1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 179: Sói mẹ sắp sinh

      "Dạ, lợi hại, người ta thể chịu nổi, a a, sâu, được!" Giọng này, Bạch Tuyết nghe thấy, là Tiểu Long Nữ, đáng ghét, quả nhiên bọn họ léng phéng!

      Sau đó liền nghe thấy tiếng phốc xuy phốc xuy truyền đến, Bạch Tuyết vừa nghe liền biết đây là tiếng gì, cái người đàn ông kia chỉ cần làm việc rất ít chuyện, chỉ thích vận động, cho nên Bạch Tuyết nghe thấy tiếng Lãnh Dạ . mà chỉ nghe thấy tiếng phốc xuy truyền đến.

      "Dạ, thích em, hay là thích con nhóc mang thai kia?" Tiểu Long Nữ nũng nịu hỏi.

      " thích bánh bao hấp của em, ăn rất ngon." Cung Hàn khàn giọng .

      Bạch Tuyết có nghe ra giọng khác lạ, bởi vì mỗi lần Lãnh Dạ động tình khàn giọng , chuyện cũng giống như bình thường.

      "Ghét, a a a a." Tiểu Long Nữ kêu lên. Trong phòng truyền đến thanh thở dốc của đàn ông, bọn họ vì để Bạch Tuyết tin, diễn giả làm , bắt đầu đại chiến .

      " rất lợi hại." cần Tiểu Long Nữ , đương nhiên Bạch Tuyết cũng biết Lãnh Dạ lợi hại, chỉ là Bạch Tuyết cũng nghĩ tới đây là cái bẫy, mà Lãnh Dạ bây giờ mới vừa chạy về biệt thự.

      "Bạch Tuyết, Bạch Tuyết --" Lãnh Dạ vừa vào cửa liền gọi to Bạch Tuyết.

      Nhìn thấy cơm nước bày bàn cơm, biết ra ngoài lâu.

      Lãnh Dạ thể nghĩ đến Bạch Tuyết lại tìm mình, chuẩn xác mà là là bắt gian!

      lễ tân ở ngoài sảnh vẫn trần chừ, biết có gọi điện cho tổng giám đốc biết, dù sao đường đường là tổng giám đốc lại bị bắt gian tốt lắm, thế là, lễ tân cầm điện thoại lêng, tra số điện thoại của tổng giám đốc.

      Lãnh Dạ vừa thấy điện thoại khách sạn gọi tới, vì thế liền nhận.

      "Lãnh tổng, tôi là tiếp tân của khách sạn, có chuyện tôi cảm thấy nên báo cho ngài tiếng, có vị tiểu thư mang thai muốn tìm ngài. " lễ tân nghĩ thầm chỉ cần người mang thai, nhất định giám đốc biết là ai, quả nhiên Lãnh Dạ liền nghĩ đến ngay Bạch Tuyết.

      ấy tới đó làm gì?

      Làm sao lại biết ở đó?

      Lãnh Dạ đứng dậy chạy ngay ra ngoài, cả đường phi nhanh như gió.

      Bên này, Bạch Tuyết nghe thấy thành trêu ngươi của Cung Hàn và Tiểu Long Nữ, liền vào từng bước, nhất định phải nhìn xem có biểu tình gì, Cung Hàn và Tiểu Long Nữ biết Bạch Tuyết tiến vào, cố ý tạo ra tình cảm mãnh liệt.

      Đương nhiên khi Bạch Tuyết tới, nhìn thấy hai người giường trần trụi, bỗng cảm thấy trái đất xoay chuyển, đầu choáng mắt hoa, đây là người đàn ông nhất sao? đáng để cho !

      tổn thương lòng !

      hận !

      Bạch Tuyết xoay người rời , thể để cho bọn trong bụng thấy việc dơ bẩn như vậy!

      Mất hồn rời khỏi khách sạn, khóc, đau lòng đến khóc được, Lãnh Dạ, em hận ! Em hận !

      Bên ngoài tuyết vẫn rơi xuống, Bạch Tuyết ôm áo khoác, chỉ mặc bộ váy ngủ, áo khoác được ôm vào trước bụng, vì lo lắng bọn bị lạnh, cho nên lấy áo khoác bảo vệ bụng mình.

      ở trong lòng mắng, mắng Lãnh Dạ đói khát như thế, hóa ra tình cảm của bọn họ thể chịu nổi kích! bắt đầu run lên toàn thân. Ngửa đầu nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng bỏng lăn khỏi vành mắt, cố gắng lau , cảm thấy căm hận chính mình tại sao lại vì cái người đàn ông tàn nhãn kia rơi nước mắt? hận bản thân thể nhẫn tâm đối với !

      Ngay khi Bạch Tuyết rời , Tiểu Long Nữ và Cung Hàn nhanh chóng tiêu hủy trường, hơn nữa lấy tốc độ nhanh nhất biến mất ra khỏi khách sạn.

      Lãnh Dạ chạy tới, đưa tay nắm lấy bảo vệ tức giận hỏi.

      " ấy tới đây đúng ?" Lãnh Dạ lấy ra ảnh chụp Bạch Tuyết hỏi.

      Bảo vệ mở to hai mắt nghiêm túc xem xong, trán toát ra mồ hôi hột.

      "Có tới..." Trong lòng bảo vệ run sợ , biết kia mang đến cho ta là phúc hay họa? Thế nhưng thấy tổng giám đốc như muốn ăn tươi nuốt sống nên biết lo lắng cho kia.

      " ấy ở đâu?" Lãnh Dạ hỏi.

      " ấy tìm ngài, tôi cho rằng tổng giám đống ở ?" ra vừa nãy Lãnh Dạ rời khỏi khách sạn là cửa phụ, cho nên bảo vệ có nhìn thấy tổng giám đốc ra, nhưng mà lúc Bạch Tuyết rời cũng cửa phụ, cho nên bảo vệ cho rằng Bạch Tuyết còn ở trong khách sạn, nhưng biết rằng Bạch Tuyết sớm rời , bây giờ lại đạng bị đông lạnh thương tâm rời !

      Lãnh Dạ buông bảo vệ ra.

      "Lập tức phái người tìm xem ấy ở lầu mấy?" Lãnh Dạ rống giận, quản lý ở xa nghe thấy giám đốc rít gào, sớm kẹp đuôi chạy mất.

      "Tổng giám đốc yên tâm, nhất định chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất tìm được vị tiểu thư này."

      "Chậm , nên dọa ấy, tìm được ấy lập tức báo cho tôi biết." Lãnh Dạ xong trực tiếp lên tầng cao nhất, trước đây có mang theo Bạch Tuyết tới, cho nên xem ở đó cso người hay ?

      Trong hành lang, phục vụ nhìn thấy giám đốc lên đây.

      "Chào tổng giám đốc, vừa có vị tiểu thư vào phòng ngài." Lãnh Dạ vừa nghe như thế thấy yên tâm, hóa ra còn biết đường đâu tìm , chỉ là có ở trong này!

      Lãnh Dạ vội vã chạy thẳng tới phòng mình, mừng rỡ đẩy cửa phòng ra, chỉ là bên trong im ắng, ai!

      "Bạch Tuyết, Bạch Tuyết...HooGoij to mấy tiếng cũng thấy ai, sau đó trở lại tìm nhân viên phục vụ.

      " ấy đâu?" Lãnh Dạ lớn tiếng hỏi.

      "Tổng giám đốc, tôi chỉ thấy vị tiểu thư kia tiến vào, có chú ý ấy ra lúc nào!" Kỳ thực nhân viên phục vụ ở đây phải chỉ đứng chỗ, mà phải vào phòng dọn dẹp.

      " ấy có ?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

      " ấy quên mang khóa phòng, muốn tôi mở cửa giúp, cho nên tôi giúp ấy mở ra, mà ấy rời lúc nào tôi cũng lắm!" Nhân viên phục vụ ăn ngay .

      Lãnh Dạ kêu lên tiếng buồn bực, rồi tới phòng giám sát, biết muốn làm gì? Mình mang thai lại chịu ở nhà mà ngây ngốc chạy tới đây làm gì?

      phải chỉ về chễ thôi sao!

      phải chỉ xã giao chút thôi sao! .

      lại thể chờ đợi mà tìm đến, bên ngoài tuyết rơi, để người ta bớt lo! Mà còn đứa trong bụng cũng thể chạy đến đây khi trời lạnh!

      Nghĩ đến mang thai Lãnh Dạ càng lo lắng hơn!

      Đáng chết!

      Rốt cuộc chạy đâu?

      tới quản chế thất.

      "Lập tức mở máy giám sát hôm nay cho tôi." Lãnh Dạ lạnh lùng ra lệnh, nhân viên làm việc lấy tốc độ nhanh nhất mở ra, Lãnh Dạ vào, nghiêm túc quan sát.

      Đầu tiên đập vào hai mắt chính là bộ dáng Bạch Tuyết vừa bước vào sảnh.

      "Đáng chết --" Lãnh Dạ đánh đấm bàn, khiến bàn máy vi tính đều bị rung động!

      Nhân viên theo dõi sợ đến nỗi cuống quít sắp xếp lại, cuối cùng biết là ai biết sống chết chọc tới tổng giám đốc của bọn họ? Khiến họ chưa từng thấy tổng giám đốc mất khống chế như vậy, mặc dù biết tính tình của tổng giám đốc tót, thế nhưng, thế nhưng giống như bây giờ là lần đầu tiên.

      Sơ dĩ Lãnh Dạ tức giận như vậy, là bởi vì nhìn thấy Bạch Tuyết chỉ khoác mỗi áo khoác, bên trong thấy chỉ mặc váy ngủ, còn có, trời rất lạnh, chỉ mặc như vậy ra ngoài, hiểu có chuyện gì gấp gáp, làm cho vội vàng tới đây như vậy! Chỉ về nhà đúng giờ, khiến lo lắng yên vậy sao?

      Nhìn thấy đôi chân hở ra ngoài, con ngươi Lãnh Dạ sắc hắc dọa người.

      “ Mở tiếng lên.” Lãnh Dạ cũng muốn nghe xem vì sao lại vội vã tới đây như vậy?

      “ Tôi tới tìm Lãnh tổng của mấy người, hãy cho tôi vào.”

      “ Mắt bị sao vậy, trước đây tôi đến thấy ngăn cản, bây giờ bụng lớn, liền nhận ra có phải hay ?” Bạch Tuyết nóng nảy.

      Lãnh Dạ nhìn , bảo vệ cho vào, vẫn biết sốt ruột! Hóa ra là gấp gáp tìm như vậy. Nhìn bộ dạng chật vật, khiến cảm thấy đau lòng.

      Sau khi thấy Bạch Tuyết và lễ tân chuyên, Lãnh Dạ lại muốn cười.

      Nhìn vỗ bàn, lại còn uy hiếp, thể tưởng tượng làm như vậy, xem ra tâm tình phụ nữ khó hiểu, vác theo cái bụng tròn giống như tới đây bắt gian vậy!

      Bắt gian?

      Chẳng lẽ vội vã tới đây, cho là chơi đùa phụ nữ ở đây sao?

      Hay là có người giở trò xấu, nếu sao có thể biết ở trong này!

      Nhìn ăn mặc, ràng chính là sốt ruột chạy tới, chưa kịp thay quần áo, nếu như thực là tới bắt gian, thay đổi, lại thèm khóc, ngược lại giống như người đàn bà chanh chua, bộ dáng thở hồng hộc rất buồn cười.

      Lãnh Dạ rời khỏi phòng giám sát, biết Bạch Tuyết rời , giống như là bị đả kich lớn, phờ phạc, xem ra rất khổ sở.

      Lúc này, đôi chân Bạch Tuyết đông lạnh còn cảm giác.

      “ Mẹ? Mẹ làm sao vậy? Vì sao lại run cầm cập thế?” Sói con số lo lắng hỏi.

      “ Mẹ, vì sao mẹ lại ở đây?” Sói con số hai lo lắng hỏi.

      “ Mẹ, mẹ đừng dọa con nhé, sao mẹ lại mặc ít như vậy?” Tiểu sói con thứ ba lo lắng hỏi.

      “ Mẹ......Sao...” hai chân Bạch Tuyết bắt đầu tê dại, đông lạnh còn cảm giác, liền đặt mông ngồi trong tuyết, ho lên dữ dội.

      “ Mẹ, mẹ làm sao vậy? Cha đâu rồi?”

      ....Muốn...nhắc đến...người dó...mẹ hận....người đó...” Bạch Tuyết run rẩy .

      Ngồi ở tuyết Bạch Tuyết, bỗng nhiên cảm giác cái bụng rất đau, đau đớn từ xương sống truyền xuống bụng.

      “ Mẹ, mẹ mau tìm nơi sạch , chúng con sắp ra.” Sói con số hai bỗng nhiên nhận tín hieu, ngờ lại để cho bọn họ ra lúc này! Cũng nhìn xem bây giờ là hoàn cảnh nào! Là nơi nào!

      “ Em trai, chuyện gì vậy?” Soi con số lo lắng hỏi.

      “ Phía muốn chúng ta ra bây giờ.” Sói con số hai lẫm lệ .

      “ Làm gì vậy? Bây giờ sao? Em nhìn xem tình trạng của mẹ thế này? Mẹ còn có sức lực sinh chúng ta ra sao!” Sói con số bất an .

      “ Có lầm hay ? Chúng ta ở trong bụng mẹ mới có ba tháng mà. Người bình thường cũng phải gần mười tháng, vì sao bây giờ chúng ta ra ngoài?” Sói con thứ ba thở phì phì gầm .

      “ Bây giờ thích hợp, thế nhưng, đây là mệnh lênh, chúng ta phải phục tùng, nếu sinh sai giờ có điềm xấu!” Sói con số hai bất đắc dĩ .

      “ Mẹ làm sao bây giờ? Chúng con thể sử dụng pháp lực, tình huống bây giờ lại càng thể sử dụng pháp lực!”

      “ Các con cái gì? Các con muốn ra sao?” Bạch Tuyết lắc đầu, ép buộc chính mình phải tỉnh táo.

      “ Mẹ, bọn con thể ở lại trong bụng người, chúng con đến giờ, phải ra ngoài ngay, mẹ mau tìm chỗ, chúng con sắp ra ngoài!” Sói con thứ ba đau lòng với Bạch Tuyết.

      “ Nhưng mà, các con còn chưa ra, mẹ lại lo lắng bụng mình bị các con làm nổ!” Bạch Tuyết nỗ lực chịu đựng đau đớn về phía trước, hai tay ôm lấy cái bụng lảo đao về phía trước.

      Ngay khi Bạch Tuyết vừa rời khỏi chỗ vừa ngồi dưới đất chảy ra vũng máu, áo khoác của cũng rơi, còn kịp nhặt lên, bởi vì bây giờ quan trọng nhất là tới bênh viện.

      Trong bụng của có ba đứa , cũng có kinh nghiệm sinh con!

      “Chớ đẩy, chớ đẩy, là đại ca, ở phía trước, mấy đứa xếp hàng phía sau ...” Bạch Tuyết chịu đựng đau đớn về phía trước, bọn trong bụng lại tranh nhau xếp hàng.

      Đau đớn kịch liệt khiến thể bước nổi, hạ thân chảy ra toàn máu, giọt giọt rơi trong tuyết trắng, giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ, chẳng qua đóa hoa tươi lại nở vào mùa đông, lại còn đọng tuyết.

      “ Xếp thành hàng, ai được chen chúc!” Sói con số hai lạnh lùng .

      hồi đau đớn kịch liệt truyền đến, trong bụng giống như có thứ gì lôi kéo, giãy giụa, khiến đau đớn thể chịu đựng được, hai mắt tối sầm, triệt đẻ ngất ! Ngay lúc Bạch Tuyết ngất , ánh sáng hồng ôn hòa chui vào trong bụng Bạch Tuyết, sau đó đêm bao quanh cả người Bạch Tuyết, Bạch Tuyếtthì được bao phủ trong tia sáng hồng, hơn nữa chậm rãi rời khỏi mặt đất, rồi xuất khe hở trong trung, Bạch Tuyết hôn mê đồng thời chui vào khe hở biến mất, còn ở chỗ ngất lưu lại vũng máu.

      Lãnh Dạ đuổi theo vết chân Bạch Tuyết, phát áo khoác của Bạch Tuyết, còn có vết máu mặt đất, điên cuồng dọc theo vết máu tìm kiếm.

      “ Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, Bạch Tuyết...” phát điên gọi to hơn, thế nhưng vẫn thấy tung tích Bạch Tuyết, cuối cùng dừng lại ở nơi Bạch Tuyết ngất nhìn mặt đất có vũng máu, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, rổ cuộc xảy ra chuyện, chẳng lẽ thủ hạ của Ma Vương tìm thấy ?

      Con ngươi đen nhánh, lóe sáng lên băng lãnh, làm cho tim rối loạn, lúc này phải bình tĩnh, nghĩ biện pháp tìm được Bạch Tuyết, mà vì sao mỗi khi gặp truyện, luôn luôn mất phương hướng, tâm trí rối loạn!

      Ngồi xếp bằng, ngồi ở trong tuyết, nhất định Bạch Tuyết bị ma bắt , bởi vì xung quanh có dấu chân qua, Bạch Tuyết biến mất trong hư !

      Bạch Tuyết bị tia sáng hồng mang vào gian thần bí, sau đó, thân thể Bạch Tuyết giống như đĩa bay, bay nhanh về phía trước, giống như cái đường hầm gian, tới đầu đường hầm có tia sáng chói mắt, nhưng mà Bạch Tuyết cũng bay qua.

      tới đầu kia, hóa ra ngoài tia sáng là mảng mẫu dơn, màu sắc đẹp đẽ, rực rỡ muôn màu, vô cùng xinh đẹp, cuối cùng thân thể Bạch Tuyết chậm rãi rời vào khóm hoa mẫu đơn. Hồng quang ngườ Bạch Tuyết biến mất thấy. Lộ ra thân ảnh Bạch Tuyết, vẫn hôn mê, vẫn mang thai, nhưng mà bao lâu sau trong bụng lại đau đớn kịch liệt, hơn nữa làm cho Bạch Tuyết tỉnh dậy!

      vừa tỉnh liền nhìn xuống bụng mình, phát mình còn mang thai, trong lòng thở phào nhõm, sau đó bắt dầu từng trận đau đớn.

      “ A, đau quá - -“ đau đớn mãnh liệt khiến cho Bạch Tuyết thể nhịn được lớn tiếng kêu lên, hạ thân ướt sũng, nước ối bắt đầu chảy ra bên ngoài, lúc này trong bụng cũng về bộn nhiều việc.

      sắp ra ngoài, em hai, em ba, các em mau xếp thành hàng, nhanh lên chút, nên chen chúc, nếu chúng ta đều ra được!” Sói con số vô cùng lo lắng quát.
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      laula thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 180.1: Thiếu chút nữa bị ép chết

      "Này? Lấy cái tay bẩn của ra, lần mò cái gì vậy? Cẩn thận sau khi em ra khỏi đây đánh !" Sói con thứ ba uy hiếp .

      "Tay của em cũng bẩn, người chúng ta đều sạch , ai cũng đừng ai!" Sói con số .

      Bạch Tuyết biết sinh con rất đau, thế nhưng lại ngờ đau như thế! Có loại cảm giác sống bằng chết, rất kinh khủng!

      "Mẹ, mẹ phải dùng lực nha, nếu bọn con bị mẹ ép chết." thanh bập bẹ .

      "Mẹ, khuôn mặt nhắn của con giao cho mẹ, nhất định mẹ phải sinh con cho đẹp nhé." Sói con thứ ba ngọt ngào , nhưng chẳng biết rằng Bạch Tuyết cũng nghe lọt câu nào, đau sắp chết!

      Vù vù, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra...

      Bạch Tuyết nỗ lực hít sâu, sau đó dụng sức, dùng sức rất lớn, nhưng có dugf sức thế nào cũng đều như nhau, Bạch Tuyết bất chấp xấu hổ, dùng sức, hận thể nhanh chóng sinh bọn ra, mình cũng được giải thoát rồi!

      Cuối cùng dưới cố gắng của , cục máu tròn trượt ra khỏi hai chân Bạch Tuyết, cảm giác trong bụng , đau đớn cũng ít.

      Lúc này Bạch Tuyết cũng có nhìn đứa sinh ra có hình dạng gì, tiếp tục dùng sức, trong bụng còn có hai đưa, cho nên phải hít sâu, tiếp tục dùng sức, cắn môi, hai tay nắm chặt, thế nhưng, hình như cái đầu khá lớn, đứa bị ở trong dao, Bạch Tuyết trợn trắng mắt. biết như vậy rất nguy hiểm, đứa thứ hai được, đứa thứ ba nguy hiểm hơn, trong bụng còn nước ối, đứa hít thở được!

      Đây là kiến thức trong khoảng thời gian này Bạch Tuyết hiểu được, khi vỡ nước ối, đứa rất nguy hiểm.

      Đúa lớn nhảy nhót tiến đến trước mặt Bạch Tuyết, nó xuất thôi, nhưng vừa xuất , khiến Bạch Tuyết trực tiếp trợn trắng mắt.

      Ông trời!

      Đó là thứ gì vậy?

      phải sinh đứa sao? Tại sao lại là nhục cầu( biết cái này là gì)!

      ", đều là dọa mẹ sợ, tại làm sao bây giờ? nhanh chóng đánh thức mẹ dậy! hai còn mắc kẹt đến sống hay chết vẫn còn biết! Em cũng nghẹn đến khó chịu!" Mặc dù giọng của đứa thứ ba có chút ngọt ngào, thế nhưng nghe ra bây giờ nó cũng đượcthoải mái!

      "Mẹ, mẹ? Mẹ, bây giờ mẹ thể ngất, mặc dù chúng con lợi hại, thế nhưng lúc này chúng con bất lực, nhất định mẹ phải qua cửa ải này." Đứa lớn hô to vào tai Bạch Tuyết.

      "Mẹ, mẹ mau tỉnh lại, nếu em hai sẽn chết, mẹ, mẹ mau tỉnh lại, em ấy sắp chịu được rồi! Me nhanh sinh em ấy ra , mẹ, mẹ --" đứa lớn lo lắng hô to, trong giọng đều là tiếng khóc nức nở, nó biết nếu mẹ tiếp tục như vậy, ngừng em hai và em ba nguy hiểm, ngay cả mẹ cũng bị nghẹn chết!

      Đứa lớn thực vội vàng, ở bên kêu khóc...

      Bạch Tuyết hơi mở mắt ra, đúng vậy, đây là con của bọn họ, tại sao lại có thể sợ hãi!

      "A --" Bạch Tuyết kêu to, dùng hết toàn lực, cắn rách môi, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. nhịn đau, biết còn có hai đứa bé chưa sinh ra!

      Theo tiếng Bạch Tuyết kêu, lại nhục cầu trượt ra theo chân Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết bất chấp tất cả, tiếp tục dùng sức, biết còn có đứa chưa ra, bụng lại tiếp tục đau, cắn môi, tiếp tục dùng sức sinh, cánh môi lại chảy máu tiếp.

      "A --" theo tiếng kêu to, tiểu nhục cầu bắt đầu trượt ra bên ngoài.

      "Mau tránh ra, mau tránh ra, mau tránh ra, em tới rồi..." Ngọt ngào, mềm dẻo, giọng bập bẹ truyền đến.

      Phù phù tiếng, đoàn nhục cầu cuối cùng cũng trượt ra khỏi hai chân Bạch Tuyết.

      "Cuối cùng em cũng được ra ngoài-- "

      "Chao ôi, em đè vào , lấy cái mông của em ra, dính!"

      "Cái mông gì chứ? Mông của em ở chỗ nào? Sai lại như vậy? Bộ dạng của em sao lại như vậy? Ô ô..." Đứa thứ ba thương tâm khóc lên.

      "Đừng khóc, đây cũng phải bộ dáng của em, đây là màng bảo hộ của chúng ta. Chúng ta cần phải từ từ bóc ra có biết hay ?" Sói con số .

      "Em trai, em trai, em sao thế? Vì sao lời nào? Em trai, em trai..."Đứa lớn thấy kì lạ.

      " hai, hai, đừng dọa em nhé, câu nào ?" đứa thứ ba lo lắng gọi.

      "Câm miệng lại, em nghỉ ngơi, vừa nãy rất vất vả mới có thể hô hấp lại, bị em chui ra đè lên, cho nên bây giờ khó chịu!" Giọng lạnh lùng truyền đến.

      "A, hai thối, hù chết em rồi, nếu chưa chết sao bất động, giả chết hù dọa người!" Đứa thứ ba dùng sức đụng đứa thứ hai, tỏ vẻ rất tức giận.

      "này này? cảnh cáo em, cho phép lấy mông đụng , nếu khách khí!" Đứa thứ hai lạnh lùng quát.

      "Hừ! Ngược lại em càng muốn dùng mông đụng nah, thế nhưng mông ở chỗ nào? Ở đâu?" Đứa thứ ba bất đắc dĩ .

      "Đúng rồi, mau xem mẹ thế nào?" Thế là, ba tiểu nhục cầu nhảy nhảy tới chỗ Bạch Tuyết.

      "Mẹ?"

      "Mẹ?"

      "Mẹ?"

      Bạch Tuyết nhắm chặt hai mắt, nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch!

      "Mẹ quá mệt mỏi, chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về thôi."

      "Nếu chúng ta tim đồ ăn cho mẹ, để mẹ bổ sung thể lực ?"

      "Tốt."

      ", qua bên kia, em bên này, còn em ở lại bảo vệ mẹ có biết hay ?" Đứa thứ hai nghiêm nghị , lúc này nó lại trở thành cả.

      "Vâng, hai người yên tâm , em bảo vệ mẹ." Đứa thứ ba ngọt ngào .

      "Uhm."

      xong đứa thứ hai nhảy lên, tia sáng biến mất trung, sau đó đứa lớn cũng biến mất thấy.

      Chương 180.2

      Chỉ chốc lát sau, cái nồi to hạ xuống từ trung, là đứa cả mang về, trong nồi còn có ít nấm.

      Sau đó đứa thứ hai xuất , mang theo con gà xuống.

      "Chúng ta hầm canh gà cho mẹ uống ."

      "Được."

      Ai biết, lúc này, cái bóng đen thui xuất trước mặt chúng.

      "Ha ha... Cuối cùng các ngươi cũng được sinh ra, các ngươi muốn theo ta, hay để bản tôn động thủ?" ra là Ma Quỷ, ngay khi Bạch Tuyết bị hút vào cái gian này, Ma Quỷ cũng vào theo, sau đó bởi vì Bạch Tuyết biến mất rất nhanh, khiến Ma Quỷ thể đuổi kịp, cho nên bây giờ mới kịp xuất .

      "Bại hoại -- "

      "Ngươi đừng mơ bắt chúng ta -- "

      "Bại hoại, chúng ta sợ ngươi -- "

      "Hừ -- chỉ mấy quả nhọc cầu các ngươi, còn muốn hù dọa bản tôn! Quả thực là truyện cười!" Ma Quỷ tiến lên.

      "Đứng lại -- "

      " cho phép qua đây --" sói con số hai sắc bén .

      "Trước tiên bản tôn muốn hút khô hậu nhân của mẫu đơn tiên tử, máu của ta trợ giúp tu vi của ta, nếu như phải hôm nay ngửi thấy mùi máu này, bản tôn vẫn chưa tìm được đám ranh con các ngươi! Tránh ra, tại ta giết các ngươi, ta còn muốn lấy máu các ngươi phá giải phong ấn cho đại ca của ta." Ma Quỷ ngoan .

      "Bại hoại, chúng ta để cho ngươi làm hại mẹ --" sói con số quát.

      "Tên đáng ghét, hôm nay ta cùng ngươi quyết định cao thấp --" sói con số hai giận dữ hét.

      "Bại hoại, hôm nay để ngươi nếm thử lợi hại của chúng ta --" sói con thứ ba lạnh lùng , mặc dù vẫn còn hơi sữa, thế nhưng giọng điệu lộ ra u.

      Tất cả bọn chúng cùng tiến công về phía Ma Quỷ, Ma Quỷ xuất chưởng tiếp chiêu, bên là tia sáng đen, bên là tia sáng hồng bắn ra.

      Gió lốc băng điện--

      Gió lốc hỏa điện --

      Gió lốc lôi điện --

      Chỉ thấy băng hỏa song thiên, cộng thêm thế công lôi điện đánh về phía Ma Quỷ.

      "Em , em mang mang mẹ rời trước, nhanh lên chút -- "

      "Các ngươi ai cũng đừng muốn , ngoan ngoãn chịu chết -- "

      "Ta lại muốn nhìn xem cuối cùng là ai chết-- "

      Giọng lạnh lùng từ phía sau bọn trẻ truyền đến, lập tức trong tia hồng quang có thêm tia lam quang, cùng tập kích về phía Ma Quỷ.

      "Lang Vương --" Ma Quỷ giật mình nhìn Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất .

      "Nữ nhân của ta mà ngươi cũng muốn giết, trước tiên nên hỏi tra-- phá --" Lãnh Dạ gầm lên giận dữ, chỉ thấy tia lam quang trực tiếp bắn về phía Ma Quỷ.

      Ma Quỷ chợt lóe, tránh thoát công kích của Lãnh Dạ.

      "Ngày khác Bản tôn lại cùng các ngươi chơi đùa, --" ma quỷ thu hồi pháp lực, biến mất ngay tức khắc, ném ra sau đám khói đen, Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, tay ôm lấy ba tiểu nhục cầu, trong nháy mắt biến mất thấy.

      Mặc dù Lãnh Dạ biến mất rất nhanh, thế nhưng ba bọn chúng vẫn bị khói đen ô nhiễm.

      Khi bọn họ rơi xuống đất, Bạch Tuyết vẫn té xỉu như cũ, tuyết còn có lưu lại vết máu của , Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết chặt, sắc mặt Bạch Tuyết trắng bệch, tia máu nào, khóe môi bởi vì đau đớn khi sinh mà chảy ra vết máu, từ khóe miệng chảy tới tận cổ, có thể thấy lúc đó dùng nhiều khí lực, đem miệng mình đều cắn nát!

      "Tuyết nhi, Tuyết nhi..." Lãnh Dạ đau lòng kêu, xem mạch cho Bạch Tuyết, tất cả đều bình thường.

      "Đáng ghét, buông tay, buông tay mẹ ra-- "

      "Ngươi là ai a? Đừng tưởng rằng cứu chúng ta, chúng ta có thể để ngươi bắt nạt mẹ, buông tay mẹ ta ra-- "

      "Ta mặc kệ ngưoi có đẹp trai thế nào, ngươi cũng thể đẹp trai bằng cha ta, buông tay, biết nam nữ thụ thụ bất thân sao-- "

      Tiểu nhục cầu nhảy nhảy đến bên Lãnh Dạ.

      Lãnh Dạ nâng lên đôi mắt sâu lường được, đây là các con của sao?

      Tại sao lại thành như vậy?

      Bọn chúng phải người, cũng phải , mà là nhục cầu...

      "Nhìn cái gì vậy, bây giờ ta có tay có chân, thế nhưng, đây là tạm thời !" Đứa thứ ba nhìn ra nghi vấn trong mắt Lãnh Dạ, mất hứng giải thích.

      "Em , đừng nhiều lời vô ích như vậy, chuyện của chúng ta phải giữ bí mật." Sói con số cảnh giác .

      "Uh, hiểu." Đứa thứ ba ngoan ngoãn .

      "Làm sao các coi có thể chạy tới gian kia?" Lãnh Dạ lạnh giọng hỏi, lúc trước Bạch Tuyết lớn bụng, đến đây biến mất thấy, cũng thể có bản lĩnh rời khỏi mặt đất.

      Ba nhục cầu hai mặt nhìn nhau.

      "Chúng ta cũng biết, là lực lượng thần kỳ dẫn chúng ta vào."

      "Ngươi là ai vậy? Sao nhiều lời vô ích như vậy!"

      " cả, chúng ta vẫn là nhanh mang mẹ rời khỏi đây thôi, miễn cho cái tên bại hoại kia trở lại!" Sói con số hai cảnh giác nhìn chung quanh chút .

      "Chúng ta đâu đây?" Đứa thứ ba hoang mang hỏi.

      " tìm cha." Sói con số lạnh lùng trả lời.

      "Thế nhưng, nhưng mẹ thế này làm sao?"Đứa thứ ba lo lắng hỏi.

      "Mấy người tiểu quỷ con biết ta sao?" Lãnh Dạ được để ý tới, bị vắng vẻ, trong lòng rất thoải mái, nghiêm nghị hỏi.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: Míp Choco

      Chương 181.1: Bạch Tuyết, em được chết

      " biết."

      " biết."

      " biết."

      Ba tiểu nhục cầu trăm miệng lời trả lời, chút do dự, hơn nữa rất kiên định cho Lãnh Dạ rằng bọn biết .

      Lãnh Dạ buồn bực hừ tiếng, bọn như thế nào lại biết ! Sao có thể?

      Bọn chính là linh đồng, thời gian ở trong bụng đều biết , tại sao có thể biết!

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      "Các con biết cha của các con ở nơi nào sao?" Lãnh Dạ hỏi.

      "Đương nhiên biết rồi." Sói con số trả lời.

      "Chú này, chú vừa mới ra tay cứu chúng con, giúp giúp tới cùng, đưa mẹ con về với cha con ." Sói con số hai .

      "Lão nhị, làm việc luôn luôn cẩn thận, lần này vì sao lại đem mẹ giao cho xa lạ ?" Tiểu gạo nếp rất buồn bực hỏi.

      "Lão tam, chú này vừa nhìn cũng phải là người xấu, chú nhất định đưa mẹ trở về bình an , yên tâm ." Sói con số hai .

      Lãnh Dạ bén nhạy nhìn lướt qua sói con thứ hai, đây phải là phong cách làm việc của sói con số hai!

      "Lão nhị, thế nào lại làm như vậy? Mẹ là người thân duy nhất của chúng ta, tại sao có thể tùy tiện đem mẹ giao cho người khác như thế? Em phản đối!" Tiểu gạo nếp kiên quyết tỏ lập trường của mình.

      "Lão nhị, cũng phản đối, tại mẹ hôn mê, người này vạn nhất giở trò xấu, tương lai chúng ta còn mặt mũi nào mà gặp cha, bảo vệ tốt cho mẹ, cha rất tức giận !" Sói con số lo lắng .

      " cần , để chú này đem mẹ tìm cha, tin tưởng chú ấy." Sói con số hai nghiêm nghị .

      "Vì sao chúng ta thể theo mẹ cùng nhau trở về?" Sói con số hoang mang hỏi.

      "Chúng ta tại ở cái dạng này thể trở về, chúng ta còn có chuyện cần phải làm , đến khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta trở lại tìm mẹ." Sói con số hai .

      "Các con đều phải theo chú trở lại, chỉ có sữa của mẹ các con mới có thể giúp mấy người các con mau trưởng thành." Lãnh Dạ lạnh lùng , bọn biết , điều này làm cho rất bất đắc dĩ, thế nhưng, trong chuyện này nhất định xảy ra điều gì đó, nếu bọn sao nhận ra !

      Sói con số hai bén nhạy liếc mắt nhìn Lãnh Dạ cái.

      " ?" Sói con số hiếu kỳ hỏi.

      " ." Lãnh Dạ trả lời, trong giọng mềm rất nhiều, những đứa bé này mặc kệ là ở dạng gì, đều là con của Lãnh Dạ , sở dĩ cho bọn phải dùng sữa mẹ, ra là muốn đem bọn mang , biết sữa của Bạch Tuyết có tác dụng gì , thế nhưng, biết tại bọn rời khỏi rất nguy hiểm.Bọn được sinh ra, Ma Vương nhất định nghĩ biện pháp để bắt được bọn , bởi vì Ma Vương cần máu của bọn để phá giải phong ấn.

      "Vậy được rồi, chúng ta cùng về với mẹ." Sói con số hai .

      Lãnh Dạ yên tâm, biết, chỉ cần sói con số hai lên tiếng, hai đứa khác liền có ý kiến , bởi vì sói con số hai tựa như lão đại của bọn chúng.

      Cứ như vậy, Lãnh Dạ mang theo Bạch Tuyết và bọn trở về.

      Trở lại biệt thự, bọn đều cảm giác ở đây rất quen thuộc, thế nhưng vì sao bọn chúng lại biết người này?

      "Chú, hình như chúng con tới đây, chú có phải hay là bạn của mẹ?" Tiểu gạo nếp ngọt ngào , sau đó tiểu nhục cầu ở trong biệt thự nhảy tới nhảy lui, hình như là tham quan.

      Lãnh Dạ gật gật đầu, ngờ bọn vừa sinh ra quên mất ! có chút khó chịu.

      "Ô kìa, lão tam, em nên chạy loạn lung tung, với cái dáng vẻ này nếu như em bị người ngoài nhìn thấy hù chết người ta !" Sói con số ngồi ở sô pha, giống như vị khách, ngồi đó bắt đầu giáo huấn tiểu gạo nếp.

      "Em cũng muốn như vậy, em cũng muốn sinh ra là quả trứng! Chỉ là, nghĩ đến chúng ta được sinh ra là ở cái dạng này! Khi sinh ra, nếu biết sớm như thế này , em mẹ cho em chút xinh đẹp, chỉ cần mẹ sinh em có tay có chân là được !" Tiểu gạo nếp ngọt ngào .

      "Chú, nơi này có gà ?" Sói con số hai hỏi.

      Lãnh Dạ sửng sốt, chẳng lẽ bọn ở cái dáng vẻ này muốn ăn gà sao? Chẳng lẽ hình dạng bên trong lớp màng này của bọn chính là những con sói con , nếu là như vậy Bạch Tuyết bị hù chết!

      "Chú, có hay ?" Sói con số hai có chút lo lắng hỏi.

      Chương 181.2

      Lãnh Dạ sửng sốt, chẳng lẽ bọn ở cái dáng vẻ này muốn ăn gà sao? Chẳng lẽ hình dạng bên trong lớp màng này của bọn chính là những con sói con , nếu là như vậy Bạch Tuyết bị hù chết!

      "Chú, có hay ?" Sói con số hai có chút lo lắng hỏi.

      "Có."

      "Tốt lắm, nấu canh gà cho mẹ, như vậy mấy người chúng ta mới có sữa uống. Lão tam, em chuẩn bị bếp, lão đại, đem con gà làm sạch, còn em chuẩn bị gia vị." Sói con số hai , sau đó ba tiểu nhục cầu mới vào phòng bếp.

      Lãnh Dạ sửng sốt!

      ra là bọn là muốn nấu canh gà cho mẹ uống.

      "Các con xác định là biết nấu canh gà?" Lãnh Dạ lo lắng hỏi.

      "Trước đây có học ." Sói con số hai thản nhiên .

      "Trước đây?" Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi, chẳng lẽ thời gian ở trong bụng Bạch Tuyết, bọn họ còn nơi khác ?

      "Chính là khi ở trong bụng mẹ, mẹ thường xuyên đọc ít sách dạy nấu ăn, chính là khi đó chúng con học được ."

      "À."

      Lãnh Dạ hai tay ôm trước ngực, nhìn ba tiểu nhục cầu nhảy nhảy ở trong phòng bếp bận rộn .Chỉ thấy sói con số hai nhảy đến trước tủ lạnh, tủ lạnh lập tức mở ra, sau đó con gà liền bay ra, rồi rơi lên thớt , cuối cùng là phen cắt thái trung, con gà kia cũng bay lên. Lúc này tại phòng bếp truyền ra các thanh bùm bùm, cuối cùng con gà bị sói con số cát thái gọn gàng, có trật tự, sau đó lần lượt rơi vào trong nồi được chuẩn bị trước đó.

      Chỉ chốc lát sau, ba tiểu nhục cầu từ trong phòng bếp ra, đồng loạt nhảy lên sô pha.

      "Chú, chú qua đây, ngồi xuống." Sói con số rất nghiêm túc .

      Lãnh Dạ tới, ngồi dối diện bọn .

      "Chú, chú có thể vào đến cái gian kia , chú tất nhiên phải là người phàm đúng ? Như vậy chúng ta liền quang minh chính đại , chú là ai?" Sói con số hỏi.

      "Lão đại là chày gỗ, sao có thể hỏi như vậy, chú này nhìn đẹp trai như vậy, biết là người như thế nào?" Tiểu gạo nếp đoàn ngọt ngào .

      "Đẹp trai? nhìn ra, vẫn tin rằng cha chúng ta là đẹp trai nhất." Sói con số tự tin .

      " vậy, cha của các con có dáng vẻ như thế nào?" Lãnh Dạ cảm giác rất thú vị.

      "Cha của chúng con chắc chắn đẹp trai hơn chú." Sói con số trả lời.

      "Chú, ra, chúng con còn chưa nhìn thấy cha, cho nên còn biết bộ dáng của cha như thế nào!" Tiểu gạo nếp bất đắc dĩ .

      "Chú, chú còn chưa trả lời vấn đề của con, chú có phải là người hay ?" Sói con số hiếu kỳ hỏi, bởi vì sói con số hoài nghi người này phải người phàm, nếu như là người phàm , có khả năng xuất ở trong cái gian kia! Nếu như là người phàm, thể nào thấy được tiểu nhục cầu mấy người bọn chúng mà hề kinh hoảng! Nếu như là người phàm, thể nào thấy được mấy người bọn chúng làm cơm mà tia kinh ngạc!

      Cho nên nhất định phải người!

      Chẳng qua, trực giác cho bọn chúng biết, người này hại bọn chúng.

      "Các con là gì, chú cũng giống như thế." Lãnh Dạ .

      "Thế nhưng, bây giờ chúng con là cục thịt tròn, chú như thế nào lại giống?" Tiểu gạo nếp hiếu kỳ hỏi.

      "Cái gì cục thịt tròn? Em là bé à? chuyện phải văn minh có biết hay ? Thực là thua em luôn! Mẹ sao có thể sinh ra đứa bé thứ hai như em chứ!" Sói con số giống như người lớn giáo huấn lão tam.

      "Cho xin, em mới phải thứ hai, em là thứ ba ! Thứ hai ở chỗ kia." Tiểu gạo nếp nhảy nhót hai cái .

      Lúc này, lão đại và lão tam mới phát , ra lão nhị ở trước mặt Bạch Tuyết .

      Lão đại và lão tam cũng nhảy tới, vây quanh vòng xung quanh người Bạch Tuyết.

      "Mẹ thế nào còn chưa có tỉnh?" Tiểu gạo nếp lo lắng hỏi, khóc nức nở.

      "Mẹ phải là chết?" Tiểu gạo nếp khóc nức nở hỏi.

      " —— mẹ sao có thể chết, mẹ là ai em còn biết, mẹ chờ lâu như vậy, sao có thể dễ dàng như vậy bỏ mặc chúng ta. Mẹ chỉ là hôn mê, cũng biết vì sao hôn mê lâu như vậy?" Sói con số hai lo lắng .

      "Mẹ bất tỉnh, vậy là sao có thể uống canh gà? Chúng ta làm sao có thể tiến hóa thành dáng vẻ giống mẹ đây!" Sói con số sốt ruột .

      "Lão đại, xem nồi canh gà được chưa? Nếu như được rồi, đem chén qua đây, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp mẹ mau chóng chút tỉnh lại."

      "Có lẽ chú có biện pháp." Lãnh Dạ đến gần , vẫn chưa được ôm Bạch Tuyết, bởi vì sói con số cứ nhìn chằm chằm vào , cho phép tới gần Bạch Tuyết. lo lắng cho Bạch Tuyết, càng đau lòng hơn cho Bạch Tuyết, biết vì sinh hạ ba đứa , nhất định rất đau đớn, thống khổ!

      "Tốt lắm, chú mau qua đây , thử xem." Các tiểu nhục cầu .

      Lãnh Dạ đến bên người Bạch Tuyết, nâng dậy, tay để sau lưng Bạch Tuyết, sau đó đem chân khí truyền cho Bạch Tuyết.

      lát sau, tất cả đều là phí công, Bạch Tuyết có tỉnh, chút dấu hiệu muốn tỉnh.

      Lãnh Dạ biết tình nghiêm trọng, Bạch Tuyết nhìn như là ngủ, ra là linh hồn của bị lực lượng biết tên khóa lại cho nên mới có thể mê man như thế!

      Sói con số hai liếc mắt nhìn Lãnh Dạ cái, tựa hồ hiểu chút.

      "Chú, có lẽ còn có biện pháp." Sói con số hai nghiêm túc .

      "Biện pháp gì?"

      "Con cõi nhìn xem kiếp nạn lần này của mẹ là gì? Có lẽ tìm được biện pháp đánh thức mẹ." Sói con số hai lạnh lùng .

      " được, con thể cõi , con mới sinh ra lâu, còn quá suy yếu, các con ở nhà chăm sóc mẹ các con, tốt, chú cõi ." Lãnh Dạ nghiêm nghị .

      Sói con số hai khóe miệng vừa kéo, mẹ quả nhiên có nhìn lầm người.

      "Được, chú nhất định phải cẩn thận."

      Lãnh Dạ rời khỏi , tới cõi , muốn từ quyển sách sinh tử kiểm tra chút kiếp nạn này của Bạch Tuyết là gì, có thể hay rất khó vượt qua? Thế nhưng, khi Lãnh Dạ xem quyển sách sinh tử, trợn tròn mắt!

      ra dương thọ của Bạch Tuyết hết!

      có khả năng, là hậu nhân của mẫu đơn tiên tử , sao có thể chết? Còn có rất nhiều chuyện chờ hoàn thành, sao có thể chết?

      Lãnh Dạ lạnh lùng hiểm nhìn Diêm Vương, nghiêm nghị hỏi: "Bạch Tuyết là ai, hai ta đều biết, ấy sao có thể chết? ấy sao có thể chết được? Chẳng lẽ đây là ông trời an bài? Chẳng lẽ đây là kết cục ông trời muốn! Hừ!" Lãnh Dạ giận dữ.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: Bích Trâm

      Chương 182.1

      "Lang Vương bớt giận, Bạch Tuyết sinh mệnh đến đây tận, đây cũng là kiếp nạn lớn nhất của ấy, liền nhìn có hay vượt qua được kiếp nạn này"

      " bậy, ngươi phân biệt cho khi chết quá canh giờ liền thể thay đổi, ngươi làm cho ấy thế nào vượt qua được kiếp nạn lần này?" - Lãnh Dạ giận giữ trừng mắt nhìn Diêm Vương

      "Thiên cơ bất khả tiết lộ, ngươi vẫn là trở về , qua hôm nay ấy liền vĩnh viễn thể tỉnh lại, chỉ có thể sống đời sống thực vật, tự ngươi giải quyết cho tốt " - Diêm Vương xong liền biến mất

      Lời Diêm Vương , Lãnh Dạ nghe rất ràng, qua hôm nay Bạch Tuyết liền vĩnh viễn thể tỉnh lại

      Lãnh Dạ tại chỗ xoay tròn, về tới liền đến bên cạnh Bạch Tuyết, vươn tay đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực nhìn khuôn mặt nhắn, xinh xắn, điềm đạm, đáng mà giờ đây yếu ớt như vậy, là mẫu đơn tiên tử sao, nếu vậy sao có thể chết được?

      tuy là bách hoa chi vương ( đứng đầu trong các loài hoa ) chẳng lẽ tính mạng của cũng giống như những loài hoa tầm thường kia sao

      Mấy trăm măm qua, rốt cuộc cũng sinh ra được ba đứa con, hơn nữa thắng lợi ở trước mắt, vì sao lại trở nên như vậy????

      Mẫu đơn tiên tử lúc hạ phàm, Ngọc đế từng hứa hẹn chỉ cần Mẫu đơn tiên tử thuận lợi sinh con sau đó nuôi dưỡng thành người tất cả các kiếp nạn của liền hoá thành hư ảo ( ko có ), trừng phạt liền kết thúc, liền được tự do, cũng cần đời đời phải chịu đau khổ nữa

      giọt lại giọt nước mắt rơi xuống, rơi khuôn mặt Bạch Tuyết, nhìn vào biết còn tưởng rằng Bạch Tuyết chảy nước mắt

      Ba đứa thay phiên nhau nhìn Bạch Tuyết, lúc này nhìn Bạch Tuyết chính là Sói con thứ 2, khắc sao Lãnh Dạ xuất , Sói con thứ 2 làm bộ ngủ, có ngăn cản tới gần Bạch Tuyết

      "Có phải hay có chút khó khăn? Mẹ xảy ra chuyện gì rồi?" - Sói con thứ 2 bỗng nhiên xuất phía sau Bạch Tuyết

      " có việc gì, Mẹ con bao lâu nữa tỉnh lại" - Lãnh Dạ ngẩng đầu , khẽ cười chút

      Nhưng mà, nhìn Cha ngượng cười Sói con thứ 2 tựa hồ biết được đáp án, Cha là người đàn ông lãnh khốc, rất ít khi cười, lúc này nước mắt rưng rưng lại cười, Cha là lo lắng bọn họ biết được chân tướng sao?

      Nguyên lai là Sói con thứ 1 và sói con thứ 3 biết được Lãnh Dạ là Cha của bọn họ, chỉ có Sói con số 2 là còn nhớ Lãnh Dạ là Cha của bọn họ

      "Chú có thể với con hay ?" - Sói con số 2

      "Con" - Lãnh Dạ sửng sốt, đứa bé này tựa hồ dễ lừa

      "Có phải hay Mẹ rất nguy hiểm? Có phải hay Mẹ vĩnh viễn cũng tỉnh lại nữa? cho con biết " - Sói con thứ 2 sắc bén hỏi

      Lãnh Dạ im lặng, trả lời Sói con thứ 2

      "Con biết! Tại sao lại có thể như vậy? Đây là cơ hội duy nhất của Mẹ mất cơ hội lần này Mẹ cũng còn cơ hội đầu thai chuyển thế nữa? Mẹ đợi lâu như vậy, thế nào lại có kết quả như thế?"

      Sói con thứ 2 và Lãnh Dạ phản ứng như nhau, cũng tiếp nhận được, đứa cũng biết thân thế của Bạch Tuyết, cũng biết Mẫu đơn tiên tử trải qua ngàn năm đầu thai chuyển thế, giả như lần này thất bại nữa, Mẫu đơn tiên tử mất cơ hội đầu thai, vĩnh viễn thể trở lại thiên đình, Ma vương bị phong ấn vì vậy mà bị phá giải

      "Cho nên con biết tính nghiêm trọng lần này đúng hay ? Bây giờ còn biện pháp cuối cùng, ta cần con phối hợp" - Lãnh Dạ nghiêm nghị

      "Biện pháp gì?" - Sói con thứ 2 hỏi

      "Chờ chút ta vận công, đem kim đan trong cơ thể lấy ra, con phải đem kim đan cho Mẹ con dùng, kim đan coi như là vật về nguyên chủ, kim đan làm cho Mẹ con từ từ hồi sinh"

      "Như vậy Chú như thế nào?" - Sói con thứ 2 hỏi, mặc dù muốn Mẹ có việc gì, thế nhưng cũng hy vọng Cha cũng có chuyện

      "Ta sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được, đến lúc đó liền làm phiền đến con"

      "Chú thực có việc gì sao?" - Sói con thứ 2 lại lần nữa nhấn mạnh lời

      "Thực có việc gì" - Lãnh Dạ quyết đoán trả lời

      "Tốt lắm, chúng ta bắt đầu "

      Lãnh Dạ ngồi xếp bằng, sau đó hai tay giơ lên, bắt đầu vận khí lên, chậm rãi mở miệng chỉ thấy đạo tia sáng theo miệng Lãnh Dạ ra, sau đó là viên kim đan từ trong ra

      Kim đan trực tiếp hướng về phía Bạch Tuyết, lúc này Sói con thứ 2 phát công đem kim đan dời về phía Bạch Tuyết, Bạch Tuyết bị ép mở miệng ra, kim đan chậm rãi vào trong miệng Bạch Tuyết

      Ngay khi Bạch Tuyết nuốt kim đan vào, Bạch Tuyết ho liền hai tiếng, thế nhưng còn chưa có thể lập tức tỉnh lại được, bất quá xem như bộ dạng rất nhanh tỉnh lại

      "Cha, cha mau đến xem, nhìn Mẹ thực vượt qua được rồi" - Sói con thứ 2 cao hứng , ngay khi quay đầu lại nhìn về phía Cha 1 khắc kia liền kinh hãi ( Sói con thứ 2 bắt đầu kêu Cha rùi đó nha )

      "Cha, cha phải cha có việc gì sao? Tại sao có thể như vậy? Cha.... Cha....." - Nguyên lai là do Lãnh Dạ bị biến hình thành Sói

      "Tiểu bại hoại, Cha đều bị con lừa, nguyên lai con còn nhớ Cha, khó trách con như thế mới yên tâm đem Mẹ con giao cho Cha" - Đây là Lãnh Dạ vẫn hiếu kỳ vì việc kia, theo như Bạch Tuyết sinh ba đứa , hai đứa kia đều biết , cũng tin , cho tới gần Bạch Tuyết, chỉ có Sói con thứ 2 tin tưởng , ra là như vậy

      "Cha, người tại sao có thể bị như vậy?"

      "Đây là năm đó, Mẫu đơn tiên tử từng để lại lời nguyền, lo lắng Lang tộc quý trọng kim đan, cho nên từng lập ra chú ngữ, kim đan chỉ thuộc về người đứng đầu Lang tộc hơn nữa người dùng kim đan thể để kim đan rời khỏi thân thể, bằng biến thành nguyên hình ban đầu"

      "Cha... tại làm sao bây giờ? Mẹ tỉnh lại hỏi Cha nơi nào.... Con như thế nào" - Sói con thứ 2 thương tâm khóc lên

      Lãnh Dạ lại cười, tiếng cười phát ra từ nội tâm, đây chính là sao, thân là con trai, bình thường lạnh lùng như băng, nay lại con khóc nhè. Đương nhiên biết, con đau lòng, khổ sở mới có thể khóc

      "Cha, cha, cha thể ở lại sao, con nhất định nghĩ biện pháp đem Cha trở về thành hình người" - Sói con thứ 2 vừa khóc vừa

      "Con ngoan, sợ rằng rất khó, Cha phản bội lời thề, cho nên mới chịu phải lời nguyền rủa! Con phải chăm sóc Mẹ cẩn thận, con cứ an tâm Cha sao đâu, con biết tương lai Mẹ con rất quan trọng, các con phải đem Ma vương vĩnh viễn phong ấn, ngàn vạn lần đừng để cho Ma vương thực được mưu đồ"

      "Con quan tâm. Con muốn cùng Cha ở cùng nhau... Con muốn ở cùng Cha ở cùng với Cha.... Cha người thể bỏ chúng con.. Van cầu người... Van cầu người.... Van cầu người... Ở lại có được ... Chúng con nhất định nghĩ ra cách... Cha... Xin tin tưởng con..." - Sói con thứ 2 khóc rất thương tâm

      Chương 182.2

      "Bọn họ đâu" - thanh từ phía sau lưng Bạch Tuyết truyền đến

      "Mẹ, Mẹ, người tỉnh" - Sói con số 2 mặc dù nhìn thấy Bạch Tuyết tỉnh lại, nó gần như cũ đứng nhìn Cha trước mặt nó, nó lo lắng khi nó tới bên cạnh Mẹ nhân cơ hội này Cha bỏ

      "Nó? tuyết" - Bạch Tuyết suy yếu hỏi ( tuyết chính là Lãnh Dạ )

      " tuyết, Mẹ nhận ra sao?" - Sói con số 2 hiếu kỳ hỏi

      "Nó gọi là tuyết, có phải hay rất đẹp, con xem lông nó trắng tựa như tuyết " - Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ đến xuất thần , ánh mắt này nhìn rất quen thuộc

      Sói con số 2 len lén khóc

      "Chúng ta trở về rồi, có phải hay Cha con tìm được chúng ta, con ở đây? Còn có Lão đại và Lão tam nơi nào rồi?"

      "Mẹ, Lão đại và Lão tam nghỉ ngơi ở lầu, còn Cha... Cha xa nhà, đem tuyết để lại cho chúng ta chăm sóc" - Sói con số 2 vì muốn giữ lại Cha nên cố ý như vậy

      "" - Lãnh Dạ nhìn thấy trong mắt Bạch Tuyết là thất vọng

      suy nghĩ mình và Lãnh Dạ cùng nhau chăm sóc cho con của bọn họ, mặc dù bọn có bộ dạng cơ hồ làm cho ngất, nhưng là bất kể như thế nào đây cũng là những đứa con mà vất vả sinh ra, vĩnh viễn cũng là con của , chẳng lẽ Lãnh Dạ vì tiếp nhận được bộ dạng của bọn nên mới rời bỏ sao?

      "Mẹ, Cha trở lại, Mẹ nên đau lòng, Cha rất là Mẹ" - Sói con số 2 khóc

      "Con khóc?" - Bạch Tuyết giật mình hỏi, đứa con này tương đối giống Lãnh Dạ, là đứa con lãnh khốc, kiên cường nhưng lúc này nó lại khóc

      Chẳng lẽ đứa là bởi vì Cha nó bỏ mà đau lòng hay sao

      "Qua đây, đến đây với Mẹ, mặc kệ như thế nào, Mẹ vĩnh viễn vẫn thương các con" - Bạch Tuyết xót xa trong lòng, nhìn tiểu nhục cầu nhi trước mắt ( lúc này Sói con chưa thành hình người chỉ mới là nhục cầu mà thui )

      "Mẹ, người nhất định phải tin Cha, Cha rất Mẹ, là " - Sói con số 2 khổ sở , nó nhìn thấy trong mắt Mẹ là thất vọng, biết Mẹ là bởi vì nhìn thấy Cha nên mới đau khổ trong lòng

      " ấy thực sao" - Bạch Tuyết thê lương , nếu như vì sao lại phải rời ?

      Lãnh Dạ xoay người chuẩn bị rời

      Lãnh Dạ biết lúc này có bao nhiêu là thương tâm, thế nhưng thể đem ôm vào trong ngực mà dỗ dành , nhìn Bạch Tuyết đau lòng, Lãnh Dạ so với Bạch Tuyết còn khó chịu hơn

      " nên ...." - Sói con số 2 đánh về phía Lãnh Dạ, đứng ở trước mặt Lãnh Dạ cầu xin

      Nó biết Cha Mẹ, nhìn Mẹ khổ sở trong lòng Cha nhất định cũng tốt hơn so với Mẹ là bao nhiêu

      Nó lo Cha nhất định rời

      "Mẹ, Mẹ, đây là Cha... Đây là Cha... Giữ lại tuyết, con muốn Mẹ giữ tuyết lại? Mẹ, người nhanh lên chút giữ tuyết lại, Mẹ... Mẹ..." - Sói con số 2 sốt ruột khóc

      Bạch Tuyết biết, chẳng lẽ con trai thích tuyết : " Thế nhưng, nó nghe lời Mẹ sao?" - Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi

      " tuyết nghe lời Mẹ, nó thực nghe lời Mẹ, Mẹ mau giữ tuyết lại, Mẹ nhanh lên chút" - Sói con số 2 lo lắng chắn ở phía trước

      " tuyết, tuyết? Ở lại có được ?" - Bạch Tuyết khóc nức nở giữ Lang Vương ở lại, nhìn tuyết nghĩ tới Lãnh Dạ, lòng của rất đau, nhưng vì con trai vẫn phải giữ tuyết ở lại

      Thế nhưng, Bạch Tuyết cũng biết đây là Lãnh Dạ, nếu như biết người mà mình kỳ thực chính là tuyết trước mắt, biết Bạch Tuyết như thế nào nữa?

      " tuyết, Mẹ ta thỉnh cầu ngươi ở lại, xin ngươi cần , chúng ta cần ngươi, tin ta có được ?" - Sói con số 2 những lời có lý lẽ thuyết phục Lãnh Dạ, Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, đứa tới nước này, sao có thể được đây

      Bạch Tuyết nhìn tuyết, ánh mắt nó vẫn như cũ vẫn rất quen thuộc, tuyết ánh mắt sâu lường được, thâm thuý có cảm giác rất giống Lãnh Dạ, Lãnh Dạ có cái ánh mắt luôn luôn làm cho người ta nhìn thấu, thế nhưng cũng bất tri bất giác khiến người khác rơi vào mà thể nào tự mình thoát ra được

      "Hình như" - Bạch Tuyết nỉ non

      "Mẹ" - Sói con số 2 áp sát vào Bạch Tuyết

      " tuyết... Ánh mắt nó hình như... Ô ô.... Ô ô.... có lẽ là Mẹ.... quá nhớ đến ta... mới có thể... Ô ô..." - Bạch Tuyết quay đầu khóc lên, nghĩ mình phải kiên cường, muốn làm gương cho con, thế nhưng lòng của đau quá, Lãnh Dạ rồi, thậm chí ngay cả lời từ biệt cũng , cứ như vậy mà rồi, cũng mang lòng của theo , sao có thể đau

      "Mẹ"

      "Mẹ tốt... Mẹ tốt... Mẹ vừa khóc... Vì sao.... Rốt cuộc là vì sao... vẫn là vứt bỏ ... ấy nên ... ấy nên ... Vì sao... Ô ô... biết ... thể rời xa ... biết ... thể ... là ác độc... hận ... Ô ô..."

      "Mẹ... Đừng khóc... Cha chúng ta... Cha trở về... Con đảm bảo, Cha chúng ta, thực Mẹ nhất định phải tin con, Cha... kỳ thực... là bất đắc dĩ... Cha thế nào mà thương Mẹ... Mẹ Cha.... Cha cũng Mẹ... Cha đều tất cả chúng ta... Mẹ nhất định phải tin Cha, Cha... cũng có rời ..."

      " ấy ở nơi nào?"

      "Cha... Cha... Cha..." - Sói con số 2 khóc nhìn Cha, Lãnh Dạ ám chỉ con trai thể

      " mau a, Cha con ở nơi nào?" - Bạch Tuyết khóc lên

      "Cha ở trong lòng chúng ta"

      "Con trai, con , có phải hay Cha con xảy ra chuyện gì? Con có chuyện gạt Mẹ đúng hay ?" - Bạch Tuyết sốt ruột ngồi dậy, vừa vừa mang giày vào

      "Mẹ, Mẹ? Mẹ là muốn đâu?" - Sói con số 2 vừa mới thể khóc nữa, thiếu chút nữa lại khóc nữa rùi

      "Mẹ muốn tìm Cha con, Mẹ có cảm giác Cha con xảy ra chuyện, nhất định xảy ra chuyện..." - Bạch Tuyết đứng dậy chuẩn bị rời

      "Mẹ, đứng lại" - Sói con số 2 sắc bén quát, lạnh lùng

      Bạch Tuyết đứng lại, thế nhưng cũng trở về chỗ cũ, nhưng nước mắt lại chảy ra

      "Mẹ, Cha chỉ là công tác, cũng có gặp chuyện may, Cha rất an toàn... Cha trở về, Mẹ yên tâm. Mẹ, người thích chúng con sao, chúng con mới sinh ra, chẳng lẽ phải cùng Mẹ tách ra sao?" - Sói con số 2 đáng thương

      "Xin lỗi, Mẹ tốt, Mẹ , Mẹ , Mẹ chờ Cha con trở về có được ?" - Bạch Tuyết xoay người, đem con trai ôm vào trong tay, bởi vì tiểu nhục cầu nhi phải quá lớn

      "Mẹ, uống trước canh gà được ? Mấy đứa chúng con chưa có uống sữa nữa?" - Sói con thứ 2 đáng thương

      "Xin lỗi, con đói bụng , Mẹ uống canh gà, các con nhất định đói bụng lắm? Mẹ uống cái này " - Bạch Tuyết rơi nước mắt uống canh gà, trong lòng mặc dù lo lắng cho Lãnh Dạ, thế nhưng lại thể nào bỏ mặc tụi

      uống chén canh, lại uống thêm chén lớn, cuối cùng là uống được nữa, mới rời khỏi phòng bếp

      "Mẹ uống no rồi, thế nhưng con uống sữa bằng cách nào?" - Bạch Tuyết nhìn tiểu nhục cầu nhi , có miệng, giống như là cái trứng gà, chỉ bất quá xác ngoài là tầng lá mỏng

      "Mẹ..." - Tiểu sói con xấu hổ nhảy nhót trước mặt Bạch Tuyết

      Bạch Tuyết nhấc áo lên, lộ ra bộ ngực to lớn, bởi vì uống canh nên đại bạch thỏ trướng trướng cơ hồ muốn nước

      Bạch Tuyết đem con trai ôm lên, đem tới trước ngực của mình

      "Ô kìa, Mẹ Mẹ ôm con ngược rồi, đây là mông của con, đầu ở phía dưới" - Sói con thứ 2 gấp tới độ rống lên

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: Míp Choco

      Chương 183.1

      "A? Xin lỗi, mẹ nhìn thấy con ở bên trong như thế nào!" Bạch Tuyết cười ha hả .

      "Cũng trách mẹ được, là do con kỳ quái, mẹ đương nhiên biết đâu là phần đầu, ha hả..." Sói con số hai cười .

      Bạch Tuyết đem đứa ôm đến trước ngực mình, biết cho đứa ăn thế nào? Lo lắng đến cả trán ra rất nhiều mồ hôi.

      "Mẹ, để con tới gần là được rồi, con có biện pháp để uống sữa .''

      Thế nên, Bạch Tuyết đem tiểu nhục cầu tới gần ngực , sữa dần dần ra, sau đó rơi lên mặt vỏ trứng của sói con thứ hai.

      giọt sữa, hai giọt sữa rơi xuống...

      Vỏ trứng phía bỗng nhiên phát sinh biến hóa, bên trong bắn ra rất nhiều bạch quang, chỉ nghe được rắc tiếng, vỏ trứng vỡ, đứa bé trắng trẻo mập mạp xuất tay Bạch Tuyết , bỗng nhiên trọng lượng trong tay tăng lên, thiếu chút nữa Bạch Tuyết ôm kịp, sói con số hai thiếu chút nữa rớt xuống đất, nhanh chóng đỡ lấy sói con số hai .

      Này, điều này thể tưởng tượng nổi, Bạch Tuyết giật mình nhìn đứa bé trong lòng mình, trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin, con của bình thường, biến thành người rồi, chẳng lẽ con của là quả trứng. Uống sữa xong liền phá vỏ .

      Lão nhị nằm ở trong lòng Bạch Tuyết , thân thể ấm áp , thoải mái cực kỳ. Hai tay bé ôm đại bạch thỏ, bẹp bẹp uống sữa, trong lòng vô cùng hưng phấn.

      Tất cả mọi chuyện đều bị Lãnh Dạ thu hết vào trong mắt, nghĩ tới là uống sữa liền có thể tiến hóa , đây chính là con trai của , nhìn đáng , muốn ôm sói con số hai cái, thế nhưng, cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, đơn xoay người chuẩn bị rời khỏi.

      " tuyết ——" sói con số hai vốn bẹp bẹp uống sữa, nhưng đôi mắt bé vẫn để ý đến cha, khi Lãnh Dạ xoay người chuẩn bị rời , bé cấp tốc rời khỏi vòng tay của Bạch Tuyết, chạy tới Lãnh Dạ, ôm lấy bộ lông mềm mại ở cổ của Lãnh Dạ.

      Đem miệng ghé sát tai Lãnh Dạ thầm.

      "Cha, đừng !" Sói con số hai lo lắng .

      ra, Lãnh Dạ phải là muốn rời khỏi, chỉ là tạm thời ra ngoài chút, trước mắt, mình bây giờ ở cái dạng này làm sao có thể đối mặt với , trong lòng rất khó chịu, nhất là, vừa rồi khi Bạch Tuyết khóc, gần như tim của muốn vỡ!

      Lãnh Dạ giơ móng trước phóng tới người mập mạp của bé, nhàng vỗ vỗ, ý bảo rời . Sói con số hai đem đầu ghét sát vào người Lãnh Dạ , vuốt ve bộ lông của .

      "Con thích tuyết?" Bạch Tuyết tới, nhìn bé vẫn còn ôm tuyết, tò mò hỏi.

      "Đó là cha... nuôi đó, cho nên con thấy nó rất thân thiết." Sói con số hai đau lòng , mặc dù bé còn là đứa bé, thế nhưng, tâm tính cũng phải giống như đứa bé, biết tình người quan trọng, cha vì mẹ nên mới biến thành như vậy, bé biết cha rất bọn họ , cho nên bé để cho cha rời khỏi bọn họ, bọn họ cũng nghĩ biện pháp đem cha biến trở lại thành hình người.

      Bạch Tuyết thò tay vuốt ve bộ lông của Lãnh Dạ, Lãnh Dạ đau lòng nhắm mắt lại , đau buồn rời khỏi , ngay khi ra khỏi cửa phòng khắc , con mắt Lãnh Dạ thâm trầm rất nhiều, xa, mà là, nằm tại cửa, giống như là con chó ngao Tây Tạng nằm ở của, toàn thân toát ra uy nghiêm, toát ra sát khí, toát ra lạnh lùng, làm cho người ta dám thân thiết.

      Tuy bề ngoài của là như vậy,nhưng tim của lại nát đầy đất, đau rỉ máu, bên trong chính là , thế nhưng lại...

      Chỉ chốc lát sau, sói con số và sói con số hai xuống, bọn chúng nhảy từ lầu cao xuống.

      "Mẹ, mẹ tỉnh, tốt quá ." Sói con số nhảy nhót tới bên cạnh Bạch Tuyết.

      "Mẹ, con rất lo lắng cho mẹ!" Tiểu gạo nếp ngọt ngào .

      "Mẹ cũng rất lo lắng cho các con." Bạch Tuyết đưa tay nhàng ôm lấy bọn chúng.

      "A? Lão nhị, thế nào trở nên đẹp trai như vậy?" Tiểu gạo nếp ngọt ngào hỏi.

      " là do uống sữa mới tiến hóa thành người đấy ."

      "Đứa bé ngốc, các con vốn chính là con người." Bạch Tuyết biết bọn , cho nên giải thích.

      " sao? Con muốn uống sữa, mẹ, con muốn uống sữa." Hai tiểu nhục cầu tranh nhau uống sữa mẹ.

      Bạch Tuyết vén áo lên, sau đó đem hai tiểu gia hỏa ôm lấy.

      "Lão đại, uống cái này, em uống cái kia." Tiểu gạo nếp hưng phấn .

      Bạch Tuyết bày ra bộ dáng giúp bọn uống sữa .

      Chỉ thấy hai đạo tia sáng từ hai tiểu hục cầu bắn ra, sau đó nghe thấy rắc hai tiếng, vỏ trứng bị bể.

      "A ——" Bạch Tuyết tay ôm đứa, ôm được, mắt thấy bọn phải ngã xuống, chỉ thấy Lãnh Dạ phi thân qua đây, nằm bò mặt đất, chân của bọ tự nhiên như thế mà giẫm người .

      Hai tiểu gia hỏa đều đói bụng, mặc kệ dưới chân giẫm gì , đều bẹp bẹp uống sữa.

      Sữa, uống rất thơm.

      Lúc này quanh người Lãnh Dạ tản ra khí vui mừng, khóe miệng hơii rút, rất hạnh phúc.

      Chỉ chốc lát sau hai tiểu gia hỏa đều ăn no, từ trong lòng Bạch Tuyết nhảy xuống, nhìn dưới chân vừa giẫm ra là con sói.

      "Mọi chuyện là như thế nào? Sao lại có sói ở đây?" Tiểu gạo nếp ngọt ngào hỏi.

      "Ô a —— con sói này nhìn khốc, con rất thích." Sói con số qua, ôm lấy cổ Lãnh Dạ, hôn hôn lại.

      "Ô kìa —— xấu hổ! Mẹ, con còn chưa có mặc quần áo đâu!" Tiểu gạo nếp kêu to .

      "Mẹ, con cũng chưa có mặc quần áo !" Sói con số bỗng nhiên đưa bàn tay bé che phía dưới, xấu hổ .

      Tiểu gạo nếp cái tay bé che mặt, cái tay bé che phía dưới.

      Chương 183.2


      "Xin lỗi các con, mẹ nghĩ đến các con mới có mấy tháng mà có thể sinh ra, cho nên quần áo còn chưa có chuẩn bị , bằng mẹ liền mua, các con chờ chút." Bạch Tuyết đứng dậy, chuẩn bị , bỗng nhiên bị Lãnh Dạ cắn góc quần , sau đó kéo Bạch Tuyết chạy lên lầu.

      Bạch Tuyết theo Lãnh Dạ lên lầu, tới phòng khách, bởi vì biết nơi này là khách phòng, cho nên Bạch Tuyết rất ít khi đến, chờ Bạch Tuyết đẩy của căn phòng ra, trợn tròn mắt, ba chiếc giương em bé đáng , còn có rất nhiều đồ chơi chất đống mặt đất, bên cạnh còn có ba tủ quần áo rất lớn, Bạch Tuyết vào mở ra, bên trong tất cả đều là quần áo của em bé, cái tủ treo quần áo của bé , hai cái khác đều là quần áo của bé trai .

      Bạch Tuyết trợn tròn mắt, chẳng lẽ đây là do Lãnh Dạ chuẩn bị?

      ra cái gì cũng đều chuẩn bị xong, việc này điểm cũng biết!

      Bọn rất và bọn chúng .

      Chỉ là, đâu ?

      Hay là xảy ra chuyện, nghĩ đến lần trước Lãnh Dạ bị mẹ của hãm hại, Bạch Tuyết liền sợ hãi!

      Còn ba tiểu gia hỏa bắt đầu hành động , lão đại nhảy lên giường chơi, lão nhị chơi đồ chơi, tiểu gạo nếp đoàn tới tủ quần áo tiền tìm quần áo mặc.

      "Mẹ, giúp con lấy bộ quần áo kia, con thích bộ kia." Mặc dù bọn họ cũng có pháp lực, thế nhưng loại này tình đơn giản này cần sử dụng pháp lực, cho nên bé mới có thể nhờ Bạch Tuyết lấy giúp bé bộ quần áo.

      Tủ quần áo đều là tủ quần áo chuyện dụng cho trẻ con, nhưng là bọn mới sinh ra , chiều cao còn là thấp đến đáng thương!

      "Là bộ này sao?" Bạch Tuyết ôn nhu hỏi.

      "Dạ, là bộ này." Tiểu gạo nếp gật đầu .

      "Lại đây, mẹ mặc cho con."

      "Cảm ơn mẹ."

      Sau khi Bạch Tuyết mặc xong cho bé, hài lòng cười, con của thực là xinh đẹp vô cùng , giống như búp bê, đôi mắt tròn to, tròng mắt đen bóng, lông mi dài vút lại cong , cái miệng nhắn đô đô, mái tóc ngắn đen nhánh, làm nổi bật làn da trắng mịn, bé chính là thiên sứ.

      Bạch Tuyết ôm lấy bé, tay nhàng xoa chút khuôn mặt nhắn của bé. Đột nhiên, biểu tình của tiểu gạo nếp biểu tình , Bạch Tuyết tưởng là cẩn thận làm đau tiểu gạo nếp , nên bé muốn khóc, nhưng tiểu gạo nếp lại đối Bạch Tuyết làm khuôn mặt tươi cười...

      "Có mẹ tốt."

      Tiểu gạo nếp thiên chân vô tà tươi cười *, dường như khiến Bạch Tuyết quên hết mọi thứ.
      * thiên chân vô tà : nụ cười thuần khiết

      Lúc này, lão nhị và lão đại cũng đến tủ tìm quần áo mặc vào, bởi vì bọn đều phát tiểu gạo nếp trở nên rất đẹp, cho nên bọn cũng muốn trở nên xinh đẹp.

      Gấp gáp mặc quần áo , tay chân luống cuống tay bắt đầu mặc lên người mình bộ quần áo.

      Trời ơi!

      Bạch Tuyết trợn tròn mắt, si ngốc nhìn lão đại, quần áo của bé là bộ quần áo cao bồi miền Tây nước Mỹ , xác đây là trào lưu phố, lúc này khí chất đàn ông bao quanh người bé , bé nhìn bộ dạng của mình mà : "Con đoán rằng lật cả trái đấy này lên cũng tìm ra người thứ hai như con."

      "Wow, lão đại khốc nha." Tiểu gạo nếp hưng phấn hét.

      Bạch Tuyết xuất thần nhìn đứa con lớn nhất, mặt bé có nét mang theo tính trẻ con , lông mi dài tô thêm nét đẹp cho đôi mắt, tựa như hai khỏa thủy tinh, kỳ đứa con lớn nhất có đôi mắt rất giống .

      Khuôn mặt hồng hồng tươi sáng, giống như trái cây chín mọng.

      "Ây nha —— mẹ, mẹ mau xem lão nhị chút , rất khốc ." Tiểu gạo nếp kích động rống to hơn.

      Bạch Tuyết nhìn sang, chính xác, rất khốc nhưng cũng quá nhiều.

      Mặc dù bọn có thể chạy nhảy , có thể , nhưng là bọn vẫn là trẻ con, cho nên da thịt của bé trắng hồng hồng, ngũ quan ràng, ngoại hình rất cân xứng, như là tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.

      Đôi mắt lão nhị đen nhánh long lanh, to , rất thâm sâu, tròng mắt đen láy.

      Đáy mắt phát ra ánh sáng màu xanh , tướng mạo của bé thể dùng từ tuấn để hình dung, là cảm giác làm cho người vừa thấy muốn chuyện kết giao làm bạn bè thân thiết và loại cảm giác dám tới gần, lạnh lùng nghiêm nghị, mâu thuẫn trộn lẫn cùng chỗ với nhau. Là loại khí chất thoát tục , còn chưa đủ, thử nhìn đôi mắt của bé, liền cảm thấy tầm thường, giống như là thiên sứ hoặc là vương tử của nước Ả Rập.

      Bạch Tuyết thập phần quan sát bé, bé mặc bộ quần áo cùn phong cách với Lãnh Dạ, cái quần màu đen bó sát, bao vây lấy cặp mông tròn tròn , người là chiếc áo sơ mi. Vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo.

      "Lại đây." Bạch Tuyết nhìn lão nhị.

      Lão đại và lão nhị đều đến bên người Bạch Tuyết, rúc vào trong lòng Bạch Tuyết , còn tiểu gạo nếp soi gương .

      Lãnh Dạ đứng ở sau lưng Bạch Tuyết , thâm trầm nhìn mẹ con bọn họ ôm lấy nhau.

      Nhìn thấy tiểu gạo nếp soi gương, lão đại cũng gấp gáp soi gương .

      Lão đại đứng ở trước gương, nhìn nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, nhìn nhìn lại.

      "Bản thân phải con , như thế nào lại soi gương!" Tiểu gạo nếp hiếu kỳ hỏi.

      "Em mới là con , còn là con trai chính gốc." Lão đại đùa giỡn trả lời .

      " là con trai sao? Em thế nào lại có cảm giác soi gương với bộ dáng như thế, em rất hoài nghi nha!" Tiểu gạo nếp lắc lắc đầu, rất bất đắc dĩ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :