1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 159: Bị bắt cóc


      " tại đứa biết cái gì? Đợi khi chúng lớn lên, em làm sao cho chúng gia đình hoàn chỉnh?" Khang Cốc tức giận , muốn Bạch Tuyết giữ lại đứa trong bụng!

      Lúc này.

      "Ghét! Lại có thể dám chúng ta biết gì? Chúng ta biết nhiều hơn so với ta!"

      "Ô kìa! Được rồi, ta chỉ là người phàm, đương nhiên biết lợi hại của chúng ta."

      "Nhưng, bây giờ chúng ta phải tìm người nhà giúp tay!"

      Khang Cốc nhìn Bạch Tuyết, nhíu mày.

      "Được rồi, dẫn em tìm họ Khang Nghị của , xem ấy có biện pháp nào ?" Khang Cốc biết tính tình Bạch Tuyết, nhìn rất yếu đuối, kỳ thực tính tình rất ngang tàng, khi quyết định chuyện gì, cũng thay đổi, nếu như giúp Bạch Tuyết, khi Lãnh Dạ có việc, Bạch Tuyết cũng muốn sống!

      Nhìn Bạch Tuyết sốt ruột, bộ dạng đau lòng, Khang Cốc cũng nỡ!

      lay chuyển được Bạch Tuyết, đành phải đáp ứng !

      "Cám ơn Cốc."

      Hai người chạy tới nơi ở của Khang Nghị, mặc dù rất trễ, thế nhưng việc rất khẩn cấp.

      "Cái gì? thấy Lãnh Dạ?" Khang Nghị giật mình .

      "Phải, ấy bị người ta bắt cóc!" Bạch Tuyết chắc chắn .

      "Có phải nhầm rồi hay ? Lãnh Dạ bàn về đầu óc và bản lãnh cũng xảy ra chuyện này! Muốn tính kế ta sợ rằng còn chưa có người sinh ra! Nhất định là hai người nhầm rồi!" Khang Nghị cũng tin, Lãnh Dạ bị bắt cóc, quả thực là truyện cười!

      " ấy bị người ta hãm hại! Là mẹ ấy liên kết với người ngoài đặt bẫy hãm hại ấy, mục đích là muốn có được tôi!" Bạch Tuyết biết nhất định phải ra nguyên nhân Lãnh Dạ bị bắt cóc, liền , mới có thể lấy được tin tường từ Khang Nghị.

      "?" Khang Nghị nhìn Bạch Tuyết.

      như mộng như ảo, nếu khuôn mặt nhắn sinh đẹp này, trong lúc nhất thời Khang Nghị nên lời, đầu óc trống rỗng!

      Lãnh Dạ?

      Bạch Tuyết?

      Khang Cốc?

      Còn có người đêm đó ôm Bạch Tuyết ?

      Còn có !

      Rốt cuộc còn có bao nhiêu người đàn ông cảm mến với Bạch Tuyết? ?

      Lãnh Dạ oai phong đời đó, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, mấy năm nay chưa bao giờ xảy ra chuyện, ngờ vì Bạch Tuyết mà bị người ta tính kế hãm hại, bị bắt cóc?

      Là ai?

      Là ai muốn có Bạch Tuyết?

      Có phải là người đàn ông đêm đó ôm Bạch Tuyết hay ?

      Nhắm mắt lại bắt đầu nhớ lại tình cảnh đêm đó Bạch Tuyết bị ôm , người đàn ông kia mặc dù tức giận, nhưng nhìn ra ta Bạch Tuyết, dường như trong ánh mắt xen lẫn chịu đựng?

      Chẳng lẽ là ta?

      "Khang Cốc vào đây cùng ?" Khang Nghị nghiêm túc , sau đó trực tiếp tới gian phòng bên cạnh.

      Khang Cốc theo Khang Nghị.

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với cậu? Cuối cùng ấy là bạn ai? Cậu thích ấy đúng ? Thế sao bây giờ ấy vội vã vì Lãnh Dạ như vậy, giải thích xem nào?" Khang Nghị rất giải!

      " ấy?" Khang Cốc buồn phiền ngồi xuống, buồn vì mình có coi trọng Bạch Tuyết, bị người khác thừa cơ mất! buồn vì Bạch Tuyết Lãnh Dạ, buồn vì có được Bạch Tuyết!

      Nhìn bộ dạng Khang Cốc đau khổ, hình như Khang Nghị hiểu ra.

      " giúp ấy, ấy còn như vậy, hẳn cũng như cậu, vẫn nên học tập, mà phải xen lẫn trong quan hệ phức tạp này, chuyện của Lãnh Dạ, cảnh sát tham gia, ấy cần bận tâm !"

      Sở dĩ Khang Nghị như vậy là muốn giúp em mình tranh thủ với Bạch Tuyết, so với những người kia, Khang Cốc phải là đối thủ của họ, nhất là đối thủ lại là Lãnh Dạ!

      ", nhất định phải giúp ấy, ấy mang thai!"

      Khang Nghị khiếp sợ, Bạch Tuyết như vậy, còn chưa tới hai mươi tuổi, lại có thể mang thai!

      "Bộ dạng cậu như vậy xem ra đứa phải của cậu?" Khang Nghị đau lòng hỏi.

      " ấy thể có việc gì, Lãnh Dạ gặp chuyện may, ấy sống được! ? Em muốn Bạch Tuyết có chuyện, nếu em sống nổi! Cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp?" Khang Cốc đau lòng .

      Khang Nghị nắm lấy cổ áo Khang Cốc, ném ra.

      "Cậu vẫn là Khang Cốc mà biết sao? Cậu lại có thể ra những lời này! Có nghĩ tới cảm giác của hay ?" Khang Nghị ngờ em mình lại hãm sâu như vậy!

      Kỳ thực!

      Hãm sâu như vậy chỉ có Khang Cốc!

      Từ sau khi nhìn thấy Bạch Tuyết, ngày nhớ đêm mong, trong đầu toàn là của bóng dáng Bạch Tuyết, mặc kệ cũng được!

      cũng bị bắt làm tù binh!

      Tim của bị Bạch Tuyết giam cầm!

      Mặc dù chỉ thấy qua hai lần, tim của liền giao lại cho bé kia, huống chi là em trai tuổi này!

      Buông em trai ra, lui về phía sau mấy bước!

      "Tài ! Tài !" thống khổ nỉ non!

      Thảo nào lại có người dám bắt cóc Lãnh Dạ, vì này thà rằng chết cũng muốn tranh thủ, giống như em trai , ấy, nó sống được! Nghe dường như có tiền đồ, nhưng lại là lời !

      Thế nhưng, tâm của Bạch Tuyết chỉ thuộc về người kia!

      Khang Cốc , Bạch Tuyết có Lãnh Dạ sống được? Đây là ý gì? ấy Lãnh Dạ?

      ấy Lãnh Dạ!

      "Mục đính kẻ đó bắt cóc Lãnh Dạ là vì muốn Bạch Tuyết, như vậy gần đây cậu và Bạch Tuyết ở lại chỗ này của trước, ấy ra ngoài như vậy rất nguy hiểm!" Khang Nghị .

      "Cảm ơn , em bảo vệ ấy tốt."

      " hi vọng em có chuyện!" Khang Nghị xót xa ra ngoài.

      " và A Cốc ở nhà của trước , tôi nghĩ biện pháp."

      "Cám ơn ." Bạch Tuyết đứng lên cảm ơn, trong mắt vẫn tràn đầy lo lắng, khiến lòng Khang Nghị nhói đau, lo lắng cho Lãnh Dạ!

      Bạch Tuyết về phòng cho khách, Khang Nghị và Khang Cốc có trực tiếp nghỉ ngơi, mà là ra ban công uống rượu.

      Tâm tình hai người cũng tốt, Khang Nghị ngờ mình luôn nghĩ tới lại có thể có người đàn ông trong lòng! vất vả mới gặp được khiến động tâm, lại là Bạch Tuyết, em mình thích, còn là của bạn tốt!

      Bạch Tuyết cũng có ngủ, ngồi ở bên giường, giọng hỏi bọn trong bụng.

      " tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? ?" Bạch Tuyết giọng .

      "Mẹ, tại chờ con cá mắc câu." Sói con số ba .

      "Mắc câu?" Bạch Tuyết hiểu.

      "Mẹ, nhất định Khang Nghị kia điều tra tin tức cha khắp nơi, chuyện cha bị bắt cóc truyền rất nhanh, Khang Nghị phái người bảo vệ chỗ này, đến lúc đó ở đây có thể hỗn loạn, ngẫm lại người là trùm của giới thương nghiệp thấy, đây là chuyện lớn từng nào, cái người đứng phía sau nhất định xuất , đến lúc đó ở đây nhiều người như vậy, Ma Quỷ cũng dám xằng bậy, để Ma Quỷ cho rằng chúng ta ở trong này được Khang Nghị bảo vệ, đến lúc đó chúng ta liền lặng lẽ rời khỏi đây, sau đó cứu cha." Sói con số hai .

      "Thế nhưng, tên Ma Quỷ thực đến sao?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi, đến lúc đó ở đây đều là cảnh sát, Ma Quỷ làm sao dám đến?

      "Vì muốn có chúng ta, nhất định Ma Quỷ tới, mẹ yên tâm, trái lại chúng ta phải chuẩn bị chút." Sói con số ba .

      "Ta phải chuẩn bị thế nào?" Bạch Tuyết hỏi.

      "Mẹ, chúng ta chỉ cần chờ đợi, cơ hội vừa đến chúng ta liền ." Bọn chúng lên kế hoạch rồi, để cho Khang Nghị dẫn Ma Quỷ đến, bọn chúng dùng lúc này cứu cha, đến lúc đó bọn chúng dùng hết sở học cả đời ra cứu cha Lang Vương.

      Thế nhưng, kế hoạch có thay đổi, ngay ngày hôm sau, tin tức Lãnh Dạ bị bắt cóc truyền ra, Cung Hàn mang người tới nơi ở của Khang Nghị.

      ta muốn dẫn Bạch Tuyết rời , ta biết Bạch Tuyết ở chỗ này nhất định rất nguy hiểm, cái tên bắt cóc Lãnh Dạ nhất định nghĩ biện pháp cướp Bạch Tuyết , cho nên ta muốn đem Bạch Tuyết , bảo vệ!

      Đây là ban ngày, ta thể sử dụng pháp lực, ta tin đối phó mấy người này, còn cần sử dụng pháp lực.

      Khang Nghị phái người điều tra vụ án của Lãnh Dạ, ta ngồi ở trong phòng khách chờ tin tức, ai biết cửa lớn bị người mở ra.

      "Các người? Các người dám xông vào nhà riêng." Khang Nghị nhìn ra người tới chính là người đêm đó ôm Bạch Tuyết .

      "Tôi đến tìm người-- Bạch Tuyết --" Cung Hàn ngoài cười nhưng trong cười, hướng trong phòng gọi lên.

      Bạch Tuyết từ trong khách phòng chạy ra.

      "Cung Hàn, tại sao ?" Bạch Tuyết nhìn thấy trong phòng khách đều là người mặc quần áo đen, vừa thấy cũng phải là người tốt lành gì!

      "Bạch Tuyết, theo tôi, ở đây rất nguy hiểm!" Cung Hàn lo lắng , trong giọng bỗng nhiên mềm rất nhiều.

      "Tôi cùng , ở đây là nhà bạn tôi, mời rời khỏi." Bạch Tuyết kiên quyết . cùng bọn thương lượng rồi, chờ khi Ma Quỷ đến, rời !

      "Bạch Tuyết, tìm được Lãnh Dạ, tôi có thể giúp em tìm, thế nhưng, bây giờ em phải rời khỏi đây, em bị cái người phía sau để mắt tới, ở đây rất nguy hiểm!" Cung Hàn lo lắng .

      "Chuyện của tôi cần quan tâm, !" Bạch Tuyết biết Cung Hàn đều là , đây chính là kết quả muốn, vì cứu Lãnh Dạ, quan tâm bị ai để mắt, tin bọn nhất định có thể cứu Lãnh Dạ ra, bởi vì bọn chúng biết bay, Bạch Tuyết tin tưởng chúng. Mặc dù chúng còn rất , cũng biết hơn bao. Thế nhưng, oán hối hận tin bọn trong bụng.

      " được, em phải theo tôi, " Cung Hàn xong liền tiến lên, Khang Nghị bước che ở phía trước Cung Hàn.

      Lần trước để cho Cung Hàn này đem Bạch Tuyết là bất đắc dĩ, lần này, ta lại muốn mang Bạch Tuyết , mơ tưởng!

      "Muốn mang ấy , nên hỏi tôi trước?" Khang Nghị lạnh lùng .

      "Còn có tôi." Khang Cốc cũng tới, đứng ở bên người Khang Nghị.

      " ngờ, có nhiều người đàn ông vì em như vậy..." Cung Hàn bỗng nhiên hiểu ra.

      "Tất cả ra ngoài, ở bên ngoài chờ, nếu có động tĩnh lập tức tiến vào cho tôi biết." Cung Hàn đối với thuộc hạ phía sau ra lệnh.

      Những người mặc áo đen đều rối rít ra ngoài, sau đóẩn núp từ bên ngoài.

      "Chẳng lẽ biết tôi làm gì sao? sợ tôi bắt lại?" Khang Nghị đoán được người này làm gì.

      " muốn bắt tôi cũng chờ chuyện của Bạch qua, tôi ở đây còn có thể nhiều bảo vệ an toàn cho Bạch Tuyết phải sao?" Cung Hàn nhàn nhã ngồi vào sô pha. bộ rời .

      Bạch Tuyết rất xin lỗi nhìn Khang Nghị, sau đó xuống.

      "Cung Hàn nhanh , ở đây phải nhà , tôi và cũng phải rất thân quen, mời rời !" Bạch Tuyết nóng nảy.

      "Cung Hàn? Hóa ra chính là Cung Hàn, cái người giết người chớp mắt của tổ chức sát thủ -- Cung Hàn." Khang Nghị vừa xem đến người Bạch Tuyết gọi Cung Hàn, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến tên này rất quen thuộc, hóa ra ta chính là cái người thần bí của tổ chức sát thủ, làm sao Bạch Tuyết lại trêu chọc tới loại nhân vật nguy hiểm này?

      Khang Nghị rất khiếp sợ!

      Thế nhưng, tại hi vọng Bạch Tuyết gặp chuyện may, xem ra, Lãnh Dạ bị bắt cóc và Cung Hàn có quan hệ, nếu ta những lời này, còn muốn giúp đỡ Bạch Tuyết tìm Lãnh Dạ!

      tại chuyện của Bạch Tuyết quan trọng, ta ở trong này Bạch Tuyết thêm phần an toàn, dám bắt cóc Lãnh Dạ nhất định là người rất nguy hiểm, ta ở trong này để ta ở trong này ! Dù sao nhiều người sức lớn.

      Chẳng rằng, bọn họ phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm ...
      Andrena thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: angel.remix

      Chương 160: phải người

      "Bạch Tuyết, để ta ở đây ! Em lầu nghỉ ngơi, A Cốc, em tấc cũng được rời khỏi Bạch Tuyết." Khang Nghị .

      "Vâng, , cẩn thận chút." Khang Cốc và Bạch Tuyết rời .

      Trong phòng khách, trong nháy mắt lạnh lên, áp suất xuống thấp, hai người, đều ôm tâm tư.

      "Hôm nay mang nhiều người tới chỗ tôi như vậy, là vì Bạch Tuyết, tôi có thể bỏ qua cho , thế nhưng, có số việc nên quá phận, bảo người của bên ngoài rời , nếu tôi cho thấy!" Khang Nghị lạnh lùng .

      " nghĩ rằng tôi nguyện ý đến đây sao, người của tôi ở đây, đương nhiên tôi phải bảo vệ, thủ hạ của tôi tin được!" Cung Hàn .

      "Chỗ này của tôi có người phải bảo vệ, cũng đừng mơ tưởng có thể mang người khỏi chỗ tôi!" Khang Nghị lạnh lùng .

      "Chẳng lẽ đại cảnh tư của chúng ta cũng bị Bạch Tuyết bắt làm tù binh? Lại còn biết thương hương tiếc ngọc!" Cung Hàn ngoài cười nhưng trong cười .

      " tốt nhất cách xa Bạch Tuyết ra, nếu tôi khách khí!" Khang Nghị muốn Bạch Tuyết bị loại người này quấn đến!

      " khách khí? Tôi rất muốn nhìn xem khách khí thế nào?" Cung Hàn khách khí trả lời câu.

      Hai người trừng mắt nhìn nhau!

      Lúc này, lầu.

      Bạch Tuyết có chút lo lắng, Khang Cốc ở bên cạnh, ngộ nhỡ lúc chuẩn bị rời , rất bất tiện!

      tại cũng bất tiện khi chuyện với bọn !

      Bỗng nhiên, trận gió lạnh manh theo hơi nước thổi vào từ ngoài cửa sổ, màn giường bị lay động bắt đầu đung đưa, sau lưng Bạch Tuyết toát ra trận mồ hôi lạnh, biết người nghênh đón chính là người nguy hiểm mà tưởng tượng nổi, tại mọi chuyện phát sinh ở người , ràng cho biết, thế giới của huyền ảo, hoang đường, thoát khỏi phạm vi tưởng tượng của con người, cảm giác được có chuyện sắp phát sinh, hơn nữa là chuyện rất lớn!

      vững vàng ngồi ở bên giường, đưa tay sờ lên bụng của mình.

      "Tại sao bỗng nhiên có gió lớn như vậy?" Khang Cốc tới trước cửa sổ, chuẩn bị đóng kỹ cửa sổ.

      "Khang Cốc, mở ra , em có chút nóng, mở ra mát mẻ chút, qua đây ngồi ." Bạch Tuyết mỉm cười , biết mọi chuyện sắp xảy ra, nhưng mà có số việc vẫn nên cho Khang Cốc biết!

      "Ừ, được rồi, nghe lời em." Khang Cốc ngồi xuống bên người Bạch Tuyết.

      " xem đây là cái gì?" Bạch Tuyết vươn tay cho Khang Cốc nhìn, kỳ thực trong lòng bàn tay Bạch Tuyếtcũng có gì, là bọn dùng tâm linh với Bạch Tuyết, trước hết Bạch Tuyết phải cho Khang Cốc ngủ, bọn họ mới có thể rời .

      Khang Cốc đưa đầu ra nhìn về phía lòng bàn tay Bạch Tuyết, cũng trong nháy mắt, Khang Cốc ngáp cái, liền nằm ở giường ngủ.

      "Mẹ, tới, ma quỷ tới --" giọng trẻ con từ trong bụng Bạch Tuyết truyền ra, trong giọng mang theo canh gác.

      Uh`m." Bạch Tuyết ừ tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, nghĩ đến Lãnh Dạ bị tên Ma Quỷ bắt , Bạch Tuyết chỉ có tức giận, có sợ hãi, sợ, vì cứu Lãnh Dạ ra, đều sợ!

      "Xin chào kẻ can đảm, cũng dám mình gặp bản tôn." Trước cửa sổ xuất bóng đen.

      Bạch Tuyết ngẩn ra! Trong lòng dù có sợ hãi, thế nhưng cũng phải kiên cường chịu đựng.

      "Chính là bắt cóc ấy, chính là Ma Quỷ? Cái người Ma Quỷ độc ác --" Bạch Tuyết rống giận, nghĩ đến Lãnh Dạ bị ta bắt cóc, Bạch Tuyết liền phẫn nộ!

      "Lớn mật, nếu kêu danh hiệu bản tôn !" Thanh từ ngoài cửa sổ truyền đến, có chút ngoan, trong giọng mang theo phẫn nộ!

      Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn bóng dáng màu đen, chút khách khí mở miệng, nghĩ đến Lãnh Dạ bị ta bắt, Bạch Tuyết lập tức nổi giận hơn.

      "Gọi danh hiệu của tôi còn ngại ô uế miệng mình, Ma Quỷ là thứ bị người ta phỉ nhổ, là đại biểu cho ác ma, cho tôi kêu là Ma Quỷ, chẳng lẽ gọi là tên khốn khiếp?" Bạch Tuyết nắm chặt hai tay, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, bằng bất cứ giá nào, còn mang thai, thể mềm yếu, muốn làm mẹ, phải bảo vệ đứa trong bụng, lúc này, chỉ muốn như vậy.

      Bọn có chút ngờ, người mẹ luôn luôn mềm yếu lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, ý chí chiến đấu sôi sục, bộ sợ trời sợ đất, rất có phong cách.

      Bọn họ yên lặng theo dõi biến hóa, có xuất thủ, thế nhưng mỗi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hi vọng có thể xuất thủ vào thời điểm mấu chốt, nên tại mẹ chúng có thể khống chế cục diện, như vậy bọn chúng liền theo dõi.

      "Ngươi? Chẳng lẽ sợ ta?" Ma Quỷ giật mình hỏi, nghĩ đến nữ nhân gầy yếu này có thể lớn mật như thế, dám như hạ thấp giá trị !

      "Sợ sao? Vì sao? Chỉ có có kẻ ác sợ chính nghĩa, là hóa thân của cái ác, tôi hận thể giết --" Bạch Tuyết xong chữ giết. Chính mình cũng phải giật mình, sao có thể ra nững lời độc ác như thế, sát sinh là chuyện rất đáng sợ, lại co thể khinh địch ra khỏi miệng như vậy! Thế nhưng tình huống khẩn cấp, đành phải vậy thôi!

      "Khẩu khí lớn, hổ là hậu nhân của nàng ta! Bất quá ngươi cũng phải là nàng, vẫn nên ngoan ngoãn theo ta."

      " thả Lãnh Dạ, tôi theo , nếu , đừng mơ tưởng!" Bạch Tuyết lạnh lùng , trong tròng mắt đều là phẫn nộ.

      "Truyện cười, dám cùng bản tôn ra điều kiện, biết tự lượng sức mình!"

      Thanh mang theo tia khinh thường, phụt --

      Bạch Tuyết chỉ nghe phụt tiếng, cái ghế bên người bốc cháy, hơn nữa rất nhanh liền hóa thành tro, biến mất thấy đâu!

      Bạch Tuyết bị dọa sợ, người này?

      --

      Đây phải người!

      Đây thực là Ma Quỷ!

      lại thực nhìn thấy Ma Quỷ?

      Chẳng lẽ thế giới có Ma Quỷ? thể tưởng tượng nổi!

      Trước đây cho rằng Ma Quỷ và Thiên Đế chỉ là truyền thuyết mà thôi, bây giờ lại nhìn thấy Ma Quỷ!

      Như vậy nhất định cũng có Thiên đế ?

      Bạch Tuyết khôi phục yên lặng, mặc dù là Ma Quỷ, cũng sợ.

      Bởi vì ta bắt Lãnh Dạ , người đàn ông mà mến, muốn đổi Lãnh Dạ trở về.

      Mà Ma Quỷ muốn , như vậy chỉ cần ta giao ra Lãnh Dạ, theo , bằng chính là chết, cũng thỏa hiệp!

      Bạch Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, mặc dù là Ma Quỷ nhưng nhất định cũng có thứ hàng phục được ! Rốt cuộc Ma quỷ là vật gì? Bạch Tuyết trăm mối ngờ giải được? Là ? Là quỷ? Dù sao cũng phải người, cũng phải thần!

      Ngay khi Bạch Tuyết tự hỏi Ma Quỷ là vật gì, trong đầu bỗng nhiên xuất ý niệm...

      Xem gì?

      Xem gì?

      Xem gì?

      ...

      Cái ý nghĩ này bỗng nhiên xuất trong đầu Bạch Tuyết, hơn nữa còn lặp lặp lại...

      Thế nhưng, xem thế nào?

      Bạch Tuyết cũng lắm!

      Nhìn bằng tâm...

      Nhìn bằng tâm...

      ...

      Làm theo chỉ dẫn này.

      Bạch Tuyết nhìn về phía chậu hoa tủ đầu giường, sao Khang Nghị có thể nuôi chậu tử đinh hương?

      Tử đinh hương là đại biểu cho ý chí kiên cường, bỗng nhiên Bạch Tuyết hiểu, lúc này nhất định phải kiên cường, bởi vì người mẹ, mặc dù đứa còn chưa có sinh ra, thế nhưng phải bảo vệ bọn chúng.

      dơ tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu cầu cầu xin tử đinh hương cho dũng khí, thế giới này có Ma Quỷ, tin thế giới nhất định cũng có thần linh, hoặc là Thiên đế.

      Bây giờ Bạch Tuyết cầu xin giúp đỡ.

      "Bạch Tuyết cầu xin thần linh, xin thần tiên hiển linh,cho Bạch Tuyết pháp nhãn, để co thể thấy nguyên hình của Ma Quỷ."

      Theo Bạch Tuyết cầu xin, bỗng nhiên xuất tiếng : "Pháp nhãn mở." Vang lên trong tai Bạch Tuyết.

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết mở mắt ra, trong hai mắt hóa thành mảnh đục ngầu, đục ngầu bắt đầu từ từ chuyển động, hai mắt bắt đầu trở nên ràng, bỗng nhiên xuất tia sáng chiếu vào bóng đen ngoài cửa.

      Bóng đen bỗng nhiên lên đạo lục quang, chỉ thấy trong lục quang ra cái con xà lớn, trán Bạch Tuyết đổ mồ hôi lạnh, chưa từng thấy con xà nào lớn như vậy, coi chừng dài hơn mười thước, rất khủng bố!

      Xà?

      Xà?

      Muốn chế phục xà, nghe đánh vào tấc thứ bảy chết, thế nhưng, lớn như vậy, bảy tấc ở chỗ nào?

      Bạch Tuyết đành bó tay!

      "Hôm nay nếu ngươi theo ta, nếu ta liền đào ra bụng của ngươi đem kia ba tiểu oa nhi bắt , cho ngươi hai lựa chọn, nếu ta tại liền hút khô ngươi tinh khí, còn có thể trợ bản tôn tu vi."

      "Ngươi dám thương tổn con của ta, ta thành quỷ cũng bỏ qua ngươi --" Bạch Tuyết nóng nảy.

      Editor : Míp

      "Nếu muốn làm quỷ,bản tôn thành toàn cho ngươi, đưa ngươi xuống địa phủ."

      Bạch Tuyết cắn cắn môi, dù cho có thực biến thành quỷ, thể trở về báo thù, biết mình phải là đối thủ của con xà lớn kia!

      Ngay lúc Bạch Tuyết thất thần , Ma Quỷ phát ra đạo hồng quang hướng bụng của BạchTuyết mà chiếu tới , song Bạch Tuyết bỗng nhiên cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, phi thân tránh thoát đoàn trí mạng hồng quang ấy, chỉ thấy hồng quang đánh về phía tường, trong nháy mắt xuất cái động lớn, lúc này mọi người ở dưới lầu rối rít chạy lên.

      Bạch Tuyết trốn khỏi hồng quang khắc, trong tay chẳng biết lúc nào xuất cành cây khô được thiêu cháy.

      Kỳ thực sau này Bạch Tuyết dùng cành khô đó để phá hủy mọi pháp khí, chỉ là trước mắt thể sử dụng cành cây khô , bởi vì Cung Hàn và Khang Nghị chạy tới, bóng đen trước cửa sổ cũng biến mất.

      Cung Hàn và Khang Nghị quan sát vách tường bị xuyên thủng rất to phía sau Bạch Tuyết , trong ánh mắt là kinh hoảng và lo lắng, nếu như nó bắn trúng vào Bạch Tuyết , phỏng chừng cơ thể bé của còn.

      Cung Hàn hai lời chưa liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Khang Nghị mặc dù giật mình, thế nhưng vừa nghĩ tới là sát thủ, chắc hẳn ra vào từ cửa sổ gây án quen rồi nên mới dám từ cửa sổ nhảy xuống, nơi này chính là lầu hai a!

      Khang Nghị có nhảy cửa sổ, mà là hướng cửa chạy , lúc ra còn đá Khang Cốc cước.

      "Mau đứng lên, bảo vệ Bạch Tuyết, người kia xuất , ta đuổi theo." Khang Cốc gãi gãi đầu, nhìn tình phát sinh trong phòng.

      " xảy ra chuyện gì? Ta thế nào lại ngủ?" Khang Cốc hiếu kỳ hỏi.

      " quá mệt mỏi, lại nghỉ ngơi chút !" Bạch Tuyết vung bàn tay lên, Khang Cốc lại ngủ.

      Bạch Tuyết biết Cung Hàn và Khang Nghị đuổi theo Ma Quỷ, tại có thời gian cứu Lãnh Dạ .

      "Các con, mau dẫn mẹ tìm cha của các con?" Bạch Tuyết ra lệnh tiếng.

      "Vâng."

      Bạch Tuyết tuy còn rất sợ, nhắm mắt lại, biết đứa nhất định có thể đem mang đến nơi mà Lãnh Dạ bị giam.

      Chỉ là ngờ , bọn lại đem tới vùng thảo nguyên này, ở đây cái gì cũng có, có nhà cửa cũng có người cư trú, Lãnh Dạ ở nơi nào?

      Có phải hay bọn nhầm rồi?

      "Các con có phải là tới nhầm rồi ? Ở đây sao có thể có người?" Bạch Tuyết sốt ruột hỏi, thời gian cấp bách, biết Ma Quỷ lúc nào đuổi theo, mục tiêu của Ma Quỷ là , cho nên ở địa phương càng nguy hiểm hơn!

      "Mẹ, chính là ở đây, cha bị giam giữ ở nơi này!" Sói con số khổ sở .

      "Ở đây? Ở đây nào có người? Nào có phòng ở?" Bạch Tuyết nỗ lực quan sát chung quanh chút, cái gì cũng có ?

      "Cha ở phía dưới!"

      "Cái gì? Phía dưới?" Bạch Tuyết cho rằng Lãnh Dạ là bị Ma Quỷ chôn sống ?

      Thả người ngồi mặt đất, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đều nước mắt lặng lẽ rơi là nước mắt trong thời gian thương tâm nhất mới có thể chảy, Bạch Tuyết cho rằng Lãnh Dạ bị giết hại!

      Khoảng khắc Bạch Tuyết ngồi xuống, bỗng nhiên Lãnh Dạ cảm giác được Bạch Tuyết , của ở đây?

      Đáng chết!

      Cư nhiên lại có thể đến nơi này, đến tới nơi này làm gì! Muốn tự tìm cái chết sao!

      Mặc dù tại bị chú ngữ vây khốn, thế nhưng có nguy hiểm tính mạng!

      Bạch Tuyết khóc!

      Khóc rất thương tâm!

      Lúc trước nhẫn nại để cho mình khóc!

      Bởi vì biết còn phải cứu Lãnh Dạ, thế nhưng bây giờ Lãnh Dạ mất, còn nhẫn nại cái gì nữa!

      Trong lòng khó chịu muốn chết! Nước mắt chảy ra ào ạt, khó mà ngừng được!

      "Mẹ?"

      "Mẹ?"

      "Mẹ?"

      "Mẹ trước tiên hãy ngừng khóc!"

      "Mẹ cũng muốn khóc! Thế nhưng nhịn được!" Bạch Tuyết khóc , thân thể run run.

      Nước mắt của Bạch Tuyết rơi thảo nguyên từ từ ngấm vào trong đất...
      "Đều là trách ta, ta là họa thủy, ta là tinh hại người, là ta hại chết ấy... Ô ô... Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... Là em hại ... Là em hại ... Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... Dẫn em ... Dẫn em ... Ô ô... ... Em làm sao có thể sống... Ô ô... Mang em rời khỏi nơi đây... ở đâu... nên bỏ em lại... Dẫn em với..." Bạch Tuyết liền khóc lớn.

      "Mẹ!"

      "Mẹ!"

      "Mẹ!"

      Ba đứa con của Bạch Tuyết bất đắc dĩ khóc kêu lên, thế nhưng, Bạch Tuyết làm sao nghe lọt, chỉ biết là Lãnh Dạ còn !

      "Mẹ tốt... Mẹ tốt... Ô ô... Các con có thể hay đưa... Mẹ xuống cõi ..." Bạch Tuyết thương tâm hỏi.

      "Mẹ, vì sao?" Sói con số bất đắc dĩ hỏi.

      "Mẹ muốn xuống cõi tìm cha các con... Mẹ nên cùng cha các con tách ra... Các con mau đưa mẹ ..."

      "Mẹ, cha kỳ thực phải ở đó!" Sói con số hai tà mị cười.

      "Ô ô... vậy ấy đâu... Mẹ chính là tinh hại người... Mẹ là tinh hại người..." Bạch Tuyết vừa thương tâm khóc lớn lên.

      "Ai dám em là tinh hại người? xem em là tiểu tinh câu hồn phách người có!" thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Bạch Tuyết ngừng nức nở, ngẩng đầu, nghiêm túc nghe, xác định nguồn gốc của thanh vừa rồi.

      Tiếp theo là đôi bàn tay đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực.

      "Đây phải là đúng hay ? Nhất định là ảo giác, là hồn phách trở về tìm em ..." Bạch Tuyết quay đầu lại, nhìn Lãnh Dạ, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc, quan sát sắc mặt của , nếu như là thực tốt!

      Thất vọng cúi đầu!

      Lãnh Dạ nâng cằm của nàng, hung hăng môi Bạch Tuyết cắn cái.

      Người này a? Thành quỷ cũng cắn người!

      "Có muốn hay làm cho em nhanh thanh tỉnh lại chút?" Lãnh Dạ lạnh lùng , nhìn ngốc nghếc đáng của , phần dưới thân lặng lẽ giơ lên, chỉ là có chút lo lắng, ở đây là thảo nguyên, Ma Quỷ trở về chỗ này, cho nên bọn họ vẫn là mau nhanh rời khỏi đây.

      " ? Là người?" Bạch Tuyết lắp hỏi.

      " phải người chẳng lẽ là quỷ?" Lãnh Dạ buồn bực hừ tiếng! Thực là phục nàng!

      "Lãnh Dạ -- "

      Bạch Tuyết hô to tiếng nhào vào trong lòng Lãnh Dạ, ôm chặt lấy cổ .

      " làm em sợ muốn chết, em nghĩ ..." Bạch Tuyết vùi mặt vào bờ vai Lãnh Dạ, vừa cười vừa khóc!Nước mắt nước mũi chùi lên người Lãnh Dạ !!!

      Lãnh Dạ trận đau lòng, ôm eo Bạch Tuyết rời khỏi .

      Bọn trong bụng Bạch Tuyết cũng vui mừng theo, bọn bây giờ còn là những điểm chưa thành hình, nếu bọn nhất định bắt chéo chân để tay sau đầu nằm trong bụng mà hì hì cười, đáng tiếc, tại còn chưa có chân. có cách nào bắt chéo chân, chỉ là ba đậu đỏ.

      Song, ở nơi mà Bạch Tuyết và Lãnh Dạ vừa rời khỏi, rất nhanh xuất bông hoa mẫu đơn, chỉ là bông hoa mẫu đơn này như những bông hoa bình thường khác, nó là đợi Ma Quỷ đến...
      Andrena thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Míp
      Beta: Angel.remix

      Chương 161

      Trở lại biệt thự.

      Lãnh Dạ muốn để Bạch Tuyết bước nên đem Bạch Tuyết đặt ghế sô pha, Bạch Tuyết biết tại sao bọn họ lại trở về đây? Trong mắt chỉ có người đàn ông trước mắt, bị ta hấp dẫn.

      "Sao thoát ra khỏi đấy được?" Bạch Tuyết hiểu hỏi, tin bọn láo, Lãnh Dạ ở dưới đất, sao có thể bỗng nhiên xuất ?

      " Là em cứu ." Lãnh Dạ đơn giản trả lời.

      Nguyên nhân là nước mắt của Bạch Tuyết rơi xuống mặt đất, sau đó ngấm vào trong đất, phá giải câu trú của Ma Quỷ, đem Lãnh Dạ cứu ra .

      Nơi nước mắt rơi xuống xuất cây hoa mẫu đơn, ngày sau cây hoa mẫu đơn kia cũng giúp Bạch Tuyết bớt lo lắng, có thể giúp Bạch Tuyết an ổn mà sinh con, nếu Ma Quỷ chắc bỏ qua!

      "Em có làm cái gì nha?" Bạch Tuyết hiểu.

      "Em làm rất nhiều." Lãnh Dạ đau lòng ôm lấy Bạch Tuyết.

      Lúc này, thảo nguyên, Ma Quỷ đuổi tới phát thấy Lãnh Dạ, nhưng ở nơi giam giữ Lãnh Dạ lại xuất cây hoa mẫu đơn.

      Ma Quỷ xoay người, phẫn nộ nhổ bỏ hoa mẫu đơn, ai ngờ sau khắc đó hoa mẫu đơn bỗng nhiên bắn ra rất nhiều phấn hoa, trực tiếp phun thẳng vào mắt Ma Quỷ , ta rên lên tiếng, liền quăng hoa mẫu đơn , thống khổ biến mất ở trong đêm tối...

      Cuộc sống Bạch Tuyết lại lần nữa khôi phục lại yên ổn. Lãnh Dạ hiểu tình, nên biết vì sao Ma Quỷ tiếp tục xuất ?

      Mặc dù Ma Quỷ tạm thời đến quấy rối Bạch Tuyết, thế nhưng trong cuộc sống vẫn còn những kẻ tiểu nhân, bỉ ổi còn Bạch Tuyết là người ôn nhu, thế nhưng phụ nữ có thai cũng phải dễ chọc !

      Bạch Tuyết đặc biệt cảm tạ Khang Cốc và Khang Nghị.

      Lãnh Dạ ở trong xe chờ , Bạch Tuyết tự mình vào trong.

      Khang Nghị tưới hoa.

      "Khang Nghị."

      "Bạch Tuyết?" Khang Nghị có chút bất ngờ, biết Bạch Tuyết xảy ra chuyện gì cả, Lãnh Dạ cũng sao, vốn tưởng rằng Bạch Tuyết trở lại tìm mình, trong lòng cảm thấy thê lương!

      tốt như vậy lại thuộc về mình!

      là đáng tiếc!

      Lúc trước khi Bạch Tuyết rời , chậu hoa trong phòng lại có thêm cây hoa mẫu đơn, đó là lí do tỉ mỉ chăm sóc, tưởng đây là Bạch Tuyết lưu lại , kỳ thực căn bản Bạch Tuyết cũng biết chuyện gì xảy ra?

      " thích trồng hoa? nghĩ tới a." Bạch Tuyết tiếp nhận ấm nước trong tay Khang Nghị, giúp tưới hoa.

      Khang Nghị sửng sốt, quả nhiên là do lưu lại , thấy vui vẻ nhìn chậu hoa.

      "Ừ, thích." Khang Nghị ý vị thâm trường trả lời, ý tứ trong lời sợ rằng chỉ có mình hiểu !

      "Ngày đó cám ơn giúp em, Lãnh Dạ vốn muốn đích thân đến cám ơn , là em để cho ấy vào, em nghĩ tự mình nên cám ơn với ." Bạch Tuyết mỉm cười .

      "Khách khí cái gì, chúng ta là bằng hữu."

      "Có thể cùng làm bằng hữu em rất vui." Bạch Tuyết ngọt ngào .

      Rời khỏi nhà Khang Nghị, Bạch Tuyết cảm ơn Cung Hàn, bởi vì nàng thích người kia! Mặc dù trong lòng biết rằng người kia cũng là thực lòng giúp đỡ mình, thế nhưng, chính là muốn cùng thận cận quá!

      cũng biết là do Cung Hàn gây án , bởi vì người ta, khí sắp tiết ra ngoài , phải ăn gốc rễ của đàn ông. Chỉ là mục tiêu của ta lần này có chút ngoài ý muốn...

      Cuộc sống của Bạch Tuyết lại trở về quỹ đạo, chỉ là tại suy nghĩ của Bạch Tuyết thay đổi hoàn toàn, quan tâm Lãnh Dạ kết hôn, chỉ cần và Lãnh Dạ cùng chỗ là đủ rồi, cái khác càng muốn suy nghĩ nhiều, biết mình bây giờ có thai, vui vẻ là điều quan trọng nhất, cho nên càng phải thay đổi mình, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, muốn làm tấm gương tốt cho bọn .

      Khu phố sầm uất, đoàn người với quần áo đủ loại màu sắc vội vã đường phố, trong đám người có mặc chiếc váy màu hồng của khiến mọi người đều chú ý.

      khoát chiếc áo choàng màu đen, đôi mắt to linh động, hàng lông mi đen cong cong, con ngươi đen láy sáng rực như sao trời, long lanh vô cùng. Ngũ quan thanh tú, thân hình nhắn xinh xắn lộ vẻ đẹp của người phụ nữ phương đông. Đó là vẻ đẹp tự nhiên khiến ai qua đều tự giác quay đầu nhìn lại, hơn nữa còn bị hấp dẫn sâu.

      qua đoàn người rộn ràng nhốn nháo ấy, mỹ lệ trong trắng thuần khiết mang theo nụ cười sau đó biến mất trong khu .

      Hôm nay Bạch Tuyết đến thăm ba , Lãnh Dạ đem ba trong cục cảnh sát cứu ra, Bạch Tuyết vẫn bận tâm công ơn nuôi dưỡng của Bạch Hàn, cùng so đo chuyện trước kia, bởi vì lần này Bạch Tuyết tìm được đường sống trong chỗ chết nhận ra rằng : sinh mệnh đáng quý, nên ai cũng đều trân trọng mạng sống của mình.

      Bạch Tuyết so đo tình trước kia còn có nguyên nhân, là vì trong bụng có đứa , muốn làm gương tốt cho đứa , cho rằng khoan dung với người khác cũng là phẩm chất tốt, cho nên mới tới gặp cha .

      Bạch Tuyết sở dĩ về nhà chủ yếu là muốn từ trong miệng cha hoặc là mẹ kế biết được nơi ở của mẹ ?

      Khi chuông cửa vang lên, ra mở cửa chính là Bạch Lan, ta vẫn như cũ thích Bạch Tuyết, có thể rất hận Bạch Tuyết , điều này Bạch Tuyết đều biết, thế nhưng sao cả, Bạch Tuyết phải đến để gặp ta, là đến gặp cha .

      "Cha có ở nhà ?" Bạch Tuyết hỏi, trong giọng tia cảm tình, đối Bạch Lan tận tình tận nghĩa!

      " còn có mặt mũi đến, cha bị giam lâu như vậy, chết ở đâu vậy hả ?" Bạch Lan mở miệng liền mắng.

      "Nếu tôi chết, còn có thể đứng ở chỗ này chuyện với sao?" Bạch Tuyết quét mắt nhìn Bạch Lan cái, cầm đồ đạc tiến vào.

      "Cái nhà này ai chào đón , biết xấu hổ!" Bạch Lan chửi ầm lên.

      Vốn Bạch Tuyết vào , lại lui về hai bước, sau đó căm tức nhìn Bạch Lan.

      "Đây là nhà của cha, tôi về liên quan tới . Còn có, nên đánh răng , miệng rất thối nha!" Bạch Tuyết cười cười hướng thư phòng ông đến.

      "?" Bạch Lan khí trừng mắt, nếu như ta là đàn ông, mà còn có râu mép, dự đoán lúc này nhất định thổi râu trừng mắt .

      Bạch Tuyết đẩy cửa thư phòng, thấy ông xem thư.

      "Cha."

      "Tuyết nhi lại đây."

      “ Dạ” Bạch Tuyết trả lời tiếng rồi ngồi xuống, kỳ thực, gần đây đến gặp cha số lần càng ngày càng nhiều, cũng là có ý của mình, muốn từ ông biết được tin tức của mẹ. tại, tâm nguyện duy nhất của nàng là tìm được mẹ, bởi vì cũng sắp làm mẹ nên trong lòng càng thêm nhớ mẹ của .

      "Tuyết nhi, nếu bận, con cần thường xuyên đến gặp cha, gọi điện thoại là được rồi." Bạch Hàn , có lẽ là ông cảm giác được Bạch Tuyết tới là có mục đích, có lẽ ông cảm thấy mình thiếu rất nhiều nên còn mặt mũi nào để gặp , đứa bé này cuối cùng vẫn là đem ông từ trong cục cảnh sát cứu ra , ông rốt cuộc cũng ý thức được Bạch Tuyết cũng là con của , mấy năm nay trong lòng ông chỉ có Bạch Lan, mỗi khi nhìn thấy Bạch Tuyết, ông liền tự chủ được nghĩ tới mẹ của Bạch Tuyết —— Tuyết Hoa, bởi vậy ông càng lúc càng ghét gương mặt này!

      "Cha, con bận, Lãnh Dạ cho mời giáo sư dạy kèm ở nhà, tại con tạm thời ở nhà học tập, cho nên cũng bận lắm!" Bạch Tuyết cười cười .

      "Cậu ta đối với con có tốt ?" Bạch Hàn hỏi.

      Bạch Tuyết mũi đau xót, thế nhưng cũng có khóc.

      Từ lúc theo Lãnh Dạ, đây là lần đầu tiên cha quan tâm hỏi , nếu như là trước đây, có lẽ cảm động khóc lên. Nhưng tại khóc, trưởng thành lại sắp làm mẹ, tại sao có thể động chút là khóc nhè!

      " ấy đối với con rất tốt."

      "Vậy tốt!" Bạch Hàn cúi đầu, Bạch Tuyết tại cùng Lãnh Dạ, Bạch Hàn trong lòng cũng chịu nổi, cho cùng Bạch Tuyết như vậy, thế nhưng tên lắp vào cung, Lãnh Dạ nhất định bỏ qua cho Bạch Tuyết , nhìn ra được Lãnh Dạ rất quan tâm Bạch Tuyết, cái người bá đạo như vậy cho phép người phụ nữ của mình phản bội và thoát khỏi ta!

      "Cha, con muốn biết tình của mẹ con.”

      "Bà ấy?" Bạch Hàn lo lắng việc này xảy ra, ông vẫn lo lắng Bạch Tuyết hỏi ông chuyện này, đến lúc đó ông làm sao có thể cho Bạch Tuyết năm đó mình làm những thứ ấy để kiếm sống! Khi trải qua cuộc sống trong cục cảnh sát, Bạch Hàn chợt hiểu ra rất nhiều chuyện. Trong cuộc sống, tiền phải là thứ quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là bên cạnh mình còn có người thân . Ở trong đó, ông rất muốn có người đến thăm mình.

      "Cha, hãy cho con biết, mẹ con ở đâu?" Bạch Tuyết kiên quyết hỏi cha

      "Chẳng lẽ con muốn tìm mẹ con?" Bạch Hàn nhìn Bạch Tuyết, đứa con này của ông thay đổi, trở nên tự tin hơn, … !

      "Đúng vậy, con muốn tìm mẹ, xin cha hãy cho con biết mẹ ở nơi nào?" Bạch Tuyết kiên định hỏi.

      "Cha biết!" Bạch Hàn trả lời, ánh mắt dám nhìn thẳng Bạch Tuyết, bởi vì đó là đôi ánh mắt sáng ngời, tựa hồ nhìn thấu ông, ông thể , nhất quyết thể ra, nếu ra Bạch Tuyết hận ông đến chết!

      "Cha như thế nào lại biết, mẹ vì cha mà sinh ra con, con tin cha biết mẹ ở đâu!" Bạch Tuyết chất vấn.

      "Cha biết!" Bạch Hàn kiên trì.

      "Có phải hay cha dám , hay là cha làm thương tổn mẹ?" Đôi mắt Bạch Tuyết lên tầng nước mắt, thế nhưng vẫn có rơi xuống!

      "Cha có làm thương tổn mẹ con, là chính bà ấy rời khỏi đây..." Bạch Hàn ngụy biện.

      "Nơi này có con, mẹ sao có thể bỏ ? Mẹ nhất định là bị áp bức, bất đắc dĩ phải bỏ nên mới có thể bỏ rơi con..." Bạch Tuyết đau lòng .

      "Ai da? Ta lại tưởng là ai? ra là Bạch Tuyết nhà chúng ta trở về! Ta có thể trả lời , mẹ là người đứng đắn, cho cha đội nón xanh, cho nên mới còn mặt mũi nào để trở về gặp , ta đoán chừng là bà ta chạy theo người đàn ông nào rồi!" Bà mẹ kế Bạch Tuyết tới chanh chua .

      Bạch Tuyết đứng dậy, tới trước mặt mẹ kế.

      "Mẹ tôi có hay cho cha đội nón xanh tôi tin các người so với tôi ràng hơn, tôi tin mẹ tôi là loại người như vậy, càng cho phép bà vũ nhục mẹ tôi!" Bạch Tuyết lạnh lùng , trước đây còn bé, mới để cho bọn họ tùy ý mẹ như vậy, tại cho phép bất luận kẻ nào xấu mẹ của ! Bao gồm cả cha !

      "?” Mẹ kế của Bạch Tuyết có chút ngoài ý muốn, chỉ mấy ngày thấy thôi mà lá gan của Bạch Tuyết to thế kia !

      "Tôi rất ràng, sau này tôi cho phép bất luận kẻ nào xấu mẹ tôi, bao gồm cả bà ——" Bạch Tuyết nghiêm nghị .

      “ Hay cho Bạch Tuyết, ta cực khổ nuôi lớn, còn giúp chỗ dựa vững chắc. Hôm nay ta liền thay cha giáo huấn !"

      Bạch Tuyết ngờ mẹ kế còn có thể như trước đây, khiến kịp tránh né!

      "Ba ——" thanh bạt tay vang khắp thư phòng.

      Bạch Tuyết bị đánh, khóc, chậm rãi ngẩng đầu, căm tức nhìn mẹ kế.

      Lúc này.

      "Mẹ, mau đánh bà ta —— "

      "Mẹ, đánh tên khốn khiếp này —— "

      "Mẹ, mau đánh trả, đánh bà ta —— "
      --

      Andrena thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      BT cang ngay cang gioi

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162 : Phụ nữ mang thai trêu người

      Edit: Angel.remix


      Sở dĩ bọn họ nhìn Mẹ bị đánh , khôngđược nhúng tay , bởi vì Mẹ quy định với bọn nó , chính là ở bên ngoài cho phép sử dụng ma pháp, tai Bạch Tuyết biết ba đứa trong bụng có ma pháp, bọn chúng giải thích cho Bạch Tuyết, tin .


      Mặc dù bọn chúng thể động thủ, nhưng vẫn có thể chuyện , tai bọn giúp Bạch Tuyết đánh trả lại .


      "Ba_____ “ Bạch Tuyết vung tay, trong thư phòng vang lên tiếng, lần này che mặt là mẹ kế.


      “Từ bà chỉ biết đánh tôi, chưa bao giờ quan tâm tôi, trong mắt bà, tôi ngay cả giúp việc cũng bằng, bà xứng làm trưởng bối của tôi! “ Bạch Tuyết lạnh lùng .


      “Điên rồi !Điên rồi, ngay cả mày cũng dám đánh tao, Bạch Hàn, ông chuyện , ông nhìn con bảo bối của ông, ngay cả tôi cũng dám đánh, phản tôi! “ Mẹ kế gào lên khóc lớn.


      “Đủ rồi____ “Bạch Hàn hét lớn tiếng.


      Trong nháy mắt thư phòng lại yên tĩnh.


      “Ba, con đây.” Bạch Tuyết cầm túi lên chuẩn bị , lại bị Bạch Lan ngăn cửa.


      “Thế nào ? Đánh mẹ tôi rồi muốn sao? Đừng có mơ “Bạch Lan cầm chổi lông gà trong tay liền hướng Bạch Tuyết mà đánh!


      Bạch Tuyết cuống quýt né tránh.


      “đồ ti tiện, tao đánh chết mày, đánh chết mày, dám đánh mẹ tao … “Bạch Lan vừa mắng, vừa hướng về Bạch Tuyết đánh, Bạch Tuyết liên tiếp né tránh.


      Lúc này.


      “Mẹ, bên cạnh có gậy, mau đến đánh trả -- “


      “Mẹ, lấy ghế đập ta - “


      “Mẹ, trong túi có đèn pin, đánh ta - “


      Bạch Tuyết cái gì củng có lấy, từng bước tới gần Bạch Lan, dơ tay nắm lấy cây chổi lông gà trong tay Bạch Lan, tay khác mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Bạch Lan.


      “Tôi giống như hồi bé dễ bị bắt nạt___ “ Bạch Tuyết đoạt lấy chổi lông gà, hung hăng đánh Bạch Lan mấy cái, sau đó dừng lại.


      “Bây giờ biết đau sao? Từ đến lớn chỉ mang cho tôi những thứ này! cái nhà này, nghĩ rẵng tôi muốn đến? Ở đây toàn là hồi ức đau khổ, nhất là khiến tôi ghét! “ Bạch Tuyết từng câu từng chữ , giọng điệu vô cùng lạnh lẽo!


      “Cha? Cha coi chị ta kìa, chị ta đánh con? “ Bạch Lan khóc uất ức tố cáo với Bạch Hàn, tất cả chuyên phát sinh cũng làm cho Bạch Hàn khiếp sợ, biết Tuyết nhi thay đổi, ngờ con bé trở nên lợi hai như vậy!


      “ Cha , con đây, hôm khác con trở lại thăm cha - “ Bạch Tuyết mở cửa, ngẩng đầu rời , trước khi cũng có liếc mắt nhìn Bạch Lan cái!


      Cứ tự nhiên rời , lạnh lùng rời như vậy, hùng hồn rời .....


      Từ đến lớn, chưa bao giờ quá mạnh mẽ như vậy, mặc dù cực nhọc làm việc vặt trong nhà, cũng dám lớn tiếng ồn ào, đều là yên lặng nỗ lực, vẫn phòng bị khi gặp Bạch Lan! Hôm nay cuối cùng cũng mạnh mẽ rời khỏi cái nhà này.


      Rời khỏi nhà, Bạch Tuyết ra vườn hoa.


      Tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống.


      "Mấy người các con cho ta biết, tại sao trong túi ta có thể có đèn pin." Bạch Tuyết nhớ ràng, vừa rồi bọn chúng có nhắc nhở , trong túi của có đèn pin, bảo đem đánh Bạch Lan! cần bọn chúng bạo lực, cho nên mới cấm bọn chúng ở bên ngoài được sử dụng pháp lực!


      "....."


      "....."


      "....."


      "Các con đều có phải ? Tốt lắm, về sau cấm gọi ta là mẹ, ta tức giận!" Bạch Tuyết cực kỳ nghiêm túc .


      "Mẹ!"


      "Mẹ!"


      "Mẹ!"


      loạt thanh lo lắng truyền đến, trong đó có ngọt ngào, nề dẻo, nghe thái độ biết sai rồi, nhưng tràn ngập lời làm nũng.


      Bạch Tuyết mềm lòng!


      Nhưng là mềm lòng, miêng cũng dao động!


      "Hôm nay ta phạt các con có ớt trộn thịt bò ăn! Chúng ta về nhà." Bạch Tuyết vác túi đựng đồ bước .


      " cần!"


      " cần!"


      " cần!"


      Bạch Tuyết xe công cộng, dọc đường cũng là bọn hướng xin lỗi, lấy lòng, nhưng mà, cái gì cũng , bằng người đường nghi rằng mắc bệnh thần kinh, nào có ai tự mình chuyện với cái bụng!


      Chẳng qua chỉ là nghe, cái gì cũng !


      Bọn cũng bằng lòng, chỉ cần mẹ mở miệng, bọn chúng đều cứ , có biên pháp a, mẹ trừng phạt bọn chúng cho ăn ớt trộn thịt bò! Điều này sao có thể, bọn chúng rất thích ớt trộn thịt bò, ngày ăn liền thèm!


      Cuối cùng về nhà, Bạch Tuyết cởi giày ra, chân trần về phía phòng ngủ.


      Ngả đầu nằm ở giường, Lãnh Dạ vươn đầu ra từ trong phòng bếp, nhìn chân trần lên lầu, thấy dép của trong tủ, cau mày.


      "Chết tiệt! Lại dép lê!" Lãnh Dạ cầm lấy dép lê đến phòng ngủ.


      Nhưng mà, người còn chưa vào, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng Bạch Tuyết gào lên!


      " tại ta cảnh cảo mấy người cái con, về sau ở bên ngoài được chủ động chuyện cùng ta, chỉ có thể để ta chuyện cùng các con, chỉ cần có người ngoài đó, tốt nhất các con nên ngoan ngoãn đóng miệng, bằng ta trừng phạt các con có cơm ăn!" Bạch Tuyết giận giữ gào lên.


      Lãnh Dạ nhíu mày, người này, đứa vẫn chưa có sinh ra, lền đứng bắt đầu dạy dỗ!


      "Mẹ dù sao bọn họ nghe mấy người chúng con chuyện, sợ cái gì."


      Chúng ta lo lắng mẹ đơn, nên mới ngại phiền toái chút ....."


      "Mẹ, làm ơn về sau trừng phạt bọn con đừng trừng phạt ăn cơm được ? vậy, khi nào mấy người bọn con mới có thể lớn lên! Bọn con muốn lớn lên nhanh, về sau dùng miêng của mình ăn ớt trộn thịt bò chứ! Miễn để mẹ trừng phạt chúng ta được ăn cơm!"


      "Im ngay ----- các con còn coi ta là mẹ của các con sao? Trẻ con vẫn chưa sinh ra liền dám già mồm có phải hay ? Cẩn thận ta đánh mông các con!" Bạch Tuyết kích động gào to trách móc, hơn nữa bắt đầu thay quần áo.


      "Mẹ muốn đánh mông của bọn con sao?"


      "Đương nhiên ----- ai bảo các con nghe lời."


      "Có chút tiếc nuối nha, Con còn có mông nha." Sói con thứ ba bất đắc dĩ .


      “ Phốc- “ Bạch Tuyết bật cười .


      “ Mẹ muốn làm sao! nên hù dọa người như vậy! Con còn , mẹ đừng hù dọa con như thế, nếu làm sao con lớn lên được!” Sói con số ba chậm rãi , thanh ngọt ngào.


      Chẳng biết rằng bọn chúng lớn lên rất nhanh. sau đó ra khỏi bụng mẹ, vì chúng là linh đồng chuyển thế, đương nhiên sinh ra cũng rất kì lạ.


      Giọng mềm mại của công chúa nhhỏ khiến Bạch Tuyết mền lòng.


      “ Được rồi , hôm nay mẹ thừa nhận mình nóng tính, như vậy , tối nay cho các con ăn ớt trộn thịt bò. “


      “Me? “


      “Me?”


      “ Mẹ ?”


      “ Gì? “ Bạch Tuyết cau mày , dám tưỡng tượng mấy đứa này sinh ra thành dạng gì, tại làm cho đầu muốn nổ tung!


      “ Con muốn gặp mặt cha! “ Sói con số ba .


      phải mỗi ngày con đều thấy cha sao? “ Bạch Tuyết thuận miệng trả lời câu.


      “ Mẹ? Ý em ba là bọn con muốn chính thức gặp mặt“. Sói con số .


      “ Chính thức gặp mặt?” Các con tai đến bóng cũng có, sao có thể gặp mặt?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi .


      “ Mẹ à,bọn con phải có ý này, ý bọn con là muốn cho cha biết chúng con tồn tại! “


      “…” Bạch Tuyết gì.


      Bxchj Tuyết cũng qua truyện mang thai!


      Mà từ hôm đó về ấy cũng khộng hỏi chuyện mang thai!


      Muốn nên cho ấy biết ?


      ấy nghĩ như thế nào?


      ấy có thích đứa ?


      “Mẹ “?


      “ Mẹ , Cha đợi Mẹ …”


      sao ?” Bạch Tuyết thấp giọng hỏi .


      “ Đúng vậy , cha là người rất thông mình, cho nên thể biết! Có lẽ cha chờ mẹ ?” Sói con số hai nhắc nhở Bạch Tuyết .


      “ Mẹ nên thế nàođây ? Lúc trước mẹ cho cha biết mẹ mang thai , mẹ lừa cha con ! “ Bạch Tuyết nản long .


      “ Mẹ cứ thẳng, Mẹ mang thai “ Sói con số .


      “ Mẹ suy nghĩ chút ..”


      Trong nháy mắt phong ngủ lại yên tĩnh, Lãnh Dạ cầm dép tiến vào ,


      “Vì sao mang dé ? Muốn làm dã nhân à?”Lãnh Dạ lạnh lùng .


      “ Em? ?” Bạch Tuyết muốn , thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, lại mở lời được .


      “ Ơ kìa! Mẹ mau , mẹ mang thai “. Sói con số giục Bạch Tuyết .


      Tay chân Bạch Tuyết luống cuống , khóe miệng Lãnh Dạ nhếch lên. Mặc dù vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng quanh thân lại tản ra loại hơi thở vui sướng.


      “ Có việc gì sao?” Lãnh Dạ làm như có việc gì hỏi .


      “ À, có chút chuyện…” Bạch Tuyết ấp úng , cũng biết tại sao, mỗi lần mặt đối mặt với ấy luôn khiến cho côđỏ mặt, tim đập nhanh, biết phãi làm sao, chuyện cũng theo kịp!


      “ Mẹ --- mẹ thực là nhát gan! mau ! “ Sói con số ba .


      “ Mẹ nhanh chóng ! cho cha biết “. Sói con số hưng phấn .


      “ Mẹ mau , cho cha , cha có con .” sói con hai lo lắng thúc giục.


      “Đừng ầ mĩ ---“ Bạch Tuyết kiên nhẫn trả lời câu


      “Cái gì ?” Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi


      “A? có muỗi, trong phong có muỗi , kêu on gong, hì hì “ Bạch Tuyết cười nhìn Lãnh Dạ.


      “ Mẹ đáng ghét ! Con là công chúa, chứ phãi là muỗi đâu nhé!” Sói con số ba bất mãn .


      Bạch Tuyết xấu hổ cười, bời vì đứa thứ ba mất hứng, bởi vì lí do đưa ra.


      “ Cái này, Lãnh Dạ , cám ơn tặng quà cho em!” Bạch Tuyết đầu đuôi câu như vậy, khiến ba đứa con ltrong bụng thi nhau ngã sấp, thất hiểu mẹ làm cái gì!


      phải chỉ là mang thai thôi sao?


      Có thể khó như vậy sao? sói con số suy nghĩ!


      vất vả như vậy sao? sói con số hai khó hiểu!


      Khó khăn lắm sao? sói con số ba hoang moang.


      gì ---

      gì ---

      gì ---


      “ Quà sao?Là những thứ trong ngăn kéo? Lãnh Dạ tò mò hỏi , tròng mắt khỏi tia trêu chọc.


      “ Cám ơn về những món quà đó! còn có món quà đặc biệt!” trán Bạch Tuyết đổ mồ hôi hột, vì quá khẩn trưởng, cảm thấy việc lên bục giảng chuyện còn tốn sức hơn.


      “ Món quà đặc biệt? nhớ !” Lãnh Dạ giã vờ tò mò.


      “ Đúng vậy , em cũng biết đưa cho em lúc nào! Bạch Tuyết gãi gãi đầu, làm bộ dáng như đứa , mỉm cười ngọt ngà, pha chút khó xử.


      Khóe miệng Lãnh Dạ lại nhếch lên


      chung là mặt Bạch Tuyết cực kì phức tạp.


      “ Vậy em thích ? “ Lãnh Dạ cố tùy ý hỏi, trong lòng lại rất để ý cái nhìn của Bạch Tuyết.


      “ À, rất thích, thế nhưng em muốn cùng chia sẻ phần vui sướng?


      “ Vậy, lấy ra cho xem quà đó là cái gì ?” Lãnh Dạ
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :