưới vòi hoa sen, đưa lưng về phía . Khí nóng vấn vít vờn quanh người , khiến bóng hình trở nên mờ ảo.

      phòng tắm, hai người cửu biệt tương phùng, hai trái tim vì phải khắc chế mà ở bên bờ vực của điên cuồng.

      Cố Lạc cởi giày, bước từng bước lên bậc thang. Thi Dạ Triêu biết tới gần. Cố Lạc có thể thấy được cơ bắp lưng căng cứng lại. Đầu tiên đưa tay ra dò xét, dán lòng bàn tay lên lưng , sau đó hai tay ôm chặt hông , hít sâu hơi, gọi tên : "Evan..."

      Là ai đời này câu thần chú ngắn nhất là tên người?

      tiếng gọi trầm trầm này khiến Thi Dạ Triêu rốt cuộc nhịn được mà có hành động. trở tay, duỗi tay ra kéo , áp lên tường.

      Tầm nhìn của hai người chạm vào nhau cách tấm màn bằng hơi nước. Mắt sáng như đuốc, tựa như muốn ăn vậy. " phút trước khi còn suy nghĩ xem có nên hỏi cậu ta ai mới là nhân vật quan trọng lại để thấy màn như vậy, em hẳn nên cho lời giải thích?"

      "Mặc kệ nghi ngờ gì, chuyện này đều liên quan gì tới Eric cả."

      "Những điều biết phải như thế."

      "Những điều biết phải là chân tướng."

      "Chân tướng là gì?"

      "..." Cố Lạc nghẹn họng, thể , ít nhất bây giờ thể.

      Hơi nước bay lên tạo thành lớp sương mù dày đặc giữa hai người. Vết thương người Thi Dạ Triêu lộ ra trước mặt . Đó là do mấy tháng trước cứu mà để lại vết thương mới, là bằng chứng mà cho là chứng minh cho tình cảm của dành cho . Hai mắt Cố Lạc ướt át, giọng cũng nghẹn ngào: "Bây giờ chỉ có những lời này muốn với em thôi à?"

      Bờ môi Thi Dạ Triêu nhếch lên, hai tay bỗng kéo phát, cái áo sơ mi của bị xé ra, chỉ còn lại cái áo lót bên trong. Ánh mắt dừng lâu vết thương vai, trượt xuống nơi miệng vết thương khép lại ở bụng. màn trong rừng sâu ở nước K lên trước mắt . Đôi lông mày rậm của nhíu lại, ngón tay chạm lên cái bụng bằng phẳng của , cổ họng chan chát đau đớn, ánh lửa trong mắt càng cháy sáng hơn.

      Chuyện hai người gặp phải như thứ thuốc độc đánh vào thần kinh và tâm trí hai người, càng muốn đè lại càng làm được. Độ ấm ngón tay như que hàn, chạy người , gặm nhấm linh hồn .

      "Ôm em cái , để chứng tỏ em còn...còn sống." Trong giọng hoảng hốt của Cố Lạc chứa nghẹn ngào, cố ý xem sinh mệnh mất .

      Sống sót sau tai nạn, vốn phải là chuyện quan trọng nhất giữa bọn họ lúc này.

      Trong khoảnh khắc tiếng vừa dứt Thi Dạ Triêu bỗng kéo vào lòng, cúi đầu hôn mạnh lên môi . Nụ hôn phải như hôn mà như cắn xé. Cố Lạc bị đau nhưng là tình nguyện.

      Miễn là cảm giác mang cho mặc kệ là đau hay là khổ hay hạnh phúc, đều cảm nhận cách nghiêm túc. chỉ là thừa nhận mà thậm chí còn là đòi lấy.

      ôm chặt cổ , kiễng chân lên cố gắng đáp lại nụ hôn của . Môi lưỡi quấn lấy nhau, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, phảng phất như tương lai xa ngoài tầm với với chống lại được vòng tay chân thực mà nồng nhiệt của lúc này.

      Đây mới là thế giới thuộc về , là nơi duy nhất muốn ở lại.

      Dục vọng tới mãnh liệt, đánh tan tất cả lý trí và kiên nhẫn. Thi Dạ Triêu nhấc chân của lên, có bất cứ khúc nhạc dạo nào mà xông thẳng vào, chạm tới mức toàn thân Cố Lạc bỗng căng lên. Nhưng Thi Dạ Triêu cho chút xíu thời gian để thích ứng nào mà di chuyển điên cuồng, tiến vào mạnh mẽ, dốc hết tất cả sức lực chiếm lấy tất cả của , để bất cứ đường lui nào. Tiếng Cố Lạc chuyển từ ngâm khẽ sang khóc nức nở, lọt vào tai Thi Dạ Triêu lại như cây kim sắc nhọn đâm mạnh vào lòng .

      Chiến trường của hai người chuyển từ phòng tắm tới giường, cơ hồ có tư thế khác. Cả quá trình Thi Dạ Triêu phát ra mình chịu đựng được khi thấy mặt . Mỗi biểu cảm của đều được thu hết vào tầm mắt. Vì lực đạo của mà đau đớn, vì xâm nhập của mà khó nhịn, tất cả phản ứng của đều từ mà ra. Cố Lạc yếu ớt mềm mại như vậy khiến Thi Dạ Triêu biết phải làm sao mới tốt. Là có được hay là chiếm hữu? hoàn toàn biết phải làm sao.

      ôm , hôn hoặc cắn lên môi lần lại lần, nỉ non chữ mà từng và vẫn khắc sâu trong lòng : "Lạc Lạc...Lạc Lạc..."

      Từ đầu tới cuối hai người với nhau nhiều, chỉ có hôn kịch liệt và điên cuồng, đè nén mâu thuẫn xuống, chống cự lại thực, lựa chọn quên chuyện nên quên nhất, hiểu trong lòng mà ra -- ai cũng ra nửa chữ có liên quan tới đứa bé. Ánh mắt đủ để người ta thấy mà sợ hãi, đáy mắt chứa cảm xúc phức tạp, mà cảm xúc lớn nhất là bi thương khổng lồ.

      Đau mà . Đây là cách biểu đạt của người đàn ông thâm trầm nhất.

      Cũng là duy nhất.

      ...

      ...

      nhớ rốt cuộc hai người làm bao nhiêu lần. Thi Dạ Triêu như dã thú được bỏ lệnh cấm, hờ hững với lời cầu xin tha thứ của Cố Lạc sau này, Chờ tới lúc Cố Lạc quá mệt mà ngủ thiếp dục vọng của vẫn thể lắng lại. ôm vào lòng, thể chợp mắt được. Đối với người phụ nữ mà vết thương người cũng sao, nhưng Thi Dạ Triêu chỉ để ý tới vết sẹo dữ tợn bụng , thể xua tan được. Đây là do gián tiếp tạo thành.

      Cố Lạc ngủ thẳng tới hôm sau, trong nhà chỉ còn lại mình , căn phòng trống rỗng khiến sợ hãi, dự cảm lành lướt qua đầu ngay lập tức, vội vàng gọi điện cho .

      Chuông chỉ vang tiếng được nối, bên kia rất ầm ỹ, có thể loáng thoáng nghe được tiếng mấy người đàn ông tranh luận ngớt bằng tiếng . Bởi vậy lúc Thi Dạ Triêu dùng tiếng Trung chuyện với lòng mới an ổn, mới nhớ tới bây giờ ngày nào cũng

      Chương 81

      Phải giải quyết hằng hà việc rắc rối vì nhà họ Thi.

      Bên kia điện thoại có ngừơi gọi tên , nhưng ồn ào bên kia trở nên yên tĩnh rất nhanh. Thi Dạ Triêu qua căn phòng có ai mới :"Lúc em còn ngủ. Ăn chút gì , chờ xử lí xong chuyện bên này về với em."

      " Em muốn đâu cả."

      " Con trai cũng cần."

      "....''

      "Yên tâm chờ , lúc về muốn thấy em ở nhà."

      Cúp điện thoại Cố Lạc ôm chăn nằm lại, khép mắt ngủ. Có thể là tư thế ngủ thỏai mái nên chuyển người, lại lộ ra vết ẩm bên gối và giọt nứơc trong suốt nơi khóe mắt.

      buổi chìêu của ngày bình thường, ở nhà chờ người đàn ông của mình về.

      Ngày hôm nay của ba năm sau ...

      số việc thể nghĩ, dám nghĩ bởi vì sợ hao hết dũng khí của , phá tan lớp vỏ ngụy trang như có gì xảy ra của .

      Cố Lạc sợ rồi, chỉ để lại Thi Dạ Triêu mình qua ngày.

      Càng sợ càng bíêt dùng cách nào để rời và rời lúc nào.

      ...

      Lục Già Việt tan học về, thấy đứng ở cửa vào sửng sốt, ý thức được gì đó, vứt cặp sách xuống, chạy vội lên lầu, hô to tên Cố Lạc! Lạc Lạc!

      Cố Lạc ra từ phòng bếp, " Mẹ ở đây."

      tiếng này khiến Lục Già Việt để ý dưới chân mà bước hụt, trượt vài bậc thang, té xuống.

      Cố Lạc định tới đỡ cậu nhưng kịp. bứơc lên trước, xấc cao tay áo và ống quần của cậu lên để kiểm tra xem cậu có bị thương :" Vội vàng như thế làm gì?"

      Ngẩng đầu, bỗng thấy bộ dáng cố nén nước mắt đầy bướng bỉnh của cậu, lòng Cố Lạc đau đớn, xoa mạnh đầu cậu:" được khóc."

      Thi Dạ Triêu từ lầu xuống vừa vặn nghe được tiếng Lục Già Việt cao như tíêng khóc, nhứơng mày, ke o cậu từ sàn nhà dậy. Nhưng đánh giá nửa chữ mà chỉ vòng qua ngừơi cậu, bước vào thưởng thức bữa tối mà Cố Lạc vừa bưng lên bàn.

      Lục Già Việt cho tới bây gìơ đều quan tâm đến hình tượng và mặt mũi vậy.mà lúc này đây lại khóc như đứa trẻ. Cậu ôm Cố Lạc khóc ngừng, vừa khóc vừa óan giận trách móc:" Mẹ đâu vậy? Sao gìơ mới về? cần Già Già nữa sao? "

      Tim Cố Lạc như bị dao cứa, đành phải dùng giọng điệu chế nhạo, xoa bóp khuôn mặt nhắn của cậu:"Có nhớ mẹ từng hứa với con là dù bao lâu nhất định trở về ?"

      Hai mẹ con bên kia trình diễn tiết mục chia tay rồi gặp lại, mình Thi Dạ Triêu bên này yên lặng ăn cơm. Cố Lạc vừa dỗ cậu vừa cho cậu ăn, dường như hoàn toàn quên mất tuổi của cậu, vẫn coi cậu như đứa trẻ thể tự ăn cơm. Mà ánh mắt Thi Dạ Triêu luôn nhìn về phiá này là... ghen ghét.

      Đãi ngộ này chỉ có vào buổi tối, lúc hai người ở riêng mới có. Cố Lạc dỗ Lục Già Việt ngủ mới bưng trái cây về phòng. Thi Dạ Triêu vừa tắm xong, đứng trước gương cạo râu. Cố Lạc đút quả đào vào miệng .

      Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm qua kính, quay mặt , tay xét cái, ngay lập tức cơn đau từ cằm truyền tới, bọt mặt thoáng chốc nhuộm đỏ.

      Động tác của dừng lại chút, bình tĩnh bỏ dao cạo râu ra, rửa cằm bị cắt qua. Cố Lạc đứng ở đó cười, " Rốt cuộc nhớ em bao nhiêu mà nhìn lén em tới mất hồn như thế?"

      Thi Dạ Triêu cũng phản bác lại, dường như nhớ tới gì đó, đóng vòi nước, xoay người ngồi sang bên, ra hiệu cầm lấy dao cạo râu.

      Cố Lạc ngậm quả đào trong miệng, vừa ăn vừa cười, xoa bọt cạo râu lên cho lần nữa, khẽ nâng cằm lên, bắt đầu cạo râu cho . Lúc này Thi Dạ Triêu có thể càn rỡ nhìn , bàn tay to nắm eo , vuốt ve khe khẽ.

      biết dẫn ra ái muội trong khí thế nào. Lúc tay vừa dò vào dưới váy ngủ của cơn đau bén nhọn truyền tới từ cằm lần nữa.

      Ngay lúc đó, dao cạo râu rô khỏi tay Cố Lạc nhưng phản ứng cực nhanh, dùng tay trái tíêp được ngay.

      nhìn bọt cạo râu lại nhuộm đỏ lần nữa, còn ý cười, tay chân lạnh lẽo, lạnh tới cả đầu ngón tay -- ngòai tay phải tê tê.

      Thi Dạ Triêu tặc lưỡi đành phải buông ra để rửa vết thương, " Em xuống tay mạnh tí nữa mạng ở trong tay em rồi."

      Cố Lạc trả lời, Thi Dạ Triêu quay đầu lại, tay trái vô nắm chặt dao cạo râu, vẻ mặt như sắp khóc.

      "Sao vậy?" hiểu.

      " Khi nào cưới em?."

      " Gấp rút vậy à?" Thi Dạ Triêu nhíu mày trêu " Trước kia em thế này, thà chết cũng chịu gả cho ."

      " Lúc đó là em biết." Cố Lạc nhìn sâu: " biết sau này em nếu gả cho , thà rằng em tự vẫn."

      Đồng tử Thi Dạ Triêu tối lại, ném ngay khăn mặt , bế về phòng, đặt lên giường, " Chờ tình hình ba tốt hơn chút chúng ta kết hôn ngay."
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 82: Khắc cốt ghi tâm



      Nhắc tới Thi Thác Thần, Cố Lạc vài lần đề xuất tới bệnh viện thăm nhưng đều bị Thi Dạ Triêu từ chối. Cố Lạc hiểu, "Biết đâu em vừa lộ mặt vừa hay xoa dịu căng thẳng giữa hai nhà, cũng có thể khiến lời đồn đãi vô căn cứ chuyển hướng?"

      gì Thi Dạ Triêu cũng chịu, "Tới lúc dẫn em tới, tạm thời đừng lộ mặt, vội."

      Cố Lạc trầm mặc: " có cần phải đề phòng em thế ?"

      Tin tức về tình hình của Thi Thác Thần vẫn được phong tỏa, ngoài A từng tiết lộ ra Cố Lạc chưa hề nghe Thi Dạ Triêu đề cập tới chuyện này nửa chữ.

      "Em nghĩ nhiều rồi." Thi Dạ Triêu cũng nhìn , soi gương thắt lại cà vạt. "Em vừa về bao lâu, cần phải dưỡng thân thể, ở nhà theo Già Già mới tốt, đừng quan tâm tới chuyện khác."

      "Nhưng Amy và ngài Thi --"

      "Đều liên quan tới em nữa." Thi Dạ Triêu cắt ngang lời , mặc áo khoác Âu phục mà đưa tới. " xử lý tất cả mọi chuyện."

      "Em sao?" Cố Lạc hơi giận dỗi: " định để em ngốc đến mốc meo trong nhà hả?"

      Lúc này Thi Dạ Triêu mới quay qua, kéo vào lòng, hôn mạnh lên môi rồi mới rời môi ra, hỏi: "Lúc nhận nuôi Già Già em nghĩ gì?"

      "Nó với rồi hả?" Lòng Cố Lạc trống rỗng. Rốt cuộc chuyện này vẫn bị biết.

      "Còn cần phải lừa à?" Thi Dạ Triêu nắm cằm của . "Nếu phải em cẩn thận mà lỡ miệng có phải định giấu cả đời ? Để nghĩ em chưa kết hôn có con có lợi gì?"

      " để ý tới chuyện em có con trai mà."

      "Có phải tới bây giờ em vẫn điểm quan trọng là gì ?" Mặt Thi Dạ Triêu lạnh lại, vừa kiềm chế cảm xúc vừa ôm , lời nào.

      "Dù sao các sống chung với nhau lâu như vậy, nó có phải con ruột của em hay còn quan trọng nữa." Cố Lạc dám nhìn , kéo kéo nút thắt cà vạt của : "Với em mà Già Già là con ruột của em. Nó là...hy vọng của em."

      "Hy vọng gì? Em nuôi nó như đứa trẻ bình thường có hy vọng gì? Là con trai của mới có hy vọng."

      câu này gợi lên vết thương mà hai người cố gắng quên . Thi Dạ Triêu ép đầu vào ngực mình, hôn lên giữa mái tóc : "Chờ tất cả mọi chuyện qua . Em hãy dưỡng thân thể cho tốt." cúi đầu ghé sát vào tai : "Chúng ta sinh đứa."

      Cố Lạc nhắm mắt lại, hít hơi thở và độ ấm của cách tham lam: "Con trai hay con ?"

      kỵ sĩ như Già Già hay công chúa như Tiểu Trà Diệp? Khóe môi Thi Dạ Triêu nhếch lên thành ý cười: " trai là tốt nhất. Chỉ cần phải hai đứa con trai."

      Có vài thứ chỉ trải qua lần là đủ rồi. Cố Lạc biết Thi Dạ Triêu muốn đưa những thứ tàn khóc vào thế giới của đời sau.

      Trong bức tranh tương lai của . Cố Lạc ngẩng đầu lên, chạm môi vào cổ , khóe mắt ướt át, giọng khàn khàn, thầm: "Em hận , hận mình thể bảo vệ tốt đứa bé..."

      quyến luyến bịn rịn này dễ dàng khơi lên tình cảm sâu sắc của Thi Dạ Triêu. hiểu nỗi đau của . Càng hiểu trong lòng càng tự trách và căm hận, khó có thể ức chế được.

      "Lạc Lạc, cho biết có phải người làm những chuyện này là Cố Doãn ?" hỏi vài lần nhưng Cố Lạc phủ nhận. Mỗi lần hai người nhắc tới đề tài này đều vào ngõ cụt. vừa khiến nghi ngờ Eric vừa thừa nhận là Cố Doãn nhưng căn bản có chứng cứ để chứng minh cho lời của mình.

      "Đưa em gặp ngài Thi em cân nhắc." Cố Lạc cò kè mặc cả, Thi Dạ Triêu lập tức buông ra, chấm dứt câu chuyện.

      ...

      Kỷ Linh biết việc này thái độ hoàn toàn trái ngược với , cũng phản đối để Cố Lạc tới. "Tôi biết cậu cẩn thận. Cố Lạc có thể an toàn trở về đúng là kỳ lạ. Có chuyện ấy gạt cậu nhưng cậu cũng giấu ấy rất nhiều việc, cho cùng cũng công bằng."

      Thi Dạ Triêu nheo mắt lại, "Trước khi chưa tra mọi chuyện thể mạo hiểm."

      " ra cậu sớm biết A có vấn đề đúng ? Với cẩn thận của cậu sao bố trí phòng ngự với A chứ? Nhưng lại dùng chính ta để câu cá." Kỷ Linh mỉa mai, "a" khẽ tiếng: "Chẳng qua đoán được Cố Lạc có thai thôi."

      "Chuyện gì cũng thể qua mắt bà" Thi Dạ Triêu lạnh mắt: "Tôi còn cưới ấy nữa."

      "Trong lúc mối quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Thi căng thẳng? Cố Bạch Bùi chưa hẳn bằng lòng gả con cho cậu."

      "Tôi cưới ấy liên quan gì tới ai cả, càng liên quan tới lợi ích."

      Đôi mắt đẹp của Kỷ Linh chuyển động. Hôn nhân liên quan tới lợi ích và mưu, chẳng lẽ là chỉ liên quan tới tình à? Nhưng sau khi gặp Cố Lạc Kỷ Linh cảm thấy giữa bọn họ phải chỉ có tình . Ít nhất thứ trong mắt Cố Lạc và Thi Dạ Triêu giống nhau.

      Quả dường như lén gạt rất nhiều chuyện, là tốt hay xấu ai biết, chỉ có thể khẳng định là có liên quan tới Thi Dạ Triêu.

      Thi Thác Thần nằm trong phòng quan sát, hôn mê bất tỉnh. Tình hình còn nghiêm trọng hơn Cố Lạc đoán rất nhiều. dám tin Thi Dạ Triêu có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.

      Thi Thác Thần cố ý nhắc tới nhà họ Cố trước mặt bọn họ. Cố Lạc ra khỏi bệnh viện liên lạc ngay với Nhan Hạ. Ngày hai người hẹn gặp nhau, Nhan Hạ để ý tới hình tượng mà khóc lem hết cả lớp trang điểm. Cố Lạc an ủi người đàn ông đeo kính râm đội mũ bước vào.

      Cố Lạc liếc người nọ cái, nhét khăn giấy vào tay Nhan Hạ, mượn cớ nhà vệ sinh.

      Vị trí của nhà vệ sinh khá khuất. Cố Lạc cố ý rất chậm, chú ý quan sát xung quanh rồi bóng lóe lên, quẹo vào nhà vệ sinh nam.

      trốn vào căn phòng cạnh đó, rất nhanh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng dừng lại, gõ hai cái theo tiết tấu rồi mới đẩy cửa vào.

      Người đàn ông đánh giá Cố Lạc, cho cái ôm chặt, thở ra hơi dài. " có thể vì em mà giảm thọ vài năm đấy."

      Người này chính là Từ Ngao. Cố Lạc bị đùa đến mức bật cười, vỗ vỗ vai . "Em sao. Thời gian nhiều, chúng ta ngắn gọn."

      Từ Ngao dùng khẩu hình ra tên người. "Tác Nhĩ?"

      Cố Lạc chần chừ lúc rồi gật đầu. Từ Ngao lập tức bốc hỏa, lộ ra sát ý. " ta có làm gì với em ?"

      "Ngoài suýt chút nữa gặp lại các ." Cố Lạc tự giễu, " có gì. Trừ lần đó ra ta làm gì cả." muốn lại thôi. Từ Ngao hiểu : " có chứng cứ xác thực để chứng minh là trai em và ta nhưng đúng là em từng gặp Eric."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Khắc cốt ghi tâm

      Trong ấn tượng của Lục Già Việt chưa từng thấy Cố Lạc có bộ dạng này.

      Cậu từng học qua lớp cấp cứu cơ bản, tìm hộp cấp cứu xử lý vết thương trán cách đơn giản cho . Vài lần cậu cầm điện thoại lên nhưng nhớ tới lời Cố Lạc dặn trước khi ngất lai thể xua tan ý nghĩ này. Cậu thử kéo lên ghế sô pha nhưng còn nên hơi sức đủ, lại sợ làm bị thương nên đành phải lấy tấm thảm ra phủ lên cho còn mình canh giữ bên cạnh.

      Cậu biết vì sao Cố Lạc té xỉu nhưng chưa từng thấy bộ dạng yếu ớt như thế của . Cậu quen với việc Cố Lạc như nữ siêu nhân, rất ít bị bệnh, vĩnh viễn dồi dào sinh lực, dường như có thể giải quyết tất cả vấn đề vì cậu.

      Nhưng từ lúc gặp chuyện may người có vài điểm giống trước.

      Lúc nào cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu hoặc Thi Dạ Triêu. Hay là ngẩn người ra với thứ gì đó, lại thường làm vỡ đồ. Càng khiến cậu khó hiểu là thường lật lại các ghi chép "Có nợ" của mình, sau đó nhắc mãi: "Lại nợ con nhiều thời gian như thế, mẹ phải làm sao mới tốt đây?"

      Tay bé của Lục Già Việt khẽ phủ lên mái tóc xõa xuống trước trán Cố Lạc, mắt ươn ướt, lay khẽ: "Mẹ, mẹ, tỉnh tỉnh..."

      Cố Lạc vẫn nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, dường như ngủ sau. biết vì sao Lục Già Việt bỗng cảm thấy sợ hãi, nâng đầu Cố Lạc lên, nước mắt rơi xuống lộp độp, lên gương mặt tái nhợt của .

      Lục Già Việt vừa khóc vừa cảm thấy dường như tay chạm phải thứ gì đó sau gáy Cố Lạc. Cậu cẩn thận sờ, khẳng định đó là vết sẹo.

      Vết sẹo?"

      Có thể là lúc gặp chuyện may ở nước K bị thương. Nhưng nghe nhắc tới chuyện này.

      Lục Già Việt nghĩ bỗng nghe tiếng mở cửa. Cậu buông Cố Lạc ra, khập khiễng chạy . Thi Dạ Triêu vừa vào cửa, ném chùm chìa khóa, nới cà vạt, thấy bộ dáng cậu như vậy sửng sốt. "Có chuyện gì?"

      Lục Già Việt đánh nhau thua nhiều thắng ít, lúc bị thương nặng hơn lần này cũng phải có nhưng chưa bao giờ thấy cậu rơi giọt nước mắt.

      Cậu nức nở, giơ tay chỉ về phía phòng bếp. Thi Dạ Triêu bước nhanh qua, liếc cái là thấy ngay Cố Lạc, trái tim như bị bóp nghẹn.

      Thi Dạ Triêu gọi hai tiếng, vạch miếng gạc ra để xem vết thương trán , lại vạch mí mắt lên để nhìn đồng tử , ngẩng đầu lên mà hỏi Lục Già Việt: "Sao lại thế này?"

      Lục Già Việt lắc đầu: "Con biết. Vốn mẹ nấu ăn, con nghe thấy tiếng động, vào thấy..."

      " ấy té xỉu bao lâu rồi?"

      "Hai giờ."

      Ánh mắt Thi Dạ Triêu nghiêm khắc, chất vấn: "Sao gọi điện thoại cho chú! Hay báo cảnh sát!"

      "Con --" Nhớ tới lời Cố Lạc, Lục Già Việt nuốt lời giải thích xuống, mím cái miệng lại.

      Thi Dạ Triêu còn lòng dạ nào mà chờ cậu trả lời, ôm Cố Lạc lên. "Chú đưa mẹ con bệnh viện." tới cửa thấy Lục Già Việt vẫn đứng ở đó, nhướng mày: " tự được à? Hay là cũng muốn chú ôm con lên xe?"

      Lục Già Việt dám nhiều lời, theo ngay lập tức.

      ...

      ***

      Trong khí có mùi nước sát trùng thoang thoảng, là bệnh viện.

      Cố lạc dần dần lấy lại ý thức từ trong bóng tối, tay vừa giật giật bị bàn tay to phủ lên. Cảm giác mát lạnh lại khiến an tâm này chỉ có

      người mới có. Khóe môi hơi nhếch lên, vẫn chưa mở mắt.

      Rất nhanh, hơi thở của người đàn ông vờn quanh , nụ hôn khẽ ấn lên mi tâm , “Đừng mở mắt, ngủ tiếp , ở đây.”

      Giọng trầm thấp dễ dàng trấn an tất cả tâm trạng của . Cố Lạc cứ từ từ nhắm hai mắt như vậy, nhích sát vào lòng , khẽ: “Ôm em cái.”

      cánh tay ôm lấy , lòng bàn tay vỗ lên người . Bên tai là tiếng hít thở và tiếng tim đập trầm ổn, bao lâu sau Cố Lạc chìm vào giấc ngủ.

      tỉnh lại lần nữa trời sáng. Theo ánh mặt trời và bóng dáng mà đoán hẳn là buổi trưa. Thi Dạ Triêu ngủ bên cạnh , sô pha là áo khoác của .Nhớ tới câu ở đây” hôm qua, Cố Lạc vẫn cười cười.Đây là đêm mà ngủ ngon nhất trong khoảng thời gian qua.

      ngửa đầu, khẽ hôn lên môi .Thi Dạ Triêu lập tức mở mắt, mệt mỏi nơi đáy mắt thoáng chốc như được quét sạch, “Tỉnh?Cảm giác thế nào?”

      “Bụng hơi đói rồi.” làm tổ trong lòng , ỷ lại quyến luyến.“ ở bên em cả đêm à? Sao qua ngủ ở giường bên kia?”

      cũng muốn thế nhưng em luôn ôm rời.”Thi Dạ Triêu day day huyệt thái dương, khóe mắt thoáng thấy cười.

      Ánh mặt trời ấm áp như thế, cùng với nụ cười yếu ớt của tựa như kiếp trước hai người cũng bên nhau như vậy. Rốt cuộc người phụ nữ này có ma lực gì mà khiến muốn buông tay như thế? Về Cố Lạc, phải muốn chiếm hữu và chinh phục. Suy nghĩ lại muốn -- có được.

      muốn có được , phải ở quá khứ, chẳng phải ở tại.Ý nghĩ muốn kết hôn với , muốn tạo thành gia đình với khiến xoay quanh ý nghĩ chưa bao giờ có về tương lai.

      Nếu gặp được người có thể khiến ta quên hoặc buông rơi ký ức người này trở thành tương lai của ta.

      Người phụ nữ cùng trải qua sinh tử với trói lại trong cuộc đời.

      Như lúc này đây, bộ dáng nằm trong lòng ràng là yếu ớt nhưng lại khiến có sức sống tràn trề.

      Người chờ đợi là người phụ nữ như thế này.

      Chính là .



      Cố Lạc tỉnh lại người cao hứng nhất là Lục Già Việt.Cậu quên cả vết thương của mình, tranh đồ ăn với .

      Được đưa tới bệnh viện nên vết thương sau gáy cũng lộ ra. Bác sĩ hỏi vài câu theo thông lệ, Cố Lạc chỉ là bởi vì não bị thương mà để lại di chứng mà thôi.Thi Dạ Triêu khăng khăng giữ lại để làm kiểm tra toàn diện nhưng Cố Lạc từ chối, “Vừa hay trước khi em về làm kiểm tra toàn diện rồi.Yên tâm, thân thể của em có vấn đề gì.”

      “Cố tiểu thư, có phải dùng thuốc gì đó ?” Bác sĩ vừa lật xem kết quả kiểm tra vừa cau mày hỏi, cảm thấy cả kinh.

      Vừa hay lúc này di động của Thi Dạ Triêu vang lên. nhìn màn hình, xoay người ra ngoài nghe điện thoại.

      Cố Lạc thuận tay đóng cửa lại, bác sĩ chắc chắn, lẩm bẩm: “Bình thường thuốc này là để dùng cho--”

      Còn chưa xong kết quả kiểm tra trong tay bị Cố Lạc lấy , xé nát rồi ném vào thùng rác: “Xin ông coi như biết gì cả.”

      Bác sĩ là người thông minh, vừa nghi ngời liền chuyển sang chắc chắn, tuy vẫn dám tin. “Cố tiểuthư, có biết--”

      “Tôi biết mình ra sao.Tôi có bác sĩ riêng từng lập ra kế hoạch điều trị.Nhưng muốn để cho bất cứ ai biết chuyện này.”

      “… Kể cả ngài Thi?”

      “Bất.cứ.ai.”Vẻ mặt Cố Lạc nghiêm túc, nhấn mạnh, giọng điệu và ánh mắt chứa đe dọa.

      Thi Dạ Triêu nghe điện thoại xong, quay lại, “Vừa thuốc gì vậy?”

      Cố Lạc nhìn bác sĩ, cúi đầu cầm dao gọt trái cây.Bác sĩ hơi cụp mắt, bởi vì biết thân thế bối cảnh của nên lựa chọn “thông minh”.

      có gì, là thuốc giúp ngủ ngon.” Ông còn giả vờ với Cố Lạc: “Cố tiểu thư đừng lo lắng. Tất cả mọi thứ đều bình thường, đừng để tâm lý quá nặng nề.”

      Cố Lạc ngẩng đầu cười, “Cảm ơn.”



      Bác sĩ vừa Cố Lạc liền thu dọn đồ đạc để xuất viện về nhà. Bỗng như nhớ tới gì đó rồi nở nụ cười.“ thầy giáo giỏi đấy chứ.Già Già lấy địch ba lại còn là đứa bị thương nhất.”

      Thi Dạ Triêu lên tiếng, nhìn ngoài cửa sổ, mày khẽ chau. Bàn tay bé của Cố Lạc quơ quơ trước mặt rồi ôm eo , hôn lên cằm : “Có phải có chuyện gì ?”

      Môi Thi Dạ Triêu khẽ nhếch, tầm mắt rơi vào mặt , lúc lâu sau mới : “Cố Lạc.”

      “Hả?”

      vừa nhận được điện thoại của 72.”

      “Sao?”Cố Lạc nhận ra bầu khí thay đổi, khỏi nghiêm túc lại.

      “Chuyện Già Già là con riêng của em bị phơi bày rồi.” Thi Dạ Triêu : “ muốn ép chuyện này xuống còn kịp. Nếu có gì bất ngờ xảy ra nhà họ Cố biết chuyện Lục Già Việt rất nhanh.”

      Nghe vậy, đầu Cố Lạc nổ “ầm” tiếng, trở nên trống rỗng.
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Khắc cốt ghi tâm


      Lúc trước, Cố Lạc cũng nghĩ tới chuyện để cậu tham gia vào thế giới của khi quyết định giữ Lục Già Việt lại bên cạnh. Làm trẻ con nhà bình thường mang đến cho cậu càng nhiều niềm vui và tự do cùng với cuộc sống quan trọng nhất là yên ổn. Đó là thứ mà luôn muốn nhưng có được. Tuy nuôi nấng Lục Già Việt rất mạo hiểm nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ cậu. Vì để làm được những thứ này Cố Lạc phải trả giá rất nhiều. cố gắng để cậu có cuộc sống bình thường nhất, tuy với năng lực của mình có thể cho cậu đãi ngộ cao hơn.


      Ở trong mắt người khác, Lục Già Việt gia thế bối cảnh có thể có liên quan tới nhân vật quan trọng như Thi Dạ Triêu là điều thể. Trừ phi dưới tình huống --


      Để bại lộ thân phận, Cố Lạc rất ít tới trường của Lục Già Việt, chỉ có vài lần mai phục sau này khi Thi Dạ Triêu nghĩ Lục Già Việt gặp chuyện may mới vội vàng tới trường này lần. Cũng chỉ lần này, ai biết Thi Dạ Triêu bị học sinh lắm chuyện nhận ra. Chuyện này vô tình trở thành tai họa ngầm lớn nhất...


      Vài lời đồn theo vài phiên bản truyền trong các bạn học. Ví dụ như cậu là con riêng mà Cố Lạc và Thi Dạ Triêu là đôi tình nhân dám cho ai biết. Thậm chí còn cuộc sống riêng của Cố Lạc quá mức hỗn loạn nên mới dẫn tới việc cha của Lục Già Việt họ gì tên chi cũng .


      Tuy mới đầu Lục Già Việt rất phản cảm với những lời đồn này nhưng cũng quá quan tâm. Bởi vậy cậu bị đa số bạn học trong trường tẩy chay. Mà sau khi Cố Lạc và Thi Dạ Triêu gặp chuyện may, tuy "thân phận" của Cố Lạc từ "tình nhân" được đổi thành "chính thức" nhưng lời đồn lại càng ngày càng tệ hại hơn: Đám hỏi xấu xí, lợi dụng lẫn nhau cách đê tiện, vô sỉ mưu hãm hại người ta, kể cả chuyện nhà họ Thi có bối cảnh hắc đạo cũng bị đào ra, thêm mắm thêm muối y như , trở thành chủ đề câu chuyện nặng nề khó nghe. Cùng lúc đó, mức độ xa lánh Lục Già Việt càng lên cao, càng sâu hơn tới mức đe dọa đuổi học cậu. Tất cả oán hận tích tụ lại, cuối cùng như trái bom bị kích nổ vào buổi chiều nọ, lại khiến Lục Già Việt bị hãm hại ác ý thể nhịn được nữa mà đánh nhau với Ken là đứa cầm đầu và vài đứa nữa.


      Ngọn nguồn câu chuyện đều do Ken mà nên. Mà ba Statham của nó sớm nhận ra thân phận của Thi Dạ Triêu, cũng sau khi con mình bị Lục Già Việt đả thương mà tức giận, phơi bày tất cả mọi việc ra ánh sáng để trả thù. Toàn bộ mọi chuyện tạo ra cơn sóng gió lớn.


      Khi chuyện này gây xôn xao dư luận chỉ trong đêm ông mới ý thức được mình gây họa, chọc vào người nên chọc. Nhưng so với rắc rối của ông ta mà người bị tổn thương trong vụ "gièm pha" này chỉ là Lục Già Việt. Cố Lạc càng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Có người đoán Lục Già Việt là con riêng của Cố Lạc và Thi Dạ Diễm, bởi vậy mới dẫn tới hai em hoàn toàn đoạn tuyệt. Thậm chí ngay cả Thi Dạ Triêu - người được cho là sớm biết chuyện Cố Lạc có con riêng cũng trở nên cực đoan mà trả thù như mọi người nghĩ.


      Việc này bị Thi Dạ Triêu cố gắng tạm thời đè xuống, thể truyền tới tai Kỷ Linh nhưng biết kéo dài được bao lâu.


      Nhà họ Cố bất động thanh sắc, truyền ra tin tức gì cả. Bên Thi Dạ Triêu cũng vậy. Cố Lạc đoán ra có kế hoạch gì nhưng càng ngày càng lo lắng.


      nhà Ken biến mất thấy tăm hơi sau chuyện đó, 72 phái người tìm kiếm. Vài ngày thấy Thi Dạ Triêu chưa lộ diện. Rốt cuộc vào chạng vạng ngày, Cố Lạc nhận cuộc điện thoại của 72, muốn chạy nhanh tới nơi, chỉ có mới có thể ngăn Thi Dạ Triêu làm ra chuyện thể vãn hồi được.


      Cố Lạc cả kinh, nhớ lại ánh mắt cực kỳ giận dữ của Thi Dạ Triêu ngày ấy có dự cảm chẳng lành. Có thể tìm được hành tung cả nhà Ken. Với tính cách có "đại khai sát giới" cũng chẳng có gì là lạ.


      Cố Lạc dặn Lạc Già Việt ngàn vạn lần đừng ra cửa, thay quần áo rồi vội vàng rời . Chờ tới khi đuổi tới mới phát đó là quảng trường trước quán rượu nổi tiếng. Cảnh mặt trời sắp lặn quảng trường rất đẹp khiến ít người thích chụp ảnh tụ tập lại.


      Gọi điện cho Thi Dạ Triêu và 72, Cố Lạc đội mũ đeo kính râm tìm kiếm trong đám người nhưng thấy bóng dáng của bọn họ.


      Cố Lạc đẩy đám người ra, thẳng vào giữa quảng trường. Xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ. Ngay lúc lòng nóng như lửa đốt những người xung quanh bắt đầu dùng cùng ánh mắt mà nhìn , dường như nhận ra thân phận của .


      Cố Lạc vừa định rời bỗng bị người đứng sau túm chặt lấy vai. Từ sau chuyện kia tính cảnh giác của đặc biệt mạnh. xoay tay đánh trả theo bản năng nhưng bị người nọ bắt lại rất chuẩn xác.


      "Là ."


      Thi Dạ Triêu nắm cổ tay , kéo về phía mình, ôm lấy eo . "Nhìn chuẩn rồi hãy ra tay."


      Cố Lạc ngạc nhiên, nào có tâm tư liếc mắt đưa tình với trong tình huống này. kéo tay , khẽ hỏi: "72 bảo em tới đây ngăn cản . Mặc kệ muốn làm gì cũng đừng xúc động, bạo lực phải cách để giải quyết vấn đề."


      Thi Dạ Triêu nhíu mày, "Trong mắt em chỉ có thể làm những chuyện này thôi sao?"


      Người xung quanh tụ tập lại, Cố Lạc để ý xung quanh, xem nụ cười nhàn nhạt môi . "Chúng ta nhanh rời khỏi đây ."


      "Nhớ đây là đâu ?" Thi Dạ Triêu nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào tòa nhà cao tầng cách đó mấy trăm mét: "Đây là nơi chúng ta đính hôn trước kia, là nơi lần đầu tiên em biết phải gả cho ."


      Cố Lạc sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của , ký ức ập vào đầu trong nháy mắt. "...Lâu như thế rồi..."


      Thi Dạ Triêu nâng cằm , nhìn chằm chằm vào mắt : "Lâu như vậy mới có thể có được cam tâm tình nguyện của em."


      Cố Lạc rất muốn hỏi câu là vì sao lại bị hành động tiếp theo của nên lời.


      Thi Dạ Triêu lui ra phía sau hai bước, lấy ra cái hộp tròn bằng nhung màu lam nho , mở ra, bên trong là cái nhẫn kim cương. Cố Lạc giật mình, đôi môi khẽ nhếch, thoáng chốc nơi đáy mắt có tầng sương mù. Thi Dạ Triêu bỗng khom người, quỳ chân xuống trong tiếng ồ lên của mọi người, mở cái hộp nhẫn ra, hơi ngẩng mặt, đôi môi khi đóng khi khép, chỉ ra ba chữ --


      "Gả cho ."


      ...


      Ngay lập tức, tiếng ồ lên của mọi người liền biến thành tiếng hít khí và tiếng máy ảnh lạch xạch, ai tin vào những gì hai mắt mình nhìn thấy, lại thể tin.


      Hai mắt Cố Lạc hề chớp mà nhìn . Người đàn ông luôn ngông cuồng tự cao tự đại từ khi chào đời tới nay chưa bao giờ quỳ trước ai, cho dù chỉ giây. Với quan hệ của bọn họ Cố Lạc lại càng dám hy vọng xa vời có ngày được cầu hôn như thế, lại còn dưới tình huống như thế này.


      nắm chặt hai nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giọng lại run run. " là vì để dẹp yên chuyện này nên mới diễn trò ư?"


      Thi Dạ Triêu hơi khó chịu, "Tuy là diễn trò cũng có gì đáng cho phải vứt bỏ thân phận mà làm chuyện thế này trước mặt đám đông -- trừ em ra." biết lần đó ở nước M Cố Doãn cố ý làm khó dễ mà đòi sính lễ của , thực ra Cố Lạc rất mong chờ có thể cầu hôn như người đàn ông bình thường.


      cho tương lai, cho tất cả mọi thứ có thể cho.


      "Chỉ là diễn trò?" Cố Lạc nghẹn ngào chất vấn. Như lần trước chỉ có mấy người Cố Doãn biết chuyện cầu hôn này, còn lần này mọi người đều biết. Với "cái giá phải trả" quá lớn.


      Thi Dạ Triêu nhếch mày, chỉ câu kia: "Gả cho , Cố Lạc."


      Nếu chỉ là vở kịch Cố Lạc hy vọng mình có thể diễn vai này vĩnh viễn.


      Sương mù nơi đáy mắt khiến thấy khuôn mặt Thi Dạ Triêu trở nên mờ mờ ảo ảo. lau mắt, nghiêng đầu, cố gắng ép nước mắt lại, sau đó túm lấy cái nhẫn trong tay , bá đạo tuyên bố: " phải nghĩ cho , cưới em đời này chỉ có thể có mình em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra em đồng ý ly hôn."


      Thi Dạ Triêu tao nhã đứng dậy, nắm tay , luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út, cúi đầu ấn nụ hôn lên mu bàn tay , hứ: "Bắt đầu từ ngày mai Lục Già Việt sửa thành họ Thi. Từ nay về sau có muốn vô lại cũng được nữa."


      tia đề phòng và đấu tranh cuối cùng bị những lời này đánh nát. Cố Lạc ngã vào lòng , cố gắng cắn môi nén nước mắt sắp trào ra lại.


      Thi Dạ Triêu ấn đầu vào ngực mình, đảo mắt qua những người vây xem, giọng lớn vang lên bên tai Cố Lạc: "Con trai , dùng hết mọi khả năng để nó bị tổn thương nữa."


      câu này vừa là lời hứa vừa là bao dung và thương lớn nhất cuộc đời này mà Thi Dạ Triêu dành cho .


      Cố Lạc nhắm mắt lại. Lòng dạ người đàn ông này sâu thế nào quan tâm nữa. Có thế nào cũng ngờ dùng cách quang minh chính đại nhất để thừa nhận thân phận của và Lục Già Việt, dễ dàng khiến các tin đồn tự sụp đổ, dùng cách tốt nhất để cho lời cầu hôn khó quên nhất.


      Xe của 72 xuất rất đúng lúc để đón bọn họ. Cố Lạc vừa lên xe liền gục trong lòng Thi Dạ Triêu, dốc sức hôn .


      "Đợi lát nữa." Thi Dạ Triêu vừa nhận nhiệt tình của vừa cố gắng ngăn lại, "Đợi chút, Cố Lạc...Đợi chút."


      Cố Lạc quan tâm, chủ động khác thường. 72 mím môi cười, tập trung lái xe. Thi Dạ Triêu thể giơ hai tay giữ chặt đầu để ép dừng lại. khẽ mổ lên môi : " định cử hành hôn lễ vào tháng sau. Có ý kiến gì ?"


      "Em nghĩ là ngày mai." Cố Lạc khàn khàn .


      Thi Dạ Triêu cười trêu: " nghi ngờ em vây giường vài ngày. Chắc chắn ngày mai kết hôn được đâu."


      Mặt Cố Lạc đỏ lên, dứt khoát kéo tay ra, hôn lần nữa.


      ...


      Ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên hai người qua cửa sổ xe.


      So với tất cả mọi chuyện thế gian này chỉ có mới là chuyện Cố Lạc muốn làm nhất.


      Tận mắt nhìn thấy mình chết dần từng ngày cũng bi thương. Bi thương là trong quá trình này mà phải trơ mắt nhìn mình dần dần người, cuối cùng cách nào tự kiềm chế được.


      cảm nhận được ấm áp khác hẳn người thường nơi người đàn ông này. ấm áp này báu vật duy nhất trong đời này của .


      và được là ân huệ của ông trời. thể cầu xin gì hơn.


      Nhưng, Thi Dạ Triêu, em còn muốn...Ở bên cho đến cuối cuộc đời.
      Last edited: 9/12/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87 Khắc cốt ghi tâm

      Lục Già Việt


      cậu nhóc chỉ tầm chín tuổi, mà trong mấy năm trước vậy mà lại biết có tồn tại của cậu.


      Cố Doãn nhìn đứa bé trong bức ảnh trong tay, trong mắt trong lòng là giận kiềm được. ai biết ta nghĩ gì mà nắm tay lại, vò thứ trong tay khiến nó nhăn nhúm, cầm cái bật lửa đốt góc. Ngọn lửa màu lam liếm lên, lấy tốc độ đáng sợ mà cắn nuốt cả tấm hình.


      Vì chuyện này mà tức giận chỉ có mình ta mà còn có Cố Bạch Bùi. Ông ta tức tới nỗi mặt trắng bệch, đập vỡ đồ trang trí đắt tiền trong tầm tay. "Cho tới bây giờ tao cũng biết có phải uổng công nuôi nó hay ! Trong mắt nó có còn người cha là tao ! Còn có cái nhà này !"


      Chuyện Cố Lạc mất tích nhiều ngày như vậy, Cố Bạch Bùi vô cùng đau đớn, nhưng ngờ có được tin tức con mọt lần nữa lại là bằng cách bất ngờ như thế này.


      Mảnh sứ vỡ bắn tới chân Cố Doãn. ta khom người nhặt lên, cẩn thận bị rạch vào lòng bàn tay. đau đớn sắc bén này rất ràng, tựa như giao lộ trong lòng kia.


      Cố Doãn rút khăn giấy lau vết máu, giọng giận giữ mà lại bình tĩnh dị thường: "Con lấy câu trả lời hợp lý về."


      ta khác thường như vậy khiến trong lòng Từ Ngao và Ace càng bất an hơn.


      Cố Doãn chậm trễ thời gian, lập tức bay tới Vancouver.


      Bước lên mảnh đất này, hít thở bầu khí trong lành nơi đây, tràn đầy trong ngực Cố Doãn là hận ý nồng đậm và lửa giận. Thi Dạ Triêu như sớm đoán ra ta tới, lại sắp xếp người đến đón. Cố Doãn cũng từ chối ý tốt của . Tài xế lái xe tới trước quán rượu, Cố Doãn cũng chẳng xa lạ gì chỗ này.


      Xuống xe, ngửa đầu nhìn cao ốc Song Tử Tinh, lại ngoảnh đầu nhìn quảng trường đối diện chút. Có lẽ là quán rượu này là cái tên xuất với tần suất cao nhất trong miệng mọi người gần đây.


      Thi Dạ Triêu cầu hôn Cố Lạc tại đây, hơn nữa còn công khai thừa nhận thân phận của Lục Già Việt.


      Cố Doãn cười lạnh, xoay người bước vào cao ốc.


      Trong thang máy, Cố Doãn khẽ nhắm cặp mắt sau kính râm, tưởng tượng trong đầu vô số cảnh tượng gặp Thi Dạ Triêu thế nào, phát ra điều mình mong muốn nhất đó là có thể tự tay bắn phát đạn vào trái tim .


      Nếu chuyện có thể đơn giản như ta tưởng tượng cũng khiến ta chờ nhiều năm như vậy.


      Cửa thang máy mở ra, thông thẳng tới hành lang riêng. Bồi bàn chờ bên cạnh cung kính nhận lấy áo khoác của ta, mời ta vào phòng trong.


      Vệ sĩ theo bên cạnh bị chặn lại. Cố Doãn khoát tay ý bảo bọn họ ở ngoài, vào mình.


      Trong phòng chỉ có người đưa lưng về phía , đứng thẳng trước cửa sổ sát đất sáng ngời.


      lâu gặp, lần này gặp lại Cố Doãn vênh váo như trước, trái lại người đàn ông đứng cách ta vài bước kia toàn thân mang dáng vẻ yên lặng khiến ta cảm thấy được bất cứ hơi thở mang tính công kích gì.


      Cao lương mỹ vị thượng hạng bàn sớm nguội. Hai người đàn ông như đọ sức, ai chịu mở miệng chuyện trước. Cố Doãn mở chai rượu vang, tự rót cho mình ly, kiên nhẫn thưởng thức cách tỉ mỉ.


      Lâu sau, rốt cuộc ta chịu nổi, định bỏ ly xuống bàn Thi Dạ Triêu xoay người.


      Miệng ngậm điếu thuốc, nhanh chậm ung dung châm lên ngay trước mặt Cố Doãn. cởi hai khuy áo ở tay, cầm lấy bình rượu vang Cố Doãn vừa mở, rót cho mình ly, cầm ly ngồi xuống cách tao nhã, thèm nhìn ta cái.


      "Tôi định ngày làm hôn lễ, thiệp mời bàn." Thi Dạ Triêu thong thả mở miệng trước khi ta kiềm được.


      Lúc này Cố Doãn mới phát thiệp cưới tinh xảo. ta cầm lên, tùy ý nhìn lướt qua, giơ tay ném . "Chuyện cho tới bây giờ, cho rằng tôi còn có thể gả Cố Lạc cho à? có tư cách lấy được ấy!"


      Thi Dạ Triêu phả ngụm khói, "Vị Trình tiểu thư kia có mối quan hệ muốn để người khác biết với các người à?"


      Huyệt thái dương của Cố Doãn giật giật, ánh mắt hung ác, mím môi . ta muốn để lộ chút gì. Nhưng im lặng của ta cũng thể ngăn cản Thi Dạ Triêu xem xét thứ ta muốn che giấu.


      "Trước đây Cố Lạc từng , biết người họ Thi chính là chuyện xui xẻo nhất đời này của ấy. Nhưng ấy hối hận." Thi Dạ Triêu cười đùa cợt, rốt cuộc mắt cũng nhìn về phía Cố Doãn: "Tôi nghĩ trải qua chuyện lần này, nhất định vị Trình tiểu thư kia cũng có ý nghĩ tương tự, biết hẳn là chuyện xui xẻo nhất của ấy. Nhưng biết ấy có hối hận ."


      " làm gì với ấy?" Cố Doãn kiềm được. Có lẽ mấy ngày nay ta mất hy vọng trong chuyện Trình Nghiên sống hay chết.


      Thi Dạ Triêu gì, ngón trỏ nhàn nhã mà gõ vào ly rượu vang. Huyệt thái dương của Cố Doãn giật thình thịch tới nỗi đau đớn, tật cũ phát tác, thái dương từ từ chảy ra mồ hôi: "Con mẹ nó, mày câm à?"


      Thi Dạ Triêu mỉm cười với nóng nảy của ta, chỉ chỉ lên thiệp mời bị ta vứt . " nhận ra chữ viết thiệp kia à?"


      Cố Doãn sửng sốt, nhặt thiệp lên. Chữ tiếng trong thiệp quả thực là viết tay. Nhìn kiểu chữ nhất định là do phụ nữ viết, nhưng...


      Con mẹ nó, bảo ta xác định là bút tích của Trình Nghiên thế nào đây? ta chưa từng nhìn thấy chữ của bé ngốc kia!


      Thi Dạ Triêu lắc lắc rượu trong ly tiếp: "Đó là 72 viết chơi, có lẽ nhận ra."


      Cố Doãn tức giận, trước mắt tối sầm, thiệp mời tinh xảo biến thành giấy vụn trong tay ta trong nháy mắt. "Thi Dạ Triêu! Hôm nay tao tới vì người khác! Mày đừng quanh co với tao nữa!"


      "Tôi biết." Thi Dạ Triêu gật đầu đồng ý, "Chi dù là người phụ nữ của tôi hay đứa bé, tôi đều mong có người quấy rầy bọn họ."


      Cố Doãn cười châm chọc, "Chuyện nhà họ Cố bọn tôi tới lượt quyết định à? Sao bây giờ còn chưa học ngoan nhỉ?"


      Trong giọng của ta mang theo ý đe dọa khiêu khích. Đồng tử Thi Dạ Triêu co lại, khẽ ngậm điếu thuốc môi. "Đừng kích động." lấy ra cái hộp từ trong ngực, chơi đùa trong tay: "Tôi chỉ là nhắc nhở . Vào lúc tính hết mọi chuyện vì người khác có lẽ có người phụ nữ vô tội ở nơi biết, vì mà chịu khổ."


      Dứt lời, ném cái hộp về phía đối diện. Cố Doãn vươn tay bắt lấy cách chuẩn xác, mở ra trong nghi ngờ, lập tức ngẩn người.


      chiếc nhẫn, nhẫn của ta.


      Trước khi Trình Nghiên gặp chuyện may, ta để chiếc nhẫn này lại nhà . Chẳng lẽ sau đó vẫn đeo nhẫn này người?


      nhẫn loang lổ vết bẩn, Cố Lạc dùng lòng ngón tay lau sạch vết bẩn dính bề mặt, muốn đoán đó là vết máu khô.


      "Nếu biết ấy vô tội sao còn xuống tay?" Cố Doãn lạnh giọng hỏi, nắp hộp lại, cầm chặt trong tay. Góc hộp cấn vào vết thương trong lòng bàn tay.


      Thi Dạ Triêu như nghe được chuyện cười, cong cong khóe môi, cũng trả lời mà nhấn điếu thuốc vào gạt tàn. "Nếu ấy có liên quan tới , hễ là có liên quan dù chỉ chút, vậy ấy cũng tính là vô tội."


      cầm áo khoác, đứng dậy định . Cố Doãn cũng ngăn : "Bây giờ ấy thế nào?"


      "Ai?" Thi Dạ Triêu liếc xéo ta. Ánh mắt hai người đàn ông chạm vào nhau, cất giấu sát ý của mình sâu.


      "Cố Lạc."


      "Rất ổn, bị thương bị thương nhưng còn sống." châm chọc trong mắt Thi Dạ Triêu sắc như dao: "Ít nhất còn có thể sống mà gả vào nhà họ Thi chúng tôi."


      Đáy mắt Cố Doãn lóe lên ngọn lửa, sau khi biến mất trong thang máy mới mở miệng cách hiểm: "Nếu là như vậy, hy vọng có thể có mạng mà cưới ấy."


      ***


      Cố Lạc biết Cố Doãn tới Vancouver, cũng biết tới vì chuyện gì, nhưng thấy ta chậm chạp xuất liền biết là bị Thi Dạ Triêu đè xuống.


      Lúc này chính là lúc nhà họ Thi yếu ớt nhất. Nếu Thi Dạ Triêu và Cố Doãn xung đột chính diện với là trăm hại lợi. Cố Lạc biết chuyện gì có thể xảy ra. muốn gặp Cố Doãn nhưng dù sao vẫn có cách trốn gặp.


      Chuyện Lục Già Việt khuấy lên cơn sóng lớn. Thi Dạ Triêu cầu hôn chỉ chặn được miệng nhiều người ở bề ngoài, có nghĩa là có thể khiến việc này lắng xuống hoàn toàn. Ngoài nhà họ Cố, người mà thể đối mặt nhất chính là Kỷ Linh.


      Tình hình của Thi Thác Thần vẫn sáng sủa, tựa như đám mây đen bao phủ đầu nhà họ Thi. Dưới cố gắng ngăn cản của Thi Dạ Triêu, chuyện Lục Già Việt còn chưa truyền tới tai Kỷ Linh. Tình hình Thi Thác Thần ba phen mấy bận chuyển xấu ép bà tới mức thở nổi. Dáng vẻ gọn gàng bình thường bây giờ như đóa hoa héo úa mất nước. Cố Lạc cũng thể thường xuyên tới bệnh viện thăm, mãi tới đêm đó...


      Thi Dạ Triêu bận tới khuya mới về, tắm trong phòng tắm. Cố Lạc cầm điện thoại của vào: "Điện thoại kêu này."


      Dãy số màn hình khiến lòng lập tức trầm xuống. Cố Lạc biết đó là điện thoại của bệnh viện, dám khinh thường, nín thở chỉ sợ phát ra tiếng động làm nhiễu tín hiệu.


      Chỉ lát sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt Thi Dạ Triêu căng thẳng khó coi tới cực điểm. Tim Cố Lạc thắt lại: "Sao vậy?"


      Thi Dạ Triêu xoay người tắt nước, giật lấy khăn tắm, ném điện thoại vào tay rồi rời .


      Cố Lạc nghe máy, chờ bên kia xong tình hình trong đầu chỉ nhớ được ba chữ: não chết.


      Lục Già Việt ngủ bị Cố Lạc gọi tỉnh, cũng biết là xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện lớn cậy thể giúp được gì.


      Trước khi hai người ra cửa, Lục Già Việt bỗng gọi tiếng. "Evan, chờ ."


      Thi Dạ Triêu xoay người nhìn cậu, vẻ mặt gợn sóng sợ hãi nhưng lại khiến mũi Lục Già Việt cay cay. Cậu cầm bàn tay chắc nịch của người đàn ông này: "Cho dù ai rời đừng buồn." Miệng cậu mấp máy: "Còn có Già Già mà."


      Cố Lạc cúi người hôn lên đầu cậu. Thi Dạ Triêu ngơ ngác sững sờ tầm ba mươi giây, cuối cùng bàn tay vỗ lên đầu , chữ.


      Lúc bọn họ tới bệnh viện 72 sắp xếp Kỷ Linh đau lòng tới mức ngất ở phòng bên cạnh.


      Thi Dạ Diễm nhận được tin, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về lần nữa, ngạc nhiên nhìn Kỷ Linh thay đổi lớn trong vòng đêm. "Tại sao lại như vậy..."


      Kỷ Linh hít hơi sâu, đè nén bi thương, xoay người cho cái tát vang dội.


      "Tại sao lại như vậy? Tôi cũng muốn biết sao lại như vậy!" Đôi mắt mỹ lệ của Kỷ Linh giờ đây như giếng khô, giọng run rẩy, chất vấn: " hài lòng chưa? Để cha chết nhắm mắt, để trai suýt chút nữa bỏ mạng nơi đất khách quê người. Thi Dạ Diễm! Xin hỏi bây giờ hài lòng chưa?"


      Đối mặt với lời chỉ trích vũ nhục như vậy, Thi Dạ Diễm tránh né cũng phản bác, yên lặng chịu đựng. Cố Lạc cách nào làm được như . Lúc Kỷ Linh vung tay lên lần nữa, kéo Thi Dạ Diễm ra, ngăn cản: "Kỷ phu nhân, ấy cũng là con trai bà, người nằm đó cũng là cha ấy. Chuyện phải do ấy làm —— "


      "Cố tiểu thư!" Kỷ Linh chặn lời giải thích của , đỏ mắt ngẩng cao đầu. "Hình như biết rất nhiều việc?"


      Thi Dạ Triêu vẫn im lặng lên tiếng đứng bên cạnh nhìn Cố Lạc sâu, ánh mắt đó phức tạp mà sâu xa: "Em , ép em. Nhưng đừng quên em là người phụ nữ của ai."
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :