1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [/scroll]

      Chương 40: Lòng tham đáy

      Bạch Tuyết cứ như vậy xinh đẹp ngủ thiếp , nằm vùi ở trong ngực Lãnh Dạ ngủ rất ngon lành, bây giờ còn là ban ngày, nhưng chính là muốn tỉnh dậy, giống như mới vừa rồi bị Lãnh Dạ đẩy lên tầng mây, nên muốn xuống nữa .

      Thấy Bạch Tuyết ngủ, trong đôi mắt đen của Lãnh Dạ thoáng qua tia dịu dàng, nghiêm túc quan sát gương mặt này, lại đẹp như vậy, đẹp giống như tinh chuyên quyến rũ hồn phách của đàn ông,

      Đưa tay nhàng chạm vào gương mặt mềm mại kia, mắt của nhắm chặt, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt , xem ra mới vừa rồi làm cho rất hưởng thụ.

      Vì vĩnh viễn muốn có được Bạch Tuyết, giống như trước kia nữa đem cưng chiều ở trong lòng bàn tay , nếu như phải là kiếp trước đối với muốn gì được đó, làm sao lại dám phản bội ! Kiếp này cho thêm cơ hội phản bội nữa !

      Bóng đêm từ từ xuống.

      Lãnh Dạ đứng dậy, tại muốn đến thế giới của xem chút, mặc dù những năm này vẫn luôn sống ở trong thế giới con người, nhưng là, mỗi khi đến đêm, lại trở về.

      Trăng sáng cao lơ lửng bầu trời đêm, ngôi sao băng sáng chói từ từ bay qua bầu trời, đó chính là Lãnh Dạ, về giới.

      Sáng sớm.

      Bạch Tuyết tỉnh lại, thấy giường có ai, cho là Lãnh Dạ làm. Xoa xoa mái tóc, làm sao lại ngủ quên như vậy chứ, đến nỗi có cảm giác được rời !

      Xem thời gian cũng đến lúc phải về nhà mới phải, nhưng là, chợt có chút thích nơi này. Mặc dù, ngày hôm qua Lãnh Dạ gọi điện thoại tới cho cha , muốn ở lại biệt thự nhà họ Lãnh, cha đương nhiên là rất đồng ý cho ở lại chỗ này!

      vẫn biết cha luôn muốn tìm cơ hội nịnh bợ Lãnh Dạ, bởi vì ông có lòng tham đáy, muốn lấy được nhiều hơn!

      Bạch Tuyết chuẩn bị rời ,nhưng là quần áo ngày hôm qua mặc lại tìm thấy đâu, chẳng lẽ là Lãnh Dạ lại vứt của ? Người đàn ông này tại sao lại lãng phí như vậy, Động chút là ném hết quần áo ! Cái quần kia nhưng là cái thích nhất, cứ như vậy lại bị vứt!

      Chẳng lẽ thích mặc đồ tốt?

      có tìm được quần áo của mình, vì vậy quấn cái chăn xuống giường, dù sao Lãnh Dạ xin phép qua cha, vì thế muốn về nhà, lại càng có lý do phải trở về , chờ chút nữa trực tiếp học, bởi vì muốn nhìn thấy mẹ kế ,bởi khi nhìn thấy vẻ mặt bà như gặp phải ôn thần vậy!

      tới trước cái tủ , biết ở trong đó có quần áo của mình, hơn nữa đều là quần áo tốt, chỉ muốn tìm bộ trông bình thường để mặc, vì muốn trở thành tiêu điểm của các bạn học khác, phát trong tủ có nhiều quần áo hơn, chẳng lẽ là của Lãnh Nguyệt ?

      Nhìn kỹ, hẳn là phải , trong này trừ quần áo của , còn có của Lãnh Dạ, mà tất cả đồ nữ lại đều là đồ mới, đến nhãn hiệu vẫn còn.

      Cầm lên bộ mới mua lên xem chút, tất cả đều là số đo của .

      ra đây là quần áo mới cho ! Là mua sao ?

      Bạch Tuyết chợt thấy cảm động lỗ mũi đau xót, trái tim có vẻ rất vui sướng, mặc dù biết người đàn ông này tại sao lại mua quần áo cho , hẳn là vì muốn cho ta mất mặt ! Nhưng là, trong lòng vẫn rất ấm áp.

      Từ đến lớn có ai mua cho quần áo mới, ngay cả cha của mình cũng có, chỉ có Lãnh Dạ là người đầu tiên mua quần áo cho , hơn nữa còn mua rất nhiều, rất đầy đủ, từ trong đến bên ngoài đều có.

      Cầm bộ màu trắng thuần khiết thả lên giường, sau đó mở ra ngăn kéo phía dưới để lấy áo lót, bởi vì lần trước đem tất cả đồ lót đều để vào trong ngăn kéo phía dưới, khi mở ra, bên trong gấp đầy các bộ đồ lót, hồng , xanh , phấn , đen . . . . . .

      Tóm lại màu gì cũng đều có.

      Nhìn những chiếc áo lot kia, khuôn mặt nhắn trong nháy mắt liền đỏ bừng, đây cũng là Lãnh Dạ mua sao? hẳn là phân phó người khác làm? khỏi có chút tò mò, Lãnh Dạ mỗi ngày gương mặt đều lạnh lùng,nên bao giờ làm những chuyện này đâu!

      *****
      Chẳng biết rằng, Bạch Tuyết dịu dàng sắp sửa đem Lang Vương lạnh lùng từng chút từng chút hòa tan. . . . . .
      nhoxbina thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Xuất quỷ nhập thần

      Cầm lấy bộ áo lót màu đen, có thể đây là lần đầu tiên mặc màu đen, thế nhưng hình như Lãnh Dạ rất thích màu tối phải, bởi vì ta rất thích đêm tối.
      [~=~Có liên quan sao?]

      Mặc đồ vào xong, lại thấy rất thích hợp, chẳng lẽ là Lãnh Dạ mua? Chỉ có mới biết kích cỡ của như thế nào, bởi lúc ở giường thích nhất chính là nắm bóp chêu đùa ngực của ,

      ** Nhưng Bạch Tuyết lại biết rằng Lãnh Dạ phải thích mà đó còn là thói quen? ***

      Lãnh Dạ giống như nắm thể ngủ được? có lẽ là khi còn bé thành thói quen, như vậy nên thích nắm ngực của rồi ngủ , cũng có thể khi còn bé cũng thích nắm của mẹ mà ngủ ? Bạch Tuyết rốt cục suy nghĩ ra như vậy.

      Mặc vào chiếc áo lót màu đen, ở trong gương nhìn lại, vốn là da thịt trắng nay lại mặc màu đen càng tôn lên làn da hơn.

      Lãnh Dạ chợt xuất ở cửa phòng, liền bị Bạch Tuyết mặc áo lót hấp dẫn, đầu mái tóc đen nhánh xinh đẹp xoã ở phía sau, áo ngực màu đen, vòng eo mảnh khảnh,cái mông xinh đẹp vểnh lên , đôi chân dài nhắn, chân trần đứng ở trước gương.

      Bạch Tuyết chợt cảm giác có người nhìn mình, ánh mắt liền rời khỏi gương, hướng bên nhìn ngó.

      "A —— , rốt cuộc đứng đó từ bao giờ vậy?" Bạch Tuyết sợ hết hồn, Lãnh Dạ lúc nào tiến vào, tại sao có nghe được tiếng mở cửa? người đàn ông này luôn luôn xuất quỷ nhập thần , là dọa người!

      "Rất đẹp. . . . . ." Lãnh Dạ chỉ hai chữ, liền hướng Bạch Tuyết tới, nhìn mặc vào đồ lót mà mua, làm cao hứng, thế nhưng lại có biểu gì.

      Bạch Tuyết bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người, khỏi đánh cái rùng mình , đôi tay liền thuận thế đem kéo lại ôm rất chặt, hận đem hòa vào thân thể .

      Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, mặc dù vóc người của cao lắm, nhưng là khi ôm cảm giác cũng rất tốt, vóc người rất mềm mại, da rất mịn màng, mùi thơm mê người. . . . . .

      "Mặc quần áo tử tế vào, rồi xuống dưới ăn sáng thôi, lát nữa tôi đưa học."Giọng của Lãnh Dạ vẫn rất lạnh lùng , thể cảm giác được tia quan tâm!

      Nghe được Lãnh Dạ muốn đưa học, Bạch Tuyết liền khẩn trương, bởi vì cẩn thận bị bạn học hoặc là thầy giáo thấy bọn họ ở chung chỗ lại đem tới phiền toái!

      " cần, tự tôi có thể được, cứ làm việc của là được rồi!" Bạch Tuyết lo lắng đến lúc đó lại bị bóng gió, ngày hôm qua cũng là bởi vì , nên mới có thể bị người ta đánh!

      dám để cho Lãnh Dạ đưa học, nhưng mà lại dám thẳng, thể làm gì khác hơn là tìm cách cự tuyệt vậy.

      ". . . . . ." Lãnh Dạ để ý đến lời của Bạch Tuyết, liền trực tiếp ra ngoài, ý là muốn đưa !

      Bạch Tuyết gấp gáp bắt đầu ở trong lòng nghĩ làm sao bây giờ? được, thể để cho ta xuất ở trường học, buổi sáng ở trường học ra vào rất nhiều người, được! được!

      Cuối cùng, đành nghĩ đến việc xuống xe trước đoạn, rồi chạy đến trường, chỉ cần Lãnh Dạ bị các bạn học thấy là được!

      Thấp thỏm mặc xong quần áo tử tế, đơn giản rửa mặt cái, sau đó xuống lầu.

      Nhìn phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có mình Lãnh Dạ ngồi ở chỗ đó. Bạch Tuyết liền cẩn thận ngồi xuống ở đối diện Lãnh Dạ , bởi vì khi ở nhà thường có thói quen, dám ngẩng đầu, dám lời nào, dám gây tiếng động, và yên lặng cúi đầu cầm lên chiếc bánh bắt đầu ăn.

      Trước kia khi ở nhà, giám gây ra thanh quá lớn, nếu mẹ kế rất tức giận! Cho nên yên lặng ăn cơm, đây là thói quen của !

      Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết ngồi đối diện, tại sao nhìn lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện ngày hôm qua, lo lắng sao?

      Bạch Tuyết chợt cảm giác được nguồn khí lạnh chiếu đỉnh đầu, lo sợ cần ngẩng đầu cũng đoán được, nhất định là Lãnh Dạ nhìn chằm chằm .
      nhoxbina thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [/size][/size][/size]

      Chương 42: Đưa Bạch Tuyết học

      "Lãnh Nguyệt có ở đây sao?" Vì để cho mình có lý do ngẩng đầu lên, đành quan tâm hỏi.

      "Tôi để cho nó rời khỏi đây rồi." Vẫn là giọng lạnh lùng.

      "Ho khan cái. . . . . ." Bạch Tuyết mới ăn được miếng bánh mì còn chưa kịp nhai nuốt, hơi liền nấc nghẹn , ho khan, nhanh chóng bưng lên cốc sữa tươi bên cạnh uống, hé ra khuôn mặt nhắn kìm nén đến đỏ bừng, tiếp tục cúi đầu xuống ăn sáng, trong lòng vẫn suy nghĩ: Lãnh Dạ để cho em mình chuyển , chẳng lẽ là muốn cho sau này thường xuyên đến đây hay sao? Hay là em chê ở chỗ này chướng mắt?

      Vốn là thấp thỏm lo lắng, tại càng thêm yên lòng!

      Đây có phải là trong thời gian dài Lãnh Dạ đem bỏ ?

      nghĩ ra cũng chẳng thèm nghĩ nữa, đành ngoan ngoãn ăn sáng xong, rồi cùng Lãnh Dạ ra cửa, dọc theo đường ai cũng lời nào, Lãnh Dạ hết sức chăm chú lái xe, còn Bạch Tuyết vẫn luôn nhắc nhở mình phải xuống xe trước.

      Nhanh đến gần trường học.

      "Ở trước mặt dừng lại là được rồi?" Bạch Tuyết giọng hỏi.

      "Còn chưa tới."

      "Tôi tôi muốn xuống mua chút đồ dùng học tập!" Bạch Tuyết chột dạ .

      Xe liền vững vàng dừng ở bên đường, Bạch Tuyết cầm lên túi sách rồi xuống xe, quay đầu lại cho Lãn Dạ cái tạm biệt, sau đó liền hướng phía trước tới.

      Nhìn bóng dáng đeo túi sách càng ngày càng dần về phía trước, khẽ nhíu mày, tại sao bị ủy khuất mà chịu ra? Lại muốn mình giấu ở trong lòng!

      Kiếp trước Bạch Tuyết cũng phải là người như thế, có người khi dễ mình, trước tiên hướng tố cáo, sau đó để cho hung hăng đánh người ta trận. Vậy mà,bây giờ, cái gì cũng chịu , ngày hôm qua khi thấy điện thoại di động của trong túi sách, thừa dịp lúc ngủ liêng mở ra xem, vừa nhìn liền đau lòng, trong điện thoại di động điềm đạm đáng như vậy, thân thể lại trần truồng, mặt còn có lưu lại dấu đánh, lúc ấy hận thể đem mấy người kia ném tới giới , để cho bọn họ làm nô bậc cho lang .

      Bạch Tuyết tới trường học, tất cả mọi chuyện đều như thường ngày, chẳng qua là mấy người khi dễ ngày hôm qua tất cả mặt đều bị nứt nẻ ,mọi ngươi cũng rất tò mò, tại cũng phải là mùa đông, tại sao bọn họ chỉ trong đêm đều bị nứt nẻ?

      ra , sau khi Bạch Tuyết bị người ta khi dễ, Lãnh Dạ cũng chạy tới, nhưng lúc ấy Bạch Tuyết rời , nên Lãnh Dạ liền đem mấy người khi dễ Bạch Tuyết kia hung hăng dạy dỗ trận, vốn cũng có trực tiếp ra tay, chẳng qua là tại phòng học thể dục, làm cho bọn họ cùng mấy bạn học khác phát sinh tranh chấp, lợi dụng người khác mà ra tay hung hăng dạy dỗ, vậy mà những chỗ bị đánh toàn bộ đều bị nứt da, mấy người đó vốn là tính xin nghỉ nhưng cũng được.

      Bởi vì, buổi tối, mỗi người đều gặp cơn ác mộng giống nhau, nếu như bởi vì mặt nứt da mà chịu đến trường học, nhanh chóng bị lan ra toàn thân, cho nên bọn họ sợ cả người đều bị nứt, nên đành phải nhắm mắt tới trường học,bởi thà bị mê tin còn hơn

      Mọi người thấy mặt mấy người họ đều bị nứt da liền cười ha ha.

      "Cười cái gì mà cười? Chúng tôi là ăn lẩu bị dị ứng!" Dương Phỉ rất buồn bực giải thích.

      Bạch Tuyết cũng thèm quan tâm những người kia bị làm sao, bởi chỉ quan tâm có người đến tìm gây thêm phiền toái là được!

      Về phần những người đó, nên nhận hai chữ: đáng đời.

      Lãnh Dạ thấy Lâm Giang tới, liền mở cửa xuống xe, sau đó động tác rất nhàn nhã tựa vào bên cạnh xe, Lâm Giang vừa nhìn thấy nghĩ là chờ , vì vậy, liền trực tiếp tới.

      "Ngươi ở đây là chờ ta?"

      "Ngươi ư? Còn xứng!"

      "Buồn cười, vậy ngươi xuất ở nơi này phải là trùng hợp chứ?"

      "Dĩ nhiên phải là trùng hợp, ta đưa người phụ nữ của ta học." Lãnh Dạ hai tay vắt trước ngực, nhìn chăm chú vào người Pháp Vương trong bộ dạng học sinh này, khỏi cảm thấy rất muốn cười!
      nhoxbina thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43: Tâm mang ý xấu

      Lâm Giang sau khi nghe xong, khuôn mặt liền biến sắc, ra là bọn họ ngày hôm qua luôn luôn ở cùng nhau! Nghĩ đến Bạch Tuyết mặc gì bị Lang Vương ôm, còn làm chuyện giường, trong lòng rất thoải mái!

      Nhưng mà, tại vẫn thể nhận thua! Mặc dù Bạch Tuyết bị Lang Vương chiếm được, cũng muốn dùng hết sức đem cướp được, chỉ như vậy mới có cơ hội lấy được viên Kim Đan, đề nâng cao pháp lực của mình.

      "Có cái gì vui mà cười chứ?" Lâm Giang giả vờ quan tâm hỏi.

      " Đường đường là Pháp Vương của lang tộc lại vì con mồi của ta mà biến thân thành học sinh!" Nghe thấy Lãnh Dạ chê cười, Lâm Giang trong nháy mắt sắc mặt rất khó coi, nhưng là, ngay sau đó lại trở về dáng vẻ sao cả, cười cười, đeo lên cặp sách chuẩn bị rời .

      "Quan trọng là ..., thời gian ở trường học Bạch Tuyết đều thuộc về ta, ta tin tưởng mình có thể bắt và nắm giữ được tâm của Bạch Tuyết." Lâm Giang rất kiên quyết .

      Mặc dù Lánh Dạ bị lời của làm chấn động, nhưng là, tin tưởng Lâm Giang có cơ hội đến ngày đó, cũng tuyệt đối cho Bạch Tuyết có cơ hội thích !

      "Ta chờ xem ngươi thành công như thế nào" Lãnh Dạ nhàn nhã .

      "Pháp lực của ta có cao như ngươi, lần này chúng ta liền theo như phương thức của loài người quyết đấu! cần pháp lực, tranh đoạt con mồi mình thích."

      Lâm Giang nghĩ thầm: đem người phụ nữ mà Lang Vương quan tâm bắt lại, sau đó Đại Vương cùng quyết đấu, đợi đến khi hai người bọn họ lưỡng bại câu thương , lại đem bọn họ cùng nhau giết, đến lúc đó lang tộc chính là của , còn có người phụ nữ của Lang Vương cũng là nha hoàn ấm giường của .

      "Ngươi thích con mồi của ta? Ngươi thích Bạch Tuyết? Hừ —— ngươi muốn cái gì Bổn vương sao lại biết chứ?" Tròng mắt đen của Lãnh Dạ chợt trở nên ác liệt.

      Lâm Giang tựa hồ bị trúng tâm tư, sắc mặt liền tái nhợt, ngay sau đó lại dối trá cười tiếng.

      "Ta tại chỉ muốn là con mồi của ngươi—— Bạch Tuyết." Lâm Giang ánh mắt cũng rất sắc bén đáp lễ lại Lãnh Dạ.

      sợ Lang Vương trở mặt, bởi vì biết Lang Vương là rất tuân thủ cách sinh tồn ở lang tộc, mà lại ở thế giới con người, tuyệt đối làm loạn, cho nên mới dám lớn lối như vậy, dám cùng Lang Vương thách thức, nếu như là ở giới, mượn mười lá gan còn phải suy tính chút, bởi vì nếu thách thức Lang Vương đó chính là muốn chết!

      giới vâng lời Lang Vương , cũng bị Lang Vương phế pháp lực, đánh trở về nguyên hình, đây là hình phạt tàn khốc cỡ nào!

      Cho nên đại đa số quái đều là đối với Lang Vương tôn kính, bội phục, tâm phục.

      Chỉ có vài quái cá biệt ngoại tộc tâm mang ý xấu mới dám nghe!

      Và Pháp vương chính là thuộc nhóm ngoại đó, bị Đại Vương thu làm thủ hạ , ra , tên Đại vương ngu ngốc kia căn bản là vẫn luôn bị Pháp Vương lợi dụng, là cố ý đến gần Đại vương, sở dĩ tới lang tộc chính là vì kim đan.

      thấy tận mắt Pháp lực của Lang Vương , cũng biết uy lực của kim đan, cho nên vẫn kiên nhẫn chờ cơ hội hạ thủ.

      tại bắt Bạch Tuyết lại chẳng qua là bước đầu tiên, phía sau càng thêm đặc sắc.

      Bạch Tuyết thế nào cũng nghĩ tới đây chỉ là vẻ ngoài đẹp trai mà thôi , bởi vì bên trong con người Lâm Giang còn cất giấu con cở hiểm.

      ra , chuyện cũng phải giống như Lâm Giang nghĩ đơn giản như vậy, mọi vật đều có tương sanh tương khắc, có ít người ngoan thủ đoạn, cũng ngoại lệ, bọn họ cũng có khắc tinh của mình, chỉ là bọn họ còn có phát giác thấy mà thôi!

      Trong phòng học Bạch Tuyết nghiêm túc nghe giảng, đến tiết sau hiệu trưởng giống như có chuyện muốn tuyên bố?

      Sau khi tan lớp, tất cả học sinh cũng xách ghế ngồi trong sân trường, hiệu trưởng đứng bục phát biểu, phía sau là màn ảnh máy tính to,và trong màn ảnh lớn xuất màn kinh người .
      nhoxbina thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Ám hại sau lưng1

      Hiệu trưởng muốn là về việc trường học của bọn họ muốn xây dựng rộng hơn hoạt động trung tâm, mọi người có đề nghị gì có thể hướng chủ nhiệm lớp đưa ra văn bản đề nghị, như vậy trường học từ trong đó chọn lấy đề nghị tốt nhất để áp dụng.

      Kế tiếp là hiệu trưởng chiếu phim về bố cục đơn giản của bản thiết kế hoạt động trung tâm, cho mọi người tạm thời xem xét chút.

      Ai ngờ, ở trong cuộn phim tất cả lại đều là hình ảnh nude của Dương Phỉ, còn dưới bục giảng chợt truyền ra những ánh mắt khác nhau.

      "Oa ——"

      "Oẹ ——"

      Các Nam sinh hô hào, còn các nữ sinh thi thấy ghê tởm!

      Hiệu trưởng thấy rất tò mò, quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao các học sinh lại có phản ứng vượt qua sức tưởng tượng của ông như vậy, vốn cho là mình khổ cực nghiên cứu nhất định phải nhận được công nhận của các bạn học , ai ngờ, các bạn học nữ lại thấy kinh tởm là sao!

      Hiệu trưởng rất buồn bực quay đầu lại, liền trợn tròn mắt, màn ảnh lại xuất cực lớn, hơn nữa người cái gì cũng có mặc, ông cho là mắt mình lão hoá , đây phải là tài liệu của ông. Lấy kính xuống lau mắt khính, ông lại nhìn lên, đúng là có mặc đồ!

      Cuống quít đóng lại máy chiếu.

      Dưới đài Dương Phỉ bị doạ choáng váng, đây là chuyện gì xảy ra? lúc nào làm như vậy chứ? Là ai làm trò đùa dai như vậy, mẹ kiếp đây là muốn đùa chết !

      Trong lòng tức giận thầm mắng, cũng phải là người dễ chọc !

      Ánh mắt độc bắt đầu hướng về phía Bạch Tuyết, chẳng lẽ là Bạch Tuyết ở sau lưng hãm hại ? Ngày hôm qua có hành hạ ta như vậy, nhưng là ta lại biểu giống như gặp phải cảnh khốn cùng, ra là ngấm ngầm trả thù sau
      lưng!

      Dương Phỉ bị hiệu trưởng gọi vào phòng làm việc, kể cả chủ nhiệm lớp cũng cùng nhau bị gọi vào khiển trách trận, Dương Phỉ chỉ phải viết kiểm điểm, mà vấn đề rất nghiêm trọng, còn phải gọi người nhà tới.

      Dương Phỉ chưa từng làm những thứ kia, nên chắc chắn là bị người hãm hại , nhưng là, lúc ấy lại thể biện minh, nên chỉ có thể chịu đựng trước!

      Về đến nhà, Dương Phỉ liền đem việc mình bị người ta hãm hại cho cha biết, bởi vì thầy giáo muốn gặp cha mẹ, nên nếu , thầy giáo cũng , cho nên chỉ còn khóc lóc hướng cha tố cáo bị người ta hãm hại.

      Cha Dương phỉ nghe xong rất tức giận, là ai dám to gan như vậy, dám hại con của cục trưởng cục cảnh sát!

      Khi Dương Phỉ cho cha biết là Bạch Tuyết làm, , ông vốn tức giận biểu tình liền cứng đờ!

      "Con của ta, con thế nào lại trêu chọc tới ta, ta có người đứng sau, cha phải với con ta là người phụ nữ của Lãnh Dạ, nên chọc được!"

      Cha Dương Phỉ cũng rất là đau lòng cho con , nhưng mà lại có biện pháp, tất cả đều phải nhịn, nếu may người đứng phía sau việc này chính là Lãnh Dạ, ông chính là lấy trứng gọi đá, ngoài ra cón việc làm!

      Cha, con mặc kệ, cha nhất định phải giúp con, nếu con làm thế nào còn đặt chân đến trường học được nữa, các bạn học đều cười nhạo con!" Dương Phỉ khóc sướt mướt ..

      " phải cha giúp con, là vì ta có người hậu thuẫn lớn lắm, cha cũng bất lực, đến lúc đó làm được chúng ta còn có thể mất bát cơm!" Cha Dương Phỉ lo lắng .

      "Cái gì mà mất bát ăn cơm? ta phải chỉ là người tình, người phụ nữ dâm đãng ,Lãnh Dạ sao phải quan tâm ta như thế nào chứ, ta phải là bất hòa với Lãnh Dạ sao?" Dương phỉ phát Bạch Tuyết mỗi ngày đều cùng em đến Trường , nó thể rằng bọn họ ở cùng chỗ, cũng chính là Bạch Tuyết trở về nhà, ta cùng Lãnh Dạ cón quan hệ gì.

      "Bảo bối à, trong này có rất nhiều chuyện con hiểu, chỉ cần là người phụ nữ của Lãnh Dạ, đó chính là treo lên quyền sở hữu của Lãnh Dạ, người bình thường ai dám động vào, nếu như động vào ta, đó chính là động vào Lãnh Dạ, con nghĩ xem Lãnh Dạ có thể quan tâm hay ?"

      "Vậy, con phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy bị bọn họ tính toán? được, con nhất định phải báo thù!" Dương phỉ khóc lóc .
      nhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :