1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 059 — Lễ vật đặc biệt
      Sáng sớm ngày hôm sau.

      ” Nương nương, ngươi xác định muốn đưa mấy cái này sao?”Tiểu Ngọc nhìn thấy lễ vật mà nàng chuẩn bị, lo lắng hỏi.

      ” Yên tâm , nàng thích, thôi.”Nguyễn Nhược Khê tự tin tràn đầy .

      Trong lòng Tiểu Ngọc lo lắng theo phía sau của nàng, vừa mới ra khỏi cửa liền thấy Thu Hồng vội vàng chạy tới :

      “Nương nương, vừa rồi nô tì nghe , Nhu Phi cũng có tin vui.”

      ” Trùng hợp như vậy sao?”Nguyễn Nhược Khê im lặng chút, xem ra Như Phi cùng Nhu Phi là trời sinh đối đầu, ngay cả mang thai cũng đều trước sau.

      ” Nương nương, vậy chúng ta phải chuẩn bị hai phần lễ vật rồi.”Tiểu Ngọc nhắc nhở.

      ” Tiểu Ngọc, vậy ngươi cứ chuẩn bị thêm phần lễ vật giống như vậy, chúng ta đến Như Phi cung trước, sau đó đến Nhu Phi cung.”Nguyễn NhượcKkhê phân phó.

      ” Dạ, nương nương.”Tiểu Ngọc trả lời rồi lui ra chuẩn bị lễ vật.

      Như Phi cung.

      ” Muội muội xin chúc mừng tỷ tỷ.” Nguyễn Nhược Khê vừa vào tới liền chúc mừng.

      ” Muội muội có lòng, mau mau ngồi xuống.” mặt Như Phi cố gắng nở ra nụ cười, giống như có vui sướng .

      Nguyễn Nhược Khê biết nhất định là nàng nghe được tin Nhu Phi cũng mang thai rồi, ngẫm lại cảm thấy các nàng cũng đáng thương, cầm lấy hộp quà tay Tiểu Ngọc :

      ” Đây là chút tâm ý của muội muội, mong tỷ tỷ đừng chê cười.”

      ” Muội muội quá khách sáo.”Như Phi ý bảo cung nữ đứng bên nhận lấy.

      Mở vừa thấy, ngây ngẩn cả người, bên trong cư nhiên lại là táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen đáng đồng, nhưng lập tức liền lấy lại phản ứng bình thường, khóe môi giơ lên nụ cười thiệt tình :

      ” Cám ơn muội muội, lễ vật này ta rất thích.”

      ” Muội muội chúc tỷ tỷ sớm sinh quý tử.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy hành lễ.

      ” Nô tì chúc nương nương sớm sinh quý tử.”Cung nữ đứng bên cũng thức thời quỳ xuống mà .

      ” Đều đứng lên , tâm tư muội muội là độc đáo, hèn gì Vương lại thích ngươi như thế.” Như Phi tự mình nâng nàng đứng dậy, khách sáo .

      ” Cảm ơn tỷ tỷ , vậy muội xin cáo từ trước, quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, tỷ tỷ bảo trọng thân thể.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy , nàng muốn ở trong này diễn trò giả giả, mở miệng ra là tỷ tỷ muội muội, khiến cho cả người cảm thấy thoải mái.

      ” Vậy muội muội thong thả, tỷ tỷ cũng tiễn.”Như Phi cũng giữ nàng lại.

      Ra khỏi Như Phi cung, nàng liền trực tiếp đến Nhu Phi cung. Cũng đem những lời khách khí vừa lặp lại lần nữa liền rời khỏi.

      ” Nương nương, ngươi thực là lợi hại, ngươi tặng lễ vật bình thường, giản dị như vậy, lại làm cho các nàng thích thú như thế.”Tiểu Ngọc bội phục .

      ” Đó là bởi vì thứ mà ta tặng giống như suy nghĩ trong lòng của các nàng, cho dù ta tặng những thứ quý giá sao? Ngươi nghĩ các nàng thiếu sao? Các nàng hoàn toàn thiếu.”Nguyễn Nhược Khê cười cách điềm đạm giải thích.

      ” Hóa ra là như vậy, nô tì hiểu rồi.”Tiểu Ngọc lúc này mới giật mình hiểu ra.

      Nguyễn Nhược Khê chỉ nhìn nàng cười chút, vừa trở lại Tử Uyển, thấy Tây Môn Lãnh Liệt ngồi chờ ở bên trong, làm cho nàng có chút kinh ngạc dừng lại.

      Chương 060 — để cho cự tuyệt
      ” Nô tì tham kiến vương.” Tiểu Ngọc vội vàng quỳ xuống.

      xuống .” Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên phân phó .

      ” Vâng, nô tì cáo lui.” Tiểu Ngọc thức thời lui xuống.

      nơi nào?” Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới giương mắt hỏi nàng, sắc mặt nhìn cũng tốt lắm, ngược lại thần sắc có vẻ phiền toái bất an.

      chúc mừng Như phi và Nhu phi có tin vui.” Nguyễn Nhược Khê trả lời đúng , lại cúi người :

      ” Ta cũng xin chúc mừng vương.”

      ” Chúc mừng gì? Vui mừng từ đâu chứ? Ngươi chê cười ta sao?” Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh, tình nguyện cần tin vui này, điều làm cho thể tưởng được chính là vẫn chú ý, hai lần cùng Như phi, Nhu phi cùng chỗ kia, bị các nàng cuốn lấy, có xử lý tốt, để các nàng lợi dụng cơ hội, xem ra đây là các nàng cố ý chọn ngày.

      ” Ngươi vì sao nghĩ như vậy chứ? Ta sao lại chê cười ngươi chứ? Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay ? Hoặc là trong lòng các nàng muốn mẫu dựa tử quý, nhưng đứa vẫn là đứa của ngươi, là vô tội, ngươi tin cũng tốt, tin cũng tốt, ta là tâm.” Nguyễn Nhược Khê giương mắt nhìn , trong lòng có phần u ám, sao lại nghĩ mọi chuyện cũng u ám như vậy.

      ” Ta tin.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên .

      ” Cái gì?” Lần nàyđổi thành Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người, tin sao? Điều này sao có thể chứ?

      ” Còn giật mình như thế làm gì? Ngươi rất đúng đứa là đứa của ta, là vô tội, nên đem ân oán của người lớn đổ lên đầu nó.” Đôi môi Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nhếch lên nụ cười.

      Khiến Nguyễn Nhược Khê trong nháy mắt hoảng hốt, hóa ra cười rộ lên đẹp như vậy, mê người như vậy.

      ” Nhìn cái gì chứ?” Khuôn mặt Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên xuất trước mắt, làm nàng hoảng sợ, nhìn suýt nữa tiến sát mặt mình, xấu hổ trốn bên :

      ” Nhìn mặt ngươi có cái gì kìa.”

      ” Đâu?” Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt đua tay lên mặt lau .

      ” Được rồi, hết rồi.” Trong lòng Nguyễn Nhược Khê nhịn cười, vậy mà cũng tin, nhưng nàng dám cười.

      ” Vũ Khuynh Thành, về sau, thức ăn của Như phi cùng Nhu phi giao hết cho ngươi lo liệu.” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó .

      ” Ta? Vì sao lại là ta? Ta làm.” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, lập tức cự tuyệt, chiếu cố các nàng, đây là trách nhiệm rất nặng nề? Nàng thể đảm đương nổi.

      ” Bởi vì người khác ta tin được, cho nên chỉ có thể là ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt rất hiển nhiên.

      ” Điều này, phải là ngươi tin tưởng ta quá sao?” Nguyễn Nhược Khê hỏi ngược lại, phải rất hận Vũ Khuynh Thành sao? Sao lại đem chuyện quan trọng như vậy giao cho nàng làm chứ?

      phải là tin tưởng ngươi mà là có ai phù hợp hơn ngươi.” lại đáp.

      ” Ngươi có ý gì? Đừng quên giữa chúng ta chỉ là giao dịch.” Nguyễn Nhược Khê giương mắt nhìn nhắc nhở.

      ” Chính là bởi vì chúng ta là giao dịch, cho nên ngươi mới thích hợp, ngươi và hoàng cung này có ích lợi gì liên quan, ngươi hoàn toàn phải là nữ nhân của ta, ngươi ghen, ngươi để ý, ngươi nghiêng sang phía, lại càng tìm cách tranh sủng tìm cách đối phó các nàng, phá hoại đứa trong bụng các nàng, mấy lý do này đủ chưa?” Đôi môi Tây Môn Lãnh Liệt hàm chứa nụ cười nhìn nàng.

      ” Thế nhưng, ta muốn cuốn vào thị phi trong cung, ngươi nên biết, cho dù ta muốn, Như phi cùng Nhu phi cũng tìm cách xóa bỏ đứa trong bụng nhau, ngươi cần gì phải kẹp ta ở giữa.” Nguyễn Nhược Khê lại cự tuyệt, nàng muốn đến lúc đó chịu tiếng xấu cho người khác.

      ” Ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần phụ trách ăn uống, thuốc bổ của các nàng, về các chuyện khác, ngươi cho là Như phi cùng Nhu phi dễ dàng để đối phương làm mất đứa của mình hay sao?” Chuyện này nàng phải nghĩ các nàng đơn giản sao.

      “Xem ra ngươi quyết định rồi, ta có cách nào cự tuyệt.” Nguyễn Nhược Khê cười khổ , vì sao nàng vẫn có cảm giác có chỗ nào đó đúng? Nhưng nhất thời nàng lại nghĩ ra được.

      ” Vậy ngươi chỉ có thể chấp nhận.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng thể cự tuyệt .

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 061 — Chuyển biến
      Từ sau khi Nguyễn Nhược Khê tiếp quản tất cả việc ăn uống cho Như phi cùng Nhu phi, mỗi ngày nàng đều cẩn thận phân phó, giám sát, mỗi lần mang thuốc bổ qua, sau khi nàng sai Tiểu Ngọc dùng ngân châm thử qua, được xác nhận của mình và Tiểu Ngọc mới mang qua cho Như phi cùng Nhu phi, bởi vì người khác nàng tin được.

      chung, tất cả nàng đều cẩn thận từng ly từng tí, tránh xuất bất kỳ sai lầm nào.

      Hôm này, nàng vừa bưng thuốc bổ tới Như phi cung, ở cửa gặp Tây Môn Lãnh Liệt.

      ” Thần thiếp tham kiến vương.” Nàng cúi người hành lễ , tại bọn họ tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách),nàng hy vọng có thể duy trì, cho nên đối cũng coi như lễ phép, nếu đúng mực, nàng nhất định làm theo.

      ” Đứng lên .” Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nàng nâng dậy, sau đó nhìn thấy thuốc bổ trong tay nàng hỏi:

      ” Là mang cho Như phi sao?”

      ” Vâng, đây là thuốc bổ cho thân thể nàng.” Nguyễn Nhược Khê trả lời .

      ” Về sau để cung nữ mang qua là được rồi, cần tự mình mang đến.” Tây Môn Lãnh Liệt làm như quan tâm .

      cần, dù sao ta cũng có việc gì, huống chi ta lo lắng, tự mình làm yên tâm hơn, nếu sao xứng với tín nhiệm của ngươi.” Giọng của Nguyễn Nhược Khê mang theo vài phần hài hước.

      ” Ngươi đây là trách ta sao?” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười lên, tiếp nhận bát thuốc tay nàng:

      ” Ta mang cho.”

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy tay mình trống trơn, giương mắt nhìn nửa ngày, rất khác thường, vì sao nhỉ? Gần đây đột nhiên giống như thay đổi thành người khác, cùng nàng đối đầu gay gắt, cũng hé ra khuôn mặt lạnh như băng, rất kỳ quái.

      ” Nhìn cái gì? thôi, nếu nguội mất.” Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt hàm chứa nụ cười nhạt, xoay người vào trước.

      Nguyễn Nhược Khê ở phía sau bất đắc dĩ thở dài, ai bảo người ta là vương, có tư cách hỉ nộ vô thường (mưa nắng thất thường) chứ, cũng theo phía sau cùng vào.

      ” Thần thiếp tham kiến vương.” Như phi thấy vương tự mình bưng thuốc bổ vào, mừng rỡ như điên (đây là nguyên văn của tác giả nha) hành lễ.

      ” Như phi, mau đứng lên, thân thể quan trọng hơn, ăn thuốc bổ trước .” Tây Môn Lãnh Liệt tay bưng thuốc bổ, tay nâng nàng dậy.

      ” Cám ơn vương.” Như phi vẻ mặt xấu hổ, vừa muốn cầm chén thuốc bổ, Tây Môn Lãnh Liệt lại ngăn cản :

      ” Từ từ thôi kẻo bỏng, để ta bón cho nàng.”

      Đôi mắt Như phi trong nháy mắt sáng ngời, vương tự tay bón cho mình là vinh hạnh, vội vàng quỳ xuống :

      ” Thần thiếp tạ ơn vương ân sủng.”

      Nguyễn Nhược Khê đứng ở bên, nhìn thấy màn này, cũng khỏi cảm thán, bây giờ nàng biết cái gì là mẫu nhờ tử quý.

      ” Ăn ngon ?” Tây Môn Lãnh Liệt vừa cẩn thận bón, vừa hỏi.

      ” Rất ngon ạ.” Kỳ nàng hoàn toàn biết mùi vị thuốc bổ ra sao, lòng chỉ tràn đầy vui sướng vì được sủng ái.

      ” Vậy ăn nhiều chút, đây chính là Vũ mỹ nhân cố ý chuẩn bị cho nàng.” Tây Môn Lãnh Liệt hình như là cố ý khen ngợi Nguyễn Nhược Khê, nhắc tới nàng.

      ” Ta phải đa tạ, cám ơn muội muội chiếu cố rồi.” Như phi hướng về phía nàng gật đầu cảm ơn.

      Nguyễn Nhược Khê cũng mỉm cười với nàng, lúc này mới :

      ” Vương, có chuyện gì, vậy thần thiếp cáo lui trước.” Đứng ở trong này, xem bọn thân thiết, làm cả người nàng thoải mái, có lẽ né tránh là tốt nhất.

      ” Được, lui ra .” Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu đồng ý.

      Nguyễn Nhược Khê xoay người vừa muốn rời , chợt nghe phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gào thống khổ của Như phi.

      ” A………… Đau quá………”



      Chương 062 — Vô tội bị oan
      xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyễn Nhược Khê chạy qua vài bước, liền thấy vẻ mặt Như phi thống khổ, đầu đầy mồ hôi lạnh, lấy tay ôm bụng, môi trở nên xanh tím run rẩy, làm nàng khỏi chấn động.

      “Như phi, ngươi thế nào rồi?” Tây Môn Lãnh Liệt cũng khẩn trương ôm lấy nàng.

      ” Vương, bụng ta…… đau…….. Đau quá, xin người, giữ lại…….. Đứa .” Như phi cố gắng nắm chặt tay của Tây Môn Lãnh Liệt, đứt quãng cầu xin, trong đôi mắt đều là hoảng sợ.

      ” Máu…………..” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên thấy dưới thân nàng lộ ra máu đỏ tươi, trong nháy mắt nhiễm đỏ quần áo của nàng, sắc mặt dọa người biến dạng.

      ” Người tới, mau truyền thái y.” Tây Môn Lãnh Liệt hướng về phía ngoài cửa hét lớn.

      ” Vâng.” Ngoài cửa cung nữ vội vàng truyền chỉ.

      Rất nhanh vài thái y liền lo lắng chạy tới, vừa muốn yết kiến, bị Tây Môn Lãnh Liệt ngăn cản :

      ” Miễn lễ? Mau vào xem, nhớ kỹ đứa nhất định phải giữ lại cho ta.”

      ” Vâng, chúng thần tuân mệnh.” Thái y xong, liền cùng nhau vào trong phòng.

      Cung nữ ngừng mang nước ấm vào trong phòng, làm lòng người bên ngoài căng thẳng, Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó nhìn vào trong phòng, bàn tay nắm chặt.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này hoàn toàn mờ mịt, nàng biết sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này? Sai lầm ở đâu cơ chứ?

      Rất nhanh, thái y bước ra, cung kính hướng Tây Môn Lãnh Liệt :

      ” Vương, chúng thần bất lực, xin vương giáng tội, đứa giữ được, nương nương sinh non.”

      ” Cái gì?” Sắc mặt xanh mét quát,

      ” Thân thể của nàng phải vẫn tốt lắm sao? , sao lại đột nhiên sinh non?”

      ” Hồi bẩm vương, nương nương chắc là ăn dược phá thai, mới có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, mà thần cũng vừa mới kiểm tra, trong bát thuốc bổ của nương nương kia có lẫn hoa hồng, dược phá thai.” Mấy thái y sợ hãi lập tức quỳ xuống.

      Cái gì? Trong thuốc bổ có dược phá thai, Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ đứng ở đó, biết nên phản ứng như thế nào, trong đầu mực tự hỏi tại sao lại như vậy? Sao lại có dược phá thai chứ?

      “Các ngươi xác định, là trong thuốc bổ có dược phá thai?” Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên rất khó coi.

      ” Chúng thần xác định.” Thái y cùng nhau chắp tay, điểm ấy nắm chắc, huống chi vừa rồi bọn họ kiểm tra rất cẩn thận.

      ” Vương, xin Vương làm chủ cho nương nương.” Cung nữ trong Như phi cung lập tức quỳ xuống khóc đòi công đạo.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới từng bước từng bước tới cạnh Nguyễn Nhược Khê, đôi mắt sắc bén làm cho người ta sợ hãi giương mắt nhìn nàng.

      “Ba” tiếng, thanh trong trẻo vang lên, đợi Nguyễn Nhược Khê phản ứng, mặt liền xuất dấu tay đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào , quên trả lời.

      ” Ngươi cư nhiên dám hạ dược, người tới, đem nàng giải vào thiên lao cho ta.” lạnh như băng phẫn nộ ra lệnh.

      ” Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Thị vệ canh cửa vào, nắm lấy cánh tay của nàng, muốn đem nàng giải xuống.

      , ta có, ta hạ dược, ta cũng biết chuyện này là sao?” Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới tỉnh táo lại giãy dụa hô.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi có hạ dược, ta đây hỏi ngươi, thuốc bổ này có phải là chính tay ngươi chuẩn bị?” Tây Môn Lãnh Liệt phất tay, thị vệ ở bên mang nàng tới gần hỏi.

      ” Phải.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

      ” Người khác có tiếp xúc thuốc bổ ?” lại ép hỏi.

      có.” Nàng lại lắc đầu.

      ” Vậy ngươi còn cãi cái gì? nghĩ tới ngươi lợi dụng tín nhiệm của ta đối với ngươi dám hủy đứa của Như phi, ngươi quả nhiên bụng dạ nham hiểm, cần cãi nữa, người tới, mang xuống.” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, ra lệnh.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn chằm chằm , nàng biết lúc này giải thích là vô ích, ai tin tưởng nàng, mà nàng lúc này đầu óc hỗn loạn cũng tìm được lý do để giải thích, chỉ có tùy ý thị vệ kéo mình ra khỏi Như phi cung.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 063 — Nhốt vào địa lao

      Tới địa lao, Nguyễn Nhược Khê mới phát , trong này so với nàng tưởng tượng còn tồi tệ hơn nhiều, chẳng những u ẩm ướt, còn tản ra mùi tanh hôi, phạm nhân bên trong đều dơ bẩn đầy người, sắc mặt xanh mét, cuộn mình trong góc tường, lạnh lùng nhìn nàng.

      vào.” Thị vệ mở cửa lao trong số đó, đem nàng đẩy vào.

      Nguyễn Nhược Khê đứng vững, ngã sấp mặt đất, đầu gối quỳ mặt đất, làm nàng rất đau, đứng dậy liền hung hăng trừng mắt :

      “Ngươi làm gì?”

      ” Ta làm gì?” Thị vệ khinh thường liếc mắt nàng:

      ” Ngươi cho là đến bây giờ ngươi vẫn là sủng phi của Vương sao, ở trong này rồi, ngươi còn sống ra ngoài, cho dù vương giết ngươi, hữu Thừa tướng cùng Như phi cũng buông tha ngươi dễ dàng như vậy, ngươi ngoan ngoãn chờ chết .”

      “Ba” tiếng, khóa dây xích sắt, thị vệ xoay người rời .

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được, có lẽ chính là người của hữu Thừa tướng, hoặc là bị hữu Thừa tướng mua chuộc, cười lạnh chút, tới nơi này rồi, nàng còn hi vọng người khác đối xử tốt với mình được sao? Huống chi tội danh của mình là sát hại hoàng tử, nàng quả nên hi vọng có thể còn sống rời .

      Dựa vào tường ngồi ở đống rơm rạ, nàng bình tĩnh cẩn thẩn nghĩ lại xem sai lầm ở đâu, ngay từ đầu nàng cùng Tiểu Ngọc ở trong phòng bếp, nửa bước rời, trong lúc đó có người tới, vậy vì sao trong thuốc lại có dược?

      Từng bước từng bước hồi tưởng, đột nhiên nhớ tới, chỉ có người duy nhất tiếp xúc với thuốc bổ trong tay mình.

      Trong lòng khiếp sợ nàng thể hình dung, sao lại như thế? sao có thể tàn nhẫn như vậy, ra tay hủy hoại đứa của mình? Cái gì mà chỉ tin tưởng nàng? Cái gì mà đột nhiên thay đổi thái độ? Hóa ra từ đầu đến cuối tính kế với mình? Mà nàng còn ngây ngốc biết bị lợi dụng, đáng buồn biết bao nhiêu.

      Trong lòng chợt thấy lạnh lẽo, hóa ra còn có loại người vô sỉ như vậy, luồng hàn khí từ lòng bàn chân truyền lên khiến nàng khỏi ôm chặt bản thân, đáng sợ, hoàng cung này cũng sợ.

      ” Thuộc hạ tham kiến quốc sư.” Cửa đột nhiên truyền đến giọng của thị vệ.

      ” Mở khóa cho ta vào.” Phượng Minh phân phó .

      ” Vâng, quốc sư.” Thị vệ mở địa lao.

      Phượng Minh lập tức tới, lấy tay nâng Nguyễn Nhược Khê cuộn mình :

      ” Khuynh Thành, ngươi làm sao vậy?”

      Nàng từ từ ngẩng đầu lên, thấy , dường như gặp lại người thân, thoáng cái bổ nhào vào trong lồng ngực khóc ròng :

      ” Phượng Minh.” Ủy khuất cùng hận thù trong lòng nàng biết nên như thế nào.

      ” Khóc , khóc ra tốt hơn.” Thân mình Phượng Minh cứng đờ, nhưng có đẩy nàng ra, ngược lại nhàng đưa tay vỗ lưng của nàng.

      Khóc lâu, Nguyễn Nhược Khê mới ngừng tiếng khóc, từ trong lồng ngực đứng dậy, nhìn thấy bị mình khóc ướt mảng lớn quần áo, ngượng ngùng :

      xin lỗi.”

      có việc gì, Khuynh Thành, cho ta xảy ra chuyện gì? Sao lại là ngươi?” Phượng Minh lúc này mới nhìn nàng hỏi.

      ” Sao lại là ta?” Nguyễn Nhược Khê thoáng cái nghe ra ý tứ trong lời của , giương mắt nhìn hỏi:

      ” Chẳng lẽ ngươi sớm biết đứa của nàng giữ được?” Hay là , sớm biết Tây Môn Lãnh Liệt hủy đứa ?

      chỉ ta biết, mà mọi người đều nghĩ như vậy, ngươi nghĩ xem Nhu phi các nàng để đứa người khác bình an ra đời hay sao chứ? Cho dù Như phi và Nhu phi ai làm hoàng hậu, người còn lại sống cũng dễ dàng, cho nên các nàng đương nhiên muốn trăm phương ngàn kế, tiếc cái giá phải trả giết chết đứa đối phương, có thể tưởng tượng Như phi sinh non, cũng là chuyện ở trong dự kiến, nhưng ta tuyệt đối nghĩ tới ngươi bị dính vào.” Phượng Minh cảm thấy ngoài ý muốn.

      ” Ngươi vì sao tin là ta hạ dược chứ?” Nghe được như vậy, Nguyễn Nhược Khê hơi hơi có chút an ủi hỏi lại.

      ” Ta tin tưởng rằng ngươi .” Phượng Minh nhìn nàng tia chần chờ liền .

      ” Đó là bởi vì ngươi biết đó là .” Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê đột nhiên lạnh lùng, giọng cũng hề thân thiện.

      ? Là ai?” Phượng Minh hơi sửng sốt.

      Chương 064 — Nhu phi sinh non


      ” Ngươi biết?” Nguyễn Nhược Khê nhíu mày chút, nhìn thấy bộ dáng của giống là giả vờ.

      ” Ta là người, phải thần.” Phượng Minh buồn cười , nàng cho rằng cái gì cũng biết sao?

      Nguyễn Nhược Khê lúc này nổi sóng hận thù :

      ” Vậy ngươi nhất định thể tưởng được, phá hủy đứa của Như phi, phải là ta, cũng là bọn Nhu phi, mà là cái người tự cao tự đại, có quyền lực tối cao kia.”

      ” Ngươi ai , vương ư, điều này sao có thể?” Phượng Minh cũng khiếp sợ nhìn nàng.

      ” Sao lại có khả năng, bát thuốc bổ kia trừ ta, là người duy nhất tiếp xúc, phải là ai? bỉ ổi những hủy bỏ đứa của chính mình mà còn cố ý hãm hại vu oan cho ta…………” Lời Nguyễn Nhược Khê còn chưa xong, ngoài cửa truyền tiếng khóc lóc của nữ tử.

      ” Khóc cái gì mà khóc? mau, bây giờ biết khóc sao lúc trước biết sợ ?” Thị vệ kiên nhẫn thúc giục châm chọc .

      phải nương nương với ta, ta oan uổng.” Nữ tử khóc rất ủy khuất.

      Nghe giọng quen thuộc, Nguyễn Nhược Khê vọt tới cửa, nhìn thấy nữ tử tới, kinh ngạc hô:

      ” Tiểu Ngọc, sao lại là ngươi?”

      ” Nương nương…………” Tiểu Ngọc thấy nàng, càng khóc nhiều hơn.

      ” Quay lại, ngươi ở phòng lao khác.” Thị vệ xong, lấy tay kéo nàng lại.

      ” Dừng tay, để các nàng gặp mặt lát, sau đó đưa nàng qua.” Phượng Minh ở bên ra lệnh .

      ” Vâng, quốc sư.” Thị vệ rất thức thời lui ra bên ngoài chờ.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới kéo nàng lại hỏi:

      ” Sao bọn họ cũng đem ngươi bắt đến đây sao? Có phải là ta làm liên lụy ngươi ?”

      phải.” Tiểu Ngọc khóc lắc lắc đầu, mới :

      ” Nô tì cũng biết chuyện gì xảy ra? Sau khi mang thuốc về, liền trở lại Tử uyển, đợi lâu cũng thấy nương nương trở về, muốn tìm tìm nương nương, nhưng vừa ra cửa, chợt nghe người ta Như phi sinh non, nương nương bị bắt, nô tì lo lắng muốn đến địa lao, lại qua mấy thị vệ, chưa kịp bắt lấy nô tì, cho nô tì, Nhu phi ăn thuốc bổ của nương nương cũng sinh non.”

      ” Cái gì? Nhu phi cũng sinh non.” Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc, sao lại như vậy? Chẳng lẽ suy đoán của nàng sai lầm, dược phải Tây Môn Lãnh Liệt hạ? Hay là cũng cho người hạ độc thuốc bổ của Nhu phi?

      Nghĩ vậy vội vàng ôm lấy nàng hỏi:

      đường ngươi mang thuốc bổ , có gặp người nào ? Hoặc là xảy ra chuyện gì ?”

      có, nô tì rất bình yên, mang thuốc bổ đưa đến Nhu phi cung, cũng có gặp được người nào, nô tì vẫn nhớ nương nương , cho bất lỳ kẻ nào tiếp xúc thuốc bổ này.” Tiểu Ngọc khóc lắc lắc đầu, nàng cũng sao lại thế?

      Nguyễn Nhược Khê trầm tư, như vậy xem ra là có người muốn đồng thời hủy hết đứa của các nàng? Nhưng ai có động cơ chứ? Xem ra Tây Môn Lãnh Liệt là đáng nghi nhất, thế nhưng ra tay hạ độc như thế nào?

      ” Ta nghĩ có phải là có người muốn hủy đứa của Như phi hoặc Nhu phi nhưng cẩn thận làm ảnh hưởng đến mình ?” Phượng Minh suy nghĩ chút mới lên tiếng .

      ” Ngươi nghĩ bọn họ phạm sai lầm cơ bản này sao?” Nguyễn Nhược Khê dám ừ bừa, sai lầm kiểu này bọn họ phạm phải chứ.

      ” Sai lầm tuy là cơ bản, nhưng là cũng có nghĩa phạm sai lầm.”Phượng Minh dường như khẳng định .

      ” Ngươi vì sao nghi ngờ là ?” Trong lòng Nguyễn Nhược Khê phục giương mắt nhìn , bảo vệ vị vương kia sao?

      ” Vì sao là ? Cho dù thực muốn các nàng sinh hạ đứa , ngươi nghĩ cần phải tự mình động thủ sao? Còn làm nổi bật như vậy cho ngươi nhìn ra sơ hở sao?” Phượng Minh trả lời câu cũng là hỏi lại nàng.

      “…………….” Nguyễn Nhược Khê nhất thời bị hỏi được gì.

      ” Được rồi, Khuynh Thành, cần suy nghĩ, ngươi an tâm ở đây vài ngày, ta cứu ngươi ra ngoài.” Phượng Minh cùng nàng tranh cãi .

      ” Để mặc số phận .” Nguyễn Nhược Khê , nàng cũng có hơi sức nghĩ nhiều như vậy.

      ” Nương nương, Tiểu Ngọc có thể ở cùng người chỗ ?” Tiểu Ngọc đáng thương nhìn nàng.

      ” Phượng Minh, có thể ?” Nguyễn Nhược Khê nhìn hỏi.

      ” Có thể, ta với thị vệ.” Phượng Minh gật gật đầu, lúc này mới phân phó thị vệ :

      ” Để các nàng ở cùng chỗ, còn nữa chiếu cố các nàng cho tốt, được chậm trễ.”

      ” Vâng, quốc sư, thuộc hạ hiểu.” Thị vệ vội vàng chắp tay .

      ” Khuynh Thành, ta đây trước.” Phượng Minh xong, liếc mắt nàng cái, mới xoay người rời .

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 065 — Chân tướng đáng khinh
      Ngự thư phòng.

      ” Vương, quốc sư cầu kiến.” Tiểu Lí Tử bên ngoài hồi bẩm.

      ” Cho vào.” Tây môn Lãnh Liệt giương giọng phân phó.

      Chi nha tiếng cửa bị mở, Phượng Minh vào, quỳ gối hành lễ :

      ” Thần tham kiến vương.”

      ” Đứng lên .” Tây môn Lãnh Liệt phân phó .

      ” Vương, thần vừa nhận được tin, cao nhân kia xuất quan trước thời hạn, ta muốn cùng vương mấy ngày nữa tới đó, có thể cho chúng ta biện pháp phá bỏ lời nguyền.” Phượng Minh đứng dậy .

      ” Được, Phượng Minh, ngươi an bài .” Tây môn Lãnh Liệt gật đầu .

      ” Vương, mang theo Vũ Khuynh Thành cùng , nàng là người nhà của Vũ Huyền Di, biết đâu đến lúc đó có thể giúp ích được.” Phượng Minh lại đề nghị.

      ” Ngươi giúp nàng sao?” Tây môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn , liếc mắt cái liền nhìn ra dụng ý của .

      ” Vương, nàng còn cần thần giúp sao?” Phượng Minh mỉm cười hỏi lại .

      ” Cần mà cũng cần.” Tây môn Lãnh Liệt đáp, từ lớn lên cùng nhau rất ăn ý, tâm của cần người kia cũng biết.

      ” Vậy vương nghỉ sớm chút, thần cáo lui trước.” Phượng Minh chắp tay .

      ” Được, lui ra .” Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.

      Chờ sau khi Phượng Minh mới phân phó cho Tiểu Lý Tử:

      ” Đem Vũ Khuynh Thành tới đây.”

      ” Vâng, vương.” Tiểu Lý Tử vội vàng thiên lao tuyên chỉ.

      Rất nhanh liền mang Vũ Khuynh Thành đến ngoài ngự thư phòng :

      ” Vương, Vũ mỹ nhân đến rồi.”


      ” Để nàng tiến vào, các ngươi lui ra .” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      ” Vâng.” Tiểu Lý Tử vội vàng lui ra ngoài, lấy tay hướng Nguyễn Nhược Khê làm động tác mời :

      ” Nương nương, xin mời.”

      Nhìn thấy nàng vào, mới nhàng đóng cửa lại.

      Nguyễn Nhược Khê đứng ở đó, trong đôi mắt mang theo cừu hận trừng mắt nhìn .

      ” Sao lại nhìn ta như vậy, là trách ta đem ngươi nhốt vào thiên lao sao?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy cười lạnh .

      , ta hận ngươi, người ngay cả đứa của mình cũng có thể ra tay hủy bỏ được, đáng để ta hận, ta thấy xót xa thay cho ngươi.”Nguyễn Nhược Khê nhìn chằm chằm vào , muốn từ mặt nhìn ra tâm tư , nàng muốn thử, biết dự cảm này của mình chính xác hay ?

      ” Ha ha, ha ha.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng đột nhiên cười rộ lên, đến bên cạnh nàng, cả người tản ra loại hơi thở nguy hiểm :

      ” Vũ Khuynh Thành, cũng chỉ có ngươi dám như vậy.”

      ” Ta thay ngươi hứng chịu oan ức, ta còn có cái gì dám? Cùng lắm là mất mạng, tội danh ta mang phải cũng chết sao, như vậy sao thể .” Trong đôi mắt Nguyễn Nhược Khê hề cười giương mắt nhìn ,

      ” Vũ Khuynh Thành, ta đây rất muốn nghe, ngươi vì sao cho rằng là ta? Mà phải người khác?” Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nổi lên nụ cười lạnh.

      ” Rất đơn giản, ngươi muốn các nàng hoài thai mà sinh ra, muốn các nàng làm hoàng hậu, ngươi muốn cho bọn họ kiềm chế thế lực đối phương, hủy bỏ đứa của các nàng, đối với ngươi là có lợi nhất, chẳng qua, ta muốn nhìn trái tim ngươi chút, đến tột cùng có phải màu đỏ , lại có thể đồng thời xóa bỏ hai đứa của mình, ngươi đau lòng sao?” Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê lạnh như băng nhìn .

      ” Hừ hừ.” Nghe nàng xong, Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đích hừ lạnh, nhìn nàng lúc khá lâu mới :

      ” Ngươi thông minh, lại cũng ngu xuẩn, có những thứ hề biểu đơn giản như ta nhìn thấy.”

      ” Ngươi có ý gì?” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt chẳng lẽ biết là ai? Hay là có tình khác.

      có ý gì? Ngươi phải biết rồi sao? Được rồi, dược là ta hạ, cấp cho Như phi.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên thừa nhận .

      ” Quả nhiên là ngươi.” Xem ra quả nhiên mình đoán sai, chính là tâm tính thiện lương rất đau, hoàng cung quả nhiên là nơi ăn thịt người, bắt buộc bản thân bình tĩnh, mới hỏi:

      ” Vậy có thể xin ngươi cho ta, ngươi vì sao đồng thời hủy bỏ đứa của Như phi và Nhu phi, vì sao lại muốn giá họa cho ta? Ngươi có thể tùy tiện tìm người khác.” Mấy điều này nàng muốn biết , cho dù là chết, cũng phải chết cho minh bạch.

      ” Vì sao lại giá họa cho ngươi? Bởi vì ngươi là người Vũ gia, vì Vũ gia đứa này thể chết?” Trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra thù hận, nàng nghĩ muốn giết đứa sao? Nàng cho rằng muốn cân bằng quyền lợi của các nàng sao? , những điều này hoàn toàn chỉ là cái cớ, khó có thể mở miệng, lý do thống khổ này, ép thể làm như vậy.

      ” Tây Môn Lãnh Liệt ngươi nên tìm cho mình lý do tốt hơn, vì Vũ gia, vậy ngươi xem, vì sao lại bởi vì Vũ gia mà hai người con của ngươi phải chết?”Nguyễn Nhược Khê châm biếm, đây chỉ là cớ của mà thôi.

      ” Ngươi cần biết vì sao, ngươi chỉ cần thay Vũ gia chịu là được rồi, cho nên Nhu phi vì sao sinh non? Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ nghĩ ra sao?” Đôi môi Tây Môn Lãnh Liệt mang theo lãnh phúng (lạnh lùng châm biếm) .

      ” Nếu ta thông minh, bị ngươi tính kế.” Nguyễn Nhược Khê nhìn tự giễu cợt bản thân.

      ” Nhu phi, có mang thai.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng đột nhiên .

      ” Cái gì?” Nguyễn Nhược Khê chấn động, trừng lớn ánh mắt nhìn , dường như dám tin những gì mình nghe được.

      ” Khiếp sợ sao? Rất bình thường, nghe được tin Như phi hoài thai, nàng nghĩ ra cái biện pháp lớn mật này, thầm tìm cách làm Như phi sinh non, hơi thở của nàng, cũng giấu hoa hồng, tạo ra dấu hiệu giả sinh non, đánh lừa mọi người, làm cho người ta tưởng có người muốn đồng thời hủy đứa của các nàng, dù sao mọi chuyện càng loạn càng tốt.” Tây Môn Lãnh Liệt cũng thấy ngoài ý muốn, cư nhiên lại giải thích cho nàng.

      Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê trở nên khó coi, nàng nghĩ đến, nhưng là nàng nghĩ, trong hoàng cung có người xấu xa như vậy.

      ” Cho nên vì sao là ngươi, ngươi nên nghĩ tới, bởi vì ngươi là huyết nô, cho dù là ngươi hủy bỏ đứa của Như phi và Nhu phi cũng chết, bọn họ làm gì được ngươi, với ta, thần bảo vệ quan trọng hơn bất kỳ kẻ nào, cho nên nếu là người khác, phải chết thể nghi ngờ, thậm chí ảnh hưởng đến cả gia tộc.” Tây Môn Lãnh Liệt .

      Nghe thế, Nguyễn Nhược Khê chỉ nhìn thẳng vào mắt , hóa ra cái gì cũng tình tốt lắm? Chẳng qua, nàng có phải là nên vui mừng, ít nhất, cũng phải lãnh huyết tàn bạo, nếu tùy tiện tìm người chịu tội thay.

      ” Trở về , ngày mai sau khi lâm triều, ngươi được thả ra, trở lại những ngày tháng trước kia, cái gì cũng thay đổi?” Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng khiếp sợ quá mức.

      Cho đến khi trở lại địa lao, Nguyễn Nhược Khê mới hồi tưởng lại tất cả lời , tuy nhiên mọi chuyện ràng như vậy, nhưng lại , đứa phải chết, là bởi vì Vũ gia, rốt cuộc là ý gì? Vũ gia cùng có cừu hận gì? Xem ra, nàng phải biết những thù hận này, hỏi Phương Minh hẳn là biết.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 066 — Xuất cung
      Quả nhiên, vào thời điểm giữa trưa ngày hôm sau, Nguyễn Nhược Khê cùng Tiểu Ngọc được phóng thích ra ngoài.

      ” Nương nương, tốt quá, chúng ta cần phải chết.” Đột nhiên biết bị xử tử nữa, Tiểu Ngọc cao hứng ôm lấy nàng khóc ròng .

      ” Ừ, thôi.” Nguyễn Nhược Khê vỗ vỗ vai nàng rồi ra ngoài.

      Trở lại Tử Uyển, Thu Hồng, Thu Diệp, Tiểu Minh Tử, Tiểu Đức Tử cung nghênh tại cửa, quỳ xuống hành lễ khi nàng vào:

      ” Nô tì, nô tài, cung nghênh nương nương.”

      cần đa lễ, đứng lên .” Nguyễn Nhược Khê .

      ” Dạ, nương nương.” Bọn họ cùng nhau đứng dậy, giúp đỡ nàng vào phòng, mỗi người miệng đem việc phát sinh vào buổi sáng hôm nay lần lượt ra hết.

      Bây giờ Nguyễn Nhược Khê mới biết được, Như Phi, Nhu Phi, cùng nhóm đại thần thực có uy hiếp, bức bách Tây Môn Lãnh Liệt phải xử tử mình, Phượng Minh lại ở bên nhắc nhở thân phận của nàng, huyết nô, nếu phải như vậy, nàng cũng đừng mong được trở về.

      Kỳ nàng biết, Nhu Phi là chột dạ, mà Như Phi cùng các đại thần này cũng phải là đồ ngốc, hoài nghi, khi thể truy cứu cho ràng, bọn họ phải buông tay thôi.

      Vừa trở lại phòng, định nghỉ ngơi chút, Tây Môn Lãnh Liệt tới rồi.

      ” Nô tì tham kiến vương.” Tiểu Ngọc cúi người hành lễ rồi bước lui ra ngoài.

      ” Bây giờ còn cần phải diễn trò nữa sao? Màn ân ái thắm thiết?” Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng, trào phúng .

      Tây Môn Lãnh Liệt để ý đến trào phúng của nàng, chỉ lạnh lùng ra lệnh:

      “Ngươi chuẩn bị chút, ngày mai cùng ta xuất cung.”

      ” Xuất cung?” Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, rốt cục nàng có thể xuất cung.

      ” Sai? Ngươi muốn, vậy thôi.” Tây Môn Lãnh Liệt cố ý , xoay người muốn rời .

      , ta đồng ý.”Tâm Nguyễn Nhược Khê quýnh lên giữ chặt cánh tay , sao nàng lại muốn. Đối với nàng mà , đây chính là cơ hội ngàn năm có , chỉ cần xuất cung, nàng còn có cơ hội chạy trốn.

      ” Vậy ngươi chuẩn bị chút, sáng mai ta bảo Tiểu Lí Tử tới đón ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó xong, xoay người liền rời .

      Nguyễn Nhược Khê lấy tay vô vào mặt mình, tim xúc động sắp nhảy ra ngoài, rốt cục nàng cũng có cơ hội xuất cung, rốt cục nàng cũng có cơ hội rời . Nàng có ra lệnh cho Tiểu Ngọc thu thập vài thứ cho mình, mà là chính mình thu thập vài bộ quần áo tốt, cố ý mang theo thanh chủy thủ. Nàng nghĩ nếu có khả năng trốn thoát, cái này có thể dùng để phòng thân, cũng có thể đổi lấy tiền.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Lí Tử đón nàng lên chiếc xe ngựa chờ sẳn ở trước cửa cung. Khi lên xe nàng mới nhìn thấy Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh cùng ở đó. Nàng thấy kinh ngạc cho lắm, gật đầu chào Phượng Minh xong, ngồi vào bên, trong lòng lại thầm tính toán phải chạy trốn như thế nào.

      Điều làm cho nàng buồn bực chính là xe ngựa này cứ chạy ngừng nghỉ trừ ăn cơm, ngủ nàng cũng ở xe ngựa.

      ” Này, chúng ta đâu? Cũng được nghỉ ngơi đêm, ta mệt mỏi quá.” Dọc theo đường , nàng biết hỏi qua mấy lần, nhưng chủ yếu chính là cứ tiếp tục như vậy, làm thế nào nàng có cơ hội đào tẩu.

      ” Vậy ngươi có thể nghỉ ngơi.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đáp.

      ” Khuynh Thành chịu khó chút, rất nhanh đến.” Phượng Minh chỉ mỉm cười nhìn nàng .

      Liền như vậy, xe ngựa chạy đường hết năm ngày, rốt cục ngừng lại, bọn họ xuống xe ngựa :

      ” Đến rồi.”

      ” Rốt cục cũng đến.” Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê khó coi, mở miệng . Mấy ngày nay, xương cốt người nàng sắp bị nghiền nát. Đến giờ nàng mới nhìn cảnh sắc nơi này, đúng là thế ngoại đào nguyên, đẹp quá, rất thích hợp làm nơi an dưỡng.

      ” Các vị khách nhân, sư phụ xin mời vào.” Ngay lúc này, đồng tử hơn mười tuổi mặc áo xanh đến .

      ” Được, tiểu sư phụ, phiền toái ngươi trước tiên tìm phòng cấp tiểu thư này nghỉ ngơi chút, được ?” Phượng Minh mỉm cười .

      ” Có thể.” Tiểu đồng tử xong, liền phân phó đồng tử khác dẫn Nguyễn Nhược Khê xuống.

      Nguyễn Nhược Khê đến đạo phòng, liền nằm nghỉ giường, nàng muốn ngủ giấc cho khoẻ, phục hồi sức lực, sau đó mới nghĩ tới việc phải đào tẩu bằng cách nào.

      ” Khách nhân, sư phụ ta ở bên trong, các ngươi cứ vào.”Tiểu đồng tử đứng trước cửa .

      ” Được, cám ơn tiểu sư phó.” Phượng Minh tạ ơn, liền cùng Tây Môn Lãnh Liệt đẩy cửa ra, vào.

      ” Các ngươi đến rồi sao.” Giọng của ông lão già nua mạnh khỏe lập tức truyền đến.

      ” Bái kiến Vô Cơ lão nhân.” Tây Môn Lãnh Liệt cùng Phượng Minh, thái độ cung kính chắp tay . Lúc này mới nhìn thấy lão nhân trước mắt cách ràng, đầu tóc trắng bạc phơ, mi mắt cùng chòm râu cũng đều bạc trắng, nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần, cả người phát ra luồng tiên khí.

      dám, người vị khách nhân này mang theo khí chất uy nghiêm trời sinh chỉ có ở các bậc chí tôn vương giả, lão phu dám nhận.” Ánh mắt của Thiên Cơ lão nhân lộ ra vẻ tinh quang.

      ” Thiên Cơ lão nhân quả nhiên là thế ngoại cao nhân, chỉ liếc mắt cái liền nhìn ra thân phận của ta. Ta đây thể giấu diếm. Ta nghĩ thiên cơ lão nhân cũng đoán ra lý do mà ta đến đây rồi? Xin ngài chỉ điểm sai lầm, có thể có biện pháp nào phá giải trừ lời nguyền này?” Tây Môn Lãnh Liệt chắp tay .

      ” Oan nghiệt, người mà hận, hận người mà , nếu muốn giải trừ lời nguyền, chỉ có biện pháp duy nhất?” Vô Cơ lão nhân nhìn .

      ” Biện pháp gì?” Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh cùng nhau nhìn .



      Chương 067 — Dùng sinh mệnh vàmáu tế thần
      ” Oan nghiệt, người mà hận, hận người mà , nếu muốn phá trừ lời nguyền , chỉ có biện pháp duy nhất?” Vô Cơ lão nhân nhìn .

      ” Biện pháp gì?”Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh cùng nhau nhìn lão.

      ” Lúc trước có người dùng máu hận thù trong người mình nguyền rủa ngươi thành sói, tại ngươi chỉ cần dùng máu của người thương ngươi lòng giải trừ lời nguyền, đương nhiên người đó phải có cùng dòng máu với kẻ nguyền rủa ngươi.”Lúc này Vô Cơ lão nhân mới tiếp.

      ” Dùng máu của người thương ta lòng để giải trừ lời nguyền?”

      Tây môn Lãnh Liệt cùng Phượng Minh yên lặng lặp lại lần, ánh mắt đồng thời sáng ngời, bọn họ hiểu được ý tứ trong lời của lão.

      ” Vô Cơ lão nhân, ý ngươi muốn là nếu ta muốn giải trừ lời nguyền, phải có được máu của người ta, cam tâm tình nguyện vì ta mà chết đúng ?”Tây Môn Lãnh Liệt muốn xác định lần nữa hỏi.

      ” Đúng vậy, rất đơn giản, nhưng khi thực rất khó. Nữ nhân kia phải dùng cả trái tim mình ngươi, tiếc dùng sinh mạng cùng máu tươi của mình, ngay tại thời điểm ngươi biến thành sói, giúp ngươi giải trừ lời nguyền.” Vô Cơ lão nhân lại giảng giải lần nữa.

      Phượng Minh trong lòng thấu hiểu, xem ra dự đoán của đúng rồi, quả nhiên cách giải trừ lời nguyền nằm người Vũ Khuynh Thành. Nhưng lại dám nghĩ phải dùng đến biện pháp thảm thiết như thế, phải dùng sinh mạng và máu tươi của nàng để giải trừ lời nguyền, Khuynh Thành, trong lòng đột nhiên có chút đành lòng.

      ” Cám ơn ngài, ta biết phải nên làm như thế nào ?”Tây Môn Lãnh Liệt gật gật đầu, việc phải làm bây giờ chính là làm cho Vũ Khuynh Thành tâm .

      ” Vậy hai vị thong thả, lão phu tiễn.” Vô Cơ lão nhân xong, nhắm mắt lại ngồi xuống.

      ra phòng, Tây Môn Lãnh Liệt mới hướng về phía Phượng Minh :

      ” Ngươi về hoàng cung trước, giúp ta giải quyết việc triều chính, chúng ta hồi cung sau.”

      ” Được, vậy ta trước.” Phượng Minh gật gật đầu, biết trong lòng có ý định sẳn.

      ” Tiểu sư phó, nữ khách nhân vừa rồi ở tại phòng nào vậy?”Chờ Phượng Minh rồi, Tây Môn Lãnh Liệt mới hỏi.

      ” Nữ khách nhân, nàng rồi, nàng nàng ra ngoài chờ các ngươi.”Tiểu đồng tử khách khí trả lời.

      ” Cái gì?”Vẻ mặt Tây Môn Lãnh Liệt lập tức biến sắc, đáng chết, nàng cư nhiên dám bỏ trốn, cũng chỉ trách nhất thời sơ ý.

      Bình tĩnh lại, tự nhủ nàng nhất định dám đường lớn, nếu đường núi kia nhất định vẫn chưa xa, vì thế chần chừ mà lập tức theo đường núi tìm.

      Nguyễn Nhược Khê ôm túi hành lí, chân thấp chân cao bước đường núi, nàng biết phương hướng, chỉ bằng cảm giác của mình hướng phía đường xuống chân núi . Tuy nhìn thấy đường lộ phía trước nhưng nàng cũng kích động, bởi vì rốt cục nàng trốn được rồi.

      Lau lau mồ hôi mặt, sắc trời càng ngày càng tối, nàng vừa đói lại vừa khát, mãi vẫn chưa thấy ra khỏi rừng, nàng chỉ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi lát.

      Mà lúc này Tây Môn Lãnh Liệt đuổi đến phân nữa đường rừng mới phát miếng vải bố mắc nhánh cây, vết tích vẫn còn mới. Đưa tay bắt lấy nó, sắc mặt tái đen, Vũ Khuynh Thành ngươi nhất định phải trả giá cho việc làm ngày hôm nay. .

      Ánh trăng lặng lẽ nhú lên cao, trong rừng cây yên tĩnh, tiếng kêu của động vật ngừng vang lên.

      Tai nàng khẩn trương nghe ngóng, nàng vẫn tin rằng trong rừng cây thời cổ đại nhất định có hổ, sói, sư tử ăn thịt người.

      Hai tay tạo thành chữ thập cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng cho nàng gặp được, nhưng là càng sợ cái gì, cái đó liền đến.

      ” Hú, hú…” Vài tiếng tru kéo dài vang tận mây xanh, cách nơi nàng ngồi xa.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy cách đó xa lóe lên màu xanh biếc, cái ánh sáng màu vàng nương theo ánh trăng yếu ớt truyền tới mắt nàng. Nàng nhìn thấy đó là cái đầu con sói, nhưng con sói này lại hoàn toàn giống như con sói mà nàng gặp tại hoàng cung.

      Trái tim nghẹn lại, cổ họng thốt lên lời, nàng đưa tay gắt gao bấu chặt váy áo của mình, hoảng sợ nhìn về phía nó. Tất nhiên con sói cũng phát ra nàng, cứ như vậy đứng ở tại chỗ nhìn nàng.

      Tây Môn Lãnh Liệt nghe được tiếng sói tru, lập tức chạy tới, xác định được là nàng có ở đó hay , nhưng thể để nàng chết được.

      Nguyễn Nhược Khê sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, chỉ thấy con sói đột nhiên bay lên phóng tới, nàng muốn chạy trốn. Nhưng hai chân bị dọa đến nỗi còn chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn con sói phóng tới gần, trước khi chết chỉ nghĩ đến kiếp này mình và sói có duyên.

      ” Mau tránh ra.” Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên vang vọng bên tai nàng, sau đó nàng chỉ cảm thấy bản thân bị đẩy sang bên.

      Ngạc nhiên mở to mắt ra, trước mắt thấy con sói chết nằm mặt đất, cổ trúng cái ám khí. Mà lúc này đây nàng lại hề có cảm giác vui sướng sau khi thoát nạn, trong lòng chỉ biết thầm than, xong đời, lại bị bắt được.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi cư nhiên dám bỏ trốn.”Sắc mặt của Tây Môn Lãnh Liệt biến dạng phẫn nộ giương mắt nhìn nàng, khí thế kia hận thể lập tức bóp chết nàng.

      ” Ta, ta lạc đường.” Mặc kệ tin hay , trước tiên tìm cái lý do trước.

      “Ba, ba…”Hai tiếng tát tay vang lên, cắn chặt răng :

      ” Đến giờ ngươi còn dám dối.” Nàng biết bản thân mình quang trọng với nhường nào sao.

      ” Ong… Ong…”Nguyễn Nhược Khê cảm thấy cả đầu óc kêu ong ong, vốn mình còn định cảm ơn , cứ như vậy bị tát hai cái, thần thánh cũng phải nổi giận, trừng mắt nhìn quát:

      ” Ngươi dám đánh ta? Đúng là ta muốn bỏ trốn, nếu tại ngươi đánh chết ta, khi nào có cơ hội ta lại lập tức bỏ trốn nữa.”

      ” Ngươi lại chọc giận ta.”Tây Môn Lãnh Liệt muốn giết chết nàng.

      ” Hú… hú………..” Trong rừng cây đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng sói tru.

      Bọn họ vừa quay đầu lại thấy, biết từ khi nào phía sau tụ tập rất nhiều đầu sói, ít nhất có đến mấy chục cái đầu. Chúng nhìn vào con sói chết nằm mặt đất, khỏi nhỏng cái đuôi lên, cùng nhau tới gần, phát ra vô số ánh sáng màu xanh biếc di chuyển trong đêm.

      ” Làm sao bây giờ?” Nguyễn Nhược Khê sợ hãi hai chân run rẩy, lấy tay nắm chặt váy áo của mình.

      ” Bây giờ ngươi mới biết sợ sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, trào phúng, tay lại lôi kéo nàng chậm rãy lùi về phía sau, đồng thời cũng tìm nơi để nấp.

      Bầy sói phát động tiến công, mấy con sói đầu tiên cùng nhau nhảy lên phóng về phía bọn họ.

      ” Vút… vút…” Vài thanh vang lên, mấy con sói kia cùng nhau ngã xuống đất theo tiếng động. Bầy sói cùng nhau im lặng hồi, chỉ chậm rãi đến gần bọn họ.

      Tây Môn Lãnh Liệt cầm trong tay cây phi tiêu cuối cùng, trong lòng lo lắng, tại phải nhanh chóng tìm được nơi nấp, nếu làm mồi cho sói.

      ” Trong này có cái động.” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên hưng phấn chỉ vào cái động bên cạnh.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn sang, cái cửa động rất , nhưng nếu từng người vào thành vấn đề, vừa có thể phòng thủ, cũng có thể tấn công, là nơi nấp tốt nhất, liền đẩy nàng ra :

      ” Trốn vào nhanh.”

      ” Được.”Nàng muốn suy nghĩ nhiều, nàng cũng tin tưởng có thể thoát thân.

      Nhìn thấy nàng trốn vào trong động, lúc này Tây Môn Lãnh Liệt mới nhanh chóng lẩn vào trong, cái phi tiêu cầm tay phóng về phía cửa, bầy sói đứng lại, dám tiến vào, cũng bỏ .

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chung quang tìm kiếm, phát bên cạnh có tảng đá lớn, dùng tốc độ cực nhanh, đem tảng đá chắn ngang cái cửa động, lúc này mới nhàng thở ra.

      Lấy cây mồi lửa từ trong người ra, nhìn thấy cái động này cũng rất lớn, mặt đất còn có nhánh cây, liền tùy tiện thu gom ít nhóm lửa.

      Lúc này ánh mắt phẩn nộ mang theo lửa giận bừng bừng trừng mắt nhìn Nguyễn Nhược Khê :

      ” Ngươi, nữ nhân chết tiệt, tại ngươi vừa lòng chưa.”

      ” Ngươi hung dữ cái gì? Vừa lòng sao? Ta tình nguyện bị sói ăn, ta lại cầu ngươi cứu ta.”Nguyễn Nhược Khê cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn .

      ” Vậy do ta xen vào việc của người khác?”Tây Môn Lãnh Liệt cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

      ” Hóa ra tự bản thân ngươi cũng biết điều đó nữa.” Nàng cũng lạnh lùng, trào phúng lại, nàng cảm ơn , cứu nàng, chẳng qua bởi vì nàng là huyết nô, dù sao đều là chết, chết sớm hay muộn có gì khác nhau?

      ” Được, được.”Tây Môn Lãnh Liệt giận dữ cười nham hiểm, từng bước bước tới gần nàng.

      ” Ngươi muốn làm gì?”Nhìn thấy ánh mắt giận dữ muốn ăn thịt người của , cả người tản ra hơi thở nguy hiểm, Nguyễn Nhược Khê sợ hãi lùi về phía sau.

      ” Ngươi sợ chết, vậy ngươi còn sợ ta làm gì khác sao?” Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng áp sát vào vách đá, cả người gắt gao đè sát vào nàng, đột nhiên cúi đầu điên cuồng hôn lên môi nàng.

      để cho nàng có cơ hội phản kháng, liền đưa tay lên xé mở váy áo của nàng, nhìn thấy đôi gò bồng đảo mềm mại, mịn màng ra trước mắt, phần nam tính trong đột nhiên đứng lên cứng ngắt.

      ” Ba….”Lập tức đem nàng ném xuống đất, đưa tay cởi bỏ quần áo người mình.

      ” Ngươi muốn làm gì? thể.”Nguyễn Nhược Khê tay che lại cảnh xuân phơi phới người mình, tay chống đỡ thân mình lùi về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi sợ chết, vậy mà lại sợ mấy chuyện này sao? Hãy nhớ kỹ, đây là hình phạt mà ngươi xứng đáng nhận được.” Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh, chỉ bước bắt được nàng, thô bạo tách hai chân của nàng ra.

      cần. Ta cần.” Nàng đưa tay lên đánh , thế nhưng làm nên chuyện gì.

      ” A……….” trận đau đớn trong khoảnh khắc truyền đến toàn thân nàng, làm nàng thể nào chịu đựng nổi thét lên, nước mắt ướt đẫm gương mặt.

      Nhưng chỉ lạnh lùng nhìn nàng rơi lệ đầy mặt, chút thương tiếc, động tác càng lúc càng thêm điên cuồng, chút lưu tình đưa vào rút ra, rồi lại đưa vào rút ra cách thô bạo, giống như muốn phát tiết hết thảy hận thù lên người nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :