1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 110: Muốn làm dã nhân?

      "A?" Bạch Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, dám liếc mắt nhìn Lãnh Dạ cái, vừa mới bắn, lại còn muốn việc này!

      "Chẳng lẽ em muốn ít lần? Ân? Tốt thôi, tôi liền tặng lại cho em lần, coi như là tôi rời buổi tối, hai ngày, nên vốn muốn em bảy lần, tại xem ra tặng thêm cho em lần, như vậy là tám lần ."

      " , hiểu lầm rồi." Bạch Tuyết cuống quít giải thích.

      "Tôi rất ít khi hiểu lầm em." Lãnh Dạ lạnh lùng .

      "?" Bạch Tuyết nhìn thấy mình bị đùa bỡn, bởi vì trong ánh mắt Lãnh Dạ hấp dẫn đùa giỡn, thế là, Bạch Tuyết đưa tay lấy ít dịch bôi lên người Lãnh Dạ .

      "Lần này trả lại cho ... Hì hì..." Bạch Tuyết e thẹn .

      "Em có gan yo, dám tạo phản , xem tôi như thế nào thu thập em."

      "Là là bắt nạt em trước, em chỉ là đem thứ tặng trả lại cho ." Bạch Tuyết ngây thơ nhìn Lãnh Dạ mềm giọng , bởi vì cảm giác được phía dưới lại có vật cứng để ở thân mình, hơn nữa còn rất lớn...

      Xong!

      Bạch Tuyết biết trốn thoát, thế là, biến thành tiểu cừu , bị đại chó sói ăn sạch , thế là Bạch Tuyết lại bị vô số lần chiếm hữu, cuối cùng lại bị cánh tay Lãnh Dạ chơi đùa khắp nơi .

      Cuối cùng Lãnh Dạ nằm ở bên cạnh Bạch Tuyết , dồn dập thở gấp,giống như vừa chạy marathon xong, khiến ra rất nhiều mồ hôi, còn Bạch Tuyết e thẹn đứng dậy, sau đó chậm rãi đem chính mình cái miệng nhắn đưa tới, nhàng , ôn nhu hôn lên trán Lãnh Dạ , khiến ngờ, mở mắt, con ngươi đen thẳm càng thêm sâu lường được.

      "Lãnh Dạ..." Bạch Tuyết ôn nhu kêu tiếng, sau đó nằm tại chỗ, haha cười. Mà chẳng biết lúc này có bao nhiêu câu hồn, Lãnh Dạ mặc dù có dao động quá lớn , thế nhưng, lãnh tâm, bắt đầu chậm rãi tan chảy...

      Lãnh Dạ lần này tắm, bởi vì muốn làm trễ nải thời giam ở cùng , thế là, hơi nghiêng thân mình, đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, sau đó nhắm mắt chuẩn bị ngủ, Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ ôm như thế lúc , thẳng thắn xoay người lại, chăm chú dán vào lồng ngực Lãnh Dạ , còn đem mặt cọ hai cái, tựa hồ là tìm tư thế thoải mái, quả nhiên, có bao lâu liền ngủ.

      Nhìn Bạch Tuyết ngủ, Lãnh Dạ mở mắt ra , nhìn người trong lòng , thực là quá đơn thuần, khi ở bên chẳng lẽ cũng biết bảo vệ mình sao?

      Lúc trước khi rời , với , tan học trở về nhà, sau đó khóa chặt cửa, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào, chẳng lẽ đem lời của như gió thoảng bên tai!

      mặc dù rời thế nhưng, có mặc kệ , phái người bí mật bảo hộ chỉ là bí mật bảo hộ, đúng là có nguy hiểm thân, thế nhưng, cư nhiên cùng Lâm Giang uống rượu, hơn nữa còn phải cùng người đàn ông gặp mặt, nhưng cũng may có uống say, nếu nhất định giết người!

      Vốn sau khi trở về muốn giáo huấn , thế nhưng, khi nhìn thấy ngồi ở trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, hô tên của , muốn trở về, giống như biết từ phía xuống vậy?

      bỗng nhiên đành lòng chỉ trích ngốc này, mở nổi miệng giáo huấn , nên chỉ nghĩ hung hăng , hung hăng muốn ...

      Thế nhưng, Bạch Tuyết quá đơn thuần, rất dễ bị thương!

      Lãnh Dạ biết Bạch Lan mang người đến nhà , hơn nữa còn cố ý tìm người nhục nhã Bạch Tuyết, khiến rất tức giận!

      Mà mấy người kia, tại có thời gian chỉnh, lúc trước định để cho mấy người kia vui vẻ mấy ngày, chỉ là, rất hiếu kỳ, hôm qua Bạch Lan mang người đến, rốt cuộc là ai thầm giúp đỡ Bạch Tuyết ? Chẳng lẽ là Lâm Giang? có khả năng!

      Suy nghĩ chút, loại chuyện hùng cứu mỹ nhân này sao lại thân! Cũng cần phải giả thần giả quỷ!

      Kia rốt cuộc là ai giúp trợ Bạch Tuyết ? Trong nhà vô duyên vô cớ có nhiều ong đến vậy!

      Sau khi trở về vẫn chờ Bạch Tuyết cho biết, chỉ làcô lại tới chữ, khiến rất thích, chẳng lẽ biết có thể bảo vệ mình sao? Chẳng lẽ còn biết rất cường đại, cường đại đến hoàn toàn tưởng tượng nổi.

      Lãnh Dạ quyết định trước thu thập Bạch Lan, giữ lại ta, dùng để tôi luyện Bạch Tuyết, bởi vì quá thiện lương, cần tôi luyện, cần nhận sắc mặt của những người này , cần chính mình từng chút từng chút thay đổi.

      Lãnh Dạ muốn thay đổi Bạch Tuyết, bởi vì tại tính cách thích hợp ở giới sinh tồn, chỉ có làm cho thay da đổi thịt, tương lai mới có thể ở thế giới của sinh tồn .

      nhàng nhấc lên đệm chăn giường , lấy ra đồ lót của nam, đây là kẻ bắt nạt Bạch Tuyết cố ý lưu lại , cũng là vì hãm hại Bạch Tuyết vụng trộm, Lãnh Dạ nhìn người phụ nữ trong lòng , làm sao biết lòng người rất hiểm ác.

      Lúc này, Lãnh Dạ muốn biết Bạch Tuyết rốt cuộc có phải là kiếp trước , tại chỉ nghĩ hảo hảo quý trọng Bạch Tuyết cả ngày lẫn đêm, sau đó đến thời cơ thích hợp, liền đem mang , rời khỏi nơi này, vậy Diêm Vương đều Bạch Tuyết chính là kiếp trước, như vậy đây là thiên ý, mặc dù hai người giống nhau, thế nhưng, khả năng đây là cho kinh hỉ, chính là Bạch Tuyết biết nghe lời, chỉ cần vung tay, liền ngoan ngoãn , hoàn toàn giống kiếp trước , rất dã man, rất bá đạo, cũng rất lớn mật.

      Bạch Tuyết ôn nhu động lòng người, rất nhu thuận, cũng rất nhát gan.

      Mặc dù như vậy, thế nhưng, Bạch Tuyết vẫn như cũ rất câu hồn, giống như tiểu tinh ôn thuận, dễ dàng đem tim của làm tù binh, chỉ là quá trình này Bạch Tuyết mặc dù cái gì cũng làm, cũng bị quyến rũ, câu rất vững chắc, rất bền chắc.

      Ngày hôm sau, Lãnh Dạ dạy rất sớm, ai cũng biết làm chi?

      Bạch Tuyết lúc thức dậy, giường có người, ngồi dậy, bốn phía nhìn quanh, có bóng dáng Lãnh Dạ , nàng cuống quít xuống giường, xốc lên tấm trăn người , sau đó tìm Lãnh Dạ khắp nơi .

      "Lãnh Dạ? Lãnh Dạ? Lãnh Dạ..." Tất cả gian phòng tìm khắp vài lần, nhưng có ai!

      rồi, lại nữa rồi?

      Bạch Tuyết trải qua cảm giác tách khỏi Lãnh Dạ, nên muốn lại gặp lần thứ hai, bởi vì cái loại cảm giác đó rất giày vò, rất khó chịu!

      Bạch Tuyết dép, coi là từ liền thích ở trong phòng của mình chân chần chơi đùa, đương nhiên chỉ cần ra khỏi phòng liền ngoan ngoãn , rất lễ phép làm đứa bé ngoan, bởi vì nếu như ngoan,mẹ kế liền đánh .

      Mà ở đây có người bắt nạt , cho nên luôn luôn quên việc phải mang dép, chân chần ngồi ở trong phòng khách, suy nghĩ Lãnh Dạ đâu?

      Bỗng nhiên có thanh mở khóa , nàng vội vã hướng cửa chạy tới.

      "Lãnh Dạ?"

      Lãnh Dạ vào cửa, bắt tận nơi, nhìn thấy Bạch Tuyết dép, nhíu mày.

      "Vì sao dép? mặt đất rất lạnh, hôm qua ban đêm em cũng chân chần khắp nơi chạy, muốn làm dã nhân sao? Hả?" Lãnh Dạ giống như chỉ trích, cũng giống như đau lòng.

      Bạch Tuyết căn bản có đem lời của Lãnh Dạ vào tai, mà là, lo lắng kéo cánh tay , kiễng đầu ngón chân, đưa cổ muốn cho Lãnh Dạ cái hôn, bất đắc dĩ, vẫn là với tới mặt của !

      "Tối hôm qua chưa ăn no sao?" Lãnh Dạ , hỏi.

      Bạch Tuyết khuôn mặt nhắn đỏ ửng.

      " phải như nghĩ, em tối hôm qua ăn rất no! Em là muốn cho cái hôn mà thôi!" Bạch Tuyết khuôn mặt nhắn xấu hổ cơ hồ muốn rỉ máu.

      "Oh, đến đây ." Lãnh Dạ phối hợp khom lưng, cúi đầu, Bạch Tuyết lại lần nữa kiễng đầu ngón chân, rốt cuộc với tới , ôn nhu hôn chút lên hai má Lãnh Dạ , sau đó đem cái miệng tiến đến bên tai Lãnh Dạ giọng .

      "Em nghĩ lại rời , cũng may trở về." Bạch Tuyết xong cúi đầu, Lãnh Dạ thiếu chút nữa bật cười, tưởng là chuyện gì lớn, nhìn bộ dáng khẩn trương như vậy, ra là lo lắng rời . Đưa tay vỗ cái lên đầu Bạch Tuyết, " mang dép vào, tôi thích dã nhân."

      "Oh." Bạch Tuyết xoay người ngoan ngoãn mang dép, Lãnh Dạ nhìn bóng lưng của liền cười, Bạch Tuyết tới phòng ngủ, đóng kín cửa, trong lòng vui vẻ lên, Lãnh Dạ là quan tâm đến , bởi vì lo lắng bị cảm lạnh, nên bắt mang dép, mặc dù phương thức phải rất tốt, thế nhưng, giấu được quan tâm.

      "Ây da..." Bạch Tuyết ở trong phòng ngủ ngây ngô cười, sau đó hung hăng đem chính mình nằm lên giường lớn, tay bé nắm lấy cái chăn lăn vòng, đem chính mình bao lại, sau đó lại lăn vòng, chính mình lại từ trong chăn chui ra, như là đứa vui mừng.

      Chẳng biết rằng Lãnh Dạ ở trong phòng, thế nhưng Bạch Tuyết nhìn thấy , có đôi khi Lãnh Dạ chính là muốn nhìn chút sem khi , làm gì?

      Nguyên lai đúng là đứa bé, như thế thích ở giường lăn lộn, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, khiến Lãnh Dạ hiểu có loại tội ác , còn như vậy, còn có rất nhiều chuyện có kinh nghiệm, cũng đem hung hăng biến thành phụ nữ của , vì để cho chính mình an lòng, kiên trì chờ lớn lên.

      "Hì hì..." Bạch Tuyết ôm chăn cười, bởi vì nghĩ đến Lãnh Dạ hôm qua bắn ở trong tay mình , hơn nữa bộ dáng kia hình như là rất thoải mái, như vậy vẫn là rất lợi hại.

      Vốn cho là mình có kinh nghiệm, khiến Lãnh Dạ động tình, xem ra cũng là người thường như nhau , chẳng qua là da mặt dày, đỏ mặt mà thôi!

      Bạch Tuyết cảm giác mình cũng có thể khiến Lãnh Dạ động tình, bỗng nhiên vui vẻ, xoay người nằm bò ở giường, nhấc lên hai chân, ôm gối đầu Lãnh Dạ ngửi mùi đó.

      "Mùi vị của dễ ngửi." Bạch Tuyết hung hăng ngửi chút, sau đó nằm bò ở phía , bộ dáng giống như là ôm Lãnh Dạ vậy.

      Kỳ thực, Lãnh Dạ hôm nay dậy sớm như vậy ra ngoài, là phải tìm mấy kẻ bắt nạt Bạch Tuyết , bởi người phụ nữ của phải ai cũng có thể đụng!

      Vì vậy, Bạch Lan và mấy người kia phải vào bệnh viện, về phần người ôm lấy Bạch Tuyết từ phía sau cũng biết vì sao nghĩ quẩn trong lòng, nhảy lầu tự sát.

      Lãnh Hạo biết chuyện này, muốn thay Lãnh Dạ làm, thế nhưng,Lãnh Dạ đây việc tư của , người phụ nữ của , đương nhiên phải do tự mình đến bảo hộ.

      Lại lần nữa nhìn về phía người giường , vẫn như cũ say sưa ở thế giới của mình lý.

      "Dễ ngửi sao?" Lãnh Dạ vào hỏi, Bạch Tuyết say sưa còn chưa có lấy lại tinh thần .

      "Phải , rất dễ ngửi." Bạch Tuyết vẫn là nằm bò , nhắm hai mắt, lông mi cong cong lặng lẽ, khuôn mặt nhắn lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, mái tóc đen nhánh rơi lả tả ở giường.

      Bạch Tuyết trả lời xong, cảm giác đúng, ai ở trong này? Ai hỏi vậy?

      Bỗng nhiên mở to tròng mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại, nguyên lai là Lãnh Dạ vào, nhìn Bạch Tuyết.

      "A?" Bạch Tuyết cả kinh, thất thanh kêu ra.

      "Tôi còn chưa có vào em kêu? Ừ?"

      "Lãnh Lãnh Dạ vào từ lúc nào vậy?" Bạch Tuyết giống như là bị người ta phát bí mật của mình chân tay luống cuống ngồi ở chỗ đó.

      "Tôi có vào sao?"

      " đây phải là tiến vào là gì ." Bạch Tuyết hiểu, tròng mắt chớp chớp nhìn Lãnh Dạ, lông mi dài vụt sáng .

      "Tôi tiến vào sao? Vì sao lại cảm giác như có lực hút nhỉ?" Lãnh Dạ vô tội .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 111: Nhớ đến phát điên


      "Lực hút?"Bạch Tuyết hiểu hỏi, trong lòng suy nghĩ cái gì là lực hút?

      "Em chính là lực hút." Lãnh Dạ lặp lại .

      "A, ? ? nghĩ cái gì thế..." Bạch Tuyết mặt đỏ tim đập , thuận thế đem mặt giấu ở trong chăn.

      Lãnh Dạ lên giường, đem Bạch Tuyết ôm lấy, như là ôm đứa để ngồi đùi .

      "Có gì muốn với tôi ?" Lãnh Dạ hỏi, muốn nhìn mở miệng cho biết hai ngày phát sinh chuyện gì, bởi đêm qua mải bận chính , có thời gian hỏi nên tại muốn nghe chính miệng cho biết, khi ở đây xảy ra chuyện gì?

      Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn Lãnh Dạ, lông mi vụt sáng , trong lòng suy nghĩ biết Lãnh Dạ muốn nghe cái gì ? Kỳ thực, những người bắt nạt mình đều sớm quên, dù sao bọn họ bị ong đốt, cũng coi như bị trừng phạt rồi , cho nên cũng có để trong lòng, về phần chuyện uống rượu, đương nhiên dám cho Lãnh Dạ biết. Vì người đàn ông này luôn suy nghĩ nhiều, thích và nam sinh khác chuyện phiếm, biết, bởi vì Lãnh Dạ chính là kẻ bá đạo , cũng chính miệng người phụ nữ của cho phép bất luận kẻ nào động vào.

      "Em em muốn ... có hay ... Nhớ em?" Bạch Tuyết mặt đỏ bừng, rốt cuộc cũng có thể ra, bởi vì Lãnh Dạ rời hai ngày này, rất nhớ , nhớ đến phát điên! Thế nhưng, biết trong lòng Lãnh Dạ có mình hay , cho nên ấp a ấp úng .

      "Em chỉ muốn thế thôi sao?" Lãnh Dạ nhìn e thẹn , nghĩ thầm: Bạch Tuyết bị người ta khi dễ, chẳng lẽ cảm thấy ủy khuất sao? Nàng vì sao cho ? Khiến giúp trút giận! Từ trước đến nay đàn ông bảo hộ phụ nữ đều là chuyện hiển nhiên.

      "Ừ, em chỉ muốn biết có hay ..." Bạch Tuyết cho là Lãnh Dạ sinh khí, bởi vì thoạt nhìn Lãnh Dạ hình như so với vừa nãy nghiêm túc hơn.

      "Xem ra hôm qua em chưa hiểu hết sâu về tôi, cư nhiên biết trong lòng tôi nghĩ như thế nào có phải hay ? Hả?"

      "Hôm qua? , em biết, em biết, rất sâu, thực rất sâu!" Bạch Tuyết hai tay ngừng lắc chối, khiến làn da trắng nõn lúc này giống như quả táo chín hồng.

      Bạch Tuyết nghĩ đến hôm qua bị Lãnh Dạ hung hăng xỏ xuyên qua, cổ cũng xấu hổ đến đỏ lên, người đàn ông này cư nhiên đem chuyện kia lấy ra như vậy, việc này có thể đánh đồng sao? Loại chuyện đó tại sao có thể bị xong đương nhiên như thế !

      "Em biết? Tốt lắm, , em biết cái gì?" Lãnh Dạ tiếp tục truy vấn, là rất thích nhìn xấu hổ, thích nhìn mặt hồng lên.

      "A? là phải ..." Bạch Tuyết thăm dò nhìn Lãnh Dạ, ý là có thể được ?

      "Phải ." Lãnh Dạ lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

      "Kia, là muốn em , em nếu tốt, cho phép sinh khí nga?" Bạch Tuyết yếu xìu hỏi, kỳ thực, trong khoảng thời gian này và Lãnh Dạ mỗi đêm đều thâm giao, rất nhiều chuyện cũng hiểu ít. Chỉ là có chút hiểu tốt rồi, ra lại rất thẹn thùng, mà cũng bởi vì hiểu chút, cho nên hôm nay mới có thể vui vẻ ở giường lăn lộn như vậy .

      "."

      "Chính là, chính là chỗ đó của annh hình như... Hình như... Rất đói, cho nên, cho nên hẳn là nghĩ muốn em ." Bạch Tuyết xong cũng cúi đầu, dám nhìn Lãnh Dạ, biết nghe xong lời như thế nào? chung cũng rất thẹn thùng!

      Kỳ thực, Bạch Tuyết đêm qua cũng biết,người đàn ông này ở bên ngoài nhất định có làm chuyện xấu, bởi vì chỗ đó của hình như rất đói khát ? Cả đêm hận thể ăn ,vậy hẳn là bởi vì thời gian dài có phụ nữ cho nên mới có thể như vậy đúng chứ. Đây cũng là Bạch Tuyết cho mình lời giải thích, cũng là .

      Bởi vì Lãnh Dạ tắt máy, còn tưởng rằng bên ngoài có người khác? tại cũng có nghi ngờ nữa,người đàn ông này ít nhất bây giờ là của .

      Nhìn thấy Bạch Tuyết đỏ bừng mặt cơ hồ muốn rỉ máu, Lãnh Dạ cười, im lặng cười, nụ cười của chính là khóe miệng vừa kéo nhếch lên.

      Thế nhưng, mặc dù là vậy Bạch Tuyết đều chưa từng thấy qua, mà cho là người đàn ông này cười, có lẽ loại đại nhân vật này đều nghiêm túc, đều thói quen xị mặt, lạnh như băng .

      Bạch Tuyết tại cũng có thói quen , Lãnh Dạ cười, cũng hoàn toàn đại biểu vui.

      Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, cũng có thay đổi, cư nhiên lại như vậy, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

      Rất lâu, Lãnh Dạ vẫn gì, Bạch Tuyết bất an, chẳng lẽ lại sinh khí? Vì sao có phản ứng?

      Nhưng vào lúc này, trong phòng ngủ yên tĩnh , di động Bạch Tuyết vang lên, vừa nhìn là cha của gọi tới , Lãnh Dạ xoay người nằm ở giường, hai tay để ở sau đầu, nhàn nhã nhìn trần nhà.

      Bạch Tuyết vội vã nghe điện thoại.

      "Uy? Cha." Bạch Tuyết ngọt ngào kêu tiếng, bởi vì chuyện luôn luôn đều là ôn nhu như thế.

      "Tuyết nhi, cha hỏi con, gần đây có cảnh sát tìm con hay ?" Bạch Hàn khổ não hỏi.

      "Cảnh sát?" Bạch Tuyết hoang mang, cảnh sát tại sao lại muốn tìm ? Chẳng lẽ cảnh sát biết chuyện cha ép là tình nhân của Lãnh Dạ , nếu cha tại sao lại hỏi như vậy? .

      "Mấy ngày nay cha ra cửa luôn có người theo, về sau cha mới biết, những người kia là cảnh sát mặc thường phục, bọn họ là điều tra cha." Bạch Hàn khiếp đảm , ông mấy năm nay buôn bán, làm ít chuyện phạm pháp, cho nên rất sợ hãi, cũng chột dạ, thế nhưng, cụ thể vì sao bị theo dõi , ông cũng rất ràng, hình như chuyện này rất quan trọng, bởi vì ông dùng tiền mua được mấy người cảnh sát, kết quả là cái gì cũng có hỏi được!

      Về sau ông nhìn thấy tin tức đưa tin có sát thủ BT , chuyên môn cắt vật đó của đàn ông, khiến chết rất nhiều người ! Cảnh sát suy nghĩ hung thủ là người tên là Tuyết Hoa . Bạch Hàn về sau liền hiểu chuyện, ra là hoài nghi mẹ của Bạch Tuyết gây án, chính là Tuyết Hoa, là Tuyết Hoa mẹ của Bạch Tuyết , cảnh sát bây giờ hoài nghi ta có động cơ gây án , chỉ là tìm được người.

      Bạch Hàn vừa nghe liền sợ, chẳng lẽ là vì chuyện năm đó ... tại ta lại về trả thù !

      Cho nên Bạch Hàn mới có thể gấp gáp hỏi Bạch Tuyết như vậy có cảnh sát tìm điều tra tình huống hay , kỳ thực đương nhiên là có cảnh sát muốn tìm Bạch Tuyết điều tra, chỉ là đều bị Lãnh Dạ cự tuyệt, sao có thể để cảnh sát đến quấy nhiễu Bạch Tuyết, lại Bạch Tuyết vẫn mẹ của mình, hi vọng có ngày có thể tìm được mẹ, nếu để cho biết cảnh sát bây giờ hoài nghi mẹ của là hung thủ giết người, hơn nữa còn là sát thủ BT như thế , Bạch Tuyết nhất định suy sụp !

      Lãnh Dạ biết mẹ Bạch Tuyết là vô tội , bởi vì hoài nghi hung thủ có là người khác. Hoặc hung thủ chính là .

      "Cha, là chuyện của chúng ta bị cảnh sát phát ?"

      Bạch Tuyết hạ giọng , lo lắng Lãnh Dạ nghe thấy, dù sao đây cũng phải chuyện gì đáng , Lãnh Dạ cũng hiểu vì sao làm vậy, thế nhưng, đó là ý nghĩ lúc ban đầu , tại là thích ở cùng chỗ với Lãnh Dạ, nên tính chất thay đổi.

      tại, phải vì lấy lòng Lãnh Dạ mới tiếp xúc với , cũng phải vì tiền mới tiếp xúc , nàng là bởi vì thích Lãnh Dạ mới ở cùng nhau , cũng là vì trốn tránh cha mới có thể như vậy.

      "Chuyện của chúng ta?" Bạch Hàn có chút hồ đồ, bởi vì đây cũng phải là chuyện trước mắt, Bạch Tuyết theo Lãnh Dạ cũng khoảng thời gian , cảm thấy chuyện này rất tự nhiên.

      Chỉ là Bạch Tuyết vẫn sợ hãi chuyện của bại lộ, đến lúc đó bị mất mặt, sợ rằng Lãnh Dạ bị cảnh sát bắt , bởi vì tại và Lãnh Dạ có quan hệ gọi là ở chung phi pháp , đây cũng là phạm pháp .

      Nghĩ đến Lãnh Dạ, Bạch Tuyết khuôn mặt nhắn liền trắng bệch.

      "Cha, có phải cảnh sát bắt đầu điều tra người hay ?" Bạch Tuyết cảnh giác hỏi.

      "Cảnh sát theo dõi ta, phải là ngày hai ngày !" Bạch Hàn có cẩn thận nghe ý tứ trong lời của Bạch Tuyết ,bởi trong đầu ông lúc này đều là chuyện năm đó ông làm đối với Tuyết Hoa, nếu như bại lộ rất phiền phức !

      "Cha, tại làm sao bây giờ? Cảnh sát tới tìm con hay ?" Bạch Tuyết gấp gáp hỏi.

      "Cha nghĩ là , nhưng con có thể tìm Lãnh tổng giúp thoái thác quan hệ? Có lẽ tình được giải quyết. Lúc trước chalàm như vậy, cũng là có bất đắc dĩ, dù sao ta là cha con đúng hay , con thể giúp cha ?" Bạch Hàn khổ sở , ý tứ của ông là năm đó đối với mẹ của cũng là rất bất đắc dĩ , có cách nào khác!

      Thế nhưng, Bạch Tuyết và cha mình hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, Bạch Tuyết căn bản cũng có nghĩ đến trong ti vi đăng tin sát thủ BT cùng cha có quan hệ, nếu như biết đồn đại sát thủ BT chính là mẹ mình, hơn nữa còn là người duy nhất bị tình nghi, suy sụp mất!

      sở dĩ lo lắng đứng ở chỗ này điện thoại, hoàn toàn là bởi vì cho rằng cha đến chuyện đưa làm tình nhân cho Lãnh Dạ, đến cùng chuyện và cha đến lại phải cùng chuyện tình!

      Vì Bạch Hàn thẹn với lòng, nên khi chuyện với Bạch Tuyết cũng dám quá ràng, chỉ là ám chỉ với Bạch Tuyết , nhưng mà Bạch Tuyết lại bởi vì và Lãnh Dạ có quan hệ xấu hổ, nên chuyện cũng vậy, càng có ý tên Lãnh Dạ ra , mà cha cũng dám hướng Bạch Tuyết nhắc tới chữ mẹ, lo lắng Bạch Tuyết thương tâm, bởi vậy mới có thể hiểu lầm!

      Cũng bởi vì như vậy, hai người hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

      Bạch Hàn là chuyện sát thủ BT , hi vọng Lãnh Dạ giúp đỡ ông , khiến những cảnh sát kia đừng theo dõi nữa, tại ông đến điểm tự do cũng có, chớ chi là thấy tình nhân của mình, nguyên lai ông ta có hai con , cư nhiên cũng ở bên ngoài dưỡng tiểu tình nhân .

      Nếu như Bạch Tuyết biết công ty cha mình, lúc trước cũng có thảm hại như vậy, mà là cha muốn dùng kiếm nhiều tiền hơn, rất thương tâm!

      Bạch Tuyết nghe thấy cha nhờ Lãnh Dạ chuyện này, thế nhưng là đương , ra mặt có thể có phiền phức hay ? Lần trước truyện ở trường học, cũng mới giúp, hơn nữa cha mở mồm xin hỏi Lãnh Dạ, nếu như tìm giúp,cha có thể ngồi tù hay ? Lãnh Dạ có thể ngồi tù hay ?

      Bạch Tuyết bắt đầu lo lắng.

      "Cha, người đừng lo lắng, con hỏi ấy có làm biện pháp nào hay ?" Bạch Tuyết khó khăn , bởi vì chỉ muốn theo Lãnh Dạ sống cuộc sống yên bình, ngờ tình vẫn là liên tiếp phát sinh, bỗng nhiên cảm giác mình là trói buộc!

      Kỳ thực, cuộc sống của Bạch Tuyết , chỉ là mới vừa bắt đầu, đặc sắc còn ở phía sau.

      Bạch Tuyết cúp điện thoại, chậm rì rì tới bên giường, khó xử nhìn Lãnh Dạ.

      "Làm sao vậy?" Lãnh Dạ xoay người, nằm nghiêng, tay nâng má, đối mặt với Bạch Tuyết.

      "Cha vừa, gọi điện thoại tới , hình như là chuyện của chúng ta bị... Cảnh sát biết!" Bạch Tuyết như là đứa phạm lỗi , rất áy náy nhìn Lãnh Dạ, phải là bởi vì khiến lần lượt gặp phiền phức, cũng phải bởi vì tìm tới , mới có thể khiến thích cười, nên có phải rất phiền hay ?

      "Em có phải rất phiền hay ? Em lúc nào cũng khiến gặp phiền phức, tại em bỗng nhiên hi vọng mình trưởng thành, như vậy cũng có phiền toái! Thế nhưng, em lại còn rất , làm sao bây giờ?" Bạch Tuyết bất đắc dĩ, cũng muốn khiến Lãnh Dạ phiền phức,lúc trước bị cha buộc đến tìm , cho rằng bồi liền có chuyện gì ,nhiệm vụ của hoàn thành, ngờ tình cho tới hôm nay lại đến bước này! Thực bước lạc đường !

      tình có biện pháp quay đầu lại, và Lãnh Dạ gạo nấu thành cơm , có cách nào vãn hồi rồi!

      Chỉ có nghĩ biện pháp giải quyết, thế nhưng có biện pháp nào, biện pháp duy nhất chính là tìm Lãnh Dạ, xem ra lại thiếu càng nhiều!

      " chút cũng , vừa nắm." Lãnh Dạ .

      Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ, đùa giỡn hay sao? Lúc nào rồi, còn có tâm tình đùa, là danh nhân, vạn nhất tình bại lộ, đến lúc đó tin tức, báo chí, tạp chí trắng trợn tuyên truyền, đến lúc đó nghĩ vãn hồi cũng có cách nào vãn hồi nổi!

      Bạch Tuyết càng nghĩ càng sốt ruột!

      "Lúc nào rồi? còn đến chuyện này, sợ cảnh sát bắt sao?" Bạch Tuyết bò lên giường, ngồi vào bên cạnh Lãnh Dạ , lo lắng nhìn .

      Lãnh Dạ vẫn là biểu tình lãnh khốc , đây là thói quen của , gặp phải chuyện gì, cũng vui buồn.

      "Em cứ như vậy thích tôi bị cảnh sát bắt ? Hả?" Cũng khó trách Lãnh Dạ như vậy, lần trước kiện mang thai , Bạch Tuyết lo lắng cảnh sát bắt , lần này là về án tử sát nhân và có quan hệ sao? Chẳng lẽ ở Bạch Tuyết trong lòng chính là người xấu xa như vậy?

      Nghĩ tới đây, Lãnh Dạ bỗng nhiên mặt tối sầm, chẳng lẽ đều nghĩ như vậy, chính là thường xuyên làm chuyện xấu sao? Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, trong con ngươi bắn ra luồng hàn quang.

      Bạch Tuyết run lên, Lãnh Dạ lại sinh khí, tròng mắt sâu lường được kia, khiến Bạch Tuyết ý thức được chính mình lại chọc giận , vì sao mọn như vậy, luôn thích nổi giận, vẫn là tính cách trời sinh lãnh ngạo ?

      "Lãnh Dạ đừng hiểu lầm,em sao lại hi vọng bị cảnh sát bắt chứ! Ta là sợ hãi bị cảnh sát bắt !" Bạch Tuyết cúi đầu, ủy khuất cơ hồ muốn khóc, nhớ thích mình khóc, gần đây cũng mực nhẫn, trừ phi là nhịn được mới có thể rơi lệ!

      Lúc này, cảm giác khống thể khống chế nước mắt của mình , cho nên cúi đầu, dám nâng lên.

      "Em tại sao lại sợ? Tôi có sát nhân." Nhìn thấy bộ dáng Bạch Tuyết ủy khuất , Lãnh Dạ lại lần nữa nhượng bộ, đem hàn quang thu hồi, tận lực làm cho mình ôn hòa chút, miễn cho dọa đến .

      "Cha cảnh sát mực theo dõi ông, nên em lo lắng, lo lắng cảnh sát biết cha lúc trước bức em việc làm!" Bạch Tuyết yếu ớt , cũng quan sát biểu tình của Lãnh Dạ , lo lắng mình tốt lại khiến tức giận, đối với loại đại tổng giám đốc này có phảiđều là lãnh khốc như thế, hơn nữa thích biến sắc mặt dọa người!

      "À?" Lãnh Dạ tựa hồ hiểu, và cha hàn huyên lâu như vậy, lại là hai chuyện khác nhau! Thực là thua , năng lực hiểu biết có phải có chút quá kém hay , nhìn kỹ chút , cũng thể trách , là đơn thuần như vậy , có lẽ tư tưởng có dơ bẩn gì đó! Mà người cha xấu xa kia, thế nhưng cũng có bị ô nhiễm.

      " có biết lúc trước em tại sao lại đến tìm hay , kỳ thực, em là bị cha kéo tới , nếu như bị cảnh sát biết em muốn cha bị ngồi tù , còn có, còn có, còn có ..." Bạch Tuyết cuối cùng ấp a ấp úng , dám có quá nhiều miêu tả quan hệ của Lãnh Dạ cùng mình, chỉ hi vọng có thể nghe hiểu.

      "Tôi làm sao ?" Lãnh Dạ cố ý làm khó dễ , càng muốn , càng muốn buộc .

      " biết, chính là em và là, là, phi pháp, ở chung..." Bạch Tuyết thanh cơ hồ nghe thấy, thế nhưng, Lãnh Dạ có thính giác rất lợi hại , Bạch Tuyết cũng nghe thấy hết. Khóe miệng vừa kéo, nguyên lai là lo lắng chuyện bọn họ ở chung .

      Bạch Tuyết tại sợ chính là quan hệ ở chung của bọn họ, biết tương lai biết thân phận Lang Vương, có thể hay sợ hơn? Còn có những kẻ trong bụng mà Lang Vương lưu lại ,đó cũng phải là là người bình thường !

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 112: phải ngồi tù?

      "Đúng vậy, chúng ta ở chung phi pháp , vậy nên phải làm sao bây giờ?" Lãnh Dạ nhướng mày, câu như vậy. Còn Bạch Tuyết cúi đầu, bởi vừa thấy ở chung nên rất xấu hổ, cho nên dám nhìn Lãnh Dạ, thế nhưng bị Lãnh Dạ như vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, chẳng lẽ cũng có cách nào sao?

      " phải nghĩ biện pháp a? nếu phải ngồi tù !" Bạch Tuyết lo lắng nắm lấy cánh tay Lãnh Dạ , nhắc nhở chuyện này rất nghiêm trọng .

      "Có biện pháp gì tốt, đây là thực, chắc hẳn cảnh sát theo dõi cha em, có lẽ là nắm giữ được ít chứng cứ !

      "A?" Bạch Tuyết kinh hoảng chợt từ giường đứng lên, khiến Lãnh Dạ vừa tiện nhìn vào trong áo ngủ của , thực phen mỹ cảnh.

      "Tôi có biện pháp." Bạch Tuyết xuống giường, sau đó cầm lên di động, lại nằm bò giường , còn nằm ở trong lòng Lãnh Dạ , cố ý hướng trong ngực chui chui, xác định rất gần , cầm lên di động, hướng về phía hai người chụp ảnh...

      Sau đó, lại cầm lên cánh tay Lãnh Dạ , đặt lên người mình, tay bé còn cố ý ôm, ngọt ngào tựa vào cánh tay Lãnh Dạ , rồi chụp vài kiểu ảnh.

      Cuối cùng, nằm bò phía sau Lãnh Dạ , còn Lãnh Dạ nằm nghiêng , thuận theo dựa đầu vào vai Lãnh Dạ , cố ý biểu rất vui vẻ, sau đó lại chụp hình.

      "Đây là biện pháp của em?" Lãnh Dạ bị Bạch Tuyết trêu ghẹo trận như thế , hạ thân khỏi lại dựng thẳng lên .

      "Vâng." Bạch Tuyết kiên định .

      "Em định làm gì?" Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi, nhát gan như vậy, làm như thế nào?

      "Ngộ nhỡ có ngày cảnh sát tìm tới , liền ăn ngay , là em chủ động tìm tới , đến lúc đó cảnh sát nhất định tới tìm em." Bạch Tuyết đưa điện thoại di động cất vào trong túi, nhìn thấy chiếc đồng hồ trong túi , khiến bất đắc dĩ, đó là của người tốt kia làm rơi, thế nhưng biết trả lại cho người ta thế nào !

      Kỳ thực, đồng hồ đeo tay là của Cung Hàn, đây là kế hoạch Cung Hàn bầy ra để vô tình gặp được Bạch Tuyết , khiến Bạch Tuyết biết là người tốt, như vậy Bạch Tuyết sau này cũng đề phòng , bài xích , liền rất nhàng cùng Bạch Tuyết gặp gỡ, đến lúc thời cơ thích hợp, liền đem đưa ...

      Đây là nhiệm vụ mà người ban cho, nên phải phục tùng, nếu cũng bị triệu hồi về giới, tiếp tục ở địa lao!

      muốn có loại cuộc sống đó , ở đây sống rất vui vẻ, thích thế giới nhân loại, có thể muốn làm gì làm, chỉ là lần này sợ rằng phải hi sinh Bạch Tuyết , tưởng cho là mình tìm được con mồi thích, xem ra con thú săn còn có lai lịch, nếu sao có thể kinh động đến giới.

      Trước mắt chỉ có đem Bạch Tuyết đoạt vào tay, sau đó vui đùa chút, sau đó lại giao cho người cũng muộn! Cung Hàn vạn lần nghĩ đến kế hoạch có gì thay đổi, đợi đến khi nhìn thấy Bạch Tuyết ngày, tất cả kế hoạch của đều biến thành bọt nước.

      Mặc dù đêm kia, chỉ đứng ở bên cạnh Bạch Tuyết , nhìn , liền có cảm giác súc động, quả nhiên cái cực phẩm , chỉ nhìn thôi câu hồn.

      Bạch Tuyết cùng ai gặp gỡ, Lãnh Dạ mặc dù rời , thế nhưng, biết tình huống của Bạch Tuyết , bởi vì an bài người bảo hộ ở bên Bạch Tuyết , nên có thể biết được mọi chuyện.

      Khang Cốc hẹn Bạch Tuyết biết, nhưng Lãnh Dạ có động vào cậu ta, bởi vì mấy năm nay cậu ta vẫn luôn chiếu cố Bạch Tuyết, lại chưa bao giờ có ý nghĩ an phận , cho nên Lãnh Dạ mới buông tha .

      Thế nhưng, Lâm Giang?

      Lãnh Dạ dễ dàng bỏ qua như vậy , lấy danh nghĩa bạn học của Bạch Tuyết để tiếp xúc với Bạch Tuyết, mặc dù có chuyện gì mạo phạm Bạch Tuyết , nhưng là lòng tham của lớn!

      Sáng sớm hôm nay đem Bạch Lan cùng mấy tên côn đồ hung hăng đánh trận, song đó, công Triệu tổng ty gần đây bỗng nhiên đối mặt với khủng hoảng kinh tế, đây chính là lần đầu tiên Triệu tổng kinh đối mặt với loại tình huống này, nhưng Bạch Tuyết rất ít xem tin tức kinh tế , nên tại trong ti vi khắp nơi đều đưa tin về công ty Triệu thị đối mặt khủng hoảng kinh tế, mà Bạch Tuyết biết nhất định nghĩ đây là do Lãnh Dạ giở trò quỷ.

      tệ, đích thực là Lãnh Dạ giở trò, khi đến nhà Bạch Tuyết cho Bạch Hàn biết Bạch Tuyết là người phụ nữ của , ngày hôm sau liền bắt đầu đối phó tập đoàn Triệu thị , mặc dù lúc đó có gì dao động, thế nhưng, đây chỉ là mặt bề ngoài, tại tập đoàn Triệu thị của Triệu tổng sứt đầu mẻ trán .

      Bất quá, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nên chuyện của Triệu tổng vẫn chưa có hoàn toàn kết thúc, bởi vì Lâm Giang giúp đỡ, cũng chính là Pháp Vương, nên có pháp thuật, cùng Triệu tổng đối phó với công ty của Lãnh Dạ , sở dĩ lúc đó Lâm Giang có ra tay giúp đỡ, là bởi vì muốn cho họ Triệu gặp nguy nan mới ra tay, như vậy họ Triệu rất cảm kích , sau này cũng nhất định nghe theo .

      Kỳ thực, Lâm Giang cũng có biện pháp nhanh hơn , chính là khiến Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ là quái, như vậy Bạch Tuyết nhất định rời khỏi Lãnh Dạ, thế nhưng, làm như , Bạch Tuyết có thể bị hù chết, Lâm Giang muốn mạo hiểm như vậy, tương lai còn lấy được Bạch Tuyết, cho nên hi vọng thể thương tổn Bạch Tuyết dưới tình huống này, giết lang vương, sau đó Bạch Tuyết chính là của .

      Kỳ thực, tình còn bị Lâm Giang khống chế, khi vừa đến thế giới nhân loại , trong lòng Lâm Giang chỉ có kim đan và địa vị của Lang Vương.

      Mà bây giờ, trong lòng Bạch Tuyết là thứ nhất, kim đan và địa vị là thứ hai, từng chút từng chút biến hóa, chỉ là còn chưa có phát giác.

      ***

      Bạch Tuyết nhìn nhìn đồng hồ đeo tay kia, lại để trở lại, sau đó lại trở lại giường.

      "Vậy em muốn làm như thế nào?" Lãnh Dạ nhìn cảm thấy hứng thú hỏi.

      "Em liền có bất kỳ người nào bức em, là em thích , là em cam tâm với , cùng lắm bọn họ giáo dục giáo em thôi!" Bạch Tuyết tràn đầy tự tin , chỉ có như vậy, cha và Lãnh Dạ mới có thể thoát tội.

      "Vậy em có thể bị tạm giữ !" Lãnh Dạ .

      "Ừ! em biết... Tối thiểu như vậy , liên lụy đến , còn có tuổi cha cũng cũng lớn!" Bạch Tuyết kỳ thực nghĩ đến kết quả, thế nhưng cho rằng vào , so với vào hai tốt hơn.

      "Em cho là cảnh sát tin tưởng em?" Lãnh Dạ hỏi.

      "Cho nên , những tấm ảnh chụp chính là chứng cứ, bởi vì em rất vui vẻ a, nếu như là bị ép, em làm sao có thể cười ra tiếng chứ." Bạch Tuyết lại khôi phục bộ dáng vừa rồi, tựa hồ tình được giải quyết , có lẽ là biện pháp nghĩ đến , cũng hài lòng.

      "Vui vẻ? cho tôi biết em vui vẻ sao? Tôi muốn nghe lời ."

      "Rất vui a, được cùng chỗ em cảm giác rất an toàn, có người bắt nạt em." Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ , là lời , nghĩ đến bị cha mang xã giao , liền sợ hãi, sợ hãi những kẻ có tiền nhìn mình, sợ hãi cha lại lần nữa đem bán!

      Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết khó chịu nằm ở trong lòng Lãnh Dạ . Vì vậy người thích, cho nên thà rằng làm tình nhân của , cũng cần lại bị cha mang bán!

      "Em biết trong lòng có thấy em phiền hay ? Thế nhưng, em rất thích cùng ở với nhau, sau này em học ngoan, chọc giận sinh khí, em bảo đảm." Bạch Tuyết giống đứa phạm lỗi hướng gia trưởng bảo đảm vậy, kỳ thực đây cũng là chuyện thường làm ởnhà , chính là bị mẹ kế trách mắng, sau đó phải xin lỗi, hoặc là bị trừng phạt mới có thể buông tha.

      Nhìn Bạch Tuyết như vậy, Lãnh Dạ rất đau lòng.

      " thay quần áo , hôm nay tôi mang em ra ngoài."

      "Em, Em có thể cùng cùng ra ngoài với sao?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi, ý là bị người ta nhìn thấy bọn họ ở chung, đến lúc đó cảnh sát tới tìm tới bọn họ nhanh hơn sao.

      "Em là người của tôi, cùng tôi ra ngoài, chẳng lẽ em muốn cùng người khác , hay là lúc tôi có ở đây,em với người khác ? Hả?"

      Lãnh Dạ vẫn là thể chịu đựng được chuyện Bạch Tuyết gạt cùng Khang Cốc chèo thuyền, còn cùng Lâm Giang uống rượu, nghĩ đến Bạch Tuyết uống say , Lãnh Dạ liền lo lắng, lo lắng Bạch Tuyết say lộn xộn lại gây hại, nhưng cũng may đêm đó có uống say, chỉ là kỳ quái, vì sao cùng Bạch Tuyết uống rượu với nhau , Bạch Tuyết liền say lộn xộn, mà cùng Lâm Giang uống rượu tửu lượng lại rất tốt? Chẳng những có uống say, hơn nữa chính mình còn có thể tìm được đường về nhà, hoàn toàn giống khi cùng uống rượu !

      Mặc dù Lãnh Dạ thích Bạch Tuyết gạt cùng người khác uống rượu, thế nhưng, lại thể chịu đựng được, cũng có trừng phạt ! Bởi vì Lãnh Dạ luôn luôn lãnh khốc bất tri bất giác bị Bạch Tuyết từng chút từng chút hòa tan...

      "Em chỉ là cùng bạn học ra ngoài , có ở cùng người nam nào hết!"

      "Bạn học cũng có nam !"

      "Vậy, sau này em chú ý, nên tức giận có được ?" Bạch Tuyết nhìn người đàn ông bá đạo này, xem ra sau này vẫn là ít cùng người nam gặp mặt, nếu bị biết lại phát giận!

      "Tốt, nhớ kỹ lời em , rời xa những kẻ khác giới !" Lãnh Dạ cũng bắt đầu thay quần áo.

      "Vâng." Bạch Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, kỳ thực, trong lòng suy nghĩ, người khác giới, mà cũng là người khác giới a.

      Ai ngờ?

      "Nhớ kỹ tôi là người đàn ông của em, cho nên ngoại trừ tôi." Lãnh Dạ khí phách uy nghiêm .

      Bạch Tuyết sửng sốt, Lãnh Dạ vừa mới là người của , Bạch Tuyết liền hạnh phúc cười.

      "Vâng , nhớ kỹ, cũng phải nhớ kỹ, em là người của ." Bạch Tuyết xong cũng chạy , bởi có dũng khí nhìn Lãnh Dạ , chung là muốn theo, cho nên mới có thể xong bỏ chạy.

      Chẳng biết rằng, hối hận khi bỏ chạy , bởi vì Lãnh Dạ cười, là hạnh phúc cười, nếu như ở lại, tin rằng lần này nhất định có thể nhìn thấy Lãnh Dạ cười, đáng tiếc!

      Lãnh Dạ cầm lấy túi xách của Bạch Tuyết , cũng theo xuống lầu .

      xuống lâu, Bạch Tuyết ở cửa chờ .

      Lãnh Dạ cũng hướng Bạch Tuyết, mà là, hướng bàn trà đến, chỗ đó có giấy túi, Lãnh Dạ lấy ra hai chiếc hộp hình chữ tinh xảo , tới chỗ Bạch Tuyết, cầm trong tay hộp, đưa cho Bạch Tuyết hộp.

      "Này, đeo lên ." Bạch Tuyết vừa nhìn là chiếc kính.

      Lãnh Dạ mở của mình là kính râm ,liền đeo lên.

      Bạch Tuyết nhìn về phía , môi mím chặt, ngũ quan tựa điêu khắc , vóc người cao to khôi ngô , bộ âu phục màu đen vừa vặn với người, hợp với kính mắt siêu khốc , khiến Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ nhớ lại trong phim ảnh diễn đổ thần -- Phát ca.

      Nhìn xuyên qua mắt kính, Lãnh Dạ nhìn vào Bạch Tuyết.

      "Thế nào? đẹp sao?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

      "..." Bạch Tuyết vẫn là ngửa đầu, ngưỡng vọng suy nghĩ đến đẹp trai lãnh khốc , Lãnh Dạ mặc dù mang theo kính mắt, thế nhưng biết đằng sau chiếc kính có đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, sâu lường được.

      "Em mấy tuổi rồi? Còn chảy nước miếng!" Lãnh Dạ nhìn chằm chằm Bạch Tuyết phát ngốc , có cúi đầu, chỉ là tròng mắt rủ xuống, quét qua Bạch Tuyết liếc mắt cái.

      Bạch Tuyết ha ha cười.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 113: Cầm tinh con chó

      Lãnh Dạ lắc lắc đầu, mở cửa rời , cùng lúc xuất nụ cười, nghĩ tới nhanh như vậy liền mê luyến , xem ra hôm nay mua chiếc kính râm này rất đáng giá, đây chính là đặt hàng từ Mỹ định , là bản có số lượng hạn chế .

      Bạch Tuyết thất thần bỗng nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, thoáng cái phục hồi tinh thần .

      "A? rồi! Vừa rồi? Ô trời... Mất mặt!" Bạch Tuyết chính mình trốn ở sau cánh cửa, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nghĩ đến Lãnh Dạ có thể ở bên ngoài chờ mình, trong lòng như giấu con thỏ, khẩn trương gì.

      Mở ra hộp của chính mình là cái kính, trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên thấy qua cái kính xinh đẹp như vậy, hình như là giống như chiếc của Lãnh Dạ ?

      Rồi nhìn lại quần áo chính mình , thấy nó với chiếc kính có chút hợp, thế là, kéo cửa ra, vươn đầu , mềm giọng hô.

      "Lãnh Dạ, em muốn trở về đổi bộ quần áo khác?"

      Lãnh Dạ quả nhiên chờ Bạch Tuyết ở cửa , nhìn thấy Bạch Tuyết lộ ra cái đầu vẫn như cũ hồng hồng , hơn nữa chuyện giọng điệu nhu động lòng người, Lãnh Dạ sao có thể .

      "Ra tôi nhìn xem nào." Lãnh Dạ hiếu kỳ Bạch Tuyết tại sao muốn thay quần áo.

      Bạch Tuyết từ từ ra, đứng ở trước mặt Lãnh Dạ , dôi mắt đen long lanh nước nhìn Lãnh Dạ, khiến Lãnh Dạ nhìn đến hận thể lên cắn ngụm.

      "Ừm, rất mới mẻ." Lãnh Dạ nhìn da thịt nhẵn nhụi của Bạch Tuyết khỏi bày tỏ, kỳ thực, còn chưa có nhìn Bạch Tuyết hôm nay mặc cái gì? Có lẽ là bởi vì mang theo kính râm, nên bấy giờ mới có thể nghiêm túc quan sát như thế, quả nhiên rất mê người, cũng rất trắng nộn. mới có thể tự chủ câu rất mới mẻ.

      "Cái gì?" Bạch Tuyết tò mò hỏi.

      "Y phục màu sắc hảo rất mới mẻ." Lãnh Dạ thuận miệng lại .

      "Mới mẻ?" Bạch Tuyết nhìn nhìn cái áo hồng nhạt mặc, là hồng nhạt mới mẻ sao?

      "..." Lãnh Dạ trả lời Bạch Tuyết, con ngươi phía sau chiếc kính của Lãnh Dạ nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyết .

      "Lãnh Dạ, em cho rằng như vậy rất khốc, em nghĩ,em nghĩ muốn cùng giống như nhau, nên bộ quần áo này thích hợp với chiếc kính xinh đẹp như vậy có phải hay ?" Bạch Tuyết thầm , biết mình đúng hay , chung thấy bộ hồng nhạt này thích hợp đeo chiếc kính.

      Bạch Tuyết thế nào cũng nghĩ đến người đàn ông đẹp trai trước mắt mười phần Lang tu luyện ngàn năm , giả như có ngày biết, biết còn có thể như thế mê luyến Lãnh Dạ hay ?

      Thế nhưng, sớm muộn cũng phải biết , Lãnh Dạ mực tìm cơ hội cho biết thân phận của mình.

      Bạch Tuyết chuyện, cắt ngang mạch suy nghĩ của Lãnh Dạ , lại lần nữa quan sát Bạch Tuyết , mặc áo sơ mi hồng nhạt , mặt in chữ tiếng to đùng, quần đa phần là màu trắng , nhìn qua rất xinh đẹp, rất mê người, còn cái mông phía sau nhìn co giãn mười phần, chọc tròng mắt Lãnh Dạ sáng lượng.

      Nhìn người phụ nữ của mình, thiên sinh lệ chất, tựa hồ mặc cái gì cũng đều dễ nhìn, đều có vẻ rất hợp, mặc dù là hàng bán hàng vỉa hè có cho mặc vào, cũng che đậy được khí chất người .

      "Tôi chờ em." Lãnh Dạ .

      Nghe thấy Lãnh Dạ chờ mình, Bạch Tuyết trong lòng vui rạo rực , Lãnh Dạ đối với càng ngày càng tốt , nghĩ tới đây liền cao hứng, thế là, cười ha hả hướng Lãnh Dạ xông tới, vươn đôi tay trắng mịn, kiễng đầu ngón chân, ôm lấy cổ Lãnh Dạ , đem đầu của kéo thấp, bởi vì chiều cao của đủ, mặc dù là đầu ngón chân kiễng lên, vẫn như cũ là với tới mặt của , mà chỉ là muốn hôn chút, thế nhưng tựa hồ có chút khó khăn, mới có thể ôm cổ Lãnh Dạ, đưa kéo thấp, sau đó in lại nụ hôn ngọt ngào , lông mày cong cong cười nhìn Lãnh Dạ.

      Lãnh Dạ sửng sốt, chẳng lẽ đeo mắt kính như thế rất có sức quyến rũ? Kỳ thực, chủ yếu là cặp kính che khuất hàn quang của Lãnh Dạ , nên Bạch Tuyết có kiềm chế như vậy , cho nên hôm nay mới to gan như vậy.

      Bị Bạch Tuyết hôn trong nháy mắt, con ngươi lãnh khốc đen ôn nhu cơ hồ muốn chìm nổi mặt nước . Chỉ là Bạch Tuyết nhìn thấy, bởi vì kính râm che khuất biến hóa này.

      " tốt, em nhanh về nhanh." Bạch Tuyết cười ha hả .

      Ngay khi Bạch Tuyết rời , Lãnh Dạ mãnh vươn tay đem Bạch Tuyết kéo vào trong lòng, hung hăng ở môi cắn miếng.

      "Nhanh , nếu tôi cắn chết em." Lãnh Dạ hung hãn , hôm nay chỉ lần bị Bạch Tuyết phóng hỏa, thân thể cũng nhẫn có chút khó chịu, trong cơ thể vẫn cưỡng chế , chờ cơ hội phóng xuất.

      Bạch Tuyết e thẹn sửng sốt, Lãnh Dạ muốn cắn chết , như thế nào thích cắn người như vậy, đôi môi Bạch Tuyết luôn luôn bị cắn đau, chẳng qua là dám kháng nghị!

      Lãnh Dạ là bởi vì quá , mới thích cắn , luôn luôn nghĩ hung hăng muốn , hình như như vậy mới có thể phát tiết chính mình!

      " là cầm tinh con chó sao , hì hì..." Bạch Tuyết xong cũng chạy trốn.

      Quả nhiên, Bạch Tuyết tốc độ rất nhanh, bởi vì thích trang điểm, chỉ là đổi thay quần áo là được, lần này mặc chính là thân trang phục màu đen do Lãnh Dạ mua, rất phong cách , mà trước đây vẫn có mặc qua, nên đây là lần đầu tiên mặc, nếu như có việc gì cần, bình thường đến trường đều thích quá rêu rao, cho nên vẫn để đấy, nhưng hôm nay mặc vào chính thích hợp.

      Lãnh Dạ là thân màu đen, cũng mặc thân màu đen, nơi cổ áo có vòng hoa, bên hông có khảm viền đai lưng, lấp lánh chiếu sáng, rất chói mắt, cũng khéo diệu làm đẹp màu đen .

      Bạch Tuyết đem tóc đơn giản xử lý chút, cho rằng tóc của rất tốt,nên ít để ý, nhưng cũng rất nhu thuận xinh đẹp.

      Bạch Tuyết là chạy tới, mặc dù cao lắm, thế nhưng lại thích mang giày cao gót, chỉ đeo chiếc giầy búp bê xinh đứng ở trước mặt Lãnh Dạ .

      "Lãnh Dạ thấy thế nào?" Kỳ thực, Bạch Tuyết hoàn toàn là vì muốn hợp với Lãnh Dạ , nên mới mặc nhìn rất thành thục như vậy , cũng rất gợi cảm. Bởi vì màu đen, có vẻ da thịt của càng thêm trắng nõn mỹ lệ.

      Lãnh Dạ tròng mắt lại là sáng ngời, bỗng nhiên hình như trưởng thành chút, nhất là bộ ngực, trước đây nhìn mặc áo rộng thùng thình , khiến mỹ cảnh trước ngực đều thấy ràng, tại mặc vào thân âu phục, mất đáng , hơn nữa còn rất ràng, chính là trước ngực hai luồng rất đầy.

      Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ nhìn chằm chằm ở đâu , chỉ biết là nhìn , về phần nhìn bộ vị nào phải rất ràng.

      " dễ nhìn?" Bạch Tuyết hồ nghi hỏi, bởi vì phát Lãnh Dạ khóe miệng tựa hồ hơi nhếch, chẳng lẽ muốn cười?

      "Rất đẹp." Lãnh Dạ đơn giản trả lời.

      mặc dù trả lời rất đơn giản, thế nhưng vẫn là khiến Bạch Tuyết đơn thuần khuôn mặt nhắn đỏ lên, nhìn thấy Bạch Tuyết xấu hổ, Lãnh Dạ lên phía trước, đem kính râm đeo cho Bạch Tuyết , mà tay Lãnh Dạ cơ hồ quên rời khỏi Bạch Tuyết , bởi khi đeo kính râm mê người, thảo nào Bạch Tuyết vừa nhìn lại nhập thần như vậy.

      , lúc này cũng đồng dạng mê người, hai má trắng nõn, hơi phiếm mây đỏ, đôi mắt đeo kính râm có vẻ rất thần bí, cũng rất gợi cảm, rất có thể lên khiến đàn ông dấy lên dục vọng.

      "Tôi hi vọng có thay đổi quá lớn, cho nên mới phải mặc như thế."

      Kỳ thực, ở trong mắt Lãnh Dạ Bạch Tuyết biến hóa quá lớn , vừa rồi còn là bé tràn ngập sức sống , chỉ là ngắn ngủi mấy phút, liền biến thành tiểu thư nhà giàu gợi cảm mê người .

      Mặc dù mang chiếc kính râm to , vẫn là thể che khuất phong thái hoàn toàn, ngược lại càng chọc người chú ý.

      " thôi, lúc nữa nên chạy loạn."

      "Chúng ta chỗ nào?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.

      " chơi, dạo, hôm nay nghe lời em, em muốn đâu? Tôi liền cùng em ?" Lãnh Dạ sủng nịch .

      "?" Bạch Tuyết ngừng cước bộ, cảm động cái miệng nhắn bắt đầu run rẩy run run, Lãnh Dạ vừa nhìn biết đây là muốn khóc.

      "Thế nào thích tôi cùng em chơi?"

      "Nào có? làm em cảm động muốn khóc, chưa từng có người nào với em tốt như vậy, là người thứ nhất." Bạch Tuyết mặc dù mang theo kính râm, thế nhưng Lãnh Dạ biết cực lực chịu đựng làm cho mình khóc.

      " thích, liền phải cao hứng."

      "Uh, em sửa, sau này ít khóc."

      "Còn có, nhớ kỹ tôi phải cầm tinh con chó ." Lãnh Dạ nghĩ đến Bạch Tuyết vừa là cầm tinh con chó , mới có thể cắn người, kỳ thực, biết Bạch Tuyết chính là thuận miệng , thế nhưng tựa hồ cảm giác đây là cơ hội thăm dò của Bạch Tuyết, cho nên mới phải lại nhắc tới đề tài mới vừa rồi.

      "Vậy là thuộc gì gì đó?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.

      "Sói." Lãnh Dạ quyết đoán trả lời, chút do dự ra sói, nhìn nhìn phản ứng thích hợp của Bạch Tuyết .

      ", muốn coi như thôi, làm gì có cầm tinh nào thuộc sói !" Bạch Tuyết cười ha hả .

      " lại lần nữa xem, tôi là thuộc sói ." Lãnh Dạ bỗng nhiên nghiêm túc.

      "Cho nên mới thích cắn em đúng hay ?" Bạch Tuyết vẫn là cười ha hả , đối với Lãnh Dạ nghiêm túc, quen rồi, nên côcho rằng Lãnh Dạ chính là loại người nghiêm túc , mặc dù là đùa, cũng có loại vẻ mặt này.

      " thôi!" Lãnh Dạ tiếp tục về phía trước , dám tưởng tượng Bạch Tuyết biết quái ra sao? thể mạo hiểm, vạn nhất Bạch Tuyết rời khỏi , hoặc là dọa sợ, muốn như vậy!

      " , hôm nay muốn nơi nào chơi?" Lãnh Dạ hỏi.

      "Em nghĩ ăn gì đó, bởi vì gần đây miệng rất tham ăn, luôn luôn nghĩ ăn ngon , hơn nữa còn đói rất nhanh." Bạch Tuyết sờ sờ bụng . Lãnh Dạ theo động tác của Bạch Tuyết cúi đầu nhìn về phía bụng của , ánh mắt rất kỳ quái.

      vẫn hoang mang, vì sao bụng của Bạch Tuyết nhìn thấu, bên trong rốt cuộc có hay ? rốt cuộc có mang thai hay ? Căn cứ vào lời của Bạch Tuyết vừa rồi, rất khả nghi.

      Chẳng biết rằng, lúc này, trong bụng Bạch Tuyết lại họp nghị.

      Sói con số (đại vương tử): "Tính sói mẹ có lương tâm, còn biết cho chúng ta ăn no , nếu chúng ta lúc nào mới có thể trưởng thành!"

      Sói con số hai (nhị vương tử): "Cái gì mà sói mẹ, phải gọi là mẹ, nơi này là thế giới nhân loại, cho là chúng ta ở đâu!"

      Sói con số ba (tiểu công chúa): "Chính là chính là, muốn gọi mẹ, như thế nào chúng ta cũng là bán nhân loại, hoàn toàn là ."

      Sói con số : "Mẹ là người sao? Thế nhưng vì sao cảm giác mẹ là..."

      Sói con số ba: "Xuỵt -- nên bậy, muốn chết a? Chúng ta vất vả mới đầu thai, chẳng lẽ nghĩ muốn chưa có nhìn thấy bộ dáng cha và mẹ liền bị làm thịt?"

      Sói con số : "Thế nhưng, nếu như mẹ thực là... Như vậy chúng ta có thể phát đạt."

      Sói con số ba: " muốn tìm cái chết, nên kéo theo chúng ta, chúng ta còn muốn biết kiến thức ở thế giới nhân loại là dạng gì a!"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 114: Bạch Tuyết nôn

      Sói con số hai: " tại bắt đầu hoài nghi em có phải là tiểu công chúa của Lang Vương hay , lá gan như vậy, chớ quên chúng ta cũng có pháp lực ."

      Sói con số ba: "Đương nhiên em là tiểu công chúa của cha rồi, em chỉ là nhát gan thôi! Chứ đâu có biện pháp nào, đây là di truyền, mẹ chính là cũng nhát gan như vậy, cha phải vẫn mẹ sao."

      Sói con số : "Mẹ có phải là người hay , sau này biết, chỉ là, tại chúng ta ở trong bụng mẹ có thể có nguy hiểm gì! Thực là nhát như chuột!"

      Sói con số ba: "Cái gì mà nhát như chuột,em là tiểu công chúa của Lang Vương , cha lại đứng đầu giới , nên em cũng là tiểu công chúa cao quý xinh đẹp ."

      Sói con số : "Ha ha ha... Chưa từng thấy công chúa nào nhát gan như vậy , còn là con của Lang Vương , ra sợ người khác cười nhạo!"

      Sói con số ba: "Em nếu như phải tiểu công chúa, như vậy cũng phải nha, tương lai chúng ta đều cùng ra khỏi cái cửa này, từ trong bụng ra nha."

      Sói con số hai: "Đáng tiếc mẹ còn biết có chúng ta!"

      Sói con số : "Mẹ ngốc, chúng ta đều tới lâu như vậy, mẹ cư nhiên chút cũng có phát !"

      Sói con số ba: "Mẹ còn rất , đương nhiên nghĩ tới có chúng ta ! Đều là cha thể chờ đợi được đem chúng ta mang đến, nếu chúng ta bây giờ còn nhàn nhã ở núi tu luyện a!"

      Sói con số : " chút, cẩn thận cha nghe thấy, dù pháp lực có cao bằng chúng ta , thế nhưng cha cũng là rất lợi hại ."

      Sói con số ba: "Yên tâm, căn phòng này của chúng ta là phòng cách , nên cha nghe được , mà những người bên ngoài đều muốn nhìn thấy chúng ta, may mà lúc trước thiết kế căn phòng này, mới đem chúng ta bảo vệ, nếu rất phiền !"

      Sói con số : "Chúng ta vẫn là mau nhanh tu luyện, tranh thủ ra thời gian thiên hạ vô địch."

      Sói con số hai (nhị vương tử) rất ít, tính cách của rất giống tính cách của Lãnh Dạ, lãnh khốc yên tĩnh.

      Sói con số ba (tiểu công chúa) rất giống tính cách của Bạch Tuyết, đặc biệt nhát gan, nhưng là lại có thân tuyệt kỹ, pháp lực dưới vương tử .

      Sói con số (đại vương tử)có tính cách là kết hợp của Lãnh Dạ và Bạch Tuyết , chốc chốc lãnh khốc, chốc chốc đáng .

      Lãnh Dạ nghe thấy Bạch Tuyết muốn ăn ngon , thế là lái xe mang lấp đầy bụng.

      "Muốn ăn cái gì?" Lãnh Dạ hỏi.

      "Muốn ăn thịt." Bạch Tuyết chút do dự ra, ngay cả chính mình cũng giật nảy , trước đây phải rất thích ăn thịt, vì sao gần đây lại nghĩ ăn những thứ đầy mỡ đấy?

      Bạch Tuyết trả lời, Lãnh Dạ cũng cả kinh, quen biết Bạch Tuyết lâu như vậy, mỗi lần ăn cơm đều thấy thích ăn thanh đạm , phải rất thích ăn thịt, nhưng mà, gần đây hình như bỗng nhiên có khẩu vị, đặc biệt thích ăn thịt ? Chẳng lẽ thực là?

      "Thịt có rất nhiều loại,em muốn ăn loại nào?" Lãnh Dạ lái xe hỏi.

      "Em muốn ăn ớt trộn thịt bò ." Bạch Tuyết lại chút do dự ra, chính lại bị dọa tới, che miệng lại, nhìn nhìn Lãnh Dạ, dám ăn cay , mà Lãnh Dạ cũng biết, bởi vì có lần ăn ớt liền bị dị ứng, toàn thân nổi mụn, thế nhưng, tại chính là muốn ăn ớt trộn thịt bò nha?

      Rất muốn ăn!

      Phi thường muốn ăn!

      Thậm chí là có chút thèm đến khó chịu!

      Nhưng mà, ngay khi Bạch Tuyết vậy, Lãnh Dạ liền phanh xe gấp, quay đầu lại rời mắt nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết vừa mới muốn ăn ớt trộn thịt bò?

      Kia là thứ thích ăn nhất, mà ai cũng cũng chưa qua mà chỉ có tự mình biết, liền thích ăn như vậy , cho nên thường xuyên tự mình làm ăn, hôm nay Bạch Tuyết lại còn muốn ăn ớt trộn thịt bò?

      thể tưởng tượng tượng nổi!

      "Xin lỗi, xin lỗi, em có phải cầu có chút quá đáng hay , nếu như thích ăn, chúng ta liền ăn khác thứ khác..." Mặc dù Bạch Tuyết như vậy, thế nhưng mặt biểu tình vẫn là đáng tiếc, tiếc nuối ăn được ớt trộn thịt bò! Nghĩ tới đây cũng rất thèm, khỏi nuốt chút nước bọt, Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết nuốt nước miếng, khóe miệng vừa kéo, xem ra đây là dấu hiệu, vài ngày trước nhìn ra, có lẽ là còn chưa có? Xem bộ dáng là tới .

      "Em thích, chúng ta liền ăn, nhưng mà ớt trộn thịt bò rất cay, mà tôi nhớ em thể ăn cay mà?"

      "Em đúng là thể ăn cay, bởi vì ăn vào bị dị ứng, toàn thân nổi mụn! Cho nên từ năm 6 tuổi ấy vẫn có ăn ớt!"

      Bạch Tuyết trả lời Lãnh Dạ rất hài lòng, như vậy theo suy đoán có thể là ?

      "Vậy còn muốn ăn ớt trộn thịt bò?"

      "Thế nhưng, em tại rất muốn ăn, thậm chí là có chút thèm! Xin lỗi nha..." Bạch Tuyết xin lỗi , cũng cách nào hiểu vì cái gì bỗng nhiên rất muốn ăn ớt hơn nữa còn phải ăn thịt.

      "Vậy ăn ." Lãnh Dạ mang theo kính râm, Bạch Tuyết nhìn thấy ánh mắt của , kỳ thực, tại ánh mắt Lãnh Dạ rất ôn nhu, rất vui vẻ.

      Lãnh Dạ mang theo Bạch Tuyết ăn ớt trộn thịt bò, tìm nhà hàng đắt tiền, mang theo Bạch Tuyết vào.

      Lãnh Dạ cao to khôi ngô, khí bức người, Bạch Tuyết xinh xắn linh lung, mỹ lệ mê người.

      Phàm là những người bên cạnh bọn họ , đều khỏi bị hấp dẫn , đều quay đầu lại nhìn quanh, cũng bởi vậy còn đụng phải người khác, tạo thành hỗn loạn.

      Bạch Tuyết vẫn mang theo kính râm, bởi vì lo lắng gặp phải bạn học, đến lúc đó lại phiền phức.

      Ai biết?

      Kỳ thực, càng lo lắng tình lại dễ phát sinh.

      Bọn họ vừa ngồi xuống, còn chưa có gọi cơm, Lãnh Dạ liền bị người để mắt tới.

      Nguyên lai là Khang Cốc và bạn bè tới dùng cơm, nên liền nhận ra Lãnh Dạ, mà bởi vì Bạch Tuyết , gần đây đều lưu ý Lãnh Dạ , người đàn ông này cướp người thích, nên Lãnh Dạ mặc dù biến thành quỷ cũng nhận ra được!

      Khiến Khang Cốc càng tức giận chính là, Lãnh Dạ cư nhiên ở sau lưng Bạch Tuyết có người phụ nữ khác, thảo nào Bạch Tuyết lại khóc, nguyên lai ta lại hoa tâm như thế !

      Khang Cốc lên phía trước, Bạch Tuyết vừa mới chuẩn bị đem kính râm lấy xuống, ai biết ngẩng đầu nhìn thấy Khang Cốc tới, Khang Cốc có nhìn Bạch Tuyết, bởi vì vừa vào cửa , chỉ liếc qua cái, vừa nhìn Lãnh Dạ liền nghĩ phải Bạch Tuyết, nên lực chú ý đều ở người Lãnh Dạ , có quan sát Bạch Tuyết nhiều hơn .

      "Lãnh tổng, thế nào? Đổi người phụ nữ khác sao?" Khang Cốc lạnh lùng , trong ánh mắt bắn ra phẫn nộ.

      "Xin lỗi, chúng ta quen biết sao?" Đây là nơi công cộng, Lãnh Dạ vẫn biết thân phận của mình, có đối với tiểu tử này nổi giận, chỉ hơi ngẩng đầu, hàn quang nhìn lướt qua, giọng điệu cao thấp hỏi, lập tức lại cúi đầu nhìn thực đơn.

      " là đại tổng giám đốc khả năng biết tôi, thế nhưng, tôi biết rất , mà thấy có lỗi với ấy sao?" Khang Cốc nghĩ đến Bạch Tuyết ngốc nghếch nhất định trốn ở nơi nào đó thương tâm ! Cho nên nhất định phải thay Bạch Tuyết xả giận.

      "Xin lỗi, tôi biết cậu tới ai?" Lãnh Dạ đầu cũng có ngẩng, vẫn như cũ giúp Bạch Tuyết chọn món, tại có thể là đồ cho Bạch Tuyết an, hoặc là sói con cùng ăn, cho nên muốn nghiêm túc chọn.

      "Người phụ nữ này là ai? Là tình nhân mới sao?" Nhìn thấy Lãnh Dạ mặt đỏ tâm động vẫn như cũ nhìn thực đơn, Khang Cốc có chút nổi giận, thế nhưng, cũng biết nơi này là nơi nào, nên phải nhẫn nhịn.

      Bạch Tuyết nghĩ tiến lên ngăn Khang Cốc lại, thế là, đứng dậy, nắm kính mắt, vừa định lấy xuống, để Khang Cốc nhìn thấy chính là Bạch Tuyết, miễn cho lại bị xấu hổ. Ai biết?

      Bạch Tuyết nhìn thấy hiệu trưởng trường cư nhiên ở bên kia dùng cơm, nên đứng lên, lại có ngồi nữa mà thẳng về phía phòng vệ sinh.

      Lãnh Dạ rất thích nhìn thấy Khang Cốc, là cậu ta khiến người phụ nữ của mất hứng?

      "Người phụ nữ này rồi cũng tốt, có ' ấy', vì sao còn muốn dính lấy mấy bông hoa này?" Khang Cốc trong miệng chính là Bạch Tuyết, Lãnh Dạ cũng minh bạch.

      Hơn nữa biết cậu ta cũng thích Bạch Tuyết phải ngày hai ngày , mà là rất nhiều năm, nếu như phảibởi vì là chính nhân quân tử, vẫn bảo hộ Bạch Tuyết, Lãnh Dạ nương tay, vì dám mạo phạm như thế, chính là đáng đánh đòn!

      "Bây giờ cậu lập tức rời khỏi bàn ăn của tôi, nếu tôi kêu quản lý đem cậu đuổi ra!" Lãnh Dạ lạnh lùng , ngờ ăn bữa cơm cũng khó chịu như thế , kỳ thực, chủ yếu là bởi vì nhà hàng này thức ăn rất ngon, nên hiệu trưởng của Bạch Tuyết ,cũng mang theo người nhà tới dùng cơm lần .

      Bạch Tuyết tới cửa toilet, cũng vào, mà là ra cửa, vì thể ở trong này ăn cơm, vạn nhất hiệu trưởng nhìn thấy phiền toái!

      Bạch Tuyết tới bãi đỗ xe, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lãnh Dạ.

      Lãnh Dạ vừa nhìn là Bạch Tuyết gọi, cũng đoán được chuyện gì .

      "Lãnh Dạ, chúng ta thôi, em ăn nữa !" Bạch Tuyết , Lãnh Dạ đoán được khi Bạch Tuyết rời , cũng trở về ăn , thế là giúp kêu hai phân đóng gói mang .

      Chỉ chốc lát sau, Lãnh Dạ mang theo hai phân ớt trộn thịt bò ra, xa xa nhìn thấy Bạch Tuyết chán ngán thất vọng dựa vàotrong xe, rất đau lòng.

      Bạch Tuyết trong lòng cũng chịu nổi, bởi vì hai chữ tình nhân kia thủy chung làm cho khó chịu, cùng Lãnh Dạ có quan hệ thế nào? Kỳ thực biết, thế nhưng lại muốn thừa nhận là tình nhân của !

      "Lên xe." Lãnh Dạ mang theo giọng điệu ra lệnh , Bạch Tuyết ngoan ngoãn mở cửa xe tiến vào, vào trong xe ngửi thấy mùi vị mê người. .

      "Thơm quá." Bạch Tuyết bỗng nhiên có tinh thần tỉnh táo, vừa rồi còn bởi vì Khang Cốc mà khổ sở, lúc này liền bị mỹ vị hấp dẫn.

      "Ăn , nguội ngon ." Lãnh Dạ cầm ra tờ báo, đặt ở đùi Bạch Tuyết , chủ yếu là lo lắng làm rơi dầu mỡ lên người, sau đó lại đem phần ớt trộn thịt bò đưa cho Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết hài lòng nhận lấy, mở ra thấy mùi thơm mê người .

      "Em có thể ăn sao?" Bạch Tuyết lễ phép hỏi.

      "Đương nhiên." Lãnh Dạ mang kính râm lên, nổ máy xe.

      "Em biết gần đây tại sao lại trở nên rất tham, luôn luôn muốn ăn vài thứ, nên có thể em tham ăn hay ?" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi.

      "Thích ăn liền ăn, có cái gì tham mới tham, nhanh ăn , nguội ngon.",

      "Uh, cám ơn ." Bạch Tuyết gắp miếng ngửi chút, sau đó dùng tay bé hứng, lo lắng rớt, liền cẩn thận đem miếng ớt trộn thịt bò đưa đến bên miệng Lãnh Dạ .

      " ăn trước ." Lãnh Dạ lái xe, biết muốn ăn , nên lái xe rất ổn, thế nhưng, ngờ cư nhiên phải để mình ăn trước, mà là gắp miếng để cho ăn, hơn nữa còn là bón cho .

      Thế là, Lãnh Dạ giẫm phanh lại dừng lại.

      "Dùng miệng bón tôi ăn."

      "A?" Bạch Tuyết kinh hãi, Lãnh Dạ vừa cái gì? Dùng miệng bón ?

      "Nhanh lên chút." Lãnh Dạ kiên nhẫn .

      "Em ..." Bạch Tuyết giọng trả lời, khuôn mặt nhắn mắc cỡ đỏ bừng, đáng tiếc ớt còn chưa có ăn, mặt đỏ.

      "Tôi dạy cho em, Lãnh Dạ song , cầm lên chiếc đũa, sau đó gắp miếng ớt tương trộn thịt bò để tới bên miệng, cắn miếng, rồi dựa vào hướng Bạch Tuyết, sau đó tay lại đem đầu Bạch Tuyết ôm chầm kéo đến, mà Bạch Tuyết xấu hổ khuôn mặt nhắn như muốn rỉ máu, thế nhưng, có cách nào, bàn tay của Lãnh Dạ khống chế đầu của , nên đành phải chậm rãi mở miệng, ăn thịt bò trong miệng Lãnh Dạ, Bạch Tuyết cắn thịt bò dùng sức xé ra, rốt cuộc ăn vào, chỉ là trong miệng Lãnh Dạ cái gì cũng có, bởi miếng thịt bò đều tiến vào trong miệng Bạch Tuyết .

      Đây là lần đầu tiên Lãnh Dạ mớm cho người khác, có lẽ là bởi vì hoài nghi trong bụng Bạch Tuyết có sói con, có lẽ là Bạch Tuyết vô pháp thể thoát khỏi! Khiến tâm đóng băng lâu từng chút từng chút tan chảy.

      " cay, cay..." Bạch Tuyết phe phẩy cánh tay bé, cái miệng nhắn bị cay đỏ bừng, thế nhưng trong lòng chính là muốn ăn, mặc dù ngoài miệng cay đến chịu nổi!

      "Mau, uống nước cho đỡ." Lãnh Dạ đưa lên chai nước cho Bạch Tuyết.

      "Ừng ực ừng ực..." Bạch Tuyết liên tiếp uống vài ngụm.

      "Sợ cay liền nên ăn ."

      "Thế nhưng, thực ăn ngon, em còn muốn ăn!"

      "Em sợ bị dị ứng?" Lãnh Dạ hoài nghi hỏi.

      "Sợ! Thế nhưng, thực rất muốn ăn, hình như ăn trong lòng khó chịu!" Bạch Tuyết ủy khuất , cũng vì mình bỗng nhiên biến tham như thế liền khổ não!

      Bạch Tuyết xong gắp miếng tiếp tục ăn, bị cay liền chu cái miệng len.

      Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, kết luận suy đoán của mình là đúng. Ngoài ý muốn chính là, Bạch Tuyết ăn hết tròn hộp, cái miệng nhắn cay đỏ bừng, hai má cũng rất hồng .

      "Ăn ngon, thế nhưng rất cay!" Bạch Tuyết dùng khăn tay lau miệng .

      "Thích là được." Lãnh Dạ khóe miệng vừa kéo cười, tiếp tục lái xe, Bạch Tuyết cúi đầu dọn dẹp hộp , căn bản lại có chú ý Lãnh Dạ cười.

      "Phiền toái , có thể mang em bệnh viện ." Bạch Tuyết rất xin lỗi .

      " bệnh viện?" Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi, chẳng lẽ Bạch Tuyết cũng hoài nghi mình mang thai?

      "Uh, em ăn cay liền dị ứng, đến lúc đó nổi mụn, em lo lắng đến lúc đó dọa đến , cho nên em muốn hỏi bác sĩ có phải uống thuốc hay ?" Bạch Tuyết lo lắng đến tối nổi mụn, đến lúc đó Lãnh Dạ ghét bỏ của !

      "Uống thuốc? được --" Lãnh Dạ kiên quyết cự tuyệt, Bạch Tuyết hiểu, vì sao uống thuốc, phản ứng mãnh liệt như vậy?

      "Thế nhưng, em uống thuốc dị ứng, lại rất khó chịu, cũng dẽ nhìn, khiến bị dọa !" Bạch Tuyết bất đắc dĩ .

      "Yên tâm, dị ứng chắc chỉ là hồi bé bị thôi, tại em lớn , bị tiếp đâu."

      "Thế nhưng, em còn là lo lắng ..." Bạch Tuyết nghĩ đến hồi bé bị vậy đúng là ác mộng, bởi vì nổi mụn, mà bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, nên phải ngồi xổm ở cửa cả đêm, vừa lạnh vừa đói, nên sợ hãi phải người bị nổi mụn, mà là bị người ra ghét bỏ!

      Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết rất đau lòng!

      Hai mắt vô thần nhìn ra ngoài xe, trong lòng thào tự : trưởng thành, cũng lớn lên , rốt cuộc cũng trưởng thành, hồi bé sợ hãi, sợ hãi bị cha và mẹ kế \vứt bỏ, tại rốt cuộc rời cái ác mộng kia !

      Ác mộng?

      Kỳ thực, ác mộng mới vừa bắt đầu, thế giới của Bạch Tuyết, đặc sắc còn ở phía sau! Còn có người khăng khăng mực căn bản cũng phải là người, biết biết mình Lang toàn thân đầy lông như thế nào? Còn có sói con trong bụng nữa...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :