1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 100: Lãnh Dạ biến thân

      Người phụ nữ dưới thân trần chuồng chạy vào phòng vệ sinh, muốn nhìn xem vật đó có phải là bị mình làm đứt hay , liền tới phòng vệ sinh, ngồi xổm xuống nhìn vào trong xem sao?

      Kỳ quái là cái gì cũng có? ta thấy vậy liền gọi điện thoại đem người đàn ông hôn mê đến bệnh viện, còn chính mình cũng thuận tiện siêu xem sao, muốn nhìn xem trong tử cung có vật kia hay , nhưng vui mừng là cái gì cũng có.

      tại ta cũng tin tưởng ông trời trừng phạt bọn họ, nguyên lai họ là đôi đương vụng trộm, xem ra là lọt vào báo ứng .

      Ngay khi đôi nam nữ này bị đưa đến bệnh viện, Bạch Tuyết đẩy ra cửa phòng mà Lãnh dạ nằm, cũng khắc ấy khi Bạch Tuyết đẩy cửa, Lãnh Dạ cũng tỉnh, nhưng lại có động tĩnh gì, vẫn tiếp tục nhắm hai mắt lại, bởi vì tại chân thân, lại kịp biến thân, nên nhất thời biết làm thế nào đối mặt với Bạch Tuyết!

      Biết Bạch Tuyết nhát gan như thỏ, biết khi nhìn thấy có phản ứng thế nào?

      "A?" Bạch Tuyết nhàng a tiếng, đứng ở cửa vào, bởi vì nhìn thấy con đại cẩu trắng muốt nằm bò ở thảm, nên dám tới gần, lo lắng bị nó cắn, thế nhưng bộ lông tuyết trắng đó lại hấp dẫn .

      Bạch Tuyết đứng ở cửa chừng năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng rời , chạy vào phòng bếp, sau đó đem thứ ăn hôm qua và Lãnh Dạ ăn mang tới, lại lần nữa cẩn thận tới bên cạnh nó.

      "Mày có phải đói bụng hay ? Nơi này có ít thức ăn mày có muốn ăn hay ?" Bạch Tuyết chậm rãi ngồi xổm người xuống, đem khay nhàng để tơi bên miệng Lãnh Dạ, Lãnh Dạ có mở mắt ra, bởi mải suy nghĩ nếu như cho Bạch Tuyết biết là ai? Bạch Tuyết như thế nào?

      Bạch Tuyết nhìn thấy đại cẩu có động tĩnh gì, thế là cẩn thận đưa tay ra vuốt ve , ngón tay mảnh khảnh của chạm vào bộ lông tuyết trắng, rất chơn trượt, rất mềm mại.

      "Đừng sợ..." Kỳ thực, Bạch Tuyết trong lòng có điểm sợ hãi, lo lắng con đại cẩu này rất hung hãn, vạn nhất cắn người làm sao bây giờ? Còn lo lắng nó bị đói bụng, cho nên vẫn nhắm mắt lại.

      Ngay khi Bạch Tuyết hiếu kỳ, Lãnh dạ lại mở ra đôi mắt nhìn Bạch Tuyết.

      "A ——" Bạch Tuyết vốn ngồi xổm , thoáng cái ngã ngồi lên mặt đất, bởi vì con đại cẩu này rất đặc biệt, ánh mắt của nó là màu hồng , rất hồng, lông nó lại rất trắng, nhìn kỹ, trừ cái mũi màu đen, toàn thân tất cả đều là màu trắng, càng nổi bật đôi mắt màu hồng kia.

      Thấy Bạch Tuyết phản ứng như vậy, Lãnh Dạ dự liệu từ trước, ngờ vẫn là dọa sợ như vậy!

      Thế nhưng, chỉ là đôi mắt để sợ hãi như thế, giả như biết , có thể hay rời khỏi ?

      Lãnh Dạ chậm rãi đứng dậy, sau đó vung vẩy thân tuyết trắng, rất uy nghiêm nhìn Bạch Tuyết, nhát gan này, nên làm thế nào để tiếp thu việc đây?

      Bạch Tuyết nhìn đại cẩu đứng lên, ngờ nó lại cao như vậy, cái miệng nhắn liền hoảng hốt mở ra.

      "Mày mày đừng sợ, tao chỉ là mang cho mày ít thức ăn..." ràng là Bạch Tuyết rất sợ hãi, nhưng lại còn an ủi Lãnh Dạ đừng sợ, sau đó nhàng đem thức ăn đẩy đến gần Lãnh Dạ, ý là có thể ăn.

      Lãnh Dạ nhìn về phía Bạch Tuyết, lại nhìn nhìn mấy thứ đồ ăn thừa, ngửa đầu, lãnh ngạo xoay người ra ngoài. Bởi tại phải rời khỏi tầm mắt của Bạch Tuyết mới có thể biến thân, nếu lại hội dọa đến !

      "Này? Chờ chút, mày có phải thích dồ ăn này , tao có thể làm cho mày thứ khác ăn."

      Bạch Tuyết từ liền thích động vật, nhất là tiểu cẩu, chỉ khác là đây là con đại cẩu! Bất quá nhìn kỹ chút trông nó giống như là cẩu, giống như, giống như... Bạch Tuyết bỗng nhiên trợn to con mắt, lui về phía sau bước, chẳng lẽ đây là con sói? Ở đây tại sao lại có thể có động vật nguy hiểm như vậy, khiến lại dám phát ra thanh gì nữa, vừa rồi còn hi vọng nó rời , nhưng lúc này, lại hi vọng nó nhanh rời khỏi đây chút, bởi vì phát cái đuôi của nó căn bản phải là đuôi cẩu, mà rất giống là đuôi sói, và tại sao ở đây lại có thể có sói chứ?

      Nghĩ đến sói, Bạch Tuyết trán bắt đầu toát mồ hôi.

      Lãnh Dạ nghe thấy Bạch Tuyết gọi , thế nhưng, lúc này vì sao lại an tĩnh như vậy, phía sau cũng chút thanh nào, thế là quay đầu lại, liền cảm thấy đau lòng, nguyên lai sợ hãi, có lẽ nhìn ra con sói, chắc vừa rồi hẳn là coi thành cẩu! Tựa như năm mười bốn tuổi ấy!

      Bạch Tuyết vẫn là nhúc nhích nhìn con sói cách đó xa, lúc này tin chắc đây là con sói trắng, lo lắng cho mình biến thành bữa sáng của sói, chỉ có thể giữ yên lặng, tốt nhất là nên trêu chọc loài động vật nguy hiểm như vậy.

      Lãnh Dạ đau lòng nhắm mắt lại, rời !

      Bạch Tuyết nhìn con sói rời , cẩn thận hướng cửa đến, ghé cổ ra phía ngoài nhìn lại, xác định con sói có phải rồi hay . có nhìn thấy con sói đâu, liền bắt đầu hướng ngoài cửa ra, chuẩn bị nghiêm túc kiểm tra trong nhà chút, miễn cho con sói có rời , đến lúc đó lại ăn thịt mình khổ!

      Tất cả các phòng đều cẩn thận kiểm tra từng li từng tí lần, cái gì cũng thấy? Kỳ quái, tại sao có nhìn thấy Lãnh Dạ đâu? Bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi ở bên cạnh con sói có quần áo của Lãnh Dạ, tròng mắt trong nháy mắt tràn ngập sợ hãi, chẳng lẽ?

      Việc này!

      có khả năng!

      Cuống quít lấy di động, chuẩn bị gọi cho Lãnh Dạ, xem xem Lãnh Dạ có ở nhà hay , chỉ cần di động ở trong nhà hẳn đến công ty, như vậy có bị con sói ăn thịt!

      Trong lòng càng nghĩ càng lo lắng, sốt ruột đến nước mắt bắt đầu chảy ra, thể mất Lãnh Dạ, hẳn có việc gì!

      Điện thoại kết nối, ngoài ý muốn di động lại vang lên ở gian phòng cách vách , thấy vậy liền chạy như bay qua, chỉ hi vọng Lãnh Dạ ở trong phòng, chỉ là, đẩy cửa vào cái gì cũng có, phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có di động của Lãnh Dạ kêu vang.

      "Ô ô... Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... Ô ô..." Bạch Tuyết chân trần hướng cửa lớn đuổi theo, phải tìm được con sói kia, để xem chút nó tại sao lại ăn thịt người?

      Ngay khi Bạch Tuyết khóc chạy ra ngoài, vừa vặn đâm phải bức tường người, còn Lãnh Dạ tính ra bể bơi, ai biết nghe thấy tiếng di động vang, sau đó liền có tiếng khóc của Bạch Tuyết , cho nên mới phải sốt ruột hướng trong phòng đến, mới có thể đụng phải Bạch Tuyết khóc chạy ra ngoài.

      Bạch Tuyết đụng vào bức tường người ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Lãnh Dạ, người đàn ông khiến cho lo lắng vẫn còn sống, vừa rồi cho rằng Lãnh Dạ bị con sói ăn thịt rồi chứ!

      ra là sợ bóng sợ gió hồi.

      "Làm sao vậy?" Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, đau lòng hỏi.

      "Em nghĩ đến , em nghĩ đến bị..." Bạch Tuyết dám Lãnh Dạ bị sói ăn thịt, như vậy có vẻ vô lí, cho nên Bạch Tuyết nghĩ nghĩ vẫn là nên nữa.

      "Em nghĩ rằng tôi bị sói ăn mất sao?"

      " nhìn thấy con sói kia sao?"

      "Ừm, mỗi ngày đều nhìn thấy nó!" Lãnh Dạ có chút thương tâm, bởi vì ánh mắt của Bạch Tuyết rất sợ hãi khiến đau lòng! hi vọng sợ hãi , thế nhưng, nhìn ra lại rất sợ hãi!

      "Ở đây tại sao lại có thể có sói? Đó là động vật rất nguy hiểm ." Bạch Tuyết mặt còn vương nước mắt, lo lắng , bởi vì Lãnh Dạ mỗi ngày đều nhìn thấy, kia là có ý gì? Chẳng lẽ ở đây an toàn, lúc trước thường có sói lui tới?

      "Kia đích thực là con sói, nó ăn thịt người, bởi vì nó lâu có ăn người! Nó là tôi nuôi , nên liền ở căn nhà bên cạnh." Lãnh Dạ là cố ý như vậy, tính toán trước hết để cho Bạch Tuyết chậm rãi tiếp xúc với trân thân của , đợi sợ nữa, sau đó cho chân tướng. .

      " nuôi ? Tại sao lại muốn nuôi động vật nguy hiểm như vậy chứ?" Bạch Tuyết vẫn là rất lo lắng, bởi vì sói rất hung tàn.

      "Động vật? Tôi thích hai chữ này, sau này nên như vậy, nó có tên, gọi là Tuyết." Lãnh Dạ thích Bạch Tuyết mình là động vật, mặc dù chính là động vật tu luyện thành người, thế nhưng, muốn cùng Bạch Tuyết như nhau, cho nên mới có thể nỗ lực tu luyện như thế, tu luyện ngàn năm, mới có thể biến thành hình người .

      " Tuyết? Tên rất hay, lông của nó cũng rất trắng, giống như Tuyết đều đẹp."

      "Cũng giống như em vậy." Lãnh Dạ lo lắng , kỳ thực, chỉ tuỳ ý nghĩ ra cái tên này, bởi vì Bạch Tuyết, cho nên mới mới đặt tên cho chân thân của mình là Tuyết.

      Bạch Tuyết đơn thuần lại nghĩ ra được Tuyết chính là mình, mà còn tưởng rằng bởi vì con sói kia trông giống tuyết , cho nên mới gọi là Tuyết.

      "Tên của em, cha từng đây là năm đó lúc mẹ rời , hy vọng duy nhất chính là đặt tên em là Bạch Tuyết!"

      "Bà ấy rời khỏi em, vậy em có hận ?" Lãnh Dạ hỏi.

      Bạch Tuyết lắc lắc đầu, chưa bao giờ hận mẹ, mà luôn nhớ đến mẹ, bởi vì tin mẹ phải là người phụ nữ đứng mà người ta , tin mẹ là người tốt, mặc dù rời khỏi , Bạch Tuyết cũng tin mẹ là bị ép mới có thể như vậy!

      Nhưng mà, gần đây cảnh sát điều tra ra ba người bị tình nghi trong đó có Tuyết Hoa, và bà ta năm đó và Bạch Hàn cũng có đoạn tình , về sau đột nhiên biến mất biệt tích, cảnh sát bài trừ hai người bị tình nghi kia, tại người gọi là Tuyết Hoa đó chính là người duy nhất bị tình nghi.

      Cảnh sát đem tình của Bạch Hàn và Tuyết Hoa năm đó bí mật điều tra, kỳ quái chính là, có ai biết Tuyết Hoa ở đâu, cũng người nào biết Tuyết Hoa tên là gì? Thậm chí họ gì cũng biết!

      Tuyết Hoa chỉ là của nghệ danh mà thôi, nguyên lai năm đó Tuyết Hoa từ nông thôn đến trường, sau đó thi biểu diễn tính tình lại hoà nhã, nên được thăng cấp làm vai phụ diễn viên, đây cơ hội khó có được , ai cũng biết bà ta là tại sao biết Bạch Hàn? Ai cũng biết vì sao lại lại rời khỏi Bạch Hàn?

      Bà ta giống như tên của mình, Tuyết Hoa, cuối cùng hình như là Tuyết hóa , biến mất vô tung vô ảnh, có để lại dấu vết, cảnh sát tại bắt đầu bí mật theo dõi Bạch Hàn, hi vọng Bạch Hàn và Tuyết Hoa có liên hệ, cũng hi vọng tìm được đầu mối phá án.

      Cảnh sát vẫn cho rằng Tuyết Hoa là bị kích thích rời , sau đó lại che giấu, bắt đầu trả thù đàn ông.

      Nhất là nghe Tuyết Hoa rất xinh đẹp, như vậy những người phụ nữ như thế rất dễ bị người để ý dòm ngó , cho nên rất có thể gây án .

      ***

      Bạch Tuyết biết kia là con sói Lãnh Dạ nuôi dưỡng, trong lòng chỉ hiếu kỳ tại sao Lãnh Dạ lại nuôi sói ở nhà? Suy nghĩ chút vẫn là thấy rất nguy hiểm, bởi vì ràng nghe thấy Lãnh Dạ con sói kia lâu có ăn thịt người, như vậy là trước đây nó có ăn thịt người!

      "Tại sao lại muốn sói ở nhà?" Bạch Tuyết cẩn thận hỏi Lãnh Dạ.

      Chẳng biết rằng con sói này chính là người tại khăng khăng mực ! Nếu như Bạch Tuyết biết con sói và Lãnh Dạ là cùng người, chuẩn xác mà như thế nào đây?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 101: Sói con phát uy 1

      "Bởi vì nó phải con sói bình thường, sau này em biết ." Lãnh Dạ lãnh ngạo vào phòng ngủ, Bạch Tuyết giật mình nhìn bóng lưng của Lãnh Dạ, người đàn ông này cư nhiên cái gì cũng có mặc, hình như lại vừa từ bên ngoài tới?

      Chẳng lẽ ấy trừ thích ngủ loa thể, còn thích chạy lõa thể nưa sao?

      Thế nhưng đường đường là tổng giám đốc, lại rất có địa vị, tại sao có thể có loại thích đặc biệt này chứ?

      Bạch Tuyết rất hoang mang, kỳ thực, Lãnh Dạ vừa mới biến thân, còn chưa kịp mặc quần áo, cho nên mới bị Bạch Tuyết nhìn thấy thân thể xích lõa.

      Bạch Tuyết học , để cho Lãnh Dạ đưa mình , mà chính mình ngồi taxi , cũng vì Lãnh Dạ đưa học, trong lòng lại rất cao hứng, tối thiểu cần lo lắng đụng phải người quen!

      Khi học, Lâm Giang thỉnh thoảng liếc mắt cái vè phía bụng của Bạch Tuyết, bởi nào có tâm tình học, nếu như phải là vì muốn nhìn thấy Bạch Tuyết, ngồi ở chỗ này!

      Ai biết, Lâm Giang lại nghiên cứu bụng của Bạch Tuyết, bỗng nhiên.

      "A —— "

      Trong lớp học, Lâm Giang chợt che mắt hét to tiếng, còn Bạch Tuyết chuyên tâm nghe giảng bài quay đầu lại quan tâm hỏi.

      "Lâm Giang cậu làm sao vậy?" Bạch Tuyết nhìn thấy hai mắt nhắm nghiền, hình như là rất thống khổ?

      " biết, bỗng nhiên mắt đau quá!"

      Thầy giáo tới, nhìn chung quanh chút, có ong mật, sao có thể bỗng nhiên bị đau?

      Lâm Giang nghĩ muốn mở mắt ra, thế nhưng, tròng mắt đau căn bản thể động!

      "Bạch Tuyết, em trước đưa bạn học Lâm Giang ra ngoàixem xem có thể khá hơn hay ?" Thầy giáo lo lắng ảnh hưởng đến những bạn học khác học, thế là kêu Bạch Tuyết mang ra.

      Cái khác bạn học nữ khác đều hâm mộ Bạch Tuyết có thể cùng trai đẹp đơn độc tiếp xúc, kỳ thựcthầy giáo có ý gì khác, cũng bởi vì Bạch Tuyết và Lâm Giang ngồi cùng bàn, cho nên mới phải nhờ Bạch Tuyết đưa ra ngoài.

      Lâm Giang biết hai mắt của mình vì sao lại bỗng nhiên đau như vậy? Bất quá phát đây là cơ hội tốt, có thể cùng Bạch Tuyết đơn độc tiếp xúc lúc.

      "Bạch Tuyết, mình nghĩ nên về nhà trước, cậu cũng biết nhà tôi ở đâu, nên đưa tôi đưa trở về được ?" Lâm Giang lễ độ hỏi, Bạch Tuyết nhìn thấy mắt Lâm Giang đều chảy nước mắt, xem bộ dáng là có cách nào mở ra, thế là, đỡ Lâm Giang hướng nhà cậu ta đến.

      Nhà Lâm Giang cách trường học rất gần, năm phút đồng hồ đến nơi.

      Bạch Tuyết để Lâm Giang ngồi vào sô pha, sau đó xuống lầu đem bác sĩ ở bên dưới lên, giúp Lâm Giang nhìn xem trong mắt có phải có gì trong mắt hay ?

      Sau khi Bác sĩ kiểm tra xong liền lắc đầu, bởi vì cái gì cũng có thấy, mắt lại rất đỏ, bác sĩ liền đề nghị Lâm Giang bệnh viện.

      Bạch Tuyết cũng định đưa Lâm Giang bệnh viện, thế nhưng Lâm Giang , nghỉ ngơi chút tốt rồi, bởi vì có pháp lực, chờ Bạch Tuyết rồi, là có thể trị hai mắt của mình.

      Hơn nữa Lâm Giang hoài nghi mắt của bỗng nhiên đau và bụng của Bạch Tuyết có quan hệ, lúc đó cũng là bởi vì ở nhìn lén bụng của Bạch Tuyết, kết quả mắt bỗng nhiên kịch liệt đau đớn, chẳng lẽ là Lang Vương ở bụng Bạch Tuyết làm ma pháp, cho nên mới như vậy.

      Bạch Tuyết vào phòng bếp đun chút nước sôi, nhưng mà, lúc này, Lâm Giang chậm rãi ngẩng đầu, nỗ lực mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn bóng lưng Bạch Tuyết, theo trong con ngươi bắn ra hai đạo hàn quang, người phụ nữ này thế nào nhìn cũng giống như là bị Lang Vương động tay chân, bởi toàn thân chút tia sáng nào, nếu như bị Lang Vương làm ma pháp, thân thể hẳn ít tia sáng, thế nhưng, Bạch Tuyết lại có.

      Trừ người Bạch Tuyết có khí ra, có tia sáng, Lâm Giang gần đây cảm thấy được người Bạch Tuyết có khí, cho rằng đó là là khí của Lang Vương truyền cho Bạch Tuyết, bởi vì bọn họ kết hợp, cho nên Bạch Tuyết có khí là rất bình thường.

      Kỳ thực, người Bạch Tuyết có khí, cũng phải như Lâm Giang nghĩ, Lãnh Dạ rất Bạch Tuyết, sao có thể để Bạch Tuyết dính vào khí, như vậy Bạch Tuyết rất dễ tổn thương thân thể!

      Lúc này, trong bụng của Bạch Tuyết ở khai bàn bạc.

      Sói con thứ nhất: "Mẹ tại sao muốn giúp đỡ tên bại hoại này chứ! chỉ là con sói đê tiện vô sỉ mà thôi!"

      Sói con thứ hai: "Mẹ là con người, với chúng ta giống nhau, chúng ta có thể nhìn thấy chân thân của , thế nhưng, mẹ nhìn thấy, ở trong mắt mẹ, tên sói thối tha này là người, còn là bạn học của mẹ, cho nên mẹ mới có thể giúp đỡ ."

      Sói con thứ ba: "Nếu chúng ta giúp me nhìn thấy chân thân của con sói xấu xa này?"

      Nghe sói con thứ ba đề nghị, nháy mắt trong bụng Bạch Tuyết liền an tĩnh, bọn họ là suy tư, bởi vì đây là vấn đề rất nghiêm túc, chủ yếu là lo lắng mẹ bị dọa sợ!

      Thế nhưng, nhìn mẹ nghiêm túc chiếu cố con sói này, bọn họ cam lòng, thế là.

      Lâm Giang thu hồi cái nhìn nguy hiểm vào Bạch Tuyết, đều do pháp lực còn thấp, nếu nhất định có thể nhìn thấu Bạch Tuyết.

      Mấy năm nay khổ tâm tu luyện là vì muốn đánh bại Lang Vương, chỉ là, mới tu luyện được năm trăm năm, Nhưng mà Lang Vương tu luyện được ngàn năm, nên pháp lực của giết được Lang Vương, xem ra lần này nhất định phải nghĩ cách. Nếu vẫn thua bởi Lang Vương.

      Lâm Giang bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giết Lang Vương, sau đó lấy kim đan, đến lúc đó pháp lực của chính mình liền tăng lên, đem Bạch Tuyết mang theo, cả ngày lẫn đêm bị cùng vui vẻ.

      Bạch Tuyết trước mắt xác thực khiến Lâm Giang động tâm, làm vô số lần nghĩ muốn , thế nhưng, như vậy liền vĩnh viễn chiếm được tâm của Bạch Tuyết, hi vọng tương lai người phụ nữ này cam tâm tình nguyện ở cùng , mà phải bị buộc bất đắc dĩ.

      Kỳ thực, giả như Lâm Giang ép buộc Bạch Tuyết, đến lúc đó người bị thương còn biết là ai đâu!

      Lâm Giang vạn lần nghĩ tới ở trong bụng Bạch Tuyết có ba tiểu sói con so với Lang Vương còn khó đối phó hơn.

      Mặc dù ba tiểu sói con mới tới đến thế giới này, hơn nữa bọn họ bây giờ chỉ như mấy hạt tròn tròn, nhưng chỉ có chính bọn họ biết bọn họ vì sao thần kỳ như vậy, bởi vì bọn họ chờ đợi ngày này từ rất lâu, đừng xem bọn họ bé nhưng pháp lực của bọn họ cũng vượt qua cha mình.

      Bọn họ sở dĩ lợi hại như vậy bởi vì bọn họ là linh đồng chuyển thế, mới có thể có pháp lực vô biên. Nhưng mà bọn họ đầu thai trong bụng Bạch Tuyết chính là định trước .

      Lâm Giang bị trong bụng Bạch Tuyết thương tổn đến mắt, điều này làm cho càng muốn có kim đan, chỉ cần lấy được kim đan trong bụng Lang Vương, liền so với Lang Vương còn muốn lợi hại hơn, đến lúc đó cũng cần dựa vào tên Đại Vương ngốc kia, có thể uy phong trở thành Đại Vương, còn có hậu cung tùy hưởng dụng.

      Nghĩ tới những thứ này, Lâm Giang có động lực chiến đấu, cùng Lang Vương đấu trăm năm , trừ lúc nào , vậy nên Bạch Tuyết này, phải chiếm được, tranh thủ khiến Lang Vương bị đả kích.

      "Bạch Tuyết, cám ơn chiếu cố tôi." Lâm Giang cảm ơn .

      "Khách khí cái gì, chúng ta là bạ học, vả lại mắt của cậu tại rất bất tiện." Bạch Tuyết quay đầu lại nhìn Lâm Giang, xem ra tối hôm nay có cách nào làm đồ ăn , thế là, chuẩn bị cho nấu cơm cho tốt, sau đó rời .

      còn phải về nhà nấu cơm cho Lãnh Dạ nữa, nghĩ đến làm cơm cho Lãnh Dạ ăn, trong lòng liền vô cùng hạnh phúc, có thể cùng ăn cơm với người mình , hơn nữa còn ngủ cùng nhau, trong lòng liền ngọt như mật . Mặc dù biết mình ở trong lòng Lãnh Dạ mình thế nào, thế nhưng, chỉ cần hề bị cha bức bách xã giao cùng người khác, thà rằng cứ yên lặng ở bên Lãnh Dạ, thân thể của chỉ cho mình , muốn bị người nào khác chạm vào!

      Bạch Tuyết bỗng nhiên thấy cảm giác giống vợ chồng mới cưới, mặc dù còn , thế nhưng, cũng trải qua nhiều chuyện, cho nên ý tưởng của và quan niệm này bắt đầu trở nên thành thục.

      "Bạch Tuyết, là bằng hữu tốt nhất của tôi." Lâm Giang , vẫn như cũ nhắm mắt lại, dám mở, bởi vì chỉ cần mắt vừa mở liền đau vô cùng, cho nên nhìn thấy Bạch Tuyết bởi vì nghĩ đến Lãnh Dạ mà len lén cười, nếu nhất định khó chịu.

      "Cậu ở đây có người thân sao?" Bạch Tuyết nhìn Lâm Giang hỏi, đúng vậy, nơi này là lần thứ hai đến, nhưng vì sao chỉ có mình cậu ta ở?

      " có!" Lâm Giang cúi đầu, biểu rất khổ sở, Bạch Tuyết bỗng nhiên hình như hiểu, chẳng lẽ cha mẹ cậu ta đều mất, đáng thương!

      Mặc dù người nhà Bạch Tuyết , thế nhưng còn có người mẹ chờ tìm, cho nên Bạch Tuyết cảm giác mình cũng độc.

      bỗng nhiên đồng tình với Lâm Giang!

      "Đừng khổ sở, sau này cậu có thể xem tôi trở thành người thân, có chuyện cần giúp, cậu có thể cho tôi biết."

      "Cám ơn , sau này chính là người thân của tôi, vậy tôi có thể thường xuyên cùng chuyện phiếm sao?" Lâm Giang trong lòng rất đắc ý, ngờ Bạch Tuyết dẽ lừa như vậy.

      "Đương nhiên, chỉ cần tôi có thời gian là có thể." Bạch Tuyết cười , bỗng nhiên tìm được người giống mình, đều có người nhà thương.

      Bạch Tuyết tiếp tục làm cơm.

      Lâm Giang chuẩn bị vào nhà vệ sinh.

      "A —— "

      Bạch Tuyết nghe thấy kêu to, vội vội vàng vàng chạy đến, kết quả nhìn thấy Lâm Giang nằm bò mặt đất.

      "Sao ngoan ngoãn ngồi ở sô pha, lại muốn chạy loạn?" Bạch Tuyết dìu Lâm Giang dậy.

      "Tôi, tôi, tôi..." Lâm Giang ấp a ấp úng nên lời giống như đứa tre ngượng ngùng, kỳ thực, nội tâm là lão tinh, đều sống năm trăm năm, nên rất giảo hoạt.

      "Cậu muốn làm gì? Tôi giúp cậu." Bạch Tuyết đỡ dậy hỏi.

      "Cái này, cậu giúp tôi được, cậu giúp tôi được..." Lâm Giang tiếp tục ra sức diễn kịch, kỳ thực, quỷ kế của sớm bị sói con trong bụng Bạch Tuyết nhìn thấy, chỉ là sói con còn đợi thời cơ giáo huấn .

      Chờ đợi thời cơ, chủ yếu là vì để cho mình bại lộ quá sớm, cho nên bọn họ đợi cơ hội giáo huấn.

      "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Bạch Tuyết lại hỏi. Bởi vì bọn họ là bạn học, nên Bạch Tuyết ở trước mặt Lâm Giang cũng có gì lo lắng.

      "Tôi tôi muốn di nhà vệ sinh chút!" Lâm Giang biểu giống như bị Bạch Tuyết hỏi nên bất đắc dĩ .

      "À? Để tôi đưa cậu đến phòng vệ sinh, còn cậu cẩn thận vào." Bạch Tuyết đỡ Lâm Giang, sau đó hai người hướng phòng vệ sinh đến.

      Lâm Giang vào trong, lắng nghe bên ngoài, phát Bạch Tuyết có rời , xem ra là muốn đỡ trở về chỗ đó. Lúc này, cảm giác cố gắng của mình rốt cuộc có ít tiến triển, tối thiểu sau này có thể quang minh chính đại tìm Bạch Tuyết chuyện phiếm, đây là chính miệng ra, muốn coi là người thân, như vậy chuyện này sử lí tốt.

      "A ——" trong phong vệ sinh lại lần nữa truyền đến tiếng sói tru, Bạch Tuyết thể vào, cho là lại ngã sấp xuống . Kỳ thực, lần này so với mắt còn muốn thảm!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 102: Sói con phát uy 2
      "Lâm Giang? Lâm Giang? Cậu sao chứ?" Bạch Tuyết đứng ngoài cửa lo lắng gọi.

      " được vào, được vào ——" Lâm Giang thét lên.

      "Tôi vào, tôi vào, nhưng cậu sao chứ?"

      "Tôi, tôi rất tốt! ! ! !" Lâm Giang khóc ra nước mắt , dù thế nào cũng là lang tu luyện năm trăm năm, lại có ngày chật vật như vậy, lại còn mất mặt trước người mình thích nữa! Thực là xui xẻo!

      Nguyên lai Lâm Giang định tiểu, nhưng khóa kéo lại bị hư, thế nào cũng kéo ra!

      Kéo ra còn chưa tính! Đến việc tiểu tiện còn khống chế được, rốt cuộc là vì sao a?

      tự nhận là mình có năng lực kiềm chế, vì sao lại tè ra quần? Bi ai còn ở phía sau nữa!

      tiểu ra quần, vì sao khóa lại kéo xuống được, , thế nhưng vừa nãy vì sao kéo ra?

      Thế là, Lâm Giang mới có thể thử kéo khóa lại xem có được hay ? Cho nên kéo lên kéo xuống mấy cái, ai biết bi kịch xảy ra, kẹp đến vật nên kẹp chứ !

      Hơn nữa còn là kẹp lấy rất mạnh, mà lại nhớ mình có dùng sức, vì sao kẹp lại đau như thế? biết vật đó còn dùng được hay ? Bởi đau đến cả người phát run.

      Bạch Tuyết đứng ở ngoài cửa lo lắng chờ Lâm Giang ra ngoài, thế nhưng với bộ dạng giờ, mắt đau muốn chết, phía dưới cũng đau muốn chết! Hơn nữa còn ướt cả quần!

      "Lâm Giang cậu xong chưa?" Bạch Tuyết nhìn nhìn thời gian, còn sớm, còn phải chuẩn bị về , bởi vì Lãnh Dạ sắp tan việc, nếu quay về làm cơm chiều trễ!

      "Em lại chịu nổi tịch mịch nữa sao, cư nhiên lại chạy đến nhà quyến rũ tên hỗn đản này? Hư? Lại còn thể chờ đợi được canh giữ ở cửa nhà vệ sinh sao!" Thanh lạnh lùng bỗng nhiên theo phía sau Bạch Tuyết truyền tới.

      "A ——" Bạch Tuyết bị giọng phía sau dọa kêu to, bởi vì vừa ràng chỉ có mình đứng ở chỗ này, bỗng nhiên lại truyền ra giọng , còn là của giọng của Lãnh Dạ, người đàn ông này thực là chỗ nào cũng vào được? Lại còn có chìa khóa nhà Lâm Giang nữa sao?

      Lâm Giang nghe thấy Bạch Tuyết kêu to tiếng, đỡ tường, lần mò ra, bởi vì vẫn lo lắng Bạch Tuyết có chuyện, vả lại còn là mục tiêu để thắng Lang Vương, thế nhưng, trong lúc này vẫn là hi vọng Bạch Tuyết sao , nên bị thương.

      Lâm Giang mắt vẫn là tốt, lại dám mở, liền đỡ tường ra, sau đó hướng vị trí Bạch Tuyết vừa đứng tìm . Lãnh Dạ nhìn thấy Lâm Giang hướng Bạch Tuyết giơ móng vuốt sói, thế là, cấp tốc đứng ở phía trước Bạch Tuyết, đem Bạch Tuyết ngăn ở phía sau.

      Lâm Giang mò lấy thân thể của Lãnh Dạ, thuận thế lùi tay về, bởi cảm giác được Lãnh Dạ đến, hơn nữa Bạch Tuyết vừa kêu to sợ hãi hẳn là nhìn thấy Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất dọa sợ, biết Bạch Tuyết có chuyện , cũng yên tâm.

      "Hóa ra lại thích xông vào nhà hợp pháp như vậy, chỗ này của tôi chào đón khách mời mà đến! Mời ra." Lâm Giang biết mình tại rất chật vật, mắt đau, phía dưới đau, quần còn ướt! Cho nên mới phải to gan hạ lệnh đuổi khách.

      "Tuyết nhi, em ra bên ngoài chờ tôi, tôi có lời phải với vị đại soái ca này." Lãnh Dạ nhìn về phía Bạch Tuyết, lạnh lùng , muốn cùng Lâm Giang đơn độc chuyện, cho nên mới đem Bạch Tuyết đuổi .

      "Lâm Giang cậu sao chứ?" Bạch Tuyết nhìn thấy Lâm Giang chật vật, cảm giác bỏ lại như thế được tốt, cho nên hi vọng Lâm Giang tha thứ .

      "Bạch Tuyết ra ngoài , tôi sao, cám ơn tới chiếu cố tôi, ngày mai gặp lại." Lâm Giang khẽ cười cười với Bạch Tuyết , Bạch Tuyết nhìn thấy rất áy náy, thế nhưng vừa hận Lãnh Dạ có thông cảm gì cả, Lâm Giang đều thảm như vậy , cư nhiên mặc kệ, thực là nhẫn tâm!

      Đồng thời, lại có nghĩ mình thích người như vậy, còn hãm sâu trong đó! Cho nên mới thấy Lãnh Dạ gì nghe nấy.

      Bạch Tuyết ra , Lãnh Dạ từ xuống dưới quan sát Lâm Giang.

      "Xem ra cậu đối với người phụ nữ của tôi đến trình độ tẩu hỏa nhập ma?"

      Lãnh Dạ rất tò mò, như thế nào cũng là giới, sao có thể khiến cho mình chật vật như thế? Chẳng lẽ là vì giành được đồng tình của Bạch Tuyết, mà cố ý như vậy?

      " tại là người phụ nữ của có phải còn sớm hay ?" Lâm Giang khuất phục .

      "Hừ —— bây giờ mỗi ngày tôi đều ở thân thể Bạch Tuyết, ra vào thân thể của ấy, cậu là sớm hay muộn?" Lãnh Dạ rất khí thế .

      "?" Lâm Giang ngờ Lãnh Dạ ra lời vô sỉ như vậy, kỳ thực, Lãnh Dạ biết tại có người thứ ba ở đây, cho nên mới như vậy, bọn khi bọn họ còn là động vật, việc này đối với bọn đều là sinh sôi nảy nở đời sau, cho nên Lãnh Dạ mới có thể ràng như thế, cũng là vì muốn cho Lâm Giang biết Bạch Tuyết là của , khiến Lâm Giang tốt nhất nên hết hy vọng, đừng đánh chú ý lên Bạch Tuyết nữa!

      "Cậu

      Vẫn là soi gương , xem kỹ tại với bộ dạng này, Bạch Tuyết thích cậu?" Lãnh Dạ vẫn là hiểu Lâm Giang vì sao khiến cho mình chật vật như thế, lại còn tè ra quần!

      " cần nhắc nhở! Chỉ cần Lanh Vương vĩ đại ở sau lưng ám hại, ta liền A di đà phật !" Lâm Giang bắt đầu hoài nghi mình xui xẻo, là Lãnh Dạ ở sau lưng giở trò xấu?

      "Ám hại? Ha ha... Chính cậu nghĩ đến phụ nữ mà tè ra quần, chẳng lẽ tôi còn có thể giữ cho cậu tiểu sao?" Lãnh Dạ cho rằng đây chỉ là chò đùa, đồng thời cũng rất buồn cười!

      "Chẳng lẽ có ở sau lưng tính kế tôi?" Lâm Giang vẫn là chưa tin Lãnh Dạ có tính kế , như thế nào cũng tu luyện năm trăm năm, sao có thể ngốc như vậy tè ra quần? Còn có ánh mắt của ràng chính là bị bụng của Bạch Tuyết thương tổn!

      "Buồn cười, tôi Lang Vương đối với cậu cần giở thủ đoạn?Mà công khai cùng cậu so đo."

      Lâm Giang hơi nhìn về phía Lãnh Dạ, trông giống như là dối, thế nhưng rốt cuộc là ai hại ? Vì sao tại hai mắt của vẫn còn đau, vừa nãy trong nhà vệ sinh cũng dùng pháp thuật thử qua, thế nhưng có dùng được!

      "Rốt cuộc là ai?" Lâm Giang khỏi bày tỏ ý nghĩ trong lòng.

      Lãnh Dạ bỗng nhiên có hứng thú, chẳng lẽ Lâm Giang biến thành như vậy phải là vì giành được đồng tình của Bạch Tuyết? Mà là có chuyện khác?

      "Cậu vẫn là tự cầu nhiều phúc ! Làm quái phải giữ khuôn phép làm quái, nên đến cũng muốn làm."

      " có tư cách gì mà giáo huấn tôi, chắc chắn chuyện này cũng có liên quan đến !" Lâm Giang phục .

      Lãnh Dạ còn muốn điều gì? Thế nhưng miệng hơi giật giật, lại cũng ra!

      "Người phụ nữ của tôi còn ở bên ngoài chờ tôi về nhà, tôi thấy cậu vẫn là thay quần , dù sao tuổi tác cũng , lại tè ra quần hình như rất nên!" Lãnh Dạ bất đắc dĩ , khóe miệng vừa kéo, xoay người rời khỏi .

      ra khỏi nhà Lâm Giang, Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết ngồi ghế ở bên cạnh thang máy, xem ra có chút bất an.

      Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ tới, đứng dậy tiến lên đón.

      "Về nhà." Lãnh Dạ chỉ vậy liền ấn thang máy .

      Bạch Tuyết muốn giải thích, bởi vì tin Lãnh Dạ tin tưởng mình! Vẫn cho rằng thích quyến rũ đàn ông, vừa rồi còn sốt ruột chờ Lâm Giang ở cửa nhà vệ sinh, bị Lãnh Dạ nhìn thấy màn kia chắc chắn tin lời giải thích!

      Trong thang máy, Lãnh Dạ hai bắt chéo ở sau lưng, Bạch Tuyết đứng phía sau, lời, cẩn thận phỏng đoán Lãnh Dạ định phát tiết giận giữ như thế nào, nhìn ra, người đàn ông này rất bá đạo, chỉ cần là người của xem ra cho phép người khác tiếp xúc! Vậy có phải hay sau này thể cùng mấy bé trai chuyện phiếm ?

      "Vì sao lời nào?" Lãnh Dạ chuyện, phá vỡ yên tĩnh.

      "Em, em tin sao?" Bạch Tuyết thăm dò hỏi.

      "Em làm sao biết tôi có tin hay ?" Lãnh Dạ phản ứng ngoài dự liệu của Bạch Tuyết, vốn tưởng rằng lại bị hung hăng dằn vặt trận, xem ra lần này lại muốn bình tĩnh giải quyết chuyện này.

      "Nga, là như vậy, hôm nay Lâm Giang bỗng nhiên mắt bị đau, nên em đưa cậu ấy trở về, sau đó đó cậu ấy muốn vào nhà vê sinh, thế nhưng thấy lắm, nên em liền đưa cậu ấy đến cửa, sau đó cậu ấy ở bên trong kêu to, cuối cùng lại tới!" Bạch Tuyết đơn giản đem chuyện xong.

      "Ừ." Lãnh Dạ chỉ ừ tiếng, sau đó trong thang máy lại an tĩnh.

      Lãnh Dạ suy nghĩ, vừa biểu tình của Lâm Giang, mặc dù lúc đó mắt mở ra được, thế nhưng, mặt ràng toát ra thảm như vậy là bị người ám hại, , ai có thể ám hại ?

      Trừ có con tác quái?

      Nhưng vì sao vừa rồi vào lại có phát khí khác, mà trong phòng chỉ có mùi của Lâm Giang.

      Chẳng lẽ?

      quay đầu nhìn về phía bụng của Bạch Tuyết, ánh mắt rất sắc bén, rất nhạy cảm, mang theo thăm dò, mang theo nghiên cứu...

      " nhìn cái gì?" Bạch Tuyết bị ánh mắt Lãnh Dạ dọa đến, chẳng lẽ ở trong thang máy lại muốn , vì sao lại nhìn chằm chằm vào hạ thân mình như vậy?

      Bạch Tuyết tự nhiên che bụng khó xử.

      "Lấy tay ra." Lãnh Dạ ra mệnh quát, biết , có phải Bạch Tuyết có thai hay ?

      lát sau, hoang mang quay đầu.

      Vì sao?

      Vì sao?

      hiểu hỏi ngược lại, vì sao thể nhìn thấy bụng của Bạch Tuyết?

      Trước đây ở giới, khi có phi tử mang thai đều nhìn thấy sói con lớn lên, bởi vì có pháp thuật, có thể nhìn thấu bên trong bụng, phàm là đều có thể làm như vậy?

      Thế nhưng, Lãnh Dạ lại thể nhìn thấy bụng của Bạch Tuyết!

      Đây rốt cuộc là vì sao?

      rất hiểu!

      Lãnh Dạ vẫn là xem điểm, muốn biết Bạch Tuyết có mang thai hay ? Có thể hỏi Bạch Tuyết có đến đại di mụ khay a.

      Thế nhưng, tư duuy cũng nhẵn nhụi bỏ xót, giống như Bạch Tuyết là người rất cẩn thận, thế nhưng đến chuyện này cũng lờ , bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có chút đáp ứng xuể!

      Bạch Tuyết cũng tưởng mình bị áp lực quá lớn, cho nên mới bị chậm lại, trước đây từng có loại tình huống này, bởi vì thành tích học tập nên áp lực lớn, nên đại dì mụ cũng bị lùi lại tháng, cũng chính là hai tháng mới tới lần.

      ", nếu như muốn, về nhà em cho có được ?" Bạch Tuyết cho rằng Lãnh Dạ ở trong thang máy nghĩ muốn mình, cho nên thương lượng với Lãnh Dạ nên về nhà!

      Lãnh Dạ đưa lưng về phía Bạch Tuyết, nghe thấy Bạch Tuyết vậy, khóe miệng vừa khéo cười, chỉ là Bạch Tuyết nhìn thấy, mà Bạch Tuyết cũng chưa bao giờ thấy Lãnh Dạ cười qua, bởi cũng biết là cái lãnh khốc, có lẽ loại người này cũng thích cười!

      Bạch Tuyết cũng ôm hy vọng gì, chỉ cần Lãnh Dạ tức giận là được!

      "Nhớ kỹ lời em vừa , về nhà đem mình tắm giửa , nằm dài giường chờ tôi." Lãnh Dạ mặt đỏ tâm nhảy .

      "Vâng." Bạch Tuyết xấu hổ vâng tiếng, sau đó khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Về đến nhà, Bạch Tuyết có sốt ruột làm cơm, bởi còn nhớ lần trước mình muốn làm cơm, Lãnh Dạ muốn ăn trước mình trước, cho nên lần này vẫn là tự giác chút !

      Bạch Tuyết cầm lấy áo choàng tắm, trực tiếp vào phòng tắm, sau đó cấp tốc đem tự mình tắm rửa , bởi vì lo lắng chậm chạp, Lãnh Dạ tiến vào, mà lại muốn ở trong phòng tắm bị làm vậy, cho nên tắm rất nhanh, sau đó lại ngoan ngoãn nằm ở giường.

      Lãnh Dạ tới, cởi ra áo choàng tắm của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết lại thấy kì lạ , trước đây Lãnh Dạ đều đè lên người
      , lần này vì sao lại trở nên ôn nhu như vậy?

      Chỉ thấy Lãnh Dạ nhìn chằm chằm bụng Bạch Tuyết rất lâu, sau đó xoa xoa.

      Lãnh Dạ thử nhìn bằng mắt lại nhìn thấy bên trong, sau đó lại dùng tay của mình để cảm xúc bên trong có tiếng tim đập của sói con hay , kỳ quái chính là cũng có cảm giác được khác thường.

      có chút thất vọng, chẳng lẽ lâu như vậy, Bạch Tuyết cũng có mang thai!

      còn quá ?

      Hay là cùng kết hợp thể có đứa ?

      Thế nhưng, khi có đứa , biết và con người kết hợp sinh ra là người hay là ?

      Lãnh Dạ cũng hoang mang, mặc dù pháp lực cao thâm, thế nhưng, phải thần tiên, phải vạn năng , cho nên mực nỗ lực, nỗ lực tu luyện, hi vọng có ngày có thể thành tiên.

      Lãnh Dạ mấy năm nay vẫn nghiêm túc tu luyện, hi vọng có ngày có thể tu thành chính quả.

      Năm đó Mẫu đơn tiên tử đem kim đan để lại giới, liền hi vọng tương lai bọn họ tu luyện thành chính quả, đắc đạo thành tiên.

      Bạch Tuyết càng hiểu chính là, Lãnh Dạ có đem mình ăn, mà xoay người hướng bên cạnh đến.

      "Em làm cơm chiều , tôi hồi xuống ngay."

      "Vâng." Bạch Tuyết có thất vọng, chỉ là hiểu, Lãnh Dạ là có tâm sao? Vì sao nghiên cứu bụng của xong lại có tiếp tục?

      Bạch Tuyết mặc quần áo xuống lầu .

      Lãnh Dạ châm điếu thuốc, ngồi ở trước giường, nhìn ra bên ngoài, đường phố mở đèn nê ông, thích ban đêm bật đèn, nhưng vì Bạch Tuyết bắt đầu thói quen đêm tối mở đèn, vì cho Bạch Tuyết kinh hoảng, gần đây có lại dùng pháp thuật đem quần áo của cởi ra, mà đều dùng tay xé rách, vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ vì nỗ lực khống chế chính mình sử dùng pháp thuật,ên pháp thuật mới yếu ?

      Nếu vì sao mắt nhìn nhạy ?

      Lãnh Dạ và Lâm Giang, còn có Cung Hàn đều cũng vậy, cũng đều cho là mắt mình nhìn nhạy.

      Bọn họ đều muốn nhìn thấu bụng của Bạch Tuyết , nhưng cái gì cũng nhìn thấy!

      Mà càng nhìn thấy, lại càng nghĩ biện pháp muốn nhìn thấy, cho nên Lãnh Dạ mới có thể trước hết để cho Bạch Tuyết xuống lầu làm cơm, mà ngồi ở trước giường nghĩ biện pháp.

      Nếu như phải trong bụng Bạch Tuyết có thai, rốt cuộc là ai đem Lâm Giang chỉnh được thảm như vậy?

      Nhưng mà, ba con sói con lúc này ở trong bụng Bạch Tuyết lại bàn luận.

      Sói con số : "Cái tên bại hoại kia thiếu chút nữa bị kẹp hỏng, chỉ tiếc mói bị kẹp miệng ấm trà, tính ra lại gặp may mắn!"

      Sói con số hai: "Cái gì mà miệng ấm trà?"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 103: Sau lưng giở trò quỷ

      Sói con số ba: "Đương nhiên là ấm trà để uống. "

      Sói con số : "Cái gì mà uống trà , là thứ cha dùng để bắt nạt mẹ, chính là là nơi dùng để tiểu, hai người thực là phiền phức! Này cũng hiểu!"

      Sói con số ba: " như vậy và nhị vương tử sau này cũng có ấm trà nha?"

      Sói con số : "Đó là đương nhiên, cha cho chúng ta nhiều hơn cục thịt, còn em có?"

      Sói con số ba: "Hừ —— ai thèm có cái đấy chứ, người ta là công chúa, tương lai giống mẹ đều xinh đẹp, mới giống hai người nhiều thêm cục thịt, khó coi chết được!"

      Bạch Tuyết nấu cơm, nhưng lại biết trong bụng của mình có bao nhiêu náo nhiệt.

      ***
      Lãnh Dạ vẫn nhớ lại biểu tình của Lâm Giang hôm nay, phát rất nhiều điểm khả nghi.

      Lâm Giang là Pháp Vương có pháp thuật, để cho mình chật vật như vậy, mà bọn họ là địch nhân, khi ở trước mặt địch nhân chật vật như vậy là thua ba phần khí thế, cho nên nhất định có người ở sau lưng giở trò quỷ, hoặc là có sau lưng giở trò quỷ?

      Thảo nào Lâm Giang ở sau lưng ám hại?

      Xem ra ngoại trừ , lúc đó còn có kẻ khác ở đấy, thế nhưng vì sao chút phát nào?

      Là mình pháp lực đủ, hay là đối phương giấu cao thâm?

      Bạch Tuyết làm xong bữa tối, đem phần xương sườn để ra ngoài, đặt ở bên cạnh.

      Lãnh Dạ xuống, nhìn thấy xương sườn bên cạnh rất tò mò, chẳng lẽ bọn họ muốn phân bàn ăn?

      Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ nhìn vào xương sườn, liền giải thích.

      "Những thứ kia là cho Tuyết ăn."

      "Hả?" Lãnh Dạ có chút giật mình, phải rất sợ sói sao , sao lại còn muốn cho xương sườn, là kì lạ.

      "Nó có thể ăn thịt người hay ?" Bạch Tuyết hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      " , em làm xương sườn ăn ngon như vậy, nó sao có thể ăn thịt người, thịt người ngon!" Lãnh Dạ ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, biểu tình bình thản trả lời Bạch Tuyết.

      "À, may, em muốn đưa cơm cho nó." Bạch Tuyết thở phào nhõm , Lãnh Dạ bất ngờ, ngẩng đầu, lãnh mâu nhìn Bạch Tuyết, muốn đưa cơm? Có lầm hay , ngày đó ràng sợ đến phát run, chẳng lẽ hôm nay sợ sao?

      "Em sợ nó ăn em sao?" Lãnh Dạ hỏi.

      " phải ăn thịt người sao?"

      "Thế nhưng trông em vừa trắng lại non mềm như vậy có thể rất ngon."

      "A?" Bạch Tuyết trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, biết là đùa hay là nữa?

      "Sợ hãi muốn sao." Lãnh Dạ tiếp tục ăn cơm.

      " cũng thể cùng em sao?" Bạch Tuyết lo lắng con sói kia bị đói, đến lúc đó nó có thể ăn thịt người sao, nhìn nó khả ái như vậy, mặc dù ánh mắt rất cao ngạo, thế nhưng thân tuyết trắng, còn có đôi mắt hồng hồng, khiến Bạch Tuyết khỏi có chút thích thú, nhất là nó còn gọi là Tuyết, cũng có chữ Tuyết giống , xem ra bọn họ đều có quan hệ, đều thích Tuyết.

      Bạch Tuyết bắt đầu tưởng tượng giả như tuyết bò vào trong tuyết khẳng định tìm được nó, bởi vì lông nó giống như tuyết vậy.

      " được, tôi rất bận!" Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, làm sao có thể cùng chứ, đó chính là , mặc dù lợi hại hơn nữa cũng thể phân thân!

      "Vậy cũng sao, làm việc của mình là được, em nhanh về nhanh! Đem thức ăn để lại em trở về." xong Bạch Tuyết cúi đầu xuống cũng bắt đầu ăn cơm.

      "Em sợ nó ăn mình sao?" Lãnh Dạ lại hỏi, bởi vì muốn biết Bạch Tuyết lấy dũng khí ở đâu ra?

      "Nó ăn em, bởi vì ngày đó nó cũng có ăn em, vả lại em mang thức ăn cho nó, nó nhìn thấy xương sườn càng ăn em ." Bạch Tuyết mỉm cười , kia mỉm cười tựa như là sóng điện, khiến toàn thân Lanh Dạ xung động chận.

      "Tùy em." Lãnh Dạ cái gì nữa, bởi vì Bạch Tuyết muốn , cũng nên trước Bạch Tuyết bước, miễn cho lại thất vọng.

      Sau khi ăn xong Bạch Tuyết bắt đầu thu thập đồ ăn, còn cầm trái táo, hơn nữa đều cắt thành từng miếng , tay còn bưng xương sườn chuẩn bị lúc trước, lo lắng nó đủ ăn, lại bỏ thêm mấy miếng thịt gà vào.

      Bạch Tuyết lặng lẽ đến căn nhà bên cạnh mà Lãnh Dạ , có trực tiếp vào, mà đứng ở cửa nhìn ngó.

      Quả nhiên Tuyết nằm bò ở cách đó xa.

      " Tuyết, tuyết..." Bạch Tuyết nhàng gọi.

      Lãnh Dạ nghe thấy Bạch Tuyết gọi , vẫn là lãnh ngạo quay đầu lại.
      Nhìn Bạch Tuyết, sau đó đứng dậy, hướng Bạch Tuyết bên này nhìn sang, kỳ thực lãnh ngạo của là sinh ra có, là sói, phải người. Cho nên ôn nhu, chỉ có hung ác, đây cũng là vì sinh tồn của động vật, bởi quá ôn nhu bị ăn thịt, trở thành con mồi của cường giả.

      Cường giả sống, người yếu tử!

      Tuy có chút tàn nhẫn, thế nhưng đây là quy tắc sinh tồn tự nhiên, cũng vì vây mà mới có thể lên làm Lang Vương, cùng lãnh ngạo khí thế là nhịp thở.

      " tuyết, tuyết, tao tới mang đồ ăn cho mày , tao có thể vào ?" Bạch Tuyết ôn nhu hỏi, Lãnh Dạ nhìn cái điềm đạm đáng trước mắt, ràng rất sợ hãi, vì sao còn muốn đến?

      Lãnh Dạ gật gật đầu, ý là có thể tiến vào, Bạch Tuyết kinh hãi đứng ở tại chỗ nhúc nhích, mới vừa rồi phải là mình hoa mắt chứ , vì sao lại nhìn thấy tuyết gật đầu? Chẳng lẽ nó nghe hiểu được tiếng người ?

      Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết cứng đờ, thế là xoay người, cao ngạo rời , bộ để ý tới tư thế của Bạch Tuyết!

      Bạch Tuyết nhìn thấy tuyết rời , thế là, chậm rãi hướng trong nhà đến.

      " tuyết, mày có thể nghe hiểu tao gì đúng ? Vừa nãy mày gật đầu đúng ? Mày là đồng ý cho tao tiến vào đúng ?" Bạch Tuyết liên tiếp hỏi, khiến Lãnh Dạ đều nhanh bị vòng đến hôn mê, phụ nữ thực là phiền phức!

      "..." Lãnh Dạ , cũng có lại gật đầu, rất có khí thế vương giả nhìn Bạch Tuyết.

      "Mày đừng lo lắng, tao làm thương tổn mày, tao là tới cho mày đồ ăn, mày xem đây là xương sườn nha, là tao làm đấy, ăn rất ngon ." Bạch Tuyết dùng chiếc đũa gắp khối, đưa đến miệng Lãnh Dạ.

      Lãnh Dạ hề muốn ăn chút nào, bởi vì ăn rất no, thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Bạch Tuyết, vẫn là há miệng ra, đem thịt Bạch Tuyết đưa tới ăn vào trong bụng.

      Bạch Tuyết nhìn thấy con sói ăn , trong lòng yên tâm hơn, nó rất ngoan, ăn thịt người, thảo nào Lãnh Dạ lại nuôi nó.

      Bạch Tuyết lại gắp miếng táo đưa đến bên miệng, Lãnh Dạ muốn làm cho Bạch Tuyết thất vọng, thế là ngoan ngoãn ăn .

      Chỉ chốc lát sau liền đem tất cả thức ăn Bạch Tuyết mang đến ăn vào trong bụng, khiến Bạch Tuyết hài lòng ngồi ở bên cạnh.

      "Mày có biết hay nhìn mày rất giống tiểu cẩu tao nhặt được lúc mười bốn tuổi, lông nó cũng rất trắng, hơn nữa mắt cũng giống mày." Bạch Tuyết đến đây, chợt nhớ tới đến cái gì đó.

      "Có lẽ nó và mày giống nhau, cũng là sói, chẳng qua là khi đó tao biết!"

      Lãnh Dạ nằm bò mặt đất, ăn hơi nhiều, cho nên nghĩ nằm nghỉ lúc.

      Bạch Tuyết vẫn ngồi vậy , quay đầu nhìn thấy tuyết rất ngoan, nghĩ muốn sờ lông của nó, thế nhưng, trong lòng vẫn là có chút dám, lo lắng thú tính của nó nổi lên ăn thịt mình!

      "Tao có thể sờ mày ? Mày rất giống tiểu Bạch tao từng nuôi." Năm mười bốn tuổi ấy, Bạch Tuyết đều gọi Lãnh Dạ là tiểu Bạch.

      Lãnh Dạ có phản đối cũng có gật đầu, Bạch Tuyết to gan vươn tay bé, nhàng vuốt ve lông của có, mềm, mượt, bởi vì Bạch Tuyết xoa, Lãnh Dạ cũng rất thoải mái nhắm mắt lại.

      Bạch Tuyết chỉ biết trước mắt chính là coi sói nhìn rất đẹp, mà chẳng biết nó tại chính là người đàn ông mỗi ngày mỗi đêm hung hăng muốn , nếu như biết mình mỗi ngày bị con sói hung hăng xx, biết còn có thể bình tĩnh hay ...

      "Mày vì sao lại ở trong này?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi, sói phải hẳn là ở trong rừng rậm sao? Vì sao lại bị Lãnh Dạ trở thành sủng vật nuôi dưỡng?

      Bạch Tuyết phát tuyết rất ngoan hiền, thế là to gan bắt đầu lấy tay xoa đều thân thể, kỳ thực Bạch Tuyết có ý tứ gì khác, chỉ là muốn tốt với nó.

      Nhưng mà, Lãnh Dạ vốn rất hưởng thụ bị Bạch Tuyết xoa thân thể lại bắt đầu nóng lên.

      lát sau, Bạch Tuyết nhìn thấy thời gian, cần phải trở về, bởi vì Lãnh Dạ cầu trước mười giờ phải lên giường nghỉ ngơi, nếu trừng phạt, mặc dù phương thức trừng phạt có chút đặc biệt, thế nhưng, Bạch Tuyết vẫn là hi vọng mình bị chỉ trích liền chuẩn bị rời

      " tuyết, khuya, tao phải về , bởi vì chủ nhân của mày cầu trước mười giờ phải lên giường nghỉ ngơi nếu lại mất hứng , tạm biệt , ngày mai tao trở lại thăm mày, tao còn mang đồ ăn ngon đến." Bạch Tuyết rời mà Lãnh Dạ hướng bên cạnh đến, bởi cũng muốn về nghỉ ngơi!

      Mới vừa rồi bị Bạch Tuyết sờ tới sờ lui, chờ chút nữa cũng muốn ở người Bạch Tuyết sờ tới sờ lui.

      Bạch Tuyết trở lại phòng ngủ, cầm áo ngủ chuẩn bị tắm, vừa muốn vào, phát cửa phòng ngủ mở ra , Lãnh Dạ mặc gì từ bên ngoài tiến vào, Bạch Tuyết mặc dù chỉ lần nhìn thấy thân thể Lãnh Dạ , thế nhưng, như thế người đàn ông lãnh khốc mặc quần áo, còn ngông nghênh tới.

      Chỉ thấy Lãnh Dạ tuấn mỹ , mặt như điêu khắc ngũ quan ràng. Bề ngoài thoạt nhìn rất lạnh khốc, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta dám xem thường. Đầu tóc đen nhánh, đôi mày kiếm tràn đầy đa tình, làm cho người ta cẩn thận liền luân hãm . Cái mũi cao, đôi môi dày vừa phải đỏ hồng lúc này lại khiến người khác hoa mắt. Chỉ thấy vóc người vĩ ngạn, màu da cổ đồng, ngũ quan hình dáng ràng mà thâm thúy, như tượng điêu khắc Hy Lạp, con ngươi u ám thâm thúy , có vẻ cuồng dã câu nệ, tà mị gợi cảm. Là tập thể ngũ quan tuấn mỹ, cả người phát ra loại uy chấn thiên hạ, khí thế vương giả, tà ác mà tuấn mỹ mặt lúc này phóng đãng câu nệ cao ngạo.

      Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ mặc gì vẫn có cảm giác là lạ !

      "Cái kia, hết bận rồi sao, em tắm rồi nghỉ ngơi." Bạch Tuyết giả vờ trấn định , hướng phòng tắm đến.

      Lãnh Dạ nhìn nhìn Bạch Tuyết, lại nhìn nhìn chính mình, tại có mặc quần áo, còn phải vì sao, muốn xem chân thân của , đương nhiên thể mặc, có ai thấy qua sói mặc đồ bao giờ chứ, đây phải là quá khôi hài sao?

      Vì Bạch Tuyết, tới đó, còn bị ánh mắt kỳ quái của quan sát, thế nào nuốt chôi chuyện này, thế còn thích xoa , nếu vậy hôm nay để cho sờ đủ, Lãnh Dạ liền hướng phòng tắm vào.

      "? Em rất nhanh liền tắm xong." Bạch Tuyết cuống quít mở vòi tắm, cho rằng Lãnh Dạ lại chờ sốt ruột , cho nên tăng nhanh động tác tay.

      "Tôi cũng muốn tắm!" Lãnh Dạ hướng Bạch Tuyết đến, thấy vậy, Bạch Tuyết liền ngoan ngoãn đến bể, bắt đầu chuẩn bị nước tắm.

      Ngay khi Bạch Tuyết vì Lãnh Dạ chuẩn bị nước tắm.

      Lâm Giang ở trong biệt thự đau đến nhe răng nhếch miệng, tu luyện, hi vọng pháp lực có thể đè nén đau đớn xuống. tại càng hoài nghi là Lãnh Dạ ở sau lưng ám toán , bởi vì ánh mắt của mặc dù bệnh viện cũng trị hết, bởi vì dùng lực đều trị hết, lại càng đến mấy thứ ở đây có thể trị được !

      Còn có vật đàn ông đáng thương của sưng lên, nhàng dùng tay sờ sờ, vừa thô vừa lớn, là hận đến nghiến răng!

      Trong lòng bắt đầu mắng to Lãnh Dạ phải sói!

      Đê tiện vô sỉ!

      Sau lưng ám toán !

      ... ... ...

      Lãnh Dạ bị mắng.

      Hắt xì ——

      Hắt xì ——

      Hắt xì ——

      Lãnh Dạ liên tiếp đánh ba cái hắt xì, Bạch Tuyết cuống quít thử nước ấm.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Thứ 104 chương: Đứa tham ăn

      "Nước đâu có lạnh, vì sao lại hắt xì? Có phải tại mặc gì chạy lung tung nên bị cảm lạnh rồi ?" Bạch Tuyết suy đoán, có lẽ Lãnh Dạ vừa từ bên ngoài bị nhiễm lạnh !

      Ai biết, Lãnh Dạ căm tức nhìn Bạch Tuyết, cái gì gọi là thích mặc gì chạy? là vì mới có thể biến thân ! Chứ những những người phụ nữ khác muốn nhìn mặc gì đến phát điên, vậy mà được nhìn chân thân của biết quý trọng, lại còn vậy!

      Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ giận dữ nhìn, biết mình sai, ngoan ngoãn câm miệng, giúp Lãnh Dạ chà lưng phía sau

      "Qua đây hôn tôi." Lãnh Dạ bỗng nhiên ra câu đầu đuôi.

      "A?" Bạch Tuyết hiển nhiên là rất giật mình.

      "Hôn tôi." Lãnh Dạ lại lặp lại lần nữa , trong giọng mang theo mệnh lệnh, và cho phép chống cự.

      Bạch Tuyết sắc mặt ửng đỏ, thế nhưng vẫn là rất ngượng ngùng, đem miệng đưa tới, nhàng hôn cái lên miệng Lãnh Dạ, sau đó liền lui về .

      " đủ."

      Lãnh Dạ lúc này tựa như đứa tham ăn, khiến Bạch Tuyết khỏi muốn cười, thế nhưng người đàn ông này lại có vì vậy mà ngượng ngùng, vẫn lạnh lùng biểu tình nghiêm nghị, chờ Bạch Tuyết đưa lên cái hôn sâu.

      Bạch Tuyết thẹn thùng, vươn tay bé, cầm lấy khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ, hôn lên môi, bắt đầu cho Lãnh Dạ cái hôn nhiệt tình.

      Lãnh Dạ vừa nãy vốn bị Bạch Tuyết xờ tới cũng bốc cháy, lúc này còn chịu chủ động của Bạch Tuyết, khiến muốn nhịn nữa, cũng cần nhẫn, bây giờ chỉ muốn , thế là đứng dậy, đem Bạch Tuyết ôm lấy, hai tay nhấc chân Bạch Tuyết lên, sau đó bàn tay nắm chắc ngang hông, hai tay còn thuận thế ép sát bộ ngực của Bạch Tuyết lại, Bạch Tuyết thân thể khẽ run lên, tựa hồ bị Lãnh Dạ liên tiếp kích thích đến, nhàng run rẩy bị Lãnh Dạ cảm nhận được, khóe miệng vừa kéo, luôn luôn dễ dàng động tình như vậy, khúc nhạc dạo còn chưa có bắt đầu, có phản ứng.

      Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết vào phòng ngủ, đem Bạch Tuyết áp ở giường.

      "Bé con, em chỉ biết nghịch lửa, chẳng lẽ định dập tắt lửa sao? Ưm?" Lãnh Dạ bị Bạch Tuyết mềm mại xương kích thích khiến phía dưới sớm có ý chí chiến đấu sục sôi.

      thể chờ đợi được , hung ác , có bất kỳ khúc dạo đầu , hung hăng xâm nhập vào thân thể Bạch Tuyết, Bạch Tuyết lập tức kêu tiếng a --

      Lãnh Dạ bàn tay to nắm lấy vòng eo Bạch Tuyết, vì để cho chính mình mỗi lần tiến vào có thể tiến sâu hơn, Bạch Tuyết vẫn như cũ có cách nào thích ứng hung ác này, đành cực lực nhẫn nại, người đàn ông này vì sao khát khao như thế? phải mỗi ngày buổi tối đều phải làm sao? Vì sao luôn luôn giống như con sói đói, hận thể đem chia sẻ sau đó ăn vào trong bụng!

      Bạch Tuyết ý thức chậm rãi rã rời, theo Lãnh Dạ mỗi lần tiến vào bắt đầu mơ hồ, chốc chốc hô hấp dồn dập, chốc chốc cắn răng nhịn xuống, nhưng mà Lãnh Dạ khắp nơi lần lượt hung hăng chiếm hữu, hận thể đem thân thể Bạch Tuyết xỏ xuyên qua.

      Bạch Tuyết mơ màng bắt đầu ý thức được, cái miệng nhắn hé mở, tròng mắt híp lại, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, bởi vì Lãnh Dạ ra vào, Bạch Tuyết thân thể run lên...

      Cuối cùng,nhiệt lưu cuồn cuộn như Trường Giang hướng bên trong phóng tới, hết thảy đều chảy vào trong thân thể Bạch Tuyết...

      Xong việc, Lãnh Dạ rời khỏi thân thể Bạch Tuyết, xoay người nằm ngửa ở bên cạnh, Bạch Tuyết vẫn tư thế cũ, có di động, nhắm mắt thở dốc.

      Lãnh Dạ nhìn về phía Bạch Tuyết, khóe miệng nhếch lên, đẩy ra tóc đen gương mặt Bạch Tuyết, bởi vì ra mồ hôi, mà tóc dính ở gương mặt, Bạch Tuyết híp mắt, tròng mắt hẹp dài buông xuống , xem bộ dáng là rất mệt mỏi.

      "Lần này em có té xỉu, có tiến bộ." Lãnh Dạ .

      Kỳ thực, lần này Lãnh Dạ lo lắng lại té xỉu, nên mới xong việc sớm, nếu còn có thể hung hăng muốn Bạch Tuyết tiếp, bởi vì phải là con người, là Lang Vương tu luyện ngàn năm, có thể lực kinh người.

      Nhìn người phụ nữ trong lòng mệt mỏi, nhìn thân thể của phải tốt lắm, rất cần rèn đúc thêm.
      "Sau này xem ra phải cùng em vận động nhiều hơn".

      "Thế nhưng mệt mỏi quá!" Bạch Tuyết trả lời, vẫn là nhắm hai mắt lại.

      "Đây là loại vận động rất hưởng thụ, nhưng mệt? Nên em chỉ có thể cần phải chăm chỉ rèn luyện, đến lúc đó cũng biết mệt mỏi."

      Bạch Tuyết nghe thấy Lãnh Dạ vậy, mở mắt ra nhìn Lãnh Dạ, vừa là chăm chỉ rèn luyện , có phải rèn luyện rất nhiều, vậy có bao nhiêu người phụ nữ cùng làm? Khó trách thân thể tố chất lại tốt như vậy, ra là nguyên nhân này.

      Trong tròng mắt thoáng qua tia ghen tuông, nghĩ đến Lãnh Dạ và những người phụ nữ khác rèn luyện trong lòng có điểm ưu thương!

      "Thế nào?"

      "Khó trách biết mệt!" Bạch Tuyết trả lời.

      "Em phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi, thế nhưng tôi là người đàn ông cuối cùng của em, ở đây sau này được bất luận kẻ nào khác vào.

      Nhớ kỹ." Lãnh Dạ chỉ chỉ hạ thân Bạch Tuyết nghiêm nghị .

      Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ, là bá đạo, có thể cùng người khác rèn luyện, nhưng mà lại cho phép ...

      Đương nhiên, cần Lãnh Dạ , cũng để cho người khác tiến vào thân thể của mình, lòng của , người của , chỉ nghĩ cho -- giữ lại cho Lãnh Dạ.

      Thế nhưng, lại...

      "Vây lúc có em, trước kia phải thường xuyên ở cùng người khác sao?" Bạch Tuyết ở trước mặt Lãnh Dạ hỏi, dám ra ý nghĩ của mình, cũng giống như lúc vừa mới bắt đầu, chỉ lo lấy lòng, dám chọc giận.

      Vừa mới bắt đầu, bởi vì cha, lo lắng đắc tội người đàn ông này, cha có được giúp đỡ, thế nhưng, tại muốn bởi vì cha lấy lòng Lãnh Dạ, muốn ra suy nghĩ của mình, muốn Lãnh Dạ biết chút, cho nên lúc ban đầu khi cha bức ép, mới tìm đến người đàn ông này, mới có thể cầu giúp đỡ, chao thân thể cho .

      "Đúng." Lãnh Dạ quyết đoán trả lời, muốn giấu giếm , hơn ngàn tuổi, trong lúc đó từng có rất nhiều phụ nữ, thế nhưng, sau này, chỉ nghĩ muốn ở cùng , muốn cùng những người phụ nữ khác bên cạnh! Mặc dù thân là Lang Vương, có hậu cung là chức trách của .

      Thế nhưng, lúc này thà rằng thất trách, cũng muốn những phi tử ấy, cho nên tại các phi tử ở giới mỗi người đều lo lắng phát bực, ít sóng ngầm bắt đầu khởi động...

      Lãnh dạ xem tâm của những người đố kỵ đáng sợ, xem họ vì đàn ông làm ra càng nhiều chuyện đáng sợ, cho nên với người sáng suốt, khi gặp việc phải xử lý hậu cung , cũng phải hết sức cẩn thận!

      Bạch Tuyết thấy rất thất vọng, cũng là trong dự liệu của mình, dù sao Lãnh Dạ thành công như thế, đương nhiên phụ nữ thể nào có mình , chỉ là, muốn biết tại có còn người khác hay ?

      "Vĩnh viễn nhớ kỹ lời của tôi, ở đây vĩnh viễn cho bất luận kẻ nào vào có biết hay ?" Lãnh Dạ vẫn là chỉ chỉ phía dưới Bạch Tuyết, mới vừa rồi thấy Bạch Tuyết trả lời, lại lần nữa cường điệu .

      "Em để cho người khác vào, thế nhưng ..." Bạch Tuyết nhìn người đàn ông bá đạo này muốn : tuyệt đối để cho người khác có được thân thể của mình, vậy định tiến vào thân thể bao nhiêu người phụ nữ khác?

      Thế nhưng, Bạch Tuyết thủy chung cuối cùng cũng ra, nhìn ánh mắt Lãnh Dạ, liền dừng lại ý nghĩ của mình, dù sao cũng là chủ động trêu chọc trước, lại là chủ động cầu nhận lấy , nên có tư cách gì cầu mà thủ thân! Có lẽ lúc đó thấy đáng thương, có lẽ tại đối với có hứng thú, khi có hứng thú, có thể coi như quần áo mà vứt !

      "..." Lãnh Dạ gì, hứa hẹn với Bạch Tuyết, bởi vì chỉ biết dùng hành động chứng minh tim của mình, bởi đây là Lang Vương.

      ***

      Cung Hàn nằm ở giường, suy nghĩ làm thế nào để cùng Bạch Tuyết có cuộc gặp mặt đặc biệt?

      Bỗng nhiên, nhận được tin tức từ giới truyền đến, ngoài ý muốn chính là...

      Khó trách, Lãnh Dạ vẫn hiếu kỳ, con phạm vào tội lớn bị Tiêu Dao khóa khóa lại , thế nhưng làm sao có thể trốn ? Bởi vì Tiêu Dao khóa là pháp khí, trừ Lãnh Dạ, ai có thể mở cái Tiêu Dao khóa kia, thế nhưng mà con phạm tội cư nhiên có thể thoát được,và chạy trốn!

      Nhưng mà, lúc này Cung Hàn liền nhận được chỉ thị từ giới truyền đến , như vậy, giới còn có đồng đảng, như vậy chạy trốn có thể có trợ giúp của kẻ khác mà rời ?

      Chỉ là, này Lãnh Dạ còn chưa có phát !

      Lúc trước biết khi biết đào tẩu, đầu tiên Lãnh Dạ liền nghĩ đến là có kẻ giúp , bởi vì chính mình căn bản có biện pháp đào tẩu!

      Thế nhưng về sau phái Lãnh Hạo trở về giới điều tra, kết quả là có bất kỳ đầu mối! Cho nên cái ý niệm này cũng là buông xuống, trước mắt việc chính là phải bắt được phạm tội, miễn cho nguy hại nhân gian!

      Cung Hàn nhận được chỉ thị ở giới , cung kính gật đầu, ý là minh bạch.

      Về phần Cung Hàn nhận được chỉ thị gì? Ai cũng biết!

      giới rốt cuộc là vì ai làm việc? Cũng người nào biết!

      Duy nhất biết đến, chính là nguy hiểm ở hướng Bạch Tuyết từng bước tới gần!

      Cung Hàn cắt đứt lien lạc với giới , lại lần nữa nằm ở giường, có chút hiểu, biết bè có ý gì? nhưng mà,việc này tựa hồ là cơ hội cho tiếp xúc với Bạch Tuyết .

      Ngày hôm sau, Bạch Tuyết lại chuẩn bị học.

      Lãnh Dạ ăn xong bữa sáng, vốn định đưa Bạch Tuyết , sau đó đến công ty, ai biết bỗng nhiên nhận được tin tức từ giới truyền đến , đây là đặc quyền của vương phi gửi đến, có việc gấp có thể dùng pháp thuật thông báo cho , mà đây là lần đầu tiên Lãnh Dạ nhận được tin tức từ Vương Phi , bởi vậy đoán được nhất định là có chuyện trọng yếu, nếu dám cả gan sử dụng đây tín hiệu!

      "Em học , tôi hôm nay có chút bận." Lãnh Dạ xong lên lầu.

      Bạch Tuyết thấy vậy đeo túi sách liền ra ngoài, ở trong mắt Bạch Tuyết, Lãnh Dạ trừ buổi tối bận, kỳ thực ban ngày cũng rất bận, nên có tò mò,trực tiếp .

      Lãnh Dạ nhận được tin tức của vương phi là, mẫu thân của bỗng nhiên lâm trọng bệnh, muốn cấp tốc trở lại.

      Lãnh Dạ cũng rất tò mò, mẫu thân , hơn nữa thân thể rất tốt, tự thân lại có pháp lực, bình thường thể nào sinh bệnh , lại cũng thường xuyên mang cho mẫu thân ít thứ đại bổ dưỡng sinh, sao có thể bỗng nhiên bệnh nặng?

      Mặc dù hoài nghi tình có chút kỳ quặc, thế nhưng, Lãnh Dạ vẫn chuẩn bị cấp tốc quay về.

      báo cho Lãnh Hạo và Lãnh Nguyệt cùng nhau trở lại, bởi vì mẫu thân thích nhất ba người bọn họ, tin chắc khi nhìn thấy ba người bọn họ trở lại, mẫu thân nhất định rất cao hứng , rời phút, Lãnh Dạ lại gọi điện cho Bạch Tuyết .

      "Tuyết nhi, tôi phải rời khoảng thời gian, bởi vì có việc gấp phải về nhà chuyến, chính mình chiếu cố tốt bản thân, chờ tôi trở về, tan học trở về nhà, đâu cũng được , buổi tối khóa kỹ cửa, đừng cho bất luận ai vào nhà!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :