1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 049 — Tiểu Ngọc lo lắng
      Như Phi trong lòng cả kinh, Vương đây là thử nàng sao? Suy nghĩ chút, mặt mang theo mỉm cười đáp:

      ” Vương biết đùa, Vương sủng hạnh ai? Thần thiếp sao dám dị nghị chứ? Ý thần thiếp là, thần thiếp rất nhớ Vương, thấy Vương, trong lòng thần thiếp cảm thấy rất mất mát nhưng nào dám trách cứ Vương.”

      ” Như phi, đúng là người hiểu biết.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, cho dù có cảm tình đối với nàng, cho dù biết những lời này chưa hẳn là xuất phát từ trong lòng của nàng, nhưng những lời nàng làm cho có chút cảm động.

      ” Bởi vì nam nhân mà thiếp rất vĩ đại, người là Vương cho nên thiếp phải học khoan dung độ lượng.” Như Phi liếc mắt đưa tình nhìn , tay nàng lặng lẽ vuốt ve phía sau lưng .

      ” Vậy hôm nay Vương bồi thường cho ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng, mặt chậm rãi hạ xuống, thân mình chậm rãi cúi xuống……….

      Nhu Phi cung.

      ” Cái gì? Vương lại sủng hạnh Như Phi.” Nhu Phi giận dữ quát, tay đập mạnh lên bàn, làm vỡ nát chén trà. Tay gắt gao nắm chặt thành quyền, sắc mặt phẫn nộ trở nên vặn vẹo, uốn éo, méo mó, hoàn toàn có chút ôn nhu, nhã nhặn nào giống như trước đây.

      Cung nữ cùng thái giám phía dưới cúi đầu, ngay cả thở cũng dám.

      ” Như Phi, ngươi quả nhiên mưu kế cao siêu.” Ánh mắt Nhu Phi lộ ra vẻ ác độc, hung hăng . Nàng ta cư nhiên dụ dỗ Vương sủng hạnh, ràng là khiêu chiến mình, tức giận này làm sao nàng nuốt nổi

      “Nương nương xin bớt tức giận, nghe nô tì mấy câu.” Cung nữ Thảo Nhi lớn gan tới gần .

      .” Nhu Phi lạnh lùng ra lệnh.

      ” Nương nương ngàn vạn lần cần tức giận, làm cho sức khoẻ rối loạn. Nô tì nghĩ, trước tiên nương nương nên nghĩ làm thế nào để Vương sủng hạnh nương nương, dù sao Như Phi còn chưa có hoài thai Long chủng, huống chi nếu nàng hoài thai cũng phải đợi đến mười tháng sau, cho dù là mười tháng sau cũng nhất định là hoàng tử.” Thảo Nhi phân tích rất có có lý lẽ.

      Nhu Phi trầm tư chút, là nàng nhất thời nóng giận, bản thân hoảng loạn, Thảo Nhi rất có lý, cho dù là nàng sinh ra hoàng tử, cũng chưa chắc chắn có thể sống hay . tại nàng cũng nên nghĩ phải làm thế nào để Vương sủng hạnh mình.

      Nhu Phi phất tay ra lệnh:

      ” Các ngươi lui xuống hết , để cho ta yên tĩnh chút.” Nàng muốn suy ngẫm phải làm gì cho tốt?

      ” Dạ, nương nương.” Thảo Nhân hành lễ cáo lui, sau đó phân phó cung nữ thu dọn mảnh vỡ của chén trà dưới đất rồi lui ra ngoài.

      Tử Uyển.

      ” Nương nương, ngươi khoẻ chưa?” Tiểu Ngọc nâng nàng ngồi dậy, quan tâm hỏi, biểu tình mặt có vẻ như có điều muốn nhưng biết phải bắt đầu từ đâu?

      ” Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, cười cười nhìn Tiểu Ngọc :

      ” Có gì ngươi cứ ?”

      ” Nương nương, ngươi sao biết ta có chuyện muốn ?”Tiểu Ngọc trợn to mắt nhìn nàng.

      ” Ngốc nha đầu, ngươi nghĩ gì đều lộ ra hết mặt rồi..” Nguyễn Nhược Khê cười .

      ” Nương nương, ngươi còn cười, nô tì lo lắng muốn chết.” Vẻ mặt Tiểu Ngọc lo lắng .

      ” Làm sao vậy? Có việc gì làm khó Tiểu Ngọc chúng ta?” Nguyễn Nhược Khê cười vui đùa.

      ” Nô tì là vì nương nương người nha.” Tiểu Ngọc nhìn nàng đáp.

      ” Vì ta?” Nguyễn Nhược Khê lại nhịn được cười rộ lên, mình có cái gì làm nàng lo lắng chứ.



      Chương 050 — Ghen
      ” Dạ, ngày hôm qua Vương từ Tử Uyển ra ngoài liền đến Như Phi cung, nghe Vương lại sủng hạnh Như Phi vào ban ngày.” Tiểu Ngọc vừa đến đây, còn liếc trộm nhìn xem sắc mặt của nàng, giọng rất .

      ” Vì việc này sao?” Nguyễn Nhược Khê nhịn được nở nụ cười.

      ” Nương nương, người còn cười, người phải nhanh lên đoạt Vương trở về, nữ nhân trong hoàng cung thể bị thất sủng được.” Tiểu Ngọc nôn nóng dậm chân cái, sao nàng có thể coi như như vậy.

      ” Tiểu Ngọc, ở trong hoàng cung này, ngươi từng gặp qua nữ nhân nào có khả năng chiếm được ân sủng của Vương cả đời chưa? Các nàng đều là nữ nhân của Vương, cũng có thể chỉ được Vương sủng hạnh lần, ta làm sao có thể so đo được.” Nguyễn Nhược Khê buồn, nóng, lạnh , bản thân thể giải thích ràng với Tiểu Ngọc được, sủng hạnh ai, có quan hệ tới nàng? cùng nàng chỉ có giao dịch mà thôi.

      ” Nương nương, đây là lần đầu tiên nô tì gặp được người độ lượng như nương nương, nô tì nóng lòng muốn chết, nương nương lại sao cả, cần thiết.” Tiểu Ngọc thầm đáp, chính mình rất quan tâm nàng.

      ” Tiểu Ngọc, cám ơn ngươi, ta biết ngươi rất tốt với ta, nhưng ngươi yên tâm, nương nương của ngươi chính là có mị lực vô củng hấp dẫn, Vương khẳng định quay trở về. Hai ngày nay là bởi vì thân thể ta được khoẻ, ngươi nên yên tâm, nương nương bị thất sủng đâu.” Chân mày Nguyễn Nhược Khê khẽ nhếch lên, Tây Môn Lãnh Liệt khẳng định trở về, bởi vì còn có thể lợi dụng mình, đương nhiên Tiểu Ngọc biết được nguyên nhân thực bên trong.

      sao, vậy nô tì an tâm rồi.” Tiểu Ngọc lập tức vui vẻ ra mặt.

      ” Là giả đó.” Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê rất bình thường đáp.

      ” Cái gì?” Nụ cười mặt Tiểu Ngọc lập tức cương lại. khẩn trương nhìn nàng.

      “ Phụt…” Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Nguyễn Nhược Khê nhịn được cười ồ lên:

      “Tiểu Ngọc, ngươi rất đáng .”

      ” Nương nương, ngườiđịnh dọa chết nô tì sao.” Tiểu Ngọc biết mình bị nàng gạt, thở dài nhõm hơi rồi :

      ” Để nô tì lấy chút điểm tâm đến cho nương nương.”

      ” Được, vừa lúc ta cũng đói.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

      Rất nhanh Tiểu Ngọc liền bưng điểm tâm vào, để lên bàn, rồi ra ngoài.

      Nguyễn Nhược Khê ngồi ở ghế, đưa chân gác lên mặt bàn, trong tay cầm điểm tâm, nhàn nhã tự tại mà ăn. Phải sống tại hoàng cung, ăn chính là hưởng thụ lớn nhất trong đời nha.

      ” Ngươi đúng là tự tại.” Đột nhiên giọng lạnh như băng mang theo trào phúng vang lên từ phía sau.

      “ Khụ… Khụ…” Nguyễn Nhược Khê chú ý, thức ăn vừa nuốt xuống mắc nghẹn tại yết hầu, ngừng ho khan.

      ” Chẳng lẻ đây là tham ăn gặp báo ứng?” Tây Môn Lãnh Liệt cũng ngồi xuống, cầm lấy điểm tâm lên ăn.

      lúc sau, Nguyễn Nhược Khê mới ngừng ho khan, trừng mắt liếc :

      “Ngươi làm ơn, về sau đường đường chính chính mà xuất , cần giống như quỷ, doạ người khác sợ chết khiếp.”

      ” Là ngươi có tật giật mình.”Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt nhìn nàng cái.

      ” Được rồi, hôm nay tâm tình ta rất tốt, cùng ngươi so đo.” Nguyễn Nhược Khê vốn định phản bác vài câu, nhưng lại đột nhiên có tâm tình cùng đấu miệng, thèm để ý tới , cũng cầm lấy điểm tâm ăn.

      ” Vũ Khuynh Thành, nghĩ tới hằng ngày ngươi sống thoải mái, vui vẻ như thế.” Tây Môn Lãnh Liệt nhớ tới vừa rồi bắt gặp nàng đưa chân gác lên bàn, tư thế cực kỳ bất nhã, dáng vẻ rất thoải mái, thích ý.

      ” Chẳng lẽ ngày của ngươi thoải mái sao? Ta vừa nghe , ngươi ràng ban ngày ban mặt ôm mỹ nhân ở trong phòng vận động.” Nguyễn Nhược Khê lườm cái.

      ” Ngươi biết ràng như thế sao? Chẳng lẽ ngươi ghen sao?” Tây Môn Lãnh Liệt cố ý nhích sát lại gần, ánh mắt giương lên, gắt gao nhìn vào mặt nàng.

      ” Ngươi thông minh, ta chính là ghen. Ngươi đừng quên ta chính là phi tử mà ngươi sủng ái nhất nha, tại ngươi lại sủng hạnh người khác, ta có thể nào ghen chứ? Cho nên ta phải phái người quan sát nhất cử nhất động của ngươi thôi.” Nguyễn Nhược Khê cũng kề gần sát , hai cái chóp mũi chạm vào nhau. Hừ, muốn đụng đến ta sao, cứ xuất chiêu , xem ai sợ ai chứ?
      trạch nữ thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 051 — Nghĩa vụ của sủng phi
      “Có thể, nhưng mà, phảingươi cũng nên làm hết nghĩa vụ của sủng phi sao.” Tây Môn Lãnh Liệt vừa xong ôm nàng vào ngực, ôm chặt, nhưng trong mắt chút ấm áp.

      “Nghĩa vụ gì?” Nguyễn Nhược Khê bối rối hồi, nhưng giãy dụa được, muốn làm gì?

      “Ngươi biết nghĩa vụ của phi tần sao? Nhưng mà sao, ta có thể dạy ngươi.” Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cười lạnh, lại ngang nhiên ôm nàng, về phía giường.

      Nguyễn Nhược Khê biến sắc, tranh thủ giãy dụa :

      cần, cần, ta biết, ta hầu hạ Vương.”

      “Muộn rồi.” Tây Môn Lãnh Liệt xong đem nàng ném lên giường.

      muộn, muộn.” Nguyễn Nhược Khê vừa muốn đứng dậy, bị đặt ở dưới thân rất nhanh.

      “Ngươi làm sao, đừng quên, giữa chúng ta có giao dịch.” Nàng vội vàng đến, che dấu hoảng hốt.

      “Ngươi cảm thấy ta là giả sao? Chưa có nghe qua câu sao? Giả đùa làm , ta muốn thử xem.” Tay Tây Môn Lãnh Liệt lướt qua khuôn mặt của nàng, nhàng dừng lại ở môi nàng.

      “Ta muốn.” Nguyễn Nhược Khê vội vàng hất tay của , muốn đứng dậy.

      “Trong trò chơi này, lời của ngươi có giá trị.” Tây Môn Lãnh Liệt xong, tay cũng chút nào lưu tình xé quần áo trước ngực nàng.

      Xoặc,tiếng quần áo bị xé ra, cái yếm đỏ thẫm bên trong lộ ra.

      “Ngươi vô sỉ………..” Nguyễn Nhược Khê lấy tay che những chỗ bị hở, nhưng lập tức bị nắm ở trong tay.

      “Đừng……….” Tiếng chửi bới sau đó, đều bị ngăn ở trong miệng.

      Khép chặt lại môi, cho tiến vào, giận dữ trừng con mắt nhìn , cũng mang theo khiêu khích.

      Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo tia cười lạnh, dường như muốn , cái này nghĩ ngăn cản được sao?

      “A…………” cánh môi truyền đến đau đớn, làm cho nàng nhịn được hé miệng, kêu ra tiếng.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhân cơ hội đưa đầu lưỡi trượt vào , trong mắt còn mang theo nụ cười đắc ý.

      Nguyễn Nhược Khê trong mắt phóng ra lửa nhìn , nàng lúc này mới biết được bản thân có bao nhiêu yếu đuối, ở trước mặt , mình hề có năng lực phản kháng.

      Vốn chỉ là muốn hù dọa, trừng phạt nàng chút, lại nghĩ rằng, phản kháng của nàng, giãy dụa của nàng, phẫn nộ của nàng, làm cho mình rất hưng phấn, trong miệng nàng còn mang theo vị nhàn nhạt của dược thảo, lại làm cho càng thêm tham lam, muốn ngừng mà được.

      Thân thể bắt đầu từ từ nổi lên thay đổi, môi cũng rời môi của nàng, đường trượt, dùng miệng bắt đầu cắn xương quai xanh của nàng ở bên cạnh cái dây yếm.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này có chút thương tâm nghĩ buông , nhưng là nàng thể, coi như là phải với người mình , tối thiểu nhất cũng thể là người mình ghét, nàng phải tự giải thoát.

      Nháy nháy con mắt nhìn chằm chằm , cũng gì, cũng còn ngăn cản, bởi vì nàng biết , càng giãy dụa, nam nhân càng hưng phấn, càng muốn chinh phục.

      Tây Môn Lãnh Liệt lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy nàng trong mắt cười, lạnh lùng :

      “Ánh mắt của ngươi có ý gì?”


      Chương 052 — Nhanh chóng rời
      “Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi nhìn xem ta là ai? Ta là Vũ Khuynh Thành, ngươi phải hận ta sao, nếu như ngươi thích làm chuyện thân mật với người ngươi hận, tùy ngươi thôi, ta sao cả.” Nguyễn Nhược Khê nhìn với bộ dạng sao cả nhưng trong nội tâm lại rất khẩn trương, nàng là đánh cuộc, đánh cuộc buông tha mình.

      Quả nhiên, sau khi nàng nhắc đến ba chữ Vũ Khuynh Thành, sắc mặt của ngay lập tức trở nên u ám, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh như băng, hận thù trong mắt, dường như có thể thoáng cái đem nàng chiếm đoạt

      Nguyễn Nhược Khê thầm nuốt xuống nước miếng, nàng biết bọn họ trước kia có nhiều hận thù ra sao để có ánh mắt vằn đỏ như vậy.

      khí nguy hiểm của hai người trong lúc đó dao động, dường như hết sức căng thẳng, chỉ là chờ ngòi nổ.

      “Vương, quốc sư ở bên ngoài cầu kiến.” Cửa đột nhiên truyền đến thanh hồi bẩm của Tiểu Ngọc, phá vỡ yên lặng và xấu hổ này.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới hung hăng nhìn nàng cái, xoay người rời .

      Nguyễn Nhược Khê cũng mới dám thở dài cái, lúc trước nhận ra phía sau lưng là thân mồ hôi lạnh, bỗng chốc trầm tĩnh lại, mới cảm giác sức lực cả người đều bị rút hết.

      “Nương nương, người thức dậy, hay là nghỉ ngơi?” Tiểu Ngọc tới trông thấy bộ dạng của nàng, quần áo ngay ngắn, rất là vui mừng, Vương rốt cục lại sủng hạnh nương nương.

      “Tiểu Ngọc, ta muốn ngủ chút ,ngươi xuống trước .” Nguyễn Nhược Khê biết nàng hiểu lầm, nhưng lại cần giải thích.

      “Vâng, nương nương, nô tỳ giúp ngươi chuẩn bị bữa tối.” Tiểu Ngọc vui vẻ lui xuống.

      “Chờ chút, Tiểu Ngọc.” Nguyễn Nhược Khê gọi nàng lại.

      “Nương nương còn có việc?” Tiểu Ngọc lại trở về đến bên giường.

      “Tiểu Ngọc, ngươi biết Vương cùng Vũ gia từng xảy ra chuyện gì ?”Nàng muốn biết thực ra là chuyện gì? Làm cho hận Vũ Khuynh Thành như vậy.

      “Nương nương vì sao hỏi như vậy? Nô tỳ biết.” Tiểu Ngọc vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.

      “Ừ, có chuyện gì? Ta tùy tiện hỏi, ngươi làm việc .” Nguyễn Nhược Khê dặn dò .

      có việc gì, nô tỳ cáo lui trước.” Vẻ mặt Tiểu Ngọc khó hiểu lui xuống.

      Nguyễn Nhược Khê vô lực nằm ở giường, hoàng cung này là quỷ dị, huyết nô rồi thần bảo về, hận thù khó hiểu trong nội cung, mưu làm cho lòng người mệt mỏi quá độ, nàng muốn sống như vậy, nàng phải nhanh nhanh rời khỏi hoàng cung, hoặc là tìm đường về nhà.

      Buổi tối, Tiểu Ngọc bất mãn thầm, Vương cung Nhu phi.

      Nguyễn Nhược Khê coi như nghe thấy, biết đây là Tiểu Ngọc lại vì mình than phiền, cười nhạt, Tiểu Ngọc hiểu, đương nhiên muốn sủng hạnh Nhu phi, dù sao Như phi cùng Nhu phi thế lực chính là ngang nhau, dù sao cũng được để bên chênh lệch.

      Kỳ , cũng đáng thương, vốn là việc vợ chồng vui vẻ, bây giờ lại bị lấy ra trở thành ban tặng, bản thân muốn cũng phải , chỉ sợ đây là đau thương khi làm đế vương, người bên ngoài cũng có cách nào hiểu được.

      Nhưng mà, nàng cũng có rảnh rỗi thương xót cho , nàng nên nghĩ cách rời khỏi nơi này như thế nào, nhất định phải gặp mặt quốc sư.
      trạch nữ thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 053 — Linh hồn
      Sáng sớm tinh mơ, Tiểu Ngọc sớm chờ tại bên ngoài triều đường, vừa nhìn thấy Phượng Minh ra, vội vàng nghênh đón :

      “Quốc sư, nương nương nhà ta cho mời.”

      thôi.” Phượng Minh gật đầu, nhận ra cung nữ này đêm đó hầu hạ Vũ Khuynh Thanh, cũng nhớ Vũ Khuynh Thành có chuyện muốn với mình.

      “Dạ.” Tiểu Ngọc vội vàng ở phía trước dẫn đường.

      Tử Uyển.

      “Nương nương, quốc sư đến.” Tiểu Ngọc tới báo.

      “Mau mời.” Nàng sớm đợi.

      “Thần tham kiến nương nương.” Phượng Minh tới quỳ gối hành lễ.

      “Quốc sư xin đứng lên, Tiểu Ngọc, ngươi lui xuống trước .” Nguyễn Nhược Khê dặn dò .

      “Vâng, nương nương, nô tỳ cáo lui.” Tiểu Ngọc lui xuống.

      Phượng Minh lúc này mới đứng dậy nhìn nàng hỏi:

      biết nương nương tìm vi thần có chuyện gì?”

      “Quốc sư, ta chỉ là muốn thỉnh giáo chút, người chết có linh hồn ?” Nguyễn Nhược Khê muốn thử hỏi, cũng thể ngay từ đầu cho biết mình là xuyên mà đến, trước tiên phải thăm dò .

      Phượng Minh hơi sửng sốt, con mắt nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn từ trong mắt của nàng nhìn ra chút gì đó? Chưa có người nào từng hỏi qua vấn đề như vậy? Cái từ linh hồn này, chỉ biết được từ trong sách tổ tiên lưu lại, bây giờ cũng tìm kiếm, người bình thường hoàn toàn biết từ này, nàng làm sao biết được?

      “Quốc sư, vì sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta sai cái gì rồi?” Nguyễn Nhược Khê bị nhìn có chút chột dạ.

      có, thần chỉ là muốn biết, nương nương tin có linh hồn sao?” Phượng Minh lẳng lặng nhìn nàng, cũng như thử thăm dò nàng.

      “Ta tin, cho nên ta mới hỏi chứ.” Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, nàng chính là linh hồn, như thế nào có thể tin.

      “Vậy nương nương hiểu đượclinh hồnlànhư thế nào?” Nàng đến làm cho rất ngạc nhiên, cũng rất muốn biết nàng nghĩ như thế nào, suy nghĩ rất lâu, đều thể hiểu .

      “Ta tinconngườicólinh hồn cùngthânthể là táchbiệt,nếu sao có quỷ, càng chẳng cóbỉ ngạn hoa khai khai bỉ ngạn, đoạn trường thảo sầu sầu đoạn tràng, Nại Hà kiều tiền khả nại hà, tam sinh thạch tiền định tam sinh.

      Thơ ca phải viết như vậy sao?” Nguyễn Nhược Khê nhìn hỏi ngược lại.

      “Nương nương, thơ vừa rồi của người là từ đâu nghe được?” Phượng Minh khiếp sợ nhìn nàng, cái này chưa từng nghe thấy ở đâu.

      “Ngươi biết?” Nguyễn Nhược Khê xót xa , tiêu rồi, lúc này còn chưa có bài thơ này, muốn vả miệng mình cái, khoe khoang học vấn làm gì, đành phải bừa vậy:

      “Mấy năm trước, ta gặp được tên ăn mày, chợt nghe thấy liên tục ngừng lặp lại những lời này, ta hỏi có ý gì? để lại cho ta tự nghĩ lấy, từ đấy về sau cũng chưa từng gặp lại .”

      Nàng bái phục mình, mở miệng dối trơn tru.

      “Nương nương, vậy ngươi còn nhớ bộ dạng của ?” Phượng Minh rất kích động hỏi, tên ăn mày kia nhất định là cao nhân hành tung giật, đúng lúc có thể giải thích rất nhiều nghi vấn cho mình.

      nhớ .” Nguyễn Nhược Khê lảo đảo, vừa nãy nàng chỉ là lung tung, nàng biết với như thế nào.

      vậy sao.” Trong mắt Phượng Minh mang theo thất vọng lớn.



      Chương 054 — Tạo mối quan hệ
      “Quốc sư rất thất vọng sao? ra, ta cũng muốn tìm , suy nghĩ vài năm, ta mới hiểu được, ý tứ bài thơ này là , con người là sinh tử luân hồi, trước khi đầu thai phải uống Mạnh bà thang, quên hết kiếp trước đời này, sau đó làm lại từ đầu, nhưng ta hết sức nghi hoặc, có khả năng như thế này hay , người sau khi chết , linh hồn lại ở trong thân thể của người khác?” Nguyễn Nhược Khê vòng vo cuối cùng quay trở về chủ đề ban đầu.

      “Nương nương, thứ cho thần có năng lực, những vấn đề này thần còn biết nương nương nghĩ thấu đáo và sâu xa như vậy, nhưng mà thần sẵn lòng tìm tòi nghiên cứu.” Phượng Minh chắp tay trả lời thực , lời của nàng khiến cho có hứng thú và xúc động lớn.

      có việc gì, ta cũng là tùy tiện hỏi thôi.” Trong lòng Nguyễn Nhược Khê rất thất vọng, nhưng cũng có biểu ra ngoài.

      “Nương nương, thần từ nay về sau có thể lại đến xin ngươi chỉ bảo những vấn đề này ?” Phượng Minh rất nghiên túchỏi, tuyệt đối nghĩ tới, Vũ Khuynh Thành lại là nữ tử kỳ lạ như vậy.

      “Đương nhiên có thể, ta càng hy vọng, có thể cùng quốc sư thỉnh giáo những tiền bối bản lĩnh cao thâm kia, ta rất thích những thứ này.” Nguyễn Nhược Khê cười nhạt , hy vọng cùng tạo dựng quan hệ, đương nhiên nếu có thể tìm thấy được ít người kỳ quái, nàng chẳng phải càng có hi vọng về nhà.

      “Nương nương, thần cố gắng hết sức.” Phượng Minh lại chắp tay , đương nhiên cũng hy vọng.

      “Quốc sư, chúng ta coi như là thú vui hợp nhau, ta hy vọng chúng ta từ nay về sau có thể làm bằng hữu.” Nguyễn Nhược Khê nhìn , trước hết gây dựng mối quan hệ tốt, việc từ nay về sau dễ dàng.

      “Bằng hữu ư?” Phượng Minh tiếp tục nhìn nàng kinh ngạc, nàng lại còn bằng hữu, nữ nhân nên lời này, với nam nhân, nàng lại càng nên , nàng dường như quên thân phận của mình.

      “Chỉ đơn thuần bằng hữu.” Nguyễn Nhược Khê mỉm cười. Nàng đương nhiên biết suy nghĩ gì?

      biết vì sao? Phượng Minh ràng cách nào cự tuyệt nàng, biết như vậy là đúng quy tắc, nhưng là đành lòng cự tuyệt, như vậy, cũng miễn cưỡng bản thân, nhàng cười :

      “Đương nhiên có thể, nhưng mà, đây chỉ là lén ai biết.”

      “Ta hiểu , vậy ta chính thức tự giới thiệu chút, ta gọi là Nguyễn…… Vũ Khuynh Thành, rất hân hạnh được biết ngươi.” Nguyễn Nhược Khê thiếu chút nữa sai, may mắn, kịp thời sửa đổi .

      “Ta gọi là Phượng Minh.” cũng mỉm cười tự giới thiệu, đêm nay nàng cho quá nhiều ngạc nhiên.

      “Tiểu kỹ kim lăng ca sở thanh

      Gia đồng đan sa học phượng minh

      Ngã diệc vi quân ẩm thanh tửu

      Quân tâm bất khẳng hướng nhân khuynh.”

      Nguyễn Nhược Khê khỏi ngâm nga, rồi khen: “Tên rất hay.”

      Phượng Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của nàng, nàng khiến người khác hiếu kỳ, nhịn được muốn đến gần, và tìm tòi nghiên cứu, chưa từng có nữ nhân nào làm cho có cảm giác như vậy.

      “Phượng Minh, ngươi nhìn cái gì vậy?” Nguyễn Nhược Khê phất tay ở trước mắt , ngay lập tức quen thuộc gọi tên .

      “Nương……. Khuynh Thành………..” Phượng Minh kêu lên vẫn còn có chút được tự nhiên, có thuận miệng như nàng.

      “Lúc này mới đúng chứ?” Nguyễn Nhược Khê cười , lại đột nhiên phát có người đứng ở cửa ra vào giật mình :

      “Ngươi tới lúc nào?”

      Tây Môn Lẫm Liệt đứng ở cửa ra vào, lạnh lùng nhìn bọn họ, vừa vặn nghe được lời cuối cùng.

      Phượng Minh, Khuynh Thành, khi nào , bọn họ quen thuộc như vậy? Nhưng mà, tin tưởng, Phượng Minh phản bội mình.

      “Vương, ngươi đến rồi, vậy thần cáo lui trước.” Phượng Minh hành lễ .

      “Ừ.” gật đầu.
      trạch nữ thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 055 — Chọc giận Lang Vương
      Chờ Phượng Minh rời , Tây Môn Lãnh Liệt mới ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhếch lên nhìn nàng hỏi:

      ” Các ngươi quen biết nhau sao?”

      ” Quen biết.” Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, đột nhiên cười tươi.

      ” Ngươi cười cái gì?” Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt nhấn mạnh, sắc mặt khẩn trương, cực kỳ khó nhìn.

      ” Ngươi thấy ta cười đúng sao? Thử hỏi trong hoàng cung này, ai lại biết quốc sư chứ?”Nàng hỏi ngược lại, vấn đề này ngu ngốc.

      ” Các ngươi khi nào quen biết chứ?” Giọng Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nguy hiểm, cho dù thế nào nàng vừa vào cung, trong khoảng thời gian ngắn như thế, làm sao có thể quen biết được.

      ” Vừa mới.” Nàng thuận miệng trả lời.

      ” Vừa mới?”Tây Môn Lãnh Liệt thiếu chút nữa thể khống chế được, vừa mới quen biết liền gọi nhau bằng tên thân mật, mà lại Phượng Minh lại phải là hạng người hời hợt, xem ra mình xem nàng.

      ” Ngươi tìm có việc gì?”Đây mới là vấn đề mà quan tâm.

      việc gì, chỉ là tùy tiện tán gẫu .”Thái độ của Nguyễn Nhược Khê tùy tiện trả lời.

      Tây Môn Lãnh Liệt bị thái độ thờ ơ của nàng chọc giận, quát lên:

      ” Tùy tiện tán gẫu, ngươi biết nữ nhân trong hậu cung thể tùy tiện gặp nam nhân khác sao?”

      ” Biết, nhưng ngươi đừng quên, trừ việc ta là nữ nhân trong hậu cung, là nam nhân ở bên ngoài ra, chúng ta còn có thân phận khác, ta là Huyết Nô, là Quốc sư.”Nguyễn Nhược Khê nhanh chậm trả lời.

      ” Vậy cũng được.”Tây Môn Lãnh Liệt lại biết chính mình để ý cái gì? Vì sao lại tức giận? nên tin tưởng Phượng Minh đối với trung thành, mà hoàn toàn cần nàng.

      ” Tây Môn Lãnh Liệt, ta cảm thấy chúng ta nên chuyện cho ràng.”Nguyễn Nhược Khê nhìn , đột nhiên nghiên túc .

      ” Ngươi muốn cùng ta cái gì? Tuy ngươi có tư cách, chẳng qua ta cũng muốn nghe xem ngươi muốn gì, ngươi muốn cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt hừ lạnh giương mắt nhìn nàng.

      ” Ngươi còn nhớ lúc trước ta , nếu chúng ta hợp tác, ngươi phải cho ta quyền lợi gặp người ta muốn gặp?”Nguyễn Nhược Khê cũng giương mắt nhìn cái .

      ” Người mà ngươi muốn gặp chính là Phượng Minh?”Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt híp lại nhìn về phía nàng, hèn gì nàng tuyệt đối phải Tây Môn Ngọc, nhưng nàng muốn gặp Phượng Minh làm gì?

      ” Đúng.”Nguyễn Nhược Khê giấu diếm thừa nhận, dù gì sau này nàng muốn gặp nhiều hơn nữa, cũng biết thôi.

      ” Vì sao lại muốn gặp ?” tin nàng chỉ tùy tiện tán gẫu, xem ra nàng có tính toán từ trước, nếu thế chuyện này cũng phải đơn giản như vậy. Nhất định có bí mật thể cho ai biết.

      ” Nếu ta , ta thích cùng quốc sư thảo luận về chuyện thần bí, ngươi tin ?”Nàng tin rằng, cho dù nàng , quốc sư cũng cho mà thôi, vì vậy nàng tự mình ra tốt hơn.

      ” Ha ha, ha ha.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười lớn cách điên cuồng, trong khoảnh khắc sắc mặt trở nên lạnh như băng, hai tròng mắt giương lên tựa như hai thanh kiếm sắc bén, lợi hại, nhắm thẳng vào ngực nàng, tay nắm chặt run run giống như muốn dùng quyền tới đánh nàng.

      Nguyễn Nhược Khê từng nhìn thấy bộ dáng tức giận của rất nhiều lần, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy được dáng vẻ giận dữ đáng sợ như thế này. Nàng biết mình gì xúc phạm , làm tức giận như vậy, sợ hãi lui về phía sau vài bước.

      Chương 056 — hiểu là có thù hận gì
      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi muốn làm gì? Muốn giống như Vũ Huyền Di sao? Ta đây cho ngươi, chớ mơ mộng hão huyền, ta làm cho ngươi sống bằng chết.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay chạm vào cái cổ thon gầy của nàng, chút lưu tình dùng sức bóp chặt, vĩnh viễn thể quên được, đau đớn, khổ sở của là do Vũ gia các nàng ban tặng, do nguyền rủa của các nàng.

      Trong khoảnh khắc gương mặt của Nguyễn Nhược Khê trở nên đỏ bừng, thể hô hấp, Vũ Huyền Di, lại là ai nữa? Càng ngày nàng càng hỗn loạn, vô duyên vô cớ lại phải chịu oan ức như vậy, lại biết vì lý do gì? Còn so sánh nàng với người nào đó nữa sao?

      Trước mắt bắt đầu trở nên , đầu cũng bắt đầu choáng váng, chỉ cảm thấy trước mắt có gương mặt phẩn nộ, nhận thức cuối cùng của nàng là ngừng hoảng sợ.

      ” Rầm…” tiếng động vang lên, Tiểu Ngọc vừa đến phòng liền nhìn thấy cảnh tượng này ra, Vương hung hăng cóp cổ nương nương, thuốc bổ trong tay nàng lập tức bị ném xuống đất.

      ” Bùm….”Nàng lập tức quỳ ngã xuống đất cầu xin nức nở:

      ” Vương, cầu người thả nương nương ra, nương nương sắp chịu nổi rồi.”

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới phát , nàng hôn mê bất tỉnh, tay đột nhiên dùng hết sức lực, cứ muốn bóp chết nàng như vậy, nhưng lý trí lại rất nhanh chiến thắng tình cảm, nàng thể chết được, đột nhiên tình nguyện buông tay ra. Nguyễn Nhược Khê bị ngã nằm mặt đất.

      ” Nương nương.”Tiểu Ngọc kinh hãi thét lên tiếng, cũng dám ra phía trước.

      lạnh lùng nhìn thoáng qua Nguyễn Nhược Khê hôn mê nằm mặt đất, nhìn thấy mấy dấu ngón tay đỏ bừng in cổ nàng, cười lạnh cái, hề thương tiếc xoay người rời khỏi phòng.

      Lúc này Tiểu Ngọc mới vừa quỳ vừa tới, ôm lấy nàng, đưa tay đỡ lấy cơ thể của nàng ôm vào trong lòng, khóc ròng :

      “Nương nương, ngươi mau tỉnh lại .”

      ngừng lay động nàng, ngừng khóc lớn , rốt cục cũng có kết quả, tay của người nằm trong lòng ngực có chút động đậy, sau đó chậm rãi mở mắt.

      ” Nương nương, ngươi tỉnh rồi, tốt quá, tốt quá.”Tiểu Ngọc vừa khóc vừa cười .

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy nàng, ánh mắt trở nên ảm đạm, cứ tưởng rằng sau khi chết nàng có thể quay về thế giới của mình, ai ngờ nàng còn ở lại nơi này.

      ” Nương nương, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi chuyện , cần dọa Tiểu Ngọc.”Tiểu Ngọc lay lay người nàng, vẻ mặt hoảng sợ, nương nương trở nên ngốc nghếch chứ?

      ” Tiểu Ngọc, ta có việc gì, đỡ ta đứng lên .”Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới mở miệng , khi còn ở lại nơi này, nàng tất nhiên phải đối mặt với thôi.

      ” Nương nương, ngươi và Vương xảy ra chuyện gì vậy? SaoVương có thể ra tay với ngươi nặng như vậy?”Lúc này Tiểu Ngọc mới thả lỏng, vừa nâng nàng ngồi dậy, vừa . Nàng hiểu, Vương thích nương nương như vậy, sao có thể tuyệt tình đến nổi đưa nương nương vào chỗ chết? Trước khi rời cũng chẳng thèm liếc nhìn nương nương cái.

      có việc gì, cần lo lắng, ngươi lui xuống trước , ta muốn ngủ chút.”Nàng phân phó, kỳ so với Tiểu Ngọc nàng càng muốn biết, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Nàng cái gì cũng biết, lại muốn nàng thừa nhận cái gì chứ?

      ” Nương nương, ngươi ngủ , nô tì ở bên hầu hạ ngươi.”Sắc mặt Tiểu Ngọc lo lắng, giống như sợ nàng suy nghĩ thông.

      ” Được rồi.”Nguyễn Nhược Khê trả lời cách cảm động, dù sao vẫn còn có người ở lại bên cạnh nàng, quan tâm nàng.
      trạch nữ thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 057 — thầm tương trợ
      Ngày hôm sau lúc lâm triều.

      có việc gì, liền bãi triều.”Ngồi Long ỷ Tây Môn Lãnh Liệt nhìn các đại thần phía dưới phân phó.

      ” Chúng thần cáo lui.” Các đại thần chắp tay đáp.

      ” Quốc sư, ngươi theo ta đến ngự thư phòng.”Tây Môn Lãnh Liệt lại phân phó.

      ” Dạ, thần tuân mệnh.”Phượng Minh trả lời.

      Ngự thư phòng.

      Tây Môn Lãnh Liệt vừa ngồi lên ghế.

      ” Vương tìm thần là vì việc ngày hôm qua sao?” Khóe miệng Phượng Minh cười cười, lập tức đoán được.

      ” Đúng, ta hy vọng, ngươi cách xa nàng chút, nếu nàng ta trở thành Vũ Huyền Di thứ hai.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, sắc mặt trầm.

      ” Vương, nàng gì với ngươi?”Phượng Minh im lặng chút, sao Vương lại có suy nghĩ này?

      ” Nàng , nàng thích ở cùng chỗ với ngươi, nghiên cứu chuyện thần bí, chớ quên Vũ Huyền Di lúc trước cũng giống như vậy. Nếu phải như vậy, hôm nay ta cũng biến thành hình dáng này.”Tây Môn Lãnh Liệt vừa nhắc tới Vũ Huyền Di, sắc mặt lại trở nên trầm hơn.

      Phượng Minh trầm mặc chút, biết Vương lo lắng cái gì, hận cái gì. Chẳng qua, cũng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ người của Vũ gia đối với mấy chuyện này, so với còn có thiên phú hơn sao? Bằng sao nàng lại biết có linh hồn?

      ” Về sau cần cho nàng cơ hội gặp ngươi.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      ” Vương, kỳ ngươi hiểu lầm, đúng là nàng cùng ta chuyện thần bí thôi, so với ta nàng còn có thể hiểu biết nhiều hơn, ra ta chỉ là học hỏi mà thôi.”Lúc này Phượng Minh mới , từ linh hồn này là vừa hiểu được ý nghĩa của nó từ nàng.

      ” Ngươi cái gì?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn , sắc mặt càng thêm trầm. , thể để cho bi kịch lại tái diễn thêm lần nữa.

      ” Vương, đây là , nàng với thần về linh hồn, từ này cũng là do thần đọc được sách, đến nay thần cũng chưa hiểu hết. Nhờ lời của nàng mới làm ta có thể giác ngộ ý nghĩa của nó. Mà ta phải gặp nàng, bởi vì việc này có thể trợ giúp giải trừ lời nguyền của ngươi, cũng có thể đây là mấu chốt của việc giải trừ lời nguyền.” Phượng Minh cách thành . có thể cảm giác được người Vương tản ra sát khí lạnh như băng. cũng biết vì sao mình lại như vậy? Có thể giúp cho Vũ Khuynh Thành, cũng có thể muốn Vương giết nàng.

      ” Ngươi xác định?”Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt dịu rất nhiều.

      ” Ta xác định, ta có loại cảm giác, muốn giải trừ lời nguyền phải gỡ nút thắt từ người, cho nên muốn giải trừ lời nguyền, cũng phải là do người của Vũ gia, nhưng ta vẫn chưa thể tìm được phương pháp nào.”Phượng Minh rất kiên định đáp, đây là quy luật từ xưa, chỉ là mình còn chưa có tìm được mà thôi.

      ” Được, khi như vậy, ta đây cho phép ngươi gặp nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới gật đầu .

      ” Vương, thần nhất định cố gắng nhanh chóng tìm ra phương pháp giải trừ lời nguyền này.”Phượng Minh cũng . Tuy thầm giúp đỡ Vũ Khuynh Thành, nhưng vĩnh viễn bao giờ phản bội Vương, đó là lòng trung thành, cũng là tình nghĩa.

      Ngày ngày nhanh chóng trôi qua, thoáng cái gần đến đêm trăng tròn.

      Nguyễn Nhược Khê ngồi ở trước cửa sổ, nhìn ánh trăng kia trở nên tròn hơn, ngày mai lại là đêm trăng tròn, nàng biết nàng lại nên gặp bảo hộ thần.

      tháng qua, tuy ban ngày Tây Môn Lãnh Liệt vẫn thường đến Tử Uyển, nhưng buổi tối lại trở về sủng hạnh nữ nhân khác, mà nàng dường như hề cùng chuyện, nàng sợ nhiều, sai nhiều. Huống chi, nàng muốn chọc giận , nàng còn muốn lưu lại mạng để về nhà, ít nhất rời nơi này cũng được, chính ý nghĩ đó làm cho bọn họ có thể bình tĩnh ở chung chỗ.

      Phượng Minh cũng có đến vài lần, bọn họ chuyện rất ăn ý, rất vui vẻ, nàng đem những điều mình biết cho Phượng Minh nghe, nửa ngày, mới buồn bực phát ra kỳ biết bằng mình, xem ra đường về nhà còn dài lắm, lâu lắm, xa vời.

      Nhưng nàng cũng cao hứng, ít nhất có bằng hữu trò chuyện cùng nàng. Quan trọng hơn chính là, ngày nào đó có cơ hội chạy trốn, nàng hy vọng có thể giúp đỡ, nàng cứ như vậy bắt đầu tính toán ý nghĩ trong đầu.

      Chương 058 — Cuốn vào vòng xoáy
      Đây là lần thứ ba đứng ở đại sảnh hoa lệ này, tuy vẫn còn sợ hãi nhưng Nguyễn Nhược Khê an tâm hơn rất nhiều.

      Vào lúc con sói cao to, tráng kiện như người đến trước mặt nàng, nàng cư nhiên còn có thể cười chào hỏi nó:

      “Chúng ta lại gặp nhau.”

      Con sói dừng bước đứng ở tại chỗ, hai tròng mắt màu hổ phách gắt gao giương lên nhìn nàng, chẳng lẽ đầu óc nữ nhân này có vấn đề sao?

      ” Quên , ngươi còn muốn trực tiếp uống máu mà.”Nguyễn Nhược Khê biết nó có thể nghe được, nhưng chỉ mình nàng chuyện, tránh sao được chán nản, vậy cũng nên làm sớm chút , dù sao có trốn cũng thoát được.

      Con sói hình như cũng muốn cùng nàng kéo dài, trực tiếp bắt lấy cánh tay nàng cắn xuống……..

      “A………….”Đột nhiên trận đau đớn truyền đến, tuy nàng có chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn nhịn được phát ra tiếng hét đau đớn.

      Con sói chút cũng để ý, chỉ biết uống máu tươi ngừng cuồn cuộn chảy ra từ cánh tay nàng, cho đến khi nàng hôn mê…….

      Tử Viên.

      Nguyễn Nhược Khê rời giường hoạt động chút, Thuốc của Phượng Minh rất công hiệu, vừa mới uống có ba ngày nàng cảm thấy sức khỏe khôi phục lại như trước.

      ” Nương nương, nương nương.”Tiểu Ngọc đột nhiên từ bên ngoài cửa bối rối chạy vào.

      ” Có chuyện gì vậy Tiểu Ngọc, sao lại lo lắng như vậy?”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu nhìn nàng hỏi.

      ” Nương nương, buổi sáng hôm nay Như Phi đột nhiên ngất xỉu, thỉnh thái y đến khám mới biết được Như Phi mang thai, tại chuyện này lan truyền khắp hoàng cung rồi.”Tiểu Ngọc lúc này mới hơi.

      ” Chỉ vì việc này thôi sao?”Nguyễn Nhược Khê nhịn được cười rộ lên, nàng còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lắm chứ.

      ” Nương nương, cái gì kêu chỉ vì việc này thôi sao? Chuyện này còn phải là chuyện lớn ư? Kỳ rất nhiều người trong cung điều nghĩ người đầu tiên mang thai là nương nương đó.”Giọng của Tiểu ngọc khỏi có chút mất mát.

      ” Tiểu Ngọc, ta mang thai.”Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng ảm đạm cười đáp.

      “………..” Tiểu Ngọc hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, chuyện này sao có thể chứ?

      ” Tiểu Ngọc, ngươi quên rồi sao, thân phận của ta là gì? Ta là Huyết nô.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt .

      ” Nương nương, xin lỗi.”Lúc này Tiểu Ngọc mới hiểu được, nàng sao lại quên. Đúng vậy, nương nương có cách nào mang thai được, đối với Vương mà , thần bảo hộ so với đứa quan trọng hơn, huống chi còn có nữ nhân khác có thể sinh con cho Vương, nàng cảm thấy nương nương rất đáng thương, có được sủng hạnh của Vương sao chứ?

      ” Tiểu Ngọc, có việc gì, ta biết ngươi nghĩ cho ta.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười, trong lòng thầm , nha đầu ngốc, nàng cùng Vương đâu có phát sinh việc gì đâu, làm thế nào mà mang thai được.

      ” Nương nương, chúng ta phải chuẩn bị lễ vật mang đến chúc mừng Như Phi.”Tiểu Ngọc lúc này mới lại nhắc nhở.

      ” Ngươi xem chuẩn bị rồi mang sang .”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

      ” Nương nương, ngươi phải tự mình mang tốt hơn.”Tiểu Ngọc lại tiếp.

      Nguyễn Nhược Khê im lặng chút, sau đó hiểu được liền :

      “Ta biết rồi, ngày mai chúng ta hãy cùng , hôm nay nhất định có rất nhiều người đến.”Như Phi mang thai, chỉ còn cách ngôi vị Vương hậu bước nữa thôi, mọi người dĩ nhiên phải đến lấy lòng, mà nàng lại thể dựa vào sủng ái của Vương, mà tự cho là mình thanh cao, đây là vì Tiểu Ngọc vì cuộc sống về sau của nàng mà suy nghĩ. Tuy nàng cần đến, nhưng cũng phải cảm ơn tâm ý của Tiểu Ngọc.

      ” Dạ, nô tì biết, vậy nô tì lui xuống trước.”Tiểu Ngọc gật gật đầu.

      ” Được, hãy .”Nguyễn Nhược Khê phân phó, nằm ở giường, Như Phi nang thai, biết về sau lại phát sinh thêm phong ba gì nữa đây, Nhu Phi cam tâm sao? Đứa con của nàng có thể giữ được ?

      Mà nàng ngàn vạn lần thể ngờ đến, sóng gió lớn hơn nữa chờ nàng, mặc kệ nàng né tránh như thế nào, cũng có người lôi nàng vào trong vòng xoáy đó, có trốn cũng trốn thoát.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :