1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20 NÉN ĐAU ĐỂ SỐNG
      Bạch Tuyết muốn để người khác chứng kiến cảnh chật vật của mình lúc này, tiếp tục chạy về phía trước. Nãy giờ vẫn chạy như thế sắc mặt ban đầu trắng bệch do mất máu bây giờ lại càng trắng ra. Buổi tối chưa ăn gì, máu lại chảy nhiều, cả người bắt đầu lảo đảo, chẳng lẽ sắp chết sao? Mấy năm nay, chịu đựng để người khác đánh chửi, chính là muốn đợi bản thân mình trưởng thành hơn. Sau đó, tìm mẹ. tin chắc phải có nguyên nhân nào đó mới khiến mẹ bỏ lại mà rời . vì mẹ mà nén đau để sống. tại bản thân trưởng thành, nhưng mẹ ở đâu?

      Mọi thứ trước mắt càng lúc càng đen, xuyên thấu qua màn đêm, tựa hồ nhìn thấy mẹ. Mẹ lại gần , mẹ vẫn là người thương nhất. Đây là ý thức cuối cùng của Bạch Tuyết trước khi té xỉu. Thân thể được người khác ôm lấy, nhưng người này căn bản phải mẹ của . chưa lần nhìn thấy mẹ mình, cũng biết bộ dáng của mẹ mình như thế nào.

      Người đến là Lãnh Hạo, cùng Lãnh Nguyệt uống rượu. Uống xong lại đưa Lãnh Nguyệt về nhà, chính là muốn quay về cái hang ổ trống lạnh lẽo của mình, chân tự chủ lại đến đây. Đây là nơi lần trước đưa Bạch Tuyết về nhà. chịu để đưa tận lên nhà bắt đậu xe ngoài đường, mình lên. tò mò biết người nhát gan như thỏ đế như giờ phút này làm gì? muốn gặp , nhưng lại sợ khiến cho sợ hãi, nghĩ muốn đứng từ xa nhìn là đủ rồi. Nghĩ là như thế, liền cho xe chạy ra phía ngoài, nghĩ đến, chính mình lại thấy té xỉu nằm mặt đất. Lo lắng, bước nhanh, chạy về phía Bạch Tuyết nằm.

      Bạch Tuyết trong lòng nghĩ đến mẹ, vì thế sinh ra ảo giáo, đem Lãnh Hạo nhìn thành mẹ mình.

      Lãnh Hạo đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, chạy nhanh đưa vào trong xe. Nhanh chóng khởi động xe, Bạch Tuyết bị thương khá nặng, máu chảy rất nhiều, nhìn xem rất nghiêm trọng. muốn chính mình cầm máu cho , nhưng nhớ đến lúc trước khi đến thế giới con người này, Lang Vương bắt bọn họ phải thề độc, tuyệt đối được sử dụng ma lực, bằng chính mình quay người trở về giới, vĩnh viễn được bước chân đến thế giới này nữa.
      Giờ phút này, muốn cứu Bạch Tuyết, chỉ có thể chạy đến bệnh viện. Đem xe đạt đến tốc độ cao nhất, Lãnh Hạo suy nghĩ biết có nên cho Lang Vương biết chuyện này hay ? Cuối cùng, sợ bị trách phạt, vẫn là tình nguyện gọi điện thoại cho Lang Vương.
      - ! Người phụ nữ của bị thương, em đưa ấy đến bệnh viện! - Lãnh Hạo muốn chấp nhận đây là người phụ nữ của mình, nhưng mãi mãi vẫn là .
      - Là bệnh viện nào ? Lang Vương lạnh lùng hỏi
      - Ngũ Dân bệnh viện! Lãnh Hạo đơn giản trả lời, phải chuyên tâm lái xe.

      Lang Vương gì thêm, lập tức cắt điện thoại ra cửa. Trong đầu bắt đầu suy tính, nguyên nhân gì khiến Bạch Tuyết bị thương? Là do bọn Pháp Vương động thủ?
      Đê tiện! Dám ở nhân gian sử dụng ma lực.!

      Lang Vương nhanh chóng đến bệnh viện Ngũ Dân. Nhìn đến bóng dáng Bạch Tuyết bé, sắc mặt trắng bệch, nằm trong lòng Lãnh Hạo, ham muốn chiếm giữ nổi lên, phen đoạt lấy Bạch Tuyết trong tay Lãnh Hạo. Giận giữ, trừng mắt liếc nhìn Lãnh Hạo.
      - Cậu liền như vậy nhìn ấy chảy máu!
      - Em còn có biện pháp gì? Lãnh Hạo oan uổng trả lời, trong lòng so với ai khác đều muốn cứu người, nhưng là sợ hãi mệnh lệnh của Lang Vương. Đó là cho đến chết cũng được phép bước nửa chân tới nhan gian. Với , nơi này rất có sức quyến rũ, đặc biệt sau khi biết Bạch Tuyết. rất thích nơi này nha.
      - Cậu còn cách nào khác sao? Lang Vương căm tức hỏi lại
      - Đến nơi của chúng ta! Lãnh Hạo bị Lang Vương trừng mắt sợ hại, chủ động mở cửa để Lang Vương giúp Bạch Tuyết cầm máu.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 21: LANG VƯƠNG ĐẾN
      Lang Vương ôm Bạch Tuyết chạy vào phòng phẫu thuật.

      - Gọi các bác sĩ giỏi nhất đến đây cho tôi. Tôi muốn bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho ấy – Lang Vương tay nắm lấy vết thương của Bạch Tuyết, miệng hô to.

      - ! ở đây bảo bác sĩ cầm máu cho Bạch Tuyết trước, đợi em 5 phút, 5 phút sau em đảm bảo đưa đến cho bác sĩ tốt nhất bệnh viện.

      Lãnh Hạo cố gắng chạy nhanh, trong lòng ngừng oán giận thế giới loài người lạc hậu. Đây mà là giới căn bản là cần đến bác với chẳng sĩ, chỉ cần sử dụng chút xíu ma lực là mọi việc ổn thỏa. Như bây giờ, chạy ngược chạy xuôi tìm người, chứ như ở giới muốn đâu, nháy mắt cái là đến, căn bản cần lao lực, từng bước từng bước thế này.

      Hai người đàn ông, người hô to quát lớn, người vội vội vàng vàng, làm bác sĩ cảm thấy rất kỳ quái. kia chỉ trừ sắc mặt tái nhợt máu tay cũng ngừng, chỉ cần xử lý vết thương tí xíu là xong. Hai người kia có cần khoa trương thế ? Còn muốn tìm thấy thuốc tốt nhất, đúng là đại tài tiểu dụng. Nghĩ sao mà muốn tìm bác sĩ tốt nhất, những người tài giỏi như họ chỉ khi nào có giải phẫu đặc biệt mới nhìn thấy, loại vết thương tí teo này, bọn họ chính là thèm liếc mắt.

      Năm phút sáu

      Lãnh Hạo đúng giờ xuất ở cửa, trán còn dính tầng mồ hôi. Vị bác sĩ nãy giờ xử lý cho Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Hạo người đứng ngoài cửa, trong lòng đắc ý cười thầm. Hừ! Xem , còn ghét bỏ tay nghề non kém, kết quả sao, phải là cũng tìm được người nào hơn . Nghĩ nghĩ thế, vị bác sĩ tiếp tục xử lý vết thương cho Bạch Tuyết.

      - Tránh ra! Tránh ra! Để đó cho tôi!

      Bông cồn trong tay bị người khác đoạt mất, vị bác sĩ này muốn mở miệng quát xem ai to gan như vậy, dám cướp đồ trong tay mình. Ai ngờ, vừa ngẩng đầu lên, mắt trợn tròn, dám tin vào mắt mình. loạt các bác sĩ trưởng khoa đứng bên chờ, vừa cướp bông cồn từ tay mình chính là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện, cũng là tài giới y học trong nước. Chính mình làm việc nhiều năm trong bệnh viện rất ít khi nhìn thấy những người này, ngờ tới hôm nay lại có cơ hội. Càng ngờ đến, việc tiêu độc sát trùng tí thế này lại do chính tay người này làm
      thể! thể tưởng tượng nổi.

      Lần nữa quan sát người đàn ông ôm tay, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao nhiều như vậy quyền uy bác sĩ đều ở đây? Hơn nữa những người này có vẻ rất sợ hãi, ai ai cũng cung kính đứng bên, mắt nhìn vào bị thương, chỉ sợ này có việc gì, đến lúc đó mọi lỗi lẩm đều từ bọn họ mà ra.

      Mọi người đứng trong phòng đều có chung suy nghĩ : thể đắc tội với người đàn ông này được. Bình thường đều nghĩ có cơ hội bợ đỡ, lần này có cơ hội sao có thể buông tay. Việc này la do chính viện trưởng chi đạo, bác sĩ nào có tay nghề cao đều phải tập trung tại đây, cãi lệnh mất chức. Viện trưởng nếu phải ở Mĩ chắc chắn cũng như bọn họ chân chó đứng đây mà thôi.

      Vết thương của Bạch Tuyết được tẩy rửa sạch , được bác sĩ cẩn thận băng bó lại. Từ đầu đến giờ, Lãnh Dạ đều ôm tay, xem ra người này vì rất là đau lòng nha.
      Nhìn thấy được Lãnh Dạ rất quan tâm đến Bạch Tuyết, bọn họ cũng dám có tí ti sơ suất, đem miệng vết thương xử lý tốt, cũng băng bó lại cẩn thận, chỉ là Bạch Tuyết mãi vẫn chưa tỉnh.

      - Vì sao ấy còn chưa tỉnh

      - ấy vì mất máu nhiều quá dẫn đến hôn mê, chúng tôi tiến hành truyền máu, làm phiền đặt ấy lên giường được ? Vị bác sĩ khó xử

      - Ai quy định truyền máu phải nằm giường – Lang Vương giận dữ hỏi lại

      - A! ai quy định, ai quy định cả. Chúng tôi lập tức cho truyền máu, lập tức truyền máu…

      Lang Vương vẫn như cũ ôm Bạch Tuyết tay, để mặc đám bác sĩ chuẩn bị cho truyền máu.

      - Các người cút hết ra, Lãnh Hạo ở lại đây – Lang Vương lập tức .
      nhoxbina thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22 Truyền máu cho Bạch Tuyết

      "Đều ra ngoài hết ——" Lãnh Dạ lạnh lùng .

      Mọi người đều ngoan ngoãn ra ngoài.

      Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết, vuốt ve thân thể mảnh mai của .

      Vốn sắc mặt Bạch Tuyết trắng bệch nay lại chậm rãi nóng lên, khuôn mặt cũng hồng lên khác thường, Lãnh Dạ cau mày, nhìn Bạch Tuyết mơ màng, hẳn là phát sốt? Bạch Tuyết yếu ớt mất ý thức, miệng cũng bắt đầu thầm gì đó?

      Cái miệng nhắn của mở ra rồi đóng lại, càng ngừng lẩm bẩm khe khẽ. . . . . .

      Lãnh Dạ hôn lên cái miệng nhắn đóng ra mở vào của , để mang cho an ủi, hai tay nắm lấy tay bé của , dường như là an ủi của lãnh Dạ có tác dụng, Bạch Tuyết còn thầm cái gì nữa, mà còn yếu đuối nằm ở trong lòng Lãnh Dạ.

      Nhìn thấy Bạch Tuyết an ổn, Lãnh Dạ liền nhổ xuống kim truyền máu của Bạch Tuyết , cắm vào mạch máu của chính mình , nhắm mắt vận khí, dòng máu đỏ tươi của chảy từ từ vào trong thân thể Bạch Tuyết . . . . . .

      Lãnh Hạo nhìn thấy Lãnh Dạ làm vậy, nghĩ muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng là Lang Vương, hẳn thể đả thương nguyên khí của chính mình .

      ", hãy để em, Hãy lấy máu của em." Lãnh Hạo xắn ống tay áo lên ngồi xuống .

      "Cậu cho là máu của ai cũng thể chuyền sao?Đạo hạnh của cậu còn kém, lấy máu của cậu ấy biến thành thành ." Lãnh Dạ .

      "Thành phải rất tốt sao, như vậy chúng ta liền giống nhau , đến lúc đó là có thể mang ấy rời , ấy cũng già , cũng phải khổ sở như thế này có phải hay ?" Lãnh hạo .

      " già. . . . . ." Lãnh Dạ trầm tư.

      Kiếp trước chính để cho già , vậy nên cả đời này nhất định để cho chết già, muốn vĩnh viễn ở cùng . . . . . .

      Bạch Tuyết chậm rãi khôi phục lại bình thường, Lãnh dạ nhổ xuống kim tiêm, sờ lên cái trán Bạch Tuyết , thử xem còn nóng sốt ?

      ", ngươi xác định Bạch Tuyết chính là người muốn tìm sao?" Lãnh Hạo hỏi.

      "Nếu trong sổ đầu thai có ghi phạm sai lầm , ấy chính là người muốn tìm." Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết .

      "Nhưng là, tính cách của hai người hoàn toàn giống nhau! Có thể hay Diêm Vương lầm ?" Lãnh Hạo lo lắng .

      Lãnh Dạ lại lâm vào trầm tư. . . . . .

      Bạch Tuyết cùng ấy đúng là rất giống nhau, ấy trước kia lá gan rất lớn, lúc trước khi biến thành nguyên hình đều sợ, nhưng lại có can đảm cùng giường, còn Bạch Tuyết này nếu nhìn thấy nguyên hình của nhất định hù chết, năm mười bốn tuổi ấy khi có xuất của , Bạch Tuyết lúc trước liền bị dọa ngất xỉu !

      Kiếp trước ở người còn có cái bớt đặc thù , hơn nữa là xuất ở ngay phía dưới của , chỗ vị trí cũng thực khéo léo, ở đó cái bớt hình hoa văn là đóa hoa mai.

      Năm mười bốn tuổi ấy từng muốn kiểm tra quá Bạch Tuyết, nhưng ở chỗ đó có cái bớt, nhưng là, Diêm Vương ghi lại là đầu thai thành Bạch Tuyết.

      "Đem xe đến cửa bệnh viện , chúng ta khỏi đây." lãnh Dạ đau lòng ôm Bạch Tuyết, thể để cho người phụ nữ của ở tại trong bệnh viện.

      Chỉ chốc lát sau đến biệt thự của Lãnh Dạ.

      Lãnh Dạ lần này liền bật đèn , là vì Bạch Tuyết mở, Bạch Tuyết nằm ở giường, Lãnh Dạ ngồi ở bên giường thương tiếc nhìn .

      Lông mi bắt đầu lay động , Lãnh Dạ biết hẳn muốn tỉnh lại, ánh mắt dịu dàng lập tức trở nên lạnh lùng.

      Bạch Tuyết cho là mình nằm mơ, tại sao lại ở chỗ này? phải đem bỏ sao?

      "Lãnh Dạ, như thế nào lại ở trong mộng của tôi?" Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ thích người khác kêu tên của , chỉ biết đây là trong mộng muốn kêu kêu sợ cái gì!

      Người đàn ông này là kỳ lạ, có tên lại cho gọi, nếu gọi là gì? Chẳng lẽ gọi là chú? giết mất.

      Lãnh Dạ bị Bạch Tuyết nhìn chăm chú , đồng thời cũng nhìn chăm chú vào . . . . . .

      Hồi lâu.

      " có thích tôi ?" Bạch Tuyết yếu ớt hỏi.
      nhoxbina thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23 Kiếp trước giống như mộng

      Lãnh Dạ gì, Bạch Tuyết này sao lại dịu dàng như thế, kiếp trước ấy thực hung hãn, quả hai người hoàn toàn giống nhau, Diêm Vương có thể hay lầm? Nếu là sai lầm rồi, vậy, ấy ở nơi nào?

      Trừ bỏ ấy, thể bất kì người khác nữa!

      Nghĩ đến chuyện này, Lãnh Dạ rất phiền muội, là vì người phụ nữ trước kia, mà lại lần nữa vào thế giới con người, bởi vì người đó đầu thai làm người, hơn nữa rất nhanh qua năm này sang năm khác, nếu phải là ấy, vậy ấy rốt cuộc ở đâu?

      Lúc trước vì phản bội , cho nên trốn tránh , chẳng lẽ kiếp này còn muốn gặp ? thề, cả đời này để cho lại già , lại càng làm cho lại chết, cũng tuyệt cho phép lại phản bội !

      Với trước kia, đối rất cưng chìều sủng nịch, cho nên quyết định đối nữ nhân thể quá tốt, bằng đổi lấy lại là phản bội!

      Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ vẫn trầm mặc, trong lòng bắt đầu khiếp đảm, chẳng lẽ ở trong mộng cũng muốn buông tha ?

      " tại thân thể tôi thoải mái, cũng thể làm được chuyện kia?" Bạch Tuyết yếu ớt , cho rằng đây chỉ là trong mộng, có lẽ có thể .

      "Nếu tỉnh, về nhà !" Lãnh Dạ lạnh lùng .

      "Về nhà? Nơi này? Nơi này là nhà của sao!" Bạch Tuyết bây giờ mới phát nơi này phải phòng của mình, hoá ra phải Lãnh Dạ vào trong mộng của , mà là vào trong nhà của Lãnh Dạ.

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . ." Bạch Tuyết cuống quít xin lỗi, nghĩ tới chính mình lại nằm ở giường của người ta, chẳng lẽ là trong lòng nhớ đến , cho nên mới nằm mơ đến nơi đây, là dọa người!

      Bạch Tuyết xấu hổ đứng lên, dám nhìn liếc mắt cái với Lãnh Dạ nữa , người ông này lại hiểu lầm và quyến rũ người khác!

      Khó trách trước kia luôn quyến rũ !

      Chẳng lẽ trước kia là ở trong mộng quyến rũ ? Bởi vì căn bản là biết nha, như thế nào lại quyến rũ? Trừ phi là nằm mộng quyến rũ! Rốt cục biết vì sao vẫn hay như vậy với , ra là thế.

      Bạch Tuyết mở cửa rời , xuống dưới lầu, hết thảy cảm giác chân lại, hẳn là vì lúc trước phát sốt, mới có thể làm cho bây giờ mới ý thức thấy hoảng hốt.

      Lãnh Dạ có ngăn cản Bạch Tuyết rời , mặc dù hẳn người kiếp trước, nhưng là, nhìn thấy người Bạch Tuyết có bóng dáng trước kia, cho nên đối Bạch Tuyết tàn nhẫn, hận Bạch Tuyết giống như trước!

      Bạch Tuyết rời khỏi biệt thự, theo đường để về nhà, chẳng lẽ là tự tới, vì sao có chút ấn tượng nào?

      Như vậy phải cần rất xa mới có thể về nhà!

      Đêm thực tối, thấy bất lực muốn khóc!

      thực đói cái gì cũng chưa có ăn, giờ cũng khuya , ăn mặc phong phanh , thân mình bắt đầu phát run, mù mờ quan sát trời tối ban đêm , đèn xe đường chợt lóe lướt qua người , chiếu lên dáng người đơn bac, hai tay ôm chặt thân thể, hi vọng như vậy có thể ấm áp chút.

      Lúc này, đột nhiên có chiếc xe dừng lại ở trước mặt Bạch Tuyết .

      "Tiểu thư, đêm bao nhiêu tiền vậy?" Người đàn ông trong xe vươn đầu ra hỏi.

      Bạch Tuyết nghĩ đến hẳn là chuyện cùng người khác, liền quay đầu nhìn xem, đằng sau có ai, bốn phía cũng có ai, chẳng lẽ người đàn ông này nghĩ đến là cái loại này nữ nhân đó?

      Thấy ủy khuất nước mắt liền rơi xuống, nhưng là trong lòng càng thêm sợ hãi, khỏi cước bộ nhanh hơn.

      Người đàn ông nghĩ đến Bạch Tuyết có nghe thấy.

      "Tiểu thư, đêm bao nhiêu tiền?" ta hô tăng thêm thanh .

      "Tránh ra. . . . . ." Bạch Tuyết vốn lạnh lẽo, tại lại đụng tới loại chuyện này, cả người run rẩy thành chỗ.

      "Tiểu thư, bao nhiêu tiền mới bán?" Người đàn ông bước xuống xe, tới hướng Bạch Tuyết, Bạch Tuyết bị dọa sợ biết làm sao chạy trốn, liền ngây ngốc nhìn tới.

      Ánh mắt người đàn ông xâm phạm nhìn , làm cho khuôn mặt Bạch Tuyết càng trở nên trắng bệch thêm, người đàn ông mặt nhiễm dục vọng, làm cho nháy mắt nổi lên tầng da gà, ghê tởm đến buồn nôn, nàng liều mạng lắc đầu, hi vọng cần lại gần đây.

      Làm cho người đàn ông nghi hoặc, tiểu thư xinh đẹp này kỳ cục, hơn nữa nhìn lại vô cùng non nớt , làm sao có thể đứng ở ven đường đón khách chứ,.

      Trước mắt trông non nớt, làm hai mắt sáng lên.
      nhoxbina thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: gặp phải nguy hiểm

      cần lại gần đây. . . . . ." Bạch Tuyết lấy ra dũng khí cuối cùng hô to, hy vọng có thể ngăn cản người đàn ông này tới gần .

      " bé kia, lần đầu tiên bán sao?"

      đến gần Bạch Tuyết, tay bắt được cổ tay Bạch Tuyết , muốn đem kéo vào trong xe, Bạch Tuyết bị nắm chặt liều mạng dãy dụa trốn phía sau, nhưng là, rất yếu ớt phải là đối thủ của người đàn ông này, bị bắt lên phía trước, cổ tay bị nắm chặt, mặc dù rất là sợ hãi, nhưng là, còn có chút lý trí cuối cùng , chính là thể lên xe của , bằng còn có cơ hội chạy thoát!

      Bạch Tuyết hoảng sợ vô cùng , cúi đầu hướng bàn tay nắm cổ tay , liền đem toàn bộ khí lực đều tập trung ở ngoài miệng, hận thể đem da thịt của người đàn ông kia cùng cắn xuống.

      "Con mẹ mày —— dám cắn Ông mày ——" người đàn ông mắng to, đồng thời Bạch Tuyết cũng cảm giác được trong miệng có vị mặn , chảy máu , người đàn ông buông ra cánh tay cầm tay của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết thừa cơ hội liền chạy trốn, cũng dám quay đầu lại liền chạy tới hướng phố xá đông người. . . . . .

      Ngươi đàn ông kia cũng có đuổi theo, nhìn Bạch Tuyết chạy trốn liền lên xe, nghênh ngang rời .

      vào phố xá đông người, Bạch Tuyết còn có sức lực chạy nữa, ngừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thực tối, cái gì cũng nhìn thấy, chỉ có những giọt nước mưa rơi ở mặt Bạch Tuyết, vốn nước mắt rơi đầy mặt, Bạch Tuyết khóc càng đau lòng hơn.

      Ông trời ơ vì sao thể thương xót cho đáng thương của ? Vì sao muốn cùng nhau khóc chứ?

      Bởi vì trời mưa , nên bên ngoài vắng vẻ có người đường, Bạch Tuyết nhìn lại đằng trước xem, còn phải rất xa rất xa mới có thể về đến nhà! Căn nhà kia làm cho lòng người lạnh lẽo ! lại thể trở về, bởi vì còn nơi nào khác có thể !

      Do dự trong chốc lát, liền về phía vừa , tại hết sức, còn nghĩ muốn về nhà! Cũng phải thôi bởi khi ở bên ngoài có thể tự do trút hết nỗi lòng mình, về đến nhà chỉ có thể biểu ngoan ngoãn , bằng mẹ kế lại vui!

      tại muốn tìm nơi nào đó để khóc thỏa thích, bởi vì từ trước đến nay để trút hết nỗi buồn đều khóc cho qua .

      đến chỗ có thể trú mưa, ngồi ở cái ghế đá , mưa càng rơi xuống càng lớn, chiếc xe ô tô chạy ngay bên cạnh, đem những giọt nước ven đường bắn tung tóe lên người Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết tránh né, nhìn bề ngoài chật vật phải là lần đầu tiên, cần gì hơn nữa! Dù sao cha mẹ đều thương! , ai để ý đến sống chết của cả!

      Đầu tai choáng váng vô cùng , vì thế liền nằm ghế đá, nhìn chăm chú ở trước mặt, giống như có người nào đó hướng chạy tới, là ai? Chẳng lẽ lại là người muốn đem làm , bây giờ còn khí lực để chạy nữa rồi. . . . . .

      Chậm rãi nhắm mắt lại. . . . . .

      Hoá ra người hướng bên này chạy tới là Lãnh Dạ, là dọc theo dấu vết của Bạch Tuyết tới đây, Bạch Tuyết sau khi rời khỏi nhà của về , trong lòng thực bồn chồn, nhìn thấy bên ngoài trời tối đen, vẫn là lo lắng cho , vì thế liền lái xe tìm , chuẩn bị tự mình đưa về nhà, ai ngờ nhìn đến Bạch Tuyết gặp mưa nằm ghế , nhưng mà xe của ở bên kia hàng rào thể tới gần, cho nên liền bỏ lại xe chạy tới chỗ Bạch Tuyết.

      Đem dáng người nho ôm lấy, đau lòng nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của , làm gì vậy chứ? rất yếu ớt, làm sao có thể lại để cho rời ? Chính mình quá khinh suât!

      Bước nhanh tới xe.

      Đem Bạch Tuyết ôm vào trong xe, đóng kỹ cửa xe lại, mở ra máy sưởi ấm, nhìn cả người Bạch Tuyết ướt đẫm , quần áo còn dính rất nhiều bùn, hình như là bị xe bắn tung tóe lên , ngu dốt, vì sao gặp mưa lại muốn ngồi ở ven đường chứ?

      Nhanh chóng cởi ra quần áo Bạch Tuyết, quần áo thực bẩn, hơn nữa ướt cả, thể mặc lại, bằng lại bị cảm, cầm lấy bên cạnh cái thảm đem Bạch Tuyết quấn chặt , rồi ngồi vào phía trước khởi động xe, hướng biệt thự chạy tới
      nhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :