1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      sao c lay ra dc ???

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Míp
      Beta: Tiểu Mèo Hoang (Angle.remix)


      Chương 163: Dã chủng

      "A? Muốn xem?" Bạch Tuyết ngờ Lãnh Dạ muốn nhìn lễ vật đặc biệt của .

      "Ừ, muốn xem." Lãnh Dạ cố ý vươn tay ra.

      "Thế nhưng, thế nhưng, bây giờ vẫn chưa thể nhìn món quà này, bởi vì bởi vì..." Bạch Tuyết ấp a ấp úng .

      "Mẹ, xin mẹ nên dằn vặt chúng con!"

      "Mẹ, nếu mẹ , chúng con để cho cha nghe thấy chúng con chuyện ?"

      " được ——" Bạch Tuyết sốt ruột kêu to hơn.

      " được?" Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.

      "A, phải là được, giờ chưa thể xem được..." Bạch Tuyết lại lần nữa gãi gãi đầu.

      "Vậy tốt , thôi, ăn cơm." Lãnh Dạ thực là thua này , chuyện đó khó khăn như thế sao?

      Ai tới cho biết, là khó khăn như thế sao?

      Lãnh Dạ làm như hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      "Ăn ăn cơm? Em em còn có chút chuyện ?" Bạch Tuyết cảm giác mình vô dụng, vì sao dám ra chứ? Giả như ấy thừa nhận bọn , cùng lắm chính mình nuôi bọn !

      Nhìn Lãnh Dạ sắp ra ngoài, Bạch Tuyết sốt ruột liền theo, đôi môi mỉm cười ngọt ngào, vươn tay bé ôm lấy cổ Lãnh Dạ kéo xuống, nỗ lực kiễng đầu ngón chân, đưa miệng ghé sát tai Lãnh Dạ , mắt nhìn xuống bụng cái, sau đó giọng thầm .

      Cuối cùng hài lòng rời khỏi tai Lãnh Dạ

      Khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết đỏ bừng, mong chờ nhìn Lãnh Dạ , vừa xong ra, muốn xem phản ứng của ?

      Lãnh Dạ ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy có chút ngứa.

      "Em vừa mới cái gì? Thanh quá , có nghe !" Lãnh Dạ giả vờ hiểu hỏi.

      "Cái gì? có nghe ? Chuyện quan trọng như vậy mà lại nghe ?" Bạch Tuyết bất lực, vất vả để lấy dũng khí ra, thế nào lại nghe !

      "Tốt lắm, em lớn lại lần nữa , ở đây lại có người khác." Lãnh Dạ rất vô tội hỏi.

      Lúc này.

      "Mẹ, mau thôi?" Sói con số hai giục .

      "Mẹ, lớn tiếng : Lãnh Dạ em mang thai con của ——" sói con số hét lớn.

      "Mẹ, nhanh lên chút cho cha mau !"

      "Em em vừa mới chính là, đói bụng , muốn ăn ớt trộn thịt bò." Bạch Tuyết bất đắc dĩ , biết bọn gấp gáp như vậy muốn làm cho ra, cũng là bởi vì tối hôm nay trừng phạt bọn cho phép ăn đồ cay - món ớt trộn thịt bò! Cho nên bọn đem hi vọng đặt lên người cha của bọn , vậy để cho bọn được ăn! Miễn cho chúng khẩn trương như vậy!

      "Mau thôi!" Lãnh Dạ mặt mặc dù có biểu tình gì, thế nhưng trong tròng mắt vẫn có chút thất vọng, này làm cái gì? Lí nhí nửa ngày cái gì cũng !

      Thực là khổ mà, tương lai bọn còn tùy thuộc vào ấy!

      Lãnh Dạ có chút thất vọng, thế nhưng tâm tình vẫn còn rất tốt , dù sao ba đứa mỗi đứa đều là tinh phẩm, thích.

      "Ôi —— ăn thịt nào."

      "Cha, mẹ vạn tuế."

      "Cái gì cha, cha còn biết có chúng ta đâu!"

      "Lãnh Dạ, ăn xong cơm,em và chuyện." Sau đó Bạch Tuyết lại câu.

      Lãnh Dạ khẽ nhíu mày, xem ra hôm nay ra được ngủ yên đây!

      Bạch Tuyết cũng nhíu mày, khó hiểu nhìn Lãnh Dạ.

      " tại nhíu mày còn chút sớm, chờ chút rồi nhíu mày cũng chậm!" Bạch Tuyết trả lời câu.

      "Đầu em có phải đều là tương ớt ?" Lãnh Dạ hoài nghi hỏi.

      "Đầu mới là tương ớt! Chút nữa em chuyện chính , tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý!" Bạch Tuyết là muốn đợi bọn đều ngủ sau đó đơn độc với Lãnh Dạ, vừa rồi bị bọn quấy rối, khiến hoang mang lo sợ!

      "Hoan nghênh em kích thích bất kỳ lúc nào."

      Bạch Tuyết liếc mắt nhìn , thở dài hơi!

      "Hi vọng bị kích thích xong vẫn chịu được!"

      Lãnh Dạ cười, đưa tay lên chạm lên khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết véo cái ,trêu trọc : " đều thích bị em kích thích, càng sâu càng... Ngô ngô..." Bạch Tuyết vội vàng hấp tấp che miệng Lãnh Dạ lại.

      tốt, người con trai này chuyện đều đòi hỏi đứng đắn, chút cũng thích hợp!

      "Làm sao?" Lãnh Dạ vui hỏi.

      "Em lo lắng bị người khác nghe thấy."

      "Ở đây trừ em và ra, còn có người khác sao?"

      "Đương nhiên —— a, đương nhiên có !" Bạch Tuyết suýt nữa đương nhiên là có người, ai! Có thể sao? Để giấu giếm tốt là vất vả!

      "Lãnh Dạ, xem chút em gần đây có phải hay béo lên?" Bạch Tuyết tự nhiên cầm tay Lãnh Dạ, hai bàn tay bé của đem bàn tay to của Lãnh Dạ cầm lên, tựa hồ rất hi vọng người con trai này phát mang thai, như vậy liền cần khẩn trương ra!

      rũ mắt, nhìn tay mình bị Bạch Tuyết cầm, hơn nữa đặt ở trong lòng bàn tay của , cảm giác được tay mềm , trơn nhẵn , con ngươi đen nhìn muốn rời khỏi, tựa hồ là ám chỉ cái gì? Con ngươi sắc có chút ấm áp len lỏi,giọng lành lạnh cũng trở lên khàn khàn mấy phần.

      "Đích thực là có thêm ít thịt, nhất là ở đây, rất vừa tay... Ngô... Ngô..." Lãnh Dạ vừa vừa đặt bàn tay an phận đặt lên người Bạch Tuyết, Bạch Tuyết hoang mang che miệng Lãnh Dạ lại, người con trai này chuyện luôn luôn ràng như thế , hơn nữa còn động tay đông chân , bọn còn thức, nghe thấy tốt!

      Ai!

      Phải mau nhanh cho biết, nếu chú ý khi chuyện !

      "Em làm gì?" Lãnh Dạ giả vờ vô tội hỏi.

      "Bây giờ là ban ngày , buổi tối hãy như vậy có được !" Bạch Tuyết lại lần nữa gãi gãi đầu.

      "Có khác nhau sao?"

      "Đương nhiên là có khác nhau!" Bạch Tuyết e thẹn , bây giờ có mấy đứa , sau này thời gian thân mật của và Lãnh Dạ có hay bị bọn nghe được ?

      Càng nghĩ mặt càng đỏ!

      Lãnh Dạ bị bộ dáng e thẹn của Bạch Tuyết khiến trong lòng gợi lên trận ngứa, nâng cằm của lên hung hăng cắn.

      "Ngô..." Bạch Tuyết thể hô hấp!

      Lãnh Dạ dừng lại, Bạch Tuyết liền hít thở dồn dập

      "Có số việc, em hãy tin ở , là người đàn ông của em, có chuyện gì còn phải lo lắng?" Lãnh Dạ mềm giọng , hiểu, này rốt cuộc là bận tâm cái gì?

      Bạch Tuyết mỉm cười ngọt ngào, rất ít khi mềm giọng chuyện với như thế, e thẹn dám nhìn Lãnh Dạ, khuôn mặt nhắn trắng trẻo đỏ bừng.

      "Thế nhưng, phải là người đàn ông của mình em sao?" Bạch Tuyết bỗng nhiên có chút thương cảm, muốn nghĩ nữa, Lãnh Dạ có vợ, đó là !

      Lãnh Dạ chống lại đôi con ngươi đen đẹp mê người , ngẩn người, giật mình bừng tỉnh, cảm thấy cũng có sai.

      Bạch Tuyết nháy mắt, chớp chớp hàng lông mi cong và dài nhìn lên khuôn mặt , tựa hồ ở chờ mong cái gì?

      Về người vợ của Lãnh Dạ, hoàn toàn biết gì cả, kỳ thực, trong lòng vẫn hiếu kỳ ?

      Bạch Tuyết nằm mơ cũng nghĩ tới người mà thương sâu sắc căn bản cũng phải là người, mà là lang vương tu luyện ngàn năm , nên vợ của tự nhiên cũng phải người, là đám sói cái, thiên tính của sói là rất hung ác , lo lắng thay cho Bạch Tuyết, biết nếu người đó biết đến tồn tại của Bạch Tuyết, có hay liền giết ??

      Nghĩ đến mà sợ a!

      Lãnh Dạ suy nghĩ chút, tựa hồ nên giải thích cho Bạch Tuyết chút.

      "Nghe ,em cần lo lắng, trái tim của , từ từ rồi em hiểu hết được nó. Giả như có ngày trong lòng có nỗi khổ bất đắc dĩ , phải lừa em, hi vọng em đừng trách ..." Ý của Lãnh Dạ là chuyện phải là con người, hi vọng Bạch Tuyết có thể tha thứ cho !

      Bất quá, sợ rằng rất khó khăn!

      Bạch Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, chuyện dấu có lẽ là chuyện về vợ của ấy, chính mình oán hối hận , đương nhiên tiếp nhận hết thải về .

      Nghĩ thông suốt.

      Con mắt lên ý cười, thở phào nhõm , dường như biết chuyện Lãnh Dạ dấu là chuyện gì? An lòng nhìn Lãnh Dạ, kỳ thực cái gì cũng đều tin, tuyệt đối hoài nghi!

      "Kỳ thực, kỳ thực, em đôi khi cũng bất đắc dĩ dối , cũng nên tức giận nha?" Khuôn mặt ngọt ngào nay lại nhíu mày, còn chuyện về bọn , cũng dấu ! Bàn tay bé vô ý thức cầm lên và ngắm nghía năm ngón tay của Lãnh Dạ , trầm mặc hồi, cúi đầu, tính tình của vẫn là rất làm cho người ta lo lắng , người con trai này rất tự tin, bá đạo như vậy, rất ưu việt, cho phép để mình bị dối gạt sao??

      Càng nghĩ càng xót xa trong lòng, tựa hồ luôn luôn kém đoạn so với ! Theo kịp !

      Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết nhìn bộ dáng biến hóa của , chiều cao của mới đến ngực của , khuôn mặt nhắn buồn rầu của bị bàn tay to lớn của vây lấy, bé như vậy có đứa , Lãnh Dạ trong lòng rất yên tâm! khỏi càng thương , nhân nhượng , nghĩ muốn hung hăng .

      " trai?" Lãnh Nguyệt bỗng nhiên xuất ở dưới lầu, Bạch Tuyết giật mình nhìn về phía dưới lầu.

      xấu hổ buông tay Lãnh Dạ ra.

      "Lãnh Nguyệt em đến rồi." Bạch Tuyết tiến lên kêu.

      "Đừng nên cùng ta chuyện, chị làm hại trai tôi như thế còn chưa đủ sao?" Lời của Lãnh Nguyệt từng chữ từng chữ như thanh kiếm đâm sâu vào trong lòng Bạch Tuyết, sai, Lãnh Dạ lần này bị bắt cóc cũng là bởi vì , cảm thấy rất áy náy!

      "Lãnh Nguyệt ——" Lãnh Dạ xuống , tức giận trừng mắt liếc Lãnh Nguyệt cái.

      " à, bị chị ta ám ảnh rồi , mẹ cũng phản đối cùng chị ta ở cùng chỗ nên mới có thể làm như vậy! lại còn cùng chị ta ở cùng chỗ! Đồ hồ ly tinh!"

      "Chị chưa từng có ý nghĩ muốn hại bất cứ ai, Lãnh Dạ bởi vì chị mà gặp chuyện may, chị rất khổ sở, thế nhưng cái này cũng có thể ngăn cản chị ấy, cho nên xin em chuyện chú ý chút!" Bạch Tuyết giọng điệu lạnh lãnh!

      "Chú ý chút? Có phải chị mang thai dã chủng phải là của tôi ——" Lãnh Nguyệt tức giận hỏi, Lãnh Dạ vừa định ra giáo huấn Lãnh Nguyệt bị Bạch Tuyết giữ lại.

      Thế nhưng, cũng bởi vậy Bạch Tuyết sắc mặt tái nhợt, lập tức lạnh lùng, ai cũng được con của là dã chủng! Thanh của cũng trở nên sắc bén .

      "Con của chị phải là dã chủng, nó có cha, chính là Lãnh Dạ, mặc dù chị và ấy thể kết hôn, chị cũng phải sinh đứa ra, chị cho phép ai vũ nhục nó, người nhà Lãnh gia thích con của chị thậm chí muốn thừa nhận con của chị, sao cả. Thế nhưng, đứa với chị mà là bảo bối của chị, em có tư cách vũ nhục nó."

      "Tôi cảm thấy da mặt của chị rất dày, chị cùng người đàn ông khác cấu kết làm bậy, đứa là của ai chưa thể xác định, tuy của tôi khoan dung với chị, còn tôi, tôi khoan dung để chị làm càn như vậy, chị mau rời khỏi đây nhanh, cách xa trai tôi ra." Lãnh Nguyệt rống giận.

      Lãnh Dạ ném qua đây đạo hàn quang, muốn giúp, chính là muốn Bạch Tuyết tức giận, quá thiện lương, cần được rèn đúc, cần trở nên cường đại, như vậy tương lai mới có thể cùng trở về giới.

      Lúc này, trong lòng Bạch Tuyết như ăn phải hoàng liên rất khó chịu, nhưng lại thể nên lời!

      "Đứa là con ai ? Chị so với em biết ràng, bởi vì nó ở trong bụng chị!" Bạch Tuyết cười thê lương, ngờ dưới tình huống này để cho Lãnh Dạ biết có thai, thực là người tính bằng trời tính!!!

      vẫn gì, nhất định là rất tức giận!

      Lãnh Nguyệt cũng cho là như vậy, cho rằng trai nhất định là tức giận vì Bạch Tuyết , cho nên đối với Bạch Tuyết có chút lớn mật..

      Thế nhưng, sai rồi, Lãnh dạ lời nào cũng phải đại biểu vì Bạch Tuyết mà tức giận, giúp Bạch Tuyết cũng đại biểu tin lời của Lãnh Nguyệt, là muốn rèn đúc Bạch Tuyết, Bạch Tuyết quá mềm yếu, cần phải kích thích khiến tức giận! Cho nên chịu đựng, nhìn Bạch Tuyết từng chút từng chút giãy giụa trong thống khổ bên cạnh!

      "Cuối cùng chị cũng lộ ra dã tâm, điều chị coi trọng chính là địa vị của trai tôi có phải hay ?"

      " như thees nào tùy em!" Bạch Tuyết lười cùng Lãnh Nguyệt so đo, điều quan tâm chính là Lãnh Dạ nhìn như thế nào.

      "Ba ——" cái bạt tay đáp thẳng lên khuôn mặt của Bạch Tuyết, theo sát là tiếng chửi : "Hồ ly tinh."

      Bạch Tuyết ngây dại, khuôn mặt nhắn trắng nõn xuất năm dấu ngón tay ửng đỏ trông có chút gai mắt! vẫn cho là Lãnh Nguyệt phải loại này người, ngờ ấy cư nhiên ra tay dã man như thế!

      Tâm Lãnh Dạ đau xót!

      Bạch Tuyết chậm rãi sờ lên mặt mình, ánh mắt từng chút từng chút lạnh xuống, ánh mắt như châm chọc.

      "Ba ——" hung hăng bạt tay lên mặt lãnh Nguyệt.

      Bạch Tuyết làm được, Lãnh Dạ vui mừng, độ lạnh trong mắt cũng giảm xuống phần, ấy làm được, biết bảo vệ mình , biết phản kích lại.

      ", loại đàn bà này còn nhanh đưa chị ta quăng —— "

      "Ba ——" lại là cái bạt tai.

      "? Sao lại đánh em, chẳng lẽ lại vì con hồ ly tinh kia mà đánh em, từ đến lớn, chưa từng đánh em!" Lãnh Nguyệt thương tâm khóc lớn lên.

      Bên cạnh Bạch Tuyết sửng sốt, đây là tình huống nào?

      Lãnh Dạ đánh Lãnh Nguyệt ?

      phải giận sao?

      hận dấu việc mang thai ư???

      cư nhiên giúp đỡ đánh người em vẫn thương ư?

      " ấy là người phụ nữ của , cũng là chị dâu của em, em là rất quá đáng!" Lãnh Dạ mặc dù đau lòng thay cho em , thế nhưng, cho phép làm càn.

      "Chị ta xứng làm chị dâu của em, chị ta có bản lĩnh gì để làm chị dâu em ——" Lãnh Nguyệt khóc chạy ra .

      Trong lòng Bạch Tuyết nay cũng tức giận, vì mà Lãnh Dạ đánh em của , biết vẫn còn quan tâm của , còn là chị dâu của Lãnh Nguyệt! Bạch Tuyết đỏ mặt.

      "Mẹ, mẹ sao chứ?"

      "Mẹ, mẹ có đau hay ?"

      "Mẹ, tại sao mẹ lại chế ngự chúng con? cho chúng con sử dụng pháp lực, nếu , vừa rồi mẹ có thể dễ dàng giáo huấn ta!"

      Bạch Tuyết lời nào, sờ sờ bụng dưới.

      "Đói bụng?" Lãnh Dạ hỏi, bọn đối thoại đương nhiên nghe thấy , cũng biết Bạch Tuyết là có ý gì, bất quá phải đợi Bạch Tuyết chính miệng với chuyện về đứa .

      "? Sao hỏi chuyện em mang thai?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi Lãnh Dạ.

      "Ăn cơm trước, ăn xong cơm, em hãy giải thích cho biết."

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết có loại dự cảm bất an, người con trai này có đôi khi rất keo kiệt , nhất định ghi hận việc giấu !

      "Mẹ, đừng lo lắng, cha tứ giận đâu, mẹ yên tâm ." Sói con số .

      "Mẹ, cha tức giận với mẹ , cha nhất định thích của chúng con." Sói con số hai an ủi Bạch Tuyết.

      "Cái gì nha! Cha thích nhất là bắt nạt mẹ , xem ra tối hôm nay cha lại tiếp tục bắt nạt mẹ." Sói con số ba nghiên cứu đạo.

      Bạch Tuyết đỏ mặt, Lãnh Dạ cũng có chút nho ngượng ngùng!

      "Em ba, nếu quả như là em , vậy hôm nay chúng ta mở ra hệ thống cách , bởi vì nếu chúng ta nghe thấy làm mẹ xấu hổ nha." Sói con số .

      "Cái gì cư! phải là xấu hổ , mà là ngượng ngùng!"

      "Mặc kệ , bất kể là xấu hổ hay là ngượng ngùng, dù sao là trẻ con cũng thích hợp! Nhất định phải mở hệ thống, để ngừa vạn nhất!" Sói con số nghiêm túc .

      "Đúng đó, chúng ta là nên để cha và mẹ có gian riêng, cha lâu rồi có bắt nạt mẹ, có thể nhịn được nữa rồi!" Sói con số hai rất thâm trầm .

      Bạch Tuyết mặt đỏ như là quả đào , Lãnh Dạ cũng có chút xấu hổ, ai! Đám thực là cực phẩm nha, quả thực đạt tới đỉnh điểm!

      " là vẫn hiểu tại sao, mẹ bị cha đều bắt nạt thành như vậy , vì sao còn rất thoải mái ? hiểu!" Sói con số ba rất giải thích được .

      Bạch Tuyết khiếp sợ, trời ạ ——

      Chuyện này đó bọn họ cũng đều biết?

      Muốn chết, muốn chết!

      Mắc cỡ muốn chết ! .

      Mắc cỡ muốn chết !

      Bạch Tuyết chạy trốn vào phòng vệ sinh, đỏ mặt hô.

      "Lãnh Dạ, ăn cơm trước , chút nữa em xuống liền." Bạch Tuyết vội vã chạy phòng vệ sinh, Lãnh Dạ đương nhiên biết vì sao? Sợ rằng đám sắp gặp phải gặp tai ương!
      laula, Elise TuyenAndrena thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      3 dua nho cua c BT ghe Gom thiet, ca chuyen phong the cua cha me Chung cung biet tat tan tat

    4. Friendangel2727

      Friendangel2727 Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      28
      Tội nghiệp nữ chín quá :yoyo25:

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: MÍP

      Thứ 164 chương: Mạnh mẽ

      Bạch Tuyết nhất định là giáo huấn bọn , Lãnh Dạ hiếu kỳ, thân vào toilet.

      Quả nhiên, Bạch Tuyết tay chống nạnh, tay chỉ bụng gầm .

      "Mấy đứa các con có thể hay yên tĩnh lúc, cư nhiên ở trước mặt cha các con hươu vượn, may mắn là cha các con nghe được, nếu mẹ rất mất mặt! tại mẹ muốn nghiêm túc suy nghĩ chút rốt cuộc có nên thừa nhận chuyện mẹ mang thai , ai bảo các con lung tung !" Bạch Tuyết uy hiếp.

      "Mẹ..." Thanh ngọt ngào, mềm dẻo vang lên, sói con số ba giỏi nhất là dỗ người, chính là vì thanh ngọt ngào chết người này, khiến cơn giận của Bạch Tuyết giảm nửa, tiểu gia hỏa này liền tiếp tục làm nũng.

      "Mẹ, nên... con chỉ muốn cho cha biết chúng con tồn tại..." Vẫn là giọng chết người.

      "Ai bảo các con nghe lời!" Bạch Tuyết , trong giọng còn chút tức giận nào.

      Kỳ thực, trong lòng Bạch Tuyết rất muốn Lãnh Dạ biết nàng mang thai, thế nhưng, chuyện mới vừa rồi nguy hiểm, nếu như bị Lãnh Dạ nghe thấy những lời này, ấy cho là mình rất khát khao, bị cắm có bao nhiêu thoải mái đâu! thể để ấy biết, quá mất mặt!

      "Mẹ, sau này, ba đứa bọn con ngoan ngoãn , mẹ... nên tức giận có được ... con rất mẹ..." Thanh ngọt ngào tựa hồ có ma lực, đem toàn bộ cơn tức giận của Bạch Tuyết biến mất.

      Sao biết, lúc này trong lòng bọn chúng lộ vui thích chứ!

      Bọn chúng là muốn cho cha biết bọn chúng tồn tại, vì mẹ bọn chúng có đôi khi rất tùy hứng, động chút là cho bọn chúng ăn đồ cay- ớt trộn thịt bò! là, luôn luôn lấy đồ ăn ra trừng phạt bọn chúng!

      Cho nên bọn chúng cần thần hộ mệnh, đương nhiên là cha bọn chúng - Lãnh Dạ .

      Trước đây bọn chúng còn lo lắng mẹ rất yếu đuối, trông nom bọn chúng tốt, ngờ bây giờ mẹ lại nghiêm khắc như thế, khiến cho bọn chúng có chút lo lắng, mẹ luôn luôn lấy đồ ăn để uy hiếp bọn chúng, như vậy bọn chúng lúc nào mới có thể to lớn!

      Cho nên so với cùng cha mau nhanh quen biết là điều quan trọng nhất.

      Thế là, bọn chúng phái Tiểu gạo nếp đoàn ra đối phó mẹ.

      Tiểu gạo nếp đoàn đương nhiên là sói con số ba, chính là lang vương tiểu công chúa.

      Cũng bởi vậy, bọn họ sau này cũng gọi sói con số ba: Tiểu gạo nếp đoàn.

      "Vậy, sau này các con được nghe lén tâm tư của mẹ, có biết hay ? Còn có... thời gian mẹ ở cùng cha... Các con được phép xuất , được biết chúng ta làm gì! Nếu , mẹ liền cho cha con biết là có các con!" Bạch Tuyết nghiêm nghị , bởi vì cho rằng đây là rất vấn đề nghiêm trọng, đứa cơ hồ là gì làm được, điều này làm cho rất sợ hãi, như vậy sao được? điểm ** cũng có, quá đau khổ!

      "Có thể, con cùng cả và hai quyết định, sau này mẹ và cha chỉ cần lên giường, chúng con liền mở tất cả hệ thống cách có được ? Tuyệt nghe trộm, tuyệt có nhìn trộm cái gì hết?" Tiểu gạo nếp đoàn nãi lý nãi khí .

      "Còn có, chính là, cha con có đôi khi cùng chỗ với mẹ, cũng phải là ở giường , các con cũng phải mở hệ thống, được soi xét chúng ta có biết hay ?" Bạch Tuyết nghĩ đến Lãnh Dạ thường xuyên chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được địa điểm liền cắn ngụm, hoặc là sờ phen! Như vậy cũng nên!

      "Thế như vậy , sau này nếu như cha mà cắn mẹ, mẹ liền ra tín hiệu cho chúng con, chúng con liền mở hệ thống có được ?" Sói con số ba nghiêm túc .

      "Đúng vậy, cha con cầm tinh con chó , liền thích cắn người! Vậy cho các con biết, sau này chỉ cần mẹ vỗ bụng ba cái chính là khẩn cấp mở hệ thống, các con nhất định phải nghe theo có biết hay ?" Bạch Tuyết sắc bén hỏi, có pháp lực, biết bọn rốt cuộc có làm , cho nên vẫn là nghiêm khắc ít, phỏng chừng bọn ngoan ngoãn nghe theo.

      "Mẹ, cha thế nào lại là cầm tinh con chó ! Cha là sói, hơn nữa còn là lang vương vĩ đại!" Sói con số ba bất tri bất giác ra.

      Lúc này, Lãnh Dạ thân ngừng thở quan sát Bạch Tuyết.

      Trong bụng ba đứa cũng biết gây họa, sợ đến chút thanh cũng dám phát ra!

      Ai biết, lát sau.

      "Ha ha... Các ngươi, các ngươi đúng là giống như cha của các ngươi , ấy chính là như vậy: Ta là sói ." Bạch Tuyết học theo thanh của lãnh Dạ mà .

      Lãnh Dạ gì!

      Sói con số gì!

      Sói con số hai gì!

      Tiểu gạo nếp đoàn gì!

      "Kỳ quái, các con có trao đổi với ấy, sao lại có thể giống như nhau thế chứ? Quá khôi hài , thế giới nào có loài sói như thế ! Cười chết mất thôi ." Bạch Tuyết khanh khách cười rộ lên.

      "Mẹ! ra là mẹ hiểu như vậy ! Ai —— con lo lắng thay cha, mẹ thủy chung cùng đứa đơn thuần giống như nhau, tương lai sau khi sinh, mẹ có thể hay chăm sóc chúng con! Cha chắc cũng muốn đối mặt với bốn đứa trẻ!" Tiểu gạo nếp đoàn .

      " bậy bạ gì đó! Mẹ là người lớn, thế nào lại là đứa ! Mặc dù so với người khác mẹ còn bé, thế nhưng, chỉ cần mẹ mang thai, mẹ chính là mẹ thôi! Thế nào có thể cùng các con so sánh sao!" Bạch Tuyết vui , bọn đem kém như thế , kém như vậy sao?

      “Vậy mẹ chúng ta cứ quyết định như vậy, mẹ nhất định phải mau nhanh cho cha biết tồn tại của chúng con."

      "Biết rồi, , mẹ mang các con ăn cơm." Bạch Tuyết hài lòng cười, cuối cùng cũng đối phó được đại , sau này Lãnh Dạ hôn , cũng cần phải lo lắng .

      tới trong phòng ăn, Lãnh Dạ đem đồ ăn đều chuẩn bị xong.

      Sau bữa cơm chiều, Bạch Tuyết nhàng vỗ lên bụng ba cái, mặc dù cực lực che giấu động tác đặc biệt của chính mình, thế nhưng vẫn bị Lãnh Dạ nhạy bén thu hết vào mắt. Khóe miệng trừu trừu.

      " mua cho em bộ quần áo, chút nữa thử xem có hợp ?" Lãnh Dạ mềm giọng câu, Bạch Tuyết sửng sốt, quần áo? Lại mua cho quần áo, mấy ngày nay là như thế nào, lúc nào cũng mua quần áo cho , bên trong , bên ngoài , có đôi khi là nguyên bộ .

      "Vì sao lại mua quần áo cho em? Em có rất nhiều quần áo, em mặc được nhiều như vậy! Sau này nên mua nữa! Hơn nữa, qua khoảng thời gian nữa có lẽ mặc được nữa..." Thanh câu kế tiếp của Bạch Tuyết rất , giống như là tự với chính mình, thế nhưng cũng bị Lãnh Dạ nghe thấy .

      ra Lãnh Dạ lo lắng quần áo trước đây của Bạch Tuyết rất chật, cho nên gần đây từ trong ra ngoài đều mua cho Bạch Tuyết ít, hi vọng ủy khuất đám trong bụng, đám có ba đứa, chắc hẳn sau này bụng phá lệ lớn hơn chút.

      Bạch Tuyết ăn xong , vẫn như cũ vẫn là ngoan ngoãn thử quần áo, chắc chắn quần áo mua đều rất đắt, vẫn là nên thử chút, nếu hợp có thể đổi lại!

      Nhưng lại nghĩ mỗi lần mua quần áo mặc đều rất vừa vặn, hình như là đặt làm giống nhau.

      "Em rất thích cái này." Bạch Tuyết bất ngờ, bộ quần áo này rất thích, thế nhưng, ngay lúc thay quần áo.

      Lãnh Dạ từ xa bước tới trước mặt , ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống, bởi vì nhìn thấy vết thương người , như là bị vật cứng đánh trúng.

      Kỳ thực, vết thương người Bạch Tuyết là do Bạch Lan dùng chổi lông gà mà đánh, Lãnh Dạ nhìn thấy người có hai vết bầm tím, khuôn mặt đen lại trong nháy mắt, hơn nữa còn rất lạnh.

      "Ai đánh ?" Lãnh Dạ tức giận hỏi.

      ngờ người phụ nữ của còn có người dám khi dễ!

      Bạch Tuyết khẩn trương nhìn Lãnh Dạ, ánh mắt của hung dữ, dọa người, người tàn nhẫn, Bạch Tuyết vẫn luôn biết thế, nhưng mà, mặc kệ thế nào Bạch Lan là con của cha, Bạch Tuyết cũng đánh lại Bạch Lan, cũng tính là có hại!

      lắc lắc đầu, muốn khiến cho cha thêm ngột ngạt, Lãnh Dạ là con người nguy hiểm, mà nổi giận, người bình thường có khả năng chống đỡ được !!!

      Lãnh Dạ thấy bộ dạng này của , càng trở nên tức giận !!!

      này là che dấu ai?

      "Là là do em tự mình bị ngã ..." Bạch Tuyết thấp giọng trả lời. Cúi đầu, biết làm bộ dáng như thế nào cho phải , cố ý né tránh, trong ánh mắt trộn lẫn tia áy náy, biết là quan tâm , thế nhưng, mặc kệ thế nào, cũng giáo huấn Bạch Lan, vẫn còn phần nào bận tâm đến cảm nhận của cha.

      Lãnh Dạ cũng phải đồ ngốc, mọi cử chỉ của Bạch Tuyết đều bị thu hết vào trong mắt , trong lòng càng thêm phẫn nộ!

      "Dám đụng đến người của , chính là muốn chết!" Lời Lãnh Dạ khiến Bạch Tuyết hoảng sợ.

      Bạch Tuyết vừa nghe, tốt!

      Người đàn ông này muốn giết người sao? Chỉ vì người có hai vết bầm tím ???

      " vì em mà giết người sao?" Bạch Tuyết chớp đôi lông mi cong dài nhìn Lãnh Dạ.

      "Có thể."

      Bạch Tuyết nóng nảy, liền ôm lấy cánh tay Lãnh Dạ.

      "Nhưng, nên vì em mà giết người."

      "Người phụ nữ của , còn nỡ đánh, ai dám —— "

      "Em chính là bị ngã , thực , liên quan tới bất kỳ ai, đừng nên truy cứu nữa có được ? Em còn có chuyện quan trọng hơn muốn cho ." Bạch Tuyết cực lực che giấu tâm tư lo sợ của chính mình, sợ Lãnh Dạ giết Bạch Lan, đến lúc đó chẳng khác nào giết cha, Bạch Tuyết làm được, mặc dù Bạch Lan đáng ghét, thế nhưng, sau này tự bảo vệ lấy chính bản thân mình, thể để Lãnh Dạ vì mà làm chuyện phạm pháp!

      Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết sau khi cơm nước xong len lén ở bụng vỗ ba cái, ý là tại bọn mở tất cả hệ thống cách . Như vậy bây giờ bọn họ là an toàn , ai có thể nghe trộm.

      " gần đây hay nóng giận, có phải hay là bởi vì lâu có cái kia ... Cho nên mới phải nổi giận..."Bạch Tuyết .

      "A?" Lãnh Dạ ngoài ý muốn nhìn Bạch Tuyết, ngờ này cư nhiên như vậy, bất ngờ, rất giật mình, chẳng lẽ cũng muốn ?

      "Em tại liền tắm, chờ em..." Bạch Tuyết ngọt ngào ,mềm dẻo . Kỳ thực, Tiểu gạo nếp đoàn trong bụng Bạch Tuyết thực là di truyền từ Bạch Tuyết, cùng Bạch Tuyết chuyện chính là giống nhau, Lãnh Dạ lập tức liền nguôi giận , hơn nữa thân thể tê tê như bị điện giật.

      "Khụ khụ! Cùng nhau tắm ."

      "A?"

      "Cùng nhau tắm, thôi."

      "Này..." Bạch Tuyết mặt đỏ tim đập nhìn Lãnh Dạ.

      Ai ngờ vừa tiến vào phòng tắm, tất cả đều thay đổi, vốn yên tĩnh Lãnh Dạ bỗng nhiên trở nên rất thị huyết.

      " , thực là nợ em , em sờ sờ ở đây, nhanh chóng bị em làm cho sắp chết ——" Lãnh Dạ liền nắm tay Bạch Tuyết hướng hai chân chính mình mà vuốt ve.
      ( Míp : edit đoạn này >.< .... đen hết đầu... phụt hết máu mũi... )

      Bạch Tuyết bị ánh mắt của dọa đến sợ, thế nào bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt rất hung hãn!

      ngờ cư nhiên rất nhanh kéo xuống khóa quần của , vẻ mặt Bạch Tuyết có chút lúng túng, người đàn ông này thế nào lại cấp bách như thế, thậm chí ngay cả cởi quần cũng kịp , quần rơi đến đầu gối, cuối cùng rơi mặt đất. Hạ thân chỉ còn lại duy nhất ***, cũng lười cởi, chỉ là lay chút, chỉ thấy cái kia chôn ở trong bụi cỏ mạnh mẽ liền chui ra, hơn nữa cao cao nổi lên, Bạch Tuyết bị dọa đến sắc mặt đều biến hóa.

      "Sờ nó ——" Lãnh Dạ tiến ra lệnh, Bạch Tuyết môi run lên. ( Tác giả : hì hì, Tuyết nhi thảm! )
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :