1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 227: Sinh con! Em sinh ra trứng.

      Edit: Hinary.
      Beta: Hi

      - Chắc chắn nó tha thứ cho em vì bỏ rơi nó, nhất là còn để con bé lại cho người phụ nữ độc ác như vậy!


      Người phụ nữ dùng ánh mắt bi thương .

      - Cùng trở về ! cho con bé biết vì sao năm đó em lại bỏ rơi nó? tin con bé nhất định hiểu, em tốt như vậy, tin đứa cũng lương thiện như em thôi.

      Người đàn ông kia nhàng ôm người phụ nữ vào lòng rồi .

      - Mấy năm qua, bắt em phải trốn tránh ở Mĩ, em muốn quay về, con bé mất quá nhiều thứ rồi, chắc chắn em quay về Trung Quốc với .

      - Được.

      Bỗng nhiên những hình ảnh trong gương biến mất, Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn lại tấm gương, sau đó quay lại nhìn Lãnh Dạ, tất nhiên Lãnh Dạ cũng phát bình thường.

      - vừa đến đây sao?

      Bạch Tuyết cầm tay Lãnh Dạ, nghiêm túc hỏi.

      - Em nhìn thấy cái gì đó đúng ?

      Nhìn sắc mặt của Bạch Tuyết, biết nhìn thấy gì đó trong gương, nếu cũng có vẻ mặt như vậy!

      - Em nhìn thấy mẹ em, chắc chắn người phụ nữ đó là mẹ em, bà ấy ở nước Mĩ, trách được em tìm thấy bà.

      Gần đây, Bạch Tuyết thường xuyên nhờ mạng internet để tìm mẹ mình nhưng được, hóa ra bà ấy lại ở nước Mĩ.

      - ra em có thể nhìn thấy được tương lai.

      Lang Vương nhàn nhạt , ra, từ lúc nguyên thần của Mẫu Đơn Tiên Tử trở lại, chắc chắn khôi phục lại được phép thuật của mình, đây cũng phải điều gì khó hiểu.

      - sao? Làm sao em có thể biết trước tương lai được, chắc chắn là vì bà ấy là mẹ em, nên em mới nhìn thấy được, thế giới này làm gì có chuyện biết trước được tương lai chứ!

      - Có rất nhiều thứ thể dùng lẽ thường để giải thích được.

      - Nếu như mẹ em quay về, hơn nữa theo những hình ảnh mà em thấy, em nguyện ý tin tưởng bà, nếu mà em có khả năng nhìn thấy tương lai, chắc em vui đến nỗi ngủ được, đây là việc mà nằm mơ cũng muốn có!

      - Nếu đúng như vậy, sao em tò mò vì sao mình lại biết trước tương lai?

      Lang Vương suy tư .

      - Sao có thể tò mò chứ! Nhưng mà xung quanh em luôn xảy ra những chuyện kì quái quá nhiều, em đều tò mò hết! Nhưng mà, có ai giải thích cho em được những việc đó hết!


      Bạch Tuyết vô cùng bất đắc dĩ mà .

      - Vì vậy, em trốn tránh những việc đnag xảy ra quanh em, em biết bọn trẻ khác thường, nhưng em lại giả vờ như mình biết chuyện gì, em nghi ngờ rất nhiều thứ, nhưng em lại thể chấp nhận được, nên trốn tránh phải ?

      Lang Vương thử hỏi.

      - ? Đúng... Đúng là em như vậy! Có rất nhiều chuyện em thể chấp nhận nổi, nên em trốn tránh để mình phải suy nghĩ đến những... việc kia!

      Bạch Tuyết bất đắc dĩ rũ đầu xuống.

      - là những chuyện xảy ra người của em, chắc chắn nó có lời giải thích phù hợp, em nên trốn tránh nó, vì có trốn cũng giải quyết được chuyện gì, em yên tâm, dù xảy ra chuyện gì vẫn mãi ở bên cạnh em.

      - Nhưng... nhưng mà, những thứ em nhìn thấy quá kì quái, em nghĩ nó chỉ xảy ra ti vi được thôi, nghĩ là ngoài đời vẫn có, hơn nữa em còn tận mắt nhìn thấy nữa! Ba đứa biết chuyện từ lúc nó còn ở trong bụng của em, nhưng mà bọn chúng chỉ ba thấng được sinh ra, em lên mạng tìm hiểu, có ai có thể mang thai ba tháng sinh hết, hơn nữa có đứa bé nào có thể vừa sinh ra biết , biết , biết nấu cơm, lại còn có răng nữa, em nhớ lúc mình con bé chỉ mọc từng cái răng thôi, nhưng chúng vừa sinh ra có đủ hai hàm răng rồi!

      biết những chuyện này là rất kì quái sao? Vì vậy em cấm bọn trẻ dùng phép thuật, em muốn chúng lớn lên giống như những đứa bé bình thường khác!


      Mặc dù em nhớ được những chuyện liên quan đến , nhưng em vẫn còn nhớ được, lúc sinh ba đứa bé, chính xác là em sinh ra ba... quả trứng, em chỉ biết gà vịt đẻ trứng, nhưng cách nào biết được con của em cũng chào đời từ quả trứng, thể tưởng tượng nổi!

      Còn lúc ba quả trứng biến thành ba đứa trẻ, em hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra nữa rồi!

      Tất cả mọi chuyện đều kì quái, em nghĩ như thế nào cũng ra! Vì vậy dù em có muốn hay , em chỉ biết cuộc sống của em có đầy những chuyện huyền huyễn như vậy xảy ra.


      - thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học thể giải thích được, giống như chuyện có ma có quỷ, những chuyện này mãi mãi là bí mà thôi, thế giới này luôn có nơi thuộc về mình, tin là em cũng có, tương lai có chuyện chờ em hoàn thành.

      - Em chỉ mong bọn có thể bình an lớn lên, và em tìm được mẹ em nữa.

      - nào, về nhà với em.

      Lang Vương xong liền đưa cho Bạch Tuyết tấm thẻ vàng.

      - Đây là cái gì vậy?

      Lang Vương nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Tuyết, ánh mắt như muốn hỏi chuyện rất ngu xuẩn vậy.

      - Em cũng biết là ai mà, phụ nữ của làm sao có thể thiếu tiền được, nếu trở về phải mua thêm vài thứ trở về, để cho mọi người biết người phụ nữ của Lãnh Dạ sống hạnh phúc như thế nào.

      Bạch Tuyết trợn mắt há miệng, ngạc nhiên nhìn Lãnh Dạ, là kiểu đàn ông gì vậy?

      Mặc dù rất có tiền, nhưng mà phải vì tiền mới theo , mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng trong chuyện này vẫn tin vào chính mình.


      - cần phải suy đoán lung tung, vợ con của mình nên mong mọi người sống vui vẻ, khi về nhà phải mua vài món đồ đúng ?

      Lang Vương giọng , biết trong đầu của này nghĩ điều gì.


      - Người nhà của em, phải biết bọn họ là người thế nào sao? Hay là chưa gặp người nhà của em? Mặc dù em khống nhớ , nhưng mà em vẫn nhớ đến nhiều thứ khác, vì sao em lại muốn trở về, vì ở đó có ngày nào được yên bình, chỉ có đau khổ mà thôi!

      Bạch Tuyết đau lòng ra, đối với nhà của mình, từ trước đến giờ đều có chút lưu luyến nào.

      - gặp người nhà em, hơn nữa còn có ấn tượng rất xấu, nếu phải vì em, làm sao có thể gặp những người đó chứ, đều là loại thấy tiền là sáng mắt!


      - Dạ! Bỗng nhiên em nghĩ đến, nếu bon họ thích em, vậy hôm nay chúng ta ở lại bên đó có được ?

      Bạch Tuyết lén nhìn Lang Vương, đôi mắt dễ thương ngừng đảo loạn khắp nơi, giống như nghĩ được chuyện gì thú vị.


      - Lí do?

      Lang Vương lạnh lùng hỏi, ở cũng những loại người này trong mái nhà chính là điều sỉ nhục đối với , bởi vì Lang Vương vĩ đại.

      Nhưng vì người phụ nữ mình , cũng chỉ đành chấp nhận số phận, để cho chơi đùa thỏa thích. Nhưng thể đồng ý ngay được, như vậy làm hư .


      Đối với phụ nữ, có thể cưng chiều, có thể , có thể đau, nhưng tuyệt đối thể làm hư, nếu chắc chắn ấy leo lên đầu mình ngồi.

      - Em cảm giác mẹ em nhanh trở về, chắc chắn mẹ em liên lạc với bọn họ, có thể là trong đêm nay, làm sao em có thể bỏ qua cơ hội này được chứ, từ lúc lem còn bé, em nghĩ lúc nào lớn lên nhất định tìm mẹ, chắc chắn mẹ em bỏ rơi em là có lí do nào đó, em biết là cha em và dì Mai lừa em, vì vậy bây giờ em muốn biết vì sao mẹ em lại bỏ em lại đây mà mình qua Mĩ sống.

      Mặt Lang Vương đổi sắc, đứng nhìn Bạch Tuyết.


      Mặc dù thừa nhận chính mình có khả năng đoán trước tương lai, nhưng mà vẫn tin tưởng chuyện trong gương đó chính là chuyện của tương lai chắc chắn xảy ra.

      Bach Tuyết làm nũng, thò tay ôm lấy cánh tay , dùng đôi mắt long lanh ngập nước và giọng ngọt ngào hỏi.

      - Được ?


      Lang Vương vẫn câu nào, bình tĩnh nhìn , Bạc Tuyết có cách nào nhìn ra suy nghĩ của ! Chẳng lẽ còn có thù oán gì với nhà sao? Mặc dù họ có chút đáng trách nhưng mà họ vẫn là người nhà của , hơn nữa cha của cũng thay đổi, ông ấy luôn áy náy vì những thua thiệt của trong nhiều năm qua!


      - Cuối cùng có đồng ý ? Đàn ông phải biết chăm sóc chứ, là người đàn ông phải làm sao để cho xứng là người đàn ông, đúng là có chút tình ý nào hết.

      Dù cho người nhà em tốt, nhất là Lan Lan và Dì Mai, nhưng mà họ vẫn là người nhà của em, vì mẹ và cha, em phải ở lại đây, em cũng muốn ở lại cùng em.

      Lãnh Dạ! chứ? Ngay cả con em cũng sinh cho rồi, lại đối xử với người phụ nữ của mình và mẹ của con mình như vậy sao? như vậy làm cho em cảm thấy phải là người đàn ông của em!

      Bạch Tuyết bĩu môi .

      - A! phải người đàn ông của em, vậy là gì?

      Lang Vương nhìn xuống của mình, còn biết làm nũng trước mặt , lại còn biết bào chữa cho chính mình, còn biết nghĩ ra chuyện để trách .

      Càng lúc càng giống của kiếp trước.


      tệ, vốn dĩ hai người là , đều là hậu nhân của Mẫu Đơn Tiên Tử, xem ra sắp đến ngày Mẫu Đơn Tiên Tử trở về rồi.


      - Là ông chủ!

      Bạch Tuyết đau khổ .

      - Vì sao?

      Lang Vương lạnh lùng hỏi lại.

      - vì sao hết, cho em cảm giác như là ông chủ vậy! phải là người đàn ông của em, làm gì có người đàn ông nào như vậy chứ? Chưa từng mua cho em bông hoa nào, điều này cũng tính! Em muốn về nhà cũng cần nhìn sắc mặt của , khiến em cảm thấy mình có chút quan trọng nào!

      Bạch Tuyết bĩu môi phàn nàn.

      - phải ông chủ của em, là cấp của em,mà em chính là trung tâm hoạt động của cấp này.

      Lãnh Dạ nghiêm túc , lúc đầu Bach Tuyết còn hiểu, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, vươn tay đánh .

      - là trứng thối, lại bắt nạt em.

      - Có sao?

      Lang Vương hỏi lại.

      - Dù có là cấp nữa, chẳng lẽ lại có quyền bắt nạt em sao? Hôm nay em dùng thân phận người lãnh đạo kì cựu của cấp , thông báo cho biết, tối nay phải ngủ lại nhà của cha em!

      Bạch Tuyết tiếp tục cố gắng .

      - thôi!

      Lang Vương nhìn , khóe miệng cong lên thành nụ cười.

      Bạch Tuyết biết đồng ý, vui vẻ kéo tay ra ngoài.

      - Còn nữa, em phải nhớ lần sau được đặt bình hoa ở giường nữa!

      Lang Vương sờ bả vai đau nhức của mình, hôm qua giường có bình hoa lớn, khi đó còn nghĩ là vai của bị mình đè phải, tỉnh dậy mới biết hóa ra là cái bình hoa.


      - Từ lúc nào giường em lại có chiếc bình hoa chứ! Nhưng mà, hôm nay chúng ta có thể ăn trưa với cha em được ?

      - ăn cơm ở đó đâu, cơm ở đó làm sao nuốt nổi!

      Lang Vương nhớ đến lần trước khi Bạch Tuyết mang bọn đến, sau khi ăn đồ ăn của nhà cha bị nôn ra hết, cũng vì vậy mà rất chán ghét cơm ở bên đó.

      - Vậy cũng được, em đưa ra ngoài ăn, em biết nhà hàng tệ, trước đây em và Khang Giai ăn nhiều lần ở đó, hôm nay em đưa ăn thử, rất lâu rồi em chưa được ăn, bây giờ rất muốn.

      Bach Tuyết vui vẻ .

      - Muốn sao? Đừng gấp, tối về cho em.

      Lang Vương nghiêm túc , có vẻ chuyện hạ lưu nào được từ miệng cũng thành chuyện đương nhiên.

      - !

      Bạch Tuyết im lặng luôn.

      Thua !

      Có ai cho biết, làm sao thế giới lại có người đàn ông cực phẩm như vậy chứ, ra chuyện đó cũng nghiêm túc như vậy!

      Ai có thể nghĩ được, vẻ bên ngoài lãnh khốc, nhưng lại ra được những câu hạ lưu như vậy!

      Căn cứ theo địa chỉ mà Bạch Tuyết , Lãnh Dạ lái xe đến, đúng là có nhà hàng ở đây, nghĩ nhà hàng như vậy mà được Bạch Tuyết nhớ đến.

      Vì thỏa mãn lòng của , đành phải kiên trì vào, rất tốt, may mắn hôm nay ăn mặc giản dị, nếu mà ăn mặt snag trọng thích hợp với chỗ này chút nào.

      vất vả Lãnh Dạ mới tìm được chỗ gửi xe, Bcah Tuyết nhanh chóng mở cửa xuống, tìm bàn ăn trống, vì nhà hàng này nằm bên mặt tiền đường nên phải đến sớm chiếm chỗ, nếu có chỗ ăn, đây là kinh nghiệm lúc trước của .

      Nhìn hào hứng xuống xe chạy chiếm chỗ, Lãnh Dạ chỉ lắc đầu rồi theo, dường như có rất nhiều người bị phong độ của thu hút, vừa ăn vừa quay lại nhìn lén.


      đến trước mặt Bạch Tuyết, Lang Vương nhăn mặt, chỗ ngồi này đúng là quá , nhưng vẫn phải phối hợp với mà ngồi xuống.

      - Này! Lãnh Dạ, chúng ta đến ăn cơm chứ đâu phải nghe tuyên án đâu, nhìn khuôn mặt của , giống như ông già khó tính vậy, nhìn khó tiêu rồi! Khuôn mặt tuấn tú kia đúng là đáng tiếc! Ngày nào cũng lạnh mặt như vậy, lo răng dài ra sao?

      Bạch Tuyết phồng má lên, bắt đầu dạy dỗ.

      Lang Vương nhếch mi, dạy dỗ sao? Có tiến bộ.

      lạnh mặt giống ông già sao?

      Mặc dù hơn nghìn tuổi, nhưng đường vẫn có rất nhiều người quay lại nhìn, sao lai bị hạ thấp đến vậy chứ!

      Lúc trong nhà còn chưa bao giờ mua hoa, phải là đàn ông, có lẽ cả đời này bao giờ làm những chuyện ngây thơ như vậy, những chuyện đó đều dành cho mấy người... rảnh rỗi mà thôi.


      là Lang Vương, hơn ngàn tuổi rồi, sao có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy được, cùng ăn cơm ở đây là khó khăn rồi.

      này, còn muốn mỉm cười mà đón nhận sao, bỗng nhiên muốn bật cười.

      - Em yên tâm, răng của dài, lông toàn thân của mới dài.

      Lang Vương vẫn mặt lạnh trả lời.

      - A ha ha.

      Bạch Tuyết bị chọc cười.

      - , là Sói, tất nhiên lông dài.

      Lang Vương mượn cơ hội này để thăm dò .

      - ngốc sao? Em biết những câu đó của là đùa rồi! cần phải mở to mắt mà dối đâu! là người đàn ông của em, sao lại là Sói được chứ!

      Mặc dù Bạch Tuyết vẫn cười tươi trả lời nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, giấc mơ đêm hôm qua, Lãnh Dạ rất giống Lang Vương kia.

      - Em mới ngốc!

      Lang Vương nghiêm túc .

      - làm gì vậy? có để cho em ăn cơm nữa , toàn những lời dọa người, là ba của con em, là người đàn ông của em, sau này được lung tung nữa!

      Trong đôi mắt Bạch Tuyết lên chút hoảng sợ, muốn nhắc đến đề tài này chút nào, mặc dù hoàn toàn nhớ Lãnh Dạ của trước kia, nhưng bây giờ chấp nhận người đàn ông này rồi, trong trái tim , muốn những thứ... lộn xộn kia ảnh hưởng đến lòng mình.
      laula thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 228.1: Chuột chạy qua đường

      Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết trốn tránh vài suy nghĩ khó tiêu hóa, ví dụ cũng hoài nghi và Lang Vương có bộ dạng rất giống nhau, bọn họ có phải là người hay ?

      Nhưng mà, có dũng khí nghĩ bọn họ chính là người, vẫn có cách nào tiếp nhận phải là người!

      " cần nghĩ nhiều, cười cái, bộ dạng tốt như vậy, cười chẳng phải là lãng phí sao!" Bạch Tuyết nhìn ra Lãnh Dạ trầm tư, cắt ngang , hi vọng ý nghĩ sâu trong nội tâm mình là , càng nhìn như vậy, càng lo lắng!

      Lãnh Dạ nhìn ngồi đối diện , xinh đẹp ngọt ngào, cười tươi tự
      [​IMG]

      Chương 228.2: Chuột chạy qua đường

      Kỳ thực, mặc dù vẫn cảm thấy mình là tốt, thế nhưng khắp nơi thế giới này đều có những tốt, khẳng định cũng gặp qua rất nhiều, tại sao là ? Bây giờ người phụ nữ sinh đứa , mà phỉa đàn ông có tiền đều thích những trẻ sao?

      Lãnh Dạ nghe ra nghi vấn, nhưng có bao nhiêu phản ứng, mặc dù đây là vấn đề mà Bạch Tuyết thể nghĩ ra, thế nhưng vấn đề này với lại vì sao? Tình giữa bọn họ là vượt qua ngàn năm, chôn giấu tình gần nghìn năm, từ ngữ nào hết, , cũng , những thứ này đều là ý trời.

      "Ý trời." Lãnh Dạ thản nhiên trả lời.

      Bạch Tuyết líu lưỡi!

      Người đàn ông lạnh lùng lãnh khốc như vậy lại tin ý trời sao?

      Rất hoài nghi?

      Hoài nghi tính chân trong lời , chẳng qua cuối cùng người ta cũng trả lời vấn đề phức tạp! Mặc dù hài lòng lắm, bởi vì biết trời có thần tiên
      [​IMG]

      Chương 229.1: Tiểu nhân nịnh bợ (cầu ủng hộ)

      "Ba, ba ——" Người đàn ông bị Lãnh Dạ hung hăng cho hai cái bạt tai nhớ đời.

      "Vị tiên sinh này, rất xin lỗi, người đàn ông của tôi đánh là vì bị như thế! Ai bảo lại dám chửi bới người phụ nữ của ấy là tôi!" Bạch Tuyết vô tội giải thích, vẻ mặt ngây thơ.

      Lãnh Dạ nhìn này mà nhịn cười, quả thay đổi, trở nên rất giống trước đây rồi.

      Còn người đàn ông bị đánh kia nằm mơ cũng nghĩ được rằng này là người phụ nữ của tổng giám đốc công ty ta. Xong rồi! Đắc tội tổng giám đốc, lần này sợ rằng mất chén cơm!

      "Tổng giám đốc… xin lỗi tổng giám đốc… xin lỗi… Đáng đánh… Tôi đáng đánh, chỉ cần đuổi việc tôi, làm gì tôi làm gì cũng được."

      " cho rằng còn có cơ hội ở lại công ty sao? Công ty của tôi cần có loại nhân viên là loại tiểu nhân nịnh bợ!” Lãnh Dạ
      [​IMG]

      Chương 229.2: Tiểu nhân nịnh bợ

      "Em sao chứ?"

      " sao, tại sao lại đột nhiên dừng lại gấp như vậy?"

      Lãnh Dạ xuống xe, nhặt chiếc diều phát diều có dây. Chẳng lẽ ở gần đây có người chơi diều? Diều đứt dây nên rơi trúng xe của ?

      "Có con diều đứt dây đập vào cửa kính xe." Lãnh Dạ ngồi vào xe lần nữa.

      Bạch Tuyết lại nhặt quả táo lên lần nữa, nhìn rồi nhìn, quả táo vừa đỏ vừa lớn trông rất ngon, đáng tiếc bị bẩn rồi!

      " được ăn, mất vệ sinh." Lãnh Dạ dặn dò.

      "Ừ, ăn nữa." Bạch Tuyết thả quả táo lại trong túi xách.

      *********

      Nhà họ Bạch.

      Bạch Tuyết và Lãnh Dạ tới, dĩ nhiên lấy được tiếp đãi thịnh tình, chẳng qua Lãnh Dạ vì bận tâm Bạch Tuyết, thỉnh thoảng khách sáo với bọn họ chút, về
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 230.1: Muốn làm cha của chúng tôi, lấy chứng cứ ra

      tới phòng của Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, hai tay nâng cằm nhìn ra phía ngoài.

      "Khi còn bé em cũng chỉ biết ngồi ở chỗ này nhìn ra phía ngoài, hi vọng có ngày mẹ xuất , sau đó mang em , rời khỏi nơi này! Nhưng mà, em chờ năm rồi lại năm, mẹ vẫn có xuất , em luôn luôn đau khổ, cho đến đến khi có xuất của , để cho em rời khỏi nơi này, rời cái nhà này, nghĩ tới lúc này em lại trở về nơi này, lúc này tâm tình hoàn toàn khác nhau, em đơn ở đây, có tịch mịch ở đây, bởi vì em có , có bọn , em rất hạnh phúc. Tiếc nuối duy nhất mẹ em vẫn có xuất !

      số việc, em luôn luôn hoài nghi, có thể mẹ cũng giống như em hay , bởi vì kiếm sống trải qua chuyện gì? Bên cạnh bà có người đàn ông che chờ cho bà như vậy hay ...

      Biết , là chuyện đời này em hạnh phúc nhất.

      Mà mẹ của em, bà có người đàn ông mình ? Còn ba... Ông ấy xứng ... Lấy được tình của mẹ! Khi còn bé em hận ông, hận ông vứt bỏ mẹ, hận ông có dì Mai!

      Nhưng mà, tại ông hối hận, em tin tưởng trời cao có đức, nếu ông biết sai lầm rồi, sao em tha thứ cho ông ấy, cho nên em trở về. Ba cũng chưa bao giờ để cho em về nhà, em biết ở trong lòng ông nghĩ, mong đợi em trở lại.

      Nhưng mà, ông lo lắng em muốn, cũng muốn trở về, cho nên cái gì ông cũng !

      Bất kể như thế nào ông ấy cho em sinh mạng!

      Em chỉ hy vọng, mẹ trở lại bên cạnh em, em phải cho mẹ là mẹ là bà ngoại, em phải cho mẹ, em có và bọn , nhất định mẹ vui vẻ. Từ em và mẹ tách ra, cho nên em quyết cho phép các con của em tách khỏi em, bảo vệ chúng em đúng ?" Bạch Tuyết nâng mắt ngập nước nhìn Lãnh Dạ.

      Trong ánh mắt giống như có sợ hãi, giống như có rối rắm, giống như có mâu thuẫn, còn hỗn trộn đau lòng!

      Ánh mắt của nhở làm cho trái tim Lãnh Dạ nhói đau, chẳng lẽ biết trước tương lai rất khó khăn!

      "Mẹ trở lại..." Con ngươi của Lãnh Dạ thoáng qua chút ưu thương, mẹ là người vĩ đại, hơn nữa trong lòng con là tốt nhất. Nhưng mà, tại sao mẫu thân ngay lúc thời điểm quan trọng còn tu luyện lại rời khỏi ?

      Lúc này, cũng trong lúc đó, khác biệt nơi ở.

      Trong sơn động.

      Tối om mảnh.

      Ngay trong sơn động tối om, vụt lên hai tia sáng.

      "Chủ thượng, là tôi vô năng, thể bắt ba đứa sói con tới, nếu tại Lang chủ có thể sống lại." chuyện là Tà Thần hắc ám, ngày đó tập kích Lang Vương.

      "Nó là con ta, ta thể vì Lang chủ, mà giết nó! Ta hạ thủ được!" chuyện chính là mẫu thân của Lang Vương.

      "Nhưng mà, chúng ta có ba linh đồng để tế cho Lang chủ, Lang chủ vĩnh viễn cũng tỉnh được!" Hắc ám Tà Thần bất đắc dĩ .

      "Những năm này ta vẫn có buông bỏ, cho đến khi ba linh đồng kia trốn vào Thiên Sơn tu luyện, ta có cách nào bước vào Thánh Địa Thiên Sơn, cho nên ta luôn luôn đợi, nghĩ tới ba người bọn chúng lại tới nhân gian đầu thai! Càng có nghĩ tới bọn chúng lại đầu thai đến con của Lang Vương, thành đời sau lang tộc!

      Lang chủ ngủ say gần ngàn năm, ta thể bỏ qua, giết ba đứa trẻ lang tộc kia, Lang Vương vẫn có con, nó có rất nhiều con, quan tâm hy sinh ba đứa bọn chúng!

      Bắt ba đứa trẻ kia là bắt buộc, chúng ta ra tay thành công, nhưng mà, ngươi được giết Lang Vương! Dù sao nó cũng là con ta, ta thể vì cứu cha nó mà giết nó!" Mẫu thân Lang Vương .

      "Nhưng mà, Lang Vương đứng nhìn, đó là con của ngài, tất nhiên ngài liều chết che chở, nhất định chúng ta phải nghĩ biện pháp tách bọn họ ra, như vậy đối phó với ba đứa trẻ kia dễ dàng hơn!" Hắc ám Tà Thần lạnh giọng .

      "Hừ! Ba đứa nhóc con kia thể xem thường, lần trước giao thủ bọn họ mới sinh lâu, pháp lực còn chưa có khôi phục, tại mỗi ngày ba đứa tiểu quỷ kia đều tu luyện, tại pháp lực gần như khôi phục bảy phần, mà bản thân bọn chúng ở Thiên Sơn tu luyện ba trăm năm, tại ăn thêm sữa của Mẫu Đơn tiên tử, pháp lực cũng tăng lên theo ít. thể khinh thường!"

      "Vì Lang chủ, Hắc Ám tà thần nhất định
      [​IMG]

      Chương 230.2: Muốn làm cha của chúng tôi, lấy chứng cứ ra

      Ngay lúc mẫu thân của Lang Vương lên kế hoạch giết sói con, Lang Vương và Bạch Tuyết vẫn còn ở trong phòng của Bạch Tuyết chuyện phiếm, Lang Vương nằm ở giường của Bạch Tuyết, cầm tập tranh của Bạch Tuyết mà đến ngơ ngẩn.

      Bạch Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ.

      lát sau.

      "Đây là tranh em vẽ sao?" Mặc dù Lãnh Dạ thản nhiên hỏi, nhưng ánh mắt nhìn lại rất thâm thúy.

      "Vâng." Bạch Tuyết mở miệng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, chú ý đến thay đổi vẻ mặt của Lãnh Dạ.

      "Đây là chuyện lâu lúc trước, vậy mà em còn nhớ." Lang Vương cầm tập tranh, đó có ghi ngày tháng, câu chuyện trong bức tranh ràng là chuyện tình hai năm trước.

      này lại vẽ lại đêm kia của hai năm trước.

      Đó là buổi đêm tuyết rơi đầy trời, vì tìm kiếm Mẫu Đơn tiên tử đến nhân gian.

      vô số lần ở nhân gian tìm kiếm kiếp sau của Mẫu Đơn tiên tử, biết lần này có thể như ý nguyện lấy được trái tim của Mẫu Đơn tiên tử, khiến cam tâm tình nguyện sinh con cho !

      Đêm đó, cố ý đáp xuống cạnh Bạch Tuyết, hơn nữa còn cố ý biến thành sói con lăn lộn ở trong tuyết. Bạch Tuyết còn nên tất nhiên phận biệt được đâu là chó con, đâu là sói con? ôm Lang Vương trở về nhà, giấu diếm người nhà len lén nuôi .

      Khi đó Bạch Tuyết mỗi ngày cho tắm, sau đó, còn ôm
      [​IMG]
      Last edited: 30/9/16

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 231.1: Các bảo bảo giáo huấn Bạch Lan*

      "Các con muốn có chứng cứ? Được, Cha có rất nhiều chứng cứ. Cha biết thời điểm các con sinh ra và rất nhiều chuyện khác, có muốn nghe cha kể chút hay ?" Lang Vương mềm giọng hỏi.

      " ? Vậy chú , nếu như đúng, bọn cháu tin chú." Thiên Tầm bắt đầu làm dáng vẻ giống như chuẩn bị chăm chú nghe chuyện xưa.

      "Vậy cho các con nhé, em tìm cha em." Bạch Tuyết ra ngoài, đến thư phòng.

      Kỳ thực, muốn cho Bạch Hàn biết trong nhà mới vừa xuất thêm ba vị khách .

      Bạch Tuyết gõ cửa, sau đó bước vào thư phòng.

      "Tuyết nhi, đến, ngồi." Bạch Hàn gỡ kính viễn thị xuống, đặt quyển sách trong tay xuống bàn.

      "Dạ."

      Bạch Tuyết lên tiếng trả lời Bạch Hàn rồi ngồi xuống bên cạnh.

      "Tuyết nhi, lần này cậu ta đến, hình như có chút thay đổi? Cha dường như cảm thấy cậu ta rất vui vẻ." Bạch Hàn như có điều suy nghĩ, kỳ , ông muốn cho Bạch Tuyết ý nghĩ trong lòng mình là ông cũng hi vọng Lãnh Dạ trở thành con rể ông.

      "Dạ, đúng vậy, thay đổi điểm." Bạch Tuyết .

      "Con thích cậu ta sao?" Cha thăm dò hỏi.

      Bạch Tuyết phản xạ có điều kiện nhíu mày, đây là lần đầu tiên cha hỏi có thích Lãnh Dạ hay ?

      Mặc dù bây giờ hỏi cũng muộn, thế nhưng, ông ấy vẫn hỏi, trong lòng Bạch Tuyết ít nhiều nổi lên cảm giác được người thân quan tâm.

      Mặc dù Bạch Tuyết nhớ chuyện của mình và Lãnh Dạ trước đây, nhưng tại cảm giác mà đối với rất kỳ quái, chịu được việc và người phụ nữ khác thân thiết, thể chịu đựng được điều đó, ghen, đau lòng!

      Đây là thích.

      "Vâng." Bạch Tuyết thấp giọng trả lời tiếng.

      "Vậy tốt, cha vẫn lo lắng con phải chịu uất ức. Cha xin lỗi, lúc trước cha nên ép buộc con tìm cậu ta! Về sau cha lo lắng cậu ta chịu buông tha cho con. tại tốt rồi, con thích cậu ta, cậu ta cũng thích con, cha an tâm." Bạch Hàn cười ha hả .

      "Cha, làm sao cha biết ấy thích con?"

      "Nếu cậu ta thích con, sao có thể ở nơi này cùng con, còn muốn chen chúc với con trong gian phòng ? Chẳng lẽ đây phải là sao? Đứa ngốc!" Bạch Hàn cười ha hả xoa xoa đầu Bạch Tuyết, hiền lành .

      Đúng vậy, là hiền lành.

      Vừa rồi, cha vậy mà lại lộ ra nụ cười hiền lành với . Đây là lần đầu tiên Bạch Tuyết thấy cha đối xử với mình như thế. Trước đây, Bạch Hàn luôn rất nghiêm khắc khiến sợ hãi, giờ khắc này, trong lòng Bạch Tuyết ấm áp, nước mắt khỏi đảo quanh trong hốc mắt.

      "Tuyết nhi, đây là chuyện tốt, cậu ta thích con, con cũng thích cậu ta, cha hi vọng các con vĩnh viễn có thể ở bên nhau." Bạch Hàn tâm niệm .

      Ông hi vọng Bạch Tuyết có thể kết hôn với Lãnh Dạ, để cho Tuyết nhi có được cuộc sống tốt hơn người bình thường chút.

      "Cha, con sao. Cha, trong nhà vừa có khách đến chơi, người có muốn gặp ? Họ ở trong phòng con." Bạch Tuyết vừa rưng rưng nước mắt vừa cười .

      "Khách?" Bạch Hàn sửng sốt.

      "Các con của con cũng đến." Bạch Tuyết rơi nước mắt nóng, mới mười tám tuổi, làm mẹ, ra trong lòng có bao nhiêu thê lương!

      Bất quá, bọn làm cho rất vui mừng.

      Kỳ thực, chính còn giống đứa trẻ, cho nên rất khó làm được việc chưa kết hôn mà làm mẹ này!

      "Con của con? Con có con từ lúc nào?" Bạch Hàn giật mình hỏi.

      "Cha, là sinh ba."

      "Cái… cái gì? Sinh ba? Đứa là của ai ?"

      "Là của con..."

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 231.2 Các bảo bảo giáo huấn Bạch Lan

      " nên đùa, tim ba được tốt, sao con có thể có đứa , lần trước lúc ba thấy con mặc dù con mang thai, thế nhưng khi đó bụng con rất , sao có thể thoáng cái sinh ra đứa đến?" Bạch Hàn tin đứa là của Bạch Tuyết.

      "Đúng vậy, ra, ai cũng tin, sao con có thể mang thai ba tháng liền sinh con chứ! Thế nhưng, ba, đây là ." Bạch Tuyết xót xa trong lòng , chuyện kỳ lạ phát sinh ở người quá nhiều, có cách nào tiếp thu nổi! Huống chi là ba!

      "Đùa giỡn gì đó, nào có ba tháng sinh con? Ai mà mang thai mười tháng sinh con!"

      "Ba, mặc kệ ba có tin hay , bọn là từ trong bụng con sinh ra, hơn nữa, hơn nữa, bọn chúng có thể chạy, còn có thể , bước , còn có thể tự mình ăn cơm, hơn nữa răng của bọn nó cũng dài ra." Bạch Tuyết năm mười với ba, ánh mắt Bạch Hàn trở nên quỷ dị, mặt tối ám, chẳng lẽ là Tuyết nhi bị bệnh, lung tung!

      Thảo nào hôm nay Lãnh Dạ cùng giống như trước đây, ra cậu ta bắt nạt Tuyết nhi tới ngốc!

      Khó trách cậu ta ở cùng Tuyết nhi, ra là như thế này!

      "Đứa , con trước ngồi ở đây lát, ba xem ba đứa , con trước tiên được qua." Bạch Hàn căn dặn Bạch Tuyết được tới, ra là nghĩ hỏi riêng Lãnh Dạ, bệnh tình Tuyết nhi có nghiêm trọng ?

      "Ừm, ba nhìn ." Bạch Tuyết cười cười.

      Bạch Hàn ra, Bạch Tuyết lập tức thu lại tươi cười, cấp tốc đứng dậy ngồi vào trước máy vi tính của ba, đây là chuyện rất lâu rồi muốn làm, tra chút máy tính của ba, nhìn xem có tin tức về mẹ hay , hoặc là ảnh chụp.

      nhanh chóng phá giải mật mã, liên tiếp mấy lần cũng đúng.

      Cuối cùng, chuyển sinh nhật của , lại có thể tiến vào.

      bất ngờ, ba lại có thể dùng sinh nhật của làm mật mã.

      phải là ba thích , mà thích Lan Lan sao?

      Kỳ thực trong khoảng thời gian này, Bạch Lan ở bên ngoài học xấu, mỗi ngày chơi đùa cùng vài người đàn ông đứng đắn, khuya mới trở về! Mà mẹ chỉ cần có tiền là có thể, mỗi ngày chơi mạt chược cũng cũng chơi đến khuya mới về.

      Lúc này, Bạch Hàn liền bắt đầu nhớ Bạch Tuyết, Bạch Tuyết là đứa khéo léo ngoan nhất!

      Bạch Hàn tới phòng Bạch Tuyết, nhìn thấy ở bụng Lãnh Dạ ngồi hai, cổ còn cưỡi ,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :