1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Bạch Tuyết phản lại 2

      "Cậu là bạn học mới tới ? Đến, ngồi ở đây, ngồi ở đây. . . . . ."

      Bạn học, ngồi ở bên này, ngồi ở bên này. . . . . ."

      Nhất thời Lâm Giang thành tâm điểm, tất cả mọi người hy vọng có thể cùng vị đại soái ca ngồi cùng bàn.

      "Thực xin lỗi, mình có chỗ ngồi của mình, Lão sư đem chỗ ngồi an bài tốt lắm rồi." Lâm Giang hướng Bạch Tuyết đến, sau đó tuấn đem túi sách buông xuống, ngồi vào bên cạnh Bạch Tuyết .

      Tất cả nữ sinh đều bắt đầu ghen tị Bạch Tuyết, hận thể rơi tròng mắt xuống, biết Bạch Tuyết này như thế nào mạng tốt vậy, cư nhiên cùng vị siêu cấp soái ca ngồi cùng bàn, ông trời là rất bất công !

      Vốn thầm rơi lệ Bạch Tuyết cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống, cúi đầu nhìn về phía cặp chân kia lớn, chỉ biết phải người ngồi cùng bàn Lý Mĩ, vì thế.

      "Bạn học, nơi này có người." Bạch Tuyết có ngẩng đầu nhìn, bởi vì biết mình tại thực chật vật, cho nên lễ phép !

      "Người trước kia ngồi cùng bàn muốn chuyển , là mình cùng bạn ngồi cùng bàn." Lâm Giang vốn định cùng Bạch Tuyết chính thức nhận thức chút, ai ngờ ta ngẩng đầu lên, căn bản là nhìn , làm hại trang hoàng phen, nhân vật chính lại thưởng thức!

      Chỉ chốc lát sau, Lão sư vào lớp, Lâm Giang đơn giản giới thiệu chính mình, nháy mắt khiến cho trận hoan hô, nhưng là tâm tư của đều ở bên cạnh đẻ ý kia, đến bây giờ cũng có nhìn đến mặt Bạch Tuyết là cái dạng gì!

      Lang Vương thích phụ nữ cư nhiên là lớn lên , chỉ biết là khóc! Ngây thơ!

      Lâm Giang tại biết Lang Vương vì sao trở về giới , nguyên lai là chờ bé này lớn lên.

      Lâm Giang trong lòng có bao nhiêu thất vọng, vốn tưởng rằng Lang Vương thích người phụ nữ thực hào phóng, rất nhiệt tình, rất được, nghĩ tới trừ bỏ khóc chính là cúi đầu học tập, đọc sách con mọt sách!

      Sau khi tan học.

      Bạch Tuyết thu thập túi sách, rời phòng học, từ đầu tới cuối đều có nhìn Lâm Giang liếc mắt cái, điều này làm cho tự tin của Lâm Giang thực thất vọng cũng ít nhiều chịu đả kích, bao nhiêu bạn học đều thích , vì sao lại tò mò bộ dạnnhuw thế nào?

      Chẳng lẽ trừ bỏ là bé thích khóc còn là bé khôn thích đàn ông ? Nếu như là như vậy, tình thực phiền toái!

      Chẳng lẽ ta còn biết , như vậy như thế nào đem ta bắt về! tình có trong dự đoán đơn giản như vậy, vốn tưởng rằng bằng vào chính mình hé ra bộ mặt tuấn có thể thu phục này hết thảy, xem ra là sai !

      Lâm Giang theo phía sau Bạch Tuyết , đánh giá bóng dáng, nhìn như cùng người khác giống nhau, mặc dù cũng là học sinh , váy ngắn , đầu tóc đen xinh đẹp .

      Lâm Giang càng nghĩ càng hiểu, chính mình cố gắng lấy lòng cư nhiên là hiểu gì !

      Bạch Tuyết luôn cảm giác được phía sau có người vẫn theo mình ngừng cước bộ, xoay người. . . . . .

      Bởi vì bị Bạch Tuyết nhìn, Lâm Giang muốn chán ngán thất vọng, cúi thấp đầu suýt nữa đem phải bóng dáng .

      "Ối. . . . . ." Lâm Giang có lỗi ngẩng đầu, vừa định xin lỗi, bởi vì nhân loại làm sai tình đều phải xin lỗi, nhưng là thực xin lỗi chỉ chữ liền tạm dừng .

      Bởi vì nhìn đến hồn phách phiêu tán,đôi mắt đen nhánh, liên tiếp lóe ra ,gợn sóng nước, lộ ra luống cuống cùng kinh hoảng.

      Kia phấn nộn cái miệng nhắn , làm cho người ta nhịn được tưởng âu yếm, giờ phút này rốt cục hiểu được Lang Vương vì sao vì ở lại nhân gian?

      Lâm Giang chính là cứ như vậy nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết, cũng cảm giác bụng căng thẳng, cónf muốn cùng nàng xúc động, quả nhiên là cái cực phẩm tiểu nữ nhân, nhìn như điềm đạm đáng , lại làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
      .
      nhoxbinaLinh Nguyễn thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 16 : TRANG GIÀNH CON MỒI



      - Xin lỗi bạn có vấn đề gì à? - Bạch Tuyết lễ phép hỏi

      - Xin chào! Tôi là Lâm Giang, ngồi cùng bàn với bạn.

      Nghe thấy Bạch Tuyết trả lời mình, Pháp Vương lập tức trấn tĩnh lại, tự giới thiệu về mình. (Cái chỗ nì mình nghĩ là Lâm Giang nhưng tác giả ghi là PV cứ để nguyên vậy.)

      - Xin lỗi! Xin lỗi! Cho qua, cho qua!

      biết từ đâu nam sinh khác vượt qua Lâm Giang, đứng chắn trước mặt Bạch Tuyết. Người này là trai của Khang Giai - Khang Cốc.

      Khang Cốc từ ngày học liền thích Bạch Tuyết, nhưng Bạch Tuyết suốt ngày chỉ lo đọc sách, học bài, chưa bao giờ thể mình muốn kết giao bạn trai. Ở trong lòng Bạch Tuyết, đem Khang Cốc xem như người của chính mình. Bởi vì chỉ cần có người khi dễ , Khang Cốc giúp trút giận, điều này khiến cảm động.

      - Khang Cốc? Giai Giai đâu?

      tan học xong có việc cần làm, biết chạy đâu rồi? Nó nhờ đưa em về.
      Khang Cốc vui vẻ , kỳ Khang Giai cũng nhờ đưa Bạch Tuyết về, cái này chỉ là lấy cớ mà thôi.

      - Cám ơn ! Nhưng bây giờ em chưa muốn về nhà, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống được ?

      Bạch Tuyết nghĩ đến căn nhà lãnh lẽo, có tình người kia, bất giác cảm thấy buồn phiền, cũng muốn trở về.

      - Đương nhiên có thể!
      Khang Cốc nghe Bạch Tuyết như vậy như mở cờ trong bụng, Bạch Tuyết cư nhiên chủ động hẹn hò với mình, tốt, tốt. ra, Bạch Tuyết như vậy là muốn tìm chỗ nào đó nhờ Khang Cốc kèm học bài, gần đây bài học là nhiều, bất quá trong đầu lại chẳng có chữ gì cả. Cho nên phải tìm người ôn tập cho mình đây.

      - Bạn học, xin lỗi tiếp được, chúng tôi trước đây. Bye Bye.

      Bạch Tuyết tới cùng Lâm Giang chào tạm biệt, vừa rồi cũng giới thiệu tên của mình nhưng cũng để ý lắm, bây giờ tốt nhất cứ gọi là bạn học cho tiện.

      Lâm Giang có chút ngoài ý muốn, bản thân vừa mới tìm được cơ hội tiếp xúc cùng với Bạch Tuyết, nghĩ tới ở đâu lại xuất tên nhóc làm bóng đèn thế này.

      - có việc gì, tôi muốn hỏi bạn mấy vấn đề mà hôm nay thầy giáo giảng. Bạn bận rồi để ngày mai , ngày mai tôi đến hỏi bạn sau - Lâm Giang ôn tồn đáp lại.

      - Là vậy à! Vậy chúng ta cùng nhau , tôi chính là cũng nhờ Khang Cốc giúp tôi ôn bài.

      Bạch Tuyết vui vẻ, rủ Lâm Giang cùng theo. Lâm Giang nghe vậy mừng thầm trong lòng. đáp ứng với đại Vương dùng pháp thuật khống chế này, điều này luôn ghi nhớ, có điều lần này xem như là ngoại lệ . Vừa rồi, chính là dùng phép thuật mới biết được ý định của Bạch Tuyết, nên mới như thế.

      - Khang Cốc! Như vậy có được ? Bạn này là học sinh mới đến! Bạch Tuyết đơn giản giới thiệu về Lâm Giang, bởi căn bản cũng chẳng nhớ người bạn này tên là gì.

      Cũng được! Khang Cốc mất hứng, nhưng vẫn đáp lại, ngoài mặt biểu lộ gì, nhưng trong lòng thất vọng, nguyên lai Bạch Tuyết hẹn là vì vấn đề này.

      Ba người về phía công viên gần đó, nơi đó có bộ bàn ghế đá để sẵn, rất tiện cho việc học.

      Ngay sau khi ba người rời khỏi, ánh mắt lạnh lùng phát ra từ chiếc xe đầu phía xa kia. Giờ hiểu tại sao Pháp Vương tìm quyết đấu, nguyên lai là muốn dùng phương pháp của con người đến giải quyết. nghĩ muốn cướp con mồi của chính mình sao? Đê tiện.

      chiếc xe thể thao màu xanh nghênh ngang rời . ra người ngồi trong xe chính là Lang Vương - Lãnh Dạ.

      Lần trước, đem Bạch Tuyết bỏ lại là vì nghĩ chính mình phải quyết đấu với tên kia. nghĩ tới, tên bại hoại đó chuyển mục tiêu sang người phụ nữ của . Hơn nữa còn muốn theo phương thức của loài người giành lấy địa vị của , suy nghĩ của bọn chúng quá ngây thơ rồi.

      Vì con mồi ngon miệng này, phải bí mật lẩn mình chờ đợi 2 năm, sao có thể tặng cho người khác được. sau, khả năng rất lớn Bạch Tuyết chính là người kia. (người nào cũng bó tay)
      nhoxbina thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 17 TRANH GIÀNH CON MỒI 2

      Ngồi tại công viên, chỉ có duy nhất Bạch Tuyết chăm chú học bài, hai người còn lại chẳng thèm để ý gì đến sách vở. Qua hồi lâu, Bạch Tuyết thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà. Ba người bọn họ ở đây tiếng đồng hồ, tại phải về nhà để chuẩn bị cơm chiều. Mặc dù, chính mình và Bạch Lan cùng nhau tan học, nhưng bữa tối trong nhà đều do chính phụ trách.
      - Thực xin lỗi, giờ mình phải về trước, bạn học Lâm nếu có chỗ nào hiểu hỏi Khang Cốc vậy. Tạm biệt.
      Bạch Tuyết chào hỏi xong, vội vã trờ về, đợi 2 người kia ra ý muốn đưa về nhà, người chạy xa. chạy nhanh, khiến hai người còn lại hiểu nhầm chính là muốn né tránh bọn họ. Trong lòng khỏi khổ sở.

      Nhìn bóng dáng Bạch Tuyết rời , hai người thất vọng, vừa rồi tuy rằng thể cùng Bạch Tuyết chuyện, nhưng tối thiểu còn có thể nhìn thấy người. tại sao chứ, người chạy mất dép luôn rồi.

      Bạch Tuyết dọc theo đường tắt về, hi vọng có thể tiết kiệm được thời gian, vừa rồi chỉ lo học bài, chậm ít thời gian. Sau khi về nhà, thế nào dì Mai cũng đánh cho xem. Người mẹ kế này của , cả ngày cũng chịu nấu cơm, mỗi ngày đều lo ra ngoài đánh bài, đến bữa về nhà. Hôm nào thắng sao, hôm nào thua Bạch Tuyết liền thảm, bà ta liền đem Bạch Tuyết mắng chửi đến khi nào hết giận thôi.

      Trong lòng yên, hướng phía nhà mình chạy tới, chính là ngờ đến, trong ngõ hẻm , bỗng nhiên cả người bị tay ai đó túm lấy, ôm vào trong ngực, túi sách vì thế rơi xuống đất, Bạch Tuyết định mở miệng kêu cứu, nhưng người này chính là cho lấy nửa điểm cơ hội, nhanh tay che miệng lại, hơn thế cả người bị dắt tường cao lạnh lẽo.
      - quả còn dám quyến rũ đàn ông sao? Còn là 2 người đàn ông!

      Bạch Tuyết nghe được giọng , liền biết đây là người nào. Người mở miệng khép miệng lúc nào cũng quyến rũ đàn ông còn ai khác ngoài . Chỉ có mới thích chì chiết như vậy. Người đó chính là Lãnh Dã.

      Bạch Tuyết cũng chẳng muốn giải thích làm gì, người này căn bản biết phân biệt phải trái, là kẻ máu lạnh vô tình.
      Lãnh Dã vốn nghĩ cãi lại, vì thế buông lỏng tay từ người ra. Chính là nghĩ đến, cái gì cũng chưa đến, chỉ cúi người xuống kiểm ra lại túi xách. Bộ dáng chuẩn bị rời , xem như chưa có gì của , chọc giận . Lãnh Dã tay ôm lấy người Bạch Tuyết, sau đó nhanh về phía chiếc xe, mở cửa, hung hăng ném Bạch Tuyết vào trong.
      "Ầm"
      Cửa xe bị hồi lực mạnh đập vào, vang lên tiếng. Ngay lập tức, từ phía sau, thân thể người đàn ông đem người Bạch Tuyết đè ép xuống dưới. Bạch Tuyết bé mặc cho người đàn ông này định đoạt, bây giờ là thần tài trong nhà . Vì ba mình, dám phản kháng lạ . Tuy trong lòng biết chuyệ gì xảy ra ngay sau nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi sợ hãi.

      Lãnh Dã từ phía sau đem quần áo của Bạch Tuyết trút . Ngay sau đó, nhanh chóng tiến vào thân thể . Bạch Tuyết đau đến chảy nước mắt. Giờ phút này, tin chắc rằng người đàn ông này tuyệt đối phải là người (vâng! chính là sói - phải là người!), ai có tâm địa độc ác như . mới 18 tuổi, liền dùng sức như vậy mà tiến vào, đau chết mất. Trong lòng lại nghĩ, có thể trách ai được chứ. Là ba đem con của mình cho tên ma quỷ, biến thái này, hay là do chính tự động dâng thỏ lên miệng sói.
      Đau lòng!
      Tâm như vỡ nát!
      Nước mắt thầm chảy xuống! Vĩnh viễn ngừng!
      Cả người tựa như bị người đàn ông này xé nát, nơi nơi đau nhức. Nhất là nơi non mềm kia, bị cứng rắn vô tình tàn phá, đau rát thôi.

      Rốt cuộc hết thảy gió em biển lặng (Ý mọi thứ xong, mặc quần áo nhà ai người đây về! ^^)
      Bạch Tuyết nhặt quần áo lên, từ từ mặc vào, tâm tình khiếp đảm liếc nhìn vế phía Lãnh Dã. giờ phút này cỡ nào chật vật, mà áo mũ chỉnh tề, ngồi bên hút thuốc ( muốn cho tên này vài cái dép lào!)
      - Tôi về nhà được chưa?
      Bạch Tuyết cẩn thận hỏi, lo lắng dám chọc giận tên biến thái này. đem chính tàn phá lần, rất sợ chính mình chết vì quá đau. giờ phút này chỉ muốn chạy nhanh về nhà tắm rửa. Bởi hạ thân còn lưu lại khá nhiều hàng tốt của , cái loại cảm giác này rất thoải mái.

      Làm xong chương này, chỉ muốn lôi dòng họ tổ tiên tên LD ra mà chửi thôi mọi người ạ. Gặp em là em tặng cho vài đôi dép mang ra chợ bán lấy tiền ăn cháo rồi. Bố láo. Tự cho mình là đúng. Vãi cả nam 9.
      hoadaoanhnhoxbina thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Tranh đoạt con mồi 3

      Vừa rồi vốn định dùng giấy lau phía dưới, nhưng là coi chừng tên BT này dám làm cái loại động tác lau hạ thân !

      ". . . . . ." gì,chỉ hút thuốc, biểu tình lạnh nhạt, Bạch Tuyết đem thân thể ngồi thẳng, Lãnh Dạ , dám liền cứ như vậy bỏ , vạn nhất giúp cha , đến lúc đó dì Mai lại hội đánh chửi ! Dù sao lần đầu tiên đều cho , nhận mệnh !

      Bạch Tuyết liền như vậy ngoan ngoãn ngồi, tay bé đặt hai chân , tuy rằng hạ thân bị vừa rồi hung bạo còn có cảm giác khó chịu, nhưng là, có thể nhẫn, chỉ cần có thể buông tha
      Lãnh Dạ hút thuốc, trong lòng rất loạn, vì sao bản thân gần đây luôn mất bình tĩnh , mỗi khi đối mặt với chỉ nhát gan giống con thỏ liền thể bình tĩnh được!

      Người phụ nữ của sao có thể cùng người khác cùng chung, mặc dù là bị mãnh thú chăm chú nhìn, cũng cho phép!

      Pháp vương lần này biến hóa thành cái đại soái ca, xem bộ dáng là dự đoán được muốn tâm của Bạch Tuyết !Sau đó hung hăng cho kích.

      Nhưng mà, tiểu nữ nhân vì sao cùng bọn họ cùng chỗ lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ thích ? Nhưng là, hậu cung giai lệ đều người thích đến nổi điên, vì sao thích chứ?

      giới, luôn luôn là cao thủ chinh phục phụ nữ , chỉ cần là bản thân thích ai, đều là dễ dàng chiếm được như trở bàn tay, , nghĩ tới nho này, cư nhiên có được. . . . . .

      người có thể chiếm lấy thân thể người , nhưng là, tâm là thể khống chế được !

      Con mồi của phải đem thân thể cùng tâm nhất tịnh giao cho ! chiếm được người khác cũng đừng mơ tưởng được!

      Liền như vậy yên lặng ngồi , Bạch Tuyết trong lòng thực vội, bởi vì mẹ kế lúc này muốn về nhà , nhìn tới hội mất hứng ! Nhưng là, người đàn ông này có thể rời , cũng dám chọc mất hứng!

      Suy nghĩ chút hai bên đều sợ hãi, cuối cùng vẫn là quyết tâm lưu lại, thà rằng bị mẹ kế đánh chút, cũng cần lại bị người đàn ông này thoát cởi lần quần áo nữa!

      Nhưng vào lúc này, Bạch Lan tới, là cùng bạn học chơi, chuẩn bị trở về nhà, bị chiếc xe sang trọng ven đường hấp dẫn,nhìn chiếc xe này chỉ có số lượng giới hạn thế giới liền ngừng cước bộ, tới cẩn thận đánh giá chiếc xe.

      Bạch Lan nghĩ đến trong xe có ai, bởi vì xe từ bên ngoài nhìn vào cái gì cũng nhìn thấy. Nhìn chiếc xe trong đôi mắt lóe hâm mộ cùng thích thú, hướng về phía cửa kính xe chiếu kính đến.

      "Nhìn xem này khuôn mặt tốt , vì sao đều có người thích? Cái kia thối Bạch Tuyết thèm quan tâm ai , vì sao mọi người đều thích chị ta!" Bạch Lan lầm bầm lầu bầu .

      Bên trong xe Bạch Tuyết bị dọa mặt trắng bệch, bắt đầu cho là mình chết chắc rồi, bị Bạch Lan gặp phải cùng Lãnh Dạ ở trong xe, ...hơn nữa còn chật vật , đến lúc đó em ấy lại hội lấy chuyện này chê cười mình!

      dám thở mạnh, nhìn đến Bạch Lan lầm bầm lầu bầu chuyện, còn đem kính xe làm gương chiếu còn sợ hãi như vậy , chẳng qua đến cử động cũng dám làm, vừa rồi Bạch Lan có người thích , biết người đàn ông này có thể hay trách , hoặc là câu đẫn người!

      Bạch Lan cuối cùng cũng rồi, Bạch Tuyết cũng muốn rời , thời gian còn sớm, người đàn ông này nãy giờ gì, rốt cuộc muốn làm gì? về nhà còn phải nấu cơm, cũng giống như người rãnh rỗi như vậy! Này vốn chỉ là suy nghĩ giám ra, căn bản là dám !

      nghiêm mặt nhìn hại khó hiểu, nghĩ lại nếm thử cái loại cảm giác này, tuy rằng có thể có như vậy phút thoải mái ,nhưng là, chính là hi vọng người đàn ông này có thể buông tha mình!

      "Xuống xe."

      Bên trong xe rốt cục có thanh , vẫn là Bạch Tuyết tại muốn nghe nhất trong lúc này, chính là bảo xuống xe.

      "Ân."

      Bạch Tuyết cầm lấy túi sách mở cửa ly khai, cũng quay đầu lại hướng trong nhà chạy tới. Chẳng hay biết ác mộng chính là giờ mới bắt đầu. . .
      nhoxbina thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: kế mẫu ngoan độc

      Trong xe lập tức bắn ra hàn quang hai phía, Lãnh Dạ nhìn bóng lưng Bạch Tuyết rời , liền nghĩ như vậy thoát khỏi , bất quá, mọi thứ coi trọng , chưa bao giờ thoát, Bạch Tuyết cũng ngoại lệ.

      Bạch Tuyết về đến nhà nghênh đón tự nhiên là là những lời đánh chửi. Cuối cùng,mẹ kế rốt cục phát tiết xong rồi, Bạch Tuyết ngoan ngoãn làm cơm, trong mắt hàm chứa nước mắt dám rơi xuống, lo lắng mẹ kế nhìn đến lại mắng !

      Vốn tưởng rằng ở trong nhà có thể tốt nhất , hy sinh thứ quý giá nhất của mình , có thể đổi lấy bình tĩnh về sau trong cuộc sống, nghĩ tới ác mộng giống như lại bắt đầu! Vừa phải xem sắc mặt mẹ kế, còn phải chịu được em châm biếm cùng hãm hại!

      Bạch Tuyết ở trong phòng bếp bận rộn , Bạch Lan cùng mẹ ở trong phòng khách ăn các loại ăn ngon đồ ăn vặt, hai chân còn gác ở bên sô pha , xem ra thực thoải mái.

      "Mẹ, hôm nay chiếc xe xin đậu ở nhà chúng ta , biết là của nhà ai ?" Bạch Lan vừa ăn đồ ăn vặt vừa . Vốn thái rau Bạch Tuyết nghe được Bạch Lan đến xe của Lãnh Dạ trong lòng hoảng hốt, cắt đứt phải ngón tay !

      cuống quít bịt vết thương láy băng dán cầm máu, dám làm cho mẹ kế biết, bởi vì mới trước đây từng cắt vào tay,mẹ kế liền rất tức giận, bởi vì như vậy làm việc cũng chậm chạp, khiến bà mất hứng!

      "ở nơi này trừ bỏ nhà chúng ta có tiền, những người khác đều là người nghèo, nào có so được trong nhà của chúng ta ! Tám phần là có hồ ly tinh nào quyến rũ người giàu có! tại nữ nhân là ghê tởm, ít lão nam nhân có tiền, này họ biết liêm sỉ cùng người ta lên giường. gia giáo!" mẹ kế những câu giống cây đao đâm vào trong lòng Bạch Tuyết , bà chính là mẹ kế mà lại những lời này

      Trong mắt tràn đầy nước mắt căn bản là nhìn tới dao ở nơi nào? Đồ ăn ở nơi nào? Vì thế dao xuống, máu tươi chảy ròng, cảm giác đau, bởi vì trong lòng đau so với đổ máu còn muốn đau hơn!

      Giống như đổ máu mới là phương thức duy nhất có thể phát tiết !

      mẹ kế có nghe thấy thanh trong bếp, biết Bạch Tuyết lại ở nhàn rỗi, nổi giận đùng đùng chạy vào tại phòng bếp, nhìn đến mặt bàn tất cả đều là máu, nhanh cho Bạch Tuyết cái tát đánh vào đầu.

      "Nha đầu chết tiệt kia, thái đồ ăn cũng xong, mày còn có thể làm gì? Có phải hay cùng nam nhân ngủ? A? mày là phải muốn chúng ta đói chết, ngốc như vậy, mau nhanh lên băng tay lại, lần nữa rửa rau lại làm!"

      Mẹ kế đem Bạch Tuyết kéo ra phòng bếp, Bạch Tuyết cuống quít băng bó, sau đó dùng tay kia bắt đầu hái đồ ăn, rửa rau, cuối cùng chịu đựng tay đau đớn bắt đầu thái, máu tươi muốn ướt đẫm băng gạc, dám ho he tiếng, cũng dám làm cho mẹ kế nhìn đến, bằng mẹ kế lại mất hứng, hội thực thảm!

      Rốt cục làm đồ ăn toàn bộ tốt, Bạch Lan ngồi xuống mà bắt đầu ăn,mẹ kế cũng thèm nhìn tới Bạch Tuyết liếc mắt cái, tiếp nhận cơm Bạch Tuyết đưa tới ăn .

      "mọi người ăn trước, con có đói bụng,con ra ngoài nhìn xem ba ba trở lại hay !" Bạch Tuyết cầm lấy áo khoác bỏ chạy ra ngoài, kỳ , phải nhìn xem ba ba trở về chưa, mặc dù cha ở nhà vẫn là bị mẹ kế mắng to, bởi vì cha cũng thương .

      khóc chạy ra , chỉ có ở bên ngoài mới tự do , có thể khóc, còn có thể khóc thành tiếng. . . . . .

      có địa phương có thể , tay miệng vết thương lại bắt đầu đổ máu, nhìn máu thấm ra bên ngoài , chút cảm giác đau, hình như là tay người khác đổ máu, cùng có vấn đề gì, mặt của càng ngày càng trắng. . . . . .

      *****
      nhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :