1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 221: Lang Vương là người đàn ông rất nguy hiểm. (1)

      Dịch: Thần Hi (Nắng)

      Biên: Hi

      Bạch Tuyết nghe được những lời kia của Lang Vương liền ngừng nức nở, bàn tay bé của che mặt mà rơi nước mắt trong im lặng.

      Sao có thể cảm nhận được ảnh hưởng của người đàn ông này đến cơ thể mình, mỗi lần kết hợp với cơ thể lại phản bội lại lí trí mà động tình với , để cho đem đến cực hạn của khoái cảm vui sướng.

      rất muốn tin là người đàn ông của nhưng trong đầu hề có chút trí nhớ nào về .

      Mỗi lần nghĩ đến chuyện thân mật cùng kia đều chịu nổi, thậm chí trái tim của còn rất đau.

      phải là chưa nghĩ đến chuyện trước kia có phải quá nên mới đau lòng như vậy .

      Nếu sao trái tim lại đau, vì sao phải uất ức khóc thầm?

      Người đàn ông này rất cưng chiều , sao cảm nhận được chứ, nhưng cũng vì thấy được nên mới mắng và đánh ta. Vì biết, người đàn ông này luôn để ý , buông tay , bao giờ ngừng , hiểu rất .

      biết đơn giản là giám đốc tập đoàn Lang thị bình thường, thản nhiên đưa ra khuôn mặt lạnh lẽo trước người nhà họ Đoan Mộc, mà theo được biết người nhà Đoan Mộc rất lợi hại, còn nghe được các đồng nghiệp truyền tai nhau biệt danh của tổng giám đốc là nam thần mặt lạnh.

      Nam thần mặt lạnh!

      Người như vậy đương nhiên là dễ trêu chọc!

      Mặc dù bị Lãnh Dạ đánh ngay trong bệnh viện nhà mình, nhưng người nhà Đoan Mộc vẫn dám tức giận đánh trả.

      cảm thấy người nhà Đoan Mộc cũng dám chọc giận , đủ biết người đàn ông này nguy hiểm đến mức nào!

      Nhưng Bạch Tuyết lại sợ hãi, hiểu người đàn ông này, biết ra tay ác độc với , tất nhiên là trừ lúc hung hăng muốn .

      Hai ngày nay, nhìn thấy được ở trước mặt người ngoài lấy lòng như thế nào, từ trước đến nay đều những kẻ dưới muốn nịnh bợ , xem sắc mặt mà làm, lại có rất nhiều phụ nữ điên cuồng muốn leo lên giường ... Và những vị lãnh đạo chưa lập gia đình muốn thủ thân vì chờ nữa, đúng là đủ điên cuồng.


      Nhưng người đàn ông đó lại tình nguyện làm bảo mẫu cho con , bỏ lòng tự tôn và kiêu ngạo của mình vì . Dù có chọc nổi giận nhưng vẫn đè nén tức giận đó mà cưng chiều , lúc ăn cơn cùng , dù có đưa ra khuôn mặt lạnh lẽo nhưng vẫn gắp thức ăn cho và các con.


      Sao có thể buông tay người đàn ông tốt như vậy?

      thể!

      Cũng nỡ buông!

      Mặc dù còn nhớ những chuyện trước kia nữa, nhưng chấp nhận người đàn ông này, thể đẩy cho người phụ nữ khác được, khi cùng người khác thân mật nhất định phát điên mất.

      - ! đợi em nhớ lại , nhưng đầu tiên em phải dập lửa cho , nếu chết vì bị em hành hạ mất, nếu em nhớ lại chắc chắn hối hận khi em ngược đãi với như vậy!

      Lang Vương thấp giọng nỉ non.

      - Ai... ai ngược đãi !

      - Nó cứng như vậy rồi, nếu em để nó vào nhất định bị lửa thiêu chết, em tàn nhẫn vậy sao?

      - Nếu bị nóng chết sao cần những kia?

      Giọng Bạch Tuyết chua lè.

      - cần, ngoài em muốn chạm vào ai hết!

      Lang Vương vươn tay cởi hết đồ áo Bạch Tuyết, sau đó hung hăng đâm vào của cái sâu, lần... rồi hai lần...

      cũng bị làm cho động tình.

      - ra, những dấu vết người em...

      Bạch Tuyết giọng , nghĩ cần phải cho biết mọi chuyện.

      Người đàn ông người câu nào nhưng tốc độ đâm rút lại càng nhanh hơn.

      - Em chịu được cơ thể của bị khác chạm vào, và cũng chịu nổi khi em bị người đàn ông khác đụng đến.

      Nếu em muốn cũng ép, nhưng mà từ nay về sau, em chỉ có thể là của , chỉ có mới được chạm vào em, hiểu chưa?

      Giọng lạnh lẽo tàn nhẫn của Lang Vương phát ra.

      - Nhưng mà... Nhưng mà có lần thứ hai.

      Bạch Tuyết ngập ngừng , tỏ ra rất áy náy.

      - Cái gì??

      Lang Vương nổi giận.

      - Em là, người đàn ông đó chạm vào em rất nhiều lần!

      Bạch Tuyết rất hối lỗi mà , đôi mắt xinh đẹp của dám nhìn thẳng .

      Lang Vương vốn nghĩ vì mất trí nhớ nên này mới bị vấy bẩn lần, ngờ lại bị rất nhiều lần!

      ta nhất định phải chết!

      - Tên khốn đó là ai?

      Lãnh Dạ hỏi người sợ sệt dưới người .

      - mau!

      - muốn giết chết tên khốn kia sao?

      Bạch Tuyết hoảng sợ hỏi.

      - phải chết!

      Lang Vương lạnh lẽo .

      - Tên khốn đó bây giờ ức hiếp em, giết .

      Bạch Tuyết cười ha ha.

      Lang Vương giật mình.

      Đúng là ngoài ý muốn!

      Đáp án này đúng là ngoài ý muốn!

      Hóa ra chính là .

      làm thê thảm như vậy.

      - Em sao?

      Lang Vương thể tin nổi hỏi lại, sáng hôm đó tỉnh dậy ràng nhìn thấy lạ nằm giường .

      - Em , người ức hiếp em chính là chủ nhân của những vết xanh tím kia.

      - chứ?

      - Tất nhiên rồi, đêm hôm qua em suýt chết giường luôn.

      Lang Vương cười cười, thảo nào tối hôm đó nhớ là ôm , nhưng sáng dậy lại là xa lạ khác, ra là nhóc này tính toán .

      - Ai bảo em bỏ thuốc , em biết khi thuốc có tác dụng, nếu làm chuyện đó chết hả?

      Lang Vương tức giận nhìn .

      - Vì em muốn có chuyện nên làm thuốc giải cho , ngờ bị dày vò cả đêm, hại em phải tìm người dìu ra ngoài.

      - Trước kia với em, người đàn ông của em rất mạnh mẽ, dù là ban đêm hay ban ngày, nên em cần phải nghi ngờ mạnh mẽ của !

      Lang Vương xong liền đâm vào cái sâu, Bạch Tuyết bị làm cho kêu lên liên tục.

      - Hôm qua em suýt chết dưới người rồi, hôm nay muốn giày vò em giống như vậy sao?

      - Dù sao cũng phải cho ăn no mới được!

      Lang Vương lạnh giọng , mạnh mẽ muốn dưới thân.

      Chương 221: Lang Vương là người đàn ông rất nguy hiểm. (2)

      Dịch: Thần Hi (Nắng)

      Biên: Hi

      - Làm sao có thể đói nhanh như vậy, vẫn chưa đến hết ngày mà!

      Bạch Tuyết lườm cái.

      - Là khẩu vị của lớn đấy, đúng là rất lâu rồi chưa được ăn, nên bây giờ phải ăn đặc biệt rất nhiều mới bù đắp lại được.

      Lang Vương nghiêm túc .

      - ... còn đòi ăn nhiều như vậy giết em luôn , em muốn ngày mai báo đưa tin, vì phóng túng quá độ mà chết đâu!

      Đôi mắt dễ thương của Bạch Tuyết mở lớn, thở hổn hển .


      Lang Vương cười cười, chuyện ngày càng mạnh mẽ, khiến cho lửa trong lòng lại bùng cháy dữ dội hơn, đoán là phải làm tiếp mấy giờ nữa mới tắt.

      Cuối cùng khi Lang Vương thỏa mãn Bạch Tuyết cũng ngất , thoải mái ôm vào lòng.

      xót xa nhìn vết xanh tím người và... những dấu hôn, may mắn người bỏ thuốc hôm đó là , nếu như là người đàn ông khác...

      Lang Vương dám tưởng tượng hậu quả của việc đó, tuyệt đối cho phép ngốc này làm chuyện dại dột đó lần nữa.

      nhàng rút khỏi người .

      Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, Lang Vương theo tiếng chuông tìm thấy chiếc điện thoại trong góc tủ.

      Tò mò, cầm chiếc điện thoại lên, nhìn thấy đó là chiếc điện thoại của .

      Sao điện thoại của lại ở đây?

      Hay là hôm qua hai người kịch liệt trận rồi làm rơi điện thoại xuống đây?

      Nhìn những vết xanh tím kia là biết được hôm qua điên cuồng như thế nào.

      Lang Vương mở màn hình điện thoại tấy dãy số lạ, đè lên nút call.

      - Này! Cuối cùng cũng nghe điện thoại, phải hôm qua khách hàng lớn cần tôi hầu hạ sao? Còn kêu tôi chờ điện thoại của , có phải là tên lừa đảo vậy? Có biết bà đây phải đợi cả đêm hả? Làm tổn thất bao nhiêu vụ làm ăn khác! phải bồi thường cho tôi!

      Lang Vương cầm điện thoại vào tollet nghe, muốn đánh thức dậy.

      - Này! chứ! Có phải muốn chơi xỏ tôi hả? Bà đây cũng phải làm công cho cả đêm được! Nếu bồi thường đừng có trách tôi!

      Bạch Tuyết ở bên ngoài ngủ rất sâu, đêm hôm qua ngủ ngon giấc, hôm nay còn phải đại chiến phen nên bây giờ rất mệt mỏi, nên những câu phát ra từ phòng tắm nghe được chút nào.

      Lang Vương cầm chặt điện thoại, lắc đầu nhìn Bạch Tuyết ngủ say.

      - Lá gan cũng lớn, lại gọi cho cả tiểu thư đến, hóa ra hôm qua chuẩn bị cả tiểu thư cho , nhưng cuối cùng bản thân lại phải làm con cừu non thế thân.

      Nhưng những tiểu thư đều có thế lực lớn chống lưng, lại dám chọc vào bọn họ.

      Phía sau tiểu thư thường có hắc bang bảo vệ, có lẽ phải nhắc nhở chút, tránh sau này còn tìm đến tiểu thư.

      - Tuyết nhi! Tuyết nhi!

      Lang Vương nhàng gọi .

      - Ừm!

      Bạch Tuyết vừa nhắm mắt vừa đáp lại tiếng.

      Lang Vương cầm điện thoại lắc lắc trước mặt .

      - Chuyện gì vậy?

      - Tuyết nhi, vừa rồi có chuông điện thoại kêu, tìm thấy được điện thoại của em, còn có người phụ nữ nào kêu gào muốn tìm em nữa!

      Lang Vương xong liền ôm lấy nằm giường, hôn cái lên bờ vai .

      "Điện thoại... Điện thoại..."

      Ngay lập tức Bạch Tuyết tỉnh hẳn người.

      Đúng là tiếng điện thoại kêu.

      Bạch Tuyết cầm lấy nó.

      - Này! Bà đây gọi đến là nghe chơi đàn ông sao hả?

      Bạch Tuyết mơ mơ màng màng nghe được giọng tức giận của , cuống quýt nhìn lại số điện thoại gọi đến, ra là vị tiểu thư kia, Bạch Tuyết gấp gáp vào tollet, bàn tay che lấy loa điện thoại :

      - Lãnh Dạ, là bạn của em.

      Khóe miệng Lang Vương giật giật, này học dối khi nào vậy, bạn của là loại tiểu thư này sao?

      Bạch Tuyết đóng kín cửa tollet lại.

      - Xin lỗi! xin lỗi, phải tôi cố ý gọi cho , nhưng mà lúc đó tôi tìm thấy điện thoại nên liên lạc được.

      Bạch Tuyết nhăn mặt đau khổ trả lời, nhưng bây giờ lại cảm thấy may mắn mình tìm thấy điện thoại, nếu Lãnh Dạ bị này chơi rồi, mà lại đem người đàn ông của mình tặng cho người khác.

      - Vậy được rồi, phải gặp mặt bồi thường cho tôi!

      - Được, tôi bồi thường cho .

      Bach Tuyết bất đắc dĩ tắt máy.

      ra khỏi tollet.

      - Lãnh Dạ, em muốn ra ngoài lát!

      Bạch Tuyết nhặt quần áo mặt đất rồi bắt đầu mặc vào.

      - Ừ! đâu vậy?

      - người bạn muốn tìm em có việc, em phải ra ngoài chút, buổi tối em về.

      Bạch Tuyết vừa mặc quần áo vừa trả lời, hai người chuyện tự nhiên như đôi vợ chồng vậy, điều này khiến Lãnh Dạ rất thoải mái.

      - Ừ!

      Mặc dù trong lòng rất vui nhưng Lang Vương vẫn đổi sắc mặt đáp tiếng.

      Bạch Tuyết vội vàng khỏi. Ngay khắc khi đóng cửa Lang Vương cũng nhanh chóng xuống giường.

      Bạch Tuyết nhìn điện thoại rồi nhanh chóng đến địa chỉ trong đó.

      Nhưng tưởng tượng được làm nghề tiểu thư lại ở trong biệt thự sang trọng như vậy.

      Trước cổng biệt thự có hai bảo vệ áo đen đứng gác.

      - là Bạch Tuyết?

      - Đúng.

      Bạch Tuyết cẩn thận nhìn hai người bảo vệ kia.

      - Tiểu thư nhà chúng tôi đợi , vào !

      người đàn ông lạnh lùng .

      Bạch Tuyết nghi ngờ nhìn căn biệt thự, chủ nhân ngôi biệt thự lớn như vậy sao lại làm nghề tiểu thư chứ, chẳng lẽ là ta có việc gì liền chạy tìm kích thích?

      Nhưng mà khi cửa ngôi biệt thự mở ra Bạch Tuyết phải hoảng sợ, bên trong có rất nhiều bảo vệ đứng xếp thành từng hàng ngay ngắn.

      Bốn phía căn phòng đều treo vải màn, khiến cho khí có chút mê man cổ quái, Bạch Tuyết nắm chặt bàn tay bé, có dự cảm xấu về chuyện sắp xảy ra.

      cũng đoán được những người làm nghề tiểu thư này được hắc bang chống lưng, vì trong ti vi đều diễn như vậy, nên đoán vị tiểu thư này cũng vậy.

      ngu ngốc, biết bản thân mình sắp vào hang ổ của bọn xã hồi đen rồi, lúc này lòng bàn tay Bạch Tuyết dính đầy mồ hôi.

      Tiếng nhạc ầm ĩ vang lên bên tai, còn có tiếng cười ồn ào của nam, nữ khiến trái tim Bạch Tuyết càng thêm yên, những chỗ như thế này cả bảo vệ và tiểu thư đều chơi chỗ với nhau rồi.

      khí ở đây toát ra đầy đen tối và dơ bẩn, mùi nồng nặc sau khi hai người ân ái, và cả mùi của ma túy.

      - Tiểu thư nhà tôi kêu vào trong.

      Bảo vệ lạnh nhạt .

      Trái tim Bạch Tuyết đập mạnh như sấm nổ, biết sắp xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ rất muốn xoay người bỏ chạy, nhưng dám, vì nơi này có rất nhiều bảo vệ nên hậu quả rất đáng sợ khi dám bỏ chạy.

      Bạch Tuyết chỉ đến đưa tiền thôi, muốn bồi thường tiền cho tiểu thư kia.

      Nhưng lại biết, chuyện rất kích thích chờ đợi ở phía sau.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 222: Diễn kịch 1.

      Dịch: Hi (Nắng)
      Biên: Hi

      Cố gắng hít hơi sâu, mới có đủ can đảm để tay mình lên tay cầm cửa, sau đó xoay tròn cái, đẩy của bước vào.

      Có mười mấy người ngồi bên trong, chủ yếu đều là đàn ông, ngồi ở chính giữa họ là , ở chính giữa có người giống như là đại ca ngồi, mà bên cạnh người đàn ông đó chính là vị tiểu thư mà muốn tìm.

      bên trong trang điểm rất đậm, đủ để thấy được nghề nghiệp đặc thù của ta rồi. Bạch Tuyết nhạy bén quét ánh mắt khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại người vị tiểu thư kia.

      - Tôi đến rồi, xin hỏi muốn bao nhiêu?

      Bạch Tuyết giả vờ bình tĩnh hỏi.

      - Bạch tiểu thư ngồi xuống trước , làm gì mà gấp gáp vậy, vì mà tôi chuẩn bị trò hay rồi, trước tiên chúng ta xem trò hay này rồi sau đó bàn bạc cũng muộn!

      kia dựa cả người mình vào người đàn ông bên cạnh rồi mở miệng, thỉnh thoảng tay ta còn đưa vào đũng quần của người đàn ông đó sờ sờ, sau đó đưa tay lên miệng liếm láp, Bạch Tuyết nhìn chút mà muốn nôn.

      Biến thái!

      Bạch Tuyết cố gắng đè nén cảm giác muốn ói để ngồi xuống, khuôn mặt nhắn của lúc này trắng bệch.

      Lúc này, người đàn ông khác đầy người phụ nữ béo trong ngược ông ta ra:

      - Lâu rồi chưa nhìn thấy được nào mà ngây thơ như vậy.

      Bạch Tuyết kinh sợ, đưa ánh mắt đầy chán ghét đến người đàn ông béo kia.

      - Cút, đây là khách do tôi mời đến, phải là người mà có thể chạm vào!

      Đại ca cuối cùng cũng mở miệng.

      - Đúng... đúng, hay là chúng ta xem kịch vui , trò hay nhất định được bỏ qua, đúng là kích thích.

      kia hưng phấn , bàn tay ta cũng chịu an phận, ngừng khuấy động vũ khí của vị đại ca kia, người đàn ông đó ngồi rất thoải mái, còn được phụ nữ phục vụ như vậy càng thoải mái hơn.

      Còn người đàn ông béo kia cam chịu ôm lại người phụ nữ béo vào trong lòng, ta hung hãn vuốt ve bộ ngực lớn kia.

      Bạch Tuyết bị dọa sợ, xoay đầu về hướng khác, nhưng ngờ bên này!

      - Ướt rồi sao?

      Vị đại ca này rất xấu xa, hỏi.

      - Đáng ghét! Ướt là do trêu chọc người ta mà!

      nũng nịu , đôi tay lại tiếp tục ma sát người đàn ông đó.

      - Mẹ nó, mỗi ngày đều bị đàn ông chơi, mà vẫn còn lẳng lơ như vậy!

      Giọng người đàn ông khàn khàn, đôi măt ta nhìn bàn tay bé trắng nõn của ta khuấy động vũ khí của , và bộ ngực hưng phấn mà phập phồng.

      - Những tên đó làm sao so được với , rất giỏi nha, em nó chết mất.

      xong liền hôn cái lên chỗ đó của người đàn ông, tất cả mọi người xung quanh vẫn có phản ứng gì, có thể đoán ra được những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra!

      khuôn mặt của Bạch Tuyết còn chút màu nào nữa.

      - Làm phiền chút, tôi còn bận việc, có thể giải quyết chuyện của chúng ta luôn được ?

      Bạch Tuyết đứng dậy, trán ứa ra mồ hôi lạnh nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh mà , muốn ngây ngốc giây nào ở đây nữa. rất muốn chạy nhanh khỏi đây.

      - Gấp cái gì chứ! đến đây hãy xem kĩ kịch vui .

      gọi điện cho Bạch Tuyết tức giận .

      - Nếu mọi người bận như vậy hôm sau tôi đến!

      Bạch Tuyết đứng lên, chuẩn bị ra khỏi đây.

      - Đứng lại! Chỗ của tôi mà muốn đến đến, muốn sao!

      Đại ca bị sờ "tiểu kê kê" kia hét lớn.

      Bach Tuyết quay đầu lại, đứng đưa lưng về phía họ, muốn nhìn thấy những hành động ghê tởm của bọn họ.

      Nhưng quay lại cũng biết phía sau xảy ra chuyện gì, kia chắc chắn sờ, còn dùng cả miệng liếm.

      - Tôi đến để trả tiền, đây là tiền của tôi, tôi để hết ở đây.

      xong Bạch Tuyết liền muốn , nhưng những bảo vệ kia ngay lập tức chặn lại, họ trừng mắt với , rất hung ác.

      - Ngồi xuống xem kịch vui, lấy của đồng nào đâu, dám trái lời người phụ nữ của tôi, nếu ngoan ngoãn kết cục của giống như ta!

      Đại ca lạnh giọng , Bạch tuyết nhìn theo hướng , đúng là ở đó có trần truồng nằm, giống như bị người ta hạ thuốc, ánh mắt ta mê muội, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Người đàn ông béo vừa rồi muốn ức hiếp Bạch Tuyết đẩy người phụ nữ béo ra lần nữa, đến bên người phụ nữ trần trụi kia, vừa vừa cởi thắt lưng.

      - ra ở đây còn có người, mẹ nó, có thể chơi ta ?

      ra này là của đại ca bị sờ tiểu kê kê, cho thôi, chỉ cần có phụ nữ khác là được.

      Nhìn vị đại ca kia câu nào, hiểu ngay này có thể chơi được, vì vậy khách khí ngồi xổm xuống, trược tiếp cầm lấy tiểu kê kê "phạch" cái liền vào, kia bị bỏ thuốc nên chống lại, ngược lại ta còn rất ngoan ngoãn phối hợp, người đàn ông kia cày cấy rất dũng mãnh, trong căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc cùng thanh "phạch... phạch...", còn có tiếng thở dốc của .

      Bạch Tuyết cúi đầu xuống, cố gắng che lỗ tai của mình, hận mình bị điếc, nếu như vậy nghe được gì mới tốt, nhưng cái thanh chói tai kia vẫn liên tục truyền đến tai .

      Đáng sợ hơn là sau khi người đàn ông béo kia kết thúc, liền người khác đến hung hăng muốn ta, cuối cùng là ... hai... ba... Bạch Tuyết biết có bao nhiêu người đàn ông luân phiên chà đạp đó nữa, chỉ biết sau đó ta còn rên rỉ chút nào nữa, còn thở...

      - thấy chưa? Đây là kết cục của kẻ đoạt khách của chúng tôi.
      Giọng tàn nhẫn truyền đến, dù ngẩng đầu lên Bạch Tuyết bọn họ có ý gì.

      - Tôi nghĩ các nhầm rồi, thứ nhất là tôi phải tiểu thư. Thứ hai, tôi lỡ hẹn với vị tiểu thư bên cạnh phải do ý. Là tôi cẩn thận nên làm mất số điện thoại, nên liên lạc được với ấy! Các tin hay tùy, tóm lại những điều . Xin hỏi, bây giờ tôi được chưa?

      Bạch Tuyết đổi sắc mặt mà ra, khuôn mặt vốn trắng bệch nay càng thêm tái nhợt!

      Người đàn ông sau lưng vẫn im lặng, chỉ thân thiết cùng kia, bàn tay to lớn còn mò vào bên trong đó.

      - Mẹ nó! Ướt như vậy sao, đúng là dâm phụ! ngày chơi em chắc em chịu nổi nhỉ.

      Người đàn ông đó giống như muốn bắt đầu làm tình?

      Sắc mặt Bạch Tuyết ngày càng kém, dù có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu ra ở đây sắp xảy ra chuyện, cơ thể khống chế được mà phát run, run rẩy ngừng!

      còn can đảm để nhìn chuyện sắp xảy ra nữa!

      - Còn chịu nhận sao? Vậy còn việc dám tính toán tôi, hại tôi phải chờ cả đêm!

      "thổi tiêu" kia ác liệt .

      - Tôi là lỡ hẹn, tính toán gì !

      Bạch Tuyết rất bất đắc dĩ , những điều đều là , vì sao bọn họ chịu tin chứ?

      - Yên tâm, tôi đưa khách hàng lớn kia đến đây, dẫn tới cho tôi!

      đó hô tiếng về phía cửa ra vào.

      Bạch Tuyết mở to đôi mắt dễ thương, có ý gì?

      Khách hàng lớn đó là?

      Chẳng lẽ bọn họ bắt Lãnh Dạ đến đây?

      thể nào! Lãnh Dạ rất giỏi.

      Bạch Tuyết thấp thỏm nhìn ra cửa, khi của lớn mở ra miệng há lớn.

      Hai tên bảo vệ kéo Lãnh Dạ vào đây, sau đó ném lên mặt đất.

      - Các ? Các quá đáng, tôi tôi đùa giỡn gì vị tiểu thư kia rồi, vì sao các tin tôi? ấy là người vô tội, các làm gì ấy?

      Bạch Tuyết nổi giận, chạy về phía Lãnh Dạ nhưng bị tên bảo vệ giữ lại.

      - thả tôi ra!

      Vừa rồi Bạch Tuyết sợ hãi muốn chạy khỏi đây, nhưng tại còn sợ nữa, đám người này bắt cả Lãnh Dạ lại, nhưng tai sao lại nằm im như vậy? Chẳng lẽ?

      - Lãnh Dạ? Lãnh Dạ... làm sao vây? tỉnh lại , Lãnh Dạ...

      - ta chưa chết, khóc cái gì!

      thổi tiêu kia nhàm chán câu.

      - Các làm gì ấy? Vì sao ấy động đậy?

      Bạch Tuyết lo lắng mà hét lên, nước mắt cũng tuôn ra như suối.

      - ta ngoan ngoãn theo tôi đến đây tôi phải cho ta ăn chút thuốc rồi!

      "tiểu thư" kia hờ hững ra.

      - Thuốc? Các người cho ấy ăn thuốc gì?

      Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

      - chút thuốc ngủ.

      Vị tiểu thư kia , Bạch Tuyết thở phào nhõm, chỉ cần nguy hiểm là được rồi.

      - Thêm chút xuân dược.

      ta còn bổ sung thêm.

      - ? Sao lại cho ấy uống loại thuốc đó?

      Bạch Tuyết lo lắng nhìn Lãnh Dạ, mặt rất đỏ, giống như vừa uống rượu vậy.

      - phải muốn tìm phụ nữ cho ta sao? Bây giờ ta theo ý tìm phụ nũa cho ta, người đủ ? Hay là hai, ba, bốn...

      kia nhìn chăm chú Bạch Tuyết hỏi.

      - ! Các ngươi thể làm vậy, là tôi, tôi giận ta, nên muốn đùa giỡn ta chút, ta cho phép người phụ nữ khác chạm vào cơ thể mình!

      Bạch Tuyết bất lực khóc nấc lên.

      - Chuyện của hai người tôi quan tâm, có phải hôm đó để người đàn ông này chơi tôi, nên hôm nay tôi muốn thực lời hứa, tiện thể nếm thử người đàn ông của được ?

      ta xong còn thè lưỡi liếm môi dưới, giống như sắp nhịn nổi.

      Bạch Tuyết nôn khan hồi, sau đó điên cuồng giãy dụa thoát khỏi bảo vệ, chạy đến bên người Lãnh Dạ, quỳ xuống bên lật người lên.

      - Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... mau tỉnh lai , tỉnh lại...

      Bạch Tuyết lo lắng, vuôt ve khuôn mặt tuấn của .

      - Ai nha! ngờ người đàn ông của lại đẹp trai như vậy, hương vị nhất định rất tuyệt vời.

      Vị tiểu thư kia xong liền bước đến, đôi mắt trang điểm đậm, mũi nước hoa người ta rất gay mũi, biết những người đàn ông kia làm sao mà chịu nổi!

      Lúc này Bạch Tuyết rất hối hận, tại sao lại tìm tiểu thư cho Lãnh Dạ? Những tiểu thư này muốn ói! Vừa rồi ta còn ở trong lòng người đàn ông khác ngậm cái đó, bây giờ lại dán mắt vào người đàn ông của , ta muốn gì? Ngậm cái đó sao?

      Đừng mơ!

      Đây là người đàn ông của , người khác đừng mơ chạm vào .

      Bây giờ Bạch Tuyết giống như con cọp bị nhổ lông, trừng đôi mắt đầy tức giận với kia. vòng quanh hai người họ, ánh mắt Bạch Tuyết cũng di chuyển nhìn chằm chằm vào ta, rất sợ kia nhào đến cướp Lãnh Dạ của .

      tuyệt đối để người phụ nữ mắc ói này chạm vào Lãnh Dạ, ấy nổi điên! Và cũng điên!

      Mặc dù còn chưa nhớ ra Lãnh Dạ, nhưng giây phút này hoàn toàn tin chính là cha của đứa bé.

      Người đàn ông này dù lạnh lùng, nhưng lại có chút nham hiểm. Tuy nhiên , mà cũng cảm nhận được.

      - Như thế nào? nghĩ bảo vệ được ta sao? Chờ chút nữa thuốc trong người ta phát tác, có phải ở lại đây xem kịch mà chúng tôi diễn?

      kia lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, trong ánh mắt chứa đầy khiêu khích.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 223: Diễn kịch.

      Dịch: Thần Hi (nắng)

      Biên: Hi



      Đương nhiên Bạch Tuyết hiểu được sau khi thuốc có tác dụng như thế nào!

      - Dù cho mọi người xem kịch ta cũng cho phép chạm đến ấy!

      Bạch Tuyết nghiêm túc . Cơ thể che chắn trước người Lãnh Dạ.

      - Ha ha ha... Hôm nay được xem phim đặc sắc, được nha, tôi đây chờ xem.

      Bạch Tuyết nhìn thấy kia trở lại bên người đại ca, cuống quýt xoay người lại, vừa khóc vừa lay người Lãnh Dạ, càn dùng sức đánh lên má .

      - Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... mau tỉnh lại! Lãnh Dạ, tỉnh lại ! Em biết sai rồi mà, em bao giờ tìm tiểu thư cho nữa, Hu hu... mau tỉnh dậy , em muốn ở đây, em muốn về nhà... Hu hu... Em cố ý... Là em sai... Hu hu... Cầu xin mau tỉnh lại ...

      Bạch Tuyết ôm lấy đầu Lãnh Dạ, vùi đầu vào ngực mình, cơ thể run rẩy, hy vọng có thể mau tỉnh lại, biết thuốc mê lúc nào mới hết tác dụng?


      - cần phí sức nữa, các chị em đâu!

      kia hét lên tiếng liền có bảy tám trang điểm rất đậm khác bước lên, nhìn họ giống như vợ .

      - Các muốn làm gì?

      Bạch Tuyết kinh hoàng nhìn những trang điểm đậm kia quát lên.

      - Đúng là ngu xuẩn, làm gì? Đương nhiên là chơi ta rồi!

      tiểu thư mạnh mẽ vừa cười ha ha vừa .

      - được cham vào ấy, cút !

      Bạch Tuyết giận dữ hét lên.

      - Hừ hừ, đúng là ngây thơ! ta ăn phải xuân dược, chúng tôi đây là cứu , nếu ta nhất định bị loại thuốc kia thiêu cháy mà chết, ha ha...

      - Tôi là vợ của ấy, cần các phải cứu ấy, các !

      - cần chúng tôi? được là được sao, các chị em lên nào, đầu tiên chúng ta lôi ta ra, sau đó sắp xếp từng nhóm chơi .

      Mấy vùa vừa lại gần Lang Vương.

      - Dừng tay!

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết hét lớn tiếng, mạnh mẽ đứng dậy, dang hai tay ta rồi cúi đầu xuống, cả người đều tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

      - Ôi chao, với cái thân hình bé này, còn muốn đánh chúng tôi sao? Hừ! Bảo vệ đâu, này thưởng cho mấy người đấy, kéo ra ngoài mà tận hưởng !

      tên bảo vệ cười tươi đến chỗ Bạch Tuyết.

      - Mẫu Đơn giới chỉ!

      Bạch Tuyết hét lớn tiếng, vươn tay bắt lấy cánh tay tên bảo vệ, xoay tròn cơ thể, chỉ thấy tên bảo vệ đó nặng như con gà trong tay Bạch Tuyết, ta bị quăng cách nhàng, vèo tiếng biến mất ngoài cửa sổ.

      Tất cả mọi người đều há hốc miệng, từ lúc nào mà này mạnh như vậy?

      Nhìn thân hình nhắn đó, vậy mà đem người đàn ông 1m8 quăng ra ngoài!

      Điều đó là thể nào, thể tưởng tượng nổi!

      - ấy là người các thể chạm vào, là người đàn ông của tôi.

      Bạch Tuyết gầm .

      - Người đâu, cùng nhau lên, bắt lấy ta!

      Lập tức có rất nhiều bảo vệ khác chạy lên, họ vây quanh Bạch Tuyết, nhưng chỉ đứng nhìn chằm chằm bọn họ và che chở cho Lãnh Dạ, sợ họ làm bị thương.

      biết rằng, hành động vừa rồi làm Lang Vương cả kinh!

      Bạch Tuyết?

      Chẳng lẽ nguyên thần của quay lại?

      Chắc chắn là .

      Mẫu đơn tiên tử.

      - Tất cả mọi người, chúng ta cùng lên nào, ai bắt được ta đầu tiên người đó được chơi ta trước.

      Vừa dứt lời liền có đám người nhào đến chỗ Bạch Tuyết.

      - Mẫu đơn giới chỉ!

      Bạch Tuyết lại hét lên mọt tiếng giống trước, ngay khi đánh ra quyền ai cũng ngã mặt đất khóc như mưa, người che bụng, có người lại ôm đầu, những người đàn ông đó đều ngã trái ngã phải, kêu la đau đớn.

      Những người còn lại đều khiếp sợ đứng dậy.

      ấy?

      phải là người?

      Sức mạnh này con người thể có được.

      Nhưng trong khoảnh khắc những người đó ngã xuống trước mắt Bạch Tuyết cũng tối sầm, ngã xuống đất, trong giây lát đó miệng còn khẽ thào:

      - Lãnh Dạ... Đưa em ..

      Sau đó bị ngất biết gì nữa.

      Tất nhiên Lang Vương để của mình ngã xuống đất, tay trực tiếp ôm được , vốn là muốn phạt chút, ai bảo luôn mở miệng đòi tìm tiểu thư cho , ngờ lại ép nguyên thần của ra ngoài.

      Trong căn biệt thự của Lang Vương.


      - Chú đẹp trai, mẹ con sao vẫn ngủ? phải chú mẹ con chỉ uống say, chút tỉnh dậy, nhưng sao vẫn ngủ vậy?

      Thiên Tầm lo lắng hỏi.

      - Chú ơi, mẹ của con phải say rượu phải ? Mẹ bị té xỉu!

      Niệm Niệm tò mò hỏi.

      - Chú cho các con nghe, các con có tin ?

      Lang Vương nhìn ba đứa trẻ, áy náy .

      - Chú trước .

      - Mẹ của ba đứa bị chú làm cho phải ra nguyên thần, đoán là lâu nữa Mẫu đơn tiên tử trở lại.

      Lang Vương khẽ .

      - Nguyên thần? Mẫu đơn tiên tử? Làm sao chú biết được?

      Niệm Niệm tò mò hỏi.

      - Niệm Niệm, vì chú là cha của ba đứa các con, các con là người đặc biệt, chú cũng vậy, tất nhiên là mẹ của các con cũng là người đặc biệt.

      - Cha?

      Niệm Niệm tin nhìn Lãnh Dạ.

      - Hừ! Chú phải cha của tụi con, trừ phi chính miệng mẹ thừa nhận chú, tụi con tin!

      Thiên Tầm chu cái miệng nhắn ra .

      - Chú ấy là cha, nhất định có ngày mẹ nhớ ra, các cứ chờ .

      Ức Ức tự tin .

      Đúng vậy, giống như lời Ức Ức , mẹ của mấy đứa rất nhanh nhớ lại.

      Lang Vương nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của Bạch Tuyết, chiếc nhẫn này là đeo cho , nhưng bây giờ lại biết sử dụng nó.

      Vừa rồi, nghe hét lên là mẫu đơn giới chỉ, nguyên thần của lợi dụng lực lượng của chiếc nhẫn này để đánh bại những người kia.

      lúc sau.

      Hàng mi dài cong cong của Bạch Tuyết động đậy, giống như muốn mở ra.

      - Mẹ?

      - Mẹ?

      - Mẹ?

      Cả ba đứa bé đồng thời kêu lên.

      Mở mắt ra chút, nhìn ba đứa , đập vào mắt còn có cái mặt của mỹ nam đẹp trai nữa.

      Bạch Tuyết lập tức tỉnh táo lại, nhớ Lãnh Dạ bị bỏ thuốc, sau đó đáng nhau với những người kia!

      Hơn nữa, đánh rất giỏi, hất văng người đàn ông 1m8.

      lại nhìn ba đứa lần nữa, những đứa bé này có khả năng rất đặc biệt, chẳng lẽ chúng lén theo ? Sao cảm thấy tối nay rất kì quái?

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết hiểu được chuyện rất quan trọng.

      - Lãnh Dạ, ... ...?

      Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ từ xuống dưới.

      - Mấy đứa lên lầu trước , chú và mẹ các con có chuyện cần .

      Lãnh Dạ mềm mỏng .

      - Mẹ?

      Thiên Tầm nhìn Bạch Tuyết.

      - Con ngoan, mẹ lên ngay với con, .

      Bạch Tuyết cũng dịu dàng , cả ba đứa nhóc đều ngoan ngoãn rời .

      Sau khi bọn trẻ hết, Bạch Tuyết mới bĩu môi, giọng :

      - xin lỗi, là em làm liên lụy đến !

      - Sao lại xin lỗi?

      Lang Vương giả vờ tò mò hỏi.

      - Em nên dây dưa với những người kia, làm hại , hại bị bọn họ bắt..

      Bạch Tuyết dám hỏi có bị những tiểu thư kia... ăn?

      - Sợ bị những đó ăn mất? Đúng ?

      - Đúng, những người đó có làm gì ?

      Bạch Tuyết nhìn hỏi rất chân thành.

      yên lòng, vì nhìn bằng ánh mắt rất phức tạp, mà rất ít khi nhìn thấy loại ánh mắt này.

      - có.

      Lang Vương thẳng thắng trả lời.

      - ?

      Bạch Tuyết tò mò hỏi lại.

      - Ừ! Chẳng lẽ em mong bị những tiểu thư kia ăn mất!

      Lang Vương lạnh giọng .

      - có, làm sao em có thể mong chuyện buồn nôn này xảy ra chứ!

      Bạch Tuyết hơi chột dạ , ngày hôm qua còn tự mình tìm tiểu thư cho , bây giờ rất hối hận, những tiểu thư này đúng là chọc nổi, gây chuyện với tiểu thư cũng như gây chuyện với xã hội đen, rất nguy hiểm!

      Nhưng mà sao trở về được?

      - phải em muốn tìm tiểu thư cho sao?

      - Em rất hối hận, là của em, những kia làm sao có thể chạm vào !

      - Chịu thừa nhận là người đàn ông của em rồi sao? Hả?

      Lang Vương vui mừng hỏi lại.

      - Nhưng mà, em vẫn nhớ chuyện trức kia, tuy nhiên em cảm nhận được nơi này của em rất thích , hì hì.

      Bạch Tuyết cười cười, bàn tay bé của còn chỉ chỉ giữa trái tim mình.

      Lang Vương thân mật ôm lấy .

      - chỉ cần em nhớ là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của là đủ rồi.

      Lang Vương cúi đầu bên tai Bạch Tuyết.

      - Thuốc của uống phải, có cần em giải giúp ?

      Khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết ngay lập tức đỏ lên, hai má nóng hầm hập như bị lửa đốt.

      - Em muốn giải bằng cách nào?

      Lang Vương đưa miệng kề sát tai của hỏi.

      Khi đến gần Bạch Tuyết như vậy, Bạch Tuyết phải cố gắng bình tĩnh, bên tai là tiếng hít thở của , cắn chiếc môi, nhất định là ta cố ý! Cố ý trêu đùa !

      Lang Vương cảm nhận được đôi má nóng rát của Bạch Tuyết liền thỏa mãn cười cười.

      - thấy bây giờ em mới là người trúng thuốc, rất nóng?

      Lang Vương ngắm nhìn trong ngực.

      - Đừng lộn xộn, em muốn có chuyện gì đâu, có khó chịu gì hay , , lên sân thượng, em giúp dập lửa.

      Bạch Tuyết muốn kéo Lãnh Dạ nhưng lại bị ôm chặt từ phía sau.

      - Chờ chút, cho nghe, là gì của em.

      Lang Vương cúi đầu hỏi, giọng có chút khàn khàn.

      - là Lãnh Dạ.

      Lang Vương cúi đầu xuống cắn môi :

      - Em đúng là chịu nghe lời, em biết muốn nghe gì rồi mà? .

      - Được rồi, em là được chứ gì? là người đàn ông của em, em tin là cha của con em.

      Bạch Tuyết ngoan ngoãn trả lời.

      - Em có thích ?

      Lang Vương dùng giọng khàn khàn hỏi.

      Trong nháy măt, Bạch Tuyết ngẩn ngơ nhìn , lớn lên rất dễ nhìn, rất đẹp trai, thừa nhận bị vẻ bề ngoài của làm cho mê mẩn, mặc kệ trí nhớ trước kia của ra sao, nhưng ít nhật bây giờ hy vộng mãi được như thế này.

      - Thích.

      Lang Vương khép hờ đôi mắt, yên tâm.

      - nhìn , rất có lời đấy, có em, có ba đứa con đáng . Em sinh choa nh ba đứa vạn năng, còn có em cũng là vạn năng đúng ? Phải ?

      Bạch Tuyết làm nũng .

      Khóe môi Lang Vương nhếch lên thành nụ cười tươi, đưa tay nhéo má :

      - Ừ! Đúng là vạn năng, nhất là em, càng vạn năng hơn nữa, có thể lên giường với , đúng là vạn năng đặc biệt.

      - ? Đừng lộn xộn nữa... , cơ thể khó chịu sao?

      Bạch Tuyết quan tâm hỏi.

      - , chứng minh em là siêu cấp vạn năng, chúng ta ra vườn hoa làm, chắc chắn rất kích thích.

      Lang Vương xong liền kéo Bạch Tuyết ra sau vườn hoa.


      Trong vườn hoa trồng rất nhiều hoa tươi, Bạc Tuyết là ai? là hậu nhân của Mẫu đơn tiên tử, những bông hoa kia so với ... rất bằng.

      khắc khi Bạch Tuyết bước vào vườn hoa, giống như tất cả nhưng bông hoa ngủ say đều ngẩng đầu lên, từng búp hoa nối tiếp nhau nở rộ, tất nhiên là vì hậu nhân của Mẫu đơn tiên tử đến.

      Tuy chúng là loài hoa thông thường, nhưng cảm nhận của nó với Tiên của loài hoa vẫn luôn tồn tạn, cho nên những bông hoa kia luôn muốn mình có hình dáng xinh đẹp nhất trước mặt Mẫu đơn tiên tử.

      Tiếp theo Lang Vương biến hình, Bạch Tuyết phải làm sao đây?

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 224: Bạch Tuyết là vợ của Sói.

      Dịch: Thần Hi ( Nắng)
      Biên: Hi

      Bạch Tuyết vui mừng chạy trước chạy sau trong vườn hoa.

      Lang Vương theo sát sau :

      - Như thế nào? Thích chỗ này?

      có chút suy nghĩ hỏi, đây là chỗ đặc biệt chuẩn bị cho .

      - Rất thích, thích lắm, cảm giác em rất thân thiết với những bông hoa ở đây.

      Sau khi Bạch Tuyết xong liền cảm nhận được. . . hương vị của loài hoa kia.

      Lang Vương vươn tay ôm lấy .

      - được, nên làm chuyện đó ở đây, mỗi cây ở đây đều có ý thức, chúng ta nên làm bẩn tâm hồn thuần khiết của nó.

      Bạch Tuyết mở miệng đẩy Lang Vương ra, cho hôn môi .

      - Vậy , lửa nóng trong người phải làm sao giờ? Trong phòng còn có bọn , tiện cho lắm!

      Lang Vương vô tội .

      - Đừng lộn xộn nữa, nhìn bây giờ , đây mà là dáng vẻ của người bị hạ thuốc hả?

      - nhảm, bây giờ cơ thể mới bắt đầu có phản ứng, tin em sờ xem?

      Lang Vương xấu xa .

      - làm gì vậy!

      Bàn tay bé của Bạch Tuyết bị kéo xuống dưới sờ tiểu kê kê của .

      tay còn lại của ôm lấy mặt, khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì xấu hổ.

      - Có phải rất nóng và cứng hay ? Em lại muốn hành hạ à?

      Lang Vương đáng thương , giống như đứa bé bị đau.

      - có đâu! Em thấy những bông hoa ở đây xinh đẹp như vậy, chúng ta ta đè nát hoa mất!

      Bạch Tuyết quay đầu nhìn những bông hoa. . . mềm mai xinh tươi, đồng ý .

      - cần gấp, phía sau còn có bể bơi nữa, ở đó có chiếc ghế tắm nắng, nào.

      Lang Vương kéo Bạch Tuyết về phía bể bơi.

      Còn chưa đến chỗ chiếc ghế, Lang Vương bắt đầu động tay với , hôn Bạch Tuyết, chỉ chút mà bị hôn đến thở hổn hển.

      Sau đó, Bạch Tuyết bị Lang Vương ăn sạch sành sanh, sau vài lần đại chiến, liền thoải mái uốn người ngủ say trong lòng , Vui thích qua , liền muốn động đậy nữa, ngủ.

      Lang Vương ôm lấy , hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có được .

      lúc sau, Lang Vương phải nhảy vào trong bể bơi lội.

      Lúc này đây, Bạch Tuyết.

      Trong giấc mơ của . . .

      Khung cảnh kì lạ, phòng ở kì lạ, ngay cả quần áo cũng kì lạ.

      cúi đầu nhìn quần áo mặc người, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng, chuyện gì diễn ra vậy?

      nhớ , mình cùng Lãnh Dạ ở cùng chỗ sau bể bơi, nhưng sao bậy giờ lại ở đây?

      Đây là chỗ nào?

      Còn có quần áo kì lạ này nữa, từ lúc nào có loại quần áo này?

      Bạch Tuyết nhìn xung quanh chút, là kì lạ, tất cả mọi nơi đều có bức tranh vẽ Sói, thậm chí ngay cả ly nước cũng có hình đầu Sói.

      Bạch Tuyết nhìn lúc vẫn biết được đây là chỗ nào?

      nhìn kĩ cách ăn mặc của mình, vì sao lại mặc kì quái như vậy chứ, xuống đều màu đỏ, quanh phòng cũng treo đầy dải lụa đỏ, đỏ rực khắp nơi.

      ràng ở chung chỗ cùng Lãnh Dạ mà, vì sao bậy giờ lại chạy đến chỗ này?

      - Người bắt đầu chứ?

      đứa trẻ xinh đẹp xuất trước mặt Bạch Tuyết, đầu bé còn mọc lên cái Bình Hoa Quả.

      kì là, đầu bé ràng có chiếc Bình Hoa Quả.

      Bạch Tuyết giật mình nhìn chằm chằm vào bé.

      - Em là ai?

      Bạch Tuyết tò mò hỏi?

      - Hoàng Hậu, em là Bình Quả Tiên Tử của người ạ.

      bé cười tươi .

      - Hoàng. . . Hậu. . . ?

      Bạch Tuyết cà lăm .

      - Người sao vậy ạ?

      Tiểu Tiên Tử tò mò hỏi.

      - Tôi nhất định là nằm mơ.

      Bạch Tuyết xấu hổ cười, chắc chắn nằm mơ, nhất định như vậy.

      Nếu sao lại đến chỗ này, tại sao lại là Hoàng Hậu gì đó, chẳng lẽ còn biết mình là ai sao? là Bạch Tuyết, đây là ràng!

      - Hoàng Hậu, người nằm mơ đâu, phải người tỉnh táo sao?

      Bình Quả Tiên Tử tò mò nhìn Lang Hậu, bé rất rối bời, sao Hoàng Hậu lại như vậy chứ?

      - Tôi là Hoàng Hậu, vậy ai là Hoàng Thượng?

      - Ở đây có Hoàng Thượng ạ, chỉ có Lang Vương thôi, người chính là Lang Hậu, nhưng người cho chúng em gọi là Lang Hậu, cho nên mọi người mới gọi là Hoàng Hậu ạ!

      tiên tử cẩn thận giải thích cho Bạch Tuyết.

      - Cái gì? Lang... Lang Hậu?

      Bạch Tuyết lắp.

      - Đúng vậy, người là Lang Hậu, Lang Hậu của Lang Vương.

      - Lang Hậu của Lang Vương?

      Bạch Tuyết thể tin được hỏi lại, ngờ bản thân lại mơ đến chỗ giới, hay là chỗ của Lang Vương!

      - được, tôi phải mau tỉnh dậy!

      Bạch Tuyết nhìn bộ quần áo người, đây là đồ cưới mà, phải mau chóng tỉnh dậy ngay nếu đợi đến lúc đưa vào động phòng, bị Sói ăn mất, ngay cả ngủ cũng bị Sói ăn sao? , tuyệt đối được!

      dùng sức nhéo mình cái, aaa!

      Đau quá!

      Nhưng mà tại sao còn chưa tỉnh dậy? Tại sao chưa trở lại bể bơi chứ?

      - Hoàng Hậu, sao người lại xưng tôi?

      Bình Quả Tiên Tử khó xử hỏi .

      - Cái kia, vậy em nghĩ tôi phải xưng như thế nào?

      Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

      - Người phải xưng là bổn cung đó, người là Lang Hậu, sao có thể xưng tôi?

      - Lang Hậu cái gì? Bổn cung cái gì chứ? Nó có quan hệ với tôi chút nào hết, tôi phải về nhà, em cho tôi biết, làm sao tôi mới về nhà được?

      Bạch Tuyết chán nản cầm lấy vai Bình Quả Tiên Tử hỏi.

      - Người chính là Lang Hậu, ngày hôm nay chính là ngày thành hôn của hai người, mặc dù người sinh con cho Lang Vương, nhưng vẫn chưa chính thức tiến hành hôn lễ, vì vậy hôm nay người phải kết hôn với Lang Vương.

      bé kiên nhẫn giải thích cho Bạch Tuyết.

      - Kết hôn?

      Bạch Tuyết suýt ngã đất, đây là chỗ quái quỷ nào vậy? Ngay cả Sói cũng lấy vợ!

      - Đúng vậy, Lang Vương đến đây ngay.

      - Tên em là gì?

      Bạch Tuyết lo lắng hỏi, nhất định phải mau chóng rời khỏi chỗ này, mới cần gả cho Lang Vương gì đó đâu, đoán là bộ dạng Lang Vương rất hung tàn nguy hiểm.

      Nghĩ đến mà sợ!

      - Em là bình hoa của người mà.

      Bình Quả Tiên Tử hạnh phúc , bé có được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ chủ nhân mang lại, chủ nhân chính là Lang Hậu, hàng ngày chủ nhân đều quan tâm chăm sóc , đến khi tu luyện thành người vẫn theo Lang Hậu, co bé chính là người trung thành nhất của chủ nhân.

      Ở đây có rất nhiều thầm mến Lang Vương, nên sau đó có rất nhiều người muốn giết chết Lang Hậu, chỉ có trung thành với Lang Hậu nhất.

      - Em... em là cái bình hoa? Em phải là người?

      Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn bé có chiếc bình hoa đầu.

      - Tất nhiên em phải là người, chính là người làm cho em có thể biến thành hình người mà, nên em vẫn luôn chăm sóc người.

      - Biến hình? Em biến thành hình người?

      Bạch Tuyết kinh ngạc hỏi lại.

      Đứa bé gật đầu cách quả quyết.

      Bạch Tuyết sợ hãi!

      - Đây là đâu? Thuộc bộ tộc nào?

      - Chỗ này là Giới, và là địa bàn của Lang Tộc.

      Bình Quả ngày càng mơ hồ, vì sao Lang Hậu lại biết những thứ này chứ? kì quái! xảy ra chuyện gì vậy?

      - Lang Tộc? Ở đây có con người mà toàn là quái sao? Còn tôi? Tôi cũng là quái sao?

      Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn bé.

      - Ở đây trừ người ra ai cũng là loài sói, ngoài ra còn có số từ nơi khác đến, vì Lang Vương tốt bụng nên cho phép bọn họ ở lại, còn em phải quái, em là tiên tử.

      Bình Quả , riêng bé là khác, do chính Lang Hậu triệu hồi ra, đây cũng là niềm tự hào của .

      - Vậy tôi là người sao?

      Bạch Tuyết thả lỏng thân mình, may mắn quá, vẫn là người.

      - Cũng hẳn, những quái ở đây đều biết người thường là người hay là người sói, ai biết người đến từ đâu? Có lẽ người cũng là tiên tử?

      - Tiên tử , bề ngoài Lang Vương rất khủng khiếp phải ?

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết hỏi câu khiến Bình Quả phải gật mình kinh ngạc, sao Lang Hậu lai hỏi rằng bề ngoài Lang Vương rất khủng khiếp? Lang Vương là mĩ nam đẹp trai nhất Lang Tộc, sao có thể xấu được chứ?

      tiên tử chưa kịp trả lời của phòng mở ra.

      Bình Quả Tiên Tử lập tức ra bên ngoài.

      - Bình Quả, em chờ chút, em định bỏ tôi lại chỗ này mình đấy chứ?

      Bạch Tuyết khẩn trương cầm tay bé.

      - Hì hì, hôm nay là ngày thành thân của người và Lang Vương, sao em ở lại đây được?

      bé nghịch ngợm nháy mắt, sau đó ra ngoài.
      Lang Vương bước vào trong khiến Bạch Tuyết sợ tới mức phải chạy trốn, cũng phải sói nha, ta có ăn luôn ?

      - ... được ăn tôi, người tôi có chút thịt nào, đủ nhét kẽ răng của đâu!

      Bạch Tuyết trốn ra sau, yếu ớt .

      - Ái phi...

      Giọng trầm thấp khàn khàn truyền đến, Bạch Tuyết nghe được giọng quen tai, nhưng dám nghe tiếp, hai chân run lẩy bẩy rồi.

      - ... , tôi phải ái phi của ? Tôi biết sao tôi ở đây? Tôi có chồng, có con, tôi phải ái phi gì đó của ? Đây có hiểu lầm, đúng, chính là hiểu lầm!
      Bạch Tuyết vội vã giải thích.

      - Vậy, ái phi của bổn vương ở đâu?

      Lang Vương lạnh giọng hỏi.


      - Xin lỗi, xin lỗi, từ lúc tôi đến đây chưa từng thấy ấy, tôi biết ái phi của chỗ nào rồi?

      - Nếu tìm thấy ái phi, phải dùng nàng để thế thân!
      Lang Vương bất đắc dĩ .

      - ... được, sao có thể thế thân được, tôi phải là cái lốp xe dự phòng cuả ! Đây phải là thay bộ đồ mà là việc lớn cả đời, làm sao có thể làm thế thân!
      Còn nữa, tôi có chồng rồi, làm sao tôi lại có bắt cá hai tay được chứ? Ngài là Lang Vương Lang Hậu phải sạch đúng ? Tôi sạch nữa rồi, tôi có chồng, hơn nữa còn sinh ba đứa con cho ấy. Tôi xứng làm Lang Hậu, xin thả tôi ra !

      Bạch Tuyết đau khổ , biết mình làm sao mới có thể về được? Nếu biết phí công ở chỗ này!

      Nếu bản thân biết cách trở về chỉ còn cách tìm người giúp đỡ, ta là Lang Vương chắc chắn biết cách đến chỗ ở của nhân loại ?

      - Bắt cá hai tay? Ta rất thích phụ nữ bắt cá hai tay, nàng chỉ cần tách hai chân ra, sau đó ta chủ động vào phải dễ dàng sao?

      - A! Hiểu nhầm, ngài hiểu nhầm ý tôi, tôi bắt cá hai tay phải là có ý đó, ý của tôi là người phụ nữ theo hai người đàn ông khác nhau hoặc hơn nữa... còn bắt cá phải là bắt cá hai tay ở giường!

      Bạch Tuyết vội vàng giải thích, nơi này là Giới, chuyện đúng là có khác biệt rất lớn, ràng Lang Vương liên tưởng bắt cá hai tay đến chuyện giường chiếu!

      - Dù thế nào nữa, chỉ cần nàng bắt cá ta liền thích.

      - ... , ngài hiểu ý tôi, tôi phải về, tôi thuộc về nơi này đây!

      Bạch Tuyết sốt ruột từ phía trong ra, phải khỏi chỗ này.

      Trời ơi!

      Đây là đàn ông sao?

      Sao có thể đẹp trai như vậy?

      Xong rồi, bị chảy máu mũi!

      Ài! Đàn ông đẹp trai nhìn thấy cũng ít, sao lại bình tĩnh được như vậy!

      nhìn đàn ông loài người đẹp trai quen rồi, nhưng đây là đàn ông Giới đẹp trai, còn là đàn ông lạnh lùng nữa, có chút chịu nổi!

      Nhưng mà, mỹ nam này sao nhìn quen mắt như vậy? Khiến phải nhìn kĩ thêm lần nữa.

      Thân hình cao 1m8, làn da tráng kiện màu lúa mì, mặc bộ đồ đỏ bó sát lộ ra thân hình hoàn mĩ, bộ tóc dài trực tiếp thả phía sau.

      Khuôn mặt màu lúa mì lên góc cạnh tuấn lạnh lùng, đôi mi dài khẽ rủ xuống, hai con ngươi thâm thúy lóe lên như hai viên bảo thạch, mũi cao, môi cong, người ta toản ra thứ khĩ chất phức tạp hỗn hợp, chỉ cao quý ưu nhã mà còn tuấn linh hoạt, còn có cuồng dã bị trói buộc nữa, tà mị.

      thế giới có thể có người đàn ông hoàn mĩ như vậy sao, hoàn mĩ đến mức thể hoàn mĩ hơn.

      - Ái phi?

      Lang vương nhìn nào đó chảy máu mũi, hỏi.

      - Nhìn ngài rất quen mắt...

      Bạch Tuyết mê mẩn nhìn Lang Vương.

      - Nàng có thích bổn vương cũng lau sạch máu mũi trước , bổn vương phun máu mũi!

      thanh lạnh lẽo truyền đến khiến Bạch Tuyết vội vàng thu lại ánh mắt mê muội.

      - Ai thích chứ! Tôi nhìn rất quen mà thôi, nếu phải Lang Vương tôi còn nghĩ là chồng tôi cải trang chọc tôi này!

      Người đàn ông này có đẹp trai như thế nào, có người đàn ông của mình rồi, Lãng Dạ còn chờ ở bên bể bơi, phải mau chóng trở lại.

      - Lang Vương, tôi có thể xin ngài chuyện được ?

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết thay đổi giọng , mỉm cười hỏi.

      - Chuyện gì?

      Lang Vương vẫn lạnh giọng.

      - Ngài là Lang Vương chắc chắn rất lợi hại đúng ? Vậy ngài có thể đưa tôi về hay ?

      Bạch Tuyết nịnh nọt .

      - Nàng mất ái phi của tôi phải làm sao, hôm này là ngày thành thân của bổn vương, nàng cảm thấy có thể để căn phòng trống được sao?

      - Ngài nhầm người rồi, vì sao ngài tin tôi chứ, tôi phải là ái phi gì đó... Aaa... ngài làm gì vậy? Sao lại động tay động chân?

      - Bổn vương chỉ động tay, còn chưa kịp động chân, nàng ngoan ngoãn , bây giờ còn sớm nữa, ái phi chúng ta nên thị tẩm.

      - muốn, tôi muốn thị tẩm, ngài còn nghĩ mình là Lang Vương vậy, còn muốn thị tẩm tôi, tôi phải là mấy phi tử Chân Huyên trong truyền thuyết ngoan ngoãn vậy quanh ngài kia đâu, ngài nghĩ cũng đừng nghĩ!

      Bạch Tuyết trốn sáng bên.

      Mặc dù Lang Vương này lớn lên đẹp trai nhưng ta dám động tay động chân với , tên sắc quỷ! là sắc lang mới đúng!

      Hay ta vốn là sắc lang.

      - Còn nữa, cần gọi trái câu ái phi, phải câu ái phi, tôi phải là ái phi của , chồng tôi còn đợi tôi ở bên bể bơi! Tốt nhất là đưa tôi về! đây là cướp vợ người khác, tôi kiện !

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết nghĩ đến trong phim Tây Du Kí... Những công chúa trong đó đều bị quái cướp về làm áp trại phu nhân, mặc dù phải là công chúa nhưng mình cũng bị Lang cướp về làm Lang Hậu!

      Làm sao đây?

      Chỗ này hình như có Tôn Ngộ ?

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 225: là Lang Vương?

      Dịch: Thần Hi
      Biên: Hi

      Trong ti vi đều chiếu cảnh Trư Bát Giới và Tôn Ngộ cứu người, bậy giờ bị bắt đến Giới, bên trong địa bàn của Lang Vương, vậy ai đến đây cứu ?

      - gọi nàng là ái phi, vậy là gì?

      Giọng Lang Vương lạnh , đây phải là thế giới loài người, chút lễ ngĩa cũng chịu làm theo, còn náo loạn, ra hiểu trong lòng rất khó chịu!

      muốn có người phụ nữ khác ngoài , rất lâu rồi chưa chạm qua ai khác, Lang Vương chỉ có là người phụ nữ của mình, chẳng lẽ còn chưa đủ?

      Mặc dù biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng hiểu những... phi tử kia đều là do sắp xếp! Tối nào cũng ôm mà ngủ, làm gì có chuyện những... Phi tử ngoài đó?

      Nhưng những phong làm phi tử, đều thể phế truất họ được! Nếu Bạch Tuyết nhất định gặp nguy hiểm, họ đều là... , đến lúc đó nếu họ muốn giết Bạch Tuyết đều là chuyện rất dễ dàng!

      phải giữ những... Phi tử đó lại, Bạch Tuyết mới được an toàn.

      - Có thể gọi tên của tôi, tên tôi là Bạch Tuyết.

      - Được rồi, Tuyết Nhi, sau này khi có người ngoài ta gọi tên nàng được ? Nhưng mà lúc có người khác, nàng vẫn là ái phi của bổn vương biết chưa?

      (Ps: Đừng thắc mắc cách xưng hô nha! vì Bạch Tuyết mơ lại quá khứ mà, lúc đó là cổ đại http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif )

      Lang Vương biết , được giáo dục trong xã hội tiên tiến, nên thể đối mặt với những thực tế này, điều này có thể tha thứ được, trong thế giới của chỉ chấp nhận chế độ vợ chồng. Nhưng ở đây, nhiều phụ nữ phục vụ chung chồng là chuyện rất bình thường, chịu, cũng trách !

      - Tuyết Nhi? Sao lại gọi tôi như vậy? Chẳng lẽ là người đàn ông của tôi? để tôi nhìn có phải ấy ?

      Bạch Tuyết xong liền cầm lấy mái tóc dài của Lang Vương mà kéo.

      muốn xem có phải đội tóc giả ? là Lãnh Dạ cũng đến đây với , nhưng cố ý trêu chọc ?

      - A!

      Tóc Lang Vương bị Bạch Tuyết kéo mạnh, rất đau.

      - Ta là Lang Vương, cũng chính là...

      Lang Vương muốn : "Cũng chính là Lãnh Dạ ..." nhưng bỗng nhiên Bạch tuyết kêu to cắt ngang lời .

      - là Lang Vương, cầu xin đem tôi về nhà, sau khi về tôi thắp nhang bái Phật phù hộ cho .

      - Nàng cứ vậy mà muốn về?

      Lang Vương lạnh lùng hỏi, lông màu nhíu lại.

      - Tất nhiên rồi, tôi thuộc về nơi này, tôi có nhà của mình, cũng có người nhà, tôi phải về nhà, trong nhà tôi còn có con vừa mới sinh!

      Bạch Tuyết vừa khóc nức nở vừa hét lên.

      - Hôm nay là ngày thành thân của chúng ta, còn mấy đứa bé đều rất tốt, chúng đều ở đây hết.

      - bậy? Con của tôi ở trong nhà, sao lại ở đây được! Tôi ở trong ti vi thấy, những quái đều rất giỏi, chỉ cần nhúc nhích ngón tay cũng có thể di chuyển ngàn dặm, mau nhúc nhích tay , đưa tôi về nhà được ?

      Bạch Tuyết tò mò cầm tay Lang Vương lên nhìn, giống như tay đàn ông, khác chút nào!

      - Xem tướng bằng tay?

      - Tôi nhìn có phải Lang Vương hay , phải tay cũng giống như tay người sao? Chẳng lẽ có gì khác biệt? có phép thuật hay ?

      Bạch Tuyết ngây thơ hỏi.

      - Khụ... Khụ... Tất nhiên là có.

      Lang Vương ho khan hai tiếng rồi .

      - Đúng là rất tốt nha, bây giờ dùng phép thuật biến tôi về nhà .

      Bạch Tuyết cầm tay Lang Vương rồi đưa tay về phía mình, giả bộ như Lang Vương sắp làm phép.

      - , cuối cùng nàng muốn làm gì?

      - Đánh về phía tôi, đánh tôi về nhà.

      Bạch Tuyết nghiêm túc .

      - Nàng rất muốn về?

      Lang Vương cao giọng hỏi lại.

      - Đúng.

      Bạch Tuyết trả lời rất chắc chắn.

      - Vào động phòng xong, xong rồi ta đưa nàng về.

      Lang Vương xong liền ôm lấy Bạch Tuyết.

      - ... làm gì vậy?

      Bạch Tuyết nhìn mình bị Lang Vương ôm vào lòng, khuôn mặt nhắn của lập tức đỏ lên.

      Mặc dù được soái ca ôm là chuyện tốt, nhưng lại thuộc về nơi này, là của Lãnh Dạ, điều này có quan hệ chút náo đến Lang Vương ôm !


      - Cầu xin ta làm chuyện gì, hay là xin ta dạy nàng thế nào là thị tẩm.

      Lang Vương vung tay lên, quần áo người cả hai còn mảnh nào.

      -Aaa... dùng phép thuật cởi quần áo của tôi, hèn hạ!

      Bạch Tuyết hoảng sợ lêu lớn, tiện tay kéo chăn che thân thể trắng nõn của mình lại, còn Lang Vương trần truồng đứng trước mặt , trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

      - Làm việc này sao cởi quần áo được!

      Lang Vương lạnh lùng .

      - Hừ! Tất cả đàn ông thế giới đều giống nhau, dù là người hay là , đều đáng ghét như nhau! Nhìn thấy phụ nữ ngay lập tức muốn làm chuyện này! Chẳng lẽ phụ nữ sinh ra là để đàn ông các người đâm vào sao?

      Bạch Tuyết lầm bẩm trong miệng, đôi mắt xinh đẹp của nhìn xung quanh phòng, phải làm sao mới rời khỏi đây được?


      - Đâm vào chính là yếu tố rất quan trọng trong sinh hoạt vợ chồng, chứng tở tính phúc rất tốt. Nếu có đàn ông chố ấy của các nàng có thể làm được gì?

      - Hừ! là Lang Vương làm ơn có chút uy nghiêm được ? cần trong đầu phải chứa những chuyện nhàm chán này!

      Bạch Tuyết trắng mắt nhìn Lang Vương, tức giận .

      - Chuyện này đối với nàng rất nhàm chán, nhưng đối với ta rất thú vị đấy.

      Lang Vương rất nghiêm túc .

      xong, liền đến gần .

      - Chờ chút, là Lang Vương phải , biến thân cho tôi nhìn cái được ?

      ra Bạch Tuyết muốn trốn tránh Lang Vương thị tẩm mình nên mới phải vậy, ra muốn nhìn nguyên hình của Lang Vương chút nào, nghĩ thôi thấy sợ, đáng sợ!

      - Được rồi, bổn vương cho nàng nhìn.

      Lang Vương chắp hai tay trước ngực, giọng niệm chú, bỗng nhiên xung quanh thân thể làn sương mù trắng vây quanh, khi sương tản ra hết thân hình cao lớn của Lang Vương biến mất, Bạch Tuyết giật mình vươn cổ ra xem.

      Má ơi!!

      con Sói lớn.

      Bộ lông trắng rất dài ôm lấy toàn thân, nó thoải mái rung bộ lông lên, dùng dáng vẻ uy nghiêm nhìn Bạch Tuyết.

      - ... là con Sói trắng? Sao lại có thể? Dù sao nữa tôi cũng là người phụ nữ của chủ nhân , sao có thể đối xử với tôi như vậy? Chính đưa tôi đến đây đúng ? quá đáng!

      Bạch Tuyết đứng dậy, mặc kệ cơ thể trần như nhộng của mình mà gào lên, hóa ra con sói mà Lãnh Dạ nuôi chính là quái.

      Sói trắng chính là Lang Vương.

      thể tưởng tượng nổi.

      Lang Vương kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tuyết, chậm rãi .

      - Người phụ nữ, nàng làm cái gì? Chẳng lẽ ta lại biết?

      Lang Vương vui , trong giọng của còn lộ ra tia thất vọng!

      Nhìn Sói trắng lại có thể chuyện được, đôi măt Bạch Tuyết mở lớn, cả người run lên, toàn thân nó đều là lông, ta là Sói!

      Đôi mắt cam lòng nhắm lại, xỉu, Lang Vương lập tức biến thân, ôm lấy Bạch Tuyết bị té xỉu.


      Bạch Tuyết hôn mê rất lâu, đợi đến lúc tỉnh dậy...



      Bầu trời hơi sáng lên, Bạch Tuyết từ từ mở hai mắt ra, đập vào đôi mắt vòng ngực săn chắc, mà môi của lúc này để hạt đậu đen cơ ngực.

      loại cảm giác bất an.

      Xong rồi!

      thất thân.

      Nhất định là Lang Vương cường bạo !

      Bạch Tuyết giận dữ, đường đường là Lang Vương mà lại làm ra loại chuyệ hạ lưu này, cưỡng hiếp dân nữ!

      nổi giận mà chỉ khóc.

      Lãnh Dạ khó hiểu, sao vậy?

      Sáng sớm khóc cái gì chứ?

      Hay là nằm mơ thấy gì sao?

      - Sao lại khóc?

      Lang Vương giọng hỏi.

      - là Lang Vương, tại sao lại nhân dịp tôi ngất mà cường bạo tôi? có phải là đàn ông hay ? Đúng, đâu phải là đàn ông, là nam !

      Bạch Tuyết cúi đầu khóc nức nở, biết hôm nay bị thất thân, nhìn cơ thể người đàn ông đó, lại nhìn chút, hai thân thể trần truồng!

      nam nữ trần truồng trong chăn, chắc chắn bị thất thân rồi!

      Lang Vương khiếp sợ!


      Làm sao lại biết là Lang Vương?

      biết thân phận của ?

      Biết là Lang ?

      kì lạ?

      Làm sao biết được chứ?

      Bạch Tuyết cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào , ánh mắt đó như muốn xuyên thủng da đầu vậy!

      Khiến cho toàn thân sợ hãi!

      - ... ... thể ăn thịt tôi, tôi cần nuôi ba đứa nữa!

      Toàn thân Bạch Tuyết run rẩy ngừng.

      Trong đôi mắt Lang Vương chứa đầy đau lòng, vẫn chấp nhận được là Sói!

      Nhìn sợ hãi như vậy, rất khó chịu!

      là Lang là lỗi của sao?

      là sai sao?

      khôn nuốn làm tồn thương , nên dám cho biết thân phận của mình!

      sợ còn chưa đủ sâu, sợ né tránh !

      nghĩ rằng sau khi biết là Lang Vương chấp nhận nổi!

      Cảm giác khí có chút khác thường, Bạch Tuyết ngẩng đầu lên.

      Đầu lập tức đưa lên cao hơn nữa, chăm chú nhìn Lãnh Dạ, rồi nhìn xung quanh.

      -A! Em trở lại, tốt quá.

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết ôm lấy Lang Vương mà reo lên.

      Lang Vương khó hiểu, đây là tình huống gì?

      Xoay chuyển 360 độ, vừa rồi còn vì là Lang Vương mà khóc thút thít, giờ lại reo lên vui mừng, khuôn mặt còn thấm nước mắt.

      - Em về, em trở về....

      Bạch Tuyết dùng sức ôm chặt , hai quả bưởi lớn đính kèm hai hạt bồ đào lay động trước mặt Lang Vương, há miệng ngậm lấy quả bồ đào .

      - A! làm gì vậy?

      Bạch Tuyết bị cắn, lập tức hét lên.

      - nhìn em động kinh cái gì!

      Lang Vương lạnh lùng .

      - Em đâu có động kinh, ngược lại là mới đúng, sáng sớm uống trộm sữa của con! được uống trộm!


      - uống trộm? Em có biết đạo lí hay , là em ép uống!

      Lang Vương vui đáp lại.

      - Ai ép chứ?

      Bạch Tuyết nháy mắt vô tội .

      - Em ép uống sao? Là em ôm chặt đầu , sau đó còn cọ qua cọ lại bên miệng của ! Em , em biết là như vậy có chuyện gì xảy ra sao?

      Lang Vương bất đắc dĩ , mới sáng sớm mà hưng phấn như vậy, khóc xong lại cười. có biết đàn ông buổi sáng đều rất dễ kích động hay ? còn lộn xộn nưa, đảm bảo có chuyện gì xảy ra!

      - Là em quá vui mừng, em cố ý mà!

      Bạch Tuyết uất ức .

      - Vui mừng?

      Lang Vương càng mơ hồ, ràng khi tỉnh dậy còn khóc mà!


      - Là em thấy ôm em ngủ, cho nên em rất vui, em liền ôm cái, ngờ lại hiểu nhầm hành động của em!

      Bạch Tuyết yếu ớt giải thích.


      - A! Nhìn thấy em rất vui, hành động của em làm hiểu nhầm, chẳng lẽ đêm qua còn chưa cho em ăn no?

      Lang Vương ra vẻ khó hiểu hỏi .

      - Đêm qua? Đúng rồi, sao đêm qua đua em về đây được vậy?

      Bạch Tuyết hoang mang nhìn xung quanh, đây là phòng ngủ của , còn nhớ bản thân ở Giới, còn làm Lang Hậu gì đó. Sau đó, Lang Vương biến thân, bị dọa ngất!

      chương 226:
      Edit + beta: babygirl_19


      “Tối hôm qua, bơi trong hồ, em nằm ghế ngủ thiếp , tốt bụng nên ôm em về phòng, thấy em ngủ ngon như vậy nên có đánh thức em, thay quần áo cho em xong cũng ngủ luôn.”

      “Cái gì? Em luôn ở bên cạnh ?” Bạch Tuyết thể tin hỏi.

      ở cạnh vậy ở đâu! Bọn ngủ sớm, em nghĩ ai nửa đêm canh ba đến ở với em hả!”

      “Tại sao có thể như vậy! Mình có rời sao!” Bạch Tuyết nghi hoặc thầm.

      “Đêm hôm khuya khoắc em còn muốn đâu nữa!”Lang Vương đứng vậy tới trước cửa sổ, đốt điếu thuốc, ra chưa biết thân phận Lang Vương của , đây cuối cùng là chuyện tốt hay xấu đây?

      Sớm muộn gì cũng phải biết.

      Có lẽ ngày này đến sớm thôi.

      Bạch Tuyết giật mình nhìn thân thể trần truồng của Lãnh Dạ, Người đàn ông này khi trần truồng mà cũng có khí thế cường đại như vậy, bội phục!

      Có điều, dù sao cũng là người lớn, nơi đó cũng lớn, cứ lộ ra ngoài như vậy, được lịch lắm.

      “Khụ, khụ phiền lấy gì đó che tiểu kê kê lại !” người đàn ông lõa lồ như vậy cứ đứng trước mặt , rất chói mắt, khiến hai mắt đau.

      thấy như vậy cũng tốt lắm.” Lang Vương nhàn nhạt trả lời, giống như thấy có cái gì tốt.

      cảm thấy tốt, nhưng em lại thấy vậy, kính nhờ, là người lớn đó, nghĩ mình là hai đứa con nít cách vách sao? Bọn nó tùy tiện có thể lộ tiểu kê kê. Nhưng được, có biết xấu hổ hả, ban ngày ban mặt như vậy để lộ tùm lum, em rất sợ bị đau mắt hột đó!” Khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết đỏ bừng liếc Lang Vương cái, ra vẻ bình tĩnh ngồi dậy, chuẩn bị mặc đồ.

      Ánh mắt còn liếc Lang Vương vẫn nhúc nhích.

      như vậy để che lại sao động đậy gì hết vậy? Đồ chơi đó nhìn cũng tốt, tại sao vẫn rò rĩ ra bên ngoài, azz sát phong cảnh quá!

      “Con trai có thể để lộ, cũng có thể để lộ. Dĩ nhiên chỉ lộ ở trước mặt em thôi, dù sao nó cũng là tài sản riêng của em, em cứ xem thoải mái ” Lang Vương nghiêm túc .

      Giống như hai người thảo luận vấn đề nghiêm túc nào đó.

      có thể để lộ nhưng mà cũng nhìn chỗ đó của chút! Nó còn sạch sao, còn đáng sao. ràng giống như trước.” Bạch Tuyết giọng thầm, vốn tưởng rằng chỉ càu nhàu, ai biết thính giác cảu Lang Vương luôn nhạy bén nghe được.

      “Nó sạch , đáng ? Chẳng lẽ của được, sạch ? Trong mắt của , chỉ có vấn đề về lớn thôi.” Bị người con mình cái nơi mà kiêu ngạo nhất đáng , trong lòng Lang Vương rất vui.

      Đây cũng là vũ khí chinh phục con , là niềm kiêu ngạo của , mệnh căn của làm sao có thể đáng !

      “Đúng, vấn đề là lớn , nhưng nhìn lại bình trà phía trước , đen thùi như vậy chẳng lẽ cũng gọi là đáng .

      Khóe miệng Lang Vương cong lên, nguyên lai là vậy.

      đen thui mảnh, chẳng lẽ em có, hử?” Lang Vương lạnh giọng chất vấn.

      “Em, em và giống nhau, cho nên em nới tự giác lộ ra.” Bạch Tuyết mặc áo tử tế.

      “Ăn mặc như vậy là muốn đâu?”

      “Em muốn gặp cha, lâu rồi chưa về nhà.” Bạch Tuyết , từ khi từ giới trở về, cũng có thấy cha, trong lòng rất nhớ, muốn gặp cha.
      “Có tâm ?” Lang Vương hỏi.

      “Ừ, tối hôm qua chắc chắn em luôn ở bên cạnh ?” Bạch Tuyết bắt lấy tay Lang Vương, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào .

      “Tại sao lại hỏi như vậy?”

      Bạch Tuyết cụp mi lại, từ từ nhớ lại những chuyện xảy ra ở giới.

      “Em xác định được có phải là nằm mơ hay ? Có điều nó quá chân , em ở bên kia hung hăng nhéo lên người mình cũng biết đau, phải nằm mơ đau sao?” Bạch Tuyết ngây thơ hỏi.

      “Bên kia.”

      “Ừ, tối qua em đến nơi, ra chắc tin đâu, hôm qua em bị quái bắt .” Bạch Tuyết xong cúi đầu, có chút bắt đắt dĩ.

      “Em cái gì…” Lang Vương khẩn trương nắm hai tay Bạch Tuyết, khom lưng xuống, trong nháy mắt đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Bạch Tuyết.

      “Á, Lãnh Dạ, làm em đau.” Bạch Tuyết bị đau nhìn Lãnh Dạ, cơ thể khỏi co lại.

      Lang Vương .

      Chẳng lẽ thủ hạ của Ma vương tìm được , nhưng tìm được rồi tại sao động thủ, bọn họ chờ cái gì.

      Lang Vương rơi vào trầm tư.

      Nhìn Lãnh Dạ khẩn trương như vậy, trong lòng Bạch Tuyết nóng lên, cảm giác bị người khác để ý sai.

      “Mơ.”

      “Hôm qua em nhớ mình nằm ở ghế gần hồ bơi ngủ, nhưng em lại cảm giác như mình tới chỗ khác, đoán xem nơi đó là ở đâu? Nơi đó phải là thế giới của nhân loại, là giới đó. Trước kia em chỉ thấy trong TV thôi, biết thế giới có quái tồn tại, hơn nữa mấy quái đó rất tuấn và man nha, hì hì, ra được tức giận, quái đó lớn lên rất giống đó.” Bạch Tuyết cười haha nhìn Lãnh Dạ.

      Lang Vương chấn động.

      Giống như ,

      Chẳng lẽ nằm mơ tới giới.

      “Ừ, tiếp .” Lang Vương ngồi xuống ghế, vẫn để cơ thể trần trụi, thích mặc quần áo, đây là thói quen từ rồi.

      “Lúc đó em còn nghĩ và em giỡn nữa chứ. Em dùng sức kéo tốc ta xuống, mà nó rất dài, thể tin được, ở giới, đàn ông đều có tóc dài” Bạch Tuyết lắc đầu, cảm thán.

      được rồi, em rất tiếc nha, cái tên Lang Vương đó lớn lên rất tuấn tú, nhưng lại là ..chậc..nếu ta ở thế giới nhân loại nhất định đại minh tinh siêu cấp bốc lửa luôn.” Bạch Tuyết si mê nhớ lại.

      “Chẳng lẽ đẹp trai?” Lang Vương lạnh lùng hỏi.

      “Tự luyến.” Bach Tuyết liếc cái.

      “Em muốn người khác?” Lang Vương lạnh giọng hỏi.

      “Cái gì mà người khác? Người ta chỉ nằm mơ được sao? ta là Lang Vương, là quái, em sao có thể ở cùng ta được, ở bên kia em bắt ta bày ma pháp đưa em về, nhưng ta lại bắt em làm sói, em mới làm.”

      Lang Vương lại rơi vào trầm tư, chẳng lẽ biết trước tương lai của mình.

      Nhưng chuyện này hẳn là lâu trong tương lai xảy ra.

      ? Lại biết rồi, còn tự thể nghiệm.

      “Nếu ta đẹp trai như vậy dù là quái có sao đâu?” Lang Vương tự hỏi.

      “Đẹp trai, tuấn tú, đẹp trai quá đáng đẹp đến kỳ cục! rất nghiệt, em nhìn thấy cũng trợn tròn mắt đó. Chẳng qua, cũng tệ, mặc dù kém so với Lang Vương chút, nhưng có thể ở chung được.” Bach Tuyết cười trộm, là cố ý như vậy, trêu chọc người đàn ông chỉ biết nghiêm mặt này, có tình cảm.
      Lang Vương kêu tiếng đau đớn, khỏi bội phục nhãn lực của Bạch Tuyết, bọn họ là người, lại nhìn ra.

      ra Bạch Tuyết nằm mơ cũng ngờ tới Lãnh Dạ là quái, hay là lang kia.

      “Lãnh Dạ? xem đời này quái sao? Em cảm giác có phải mình bị chứng ảo tưởng rồi , những chuyện đó đều là ảo giác của em, giống như , là người đàn ông của em, nhưng em lại có đoạn trí nhớ trước kia của hai chúng ta, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?” Bạch Tuyết nghi hoặc hỏi.
      Lang Vương đau lòng nhìn , mọi chuyệ giờ mới bắt đầu, cuối cùng có thể đối mặt với những chuyện sau này hay ?

      Ma vương tìm tới.

      , sớm hay muộn gì cũng muốn

      Đứa ngốc, em có chứng ảo tưởng, đời này có rất nhiều chuyện giải thích được, về chuyện quái có tồn tại hay , sau này bản thân mình biết, nơi này em có trí nhớ của chúng ta cũng sao, chỉ cần em nhớ chuyện sau này là ok.” Lang Vương chỉ chỉ vào huyệt thái dương của Bạch Tuyết, ôn nhu .

      Bạch Tuyết mê mang nhìn Lãnh Dạ, lúc này ôn nhu, ra cũng rất đẹp trai, khiến con mắt cảu cách nào dời chỗ khác được.

      về nhà với em được ?”Bạch Tuyết muốn Lãnh Dạ lấy thân phận là người đàn ông của xuất trước mặt cha mình. Tâm tư của Lang Vương tự nhiên hiểu, trong khoảng thời gian này làm khổ rồi.

      “Ừ,” Cho nên cam lòng ừ tiếng.

      Mặc dù đáp ứng như thế nào, Bạch Tuyết cũng rất cao hứng, cho nên vui sướng thu dọn đồ đạc, sau đó qua phòng mấy đứa kết quả sáng sớm bọn nó ra ngoài, chỉ để lại mảnh giấy cho bọn họ: chúc mừng cha mẹ đoàn viên, bọn con ra ngoài, cha mẹ cứ sắp xếp tiết mục cho mình , cúi chào.

      Bạch Tuyết cầm tờ giấy trọn tròn mắt, bọn nó còn như vậy, nơi nào chứ.

      “Lãnh Dạ, Lãnh Dạ, xong rồi, thấy bọn đâu.” Bạch Tuyết vội vàng tìm Lãnh Dạ.

      “Ừ,” Lãnh Dạ nhàn nhạt ừ tiếng.

      “Này, thái độ của là sao hả? Đó là con của đó.:

      “Tụi nó ra ngoài chơi thôi, em khong cần lo lắng.” Lang Vương vẫn nhàn nhạt , vừa mở tủ quần áo, từ bên trong lấy chiếc cà vạt ra ướm thử người chút, giống như xem chút có hợp .

      “Tại sao có thể lo lắng chứ, tụi nó là trẻ con, mới sinh được mấy ngày thôi. Mặc dù tụi nó có thể chạy, nhảy tự chăm sóc mình. Nhưng em vẫn yên lòng, nếu gặp người xấu sao đât? Hơn nữa, con của em lớn lên đáng như vậy, rất nguy hiểm.” Bạch Tuyết lo lắng .

      “”Bọn sắp xếp xong xuôi rồi, có người theo tụi nó.” Lang Vương vừa xử lý cà vạt, vừa trả lời Bạch Tuyết.

      “Hả, có người theo bọn hả, sao sớm chút, hai em lo lắng muốn chết.” Khó trách bình tinxnh như vậy, nguyên lại sớm chuẩn bị.

      “Em cũng có hỏi .” Lang Vương cúi đầu, cắn cái môi đỏ mọng của .

      “Xấu xa.”

      Bạch Tuyết cầm lấy cái áo khoác tới trước gương, nhìn mình trong gương, khuôn mặt này rất trẻ tuổi, là mẹ, chẳng qua biết mẹ ở đâu.

      Đột nhiên, trong gương xuất bóng mờ, người phụ nữ trung niên, im lặng ngồi ở trong vườn hoa, nhìn quyển sách tay, bà mang kính lão, bộ dáng rất hiền lành.

      Lúc này, có người đàn ông trung niên tới, khoác thêm cái áo lên người bà, rồi ngồi xuống bên cạnh.

      “Nếu em nhớ con bé, dẫn em về nước nhìn con bé chút.” Người đàn ông đau lòng nhìn bà .

      “Con bé….”Đột nhiên bà che mặt khóc thương tâm.

      “Nhất định là con bé cũng tìm em, bây giờ nó cũng trửng thành, có quyền biết tại sao em rời bỏ nó.”

      “Nó nhất định rất hận em, năm đó con bé còn như vậy, vốn có mẹ, con bé hận em lắm.” Bà khóc.

      “Lúc đó em là bị ép buộc, nếu như , cả em và con bé đều sống được.” Người đàn ông an ủi vỗ vỗ vai bà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :