1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 154: phụ nữ có thai chạy trốn



      Bạch Tuyết tự mình an ủi mình, chấp nhặt việc mẹ Lãnh Dạ thích đứa trong bụng, coi như là nhìn mặt mũi Lãnh Dạ.

      Rất nhanh tới nhà hàng ăn, Bạch Tuyết ngồi im, mẫu thân Lãnh Dạ cũng ngồi im, nên Lãnh Dạ đành phải chọn món ăn.

      Lãnh Dạ rời khỏi, mẫu thân nhanh chóng lợi dụng thời gian con trai ở đây.

      "Tôi cần biết tiếp xúc với con tôi có mục đích gì, hi vọng hiểu chút, mãi mãi chỉ có thể là tình nhân của nó, chẳng lẽ muốn theo nó như thế mãi? Con tôi có rất nhiều phụ nữ, căn bản xứng làm người của nó, những người phụ nữ kia mỗi người đều tốt hơn !"

      "Bác yên tâm, cháu rời khỏi ấy! Vả lại, cháu cũng có mang thai, bác cũng cần khẩn trương như vậy, cửa lớn của Lãnh gia các người cháu cũng định tiến vào!" Bạch Tuyết cho rằng ăn trộm ăn cướp, tại sao muốn nhục mạ !

      " rời khỏi nó?" Mẫu thân Lãnh Dạ ngờ tới, hôm qua Bạch Tuyết còn khóc rời khỏi, chỉ qua đêm, lại rời khỏi con trai mình, khỏi có chút nghi ngờ?

      "Cháu có tự tôn của mình, trước đây cháu biết ấy kết hôn, cho nên cháu mới có thể ở bên ấy, nếu ... Cháu nghĩ mình nên rời khỏi!" Bạch Tuyết giọng .

      "Coi như sáng suốt, nhớ kỹ, mãi mãi cũng nên gặp lại con tôi, bằng hại chết nó! Nhớ kỹ tôi ." Mẫu thân Lãnh Dạ .

      "Bác , xin bác chuyện chú ý chút, cháu Lãnh Dạ, làm sao lại hại ấy chứ!" Bạch Tuyết gần như muốn khóc, Lãnh Dạ còn kịp, sao có thể hại ?

      "Từ xưa hồng nhan họa thủy!" Mẫu thân Lãnh Dạ .

      "Ha Ha! ra là!" Bạch Tuyết cười lạnh hai tiếng, dường như hiểu, dường như còn hoang mang!

      Lãnh Dạ rất nhanh trở lại , có phát Bạch Tuyết khác thường, Bạch Tuyết muốn Lãnh Dạ vì lo lắng, kỳ thực hiểu trong lòng người đàn ông này có đôi khi rất quan tâm , nếu vì sao lại ở cùng , đụng phải mẹ cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn!

      "Cảm ơn." Bạch Tuyết hướng về phía Lãnh Dạ cười cười, chẳng biết Lãnh Dạ nhíu mày, mỗi lần trong lòng khó chịu mặt đều có loại mỉm cười này, khổ sở cũng biểu ra ngoài, mỉm cười của khiến tim của giàu xé, thà rằng nhìn thấy bộ dạng đau buồn, cũng cần chịu đựng uất ức như thế!

      "Ăn nhiều chút. Mẹ? Đây là của người." Lãnh Dạ để tới trước mặt Bạch Tuyết, mềm giọng muốn Bạch Tuyết ăn nhiều chút, sao Bạch Tuyết có thể chịu được lại đối tốt với như vậy!

      Cúi đầu, xoạch, rơi giọt nước mắt, cúi đầu ăn cháo trong bát, muốn Lãnh Dạ nhìn thấy dạng vẻ như vậy, cho nên từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng ăn!

      "Làm sao vậy?" Đỉnh đầu truyền đến hỏi thăm dịu dàng!

      Mẫu thân Lãnh Dạ ngờ con mình thay đổi nhiều như vậy, nó lại có thể ôn nhu đối với như vậy, nó lại có thể quan tâm tới người khác, lại có thể buông xuống tự tôn, buông xuống cao ngạo, lại có thể quan tâm Bạch Tuyết trước mắt này!

      Bà quyết thể cho bi kịch sảy ra!

      này phải biến mất!

      " có việc gì, có việc gì, có chút nóng!" Bạch Tuyết hít mũi, cố nén nước mắt đảo quanh, trả lời Lãnh Dạ.

      "Ăn từ từ, đây, tôi giúp em." Nhìn Bạch Tuyết như vậy,Lãnh Dạ đau lòng ngớt, như vậy là sao? Chẳng lẽ sau khi mang thai liền trở nên yếu đuối sao?

      ", cần, tự em ăn là được." Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn Lãnh Dạ, nhìn nhìn mẹ Lãnh Dạ! làm sao thế này? hẳn là phải kiên cường, tại sao muốn ở trước mặt và mẹ khóc?

      "Ăn từ từ, hợp khẩu vị tôi cho người làm thứ khác." Lãnh Dạ hoàn toàn đếm xỉa tới mẫu thân mình ở đây, cũng là vì chứng minh quyết tâm mình muốn Bạch Tuyết, cho mẫu thân mình biết, này định rồi.

      " sao đâu, ăn rất ngon, thực ." Bạch Tuyết ngẩng đầu cho Lãnh Dạ nụ cười ngọt ngào, để yên tâm.

      Bạch Tuyết vừa nhìn Lãnh Dạ, đôi mắt liền chuyển .

      "Lãnh Dạ, sau khi cơm nước xong, em muốn xem cha, rất ít khi bác đến, bồi bác ." Bạch Tuyết .

      "Tạm thời mẹ tôi trở lại, tôi cùng em gặp cha em, rất nhanh cha em về nhà." Lãnh Dạ vừa ăn vừa , biểu tình rất tự nhiên, kỳ thực, trong lòng...

      "Cám ơn , em muốn tự mình ." Bạch Tuyết nhìn mẫu thân Lãnh Dạ, ý nghĩ sâu xa.

      "Con trai, mẹ có chuyện phiền con, mẹ vừa mới đến đây, rất nhiều nơi quen, con liền dạo cùng mẹ ."

      "Mẹ, con bảo Nguyệt Nguyệt cùng mẹ."

      "Cả ngày cũng thấy em con đâu, còn muốn nó theo ta, kéo đến !"

      "Lãnh Dạ, cùng bác , em sao, thực ." Bạch Tuyết đưa tay sờ lên mu bàn tay Lãnh Dạ đặt ở bàn cơm, nghĩ muốn Lãnh Dạ ôm mình cái, thế nhưng, hình như đây là hi vọng xa vời, nếu như rời , mẹ bỏ qua cho đứa bé trong bụng !

      "Được rồi!" Lãnh Dạ đáp ứng .

      Ăn xong cơm, Bạch Tuyết rời .

      Lãnh Dạ toilet, muốn gọi điện thoại cho thủ hạ, để cho bọn họ theo Bạch Tuyết, tấc cũng rời, vốn muốn để Bình Tĩnh theo, thế nhưng Bạch Tuyết nhận ra nó, cho nên an bài ba người thủ hạ lanh lợi theo Bạch Tuyết, hơn nữa nhất định phải bảo vệ , cho phép chạy mất, cho phép sảy ra chuyện may!

      Bạch Tuyết đeo túi xách tới cửa hàng cầm đồ, khiến cho ngờ là, hai khuy cài áo lại đổi được tám mươi vạn!

      Ông trời ơi!

      Bạch Tuyết bị dọa sợ!

      Rốt cuộc nguời đàn ông này cho người bao nhiêu tiền?

      Những thứ trong ngăn kéo ấy phải vô giá chứ!

      bỗng nhiên thấy áy náy!

      Cứ như vậy, nhất định hận !

      hận tới chết!

      Thế nhưng, muốn bảo vệ đứa trong bụng, , mẹ dừng lại!

      Nhưng vào lúc này.

      "Làm sao bây giờ? Chúng ta cứ nhìn cha và mẹ tách ra như vậy sao?" Sói con số hỏi.

      "Phải tách ra." Sói con số hai .

      "Vì sao? Em muốn tách khỏi cha!" Sói con số ba khổ sở .

      "Bởi vì tên đó tới! Trước hết chúng ta phải chạy trốn!" Sói con số hai .

      "Ai?" Sói con số hỏi.

      "Kẻ thù của chúng ta-- em trai Ma Vương: Ma quỷ." Sói con số hai nghiêm nghị .

      "Cái gì? Sao tên đó lại tới? Nguy rồi! Cộng thêm lão bà, bây giờ chúng ta rất nguy hiểm!" Sói con số .

      "Cho nên, chúng ta phải chạy trốn cùng mẹ trước, tại ở lại bên người cha trái lại có hại, phải biết hậu nhân của Lang Vương cùng mẫu đơn tiên kết hợp, mục tiêu của chúng rất lớn, tại nguyên thần của mẹ còn chưa có trở về vị trí cũ, bây giờ mẹ chính là người phàm, chúng ta cũng bé, chúng ta ở cùng chỗ với mẹ sợ bị lộ, thế nhưng nếu như tại ở cùng chỗ với cha ngược lại bị lộ nhanh hơn!" Sói con số hai .

      "Ô ô... Em muốn tách ra khỏi cha!" Sói con số ba .

      "Yên tâm, tương lai chúng ta còn trở lại, chỉ chờ tới lúc ba người chúng ta đầy tháng, ba tháng sau, chúng ta có hình người, đến lúc đó pháp lực có thể cao hơn so với tại, tại chúng ta mới hơn ba mươi ngày, chỉ như hạt đậu, chính là cần thời gian dưỡng thai, nếu như chúng ta đấu với lão rất nguy hiểm, tách ra chỉ là tạm thời!" Sói con số hai lạnh lùng .

      " nhé, ba tháng sau chúng ta có hình người, như vậy, cũng chính là tách ra khỏi cha hai tháng liền ok, đến lúc đó chúng ta trở lại nhé? được gạt người?" Sói con số ba .

      "Đương nhiên là thực, hai tháng sau chúng ta trở về."

      Bạch Tuyết tới cửa hàng, vì Lãnh Dạ mua bộ đồ màu đen, đối với người đàn ông này thể buông bỏ!

      Thế nhưng, tại có đường để !

      Đứa trong bụng càng ngày lớn lên, đến lúc đó giấu giếm được!

      nhất định phải sinh đứa có dòng máu của Lãnh Dạ! Nhất định phải sinh, thế là, quyết tâm rời càng cương quyết.

      Trở lại biệt thự, Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ vẫn chưa về, kỳ thực, Lãnh Dạ bị mẹ quấn lấy, mẹ biết ý trong lời của Bạch Tuyết, chính là cần thời gian, cần thời gian rời , cho nên ánh mắt cuối cùng của Bạch Tuyết, bà liền hiểu.

      Bạch Tuyết về đến nhà, đem cái nhẫn Lãnh Dạ mua cho lấy ra, đeo lên, sau đó đem ba vòng tay bé cất vào trong túi. Đơn giản thu thập mấy bộ quần áo.

      Cầm bút lên, viết cho Lãnh Dạ bức thư.

      Lãnh Dạ:

      Em đây, xin lỗi, xin tha thứ em từ mà biệt!

      Gặp được là chuyện hạnh phúc nhất trong kiếp này của em, nhưng mà, chúng ta quen nhau lại là sai lầm, em muốn chia rẽ gia đình của ! Là em xông vào cuộc sống của , là em phá hủy tất cả, nên lúc này phải rời !

      Quen biết , em hối hận.

      , càng hối hận.

      Vĩnh viễn .

      Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết rơi nước mắt, ra khỏi biệt thự, sau đó lên xe taxi.

      biết vẫn có người theo , người theo bảo vệ Bạch Tuyết gọi điện cho Lãnh Dạ, cầm cái túi ra, tới hướng nhà ga.

      Lãnh Dạ đen mặt cúp điện thoại!

      "Con trai? Con trai..." Mẫu thân Lãnh Dạ ở phía sau gọi to, nhìn thấy biểu tình của con trai, bà biết là Bạch Tuyết chạy trốn. Hi vọng ta bị con mình bắt lại!

      Bạch Tuyết chợt phát phía sau có chiếc xe vẫn theo , trong lòng bắt đầu hoài nghi.

      Thế là, xuống xe ở trước tòa nhà, sau đó đeo túi xách vào.

      Đúng lúc, Bạch Tuyết gặp được Lâm Giang, lâu gặp người ngồi cùng bàn, bỗng nhiên trong lòng cảm giác có thể là cứu tinh.

      "Lâm Giang, có người theo dõi tôi, cậu giúp tôi với, ngăn bọn họ lại." Bạch Tuyết cầu xin .

      "Bạch Tuyết, yên tâm, vào trốn , tôi ngăn bọn họ lại." Chút chuyện này đối với Lâm Giang mà là việc rất , cậu ta chỉ cần búng ngón tay, mấy người theo dõi Bạch Tuyết kia lập tức trở về , có theo Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết vào sau tòa nhà, biết tòa nhà này còn có cửa saug, thế là chạy tới cửa sau, sau đó ngồi lên taxi tiếp tục chạy trốn.

      Lên xe, Bạch Tuyết gọi cho Lâm Giang cú điện thoại, dù sao muốn rời , hay là nên cảm ơn cậu ta.

      "Lâm Giang cám ơn cậu, sau này có cơ hội tôi ở trước mặt cám ơn cậu." Bạch Tuyết cảm kích .

      "Bạch Tuyết muốn đâu?" Lâm Giang lo lắng hỏi, từ khi Bạch Tuyết học, cậu ta cũng đến trường, mà tùy ý chơi xung quanh thế giới nhân loại thời gain, cậu ta phải đối thủ của Lãnh Dạ, cậu ta cũng muốn tổn thương Bạch Tuyết, Bạch Tuyết Lãnh Dạ, cậu ta biết, tại cậu ta do dự rốt cuộc nên làm như thế nào?

      "Tôi muốn tới nhà người thân ở, tạm thời rời khỏi đây thời gian." Bạch Tuyết .

      " cho tôi biết có phải xảy ra chuyện gì hay ? ở đâu? Tôi quá đó tìm ." Lâm Giang hỏi.

      "Lâm Giang, cậu cần tới, hôm nay cám ơn cậu, tôi cúp đây." Bạch Tuyết cúp điện thoại.

      có tới nhà ga, cũng có tới sân bay, nàng lại ngồi taxt về nông thôn, nhớ ở nông thôn có người ? Là em cha, thế là muốn tới đó?"

      Bạch Tuyết có rời , mà là tới vùng ở nông thôn ngoại thành, cho rằng ở nông thôn an toàn hơn. Mạng lưới phát triển, đến lúc đó nhất định Lãnh Dạ nghĩ tới rời thành phố, xuống nông thôn.

      cho rằng nơi nguy hiểm càng an toàn, Lãnh Dạ nhất định cho rằng cao chạy xa bay, kỳ thực, ở nơi cách xa, như vậy bị phát !

      Nhưng mà, bên kia, mưa gió ầm ầm, thiên địa biến sắc!

      "Cái gì?" Lãnh Dại giận dữ trừng mắt đối diện với thủ hạ, mấy người này là người lanh lợi dưới tay , thậm chí ngay cả cái cũng coi được!

      "Mẹ kiếp -- cái gì? Các cậu cái gì? thấy người? Mấy người đàn ông các cậu thậm chí ngay cả cũng trông coi được, trơ mắt để người trốn thoát, đồ ăn hại--" Lãnh Dạ tức giận mắng, tức giận giáng quyền về phía chiếc xe bên cạnh, đường chạy như bay chạy tới, lại có thể người nhà trống!

      "Phái người đuổi theo cho tôi, trạm xe lửa, bến xe, sân bay, ca-nô, chỉ cần là nơi người có thể liền đuổi theo cho tôi, tìm được ấy được trở về gặp tôi! Mẹ nó!"

      Đêm khuya, toàn bộ nội thành dường như bị lật tung, tìm kiếm khắp tất cả các nơi, lại có tìm được, cũng có phát dấu vết Bạch Tuyết chạy trốn!

      Bình Tĩnh cẩn thận nhìn Lãnh Dạ ngồi ở sô pha, mặt trầm như nước, làm cho người ta kìm nén sợ hãi, có mở đèn, đôi hàn quang ở trong đêm tối lóe ra, trầm khủng bố, trận trận gió lạnh, là sợ hãi, giống như dã thú khát máu, mai phục trong đêm tối, tiến tới giết chết , Bình Tĩnh chỉ có thể kiên trì đứng ở chỗ này!

      phải Bạch Tuyết chạy trốn, đây là muốn giết người a, là muốn gián tiếp hại chết bọn họ!

      Bạch Tuyết lấy đâu ra lá gan dám chọc Lãnh Dạ như vậy, Bình Tĩnh cho rằng Bạch Tuyết nhất định điên rồi, nếu như tại tìm được Bạch Tuyết, Lãnh Dạ nhất định răng rắc, chưởng bóp chết ! Càng nghĩ càng sợ, nhìn Lãnh Dạ trong bóng đêm, trong lòng khỏi bắt đầu sợ hãi!

      Lãnh Dạ bỗng nhiên đứng lên, bóng dáng cao lớn đứng ở trong đêm tối, u, mang theo khí tức lạnh lùng tử vong!

      " ra, ai cũng cho tiến vào!" Lời Lãnh Dạ như cây đao mạnh mẽ đâm vào người Bình Tnh, cậu nơm nớp lo sợ. dám tiếng.

      Sau khi cửa đóng lại, rốt cuộc trong phòng Lãnh Dạ nổi giận nổ tung, lúc này có thể phá hủy tất cả như Đại Ma Vương, ai dám xuất hiệnở trong tầm mắt , chút do dự xé nát nguời đó! Đồ vật đập vào mắt đều bị hung hăng xé nát!

      nhóc đáng chết, là lợi hại! dám!

      vẫn chưa tin có thể bảo vệ !

      lần lượt vì nhẫn nhịn, lần lượt bỏ xuống dáng vẻ, kể từ khi biết , có đụng chạm tới nào bên ngoài, chỉ sợ đau lòng, chẳng lẽ còn chưa đủ?

      nhóc đáng chết mang theo con của ! Thế nhưng vì sao bọn có phản đối ?

      Nàng cho là mình che che giấu giấu biết mang thai sao? liều mạng ăn cay, ăn tchua, nghĩ người khác cũng là đồ ngốc sao? nhóc đáng chết! Chính vẫn còn con nít! làm sao có thể chiếu cố tốt đứa bé trong bụng đây?

      suy nghĩ, vì bọn trong bụng, làm bộ cái gì cũng biết, chỉ vì để cho an tâm, đáng ghét, lại có thể dám bỏ trốn! Bọn trong bụng cũng là của , dựa vào cái gì tiếng nào mang con ?

      Sở dĩ tại có vạch trần chuyenj mang thai, là bởi vì muốn tìm cách, làm sao khiến mẫu thân tiếp nhận bọn trong bụng Bạch Tuyết, chỉ là muốn chờ chút, lại cứ tự mình mang mang bọn của như vậy! Mẹ nó!

      Còn dám khóc ! rời khỏi !

      Đáng chết!

      Cũng là bởi vì tin những lời này của Bạch Tuyết, mới có thể để cho chạy mất, đáng ghét, đều là chuyện hoang đường! Chuyện hoang đường gại người!

      Ngày mẫu thân tới đó, Bạch Tuyết ôm khóc, khóc đến tan nát cõi lòng, hóa ra những thứ ấy đều là láo! Gạt người !

      cái gì mà thể rời khỏi ?

      Đều là xạo!

      Lãnh Dạ nổi giận!

      Lãnh Dạmắng chửi người!

      Lãnh Dạ hận muốn giết người!

      Nghĩ đến khuôn mặt nhắn đáng kia, cũng nên tin !

      !

      là độc ác!

      Nàng to gan!

      như vậy, cũng cần mềm lòng --
      Andrenalaula thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Em trai Ma Vương



      Lại dám chạy trốn! lại dám --

      Được thôi! cũng cần mềm lòng!

      Lãnh Dạ tức giận nắm tay đánh về phía vách tường, vách tường liền bị đánh thành khe nứt, máu tươi tay chảy ròng, bắn lên vách tường trắng, thậm chí bắn cả lên mặt , vậy mà nhìn chằm chằm vách tường, mặt mày hung dữ!

      Giống như ma quỷ!

      Bạch Tuyết --

      Nhất định tôi tìm được em!

      Thế nhưng, vào lúc này, trong bầu khí nguy hiểm, Bình Tĩnh lại tiến vào, thể tiến vào, bởi vì có chuyện quan trọng muốn thông báo!

      ", tên đó tới!" Bình Tĩnh khiếp đảm .

      "Ai?" Lãnh Dạ bỗng nhiên quay đầu lại, ôm tia hi vọng nhìn Bình Tĩnh, cho rằng tìm được Bạch Tuyết .

      "Em trai Ma vương, Ma quỷ." Bình Tĩnh .

      Lãnh Dạ thất vọng!

      phải người phụ nữ của trở về!

      "Biết rồi! Cậu trước !" Lãnh Dạ trả lời.

      Bình Tĩnh do dự chút, vẫn ra ngoài!

      Tên đó tới!

      Chẳng lẽ bọn sớm biết Ma quỷ tới nhân gian, cho nên mang theo Bạch Tuyết rời ?

      Nếu như là vậy, Bạch Tuyết rời là đúng đắn.

      Dù sao Ma Quỷ hướng về phía bọn trong bụng Bạch Tuyết, nhất định tên đó đoán được máu của bọn trong bụng Bạch Tuyết có thể cứu trai mình là Ma Vương.

      Lãnh Dạ bỗng nhiên đứng dậy canh giác, tới, vậy gặp thôi!

      Ma Quỷ trực tiếp đến nhà của Lãnh Dạ, ta biết Lãnh Dạ ở thế giới nhân loại chính là chờ hậu nhân của mẫu đơn tiên tử chậm rãi lớn lên, ta nhận được tin tức, Lãnh Dạ và hậu nhân mẫu đơn tiên tử kết hợp, hơn nữa ba linh đồng Thiên sơn kia rời khỏi Thiên sơn, như vậy tại mẫu đơn tiên tử có khả năng mang thai?

      Hai tay Bình Tĩnh nắm chặt đứng ở trong sân, lúc này bên cạnh nổi lên gió to, lá cây mặt đất đều bị cuốn lên trung! Hơn nữa xoay tròn xung quanh Bình Tĩnh!

      "Ha ha... Tên kia? Ngươi chỉ là tiểu sao có thể là đối thủ của bản tôn, nên ở chỗ đây nhận lấy cái chết , nhanh gọi Vương của các ngươi ra, nếu ta san bằng nơi này!" Ma Quỷ lơ lửng trung vẫn có hạ xuống !

      Bình Tĩnh lo lắng làm hại người khác, phòng hộ nơi này, người khác thấy ở đây sảy ra chuyện gì!

      "Ma Quỷ hèn hạ, ông đây ở chỗ này chờ ngươi chính là cho ngươi mặt mũi, đừng tưởng rằng mình có bao nhiêu tài giỏi, chỉ ngươi? Ông đây còn để vào mắt! Muốn gặp Vương của tôi, mơ tưởng!" Bình Tĩnh phi thân lên, nhìn thẳng vào Ma Quỷ.

      "Ha ha ... biết sống chết, ngoan ngoãn chịu chết --" Ma Quỷ bỗng nhiên rống tiếng, đạo hồng quang đánh thẳng qua, ngay khi đánh tới Bình Tĩnh. đạo lam quang đối diện đón nhận lại hồng quang.

      tệ, đạo lam quang này chính là do Lãnh Dạ vĩ đại chúng ta bắn tới .

      biết pháp lực Bình Tĩnh đủ, giả như hồng quang vừa rồi đánh tới Bình Tĩnh, cậu ta phải chết thể nghi ngờ!

      "Ma Quỷ, ngươi lại dám dương oai ở nhân gian, chẳng lẽ sợ trời phạt?" Lãnh Dạ gầm lên giận dữ!

      "Hôm nay ta tới lấy huyết mạch của hậu nhân mẫu đơn tiên tử, nếu muốn chết, ngoan ngoãn giao ta ra đây! Nếu bản tôn đại khai sát giới! Đến lúc đó nơi đây máu chảy thành sông! " Ma Quỷ gào lên.

      " Khốn khiếp! Ngươi muốn huyết mạch của hậu nhân mẫu đơn tiên tử, có quan hệ gì tới người nơi này, nếu ngươi dám làm hại người nơi này, ta tha cho đâu --" Lãnh Dạ lạnh lùng rít lên.

      " muốn ta làm hại người nơi này, liền ngoan ngoãn giao hậu nhân mẫu đơn tiên tử ra, nếu ... Hừ hừ!" Ma Quỷ đe dọa.

      " Đê tiện -- nay Bản vương vẫn tìm mẫu đơn tiên tử, đến nay vẫn chưa có tìm được !" Lãnh Dạ sắc bén trả lời, trong giọng chút do dự.

      "Càn rỡ, ngươi dám lừa gạt bản tôn, linh đồng Thiên sơn đầu thai chuyển thế, ngươi cho là bản tôn biết sao? Nếu ngươi có cùng hậu nhân mẫu đơn tiên tử kết hợp, tại sao bọn họ có thể đầu thai?" Ma Quỷ quát.

      "Cho dù là linh đồng đầu thai cũng có quan hệ gì với bản vương?"

      " cần với bản tôn ngươi biết, linh đồng Thiên sơn tu luyện mấy trăm năm vẫn có đầu thai, chính là vì chờ đợi hậu nhân mẫu đơn tiên tử cùng Lang Vương ngươi kết hợp!" Ma Quỷ thét lên, Cuối cùng Lãnh Dạ suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, thảo nào.

      "Chớ có hươu vượn, nhận của ta chưởng --" Lãnh Dạ nổi giận! Người của , con của sao có thể bị người ta khi dễ, dễ dàng như vậy, thân là Lang Vương, nếu như ngay cả vợ con mình cũng bảo vệ được, xứng làm Lang Vương.

      Ma quỷ tiếp được chưởng sắc bén của Lãnh Dạ!

      " ngờ pháp lực của ngươi tiến triển nhanh như vậy, bản tôn thực là xem ngươi ! Phẫn nộ --" Ma Quỷ ra chưởng tập kích Bình Tĩnh, Bình Tĩnh xem chiến bên cạnh bị đánh trúng, phun ra ngụm máu đen, rơi mặt đất!

      Ma Quỷ biết Lãnh Dạ trọng tình trọng nghĩa, cố ý tập kích Bình Tĩnh, phân tán lực chú ý của Lãnh Dạ, quả nhiên Lãnh Dạ bay qua tiếp được Bình Tĩnh, lúc này, Ma Quỷ dùng sức phát ra kích trí mạng, trúng vào phía sau Lãnh Dạ. Cùng Bình Tĩnh rơi xuống.

      "?" Bình Tĩnh thống khổ kêu lên!

      Lãnh Dạ và Bình Tĩnh rơi xuống, Lãnh Dạ phi thân lên, đứng vững, hai tay vận hành, chỉ thấy quả cầu lam trong lòng bàn tay Lãnh Dạ nhanh chóng xoay tròn, sau đó Oành-- bắn ra, hai tay Ma Quỷ tiếp được, thế nhưng, ta nghĩ đến nội lực Lãnh Dạ thâm hậu như thế, Oành-- quả cầu lam khiến Ma Quỷ bay ra!

      A --

      Ma Quỷ hét thảm tiếng biến mất thấy!

      Lãnh Dạ cũng ngã mặt đất, chẳng biết rằng kích vừa rồi dốc hết toàn lực của Lãnh Dạ, biết Ma Quỷ vừa mới đến nhân gian, phải cho ta biến tay, nếu sau này lại biết tự lượng sức mình đến tìm phiền toái, đến lúc đó liền khó đối phó, cứ như vậy, Ma Quỷ ăn ít khổ sở, sau này ta làm việc cẩn thận!

      "? , ..." Bình tĩnh kêu to, ta nỗ lực bò dậy, ôm Lãnh Dạ vào trong nhà, sau đó ngồi xếp bằng, hơn nữa gọi Lãnh Nguyệt và mẫu thân Lãnh Dạ tới.

      Lãnh Nguyệt vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt Lãnh Dạ trắng bệch nằm ở sô pha!

      ", ..."

      Lãnh Nguyệt quỳ rạp xuống bên người Lãnh Dạ, lo lắng lay người Lãnh Dạ, hy vọng có thể tỉnh lại!

      "Lãnh Nguyệt, bây giờ em ra ngoài , ở bên ngoài coi chừng, phòng ngừa tên Ma Quỷ lại đến! Chúng ta phải vận khí cho ấy!" Bình tĩnh đau đớn .

      "Vâng, em lập tức ngay, thế nhưng bây giờ bản thân còn khó giữ nổi, làm sao vận khí cho ấy được, vẫn là nên nhờ mẫu thân vận chân khí cho ấy ?"

      "Nguyệt nhi con mau ra ngoài trông chừng, nơi này có ta rồi, con yên tâm." Mẫu thân Lãnh Dạ đỡ Lãnh Dạ ngồi mặt đất, sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu vận khí.

      Bạch Tuyết ở nơi xa, bỗng nhiên mí mắt giật liên hồi, biết rời khỏi Lãnh Dạ như thế nào? Thế nhưng, biết người đàn ông độc tài kia nhất định giận dữ!

      Thậm chí nổi điên!

      Cho nên mí mắt mới có thể giật liên hồi như vậy!

      Bạch Tuyết sờ sờ bụng của mình, làm như vậy rốt cuộc có đúng hay ?

      Rời khỏi , hai người hẳn là đều khó chịu ?

      Thế nhưng, người nhà bọn họ thích , thích đứa trong bụng của !

      Nghĩ đến đứa , Bạch Tuyết kiên định muốn lẩm trốn! thể bị bọn họ bắt được!

      xuống xe, xờ vách tường về phía trước, ở đây là thôn , có đường quốc lộ, mà là đường núi gồ ghề, cẩn thận lên núi, bởi vì nhìn thấy giữa sườn núi có thôn , bằng tới đó trốn? Vốn định đến nhà hoj ở mấy ngày, nghĩ lại hay là thôi ! biết người trong nhà có sao ? Ngộ nhỡ giống người như mẹ kế! Vì vậy, mới chọn thôn hẻo lánh như thế trốn !

      Bạch Tuyết dọc theo sườn núi lên phía trước, mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi chút, nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp tục lên đường!

      Lúc này.

      "Em trai, chúng ta có nên giúp mẹ hay , nhìn rất đau lòng nha!" Sói con số hỏi.

      "..." Đứa hai , kỳ thực trong lòng nó cũng đau lòng cho mẹ! Thế nhưng, bây giờ bọn nó thể ra tay, khi sử dụng pháp lực, Ma Quỷ phát bọn chúng, sau đó tìm tới nơi này, đến lúc đó bọn chúng cũng bị mang ! Cho nên bọn chúng thể ra tay trợ giúp mẹ!

      " cả, nhịn chút ! tại mặc dù mẹ vất vả, thế nhưng, tối thiểu chúng ta đều rất an toàn !" Sói con số ba đau lòng .

      "Nếu thế này , chúng ta thể dùng pháp lực, sau này nếu như mẹ bị ức hiếp, chúng ta liền chỉ đạo tư tưởng của người, làm cho người kiên cường có được ?" Cuối cùng sói con số hai nghĩ đến việc có thể giúp mẹ.

      Nó biết hai tháng này, bọn chúng tạm thời phải lẩn trốn, trong vòng ba tháng bọn chúng chưa có lớn thành hình người giai đoạn mẹ mang thai rất nguy hiểm, bây giờ bọn chúng mới hơn tháng, qua hai tháng nữa bọn bạn chúng đủ ba tháng, vượt qua giai đoạn nguy hiểm của phụ nữ mang thai .

      Cho nên bọn chúng chỉ cần ở trong bụng mẹ sống quá cẩn thận qua hai tháng này tốt rồi, đến lúc đó bọn chúng có thể trở lại tìm cha, mặc dù Ma Quỷ đến tìm phiền toái, bọn chúng cũng có sợ như vậy, đến lúc đó bọn chúng cũng thành hình, cũng có thể phát công lực, cũng có thể bảo vệ mẹ, khi đó bọn chúng khẻ hơn, liền cần lo lắng rơi ra khỏi bụng mẹ.

      Chỉ là bây giờ bọn chúng phải kiên nhẫn khoảng thời gian!

      "Chỉ có như vậy, trong khoảng thời gian này phải để mẹ ủy khuất!"

      Bạch Tuyết biết ba đứa trong bụng có bao nhiêu ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, đau lòng cho . Nếu như biết nhất định rất vui vẻ.

      vất vả đến được thôn sờn núi, nhìn căn nhà vẫn sáng đèn, Bạch Tuyết gõ gõ cửa, chỉ chốc lát sau ông cụ ra mở cửa, ông nhìn Bạch Tuyết, dường như phải người nơi này?

      "Ông à, con lạc đường, có thể vào đây nghỉ ngơi chút?" Bạch Tuyết mệt mỏi hỏi, mệt muốn chết rồi, rồi rất xa, cái gì cũng chưa có ăn, còn bao nhiêu thể lực chống đỡ!

      " , vào , đường núi ở đây rất nhiều, từ ngoài đến nơi này rất dễ lạc đường!" Ông cụ cho Bạch Tuyết tiến vào, Bạch Tuyết vào, mới phát trong cái nhà này chỉ có hai cụ già, các con đều lên thị trấn làm việc, trong nhà chỉ có đứa bé và hai cụ già.

      Bạch Tuyết tạm thời được ông bà cụ cho ở nhờ, người bà cho Bạch Tuyết bát mỳ, còn nấu cho hai quả trứng, Bạch Tuyết đói rã rời, đều ăn hết.

      "Bà, cảm ơn bà." Bạch Tuyết vô cùng cảm kích. Nước mắt lưng tròng nhìn hai ông bà.

      " bé ngốc, cảm ơn cái gì, tại chúng ta giống như trước, mọi nhà đều có cơm ăn, yên tâm ở nơi này , tới, cứ ở lại, coi như nơi này trong nhà mình, đừng khách khí." Cụ bà nhìn thấy Bạch Tuyết mang theo túi xách, cũng đoán đại khái có lẽ rời nhà trốn . Hoặc là là lạc đường. Mặc kệ thế nào, trước cho ở lại rồi .

      Bạch Tuyết vào ở trong căn phòng , bà cụ lấy ra cho chiếc chăn bông mới để đắp.

      " , chúng ta ở trong núi thể so với thành phố, ở đây đêm khuya rất lạnh, đắp nhiều chút, đừng để cảm lạnh." Bạch Tuyết nhịn được khóc lên.

      "Làm sao vậy? Vì sao lại khóc?"

      "Bà, bà tốt, bà giống như mẹ con, thế nhưng..." Bạch Tuyết tủi thân nức nở. (Bạch Tuyết lập tức biết đứa trong bụng có thể , hơn nữa còn phải đứa , mà là ba, chờ mong nhé...)
      Andrena, hitoryhoadaoanh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156: Hãm hại


      "Mẹ ?" Bà hỏi.

      "Con chưa bao giờ gặp mẹ, khi con vừa sinh ra thấy mẹ đâu!" Bạch Tuyết ô ô khóc, sao thừa cơ hội này tìm mẹ, có lẽ tìm được?

      " bé đáng thương, ngủ , nếu nghại sau này cứ ở đây, dù sao ta có con , có thể làm con nuôi của ta?" Bạch Tuyết khóc thành tiếng.

      " có thể ?" Bạch Tuyết chợt cảm giác mình độc như vậy, vốn trước kia Lãnh Dạ là trụ cột tinh thần, nhưng bây giờ Lãnh Dạ cũng ở bên người, cho nên trong lòng khó chịu!

      "Dĩ nhiên."

      "Cám ơn ngài, mẹ. . . . . ." Bạch Tuyết ôm lấy bà khóc lên, nhưng, vừa nghĩ tại là phụ nữ có thai, khóc đối với con tốt, vì vậy, cố nén nước mắt.

      "Con ngoan, sớm nghỉ ngơi , ngày đường cũng phải mệt mỏi." Bà nhìn vành mắt Bạch Tuyết biến thành màu đen, nhất định là rất mệt mỏi.

      "Ừ, con liền ngủ." Bạch Tuyết ngoan ngoãn nằm xuống, bà nhìn Bạch Tuyết từ từ ngủ, Bạch Tuyết mệt mỏi, bao lâu liền ngủ thiếp , bà tắt đèn, sau đó liền ra ngoài, đóng cửa, lau nước mắt.

      Trong giấc mộng.

      ra là bọn nhở báo mộng cho Bạch Tuyết.

      Trong mộng, Bạch Tuyết ngồi dưới gốc cây, bên người có ba đứa bé dễ thương, đều mập mạp, bộ dáng rất nhiều người , bọn vây quanh , nằm ở đầu gối , ngây thơ nhìn Bạch Tuyết.

      "Mẹ, người phải nghe nhé, hai tháng sau người phải trở về bên người cha, cha cần người."

      "Mẹ, là hai tháng, nhất định mẹ phải nhớ, cha cần người, cha cần người."

      "Mẹ, hai tháng sau, mẹ phải dẫn chúng con rời nơi này, tìm cha, cha cần người."

      Ba đứa bé lại giống nhau, cũng nhấn mạnh hai tháng sau Bạch Tuyết trở về tìm Lãnh Dạ.

      Bạch Tuyết chợt từ trong mộng tỉnh dậy.

      Mới vừa rồi là mộng?

      Tại sao chân như vậy?

      Ba đứa bé?

      Ông trời ——

      Đây là ý gì?

      Chẳng lẽ?

      Bạch Tuyết đưa tay sờ lên bụng, chẳng lẽ trong này là ba?

      Bạch Tuyết giật mình há mto miệng, đôi mắt mở lớn, lúc này, chút buồn ngủ!

      Đây là bọn trong bụng ám chỉ cái gì sao?

      Tại sao là hai tháng?

      Trong bụng là ba đứa?

      Mộng đó là sao?

      Bạch Tuyết hiểu hỏi ngược lại, ba đứa bé trong mộng đều giống nhau, cần .

      Lãnh Dạ cần sao?

      Hay là xảy ra chuyện?

      Bạch Tuyết chợt lo lắng!

      Lúc này, trong bụng lại triệu khai hội nghị khẩn cấp.

      "Nguy rồi, tại mẹ cũng thể trở về! Quá nguy hiểm, chừng chúng ta tìm cái chết, mẹ cũng lành ít dữ nhiều!" Sói con thứ nhất .

      "Vậy làm sao?" Sói con số ba lo lắng hỏi.

      "Đừng có gấp, bây giờ được, chúng ta liền. . . . . ." Sói con thứ hai .

      "Nên làm gì?"Sói con thứ nhất giật mình hỏi.

      "Nên làm gì?" Sói con thứ ba giật mình hỏi.

      "Liền trực tiếp chuyện cùng mẹ là được, tình huống bây giờ nguy cấp!" Sói con thứ hai .

      "Hả?"Sói con thứ nhất kinh ngạc.

      "Hả?" Sói con thứ ba kinh ngạc.

      "Hả cái gì! Lúc nào rồi, đành phải vậy, nếu mẹ là Mẫu Đơn tiên tử, năng lực chịu đựng này phải có, nếu làm cho chúng ta thất vọng!" Sói con thứ hai lạnh lùng .

      "Nghe lời em , ra , sớm muốn cho tiểu mẹ biết chúng ta." Sói con thứ hai .

      "Em cũng vậy, chính là vẫn dám , lo lắng mọi người phản đối, nếu hai vậy, em hai tay tán thành." Sói con số ba vui vẻ .

      "Cứ quyết định như vậy, chúng ta chờ cơ hội, chỉ cần cơ hội đến, chúng ta liền cùng mẹ chào hỏi." Sói con thứ hai .

      Lúc này, Lãnh Dạ được mẫu thân vận khí, nếu như Lãnh Dạ phải là vì cứu Bình Tĩnh, bị Ma Quỷ ám toán! Lại được mẫu thân vận khí, hơn nữa còn Kim Đan trong cơ thể mình, Lãnh Dạ nghỉ ngơi đêm sao.

      Nhìn trán mẫu thân toát mồ hôi, Lãnh Dạ vẫn hiểu, bà bảo hộ con mình như vậy, tại sao thể dễ dàng tha thứ cho Bạch Tuyết cùng bọn trong bụng ?

      Rốt cuộc giữa bọn cùng mẫu thân có căm thù đại hận gì?

      Bọn luôn luôn dễ thương, lại có thể dắt Bạch Tuyết chạy trốn, Lãnh Dạ vẫn cho rằng Bạch Tuyết có thể rời hoàn toàn là bởi vì bọn trong bụng giúp, biết mấy người phái đều là người thông minh lanh lợi, ngu như vậy, bị Bạch Tuyết bỏ lại, nhất định là bọn thầm trợ giúp Bạch Tuyết .

      ra , Bạch Tuyết chạy trốn, bọn ai cũng có giúp tay, trong lòng bọn chúng áy náy, nhưng lại thể rời , cho nên chỉ có thuận theo tự nhiên, tất cả nghe ý trời, cho nên Bạch Tuyết bỏ rơi được những người theo dõi , Bạch Tuyết gặp được Lâm Giang, Lâm Giang giúp , bọn cho đây chính là ý trời, cho nên bọn chúng càng có ngăn cản Bạch Tuyết rời .

      Trong lòng Bọn bí mật tính hai tháng sau đoàn viên cùng Lãnh Dạ.

      Thân thể của Lãnh Dạ nhanh chóng hồi phục, nhưng, mẫu thân ra ngoài từ buổi sáng vẫn chưa có trở về.

      Vậy mà, Lãnh Dạ nhận được phong thư.

      Nội dung trong thư là:

      Lang Vương, đều ngươi trọng tình trọng nghĩa, ta cũng muốn xem lần này ngươi cứu người nào? cho ngươi biết, mẫu thân ngươi ở trong tay ta, hạn ngươi tháng tìm Mẫu Đơn tiên tử tới, tháng sau, nếu như ngươi giao hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử ra, ta liền giết lão bà.

      Sắc mặt Lãnh Dạ tối lại, khó trách mẫu thân vẫn chưa có trở về, ra là bị Ma Quỷ bắt ! Ghê tởm! Muốn uy hiếp ! Đừng mơ tưởng!

      ra Lãnh Dạ muốn biết Bạch Tuyết ở nơi nào? có thể làm được, trong nhà còn có tóc Bạch Tuyết lưu lại, có thể dùng tóc Bạch Tuyết truy tìm Bạch Tuyết, nhưng, tại cho là Bạch Tuyết rời là sáng suốt , bởi vì tại ở bên cạnh là nguy hiểm hơn!

      Cho nên Ma Quỷ kỳ hạn tháng, vì ta muốn dùng tháng này khôi phục pháp lực, hơn nữa ta biết Mẫu Đơn tiên tử có ở bên người Lang Vương, cho nên ta cho Lang Vương thời gian tháng tìm hậu nhân Mẫu Đan tiên tử.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ hạn tháng đến, Ma Quỷ cùng Lãnh Dạ ước định thảo nguyên ở vắng vẻ.

      "Lang Vương, mang hậu nhân Mẫu Đan tiên tử tới chưa?"

      "Mẫu thân bổn vương đâu?" Lãnh Dạ hỏi.

      "Bổn tôn muốn thấy hậu nhân Mẫu Đan tiên tử trước, nếu ngươi đừng mơ tưởng nhìn thấy mẫu thân ngươi!" Ma quỷ uy hiếp.

      " Bổn vương thấy được mẫu thân, ngươi đừng mơ tưởng có được hậu nhân Mẫu Đan tiên tử !" Lãnh Dạ lạnh lùng .

      "Tốt lắm, chúng ta cùng lúc trao đổi thế nào?"

      "Được." Lãnh Dạ bén nhọn nhìn về phía Ma Quỷ.

      "Ha ha. . . . . . nghĩ tới Lang Vương vì mẫu thân mình, lại bỏ người mình thích! Mấy trăm năm trước kia, tổ tiên các ngươi cũng bội bạc bỏ Mẫu Đơn tiên tử, hôm nay Lang Vương ngươi cũng buông tha hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử! là đáng buồn!" Ma Quỷ thay Mẫu Đơn tiên tử tiếc hận!

      "Dường như đấy phải là chuyện ngươi nên quan tâm, thuận tiện cho ngươi biết, đối với chuyện Mẫu Đơn tiên tử năm đó bị cách chức hạ phàm, căn bản ngươi cũng hiểu! Mẫu Đơn tiên tử vì muốn liên lụy lang tộc chúng ta, tự mình gánh chịu tất cả tội danh, hơn nữa lấy cái chết để cho tổ tiênchúng ta còn sống, nếu chết nhắm mắt! Còn ngươi? Biết cái gì!" Lãnh Dạ nổi giận, bởi vì ta vũ nhục tổ tiên Lang tộc, Lãnh Dạ chút lưu tình mắng.

      "Bất kể tổ tiên của các ngươi năm đó bội bạc như thế nào, tại phải ngươi vì mẫu thân của mình bán đứng hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử !" Ma quỷ quát.

      "Hãy bớt nhảm , mẫu thân ta ở nơi nào?" Lãnh Dạ tức giận hỏi.

      "Nhìn thấy ? Trong căn nhà lá trước mặt, chính là mẹ ngươi, tự !" Ma Quỷ chỉ hướng nhà lá cách đó xa .

      Ma Quỷ về phía Mẫu Đan tiên tử sau lưng Lãnh Dạ , rốt cục có được Mẫu Đơn tiên tử , mong mỏi như vậy!

      ra Ma Quỷ thấy Mẫu Đan tiên tử là Bình Tĩnh biến thành, Lãnh Dạ tính kế chỉ cần giữ Ma Quỷ mấy phút, có thể cứu mẫu thân ra.

      tới nhà lá, mẫu thân quả nhiên ở bên trong, chẳng qua là, bà có bị trói, mà đứng đưa lưng về phía Lãnh Dạ.

      "Mẫu thân?" Lãnh Dạ ngoài ý muốn hô lên, nếu mẫu thân tự do, tại sao tự mình chạy trốn? Mới vừa rồi hoàn toàn tin tưởng mẫu thân ở trong nhà lá, là bởi vì cảm giác được mẫu thân ở bên trong, chẳng qua là nghĩ tới mẫu thân được tự do !

      Mẫu thân Lãnh Dạ quay đầu lại, chỉ nhanh chóng phi thân rời , , lúc này nhà lá chợt dâng lên đạo hồng quang, hơn nữa bắt đầu vùi lấp, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nhà lá liền bị mặt đất nuốt hết, biến mất thấy!

      Lãnh Dạ bị vây khốn, tuyệt vọng nhìn bóng lưng mẫu thân rời , biết đó là mẫu thân mình, sai, nhưng là tại sao? Tại sao bà muốn làm như vậy? Tại sao bà muốn liên hợp ngoại nhân hại ? Lúc này, cảm giác mẫu thân là đáng sợ!

      Lãnh Dạ bị vây ở trong, cái nhà lá này là đặc chế, bị hạ trú, cho dù pháp lực cao thâm cũng ra được, trừ phi là có người biết phá trú, nếu vĩnh viễn có cách nào rời nơi này!

      Bình Tĩnh nhìn Lãnh Dạ bị mặt đất nuốt hết, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, mặt đất cái gì cũng có , ngay khiLãnh Dạ biến mất, dùng ý thức cho Bình Tĩnh nhanh chóng chạy trốn, nên tin mẫu thân , tìm Bạch Tuyết nhanh, sau đó mang rời nơi này, càng xa càng tốt, cho phép trở lại cứu ! Bình Tĩnh nhìn nơi Lãnh Dạ biến mất, nhẫn nại quay người lại, biến mất thấy, hôm nay Lãnh Dạ tới cho biết Bạch Tuyết ở nơi nào? Hơn nữa dặn dò Bình Tĩnh mang họ trốn đâu?

      Xem ra hôm nay Lãnh Dạ biết mình về được, nếu biết, tại sao còn muốn ?

      Bình Tĩnh hiểu!

      ra là Lãnh Dạ biết chuyện mẫu thân bị bắt cóc này có bẫy, nhưng, cũng cam lòng, hi vọng suy đoán của mình là sai lầm! hi vọng mẫu thân của mình còn là mẫu thân mình quý!

      Cho nên mới có thể mạo hiểm cũng muốn thử lần rốt cuộc mẫu thân là người nào?

      nghĩ tới dự cảm đều chính xác, mẫu thân quả nhiên có chuyện gạt !

      Vậy mà, nghĩ tới mẫu thân lại có thể liên kết ngoại nhân hại !

      rất đau lòng!

      Mẫu thân vẫn tôn kính lại có thể hãm hại !

      Tại sao?

      rất hiểu!

      Cũng may mình sớm có tính toán, cho Bình Tĩnh địa chỉ của Bạch Tuyết, để cho Bình Tĩnh nhanh chóng mang Bạch Tuyết rời , mẫu thân và Ma Quỷ bỏ qua cho Bạch Tuyết, lần này bọn họ tới thế giới nhân loại là tình thế bắt buộc!

      chiếm được Bạch Tuyết xem ra bỏ qua!

      Rốt cuộc Lãnh Dạ hiểu , đầu tiên là mẫu thân tới trước thăm dò, sau đó Ma Quỷ theo tới uy hiếp giao Bạch Tuyết ra!

      hèn hạ!

      Cũng may vì Bạch Tuyết mà suy tính, nhưng, biết là nếu như Bạch Tuyết biết xảy ra chuyện, có thể ngoan ngoãn rời nơi này hay ?

      Thế khó liệu!
      Andrena thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 157: Mẹ con liên tâm


      Bạch Tuyết ở trong thôn này tháng. Coi như tất cả thuận lợi, cho nên bọn cũng có quấy rầy cuộc sống yên bình của Bạch Tuyết, thế nhưng, hôm nay bỗng nhiên bọn mở họp khẩn cấp, bởi vì bọn chúng biết cha xảy ra chuyện, hơn nữa tại Bình Tính đuổi tới đây, ta muốn đưa mẹ nước Mỹ, hoặc là chỗ xa hơn, bọn chúng phải rời khỏi cha!

      "Em trai, tại làm sao bây giờ? Cha làm sao bây giờ?" Sói con số lo lắng hỏi.

      "Em rời khỏi cha đâu, cha bị người hãm hại, đều là do lão bà đáng chết! Em thể rời khỏi cha!" Sói con số ba khóc .

      " Thế nhưng, chúng ta có thể bị bọn họ bắt lại?" Sói con số hai .

      " hai, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta thể chỉ vì lo nghĩ cho mình, cha là người thân của chúng ta, chúng ta thể bỏ người lại! Mặc dù chúng ta thể an toàn sinh ra, có lẽ đó là ý trời!" Sói con số ba phiền muội , kỳ thực, bọn chúng chờ, ngóng trông là vì chuyển thế đầu thai, làm người lần nữa, thế nhưng, tại đối mặt với chúng là việc cha rơi vào lúc nguy hiểm, bọn chúng thể bỏ người lại, bọn chúng thể quan tâm tới người!

      "Được rồi, bắt bắt , cùng lắm đầu thai trở lại!" Sói con số hai lạnh lùng , trong giọng lộ ra ý chí chiến đấu, chuẩn bị nghênh tiếp hồi đại chiến.

      "Tốt lắm, tại hẳn là nên cho mẹ chính thức nhận biết chút ?" Sói con số .

      biết có phải là mẹ con nối liền, mà lúc này Bạch Tuyết nhìn chằm chằm vào bụng của mình, dường như có chuyện xảy ra, hơn nữa còn có liên quan tới bụng của .

      Bạch Tuyết nhịn được sờ lên bụng .

      "Con à? phải các con có chuyện gì chứ? Vì sao lòng ta lại hoảng sợ như vậy?" Bạch Tuyết tự lẩm bẩm .

      Bọn trong bụng cảm thấy thời cơ tới.

      "Mẹ?" tiếng trẻ con từ trong bụng Bạch Tuyết truyền ra, truyền tới lỗ tai Bạch Tuyết.

      Vốn cánh tay vuốt vẻ bụng, bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi bụng, mắt to nhìn chằm chằm, cái miệng nhắn há to, bị giật mình, hoang mang nhìn chung quanh chút, có ai? Mới vừa rồi là ai gọi mẹ?

      "Mẹ?" Lại tiếng trẻ con tức giận vang lên.

      "A --" Bạch Tuyết sợ đến thét chói tai, lại cuống quít che miệng lại, bởi vì lo lắng kinh động đến hàng xóm, cũng may, bà cụ và ông cụ đều lớn tuổi, điếc, bình thường chuyện với bọn họ đều kêu lớn tiếng, cho nên bọn họ nghe thấy Bạch Tuyết thét chói tai, cũng bởi vậy có kinh động đến bất luận người nào!

      "Mẹ? phải sợ nha! Con là tiểu công chúa của người." Sói con số ba ngọt ngào .

      "Con? Con? Con mới từng này? Sao lại có thể ?" Bạch Tuyết lắp bắp hỏi.

      " Mẹ? Con , vào trong bụng mẹ hơn hai tháng rồi nha." Tiếng trẻ con cách cái bụng truyền đến.

      "Thế nhưng, thế nhưng, tiếng kia là con kêu ta sao?" Bạch Tuyết vừa nghe thấy chính là tiếng bé trai, sao lúc này lại là tiếng bé ? Bạch Tuyết sợ hãi!

      "À, mới vừa rồi là các , bọn họ lo lắng dọa đến mẹ, cho nên bảo con thay mặt chuyện với người." Sói con số ba ngọt ngào .

      "Cái gì? Cái gì? các ?" Bạch Tuyết sợ hãi lắp.

      "Đúng vậy, phải chỉ có mình con, con còn có hai người ." Sói con số ba .

      "À?" Trái tim Bạch Tuyết lại cách nào bình thường đập loạn, thùng thùng, thùng thùng thùng, thùng thùng thùng...

      "Rốt cuộc các con có mấy?" Bạch Tuyết lau phen mồ hôi lạnh trán hỏi.

      " Ba người." Tiếng cách cái bụng truyền ra.

      Bạch Tuyết hồi choáng váng đầu, thiên địa xoay chuyển.

      "Mẹ, người cũng nên té xỉu nha, con còn có chuyện rất quan trọng muốn a, thực rất quan trọng nha, nếu con đường đột thân như thế."

      "Chuyện quan trọng?" Bạch Tuyết tò mò nhìn bụng của mình hỏi, chẳng lẽ đứa như vậy muốn ra ngoài? Nếu như mà vậy, sợ rằng làm được!

      "Mẹ người nghe cho kỹ, tại Bình Tĩnh tới tìm chúng ta!" Sói con số ba .

      "Con sao con có thể biết? Con có ở trong bụng ta sao?" Bạch Tuyết hoang mang, đứa như vậy có thể , lại còn ra chuyện kinh người như vậy, nếu như Bình Tĩnh thực tới, vậy có phải đến đưa trở về hay , bị phát , ấy do Lãnh Dạ bảo tới?

      "Mẹ đừng hoảng hốt, con ở trong bụng người a, chẳng qua Bình Tĩnh thực sắp tới !" Sói con số ba sốt ruột , nó phải cha xảy ra chuyện gì trước khi Bình Tĩnh tới? Thế nhưng, nó lại rất lo lắng mẹ chịu nổi

      " được, mẹ cho phép bất luận người nào tổn thương các con, nhất định ta phải bảo vệ các con! tại chúng ta chạy thôi!" Bạch Tuyết sốt ruột bắt đầu thu dọn đồ đạc, quần áo cũng cầm, chỉ đem theo mỗi ví tiền, đây chính là vốn liếng sau này nuôi sống bọn , cái gì cũng có thể cần, thế nhưng, số tiền này, nhất định phải mang theo, nếu sau này bọn theo bị đói chết! Bởi vì trong bụng của phải đứa , mà là ba, như vậy sau này phải mua sữa bột uống, nhất định sữa của đủ cho ba đứa ăn!

      Chẳng biết rằng, Bạch Tuyết chỉ biết là trong bụng có ba đứa , còn biết bọn trong bụng có thể phải là con người? Là ? Hoặc là nửa người nửa ?

      "Mẹ muốn chạy trốn sao?" Sói con số ba hỏi.

      "Nếu như mẹ bị bắt lại, nhất định các con gặp nguy hiểm !" Bạch Tuyết đau lòng , biết cho bọn quan hệ của và Lãnh Dạ thế nào, nhất định bạn chúng cũng tiếp thụ được mẹ chúng là người phá hoại gia đình người ta, cho nên nên lời quan hệ của mình và Lãnh Dạ, còn chưa có kết hôn, có đứa !

      "Mẹ, kỳ thực cha thích chúng con, mặc dù khả năng cha còn chưa biết, nhưng mà chúng con tin cha thích chúng con."

      "Các con còn quá , rất nhiều chuyện phải như các con nghĩ! ấy thừa nhận các con!" Bạch Tuyết khóc lên!

      "Mẹ làm sao người ngốc như vậy! Cha mẹ, đương nhiên cũng thích chúng con trong bụng mẹ." Sói con số ba sốt ruột .

      " ấy thực ta sao?" Bạch Tuyết nghi hoặc hỏi.

      "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ mẹ cảm giác được lòng của cha sao? nhưng chúng con đều cảm thấy!"

      "Thế nhưng, ấy kết hôn!" Bạch Tuyết che mặt khóc lên, kết hôn, đây là thực, Bạch Tuyết trước sau thể chấp nhận, mà bọn của họ sau này là con riêng! Nghĩ tới những điều này liền đau lòng khó chịu, xin lỗi bọn , là khiến chúng có thân phận như vậy!

      "Những điều này đều là chuyện , mẹ còn có chuyện quan trọng hơn, bây giờ người nghe cho kỹ, cha xảy ra chuyện, rất nguy hiểm, tại người cho Bình Tĩnh tới tìm mẹ, chính là đem mẹ rời , càng xa càng tốt, bởi vì người lo lắng mẹ có nguy hiểm!" Sói con số ba hơi xong.

      "Cái gì? ấy xảy ra chuyện?" Bạch Tuyết bỗng nhiên ngừng khóc, nâng đồi mắt đỏ hồng lên, ném hành lý thu dọn trong tay, đứng dậy, đôi giầy thể thao vào, mặc thêm áo khoác rộng liền ra ngoài.

      gõ cửa phòng bà cụ, bỗng nhiên có việc muốn rời trước, sau này có duyên trở lại.

      Bà cụ nhìn Bạch Tuyết khóc đỏ mắt, biết nhất định là chuyện quan trọng, cũng có ngăn cản , Bạch Tuyết để ít hành lý của mình lại, chỉ đeo cái túi xuống núi.

      "Mẹ người muốn đâu?" Sói con số ba hỏi.

      "Ta muốn tìm ấy --" Bạch Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở, kiên định , tại rất khó chịu, thế nhưng, cho phép mình lại khóc, muốn giữ gìn thể lực trở lại tìm Lãnh Dạ!

      "Được thôi mẹ, chúng con theo người, yên tâm, chúng con bảo vệ mẹ." Sói con số ba cũng kiên định .

      "Các con đều là đứa trẻ, mẹ để cho bất kỳ ai tổn thương các con!" tay Bạch Tuyết ôm bụng, ngẩng đầu nhanh về phía trước.

      "Mẹ, nhắm mắt lại, chúng con mang người trở lại." Sói con số hai sắc bén . Nó cảm thấy tự hào khi có mẹ như vậy, gặp được nguy hiểm người có trốn tránh, người dũng cảm, chưa từng có người nào bọn chúng như thế, lời Bạch Tuyết vừa , khiến cho chúng cảm động, cũng khiến cho chúng đau lòng cho mẹ, cho nên bọn chúng sợ, cùng lắm cùng nhau đối mặt.

      "Ừm." Bạch Tuyết rất tò mò, vì sao vì sao nãy giờ hai đứa trai gì? vất vả mới bảo nhắm mắt lại, còn muốn dẫn trở về, bọn chúng có thể chính là kỳ tích, chẳng lẽ còn có chuyện thần kỳ phát sinh?

      Thế nhưng, càng muốn mau trở về, thế là ngoan ngoãn làm theo, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

      Ngay khi Bình Tĩnh sắp tới gần Bạch Tuyết, chợt phát phía trước bay lên tia sáng, thế là ta nhanh chóng bay , ta lo lắng là Ma Quỷ chạy tới bắt Bạch Tuyết, vạn lần ngờ điểm sáng này là Bạch Tuyết.

      Đợi đến khi ta chạy theo tia sáng, Bình Tĩnh trợn tròn mắt! thực là hậu nhân mẫu đơn tiên tử, cũng có thể có pháp thuật, lại bay?

      "Bạch Tuyết? Bạch Tuyết?" Bạch Tuyết nhắm hai mắt, vẫn dám mở, cảm giác gió bên tai vù vù thổi, còn nghe được có người gọi mình? Hình như là tiếng Bình Tĩnh. Thế nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, bởi vì bọn cho phép mở mắt ra, cho nên đành lời, cũng mở mắt ra.

      Bạch Tuyết cảm giác chỉ như thế trong nháy mắt.

      "Mẹ, mở mắt ra ." Sói con số ba ngọt ngào .

      Bạch Tuyết vừa mở mắt nhìn, trợn tròn mắt, lại có thể về đến nhà.

      Bạch Tuyết dùng sức véo mình cái.

      "Ai da!" Bạch Tuyết thấy đau, đây phải là mộng, là .

      "Trời ạ! Mẹ phải ngốc chứ! Tự ngược!" Sói con số lo lắng .

      " mới ngốc ý! Mẹ là nhất thời tiếp thu được thôi! Nếu như vẫn luôn dùng chân hơn mười năm, bỗng nhiên có ngày cho bay lên, dự đoán bây giờ còn dũng cảm bằng mẹ đâu!" Sói con số ba bất mãn .

      " sai rồi được chưa? là! Luôn luôn mãi xong!" Sói con số thầm.

      "Hì hì... Nhìn mẹ này, được rồi!" Sói con số ba hì hì cười .

      Nhưng Bạch Tuyết cười được, đây là đứa gì vậy? như vậy! Khiến người ta kinh hồn, dường như biết ít? thể tưởng tượng nổi lại có thể bay?

      Bạch Tuyết lên lời!

      Bạch Tuyết khiếp sợ!

      Bạch Tuyết im lặng!

      bắt đầu hoài nghi Lãnh Dạ rốt cuộc mang hạt giống gì ở trong bụng của , vì sao đặc biệt như thế?

      Chẳng lẽ hạt giống bị thay đổi?

      Bọn còn biết bẩm sinh, biết bay?

      Bạch Tuyết hiểu, chỉ có tìm được Lãnh Dạ rồi hỏi!

      "Các con biết Lãnh Dạ ở nơi nào sao?" Bạch Tuyết bất lực hỏi, tại cảm thấy đứa trong bụng gì làm được, biết, cho nên mới có thể xin bọn giúp đỡ.

      "Mẹ, con biết, thế nhưng, tại chúng ta vẫn thểtới, tại bên kia còn chưa an toàn, trước hết chúng ta phải lên kế hoạch chút." Sói con số ba .

      " an toàn? Có phải ấy rất nguy hiểm hay , được, ta phải báo cảnh sát, nhất định cảnh sát có biện pháp." Bạch Tuyết chạy vào trong phòng, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

      Bọn bị Bạch Tuyết mang vào trong phòng.

      "Mẹ, thể gọi điện thoại, cảnh sát cũng cứu được cha, chỉ có dựa vào chúng ta." Sói con số hai lạnh lùng .

      Bạch Tuyết nghe thấy tiếng , trong giọng lại lộ ra lạnh lùng, bỗng nhiên cảm thấy giọng điệu đứa bé này chuyện rất giống Lãnh Dạ.

      "Dựa vào chúng ta? Thế nhưng, ta làm gì được! Các con lại như vậy!" Bạch Tuyết sốt ruột .

      "Mẹ đừng lo lắng, chúng con tự có biện pháp." Sói con số hai .

      " ấy là bị người ta bắt cóc sao?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

      " phải, nhưng coi như là vậy!" Sói con số .

      Bạch Tuyết sốt ruột muốn khóc, thế nhưng cố gắng nhịn xuống , bởi vì thể mềm yếu ở trước mặt bọn , phải kiên cường đứng lên.

      Bình Tĩnh tiến vào .

      "Bạch Tuyết? Là em sao?" Bình Tĩnh cảnh giác hỏi.

      "Là em, là em." Bạch Tuyết gần như gặp được cứu tinh, tại giúp được gì, rốt cuộc có người xuất , Bình Tĩnh hẳn là người Lãnh Dạ tin cậy nhất, Bạch Tuyết hoàn toàn tin tưởng .

      "Tại sao em lại ở chỗ này?" Mặc dù Bình Tĩnh theo đuôi đường mà đến, thế nhưng, vẫn rất hiếu kỳ sao Bạch Tuyết có thể bay? Chẳng lẽ nguyên thần của trở về?

      "Là em, là em..." Bỗng nhiên Bạch Tuyết biết trả lời như thế nào, mang thai Bình Tĩnh biết, đứa bé trong bụng của có thể , nếu như cho Bình Tĩnh là được bọn trong bụng mang bay về, dự đoán ấy bị bệnh tâm thần, chắc chắn tin!

      Quên , vẫn là cần !

      Bình Tĩnh cho rằng Bạch Tuyết muốn thân thế của , muốn phải là hậu nhân mẫu đơn tiên tử?

      Bình Tĩnh biết chuyện nghiêm trọng.

      " càn giải thích, tôi biết."

      " biết?" Bạch Tuyết bất ngờ, sao ấy có thể biết mang thai? Làm thế nào ấy biết bọn mang bay trở về ? Tất cả đều thể tưởng tượng nổi!

      "Ừ, cái gì cũng phải , tôi hiểu." Bình Tĩnh hiểu sai rồi, Bạch Tuyết cho là hiểu.

      "Vì sao lại như vậy?" Bạch Tuyết hiểu hỏi, vẫn tất cả chuyện sảy ra ở người mình, quá kì lạ, quá huyền huyễn, giống như là trong ti vi diễn vậy, giống như vào trong thế giới thần thoại, lại có thể bay, thể tưởng được!

      "Đây có lẽ là ý trời, cuối cùng có ngày em hiểu tất cả. " Bình Tĩnh ý vị xâu xa .

      biết nhất định là Bạch Tuyết tiếp thụ được này, đây cũng là bình thường, nhìn kinh hoảng trong mắt Bạch Tuyết, Bình Tĩnh đau lòng, tâm nhói cái!

      "Ý trời? có chuyện ý trời này? Trước đây em chưa bao giờ gặp chuyện tin được như vậy!" Bạch Tuyết bất lực nhìn Bình Tĩnh, suy nghĩ lấy được đáp án từ Bình Tĩnh.

      " ấy, vốn để tôi mang em , càng xa càng tốt! Thế nhưng, em lại có thể trở về, tại ở đây rất nguy hiểm em có biết hay ?" Bình Tĩnh lo lắng nhìn Bạch Tuyết, cũng muốn Bạch Tuyết bị tổn thương, thế nhưng Lãnh Dạ bị giam ở dưới mặt đất, lòng của có phút nào yên lòng, Lãnh Dạ bị giam lại, nếu như giới biết tin tức này, giới đại loạn!

      tại rất vội, cho nên cứu Lãnh Dạ mới là quan trọng nhất.

      " ấy ở nơi nào?" Bạch Tuyết thu hồi ánh mắt bất lực, thuận theo thay thế bằng lo lắng, người đàn ông kia, rất sợ Lãnh Dạ gặp nguy hiểm!
      Andrena thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Có nguy hiểm

      biết!” Bình Tĩnh được phép cho Bạch Tuyết, nếu lại xúc động tìm Lãnh Dạ, hối hận nghe lời Lãnh Dạ, có đưa Bạch Tuyết .

      " nhất định biết ấy ở nơi nào có đúng hay ? lo lắng em tìm ấy nên cho em!" Bạch Tuyết thương tâm , ánh mắt Bình Tĩnh bán đứng chính mình, lo lắng Lãnh Dạ có chuyện, trong ánh mắt có sợ hãi, có luống cuống.

      Trong ánh mắt Bình Tĩnh, Bạch Tuyết biết chuyện này rất nghiêm trọng, hiểu rồi, Lãnh Dạ gặp phiền toái lớn.

      “Chúng ta rời nơi này trước , tôi mang em đến nơi an toàn”. Bình Tĩnh .

      “Vâng!” Bạch Tuyết theo Bình Tình.

      Bình Tĩnh tự mình đưa Bạch Tuyết đến chỗ ở, Lãnh Nguyệt ở nhà sốt ruột xung quanh.

      “Bình Tĩnh đâu vậy? có biết tại của em gặp nhiều nguy hiểm hay , làm sao bây giờ?” Lãnh Nguyệt túm lấy Bình Tĩnh chất vấn.

      ? Bạch Tuyết?” Lãnh Nguyệt nhìn thấy phía sau Bình Tĩnh chính là Bạch Tuyết, rất giật mình, nhớ Ma Quỷ trai muốn tìm được Mẫu Đơn tiển tử, như vậy việc này có thể chính là Bạch Tuyết?

      Lãnh Nguyệt run sợ nghiêm túc đảo ánh mắt qua Bạch Tuyết, rồi chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Tuyết.

      “Bạch Tuyết, trước tiên em vào trong nghỉ ngơi chút, cùng Lãnh Nguyệt có chuyện phải .” Bình Tĩnh nghĩ Bạch Tuyết biết được Lãnh Dạ bị giam ở nơi nào? Cho nên cố ý tách Bạch Tuyết ra.

      Bạch Tuyết có cảm giác Bình Tĩnh có chuyện gì gạt , vì thế, sau khi đóng cửa, đưa lỗ tai nghe lén, biết đây là chuyện trái đạo đức, nhưng bây giờ đành phải như thế, huống hồ để biết tình hình Lãnh Dạ, buộc phải nghe lén, Bình Tĩnh có ý gạt chuyện tình Lãnh Dạ, nhất định có quan hệ cùng .


      "Bình Tĩnh, âý có phải người mà Ma Quỷ muốn tìm hay ?" Đây là lời của Lãnh Nguyệt, Bạch Tuyết cho rằng Ma Quỷ chỉ là danh hiệu của hắc bang. biết Ma Quỷ bọn họ !

      "Tìm được mẫu thân của em chưa?" Bình Tĩnh lạnh lùng hỏi, ngờ mẫu thân Lãnh Dạ lại có thể liên kết với người ngoài hãm hại con trai mình, Bình Tĩnh rất đau lòng, thay Lãnh Dạ đau lòng!

      " mau trả lời em, Bạch Tuyết có phải cái người mà Ma Quỷ muốn hay ?" Lãnh Nguyệt muốn đến mẫu thân mình, cũng đau lòng, dám tin, trai bị mẫu thân hãm hại!

      "Em cũng tiếp nhận được này có phải hay ? Em có nghĩ tới mình hay , ấy tại đau nhiều hơn, đa nghi hơn! Bị chính mình người mình tôn kính hãm hại, vậy có tâm tình gì! Em có vì mình mà nghĩ tới hay ?" Bình tĩnh rống giận!

      " cần , em biết trong lòng ấy nhất định rất khó chịu, cho nên em mới nghĩ biện pháp cứu ấy ra! Cái Ma Quỷ kia phải muốn bên cạnh ấy sao? Vậy cho ta ! Bọn họ muốn Bạch Tuyết có phải hay ?" Lãnh Nguyệt sốt ruột khóc lên, tiếp thụ được chuyện bị nắm , tiếp nhận được cách làm của mẫu thân !

      "Em chỉ muốn cứu mình, em có nghĩ tới ý muốn của mình hay , em có biết trong khoảng thời gian này phải đâu ? em phái đưa Bạch Tuyết , càng xa càng tốt, ấy cho phép Bạch Tuyết bị tổn thương, ấy cho phép Bạch Tuyết có việc gì, nếu như em đem Bạch Tuyết trao đổi, em có nghĩ tới của em tức giận thế nào!" Bình Tĩnh khó chịu , kỳ thực so với ai khác đều muốn cứu Lãnh Dạ, thế nhưng, cũng thể hi sinh Bạch Tuyết, như vậy Lãnh Dạ tức giận!

      "Thế nhưng, thế nhưng, khi ấy có chuyện, chúng ta đại loạn, có nghĩ tới nhà chúng ta hay , rất nhiều đôi mắt trông mong ấy có chuyện, ước gì ấy thể quay về! Ô ô..." Lãnh Nguyệt lo lắng khóc lên, tại biết còn có biện pháp nào, có lẽ dùng Bạch Tuyết trao đổi ấy ra, đến lúc đó ấy có biện pháp cứu Bạch Tuyết ra cũng được!

      Đây là suy nghĩ của , chỉ có mình mới có biện pháp đối phó với Ma Quỷ!

      Nếu như ấy phải là bị mẫu thân hãm hại, lấy pháp lực của ấy sao có thể bị Ma Quỷ thu phục, hơn nữa bị hạ chú!

      " biết, thế nhưng, nếu như chúng ta đem Bạch Tuyết giao cho Ma Quỷ, em rất đau lòng, ấy thà rằng mình bị giam, cũng muốn hi sinh Bạch Tuyết có biết hay ?" Bình Tĩnh tức giận .

      Tất cả chuyện này, đều là do người dì!

      tại Bình Tĩnh buồn bực chính là, người dì mình luôn luôn tôn kính, lại có thể thay đổi?

      ngừng vì mẫu thân Lãnh Dạ và Lãnh Nguyệt đau lòng, ngay cả cũng khó chịu, từ liền theo dì lớn lên, ở trong lòng mẫu thân Lãnh Dạ giống như mẫu thân mình, cho nên mới có thể khó chịu như vậy!

      "Vậy làm sao bây giờ? Hai chúng ta căn bản đấu lại Ma Quỷ! ấy làm sao bây giờ? Ô ô..." Lãnh Nguyệt lại khóc lên!

      Bạch Tuyết xoay người trở lại bên giường, ngồi xuống, tất cả đều hiểu, ra là bởi vì , là bị người ta theo dõi, Lãnh Dạ mới xảy ra chuyện!

      Hồng nhan họa thủy!

      nhớ mẹ Lãnh Dạ với là Lãnh Dạ gặp chuyện may như vậy, ngờ ứng nghiệm!

      Còn hại Lãnh Dạ!

      Lúc đó rất tức giận, tin, cho rằng Lãnh Dạ, sao có thể hại Lãnh Dạ?

      Hóa ra hại Lãnh Dạ!

      Lãnh Dạ bởi vì bị bắt , xem ra rất nguy hiểm, cái người Ma Quỷ rốt cuộc là ai?

      Bạch Tuyết che bụng, cúi đầu.

      "Các con sớm biết chân tướng mọi chuyện đúng ? Cho nên các con mang ta về, các con biết tại Lãnh Dạ rất nguy hiểm đúng hay ?" Bạch Tuyết hỏi bọn trong bụng.

      "Mẹ!"

      "Mẹ! Người nên quá đau lòng, cha có việc gì, chúng con nghĩ biện pháp!" Sói con số ba đau lòng .

      "Kỳ thực, biện pháp tốt nhất chính là giao ta ra, tại mẹ xin các con cho ta biết Lãnh Dạ ở nơi nào? Ta muốn tìm ấy." Bạch Tuyết kiên quyết .

      " được --" Sói con số hai .

      "Mẹ muốn Lãnh Dạ có việc gì, nhất định các con phải cho ta biết?" Bạch Tuyết lo lắng , trong giọng có thêm ít kiên định.

      "Thế nhưng, cha cũng hi vọng mẹ có việc gì!" Sói con số hai .

      "Nếu như các con cho mẹ, ta liền tự mình tìm, rốt cuộc các con có giúp ta hay ?" Bạch Tuyết tức giận hỏi. Bạch Tuyết bỗng nhiên trưởng thành, cái Bạch Tuyết dịu dàng thấy đâu, người mẹ ngọt ngào trước đây lúc này nhìn hung dữ? Đây là cảm giác của chúng.

      "Mẹ!"

      "Mẹ!"

      "Mẹ!"

      Cả ba cùng nhau gọi Bạch Tuyết.

      "Nếu như các con còn muốn gọi ta là mẹ, liền nghe ta, mang ta tìm cha các con, nếu sau này được gọi ta mẹ --" Bạch Tuyết nổi giận, bọn như vậy, lại có thể nghe lời, thấy cha bọn chúng, tại lại rất nguy hiểm, bọn chúng lại có thể giúp , tại Bạch Tuyết hoàn toàn tin bọn có bản lãnh này, bởi vì bọn chúng có thể làm cho bay lên, còn có gì làm được .

      Mặc dù tại Bạch Tuyết rất khó tiêu hóa việc này, thế nhưng, phải dũng cảm đối mặt, bởi vì biết Lãnh Dạ gặp nguy hiểm, mà là mấu chốt có thể cứu Lãnh Dạ.

      "Mẹ, người nên gấp gáp, chúng con giúp người, chúng con giúp người được sao?" Sói con số khổ sở .

      "Mẹ, chúng con cũng lo lắng cho mẹ, Ma Quỷ muốn mẹ và ba chúng con, chúng con sợ mang mẹ trở về, chính là vì nghĩ biện pháp cứu cha. Nếu như chúng con sợ chết, sao lại trở về!" Sói con số ba đau lòng .

      "Mẹ xin lỗi các con, mẹ ngốc, bảo vệ tốt cho các con! Thế nhưng, mẹ muốn cha con có chuyện gì, muốn, mẹ tình nguyện chết cũng muốn ấy còn sống, các con hiểu hay ?" Bạch Tuyết khóc nức nở , hi vọng bọn có thể hiểu được tâm tình lúc này.

      "Thế nhưng, suy nghĩ của cha và mẹ giống nhau!" Sói con số hai .

      "Đứa bé ngoan! Thế nhưng, nếu như cha con có chuyện, mẹ cũng sống nổi!" Bạch Tuyết khó chịu . Lúc trước sở dĩ yên tâm rời khỏi Lãnh Dạ, là bởi vì biết Lãnh Dạ rất tốt. Thế nhưng, tại Lãnh Dạ có nguy hiểm, chịu nổi! tiếp thu được!

      "Mẹ cần , chúng con biết phải làm sao. Chúng con nghĩ tất cả biện pháp giúp đỡ mẹ." Sói con số hai .

      "Xin lỗi, các con còn như vậy, ta lại làm khó dễ các con! Ta phải người mẹ tốt!" Bạch Tuyết rơi nước mắt.

      "Mẹ nên buồn, tại điều quan trọng nhất là chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây, nhất định chú để cho người cứu cha." Sói con số .

      "Ừm, mẹ biết phải làm sao." Mặc dù Bạch Tuyết nhìn thấy bọn , thế nhưng vẫn khéo léo gật gật đầu, xem ra lúc này Bạch Tuyết giống như bọn , bọn lại giống như người căn dặn Bạch Tuyết.

      Đêm khuya, Bình Tĩnh vẫn có buồn ngủ như cũ, hút thuốc, ở trong phòng tới lui, Bạch Tuyết chưa bao giờ thấy Bình Tĩnh như vậy, gặp phải việc khó !

      Bạch Tuyết nghe thấy tiếng bước chân tới, sợ tới mức nhanh chóng nằm ở giường, giả bộ ngủ.

      Bình Tĩnh đẩy cửa ra, ngồi xuống bên giường Bạch Tuyết.

      "Nhất định em phải sống tốt, đây là ý của ấy, cũng là ý của tôi! Thế nhưng, cuối cùng tôi phải làm như thế nào mới có thể cứu ấy ra?" Bình Tĩnh thở dài hơi, ra ngoài, Bạch Tuyết nghe thấy Bình Tĩnh rời khỉ phòng.

      Bạch Tuyết lặng lẽ cũng ra ngoài, chẳng qua ra sau biệt thự, Bạch Tuyết có theo Bình Tĩnh, tìm Khang Cốc .

      biết Khang Cốc nhất định giúp , họ là Khang Nghị nhất định có biện pháp.

      bấm điện thoại Khang Cốc, chỉ chốc lát sau Khang Cốc ra.

      "Bạch Tuyết? xảy ra chuyện gì?" Khang Cốc lo lắng hỏi, trong đêm khuya vẻ mặt Bạch Tuyết vẫn có vẻ trắng bệch như cũ! Làm cho người ta nhìn mà đau lòng!

      " Cốc, ấy xảy ra chuyện!" Bạch Tuyết thẳng ra mục đích của mình.

      "?" Khang Cốc lặp lại, kỳ thực biết Bạch Tuyết tới ai!

      "Lãnh Dạ thấy, ấy bị bắt cóc, có thể giúp em tìm ấy hay ?"

      "Bạch Tuyết, sao em vẫn u mê tỉnh ngộ như vậy? thấy ta phải tốt sao, sau này em liền tự do, làm việc em muốn, em nên quy lại trường học!" Khang Cốc .

      " -- nhất định em phải cứu ấy, ấy thể có chuyện! có giúp em hay ?" Bạch Tuyết chờ đợi hỏi.

      "Em ta đúng hay ?" Khang Cốc khổ sở hỏi.

      "Là, là... Em ấy, hơn nữa em có con với ấy..."

      "Cái gì? Mang thai là ? Em thế nào lại hồ đồ như thế, đứa bé này thể có, em còn như vậy, làm sao có thể sinh con!" Khang Cốc lo lắng xoay quanh tại chỗ, hai tay còn ôm đầu.

      "Em nhất định phải sinh đứa , thế nhưng tại Lãnh Dạ có nguy hiểm!" Bạch Tuyết sốt ruột muốn khóc.

      "Em? Sao em cố chấp như thế! phải ngày đó chính miệng ta thừa nhận mình kết hôn, có vợ, chẳng lẽ em quan tâm sao? Tương lai sau khi sinh đứa em định cho đứa quan hệ phức tạp này thế nào?" Chân tay Khang Cốc luống cuống quát lên.

      Bạch Tuyết đưa tay sờ lên bụng của mình.

      "Đứa thông cảm..." Bạch Tuyết , tin bọn hiểu .

      Chương 159: Bị bắt cóc

      " tại đứa biết cái gì? Đợi khi chúng lớn lên, em làm sao cho chúng gia đình hoàn chỉnh?" Khang Cốc tức giận , muốn Bạch Tuyết giữ lại đứa trong bụng!

      Lúc này.

      "Ghét! Lại có thể dám chúng ta biết gì? Chúng ta biết nhiều hơn so với ta!"

      "Ô kìa! Được rồi, ta chỉ là người phàm, đương nhiên biết lợi hại của chúng ta."

      "Nhưng, bây giờ chúng ta phải tìm người nhà giúp tay!"

      Khang Cốc nhìn Bạch Tuyết, nhíu mày.

      "Được rồi, dẫn em tìm họ Khang Nghị của , xem ấy có biện pháp nào ?" Khang Cốc biết tính tình Bạch Tuyết, nhìn rất yếu đuối, kỳ thực tính tình rất ngang tàng, khi quyết định chuyện gì, cũng thay đổi, nếu như giúp Bạch Tuyết, khi Lãnh Dạ có việc, Bạch Tuyết cũng muốn sống!

      Nhìn Bạch Tuyết sốt ruột, bộ dạng đau lòng, Khang Cốc cũng nỡ!

      lay chuyển được Bạch Tuyết, đành phải đáp ứng !

      "Cám ơn Cốc."

      Hai người chạy tới nơi ở của Khang Nghị, mặc dù rất trễ, thế nhưng việc rất khẩn cấp.

      "Cái gì? thấy Lãnh Dạ?" Khang Nghị giật mình .

      "Phải, ấy bị người ta bắt cóc!" Bạch Tuyết chắc chắn .

      "Có phải nhầm rồi hay ? Lãnh Dạ bàn về đầu óc và bản lãnh cũng xảy ra chuyện này! Muốn tính kế ta sợ rằng còn chưa có người sinh ra! Nhất định là hai người nhầm rồi!" Khang Nghị cũng tin, Lãnh Dạ bị bắt cóc, quả thực là truyện cười!

      " ấy bị người ta hãm hại! Là mẹ ấy liên kết với người ngoài đặt bẫy hãm hại ấy, mục đích là muốn có được tôi!" Bạch Tuyết biết nhất định phải ra nguyên nhân Lãnh Dạ bị bắt cóc, liền , mới có thể lấy được tin tường từ Khang Nghị.

      "?" Khang Nghị nhìn Bạch Tuyết.

      như mộng như ảo, nếu khuôn mặt nhắn sinh đẹp này, trong lúc nhất thời Khang Nghị nên lời, đầu óc trống rỗng!

      Lãnh Dạ?

      Bạch Tuyết?

      Khang Cốc?

      Còn có người đêm đó ôm Bạch Tuyết ?

      Còn có !

      Rốt cuộc còn có bao nhiêu người đàn ông cảm mến với Bạch Tuyết? ?

      Lãnh Dạ oai phong đời đó, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, mấy năm nay chưa bao giờ xảy ra chuyện, ngờ vì Bạch Tuyết mà bị người ta tính kế hãm hại, bị bắt cóc?

      Là ai?

      Là ai muốn có Bạch Tuyết?

      Có phải là người đàn ông đêm đó ôm Bạch Tuyết hay ?

      Nhắm mắt lại bắt đầu nhớ lại tình cảnh đêm đó Bạch Tuyết bị ôm , người đàn ông kia mặc dù tức giận, nhưng nhìn ra ta Bạch Tuyết, dường như trong ánh mắt xen lẫn chịu đựng?

      Chẳng lẽ là ta?

      "Khang Cốc vào đây cùng ?" Khang Nghị nghiêm túc , sau đó trực tiếp tới gian phòng bên cạnh.

      Khang Cốc theo Khang Nghị.

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với cậu? Cuối cùng ấy là bạn ai? Cậu thích ấy đúng ? Thế sao bây giờ ấy vội vã vì Lãnh Dạ như vậy, giải thích xem nào?" Khang Nghị rất giải!

      " ấy?" Khang Cốc buồn phiền ngồi xuống, buồn vì mình có coi trọng Bạch Tuyết, bị người khác thừa cơ mất! buồn vì Bạch Tuyết Lãnh Dạ, buồn vì có được Bạch Tuyết!

      Nhìn bộ dạng Khang Cốc đau khổ, hình như Khang Nghị hiểu ra.

      " giúp ấy, ấy còn như vậy, hẳn cũng như cậu, vẫn nên học tập, mà phải xen lẫn trong quan hệ phức tạp này, chuyện của Lãnh Dạ, cảnh sát tham gia, ấy cần bận tâm !"

      Sở dĩ Khang Nghị như vậy là muốn giúp em mình tranh thủ với Bạch Tuyết, so với những người kia, Khang Cốc phải là đối thủ của họ, nhất là đối thủ lại là Lãnh Dạ!

      ", nhất định phải giúp ấy, ấy mang thai!"

      Khang Nghị khiếp sợ, Bạch Tuyết như vậy, còn chưa tới hai mươi tuổi, lại có thể mang thai!

      "Bộ dạng cậu như vậy xem ra đứa phải của cậu?" Khang Nghị đau lòng hỏi.

      " ấy thể có việc gì, Lãnh Dạ gặp chuyện may, ấy sống được! ? Em muốn Bạch Tuyết có chuyện, nếu em sống nổi! Cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp?" Khang Cốc đau lòng .

      Khang Nghị nắm lấy cổ áo Khang Cốc, ném ra.

      "Cậu vẫn là Khang Cốc mà biết sao? Cậu lại có thể ra những lời này! Có nghĩ tới cảm giác của hay ?" Khang Nghị ngờ em mình lại hãm sâu như vậy!

      Kỳ thực!

      Hãm sâu như vậy chỉ có Khang Cốc!

      Từ sau khi nhìn thấy Bạch Tuyết, ngày nhớ đêm mong, trong đầu toàn là của bóng dáng Bạch Tuyết, mặc kệ cũng được!

      cũng bị bắt làm tù binh!

      Tim của bị Bạch Tuyết giam cầm!

      Mặc dù chỉ thấy qua hai lần, tim của liền giao lại cho bé kia, huống chi là em trai tuổi này!

      Buông em trai ra, lui về phía sau mấy bước!

      "Tài ! Tài !" thống khổ nỉ non!

      Thảo nào lại có người dám bắt cóc Lãnh Dạ, vì này thà rằng chết cũng muốn tranh thủ, giống như em trai , ấy, nó sống được! Nghe dường như có tiền đồ, nhưng lại là lời !

      Thế nhưng, tâm của Bạch Tuyết chỉ thuộc về người kia!

      Khang Cốc , Bạch Tuyết có Lãnh Dạ sống được? Đây là ý gì? ấy Lãnh Dạ?

      ấy Lãnh Dạ!

      "Mục đính kẻ đó bắt cóc Lãnh Dạ là vì muốn Bạch Tuyết, như vậy gần đây cậu và Bạch Tuyết ở lại chỗ này của trước, ấy ra ngoài như vậy rất nguy hiểm!" Khang Nghị .

      "Cảm ơn , em bảo vệ ấy tốt."

      " hi vọng em có chuyện!" Khang Nghị xót xa ra ngoài.

      " và A Cốc ở nhà của trước , tôi nghĩ biện pháp."

      "Cám ơn ." Bạch Tuyết đứng lên cảm ơn, trong mắt vẫn tràn đầy lo lắng, khiến lòng Khang Nghị nhói đau, lo lắng cho Lãnh Dạ!

      Bạch Tuyết về phòng cho khách, Khang Nghị và Khang Cốc có trực tiếp nghỉ ngơi, mà là ra ban công uống rượu.

      Tâm tình hai người cũng tốt, Khang Nghị ngờ mình luôn nghĩ tới lại có thể có người đàn ông trong lòng! vất vả mới gặp được khiến động tâm, lại là Bạch Tuyết, em mình thích, còn là của bạn tốt!

      Bạch Tuyết cũng có ngủ, ngồi ở bên giường, giọng hỏi bọn trong bụng.

      " tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? ?" Bạch Tuyết giọng .

      "Mẹ, tại chờ con cá mắc câu." Sói con số ba .

      "Mắc câu?" Bạch Tuyết hiểu.

      "Mẹ, nhất định Khang Nghị kia điều tra tin tức cha khắp nơi, chuyện cha bị bắt cóc truyền rất nhanh, Khang Nghị phái người bảo vệ chỗ này, đến lúc đó ở đây có thể hỗn loạn, ngẫm lại người là trùm của giới thương nghiệp thấy, đây là chuyện lớn từng nào, cái người đứng phía sau nhất định xuất , đến lúc đó ở đây nhiều người như vậy, Ma Quỷ cũng dám xằng bậy, để Ma Quỷ cho rằng chúng ta ở trong này được Khang Nghị bảo vệ, đến lúc đó chúng ta liền lặng lẽ rời khỏi đây, sau đó cứu cha." Sói con số hai .

      "Thế nhưng, tên Ma Quỷ thực đến sao?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi, đến lúc đó ở đây đều là cảnh sát, Ma Quỷ làm sao dám đến?

      "Vì muốn có chúng ta, nhất định Ma Quỷ tới, mẹ yên tâm, trái lại chúng ta phải chuẩn bị chút." Sói con số ba .

      "Ta phải chuẩn bị thế nào?" Bạch Tuyết hỏi.

      "Mẹ, chúng ta chỉ cần chờ đợi, cơ hội vừa đến chúng ta liền ." Bọn chúng lên kế hoạch rồi, để cho Khang Nghị dẫn Ma Quỷ đến, bọn chúng dùng lúc này cứu cha, đến lúc đó bọn chúng dùng hết sở học cả đời ra cứu cha Lang Vương.

      Thế nhưng, kế hoạch có thay đổi, ngay ngày hôm sau, tin tức Lãnh Dạ bị bắt cóc truyền ra, Cung Hàn mang người tới nơi ở của Khang Nghị.

      ta muốn dẫn Bạch Tuyết rời , ta biết Bạch Tuyết ở chỗ này nhất định rất nguy hiểm, cái tên bắt cóc Lãnh Dạ nhất định nghĩ biện pháp cướp Bạch Tuyết , cho nên ta muốn đem Bạch Tuyết , bảo vệ!

      Đây là ban ngày, ta thể sử dụng pháp lực, ta tin đối phó mấy người này, còn cần sử dụng pháp lực.

      Khang Nghị phái người điều tra vụ án của Lãnh Dạ, ta ngồi ở trong phòng khách chờ tin tức, ai biết cửa lớn bị người mở ra.

      "Các người? Các người dám xông vào nhà riêng." Khang Nghị nhìn ra người tới chính là người đêm đó ôm Bạch Tuyết .

      "Tôi đến tìm người-- Bạch Tuyết --" Cung Hàn ngoài cười nhưng trong cười, hướng trong phòng gọi lên.

      Bạch Tuyết từ trong khách phòng chạy ra.

      "Cung Hàn, tại sao ?" Bạch Tuyết nhìn thấy trong phòng khách đều là người mặc quần áo đen, vừa thấy cũng phải là người tốt lành gì!

      "Bạch Tuyết, theo tôi, ở đây rất nguy hiểm!" Cung Hàn lo lắng , trong giọng bỗng nhiên mềm rất nhiều.

      "Tôi cùng , ở đây là nhà bạn tôi, mời rời khỏi." Bạch Tuyết kiên quyết . cùng bọn thương lượng rồi, chờ khi Ma Quỷ đến, rời !

      "Bạch Tuyết, tìm được Lãnh Dạ, tôi có thể giúp em tìm, thế nhưng, bây giờ em phải rời khỏi đây, em bị cái người phía sau để mắt tới, ở đây rất nguy hiểm!" Cung Hàn lo lắng .

      "Chuyện của tôi cần quan tâm, !" Bạch Tuyết biết Cung Hàn đều là , đây chính là kết quả muốn, vì cứu Lãnh Dạ, quan tâm bị ai để mắt, tin bọn nhất định có thể cứu Lãnh Dạ ra, bởi vì bọn chúng biết bay, Bạch Tuyết tin tưởng chúng. Mặc dù chúng còn rất , cũng biết hơn bao. Thế nhưng, oán hối hận tin bọn trong bụng.

      " được, em phải theo tôi, " Cung Hàn xong liền tiến lên, Khang Nghị bước che ở phía trước Cung Hàn.

      Lần trước để cho Cung Hàn này đem Bạch Tuyết là bất đắc dĩ, lần này, ta lại muốn mang Bạch Tuyết , mơ tưởng!

      "Muốn mang ấy , nên hỏi tôi trước?" Khang Nghị lạnh lùng .

      "Còn có tôi." Khang Cốc cũng tới, đứng ở bên người Khang Nghị.

      " ngờ, có nhiều người đàn ông vì em như vậy..." Cung Hàn bỗng nhiên hiểu ra.

      "Tất cả ra ngoài, ở bên ngoài chờ, nếu có động tĩnh lập tức tiến vào cho tôi biết." Cung Hàn đối với thuộc hạ phía sau ra lệnh.

      Những người mặc áo đen đều rối rít ra ngoài, sau đóẩn núp từ bên ngoài.

      "Chẳng lẽ biết tôi làm gì sao? sợ tôi bắt lại?" Khang Nghị đoán được người này làm gì.

      " muốn bắt tôi cũng chờ chuyện của Bạch qua, tôi ở đây còn có thể nhiều bảo vệ an toàn cho Bạch Tuyết phải sao?" Cung Hàn nhàn nhã ngồi vào sô pha. bộ rời .

      Bạch Tuyết rất xin lỗi nhìn Khang Nghị, sau đó xuống.

      "Cung Hàn nhanh , ở đây phải nhà , tôi và cũng phải rất thân quen, mời rời !" Bạch Tuyết nóng nảy.

      "Cung Hàn? Hóa ra chính là Cung Hàn, cái người giết người chớp mắt của tổ chức sát thủ -- Cung Hàn." Khang Nghị vừa xem đến người Bạch Tuyết gọi Cung Hàn, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến tên này rất quen thuộc, hóa ra ta chính là cái người thần bí của tổ chức sát thủ, làm sao Bạch Tuyết lại trêu chọc tới loại nhân vật nguy hiểm này?

      Khang Nghị rất khiếp sợ!

      Thế nhưng, tại hi vọng Bạch Tuyết gặp chuyện may, xem ra, Lãnh Dạ bị bắt cóc và Cung Hàn có quan hệ, nếu ta những lời này, còn muốn giúp đỡ Bạch Tuyết tìm Lãnh Dạ!

      tại chuyện của Bạch Tuyết quan trọng, ta ở trong này Bạch Tuyết thêm phần an toàn, dám bắt cóc Lãnh Dạ nhất định là người rất nguy hiểm, ta ở trong này để ta ở trong này ! Dù sao nhiều người sức lớn.

      Chẳng rằng, bọn họ phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm ...
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :