1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang vương tổng giảm đốc: Vợ yêu được cưng mà hoảng - Hi Vũ Yên (Chương 226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45: Ám hại sau lưng 2

      "Phỉ Phỉ, chuyện này coi như bỏ qua , sau này ít trêu chọc Bạch Tuyết kia có biết hay , nếu khổ cho con đó, làm được gì lại còn có thể liên lụy đến cha, con có biết hay thủ đoạn của lãnh Dạ rất độc ác!Con đừng tưởng rằng cha làm cục trưởng cục cảnh sát, con liền coi ai ra gì, ta cũng biết chút ít về Bạch Tuyết, ta cũng phải là người hay gây chuyện, có phải hay con trêu chọc người ta trước, nên người ta mới có thể trả thù con? ra , những việc con làm ở trường học cha đều biết hết, chuyện lần này coi như xong, nếu làm to chuyện cha cũng cứu được con!"

      "Cha, cha nên nghe những người đó hưu vượn!"

      "Phỉ Phỉ, cha muốn con chở thành người như thế này, cha chỉ hy vọng con đến trường tốt, còn những chuyện khác cần suy nghĩ nữa. Rất nhiều chuyện, con cho rằng ai biết, nhưng ra , những thủ đoạn ấy của con, ở trong mắt Lãnh Dạ đều là trò trẻ con, lần này cũng chính là cho con lời cảnh cáo, căn cứ vào tính tình của trước kia , cha của con phải dọn dẹp đồ về nhà, chuyện lần này con làm sai, cha đành lòng trách cứ con, nên con hãy tự giác, sau này gọi bạn bè khi dễ bạn học khác có biết hay ?"

      "Con khi dễ bạn học, bây giờ con cha bị người ta khi dễ, cha là cha của con, mà lại giúp con hả giận, bây giờ lại còn trách cứ con?"

      "Con vì sao mà bị người ta khi dễ? phải là con khi dễ người ta trước sao, con có biết hay ngươi con khi dễ chính là người phụ nữ của Lãnh Dạ, con động vào người của , đối với con như vậy tay, có thể là nhìn con còn nên bỏ qua! Nhớ sau này được động vào ta, con mạo phạm người phụ nữ của chính là tương đương với mạo phạm , chỉ cần động thủ, cha con phải từ chức khỏi cục cảnh sát , con cho rằng cha con là quan rất lớn sao? Ta ở trước mặt Lãnh Dạ chính là kẻ thấp hèn mà thôi!"

      Cha Dương Phỉ tận tình khuyên bảo con , chỉ hi vọng nên lại trêu chọc Bạch Tuyết, bởi người phía sau ta rất nguy hiểm !


      Ông yên tâm về tính khí của con mình , từ cái gì cũng theo ý , cũng để cho bị ủy khuất, cũng khó trách tại chịu nghe lời! Mặc dù đau lòng cho con , nhưng ông quyết lần này cho phép Phỉ Phỉ tuỳ hứng như vậy nữa, dù sao đây cũng phải là đùa giỡn, làm tốt táng gia bại sản!

      ai đoán ra được thế lực của Lãnh Dạ lớn nhường nào, trong giới chính trị có , lại còn là lão đại đầu rồng trong giới thương nghiệp, trong quân đội cũng có người của , đến ông cũng biết thế lực của Lãnh gia rốt cuộc trải rộng bao nhiêu? chung ông biết thế lực của Lãnh gia rất lớn, Chỉ cần thế lực của Lãnh gia rút lui ra khỏi quốc gia , quốc gia này gặp phải tê liệt, hoặc là xuất khủng hoảng kinh tế!

      Chính vì nhân vật lớn như vậy nên ông thể chọc nổi!

      "Cha, cha là cảnh sát, tại sao phải sợ ? Phải là sợ cha mới đúng?" Dương Phỉ rất kỳ quái, cha cũng có sợ người nào, tại sao lại sợ Lãnh Dạ như vậy? là người làm ăn , cha là cảnh sát, phải là sợ cha mới đúng!

      "Cha là cục trưởng sao! Ngay cả sếp của cha cũng phải nhường ba phần, huống chi cha chỉ là cục trưởng! Phỉ Phỉ, sau này ngàn vạn lần đừng trêu chọc Bạch Tuyết nữa, bắt đầu từ ngày mai con hãy tốt hơn với ta có biết hay ? Vả lại, cha gần đây bề bộn nhiều việc, , có vụ án giết người mãi phá được đây!"

      ra là, mấy năm gần đây luôn có vài người đàn ông trẻ tuổi bị giết, hơn nữa sau khi chết cũng có phát manh mối gì, nên vẫn tìm được hung thủ, mọi người cũng hoài nghi đây là vụ gây án vì tình cảm nam nữ ? Nếu tại sao lại có thù oán với đàn ông!

      "Quan hệ tốt hơn? có khả năng!" Dương Phỉ vẫn là nuốt trôi cục tức này, quan tâm những lời cha , nhất định đó chỉ là hù dọa của mà thôi, phải là cha luôn muốn nịnh bợ vị Lãnh Dạ kia, bởi vì người ta có tiền!

      Trong lòng thầm suy tính, cha nếu giúp , chỉ có dựa vào chính mình.
      nhoxbina thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46: Giá cao của cái ác 1

      "Phỉ Phỉ, da của con luôn luôn rất đẹp, sao lại thành ra thế này?" Cha Dương phỉ nhìn gương mặt nứt da của con hiểu hỏi, da của Dương Phỉ là được di truyền từ mẹ của , từ đến lớn cũng rất trắng mịn, chưa bao giờ bị như vậy cả!

      "Cha, ra , con cũng biết chuyện gì xảy ra? Có thể là bị dị ứng thôi!" Dương Phỉ .

      "Con có muốn cha đưa con bệnh viện xem chút xem có phải là bị dị ứng hay ?

      " cần đâu cha, tự con có thể khám." Dương Phỉ bị cha mình nhắc như thế , bỗng nhiên trong đầu có biện pháp có thể sử lý Bạch Tuyết rồi .

      Khóe miệng Dương Phỉ khẽ nhếch lên, thầm nghĩ: Bạch Tuyết hãy chờ , trò hay chỉ mới bắt đầu thôi!

      Dương Phỉ sau khi đến bệnh viện thẳng đến bác sĩ khoa da, mà là tới khoa phụ sản nơi dì của Dương Phỉ làm việc.

      ra dì của Dương Phỉ là bác sĩ khoa phụ sản .

      "Phỉ Phỉ, con làm sao vậy? " Dì của Dương Phỉ chỉ vào khuôn mặt luôn luôn trắng trẻo hỏi.

      "Dì, vì nó nên con mới phải tới bệnh viện đây!" Dương phỉ làm nũng .

      "À, vậy con cũng phải khoa da chứ?"

      "Con muốn Dì cùng với con, giúp con tìm tìm Bác sĩ tốt nhất."

      " thành vấn đề, nhưng mà con phải vào phòng làm việc của dì chờ chút, Bởi vào lúc này dì có chút bận rộn, lát ta liền dẫn con có được hay ?"

      "Vâng, cám ơn dì, vậy con đến phòng làm việc chờ dì trước nhé." Dương Phỉ đắc ý cười tiếng, chuyện đúng theo kế hoạch của từng bước từng bước phát triển, cũng tin dựa được vào quan hệ của cha liền báo được thù!

      Dì của Dương Phỉ vốn rất bận rộn , còn phải kiểm tra phòng, Dương Phỉ biết Dì của mình lâu, vì vậy yên tâm hơn.

      tới phòng làm việc của dì, thấy máy tính còn mở, trong lòng liền mừng rỡ.

      Mở ra các bệnh án của bệnh nhân, tìm được bệnh nhân mang thai sáu tháng, sau đó đem tên số tuổi đổi thành của Bạch Tuyết , lại nhanh chóng in ra, sau đó lại đem tên bệnh nhân đổi trở về, rồi đem máy tính đóng lại như ban đầu, cầm lên tờ in xét nghiệm, lại ấn lên con dấu của bệnh viện, liền hài lòng cười tiếng, bỏ vào trong túi sách.

      bao lâu sau, Dì của Dương Phỉ trở lại, thả tài liệu bệnh án của bệnh nhân xuống.

      "Chúng ta mau thôi, buổi sáng dì đều phải kiểm tra phòng, cho nên con lần sau tới hãy tránh thời gian này nhé, nếu con phải đợi dì hết bận mới có thể cùng con kiểm tra!"

      Dương Phỉ nghe dì vậy, liền nhớ ra mặt của mình còn phải tới kiểm tra, mặc dù tại ra cửa cũng mang theo khẩu trang, nhưng là những chỗ lộ phía ngoài nhìn cũng rất dọa người !

      Nghe được Dì của , Dương Phỉ chỉ cười cười, ra , là đặc biệt chọn thời gian này để tới, như vậy mới có thể áp dụng kế hoạch của mình.

      Dì của Dương Phỉ cùng sang khoa da, nhưng ngoài ý muốn chính là, những vết nứt mặt phải là nứt da bình thường, cũng phải là bệnh mãn trùng, mà là loại bệnh ngoài da biết tên, nhìn vẻ mặt Bác sĩ như vậy hình như rất phiền khó chữa!

      Dương Phỉ bắt đầu có chút lo lắng, vốn tưởng rằng là bị dị ứng, xem ra còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng!


      "Bác sĩ, Phỉ Phỉ nhà ta rốt cuộc là mắc bệnh ngoài da gì? cứ ? Chúng ta cũng đều là đồng nghiệp nhiều năm rồi, nên cần phải quanh co."

      " ra , tôi cũng biết đây là căn bệnh ngoài da gì, tôi lo lắng việc chữa khỏi còn có thể kéo dài, bệnh ngoài da này rất kỳ quái! Lúc trước tôi chưa bao giờ thấy qua loại bệnh này ! Tôi muốn nghiên cứu chút rồi cho câu trả lời chắc chắn." Bác sĩ chuyên khoa da rất khó , bởi vì cũng biết đây là căn bệnh gì, đại khái coi là bệnh ngoài da thôi!

      ra , thứ này so với bệnh ngoài da càng đáng sợ hơn. . . . . .
      nhoxbina thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47: Giá cao của cái ác 2

      Dì của Dương Phỉ có chút lo lắng , người phụ nữ mà mặt có nhiều vết nứt như vậy, người đàn ông nào nhìn thấy thích chứ! Liền khỏi vì Phỉ Phỉ mà lo lắng!

      "Bác sĩ nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi cho tôi?" Dương Phỉ cũng nóng nảy, vốn tưởng rằng chỉ là bị dị ứng, mấy ngày nữa tốt thôi, ai ngờ Bác sĩ lại nó nghiêm trọng như vậy? Thế có phải là những vết nứt này rất lâu mới khỏ hay khôngi?" thể như vậy được".

      Dương Phỉ ngày càng lo lắng, vậy phải làm sao bây giờ? còn phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm bạn trai nữa!

      "Phỉ Phỉ, con đừng lo lắng, cứ về trước, chờ ta cùng Bác sĩ xem xét tình hình rồi gọi điện thoại báo cho con, đến lúc đó con tới kiểm tra lại có được hay ?" Dì Dương Phỉ đau lòng an ủi.

      Dương Phỉ đành gật đầu cái, cầm lấy thuốc bác sĩ đưa cho rồi về trước.

      Dương Phỉ trong lòng nghĩ: nhất định là bác sĩ khám nhầm rồi, làm gì có bệnh da kì quái như vậy chứ! Bác sĩ chỉ hù dọa người khác thôi, nhất định là bác sĩ nhầm! Dương Phỉ tự mình an ủi bản thân.

      Đem thuốc bỏ vào túi sách, lấy ra tờ xét nghiệm kia, trong lòng liền tốt hơn, bởi vì cơ hội báo thù tới.

      Hai ngày này, Bạch Tuyết đúng giờ học, đúng giờ tan học, việc duy nhất giống chính là, sau khi tan học đều bị Lãnh Dạ đón trở về biệt thự!

      ra , giờ khắc này ở trong lòng trở về nơi nào đều cũng đều như nhau, về nhà lại phải nhìn sắc mặt của mẹ kế! Trở về biệt thự của Lãnh Dạ cũng phải đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng mà thôi, nhưng nếu cho lựa chọn, lại muốn ở bên cạnh Lãnh Dạ hơn!

      Trong lòng có chút khổ sở, có phải hay ý nghĩ của mình càng trở nên xấu xa hơn!

      có nhà của mình, nên về nhà mới đúng a!

      Trong lòng rất mâu thuẫn, muốn , rồi lại dám !

      ra cũng muốn !

      Trước kia chỉ muốn cuộc sống của mình khôi phục yên ổn như trước kia , bị người nhà gây khó khăn, bản thân vẫn còn trong sạch! Nhưng bây giờ có phải lại bị điên mất rồi , có lúc tự nhiên lại hy vọng có thể vẫn được như vậy ở cùng người đàn ông lạnh lùng này!

      càng biến thành kẻ xấu? Uỷ khuất lắc đầu, nếu như trò nên xấu xa? đó cũng là tay cha phá hủy , bởi vốn phải là người như thế!

      Bạch Tuyết mỗi ngày đều bị Lãnh Dạ đưa đón về, Lâm Giang rất là sốt ruột, nhưng mà nhất định phải thận trọng, bởi vì Bạch Tuyết rất nhát gan, thể gấp gáp, nếu hoàn toàn ngược lại hù dọa chạy mất!

      biết Bạch Tuyết là người phụ nữ thiện lương, cũng từng muốn chờ đợi mà dùng mọi thủ đoạn để có được Bạch Tuyết ! Nhưng mà tại suy nghĩ cẩn thận lại, muốn chính là Kim Đan, thể vì người mà làm trể nãi đại của mình, ở giới còn có đám phụ nữ chờ , thể giống như Lang Vương chỉ vì con người mà ở chỗ này lãng phí thời gian!

      Nơi này vốn thuộc về , chỉ cần giết chết Lang Vương, sau đó lấy được Kim Đan trở về giới, vị trí Lang Vương chính là của , nghĩ tới đây lại có thêm động lực, đối với Bạch Tuyết, cần mềm lòng, bất kể hãm hại hay lừa gạt chỉ cần tới tay là được, đến lúc đó thắng được còn có thể dùng người phụ nữ này uy hiếp Lang Vương giao ra Kim Đan.

      Lâm Giang mỉm cười nhìn Bạch Tuyết ngồi bên cạnh, trong lòng lại suy nghĩ làm như thế nào để bắt được ? Ngay lúc này chính là tình huống sói đội lốt người, Bạch Tuyết thiện lương còn mỉm cười đáp lễ lại .

      "Có chuyện gì sao?" Bạch Tuyết nhìn thấy cậu bạn ngồi cùng bàn nhìn mình cười cười, liền hỏi.

      "Tôi, tôi ra muốn bạn giúp tôi cùng học tập, bởi vì tôi mới chuyển trường, nên có nhiều chỗ theo kịp!" Lâm Giang khó sử .

      " thành vấn đề a, dù sao tôi cũng muốn ôn tập, sau khi tan học chúng ta tìm chỗ cùng nhau học là được."

      Bạch Tuyết quá thiện lương, liền bị bề ngoài đáng thương của Lâm Giang lừa, hề nghĩ ngợi đáp ứng, lại quên mất bây giờ mình còn ở tại biệt thự của Lãnh Dạ, chứ phải ở nhà mình, vì vậy Lãnh Dạ đến đón về nhà.
      nhoxbina thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48: Sóng gió khi mang thai 1

      Bạch Tuyết có ý thức được việc này, lúc ấy chỉ nghĩ nên trợ giúp bạn học mà thôi.

      Sắp đến giờ học, Dương Phỉ mang theo khẩu trang vào lớp.

      Dáng vẻ rất kì lạ, cổ cùng cánh tay da thịt đều trắng noãn , riêng chỉ có gương mặt là đáng sợ!

      Dương Phỉ ở bên ngoài có thể mang theo khẩu trang, nhưng vì muốn học nên đành phải cởi xuống!

      Các bạn học đều chỉ chỉ chõ chõ? Có vài người dám đắc tội với , nhưng là đều ở đây trong lòng len lén đắc ý, trong lòng nghĩ: đáng đời! Bình thường lớn lối như vậy, khiến bây giờ gặp báo ứng rồi. Hơn nữa còn là cả nhóm cùng nhau gặp báo ứng, những người từng bị bọn họ khi dễ qua, khi gặp cả ba người đều bị giống nhau, rất hả lòng hả dạ.

      Bạch Tuyết thèm nhìn tới bọn họ, cũng nghị luận gì, giờ cái gì cũng muốn quan tâm cả, bởi trong lòng bây giờ chỉ có học tập mà thôi.

      Bạch Tuyết biết rằng, Dương Phỉ đem tất cả oán giận đều đổ lên đầu

      Chỉ chốc lát sau thầy chủ nhiệm tiến vào lớp, cầm trong tay là bài thi của cuộc thi hôm qua.

      "Các bạn học, ngày hôm qua sau khi có thành tích của cuộc thi , lớp chúng ta có ba người làm rất tốt, tại tôi đem bài thi của ba người này để cho mọi người cùng xem, và xem xem họ làm bài như thế nào bởi bài viết rất tinh tế, thầy hi vọng các bạn học lấy họ mà làm gương."

      ra là thầy giáo đem bài thi của ba người làm tốt nhất đến, sau đó cho vào trong máy vi tính, thông qua màn ảnh lớn cho mọi người xem xét.

      Khi thầy giáo mở ra bài thi thứ nhất, tất cả mọi người đều hâm mộ và ghen tỵ , vì sao bài thi kia phải là của mình? Vì sao người ta có thể làm tốt như vậy? Trong lòng rất bất bình!

      Bài thi thứ hai cũng làm được rất tốt,lối viết tinh tế, mọi người nhìn đến số điểm 100 màu đỏ, trong lòng là hâm mộ!

      Thầy giáo chuẩn bị giơ lên bài thi thứ ba.

      "Các bạn học, đây là bài thi của Bạch Tuyết, bình thường Bạch Tuyết rất chăm chỉ học tập, lần này cũng thi rất tốt, rất hoàn mỹ, nên mọi người phải hướng Bạch Tuyết học tập chút."

      Bài thi vừa mở ra.

      Cả lớp liền xuất nháo động.

      "Trời ạ ——"

      "Trời ạ ——"

      "Thầy giáo là muốn chúng em học tập cái này sao?" bạn học nam ha ha ha cười , thầy chủ nhiệm tò mò phản ứng của mọi người, quay đầu nhìn lại, liền sững sờ.

      "Sao lại thế này tại sao có thể như vậy?" Thầy giáo tức giận đến lên lời, người nào gan to như vậy dám nghịch ngợm tới cả , này ràng là giáo trình do sắp xếp sao lại thành ra như thế chứ?

      Nhanh chóng đóng máy tính lại.

      Nhìn nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Tuyết bị doạ sợ đến choáng váng, Từ khi làm chủ nhiệm đến giờ luôn thấy Bạch Tuyết rất ít và chăm chỉ, vì thế nên rất tin tưởng , làm ra chuyện này, bởi chuyện này phải là chuyện đùa, nếu tốt bị đuổi học ngay!


      Vì vậy.

      "Chuyện này, thầy tra ràng, hôm nay những gì các em thấy đều được phép ra nghe chưa, thầy cho mọi người lời giải thích, còn Bạch Tuyết em hãy theo tôi tới phòng làm việc."

      Bạch Tuyết là người trong cuộc, nên rất cần thiết cùng gặp mặt chuyện.

      Bạch Tuyết ủy khuất đến phòng làm việc của thầy giáo.

      Chờ sau khi thầy giáo , Lâm Giang cũng ra ngoài, là phải nghe xem Bạch Tuyết thế nào? Chẳng lẽ cùng Lang Vương có hài tử, mới vừa rồi tờ giấy kia ràng là tờ xét nghiệm của người mang thai, hơn nữa tháng.

      Chờ thầy giáo vừa , trong phòng học nháy mắt liền nổ tung , Dương Phỉ để lại ánh mắt, ý là thầy cho đừng sao? Các lại càng muốn , hơn nữa vận dụng toàn bộ mối quan hệ quen biết để toàn trường đều biết, lần này thế nào cũng phải bôi xấu Bạch Tuyết!

      "Trời ạ —— Bạch Tuyết mang thai?" Tất cả mọi người đều kêu lên.
      nhoxbina thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49: Phong ba khi mang thai 2

      "Ê? Mọi ngươi , xem người đàn ông kia là ai a?"

      "Việc này thể đoán chính xác được, có nhiều người thích ta như vậy, ai biết là người nào?"

      "Có phải là Khang Cốc hay ?"

      " bậy —— Khang Cốc làm sao cùng ta được chứ! Khang Cố cần ta!" người ái mộ Khang cốc .

      "Đứa bé kia là của ai?"

      . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng học trong nháy mắt lời đồn đãi bay đầy trời.

      Trong phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.

      Bạch Tuyết cúi đầu, tay bé nhéo lấy vạt áo của mình, trong lòng tràn đầy ủy khuất có chỗ phát tiết, cặp mắt ướt ướt.

      Chủ nhiệm lớp nhìn học sinh rất ít này, làm sao lại phải đối mặt với loại chuyện như vậy chứ!

      Nhưng là, nhất định phải hỏi cho ra, nếu chuyện giải quyết được!

      "Bạch Tuyết? Đừng sợ, , chuyện gì xảy ra?" Thầy giáo cẩn thận hỏi.

      "Thưa thầy . . . . ." Nghe được thầy giáo thân thiện hỏi, rất ủy khuất nâng lên đôi mắt to đẫm lệ, con ngươi đen nhánh nổi lên tầng hơi nước, làm cho người ta nhìn trông điềm đạm đáng !

      Bạch Tuyết biết nên như thế nào? biết chuyện gì xảy ra? Mặc dù bây giờ còn là xử nữ, cũng thể mang thai, nhất định tờ báo cáo xét nghiệm kia là giả, bởi vì căn bản cũng qua bệnh viện! ở đâu ra tờ xét nghiệm?

      "Tờ xét nghiệm kia em nên giải thích như thế nào?"

      Mặc dù là đành lòng, nhưng là vẫn phải hỏi, cũng là vì muốn giúp đỡ Bạch Tuyết, học tập rất tốt, nên hy vọng bị buộc nghỉ học, cho nên mới có thể phong bế tin tức, muốn tự mình giải quyết, hi vọng có thể giữ được Bạch Tuyết, mà chẳng biết rằng, tại lời đồn đãi bắt đầu tản ra, chỉ qua thời gian ngắn mà trở thành tin tức lớn.

      "Thầy giáo, em biết, em căn bản cũng đến bệnh viện, tại sao có thể có!" Bạch Tuyết khóc thấp giọng .

      "Vậy em suy nghĩ chút là ai muốn hại em như vậy? Điều này rất quan trọng, nếu em bị nghỉ học! Và thầy hy vọng em từ bỏ việc học, dù sao em cũng nỗ lực lâu như vậy rồi!"

      Thầy giáo rất tiếc hận . Liếc tuyết nhìn dáng vẻ kia? Đến cuối cùng là ai muốn làm như vậy? Đơn giản là quá tàn nhẫn!

      "Thưa thầy. . . . . . Em cũng biết. . . . . ." Bạch Tuyết nghe được việc phải nghỉ học càng khóc lớn hơn, có chứng cớ thể suy đoán lung tung, bởi vì đây phải là chuyện !

      "Thầy tin tưởng em, nhưng là những bạn học khác làm sao bây giờ? Em là đứa bé thiện lương , có số việc em thể quá mềm yếu!" ý của thầy là, có người muốn hại , nên bảo vệ mình, phải cứ khóc như vậy cái gì cũng giải quyết được!

      Thầy giáo lo lắng chuyện càng lớn, đến lúc đó cũng bị xử phạt, bởi vì loại chuyện này có phòng giáo vụ xử lý, được phép xem vào. khi bị hiệu trưởng biết chuyện như vậy, Bạch Tuyết coi như là cũng bị thôi nghỉ học, bởi vì trường học rất quan tâm đến danh tiếng, ông ta cho phép học sinh làm ảnh hưởng đến danh dự của trường học !

      "Em,em!" Bạch Tuyết bây giờ có chứng cớ, cũng biết là người nào? Chỉ nghĩ là do Dương Phỉ mới dám làm như thế, nhưng là, có chứng cớ, lại thể là Dương Phỉ làm, bởi vì Dương Phỉ biết quan hệ của cùng Lãnh Dạ, khi bị thầy giáo biết cùng Lãnh Dạ có quan hệ, tờ xét nghiệm kia cũng cần giải thích nữa!

      Khóc!

      Nhẫn nhịn!

      Đem khổ sở để trong bụng ,bởi chỉ có thể làm như vậy!

      Thầy giáo rất sốt ruột, bởi vì Bạch Tuyết cái gì cũng chịu , đành vô lực giúp !

      Bạch Tuyết vẫn như cũ cúi đầu, nước mắt vẫn rơi, vạt áo bị vặn thành nắm, rất sợ, sợ hơn là bị mọi người biết vì tiền mà làm tình nhân cho Lãnh Dạ!
      nhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :