1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 204.1 : Bại hoại dám ăn trộm sữa của mẹ



      Sau khi Đoan Mộc trở lại phòng làm việc, sắc mặt lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết.



      " Bạch trợ lý, tới nơi này làm việc, phải để chuyện tào lao, nhanh làm việc , tôi còn bề bộn nhiều việc lắm !" Đoan Mộc lạnh lùng .



      Bạch Tuyết sửng sờ, người đàn ông này trở mặt nhanh ! Thực ra, Bạch Tuyết chỉ duy trì ảo giác vài phút đồng hồ mà thôi, ở khoảng thời gian Đoan Mộc chuyện điện thoại, Bạch Tuyết khôi phục lại bình thường.



      Lãnh Dạ bởi vì có công việc phải xử lý, cho nên mang theo bọn đến tập đoàn Lãnh Thị.



      Lãnh Dạ đem bọn tới phòng nghỉ, sau đó cùng các nhóm cổ đông mở cuộc họp, bởi vì lo lắng cho bọn , cho nên cuộc họp chỉ vào những việc trọng điểm mà thôi,

      [​IMG]

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 204.2 : Bại hoại, dám ăn trộm sữa của Mẹ


      " Mẹ, mẹ xem kìa ba đứa trẻ đó nga !"



      " Mẹ, mẹ xem kìa ba đứa trẻ đó béo nga !"



      " Ba so với, mấy đứa trẻ ... kia nhìn xấu xí a !"



      " Bà nội, người xem chút mấy đứa trẻ ... kia bộ dáng nhìn là thấp bé mà!"



      ...



      "Ba ——" Niệm Niệm vỗ lên bàn cái, trong nháy mắt làm rơi chén nước xuống đất, tất cả mọi người đều có chú ý đến việc chén nước vì sao mà rớt xuống đất ?



      Đều tưởng là do những đứa trẻ làm, nhất định là cẩn thận mà làm rớt !



      "Các người đều câm miệng ——" Niệm Niệm giận dữ hét.



      Mặc dù giọng điệu lãnh khốc, thế nhưng, dù sao cũng là trẻ con, chuyện vẫn như cũ vẫn là trẻ con , tức giận mà la lớn, giảm bớt rất nhiều vẻ sắc bén .



      Tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ.



      " Niệm Niệm, được quên những đều mà Mẹ dặn dò, chúng ta thể gặp rắc rối, cũng thể sử dụng pháp lực, thể phạm quy nga, nếu mẹ rất là tức giận!" Thiên Tầm cúi đầu giọng nhắc nhở.



      Niệm Niệm nắm chặt quyền, bộ ngực bé run lên cái , nhìn ra là cực lực chịu đựng!



      " Bọn họ đều là người phàm, đừng cùng bọn họ chấp nhặt!" Ức Ức lạnh lùng , sau đó cười lạnh tiếng hô.



      " Nhân viên phục vụ, lấy thêm ly nước đến đây, cảm ơn." Nhưng vào lúc này, mọi người đều bị chấn động bởi bộ dáng của ba đứa bé, vừa rồi bọn họ đều mang theo mũ, lúc này, đứa bé trai nhìn rất khốc bỏ mũ ra, hướng về phía nhân viên phục vụ hô, tất cả mọi người đều nhìn đến choáng váng, đứa này nhìn thế nào đẹp mắt như vậy, so với minh tinh trong ti vi nhìn hoàn hảo hơn.



      Bọn họ mặc dù vóc dáng thực nhìn rất thấp bé, thế nhưng nếu lấy mũ xuống đứa bé trai lại có hình dạng kinh người! Khiếp sợ!



      Bởi vậy có thể thấy được, hai đứa bé còn lại đều mang theo mũ cũng thể coi thường, tất cũng có hình dạng kinh người !



      Xem ra cha bọn là cố ý cho bọn mang theo mũ . Nếu , bọn họ bị mọi người nhìn chằm chằm, làm cho người ta ghen tị!



      Ức Ức còn đứng , bé là phiên bản thu của ba mình.



      Mọi người si ngốc nhìn bé, khuôn mặt trơn bóng trắng trẻo, lộ ra đôi mắt lãnh tuấn; đen nhánh thâm thúy tròng mắt phiếm mê muội người ánh sáng màu; chân mày nồng đậm, chiếc mũi xinh xắn cao ráo, đôi môi là tuyệt mỹ, có hai, đường hoàng cao quý vô cùng ưu nhã.



      Mọi người đều theo ánh mắt của đứa trẻ nhìn lại, thảo nào lại có được những đứa trẻ tuấn mỹ như vậy , nguyên lai bên kia có


      [​IMG]

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      [​IMG]










      [​IMG]







      Chương 205.3 : Ác chỉnh hồ ly tinh


      Edit và Beta : Bích Trâm


      Tiểu Long Nữ mặt khí trắng bệch, toàn thân run rẩy,
      [​IMG]

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 206.1: Lãnh Dạ hồ đồ cũng quá bi thảm

      Edit : p3_huyen_246

      Beta : Bích Trâm



      thôi, cha, gửi lời hỏi thăm Bạch Tuyết thay cho chúng con.” Những tiểu tử kia đồng thanh , đây là quy định của Bạch Tuyết, ở bên ngoài được gọi là mẹ, bây giờ còn biết cha bọn chúng là ai? Điệu thấp làm người là phải, hơn nữa tuổi như vậy, sinh em bé, có số việc thực rất phiền toái.

      Bạch Tuyết cùng Đoan Mộc dùng cơm, Lãnh Dạ mời mà tới, hơn nữa còn lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ cái, trực tiếp ngồi xuống.

      “Đại. . . .” Đoan Mộc giật mình nhìn Lãnh Dạ.

      . . . .”Bạch Tuyết cũng hốt hoảng nhìn Lãnh Dạ.

      tại sao ở chỗ này? Đáng ghét, chẳng lẽ mặc kệ bọn rồi!

      “Này? vì sao lại ở đây?” Bạch Tuyết hỏi.

      “Em có thể ở đây, vì sao thể ở chỗ này?” Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời.

      “Em là làm việc.”

      “Cùng đàn ông ăn cơm chính là làm việc?” Lãnh Dạ lạnh lùng chất vấn.

      “Đừng bừa, đây là cấp của em, Đoan tổng.” Bạch Tuyết thầm, sau đó quay đầu lại, đối vớii kinh ngạc của Đoan Mộc giải thích: “Đoan tổng, đây là bảo mẫu nhà em, chăm sóc đứa cho em.” Bạch Tuyết mỉm cười , đối với Đoan Mộc mà lời của chính là sấm sét giữa trời quang!

      Đại ca là bảo mẫu?

      Có lầm hay ?

      Trời ạ!

      Đại ca hồ đồ cũng quá thảm!

      “Đoan tổng sao, diễm phúc? Ăn cơm cùng đều phải là phụ nữ!” Lãnh Dạ châm biếm , trán Đoan Mộc toát mồ hôi lạnh. Lúc này, trong lòng đều hối hận, cân nhắc vào tiệm này tồi, cho nên mang Bạch Tuyết đến nếm thử xem, dù sao đây cũng là phụ nữ của đại ca, thể bạc đãi được! nghĩ tới đến gặp đại ca, tại chỉ sợ cả người lãnh đạo kiêu ngạo cũng !

      Đoan Mộc lời nào, cũng biết nên như thế nào, gọi đại ca sao? Đại ca là lo lắng chị dâu biết bọn họ có quan hệ, nhỡ chị dâu hoài nghi cửa sau vào công ty tốt!

      gọi đại ca nữa? Cũng phải có chuyện như vậy.

      Cho nên tạm thời im lặng là tốt nhất.

      Thực có cách nào !

      “Lãnh Dạ, ăn cơm, bọn ai trông nom?” Bạch Tuyết hỏi Lãnh Dạ.

      “Bọn đương nhiên. . . Là trông coi.” Lãnh Dạ dừng chút, lập tức lại trả lời hùng hồn, Đoan Mộc lại lần nữa bị lời làm cho khiếp sợ, có lầm hay , đây là đại ca sao?

      Rất hoài nghi tính cách của đại ca!

      Người này là đại ca sao?

      Xem ra bị Bạch Tuyết gây khó dễ!

      ràng là đứa ta trông coi, nhưng lại hùng hồn như vậy.

      trông coi? tại ở đây, trông coi như thế nào?” Bạch Tuyết tức giận hỏi.

      “Bạch Tuyết.” Thiên Tầm tới, la lên.

      “Mẹ Bạch Tuyết.” Niệm Niệm cũng lại gần, la to.

      “Bạch Tuyết.” Ức Ức lạnh lùng gọi tiếng, mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Đoan Mộc.

      Từ trước tới nay Đoan Mộc được mệnh danh là thần mặt lạnh, làm sao đụng phải gia đình này toàn mặt lạnh đứng dậy nổi!

      Cảm giác mình vô cùng bi thảm, tựa như đại ca vĩ đại của , thực là người đàn ông có địa vị!

      Chết tiệt, bị đại ca làm liên lụy cũng có lo lắng, còn bị tiểu tử rúc vào trong ngực đại ca ánh mắt sắc bén bắn về phía mình

      .
      “Đoan tổng, xấu hổ, quấy rầy đến bữa cơm của ngài, đây là đứa lớn nhất Niệm Niệm, còn đây là đứa thứ ba Thiên Tầm, kia là đứa thứ hai gọi là Ức Ức.” Bạch Tuyết chỉ vào Ức Ức trong ngực Lãnh Dạ mà .

      “Xin chào.” Đoan Mộc lập tức nở nụ cười ngọt ngào chào đón bọn , cũng dám chậm trễ với mấy người dở hơi này, đây chính là đại ca, mà ngay cả đại ca cũng ở đây trước mặt mấy tiểu quỷ còn có mẹ đứa bỏ dáng vẻ, bỏ xuống lòng tự ái, cũng nhất định theo đại ca học a ! Đỡ phải gây chuyện !

      “Chào chú.” Niệm Niệm lễ phép .

      “Chào chú.” Thiên Tầm cũng lễ phép la to.

      “Chào chú, chú đẹp trai.” Ức Ức nghiêm túc .

      Đoan Mộc đắc ý nở nụ cười, mới vừa rồi còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình, bây giờ bị bề ngoài vẻ ngoài đẹp trai của chinh phục, khỏi đắc ý.

      “Nhưng mà, bằng phần mười đẹp trai của cha con! Nếu như là con, đào cái hố nhảy xuống chết!” Ức Ức bỗng nhiên lại lạnh lùng , giống như chuyện tình nghiêm trọng !

      Đoan Mộc mặt tái mét!

      Đen như chưa từng đen, trực tiếp tái rồi!

      Người nhà này, mỗi người đều nghiêm túc, mỗi người đều là cao thủ, mỗi người đều là quỷ mà.

      thể trêu vào!

      “Tiểu tử kia có đảm lược, chú có phải hay đào cái hố, tự chôn mình sao?” Đoan Mộc nhin Lãnh Dạ, ý là rốt cuộc phải đại ca của tôi , thấy em bị người khác chỉnh cũng giúp đỡ.

      “Nếu nhận thức mình bất lực, như vậy, còn phải có cách bù đắp lại đường sống, sau này cách xa mẹ con chút, mẹ là của cha, cha cũng là của mẹ, ai cũng được can thiệp vào bọn họ, ba chúng con là ngoại lệ.” Ức Ức sắc bén .

      rất hay, chú còn muốn chết, tuyệt đối can thiệp vào, tuyệt đối bị người khác làm thương! Trừ phi có người giở trò, nếu chú ngay cả nằm cũng trúng đạn, chẳng phải là thực oan!” Đoan Mộc tội nghiệp nhìn Lãnh Dạ, ám chỉ đối với chị dâu tuyệt đối có tình ý.

      “Nếu như chú chân thành như vậy, nằm cũng trúng đạn, nén bi thương sao” Ức Ức bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Cha con là, cả người đều rất lợi hại.” Đoan Mộc bi thương uống hớp nước, tựa hồ bị công kích đến chịu nổi,dường như bị đánh bại.

      “Ức Ức, tại sao lễ phép như vậy? Đây là cấp của mẹ, con rất lễ phép!” Bạch Tuyết nghiêm túc phê bình Ức Ức, còn hung hăng trừng mắt nhìn con.

      “Mẹ, cần trừng mắt, chú giận Ức Ức.” Ức Ức tự tin .

      “Bạch trợ lý, Ức Ức rất đúng, chú có tức giận, chút cũng giận, con đừng để trong lòng.” Đoan Mộc rất bi thương , nhìn con nhà này xem, quả thực là khắc tinh của ! Trước kia đại ca đem tấn công gắt gao, hôm nay còn mang con đến, đây là muốn lấy mạng của sao? !

      cẩn thận kết nghĩa!

      Nhậnn lầm đại ca vô tình!

      Lãnh Dạ nhìn Đoan Mộc lúng túng, tư thế giống như xem kịch vui.

      Đoan Mộc thấy còn hy vọng ở đại ca, vì vợ con cư nhiên ngay cả em đều cần, tự bảo vệ mình là lựa chọn sáng suốt.

      Nhưng mà,thời điểm Đoan Mộc cấp tốc suy nghĩ, Niệm Niệm nhanh chóng suy sét, hoài nghi Đoan Mộc là cha?

      Bởi vì ta trò chuyện năng lộn xộn, dường như rất khẩn trương, ta là ông chủ, người này chưa từng thấy qua, khẩn trương như vậy rất đáng nghi.

      Bữa cơm này Đoan Mộc rất khó tiêu!


      Chương 206.2 :

      Edit : p3_huyen_246

      Beta : Bích Trâm

      Lãnh Dạ mang theo ba đứa trở về biệt thự, Bạch Tuyết cùng Đoan Mộc trở về làm việc, Đoan Mộc là loại người nào trong lòng Lãnh Dạ hiểu được, ta vẫn có thể tin tưởng, cho nên vẫn gì, làm gì, Ức Ức cũng chỉnh ta đủ bi thảm.

      Nhưng mà, sau khi Tiểu Long Nữ rời khỏi nhà hàng, bí mật phái người điều tra lai lịch Ức Ức, còn có mẹ nó là ai?

      Hai tiểu tử kia nhìn kỹ rất giống Lãnh Dạ, vào thời điểm này nhất định phải tra ra hai tiểu tử kia đích thực là thân phận gì. biết người phụ nữ đáng giận nào , cư nhiên thần biết quỷ hay sinh con cho Lãnh Dạ!

      Thời điểm cử người đem tư liệu Ức Ức giao cho Tiểu Long Nữ, cơ hồ sợ đến ngây người, ngoại trừ tra ra Lãnh Dạ có con ra, về hai tiểu tử kia toàn bộ đều có tư liệu, giống như mấy tiểu tử kia đều là từ trời rơi xuống, có người thân, thậm chí ngay cả mẹ bọn chúng là ai cũng biết? Chỉ biết ba tiểu quỷ là được Bạch Tuyết nhận nuôi, ở tạm tại biệt thự của Lãnh Dạ.

      Mấy tiểu tử kia có thể cùng với người phụ nữ hèn hạ Bạch Tuyết kia có quan hệ.

      “Mấy người làm ăn cái gì thế biết? Làm sao có thể tra ra được lai lịch của mấy đứa ? Chẳng lẽ bọn chúng là từ trời rơi xuống sao! Đồ vô dụng.” Tiểu Long Nữ tức giận đứng trước mặt mấy người đó trừng mắt, lửa giận trong lòng bốc cháy.

      Thực ra, câu của Tiểu Long Nữ cũng đoán đúng lai lịch của ba đứa trẻ, bọn họ đúng là linh đồng chuyển thế, chính là từ trời rơi xuống.

      Còn có người đàn ông Lãnh Dạ cũng dự đoán được, cũng phải là người nhân gian, cũng có thể là Lang .

      Phỏng chừng nằm mơ cũng ngờ Lãnh Dạ chính là Lang Vương tu luyện ngàn năm.

      “Long tỷ, xin lỗi, chúng tôi điều tra toàn bộ số tài liệu, đều có tư liệu của ba đứa này, chẳng lẽ bọn họ là từ nước ngoài trở về, hoặc là có hộ khẩu.” Trán mọi người đổ mồ hôi lạnh, trong lòng mỗi người đều run sợ.

      Người nào cũng biết Long tỷ là nhân vật lợi hại, tuy ấy là phụ nữ, trái tim tàn nhẫn thua kém đàn ông, thân công phu cũng phải người đàn ông bình thường có thể đối phó được, chọc giận ấy chịu nổi!

      “Các người làm việc nên hồn, còn tìm viện cớ, đều cút hết cho tôi ——" Long tỷ lớn tiếng nổi giận .

      Mọi người sợ tới mức cuống quít lui về phía sau, nhanh chóng ra khỏi căn phòng này.

      Tiểu Long Nữ hung hăng ném tư liệu tay xuống, lửa giận trong lòng càng lớn. Tiểu quỷ đáng hận kia, mặc kệ nó là thân phận gì, tuyệt đối bỏ qua cho nó, trong phòng ăn vũ nhục nhất định phải nghìn vạn lần đòi lại.

      Bạch Tuyết theo Đoan Mộc trở lại công ty, nghiêm túc làm việc, coi như là áy náy khi đứa bé đối với lễ phép. đành phải làm tốt công việc bày tỏ lời xin lỗi của mình.

      Trước kia đối với Đoan Mộc hai lần xuất ảo giác, chính cũng hoàn toàn hiểu.

      Ảo giác xuất xem Đoan Mộc cùng đứa bé của rất giống, việc chút cũng biết. Ảo giác biến mất tiếp tục trở lại thời điểm ban đầu, cho nên ở trong lòng Đoan Mộc chính là cấp tốt, có ý gì khác.

      Nhưng mà, thư kí của công ty lại đối với Bạch Tuyết có ý ghen tị cực kì, nhất là hôm nay Bạch Tuyết cùng Đoan Mộc ra ngoài dùng cơm, khiến cho rất nhiều nữ đồng ghen ghét.

      Trong văn phòng, Bạch Tuyết xử lý xong toàn bộ văn kiện, duỗi cái lưng mệt mỏi, cầm cốc nước tự mình lấy nước lúc pha cà phê.

      Máy xay cà phê rất nhanh, trận mùi thơm xông vào mũi, bột cà phê trong máy rơi ra, đúng lúc này tràn ngập toàn bộ nước. hổ danh là công ty lớn, các phúc lợi đãi ngộ đều rất tốt, mà ngay cả cà phê cho các nhân viên, cũng là loại cà phê tốt nhất.

      Lúc này, trưởng thư kí cùng nữ nhân viên vào.

      " hổ danh là cục cưng của tổng giám đốc, mà ngay cả pha cà phê cũng có vị lẳng lơ, vết bẩn, hạ nhục!” Trưởng thư kí lạnh lùng châm biếm .

      hướng về phía trưởng thư kí thản nhiên cười, nhớ mình đắc tội với thư kí trưởng này khi nào? Có thể là phụ nữ ghen ghét trong lòng tác oai tác quái !

      “Trưởng thư kí đùa, nếu như vậy, tôi nguyện ý vì làm ly, chỉ cần thích mùi vị này là tốt.”

      Trưởng thư kí cười kì lạ, qua Bạch Tuyết.

      “Trợ lý Bạch pha cà phê tôi đương nhiên là muốn nếm thử.” Vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng cười, sau đó cầm ly cà phê lên uống, nồng nặc hương cà phê từ bên trong chảy xuống.

      Thời điểm ngay lúc hoàn toàn nhận cà phê, trưởng thư kí ra vẻ cầm chắc, nghiêng cái, cà phê nóng bỏng trong ly đổ ra, trực tiếp đổ lên tay Bạch Tuyết.

      “A. . . . .”Bạch Tuyết đau đớn kêu to, tay kia cầm chặt cổ tay bị bỏng, bên bề mặt nổi lên bong bóng nước lớn, hơn nữa đỏ vùng, vô cùng thê thảm!

      “A? Trợ lý Bạch thực xin lỗi, xin lỗi, tôi phải cố ý, muốn bệnh viện hay ? Nổi nước rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Trưởng thư kí biểu vô cùng lo sợ, nhưng mà, Bạch Tuyết biết là cố ý, chịu đựng cơn nóng giống như đau đớn, tay run run, trán toát mồ hôi lạnh.

      Đoan Mộc nghe tiếng chạy đến thấy tình cảnh này, trời ơi!

      Đây là tra tấn , chết cam lòng sao!

      Đây chính là cục cưng của đại ca, làm sao lại thành ra như vậy? Đại ca còn giết rồi!

      Đoan Mộc nhìn ly cà phê trong tay trưởng thư kí, biết là chuyện gì xảy ra rồi?

      Vẻ mặt tức giận muốn giết người, lạnh lùng trừng mắt nhìn trưởng thư kí.

      “Tôi xem là già rồi, nên về nhà ——" Đoan Mộc xoay người ôm lấy Bạch Tuyết nhanh chóng rời khỏi phòng pha cà phê, lo sợ hô lớn: “Thư kí, lập tức liền gọi nhân viên phòng y tế lại đây.”

      Đoan Mộc ôm Bạch Tuyết, nhìn bàn tay bé của với ánh mắt hy vọng nhoi, giống như bị móng vuốt bất ngờ cào trúng, làm cho lòng rất đau, kiên nhẫn chờ nhân viên y tế, lập tức ôm Bạch Tuyết chạy nhanh xuống lầu, vừa chạy vừa hô to.

      “Lập tức chuẩn bị xe, lập tức chuẩn bị xe ——" Đoan Mộc ôm Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cắn răng chịu đau, mồ hôi trán rơi xuống, dáng người Đoan Mộc cao lớn cường tráng, Bạch Tuyết ở trong ngực của khỏi làm cho người khác nhớ tới chim nép vào người!

      Chẳng phải biết, cảnh tượng lúc này bị các tay săn ảnh chụp được, Thần mặt lạnh – Đoan tổng cuối cùng cũng mở lòng mình là chủ đề lớn này rất nhanh trở thành tin giải trí lớn cho các tiêu đề.

      Ảnh chụp là từ góc độ chụp lén, hình ảnh rất ràng.

      Trong đó có chương, Bạch Tuyết bởi vì mu bàn tay truyền đến đau đớn, giống như vạn con độc trùng cắn xé tay , đôi mắt tràn đầy nước mắt, giấu khuôn mặt ở trong lòng Đoan Mộc, mượn áo khoác lau nước mắt.

      Chính là động tác này, người ngoài nhìn thấy tựa hồ rất là mờ ám chỉ có người mới có động tác này, hết lần này tới lần khác bị các tay săn chụp được!

      Đoan Mộc ôm Bạch Tuyết đến bệnh viện, ngồi ở trong xe, vội vàng lấy điện thoại ra, nhất định phải thông báo cho đại ca, giấy gói được lửa!

      “Tôi là Đoan Mộc, Bạch Tuyết xảy ra chuyện, mau tới bệnh viện .” Đoan Mộc giám kêu trực tiếp đại ca, bởi bì Lãnh Dạ bây giờ còn cho ra quan hệ của bọn họ, đành phải xưng hô, thẳng việc.

      Bên này, Lãnh Dạ nằm sô pha hai tay đặt ở phía sau đầu, trong lòng suy nghĩ, nghe được lời Đoan Mộc , nhảy dựng lên, cầm áo khoác chạy ra ngoài, bọn đều ăn uống no đủ rồi, tạm thời có chuyện.

      Lãnh Dạ vào bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt Bạch Tuyết trắng bệch, Lãnh Dạ nắm áo kéo Đoan Mộc ra cho ta đấm: “Tôi đem ấy giao cho , chính là chăm sóc như vậy sao?”

      Đoan Mộc chịu đựng gò má đau đớn, nhổ ra bãi máu, biết đại ca đau lòng vì chị dâu mới có thể ra tay tàn nhẫn đánh , nhịn! Ai kêu bảo vệ tốt cho chị dâu!

      “Người đàn ông có văn hóa, nơi này là bệnh viện, náo loạn cái gì hả . . . “ Bạch Tuyết bị đau nghiến răng .

      kêu bác sĩ ——"Lãnh Dạ chỉ vào Đoan Mộc quát.

      Đồng thời, cầm cổ tay bị thương của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết bỗng nhiên cảm thấy còn đau đớn, giống như có từng trận thuốc tê làm tê liệt, đau đớn càng ngày càng giảm, cuối cùng hầu như còn đau. Nhưng mà miệng vết thương vẫn như cũ, nhìn thấy ghê người!

      Lãnh Dạ đau lòng thôi!

      Nếu em có chuyện gì xảy ra, so với giết còn dễ chịu hơn!
      Last edited by a moderator: 29/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 207.1 : là người mà ta mới cưng chiều


      Edit và Beta : Bích Trâm



      Y Sinh được Đoan Mộc nhanh chóng lôi kéo tới nơi, nhìn ra là Y Sinh bị mang theo tới nơi này, mồ hôi ra đầy đầu, vẫn còn thở hồng hộc, dường như bị cái gì làm cho hoảng sợ.

      " Nhanh lên chút nhìn xem ấy thế nào rồi ----- " Đoan Mộc nôn nóng gầm .


      Y Sinh bắt đầu khám cho Bạch Tuyết làm hàng loạt việc xử lý miệng vết thương, vốn tưởng rằng bị Đoan Tổng lôi kéo chạy như bay, tưởng là người sắp chết, hoá ra chính là do này bị phỏng, phải là bị bệnh nặng lắm sao ! Còn đến nỗi kinh động đến chuyên gia cao cấp !

      Y Sinh tuy rằng bất ngờ, nhưng cũng dám sơ suất, bởi vì ôm này là chồng của ấy với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn chăm chú vào miệng vết thương, giống như cảnh cáo nhất định phải cẩn thận, vạn nhất cẩn thận mà làm đau này, đem vứt ! Người đàn ông này người mang khí thế cường đại, mà ngay cả Đoan Tổng loại thần mặt lạnh cao nhất cũng bằng nhân vật trước mặt này, mà Đoan Tổng ở trước mặt người đàn ông này cũng giống như người hầu, huống chi là bọn !


      Y Sinh bị khí thế cường đại người Lãnh Dạ, hết sức hoảng sợ, trán ra rất nhiều mồ hôi, tựa như đây là lần đầu tiên mà khám bệnh, khẩn trương vô cùng !


      Băng bó hết phía sau.

      Bạch Tuyết đứng dậy.

      " Các người ở trong này, tôi làm việc ." Bạch Tuyết .

      Lãnh Dạ đứng lên bước đến trước mặt Bạch Tuyết.

      " bị như vậy rồi, còn muốn đâu !" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

      " Tôi nghĩ muốn vệ sinh, chẳng lẽ cũng muốn trông nom !" Bạch Tuyết mặt trắng còn chút máu liếc mắt nhìn Lãnh Dạ, sau đó rời khỏi.


      " Chờ chút, em được sao ?" Lãnh Dạ lo lắng hỏi.

      " Chẳng lẽ nào còn muốn theo tôi ? sợ cảnh sát bắt sao !" Bạch Tuyết đứng lại, trong đầu suy nghĩ chút, ý bảo có hay ?

      Lãnh Dạ kêu rên tiếng !

      " nhanh về nhanh !"

      Bạch Tuyết .

      Đoan Mộc đứng ngoắc ngoắc nhìn Lãnh Dạ.

      " Đại ca ? Chuyện gì ?" Đoan Mộc nghĩ đây đúng là đôi , mỗi người đều kỳ dị hiếm lạ !

      Lãnh Dạ để ý tới Đoan Mộc kêu gào, muốn ra ngoài hành lang.

      Bạch Tuyết ra khỏi phòng vệ sinh, trước mặt là người phụ nữ xinh đẹp đâm đầu tới.

      Tại thời điểm lúc qua bên cạnh Bạch Tuyết, dừng lại, bình tĩnh nhìn Bạch Tuyết.

      " là người mà ta mới cưng chiều ?" Người phụ nữ xinh đẹp tiến đến trước mặt Bạch Tuyết hỏi.

      " là ai ?" Bạch Tuyết theo bản năng nghiêng đầu chút, né tránh mùi nước hoa nồng nặc.

      " Tôi là tiền bối của , nhớ kỹ, ta ở giường rất lợi hại, nếu chịu nổi nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể tới cứu . " Người phụ nữ này biết xấu hổ, Bạch Tuyết cảm thấy trận buồn nôn, người đàn bà này tám phần là bị bệnh thần kinh rồi.

      Mọi thứ đều lộn xộn.

      Ai ngờ ! Việc này chưa xong lại gặp phải người phụ nữ này .

      " Nhìn xem thân thể sao yếu kém đến thế, tại sao có thể thoã mãn được ta chứ ? Dục vọng của ta rất lớn, cẩn thận ta đùa chết , nếu được tôi có thể giúp giải quyết ! Ha ha ......" Người phụ nữ lắc lắc thắt lưng rắn phong tình vạn chủng rời .

      " đứng lại ------ tôi xem nên đến phòng khám , tôi có thể giới thiệu đến phòng khám, hơn nữa bị bệnh rất nặng ." Bạch Tuyết lạnh lùng hỏi.

      Người phụ nữ đó muốn biến mất ở trong đám đông, Bạch Tuyết cảm thấy phía sau lưng có trận u lãnh lẽo, vừa rồi người đàn bà kia mở cửa, Bạch Tuyết biết đương nhiên biết ta phải bị bệnh tâm thần, chính là, lại còn ra như vậy, cái kia ý tứ rất ràng, tại sao có thể tiếp nhận cùng với ta sống chung phòng, có chung người đàn ông.

      Tuy rằng, biết người đàn bà kia, càng biết người đàn ông trong miệng người đàn bà kia là ai ?

      Muốn làm tốt là nhận sai người !

      Quên nghĩ đến nữa !

      " Chúng ta chứ ?". Đoan Mộc tuy rằng biết xảy ra chuyện gì ? Nhưng là, cảm giác được nhất định có chuyện gì xảy ra, bằng đại ca để vợ mình ở đây mà rời !

      Lãnh Dạ đuổi theo, khí tan biến dần dần thấy nữa, nhưng là, xác định lúc ấy có khí tới gần bệnh viện này.

      Chẳng lẽ là khí đó chỉ ngang qua.

      Về đến nhà, Bạch Tuyết pha cho Lãnh Dạ ly cà phê, sau đó lên lầu.

      Chương 207.2 :

      Edit và Beta : Bích Trâm



      Đoan Mộc ngồi nhìn Ức Ức ở phía đối diện trong lòng liền sợ hãi, tiểu quỷ này đối với tràn ngập địch ý, thế nhưng rốt cuộc cũng đâu có đắc tội với tiểu quỷ này?



      "Cám ơn chú đưa mẹ con trở về, chú có thể ra về rồi." Ức Ức lạnh lùng .



      " vội, chú uống xong cà phê liền ." Đoan Mộc sao cả. Kỳ thực, đại ca chưa về nhà, cũng yên lòng!



      "Da mặt dày!" Ức Ức thầm.



      Đúng lúc Bạch Tuyết từ lầu xuống tới, Lãnh Dạ về tới nhà.



      Lúc này, Ức Ức buồn chán mở ti vi xem.



      Ai biết, vừa mở tivi ra lại gặp phải Mẹ ở trong tivi đứng đầu trong bản tin tức, là hình ảnh Mẹ được người đàn ông ngồi bên cạnh ôm, Ức Ức cuống quít đứng dậy lấy remote chuẩn bị tắt tivi.



      "Ức Ức, con lên lầu." Lãnh Dạ lạnh lùng .



      Bạch Tuyết thân thể hướng tivi tới, nhìn thấy hình ảnh tromng tivi giật mình !



      "Chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi lại ở tivi ?" Mắt to trát lại trát.



      "Bạch Tuyết, em lên lầu hai ." Lãnh Dạ lại nghiêm nghị ra lệnh.



      " cái gì mà muốn cho tôi nghe?" Bạch Tuyết cam lòng hỏi.



      "Lên lầu ——" Lãnh Dạ rống giận.



      " , rống cái gì mà rống!" Bạch Tuyết bất đắc dĩ, cũng khôn ngoan rời khỏi .



      Nhìn Bạch Tuyết và bọn đều rời khỏi .



      Đoan Mộc theo bản năng khiếp sợ quay đầu lại nhìn, phi thường bất lực nhìn Lãnh Dạ.



      "Đại ca, có tin em hay ? Lúc đó em chính là lo lắng cho tay chị dâu có chuyện, cho nên mới phải..." Đoan Mộc bị Lãnh Dạ cường đại khí lạnh lẽo, cơ hồ đóng băng.



      Phía sau hình ảnh càng khiếp sợ hơn!



      Đoan Tổng bí mật ôm ấp bạn vội vã chạy tới bệnh viện, hơn nữa ở trong bệnh viện trình diễn màn đại chiến cướp bạn ! Lãnh Tổng của tập đoàn Lãnh Thị vung tay đánh Đoan Tổng của tập đoàn Đoan Thị, rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào có thể khiến hai vị Lãnh Tổng và Đoan Tổng đánh nhau để tranh giành...



      "Đại ca? Đại ca..." Đoan Mộc khóc ra nước mắt, cho mười cái lá gan cũng dám động đến của đại ca a! Đáng ghét *paparazzi !

      * paparazzi : ký giả hay gọi là đội chó săn


      "Người đó rốt cuộc cũng ra tay——" Lãnh Dạ lạnh lùng .



      "Đại ca, là ai ra tay?" Đoan Mộc bỗng nhiên cũng cảm giác được tình có điều kỳ quặc, sao có thể đúng lúc như vậy, lần đầu tiên ôm chị dâu liền bị người ta chụp hình, hơn nữa còn dám trắng trợn đăng tin, tốc độ lại còn nhanh như vậy, chút tiếng gió, chút cỏ động!



      "Người đó là hướng về phía mà ra tay ——" Lãnh Dạ lạnh giọng .



      "Ai? Đại ca, em nhất định làm cho tên khốn kia, muốn sống được mà chết cũng xong." Đoan Mộc hăng hái .



      "Em đối phó những người đưa tin tức này, những chuyện khác để điều tra, người này là muốn ra tay với Bạch Tuyết, muốn liên lụy bất luận kẻ nào, thời gian còn sớm, trở về ."



      "Đại ca, có việc nhất định phải , huynh đệ chối từ." Đoan Mộc biết tính tình Lãnh Dạ, làm việc sạch lưu lạc, thích *độc lai độc vãng.

      *độc lai độc vãng : thích làm việc thân mình



      "Ừ." Lãnh Dạ lạnh lùng ừ tiếng.

      Chương 207.3 :



      Edit và Beta : Bích Trâm



      Đoan Mộc sau khi rời , Lãnh Dạ đến phòng của bọn , gọi Ức Ức ra.



      "Cha muốn ra ngoài chút, con phải canh chừng Mẹ kỹ lưỡng." Bởi vì xế chiều hôm nay cảm giác được có khí, cho nên Lãnh Dạ đương nhiên phải căn dặn chút, miễn cho Bạch Tuyết gặp chuyện.



      "Cha yên tâm, Ức Ức ràng." Ức Ức khôn ngoan gật gật đầu.



      Lãnh Dạ rời khỏi, buổi tối, hơn mười giờ trở về.



      Lãnh Dạ vừa vào cửa liền nhìn thấy Ức Ức ngồi ở cầu thang chờ .



      "Cha." Ức Ức vừa kêu vừa chạy tới, tay bé ôm lấy chân dài của , ngửa đầu nhìn , Lãnh Dạ khom lưng, đem Ức Ức ôm vào trong ngực.



      "Thế nào còn chưa có ngủ?" Lãnh Dạ đau lòng hỏi, chẳng lẽ con trai ngồi ở chỗ này chính là vì để bảo vệ cho Mẹ. Nếu như là như vậy với con trai là phải bảo vệ Mẹ cẩn thận .



      "Ức Ức là ở đây chờ Cha, Ức Ức lo lắng cho Cha trở lại!" Ức Ức khổ sở .



      "Cha nếu trở lại có thể đâu!"



      "Ức Ức lo lắng cha trở về giới, chú Bình Tĩnh , ba người chúng ta tại thể chỗ đó! Cho nên Ức Ức rất sợ cha rồi!"



      "Con trai ngốc vì sao lại nghĩ như vậy?" Lãnh Dạ ngồi xuống, đem Ức Ức đặt ở đùi .



      "Ức Ức muốn biết, Cha ở giới có con hay ?"



      "Có." Lang vương thành trả lời.



      "Cha có hay cần đến chúng con?" Ức Ức khổ sở hỏi.



      "Sao có thể, Cha các con, cho nên mới phải ở trong này cùng các con, xem con lớn lên, chờ các con có thể giới , chúng ta liền cùng nhau rời khỏi đây." Lãnh Dạ rất nghiêm túc trả lời.



      "Cảm ơn Cha."



      "Con trai ngốc." Lãnh Dạ ôm lấy Ức Ức, đau lòng ở đỉnh đầu con trai hôn cái, bọn còn như vậy, phải đối mặt nhiều chuyện như vậy, Ma vương nhất định chịu để yên, ta còn có thể phái đến tìm bọn họ, đến lúc đó tất nhiên trận ác chiến.



      "Cha, ma quỷ có hay tới tìm chúng ta gây phiền toái?" Ức Ức hiếu kỳ hỏi.



      "Tạm thời nên, bởi vì hằng năm lúc này Ma vương là thời điểm khí yếu nhất, ta muốn bảo trì nguyên khí, cần rất nhiều tiểu hộ pháp, cho nên ta bây giờ còn mong chúng ta được tìm , hết tháng này, Ma vương vượt qua thời kì khí yếu , đến lúc đó liền khó !"



      "Ân."



      "Ức Ức, trễ thế này vì sao còn ngủ?" Bạch Tuyết mặc áo ngủ đứng ở lầu hỏi.



      "Mẹ, qua đây." Ức Ức nắm tay bị thương nhanh nhẹn dắt Bạch Tuyết qua.



      "Mẹ, người phải đáp ứng với con mặc kệ người có nhớ hay nhớ ra Cha , cũng được rời khỏi chúng con ? Con muốn cho Mẹ, Cha các người vĩnh viễn ở cùng chỗ với chúng con." Ức Ức ngẩng đầu lên, hướng về phía Bạch Tuyết mỉm cười, hỏi với giọng .



      Bạch Tuyết sửng sốt, con trai như thế là thế nào? Cách chuyện giọng điệu giống như là phong cách của con trai !



      Nghe thấy lời Ức Ức, Bạch Tuyết giật mình, mặt vốn tươi cười cũng cứng đờ, đây cũng là vấn đề mà gần đây mực vẫn suy nghĩ, trong đầu dạo gần đây luôn xuất hình ảnh ở cùng với người đàn ông này, chẳng lẽ ta thực là cha đứa ?



      Lãnh Dạ trầm mặc mấy giây, quyến rũ ra ý vị thâm trường mỉm cười, nhìn Ức Ức.



      "Ức Ức yên tâm, Cha và Mẹ vĩnh viễn ở cùng với các con." Lãnh Dạ bộ dáng nghiêm túc thể nghi ngờ.



      Bạch Tuyết bị dáng vẻ của làm cho giật mình, người đàn ông này là cùng đứa cao hứng, vẫn là thực ?



      khẽ nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác thoải mái, ý tứ trong lời của Lãnh Dạ, có lẽ chỉ là lời cầu của Ức Ức
      , mới có thể như vậy, lại còn biết rốt cuộc có hay phải là cha đứa ? có bất kỳ ký ức nào về người đàn ông này hết, còn có hai đứa bé lầu cũng có ký ức về , có phải hay Ức Ức sai rồi?



      "Mẹ, người nguyện ý sao?" Ức Ức tay bé cầm lấy tay Bạch Tuyết vẫy vẫy, làm nũng .



      "Được rồi, Mẹ đáp ứng con chính là đồng ý."



      "Tốt lắm, chúng ta là người nhà, sau này phải ăn cùng chỗ, ở cùng chỗ nga." Ức Ức cũng là lo lắng cho Mẹ còn chưa có nhớ tới Cha, lại người khác phiền toái, cho nên mới phải *tiên hạ thủ vi cường.

      * tiên hạ thủ vi cường : ra tay trước là dành được lợi thế, ra tay sau phải chịu thua thiệt.

      Hôm nay trong phòng ăn Mẹ và chú Đoan Mộc kia cùng nhau ăn cơm, còn có cái dì *" Tao vị " kia cũng thích Cha, tình huống bây giờ rất khẩn cấp, chỉ có trước là để cho bọn họ với bé hứa hẹn, hi vọng Mẹ sớm chút nhớ ra Cha!

      * Tao vị : ý chỉ mùi khai, mùi hôi

      Ức Ức rốt cuộc yên tâm, lắc lắc cái mông rời khỏi, cao hứng lên lầu về phòng mình ngủ.



      Ức Ức vừa , trong phòng khách to như vậy chỉ còn lại Bạch Tuyết và Lãnh Dạ, trong lúc nhất thời cũng biết cái gì, bầu khí trở nên có chút khẩn trương, xung quanh thanh gì cũng có, tĩnh giống như cũng có thể nghe thấy đây có tiếng tim đập.



      Mấy phút sau.



      " thôi." Lãnh Dạ khóe miệng vừa kéo, nhìn Bạch Tuyết, thấy này lâu có biết điều như vậy .
      Last edited by a moderator: 29/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :