1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 174: Em sợ

      Cung Hàn hoàn toàn nghĩ đến việc mình ra ngoài tìm đồ ăn lại bắt gặp cảnh này của Bạch Tuyết và Lãnh Dạ ! Máu mũi rơi đầy mặt đất, ta hoàn toàn biết, ta căm giận hất đầu rời trong cơn giận dữ!

      Tức chết mà !

      Rời khỏi biệt thự của Lãnh Dạ, ta liền gọi điện thoại cho Tiểu Long Nữ , rằng tại ta rất muốn **.

      Tiểu Long Nữ chưa có về nhà, còn ở đó tính toán chút, đương nhiên là vì muốn có được Lãnh Dạ.

      Cung Hàn tới khách sạn của Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ vừa mới ra mở cửa, liền bị Cung Hàn áp sát vào tường, hung hăng mà hôn , sau đó bàn tay to còn xé rách lung tung quần áo người của Tiểu Long Nữ.

      "Này? bị làm sao thế? Bị cái gì kích thích sao? Đến chảy cả máu mũi !" Tiểu Long Nữ hiểu hỏi.

      "Cho , lập tức cho ! !" Cung Hàn đem Tiểu Long Nữ đè lên giường, trực tiếp hung hăng cắm vào cái.

      Trong đầu Cung Hàn đều là thanh ngâm nga của Bạch Tuyết, ta rất hi vọng người phụ nữ dưới thân của mình là Bạch Tuyết , rất hi vọng người cùng với ta là Bạch Tuyết, thế nhưng, Bạch Tuyết tại bị cái tên kia làm!

      Bên này Lãnh Dạ cười đắc ý , ôm Bạch Tuyết mở cửa, nhìn thấy mặt đất đầy vết máu, biết kích thích ta tới chảy máu mũi .

      Đạt được mục đích.

      "Vì sao lại mở cửa?" Phía dưới Bạch Tuyết còn bị Lãnh Dạ treo, người đàn ông này còn treo ra ngoài , Bạch Tuyết ôm chặt cổ Lãnh Dạ , hai chân cũng chặt chẽ kẹp . Chẳng lẽ là trong nhà có trộm ?

      "Chúng ta ra phòng khách làm tiếp."

      " nên —— ôm em quay lại, ôm em quay lại ——" Bạch Tuyết kêu to.

      Nhìn Lãnh Dạ chưa có ý muốn quay lại, Bạch Tuyết cúi đầu cắn lên vai Lãnh Dạ .

      Lãnh Dạ bỗng nhiên bị cắn, ánh sáng trong con ngươi nhu hòa trở nên lạnh lẽo, vai truyền đến trận đau nhức, lần nữa nhắc nhở cho biết này cũng rất dữ , lại còn tiếng liền cắn ! thế còn dùng sức, đây là phát điên cái gì! phải là chỉ mở cửa ra để xem tên khốn khiếp nào chưa!

      "Mau buông ra!" Lãnh Dạ lạnh giọng .

      " buông, ôm em vào !" Bạch Tuyết cắn vai Lãnh Dạ ô ô quát.

      "Em học ở đâu cái thói ngang tàng như thế!" Lãnh Dạ lạnh giọng ra lệnh.

      "Em học đều là ở !" Bạch Tuyết vẫn như cũ thả miệng ra.

      "Vì sao học những điểm tốt của !"

      "Ngô ngô! !" Bạch Tuyết chính là buông miệng, cắn Lãnh Dạ, dứt khoát lắc đầu, người đàn ông này rất hung dữ , cắn cắn ai? Cắn trong lòng cũng bớt giận chút.

      Nghĩ đến hôm nay sờ soạng ngọn núi của Tiểu Long Nữ , , có thể còn cắn đỉnh núi của người phụ nữ đó, càng nghĩ càng giận, hàm răng trắng tinh bắt đầu dùng sức.

      "Ti ——" Lãnh Dạ nhíu mày, đưa tay ra ngăn cản, khéo léo dùng lực chút, Bạch Tuyết bị ép liền thả miệng ra.

      vai Lãnh Dạ lập tức xuất hai vết răng còn có đỏ sẫm vết máu, miệng Bạch Tuyết cũng có dính máu ít máu của Lãnh Dạ .

      Nếu như Bạch Tuyết biết thân phận của Lãnh Dạ đoán rằng cho cắn cũng cắn, nào có người nào dám cắn sói! Lại là Lang vương tu luyện ngàn năm! Cho mười lá gan của cũng dám!

      Nhìn vết máu khóe miệng Bạch Tuyết, Lãnh Dạ nhíu mày sâu! Nhưng còn Bạch Tuyết cười hì hì, đắc ý vạn phần.

      "Hôm nay có phải dấu em ở bên ngoài ăn người phụ nữ khác?" Nghĩ đến dấu vết người Tiểu Long Nữ , Bạch Tuyết cười nhạt tiếng rồi .

      "Có ý gì?" Lãnh Dạ hiểu, vì để cho Bạch Tuyết ghen, chỉ là để Tiểu Long Nữ dựa sát vào người , này là có ý gì? Cư nhiên dám nhìn cười như vậy! Giống như làm chuyện gì phản bội !

      "Có ý gì? như thế thích ăn cái đó, chỗ này của em phải là có, tại sao lại muốn ăn của người khác? Chẳng lẽ là của em đủ để ăn?" Bạch Tuyết thê lương quát, trong mắt có tia sáng.

      Mặc dù nửa người dưới còn người Lãnh Dạ, thế nhưng, đành phải vậy!

      Từ người Lãnh Dạ leo xuống, đem chăn mỏng người xé ra, xích lõa đứng trước mặt LÃnh Dạ, phẫn nộ nhìn .

      "Có phải hay em vẫn thể giúp ăn no ? Mới có thể cho bụng đói ăn quàng như thế!" Lãnh Dạ hí mắt nhìn , vóc người tệ, màu trắng của da , màu đen của mái tóc, màu hồng của đôi môi, còn có cặp núi , đẹp vô cùng .

      phen vứt bỏ tấm chăn mỏng người Lãnh Dạ, làm cho và Lãnh Dạ thân thể hai người đều trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, kéo Lãnh Dạ tới phòng ngủ, sau đó đến bên giường, nhào tới Lãnh Dạ, cơ hồ là dùng hết toàn lực mới có thể đè Lãnh Dạ lên giường, kỳ thực đây cũng là do Lãnh Dạ cố ý phối hợp, nếu chỉ bằng làm sao có thể đè xuống giường!

      “Lãnh Dạ, hôm nay em liền giúp ăn no, có phải hay thích ăn, mở miệng cho em, mở miệng cho em---“ Bạch Tuyết rống giận, chịu nổi khi Lãnh Dạ cùng Tiểu Long Nữ kia làm như vậy!

      Bạch Tuyết liền đem đại bạch thỏ của mình tới sát miệng của Lãnh Dạ, ai biết, Lãnh Dạ căn bản là phối hợp!

      Bạch Tuyết giơ lên bàn tay trắng bé, giống nữ vương mà vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dạ, lại toét miệng cười, giống con hổ .

      Lãnh Dạ lãnh trừng mắt nhìn , này lớn mật, cư nhiên dám vỗ mặt của , điều này làm vui!

      nên nhìn em như vậy, em sợ , phải là rất thích ăn cái này sao? Vì sao tại lại ăn? Mở miệng cho em, mở miệng----“ Bạch Tuyết tức giận!

      Vừa vừa vỗ vỗ lên khuôn mặt của Lãnh Dạ, khuôn mặt tuấn tú trở nên rất khó coi.

      Lãnh Dạ nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, tầm mắt quét qua khuôn mặt của Bạch Tuyết, nhìn về phía cái cổ mê người kia, xương quai xanh đầy khiêu gợi, lại sau đó là đôi đại bạch thỏ mỹ lệ trong trung lung lay như sắp đổ, tựa hồ như muốn khiêu chiến , ý là ngươi dám ăn ta.

      Nhìn xuống chút nữa là khu vực tam giác vàng, nhưng mà chăm chú quan sát kỹ chỗ, khiến nhìn điên cuồng, hơi thở bắt đầu trở nên nóng rực, vươn tay nắm cái đại bạch thỏ hung hăng nhéo nhéo, lập tức Bạch Tuyết truyền đến tiếng hừ mềm mại, thân thể khẽ run lên, khuôn mặt nhắn bị khống chế mà đỏ lên.

      “Thích ăn em như thế?” Lãnh Dạ hừ tiếng, giơ hai chân cuốn lấy phần eo của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nằm bò người Lãnh Dạ, Lãnh Dạ lập tức đem Bạch Tuyết nhấc lên, đại bạch thỏ tự nhiên mà vào trong miệng , chút khách khí hung hăng ngậm rồi mút hơi. Bạch Tuyết lại lần hừ tiếng mềm mại.

      Bạch Tuyết nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dạ:” , hôm nay có phải hay cũng ăn người phụ nữ kia?”

      nhảm!” Lãnh Dạ kêu rên, nghe thấy tiếng tiểu nữ nhân như vậy, tức đến sắp nổ cả phổi, lúc nào mà ăn cái đó của người khác!

      “Đáng ghét, ăn liền ăn, làm còn thừa nhận, em biết ở chỗ này của em là ăn no đúng hay ? Hôm nay em để ăn no yên tâm.” Bạch Tuyết cười cười, đưa tay sờ lên khuôn mặt Lãnh Dạ, ở trong mắt Lãnh Dạ lúc này giống tiểu tinh!

      Liếm môi chút, tựa như bị tinh tiến sát thân thể liếc mắt cái, đặc biệt trêu ngươi! Hai tay vuốt ve khuôn mặt Lãnh Dạ, tóc đen tự nhiên rơi xuống hai bên má Lãnh Dạ, dán người lên Lãnh Dạ, thổi khí nhè :”Lãnh Dạ, em muốn ăn .”

      bị trêu chọc, cậu bé để ở dưới cặp mông của trở nên khó chịu, hô hấp của bắt đầu trở nên loạn, khô khốc nuốt ngụm nước bọt. Động tác tiếp theo khiến Lãnh Dạ cơ hồ muốn điên, này ngồi người , hai chân chống đỡ ở giường, sau đó thổi phù tiếng, cậu bé thẳng vào. Ô, Lãnh Dạ khỏi ô lên tiếng.

      hoàn toàn nghĩ đến, làm như vậy. Thế nhưng, tiếng khúc khích kia nhắc nhở biết chỗ đó của ướt, khóe miệng vừa kéo, cười.

      Thế nhưng, này sau khi ngồi lên, cư nhiên liền bất động, Lãnh Dạ nóng nảy, đáng chết, đây là muốn dằn vặt ! chịu nổi, quả thực sắp bạo tạc, nếu động, phải hành động, nếu đêm nay bị ép biến thành thái giám!

      Rốt cuộc, nhịn được, xoay người, đổi vị trí, lấy được quyền chủ động.

      liên tiếp thở gấp, nhanh bị ép tới điên,”Ngoan ngoãn chút, muốn khiến em đau đến chết nữa chứ!” mạnh chút, cậu bé tiến vào chỗ sâu nhất, “Em ăn hết , vẫn là để giúp em.” bắt đầu vận động mãnh liệt, cuối cùng đem toàn bộ tích trữ nãy giờ đẩy hết cho Bạch Tuyết. phóng ra, toàn thân sảng khoái, cũng là chỉ có này mới có thể làm cho thoải mái như vậy, kiếp này cũng bao giờ buông ra, vĩnh viễn buông.

      Chẳng phải biết, Lãnh Dạ muốn chiếm hữu Bạch Tuyết dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng, sau này con đường của bọn họ càng lúc càng gian khổ!

      Bạch Tuyết còn biết thân phận của Lãnh Dạ, đợi được khi biết mỗi đêm mình bị người đàn ông của hung hăng chiếm hữu căn bản cũng phải là người biết như thế nào? Bất quá Bạch Tuyết rất nhanh lại muốn nhìn thấy chân thân của Lãnh Dạ.

      Trong đêm tối, Bạch Tuyết ngủ say, ánh mắt Lãnh Dạ lộ ra vẻ sắc bén trong đêm tối bắn ra ngoài cửa sổ.

      suy nghĩ vì sao mẹ của lại bỗng nhiên trở nên như vậy? Rất khó hiểu, Bình Tĩnh giới, ta báo rằng : Mẹ vẫn chưa về.

      Mẹ đâu? Chẳng lẽ mẹ ở chỗ của và Ma Quỷ- em trai của Ma Vương?

      Con ngươi sắc càng ngày càng lạnh, chau mày, chấp nhận được hành động của mẹ!

      nghĩ mãi vẫn hiểu tại sao mẹ muốn làm như vậy?

      Ngày hôm sau, Bạch Tuyết có tức giận, bị Lãnh Dạ giằng co cả đêm, cũng tức giận, chính là như vậy, mang thù, hơn nữa còn kêu rất tốt, cũng rất dễ thỏa mãn, có lẽ là , người đàn ông này quá sâu, mới có thể khoan dung với như vậy.

      Chiều ăn cơm xong, Bạch Tuyết lại về nhà mình, muốn hỏi cha về chuyện của mẹ .

      Mặc kệ chuyện có thai hay quan hệ giữa và Lãnh Dạ thập phần xấu hổ, cũng phải nhanh chóng tìm được mẹ!

      Về tới nhà, Bạch Lan rất vui vẻ ra mở cửa, sau khi vào trong Bạch Tuyết mới biết, ra là Lâm Giang ở nhà làm khách, thảo nào Bạch Lan vui vẻ như vậy.

      “Bạch Tuyết?”

      “Lâm Giang?”

      “Mình mang tới cho Bạch Lan vài cuốn sách, lâu gặp.” Lâm Giang lễ phép .

      “Đúng vậy, cậu ngồi , tớ tìm cha chút chuyện.” Bạch Tuyết mỉm cười tới thư phòng.

      Cha tự nhiên biết tới là có mục đích; thế nhưng, chuyện về mẹ của , ông tuyệt đối thể cho Bạch Tuyết, ông thể để Bạch Tuyết hận ông!

      Bạch Lan nhìn thấy Lâm Giang trong lòng cao hứng, tự nhiên có tâm tư đối phó với Bạch Tuyết, song, mẹ Bạch Lan cũng ra mua thức ăn, là muốn mời Lâm Giang ăn bữa cơm.

      Bởi vậy, Bạch Tuyết bị cha kêu ở lại cùng nhau ăn cơm.

      Đồ ăn bàn phải là Bạch Tuyết thích, chính là bởi vì mang thai, có chút kén chọn, chỉ là bản thân thích ăn lung tung, ăn vào chỉ muốn nôn ra!

      cố nhẫn nại khó chịu mà ăn ít. Chẳng biết rằng, bởi vì Bạch Tuyết nhẫn nại, gần như khiến Lang vương vĩ đại của chúng ta cơ hồ phát điên!
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 175: Động vật ăn thịt

      "Con thoải mái sao Tuyết Nhi, sắc mặt con tốt lắm." Bạch Hàn quan tâm hỏi, dù sao lần này ông có thể bình yên vô ra ngoài, tất cả là nhờ vào Bạch Tuyết, công ty của ông cũng gặp nhiều tổn thất lớn, ông cũng thay đổi ít, trong lòng con này.

      "Ba, con sao." Bạch Tuyết miễn cưỡng cười cười, kỳ thực ,trong lòng rất khó chịu!

      Sau khi Bạch Hàn ra tù, Bạch Tuyết vì mẹ, bắt đầu tiếp xúc với cha, hi vọng có thể từ trong miệng cha biết đến tin tức của mẹ, dần dần cũng có hận cha như vậy, dù sao cũng còn người thân, tìm được mẹ, trừ bỏ Lãnh Dạ chỉ còn cha là người thân của .

      " thoải mái sao?" Lâm Giang quan tâm hỏi, cậu vẫn hoài nghi Bạch Tuyết mang thai, mặc dù Bạch Tuyết thừa nhận, thế nhưng cậu vẫn có loại bỏ việc Bạch Tuyết mang thai, và Lãnh Dạ ở chung, Lãnh Dạ cũng thể ăn chay, đó là loài động vật ăn thịt, cho nên Bạch Tuyết bị ta ăn ít!

      Mặc dù nghĩ đến việc Lãnh Dạ có thể tùy ý ăn Bạch Tuyết mỗi đêm, trong lòng trong lòng cậu cảm thấy não nề, thế nhưng dù sao pháp lực của mình đủ, thể tự tìm đường chết, cho nên cậu mực chờ đợi đối thủ lớn hơn xuất đối phó Lãnh Dạ, đến cuối cùng cậu có thể ra tay, làm ngư ông đắc lợi.

      Nhìn thấy Bạch Tuyết ăn ngon, cậu liền liên tưởng đến việc Bạch Tuyết mang thai.

      Bạch Tuyết nhíu mày, trong bụng trao lên cảm giác buồn nôn, lúc này sắc mặt của lúc trắng lúc xanh, vừa thấy liền biết là khỏe.

      Bạch Tuyết áp chế hạ khó chịu, khóe miệng hơi run nên, xem như là nở cười, chỉ là trong nháy mắt, sắc mặt của biến đổi, đẩy ghế ra mà chạy vào nhà vệ sinh.

      Mọi người đều biết Bạch Tuyết muốn nôn ra.

      "Bạch Hàn, có phải Bạch Tuyết mang thai hay ? Ông xem bộ dạng nó kìa, giống như đúc khi tôi mang thai." Mẹ Bạch Lan hiếu kỳ hỏi.

      Bạch Hàn ngẩn ra, Tuyết nhi còn như vậy, sao Lãnh Dạ có thể chú ý mà làm con bé mang thai? cố tức giận dâng lên, đứng dậy vào thư phòng.

      Lấy điện thoại di động ra gọi cho Lãnh Dạ

      Lãnh Dạ có chút giật mình, Bạch Hàn lại gọi điện thoại cho , chẳng lẽ?

      Bỗng nhiên có dự cảm bất sấu, sáng sớm hôm nay Bạch Tuyết phải về nhà chuyến, chẳng lẽ là Bạch Tuyết có chuyện gì?

      "Chuyện gì?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi câu.

      Có phải Tuyết nhi mang thai hay ? Bạch Hàn trực tiếp hỏi.

      Lãnh Dạ ngồi họp, nghe thấy Bạch Hàn , có ngạc nhiên, dù sao đây là .

      "Uh`m" Đơn giản ừ tiếng.

      Tại sao có thể làm cho con bé mang thai đứa , con bé còn như vậy! " Bạch Hàn tức giận, Bạch Tuyết còn như vậy, làm sao có thể sinh con!

      "Để cho ấy nghe điện thoại. " Lãnh dạ hờn giận!

      Bạch Hàn cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, bởi vì cửa mở ra, ông liền trực tiếp tiến vào, mặc kệ thế nào ngời ta cũng là tổng giám đốc lớn, ông vẫn dám trêu chọc, hơn nữa ta lại là Lãnh Dạ, là loại nhân vật rất khó đối phó!

      Tuyết Nhi Tuyết nhi, Tuyết nhi, là điện thoại của Lãnh tổng, ta muốn con nghe điện thoại, toàn thân Bạch Tuyết ra rời, nằm bò lên bồn cầu, nghe thấy điện của Lãnh Dạ, cảm thấy rất bất ngờ, sao lại gọi vào lúc này?

      tới vòi nước, miễn cưỡng súc miệng.

      " Uy? " Lãnh Dạ nghe thấy giọng suy yếu, liền nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy? Buổi sáng hôm nay ra cửa còn rất tốt mà, lúc này nghe thấy suy yếu vậy?

      " Xảy ra chuyện gì vậy? " Vẫn là giọng lạnh lùng truyền đến.

      " Em . . . ọe ọe..."Bạch Tuyết nhanh chóng ngồi xổm xuống, lại kịch liệt nôn ra, điện thoại cũng bị nắm trong tay, mà tiếng động này cũng truyền vào trong lỗ tai Lãnh Dạ.

      Bút máy nắm trong tay gẫy đôi, cả đám cổ đông hai mặt nhìn nhau, kinh đại đến dám , ai cũng biết bên kia điện thoại xảy ra chuyện gì? Nhưng tuyệt đối phải chuyện tốt! Nhìn thấy tổng giám đốc nhíu chặt mày, liền biết lo lắng gì đó?

      Lãnh Dạ nhíu mày, cũng thể ngồi yên được nữa, bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng ra lệnh: Hội nghị hôm nay kết thúc. "

      Vừa dứt lời, người ra biến mất khỏi phòng họp.

      Tất cả mọi người lại hai mặt nhìn nhau, ai cũng có thấy qua tổng giám đốc mất bình tĩnh như thế, lại còn hành vội vàng, cũng người biết kia điện thoại là thần thánh phương nào, nhưng đều cảm thấy rất tò mò

      Bạch Tuyết nôn cảm mật ra ngoài, cực kỳ khó chịu, chậm rãi đứng lên, cha đưa cho cốc nước súc miệng

      ''Sao lại chú ý như vậy, đứa bé này thể có!" Nghe cha , khiến Bạch Tuyết sửng sốt, cha biết mang thai rồi sao?

      cho người trong nhà biết mà?

      ''Làm sao mà cha biết được vậy?" Bạch Tuyết xấu hổ hỏi, sắc mặt vẫn rất kém.

      " Cha vừa gọi điện thoại, Lãnh tổng !" Bạch Hàn hổ thẹn , con như hôm nay đều do ta tạo thành!

      Kỳ thực, có số việc cũng như Bạch Hàn nghĩ, mặc dù lúc trước ông đưa Bạch Tuyết cho Lãnh D, thìạ Bạch Tuyết cũng là người của Lãnh Dạ, đây chính là ý trời, Bạch Tuyết là hậu nhân của mẫu đơn tiên tử, nhân duyên của và Lãnh Dạ định từ kiếp trước.

      "A... ! " Bỗng nhiên Bạch Tuyết nghĩ đến còn điện thoại với Lãnh Dạ, liền cầm di động lên nhìn, đối phương cúp máy rồi. Có chút thất vọng!.

      " Cha đưa con phá thai! " Bạch Hàn lo lắng Bạch Tuyết hiểu, ngộ nhỡ bị Lãnh Dạ bỏ mặc!

      "Con muốn giữ đứa bé lại.'' Mặc dù Bạch Tuyết suy yếu, thế nhưng giọng điệu lại lộ ra kiên định.

      " được, con còn như vậy, làm sao có thể sinh con!" Bạch Hàn cao giọng chút, ba người ngoài cửa cũng nghe thấy, Bạch Lan tới.

      " Chao ôi, chúc mừng chị, chị làm mẹ nha! " Bạch Lan trào phúng liếc nhìn Bạch Tuyết cái.

      Bạch Tuyết rất khó chịu, thèm để ý tới Bạch Lan chế nhạo.

      " Lan Lan, ngậm miệng, trong nhà còn có khách, đừng để cho người ta chê cười, Bạch Hàn nhắc nhở Bạch Lan đừng làm xấu mặt!

      Bạch Lan nghĩ đến Lâm Giang cũng ngoan ngoãn thu miệng

      Bạch Tuyết ra ngoài

      "Cha. con về trước đây! Bạch Tuyết suy yếu .

      " Con như vậy rồi còn định đâu, ngồi xuống nghỉ ngơi chút , cha còn có chuyện với con, Bạch Hàn biết thể giữ lại đứa bé, Bạch Tuyết còn , tuyệt đối được!

      Bạch Tuyết là khó chịu, thêm gì nữa. trực tiếp ngồi sô pha, thế nhưng còn chưa ấm chỗ, lại chạy về phía phòng vệ sinh!

      " Chao ôi ! Thế này ăn cơm sao nổi, thực là ghê tởm chết !" Mẹ kế Bạch Tuyết lau chùi miệng miệng .

      " Câm miệng, bà từng như vậy sao?" Bạch Hàn nghiêm khắcgiáo huấn bà ta.

      "Ông -- được rồi, hôm nay trong nhà có người, tôi cùng ông chấp nhặt! mẹ kế Bạch Tuyết khó chịu .

      Bạch Tuyết ngồi lê liệt dưới đất, Lâm Giang nhìn nhìn thấy tới, rót cốc nước tới nhà vệ sinh, Bạch Lan muốn gọi Lâm Giang lại, thế nhưng Lâm Giang cũng thèm nhìn ta, đành phải thức thời dừng miệng, còn mẹ của Bạch Lan ở bên đưa mắt ra hiệu cho Bách Lan, ý là con phải cẩn thận con hồ ly tinh Bạch Tuyết này!

      “Khá hơn chút nào ?” Lâm Giang lo lắng hỏi, bây giờ cậu biết Bạch Tuyết mang thai, là đứa bé của Lãnh Dạ, biết đứa là người hay là ?

      Mắt nhíu lại nhìn về phía thân thể Bạch Tuyết, đáng chết, vẫn nhìn thấy như cũ.

      Tại sao lại như vậy.

      Vì sao thể nhìn thấy thân thể Bạch Tuyết?

      Cậu là , dùng pháp nhãn xuyên thấu, tại sao lại thể thấy!

      ngừng nghi ngờ!

      “Cảm ơn cậu!” Bạch Tuyết vô lực , cúi thấp đầu, trong lòng vẫn còn khó chịu, xem ra đồ ăn hôm nay đều ăn được chút gì, trước khia chưa từng thấy buồn nôn, tại sao hôm nay lại nôn nhiều như vậy?

      Lúc này

      “Chao ôi” Mẹ ăn linh tinh gì vậy, quả thực là thể chịu được, sói con số hai .

      lo lắng, mẹ nôn hết mọi thứ ra ngoài, sao chứ? Sói con số hai lo lắng hỏi!

      “Em chịu nổi, em cũng buồn nôn!” Đứa thứ ba cũng .

      “Ngừng! Em buồn nôn cái gì? Em cũng có mang thai!” Sói con số thứ nhất nở nụ cười.

      Lâm Giang vẫn đứng phía sau Bạch Tuyết.

      “Có muốn tôi dẫn tới bệnh viện ?”

      , cần, lát nữa sao…” Bạch Tuyết cúi thấp đầu .

      Đợi đến khi gương mặt Lãnh Dạ hốt hoảng tới Bạch gia, lạnh lùng nhìn lướt qua trong phòng, có bóng dáng , nhìn vẻ mặt Bạch Hàn và Bạch Lan hơi trắng bệch, trong lòng Lãnh Dạ càng hoảng! Người của tôi đâu.

      ở đâu?”

      “Oẹ”

      Lãnh Dạ vừa xong! Liền nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nôn.

      bỏ qua tất cả ngại mọi người, chạy thẳng tới nhà vệ sinh thấy vô lực nằm bò bồn cầu, liền bước bước dài, ôm lấy .

      Xoay người, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Giang cái.

      “Cậu đúng là có mặt khắp nơi, chẳng qua, cám ơn cậu chiếu cố người phụ nữ của tôi.” Lãnh Dạ lạnh lùng , ai cũng có thể nghe ra câu có hàm ý khác!

      cần khách khí, Bạch Tuyết chỉ là người của mà còn là bạn của tôi, tôi rất sẵn lòng chiếu cố ấy.” Lâm Giang đáp lễ Lãnh Dạ, cũng lạnh lùng .

      Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết ra khỏi nhà vệ sinh, tới bên cạnh bàn ăn, nhìn bàn cơm đồ ăn, chân mày lại nhíu chặt, thảo nào lại ói nhiều như vậy, những thứ này đều là thứ ghét ăn, mà khẩu vị của bọn đều di truyền từ , cho nên thể ăn những thứ này.

      “Sau này nên ăn cơm ở đây, làm xong việc phải trở về biết ?” Lãnh Dạ nhìn khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết trắng bệch, sắc mặt đổi , giống như trách cứ lại giống như quan tâm.

      Bạch Tuyết muốn bị ôm như vậy, rất ngại ngùng!

      Thế nhưng bởi vì nôn mửa mà thân thể còn sức lực, chân mềm nhũn nên đành để cho ôm !

      nên như vậy, đây là nhà em.” Bạch Tuyết suy yếu trả lời Lãnh Dạ.

      “Sau này em muốn ăn cơm ở đây, cho người đưa cơm tới, chứ làm sao ăn được những thứ kia.” Mẹ Bạch Lan liếc nhìn đồ ăn do chính mình tỉ mỉ chuẩn bị, cơm nước phong phú bao nhiêu, thế nhưng ở trong mắt tổng giám đốc này lại thể ăn?

      Chẳng lẽ ta đều coi Bạch Tuyết là tiên nữ nuôi dưỡng sao?

      Những thứ này ăn được, bọn họ ăn cái gì!

      Lãnh Dạ tới chỗ Bạch Hàn, lạnh lùng hiểm nhìn ông, lại từ cao nhìn xuống, giống như chỉ trích ông có chiếu cố tốt cho Bạch Tuyết.

      “Để cho Lãnh tổng lo lắng, tôi có chăm sóc tốt cho Tuyết nhi.” Bạch Hàn biết người đàn ông này bất mãn với chính mình thế là ngoan ngoãn xin lồi.

      “Biết là tốt, ấy mang thai con tôi, chưa bao giờ nôn mửa khi ở với tôi, nhưng hôm nay… khiến tôi rất thất vọng…” Lãnh Dạ bắn ra hàn quang, khiến người trong phòng đều bị đóng băng.

      Cuối cùng hàn quang của rơi vào người Bạch Lan.

      ? Nếu như phải Bạch Tuyết cầu xin tôi, chuyện lần trước chết trăm lần cũng đủ!” Lãnh Dạ ngoan .

      Bạch Lan biết bình thường mình hay bắt nạt Bạch Tuyết, xem ra ta đều biết.

      Khí thế dọa người, sau lưng khỏi toát mồ hôi lạnh! Cuối cùng chịu được đành phải cúi đầu, Lãnh Dạ mới thu hồi ánh mắt đó.

      “Về sau ít tới đây thôi, nghĩ ở đây cũng có hồi ức tốt đẹp với em!” Lãnh Dạ lạnh giọng , căm tức nhìn .

      Tại sao lại biến mình thành như vậy? thích ăn những thứ kia phải ăn! Vì sao lại miễn cưỡng chính mình!

      Lúc này ngoan ngoãn như vậy, nhất định là rất khó chịu mới có thể ngoan ngoãn để ôm như vậy.

      Bạch Tuyết xấu hổ tựa đầu vào ngực Lãnh Dạ, trong lòng được bảo vệ mà cảm động, nước mắt lại rơi xuống.

      Nhìn thấy khóc!

      “Làm sao vậy? thoải mái ở đâu sao?” Cuống quýt đặt Bạch Tuyết lên lại ghế sô pha, để cho nằm xuống thoải mái, sờ sờ lên bụng , lại sờ lên trán .

      Thế nhưng, con ngươi vẫn lạnh lùng, nhìn chằm khuôn mặt nhắn trắng bệch của Bạch Tuyết, trước đây vừa khóc, gương mặt hồng, thế nhưng gương mặt lại trắng bệch làm cho người ta nhìn thấy đau lòng!

      Lãnh Dạ đứng dậy vào nhà tắm lấy chiếc khăn ướt, tới trước mặt Bạch Tuyết, lau mặt cho , sau đó lại lau cánh tay bé.

      “Em tự ý tới.” Bạch Tuyết suy yếu .

      “Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm xuống.” tiếng ra lệnh lạnh lùng khiến người trong phòng sợ ngây người. Người này chính là tổng giám đốc Lang thị lừng lẫy sao? Đây có phải người đó ?

      Mọi người đều hoài nghi!

      Cái người đàn ông kia, giống như khối đá, lại là nhân vật huyền thoại, bây giờ lau mặt lau tay cho Bạch Tuyết.

      Sắc mặt Lãnh Dạ vẫn lạnh lùng như cũ, loạt động tác của gần như khiến người khác rớt tròng mắt, đến Lâm Giang cũng tin người này là Lang Vương.

      Cái người Lang Vương đó, ai nghĩ tới bây giờ lại làm việc này!

      Xem ra Bạch Tuyết rất có mị lực!

      Nhưng mà, Lâm Giang từng theo đuổi, vì mục tiêu của mình mà tới thế giới nhân loại, chính là để giết Lãnh Dạ, sau đó lấy kim đan, chỉ cần kim đan tới tay cậu có thể xưng vương.

      Thế nhưng, khi quen biết Bạch Tuyết, tất cả từ từ thay đổi, cậu ta trở nên tự tin, bắt đầu trở nên mềm lòng, trở nên lo lắng tổn thương Bạch Tuyết, lo lắng Bạch Tuyết khó chịu, lo lắng Bạch Tuyết vì Lãnh Dạ mà tan nát cõi lòng, cậu bắt đầu vì Bạch Tuyết lo lắng.

      Cậu biết Bạch Tuyết Lãnh Dạ cho nên cậu vẫn có vì kế hoạch của mình mà ra tay, chỉ là lẳng lặng chờ đợi, hy vọng có đối thủ cường đại loại bỏ Lãnh Dạ, đến lúc đó Bạch Tuyết hận cậu, cậu còn có thể tiếp tục làm hộ hoa sứ giả cho Bạch Tuyết, thế nhưng bây giờ nhìn Lãnh Dạ đối với Bạch Tuyết như thế, cậu gần như hiểu tất cả.

      Lãnh Dạ lạnh lùng, thế nhưng ta Bạch Tuyết.

      Lâm Giang ý thức được điểm này, tâm tình có chút phức tạp.

      Bọn họ nhau.

      Gần như có người có thể tách bọn họ ra, ai có thể dung nhập bọn họ, mặc dù Lãnh Dạ chưa từng có lời quan tâm, còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hành vi của ta cho mọi người biết ta quan tâm tới Bạch Tuyết.

      ***

      Đau buồn chính là Lãnh Dạ thể duy trì uy nghiêm được mấy ngày, bởi vì đứa trong bụng Bạch Tuyết muốn bước vào trạng thái khẩn cấp, sau trưởng thành nhanh chóng, đợi cho đến khi bọn chúng xuất , Lãnh Dạ cách nào nghiêm mặt đối với bọn chúng.
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      laula thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 176 : Bị nôn


      " muốn ăn cơm, vì sao lại miễn cưỡng! Bây giờ em mang thai, ăn nhiều những món mà em thích ăn , những món ăn có đủ chất dinh dưỡng, em xem em coi, chẳng những có bổ sung chất dinh dưỡng, lại còn nôn ra hết.”

      Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ theo sau đan đứng ở của bày ra vẻ mặt lạnh , có chút xấu hổ, " có nghiêm trọng như nghĩ, đừng nên như vậy?" Bạch Tuyết gượng gạo mỉm cười với Lãnh Dạ, hi vọng cho mọi người vẻ mặt bình thường!

      Lãnh Dạ vẫn như cũ bày ra bản mặt bài tú-lơ-khơ , hừ lạnh tiếng, "Có người mẹ như vậy sao? Em sợ nôn cả đứa ra sao!"

      Mặt Bạch Tuyết ửng hồng, nếu như phải do người còn yếu, có lẽ đỏ ửng cả mặt!

      Người đàn ông này cái gì?

      Ở đây phải nhà của , dựa vào cái gì mà bậy như thế! chút cũng biết mặt đỏ, cha vừa rồi còn cho phép làm! Bây giờ người đàn ông này lại có thể giáo huấn ói ra, còn lo lắng sợ rằng đứa cũng bị ói ra!

      Nghĩ đến Lãnh Dạ như thế, Bạch Tuyết trận nghi hoặc.

      "Đứa có thể ói ra sao?" Bạch Tuyết giật mình hỏi, hoàn toàn quên bản thân mình !

      Lãnh Dạ kêu lên tiếng!

      Đối với này chút biện pháp cũng

      "Nhớ kỹ, sau này muốn ăn gì nên miễn cưỡng ăn, nếu xảy ra tình trạng như hôm nay, còn có đứa là của , em được phép ngược đãi bọn chúng!" Lãnh Dạ nghiêm nghị ra lệnh.

      Bạch Tuyết mặc dù ủy khuất, thế nhưng cũng khỏi ngoan ngoãn nghe lời , ngoan ngoãn gật gật đầu

      Bọn chúng?

      Bọn chúng?

      Bạch Hàn và Lâm Giang có chút hiểu ý từ trong miệng của Lãnh Dạ , chẳng lẽ tại Bạch Tuyết mang thai phải , mà là hai?

      "Lãnh Dạ, đứa phải chỉ là của ..." Bạch Tuyết thấp giọng nỉ non, giống như đứa tranh thủ chơi đồ chơi mà mình thích, đôi mắt tròn to, hàng lông mi cong cong dài long lanh nhìn Lãnh Dạ, hi vọng đồng ý.

      Lãnh Dạ hô tiếng đem Bạch Hàn dọa sợ, mồ hôi trán chảy ra nhanh chóng, xung quanh nhiều người như vậy mà đứa này dám gọi thẳng tên của Lãnh Dạ , biết ta như thế nào? Tuyết nhi quá , chuyện biết quan sát sắc mặt của người khác, lúc vừa vào cửa Lãnh Dạ còn đằng đằng sát khí, Tuyết nhi lại còn dám biết sống chết gọi Lãnh Dạ!

      Ông trời ơi!

      Người đàn ông này khiến bao nhiêu người đều sợ hãi, con ngốc của ông đây là mượn lá gan của ai mà dám gọi thẳng tên ta như vậy.

      Trước kia ông có nghe qua, có người kêu lên tên đầy đủ của Lãnh Dạ, người đó liền bị ta chỉnh vô cùng thảm, cho nên từ đó về sau có ai dám gọi tên của ta, giống như tên đầy đủ của ta là kíp nổ ngòi nổ,

      Người nào gọi đảm bảo gặp xúi quẩy!

      Cam đoan rằng con của ông thảm!

      Trong lòng rất muốn giúp, nhưng biết giúp như thế nào.Cắn răng cái.

      Thầm nghĩ: con ngoan đừng trách cha giúp con, là vì cha đủ năng lực để giúp con!

      Ai ngờ!

      Lãnh Dạ có dao động cảm xúc quá lớn.

      " Nếu đứa cũng là của em ,vậy sao em còn tốt ! ăn bậy cái gì!" Lãnh Dạ lạnh giọng khiển trách.

      "Em nào có ăn bậy, những món này trước đây đều là những món mà em thích ăn nhất , làm sao em biết bây giờ ăn bị như vậy!" Bạch Tuyết ủy khuất gầm .
      Mặt Bạch Hàn còn chút máu trắng bạch, xong rồi!

      Con ông lại còn tỏ ra tức giận, là ông già hay là này người đàn ông thần thoại lãnh khốc này thay đổi?

      Bất luận là như thế nào, tương lai ông là cha vợ, vẫn là nên né tránh chút!
      Lặng lẽ vào thư phòng.

      Ở đây chỉ còn lại Lâm Giang và Bạch Lan còn có mẹ kến của Bạch Tuyết vẫn còn ở bên, Bạch Lan mặc dù đố kị với Bạch Tuyết, thế nhưng cũng dám biểu lộ ra, Lâm Giang xúc động, biểu tình mặt trở nên rất yên lặng, ta lặng lẽ tiếp thu hết tất cả, chuyện này có lẽ còn trong tầm kiểm soát của ta !

      "Có đói bụng ? dẫn em ăn." Giọng của Lãnh Dạ bỗng nhiên dịu dàng rất nhiều, thế nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      " cần , cái gì em cũng muốn ăn!" Bởi vì Bạch Tuyết nôn mửa nên miệng còn cảm thấy vị gì !

      "Vậy theo ra ngoài ăn chút cháo, còn chưa có ăn cơm." xong ôm lấy Bạch Tuyết chuẩn bị rời khỏi.

      "Lãnh Dạ, Lãnh Dạ, mau để em xuống, em có chân, như vậy rất tốt!"

      "Bạch Tuyết muốn ăn cháo hả , để dì hầm cháo cho con." Mẹ kế Bạch Tuyết lấy lòng , Bạch Tuyết biết nếu phải là bởi vì Lãnh Dạ có tiền có thế, dì ân cần như vậy hầm cháo cho .

      Từ đến lớn, đề được mẹ kế quan tâm và che chở , nếu phải bởi vì có ý chí sinh tồn kiên cường , chừng tại có được người đàn ông này !

      Mẹ kế nuôi dưỡng và dạy dỗ theo phương thức chính là bắt làm những công việc nhà.

      Đối với đứa trẻ mới có vài tuổi bị bắt làm việc nhà rất cực khổ, có thời thơ ấu tốt đẹp, thời thơ ấu của đều ở hái rau, rửa rau, gấp chăn, rửa chén bát, quét rác, lau cái bàn để sống qua ngày!

      bắt đầu nhớ lại những công việc mà phải làm, bởi vì muốn sống mà mặc kệ bị mẹ kế đánh chửi, thậm chí còn có cơm ăn!

      Hôm nay, trưởng thành, có Lãnh Dạ che chở, mẹ kế lại có thể chủ động hầm cháo cho ăn, là hiếm thấy!

      Lãnh Dạ đem hết những cảm xúc của Bạch Tuyết thu vào mắt.

      Trong đôi mắt lạnh lên tia đau lòng, tia đau lòng kia chỉ là chợt lóe mà thôi.

      "Cám ơn dì Mai ! Con muốn ăn!" Bạch Tuyết thản nhiên , trong lòng vô cùng chua xót.

      "Dì Mai, con cùng Lãnh Dạ về trước . Cha, cha. . . . . . Con muốn cùng Lãnh Dạ trở về."

      Trong thư phòng, Bạch Hàn lại bị con của ông làm kinh ngạc, Tuyết Nhi vì sao luôn kêu Lãnh Dạ!

      Kỳ , cũng thể trách Bạch Hàn đối với tên đầy đủ của Lãnh Dạ mà sợ hãi , bởi vì năm đó cái người bị Lãnh Dạ chỉnh chính là bạn tốt của ông, cho nên ông biết tính nguy hiểm của việc kêu tên đầy đủ của lãnh Dạ!

      Kỳ quái chính là, vì sao Lãnh Dạ có tức giận ? hề nổi giận?

      Chẳng lẽ. . . . . .

      Khóe miệng vừa kéo, cười, ra người đàn ông thần thoại cũng có khắc tinh, chính là Tuyết nhi nhà ông, người đàn ông nguy hiểm kia lại có thể khoan dung Tuyết nhi như vậy, tại vừa nghĩ, mọi hành động vừa rồi của Lãnh Dạ đều là vì quan tâm Tuyết nhi.

      Thảo nào Tuyết nhi dám gọi tên Lãnh Dạ như vậy, nghe ngay cả thị trưởng cũng dám gọi thẳng tên của Lãnh Dạ , tất cả mọi người là xưng hô là Lãnh tổng, ai cũng dám gọi tên Lãnh Dạ !

      "Nghe lời!"

      Bạch Tuyết cắn cắn môi, tỏ vẻ đầu hàng !

      "Tốt tốt, Tuyết Nhi , nếu rảnh cùng Lãnh tổng về nhà chơi."

      "Vâng thưa cha, chúng con , tạm biệt." Bạch Tuyết theo phía sau Lãnh Dạ rời khỏi.

      Nhưng là, ngay khi Lãnh Dạ tới cửa phòng, quay đầu, lạnh lùng câu: :

      "Xem ra nơi này thực thích hợp với cậu, ngại suy nghĩ nên ở chỗ này!" Ý tứ của Lãnh Dạ chỉ có Lâm Giang hiểu được, Lâm Giang cũng là , cho nên Lãnh Dạ mới có thể như vậy.

      Nhưng mà, Bạch Lan cho rằng Lãnh Dạ chỉ nơi này là nhà , trong lòng có chút mừng thầm.

      Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết rời khỏi Bạch gia.

      Bọn họ tới tiệm cháo, Lãnh Dạ gọi hai chén cháo, lúc nãy Bạch Tuyết đều nôn sạch , bây giờ cũng muốn uống chút cháo, thế nào nhẫn tâm con của mình chết đói theo !

      Bạch Tuyết từng muỗng từng muỗng uống cháo, Lãnh Dạ nhìn thích uống lại lấy cho thêm chén.

      Ngay sau khi Lãnh Dạ rời , Bạch Tuyết nghe thấy vài người ở bàn bên cạnh thảo luận về việc nhà của Dương cục trưởng. Bởi vì hiếu kỳ, Bạch Tuyết vểnh tai nghe.

      "Các ngươi có nghe ? Con của Dương cục trưởng bị năm tên cưỡng hiếp ."

      Bạch Tuyết nghe tới Dương cục trưởng? phải là Dương Phỉ ?

      "Nghe ta bị người khác bỏ thuốc , ở ven đường bị số người lạ cưỡng hiếp , cả đêm bị năm người đàn ông cưỡng hiếp, nghe mỗi người đàn ông đều hiếp ta hai tiếng đồng hồ, mẹ nó lợi hại!"

      Bạch Tuyết mặt đỏ lên, những người này chuyện khó nghe!

      "Mẹ nó, người đàn ông làm gần hai tiếng đồng hồ, năm người đó phải là mười tiếng đồng hồ? chẳng phải là bị làm cả đêm sao!"

      Bạch Tuyết nhíu nhíu mày!

      "Thảo nào, cả đêm chỗ đó còn ai phá!"

      "Tôi nghĩ những người đó xếp hàng tới, mỗi người đứng xem nửa giờ, nửa giờ sau mới bắt đầu xếp hàng."

      "Mẹ nó! Kia con nhóc có thể ăn nhiều như thế?"

      "Lúc đó con nhóc kia rất thoải mái , uống thuốc sao! Nếu con nhóc kia chịu được nhiều người đàn ông cắm như vậy! Bất quá bây giờ còn trong bệnh viện!"

      "Vì sao bệnh viện?"

      "Nghe ngày hôm sau con nhóc tỉnh lại, chỗ đó sưng to lên, tại ở trong bệnh viện cắt bỏ viêm châm*!"
      *chỗ này Míp biết là cái gì, ai góp í với

      Bạch Tuyết tái trắng, mẹ nha! Nghiêm trọng như thế, có đôi khi cũng bị Lãnh Dạ lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, tính tính toán cũng có bảy tám tiếng đồng hồ !

      Trời ạ, sau này phải chú ý , thể miệt mài!

      Quá nguy hiểm!

      Lãnh Dạ trở về phát Bạch Tuyết có vẻ thích hợp.

      "Thế nào, thoải mái?"



      "Đến đây, em cho biết." Bạch Tuyết rướn cổ lên, nâng tay bé nhìn Lãnh Dạ, côi muốn nghiêm túc lặng lẽ cho lãnh Dạ biết về vấn đề này.

      "Vừa rồi em nghe thấy bàn bên cạnh người ta , Dương Phỉ bởi vì bị người ta làm rất lâu, tại đều nằm viện !" Bạch Tuyết rất giật mình nhìn Lãnh Dạ.

      "Chuyện gì?" Lãnh Dạ lạnh giọng hỏi, đem bát canh đặt trước mặt Bạch Tuyết .

      "Chính là kiện kia!" Bạch Tuyết thấp giọng trả lời câu.

      "Em , biết kiện mà em là gì?" Lãnh Dạ bất đắc dĩ nhìn Bạch Tuyết, kỳ thực, là cố ý .

      biết phải thế nào cho hiểu, cắn cắn môi.

      "Chính là cái chuyện mà thích làm ."

      " hiểu, thích nhiều chuyện lắm!" Lãnh Dạ .

      "Em là cái chuyện mà em và thường xuyên ở cùng chỗ làm , ý của em là sau này phải chú ý , thể ăn lâu như vậy, ra là nguy hiểm như vậy!" Bạch Tuyết lo lắng .

      Lãnh Dạ cúi đầu, khóe miệng vừa kéo, múc thìa canh bỏ vào trong miệng uống.

      "Uy? Cái này hiểu chưa?" Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ , có chút khẩn trương.

      "Nguyên tắc của là động động càng khỏe mạnh, chẳng lẽ em nghĩ muốn cho ăn ít?" Lãnh Dạ lạnh giọng .

      mặt Bạch Tuyết xuất hắc tuyến, gì!

      nhiều như vậy! Đều vô ích!

      Ngay lúc Lãnh Dạ và Bạch Tuyết ngươi câu ta câu đấu võ mồm , ở góc có bóng đen theo đuôi từ Bạch đến nơi đây.

      Cách đây ngày, Internet xuất đoạn video rất sôi động, trong video nhân vật chính đương nhiên là Bạch Tuyết và Lãnh Dạ.

      Nội dung trải qua xử lý, trong video , Bạch Tuyết và Lãnh Dạ chính là quan hệ mập mờ, hơn nữa trong video còn có thêm ít giải thích, điều này làm cho quan hệ ái muội càng thêm là .

      Trùm kinh tế, tổng giám đốc của tập đoàn Lang thị, khẩu vị ra là đặc biệt, thích tiểu nữ sinh, lại cái cọc trâu già gặm cỏ non.

      Trong phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Lang thị

      Gương mặt Lãnh Dạ căm tức nhìn video.

      Mấy năm nay đây là lần đầu tiên có scandal tình dục, trước đây phải là có , là có truyền thông nào giám đắc tội với , mặc dù là và các từng có tiếp xúc, cũng có truyền thông nào dám đưa tin, video mặc dù phải truyền thông làm sáng tỏ, thế nhưng, bởi vì là danh nhân, hơn nữa chưa từng xuất scandal tình dục, khi xuất , tự nhiên cho hiệu suất cao kinh người!

      "Lập tức đưa cái video này làm rối loạn, nhất định phải tra ra cái người phái sau màn kia!" Lãnh Dạ đen mặt, tức giận .

      " Phải " Bình Tĩnh ra ngoài

      Để đem đoạn video rối loạn này đạt được hiệu suất cao như vậy video cần phải thời gian, hơn nữa dám cam đoan có người hay cất giữ? Muốn tìm được người đăng lên đoạn video quả có chút phiền phức.

      Lãnh Dạ ngồi ở trước máy tính suy nghĩ cách để tìm ra cái người đăng đoạn video này.

      Nghĩ đến thân phận bây giờ của mình là con người, làm người cũng có tiêu chuẩn, nhịn đau nhắm mắt, thể sử dụng pháp lực, nơi này phải là giới, thể quấy rối sống ở nơi này!

      Ngay tại thời điểm Lãnh Dạ rối rắm, Bạch Tuyết cũng ngồi nhìn đoạn video đến ngẩn người, bị chụp ảnh ?

      Tin tưởng Lãnh Dạ cũng nhất định biết!

      Bạch Tuyết cầm lấy túi xách liền ra ngoài, ai ngờ ở cửa nhà hàng bỗng nhiên xuất rất nhiều phóng viên, mỗi người đều cầm camera.

      “Tách tách tách...”, mọi camera đều hướng về phía Bạch Tuyết mà chụp.

      Bạch Tuyết giật mình, nghĩ tới bên ngoài có nhiều phóng viên vây quanh như vậy, tại vào cũng được, phía trước đều bị ngăn cản.

      “Bạch tiểu thư, xin hỏi quan hệ giữa và Lãnh Dạ là như thế nào?”

      “Bạch tiểu thư, xin hỏi vì sao xuất trong này?”

      “Bạch tiểu thư, xin hỏi vì sao cùng tổng giám đốc tập đoàn Lang thị dùng cơm với nhau?”

      ...

      Bạch Tuyết bị vây quanh, bị rất nhiều người hỏi, thể đối phó, nhưng là, biết tại trăm ngàn lần nên lung tung, bằng hậu quả rất nghiêm trọng.

      đứng lại, bàn tay nhanh chóng nắm chặt, hướng về phía màn ảnh mỉm cười, chẳng biết tại bị lên sóng trực tiếp!

      Máy ảnh vẫn như cũ chụp “tách tách...”

      Bạch Tuyết bị ánh sáng máy ảnh chiếu vào, giống như nhìn đến loạt hình ảnh, cảm giác tại mình phải là bị người vây quanh, mà là chính mình giống như ở giữa vườn hoa, nơi nơi nở đầy hoa tươi.

      Trong lòng chậm rãi bình tĩnh, còn sợ hãi, khó chịu như hồi nãy.

      Ở giữa bụi hoa bỗng nhiên có ba cái đầu nhô lên mỉm cười với .

      “Mẹ, mẹ.” đứa dùng thanh mềm nhũn đáng gọi Bạch Tuyết. (Sói con thứ nhất)

      “Mẹ, hì hì.” Lại có đứa chạy tới trước mặt Bạch Tuyết, đôi mắt to xinh đẹp, hàng lông mi cong dài long lanh, thanh mềm mại, ngọt ngoài gọi Bạch Tuyết. (sói con số 3)

      “Mẹ.” Lại thêm đứa chạy tới trước mặt Bạch Tuyết lanh lùng nhìn Bạch Tuyết, ánh mắt này rất quen thuộc, ánh mắt này rất lạnh lẽo, biểu tình rất lãnh khốc, ra khuôn mặt nhắn tuấn mỹ. (sói con số 2)

      Bạch Tuyết bình tĩnh nhìn camera, biết phải làm như thế nào.

      Hình ảnh trước mắt biến mất thấy.

      “Mọi người cần chen chúc, tôi trả lời các câu hỏi của mọi người.” Bạch Tuyết bình tĩnh tự nhiên .

      Quả nhiên, những người đó dường như cảm thấy khí thế của Bạch Tuyết, nhìn người con nhu nhược này, ngờ người lại nhẫn loại khí thế mạnh mẽ như thế, làm cho người ta thể nghe lời của . người tựa hồ có ma lực, làm cho người ta thể phục tùng .”

      “Tôi và Lãnh Dạ là bằng hữu, tôi tin tưởng pháp luật có quy định hạn chế việc kết giao bạn bè cùng tuổi? Tôi tin tưởng các bị nhất định cũng có nhiền bạn bè cùng tuổi, cũng nhất định thường xuyên cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm, ra ngoài dạo chơi. Nếu ngay cả quyền lợi kết giao bạn bè cũng bị hạn chế, hoặc là cho minh bạch, hoặc bị dèm pha, tôi tin mọi người cũng lấy pháp luật để bảo vệ chính mình. Ta chỉ muốn câu này.” Bạch Tuyết xong liền rời khỏi.

      Kỳ quái là phóng viên ai lại quấn quít lấy Bạch Tuyết, bọn họ đều vô điều kiện tin tưởng Bạch Tuyết.

      Lãnh Dạ ngồi cái ghế dựa to của ông chủ, con ngươi lạnh nhìn chằm chằm đoạn video được phát sóng trực tiếp, vẻ tàn nhẫn trong mắt giảm rất nhiều, thay vào đó là vui sướng, nghĩ tới này có thể bình tĩnh trả lời những phóng viên này.

      Chính là, vừa rồi giống như phải là , phải là Bạch Tuyết, chẳng lẽ trở lại? Nguyên thần của trở lại?

      Lãnh Dạ kích động.

      Từ ngày mà Bạch Tuyết nhìn đến vườn hoa đó, bụng của giống như lớn lên rất nhanh.

      Quần áo trong nhà vài ngày thể mặc được nữa, Lãnh Dạ tự nhiên chuẩn bị tốt cho , chính là mua quần áo mới, chính là đến vài ngày lại thể mặc tiếp được.

      Lãnh Dạ nhìn chằm chằm bụng của Bạch Tuyết, tò mò đánh giá, người phụ nữ trước kia của cũng sinh cho ít đứa , cũng biết phụ nữ mang thai bụng lớn lên như thế nào, vì sao bụng Bạch Tuyết ngày càng to rất nhanh? Chẳng lẽ nguyên nhanh là bởi vì ba đứa này rất đặc biệt.

      “Gần đây, bụng lớn lên rất nhanh.” Bạch Tuyết vuốt ve bụng .

      Lãnh Dạ tự nhiên cũng phát , nhưng chính là nghĩ ra nguyên nhân vì sao!

      ràng mới mang thai hơn hai tháng, bụng lại có thể lớn như năm tháng.

      Bạch Tuyết đọc rất nhiều sách về việc mang thai, đều phụ nữ có thai bụng ba tháng mới bắt đầu chậm rãi lớn lên, như thế bào bụng của cùng phụ nữ có thai khác giống nhau? vừa sợ hãi vừa lo lắng, cứ lớn nhanh như thế, cái bụng có thể chịu nổi hay ? Đến lúc chịu nổi nữa có thể nổ ra hay ??

      Nghĩ đến đây, bắt đầu đứng ngồi yên!

      “Lãnh Dạ, em muốn cho biết.”

      “Chuyện gì?”

      “Kỳ , đứa mà em mang thai, chúng có thể... chuyện...” Bạch Tuyết , biết Lãnh Dạ nghĩ như thế nào?
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      laula thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 177: Bắt gian

      " Uh`m " Lãnh Dạ có dao động lớn, cũng có biểu tình gì, kỳ thực, vẫn luôn là như vậy, cho dù có chuyện lớn hơn nữa, cũng đều bình tĩnh như thường!

      Bạch Tuyết nhìn thấy biểu tình Lãnh Dạ như vậy có chút thất vọng.

      Đây là chuyện kinh ngạc bao nhiêu, vậy mà lại có phản ứng gì!

      " có biết vì sao hay ?"

      "Có lẽ đứa rất đặc biệt." Lãnh Dạ lạnh lùng , con ngươi vẫn rời khỏi cái bụng nhô ra của Bạch Tuyết.

      "Có lẽ bọn chúng đặc biệt, hơn nữa còn rất đặc biệt, cho nên em dám , lo lắng bị những nhà khoa học bắt lấy nghiên cứu, bởi vì xã hội này, em tin còn chưa từng có người phụ nữ có thai nào có thể chuyện với bọn trong bụng! Đoán chừng chỉ có mình em!

      "Chính xác, bây giờ chưa từng có ai mà sau này cũng vậy." Lãnh Dạ nghiêm túc .

      "Nếu bọn chúng cứ lớn lên như vậy, chắc chắn là bụng của em chứa nổi bọn chúng! Nếu bệnh viện siêu , nhìn xem tình hình bên trong thế nào được ?" Đây mới là chuyện mà Bạch Tuyết lo lắng.

      "Mẹ, con bệnh viện đâu!" Sói con số .

      "Mẹ, mẹ cho cha là chúng con có thể , như vậy chúng con cũng muốn chào hỏi với cha chút." Tiểu gạo nếp ngọt ngào , sau đó kêu lên tiếng: Phá cách ly --

      "Ha , cha,con là của tiểu công chúa của cha." Tiếng mềm dẻo của sói con thứ ba cất lên.

      Ánh sáng trong con ngươi Lãnh Dạ mềm dịu rất nhiều.

      "Cha rất vui khi có con." Lãnh Dạ đưa tay ra sờ lên cái bụng của Bạch Tuyết, động tác rất dịu dàng.

      "Cha, còn có con nữa?" Sói con số lo lắng hô.

      "Cha cũng rất vui khi có con."

      Thế nhưng, trong bụng lại an tĩnh, Lãnh Dạ tò mò nhìn Bạch Tuyết, ý là còn có đứa nữa mới đúng.

      "Đứa thứ hai nó rất giống , nhiều, lại rất lạnh lùng." Bạch Tuyết cười .

      "Đứa thứ hai, vì sao gọi cha?" Lãnh Dạ chủ động hỏi, giọng mềm rất nhiều.

      "Cha." Trong bụng Bạch Tuyết truyền đến tiếng lạnh lùng.

      " Uh`m " Lãnh Dạ lên tiếng trả lời.

      Bạch Tuyết sờ lên cái bụng tròn vo, ràng cảm giác được tiếng tim đập bên trong, vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ có quy luật. Thế nhưng, ở mạng tra cứu phụ nữ mang thai đều tới mười tháng mới có thể sinh ra đứa , thế nhưng vì sao tới , thể giống như thường được? Vì chúng càng trưởng thành, đừng là tháng mười, chỉ đến tháng năm là chịu nổi!

      Lại qua tháng, cái bụng của Bạch Tuyết như phụ nữ có thai bảy tám tháng, xem ra giống như sắp sinh!

      Cha và Khang Cốc đều tới bệnh viện kiểm tra chút, thế nhưng Bạch Tuyết , mang thai, chứ phải sinh bệnh. Thế nhưng, những người đó nghĩ như vậy, cho rằng mắc bệnh nặng, bởi vì cái bụng của lớn lên rất nhanh, cho nênbây giờ rất ít ra cửa, mỗi ngày đều ở nhà.

      Bên trong cái bụng bây giờ lại rất náo nhiệt, thỉnh thoảng bị cái tay cái chân cử động mạnh, làm phồng cục, còn ba đứa trẻ kia múa may, lại rất ham chơi, khiến Bạch Tuyết hỏi chúng vì sao lớn nhanh như vậy, bọn chúng lại : Chúng con còn thấy lớn lên chậm!

      Bạch Tuyết thể gì!

      Đành cảm thấy cực kì bất đắc dĩ!

      Bọn chúng chỉ biết phát triển nhanh như vậy, cũng có biết suy nghĩ xem bụng của mẹ có còn chứa tiếp được nữa hay !

      Thực là tiểu quỷ có lương tâm!

      Bạch Tuyết trải qua quá trình mang thai này, cả người trường thành hơn nhiều, giống như người lớn.

      Lãnh Dạ cũng tự nhiên thương bọn nhở nhiều hơn, đây chính là trong lòng mách bảo.

      Cung Hàn biết Bạch Tuyết mang thai, trong lòng cảm thấy vội vàng, người ở giới vẫn muốn có được Bạch Tuyết, nhưng giờ Cung Hàn lại đành lòng đem Bạch Tuyết , ta biết người kia muốn có Bạch Tuyết làm gì? Thế nhưng khẳng định phải chuyện tốt!

      Gần đây Cung Hàn và Tiểu Long Nữ mực suy nghĩ biện pháp phá hoại Lãnh Dạ và Bạch Tuyết, biết Bạch Tuyết dưỡng thai ở nhà, Tiểu Long Nữ cho rằng cơ hội tới, lúc này nhất định Lãnh Dạ rất khát khao, chính là thời gian ta có thể ra tay
      Mỗi ngày Lãnh dạ đều cùng Bạch Tuyết ăn cơm, đều đúng giờ về nhà.

      Chỉ là hôm nay, Bạch Tuyết chuẩn bị xong bữa cơm chiều, nhưng thấy Lãnh Dạ trở về!

      Kỳ thực, trong khi Bạch Tuyết làm cơm, Lãnh Dạ gọi điện thoại về nhà, chỉ là Bạch Tuyết phải nấu cơm cho nên có nghe thấy, trước đây cũng từng như vậy. Lãnh Dạ gọi điện về nhà là có ai nhận máy, biết có thể ngồi ở trong sân, mà từ khi Bạch Tuyết mang thai Lãnh Dạ cũng cho dùng điện thoại, là có phóng xạ.

      Bạch Tuyết sốt ruột, mặc lên áo khoác, chờ đợi Lãnh Dạ trở về, trong lòng nghĩ rằng về nhanh, mà lúc này giống như vợ chờ đợi chồng của mình trở về.

      Bầu trời rơi xuống từng bông tuyết, lại là mùa đông, lại là trận tuyết lớn.

      Lãnh Dạ cũng tới thế giới nhân loại trong ngày tuyết như thế, Bạch Tuyết giậm chân, hai tay xoa xoa cái bụng, hi vọng bọn ngoan ngoãn tí, nên đá loạn.

      “Mẹ, trở về , bên ngoài lạnh lắm.” Sói con số .

      “Mẹ, bên ngoài trời rất lạnh, cẩn thận thân thể.” Sói con số hai .

      “Mẹ, bây giờ chúng con trong gian đoạn nguy hiểm, mẹ vẫn nên trở về .” Đứa thứ ba ngọt ngào .

      “Cái gì mà giai đoạn nguy hiểm?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.

      “Mẹ, phụ nữ mới vừa mang thai nhất định phải chú ý giữ gìn cái thai, còn mẹ bây giờ vẫn phải chú ý giữ thai, mẹ mang thai lại còn đứng ở trong tuyết rất nguy hiểm, bay giờ chúng con càng lúc càng lớn, thể sử dụng pháp lực gì cả, bởi vì làm mẹ bị thương!” Đứa thứ ba lí giải .

      Bạch Tuyết biết bây giờ mình mang thai, thế nhưng Lãnh Dạ vẫn còn chưa trở về khiến cảm thấy lo lắng, tuyết rơi càng lúc càng lớn, nhất định đường cũng rất trơn trượt, càng khiến Bạch Tuyết thể yên lòng.

      “Mẹ cần lo lắng cho cha, cha có việc gì đâu.” Sói con số .

      “Mẹ, cha mà nhìn thấy mẹ đứng bên ngoài nhất định rất đau lòng, lại giáo huấn mẹ!” Sói con số hai hảo tâm nhắc nhở Bạch Tuyết.

      “Mẹ, kỳ thực cha phải người đơn giản như mẹ nghĩ đâu, daddy rất lợi hại, có bất kỳ nguy hiểm nào.” Đứa thứ ba .

      “Xin lỗi, mẹ thể nghe lời các con, nhất định mẹ phải chờ cha con trở về, vì ta cảm thấy lo lắng!” Bạch Tuyết cảm thấy trong lòng bất an, giống như có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.

      “Mẹ, nếu như phải lo lắng tổn thương đến thân thể của mẹ, chúng con có thể tra được tung tích của cha! Thế nhưng, bây giờ chúng con ở bên trong rất chật, căn bản thể sử dụng ma pháp!” Đứa thứ ba bất đắc dĩ .

      “Vậy? Lấy ra cái mông của em !”

      có mông sao? cũng luôn chen chúc với em! Nhưng khi đó em có tức giận!” Đứa thứ ba thở phì phì .

      “Ai kêu mông của em chứa nhiều thịt, bình thường chỉ biết có ăn thôi, sắp phì ra thành con heo mất rồi.” Sói con số .

      “Ô ô...Em nào có chỉ biết mỗi ăn, em phải con heo!” Đứa thứ ba ô ô khóc lên.

      “Em còn phải là heo sao? cái mông của em còn vượt qua hai cái mông chúng ta!” Sói con số khoa trương .

      “Hừ! Từ giờ trở em giảm béo, sau này ăn cơm nên gọi em, hai người cứ chờ đó, sau khi em ra khỏi bụng của mẹ nhất định biến thành nàng ngon thả.” Đứa thứ ba thở phì phì .

      Bạch Tuyết cười cười nhìn bụng của mình, cũng quen rồi, đứa suốt ngày như vậy, đấu võ mồm là chuyện rất bình thường, có đôi khi còn động thủ khiến cái bụng của Bạch Tuyết có chỗ lồi, có chỗ lõm.

      Bạch Tuyết lo lắng cho Lãnh Dạ, khí trời tốt như thế, tại sao vẫn chưa về?

      Ngay khi Bạch Tuyết đứng ở bên ngoài chờ đợi Lãnh Dạ, Lãnh Dạ lại gọi điện thoại cho Bạch Tuyết tiếp. Đương nhiên là ai nhận!

      Hóa ra là hôm nay Lãnh Dạ có bữa tiệc quan trọng, cho nên thể trở về ăn cơm cùng với Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết đứng trong tuyết lâu, thất vọng trở về gọi điện thoại cho Lãnh Dạ, nhưng vì bình thường gọi điện cho Lãnh Dạ, bởi vì biết quan hệ đặc biệt của mình cùng với Lãnh Dạ, rất ít khi chủ động gọi điện cho , chủ yếu lo lắng gọi phải lúc!

      Mặc dù tiếp nhận Lãnh Dạ, thế nhưng, trong lòng vẫn rất khiêng kỵ đối với cái người ở trong nhà Lãnh Dạ! Kỳ thực, trong nhà Lãnh Dạ chỉ có người đâu, mà chính là cả đám phụ nữ!

      Bạch Tuyết lấy điện thoại ra do dự chút, lo lắng cho Lãnh Dạ, nhưng vẫn to gan gọi điện thoại tới đó.

      “A lô?” ngoài ý muốn chính là, bên kia điện thoại lại truyền tới giọng phụ nữ ngọt ngào. Bạch Tuyết cầm lấy điện thoại, nhìn lại dãy số, có sai mà, đây là số điện thoại của Lãnh Dạ, thế nhưng, tại sao lại có giọng của phụ nữ?

      “Xin hỏi Lãnh tổng có ở đây ?” Bạch Tuyết giả vờ bình tĩnh hỏi.

      Bởi vì lo lắng vợ của Lãnh Dạ nghe máy, cho nên mới phải là Lãnh tổng, nếu như đối phương hoài nghi, có thể là thư kí.

      “Có, nhưng bây giờ ấy tắm.” Vẫn là giọng ngọt ngào.

      Đầu óc Bạch Tuyết rối loạn, tắm sao? Lúc này tắm? Đàn ông chỉ cần làm việc tắm, chẳng lẽ ?

      “Tôi biết rồi!” Bạch Tuyết cảm thấy đau lòng, vẫn nhịn được! cũng biết bây giờ mình thành như vậy thể tiện được cho việc ấy, cho là cũng , cho nên làm tổn thương , thế như sai rồi, bây giờ là thời gian cơm chiều, lại tắm!

      nhịn được!

      Nước mắt im lặng rơi xuông, rất lâu khóc!

      biết mình khóc tốt cho thai nhi, thế nhưng, bây giờ rất khó chịu, nước mắt ngừng chảy ra!

      “Lãnh tổng ở khách sạn Thế Kỉ, có phải thư ký của ấy ? Nếu như có chuyện quan trọng có thể lại với tôi.” Giọng ngọt ngào lại vang lên lần nữa, thân thể Bạch Tuyết ngẩn ra, trong đầu xuất mấy chữ khách sạn Thế Kỉ này.

      Trong lòng cảm thấy ủy khuất, nhìn sang cơm nước bàn, cũng xó tâm tình đẻ ăn, cho nên trở lại phòng ngủ, ngửa đầu ngả xuống chiếc giường, lúc này cũng là lúc mà ba đứa phải luyện công, mặc dù bọn chúng còn chưa xuất thế, nhưng mà bọn chúng thể gián đoạn thời gian tu luyện, mỗi ngày đều phải rút ra thời gian tu luyện, nhưng mà lúc này Bạch Tuyết cũng cần yên tĩnh, biết thời gian trời tối, bọn trong bụng rất yên tĩnh, cho là bọn chúng ngủ, thai nhi sao? Ngủ ăn, ăn ngủ.

      Chỉ là, thai nhi của giống bình thường, đợi sau khi chúng sinh ra Bạch Tuyết biết thế nào là bảo bảo mạnh bạo.

      Mắt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng ép buộc chính mình ngủ, nhắm mắt, lại có chút buồn ngủ!

      Thời gian giây giây trôi qua, trong lòng của cũng càng níu chặt, còn có thể cảm giác được nhịp tim trong bụng, thình thịch thình thịch nhảy loạn, hơn nữa phải tiếng tim đập mà còn có và ba đứa . bỗng cảm thấy nôn nóng, bỗng nhiên mở mắt ra, trừng mắt nhìn đêm tối.

      Cái kia người đàn ông lạnh lùng kia lại tìm phụ nữ! ta là ai? Là vợ của hay người phụ nữ bên ngoài?

      được, nhất định phải xem sao !

      ***

      Bọn rất nhanh chuẩn bị xuất trước mặt cha trong trời đêm đầy tuyết. Bạch Tuyết bắt gian thấy cái gì đây?
      Last edited by a moderator: 15/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 178: tiểu vũ trụ bạo phát

      Bạch Tuyết nghĩ đến người phụ nữ nghe điện thoại kia, nhất định phải nhìn xem ta là ai? Nếu như là vợ của trở về, còn nếu như phải là vợ của mang Lãnh Dạ về.

      Nghĩ đến người phụ nữ kia Lãnh Dạ tắm, bây giờ đuổi còn kịp hay sao?

      Trong lòng phiền muốn chết, nắm tóc, gấp đến độ muốn kêu to!

      là đáng chết! Cài người đàn ông lạnh lùng này lúc nào cũng khiến lo lắng!

      Cuối cùng thể nhịn được nữa liền xuống giường, bên ngoài tuyết rơi rất dày, nhìn những bông tuyết rơi xuống, làm cho lòng người rối loạn.

      Rốt cuộc người đàn ông này làm gì?

      thể xem!

      Xoa xoa lên bụng, phải vì bọn mà coi chừng cha chúng.

      Trong lòng hiểu được, muốn vì bọn xem, nhưng ra là chính cũng muốn biết cái người đàn ông lạnh lùng kia làm gì?

      vốn thể thắng được người đàn ông này, trái tim luôn luôn theo , lúc nào bản thân cũng phải lạnh lùng giống như !

      Lãnh lùng!

      Tuyệt tình!

      Như vậy đau lòng!

      Giậm chân cái, cầm lên áo khoác bên cạnh, khoác lên qua loa, lo lắng những chuyện mình nghĩ xảy ra , cho nên kịp mặc quần áo cẩn thận, vì sợ đến kịp!

      Nếu như là , nhất định phải ngăn cản làm chuyện xấu!

      Dưới chân vẫn mang dép bông, giày vội vã rồi.

      Ra khỏi biệt thự liền kêu taxi, chạy thẳng tới khách sạn Thế Kỉ.

      Nhưng mà, ngay khi Bạch Tuyết vừa mới rời , Lãnh Dạ lại gọi điện thoại cho Bạch Tuyết, thế nhưng, vẫn ai nghe máy, bởi vì Bạch Tuyết đường đến khách sạn.

      Lãnh Dạ đứng dậy, thèm quan tâm bây giờ mình rời có thích hợp hay , lạnh lùng , "Xin lỗi tiếp được, tôi có việc gấp phải rời ." xong đầu cũng ngoảnh lại mà rời .

      Lúc này, Tiểu Long Nữ bên cạnh đứng dậy nhìn về phía bãi đỗ xe, nhìn thấy Lãnh Dạ thực rời , lập tức lấy ra điện thoại, gọi gấp cho Cung Hàn.

      " ta rồi, mau tới ." bây giờ Tiểu Long Nữ lại là người chủ trì bữa tiệc.

      "Các vị, Lãnh tổng có việc gấp, các vị hãy ăn bữa, tôi tính hết, còn người phục vụ, gọi hết những ngươi tốt nhất lên đây.

      "Các vị chậm rãi chơi đùa, tôi ra gọi điện thoại." Tiểu Long Nữ ra, chỉ chốc lát sau Cung Hàn đến, bởi vì ta chờ đợi cơ hội, cũng nhìn thấy Lãnh Dạ rời , mặc dù bây giờ Bạch Tuyết mang thai, ta cũng muốn chia rẽ bọn họ!

      " giỏi? Người của ta bên kia , ta ra, chính là tới đây, dù cho Lãnh Dạ trở về cũng thấy được ta!" Tiểu Long Nữ đắc ý .

      " thành vấn đề, bây giờ hãy sử dụng tên ta đặt phòng, thuật dịch dung của tôi rất tốt, bảo đảm ấy nhìn ra."

      Tiểu Long Nữ xuống lầu đặt phòng, Cung Hàn quay người lại liền biến thành bộ dáng Lãnh Dạ.

      Đợi Tiểu Long Nữ trở về, ta liền ngừng cước bộ, dám tới gần Cung Hàn, bời vì ta cho rằng Lãnh Dạ lại trở lại, sắc mặt trắng bệch!

      "Lãnh tổng?" Giả vờ bình tĩnh kêu câu.

      " Uh`m." Giọng lạnh lẽo uh'm tiếng.

      " trở lại, tôi cho rằng có việc phải rời ?" Tiểu Long Nữ có chút khẩn trương .

      " thôi." Cung Hàn biết Tiểu Long Nữ nhìn ra, liền đưa tay nắm lấy tay Tiểu Long Nữ, kéo ta rời khỏi đó, tới phòng đặt.

      " ?" Tiểu Long Nữ cảm thấy, người đàn ông này phải Lãnh Dạ, mà là Cung Hàn.

      "Uh`m?"

      "Mẹ kiếp, trâu bò. Quả thực là giống nhau như đúc." Tiểu Long Nữ xuất thần nhìn gương mặt này, nếu người đàn ông này quả là Lãnh Dạ tốt!

      Sau khi Lãnh Dạ rời khỏi khách sạn, xe phóng rất nhanh, dưới chân giẫm chân ga, giống như mũi tên bay ra ngoài.

      lo lắng cho , gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại cũng có người nhận, nhất định là xảy ra chuyện gì!

      Nhất định em thể có chuyện gì, vì Bạch Tuyết, lâu có sử dụng pháp lực, bây giờ thủ hạ của Ma Vương tìm hậu nhân của mẫu đơn tiên tử khắp nơi, cho nên Lãnh Dạ thể để những con đó phát ra Bạch Tuyết, chỉ cần sử dụng pháp lực, những con đó rất khó mà tìm được Bạch Tuyết.

      Ma Vương biết đứa trong bụng Bạch Tuyết càng lúc càng lớn, vội vàng cần máu của đứa trong bụng Bạch Tuyết để phá giải phong ấn, vẫn buông tha tìm kiếm mẫu đơn tiên tử, còn phái rất nhiều con có pháp lực cao cường đến nhân gian tìm kiếm.

      Bởi vì người Lang Vương khí, bây giờ mẫu đơn tiên tử là người thường, cho nên bọn chúng thể tìm thấy, thế giới nhân loại, biển người mịt mờ, có rất nhiều người, gì dễ tìm như vậy.

      Thế nhưng, chỉ cần Lãnh Dạ sử dụng pháp lực, những con ấy mau chóng tìm đến Bạch Tuyết, cho nên lúc này Lãnh Dạ cảm thấy rất lo lắng cho Bạch Tuyết, nhưng cũng phải lái xe trở về, bởi vì bây giờ con người bình thường.

      Lúc này, Bạch Tuyết đến, bởi vì dép bông, bảo vệ lại cho vào, đành phải ra tên của Lãnh Dạ, quả nhiên hữu hiệu, khách này chính là của Lãnh Dạ, bảo vệ cũng biết nhất chính là người bên cạnh lãnh đạo, mà người bảo vệ này cũng quen biết Bạch Tuyết, bởi vì mấy lần ta thấy bên cạnh Lãnh tổng có , chỉ là bây giờ Bạch Tuyết có chút chật vật, dưới chân dép, mặc dù bên ngoài mặc áo khoác ngoài, thế nhưng bên trong lại mặc váy ngủ, phía dưới lộ hai đôi chân trắng ngần, lại còn là trẻ tuổi mang thai!

      Từ khi bụng của Bạch Tuyết lớn nhanh, cũng gần như lộ diện, cho nên bảo vệ có nhận ra Bạch Tuyết.

      “Tôi tới tìm Lãnh tổng của mấy người, hãy cho tôi vào.” Bạch Tuyết lạnh lùng , bây giờ thới gian cấp bách, phải tranh thủ mỗi phút mỗi giây.

      là ai?” Bảo vệ nghi hoặc hỏi, đại tổng tài của bọn họ có người quen như vậy sao?

      “Mắt của sao vậy? Trước đây tôi theo Lãnh tổng có ngăn cản. Bây giờ bụng lớn hơn, liền nhận ra có phải hay ?” Bạch Tuyết nóng nảy.

      Bảo vệ gần như hiểu, chẳng lẽ đứa trong bụng này là của tổng tài sao?

      Má ơi! Đây chính là tổ tông tới, vì thế, ngoan ngoãn để cho Bạch Tuyết vào.

      Bạch Tuyết tới sảnh lớn, dò hỏi Lãnh Dạ ở lầu mấy, trong căn phòng nào?

      Tiếp tân ở đại sảnh thèm để ý tới Bạch Tuyết, nhìn điên này như bị người ta vứt bỏ, chỉ là ngờ ta lại tới để tìm chính tổng giám đốc, chẳng lẽ ta lại bị tổng tài vứt bỏ, lại còn mang thai, lại nhìn tư thế này giống như tới bắt gian, vừa nãy còn có người phụ nữ nóng bỏng đặt phòng với tên tổng giám đốc, bọn họ cũng biết hôm nay tổng giám đốc ở trong này, quản lý cũng đặc biệt căn dặn, tổng giám đốc tới, mọi người phải biểu tốt, nên để ông ta phải mất thể diện.

      Đoán chừng bây giờ tổng giám đốc cùng người phụ nữ đó chơi đùa, nhìn bộ dáng mang thai thở dốc như vậy, chắc chắn là muốn náo loạn?

      được!

      Hôm nay phải biểu tốt, dù sao cũng thể để tổng giám đốc mất hứng.

      Người đàn ông nào ăn mặn!

      “Xin lỗi, bây giờ tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, có thời gian gặp !” Lễ tân lạnh lùng .

      “Tốt nhất là mau cho tôi biết Lãnh Dạ ở phòng nào?” Bạch Tuyết vỗ bàn cái, tức giận, nhìn thời gian qua ba mươi phút, dự đoán cái người đàn ông nóng ruột kia bắt đầu đánh chiến, càng nghĩ càng thấy giận, thể tùy như vậy, tối thiểu phải xem ta là ai?

      “Dựa vào cái gì mà phải cho biết! Tổng giám đốc của chúng tôi phải ai muốn thấy thấy! biết sống chết, lại còn dám gọi thẳng tên của giám đốc chúng tôi!” Lễ tân còn khách khí .

      “Các cho tôi, tự tôi tìm, chỉ cần các sợ ảnh hưởng tới danh dự ở đây là được!” Bạch Tuyết xong, vác theo cái bụng tròn vo, nhanh chóng vào bên trong.

      đứng lại, cho đây là chợ bán thức ăn sao, muốn tới tới, muốn ! Bảo vệ, bảo vệ, mau đuổi ta ra - -“ Lễ tân bắt đầu kêu gọi bảo vệ, chỉ chốc lát sau bảo vệ vừa mới tiếp đón Bạch Tuyết tới.

      Nhìn thấy cảnh này, trán đổ mồ hôi lạnh.

      Bạch Tuyết đứng ở trong thang máy.

      “Bảo vệ, mau mang ta ra ngoài, biết từ đâu lại có điên xuất !” Lễ tân chuyện còn khách khí.

      “Này, đừng ồn ào, ấy là người phụ nữ của tổng giám đốc chúng ta, cái bụng to đó là của tổng giám đốc, đắc tội đâu!” Bảo vệ nhàng nhắc nhở lễ tân.

      vừa gì? Thực là người phụ nữ của tổng giám đốc sao? Thế nhưng, vừa muốn thuê phòng với tổng giám đốc là ai?”

      “Hai! Đàn ông có tiền đều luôn hư vậy! Những người này phải là người chúng ta có thể trêu chọc!” Bảo vệ thương hại .

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Lễ tân có chút hoảng.

      “Để ấy vào, dù cho phá hỏng chuyện tốt của tổng giám đốc, đến lúc đó trách tội xuống, chúng ta cố gắng, cứ ngăn thể ngăn được!” Bảo vệ bất đắc dĩ .

      Bạch Tuyết chui vào thang máy, tới đây từ trước, biết Lãnh Dạ luôn ở tầng cao nhất, cho nên chạy thẳng tới tầng cao nhất.

      cởi áo khoác ra, lộ ra váy ngủ bên trong, may mắn mang theo dép bông.

      Lần này, khéo léo hỏi người phục vụ.

      “Xin chào, tôi mới ra ngoài, nhưng quên mang thẻ phòng, có thể giúp tôi được ?” Bạch Tuyết ngọt ngào .

      “Vậy ở phòng nào?” phục vụ lễ phép hỏi, kỳ thực, nhìn thấy Bạch Tuyết ăn mặc như vậy cho là là khách ở đây, bởi vì lại mặc như vầy mà ra ngoài! Cho nên Bạch Tuyết lấy được tín nhiệm của người phục vụ.

      “Là phòng của Lãnh Dạ, cho nên…” Bạch Tuyết giả vờ do dự.

      Nhân viên phục vụ nghiêm túc quan sát Bạch Tuyết, Lãnh Dạ là ai? ta phải biết , mà mặc váy ngủ này lại còn gọi thẳng tên của tổng giám đốc, xem ra quan hệ của họ phải tầm thường, thế là mang theo Bạch Tuyết tới căn phòng của Lãnh Dạ.

      Cũng may lúc nãy Bạch Tuyết cởi áo, che khuất cái bụng của mình, nếu ai tin người phụ nữ có thai lại còn có thể ra ngoài đương vụng trộm!

      Bạch Tuyết theo nhân viên phục vụ tới cửa, nhân viên phục vụ có khóa phòng chuyên dụng, để tiện cho việc vệ sinh.

      Răng rắc.

      “Cám ơn, nhé.” Bạch Tuyết ngọt ngào , biểu rất tự nhiên.

      Xác định nhân viên phục vụ rời , Bạch Tuyết lặng lẽ đẩy cửa vào, bởi vì dép bông, cho nên bước có tiếng động.

      Sau khi vào, lặng lẽ đóng kỹ cửa, đập vào mắt chính là quần áo nam nữ vứt lung tung, còn có nội y phụ nữ, khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết trắng bệch, cắn chặt môi, quả nhiên người đàn ông đáng chết đó nhịn nổi!

      Bây giờ còn là bé thích khóc sướt mướt, bây giờ là mẹ của bọn , thể mềm yếu, thể tùy ý để người đàn ông của mình làm xằng làm bậy!

      Cuối cùng vũ trụ cũng muốn bộc phát, nắm chặt nắm tay, giận dữ trừng mắt nhìn quần áo ngổn ngang đất.

      Ngay khi chuẩn bị tiếp tục về phía trước
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      laula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :