1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 147: hủy hoại ấy

      " ấy phải là người phụ nữ của , xứng có ấy, nếu như phải có mấy tiền dơ bẩn, ấy trở thành như vậy sao? Những người đàn ông có tiền chỉ biết chơi đùa phụ nữ, có nghĩ tới cảm thụ của ấy hay , mang thai dưới tình huống này, trong lòng ấy nghĩ như thế nào? ấy chỉ mới lớn có biết hay ? Khốn kiếp -- huye hoại ấy, hủy hoại ấy--" Khang Cốc mắng to.

      "Khang Cốc, cần , cần ..." Bạch Tuyết khóc kêu.

      Khang Cốc biết Bạch Tuyết có điều khó nên mới có thể theo Lãnh Dạ, rất hối hận, hối hận lúc trước nên mạnh mẽ kéo Bạch Tuyết ở lại bên cạnh mình, tại xuất chuyện khó giải quyết như thế!

      tiếng thở dài!

      Khang Cốc cho rằng là lỗi của mình, có bảo vệ Bạch Tuyết tốt, kỳ thực, nên sớm ra tay với Bạch Tuyết, nên nhường Bạch Tuyết cho tên khốn chịu trách nhiệm này, lại có thể làm lớn bụng Bạch Tuyết!

      đau lòng cho Bạch Tuyết, càng cho phép người khác khi dễ Bạch Tuyết!

      "Tôi muốn mang Bạch Tuyết , sau này nên qua lại với ấy nữa, nếu tôi tố cáo !" Khang Cốc tức giận cảnh cáo Lãnh Dạ.

      Lãnh Dạ căn bản để Khang Cốc vào trong mắt, muốn thấy thái độ của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết biết mình mang thai, vậy trong lòng nghĩ thế nào?

      ", Khang Cốc, em vẫn chưa có hoàn toàn xác định là có phải mang thai hay !" Bạch Tuyết phát mình bị lời của Tiểu Long Nữ dọa, lại có thể khẳng định mình mang thai như vậy, ngộ nhỡ có mang thai, phải là sợ bóng sợ gió hồi sao!

      " được, dù xác định cũng thể theo ta, nếu sớm muộn chuyện này cũng phát sinh, thể để em hiểu gì theo ta!" Lần này Khang Cốc quyết định muốn tranh thủ với Bạch Tuyết, thể ngay cả tranh thủ cũng tranh thủ liền chịu thua!

      "Cậu xác định Bạch Tuyết theo cậu?" Lãnh Dạ tự tin hỏi Khang Cốc.

      "Tôi xác định, thế nhưng tuyệt đối tôi ép Bạch Tuyết làm những gì mình muốn, tôi hảo hảo nàng, vì nàng ta kiếp này cũng bính nữ nhân khác, ta luôn bảo hộ ấy, quyết cho phép người khác bắt nạt ấy!" Khang Cốc cam kết nhìn Lãnh Dạ.

      "Sợ rằng cam kết của cậu là dư thừa!" Lãnh Dạ .

      " ấy tôi, tôi chờ ấy, trông coi ấy, thế nhưng để ấy cho , đừng mơ tưởng!" Hôm nay Khang Cốc giống như bi kích thích, đại khái kích thích chính là chuyện Bạch Tuyết mang thai! Nghĩ đến Bạch Tuyết mang thai, nghĩ đến bị người này này bắt nạt, trong lòng Khang Cốc căm hận!

      "Bạch Tuyết theo tôi, đừng phí lời với cậu ta! Nhàm chán!" Lãnh Dạ nể mặt Khang Cốc bảo hộ Bạch Tuyết từ , mới có hành vi kích động, cũng coi trọng việc Khang Cốc lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, coi như là người tốt, cho nên tính toán!

      "Đứng lại --" Khang Cốc tới trước mặt Lãnh Dạ, nhìn bằng con mắt sắc bén.

      Mặc dù là học sinh, lạnh lẽo sinh ra của Lãnh Dạ, thế nhưng, lúc này, cũng rất lạnh lùng, dĩ nhiên đối với Lãnh Dạ đó chỉ là trò ấu trĩ!

      "Nếu muốn mang Bạch Tuyết , trả lời vấn đề của tôi, nếu Bạch Tuyết đến đâu? Tôi theo đến đó?" Khang Cốc lớn tiếng , cho thấy thái độ kiên quyết của mình.

      Lãnh Dạ khó chịu lên tiếng!

      " -- "

      " tại tôi hỏi , kết hôn chưa? cho phép dối."

      Bạch Tuyết im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Dạ, vấn đề này Bạch Tuyết vẫn luôn hiếu kỳ, người thích rốt cuộc có vợ hay ?

      "..." Lãnh Dạ trầm mặc, phải cho Bạch Tuyết chuyện của mình thế nào, có, Bạch Tuyết thương tâm, ánh mắt chờ đợi của cho Lãnh Dạ Bạch Tuyết có để ý đến chuyện này, mặc dù chưa bao giờ nghe nhắc quá, xem ra ở trong lòng vẫn luôn muốn biết!

      "Có!" Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết muốn biết, như vậy cứ ! Sớm muộn cũng phải biết!

      Bạch Tuyết bình tĩnh lạ thường, khóc, cười, thế nhưng, trong cặp mắt kia tràn đầy đau lòng, có vợ?

      có vợ!

      như vậy mặc dù mang thai, cũng kết hôn với !

      thực có ý nghĩ kỳ lạ!

      Lại muốn kết hôn với !

      là nhân vật lợi hại như vậy, sao có thể kết hôn cùng ! có gì cả, chỉ có thân thể trẻ đẹp nhue Tiểu Long Nữ !

      Thực là đau lòng!

      người nên !

      "Để cho tôi được yên tĩnh!" xong, Bạch Tuyết về phía trước.

      Lãnh Dạ nhìn thấy trong tròng mắt Bạch Tuyết tràn đầy thất vọng, thất vọng việc kết hôn!

      tiếp thu được việc kết hôn!

      Đúng vậy!

      Ở đây quan niệm xã hội ở đây đàn ông chỉ có thể có người phụ nữ, vợ.

      Thế nhưng, thuộc về nơi này, cho nên có rất nhiều người, thế nhưng, trong lòng chỉ có !

      Khang Cốc , yên lặng theo Bạch Tuyết, biết Bạch Tuyết cần tiêu hóa chuyện này, chỉ cần yên lặng coi chừng , cho có việc gì là được, hôm nay sở dĩ như vậy, chính là muốn sau này Bạch Tuyết bị tổnthương, mặc dù tại khó chịu, thế nhưng so với sau này sâu mới biết tốt hơn! Đau dài bằng đau ngắn, bằng dứt khoát đau ngắn!

      Cho nên để cho Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ thể nào cho cuộc sống bình thường, chỉ có thể làm người của ta trong bóng tối, vĩnh viễn thể cho mọi người biết đến, giống như đêm nay, ta thể quang minh chính đại dắt tay Bạch Tuyết, là của ta, người phụ nữ của Lãnh Dạ, ta dám! Bởi vì ta có vợ, ta thể cưới Bạch Tuyết, ta mà làm vậy là trùng hôn!

      Bạch Tuyết rất xa, ngẩng đầu nhìn đến quán bar vẫn sáng đèn, tiến vào.

      Lãnh Dạ theo Bạch Tuyết, bởi vì biết Bạch Tuyết có việc gì, bọn để cho mẹ chúng gặp chuyện may. Chẳng biết rằng, bọn đều lây nhiễm thương tâm của mẹ, mỗi người đều an tĩnh ở trong bụng Bạch Tuyết, có bất kỳ cử động, có bất kỳ phản ứng nào, tất cả thuận theo tự nhiên là được, bọn chúng cũng hi vọng mẹ có thể trở nên kiên cường ít, dù sao con đường phía sau còn xa rất!

      Những chuyện kì lạ vẫn chờ mẹ!

      Sói mẹ cần phải có trái tim kiên cường tâm, bọn chúng cũng cần có người mẹ kiên cường!

      Lãnh Dạ cũng biết Bạch Tuyết cần phải bình tĩnh suy nghĩ, chỉ có hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, sau này Bạch Tuyết mới có thể lo ngại theo , làm người phụ nữ của Lang Vương, phải chuẩn bị đối mặt với những người phụ nữ của , mặc dù trong lòng chỉ Bạch Tuyết, thế nhưng, những phi tử ở giới thể quản, cũng thể bỏ họ, dù sao thanh xuân của những người kia đều cho !

      Nghĩ đến những người trong hậu cung kia, Lãnh Dạ rất hối hận, tại sao lúc trước muốn cưới nhiều người như vậy, tại bỗng nhiên cảm thấy rất phiền phức!

      muốn tổn thương Bạch Tuyết, thế nhưng cũng thể lừa Bạch Tuyết, ở giới người đàn ông có rất nhiều phụ nữ cũng kỳ quái,ngược lại rất bình thường, cho nên có đuổi theo Bạch Tuyết, để cho bình tĩnh cũng tốt, cần cần học chịu đựng mọi chuyện!

      Khang Cốc nhìn thấy Bạch Tuyết tiến vào quán bar, sau đó nhanh chóng cởi áo của mình, khoác lên người Bạch Tuyết, che khuất vóc người gây họa kia, nơi này chính là ổ sói, đàn ông bên trong cũng thương hương tiếc ngọc!

      Lần đầu tiên Bạch Tuyết đến quán bar. Nhìn Khang Cốc.

      " có tiền ? Em muốn uống rượu." Bạch Tuyết ôn nhu hỏi, kỳ thực giọng vẫn luôn như vậy, mặc dù mất mát khó chịu, lời ra vẫn ngọt ngào, ôn nhu .

      "Có tiền, mời em." Quán bar này Khang Cốc thường xuyên đến, cho nên đặc biệt cho Bạch Tuyết uống rượu .

      chén xuống bụng.

      Hai chén xuống bụng.

      Bạch Tuyết cảm thấy thích, chất cồn gây tê được lòng !

      " Cốc, cho em uống rượu mạnh!" Bạch Tuyết nhìn Khang Cốc, ánh mắt lờ mờ!

      "Bạch Tuyết, chúng ta trở về thôi! Uống rượu nhiều tốt! Tổn hại sức khỏe!"

      "Cho em uống?" Bạch Tuyết kiên trì.

      Bất đắc dĩ!

      Khang Cốc thể nghe theo , thế là kêu hai ly rượu mạnh, để cho mình uống say, còn muốnbảo vệ , cho nên, muốn tỉnh táo.

      Ai ngờ!

      Lúc này, trong quán rượu còn có người quen uống rượu. Chính là Dương Phỉ, ta và mấy người bạn uống rượu ở đây.

      Bạch Tuyết vừa vào cửa Dương Phỉ liền nhìn thấy, ta mực quan sát Bạch Tuyết và Khang Cốc, xem ra hai người bọn họ vẫn ở cùng chỗ!

      Từ khi Dương Phỉ bị Cung Hàn khai phá, cuộc sống của Dương Phỉ liền kiềm chế, buổi tối thường xuyên cùng bạn bè tụ họp, chơi đến nửa đêm mới về nhà, cha ta là cảnh sát trường, làm việc rất bận, mẹ của của ta trầm mê mạt chược, thường xuyên nửa đêm mới về nhà, cho nên có để ý đến ta, cuộc sống của của ta càng lúc càng loạn, giao lưu bạn bè càng lúc càng ra gì!

      ta vốn cho là mình có Cung Hàn là chỗ dựa vững chắc, ngờ Cung Hàn ít gặp ta, hơn nữa ta cũng tìm thấy người của Cung Hàn!

      ta thấy Bạch Tuyết uống rượu, thế là bưng ly rượu tới, hơn nữa ngồi xuống bên người Bạch Tuyết.

      " khéo, lại đụng tới đôi uyên ương số khổ hai người!" Dương Phỉ châm biếm .

      "?" Bạch Tuyết mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Phỉ, lại là ta, Bạch Tuyết lâu có đến trường học, Lãnh Dạ giúp nghỉ dài hạn, bị bệnh, cho nên vẫn .

      "Bạn học cũ lâu thấy! Xem chừng cũng tệ, bộ váy rất đẹp a!" Dương Phỉ chua chát .

      "Thực lâu gặp, tôi lâu học!" Bạch Tuyết nghĩ đến việc học, trong lòng liền khó chịu, ngẩng đầu lên, lại uống ly rượu vào trong bụng.

      "Dương Phỉ, cách Bạch Tuyết xa chút, hôm nay tâm tình ấy tốt!" Nơi này là nơi công cộng, Khang Cốc còn biết chú ý hình tượng.

      "Yên tâm, tôi làm bị thương bảo bối của , bây giờ sao ấy là của vậy?" Dương Phỉ cười chế nhạo hỏi.

      "Dương Phỉ câm miệng, ai bảo câm đâu!" Khang Cốc muốn trêu chọc người lý lẽ này, miễn ta lại ra lời tổn thương Bạch Tuyết!

      "Tôi có thể bị câm điếc, thế nhưng tôi phải người mù, ta là người của ai, tôi biết rất ràng, cướp của người kia sao!" Dương Phỉ hảo tâm nhắc nhở Khang Cốc .

      Khang Cốc .

      Đây là lời , Bạch Tuyết trở nên thương tâm như vậy, cũng là bởi vì trong lòng quá để ý tới Lãnh Dạ, hoặc là trong lòng rời khỏi người kia mới có thể thống khổ như vậy!

      cần Bạch Tuyết từ từ rời khỏi cuộc sống của người kia, chờ Bạch Tuyết chậm rãi quên ta!

      Đến lúc đó Bạch Tuyết trưởng thành, là có thể mang Bạch Tuyết rời khỏi đây, nghĩ kỹ, tương lai cùng Bạch Tuyết xuất ngoại, rời khỏi đất thị phi này, cùng Bạch Tuyết an ổn sống qua ngày.

      " bậy, tôi phải người của ta! ta có người khác..." Bạch Tuyết thương tâm , biết mình là người thế nào, nàng ở trong thế giới của Lãnh Dạ chính là tình nhân, hoặc là tiểu tam! Nhân vật đáng buồn!

      (Tiếp theo đến lượt Dương Phỉ cho Bạch Tuyết uống rượu gì đặc biệt? Lại có chuyện li kỳ phát sinh ở người Bạch Tuyết? Rốt cuộc Bạch Tuyết phải đối mặt với việc mình mang thai thế nào. Mọi người nhớ đón đọc nhé. )



      Chương 148: Say còn biết gì

      Bạch Tuyết nghĩ rằng bây giờ mình là loại người tiểu tam sao? cách nào chấp nhận được, mãi cũng thể chấp nhận được kiểu người này!

      Chẳng biết rằng, tại ý nghĩ của Bạch Tuyết còn non nớt, tương lai địa vị của Bạch Tuyết thể là mẫu nghi thiên hạ, thế nhưng cũng là nữ chủ nhân giới, đương nhiên là do Lãnh Dạ bá chủ.

      Di động Khang Cốc vang lên, là Khang Nghị gọi tới .

      Trong quán rượu rất lộn xộn, Khang Cốc vội vội vàng vàng ra ngoài nhận, mặc dù lo lắng Bạch Tuyết bị Dương Phỉ bắt nạt, thế nhưng chỉ mất vài phút chắc có chuyện gì! Thế là ra ngoài nghe điện thoại .

      Bạch Tuyết uống rượu trong ly, cực kỳ vui, bắt đầu mê muội, thế nhưng còn muốn uống.

      "Này, uống của tôi ." Dương Phỉ đưa rượu của mình cho Bạch Tuyết, sau đó quay về chỗ ngồi của mình, mắt liếc ly rượu trong tay Bạch Tuyết, khóe miệng nhếch lên.

      Chờ Khang Cốc trở về, Bạch Tuyết uống ly rượu kia của Dương Phỉ.

      Chất lỏng cay chát, cuối cùng tê liệt thần kinh của , thương tâm lâu như vậy, rốt cuộc có thể ngủ, chẳng biết rằng bởi vì uống quá nhiều rượu, bọn trong bụng cũng say bất tỉnh nhân , giống như Tôn Ngộ , mặc dù pháp lực khỉ to lớn, nhưng cũng uống say.

      Bạch Tuyết say, bọn cũng say!

      Khang Cốc ôm lấy Bạch Tuyết, ra ngoài, ngồi lên taxi, gọi điện thoại về nhà.

      "Mẹ -- hôm nay con về, ở tại chỗ của họ, cần chờ con." Khang Cốc nhìn Bạch Tuyết thành thế này, Bạch Tuyết thể trở về nhà, ở nhà cũng thể trở về, đành phải phiền tới Khang Nghị .

      bắt đầu tính thuê cho Bạch Tuyết phòng ở, sau này để nuôi , cùng đến trường, chỉ cần Bạch Tuyết vui lòng

      Ngay sau khi Khang Cốc và Bạch Tuyết rời .

      Trong quán rượu.

      " ta uống ly rượu kia, thế nhưng chúng ta được xem kịch vui ! Mẹ nó! Con nhóc kia đúng lúc, thằng nhóc kia được tiện nghi, đáng tiếc!" Mội người đàn ông uống rượu cùng Dương Phỉ .

      " biết cái gì? này phải người các có thể đụng, ta chính là người của Lãnh Dạ , hơn nữa đại ca của mấy người cũng có chân với ta!" Dương Phỉ .

      Người kia vừa mới uống ly rượu, phụt-- phun cả ra.

      "Cái gì-- cái gì? Lão đại của chúng tôi cũng?" Người kia thể tin hỏi.

      "Đúng vậy, Cung Hàn thích ta lâu rồi, dành được phải? thế nhưng thời gian trước tôi nghe Bạch Tuyết theo lão đại mấy người thời gian, biết tại thế nào!" Hóa ra Dương Phỉ đối với tung tích Bạch Tuyết như lòng bàn tay, ta mực để ý Bạch Tuyết.

      "Mẹ nó! ngờ lai lịch ta như thế!" Người đàn ông có chút thất vọng, vui! Thảo nào nàng này như thế, toàn những người có địa vị thích ta.

      "Có lai lịch? phải chỉ là chiếc giày rách! Những người đó lại còn coi ta như bảo bối! Cái gì chịu nổi, ràng là ra ngoài chơi, giả bộ thanh cao, tôi thấy chỉ là thứ rách nát, biết ta ở cùng mấy người đàn ông rồi! Chờ xem ta dục hỏa khó nhịn, xem ta còn giả bộ được hay ! Đến lúc đó liền lộ nguyên hình!" Dương Phỉ giễu cợt , đến bây giờ ta còn hận Bạch Tuyết, thế nhưng lại đấu lại , bởi vì bên người luôn có người bảo vệ, mỗi lần tiếp cận , vẫn phát xung quanh có số người lúc lúc , biết chừng là thủ hạ của người kia!

      Dương Phỉ rất ghen tỵ!

      Kỳ thực, quãng thời gian đó Lãnh Dạ phái người bảo hộ Bạch Tuyết, lo lắng Bạch Tuyết có nguy hiểm, cho nên bí mật an bài người hai mươi bốn tiếng đồng hồ bảo hộ .

      "Ha ha... Tôi đố kị với ta! Yên tâm, đây em." Người đàn ông xong vươn tay về phía Dương Phỉ, trực tiếp lần vào bên trong, Dương Phỉ e thẹn uốn éo thân thể, ta sa đọa, tại cũng thích chơi đùa với đàn ông.

      Khang Cốc mang Bạch Tuyết tới nơi ở của Khang Nghị.

      Khang Nghị biết bọn họ xảy ra chuyện gì, vừa nãy bọn họ còn rất tốt, chỉ là để ý chút liền thấy, tưởng là đôi tình nhân chạy chơi, ngờ say rượu trở về, Bạch Tuyết say bất tỉnh nhân , Khang Cốc cũng khá hơn chút nào! Đầu rất choáng váng! Ôm Bạch Tuyết đến phòng khách, mình ngã sô pha ngủ.

      Khang Nghị bưng tới canh giải rượu, đáng tiếc hai người đều say còn biết gì, xem ra là uống rất nhiều!

      Bỗng nhiên Bạch Tuyết lảo đảo bò dậy, xem ra là muốn toilet.

      Khang Nghị biết Bạch Tuyết muốn gì, vội vàng mang toilet, bởi vì nơi này phải nhà của , chưa quen thuộc, đương nhiên tìm được toilet.

      Áo khoác người Bạch Tuyết rơi, chỉ mặc mỗi lễ phục, giầy cũng sớm bị Khang Cốc cởi ra, chân trần chạy vào toilet, Khang Nghị săn sóc lấy dép cho vào.

      Hơn nữa áo ngủ của mình, chuẩn bị để cho Bạch Tuyết thay, mặc như vậy cũng thoải mái!

      Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết lảo đảo ra từ trong toilet, cảnh tượng trước mắt mơ hồ mảnh, ngay cả người trước mặt cũng nhìn , tầm mắt mơ hồ! Thân thể bắt đầu khô nóng!

      " Cốc, em muốn uống nước." Bạch Tuyết , cho rằng người ở trước mắt là Khang Cốc, ra là Khang Nghị.

      "Được rồi." Khang Nghị nhanh chóng mang nước cho Bạch Tuyết, tầm mắt Bạch Tuyết càng lúc càng mơ hồ, đưa tay có tiếp được chén nước, bởi vì thấy vị trí cụ thể chén nước ở chỗ nào?

      Khang Nghị đành phải giúp Bạch Tuyết uống nước, Bạch Tuyết mềm nhũn dựa vào , cảm giác khô nóng hình như giảm bớt chút !

      Thế là thoải mái ở trong lòng Khang Nghị cọ cọ, như là mèo con, Khang Nghị bị thân thể mềm mại của Bạch Tuyết cọ cọ, hạ thân lặng lẽ ngẩng đầu .

      Đáng chết!

      Khang Nghị kêu tiếng đau đớn!

      Ngẩng lên phải lúc!

      Thực chiêu này của Bạch Tuyết đáng giận!

      Cọ chút như thế, tiểu huynh đệ an phận, ngẩng đầu phải lúc!

      Rất phải lúc!

      Ai! Rất phải lúc! ! !

      Khang Nghị phát thân thể Bạch Tuyết trừ mềm mại, còn rất nóng, chẳng lẽ là bởi vì uống rượu?

      Bạch Tuyết uống hết nước, đầu rất choáng váng, vẫn thấy người trước mắt là ai? Nằng nề lắc lắc đầu, lảo đảo suy đoán! Thế nhưng toàn thân vô lực, hơn nữa lúc này rất thích cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ôm ấp, đó là Khang Cốc, là Khang Cốc, thế là an tâm, dựa vào càng gần.

      "Bạch Tuyết? Em có khỏe ?" Khang Nghị muốn giậu đổ bìm leo, thế nhưng động tác này của Bạch Tuyết là nguy hiểm, rất lâu chưa từng có phụ nữ, nhớ lần đầu tiên là lúc học, cũng bởi vì say rượu mà thất thân, kể từ sau này vẫn ăn chay!

      Hôm nay bị Bạch Tuyết cọ như thế, gần như muốn bộc phát!

      Dục hỏa chôn giấu ở sâu trong nội tâm cũng bắt đầu thức tỉnh, rất khát vọng dược phóng thích.

      Thế nhưng, trong ngực là người của em họ!

      thể!

      " tắm, để cho mình thanh tỉnh chút!" Khang Nghị cầm áo ngủ của mình, sau đó đỡ Bạch Tuyết tiến trong phòng tắm, thử nước ấm, vừa vặn, Bạch Tuyết quờ quạng, đứng vững, nghiêng về phía, Khang Nghị nhanh tay đỡ lấy , Bạch Tuyết lại lần nữa dính lấy !

      Rất đau buồn!

      Hôm nay này có việc cầu xin ! Chẳng lẽ...

      có khả năng!

      hẳn là tin tưởng ánh mắt của em mình, em họ mà thay đổi lớn, nhất định tốt! Nhất định là cồn tác quái, mới có thể mê người như thế, rất trêu ngươi!

      Bạch Tuyết hí mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Khang Nghị, tròng mắt mê người mẹ hoặc! Lông mi dài cong cong vụt sáng, lộ ra tâm hồn mị hoặc khiếp người!

      Tròng mắt Khang Nghị dời khỏi Bạch Tuyết, đầu của cách Bạch Tuyết càng ngày càng gần, nhịn được, bị hấp dẫn, chuẩn xác mà bị Bạch Tuyết hấp dẫn! giống như là có ma lực, kìm lòng được, bị hấp dẫn! thể dời, thẳng đến khi môi của in lên môi mềm mại kia, quá mềm mại, thế nhưng nhiệt độ là cao!

      phát sốt ?

      Nhiệt độ cơ thể này bình thường, nhanh chóng rời khỏi môi Bạch Tuyết, mở vòi nước, kéo Bạch Tuyết đến vòi xen tắm, hi vọng Bạch Tuyết hạ nhiệt độ, làm cho thanh tỉnh, bây giờ ràng mơmàng! Nếu được liền mang bệnh viện!

      Toàn thân Bạch Tuyết đều ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn về phía Khang Nghị, nỗ lực tập trung ý thức của mình, hi vọng thấy là ai?

      Hô hấp bắt đầu gấp gáp, đây là người đàn ông, bởi vì ta rất cao lớn, giống như là độ cao của Lãnh Dạ!

      Đầu óc tại rất nhớ , bởi vì tại rất khó chịu, hình như trong thân thể có rất nhiều con kiến cắn , khiến có chỗ phát tiết!

      vươn cánh tay bé mềm mại, sờ lên mặt Khang Nghị.

      " Cốc, xin lỗi, em xin lỗi , em thực rất thích ấy, rất thương ấy, em muốn rời khỏi ấy!" tại Bạch Tuyết rất nhớ Lãnh Dạ, cái người đàn ông lạnh lùng kia, có lẽ trong cơ thể khô nóng chỉ có người đàn ông lạnh lùng đó mới có thể hạ nhiệt cho ! Thế nhưng, bây giờ có ở đây!

      Mặt Khang Nghị tối sầm!

      Giống như có chút phức tạp, người đàn ông là ai?

      phải em họ!

      Khang Nghị đau lòng!

      "Em muốn tìm ấy, tìm ấy, em khó chịu! khó chịu! giúp em, Cốc, giúp em, đưa em trở về, đầu em rất đau!" Cuối cùng Bạch Tuyết khóc lên, biết người đàn ông này phải Lãnh Dạ, thân thể của thể cho người khác, chỉ cần Lãnh Dạ, chỉ muốn giữ lại thân thể cho Lãnh Dạ!

      biết tại mình muốn cái gì? Muốn người đó , mạnh mẽ ...

      " cho tôi biết ta là ai?" Khang Nghị trầm thấp hỏi, trong giọng rất lạnh lẽo, bé này người như thế nào? cũng muốn nhìn, có phải ưu tú hơn em họ ?

      "? phải Khang Cốc..." Bạch Tuyết còn sót lại chút ý thức nghĩ đến mình là tình nhân của Lãnh Dạ, thể công khai thân phận của mình, bỗng nhiên lại thể !

      "Hu hu..." khó chịu khóc lên, phải về, lảo đảo đến cửa, toàn thân ướt sũng.

      "Em làm sao vậy? Tôi dẫn em bệnh viện, có phải em ăn đồ lạ gì hay ?" Bỗng nhiên Khang Nghị cảm thấy đúng, mặt của rất hồng, môi cũng rất hồng, ánh mắt của cũng đỏ, giống như là ăn phải thuốc?

      Nghĩ tới đây, thế là, vội vàng xả nước lạnh, ôm lấy Bạch Tuyết, thả vào bồn tắm, nước lành lạnh, dường như khiến Bạch Tuyết thoải mái chút, có khô nóng như vậy!

      Thế nhưng, chỉ chốc lát, Bạch Tuyết liền bắt đầu lung tung nắm quần áo trước ngực mình! thực rất khó chịu, nhịn được!

      " cho tôi biết ta là ai, tôi đưa em về!" Khang Nghị hỏi, Bạch Tuyết thể , thể khiến Lãnh Dạ phiền phức, có vợ, ngỗ nhỡ bị vợ biết, còn mặt mũi gì!

      muốn tổn thương vợ , đàn ông ưu tú như vậy, người trong nhà nhất định cũng rất suất sắc, nên gọi điện thoại cho !

      nên...

      Nhưng mà.

      Biệt thự Cung Hàn, uống rượu vang, hai chân vắt tréo ngồi ở sô pha, thủ hạ tiến tới truyền tin.

      "Đại ca, hôm nay có người nhìn thấy Bạch Tuyết bị người ta mang , hình như uống phải rượu có thuốc!" Cung Hàn bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy cổ áo người kia.

      "Ở nơi nào? Người nào đem ấy mang ? Mẹ nó, mau?" Cung Hàn nhìn thủ hạ hỏi.

      "Đại ca, sau đó nghe được Bạch Tuyết bị người tên là Khang Cốc mang , hình như ..." Thủ hạ người cho Cung Hàn địa chỉ, Cung Hàn nổi giận đem rượu vang vứt .

      "Con mẹ nó! Vì sao sớm?" Nhìn đồng hồ đeo tay qua giờ, dự đoán tác dụng thuốc phát tác, biết loại thuốc này nếu như phát tác rất thống khổ, nếu như kết hợp cùng đàn ông, thống khổ chết! như phát điên chạy , sau đó biến mất ở trong đêm tối.

      Bên này, Khang Nghị bị Bạch Tuyết đuổi ra khỏi phòng tắm, lo lắng mình khống chế được làm ra chuyện có lỗi với Lãnh Dạ, tại rất cần người đàn ông, thế nhưng, Lãnh Dạ ở đây!

      " cho tô biết điện thoại của ta, tôi gọi ta tới đón em trở về có được ?" Khang Nghị ở ngoài cửa hỏi.

      " ấy ở đâu?" Cung Hàn tiến vào hô to.

      " là ai?" Khang Nghị sắc bén hỏi, người này vào bằng cách nào, tin thiết bị ở đây rất tân tiến, vào bằng cách nào?

      "Mẹ nó! Tránh ra, Bạch Tuyết, Bạch Tuyết..." Cung Hàn hô lớn.

      " ấy ở trong phòng tắm!" Khang Nghị nghe thấy ta gọi Bạch Tuyết, biết bọn họ quen nhau, xem ra là người Bạch Tuyết ! Có chút thất vọng, người này thực là thô tục!

      Kỳ thực, trước đây Cung Hàn như vậy! Cũng rất lạnh lùng, thế nhưng lãnh lùng tới gần Bạch Tuyết, cho nên tại thành bộ dạng này, nhìn rất vô lại!

      Bụp--

      Cung Hàn đá văng cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Bạch Tuyết thống khổ ngâm mình trong bồn tắm, bị dục hỏa thiêu đốt thần chí !

      "Đáng chết -- tôi mang em !" Cung Hàn ôm lấy Bạch Tuyết.

      Tâm Cung Hàn bị nhéo, tại Bạch Tuyết phải tìm người hạ nhiệt, dù cho tại ăn thuốc giải cũng chậm!

      " muốn dẫn ấy đâu?" Khang Nghị đuổi theo hỏi, tối thiểu muốn biết người này mang Bạch Tuyết đâu?

      "Tôi biết ấy, cho Cốc, cảm ơn ấy..." Bạch Tuyết nỗ lực nặn ra mấy chữ, biết người này là ai? Khi rời khỏi phòng tắm, cơn gió mát ngoài cửa lùa vào, thanh tỉnh chút, thấy ràng khuôn mặt Khang Nghị.

      Cung Hàn mang Bạch Tuyết chuẩn bị trở về biệt thự của mình.

      "Mang tôi tìm ấy, mang tôi tìm ấy..." Bạch Tuyết thống khổ kêu lên.

      " lúc nào rồi, em còn muốn ta, tên khốn kia có gì tốt, để cho em giữ mình như vậy!" Cung Hàn gần như phát điên, này có bao nhiêu định lực mới có thể khống chế, nhìn mảnh mai như vậy, lại vì người đàn ông nhịn đến bây giờ, bình thường đàn ông ăn thuốc kia cũng nhịn được! Huống chi là !

      "Mang tôi tìm ấy, nếu tôi thà khó chịu đến chết..." Bạch Tuyết ngã ngồi trong xe.

      Cung Hàn bấm điện thoại Lãnh Dạ.

      "Mẹ kiếp! lập tức tắm sạch , người của tại rất đói khát, tôi lập tức mang ấy qua, con mẹ nó có cái gì tốt, để cho ấy giữ thân vì mình! Thảo -- ấy thống khổ như vậy, còn la hét phải tìm , cũng nên phụ tấm lòng của ấy, hãy chữa khỏi cho ấy, nếu lão tử liền làm! Thảo -- làm việc, lão tử còn phải đưa qua cho , đây là chuyện gì!" Cung Hàn bị ép điên , liên tiếp miệng chửi tục!
      Andrenatieu dao thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 149: Bà nội sói tới


      Lãnh Dạ nắm điện thoại, từ trong giọng của Cung Hàn, biết Bạch Tuyết xảy ra chuyện, phải bên người có Khang Cốc, còn có bọn ! Vì sao còn xảy ra chuyện? Tại sao lại có tên Cung Hàn này! Cậu ta thực hồn tan!

      Lãnh Dạ gì, con ngươi tối sầm lại, cúp điện thoại!

      Rất nhanh, Cung Hàn ôm Bạch Tuyết nóng bỏng tiến vào .

      "Mẹ kiếp! nhanh lên chút, ấy chịu được! Lão tử bị làm tức chết rồi, còn muốn lão tử tự mình mang người đưa tới!" Cung Hàn buông Bạch Tuyết xuống, ta cũng phải tìm người hạ hỏa, ta muốn điên rồi, ta muốn phát tiết, nghĩ đến Bạch Tuyết là của Lãnh Dạ, ta chịu nổi!

      Cung Hàn rời !

      Bạch Tuyết lảo đảo tới trước mặt người đàn ông cao ngạo này, đưa tay nắm lấy cánh tay Lãnh Dạ, miễn cưỡng duy trì cơ thể cân bằng, rốt cuộc trở về, khó chịu muốn chết, bên trong thiêu đốt gay gắt!

      "..."Mặc dù Bạch Tuyết nhận ra người đàn ông này, thế nhưng, vẫn muốn xác định, để tránh mình sinh ra ảo giác!

      " là Lãnh Dạ có đúng hay ? ấy đúng hay ? Lãnh Dạ, là đúng hay ?" ngừng nhấn mạnh, lo lắng mình nhận sai người!

      lảo đảo, chờ Lãnh Dạ đáp ứng, đem đầu dán lên thân thể Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cảm thấy được như lò lửa dán lên lồng ngực của mình!

      Nước mắt Bạch Tuyết thi nhau rơi xuống, rốt cuộc trở về, người đàn ông này là của !

      "Em khó chịu, mau cứu em, mau cứu em, ở bên trong rất ngứa, nhanh lên cứu em, em sắp chết..." Bạch Tuyết thống khổ khóc !

      nắm lấy tay Lãnh Dạ ấn lên ngực mình, chỗ đó hình như có vạn con kiến cắn , rất khó chịu!

      Bàn tay to lại ở trước ngực mềm mại của lần qua, tròng mắt híp lại, khóe miệng mím chặt, lời!

      Bạch Tuyết rơi nước mắt, mặt đỏ tía tai ở trong ngực nỉ non, khóc lóc kể lể, giống như trước kia ra sực , thân thể nổi lên phản ứng, thế nhưng, vẫn rút bàn tay bị nắm ra.

      "Chớ quên tôi có vợ, kết hôn!" Lãnh Dạ lạnh lùng .

      duy trì kiêu ngạo đế vương, Bạch Tuyết khó chịu kéo quần áo, híp con ngươi, mang theo vẻ mặt mê loạn.

      "Vợ?" nỉ non lặp lại, lời toát ra hơi thở gấp, chớp mắt, mang theo quyến rũ trêu ngươi nhìn Lãnh Dạ!

      "Em nguyện ý cùng , em muốn người khác, em muốn người khác, em tình nguyện chết, tình nguyện chết... cứu em, em chết..." Bạch Tuyết lảo đảo ra phía ngoài, Lanh Dạ rên lên tiếng, vật đáng chết, mỗi lần đều muốn bức ép , hận thể đánh , mà mình lại thành như vậy, có khi nào nhường nhịn người khác như thế, trừ , phải nhẫn nhịn, lại còn lấy cái chết uy hiếp !

      Cằn nhằn oán trách, nhẫn nhịn!

      nghiêm mắt nhìn ra ngoài, trong lòng tức giận nên lời, tức đến muốn đánh vào mông !

      khom lưng, ôm Bạch Tuyết lên, tay nâng hông , tay nâng chân của , vào phòng ngủ.

      Bạch Tuyết vùng vẫy, trong miệng phân biệt nỉ non cái gì? Nghe , tới phòng ngủ mới biết gọi tên của , nhóc này đáng đánh đòn luôn khiến cho người ta vừa vừa hận!

      Lúc này biết gọi , còn biết cho , lại chết, đáng quá mức!

      Khiến cho Lãnh Dạ mến hận thể ăn vào trong bụng!

      "Nhìn bộ dạng bướng bỉnh này!" Vỗ hai cái mạnh lên mông của .

      "Ba, ba -- "

      "Ư..." Đổi lấy lại là tiếng ngâm của Bạch Tuyết.

      Ý thức mê loạn, lửa nóng bắt đầu thiêu đốt, nhàng vặn vẹo eo rên rỉ.

      Lãnh Dạ dâng lên dục hỏa, vì vậy, có bất kỳ khúc nhạc đầu trực tiếp tiến vào, Bạch Tuyết rên lên tiếng mềm mại... Động tác bỗng nhiên hơi dừng lại, Bạch Tuyết liền kêu khó chịu, khó chịu như vậy làm sao còn thương tiếc mình như thế, toàn thân là mùi rượu, dùng đầu ngón chân cũng biết đâu?

      Nghĩ đến người dưới thân vào quán bar nơi hỗn tạp như vậy uống rượu, liền hận thể chỉnh chết người dưới thân! Mỗi lần đối mặt với đều tự chủ được, còn muốn nhường nhịn , dung túng , lo lắng cho !

      Lãnh Dạ nghĩ đến Bạch Tuyết tiếp thu được việc kết hôn, trong lòng phiền não! Khiến cho muốn , cật lực muốn , hận thể tiêu hao thể lực của , Bạch Tuyết liên tục thét chói tai, nước mắt nước mũi cùng nhau rơi xuống, bộ dáng đáng thương khiến Lãnh Dạ nhịn được nhíu mày! Thế nhưng, thể dừng lại, muốn mới có thể giải thuốc cho !

      Nghĩ rằng Bạch Tuyết bị người hạ thuốc! Trong lòng liền phát hỏa, rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám ra tay người phụ nữ của ?

      Nghĩ thấy bọn trong bụng đến bây giờ cũng có động tĩnh, Lãnh Dạ nhíu mày, bàn tay xoa lên bụng Bạch Tuyết, vì sao an tĩnh như vậy?

      Vì sao?

      Vì sao!

      Lãnh Dạ bực bội lại mạnh mẽ xỏ xuyên qua , Bạch Tuyết hô , cúi đầu nức nở!

      "Đau chết em !" Lãnh Dạ tức giận gầm , khó chịu, hai mắt rét run, nhưng ngón tay dán lên bụng Bạch Tuyết, độ mạnh nhàng, ánh mắt lạnh như băng! Nghĩ đến bọn , lại nảy sinh ác độc muốn , thẳng đến cuối cùng, liền chút hết vào trong thân thể Bạch Tuyết. nằm bò ở phía , thở hổn hển, nhưng lại dám đè nặng , lo lắng đè hỏng bọn , dưới thân, thân thể trắng nõn cũng run rẩy, dưới bụng vẫn im lặng, khiến Lãnh Dạ có chút kinh hãi, vì sao bọn an tĩnh như vậy?

      Đứng dậy, cầm di động lên.

      "Lập tức tra ngay, đêm nay Bạch Tuyết đâu? Và người nào ở cùng chỗ? làm cái gì?" Lãnh Dạ lạnh lùng vào điện thoại.

      Bình Tĩnh* cúp điện thoại, hiểu, Bạch Tuyết làm sao? Giọng điệu Lãnh Dạ rất dọa người, xem ra lại có chuyện lớn phát sinh, nếu nửa đêm canh ba gọi điện thoại cho !
      (*Thay Lãnh Hạo = Bình Tĩnh)

      Thế nhưng chuyện lớn chỉ đơn giản là Bạch Tuyết bị người ta hạ thuốc!

      Càng dọa người chính là...

      Khi trời dần sáng.

      Lãnh Dạ đứng dậy, chuẩn bị xuống giường.

      "Ai nha--" Trong bụng Bạch Tuyết truyền đến thanh lười biếng.

      " cả, chúng ta đều uống say sao? Má ơi -- chúng ta đều uống say, ai bảo hộ mẹ vậy?" Sói con số hai gầm lên, cảm thấy có chuyện ổn!

      "Em cũng muốn uống say! Thế nhưng thân bất do kỷ thôi! Chúng ta ở trong bụng mẹ, uống cũng được!" Sói con số ba bất đắc dĩ . thanh vẫn bực bội.

      "Nguy rồi -- bà ta tới!" Sói con số hai bỗng nhiên hô.

      "Ai?" Sói con số hỏi.

      "Ai?" Sói con số ba cảnh giác hỏi.

      "Bà nội!" Sói con số hai trả lời.

      "Cái gì?" . Sói con số kinh hãi.

      "Cái gì?" Sói con số ba khiếp sợ.

      "Bà nội sói tới..." Sói con số hai xác định .

      "Em cảm thấy được?"

      "Vâng, qua nửa canh giờ tới đây! Chúng ta mau lên tinh thần, đó là lão bà, rất giảo hoạt, năm đó chúng ta có từng gặp mặt bà lần, chẳng lẽ hai người nhớ ?" Sói con số hai .

      "Sao có thể quên!" Sói con số trả lời.

      "Sống mãi quên!" Sói con số ba trả lời.

      " như vậy, chắc hẳn bà ta cảm thấy được chúng ta tồn tại, chúng ta nhất định phải cẩn thận." Sói con số hai .

      " ngờ qua mấy trăm năm sau bà ta lại là bà nội chúng ta, thực là ngàn tính vạn tính, vẫn có tính đến việc chúng ta trở thành người nhà với bà ta, chắc hẳn bà ta chấp nhận chúng ta !" Sói con số nghiêm nghị .

      "Em sợ, mọi người yên tâm, nhất định cha đứng về phía chúng ta, đến lúc đó quả thựckhông được chúng ta liền nhắc nhở cha chúng ta tồn tại, mặc dù chúng ta phải là đối thủ của bà ta, thế nhưng em tin cha bảo hộ chúng ta !" Sói con số ba tức giận .

      "Việc đời khó liệu! Yên lặng theo dõi mọi chuyện !" Sói con số ôm hi vọng .

      Sói con số hai trầm mặc!

      Trong nháy mắt ba bọn rơi vào trầm mặc!

      Chúng có việc gì, Lãnh Dạ yên tâm.

      Thế nhưng, chuyện chúng có ý gì? Vì sao chúng lại thái độ thù địch bà nội chúng như thế?

      Rốt cuộc người chúng xảy ra chuyện gì?

      Lãnh Dạ hoang mang, mẫu thân nhất định có chuyện gạt mình! tới, vậy ra nghênh tiếp thôi.

      Sau khi Lãnh Dạ rời khỏi đây, liền nhìn thấy mẫu thân đến.

      "Nhi tử ra mắt mẫu thân." Lãnh Dạ thi lễ.

      "Nhi tử, nơi này là nhân gian, cần đa lễ, chúng ta giống như người nơi này là được, con vẫn gọi ta là mẹ , ta nghe mới mẻ." Mẫu thân Lãnh Dạ cười tươi vào phòng, thế nhưng, khi vào trong phòng, trong nháy mắt nụ cười mặt biến mất, chỉ là trong nháy mắt lại khôi phục bình thường như cũ.

      Mặc dù, như vậy mẫu thân như có việc gì, thế nhưng chút biến hóa vừa rồi, cũng bị Lãnh Dạ thu hết trong mắt.

      "Mẹ? Dường như mẹ biết rất thế giới nhân loại?"

      "Đương nhiên rồi, lúc còn trẻ mẹ cũng rất thích chơi đùa, cho nên ta rất quen thuộc nơi đây." Khi bà nội sói chuyện nhìn lướt lên lầu.

      Lãnh Dạ ngờ, mẫu thân mình có năng lực thích ứng đúng là mạnh, chuyện giống như con người, nhìn ra đầu mối.

      Lãnh Dạ tự nhận là rất hiểu mẫu thân của mình, vẫn theo mẫu thân tu luyện, mẫu thân phải hoại , đây là đánh giá của đối với mẫu thân, thế nhưng, sao bọn có thể có thù địch lớn với mẫu thân như vậy?

      Chẳng lẽ mẫu thân nhìn thấy phải người chân thực?

      Chẳng lẽ mẫu thân có chuyện gạt ?

      Lãnh Dạ tin con của mình phải kẻ xấu, trong khoảng thời gian này bọn chúng mang đến cho rất nhiều niềm vui, dường như chúng cũng rất sợ bà nội, rốt cuộc mẫu thân làm gì chúng? Vì sao bọn sợ hãi như thế!

      Lúc này, lầu.

      Bạch Tuyết tỉnh lại, luống cuống!

      Nhìn thấy vết hôn người, còn có cảm giác từ hạ thân, biết lại bị mạnh mẽ muốn qua, người kia là Lãnh Dạ, nơi này là nhà, trở về, thực trở về, hôm qua sua khi uống rượu ý thức thỉnh thoảng mơ hồ thỉnh thoảng tỉnh táo, lắc lắc đầu, nhớ thân thể mình rất nóng, nhớ ngâm mình trong bồn tắm chịu đựng, nhớ thể gọi điện thoại cho Lãnh Dạ, nàng nhớ bị Cung Hàn mang , nàng loáng thoáng nhớ Lãnh Dạ tức giận, đúng vậy, tức giận!

      Cố gắng nhớ lại, đầu say rượu rất đau, càng dùng được, gõ vào đầu của mình cái, lại cái, tìm được toàn bộ trí nhớ, dù sao Lãnh Dạ cùng như vậy, chỉ cần phải người khác là được rồi! ngờ sau khi uống rượu như vậy, rượu say loạn tính là !

      Nhìn vết hôn người mình, còn có vết bầm ở hai chân, người đàn ông này nhất định là hận chết , mới có thể ác như vậy, khiến người có rất nhiều vết xanh tím, tại sao ác như vậy!

      Bạch Tuyết cầm lên áo sơ mi trắng bên giường mặc vào, sau đó chân chần xuống sàn, cho rằng là lúc này Lãnh Dạ làm, cho nên có chải đầu, có sửa sang lại, cứ như vậy khỏa thân, bên trong cũng có mặc cái gì, trong cái nhà này cũng chỉ có hai người và Lãnh Dạ ở, trong nhà có người khác, cho nên nhàn nhã xuống lầu, bởi vì đói bụng, bụng rất đói!

      Trong lòng suy nghĩ nhất định Lãnh Dạ tức giận, cho nên mới để ý tới , liền !

      Chân trần từ cầu thang xuống, trực tiếp quẹo trái vào phòng bếp, nhưng mà, bên phải cầu thang...

      Chương 150: Bà nội sói đáng ngờ

      chân trần từ cầu thang xuống, quẹo trái trực tiếp vào phòng bếp, nhưng mà, bên phải cầu thang...

      Mái tóc Bạch Tuyết đen nhánh rối tung ở sau lưng, người mỗi áo sơ mi của Lãnh Dạ, sơ mi màu trắng, mái tóc đen nhánh, cặp đùi thon dài trắng nõn, bàn chân xinh để trần.

      chỉ lo tìm đồ ăn, hoàn toàn có chú ý tới hai ánh mắt lạnh lùng phía sau bắn qua, Lãnh Dạ và mẫu thân nhìn Bạch Tuyết chằm chằm.

      Lãnh Dạ thế nào cũng có nghĩ rằng Bạch Tuyết và mẫu thân mình lần đầu tiên gặp mặt dưới loại tình huống này, lại chân trần, dép! thực là càng lúc càng nghe lời, biết đất rất lạnh! biết quý trọng thân thể!

      Lãnh Dạ vui!

      là làm cho người ta yên tâm!

      Thế nhưng, nhất định mặc kệ được!

      Đứng dậy đến chỗ Bạch Tuyết, trong miệng Bạch Tuyết nhai miếng bánh mì, bên chuẩn bị nấu bát mỳ ăn, nghe thấy có tiếng động, quay đầu lại, thấy là người đàn ông ác nghiệt kia, lại có thể ở nhà, làm?

      "Lãnh Dạ?" Ha miệng bánh mì rớt xuống, thế nhưng, ở nhà, chứng minh rằng vẫn lo lắng cho , có thể có tức giận với ?

      Bạch Tuyết vọt vào trong lòng Lãnh Dạ, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lãnh Dạ, Lãnh Dạ ngờ sáng sớm nhiệt tình như vậy, thế nhưng, tại sau lưng.......

      đáng chết, bình thường ở trong nhà có ai lại có nhiệt tình! tại nhà có người đến, lại dính như vậy, cái gì cũng thể làm!

      "Ta nghĩ để ý tới em, em nghĩ giận em, em rất sợ để ý tới em, em rất sợ..." lỗ mũi Bạch Tuyết chua xót, Lãnh Dạ quá sâu, thể tự thoát ra được, mặc dù kết hôn! Thế nhưng, vẫn như cũ cách nào dừng lạ việc !

      Lãnh Dạ , cũng ôm , cứ như vậy tùy ý ôm...

      "Em biết kết hôn, thế nhưng em cũng thể rời khỏi ... Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ... Em muốn tổn thương bất kì ai... Thế nhưng... Thế nhưng... Em muốn sống cùng ... Em làm như vậy... Có phải xấu hay ... ấy có thể hận em hay ... Hận em chiếm ... Lãnh Dạ... Lãnh Dạ cho em biết... cho em biết nên làm thế nào... Làm... Em muốn ấy tổn thương ..." Bạch Tuyết khóc sướt mướt, khuôn mặt nhắn dán lên lồng ngực Lãnh Dạ, bởi vì khóc, thân thể ngừng run rẩy, bả vai run lên, làm cho người ta thấy mà đau lòng!

      Lãnh Dạ nhắm mắt, nhíu mày, nhóc này luôn luôn vì người khác mà suy nghĩ, nhạy cảm như vậy, là làm cho người ta lo lắng, đau lòng.

      Lãnh Dạ vẫn như cũ, thể cho bất kỳ hứa hẹn, nhất là tại mẫu thân còn ở sau lưng! Nhất định phải tra ra rốt cuộc mẫu thân có chuyện gì gạt mình!

      "Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... chuyện ... chuyện ... Em nên làm như thế nào... Trái tim của em chẳng lẽ chút cũng... Đều cảm giác được... sờ ở đây... Nó đau quá... Đau quá... Trái tim của em đau quá... Em ... có biết hay ... Rốt cuộc có biết hay ..." Bạch Tuyết ngẩng đầu, cầm lên cánh tay Lãnh Dạ đặt lên ngực mình, khóc hỏi , cái gì cũng , trong lòng rốt cuộc nghĩ gì! Trong lòng rốt cuộc có hay ? Hay là vợ mình

      Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết khóc lớn hơn!

      "Ô ô... Ô ô... lời nào... lời nào... Em hiểu... ... có vợ... Nhất định ấy... Em là cái gì... Là cái gì... Ô ô... Ô ô... Ông trời ơi-- "

      Bạch Tuyết rất đau lòng, lớn tiếng gọi tiếng ông trời, giống như có rất nhiều chuyện cam lòng!

      "Ông trời... Ông vì sao... Vì sao khiến con... Nhìn thấy ấy... Nhìn thấy ấy... lấy trái tim của con... Ông có biết hay ... Có biết hay ... Con đau rất nhiều... Ông có biết hay ..."

      Tất cả uất ức của Bạch Tuyết bỗng nhiên bộc phát, dường như là ủy khuất mấy trăm năm, dường như là trách hận mấy trăm năm, hận mấy năm, bỗng nhiên rất hận ông trời!

      vẫn uất ức hiểu mình lại theo , vẫn uất ức thích , vẫn uất ức cũng , cũng !

      Trong mắt Lãnh Dạ có giọt tia sáng, sau đó kìm nén vào trong mắt, biến mất thấy, hôm nay làm sao vậy? Vì sao lài có nhiều oán hận như vậy? Vì sao nhiều nước mắt như vậy? Khiến tim của cũng tan vỡ!

      Đem tim của đều tan vỡ! Vỡ! Vì ! Chỉ vì tan nát cõi lòng!

      Chỉ vì đau lòng!

      Tâm chỉ vì mà đập!

      còn ! Chỉ biết xúc động!

      Thế nhưng, xúc động này làm sao chịu được!

      Xúc động tới bất ngờ!

      muốn hôn giọt nước mắt của !

      Muốn vuốt lên nếp nhăn lông mày !

      Thế nhưng, tại thể!

      Cái gì cũng thể làm!

      "Con trai?" Mẫu thân Lãnh Dạ hô.

      Bạch Tuyết nức nở chợt im lặng, vừa mới mới nghe được thanh phụ nữ bên ngoài, là thanh phụ nữ?

      Bạch Tuyết từ trong lòng Lãnh Dạ ngẩng đầu, vươn đầu nhìn ra phía sau Lãnh Dạ, choáng váng!

      vừa rồi khóc ủy khuất như Lý Tam nương, làm sao biết trong nhà còn có người khác?

      Xong!

      Chuyện lớn!

      Hình như vừa có người gọi con trai?

      Chẳng lẽ?

      A --

      Trong lòng kêu to, tay bé cuống quít che miệng lại, lo lắng mình thực kêu lên thành tiếng!

      Đem đầu lặng lẽ thu hồi lại, trốn vào trong lòng Lãnh Dạ, dùng thân thể của Lãnh Dạ che cho , len lén liếc mắt nhìn mình, mới phát , tại rất nhếch nhác, chỉ mặc bộ đồ ngủ , còn chân trần, đùi còn có dấu vết bị Lãnh Dạ nắm, còn có rất nhiều dấu hôn ở bên ngoài!

      Lãnh Dạ , thích chân trần, thích giống dã nhân dép!

      Thế nhưng, lại quên!

      Vừa rồi mới khóc, là mất mặt!

      Chân trái Bạch Tuyết giẫm lên chân phải, biết như thế nào cho phải?

      Vị phu nhân kia hẳn là mẹ của Lãnh Dạ!

      tại bộ dang thế này làm sao bây giờ?

      Ngẩng đầu, bất lực nhìn về phía Lãnh Dạ, hướng ánh mắt cầu trợ.

      "Mẹ, con mang ấy lên lầu trước, lát nữa mang ấy xuống gặp người." : Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, lúc này Bạch Tuyết muốn cho ôm, bởi vì rất thẹn thùng, thế nhưng, bây giờ tiếng cũng dám ra!

      Đem đầu giấu ở trong lòng Lãnh Dạ, dám nhìn bất luận ai, cứ như vậy bị Lãnh Dạ ôm, Lãnh Dạ sờ thấy bên trong Bạch Tuyết nhẵn nhụi, có áo lót, cố ý dùng tay nắm áo sơ mi người , lo lắng lộ người, rất nhanh, tới phút đồng hồ đến phòng ngủ.

      "Còn xuống!" Lãnh Dạ để Bạch Tuyết lên giường, Bạch Tuyết quỳ ở giường, đối mặt với Lãnh Dạ, bất lực nhìn !

      "Người kia là mẹ ?" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi.

      "Vì sao dép? Vì sao mặc áo lót? Em cứ như vậy thích để trần chạy khắp nới?" Lãnh Dạ nắm cằm Bạch Tuyết, hung hăng cắn miếng bởi vì cái miệng nhắn khóc thút thít.

      "Đừng cắn, bị bác nhìn thấy tốt!" thanh Bạch Tuyết rất .

      "Biết tốt? Thế mới vừa rồi là ai ôm tôi buông?" Lãnh Dạ đưa tay ôm chặt mông Bạch Tuyết, ôm lấy chỗ thịt khêu gợi.

      "Em cho rằng trong nhà chỉ có hai người chúng ta, em biết bác đến!" Bạch Tuyết cúi đầu, có nóng nảy!

      Lãnh Dạ nhìn bộ dáng , phía dưới lại lặng lẽ ngẩng đầu, thế nhưng, bây giờ phải là lúc, cắn răng cái, kêu rên tiếng.

      "Mau nhanh rửa mặt chải đầu, cùng tôi xuống." Lãnh Dạ buông tay ôm mông Bạch Tuyết, xoay người ngồi ở bên giường.

      "A? Vâng!" Bạch Tuyết nhanh chóng xuống giường, mở tủ quần áo, cấp tốc cởi áo sơ mi Lãnh Dạ ra, sau đó cầm lên đồ lót mặc vào bên trong, cứ như vậy, từng cái từng cái mặc vào, Lãnh Dạ vẫn nhìn, nhìn rời mắt.

      "Ực --" nuốt ngụm nước bọt.

      Đáng chết, là Lang Vương, lúc nào thiếu phụ nữ, thế nhưng, cảm thấy mình rất đói khát, rất đói, hình như lâu có ăn no rồi!

      Chỉ chốc lát sau Bạch Tuyết mặc xong, khéo léo đứng ở trước mặt Lãnh Dạ.

      người mặc áo phông, bởi vì cổ có lưu lại vết hôn của Lãnh Dạ , cho nên mặc cái áo cao cổ, bên dưới mặc quần soóc.

      " thôi."

      "Ừ." Lãnh Dạ đứng dậy, Bạch Tuyết theo sát phía sau.

      Dưới lầu.

      "Bác , bác khỏe, con tên Bạch Tuyết." Bạch Tuyết lễ phép, đơn giản giới thiệu về mình.

      Mẫu thân Lãnh Dạ, nhìn Bạch Tuyết từ xuống dưới lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bụng Bạch Tuyết, quả nhiên là , gần đây bà ở Thủy Tinh Cầu vẫn tìm kiếm ba người kia, ra là tới nhân gian, ba ranh con lại có thể mượn thân thể con của bà đầu thai!

      "Tôi và con tôi mấy câu, trước tiên tránh chút!" Mẫu thân Lãnh Dạ lạnh lùng , Lãnh Dạ hiểu, trước đây mẫu thân rất ủng hộ tìm phụ nữ, là vì rạng rỡ tổ tông!

      Thế nhưng, tại mặt mẫu thân vì sao khó coi như vậy! Bà thích Bạch Tuyết?

      Hay là nguyên nhân khác? Chẳng lẽ mẫu thân nhìn ra Bạch Tuyết mang thai, ánh mắt vừa rồi dừng lại ở bụng Bạch Tuyết, rất ràng, lần này mẫu thân đến nhân gian nhất định là hướng về bọn trong bụng Bạch Tuyết, mẫu thân nhất định biết lai lịch bọn trong bụng Bạch Tuyết.

      "Em ra ngoài mua ít thức ăn, hai người trò chuyện." Mặc dù Bạch Tuyết rất xấu hổ, thế nhưng vẫn biểu tự nhiên như cũ, Lãnh Dạ đau lòng, luôn luôn vì người khác mà suy nghĩ, thà rằng ủy khuất chính mình!

      "Mẹ, có lời gì người cứ , Tuyết nhi phải người ngoài, ấy là người của con." Lãnh Dạ muốn cho Bạch Tuyết lảng tránh, có thể nghĩ đến Bạch Tuyết ủy khuất khóc! muốn để cho lại khóc, hôm nay rơi rất nhiều nước mắt!

      "Lãnh Dạ, và bác chuyện, em sao, em lột lát trở lại, yên tâm." Bạch Tuyết xong, cho Lãnh Dạ nụ cười ngọt ngào, sau đó ra ngoài.

      Lãnh Dạ đau lòng nhìn khỏi.

      "Con trai, ta lại có thể gọi Lãnh Dạ! to gan!"

      "Mẹ ở đây là thế giới con người, con thích ấy gọi mình như vậy." Lãnh Dạ yên lặng trả lời, có cảm thấy ổn.

      Bạch Tuyết vốn ra ngoài, cũng tới cửa lớn, nhưng chân lại trở về, thẳng đến khi tới cửa dừng lại, biết nghe lén là đạo đức, nhưng mà, muốn nghe lén, thế nhưng, giường như bị khống chế bắt đầu nghe lén Lãnh Dạ và mẹ chuyện.

      " ta mang thai con có biết hay ?" Mẫu thân Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

      "Mẫu thân cũng biết, huống chi là con." Giọng điệu Lãnh Dạ nghe ra vui.

      "Đứa thể giữ --" Mẫu thân Lãnh Dạ kiên quyết .

      Bạch Tuyết nghe lén ở cửa đưa tay che bụng của mình, vốn lo lắng chuyện mình mang thai có phải hay ? Nghe thấy bọn họ như vậy, bỗng nhiên ý thức được phải bệnh viện xem có phải mang thai hay ?

      "Vì sao?" Lãnh Dạ hỏi.

      "Bởi vì ta xứng!" Lời của mẫu thân Lãnh Dạ làm Bạch Tuyết đau nhói.

      Bạch Tuyết xoay người chạy ra, trong mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, là nên bệnh viện, thế là, tới gần bệnh viện.

      Mua hai que thử, vào phòng vệ sinh, kết quả ra, ...

      Mang thai...

      Nàng có đứa của Lãnh Dạ?

      Bạch Tuyết dám tin cầm que thử nhìn lại nhìn, đúng vậy, là mang thai!

      vẫn là học sinh!

      có con của !

      lại có vợ!
      Andrena thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 151: Thuốc phá thai



      Bạch Tuyết khóc ra khỏi bệnh viện, vừa lúc đụng phải Khang Nghị.

      Khang Nghị lên phía trước.

      "Bạch Tuyết, em sao chứ?" Khang Nghị hỏi.

      "?" Bạch Tuyết nhận ra ta, ta là họ của Khang Cốc.

      Là cảnh tư lớn.

      "Tôi đưa em trở về?" Khang Nghị thấy Bạch Tuyết khóc, giống như rất đau lòng, đêm qua bị người đàn ông kia ôm , biết thế nào?

      "Cám ơn , cần, em muốn trở về."

      "Vậy tôi cùng em lát, phía trước có quán cà phê, chúng ta vào ngồi chút." Khang Nghị dẫn Bạch Tuyết qua.

      Khang Nghị gọi hai ly cà phê.

      "Xảy ra chuyện gì? ra có lẽ tôi có thể giúp em?" Khang Nghị nhìn Bạch Tuyết suy nhược, tim của nhức nhối, bé này khiến cho người ta luôn thấy đau lòng như vậy!

      " giúp được em, ai cũng giúp được em!" Bạch Tuyết suy yếu .

      "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định em phải mở lòng, có chuyện gì giải quyết được! nên quá đau lòng." Khang Nghị rất ít an ủi người khác, nhất là phụ nữ, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình làm được!

      Vụ án gì tay cũng phải lo nghĩ, thế nhưng, bây giờ nhìn Bạch Tuyết khổ sở, lại lo lắng!

      "Đúng vậy? có chuyện gì giải quyết được! thể giải quyết được!" Dường như Bạch Tuyết nghĩ thông suốt, đau buồn cười châm biếm, chẳng biết rằng nụ cười kia khiến Khang Nghị thấy lạnh lẽo bao nhiêu, đau buồn cỡ nào!

      còn như vậy, rốt cuộc có chuyện gì khổ sở như vậy?

      Bạch Tuyết uống xong ly cà phê, đứng dậy chuẩn bị về.

      "Cám ơn , còn ngày hôm qua! Hôm qua rất xin lỗi quấy rầy đến !" Bạch Tuyết xin lỗi .

      " cần khách khí, có gì cần giúp có thể tới tìm tôi." Khang Nghị chân thành .

      "Cám ơn , Cốc sai, con người rất tốt." Bạch Tuyết khẽ cười.

      Khang Nghị cũng cười, hóa ra ở trước mặt Bạch Tuyết em họ về .

      Khi Khang Nghị khỏi đó, Bạch Tuyết vào tiệm thuốc, định phá đứa bé, nếu mẹ Lãnh Dạ thừa nhận đứa bé này, vậy bỏ !

      Từ sống thế nào, so với ai khác đều ràng, nên để cho đứa bé của mình sau này gia đình ấm áp!

      Bây giờ còn như vậy, ngay cả mình đều nuôi sống được, huống chi là đứa bé!

      Cuối cùng Bạch Tuyết quyết định phá thai, dùng thuốc phá thai!

      còn tuổi, biết thuốc phá thai có thể nguy hiểm ?

      Lúc này.

      "Em hai, mẹ muốn chúng ta!" Sói con số khổ sở .

      "Em muốn chết, em còn chưa có sống đủ đâu!" Sói con số ba .

      "Đừng ầm ĩ -- bây giờ phải chúng ta vẫn tốt sao, phải chúng ta còn có năng lực bảo vệ mình sao?" Sói con số hai sắc bén , mặc dù giọng trẻ con, thế nhưng giọng lại ác nghiệt kinh ngạc.

      "Tại sao mẹ muốn làm như vậy? Chúng ta tốt sao?" Sói con số ba ủy khuất hỏi.

      "Mẹ còn , người nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, yên tâm, tại bắt đầu tiến hành trạng thái bảo vệ võng phòng hộ, tùy thời quan sát hành động của mẹ, để phòng ngộ nhỡ!" Sói con số hai .

      Bạch Tuyết mua hai hộp thuốc phá thai, sau đó lại ra chợ, mua ít đồ trở về.

      Mẫu thân Lãnh Dạ về, bà ta cũng trở về giới, mà bà đến chỗ con Lãnh Nguyệt của mình, đây là ý của Lãnh Dạ, hi vọng trong lòng Bạch Tuyết khó chịu khi nhìn thấy mẫu thân, cho nên em nhớ mẫu thân nên để bà qua đó.

      Sau khi Bạch Tuyết vào cửa, tìm kiếm, trong nhà rất yên tĩnh.

      Đem đồ vào phòng bếp, sau đó lên lầu.

      Nhìn thấy Lãnh Dạ ở thư phòng, thế là, lại lặng lẽ xuống lầu, rót cho mình ly nước, sau đó lấy ra thuốc phá thai vừa mua chuẩn bị uống, bởi vì bác sĩ ở tiệm thuốc để càng lâu càng phiền phức, càng sớm càng tốt, cho nên muốn kéo dài!

      Tay Bạch Tuyết run rẩy lấy thuốc ra, sau đó nhìn viên thuốc, nước mắt rơi xuống, kỳ thực, từng muốn có đứa con của Lãnh Dạ, người đàn ông này, muốn vì sinh đứa bé!

      Thế nhưng, bọn họ thừa nhận đứa bé này!

      Bà nội đúa bé tiếp nhận!

      thể để Lãnh Dạ khó xử!

      Cho nên, vẫn nên uống !

      Bưng lên cốc nước, tay cầm viên thuốc, chuẩn bị uống thuốc.

      "Em làm gì vậy?" Tiếng lạnh lùng từ phía sau truyền tới, Bạch Tuyết sợ đến nỗi dám quay đầu lại, tay nắm chặt, lo lắng bị Lãnh Dạ nhìn thấy thuốc trong tay.

      "À? có gì! Bác rồi sao?" Bạch Tuyết giấu tay ở phía sau, chột dạ hỏi.

      "Ừ"Lạnh Dạ lại gần Bạch Tuyết, thân thể Bạch Tuyết sợ hãi, bản thân vẫn đối mặt với Lãnh Dạ, lo lắng nhìn thấy thuốc nắm trong tay.

      Lãnh Dạ mặt đen!

      Bạch Tuyết nhìn kia khuôn mặt tuấn tú kia, trong lòng căng thẳng, khuôn mặt nhắn trở nên trắng bệch, chẳng lẽ và mẹ cũng đều muốn muốn đứa bé này?

      Mặc dù Bạch Tuyết tính uống thuốc phá thai, thế nhưng, muốn Lãnh Dạ khó xử, thế nhưng, nếu như bản thân Lãnh Dạ muốn, lòng Bạch Tuyết nguội lạnh!

      Sắc mặt của là khó coi, là dọa người!

      Gương mặt đen lại là muốn làm gì?

      Bỗng nhiên, Bạch Tuyết muốn bảo vệ đứa bé trong bụng, đứa bé là vô tội, thấy gương mặt Lãnh Dạ đen lại, bản năng lui về phía sau, mang theo phòng bị liều chết nhìn chằm chằm người đàn ông chậm rãi đến gần !

      Lãnh Dạ nhíu mày, nhìn toàn thân Bạch Tuyết lần, sau đó đôi mắt dừng ở bụng, Bạch Tuyết sợ hãi mắt nhìn bụng , rất phức tạp! Xem ra muốn đứa bé này!

      " nên qua --" Bạch Tuyết kêu lên.

      "Em đâu lâu như vậy?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi, lúc, kết quả lại đến tận buổi trưa, biết lo lắng cho sao?

      "Em chỉ là dạo, dạo!" Bạch Tuyết cuống quít , kỳ thực, tất cả tâm tư của đều đặt bụng, rất sợ Lãnh Dạ đánh về phía bụng của , khiến đứa bé còn chưa ra đời biến mất!

      !

      thể để cho tổn thương đưa bé của !

      " muốn làm gì?" Bạch Tuyết run rẩy hỏi.

      "Ngươi nghĩ tôi làm gì tôi làm?" Lãnh Dạ kéo lại, Bạch Tuyết nằm trong ngực , ác liệt cắn Bạch Tuyết ngụm.

      "Đừng động." giọng của bỗng nhiên dịu dàng, êm ái khiến Bạch Tuyết cho rằng phải chuyện tốt!

      "Em động, buông em ra?" tại Bạch Tuyết rất sợ người đàn ông này có hại đối với đứa bé trong bụng !

      Vốn là muốn đứa bé trong bụng, tại lại biến thành bảo vệ đứa bé trong bụng!

      Lãnh Dạ nào có nghe lời như vậy! buông liền buông sao! Vậy cũng phải là Lang Vương !

      tau ôm lấy Bạch Tuyết, lên lầu.

      "Để em xuống, em có thể tự mình ." Bạch Tuyết kêu lên, vì tại là phụ nữ có thai, lòng hoài nghi rất lớn, nhất là nghe thấy và mẹ thảo luận muốn đứa bé này, mẹ xứng có đứa bé của Lãnh Dạ! khó chịu!

      Bọn họ muốn đứa bé này!

      Lãnh Dạ để ý tới Bạch Tuyết, chỉ càng ôm chặt hơn, ôm càng chặt, Bạch Tuyết càng nghi ngờ, muốn làm gì?

      Bỗng nhiên, bàn tay Lãnh Dạ từ eo sờ soạng lên bụng Bạch Tuyết, Bạch Tuyết hoảng sợ cơ thể toàn thân đều căng thẳng, cử động cũng dám, tròng mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm bàn tay Lãnh Dạ, có thể vỗ xuống cái hay , sau đó đứa cũng chưa còn.

      Lãnh Dạ để ý tới Bạch Tuyết, bàn tay mềm đặt lên bụng Bạch Tuyết, sau đó hề động, tiếp tục lên lầu, tạm thời Bạch Tuyết yên tâm, trong lòng bắt đầu tự hỏi, ngộ nhỡ Lãnh Dạ muốn đứa bé này nên làm như thế nào đây?

      được nhất định phải nghĩ biện pháp?

      Trở lại phòng ngủ, Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ đặt lên giường, lo lắng Bạch Tuyết dạo tới trưa mệt mỏi, cho nên mới phải ôm .

      Nhưng mà Bạch Tuyết mang thai, mẹ Lãnh Dạ những lời kích thích đến Bạch Tuyết, cho nên Bạch Tuyết mới có thể nhạy cảm như vậy.

      "Lãnh Dạ? Em có chuyện cho biết, ra , ra ..." Bạch Tuyết chớp mắt nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, lòng chột dạ nhảy lên thình thịch thình thịch.

      " ra cái gì?" Lãnh Dạ ôn nhu hỏi.

      " ra , ở đây có đứa bé, em có mang thai..." Bạch Tuyết chột dạ dám nhìn Lãnh Dạ.

      Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, nhóc này muốn làm gì?

      " có?" Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, trong giọng có chút mất mát, chẳng lẽ vẫn tiếp nhận được chuyện mang thai!

      Bạch Tuyết nhìn ánh mắt Lãnh Dạ lạnh lùng, tức giận? Là vì sao?

      Bạch Tuyết thấu Lãnh Dạ, còn quá trẻ, có kinh nghiệm nhìn người, chỉ biết nhìn qua bề ngoài!

      thấy lòng người!

      "Em có mang thai! có thể yên tâm!" Bạch Tuyết .

      "Yên tâm? Có muốn tôi dẫn em tới bệnh viện kiểm tra thử hay ? Hả?" Lãnh Dạ nổi giận! vẫn muốn mang thai đứa bé của sao? Đến bây giờ còn thừa nhận mình mang thai!

      " --" Bạch Tuyết kêu to hơn.

      thể tới bệnh viện, tới bệnh viện biết hết, thể bảo vệ đứa bé!

      " cho , đây là mệnh lệnh, phải ." Lãnh Dạ lạnh lùng .

      "Em -- em có đứa bé của , nghe chưa?" Bạch Tuyết cũng nổi giận. vì đứa bé trong bụng mà nổi giận, người đàn ông này gấp gáp muốn biết có mang thai hay , nhất định là muốn bỏ đứa bé!

      Thấy Bạch Tuyết kích động, Lãnh Dạ cho rằng Bạch Tuyết đói bụng, có lẽ là đói bụng hoảng hốt, mới có thể khác thường như thế.

      Thế là, đứng dậy, xuống lầu, thừa dịp Bạch Tuyết ở đây, hầm cho canh tổ yến, rất bổ, để bồi bổ thân thể.

      Chỉ chốc lát sau Lãnh Dạ bưng chén canh tổ yến lên.

      "Uống , rất bổ." ràng trong lòng Lãnh Dạ đau lòng cho , thế nhưng lại lần lượt chọc tức , kích thích ranh giới cuối cùng của ! đành phải nhịn! Thế nhưng cho thấy vẻ mặt hòa nhã, ai kêu luôn luôn chọc giận!

      Bạch Tuyết trợn to mắt, sợ hãi lắc đầu, làm canh cho uống, đây là canh gì? Có thuốc phá thai hay ? ngộ nhỡ bên trong co gì đó hại thai làm sao bây giờ? thể uống, tuyệt đối uống!

      Vốn muốn uống thuốc, tại lại có thể biến thành ra sức bảo hộ đứa bé, cho nên ba đứa trong bụng cũng dẫn đến nhàn rỗi, để cho cha cùng mẹ chậm rãi chơi , bọn chúng chỉ tránh quấy rầy, thấy nên ngủ.

      Bạch Tuyết tức giận nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, người này rất khôn khéo, nhất định ở ttrong canh có gì đó có hại đối với phụ nữ có thai!

      là ác độc!

      Lãnh Dạ thấy Bạch Tuyết như vậy, con ngươi lóe lóe, khẽ nhíu mày, đây là triệu chứng khi mang thai sao? Quá khác thường!

      "Vì sao uống?" Lãnh Dạ hỏi.

      " muốn uống! Em mệt mỏi, buồn ngủ." Bạch Tuyết dứt khoát cự tuyệt, kéo chăn đắp lên, tuyệt đối uống.

      Lãnh Dạ nắm chăn người Bạch Tuyết, đem chăn bỏ ra.

      "Ngồi dậy, uống canh, tốt cho thân thể!" Lãnh Dạ đặc biệt hầm canh tổ yến cho , để bồi bổ, lại có thể uống, làm sao cho phép.

      "Em uống!"Ý chí Bạch Tuyết kiên quyết.

      Lãnh Dạ đưa tay kéo Bạch Tuyết lên, Bạch Tuyết sợ tới mức tay chống ở giường, tay theo bản năng che bụng, khuôn mặt nhắn sợ đến trắng bệch, sức lực của có bằng , ngộ nhỡ ép buộc uống xong làm sao bây giờ?

      Bạch Tuyết gấp đến độ muốn khóc!

      Lãnh Dạ nhìn thấy tay Bạch Tuyết ôm lấy bụng, lông mày nhăn lại.

      "Làm sao vậy?" ngồi xuống, kéo Bạch Tuyết vào trong lòng, sau đó bàn tay sờ lên bụng Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết mới phát quá lộ liễu, thể để phát .

      "Cái kia, cái kia, em đến cái kia, nên hiểu lầm, em là tới kinh nguyệt, kinh nguyệt, hiểu chứ?" Bạch Tuyết ấp a ấp úng .

      Thân thể Bạch Tuyết căng thẳng, có thể hoài nghi hay ? có thể nhìn ra cái gì hay ?

      Môi mỏng Lãnh Dạ mím chặt, bàn tay ở bụng Bạch Tuyết xoa vài cái, cẩn thận từng li từng tí dường như cảm thấy gì? Bạch Tuyết vừa vội lại hoảng sợ, theo bản năng kéo lấy tay Lãnh Dạ ra ngoài.

      Lãnh Dạ liếc mắt nhìn , con ngươi thâm trầm mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, giống như muốn nhìn thấu xô, muốn vạch trần mọi thứ che giấu kia!

      "Cái đó, em muốn vào toilet, em muốn dùng băng!" Bạch Tuyết từ từ chạy vào toilet , sau đó khóa trái cửa.

      Tâm Bạch Tuyết hoảng loạn, biết nên làm cái gì bây giờ?

      Hồi lâu, chờ Bạch Tuyết ra, Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, nhìn Bạch Tuyết hoảng hốt, chột dạ, Bạch Tuyết vẫn núp sắc bén bắn qua.

      "Cái kia, hôm nay em muốn uống canh, em ra ngoài làm đồ ăn, muốn ăn cái gì?" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi, biết mình mang thai, nhất định phải ăn cơm, nếu đứa bé lớn lên thế nào!

      "Em xác định uống?" Lãnh Dạ nhìn canh tổ yến hỏi.

      "Vâng, em thích uống canh!"

      "Ờ?" Lãnh Dạ nghi vấn.

      "Lãnh Dạ, vì sao bác rồi?" Bạch Tuyết cố ý chuyển đề tài.

      " tìm Lãnh Nguyệt."

      "Bác hình như thích trẻ con!" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi.

      Lãnh Dạ hiểu ra, chẳng lẽ nghe thấy mẫu thân cho phép mang thai đứa bé, biểu khác thường của là vì bảo vệ đứa bé, lo lắng trong cháo có gì, cho nên mới muốn tự mình xuống nấu cơm ăn.

      "Tôi đói bụng, em nấu cơm , canh cũng nguội rồi, đừng uống!"Khóe miệng Lãnh Dạ nhếch lên, vừa sắc bén đảo qua.

      Cuối cùng Bạch Tuyết thở phào nhõm, len lén chà xát tay, hình như vừa tránh khỏi nguy hiểm?

      Lãnh Dạ bình tĩnh đem vẻ mặt của Bạch Tuyết thu hết vào mắt, đúng là ngu ngốc cách đáng !

      "Lãnh Dạ? Trong nhà có còn thịt bò hay ?" Bạch Tuyết giọng hỏi.

      Lãnh Dạ từ cao nhìn xuống Bạch Tuyết, ánh mắt sâu kín, đôi mắt dường như sâu thấy đáy!

      Bạch Tuyết sợ hãi!

      "Cái đó, em chỉ là muốn làm đồ ăn đơn giản, lần trước làm ớt trộn thịt bò em còn nhớ mùi vị, cho nên muốn lằm để ăn!" Bạch Tuyết hết sức che giấu chột dạ của mình, còn có tâm tình bức thiết muốn ăn ớt trộn thịt bò.

      "Ừ, hình như còn chút thịt bò!" Lãnh Dạ đành phải diễn kịch theo , ai kêu tin như thế, mang thai, rất vui vẻ, thế nhưng chẳng những tín nhiệm , lại còn hoài nghi làm bọn bị thương, thực là tức chết ! Nếu như phải bởi vì nhát gan, lo lắng dọa đến , nhất định tức giận với ! Phát tiết lửa giận của mình!

      Thế nhưng!

      đành lòng dọa !

      đành lòng!

      chút cũng chịu dọa đến !
      Andrenalaula thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 152: Thuốc phá thai (2)



      đáng buồn!

      Lang Vương vĩ đại của chúng ta cuối cùng bị Bạch Tuyết hòa tan!

      Lấy nhu thắng cương!

      Bạch Tuyết nhanh chóng xuống lầu, mở tủ lạnh, lấy miếng thịt bò lớn bên trong ra, thả vào trong nước để cho nó nhanh chóng tan đông.

      Sau đó bắt đầu chuẩn bị thứ khác, nên ăn bữa ngon, ngày chưa có ăn uống gì, buổi sáng rời giường đói, sau khi rời giường còn chưa chải đầu, vốn định ăn chút gì trước, kết quả Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất khiến cho phát khóc, buồn thay là còn bị mẹ nhìn thấy mình nhếch nhác! Càng buồn hơn chính là lại có thể thừa nhận đứa bé trong bụng của ! Cho nên đến buổi trưa cũng có tâm tình ăn uống!

      nhất định phải làm đồ thịnh soạn chút, khao bảo bảo trong bụng. Chẳng biết rằng, Bạch Tuyết tận lực bảo hộ đứa căn bản hoàn toàn là nhân loại, nửa người nửa . Cha đứa là Lang Vương tu luyện ngàn năm, cho nên con của bọn họ hoàn toàn là nhân loại.

      Nhẫn nại kích động muốn sờ bụng, cúi đầu quan sát bụng của mình, khóe miệng hơi cong lên, đến an tâm, đây là đứa của Lãnh Dạ, nhất định phải giữ lại, đây là đứa của người , nhất định phải bảo hộ tốt, là phúc hay họa, cũng cùng đứa đối mặt!

      hiểu đứa bé này là dây xích giữa và Lãnh Dạ, Lãnh Dạ có gia đình, ngộ nhỡ tương lai thể rời , còn có vật kỷ niệm, chính là đứa này.

      muốn Lãnh Dạ có thể nhìn thấy đứa máu mủ của , đây là quý giá biết bao, Bạch Tuyết bỗng nhiên rất quý trọng đứa bé này, và Lãnh Dạ định trước có tương lai, có vợ! Bọn họ kết hôn! Cho nên nhất định phải bảo vệ đứa bé có huyết thống của Lãnh Dạ này, như vậy cảm thấy Lãnh Dạ vĩnh viễn ở cùng , coi giữ .

      Ý thức được giá trị của đứa trong bụng, Bạch Tuyết quay đầu nhìn lên lầu, có xuống, thở phào nhõm.

      Cố gắng hít hơi sâu, đưa tay sờ lên vùng bụng, lòng của căng thẳng, đứa lớn lên, như vậy giấu giếm phải kế lâu dài, người đàn ông kia khôn khéo dọa người, bụng của chậm rãi lớn lên, đến lúc đó thể giấu giếm được! cẩn thận để mắt nhìn xung quanh, xác định chỉ có mình ở dưới lầu.

      Thế là, nhanh chóng lấy thuốc phá thai mới mua từ trong túi áo ra, sau đó ném vào trong bồn rửa, tiếp đến phải nghĩ xem làm sao bây giờ? Chuyện đứa thể giấu lâu!

      ra , mọi cử động của Bạch Tuyết đều bị Lãnh Dạ ở chỗ tối nhìn thấy hết, Lãnh Dạ an vị ở sô pha, chẳng qua là thân, mà mình. Cho nên Bạch Tuyết nhìn thấy, tất cả động tác của đều chứng minh láo, mới vừa sờ bụng, khóe miệng Lãnh Dạ vểnh lên, hóa ra thích đứa trong bụng, là hiểu lầm , cho rằng Bạch Tuyết thích mang thai con của , xem ra thích, vừa thấy ánh mắt cảnh giác của , ràng là bảo hộ đứa trong bụng.

      Xem ra là lời của mẫu thân bị nghe thấy, cho nên cho là cũng muốn muốn đứa bé này, mới có thể phòng bị như thế, lo lắng làm tổn thương đứa , cũng cự tuyệt uống canh tổ yến làm.

      Tốc độ Bạch Tuyết rất nhanh, bao lâu, cơm nước làm xong, hài lòng nhìn bàn đồ ăn, thèm đến nỗi chảy cả nước miếng.

      "Lãnh Dạ, mau ăn cơm--" Bạch Tuyết gọi tiếng, Lãnh Dạ từ lầu xuống, vì để cho yên tâm thức ăn của mình có hạ thuốc, vẫn có lộ diện, như vậy Bạch Tuyết cảm thấy an toàn, cần thời gian để hiểu , lâu như vậy, vẫn chưa tin , hiểu !

      Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể hiểu !

      mãnh liệt phản đối cách nghĩ của mẫu thân, ra , sau khi Bạch Tuyết rời , và mẫu thân mình chuyện, hơn nữa tỏ kiên quyết muốn đứa trong bụng Bạch Tuyết, mặc dù mẫu thân đồng ý, cũng kiên trì kiên trì tới cùng.

      biết tại sao mẫu thân muốn phản đối đứa trong bụng Bạch Tuyết, trước đây mẫu thân của rất thấu tình đạt lý, vì sao lại biến thành như vậy? Ở giới, chỉ cần có phi tử mang thai, mẫu thân thích cực kì, vì sao đến Bạch Tuyết, mẫu thân lại tiếp nhận đứa bé trong bụng ?

      có khả năng bởi vì Bạch Tuyết là người phàm!

      Hơn nữa Bạch Tuyết cũng phải người phàm bình thường! cũng có bối cảnh, có lai lịch lớn!

      Chẳng lẽ mẫu thân biết thân phận của Bạch Tuyết?

      tới trước bàn ăn, Lãnh Dạ ngẩn ra, tay chân đúng là nhanh nhẹn, chỉ làm ớt trộn thịt bò, còn làm mỳ thịt bò chua cay, bọn trong bụng của thích ăn thịt bò, giống như vậy.

      Lãnh Dạ ngồi xuống, nhìn Bạch Tuyết sới hai chén cơm, chén, chén.

      Bạch Tuyết ngửi mùi mỳ thịt bò chua cay, thực là rất mê người, thể chờ đợi được muốn ăn vào trong bụng.

      Bạch Tuyết chút khách khí ăn nhanh, sau đó gắp từng miếng từng miếng thịt bò vào trong miệng, ăn rất ngon.

      "Ăn từ từ!" Lãnh Dạ nhìn ăn, cũng hoài nghi có phải đầu thai thành quỷ đói hay , chén kia rất lớn gần như bằng đầu , xem ra lượng cơm ăn ngày càng gia tăng nhanh chóng.

      "Hì hì... Em đói bụng, thực ăn rất ngon nha, ăn nhiều chút, nếm thử canh này cũng rất tốt, chua, cay, rất thích." Bạch Tuyết ăn rất thỏa mãn, Lãnh Dạ chỉ cười.

      cực lực che giấu mình có mang thai, kết quả lại còn ăn toàn đồ cay, chỉ cần là người cẩn thận nhìn ra mang thai, lại còn ngây thơ cho là diễn xuất của mình rất cao siêu!

      Bây giờ mẫu thân còn thừa nhận đứa trong bụng Bạch Tuyết, liền nhân tiện diễn cùng Bạch Tuyết!

      Cùng vui đùa chút !

      Cùng lắm với mẫu thân là Bạch Tuyết có mang thai, đến cũng nhìn thấy bụng Bạch Tuyết, mẫu thân nhất định cũng nhìn thấy, chờ mẫu thân làm xong việc, đến lúc đó lại với bà Bạch Tuyết mang thai cũng muộn!

      Lãnh Dạ còn hi vọng mẫu thân vui vẻ tiếp nhận Bạch Tuyết và đứa !

      bên là mẫu thân , bên là người thích, hai người phụ nữ đều muốn tổn thương!

      Đây chính là Lãnh Dạ, mặt ngoài lạnh lùng, kỳ thực trọng tình trọng nghĩa.

      Cuối cùng, Bạch Tuyết chỉ ăn sạch đồ, ngay cả canh cũng uống sạch . Từ trong bát ngẩng đầu lên, cái miệng nhắn còn bóng nhẫy lớp dầu!

      " biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi em đấy! Mặc kệ em ăn cơm đấy!" Lãnh Dạ , rút tờ khăn giấy đưa cho Bạch Tuyết.

      "Ha ha ha... đương nhiên quản em ăn cơm, chỉ là em quá đói, mới có thể ăn hơi nhiều." Bạch Tuyết cười ha hả .

      "No rồi sao?" Mặt ngoài nhìn Lãnh Dạ lạnh lùng, thế nhưng ý trong lời lại tràn đầy quan tâm và dịu dàng.

      "No rồi." Bạch Tuyết vừa lại bắt đầu dọn dẹp bát đũa.

      " nên rửa, theo tôi lên lầu." Lãnh Dạ đau lòng Bạch Tuyết làm những việc này, muốn thuê bảo mẫu, Bạch Tuyết lại đồng ý, ra trong nhà có người ngoài, đúng là bất tiện!

      Lo lắng vừa chạy ở bên ngoài đến buổi trưa cũng mệt mỏi, thế là gọi lên lầu, cố ý cho nghỉ ngơi chút, chờ lát lại xuống len lén thu dọn !

      "Có việc gì thế?" Bạch Tuyết hỏi.

      "Ừ, có chút đau đầu, muốn tìm người trò chuyện!" Lãnh Dạ .

      "À." Bạch Tuyết theo Lãnh Dạ tiến vào phòng ngủ.

      "Ngồi xuống, cùng tôi uống ly." Lãnh Dạ rót cho mình ly rượu đỏ, sau đó cho Bạch Tuyết ly nước sôi, cũng hy vọng bọn lại bị Bạch Tuyết chuốc say!

      Bạch Tuyết hiểu vì sao Lãnh Dạ có rót rượu cho ?

      "Tôi thích em uống say, em bảo trì tỉnh táo tương đối kém!" Nghe ra là giễu cợt, kì thực xuất phát từ quan tâm.

      "À." Bạch Tuyết nhu thuận à tiếng, ngoan ngoãn cầm nước sôi, đối mặt với .

      "Có lời muốn với tôi hay ?" Lãnh Dạ hỏi, hi vọng Bạch Tuyết ra lời trong lòng với , ý nghĩ trong lòng, giống như chuyện mang thai, thế nhưng, nhóc lại tin , luôn luôn tự làm chủ!

      thể ép quá, có lẽ Bạch Tuyết cần phải từ từ hiểu biết !

      "À? ra cũng có cái gì! Hôm nay em gặp bác , có phải ấy cũng biết tồn tại của em ?" Khuôn mặt Bạch Tuyết nhắn nhi trắng bệch, đây là chuyện kiêng kỵ, nhìn như có việc gì, kỳ thực trong lòng rất để ý việc này!

      " ấy?" Lãnh Dạ biết trong đầu Bạch Tuyết nghĩ gì?

      "Chính là vợ ......" Bạch Tuyết chậm rãi phun ra mấy chữ này.

      "Còn chưa biết!" Lãnh Dạ ăn ngay , muốn phụ nữ, còn cần xin chỉ thị từ phi tử của mình! Cho nên những người ở giới kia ai cũng cũng biết!

      ra , cũng phải như Lãnh Dạ nghĩ!

      Có thể, tin cậy nhất, có thể phản bội mình!

      Thế khó lường!

      Độc ác là lòng dạ đàn bà!

      Huống chi những họ cũng phải là người!

      đám tinh!

      "Bác có thể cho ấy hay ?" Bạch Tuyết rất muốn biết vợ Lãnh Dạ có ý kiến gì trong chuyện này?

      biết mình có thể theo Lãnh Dạ bao lâu!

      Cho nên rất để ý!

      "Em cần phải lo lắng việc này, chuyện trong nhà đều do tôi quyết định, họ chỉ cần nghe theo, em nhớ kỹ mình là người phụ nữ của tôi, mãi mãi vẫn vậy, em chỉ có thể theo tôi. Hơn nữa, tôi rất có thế lực, phải thế lực em có thể tưởng tượng được, có số việc em có thể tin tôi." Lãnh Dạ nhắc nhở Bạch Tuyết có thể tin tưởng mình, có số việc có thể cùng chia sẻ cùng , chẳng hạn chuyện mang thai có thể chia sẻ cùng .

      Thế nhưng, Bạch Tuyết nghe thấy Lãnh Dạ có thê lực, càng thêm lo lắng, người đàn ông này giỏi giang như vậy, có thể giấu giếm được sao?

      người nhà của chỉ cần nghe theo , như vậy nếu như tại muốn đứa bé trong bụng của , có phải ý là cũng phải nghe theo ?

      --

      muốn nghe theo!

      Những chuyện khác có thể nghe , thế nhưng, chuyện này tuyệt đối nghe !

      phải bảo vệ đứa bé có quan hệ với Lãnh Dạ, ngộ nhỡ tương lai rời khỏi , còn có thứ tưởng niệm!

      Nếu , nghĩ đến tương lai rời khỏi Lãnh Dạ, hoặc là bị Lãnh Dạ vứt bỏ, thể sống nổi!

      !

      thể đối mặt với việc mất !

      thể !

      Bạch Tuyết nằm mơ cũng nghĩ đến người đàn ông mình thương sâu sắc căn bản cũng phải là người, là Lang Vương tu luyện ngàn năm.

      Nghĩ đến Lãnh Dạ kết hôn, như vậy đứa bé của có thể lấp lại khoảng trống trong lòng !

      Bạch Tuyết buông cốc nước, đến giường, sau đó bò lên .

      "Em hơi mệt, muốn ngủ chút!" Nghĩ đến có ngày phải rời khỏi , đau lòng được, cho nên muốn tìm kiếm điểm tựa, còn chưa có bị vứt bỏ, còn chưa có rời khỏi cũng đau lòng chịu nổi!

      Lãnh Dạ nhìn ánh mắt đau buồn của Bạch Tuyết, hiểu trong đầu của suy nghĩ gì? Có đôi khi muốn bổ đầu ra, nhìn xem bên trong có phải toàn nước hay !

      cũng có thể dùng năng lực nhìn xem Bạch Tuyết suy nghĩ gì?
      Andrena thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153: Bà nội sói xảo quyệt
      Beta: Angel.remix




      Lãnh Dạ có thể mạnh mẽ dùng pháp lực tiến vào suy nghĩ của Bạch Tuyết, thế nhưng thể làm vậy, như vậy làm cho thân thể của Bạch Tuyết bị tổn thương, tốt đối với thân thể , chỉ sợ làm rối loạn suy nghĩ của trong giây lát! thể làm như vậy.

      Bạch Tuyết nằm ở giường, chớp chớp mắt, lông mi dài cong vút, trầm tư xem mình về sau nên theo hướng nào, bây giờ cũng chỉ có mình, về sau còn phải chăm sóc bọn , phải mất rất nhiều tiền, cho nên phải tích cực suy về tương lai sau này.

      Đột nhiên, ngồi dậy, nhìn Lãnh Dạ.

      “ Em muốn hỏi chút, những đồ trước đây đưa cho em, có phải chính là của em hay ?” Bạch Tuyết nghiêm túc hỏi Lãnh Dạ.

      “ Đương nhiên”

      “ A” Bạch Tuyết nghe được đáp án, trong bụng như mở cờ, Lãnh Dạ tặng nhiều thứ đáng giá, đến lúc đó chừng có thể đổi chút tiền.

      Bạch Tuyết cân nhắc, tại bắt đầu phải tích góp tiền rồi, vì bọn trong bụng, bắt đầu tích góp tiền, bằng sau này bọn theo ăn khí mất!

      Tâm ý quyết, nếu thể cùng Lãnh Dạ kết hôn như vậy nhất định phải bảo vệ cho bọn , cũng tuyệt đối chấp nhận người đàn ông khác ngoài Lãnh Dạ, cho nên bây giờ phải thu thập những thứ có thể đem đổi lấy tiền, mai sau có chỗ cần dùng.

      Ví như phòng cho thuê, cơm ăn...

      Lãnh Dạ cầm ít tài liệu đến phòng sách, Bạch Tuyết từ từ ngồi xuống, duỗi đầu nhìn về phía cửa, ra ngoài! Xốc chăn lên, lặng lẽ xuống giường, ngồi thụp xuống, mở ngăn kéo phía dưới ra, toàn là đồ trang sức, số còn làm bằng ngọc thượng hạng. Những thứ này toàn là Lãnh Dạ mua cho , chẳng qua có đeo, chỉ đeo bộ trang sức bình thường nhất.

      Nhìn thấy ngăn kéo có cái gì đó, Bach Tuyết thất thần, nghĩ tới tặng nhiều như vậy. Mỗi lần về nhà đều cầm cái hộp trong tay, lạnh lùng " Cho em".

      hỏi vì sao mua nhiều như vậy?

      vừa vặn thấy liền mua.

      Nhìn ngăn kéo đầy "quà tặng", những thứ này là vừa thấy liền mua sao? Cũng quá đúng lúc .

      Bạch Tuyết tò mò mở ra xem, trước kia khi đưa cho , cũng có xem qua, bởi muốn Lãnh Dạ nghĩ theo là vì tiền, cho nên cũng thèm chú ý đến đống trang sức đó. Nếu chuẩn bị lấy đồ trang sức đổi tiền, vậy cũng nên xem cho ràng cẩn thận!

      Bạch Tuyết từng bước từng bước mở ra xem, mỗi thứ đều rất thích, ánh mắt rất tốt, rất độc đáo, rất đẹp.

      Chiếc nhẫn rất tinh xảo, kiểu dáng rất giản dị, thích, nhớ chiếc nhẫn này là ngày hôm khóc lóc bám lấy buông, quá vài ngày cầm tới, lúc đó tâm tình tốt nên cũng có mở ra xem, nghĩ tới là chiếc nhẫn, đây là có ý gì !

      người ta nhận được chiếc nhẫn tức là đại biểu cho hôn nhân, mà tùy ý đưa cho chiếc nhẫn như vậy nghĩa là sao?

      Có chút thương tâm, có chút khó chịu!

      Nhưng, vẫn mua nhẫn cho , có lẽ bởi vì thể kết hôn với cho nên mới làm như vậy.

      Đem những thứ có thể đổi tiền này về chỗ cũ, thích cất , nhiều như vậy thể đem toàn bộ bán, phải để lại ít làm kỉ niệm chứ.

      Bỗng nhiên cái hộp lớn hấp dẫn , mở ra vừa thấy, là ba chiếc vòng tay, ba chiếc vòng tay này là ở đâu? Vòng tay phải đều có đôi sao? Như thế nào lại lẻ vậy? Ai thừa cơ đánh cắp?

      Bạch Tuyết cầm lấy xem xem lại, mặt dòng chữ.

      Là ba chữ phân biệt: Tầm, Niệm, Ức.

      đây là Lãnh Dạ hai ngày trước mua cho , từ khi biết mang thai, liền theo cầu làm ba chiếc vòng tay, ba chữ này, cũng có ý nghĩa đặc biệt, mỗi chữ mang ý nghĩa khác nhau. Tầm: là chỉ Lãnh Dạ luôn luôn tìm kiếm người. Niệm: chính là vẫn luôn nhớ đến người, tức là Bạch Tuyết trước kia. Ức: là chỉ nhớ lại hồi ức, lần nữa làm lại từ đầu, nghênh đón, kiếp này.

      có thể theo cầu làm ba cái vòng, tính tự mình đưa cho Bạch Tuyết, ai ngờ Bạch Tuyết bị Cung Hàn bắt cóc, sau đó lại phát sinh việc sau này, thể làm gì khác hơn là tạm thời để chúng vào ngăn kéo đựng đồ của Bạch Tuyết, cũng có lấy ra đưa cho , cho nên Bạch Tuyết mới có thể nhớ khi nào ặng lễ vật này!

      Còn có cái nhẫn kia, có thể là báu vật vô giá, Lãnh Dạ đặc biệt vì Bạch Tuyết làm theo cầu của , chính là dùng bạch kim tinh khiết nhất, mặt là ru-bi tinh xảo, bảo thạch cũng tốt nhất. Từ chế tác đến ngoại hình đều là dùng cách thủ công tốt nhất, bao nhiêu tiền cũng mua được, chiếc nhẫn cùng ba chiếc vòng tay kia đều là độc nhất vô nhị.

      Bạch Tuyết đem trang sức cất , để lại chiếc nhẫn cùng ba chiếc vòng tay rồi đứng lên.

      Ban đầu Lãnh Dạ đem tài liệu vào phòng sách, sau đó vào phòng bếp, cầm ít hoa quả mới lên.

      " Nếu ngủ được, đứng lên ăn chút hoa quả ". Lãnh Dạ .

      "Vâng". Bạch Tuyết ngoan ngoãn đứng lên, nghĩ là về sau rời khỏi , cũng nên quý trọng khoảng thời gian này.

      Bạch Tuyết chân xuống giường, lại quên mang dép, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn mỹ lạnh lùng, nhìn là đẹp mắt, ha ha nở nụ cười.

      " Cười cái gì?" Lãnh Dạ hỏi, tiện tay đưa cho Bạch Tuyết miếng táo. Bạch Tuyết nhận lấy, cắn miếng rồi đứng lên. tại Bạch Tuyết đơn thuần, cũng quên đề phòng việc Lãnh Dạ phá thai.

      Trong mắt , khuôn mặt tuấn tú này cả những hành động này đều rất mê người, mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Dạ, lòng của toàn bộ đều cho , thương , rất sâu rất sâu, thế cho nên mới có thể thủ thân vì người đàn ông này, thà rằng lựa chọn vách núi đen, cũng để cho người đàn ông khác đụng chạm.

      Rốt cuộc có thể hiểu cái gì là đến chết vẫn , thà chết cũng muốn Lãnh Dạ nghĩ rằng bị đàn ông khác chạm qua.

      Lãnh Dạ nhìn thấy đôi chân trần của , ngây ngô cười ha ha, miệng còn ăn trái táo, lắc đầu, tới bên giường, lấy đôi dép lê lại đây, ngồi xổm giúp vào.

      Bạch Tuyết vẫn chưa có hồi phục tinh thần, vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh dạ.

      " Xem đủ rồi chứ?" Lãnh Dạ hỏi, mặc dù biết bộ dạng tệ lắm, nhưng mà bị Bạch Tuyết nhìn chằm chằm, cũng hơi ngượng ngùng.

      " có" Bạch Tuyết đơn giản trả lời, nhưng mà trong lòng , nếu có ngày rời khỏi , trong lòng liền khó chịu, thừa dịp tại có thể nhìn thấy , nhất định phải nhìn nhiều, miễn cho về sau lại nhìn được.

      Lãnh Dạ kêu lên tiếng! Thua với !

      " Chảy nước miếng" Lãnh Dạ cười tà mị, chỉ chỉ miệng Bạch Tuyết.

      " A! Nào có! Là nước táo!" Bạch Tuyết vẫn như cũ ngây ngô cười ha ha.

      Nhưng vào lúc này.

      " A! Cứu mạng! Mắt mẹ say mê rồi" Sói con số tức giận .

      " Em cũng thích ngắm cha mà, xem khuôn mặt đẹp như thế này, em cũng muốn làm say mê" Sói con số ba .

      " Đúng là chịu nổi con các ngươi, chỉ thấy trai đẹp là vậy! Tương lai sau này lớn lên, để cho phụ nữ cứ nhìn mình chằm chằm, ai dám nhìn như thế, , ,..." Sói con số hai .

      " hai xác định? Đến lúc đó chừng lại nhìn chằm chằm vào mỹ nữ nhà người ta! dễ nghe!" Sói con số ba kháng nghị.

      " Thế nào cũng là vương tử, dù gì cũng có phẩm hạnh. Bảo nhìn chằm chằm người đẹp, kiếp sau !" Sói con số hai lạnh lùng .

      " Hừ phải quá sớm hay sao!" Sói con số ba .

      " Rốt cuộc chúng ta phải làm sao bây giờ? Mẹ muốn...." Sói con số hai hỏi.

      " Hừ_______" Sói con số ba bỗng nhiên cắt ngang.

      Trong bụng Bạch Tuyết bỗng nhiên an tĩnh.

      Phút chốc, lát sau.

      " Lão chưa?" Sói con số hỏi.

      " Ừ, vừa rời khỏi cửa sổ, bà ta muốn xem có phải mẹ mang thai " Sói con số ba .

      " Lão bà! Lão tinh xảo quyệt!" Sói con số hai lớn tiếng quát.

      Lãnh Dạ nhíu mày, lẽ nào bọn nó cảm ứng được mẫu thân tới, cho nên mới như vậy, rốt cuộc trong lúc đó mẫu thân và bọn xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn lại có địch ý lớn như vậy?

      Sáng sớm ngày thứ hai.

      Bạch Tuyết dậy rất sớm, đem tất cả đồ trang sức cất hết vào cái túi, sau đó chuẩn bị ra ngoài đổi thành tiền, sau lại nghĩ hay là nên xem giá thị trường như thế nào?

      Vì vậy cầm hai cái kim châm chuẩn bị ra ngoài.

      " Đứng lại" Lãnh Dạ gọi Bạch Tuyết lại.

      " Hắc hắc.... dậy?" Bạch Tuyết khà khà cười.

      " Tôi đói bụng" Lãnh Dạ lạnh lùng . nhóc, đừng tưởng biết ra ngoài để làm chi.

      Từ đêm qua lén lút, cũng có nghĩa là biết muốn làm gì. Đáng hận! Lại muốn trộm ! Sao có thể cho phép như vậy!

      " Em chuẩn bị mua đồ sớm chút, lập tức trở về" Bạch Tuyết chột dạ .

      " Được rồi, dứt khoát ra ngoài ăn là được rồi" Lãnh Dạ tới tủ giày, chuẩn bị đôi giày.

      " cần, ở nhà chờ là được rồi, em lập tức trở về." Bạch Tuyết thấp thỏm , tay khỏi sờ sờ cái bao, ngộ nhỡ bị Lãnh Dạ biết đem vật tặng ra đổi tiền, biết có tức giận ?

      " thôi" Lãnh Dạ để ý Bạch Tuyết, nắm tay ra, ràng cảm nhận được tay chảy rất nhiều mồ hôi.

      Ai biết hai người vừa tới cửa lớn.

      " Mẹ? Sớm như vậy?" Lãnh Dạ có chút ngoài ý muốn, sao mẹ lại đến đây sớm như vậy.

      "Hai đứa đâu?" Mẫu thân Lãnh Dạ giả vờ kinh ngạc hỏi, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ bụng của Bạch Tuyết, khiến Bạch Tuyết khỏi đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

      được, phải mau chóng rời khỏi nơi này, mẹ của Lãnh Dạ, đôi mắt của bà dọa người, bà nhất định cho rằng quấn quýt lấy con bà tha! Thân phận của như thế được ra ánh sáng, như thế sao có thể quang minh chính đại sinh con cho Lãnh Dạ!

      Vì con, phải bắt đầu cuộc sống sinh hoạt mới.

      " Ăn sáng" Lang Vương đơn giản trả lời.

      " À, mẹ cũng còn chưa ăn, cùng nhau ăn " Cứ như vậy, Bạch Tuyết vốn định tự mình ra ngoài, sau Lãnh Dạ ra, biến thành hai người ra ngoài, nay lại đụng tới mẹ , liền biến thành ba người!

      Bạch Tuyết lời theo bọn họ ra ngoài, lời nào, cũng biết cái gì! Dù sao biết mẹ của Lãnh Dạ thích , nếu sao lại khó nghe như vậy!

      thể thấy ánh sáng!

      Thế nhưng Lãnh Dạ là sai! Sai chỉ là sai người!

      Chẳng biết rằng! Người xem như là người, là con Lang Vương tu luyện hơn ngàn năm, là con Lang !
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :