1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 218: Người phụ nữ của tôi cho phép người khác chạm vào (1)

      Vì kích thích nhóc này, thể hạ nhẫn tâm.

      Đây cũng là biện pháp cuối cùng của Lãnh Dạ, cố tìm đường sống trong chỗ chết.

      Bạch Tuyết ôm lấy văn kiện chuẩn bị rời khỏi kẻ lưu manh này, người đàn ông này nguy hiểm!

      Lang Vương có ngăn cản , thực ra, biết làm sao bắt lấy của mình, gắt gao ôm vào trong ngực!

      Nhưng mà, chính ngày hôm qua, nhóc này tính kế , còn nhường cho người phụ nữ khác có cơ hội dùng, tức giận, muốn ở cùng với nào ngoài , mà là Lang Vương, phàm nhân bị nhiễm khí, nhưng Bạch Tuyết lại khác, sớm phòng bị trong cơ thể , bọn họ kết hợp, Bạch Tuyết bị thương.

      Nhưng mà, Bạch Tuyết tới cửa lại quay trở lại, thở phì phì đến trước mặt Lang Vương.

      " kiếm bảo mẫu cho tôi, bây giờ xuất ở đây, vậy ai chăm sóc bọn trẻ của tôi? Còn có ngày hôm qua cũng ở nhà, chẳng lẽ bọn trẻ của tôi luôn luôn bị đói?" Bạch Tuyết tức giận chất vấn.

      "Đáng chết, người phụ nữ này, còn dám ngày hôm qua, đêm qua em chạy đâu rồi hả? Vì sao tôi lên giường với người khác em cũng mặc kệ?" Lang Vương giận dữ hét.

      "Vì sao lên giường với người khác tôi phải muốn xen vào?" Bạch Tuyết yên .

      "Tôi là đàn ông của em, em em có nên quản ?" Lang Vương tới gần quát.

      " là người đàn ông của tôi là người đàn ông của tôi sao? người có hay dán nhãn ? Có viết là người đàn ông của tôi hay ."

      "Tôi chứng minh tôi là người đàn ông của em." Lang Vương kéo quần áo Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết rùng mình, theo bản năng che lấy thân thể lộ ra.

      " khốn khiếp, lưu manh, tôi muốn báo án..." Bạch Tuyết rống giận xoay người nhặt quần áo.

      Nhưng mà, người bay khỏi mặt đất, bị Lang Vương kéo vào trong phòng hội nghị, trong đầu ngừng trình diễn hình ảnh.

      "Ang muốn làm gì?" Bạch Tuyết hoảng sợ kêu lên.

      "Em tôi cưỡng ép em, như vậy tôi có nên thỏa mãn em chút? Hả?" Ý trong lời của giống như lỗi của Bạch Tuyết, lúc này làm chuyện tốt.

      " quả thực là vô lại, ràng ang muốn cường bạo tôi, còn có mặt mũi ra ddeebs trình độ này!"

      "Tuyết Nhi, em quên người đàn ông của mình, chẳng lẽ nên bồi thường chút hay sao?"

      " có chứng cớ gì chứng minh là người đàn ông của tôi?"

      "Ba đứa trẻ trong nhà chính là chứng minh tốt nhất, đây là hạt giông của tôi, là tôi đưa chũng vào trong bụng em."

      "Đó là giống của , cí gì chứng minh đó là giống của ang?"

      "Tôi chứng minh bọn là của tôi!"

      ", cần..."

      Xoạt tiếng, quần ái Bạch Tuyết bị kéo xuống.

      Lang Vương dừng lại, đập vào mắt ... giữa hai chân Bạch Tuyết có rất nhiều vết nhéo, còn có dấu hôn ở nơi tư mật.

      "Người phụ nữ này, ai làm cho như vậy?" Lang Vương nổi giận, hai mắt như muốn phun lửa.

      Bạch Tuyết cuống quít mặc quần vào, rời khỏi cái bàn.

      "Vì vì sao phải cho biết?"

      Răng rắc - -

      Cái bàn hội nghị dài to như vậy bỗng biến thành mảnh , Lang Vương đánh quyền về phía mặt bàn, trong nháy mắt bàn hội nghị tan nát.

      Bạch Tuyết lảo đảo trốn bên, người đàn ông này, dọa người!

      "Em lại dám để cho người khác động vào người mình!" Lang Vương lạnh lùng , cúi đầu, vô cùng thống khổ, sao người phụ nữ của có thể để cho người khác động vào!

      "Vì sao thể động? Đứa tôi có, có gì kỳ lạ sao?" Bạch Tuyết run như cầy sấy .

      Lang Vương bỗng nhiên xoay người nắm chặt cổ Bạch Tuyết, giận trừng mắt nhìn , bộ dáng khát máu.

      "Mặc kệ em có nhớ hay , tôi từng qua em là người phụ nữ của tôi, vĩnh viễn đều vậy, mà người phụ nữ của tuyệt đối cho phép người khác chạm vào, cho tôi tên khốn đó là ai?" Lang Vương ngoan , cả người tràn ngập sát khí.

      Tên khốn này còn có thể là ai? Chính là tên khốn !

      Bạch Tuyết thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng thể ra, bởi vì Lãnh Dạ giúp Điềm Điềm!

      Bất đắc dĩ, đành làm chuyện tốt đến cùng !

      "Khụ khụ..." Bạch Tuyết đến mức nghẹt thở, kịch liệt ho khan.

      Lang Vương đau lòng buông lỏng , Bạch Tuyết được tự do, dồn dập hít vào.

      "Lãnh Dạ, ngươi là tên khốn khiếp - - nếu giết tôi, bọn của tôi bỏ qua cho ." Bạch Tuyết uy hiếp .

      " muốn chết, liền tên khốn đó là ai?" Lang Vương ngoan hỏi.

      "Tên khốn này... là tên khốn!" Bạch Tuyết khóc.

      luôn là người phụ nữ của mình, đáng buồn kho chẳng nhớ tý nào, ở trong lòng Lãnh Dạ rất xa lạ, ở trong trí nhớ của có người đàn ông này!

      Bây giờ, nhìn đến dấu hôn người , lại để ý như vậy! Thậm chí là muốn giết người. Đau lòng trong mắt , là cha đứa sao?

      Có thể!

      Lúc này Bạch Tuyết tin!

      Tin hoàn toàn!

      "Có phải cưỡng bức tôi, khiến tôi mang thai đứa ?" Bỗng nhiên ngữ khia Bạch Tuyết sắc bén lên, nước mắt mặt có vẻ đẹp đẽ.

      Lang Vương lấy lại tinh thần, hàn quang quét tới.

      "Em có của trí nhớ về tôi, tôi cái gì cũng đều vô dụng!" Lang Vương lạnh giọng trả lời Bạch Tuyết.

      "vì sao tôi lại như vậy?" Bạch Tuyết thê lương hỏi, cái gì mà có trí nhớ về ?

      Chẳng lẽ trí nhớ cũng biến mất sao?

      Hay là và bọn giống nhau, rất đặc biệt?

      "Ý trời!" Lang Vương đau lòng .

      "Ý trời? Người như cũng tin ý trời sao? Có phải tôi lạc hậu , hay là bây giờ lưu hành ý trời? Như vậy, vì sao giúp tôi hỏi ông trời chút khi nào mới có thể nhớ lại ?" Bạch Tuyết cười lạnh tiếng, hoài nghi lời của người đàn ông này!.

      sạo!

      " ngày như vậy." Lang Vương rối rắm nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết .

      "Tôi tin tưởng là người đàn ông của tôi. ngủ phụ nữ khác, tôi ngủ với đàn ông khác, huề nhau!" Bạch Tuyết xong, sửa sang lại bản thân chút, chuẩn bị rời .

      "Huề nhau? Tốt nhất em nên làm ràng, tôi ngủ với người khác là do em làm hại, em có tính kế tôi, người phụ nữ khác có cơ hội ư? Huề nhau? Mơ tưởng!"

      " biết tôi tính ké ? còn muốn thế nào?"

      "Bồi thường cho tôi, về sau mỗi ngày phải ngoan ngoãn cho tôi, thẳng đến khi tôi tha thứ cho em."

      " vô sỉ - -"

      "Vô sỉ? Cũng do em bức."

      Lang Vương xong, kéo Bạch Tuyết rời .

      "Khốn khiếp, lôi kéo tôi đâu? Tôi còn phải làm việc." Bạch Tuyết gấp đến độ gầm .

      "Hôm nay cho em nghỉ phép, hôm nay tôi muốn em bồi thường tôi." Bạch Tuyết bị Lang Vương kéo ra khỏi công ty.

      Lang Vương lái xe mang theo Bạch Tuyết tới khách sạn ngày đó bị người ta cưỡng, muốn Bạch Tuyết ở trong này bồi thường , trong nhà thể trở về, trong nhà có đám con nít, tiện làm chuyện đó.

      " dẫn tôi tới nơi này làm chi?" Bạch Tuyết bị túm vào khách sạn, kích động hỏi.

      "Tìm về tự tôn!" Lang Vương lạnh lùng .

      "Tự tôn của rơi xuống khi nào hả?" Bạch Tuyết tò mò hỏi.

      Lang Vương đứng lại, lạnh lùng quay đầu nhìn Bạch Tuyết: "Ngay khi em hại tôi, tự tôn của tôi bị em quang ở đây! Hôm nay em phải tìm về giúp tôi?"

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 218: Người phụ nữ của tôi cho phép người khác chạm vào (2)

      " đừng có mà ở trước mặt tôi giả bộ thuần khiết? từng thừa nhận mình có rất nhiều phụ nữ, người đàn ông như cũng xứng chất vấn?"

      "Tôi qua là có phụ nữ, nhưng đây là truyện trước đây, từ khi có em tấm thân này chỉ thuộc về mình em, nhưng mà, hôm đó, em lại dám tính kế tôi, nhường người phụ nữ khác dùng! Người phụ nữ điên, sao em dùng luôn thuốc độc, trực tiếp độc chết tôi là được rồi !" Lang Vương ngoan , muốn ở cùng người phụ nữ khác, thà rằng bị Bạch Tuyết độc chết cũng đồng ý đem mình cho người khác, tất cả của đều muốn giữ cho nhóc đáng chết này.

      Nhưng mà, chính người phụ nữ này tự tay tính kế , tự tay dâng cho người khác, thấy lên giương với người phụ nữ khác cũng mặc kệ!

      Đáng chết!

      Nhất định phải cho chút giáo huấn, bằng bao giờ nhớ là người đàn ông của , là người đàn ông lợi hại.

      "Tôi độc chết , ta cũng sống được! Vả lại, tôi độc chết tôi cũng có gì tốt!"

      " có tôi, phải em có thể làm bừa cùng người khác sao?" Lang Vương đen mặt .

      Người đàn ông này mọn lại, lại tới chuyện này, vẫn là ghi hận dấu hôn người !

      Đê tiện!

      Dấu hôn này phải là kiệt tác của sao, người đàn ông keo kiệt!

      Chẳng biết rằng, lúc này sinh ra ý nghĩ ác độc muốn giết người đàn ông là mình!

      "Đàn ông tìm phụ nữ có gì lạ cả, phụ nữ như vậy là bừa bãi! Cái gì ngụy biện, công bằng!"

      "Xem ra em rất đói khát, tôi thỏa mãn em, để em về sau có khí lực tìm người đàn ông khác!"

      "Người đói khát là ý, muốn làm việc này cũng là , tôi có lợi hại như ! đói khát như vậy, tôi có thể giúp tìm đống phụ nữ, nhưng người trả phí ." Bạch Tuyết thở phì phì , đêm qua người đàn ông này tra tấn hơn nửa đêm, hôm nay lại muốn đến, Bạch Tuyết ngu như vậy, lại bị tra tấn lần thứ hai, thân thể né của thể chịu được.

      Thời gian chuyện, đến gian phòng ngày đó, chính là gian phòng Điềm Điềm đặt, đây là căn phòng Tổng Thống xa hoa, vì giờ này nhàn rỗi, có người ở đó, cho nên Lang Vương thuận lợi mang Bạch Tuyết đến đây.

      Bạch Tuyết hoàn toàn hết chỗ rồi, sáng sớm hôm nay mới chật vật đích rời khỏi đây, bây giờ
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 219: Nước mắt bán đứng em (1)

      Bạch Tuyết chán ghét nhắm hai mắt lại.

      "Thế nào? Có dũng khí tìm phụ nữ cho tôi ?" Lang Vương nhìn Bạch Tuyết lạnh lùng .

      Bạch Tuyết cười khổ, người đàn ông này hiếm thấy thế gian, bá đạo, vô lại, vô liêm sỉ, lạnh lùng, khát máu, và tàn nhẫn, muốn chơi đùa phụ nữ, tìm đến
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 219: Nước mắt bán đứng em (2)

      Lang Vương thấy tầng hơi nước trong mắt , cảm thấy đau lòng, thôi, cái gì cũng nhớ , có lẽ cố tìm đường sống ở trong chỗ chết cũng tác dụng!

      nên tra tấn bản thân!

      Đối mặt với người phụ nữ trong lòng này, thà rằng bị dục hỏa thiêu chết cũng muốn !

      Bạch Tuyết cũng nhịn vất vả, chuẩn bị xoay người rời .

      Lang Vương đuqa tay, bắt lây , "Muốn đâu?"

      "Tôi bị làm cho bốc cháy, bây giờ muốn tìm người đàn ông dập lửa!" Bạch Tuyết cố
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 220: , đúng là em muốn nhịn đến nghẹn.


      Dịch: Thần Hi (nắng)
      Biên: Hi

      - Nhìn em như vậy khiến tôi càng thêm vội vàng muốn em.

      Nhìn bộ dáng nổi giận, vì vừa mới khóc xong, giống như quả tươi vừa được hái xuống, khiến cho yết hầu của lên xuống ngừng, sắp nhịn được mà cắn miếng.

      - được, được hôn tôi, tôi ghét , mau thả tôi ra.

      Bạch Tuyết mím chặt môi, lòng thề chết chứ khuất phục.

      Lang Vương vừa buồn cười lại vừa đau lòng nhìn phản kháng như con mèo hoang .

      - Yên tâm, miệng của chưa từng hôn ai khác ngoài em đâu, nó vẫn rất sạch .

      - dối, cần lừa gạt tôi như lừa con nít ba tuổi, phải vừa rồi ta chơi trò lăn ga giường sao, lại thích cắn người như vậy mà dùng miệng? định lừa ai!

      Thừa dịp Bạch Tuyết chú ý, Moa--- Lang Vương liền hôn cái.

      - Aaa, ... ...?

      Bạch Tuyết ra sức lau miệng, giống như vừa ăn phải thứ gì đó rất buồn nôn, biểu cảm trông rất kinh khủng, cuối cùng "oa" tiếng liền khóc lớn.

      - Trứng thối, làm bẩn tôi, tôi còn sạch nữa, buồn nôn, muốn nôn!

      Bạch Tuyết giống hệt con mèo bị giẫm phải đuôi, liên tục lau miệng và oán hận .

      - Con mắt nào của em thấy hôn người đàn bà kia?

      Giọng của Lang Vương khàn khàn rất nhiều, lửa trong lòng đầy lửa nóng, ngồi trong ngực chính là thử thách cho sức chịu đựng của , rất mê thân thể của , lại qua nhiều lần làm loạn như vậy, hơn nữa vừa rồi còn có kia châm lửa khiến cho bây giờ lửa nóng càng thêm lớn. liền dùng tay nhéo cái ở chiếc mông vểnh lên của Bạch Tuyết.

      - Đừng dùng bàn tay bẩn của chạm vào tôi!

      Lang Vương hiểu nổi, làm sao người lại bẩn, miệng bẩn! Giờ cả tay cũng bẩn!

      Nhưng mà cũng thèm tức giận, ngược lại còn có vẻ đắc ý, để tâm đến chuyện thân mật cùng người khác, nên mới khóc thương tâm như vậy, Nhìn náo loạn, khóc lóc nỉ non, tất cả hành động của này đều khiến lòng nóng lên.

      lần nữa lại đưa tay xuống.

      - Yên tâm, vào trong đâu, nó thay vào trong an ủi em, thuận tiện xem em sâu cạn thế nào.

      Lang Vương chỉ vào hạ thân, hơi cười cười.

      - là trứng thối, vừa mới nằm giường với người khác xong, là lợn giống đến mùa động dục sao? Sao có thể vừa muốn ta xong lại ở đây ức hiếp tôi, tên đàn ông xấu xa, thả tôi xuống, lấy ngay móng vuốt bẩn của vừa sờ ta, cút ngay, , đừng có chạm vào tôi...

      Hai tay vuốt ve người Bạch Tuyết bắt đầu an phận, cái gọi là móng vuốt bẩn.

      Lang Vương nhìn xuống bản tay mình, sao lại thành móng vuốt bẩn rồi?!

      này chịu được khi thân mật với khác, vậy sao còn muốn gọi "tiểu thư" cho chứ! Nhìn bộ dáng đó e rằng tức giận . Tức giận như vậy sao chịu tiếp nhận ? Mặc dù bây giờ còn nhớ , nhưng mà trong lòng của chậm rãi tiếp nhận , mỗi lần trêu chọc thân thể đều chống lại nổi, phải biết những lần mà động tình.

      Cả trái tim và thân thể đều cần , sao còn muốn đẩy ra? cũng phải là hòa thượng, muốn nhịn ham muốn của mình! Thú tính của Lang Vương rất cao, nhưng mà lại vì mà nhẫn nhịn, nhịn được vất vả!

      - , đừng lộn xộn, có muốn ta.

      Lang Vương trầm giọng ra.

      Lang Vương rất bi thảm!

      Lang Vương rất bất đắc dĩ!

      Lang Vương vĩ đại!

      vì muốn thử lòng mình , ngay khi Bạch Tuyết vừa thở phì phì chạy , liền lén với kia muốn cùng nhau diễn vở kịch, xong xuôi cho ta rương vàng, ngay lập tức kia liền vui mừng đồng ý , đây là chuyện tốt như cái bánh ngọt từ trời rơi xuống.

      - Có quỷ mới tin được những chuyện ma quỷ của , đừng có lừa tôi, ta rất thoải mái, ta thích...

      đến đây Bạch Tuyết lại Oa tiếng khóc rống lên, như con cún con được nuông chiều ngao ngao khóc lớn.

      cảm thấy bản thân ngốc, vừa mới đêm qua bị người đàn ông này hung hăng muốn làm qua, hôm nay người đàn ông đó lại cùng với tiểu thư làm ra chuyện đó, sao có thể gặp người đàn ông tệ hại như vậy! uất ức khóc to lên.

      Lang Vương nhìn thấy như vậy, trong lòng liền bốc cháy, phải như thế nào này mới chịu tin đây?!

      Vậy nên, dứt khoát lấy tay cởi quần lót mình ra, ngay lập tức cự long liền nhảy ra, lộ ra bên ngoài, Bạch Tuyết kinh sợ, bây giờ mới phát ra người đàn ông ghê tởm này chỉ mặt chiếc quần lót người, trứng thối, mặc ra như vậy, còn mở miệng chưa làm chuyện đó, ai tin nổi!

      Lang Vương bắt lấy bàn tay bé của Bạch Tuyết kéo xuông dưới:

      - Sờ nó.

      - là trứng thối, là biến thái....

      Bạch Tuyết chán ghét nắm chặt bàn tay bé, quyết sờ.

      - sờ nó.

      Giọng Lang Vương khàn khàn.

      - Tôi sờ cái đầu của !

      - Đúng vậy, nó cũng được coi là cái đầu của , em sờ .

      Lang Vương có chút trêu chọc .

      - Được, là ép tôi, tôi sờ...

      Bạch Tuyết mạnh mẽ dùng tay cầm chặt nó, sau đó dùng sức kéo ra.

      Lang Vương nhăn mày, nhưng khóe miêng lại cong lên, trong đôi mắt thoáng chút động tình, biết là do làm đau, hay là bị nhiễm điện của .

      A!

      Lang Vương rên lên tiếng .

      - Là kêu tôi làm như vậy!

      Bạch Tuyết cũng dám ra tay quá mức độc ác, biết thứ này có thể làm gặp nguy hiểm, đây là điểm chí mạng của , làm sai chút cũng có thể giết chết người! Cho nên chỉ kéo cái để dạy cho bài học thôi.

      - chạm vào ta, đấy.

      Lang Vương lại ra lần nữa.

      - dối, chạm vào ta, chạm sao ta có thể kêu lớn như vậy, sao có thể kêu thoải mái như vậy...

      tới đây khuôn mặt của Bạch Tuyết liền đỏ lên.

      Nhìn Bạch Tuyết vẫn chịu tin tưởng, Lang vương cũng giận , càng tức ràng càng để tâm.

      - Vậy lúc muốn em em cũng thoải mái như vậy? Ừ?

      Lang Vương dùng giọng khàn khàn nỉ non.

      - Thoải mái cái rắm, lúc đó tôi bị ép buộc!

      Bach Tuyết bình tĩnh phản bác.

      - Nó đối với em rất quen thuộc, em cảm nhận được ?

      - Cảm nhận cái rắm!

      - , em nên chuyện khó nghe như vậy!

      - Tôi chuyện khó nghe còn hơn chơi tiểu thư!

      lại, Bạch Tuyết vẫn chịu được khi muốn tiểu thư.

      - chỉ chơi đùa em, chơi tiểu thư lúc nào!

      - khốn nạn, ràng vừa chơi xong, giờ còn dối!

      - Em cầm nó rồi, chẳng lẽ em cảm giác được nó chỉ nóng thôi sao, làm chuyện đó xong còn có thể khô ráo như vậy sao? Em nghĩ sau khi chơi xong nó còn sạch như vậy được ? Nó hề chạm qua người con kia, nó là của em, chỉ thuộc về em.

      Giọng Lang Vương khàn khàn ra.

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lãnh Dạ, bàn tay bé hơi run rẩy chút, mặt nóng như bốc lửa nhìn .

      - muốn ta, vậy sao ta kêu vui vẻ như vậy!

      Bạch Tuyết giọng thầm.

      Lang Vương bất đắc dĩ thở dài, hạ thấp giọng, gầm :

      - Em quên , quên người đàn ông của em, vậy sao nóng vội được, em tin lời chỉ còn cách này, hi vọng nó có thể kích động đến em, muốn xem trong lòng em có hay ? Em nhớ được gì, nhưng tình của đối với em chưa từng thay đổi, vậy mà em lai từ chối thân mật với , từ chối tình của , làm sao chấp nhận nổi! Làm sao có thể chịu được!

      Vì em, cắt đứt hết với những người phụ nữ trước kia! Vì em, chấp nhận vi phạm lời dạy của tổ tiên bỏ hết những người đàn bà kia! Vì em, chấp nhận làm người đàn ông bất lực! (vì Lang Vương thị tẩm những phi tần giới kia, nên họ nghi ngờ bị bất lực:))

      Em tự hỏi bản thân chút , có tốt với em hay ? Có đủ nuông chiều em hay ?

      Chưa từng có người con nào khiến phải tìm mọi cách để lấy lòng như em! Chỉ duy nhất mình em.

      vứt bỏ hết lòng tự tôn để ở bên em! Nếu như em quên , phải dùng đến cách xấu xa đó sao! Em cho chạm vào em, nhưng là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của , đây đều là , em quên nhưng quên.

      muốn em, rất muốn em, chẳng lẽ điều đó là sai sao?


      phải là tên hòa thượng, muốn nhịn! Tất nhiên muốn em, nhưng em lại đồng ý! Vậy chỉ có thể ép em!

      Tuy nhiên, em thử hỏi thân thể mình chút , nó có phản kháng giống như em ? Có .

      Thân thể em đương nhiên là cách nào phản kháng , trước đây như vậy, và bây giờ cũng thế, em bị làm cho động tình, vui sướng, chẳng lẽ em cảm nhận được chút nào sao?

      Vừa rồi em thấy thân mật cùng kia chịu nổi, tại sao em nghĩ vì sao chịu được?

      Tại sao em lại khóc? Còn khóc thương tâm như vậy?

      Những điều đó đều chứng minh trong lòng em có , đúng hơn là còn , mặc dù trong đầu em còn nhớ , nhưng thân thể, trái tim em vẫn còn nhớ.

      Vì sao em thử hỏi trái tim và thân thể mình lấy lần?

      Vì sao em chịu tin , tin tưởng trái tim và thân thể mình?

      , em dám thân thể em có cảm giác với ?

      Lần đó chạm vào em, phải em cũng động tình vì sao.

      Bạch Tuyết, hai ta phải dứt khoát chuyện cho . Em xem, rốt cuộc em nghĩ gì? Em luôn mở miệng mắng là trứng thối, vô lại, đàn ông xấu xa! Chẳng lẽ em mong người đàn ông của em là loại người này sao? Em mong cha của đứa bé là loại người này sao?

      thừa nhận, lần trong phòng tắm đó là ép em. Nhưng mà chuyện muốn phụ nữ, cần phụ nữ có gì sai sao?

      Hay là em muốn nhịn tới hỏng?

      Hay là em muốn tìm người phụ nữ khác?

      Em cho trêu chọc em, làm được. có mắt, có trái tim, có thể cảm nhận được em chán ghét , ở sâu trong trái tim em luôn có .

      Nhưng mà, sao em lại tìm người đàn ông khác?

      Em có biết trong trái tim đau như thế nào ?

      Em muốn đổi cách để giết !

      Mặc kệ em có thừa nhận hay vẫn là người đàn ông của em, làm sao có thể cho phép người khác chạm vào em, sao có thể chấp nhận nổi...

      Bạch Tuyết bị những lời của làm cho ngẩn người!

      Mỗi chữ, mỗi câu đều rất nghiêm túc, cái cảm giác đau lòng này sao mà giả cho được!

      là người đàn ông của .

      Mà người đàn ông này rất .

      Mặc dù trước kia có rất nhiều phụ nữ, nhưng bây giờ có lẽ chỉ thuộc về mình .

      Lang Vương nghĩ rằng chỉ cần làm trái với lòng mình, muốn nắm được trái tim của Bạch Tuyết nắm giữ. Nhưng lại quá coi lòng đố kị của phụ nữ, là quá tự tin khi nghĩ rằng những phi tần kia ngoan ngoãn ở lại trong hậu cung.

      Thử hỏi có người phụ nữ nào muốn người đàn ông của mình mình?

      Những kia Lang Vương phải ngày ngày hai, mà mấy trăm năm rồi, những đó làm sao chấp nhận nổi người đàn ông của mình bị khác chiếm đoạt!

      Những đó làm sao có thể tha thứ cho được việc người đàn ông của mình bị tầm thường khác độc chiếm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :