1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 073– Bán nghệ ở thanh lâu 1
      Nguyễn Nhược Khê nắm lấy dây cương, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tây Môn Lãnh Liệt ngồi lưng ngựa, lấy tay miệng, mặt tuy vẫn lạnh nhạt nhưng dáng vẻ suy yếu, mệt mỏi ràng. Nàng hiểu, vì sao mỗi lần đều mạo hiểm sinh mệnh của mình, bất chấp nguy hiểm tới cứu nàng? Huyết nô tuy là rất quang trọng đối với , nhưng nếu còn mạng để sống cần huyết nô để làm gì? Hay là giống như , bởi vì mình là nữ nhân của . Vì nữ nhân mình thương, còn oán hận mất sinh mệnh, chuyện này cách nào hiểu nổi?

      Thôi, nghĩ nữa, mang tìm đại phu, sau đó chính mình liền rời .

      ” Vũ Khuynh Thành, vì sao ngươi có bỏ trốn?” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên hỏi.

      ” Ngươi muốn ta bỏ trốn sao? Tốt lắm, vậy hẹn gặp lại, ngươi chính mình tự bảo trọng, ta đây.” Nguyễn Nhược Khê lườm cái, nhìn thấy còn có vài thước nữa là đến y quán, cũng yên tâm, cầm lấy hành trang, xoay người bước .

      “ Rầm…” tiếng động lớn vang lên, theo bản năng nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt ngã xuống mặt đất.

      “ Phốc…” ngụm máu tươi lại theo trong miệng phun ra.

      ” Tây Môn Lãnh Liệt……..” Nguyễn Nhược Khê bị dọa, sắc mặt trở nên tái nhợt, đưa tay ôm lấy đầu của .

      ra ta hy vọng ngươi , bởi vì ta…………….” Tây Môn Lãnh Liệt còn chưa dứt lời, liền hôn mê bất tỉnh.

      ” Đại phu, đại phu………..” Nguyễn Nhược Khê lo lắng hô to khàn cả giọng.

      Rất nhanh từ trong hiệu thuốc có người chạy ra, giúp nàng nâng Tây Môn Lãnh Liệt lên, hướng về y quán đến.

      ” Tiểu thư, ngươi đứng chờ bên ngoài cửa .” Đại phu ngăn nàng lại, sau đó vào nội thất.

      Nguyễn Nhược Khê đành phải chờ ở bên ngoài. Trong đầu lại đột nhiên xuất câu chưa hết.

      ra ta hy vọng ngươi , bởi vì ta…………”

      Tim đột nhiên dập nhanh hơn, bởi vì sao? muốn cái gì?

      “Phu nhân, ngươi là gì của ?” Thầy thuốc đột nhiên từ trong phòng ra, vẻ mặt trầm trọng hỏi.

      ” Ta là bằng hữu của , đại phu làm sao vậy? thế nào rồi?” Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy sắc mặt của đại phu, nhất thời có loại dự cảm tốt.

      ” Ta thành cho ngươi biết, bị nội thương rất nặng, thân thể vốn bị thương, còn cố dùng nội lực đấu với người khác, muốn sống nữa mà. Xem ra phải gặp kẻ thù, là gặp nguy hiểm, thể liều mạng, nhưng tại rất nguy hiểm.”Đại phu thở dài .

      ” Nguy hiểm như thế nào?” Tim Nguyễn Nhược Khê đột nhiên thấp thỏm.

      tiếp chưởng này, kinh mạch thương tổn nặng, chỉ sợ mạng sống giữ được bao lâu nữa.” Đại phu lúc này mới .

      ” Cái gì?” Nguyễn Nhược Khê lập tức trở nên cứng ngắc, nàng hy vọng chết, vì sao bây giờ nghe sắp chết, nàng ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ nào?

      “Phu nhân, ngươi chuẩn bị hậu .” Đại phu lại thở dài.

      Nàng hoảng hốt, thể suy nghĩ được gì, đưa tay bắt lấy thầy thuốc, ai oán cầu xin:

      “Ngươi là thầy thuốc, ngươi nhất định có biện pháp, có thể cứu được , bao nhiêu bạc thành vấn đề, ngươi muốn bao nhiêu đều có thể.”Dù sao cái mà có nhiều nhất chính là bạc.

      “Phu nhân, phải lão phu chịu cứu, mà là vô năng vô lực ( có khả năng), lão phu chỉ có thể kê chút dược, trì hoãn chút, kéo dài sinh mệnh của , cho thêm chút thời gian nữa. Trong thời gian này ngươi nên chiếu cố , hoặc là thỉnh cao nhân chữa trị.”Đại phu cũng cách bất đắc dĩ.

      Tìm cao nhân? Nguyễn Nhược Khê lập tức trấn định lại, đại phu tốt nhất chỉ sợ ở tại hoàng cung rồi , chỉ cần có thể kéo trở lại hoàng cung, vậy có vấn đề gì nữa.

      Nghĩ vậy gật đầu đáp:

      ” Được,đại phu, vậy ngươi kê dược .”

      “Vậy lão phu trước.” Đại phu xong, xoay người trở lại nội thất.

      ” Công tử, việc mà ngươi ra lệnh ta làm xong rồi.” Đại phu chắp tay .

      ” Vậy đa tạ.” Khoé miệng Tây Môn Lãnh Liệt hé ra nụ cười quỷ dị. Lấy ra nén vàng đưa vào trong tay .

      ” Cám ơn công tử, vậy để lão phu mời nàng tiến vào.” Đại phu nhìn thấy nén vàng kia, ánh mắt loé sáng lên.

      ” Được.” Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.

      Đại phu tới, gật gật đầu đối với Nguyễn Nhược Khê :

      “Phu nhân, ngươi vào .”

      ” Cám ơn ngươi,đại phu.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu, xong mới vào.

      Liền thấy vẻ mặt tiều tụy của , nhắm mắt lại nằm ở giường, nghe được tiếng động mới mở mắt ra, câu đầu tiên lại là:

      ” Ngươi còn chưa có bỏ trốn ư?”

      ” Ngươi có ý gì? Ngươi nghĩ rằng ta muốn trốn hay sao chứ? Nếu ……..” Nguyễn Nhược Khê tức giận trừng mắt liếc , những lời muốn nghẹn tại yết hầu phát ra tiếng.

      ” Nếu cái gì?” Tây Môn Lãnh Liệt làm bộ như cái gì cũng biết hỏi.

      có gì? Ngươi có thể được ? Ta đỡ ngươi đến khách điếm nghỉ ngơi.” Nguyễn Nhược Khê chuyển sang đề tài khác.

      ” Có thể.” Tây Môn Lãnh Liệt miễn cưỡng đứng dậy, nàng lập tức trợ giúp , cả thân thể của bất lực tựa vào người của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê vất vả, thân mồ hôi đem dìu đến giường của khách điếm, vừa làm vừa thở khì khì. Vừa đặt nắm lên giường, nàng lập tức vội vàng bắt tay nấu thuốc.

      Nhìn thấy uống hết chén thuốc xuống, lúc này nàng mới đưa tay ra :

      “Đại gia, cho chút bạc .”

      ” Bạc? Làm gì?” Tây Môn Lãnh Liệt ngẩn người chút.

      ” Làm ơn, ngươi ở trọ cần tốn tiền sao? Ăn cơm cần tốn tiền sao?”Nguyễn Nhược Khê nhìn bộ dáng ngu ngốc của . Kỳ trong lòng nàng có ý định khác, nàng định thuê chiếc xe ngựa, chờ thân thể tốt hơn chút, cho người đem đuổi về kinh thành. Dù sao nàng ngu ngốc cùng trở về.

      ” Cho ngươi, chỉ có bao nhiêu đây.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa cho nàng tờ ngân phiếu.

      trăm hai, sao chỉ có bao nhiêu đây thôi? Cái chủy thủ kia chỉ có giá như vậy thôi sao?” Nguyễn Nhược Khê hiển nhiên tin.

      ” Đương nhiên chỉ có bao nhiêu đây, nhưng hình như ngươi quên số ngân lượng chi tiêu dọc theo đường đến giờ đều là do nó đổi được.” Tây Môn Lãnh Liệt cũng trắng mắt liếc nhìn nàng.

      ” Ngươi ra cửa mang theo ngân lượng?” Giọng của Nguyễn Nhược Khê cao hơn tám độ.

      mang theo.” Tây Môn Lãnh Liệt trả lời rất ràng.

      ” Ngươi mang theo bạc còn giả bộ làm chuyện ngu ngốc như vậy làm gì, lần ra tay là nén vàng.” Nguyễn Nhược Khê tức giận , có bạc còn cho trưởng lão kia nén vàng, là tức muốn chết mà.

      ” Ta nguyện ý.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy gương mặt tức giận của nàng, tâm tình rất vui vẻ .

      ” Ngươi………” Nguyễn Nhược Khê thấy nhàn chán, nàng hiểu được mình bị bệnh thần kinh hay điên rồi nữa, để cho chết phải tốt hơn sao, vì sao lại kiên quyết .

      Sau lúc tức giận đành phải đối mặt thôi, bao nhiêu đây bạc trừ tiền ăn, tiền thuê phòng, xem chừng đủ thuê cổ xe ngựa. Đầu óc linh hoạt vừa loé lên, lập tức nghĩ ra ý kiến hay, cười hì hì :

      “Tây Môn Lãnh Liệt, ta có biện pháp tốt khác cần phải dùng đến số tiền này.”

      ” Có biện pháp gì?” Tây Môn Lãnh Liệt kinh ngạc nhìn nàng, đoán chừng phải biện pháp nào dễ dàng rồi.

      ” Ta đem ngươi đưa đến quan phủ ở đây, để cho bọn họ đưa ngươi hồi cung, như vậy cần dùng bạc.” Nàng càng nghĩ càng thấy mình thông minh, biện pháp này có thể dùng được.

      ” Ngươi sợ người khác biết hành tung của ta sao? Nếu ngươi muốn làm ta chết, chiêu mượn đao giết người này thủ pháp là cao minh.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, trào phúng.

      ” Ngươi, là lòng tốt được báo đáp mà.” Nguyễn Nhược Khê tức giận thở phì phì trừng mắt nhìn . ra, cẩn thận suy ngẫm lại, cũng rất đúng rồi, nàng nhìn về phía :

      “ Đúng vậy, nhưng mà bao nhiêu đây bạc đủ dùng, ngươi phải làm sao bây giờ?”

      ” Ta đây tìm cách kiếm tiền.” Tây Môn Lãnh Liệt muốn đứng dậy, Nhưng vừa cử động chút, vẻ mặt trở nên đau đớn và khổ sở cực độ.

      ” Hay là ngươi cứ nằm ở đây , ta kiếm.” Nàng cũng tin, người khác xuyên qua đều có khả năng như cá gặp nước, chả lẽ nàng kiếm được chút bạc nào sao?

      ” Ngươi kiếm như thế nào đây?” Tây Môn Lãnh Liệt thấy mưu thực được nhìn nàng.

      ” Chuyện này cần ngươi quản, cùng lắm bán thân thôi.” Nguyễn Nhược Khê chỉ thuận miệng chơi, nhưng trước mắt lại sáng ngời. Nàng là ngốc, thanh lâu phải là nơi tốt nhất để kiếm tiền nhanh nhất sao chứ?

      ” Dựa vào ngươi, ngươi bán cũng phải có người mua chứ.” Tây Môn Lãnh Liệt thô bỉ nhìn từ xuống dưới đánh giá nàng.

      ” Đại gia, chuyện này cần ngươi quan tâm.” Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại liền cấp nụ cười ngọt ngào, sau đó lạnh lùng, xoay người bước , lần này nàng rốt cục có thể thuê hai phòng rồi.

      Trở lại phòng của mình, nàng nằm suy ở giường. Nàng thực có khả năng bán thân, vậy chỉ có thể biểu diễn: ca hát phải sở trường của nàng, hay là múa , từ nàng bị bắt theo học vũ đạo, hạ quyết tâm. Nàng quyết định ngày mai liền thực ngay, buôn bán có tiền, mỗi người ngả.

      Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi nàng cho uống thuốc xong, phân phó nghỉ ngơi cho tốt, chính mình bỏ ra ngoài.

      Đứng ở nơi gọi là Mộng Duyên này, nàng thực có chút dám tin, cái thanh lâu cư nhiên lại có cái tên tình thơ ý họa như thế. Chẳng qua, nàng nghe người ta đây là thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành này.

      hề do dự bước vào, thanh lâu vào sáng sớm vắng vẻ, yên ắng dị thường.

      “Phu nhân, nơi này phải nơi ngươi nên đến.” nha hoàn tới ngăn nàng lại, ánh mắt mang theo cảnh cáo, trong đầu đinh ninh nàng là phu nhân đến bắt gian.

      ” Ta tìm ma ma của chỗ này, phiền toái ngươi giúp ta thông báo tiếng.”Nguyễn Nhược Khê nhìn .

      Nha hoàn dò xét nàng chút, nữ nhân muốn đến thanh lâu tìm ma ma chỉ có nguyên nhân duy nhất — bán thân, lúc này mới :

      ” Ngươi chờ chút.”

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 074 — Bán nghệ ở thanh lâu 2
      nữ tử khoảng dưới ba mươi tuổi, dáng người thon thả ra, nhìn nàng dò xét chút :

      ” Ngươi tìm ta?”

      ” Ngươi là ma ma ở đây sao?” Nguyễn Nhược Khê giật mình nhìn nàng, trong ấn tượng của nàng, tất cả các lão nương ở thanh lâu vẻ mặt đều là tô son trát phấn, thân thể mập mạp chanh chua, giống như nàng này, gương mặt mỉm cười, thân hình được chăm chút cẩn thận.

      giống sao?” Nữ tử đột nhiên cười, sau đó :

      ” Gọi ta là Vân tỷ , biết phu nhân tìm ta có việc gì ?” Cảm giác của mình thể sai, nàng phải là đến bán thân.

      ” Ta muốn cùng ma ma thương lượng việc, đêm nay ta muốn ở trong này biểu diễn, ngân lượng thu vào ngươi nữa ta nửa, biết ma ma có đồng ý ?” Nguyễn Nhược Khê trực tiếp ra mục đích chính của mình khi đến đây.

      ” Đối với những việc, những người có năng lực, ta đương nhiên đồng ý, chẳng qua khi phu nhân tìm tới Mộng Duyên của ta nhất định biết cầu của ta cũng rất cao, biết ngươi lấy cái gì thuyết phục ta hợp tác cùng ngươi.” Ánh mắt nữ tử loé sáng, nàng phá hỏng bảng hiệu của mình.

      ” Đương nhiên có.” Nguyễn Nhược Khê xong, liền vặn vẹo, uốn éo bàn tay đưa lên che mặt, ngón tay từ từ mở ra lộ ra gương mặt xinh đẹp, mê hoặc, ánh mắt của nàng mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, cái lưỡi bé khẽ liếm liếm lên đôi môi đỏ mọng đó.

      Ánh mắt của Vân tỷ nhất thời trợn to, lộ ra kinh ngạc vui mừng trước đó chưa từng có, nữ nhân như vậy, động tác như vậy, chỉ là nam nhân, ngay cả nàng là nữ tử còn bị nàng ta câu dẫn, làm cho tâm tư rối loạn yên.

      Vỗ tay :

      ” Được, thành giao. Phu nhân còn có cầu gì liền , ta nhất định thỏa mãn.”

      ” Ta chỉ khiêu vũ, sau khi khiêu vũ xong, ngươi liền đem bạc phân cho ta, ta lập tức , còn có nhịp điệu của tiết tấu phải nhanh.” Nguyễn Nhược Khê tiếp.

      ” Được, nhưng chẳng lẻ phu nhân muốn ở đây biểu diễn vài lần sao? Ta có thể cho ngươi bảy phần.” Vân tỷ đề xuất dụ dỗ, biết nàng nhất định là thiếu bạc, bằng cũng tới nơi này, nhưng nàng cũng biết vũ đạo như vậy nhất định làm các nam nhân ở nơi này điên cuồng, sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền này chứ.

      ” Để ta nghĩ xem, nếu đúng như lời ngươi ta thực .” Nguyễn Nhược Khê có trực tiếp cự tuyệt.

      ” Tốt lắm, ta chuẩn bị trước đây, nếu phu nhân có nơi để , có thể trụ ở trong này, cần cái gì ta đều chuẩn bị cho.” Vân tỷ .

      cần, buổi tối ta đến đúng giờ là được, vậy ta trước.” Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt trả lời.

      ” Được, tới tối ta chờ ngươi.” Vân tỷ gật đầu.

      Vẻ mặt Nguyễn Nhược Khê thoải mái ra khỏi Mộng Duyên, tay nắm quả đấm, làm tư thế thắng lợi, rốt cục thu phục được, nàng tựa như thấy được cuộc sống tốt đẹp về sau rồi.

      theo phía sau nàng, khoảnh khắc thấy nàng vào thanh lâu, Tây Môn Lãnh Liệt có chút ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ nàng muốn bán thân, lại gặp vẻ mặt cao hứng lúc ra của nàng, sắc mặt ngưng trọng, biết nàng muốn làm cái gì? Xem ra chỉ có thể im lặng chờ xem diễn biến tiếp theo.

      Nguyễn Nhược Khê khe khẽ cười trở lại khách điếm, với tiểu nhị nàng muốn mượn con dao , trở về phòng của mình, từ trong túi hành lí lấy ra bộ váy áo màu vàng, kỳ nàng muốn dùng màu đỏ, nhưng chắc phải mua, cho nên, cầm con dao cắt bỏ ống tay áo, vốn muốn dùng đai deo, suy nghĩ chút, hay là có chút bảo thủ , váy dài xuống chút, nàng dùng dao cắt chút, đương nhiên cũng thể quá ngắn, cầm lên xem xét thấy rất giống cái váy ngắn có tay ở đại, cũng tệ lắm.

      ngày nhanh chóng trôi qua.

      ” Tây Môn Lãnh Liệt, ăn cơm .” Nàng bưng cơm chiều vào.

      ” Để đó , ta ăn sau.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng liếc mắt cái.

      ” Hay là ăn bây giờ , lát nữa tiểu nhị lấy dược cho ngươi uống.” Nguyễn Nhược Khê đem cơm chiều để qua bên giường của , nàng phải nhanh chóng ra ngoài rồi.

      ” Tiểu nhị? Vậy ngươi đâu hả?” cố ý hỏi.

      ” Ta ra ngoài chút, được rồi, ngươi cứ từ từ mà ăn nha.” Nguyễn Nhược Khê đánh trống lảng , xoay người liền rời .

      Cầm lấy quần áo chuẩn bị, liền mạch chạy tới Mộng Duyên. Làm nàng kinh ngạc hơn nữa chính là Vân tỷ cư nhiên dán bảng quảng cáo trước cửa, còn tự mình đứng chờ nàng.

      “Phu nhân, ngươi đến rồi, nhìn xem có vừa lòng chưa?” Vân tỷ mỉm cười hỏi.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy tấm ván gỗ bên cạnh miêu tả:

      “ Đêm nay, gặp nhauMộng Duyên, nữ tử thần bí múa đài, nàng làm cách nào hấp dẫn ánh mắt của các ngươi? Dụ dỗ thân thể của các ngươi? ….. Phấn khích thể bỏ qua, muốn tham gia, ít nhất trăm hai mươi lượng.”

      trăm hai cao như vậy sao?” Nguyễn Nhược Khê cả kinh, nàng biết trăm hai phải số lượng .

      Vân tỷ đột nhiên cười lớn, sau đó giải thích :

      “Phu nhân biết đó thôi, cần biết vũ đạo của phu nhân có đáng giá với số tiền này hay ? Cho dù đáng giá họ cũng phải trả bằng số tiền này. Những nam nhân đến mộng duyến của ta, hoàn toàn cần trăm hai này, cái mà muốn chính là thứ tốt nhất, ta cũng tin tưởng rằng ngươi là tuyệt nhất rồi.”

      “Vậy có người nào đòi tiền lại ?” Nguyễn Nhược Khê có chút lo lắng.

      ” Yên tâm, nếu diễn xuất của ngươi chấm dứt, chắc chắn làm cho mấy nam nhân ở đây thể đòi tiền lại, vậy ngươi có thể chia được hơn vạn hai nha.” Vân tỷ .

      vạn hai?” Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê trừng lớn lên. Trời ạ, kỳ nàng chỉ cần ngàn hai là đến nơi, nhưng vậy cũng tốt, về sau nàng cần lo lắng suy nghĩ tìm cách kiếm tiền nữa rồi.

      “Phu nhân, nếu ngươi biểu diễn xuất sắc, về sau chừng là mười vạn lượng, theo ta chuẩn bị .” Vân tỷ kéo nàng theo cửa sau vào, chuẩn bị cho nàng cái phòng riêng.

      ” Vân tỷ, cho ta mượn ít son phấn, ta muốn trang điểm.” Nguyễn Nhược Khê cầu.

      ” Được, ta lập tức cho người mang đến cho ngươi.”Vân tỷ gật đầu.

      Rất nhanh, son phấn được mang đến, nàng đem tóc buộc lại bằng dây lụa, sau đó vuốt tóc mai lên, dùng mấy cây trâm cài cố định lại, như vậy thoạt nhìn nhàng khoan khoái hơn, tự tô cho mình lớp trang điểm đậm, nàng có thể cam đoan sau khi hoá trang xong, có ai nhận ra đó là nàng, thay đổi xiêm y ngồi chờ ở đó.

      “Phu nhân chuẩn bị xong chưa? Khách nhân đến đông đủ hết rồi, chờ đợi ngươi ra biểu diễn đó.” Vân tỷ đẩy cửa ra vào, vừa nhìn thấy nàng, khiếp sợ đứng ngay tại chỗ.

      ” Vân tỷ, như thế nào? Ngươi thấy có được ?” Nguyễn Nhược Khê di chuyển thân thể cách tao nhã, uyển chuyển.

      ” Được, được, phu nhân, đêm nay nhờ tất cả vào ngươi.” Vân tỷ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nếu nàng cứ đứng ngốc trong này mãi, nhất định thành tiêu điểm của mọi người.

      sân khấu.

      nhạc chầm chậm vang lên, gian nhất thời im lặng xuống, những ánh mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu chớp mắt.

      Giữa trung, tay cùng hai chân Nguyễn Nhược Khê túm nhanh dải lụa đỏ thắm, bàn tay mở ra, từ từ hạ xuống.

      Woa…….. Hội trường nhất thời rối loạn lên, phải bởi vì cách thức xuất của nàng, mà là cách hoá trang kỳ lạ của nàng cùng với cánh tay mềm mại, trắng nõn nà lộ ra ngoài.

      Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở góc sáng, nhìn thấy mà khiếp sợ thôi, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên tối đen, nhìn thấy nàng quần áo đủ che hết cơ thể, lại nhìn đến ánh mắt tham lam, hưng phấn của đám nam nhân phía dưới, muốn đem nàng mang xuống dưới, hỏi xem nàng đến tột cùng có biết cái gì gọi là liêm sỉ ?

      Nguyễn Nhược Khê chậm rãi rơi mặt đất, nhạc biến tấu trở nên nhanh hơn, nàng mở đầu bằng động tác kinh điển với nam nhân dưới đài, sau đó liền vặn vẹo thân thể, cộng thêm động tác có chuyển động của thân thể, hai tay múa may theo theo thân thể của bản thân nhàng phiêu lãng………

      Nhất thời nam nhân bên dưới gào thét trở nên điên cuồng hơn .

      ” Thêm lần nữa .”

      ” Mĩ nhân, đến đây, cho gia thơm cái nào.”

      ” Đến đây, cho gia sờ cái .”

      Khoé miệng mặt Nguyễn Nhược Khê khẽ nhếch lên, chuyển động qua lại trước mặt bọn bọ, lại cho bọn họ có cơ hội chạm vào thân thể nàng.

      Tất cả mọi người hưng phấn đến cực điểm, nếu phải nhờ người hầu của thanh lâu ngăn cản phía trước, bọn họ sớm xông lên đài rồi.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy động tác khêu gợi của nàng, đôi mắt híp lại, thể thừa nhận lực hấp dẫn của nàng, lại càng biết mấy cái động tác khiêu vũ này nàng từ đâu học được? Đột nhiên cảm thấy Vũ Khuynh Thành giống như mê cung, làm nhìn thấu.

      nhạc dần dần chậm lại, Nguyễn Nhược Khê vừa chuyển thân, làm động tác chào cuối cùng, liền lui xuống.

      cần , mĩ nhân, tối nay gia bao ngươi.”

      ” Vân tỷ, bao nhiêu bạc, đêm nay gia muốn nàng ta.”

      ………………………………………….

      Nguyễn Nhược Khê mặc thanh ồn ào phía sau, chạy về phòng, thay quần áo xong, liền tẩy trang.

      Vân tỷ vào với vẻ mặt kinh hỉ:

      “Phu nhân, ngươi làm cho mọi người khiếp sợ, nam nhân bên ngoài trở nên điên hết rồi, ta ở Mộng Duyên lâu như vậy, nhưng đây là lần lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này. Đây là bạc của ngươi, chẳng qua ta hy vọng phu nhân đêm nay có thể diễn xuất thêm vài lần nữa,”

      ” Vân tỷ, cám ơn ngươi, sau này ta đến đây nữa, nếu phải bởi vì thiếu bạc, ta đến đây diễn rồi.” Kết quả, Nguyễn Nhược Khê có được xấp ngân phiếu dày.

      ? là đáng tiếc.” vẻ mặt Vân tỷ thất vọng, nàng đến biểu diễn, chính mình liền mất đống bạc to rồi.

      có gì đáng tiếc hết? Vân tỷ, ngươi sống ở trong này lâu như vậy nhất định biết có thứ so với bạc còn quan trọng hơn mà, hẹn gặp lại.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười.

      “Phu nhân, về sau có việc hoan nghênh ngươi tìm đến ta.” Vân tỷ hiểu được ý tứ trong câu của nàng.

      ” Cám ơn.” Nàng trở lại thêm nữa đâu.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 075 — Nam nhân tà mị lãnh khốc
      Nguyễn Nhược Khê cảm thấy vui vẻ. Có bạc rồi, ngày mai nàng có thể thuê chiếc xe ngựa đưaTây Môn Lãnh Liệt trở lại kinh thành, mà nàng cũng muốn bắt đầu cuộc sống mới.

      Tâm tình vui vẻ trở lại khách điếm, nàng vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy sắc mặt trầm của ngồi giường giương mắt lên nhìn nàng.

      ” Ngươi ngồi đây làm gì?” Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ, giống như biết nàng lúc nào trở về vậy, nhưng biết là giận cái gì nữa?

      ” Ngươi vừa đâu về?” Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt cực lạnh, nếu phải bản thân suy yếu, khẳng định bóp chết nàng. đáng chết, như thế nào nàng cũng là nữ nhân của , cư nhiên dám để cho nam nhân khác nhìn thấy y phục chỉnh tề của mình.

      ” Kiếm bạc về.” Nguyễn Nhược Khê nóng lạnh , còn có chút đắc ý, vạn hai nha, nàng nghĩ cũng chưa dám nghĩ đến.

      ” Kiếm như thế nào được?” Những lời này dường như là cắn răng hỏi ra.

      ” Ngươi quan tâm ta kiếm như thế nào sao?” Nguyễn Nhược Khê lườm cái.

      ” Ngươi thực bán thân đấy chứ?” Tây Môn Lãnh Liệt châm chọc, lời mang theo tức tối, giận dữ.

      ” Bán thân thế nào? cần ngươi…………….” Nguyễn Nhược Khê lời còn chưa dứt lời.

      “ Ba…” tiếng vang lên.

      mặt bị chưởng mạnh đánh vào, trong miệng lập tức có vị tanh ngọt chảy ra, mặt nóng bỏng đau rát, kinh ngạc nhìn , cự nhiên lại đánh nàng.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi có biết cái gì gọi là liêm sỉ hay ?” rốt cục cũng phát tiết những tức giận trong lòng mình.

      ” Ngươi lấy quyền gì đánh ta?” Nguyễn Nhược Khê đứng ở nơi đó, mặc cho máu tươi từ trong khóe miệng chảy ra, mặt tia biểu tình, càng có tức giận, chỉ là giương mắt nhìn thẳng vào .

      Nàng cứ như vậy nhìn , đột nhiên làm có chút thích ứng, chẳng biết phải làm sao, giọng vẫn lạnh băng như trước:

      ” Ngươi vẫn phục sao?”

      , ngươi được lắm.” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên bình tĩnh mở miệng. Sau đó liền tiếp theo câu:

      ” Tây Môn Lãnh Liệt, chúng ta cắt đứt tại đây.” Sau đó bỏ chạy ra khỏi phòng.

      Chạy mạch thẳng đến đường cái, đưa tay vuốt vuốt dấu tay đau rát mặt, nàng phải cảm ơn đánh nàng bạt tay này, những ái náy, hối hận trong lòng nàng đều bị đánh tan còn chút nào nữa. Từ nay về sau, nàng và cả hai ai nợ ai, sinh tử của cũng còn liên quan tới nàng nữa.

      Nhưng nàng vẫn thuê chiếc xe ngựa, cho phu xe biết khách điếm ở, đưa trở lại phủ thượng thư trong kinh thành, là người thân của phủ thượng thư. Kỳ nàng làm vậy cũng muốn phu xe sinh ra ác ý, dù sao ai cũng sợ người nhà quan. Nàng tận tình tận nghĩa, xem như báo đáp lại vài lần cứu mạng nàng.

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy nhàng, nhìn lên bầu trời đêm, nàng rốt cục có thể sống vì chính mình rồi.

      Đối diện đột nhiên có hai người tới, người ra sức mắng nhiếc thôi:

      “Cái tên thầy thuốc của y quán đằng làm việc đàng hoàng, cư nhiên mở cửa.”

      ” Quên , ngươi cũng phải biết, y thuật của tuy rằng cũng tệ lắm, nhưng lại là tên háo sắc như mệnh, phỏng chừng giờ này nơi nào đó nghỉ ngơi với nữ tử dịu dàng nào rồi.” nam nhân khác .

      ” Háo sắc cũng phải có bạc mới được chứ, khám bệnh làm sao có bạc?”Giọng của nam tử tức giận thôi.

      ” Gần đây hình như vừa mới phát tài, ta là nghe được tiểu nhị . Hôm trước có người cho thỏi vàng, chỉ cần dối, lừa người ta mạng mình sống được bao lâu nữa, thỏi vàng nha, có thể làm cho sung sướng trong tháng, còn mở cửa khám bệnh làm gì nữa chứ.” giọng trầm thấp khác vang lên.

      còn sống được bao lâu nữa? Thỏi vàng? Nguyễn Nhược Khê nhất thời tức giận nghiến răng, cần nghĩ nàng cũng biết được, người bình thường ai lại có thể ra tay hào phóng như vậy chứ, Tây Môn Lãnh Liệt, nghĩ tới lại đê tiện như vậy, ngang nhiên lừa gạt nàng, tức giận muốn quay trở về tìm tranh luận. Nhưng lập tức dừng bước lại, vì sao nàng phải tức giận chứ? khi biết lừa nàng, vậy nàng càng phải nhanh chóng tận dụng thời gian bỏ trốn mới là biện pháp tốt nhất.

      Nhưng phải trốn bằng cách nào đây? Cưỡi ngựa nàng biết? Thuê cỗ xe ngựa quá ràng rồi, khẳng định trốn thoát.

      lúc do dự quyết định được, vào lúc này biết nên làm thế nào cho phải, cảm giác được sau lưng bị đánh cái, cả người nàng mềm nhũn, liền hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất còn cảm giác được có người ôm lấy mình.

      Vào lúc Tây Môn Lãnh Liệt đuổi tới liền thấy có thân ảnh ôm lấy nàng, nhanh chóng chạy , khinh công thuộc vào hàng cao thủ số số hai. rất muốn thi triển khinh công đuổi theo, nhưng vừa nháy mắt nhìn thấy bóng dáng kia đâu nữa.

      Nội tâm trở nên quýnh quáng, khẩn cấp, cảm giác được vết thương trở nên đau nhói, tuy biết sinh mạng của mình có gì nguy hiểm, nhưng việc bị thương là .

      Bình tĩnh, phải bình tĩnh, nàng có gây thù chuốc oán với ai hết, nên phải là kẻ thù. Tuy biết vì nguyên nhân gì bị người khác bắt , nhưng ít nhất cũng biết được tính mạng nàng gặp nguy hiểm, như vậy còn có cơ hội tìm được nàng.

      Xem ra, phải tìm thiên hạ đệ nhất mật thám giang hồ Phi Ưng, rất nhanh có thể tra ra được.

      nới rộng rãi, trang nhã, giống như ở trong hoàng cung, nam nhân dung mạo tuyệt mỹ tựa như nghiệt với gương mặt lạnh lùng, tàn khốc, bên ngoài khoác y phục trắng ngồi tựa ghế, nhìn về phía các vũ nữ biểu diễn phía dưới, người chỉ vài mảnh vải che khuất vài phần quan trọng của cơ thể, trong tay cầm chén rượu, chậm rãi nhấp từng ngụm từng ngụm, bên cạnh có nha hoàn nửa quỳ, đem quả nho lột vỏ bỏ vào trong miệng .

      Vào lúc này nam nhân mang mặt nạ vai khiêng người, tiếng động dừng lại trước mặt , cung kính quỳ xuống đất :

      ” Cung chủ, thuộc hạ mang người đến, nàng chính là nữ nhân làm cho tất cả nam nhân ở Mộng Duyên đêm nay trở nên điên cuồng.”

      ” Được, lui ra .”Nam tử nghiệt lãnh khốc lập tức trở nên hưng phấn, vung tay phân phó.

      ” Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Tiếng vừa dứt, người lặng yên biến mất.

      Namnhân nghiệt lãnh khốc ôm lấy Nguyễn Nhược Khê đặt ở ghế tựa, ngón tay so với nữ nhân còn thon dài, xinh đẹp hơn, chậm rãi vuốt ve nhè qua lại mặt nàng, nàng rất đẹp, nhưng nữ nhân xinh đẹp từng thấy rất nhiều. Cái tò mò chính là vũ đạo của nàng thuộc dạng gì? làm cho tất cả nam nhân trở nên điên cuồng, xuýt chút nữa huỷ Mộng Duyên.

      ” Nhột quá.” Trong mơ mơ màng màng, Nguyễn Nhược Khê chỉ cảm giác có cái gì đó di chuyển qua lại mặt mình, cố gắng mở to mắt ra, liền thấy trước mắt có gương mặt tà mị lãnh khốc nhìn nàng chằm chằm.

      ” Ngươi là ai?” Nàng lập tức đứng dậy khẩn trương hỏi, lúc này mới nhìn ràng trong này, gặp nhìn nữ tử này, im lặng hiểu sao lại ở nơi này? Tâm khỏi trở nên khẩn trương hơn.

      ” Ta là ai? Ngươi cần biết, chỉ cần cho ta ngươi là ai?”Nam nhân ngã người ra phía sau tựa vào thành ghế, bàn tay nhàng nâng cằm của nàng lên.

      ” Ta vì sao phải cho ngươi biết? Tránh xa ta môt chút.” Nguyễn Nhược Khê lập tức lui về phía sau vài bước, cách li khoảng cách.

      ” Ta hỏi lần nữa, ngươi là ai?”Nam nhân mặt cười tà mị, giọng trở nên lạnh lùng, ánh mắt loé ra vài tia sát khí.

      Nguyễn Nhược Khê bị doạ đến nỗi toàn thân run run. Ánh mắt này nàng rất quen thuộc, bởi vì Tây Môn Lãnh Liệt vẫn thường thường nhìn nàng như thế, nhưng nam nhân trước mắt này càng đáng sợ hơn, muốn chết được minh bạch đành phải trả lời :

      “Nguyễn Nhược Khê.”

      ” Nguyễn Nhược Khê.” nghiệt lãnh khốc nam nhân lặp lại lần, cầm lấy chén rượu bàn đưa cho nàng ra lệnh:

      “Uống rượu.”

      .” Nguyễn Nhược Khê lập tức lắc đầu, trong lòng càng lo lắng, bên trong rượu có bỏ cái gì hay đây?

      có ý gì, phải là đồng ý đấy chứ, uống.”Nam nhân nghiệt lãnh khốc để cho nàng cự tuyệt.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy chén rượu trước mặt, trái tim đập kịch liệt, uống hay đều phải chết, vậy cứ uống thử ..

      Ah, có vị cay nhạt giống như tưởng tượng, mà lại rất ngọt ngào, rất giống rượu nho.

      Cảm thấy rượu này thế nào?”Nam nhân nghiệt lãnh khốc hỏi.

      ” Rất ngon.” Nguyễn Nhược Khê máy móc trả lời.

      Khoé môi của nam tử nghiệt lãnh khốc giơ lên nụ cười quỷ dị.

      Nguyễn Nhược Khê thầm kêu tiếng xong, liền cảm thấy đầu đột nhiên trở nên mê muội, mặt trở nên nóng hơn, thân mình giống như sắp bay lên vậy.

      thân đứng vững, nàng liền ngã nhào vào trong lòng ngực . Vừa định giãy dụa đứng lên, thân mình bị gắt gao giam cầm lại, thẳng đến bàn tay đặt tạy hông nàng kéo , tay nâng cầm của nàng lên, đầu lưỡi di chuyển từng nơi từng nơi mặt nàng.

      , cần, ngươi cút ngay.” Nguyễn Nhược Khê có thể cảm giác được lời vừa phát ra của nàng có bao nhiêu yếu ớt, bất lực.

      ” Nữ nhân, quả nhiên dáng vẻ khi say mê hoặc lòng người. Nào, khiêu vũ , cho ta nhìn thử xem ngươi làm gì khiến cho tất cả nam nhân điên cuồng như thế.” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng của , sau đó thân mình bị dùng sức đẩy cái, nàng liền nhằm về phía mấy nữ nhân khiêu vũ ngã vào.

      Miễn cưỡng ổn định lại thân mình, nàng biết mình uống rượu nhưng thần trí lại phi thường thanh tỉnh, chỉ có chút say.

      ” Các ngươi lui sang bên.”Nam nhân phân phó.

      ” Dạ, cung chủ.” Mấy nữ tử múa lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đứng ở hai bên.

      ” Nguyễn Nhược Khê, ngươi còn thất thần làm gì? Đem điệu múa mà tối hôm nay ngươi múa, múa lại lần nữa cho ta xem.” Giọng của nam nhân có chút kiên nhẫn.

      Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới hít thở hơi, thân thể uốn éo, vặn vẹo………, đại khái là bởi vì nàng say rượu nên mấy động tác này càng trở nên hấp dẫn, cuốn hút hơn, làm cho người xem trở nên hưng phấn kỳ lạ.

      Tuy nhiên sắc mặt của nam nhân nghiệt lãnh khốc này vẫn thay đỗi, nhưng ánh mắt trở nên hưng phấn thôi, đưa tay vẫy gọi hai nữ nhân bên cạnh tới, cởi ra váy áo của các nàng, bàn tay hướng nơi mềm mại sâu kín của các nàng tới, hề báo trước tiến vào các nàng, theo tiếng rên rỉ của các nàng, điên cuồng di chuyển.

      Nguyễn Nhược Khê bị cảnh tượng trước mắt này hù doạ, cho dù đại cũng biến thái đến như vậy. Cự nhiên ngay ở trong đại sảnh đầy người, dám làm như vậy……. Mà vẻ mặt của mọi người bên cạnh lạnh nhạt, giống như thành thói quen rồi. Trời ạ, nàng tới nơi quỷ quái nào đây?

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 076 — Tiêu Diêu cung – Lăng Tiêu

      Nhìn thấy những hình ảnh kích tình sống động diễn ra trước mắt, Nguyễn Nhược Khê mặc dù là người đến từ đại văn minh của mấy ngàn năm sau, cũng khỏi tim đập nhanh, sắc mặt đỏ bừng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.

      ” Ai cho ngươi dừng lại, tiếp tục khiêu vũ, có mệnh lệnh của ta được ngừng lại.”Nam nhân nghiệt lãnh khốc bên ngừng động thân tiến vào nữ nhân bên dưới, bên giương mắt nhìn nàng ra lệnh.

      Nguyễn Nhược Khê bị trực tiếp giương mắt nhìn lăm lăm, cả người đều thấy thoải mái, nàng có cảm giác đem nữ nhân bên dưới trở thành mình. Nhưng vẫn phải tiếp tục múa, tiếp tục uốn éo cơ thể, nàng biết nam nhân như vậy rất nguy hiểm đáng sợ. Nàng muốn phải thực thay thế vị trí của nữ nhân kia, cho nên nàng chọc giận .

      Tây Môn Lãnh Liệt ở đường nhìn người trong bức tranh, bạc, đây là biện pháp liên lạc của tổ chức mật thám Phi Ưng, hơn canh giờ nữa, có người đến liên hệ với .

      Quả nhiên sau canh giờ, có nam nhân đến trước mặt :

      “Công tử, xin hỏi có việc gì?”

      ” Giúp ta tìm người, đây là bức họa của nàng, giá tiền do các ngươi quyết định.” Tây Môn Lãnh Liệt mở miệng liền , cũng may sớm chuẩn bị bức họa từ trước.

      ” Được, trong vòng mười hai canh giờ nhất định cho ngươi câu trả lời, ngàn hai hoàng kim, nhưng công tử nên biết quy củ của chúng ta, đầu tiên phải đưa trước trăm hai mươi hoàng kim.”Nam tử đáp.

      ” Hoàng kim ta có biện pháp mang đến đây, đưa cho ngươi cái này trước, vậy là đủ rồi.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa cho khối ngọc bội.

      Namtử vừa nhận lấy, nhìn thấy khối ngọc này màu xanh biếc trong suốt, vừa nhìn thấy biết chính là thúy ngọc cực phẩm, ít nhất cũng đáng giá năm trăm hai hoàng kim, thu hồi vào :

      ” Được, có tin tức làm sao liên lạc với công tử?”

      ” Khách điếm Đồng Phúc lầu hai phòng chữ Nhân.” Tây Môn Lãnh Liệt .

      ” Vậy xin công tử kiên nhẫn chờ tin tốt lành, tại hạ cáo từ trước.”Nam nhân gật đầu, liền ôm quyền xoay người rời .

      Nguyễn Nhược Khê ngừng vặn vẹo thân hình, người mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, đây là do tác dụng của rượu? Nhưng nàng cảm thấy mệt mỏi quá, nhìn thấy nam nhân kia vẫn còn ra sức, cũng dám ngừng lại. Nàng thực hoài nghi, có phải là ăn trúng xuân dược , cho dù là ăn xuân dược cũng ngừng lại từ sớm rồi, nhìn thấy dáng vẻ chịu đựng, vẻ mặt thống khổ, đau đớn, yên lặng của nữ nhân bên dưới , vốn từ người hưởng thụ lại trở thành người bị ngược đãi.

      ” Hừ…….”Nam nhân đột nhiên gầm tiếng, động tác nhanh hơn, sau đó gầm tiếng nặng nề, thân thể ngừng lại, lại phen đẩy ra nữ nhân bên dưới, ra lệnh:

      “ Cút.”

      ” Dạ, cung chủ, nô tì cáo lui.” Hai nữ tử cuống quít cầm lấy quần áo, liền lui xuống, bên nô tì lập tức làm sạch cho , sau đó giúp mặc quần áo.

      ” Ngươi tới.” nghiệt lãnh khốc nam nhân lấy tay chỉ vào nàng.

      Nguyễn Nhược Khê sợ hãi lập tức dừng lại động tác, đứng ngay tại chỗ, nàng rất sợ, phi thường sợ, chần chờ biết có nên qua hay .

      có nghe sao? tới.” Ánh mắt nam nhân híp lại chút.

      Chậm rãi nghiêng qua nghiêng lại bước tới, đến gần , còn cách khoảng chừng thước dừng lại, Nguyễn Nhược Khê cố gắng nở nụ cười :

      “Có việc gì sao?” Lời còn chưa dứt, thân mình bị đột nhiên kéo vào trong lòng ngực.

      ” Ngươi thực sợ ta?”Nam tử nghiệt lãnh khốc ửu hắc đích tuấn mâu gắt gao giương mắt nhìn nàng, bàn tay ở phía sau lưng nàng ngừng vê vê, xoa xoa.

      ” Sợ.” Tim Nguyễn Nhược Khê đập nhanh hơn, trống ngực gõ loạn nhịp, sắc mặt thay đổi chút, nàng có thể sợ sao chứ? Nàng biết bây giờ phải thành chút.

      ” Sợ ta cái gì?” Bàn tay của nghiệt lãnh khốc nam tử chậm rãi di chuyển từ phía sau lưng đến bên hông.

      ” Cái gì cũng sợ?” Nàng tiếp, tuyệt đối phải khoa trương, mà là sợ thực .

      ” Cái gì cũng sợ?” Khoé miệng nam nhân đột nhiên giơ lên cái nụ cười,

      “Càng sợ ta càng muốn ngươi sợ?”Tay đột nhiên trở lên phía trước đẫy đà của nàng.

      Cả người Nguyễn Nhược Khê nhất thời run lên, vừa thẹn lại vừa giận, hoàn toàn lo lắng, tay giơ lên đưa qua,

      ” Vô sỉ.”

      “Ba…” thanh thanh thúy vang lên, Nguyễn Nhược Khê chỉ biết nhìn chằm chằm bàn tay của mình, lại nhìn thấy dấu bàn tay mặt , lúc này mới cảm thấy sợ hãi, nàng cự nhiên dám đánh , xong rồi.

      Sắc mặt nam nhân trầm giương mắt nhìn nàng sợ hãi, ánh mắt mang đầy giận dữ giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      Nữ nhân bên dưới cùng nô tì đứng bên đều trợn to mắt nhìn, thể tin được nhìn nàng, ngay cả thở cũng dám thở mạnh, bốn phía tĩnh lặng, ngay cả tiếng trâm rơi đều có thể nghe được.

      “Tiện nhân, ngươi dám đánh ta, ta………….” Cả người nam nhân đều tản ra hơi thở lạnh như băng, lộ ra sát khí.

      ” Vô sỉ, đê tiện, xú nam nhân, ta làm gì dám chứ? Ta với ngươi oán, hai cừu, ngươi lấy quyền gì bắt ta đến đây?” Dù sao đều là chết, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên còn sợ hãi, hướng về phía hét to lên, trước khi chết cũng phải trút hết phẩn uất trong lòng chứ.

      ” Ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi.” Namnhân lộ ra ánh mắt giết người, tay chậm rãi giơ lên, nàng chẳng những đánh , bây giờ còn cư nhiên dám mắng , nữ nhân như vậy lưu giữ lại.

      cần ngươi động thủ, phải đều là chết sao chứ? Ta chính mình làm, ta sợ ngươi làm bẩn ta.” Nguyễn Nhược Khê biết hôm nay trốn chẳng thoát, nhìn xem chung quanh, liền thấy thanh kiếm đặt ngay bên cạnh, chút do dự, tới, rút thanh bảo kiếm ra, nhìn thấy thanh kiếm sắt bén nàng nghĩ cắt cổ hẳn là rất nhanh, có đau đớn nhiều lắm? Nhưng vì sao tay nàng lại run rẩy, nhưng dù sao, chết cũng phải chết, phải do nàng quyết định, nhắm mắt lại, tay liền hướng lên cổ kéo xuống……..

      “Ba.”Tay đột nhiên thấy đau rát, kiếm liền dừng lại, mở to mắt mới phát dùng chén rượu đánh trúng chính mình.

      ” Tưởng có thể chết dễ dàng vậy sao? Đáng tiếc ta cho ngươi chết, ta muốn từ từ tra tấn ngươi, cho ngươi biết hậu quả của việc đánh ta là như thế nào.”Nam nhân đột nhiên đưa tay ra bóp lấy cổ của nàng, chỉ dùng chút sức lực, sắc mặt nàng đỏ bừng.

      Đột nhiên thiếu khí, tay chân Nguyễn Nhược Nhê dùng sức giãy dụa.

      Cho đến khi nàng muốn ngất xỉu , mới chịu buông nàng ra. Hướng về nữ nhân phía dưới phân phó :

      ” Trông nom nàng cho cẩn thận, nếu nàng xảy ra chuyện gì? Các người đều phải chôn cùng.”

      ” Nô tì tuân lệnh.” Nữ nhân phía dưới sợ hãi đáp.

      Lúc này nam tử mới lạnh lùng liếc nhìn nàng cái, xoay người rời .

      Mấy nữ tử lập tức đem nàng dìu vào ghế, sau đó đứng ở bên nhìn nàng, lại lời nào.

      ” Các ngươi yên tâm, ta liên luỵ đến các ngươi đâu, các ngươi có thể cho ta, chuyện gì xảy ra chứ? là ai vậy?” Nguyễn Nhược Khê biết các nàng lo lắng cái gì, lập tức cam đoan, nhưng nàng càng muốn biết mình ở nơi nào?

      người trả lời nàng, tựa như có nghe hay thấy bất cứ cái gì, nhưng đôi mắt lại mở to nhìn thẳng vào nàng.

      Nguyễn Nhược Khê cố nén giận, nàng biết các nàng nhất định là sợ hãi, nam nhân như vậy làm cho người ta sợ hãi. So với Tây Môn Lãnh Liệt còn làm cho người ta cảm thấy sợ hơn. Nếu cho nàng lựa chọn, nàng tình nguyện ở bên cạnh Tây Môn Lãnh Liệt, nhưng biết có thể tìm được mình hay nữa? Đột nhiên nàng hy vọng, có thể tìm được chính mình.

      Trong khách điếm,

      ngày sau, Tây Môn Lãnh Liệt rốt cục cũng thấy có người tới báo tin, giang hồ mật thám quả nhiên tầm thường.

      ” Thế nào? Nàng ở nơi nào?” Giọng của có chút lo lắng, nàng thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được, nàng rất quan trọng đối với .

      ” Tra được, nàng là bị người của Tiêu Diêu cung mang , tại bị giam giữ ở bên trong Tiêu Diêu cung,”Nam nhân đáp lại.

      ” Tiêu Diêu cung?” Trong khoảnh khắc, sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên nghiêm trọng. Tuy vẫn ở trong hoàng cung nhưng cái tên Tiêu Diêu cung từng nghe qua, chuyện khiến người ta bàn luận nhiều nhất Tiêu Diêu cung chính là cung chủ Lăng Tiêu. Nghe , thích nhất là xem nữ nhân khiêu vũ, cuộc sống phóng túng, nhưng võ công của cực cao, gần như rất ít lộ diện, người bình thường chỉ nghe qua tên của , vẫn chưa có ai gặp qua người của bao giờ, cho nên làm cho càng thêm thần bí.

      Trong lòng đột nhiên hiểu được, nhất định là do Lăng Tiêu biết chuyện khiêu vũ tối hôm qua, cho nên mới mang nàng , nữ nhận này thực tự tìm phiền toái.

      ” Công tử, người tìm được rồi, ta muốn lấy số ngân lượng còn lại.”Nam tử chấp tay .

      ” Được, ngươi cầm ngọc bội này đến phủ quốc sư, nhìn thấy ngọc bội này đưa ngân lượng cho ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt .

      ” Vậy cáo từ.”Nam tử chút nghi ngờ lới của , bởi vì có ai dám đối với tổ chức Phi Ưng thực lời hứa. Nếu như vậy, tổ chức Phi Ưng tiếc sức lực mà giết .

      Biết Nguyễn Nhược Khê ở nơi nào, Tây Môn Lãnh Liệt dám có chút chần chờ, liền lập tức chạy tới.

      Tiêu Diêu cung.

      Lăng Tiêu vẫn như trước nằm ở ghế, nhìn nhóm nữ nhân ca múa phía dưới, đột nhiên còn cảm thấy chút thú vị nào hết.

      ” Nguyễn Nhược Khê, ngươi xuống múa.” Hướng về phía nàng đứng bên cạnh ra lệnh.

      múa.” Nguyễn Nhược Khê hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

      ” Ngươi dám cự tuyệt ta? Cho tới bây giờ còn có nữ nhân nào dám cự tuyệt ta.” Ánh mắt Lăng Tiêu hung ác giương mắt nhìn nàng.

      ” Cũng phải có người làm người đầu tiên chứ, ta đây cảm thấy vinh hạnh được làm người đầu tiên.” Nguyễn Nhược Khê cũng giương mắt nhìn , dù sao nàng cũng ôm lấy cái chết, vậy còn sợ cái gì nữa.

      ” Ha ha ha ha.” Lăng Tiêu đột nhiên cười to lên, sau đó nhanh chóng đem nàng ôm vào trong lòng ngực:

      “Nguyễn Nhược Khê, ta đột nhiên thích tính cách này của ngươi.” Lời vừa dứt lại tiếp tục:

      “Ta quyết định cho ngươi làm nữ nhân của ta.”

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 077 — Trò chơi tử vong
      ” Ha ha ha ha.” Lãng Tiêu đột nhiên cười to lên, sau đó nhanh chóng đem nàng ôm vào trong lòng ngực:

      “Nguyễn Nhược Khê, ta đột nhiên thích tính cách này của ngươi.” Lời vừa dứt lại tiếp tục:

      “Ta quyết định cho ngươi làm nữ nhân của ta.”

      ” Buông ra ta làm nữ nhân của ngươi.” Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê lập tức thay đổi, giãy dụa chân tay, tuy rằng nàng phải vì Tây Môn Lãnh Liệt mà thủ trinh tiết, nhưng nàng cũng tùy tiện cùng nam nhân xa lạ phát sinh quan hệ, mà lại là nam nhân khiến người khác chán ghét.

      ” Nguyễn Nhược Khê, ai dám cự tuyệt ta, cũng phải do ngươi .” Lăng Tiêu bị nàng chọc giận, mâu quang lạnh lùng, đôi môi lạnh như băng cúi xuống chạm môi của nàng, tay sờ soạng trước ngực nàng.

      ” Ư………..” Nguyễn Nhược Khê vừa thẹn lại giận, giãy dụa thoát, liền đưa tay hướng tới sườn của , hung hăng bấm cái.

      ” Nữ nhân đáng chết.” Lăng Tiêu bị đau lập tức hung hăng đẩy nàng ra.

      ” Ngươi xứng đáng.” Nguyễn Nhược Khê đứng thẳng dậy cách xa trừng mắt .

      Nhìn thấy nàng trợn mày nhíu mi tức giận, mặt ửng đỏ, cả người đề phòng nhìn , đôi mắt Lăng Tiêu phẫn nộ, đột nhiên trở nên bình tĩnh, đôi môi nhếch lên vòng cung, giương mắt nhìn nàng :

      ” Nữ nhân, cho tới bây giờ còn chưa có ai dám khiêu chiến ta nhiều lần như vậy, khiêu chiến của ngươi làm ta nghĩ muốn chinh phục, ta định rồi ngươi là nữ nhân của ta.”

      Nhoáng cái, Nguyễn Nhược Khê ở trong lồng ngực của .

      ” Buông ta ra, ngươi đồ lưu manh.” Nàng liều mạng giãy dụa, lấy tay đánh , dùng chân đá .

      Lăng Tiêu thoáng cái lấy tay bắt lấy bàn chân ngọc ngà của nàng, tay bính cái, giày thêu chân nàng liền rơi xuống mặt đất, sau đó là tất, đôi chân ngọc phấn hồng lộ ra ngoài, cả cẳng chân cũng ngoại lệ.

      ” Rất đẹp.” khen, môi liền nhàng hôn lên, bắt đầu từ mũi chân, chút lên.

      “&&&&000&&&.” Nguyễn Nhược Khê trợn mắt há hốc mồm nhìn mắng, nàng thể, để xâm phạm mình, ánh mắt thấy điểm tâm, đĩa hoa quả phía trước, lấy tay lặng lẽ di chuyển, sau đó phi nhanh đụng vào ghế của ………

      Ba, chén đĩa rơi vỡ, Lăng Tiêu cùng mấy nữ tử khiêu vũ bị này thanh này làm hoảng sợ.

      Liếc thấy nàng cầm mảnh chén đĩa vỡ, hung hăng hướng cổ mình cứa cái.

      ” Đáng chết.” Lăng Tiêu lập tức ra tay cầm lấy tay của nàng, mảnh vỡ sắc bén, đủ vẽ lên cổ nàng làm nàng bị thương chảy ra dòng máu.

      ” Buông tay, ta tình nguyện chết, cũng để ngươi vũ nhục.” Nguyễn Nhược Khê trừng mắt , chết nàng cũng quan tâm, nhưng là thể để xâm phạm mình.

      ” Hóa ra ngươi muốn chơi trò chơi tử vong, được, ta chơi cùng ngươi.” Lăng Tiêu thực bị chọc giận, cũng có vài nữ tử, từng lấy cái chết bức , để nàng biết, chết cũng dễ dàng như vậy.

      ” Ngươi muốn làm gì?” Thần kinh Nguyễn Nhược Khê lập tức căng thẳng.

      Liền thấy khóe môi nhếch lên nụ cười, trong đôi mắt lại mang theo sát khí, nhàng lấy mảnh trong tay nàng, tay đột nhiên dùng sức bắn ra ngoài.

      Vút……. Mảnh thẳng tắp cắm vào cổ nữ tử, nàng ta kịp kêu tiếng, trước khi máu kịp chảy ra, thân thể gục xuống, tiếng động cái sinh mệnh cứ như vậy ra .

      Những nữ tử khác hoảng sợ đích nhìn thi thể dưới đất, dùng tay che miệng, thân thể ngừng run rẩy, cũng dám rời khỏi nơi đây.

      ” Ngươi………… là đáng sợ.” Nguyễn Nhược Khê cũng kinh hoàng khiếp sợ, ngón tay chỉ vào cũng ngừng run rẩy, nàng gặp qua Tây Môn Lãnh Liệt giết người, nhưng đó là địch nhân, vì tính mạng chính mình thể giết, mà bây giờ giết người, dường như là theo ý thích, nam nhân như vậy làm nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      ” Ta làm sao?” Vẻ mặt Lăng Tiêu hề biến sắc, lạnh nhạt, lấy tay nhàng bắt lấy ngón tay của nàng, dùng chút lực, đem nàng ôm vào trong lòng, lấy tay bóp mặt của nàng, trong đôi mắt trở nên lãnh khốc :

      ” Ngươi phải thích trò chơi tử vong sao, thế nào? Có phải là rất kích thích ?”

      Nguyễn Nhược Khê giương mắt nhìn thẳng , là đáng sợ, giết người, sao còn có thể lạnh nhạt như vậy, giống như nữ nhân dưới đất kia phải là do giết.

      ” Có làm nữ nhân của ta hay ?” Giọng của đột nhiên lạnh lùng.

      Nàng dám trả lời, vẫn là phải, nàng sợ mình làm, làm chuyện điên cuồng ngoài dự đoán mọi người như thế nào? Nàng sợ hãi, vô cùng hối hận, nếu biết gặp người đáng sợ như vậy, nàng tình nguyện bên người Tây Môn Lãnh Liệt, tình nguyện làm huyết nô.

      ” Chúng ta tiếp tục.” Lăng Tiêu còn chưa dứt lời, tay cầm mảnh ném thẳng về phía trước.

      Vút, lại lần nữa, mảnh bắn vào yết hầu nữ tử, nàng ta cũng kêu sợ hãi, có thống khổ, ánh mắt chỉ trợn to hoảng sợ, thân mình từ từ ngã xuống.

      nương, cầu ngươi đáp ứng làm nữ nhân của cung chủ.” Những nữ tử còn lại cũng thể thờ ơ, cùng nhau quỳ xuống, cầu xin .

      ” Ngươi sao có thể tàn nhẫn như thế?” Nguyễn Nhược Khê cũng chống đỡ được, cả người xụi lơ, vô cùng hoảng sợ nhìn , sao có thể giết người đơn giản như giết con con kiến vậy, sao cả, thậm chí hưng phấn.

      ” Tàn nhẫn? Ta chỉ thành toàn ngươi, ngươi phải muốn chết sao? Thế nào? Chết có phải rất vui vẻ hay ?” Lăng Tiêu tới gần nàng, trong đôi mắt mang theo nụ cười lạnh.

      , nên hỏi ta.” Nguyễn Nhược Khê thống khổ nhắm mắt lại.

      ” Có làm nữ nhân của ta hay ?” lạnh lùng hỏi lại lần nữa.

      Thân mình Nguyễn Nhược Khê run lên, ánh mắt thoáng chốc hoảng sợ, nhìn .

      ” Xin ngươi, đáp ứng cung chủ.” Nữ tử phía dưới lại vô cùng hoảng sợ, bởi vì các nàng nhìn thấy cung chủ, trong tay chơi đùa các mảnh , nếu nàng đồng ý, chừng cái chết tiếp theo là dành cho mình.

      ” Ta nguyện ý.” Nguyễn Nhược Khê đương nhiên cũng thấy được, bất đắc dĩ thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt lã chã rơi xuống, các nàng quen biết nàng, nhưng nàng thể trơ mắt nhìn các nàng vì nàng mà chết, nàng thể thừa nhận loại tra tấn tinh thần này có tình người.

      ” Dáng khóc của ngươi cũng đẹp như vậy, làm cho người ta nhịn được muốn thương tiếc.” Lăng Tiêu ở bên tai của nàng, sau đó môi liền chầm chậm dừng ở mắt của nàng, lấy giọt nước mắt muốn rơi xuống kia.

      Thân mình Nguyễn Nhược Khê tuy run rẩy chút, nhưng giãy dụa, như tượng gỗ đứng ở đó, tùy ý để hôn mặt mình, điều duy nhất nàng có thể làm chính là làm bản thân chết lặng, chết tâm.

      ” Các ngươi cũng xuống .”Lăng Tiêu vung tay lên phân phó .

      ” Vâng, cung chủ, nô tì cáo lui.” Nữ nhân phía dưới như tìm được đường sống mà thở phào nhõm, cùng nhau kéo tỷ muội mặt đất, kéo nhau ra ngoài.

      ” Mở mắt ra nhìn ta?” Lăng Tiêu đột nhiên ra lệnh .

      Nguyễn Nhược Khê chậm rãi mở to mắt, nhìn , ánh mắt tia sáng, dường như hài tử mất linh hồn.

      Lăng Tiêu kéo nàng qua chút, môi điên cuồng mang theo bá đạo hôn lên môi nàng, tay ở ngoài quần áo của nàng ma xát……..

      Khuất nhục biết làm thế nào, nước mắt ngừng rơi xuống……………….

      ” Biết ? Ngươi như vậy làm ta càng thêm hưng phấn.” Trong mắt Lăng Tiêu mang theo nồng đậm, tay dịu dàng mang nàng đặt ghế tựa……

      Taynhẹ nhàng mở vạt áo trước của nàng ra…………

      Thân thể Nguyễn Nhược Khê lại run rẩy chút, nàng biết chuyện tiếp theo chờ đợi nàng là gì? Nàng muốn suy nghĩ, nàng tuyệt vọng, nhưng sau đó, đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân hồi bẩm.

      ” Cung chủ, bên ngoài có người cầu kiến.”

      Động tác Lăng Tiêu dừng lại chút, đứng dậy qua:

      ” Ai?” biết nếu là người bình thường, kẻ dưới là dám quấy rầy .

      ” Cung chủ,………” Người tới bên tai thấp giọng .

      ? Sao lại đến Tiêu Diêu cung của ta chứ?” Lăng Tiêu nhếch mày lên chút, sau đó phân phó :

      ” Được để ý nàng, ta nhìn xem.”

      ” Vâng, cung chủ.”Nam nhân chắp tay , đứng ở bên.

      Nguyễn Nhược Khê nghe được tiếng bước chân rời , vội vàng mặc quần áo, nàng biết nàng chỉ có thể trốn tránh trong nhất thời, vì quyết định bây giờ phải do nàng.

      Bên ngoài Tiêu Diêu cung.

      Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở nơi đó, nhìn cánh cửa đóng kia, chi nha tiếng liền mở.

      Từ bên trong ra mười nam tử mang theo mặt nạ, mặc áo trắng đứng ở hai bên, người mang theo mặt nạ đen trắng tới, đứng đối diện .

      biết Tiêu Diêu cung có mặt mũi gì, cư nhiên khiến vương hạ cố đến chơi, tại hạ thất lễ có đón tiếp từ xa.” Lời rất tôn kính, nhưng thái độ cũng rất ngạo mạn, hề đem để vào mắt.

      Tiêu Diêu cung, thiên hạ đều biết, cung chủ Lăng Tiêu Tiêu Diêu cung, lại làm cho người ta cảm thấy thần bí, hôm nay vừa thấy, quả nhiên giống bình thường.” Tây Môn Lãnh Liệt vẫn để ý đến thái độ của , hồn nhiên mà thành khí thế vương giả, đủ để làm cho người ta cảm thấy áp bách.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :