1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 85: Ngàn năm có

      Nhìn Lãnh Dạ xuống xe, sau đó xoay người đưa ra cái tay ý bảo xuống.

      Bạch Tuyết bất đắc dĩ đưa bàn tay bé ra , chỉ chỉ người tài xế trước mặt, Lãnh Dạ liền cho Bạch Tuyết ánh mắt an tâm , Bạch Tuyết hiểu ý, ai ngờ, mới vừa bước từng bước ra, mới phát ở trong xe bị Lãnh Dạ làm khổ nên hai chân rất đau, có lẽ là bởi vì hạ thủ quá nặng, cũng có lẽ là bởi vì trong xe gian quá , hoặc nằm tư thế thoải mái!

      Tóm lại là, tại có chút đứng vững, cộng thêm còn có mang giày!

      Lãnh Dạ biết có mặc gì bên trong , cho nên thể ôm , vì như vậy rất dễ dàng bị lộ, cho nên mới phải để cho chân trần vào trong , Bạch Tuyết xuống xe hai chân như nhũn ra , cái tay ôm chặc eo Lãnh Dạ, hi vọng giữ vững thăng bằng, còn bị Lãnh Dạ dùng dưới nách kẹp , hai chân phí bất kỳ sức lực liền vào.

      vào trong biệt thự, trong nhà có ai, bởi vì nơi này chỉ có mình Lãnh Dạ, lại thích thuê người làm, vì mỗi đêm đều phải trở về giới, cho nên nơi này trước kia em của ở nơi này, sau lại bởi vì Bạch Tuyết tới, nên liền để cho em chuyển đến gần Lãnh Hạo ở.

      Lãnh Dạ khom lưng, đem Bạch Tuyết vác vai , lên lầu, Bạch Tuyết sợ hãi, ôm chặc cổ Lãnh Dạ, chỉ sợ mình từ người rớt xuống.

      vào phòng ngủ, đem Bạch Tuyết để xuống, liền tháo ra áo sơ mi người Bạch Tuyết , Bạch Tuyết giật mình nhìn người đàn ông trước mắt , rốt cuộc muốn làm gì? Mới vừa rồi ở trong xe làm chẳng lẽ còn đủ?

      Hai tay Lãnh Dạ ôm khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết mà hôn, vẫn là hung hăng hút lấy đôi môi Bạch Tuyết, Bạch Tuyết liền cảm giác được, nụ hôn của Lãnh Dạ điêu luyện , hiển nhiên là cao thủ, Bạch Tuyết đáng thương, cái gì cũng biết, cho nên chuyện nam nữ đều bị Lãnh Dạ chủ động , chỉ chốc lát sau liền bị Lãnh Dạ hôn đến chóng mặt.

      "Dạ. . . . . ." Bạch Tuyết động tình kêu tên Lãnh Dạ, mà chẳng biết chữ Dạ này càng khiến cho Lãnh Dạ bị dục hỏa đốt người!

      Nụ hôn càng trở nên hung hăng, Bạch Tuyết muốn ngăn cản dừng lại, nhưng lại phát càng ngăn cản Lãnh Dạ giống như càng hôn càng mạnh mẽ hơn, người đàn ông này, muốn như thế nào chứ? Mới vừa rồi chẳng lẽ còn đủ sao?

      Lãnh Dạ cái gì cũng , cái gì cũng quan tâm , chính là vẫn hung hăng hôn Bạch Tuyết, cùng sức lực xe chẳng khác là bao, hận thể đem Bạch Tuyết ăn vào trong bụng, bởi chỉ cần tiếp xúc với Bạch Tuyết liền thể thu hồi, chỉ muốn hung hăng phát tiết, dù vừa mới làm, nhưng vẫn để cho lưu luyến muốn tiếp.

      Mới vừa rồi ở xe gian quá , nên đối với chẳng qua bữa ăn , tại mới là bữa ăn chính, muốn Bạch Tuyết phải thỏa mãn thú tính mà vẫn đè nén, giờ khắc này muốn ngụy trang nữa, mà hung hăng muốn . giống như trước kia vậy, lo lắng chịu nổi, tại chính là muốn cho mình ăn no lần, thỏa mãn lần, có lẽ là bởi vì thời gian dài trong lòng vẫn trống , cho nên lần này chỉ muốn hung hăng ăn bữa. Vậy mà, trước mắt lại rất hợp miệng của , nên thể lãng phí.

      Bạch Tuyết hai chân như nhũn ra bị Lãnh Dạ để ở tường hôn, gặm, cắn. . . . . .

      Bạch Tuyết chịu được việc gặm cắn này, liền giọng .

      "Em muốn lên giường , chân mềm mất rồi..." Lãnh Dạ khóe miệng nhếch lên, còn chưa có bắt đầu, mà chân mềm nhũn ra, tuy là người phàm, thế nhưng cũng là hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử , vì sao chút thích ứng?

      Trong gian thần bí.

      "Lão Đại, mắc cỡ chết người, chính ngươi nhìn chằm chằm ! Khi nào đến lúc đầu thai nhớ gọi bọn ta!" Thần bí thứ ba che mắt .

      "Các ngươi? Quá đáng!" Lão Đại vui quay đầu nhìn về phía lão Nhị cùng lão Tam nằm bên chuẩn bị ngủ .

      Bất đắc dĩ, đành tiếp tục kiên trì, đây chính là cơ hội ngàn năm có , nên bọn họ chờ đợi ngày này mấy trăm năm . . . . . .
      nhoxbina thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 86: Giờ đầu thai 1


      Bạch Tuyết nghĩ tới vẫn chưa nằm lên giường, bị Lãnh Dạ đặt nằm ở mép giường, rồi ngoa tâm từ phía sau đâm vào thân thể của , theo tiếng kêu của Bạch Tuyết, Lãnh Dạ rất hài lòng, sớm nghĩ muốn từ phía sau hung hăng muốn , chinh phục .

      Bạch Tuyết bị bá đạo dã man của Lãnh Dạ hù doạ, mà lại được cầu xin tha thứ, bởi vì mỗi lần cầu xin tha thứ cũng là hung hăng kích thích Lãnh Dạ, để cho Lãnh Dạ thoải mái , thoải mái đến cuồng bạo, làm cho Lãnh Dạ nhiệt huyết sôi trào. Càng thêm phát tiết muốn . Nhưng Bạch Tuyết thân là người phàm làm sao có thể chịu được đụng chạm mãnh liệt của Lang Vương tu luyện ngàn năm chứ , liền té xỉu ở mép giường!

      Nhưng mà Lãnh Dạ vẫn có dừng lại hành động, vẫn như cũ hung hăng đụng mềm mại của Bạch Tuyết. phải là thương tiếc Bạch Tuyết, mà do lửa trong thân thể vẫn chưa dập tắt , cho nên kịp quan tâm cảm thụ của Bạch Tuyết , chính là muốn , hung hăng muốn !

      Hồi lâu, Bạch Tuyết hôn mê liền tỉnh lại, phát Lãnh Dạ vẫn như cũ ở người ra sức , chẳng qua là phải từ phía sau, mà là phía trước , chỉ có thể vô lực phản kháng, người đàn ông này khí lực quá lớn, cảm nhận được, tròng mắt tối sầm lần nữa hôn mê ngã xuống giường, Lãnh Dạ thể làm gì khác hơn là tự mình nhấc lên chân của hung hăng ra vào!

      là Lang Vương tu luyện ngàn năm , dục vọng của bị đè rất lâu nên chốc chốc vẫn thể thỏa mãn hết, nên càng muốn đem đè nén toàn bộ phát tiết ở người Bạch Tuyết .

      chút cũng để lại!

      Chốc chốc Bạch Tuyết lại tỉnh dậy cổ họng đều kêu la, nhưng cũng đổi lại được thương hại của Lãnh Dạ, Bạch Tuyết rốt cuộc minh bạch tim của Lãnh Dạ tàn nhẫn như thế nào, đành khóc cầu xin dừng lại, nhưng cũng có mềm lòng, chỉ lo khát vọng của mình, làm Bạch Tuyết lúc tỉnh lúc mê, ý thức sau cùng, người đàn ông này tuyệt đối phải là người, là dã thú xé xác , làm nơi đó rất đau , nhất định bị sưng rất lợi hại!

      Bạch Tuyết lần cuối cùng tỉnh lại, khạc ra câu: "Em bị x chết. . . . . ." Sau đó lại hôn mê!

      Lãnh Dạ nhìn người phụ nữ bị đánh bại, liền cười. Đương nhiên Bạch Tuyết có cơ hội nhìn thấy Lãnh Dạ tươi cười, bởi vì lại ngất .

      Vì Bạch Tuyết làm thoả mãn. Nên sau này cần phải kiềm chế khát vọng , càng cần tích lũy khát vọng, mặc dù lần lượt cầu xin tha thứ, thế nhưng, cũng được dẫn tới cao trào vô số lần. Đem Bạch Tuyết ôn nhu ôm lấy, hướng phòng tắm đến. nên vì mà tẩy trừ phía dưới, vì đem Bạch Tuyết chật vật, nhất là, giường đệm cũng bị ướt mảng lớn, nên phải thay lại, đặt Bạch Tuyết vào bồn tắm , dùng cái phao cấp cứu đem cố định , sau đó liền vào phòng ngủ đổi đệm chăn.


      Kỳ thực, phao cấp cứu là là do em Lãnh Nguyệt của bình thường khi tắm vui đùa, vừa vặn lúc này dùng tới, để Bạch Tuyết hôn mê nằm, bị sặc nước, còn có thể giảm bớt mệt mỏi, mặc dù vẫn bị động , đều là Lãnh Dạ tự mình chơi đùa, thế nhưng phía dưới bị ra ra vào vào vô số lần nhất định là rất mệt!


      Trong gian thần bí .

      "Có lầm hay ? Người ta cũng làm xong chuyện rồi, phía tại sao còn có ra lệnh! Nha ! Người đưa tin phải là ngủ quên , nên lầm giờ chúng ta đầu thai !" Thần bí thứ hai bò dậy .

      " lầm giờ đâu, chúng ta lần này đầu thai, nhưng là trời cao an bài, nên chờ chút!" Thần bí thứ nhất chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Tuyết trong bồn tắm , bởi vì tín hiệu đầu thai xuất người Bạch Tuyết.
      nhoxbina thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 87: Giờ đầu thai 2

      Lãnh Dạ đem ga giường thay xong mới trở lại phòng tắm, thấy Bạch Tuyết trong bồn tắm vẫn ngủ mê man , lần nữa cười, tại giống như đứa bé, ngoan ngoãn ở mặt nước. Còn Bạch Tuyết hôn mê bỏ qua hai lần cơ hội, được nhìn thấy Lãnh Dạ cười, bởi vì vẫn luôn mong đợi người đàn ông này cười , cho rằng khi người đàn ông này cười chính là cao hứng, vậy mà Lãnh Dạ lại có cười đối với .

      Nếu biết hôm nay bỏ lỡ mất hai lần được nhìn thấy Lãnh Dạ cười, có lẽ vui mừng chút.

      Lãnh Dạ nhàng ở trong nước ôm lấy Bạch Tuyết, dùng khăn tắm bao lấy , vào phòng ngủ, đem đặt lên giường, mở ra khăn tắm, quả nhiên, phía dưới sưng đỏ làm cho người ta đau lòng , khó trách cầu xin dừng lại, xem ra là rất khổ cực, dù sao còn rất , chỉ có mười sáu tuổi, mà chợt phải chịu đựng thời gian đụng chạm dài như vậy cũng có chút chịu nổi!

      Đau lòng lấy tay vuốt ve nơi đó, tựa hồ là rất đau , cũng có thể là phản ứng của bản năng, Bạch Tuyết hôn mê khẽ động, hơn nữa phát ra ngân kiều.

      Chỉ thấy chỗ sưng đỏ sau khi bị Lãnh Dạ vuốt ve , thay đổi tốt hơn, bởi thế nào nhẫn tâm để thống khổ vì hạ thân khó chịu , dù sao tất cả đều bởi vì mà tạo ra, hôm nay là quá đáng , ở giới nếu như vậy muốn những phi tử kia, sợ rằng bọn họ cũng chịu nổi!

      Lãnh Dạ đơn giản tắm rửa thân thể lần, sau đó lên giường đem Bạch Tuyết ôm vào, nhắm mắt nghỉ ngơi, lâu có ăn no như vậy, cho nên lúc này chỉ muốn an ổn ngủ.

      Ngày thứ hai, Bạch Tuyết xoa xoa mí mắt, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú, người đàn ông này rốt cục cũng xong chuyện, mà vẫn còn sống, vô cùng may mắt, vốn tưởng rằng bị Lãnh Dạ ép chết chứ, nghĩ tới chịu đựng của mình rất tốt, nhàng vén chăn lên nhìn thân thể của mình, chút, chủ yếu là kiểm tra chân còn có thể động , còn có nơi đó có khác thường ? Bị Lãnh Dạ ra vào nơi đó lâu như vậy, nhất định rất sưng !

      Mặc dù động tác của Bạch Tuyết rất nghĩ muốn kiểm tra thân thể, nhưng là vẫn đánh thức Lãnh Dạ. Tất cả lực chú ý của Bạch Tuyết đều ở người mình, nên cũng có thấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Tuyết tay vén chăn, nhìn vào trong, cẩn thận động động chân của mình, hoàn hảo bình thường, nhìn lại hạ thân nơi đó, có khác thường, vốn tưởng rằng bị Lãnh Dạ lăn qua lăn lại như vậy, rất khó chịu!

      Có lẽ bị thương ở bên trong, chẳng qua là thấy được !

      Vừa định thu hồi ánh mắt, phát riêng gì cái gì cũng có mặc, ngay cả Lãnh Dạ cũng mặc gì!

      Nhìn thấy vũ khí của đàn ông, lại thấy Lãnh Dạ ngủ, liền muốn len lén xem chút cái đó rốt cuộc tại sao lợi hại như vậy? Ngày hôm qua thiếu chút nữa muốn mạng của , cũng may nghỉ ngơi đêm sao, nếu lại phải xin nghỉ!

      Lấy lại tinh thần, nhìn thứ đó, thấy nó rất dài rất lớn, chẳng lẽ nó đều ngủ, nghỉ ngơi, vẫn luôn như vậy dựng đứng ở nơi đó sao?

      Nhớ có lúc khi Lãnh Dạ ngủ đều là mềm nhũn , tại sao bây giờ phải là trạng thái đó? ra , lúc Bạch Tuyết kiểm tra thân thể mình , nó vốn mềm nhũn, chẳng qua là bị Bạch Tuyết nhìn như vậy, mới thức tỉnh! Dĩ nhiên hùng dũng hiên ngang đứng ngay ngắn , dù sao đây là thay chủ nhân làm vẻ vang .

      Khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết đỏ lên, nhìn thứ ở giữa hai chân kia , chính là thứ đâm vào thân thể của , để cho thiếu chút nữa bị Lãnh Dạ sáp chết!

      Bạch Tuyết nhìn chằm chằm nó, có chút xuất thần, gần đây TV luôn phát tin có nhiều người trẻ tuổi bị giết, sau đó vật đấy cũng cánh mà bay, chẳng lẽ cái này còn có thể dùng vào việc khác? Tại sao hung thủ lại tàn nhẫn như vậy cắt rơi nó? Cái này khi ở người đàn ông rất lợi hại, nhưng hung thủ cắt có ích lợi gì? Chẳng lẽ hung thủ là nữ nhân? ta hận thứ này của đàn ông, cho nên liền. . . . . .

      Nghĩ tới đây, liền lấy tay búng nó cái, ai ngờ nó cư nhiên run rẩy, Bạch Tuyết hiểu, nó trừ bị Lãnh Dạ khống chế, chẳng lẽ còn có thể tự động?

      Bạch Tuyết thế nào cũng nghĩ đến, tại người bị búng cũng phải là người, mà là Lang Vương tu luyện ngàn năm ! Bạch Tuyết lại còn sắp nghênh đón ba con sói con nữa , nghĩ đến tương lai, Bạch Tuyết còn phải tự cầu xin nhiều phúc !

      Lần nữa nhìn về phía thứ đó.

      Nó giống như hướng Bạch Tuyết thị uy, bị lòng hiếu kì của thiếu nữ xui khiến, Bạch Tuyết lại búng nó cái, để dạy dỗ.

      Lãnh Dạ bị Bạch Tuyết liên tiếp kích thích hai cái, cả người bị trận tê dại , phía dưới càng thêm chiến đấu sục sôi, trướng lên khó chịu!

      Lúc này, trong gian thần bí .

      Vốn linh đồng cúi đầu ủ rũ chợt có tinh thần , bị đầu thai hấp dẫn ——

      "Chớ ôm hy vọng, đợi thêm nữa ! Bọn họ giằng co lâu như vậy, phía cũng có ra lệnh cho chúng ta vào! Tám phần là quên chuyện đầu thai chúng ta rồi !" Thần bí thứ nhất thất vọng .

      " , chúng ta lần này đầu thai còn kinh động đến Ngọc đế, phía nhận được chỉ dụ, nhất định phái người hoàn thành nhiệm vụ, những người kia làm sao có thể khinh thường!" Thần bí thứ hai .

      "Vậy tại sao vẫn có tín hiệu đầu thai ?" Thần bí thứ ba hiểu hỏi.

      "Ngươi cho rằng là mình đầu thai sao? Chúng ta là ba, phải là , chỉ có Lang Vương làm ra ba chỗ cho chúng ta, chúng ta mới có thể vào a!" Thần bí thứ hai .

      "Ta tin tưởng Lang Vương có thực lực đó tạo ra . Nhưng là, ta lo lắng người mẹ tương lai làm sao mà chịu được chúng ta xâm lấn ? Chúng ta nhưng là linh đồng, cùng những kẻ khác giống nhau!" Sói con thứ nhất .

      Quýnh quýnh quýnh! ! !

      Ba khuôn mặt nhắn đều quýnh lên ! ! !

      Nhìn Bạch Tuyết gầy ,vì tương cũng là mẹ của bọn họ chảy đống mồ hôi!

      Cùng nhau mong đợi thời khắc đầu thai kia. .
      nhoxbina thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      . . . .

      Chương 88: Đầu thai thành công 1


      "En là đùa với lửa!" Tiếng lạnh lùng truyền từ đỉnh đầu Bạch Tuyết đến, vốn đưa đầu vào trong chăn Bạch Tuyết sợ hãi dám động, tỉnh, có phải hay là bị mình chọc tỉnh?

      Hư!

      Hư!

      Trong lòng thầm kêu tốt, bởi vì thanh của Lãnh Dạ nghe rất khàn khàn, giống như rất khó chịu?

      Bạch Tuyết chậm rãi từ trong chăn lộ đầu ra, thấy hé ra ràng ngũ quan lạnh lùng , sai chính là gương mặt tuấn tú này đem linh hồn bé của Bạch Tuyết câu , may nhờ cả ngày Lãnh Dạ đều hé ra mặt lạnh, nếu Bạch Tuyết chốn lấp sâu hơn!

      "Em chỉ là tò mò nó tại sao vẫn dựng thẳng ?" Bạch Tuyết giọng .

      "Chính em đốt lửa, nên em phải nghĩ biện pháp dập tắt, nếu . . . . . ."

      "Em biết, em biết. . . . . ." Bạch Tuyết liền hiểu ý, là lỗi của , nên búng thứ đó của ! Nhưng là, nơi đó phát lửa? phải dập tắt như thế nào?

      "Em biết? Tốt lắm, vậy mau dập tắt nó." Lãnh Dạ tò mò, lại còn mình biết, chẳng lẽ biết phải làm như thế nào?

      "Dùng nước sao?" Bạch Tuyết hỏi.

      "Em cho là chút nước có thể dập tắt được lửa sao?"

      "Kia? Kia? Vậy phải dập tắt như thế nào . . . . . ." Bạch Tuyết bết .

      Nhìn Bạch Tuyết giống như đứa bé , hướng ánh mắt cầu giúp với Lãnh Dạ, thể làm gì khác hơn đơn giản cho biết.

      "Chỉ cần em có thế để cho nó nằm xuống, chính là dập tắt!" Lãnh Dạ chỉ chỉ phía dưới, đơn giản trả lời, Bạch Tuyết còn hiểu lắm, để cho nó nằm xuống, nó nằm xuống sao?

      Bạch Tuyết đưa bàn tay bé ra, lần nữa nhìn vào trong chăn, thấy nó tựa hồ là cố ý cùng đối nghịch, giống như còn cứng rắn hơn hồi nãy chút!

      Bạch Tuyết khó xử dùng tay ấn lên nó .


      "Em nếu còn mạnh mẽ ép nó xuống như vậy đoạt tuyệt luôn đấy?" Lãnh Dạ nhắc nhở Bạch Tuyết .

      "A?" Bạch Tuyết giật mình, thể dùng tay ấn nó sao?

      Bạch Tuyết toát mồ hôi, biết làm sao đành ngồi nhìn , Lãnh Dạ tựa hồ có chút nóng nảy, biết núp ở trong chăn làm gì? Tại sao còn chưa động thủ?

      Bạch Tuyết vắt hết óc muốn làm như thế nào mới có thể hạ nhiệt?

      biết nơi đó của mình có thể giúp lửa, nhưng là, người đàn ông này nhúc nhích, tựa hồ muốn để cho tự mình nghĩ biện pháp, Bạch Tuyết ngượng ngùng!

      Chẳng lẽ muốn như vậy?


      Bạch Tuyết đơn thuần dám cưỡi lên người Lãnh Dạ!

      ra , cuỡi còn có biện pháp, chính là lấy tay a?

      Nhưng Bạch Tuyết ngây thơ cho là phải động mới có tác dụng, cho nên lấy miệng của của mình ngậm lấy.

      Lãnh Dạ chờ đến nóng nảy, ai ngờ cỗ cảm giác ấm áp, trong nháy mắt đem vũ khí của mình bao vây. Chỉ cảm thấy chung quanh nhiệt độ nóng quá, cũng rất thoải mái. khỏi rên lên tiếng.

      Cái miệng nhắn của Bạch Tuyết bị nhét đầy, ra muốn như vậy, nhưng là, người trừ phía dưới chính là còn phía miệng, có thể bỏ nó vào!

      Có lẽ là quá người đàn ông này, có lẽ là bởi nó là của Lãnh Dạ, và cùng nó tiếp xúc lâu dài , nên Bạch Tuyết lại chê nó bẩn, hơn nữa rất thích nó.

      Lãnh Dạ nghĩ tới Bạch Tuyết thẹn thùng dùng loại phương thức này giúp tắt lửa, rất ngờ, nhưng là cũng vô cùng kích thích, bị Bạch Tuyết hành hạ cặp mắt đỏ bừng, tựa hồ là bản năng ánh mắt của sói ra, ánh mắt đói khát , hồng như lửa.

      ***
      Trong gian thần bí.

      "Chú ý, ánh mắt Lang Vương thay đổi." Thần bí thứ nhất .

      "Thay đổi có ích lợi gì, chúng ta vẫn phải chờ cả đêm!" Thần bí thứ ba ai oán .

      ***

      Bạch Tuyết núp ở trong chăn vẫn dám ra , cũng dám dừng lại, bởi vì cái đó tựa hồ cùng đối nghịch, vẫn mang ý chí chiến đấu sục sôi, căn bản có ý nằm xuống!

      Bạch Tuyết có chút nóng nảy, muốn làm thế nào nó mới bằng lòng nằm xuống đây? Chẳng lẽ bất kể dùng miệng làm như vậy với động còn khác nhau sao?

      Bạch Tuyết phỏng đoán Lãnh Dạ nhất định tức giận, lâu rồi, còn có giải quyết được nó!

      có cách nào, đem vật ở trong miệng bỏ ra ngoài, nhìn nhìn lại , cùng mới vừa rồi giống nhau như đúc, có dấu hiệu mềm !

      Chẳng lẽ là quá ngu ngốc!

      Vẫn là dùng cái biện pháp kia mới được!


      Bạch Tuyết biết làm như vậy chỉ đổ dầu vào lửa, động tác của quá chậm, vật đó sao có thể nằm xuống!


      Lặng lẽ ở trong chăn liếc nhìn Lãnh Dạ cái, thấy Lãnh Dạ nhắm mắt , chẳng lẽ là ngủ? Thế nhưng vì sao nó vẫn có ngủ !

      Đây là người đàn ông thích, mặc dù biết có thích hay ! Nhưng là cũng quyết định sau này theo , còn ngôi nhà đó, muốn trở về, càng muốn cùng người đàn ông khác tiếp xúc, bởi chỉ cần Lãnh Dạ.

      Bạch Tuyết thề nào nghĩ tới, lúc này khăng khăng mực muốn theo Lãnh Dạ sống qua ngày căn bản phải người, mà là Lang Vương, hơn nữa hậu cung của còn có rất nhiều mẫu sói thủ vững trận địa! Người nhát gan như nếu như biết tất cả biết như thế nào?


      Cắn cắn môi dưới! Chậm rãi bò lên người Lãnh Dạ, cẩn thận đem thân thể mềm mại dán lên cơ thể cứng rắn , chỉ cảm thấy hạ thân cứng rắn trong nháy mắt để ở mềm mại của . Ngượng ngùng đem mặt giấu ở hõm cổ Lãnh Dạ , dám ngẩng đầu, dám nhìn !


      "Em phải là người phụ nữ hư?" Bạch Tuyết thầm, thể tin được đây là mình, chẳng lẽ muốn đem cái vật đó bỏ vào trong thân thể mình ? Vậy Lãnh Dạ có thể hay xem thường , sau đó còn quyến rũ !

      "Em là người phụ nữ của tôi, ai dám em là người hư hỏng !" Lãnh Dạ khàn khàn , bị động tác chậm rãi của Bạch Tuyết hành hạ cơ hồ muốn đại hỏa!

      "Vậy có thể hay còn em quyến rũ ?" Bạch Tuyết thanh rất lại hỏi, là muốn xác định chút hình tượng của mình trong tâm Lãnh Dạ! Mặc dù có thể khiến cho thất vọng, nhưng là, chính là muốn hỏi chút, nếu lại lo lắng.

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Lãnh Dạ mở ra tròng mắt đỏ rực, Bạch Tuyết cả kinh, ánh mắt của thế nào lại có màu sắc này? Sắc bén giống như là tròng mắt của dã thú , hồng hồng giống như là ánh mắt của sói, rất hung ác, rất dọa người!

      "Mắt của . . . . . ." Bạch Tuyết bị hoảng sợ , dám lớn tiếng, dám thẳng ánh mắt của là màu đỏ, chẳng qua là cẩn thận nhắc cái, hi vọng người đàn ông này biết tròng mắt mình bây giờ là màu gì, nào có màu sắc như vậy chứ, có lúc cha uống rượu hồng hồng , nhưng cũng có uống rượu, làm sao ?

      "Là em khiến tôi như vậy, chẳng lẽ em còn muốn thiêu cháy tôi sao?" Lãnh Dạ lạnh giọng hồi đáp.

      "A? sao? Nghiêm trọng như thế!" Bạch Tuyết xấu hổ .

      ***
      Lúc này, trong gian thần bí .

      " biết phía làm cái gì! Hôm qua để cho chúng ta ở trong này chờ, nha! " Nhân vật thần bí thứ nhất .

      "Hư, ngươi chớ quên chúng ta là ba người, chẳng lẽ ngươi nghĩ để người trong đó lưu lại? Chúng ta phải đợi chính là vị trí cho ba người, chứ phải là hoặc là hai!" Thần bí thứ nhất .

      "Rốt cuộc bé này có được hay ? Nhìn dáng dấp quá nhu nhược, thế nào tiếp nhận được ba người chúng ta!" Thần bí thứ hai .

      "Cái gì mà bé? Lập tức chính là mẹ đó." Thần bí thứ ba .

      Ba linh đồng nhìn Bạch Tuyết gầy , cẩn thận lặng lẽ thay Bạch Tuyết cố gắng lên! ! !


      Đồng thời, lại ở trong lòng thầm: Phía có lầm hay ? như thế làm sao có thể là hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử được chứ! Cười giỡn sao! Xem ra sau này phải là tiểu mẹ bảo vệ sói con, mà là sói con bảo vệ tiểu mẹ!

      Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, chỉ mới thấy mắt sói của sợ như vậy, nếu có ngày biết là ai , nhìn thấy chân thân của , có thể hay . . . . . .

      Lãnh Dạ dám nghĩ tiếp, có thể hay tiếp nhận ?

      Nhưng mà ngày này sớm muộn gì cũng tới, bởi vì muốn dẫn rời nơi này, trở về thế giới của , vì , ở chỗ này lưu lại quá lâu, tại trở về, chính là đợi Bạch Tuyết lớn lên, trở nên kiên cường. Nếu khi đến bên kia thích ứng được!

      " đừng gấp gáp, em giúp dập lửa!" Bạch Tuyết lo lắng , bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt dọa người như vậy ! Hồng như lửa.

      Bạch Tuyết ngốc nghếch nằm bò ở người Lãnh Dạ, xấu hổ vươn tay bé nắm vật kia, sau đó đặt hướng hạ thân, bất chấp khó coi, nhìn thấy Lãnh Dạ bị hỏa thiêu ,mắt đỏ bừng, vẫn là rất lo lắng .


      "Chuẩn bị xong chưa? Em muốn bắt đầu nga?" Bạch Tuyết giọng hỏi thăm, Lãnh Dạ hận được đè nhanh Bạch Tuyết xuống, sau đó hung hăng ra vào, mặc dù bị hành hạ khó chịu, nhưng là, phải luôn luôn nhẫn lại, bởi vì chính là thích xem bộ dạng thẹn thùng của Bạch Tuyết, chỉ thấy khuôn mặt nhắn mà hồng hồng thua gì ánh mắt .

      Bạch Tuyết có được câu trả lời, dám cầm bỏ vào, chật vật ngẩng đầu lên hi vọng lấy được đồng ý?

      "Em nghĩ muốn tôi nén chết à, cứ tiếp tục ,chậm quá!" Lãnh Dạ là nhắc nhở Bạch Tuyết động tác của quá chậm, vì vậy phải nhanh lên. Nhưng là, là lần đầu tiên làm như vậy a! Nhìn vẫn bất động, khiến biết làm thế nào để cho nó vào.

      "Ngồi lên!" Lãnh Dạ lo lắng ra hai chữ.

      "A?" Bạch Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên, người đàn ông này ngồi lên, vậy ngồi gãy chứ!

      "Cứ ngồi lên!" Lãnh Dạ vốn nhìn ra nghĩ gì, là khờ và khả ái! Để cho ngồi lên, cư nhiên lại lo lắng ngồi gãy vũ khí của , chẳng lẽ định bỏ vào ! Bất đắc dĩ đành phải nhắc nhở !

      "A?" Bạch Tuyết mặt nóng hừng hực , Lãnh Dạ trực tiếp như vậy, có phải hay chính là dùng nơi đó của , đúng vậy, nhất định là thế , cầm, nhắm ngay. . . . . .

      Theo Bạch Tuyết ngồi xuống, Lãnh Dạ thoải mái rên lên tiếng, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, làm thiếu chút nữa mất kiên nhẫn, đem áp đảo, nhưng là vì rèn luyện , luôn luôn phải đè nén mình , hi vọng tiếp thu , cho nên mới có thể vẫn kiên nhẫn chờ đợi, bị hành hạ sai biệt lắm, Lãnh Dạ muốn làm khó Bạch Tuyết , vì vậy lật người Bạch Tuyết nằm ở dưới , sau đó đương nhiên là bị Lãnh Dạ hung hăng muốn , cũng chính là theo lời Lãnh Dạ dập lửa!
      nhoxbina thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 89: Đầu thai thành công 2


      Bạch Tuyết bất đắc dĩ, mới sáng sớm có chuyện gì làm, lại búng nơi đó, chọc cho tròng mắt của Lãnh Dạ đều là màu đỏ ! tại đành phải chịu số phận, chỉ cầu Lãnh Dạ chớ muốn quá lâu, mặc dù ngày hôm qua bị phen lăn qua lăn lại, khiến có cảm giác khó chịu, vì có thể chống đỡ được, tại như vậy nữa, sợ rằng chịu nổi!

      Thân thể của Bạch Tuyết quả nhiên là có hiệu quả, Bạch Tuyết nhìn tròng mắt của Lãnh Dạ từ từ thay đổi bắt đầu bình thường trở lại, đây mới là ánh mắt nên có, mới vừa rồi ánh mắt kia khiến loại ảo giác, là người đàn ông này phải là người! Hoàn hảo do tiếp nhận giáo dục của con người, nếu đúng là hoài nghi Lãnh Dạ là quái! Bởi vì có khí lực kinh người,lại có ánh mắt hồng dị thường, còn có chính là buổi chiều khi cho lần đầu của mình, quần áo của biết tại sao lại bị cởi ra, đến bây giờ mới nghĩ đến chuyện đó?

      A ——

      Nhìn Bạch Tuyết phân tâm, Lãnh Dạ hung hăng đụng Bạch Tuyết, ý muốn trừng phạt .


      Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ tại sao mới vừa rồi lại kịch liệt như vậy, vì vậy dám suy nghĩ lung tung nữa, cố gắng để mình tập trung tinh lực. rất nhanh bị Lãnh Dạ dẫn tới cao trào, vậy mà thứ đó vẫn đụng , Bạch Tuyết cau mày, có chút chịu nổi!

      Nhưng vào lúc này, thời gian chợt yên lặng.

      đạo ánh sáng theo hướng Bạch Tuyết, thanh thần thánh từ bầu trời truyền đến.

      "Ba người các ngươi còn mau , thời cơ đến, nhớ, hãy chăm chỉ tu luyện, mới có thể tu thành chánh quả, , tự giải quyết cho tốt, tự giải quyết cho tốt..."

      Lúc này, trong phòng ngủ của Lãnh Dạ, bên mép giường quỳ ba linh đồng khả ái , bọn họ dập đầu tạ ơn.

      "Đa tạ Bồ Tát dạy, đệ tử nhớ kỹ." Sau đó ba linh đồng nhìn về phía Bạch Tuyết, chỉ thấy bụng Bạch Tuyết chợt lên hồng quang, bọn họ biết đến giờ.

      "Lão Đại, ngươi tới trước, ta hi vọng ngươi vẫn còn là lão Đại của chúng ta ." Thần bí thứ hai . Trong giọng ít ưu thương.

      "Chúng ta muốn vĩnh viễn nhớ đến dáng vẻ trước khi đầu thai ." Ba linh đồng bắt tay nhau, sau đó lão Đại biến thành luồng ánh sáng chui vào trong bụng Bạch Tuyết , sau đó là lão Nhị, cuối cùng là lão Tam.

      Từng người bay vọt tới, chui vào trong bụng Bạch Tuyết.

      Thời gian lại hồi phục bình thường, Lãnh Dạ vẫn như cũ nỗ lực. . . . . .

      Cuối cùng, Lãnh Dạ hài lòng nằm ở người Bạch Tuyết, vậy mà Bạch Tuyết suy yếu hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhắn ràng có chút trắng bệch, Lãnh Dạ tâm hơi đau nhìn ở phía dưới, còn , lần này là có chút quá đáng, vốn coi lại mới là buổi sáng mà muốn nữa. Nhưng tất cả cũng là bàn tay bé của an phận, mới có thể khiến cho bốc cháy, mà thân thể mềm mại đó cũng chính là ngòi nổ, hơn nữa bị chủ động vuốt ve như vậy, làm sao có thể chịu được!

      Đứng dậy xuống giường, vì Bạch Tuyết làm chút thức ăn bồi bổ thân thể , Bạch Tuyết vẫn vùi ở giường ngủ mê man, người đàn ông này lại lần nữa đem uy ăn no, lại còn ở giường bị đánh bại vô số lần, giống như ngủ mê man là việc duy nhất có thể làm.

      Hồi lâu, Bạch Tuyết mới mơ mơ màng màng mở ra cặp mắt, nhớ lại bị Lãnh Dạ đoạt lấy vô số lần, vậy lần này tỉnh lại cả người đau nhức, hoặc chân như nhũn ra, thân thể giống như lão bà tám mươi tuổi có bộ dạng vô lực, ai ngờ, cũng có những cảm giác này, chẳng lẽ là thể lực của rất tốt, còn có gần đây thường xuyên cùng như vậy nên thành thói quen?

      Tối hôm qua ràng ngủ mê man rất nhiều lần, nhưng là tại sao tại hạ thân chút cảm giác khó chịu ? Chỉ có cảm giác đói bụng thôi à.

      Nếu như phải là Lãnh Dạ thấy đau lòng, nên mới dùng phép thuật chữa khỏi phía dưới cho , nếu bị Lãnh Dạ tà ác muốn như vậy, tại đoán chừng căn bản là dậy nổi, xụi lơ ở giường, dù sao cũng là người phàm, Lãnh Dạ lại là dục vọng rất cường đại, nên há có thể chịu được!

      Nghĩ đến tối hôm qua cùng Lãnh Dạ kích tình, Bạch Tuyết ở trong chăn nhe răng trợn mắt cười trộm, lúc ấy tại sao lại đau như vậy ? Nhưng bây giờ lại chút cảm giác, chỉ nhớ cảm giác rất thoải mái, bị Lãnh Dạ đụng, chẳng lẽ là lúc ấy mình sinh ra ảo giác?

      Nhìn nhìn giường đệm chăn đều thay đổi, xem ra là thay mới, nghĩ đến thứ từ trong vật đó phun ra ngoài , khuôn mặt nhắn của Bạch Tuyết liền đỏ lên, là kỳ quái những thứ đó ở đâu mà ra vậy?

      Bạch Tuyết đơn thuần chỉ biết cười khúc khích, mà chẳng biết những thứ này chính là nòi giống của Lãnh Dạ, mà cũng có thể sinh nở hậu đại , nhưng là Bạch Tuyết dù sao vẫn còn , có những ý thứ này, chỉ đem mặt giấu ở trong chăn ha hả nở nụ cười, đây là nụ cười phát ra từ nội tâm , nguyên nhân chính là sau này đều có thể cùng ở chung chỗ, trở về cái nhà đó nữa!

      lại vừa cười, suy nghĩ muốn ôm gối đầu của Lãnh Dạ, ngửi thấy mặt còn có mùi của . Cho là Lãnh Dạ làm, Bạch Tuyết to gan lăn qua lăn lại, trong ngực như cũ ôm chiếc gối, cao hứng vẫn cười khúc khích.

      Lúc này, trong bụng của Bạch Tuyết .

      "Có phải sau này phải gọi ta là tiểu mẹ hay ?" Sói con thứ nhất .


      "Dĩ nhiên, hơn nữa Lang Vương sau này là cha của chúng ta ." Sói con thứ hai .

      "Ta thích, bởi vì cha còn rất đẹp trai nga." Sói con thứ ba vui vẻ .

      "Đẹp trai ư? Chớ quên nhưng là sói, cả người đều có lông!" Sói con thứ nhất hù dọa thứ ba .

      "Có lông cũng rất đẹp, chừng sau này chúng ta còn có lông đây!" Sói con thứ ba .

      . . . . . .

      Nháy mắt trong bụng Bạch Tuyết liền trầm mặc, chẳng lẽ bọn họ như vậy?

      Bạch Tuyết ở giường vẫn ha hả cười khúc khích.

      Cuối cùng, cảm giác mình như vậy cười có chút dọa người, vì vậy miễn cưỡng ngăn lại, thoải mái duỗi thắt lưng,từ trong chăn chui ra tìm quần áo, bởi vì ngày hôm qua quần áo bị Lãnh Dạ độc thủ, xé thành mảnh vụn!

      Ngây ngốc đứng ở trước gương, nhìn thân thể mềm mại xích loã, làn da trắng nõn, bên còn có dấu Lãnh Dạ lưu lại , Bạch Tuyết vuốt ve những vết hôn, đây là lưu lại , là Lãnh Dạ lưu lại , và rất thích làm vậy.

      Thẹn thùng cười khúc khích đứng lên, người đàn ông này nhìn lạnh như băng , nghĩ tới trong thân thể lửa lại mạnh mẻ như vậy! Bạch Tuyết đỏ mặt, nghĩ đến thân thể nóng bỏng của Lãnh Dạ đè lên thân thể mềm mại của , hết sức ngượng ngùng! Liều mạng lắc đầu cái, mới đưa Lãnh Dạ ném ra khỏi đầu, muốn nghĩ đến nữa, thời gian còn sớm, phải học rồi, biết hôm nay cha có tìm hay ? Còn có cái Triệu tổng đó đến trường học tố cáo ?

      Càng nghĩ càng sợ, liền quên mặc quần áo, ủy khuất ngồi ở giường. Còn Lãnh Dạ vẫn đứng bên nhìn chăm chú Bạch Tuyết chợt khẽ nhíu mày, mới vừa rồi còn cao hứng, tại sao chợt khó chịu như vậy? Nhìn giường lăn qua lăn lại, rất vui vẻ, vì vậy có quấy rầy , thân ở bên lẳng lặng thưởng thức vẻ đẹp, nhưng vào lúc này lại làm sao ?

      Đau lòng về phía Bạch Tuyết, sau đó cũng khiến cho Bạch Tuyết có thể nhìn thấy .

      "Thế nào" Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, Bạch Tuyết nâng lên đôi mắt đẫm lệ, nhìn ra cửa, xem Lãnh Dạ là từ nơi nào chui ra ? Tựa như lần trước ở trong nhà vệ sinh, Bạch Tuyết cũng thấy tò mò, làm sao chợt xuất ở nơi đó?

      Quá nhiều nghi vấn, chẳng lẽ là bởi vì mình có tập chung chú ý , nên có phát tới gần?

      "Hôm nay có thể cho cha em , em là người. . . . . ." Bạch Tuyết chỉ nửa, ý là sau này là người phụ nữ của Lãnh Dạ, nhưng đơn thuần nên lời, cũng rất thẹn thùng!


      Vậy mà, Lãnh Dạ lại cho là như vậy, thích trêu cợt , thích nhìn bộ dạng thẹn thùng, cho nên.

      "Là cái gì?" Lãnh Dạ làm bộ hiểu hỏi.

      "Chính là, chính là. . . . . . Em sau này ở nơi này, trở về cái nhà đó nữa. . . . . . Có được hay ?" Bạch Tuyết khó .

      "Ừ." Lãnh Dạ đơn giản ừ tiếng, Bạch Tuyết hiểu là có ý gì? Rốt cuộc tìm cha hay , Bạch Tuyết rất lo lắng hôm nay cha lôi kéo ra ngoài xã giao, còn có Triệu tổng nhất định bỏ qua!

      Nghĩ tới những thứ này liền sợ, cho nên chỉ nhắm mắt để cho Lãnh Dạ bảo vệ !

      " hiểu có phải hay ?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

      "Ừ." Lãnh Dah vẫn là trả lời chữ.


      " phải, em là cái kia, em là ... , , tìm cha em... cho ông biết... cho ông biết... Sau này em là của ..." Bạch Tuyết xấu hổ đỏ mặt .


      "Ừ." Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết đỏ mặt giống như quả táo mê người, hận được lên cắn cái.

      " nên chỉ ừ thôi, em là muốn cho cha, em... Em là, em là ngươi phụ nữ... Của ... Có được ?" Bạch Tuyết thanh dần chỉ có chính có thể nghe thấy, thế nhưng bị Lãnh Dạ nghe được tất cả, bởi vì dã thú linh mẫn rất tốt.


      " ."

      "Cám ơn , còn có việc, em sợ. . . . . ." Bạch Tuyết ấp a ấp úng , lo lắng Triệu tổng tìm phiền toái, tất cả chỉ cầu Lãnh Dạ giúp tay chút.

      "Chuyện gì? ."

      "Có người ngày hôm qua. . . . . . Ngày hôm qua. . . . . . Em, Em. . . . . . Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . ." Bạch Tuyết sợ khóc, nghĩ đến lời của người kia, để cho công ty của cha đóng cửa, đến lúc đó cha hận chết , nên làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Gấp gáp khóc.

      "Là —— người nào ——" Lãnh Dạ tại rất dọa người, trong tròng mắt lộ ra sát khí hung ác .

      Bạch Tuyết nghe ra trong giọng của Lãnh Dạ đáng sợ, dám khóc, mắt rưng rưng nước nhìn Lãnh Dạ.

      " ra , ra , cũng có. . . . . . Nghiêm trọng như vậy, chính là. . . . . . Chính là muốn đối với em. . . . . . Nên em đá nơi đó của , chỉ sợ. . . . . . có thể hay tìm em gây phiền toái!" Bạch Tuyết nức nở , lo lắng mình lại gây chuyện !

      Tại sao luôn gây chuyện như vậy?

      Ở trong trường học bị bạn học hãm hại mang thai, còn bị bạn học lột đồ chụp được hình! tại lại chọc tới Triệu tổng trong giới thương trường nữa. Người đàn ông mập đó vốn giống như là dễ trêu đùa, có thể hay trả thù ?

      Lãnh Dạ thấy kinh hoảng trong mắt Bạch Tuyết, tựa hồ là muốn che giấu ít chuyện, người nhát gan như luôn để khổ sở trong lòng, ngày hôm qua tại sao cho ? Vốn tưởng rằng bởi vì thấy mới chạy tới, đem giầy quăng mất, nghĩ tới là có người khi dễ , khó trách lại muốn ở cùng nhau , là lo lắng có người tìm mình gây phiền toái.

      "Còn có chuyện gì gạt Tôi hay , hết ra?" Lãnh Dạ thấp giọng hỏi. ngốc chẳng lẽ biết có thể bảo vệ sao? Tại sao lại nhát gan như vậy chứ? Đừng là đại nhân vật nào khi dễ , đến thị trưởng khi dễ Bạch Tuyết, cũng bỏ qua, nhất định cho người khi dễ Bạch Tuyết hung hăng dạy dỗ!

      " có !" Bạch Tuyết muốn Lãnh Dạ vì mình mà làm quá đáng , vì người đàn ông này tàn bạo đến thể nhận thức!

      Những chuyện này Lãnh Dạ điều tra, Bạch Tuyết có ý giấu giếm, cũng ép ! Vì nhát gan, hiểu!

      " xuống ăn chút gì ." Lãnh Dạ chợt chuyển giọng , có hung ác như vừa rồi, tựa hồ có chút dịu dàng, đây là Bạch Tuyết cảm giác được, biết có phải là ý nghĩ kỳ lạ của mình hay , nhưng gần đây luôn có loại cảm giác, Lãnh Dạ tựa hồ có lúc rất dịu dàng.

      Đối với Bạch Tuyết mà , chỉ cần Lãnh Dạ tức giận chính là dịu dàng, hơn nữa chủ động cùng chuyện cũng là loại dịu dàng cùng quan tâm, bởi vì từ bị vắng vẻ nhiều. Cơ hồ tới chỗ nào đều là bị lờ , nên tại trong mắt Lãnh Dạ có , cũng rất hiểu.

      Nghe được Lãnh Dạ ăn cái gì, tròng mắt Bạch Tuyêt liền sáng lên, bởi vì đói bụng lắm, từ thành thói quen, chưa bao giờ dám biểu đạt cảm thụ của mình, bao gồm đói bụng cũng dám !

      Vội vàng mặc quần áo tử tế, Bạch Tuyết xuống lầu, phát phía dưới có rất nhiều đồ ăn ngon, xem chút trong phòng bếp, có người khác a, là ai làm cơm đây?

      Bạch Tuyết tò mò ngồi xuống, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ những thứ này là Lãnh Dạ làm?

      Nhìn gương mặt lạnh lùng kia, giống như có thể làm cơm ?

      "Thế nào? Sợ tôi hạ độc?" Lãnh Dạ , sau đó đem miếng thịt nhét vào trong miệng nhai .

      "A? Những thứ này? Những thứ này là làm?" Thanh Bạch Tuyết rất nhiều, Lãnh Dạ cư nhiên nấu cơm? Rất giống nha.

      "Ừ." Vẫn là đơn giản trả lời, Bạch Tuyết có chút thói quen.

      "Sau này, chuyện nấu cơm liền giao cho em , em thể ở chỗ này ăn chùa ở đậu như vậy được, nấu cơm, dọn dẹp gian phòng, giặt quần áo liền để em phụ trách, chỉ cần để cho em ở lại nơi này là được, sau đó. . . . . . Cho em ăn cơm. . . . . . Giúp em đóng học phí. . . . . ."

      Bạch Tuyết giọng , có gì cả, sau này lại phải dựa cả vào chính người đàn ông này, công việc tìm được, Bạch Tuyết chỉ có thể làm kẻ ăn bám. Gần đây, Bạch Tuyết luôn khắp nơi để tìm công việc, hi vọng mình có thể làm ra tiền, sau đó rời cái đó nhà.

      Nhưng là bởi vì mới chỉ có mười sáu tuổi, còn có chứng minh thư, ra tại dã có thể làm chứng minh thư, chẳng qua là mẹ kế vẫn ngăn trở, biết tại sao?

      Mặc dù, có chứng minh thư, nhưng vẫn buông tha tìm việc làm .

      Rời cái nhà đó, cha cho tiền đóng học phí, nên phải tự mình nghĩ biện pháp làm kiếm ra tiền, còn , tại nhất định phải học, tương lai mới có thể tìm công việc tốt, mới có tư cách tìm mẹ.

      Bạch Tuyết biết mẹ tại sống như thế nào? Cũng biết cha tại sao muốn vứt bỏ mẹ? Hoặc là mẹ cũng đối với cha thất vọng nên mới có thể rời !

      Bạch Tuyết đoán rất đúng, mẹ của đích xác là bị cha thương tôn rất sâu. Mẹ của hận Bạch Hàn, hận đàn ông, và càng hận vật dằn vặt phụ nữ kia...
      nhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :