1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 039 — Vui khi người gặp hoạ
      Như Phi cung.

      ” Hồi bẩm nương nương, các đại thần vẫn còn quỳ ở đó, Vương ở ngự thư phòng, ra, cũng có người dám đến quấy rầy.” Liễu Nhi bẩm báo.

      ” Ta biết, ngươi lui xuống trước .”Như Phi phất tay, tại nàng chỉ có thể yên lặng xem nước cờ thay đổi.

      Nhu Phi cung.

      ” Hồi bẩm nương nương, tại qua giờ ngọ, các đại thần vẫn còn quỳ ở đó, Vương ở ngự thư phòng, ra, cũng có người dám đến quấy rầy.”Thảo Nhi bẩm báo.

      ” Được, ta biết rồi.” Nhu Phi gật gật đầu, nghĩ tới tả hữu thừa tướng luôn bất đồng, bây giờ ý kiến lại đồng thanh nhất trí như thế.

      Tử Uyển.

      ” Nương nương, Vương đối với ngươi tốt, tại các đại thần vẫn còn quỳ, Vương đều để ý tới.”Tiểu Ngọc đứng ở bên hâm mộ .

      Nguyễn Nhược Khê chỉ là ngồi ở đó, trong lòng cười lạnh, nàng ta biết cái gì chứ? Tây Môn Lãnh Liệt chính là cố ý làm như vậ, làm cho tất cả mọi người đều ghen tị với mình, hận mình, đạt tới mục đích chính của .

      ” Nô tài tham kiến mỹ nhân.” Tiểu Lí Tử công công vội vàng xông tới hành lễ.

      ” Công công? Có việc gì sao?” Nguyễn Nhược Khê làm bộ như cái gì cũng biết hỏi.

      ” Mỹ nhân, nô tài tại chỉ có thể cầu người, Vương cùng các đại thần giằng co như vậy cũng phải việc tốt? Vương là tâm sủng ái người, việc này nô tài biết, nhưng những lời mà nô tài nghe được, cầu của các đại thần cũng hợp tình hợp lý. Nhưng nếu có người lùi bước trước, tình phải giải quyết như thế nào đây, từ lúc Vương vào ngự thư phòng tới giờ cũng có ra, cũng cho phép bất cứ ai vào, các đại thần cũng ăn uống gì quỳ gối ở đó, cho nên nô tài cả gan cầu mỹ nhân khuyên nhủ Vương. tại cũng chỉ có người mới có khả năng khuyên Vương, Vương cũng chỉ gặp mỗi người, chúng nô tài dám vào.” Tiểu Lí Tử quỳ xuống dập đầu cầu xin.

      ” Công công, ngươi đứng lên , ta thử xem.” Nguyễn Nhược Khê biết kẻ trung thần, nàng cũng nên lợi dụng cơ hội này, làm cho giảm bớt chút địch ý với mình.

      ” Mỹ nhân đáp ứng là được.” Tiểu Lí Tử công công vui vẻ.

      ” Vậy chúng ta thôi.” Nguyễn Nhược Khê đứng dậy .

      ” Dạ, mỹ nhân, mời người.” Tiểu Lí Tử công công nghiêng người cung kính làm động tác mời.

      Ngự thư phòng.

      Nguyễn Nhược Khê có cho Tiểu Lí Tử thông báo, tự mình đẩy cửa ra rồi vào.

      ” Bọn nô tài đáng chết, ai cho các ngươi vào, cút ra ngoài.” Tây Môn Lãnh Liệt đầu cũng chưa ngẩng lên, liền đem quyển tấu chương ném tới.

      Nguyễn Nhược Khê lập tức tiếp được tấu chương, sau đó liền đưa nó trở về :

      ” Diễn hơi bị quá mức rồi đó.”

      ” Là ngươi, sao ngươi lại đến đây?” Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nâng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng hỏi.

      ” Ngươi nghĩ rằng ta vì ngươi mà đến sao chứ? Nhưng ai bảo ta là nguồn gốc của mọi việc chứ, có trốn cũng trốn khỏi, thể đến.” Nguyễn Nhược Khê xong liền ngồi bên.

      ” Vậy ngươi tới làm gì? Khuyên ta thỏa hiệp?” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng.

      ” Ngươi thỏa hiệp hay thoả hiệp, có liên quan gì đến ta? Huống chi, từ đầu tới cuối, người tính kế là ngươi, kỳ ngươi sớm biết, ngươi phải đối mặt với các nàng, trốn cũng trốn được, chính là ngươi lại thích bị các đại thần uy hiếp, bức bách, vì thế ta đến xem náo nhiệt mà thôi.” Nguyễn Nhược Khê tréo hai chân ngồi nhìn đáp.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi đây là cười nỗi đau của người khác sao?” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra tia nguy hiểm, nữ nhân này sợ chết mà, biết trong lòng mình có tâm tình tốt, cư nhiên còn dám đến khiêu khích .

      ” Ngươi đoán đúng rồi, quả ta có ý này.” Nguyễn Nhược Khê tà ác cười cái.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi tin hay , ta làm cho ngươi lập tức bị mất mạng.” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt tức giận lạnh như băng, nữ nhân đáng chết, cư nhiên dám cười nhạo .

      ” Việc làm được đừng nên .”Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng cái, biết vì sao tâm tình hôm nay đặc biệt vui vẻ.

      Chương 040 — Nàng cũng phải dễ đối phó 1
      Tây Môn Lãnh Liệt hoàn toàn bị chọc giận, qua, lập tức nắm lấy cổ tay của nàng :

      “Ngươi sao biết ta dám làm?” đáng chết, quả thể giết nàng.

      ” Việc này rất đơn giản, bởi vì tại ta chính là mỹ nhân mà ngươi sủng ái nhất, ngươi sao bỏ được chứ?” Chịu đựng đau đớn, Nguyễn Nhược Khê toai quái cười cái, cuối cùng hôm nay nàng cũng có cơ hội báo thù.

      mặt Tây Môn Lãnh Liệt đầy phẩn nộ, lực đạo tay càng tăng thêm, vừa muốn phát hoả, nàng lại thông minh chuyển sang đề tài khác:

      “Tức giận của ngươi cũng nên giảm bớt , đám đại thần kia cũng bị trừng phạt rồi. Ngươi nhìn xem quá giờ ngọ rồi, bọn họ vẫn còn quỳ gối ở đó, ngụm trà cũng có uống, miếng cơm cũng có ăn, đoán rằng có hối hận muốn chết rồi đó.” Nàng muốn ngu ngốc như vậy, ở đây để bị trừng phạt.

      ” Bọn họ đáng bị như thế.” Tây Môn Lãnh Liệt buông tay nàng ra, lạnh lùng .

      ” Vậy các ngươi cứ tiếp tục giằng co nha, ta đây.” Cười xong rồi, xem xong rồi, nàng cũng cần phải lưu lại.

      ” Cười xong rồi, xem xong rồi, muốn sao?”Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt liền nhìn thấu lòng của nàng, lạnh lùng, trào phúng . Sau đó lập tức ra lệnh:

      “Ngươi tự mình truyền chỉ, để bọn họ đứng lên , ta nghĩ ngươi biết nên như thế nào?”

      ” Biết.” Nguyễn Nhược Khê khí phách đáp, là Vương, thể hướng đại thần cúi đầu, vì vậy chỉ có bắt mình làm cầu nối thôi.

      ” Biết được.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng quét mắt liếc nàng, ra còn có cái dụng ý, để cho nàng truyền chỉ, bên cạnh đó cũng cho các đại thần này biết, mình sủng ái nàng nhiều bao nhiêu, nàng tưởng có thể thoát thân sao, đừng hòng mơ tưởng.

      Nguyễn Nhược Khê xoay người rời , nàng làm sao biết dụng ý của , nhưng nàng có biện pháp, việc duy nhất nàng có thể làm chính là phải cẩn thận bảo vệ chính mình, cho đến ngày nào đó có cơ hội rời .

      ” Mỹ nhân, thế nào?” Nàng vừa ra tới, Tiểu Lí Tử liền đón nàng.

      Nàng gật gật đầu, sau đó phân phó :

      ” Mang ta lên triều.”

      ” Dạ, mỹ nhân, mời bên này.” Tâm tình Tiểu Lí Tử vui vẻ, biết tìm nàng là sai mà.

      triều định

      Các đại thần quỳ gối ở đó, mồ hôi đầm đìa, chân tê xương nhức, vừa khát vừa đói, nhưng tả hữu Thừa tướng đứng dậy, làm sao bọn họ dám đứng lên, chỉ có thể cùng quỳ, trong lòng cầu nguyện, Vương ra nhanh lên, nếu sai lầm này biết khi nào …, bọn họ thầm oán trách, tả hữu Thừa tướng là vì nữ nhân của chính mình, còn bọn họ chỉ vì giúp đỡ.

      ” Nương nương giá lâm.” Tiểu Lí Tử vừa đến triều đình, liền lớn tiếng hô.

      Nhưng cho đến khi Nguyễn Nhược Khê đến trước mặt bọn họ, bọn họ có người nào cử động, lại càng muốn bái kiến, hiển nhiên là đem nàng để vào mắt.

      Trong lòng cười lạnh , khi bọn họ miệt thị nàng như thế, vậy nàng cứ để cho bọn họ quỳ, đây là bọn họ tự tìm lấy.

      ” Nương nương………….” Tiểu Lí Tử lại tiếng, nhưng là còn xong, bị Nguyễn Nhược Khê ngăn cản lại.

      ” Tiểu Lí Tử, mang cho ta chén trà , thuận tiện mang nhiều điểm tâm tới, khi các vị đại thần có thấy ta, ta đây ngồi tại nơi này, chờ bọn nhìn thấy, khi nào chuyện thôi.” Nguyễn Nhược Khê nhàn nhã ngồi ở bên phân phó, nàng nên làm cho bọn họ biết chút, nàng cũng phải dễ dễ khi, về sau nếu có mưu gì, cũng phải cân nhắc cho kĩ.

      ” Dạ, nương nương.” Tiểu Lí Tử lập tức hiểu ý, trong lòng thầm khen chiêu này của nàng cao minh.

      Phía dưới đại thần cũng hiểu được nàng có ý tứ gì? Nhưng tại miệng bồ dao găm bụng nam mô, cũng thể lập tức bái kiến nàng, vậy chẳng phải là tự mình vả miệng mình sao, xem ra mỹ nhân này phải dễ đối phó như vậy.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 041 — Nàng cũng phải dễ đối phó 2
      Nguyễn Nhược Khê tay cầm chén trà, tay ăn điểm tâm, sung sướng, thích ý nhìn thấy phía dưới các đại thần kiên cường chống đỡ, mặt nở ra nụ cười mỉa mai.

      ” Tiểu Lí Tử, đây là trà gì vậy, mùi thơm ngát lan toả, uống ngụm khiến cho cơ thể nhàng khoan khoái gấp trăm lần.” Nàng cố ý hỏi.

      ” Hồi nương nương, đây là trà Long Tĩnh, trà này hái lúc tiết thanh minh, là cống phẩm.” Tiểu Lí Tử trả lời.

      ” Hèn chi lại thơm như vậy, Tiểu Lí Tử, ngươi cũng uống chút .” Nguyễn Nhược Khê lại .

      ” Tạ nương nương, nô tài dám.” Tiểu Lí Tử thấy sủng ái mà lo sợ .

      ” Có cái gì dám, ngươi đứng lâu ở chỗ này cũng mệt mỏi, khẳng định cũng khát, uống , xem như ta thưởng cho ngươi.” Giọng của Nguyễn Nhược Khê cố ý nhấn mạnh, nàng ràng nghe được phía dưới mấy đại thần khát nuốt nuốt nước miếng, hừ hừ, khát , xem ai khát cho biết.

      ” Vậy nô tài liền tạ nương nương ban thưởng.” Tiểu Lí Tử thường xuyên hầu hạ Vương, biết cách xem sắc mặt làm việc, biết đây là do mỹ nhân cố ý chỉnh bọn họ, cũng chỉ biết phối hợp.

      ” Đến ăn miếng điểm tâm, lấp đầy bụng, đây chính là điểm tâm ngon nhất của ngự thiện phòng, thạch ngọt hấp, ngọt mà ngán, thơm mát ngon miệng.” Nguyễn Nhược Khê xong, lại đưa cho miếng điểm tâm.

      ” Tạ nương nương.” Tiểu Lí Tử tiếp nhận điểm tâm chậm rãi ăn.

      ” Thế nào?” Nguyễn Nhược Khê cố ý hỏi.

      Tiểu lí tử lập tức trả lời:

      “Nương nương, trà Long Tĩnh phối hợp với thạch ngọt hấp quả thực vô cùng thích hợp, nô tài ngu dốt, biết nên hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy được tại miệng vẫn còn lưu lại hương vị.”

      “Cũng đúng, chính là cảm giác này.” Nguyễn Nhược Khê vừa lòng gật gật đầu, Tiểu Lí Tử quả nhiên linh hoạt, ngay lập tức có thể hiểu được dụng ý của mình.

      Mắt lạnh nhìn về phía các đại thần quỳ phía dưới, các đại thần quỳ ở đó mồ hôi từng giọt từng giọt rơi mặt đất, còn cố gắng chống chọi như vậy, muốn giằng co, vậy cứ quỳ gối nhìn nàng ăn uống , dù sao nàng cũng có thời gian mà.

      ” Rột, rột, rột, rột…” Đột nhiên vài tiếng bụng kêu truyền đến.

      Làm nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng, may mắn mấy đại thần này đều cúi đầu, bằng nàng khẳng định thấy mấy cái mặt đỏ bừng xấu hổ.

      Trong lòng còn nhẫn nhịn được nữa thầm , ta cho các ngươi năm phút nữa, nếu các ngươi còn bái kiến ta, vậy đừng trách ta, các ngươi cứ việc quỳ ở đó luôn .

      , hai, ba, bốn, năm, đến giờ.

      ” Tiểu Lí Tử, ta mệt rồi, chúng ta trở về thôi.” Nguyễn Nhược Khê đưa ra khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh. Nàng cho bọn họ cơ hội, chỉ là bọn họ chịu nhận, trách nàng được.

      ” Nương nương, Vương phải kêu ngươi đến truyền chỉ sao?” Tiểu Lí Tử nghĩ cho bọn họ cái cơ hội cuối cùng, cố ý hỏi.

      ” Vương kêu ta đến truyền chỉ, nhưng ta lại thấy người nào hết, ta truyền chỉ cho ai nghe đây, đợi đến lúc có người rồi tiếp .” Nguyễn Nhược Khê lạnh nóng châm chọc, nàng cũng muốn xem xem bọn họ chống đỡ được đến khi nào?

      Tiểu Lí Tử lúc này mới hướng về các đại thần quỳ gối phía dưới :

      “Các vị đại thần, nếu các ngươi muốn quỳ đến ngày mai liền quỳ , nếu muốn nô tài nghĩ các ngươi hiểu được ý nô tài vừa .” tại chỉ tuỳ vào bọn họ mà thôi.

      Chương 042 — Nàng cũng phảidễ đối phó 3
      Nguyễn Nhược Khê mắt lạnh nhìn các đại thần quỳ gối ở đây, biết nghĩ cái gì, ra lệnh:

      ” Tiểu Lí Tử tâm tư của ngươi uổng phí rồi, chúng ta thôi.”

      ” Dạ, nương nương.” Tiểu Lí Tử trong lòng thầm than, biết mấy vị đại thần này bướng bỉnh cái gì, chỉ hại cho chính mình, nhưng bọn họ lại muốn vậy.

      Nguyễn Nhược Khê đứng dậy vừa muốn bước , chợt nghe thấy hai tiếng:

      “Thần tham kiến nương nương.”Tả hữu Thừa tướng mở miệng trước.

      Sau đó là lạt tiếng hô ngay ngắn vang lên:

      ” Chúng thần tham kiến nương nương.”

      Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới lại ngồi xuống, cố ý cầm lấy chén trà chậm rãi uống, bọn họ nghĩ bọn họ mở miệng, nàng lập tức để bọn họ đứng lên sao chứ? Nàng cũng phải là người lương thiện gì, nhưng có thù tất báo.

      quá lâu, thấy nàng chuyện, các đại thần biết nàng cố ý. Trong lòng lúng túng hề thoả mãn, cũng dám trực tiếp biểu đạt ra ngoài mặt, đành phải tiếp tục hành lễ:

      “Chúng thần tham kiến nương nương, thỉnh nương nương phân phó.”

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới buông chén trà phân phó:

      “Đều đứng lên hết .”

      ” Tạ nương nương.” Mấy đại thần rốt cục cũng nhàng thở ra, bời vì quỳ lâu quá, chân bị tê cứng, chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau đứng dậy.

      ” Các ngươi đều trở về , ta khuyên Vương chia đều ân sủng.” Nguyễn Nhược Khê phân phó, nàng cũng quên chứng tỏ mình khuyên Vương, Tây môn Lãnh Liệt muốn lợi dụng nàng sao, nàng cũng phải vì bản thân chứ?

      ” Hạ thần cáo lui.” Trong lòng các đại thần cũng hiểu được ý tứ của Vương, bọn họ cũng mong mỏi Vương tự mình đến gặp bọn họ , dù sao Vương cũng là Hoàng Đế.

      Đợi đại thần vừa xong, Nguyễn Nhược Khê mới đứng dậy :

      “Tiểu Lí Tử, diễn tuồng xong rồi, chúng ta cũng thôi.”

      ” Dạ, nương nương.” Tiểu Lí Tử nhịn cười, mỹ nhân này đúng là khác người.

      Tâm tình khoái trá trở lại Tử Uyển, nàng nghĩ buổi tối hôm nay tới nơi này, nàng có thể thoải mái rồi, ngủ giấc thư giãn, thoải mái.

      Tẩy rửa xong, nàng chạy ngay lên giường nằm, hôm nay rốt cục nàng có thể ngủ giường.

      Ngự thư phòng.

      ” Vương, các đại thần đều ra về hết rồi.” Tiểu Lí Tử tiến đến bẩm đáo.

      ” Nàng như thế nào?” Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày hỏi.

      Tiểu Lí Tử lúc này mới trả lời:

      “Vương, hôm nay nương nương hung hăng trừng trị mấy vị đại thần chút.”

      “Trừng trì bọn họ?” Tây Môn Lãnh Liệt nhăn mày suy tư:

      “Sao lại như thế?”

      Lúc này Tiểu Lí Tử mới đem việc phát sinh vào buồi chiều hôm nay lặp lại lần, trong lòng vô cùng bội phục :

      “Vương, cuối cùng bọn họ cũng phải bái kiến nương nương.”

      ” Ta biết, ngươi lui xuống trước .” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó. nghĩ tới nàng cư nhiên còn có chiêu thức ấy, làm cho được mở rộng tầm mắt, cũng làm càng thêm có hứng thú tiếp tục trò chơi.

      ” Dạ, Vương, hôm nay buổi tối………..” Tiểu Lí Tử là muốn hỏi Vương chuẩn bị sủng hạnh ai, thông báo, hôm nay nháo nhào như vậy, Vương nên sủng hạnh mỹ nhân.

      ” Buổi tối hôm nay, ta ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.”Tây Môn Lãnh Liệt biết muốn hỏi cái gì? Vung tay lên phân phó.

      ” Dạ, nô tài cáo lui.” Tiểu Lí Tử lập tức hiểu được, lui ra ngoài.
      trạch nữ thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 043 — Giải trừ lời nguyền
      Tây Môn Lãnh Liệt tựa vào ghế ở ngự thư phòng nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt cũng chưa mở lên hỏi:

      “Phượng Minh, ngươi trở lại.”

      ” Lãnh Liệt, làm sao ngươi biết là ta?” Sau đó Phượng Minh ngồi lên bên ghế.

      Lúc này mới mở to mắt :

      “Trừ ngươi ra, còn ai dám thông báo trước mà thẳng vào ngự thư phòng.”

      ” Phải ? Ta lại nghe , hôm nay có người dám xông vào rồi mà.” Khoé miệng Phượng Minh mang theo ý cười, tuy rằng ở hoàng cung, nhưng hoàng cung xảy ra chuyện gì đâu thể qua khỏi mắt được.

      ” Nàng ta muốn chết.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đáp.

      ” Đúng vậy, nhưng theo ta được biết, tại nàng sống rất là tốt, thuận tiện đem bọn đại thần điên cuồng kia trừng trì chút.” Phượng Minh cố ý .

      ” Tin tức của ngươi là nhanh.” Tây Môn Lãnh Liệt liếc cái.

      ” Ai bảo hoàng cung này là nơi bí mật nào có thể giữ được.” Phượng Minh chỉ mỉm cười.

      “Chẳng qua, ta đối với nàng có chút tò mò mà thôi, cư nhiên dám trừng trị đại thần, đây cũng phải là việc phi tử bình thường dám làm, những phi tử bình thường khẳng định đều là nén giận.”

      ” Chớ quên, nàng chính là người của Vũ gia.” Nghe đến đây, ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt liền bắn ra tia hung ác.

      ” Lãnh Liệt, nàng là người họ Vũ, nhưng chưa chắc mỗi người họ Vũ đều nham hiểm, độc ác giống như Vũ Huyền Di, huống chi nàng phải là Vũ Huyền Di, cho nên nàng vô tội.” Phượng Minh khuyên nhủ .

      ” Vô tội?” Tây Môn Lãnh Liệt hừ lạnh tiếng.

      “Chỉ cần cùng là họ Vũ, nàng vô tội.”

      Phượng Minh trong lòng thầm than, biết nhất thời rất khó thay đổi suy nghĩ của , chẳng qua thể trách , dù sao cũng bị thương tổn sâu nhất, muốn về chuyện này nữa, nên sang chuyện khác.

      “Lãnh Liệt, đối với việc giải trừ lời nguyền, ta có chút manh mối, ta tìm được vị cao nhân lâu, nhưng bế quan tu luyện, phải chờ đến nửa năm sau mới có thể xuất quan. Ta nghĩ đến lúc đó, chúng ta cùng gặp , có lẽ có biện pháp.”

      ” Được.” Tây Môn Lãnh Liệt gật gật đầu, đương nhiên buông tha bất kì cơ hội nào có thể phá giải lời nguyền.

      ” Lãnh Liệt, kỳ ngươi cần cùng các đại thần giằng co, ngươi vẫn có thể sủng hạnh các nàng, chỉ cần làm cho các nàng mang thai, phải ngươi từng nghĩ vậy sao, huống chi tại thế lực của tả hữu Thừa tướng còn rất lớn, ngươi tốt nhất cần xung đột trước mặt bọn họ, trước tiên nên làm cho bọn họ an tâm. tại, việc quan trọng hơn chính là giải trừ lời nguyền trước, sau đó hãy thu thập bọn họ.” Phượng Minh vì nghĩ cho .

      ” Hai cái lão già nầy cư nhiên dám dật dây tất cả đại thần kháng nghị ta, hôm nay ta cũng muốn nhân cơ hội này thử chút, xem thế lực của bọn họ lớn bao nhiêu, nghĩ đến tất cả các đại thần đều quỳ xuống hết, trong lòng ta thể khống chế được tức giận này, mới để bọn họ quỳ.” Tây Môn Lãnh Liệt , cũng chỉ có trước mặt Phượng Minh, mới có thể hề kiêng kị ra ý nghĩ trong lòng mình.

      ” Ta biết, chẳng qua, việc ngươi cố ý làm cũng rất là hoang đường, sủng hạnh nữ nhân trong vòng nửa tháng, còn hình bóng rời, bọn họ đương nhiên phải gấp rồi Bọn họ chẳng phải chờ nữ nhân của mình lên làm Vương hậu sao.” Phượng Minh cười .

      ” Vậy bọn họ cứ chờ, đợi nằm mơ .” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đáp.

      Chương 044 — Đêm trăng tròn 1
      Những ngày gần đây, Tây Môn Lãnh Liệt ban rất nhiều ân mưa móc, trong hoàng cung có mười hai phi tần, bắt đầu cùng Như Phi và Nhu Phi, theo thân phận cao thấp, mỗi ngày đều để Tiểu Lí Tử truyền lệnh. Nhưng vào ban ngày, thường cùng Nguyễn Nhược Khê, giả bộ sủng ái nàng.

      Lần này, các phi tần khác cao hứng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Vương sủng hạnh mình. Nhưng Nhu Phi và Như Phi lại bắt đầu lo lắng, các nàng biết Vương cố ý làm vậy. Nhưng bây giờ mỗi tháng các nàng chỉ có hai cơ hội để hầu hạ Vương, còn có lần, Vương vừa lên giường mệt, trực tiếp xoay người bỏ các nàng lại phía sau, các nàng có giận cũng chẳng dám gì, nhưng như vậy làm sao các nàng có cơ hội mang thai? thể mang thai, chẳng đến mẫu tử bằng quý, nữa là việc ngồi ngôi vị Vương hậu, chẳng qua là với tình hình bây giờ, các nàng chẳng thể làm gì được.

      Chỉ chớp mắt nửa tháng thời gian lại trôi qua.

      Hôm nay, Nguyễn Nhược Khê cùng Tây Môn Lãnh Liệt dùng xong cơm chiều, vừa rời , nàng muốn nghỉ ngơi sớm chút, nhưng Tiểu Lí Tử lại tới.

      “Nô tài tham kiến nương nương.” Tiểu Lí Tử vừa vào cửa liền hành lễ.

      ” Tiểu Lí Tử, có việc gì à?” Nguyễn Nhược Khê ngạc nhiên hỏi, phải ta vừa rồi sao?

      “Nương nương, xin cùng nô tài.” Tiểu Lí Tử nhìn nhìn nàng, dám thể chút thương hại nào.

      “Tiểu Lí Tử ngươi có lầm , hôm trước phải Vương vừa đến đây sao?” Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi, hôm nay người mà Vương nên sủng hạnh là Như Phi mà.

      “Nương nương, hôm nay là đêm trăng tròn.” Tiểu Ngọc đột nhiên giọng nhắc nhở ở bên .

      “Đêm trăng tròn sao?” Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc hồi, đột nhiên nhớ đến lời Tiểu Ngọc nhắc nhở nàng, vào đêm trăng tròn, thần bảo vệ muốn uống máu, mà chính nàng lại là huyết nô.

      Trước mắt thoáng lên đôi mắt màu hổ phách đỏ rực của con sói kia, thân thể khỏi rùng mình cái, sợ, đó là dối.

      “Nương nương thôi.” Tiểu lí tử chỉ biết thở dài trong lòng, nhưng đây là số mệnh của nàng, ai có thể thay đổi được.

      “Được rồi.” Nguyễn Nhược Khê khôi phục tinh thần lại, gật gật đầu, khi tránh được, vậy nàng chỉ có thể đối mặt, cũng may nó chỉ có uống máu, ăn thịt người, sinh mệnh của nàng còn có thể giữ được.

      Điện Càn Khôn.

      Nơi này có hai mươi thị vệ võ công cao cường đứng canh phòng, mọi người trong cung đều biết, thần bảo vệ sống ở đây, nhưng chưa có ai thấy qua, bởi vì ai được phép tiếp cận khu vực này. Vào đêm trăng tròn mỗi tháng, có thể nghe được tiếng sói tru rất đau đớn truyền ra từ bên trong.

      “Hú……………” Tiếng sau cao hơn tiếng trước, tiếng kêu mang theo đau đớn, khiến lòng người như bị nhéo mạnh, tất cả mọi người đều biết, bảo hộ thần thức tỉnh, cần phải uống máu.

      Lúc Nguyễn Nhược Khê đến nơi này, chợt nghe thấy tiếng kêu làm cho người ta cảm thấy ghê rợn muốn dựng tóc gáy kia, từng sợi lông người đều đựng đứng lên, lại gần cửa.

      Tiểu Lí Tử dùng sức gõ cửa : “Ma ma, nương nương đến.”

      Két tiếng, cửa được mở ra, nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi mặt chút biến sắc ra từ bên trong, giọng cũng giống như gương mặt đều thấy được tia ấm áp: “Nương nương, mời vào.”

      “Nương nương, nô tài cũng thể tiễn người vào trong, xin người tự bảo trọng.” Tiểu Lí Tử hành lễ với Nguyễn Nhược Khê, sau đó lui ra ngoài.
      trạch nữ thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 045 — Đêm trăng tròn 2
      Nguyễn Nhược Khê cắn răng theo ma ma kia vào, nàng rất muốn chạy trốn, nhưng nàng biết thể trốn thoát được.

      đường theo mama vào trong đại điện, Nguyễn Nhược Khê thấy nơi này quen quen, lập tức lại nhớ đến, đây chính là nơi lần đầu tiên nàng mở mắt khi đến thế giới này, ở giữa có cái thùng gỗ, bên trong là nước nóng bốc hơi.

      “Nương nương, nô tì giúp người tắm rửa.” biết khi nào ma ma còn ở đây nữa, thay vào đó là hai cung nữ đến, mặc kệ nàng có đồng ý hay , liền bắt đầu cởi váy áo của nàng ra.

      Nguyễn Nhược Khê mặc các nàng tẩy rửa thân thể mình, thần kinh của nàng căng thẳng cao độ, trong đầu thầm niệm, ngất , nhanh nhanh ngất , nhưng càng làm như vậy, nàng càng tỉnh táo.

      “Nương nương, xong rồi.” Cho đến khi cung nữ nhắc nhở nàng, nàng mới nhìn thấy bản thân thay quần áo mà các nàng đặc biệt chuẩn bị, lộ ra cánh tay trắng ngần, trong lòng run lên sợ hãi, nàng biết, đây là cố ý để con sói, hút máu dễ dàng.

      “Nương nương, nô tì xin cáo lui.” Cung nữ xong, xoay người định rời .

      ” Chờ chút.” Nguyễn Nhược Khê vội giữ các nàng lại.

      ” Nương nương còn có chuyện gì dặn dò?” Cung nữ xoay người lại hỏi.

      “Làm phiền các ngươi trước khi , đánh ta ngất xỉu trước , nhưng ra tay chút, ta sợ đau.” Nguyễn Nhược Khê ngồi giường căn dặn.

      “Nương nương, nô tì dám.” Cung nữ lập tức quỳ xuống, chẳng may đánh chết nàng, làm sao các nàng gánh nổi tội danh này đây.

      “Ta trách các ngươi, ra tay .” Nguyễn Nhược Khê bày ra bộ dáng sợ chết, nhắm mắt lại đợi.

      Nhưng đợi lâu lâu vẫn có động tĩnh gì, mở to mắt ra nhìn, biết từ khi nào các nàng rời mất rồi.

      đáng ghét.” Nàng thờ phì phì quát, các nàng đánh mình, giờ mình phải tự tìm cách, ánh mắt đảo vòng chung quanh nhìn xem, đập đầu vào cây cột, được, lỡ ngất xỉu mà lại chảy máu đầy đầu làm sao?

      Đập vào cạnh bàn, rủi ngất xỉu mà lại mang theo cái cục u to tướng đầu biết làm thế nào?

      Trong lòng suy nghĩ ra mấy cách, nhưng đều bị nàng gạt , thở dài bất đắc dĩ :“Sao mình lại chẳng khá lên được chứ?”

      Phía sau bỗng phát ra tiếng bước chân và tiếng hít thở, nàng lập tức quay đầu lại nhìn, liền gặp ngay con sói ám ảnh trong trí nhớ mình.

      “A………………….” Mắt mở to ra, sợ hãi lui về phía sau vài bước, thét to lên nhưng lại ngất xỉu.

      Bây giờ nhìn lại, nàng cũng thấy , nó lại đứng như con người, bước từng bước về phía nàng.

      “Đứng lại.” Nàng vội vươn tay ra, khi nó là thần bảo vệ, vậy nhất định phải hiểu tiếng người, đây là điều đầu tiên nàng có thể nghĩ đến.

      Quả nhiên con sói dừng lại, ánh mắt màu hổ phách giương lên, gắt gao nhìn thẳng về phía nàng.

      “Ngươi có thể đừng uống máu bây giờ, chờ cho ta ngất xỉu được ? Lúc ngươi uống máu, ta sợ đau.” Nàng cố tạo ra bộ dáng đáng thương nhìn nó cầu xin.

      Con sói nhìn nàng chăm chú.

      “Ta quên mất, ngươi thể chuyện được, nhưng ta biết ngươi có thể nghe được, càng căng thẳng ta lại càng tỉnh táo, xin ngươi cắn chậm chút.” Nguyễn Nhược Khê nhìn cánh tay trắng ngần của mình, run rẩy đưa cánh tay ra phía trước, đầu xoay qua bên, nhắm mắt lại cách thống khổ, giống như chịu cực hình tra tấn vậy.

      Thời gian qua lâu, nhưng vẫn thấy có chút đau đớn nào, nàng mới từ từ xoay đầu lại, thấy con sói đứng trước mặt nhìn nàng chằm chằm.

      biết vì sao? Nàng đột nhiên còn sợ hãi nữa, thậm chí còn có chút đồng tình và thương tiếc với nó, chính bản thân nàng cũng tin nổi, nàng lại tự nhiên lại gần, chạm vào nó, lầm bầm làu bàu : “Ta biết, ngươi cũng muốn làm hại ta, cũng là vì mạng sống của mình thôi, khi như vậy, ta hy sinh chút vậy, cắn , ai bảo số ta xui xẻo chứ.”

      xong, nàng lại bị động tác của mình doạ chết khiếp, nàng ngang nhiên dâng cánh tay mình lên miệng nó.

      Chương 046 — Đêm trăng tròn 3
      Lần này con sói hề chần chờ, lập tức nắm lấy cánh tay nàng.

      “Chậm thôi, nhàng chút nha.” Nguyễn Nhược Khê bị dọa đến nỗi cả người run run, nhưng nàng lại tự nhủ với mình, được sợ hãi.

      “Xuy…” Con sói cắn vào cánh tay nàng cái, máu tươi đột nhiên chảy xuống.

      “A….. đau quá, phải ta ngươi chậm, nhàng chút mà?”Nguyễn Nhược Khê đau đớn nhịn được chảy nước mắt, dùng chân đá nó.

      Con sói vẫn hề nhúc nhích, chỉ ngừng dùng miệng uống máu tươi chảy ra liên tục từ cánh tay nàng.

      Thời gian cứ thế trôi qua, vì mất máu quá nhiều, khiến mắt nàng trở nên mơ hồ, choáng váng, mi mắt dần dần khép lại, lúc này nàng ngất xỉu.

      Khoảnh khắc thân thể ngã xuống đất, nàng bị con sói giữ lại, đặt nằm lên giường.

      Nửa canh giờ sau, con sói lại biến thành người.

      Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở trước giường nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng lại cười lạnh, đúng là nữ nhân ngu ngốc, tự nhiên chuyện với sói, ràng sợ muốn chết, còn làm ra dáng vẻ kiên cường.

      Càng ngu ngốc hơn là nàng bảo làm từ từ thôi, vậy phải càng đau hơn sao, nếu phải lúc ấy thể trì hoãn thêm nữa, nhất định chậm rãi tra tấn nàng, nhưng lại quên mất việc tra tấn nàng, lúc ấy ràng có cơ hội nhưng lại làm.

      “Lãnh Liệt, thế nào rồi? Nuốt cái này .” Vẻ mặt Phượng Minh lo lắng bước đến gần, đưa cho vài viên thuốc, đây là việc mà mỗi tháng ta đều làm.

      lại đến bên giường, nâng Nguyễn Nhược Khê hôn mê lên, lấy viên thuốc khác từ trong lòng ra, đưa đến miệng nàng, để nàng nuốt xuống.

      “Phượng Minh, ngươi đưa nàng trở về , ta phải luyện công điều tức chút.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      “Vâng.” Phượng Minh gật đầu, liền ôm nàng hôn mê ra bên ngoài.

      Nguyễn Nhược Khê vừa tỉnh lại, thấy khuôn mặt tuấn trước mắt, làm nàng nhớ đến lần đầu tiên khi tỉnh lại, cũng là thấy , có lẽ lúc này ông trời đền bù cho nàng? Làm thức ăn cho sói, giờ cho nàng soái ca?

      ” Ngươi tỉnh.” Phượng Minh thấy nàng mở to mắt, lúc này mới thả tay buông nàng xuống.

      “Ừ.” Nguyễn Nhược Khê nhìn xung quanh, phát còn ở trong cung điện kia nữa, cánh tay khẽ động, liền cảm thấy đau .

      thôi, về Tử Uyển thôi, để cung nữ giúp ngươi băng bó chút.” Phượng Minh đỡ nàng dậy, biết nàng mất rất nhiều máu, thân thể chắc chắn còn chưa hồi phục.

      “Được rồi.” Nàng gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, là loại người nào? Hơn nửa đêm còn lại trong hoàng cung, thân phận chắc hẳn tầm thường, nhưng nàng ở trong hoàng cung hơn tháng, lại biết trong cung còn có nam nhân hay Vương gia gì đó.

      “Nương nương, người trở lại.” Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy nàng, lập tức thở dài hơi nhõm.

      Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới phát , nàng về đến Tử Uyển, vừa định chuyện, liền thấy Tiểu Ngọc lập tức quỳ xuống : “Nô tì tham kiến quốc sư.”

      “Đứng lên , đỡ nương nương của ngươi vào nghỉ ngơi cho khoẻ, mỗi ngày nhớ cho nàng uống viên.” Phượng Minh dặn dò rồi đưa cho nàng cái bình thuốc .

      “Dạ, nô tì tuân mệnh.” Tiểu Ngọc thẹn thùng nhận cái bình, còn trộm ngắm cái.

      Nguyễn Nhược Khê lại đứng sững ở đó, là quốc sư, lại chính là quốc sư mà Tiểu Ngọc thể chạm đến, hèn chi lại có thể lại trong hoàng cung vào lúc nửa đêm, cũng chẳng ngạc nhiên khi nàng lại gặp được .
      trạch nữ thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 047 — Tránh nghi ngờ
      ” Chờ chút.” Nguyễn Nhược Khê đưa tay giữ chặt Phượng Minh muốn rời .

      Phượng Minh kinh ngạc nhìn cánh tay mình bị nàng bắt lấy, sao nàng có thể chú ý hình tượng bản thân như thế. Trong hoàng cung này, tuy chỗ này là góc khuất nhưng mỗi chỗ mỗi nơi đều có những ánh mắt nhìn chăm chăm vào nàng, huống hồ tại nàng lại là sủng phi. Chỉ chút chú ý, biết bản thân vì sao mà chết? Nhưng nàng lại giống như hề hay biết gì hết, bởi vậy nên để lại bất kì dấu vết nào, liền đem cánh tay thu lại:

      “ Nương nương còn có gì phân phó.”

      ” Ta có thể cùng ngươi tán gẫu chút ?” Trong lòng Nguyễn Nhược Khê suy nghĩ biết phải mở miệng với như thế nào, nàng là xuyên qua mà đến, nàng muốn trở về, muốn hỏi có biện pháp nào giúp nàng .

      Tán gẫu? Tán gẫu? Phượng Minh thừ người lúc, nàng hiểu quy định trong hoàng cung, nữ nhân trong hậu cung thể tùy tiện gặp bất kì nam nhân nào, cho dù là người thân của mình cũng phải được Vương cho phép, huống chi bây giờ lại là canh ba nửa đêm, nàng sợ bị người khác đồn đại lung tung sao?

      ” Nương nương, quá muộn, thần dám quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, hay là để hôm nào khác .” cười cái, giọng mang vẻ cự tuyệt.

      Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới hiểu được để ý cái gì, chỉ trách nàng quá nóng vội chú ý tới, đành phải gật gật đầu :

      “ Được rồi.” Bây giờ cho dù nàng được, cũng phải rời , may mà sau này còn có cơ hội.

      ” Vậy thần xin cáo lui.” Phượng Minh chắp tay xong, xoay người rời .

      ” Chờ chút, ta muốn hỏi ngươi chuyện, rất nhanh thôi” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nghĩ ra thứ, kéo lại.

      ” Nương nương cứ .” Phượng Minh rất cung kính đáp trả.

      ” Chuyện này………. Ngươi thực là quốc sư sao?” Nàng xác định hỏi.

      ” Nương nương, lời này là có ý tứ gì?” Phượng Minh im lặng chút, chẳng lẽ trước kia nàng biết mình sao? Sao có thể quên chứ?

      ” Ngươi chớ hiểu lầm, ta chỉ nghe người ta qua trong cung, ngươi thông thiên văn, dưới tường địa lý, gì là biết, cho nên ta có ấn tượng rất lớn. Người có hiểu biết như vậy, nhất định là trải qua rất nhiều năm tích luỹ kinh nghiệm, lại nghĩ rằng ngươi còn trẻ như thế, cho nên ta muốn xác định lại chút” Nguyễn Nhược Khê giải thích.

      ” Đó là do các nàng quá coi trọng vi thần mà thôi.” Phượng Minh ảm đạm cười, có phủ nhận, cũng có thừa nhận:

      ” Nếu có chuyện gì khác, vậy thần xin cáo lui trước.”

      Nguyễn Nhược Khê nhìn bóng dáng của , lại khỏi cảm thán :

      “Sao lại có quốc sư trẻ tuổi như vậy chứ?” biết có phải là lừa bạc kiếm cơm nữa.

      ” Nương nương, chính là quốc sư, nô tì đỡ người vào.” Tiểu Ngọc khẳng định lời lúc nãy, rồi đỡ nàng vào.

      ” Được.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

      Nằm ở giường, nhìn thấy Tiểu Ngọc giúp mình băng bó được miệng vết thương, lại nấu thuốc mang đến, nàng biết đó là thuốc bổ máu, cho nên nghi ngờ gì mà uống liền hơi đến hết.

      Lúc nàng tỉnh lại là vào giờ ngọ giữa trưa rồi.

      ” Nương nương, ngươi tỉnh, đến đây tẩy rửa chút, ta ngự thiện phòng (nhà bếp) truyền lệnh.” Tiểu Ngọc phân phó Thu Hồng, Thu Điệp hầu hạ nàng, chính mình xoay người ngự thiện phòng.



      Chương 048 — Sủng hạnh Như Phi
      Nguyễn Nhược Khê dùng cơm xong, uống viên thuốc, mới nằm xuống giường. Nàng cần nghỉ ngơi, tuy thuốc của quốc sư rất công hiệu, nhưng dù sao cũng mất nhiều máu như thế phải chỉ ngày là có thể khôi phục được.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, liền cảm giác có người nhìn mình chăm chú, lập tức mở to mắt, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở bên giường, nhìn thấy , nàng định nhắm hai mắt lại.

      ” Gặp ta, ngươi lại dám vô lễ như thế.” lập tức kéo nàng đứng lên,

      ” Vương, ngươi phải quên chứ. Ngày hôm qua, ta vừa mới cho thần bảo vệ của ngươi uống máu, đầu choáng váng, có sức lực để hành lễ.”Nguyễn Nhược Khê cố ý lảo đảo thân thể hướng về phía .

      Thân thể mềm mại của nàng tựa vào người mình, đột nhiên nhớ tới hình dáng của nàng đối mặt với sói. biết vì sao trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên bắt đầu có chút biến hoá.

      , sao có thể thương tiếc nữ nhân của Vũ gia, lạnh lùng đẩy nàng ra và :

      “ Vậy được ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt .” xong, cất bước rời khỏi Tử Uyển, cần làm cho bản thân bình tĩnh chút.

      Phía sau Nguyễn Nhược Khê bĩu môi cái, rồi là tốt, đây đúng là điều mà nàng hy vọng.

      Tây Môn Lãnh Liệt vừa bước ra Tử Uyển, liền đụng phải Như Phi đến trước mặt.

      ” Thần thiếp tham kiến vương.” Như Phi khẽ hành lễ, nàng nghĩ tới gặp Vương ở đây, là thiên ý (ý trời).

      ” Bình thân .” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay kéo nàng.

      ” Cám ơn Vương, Vương nơi nào vậy?” Như Phi thuận thế tựa vào trong lòng ngực . Mặc kệ lòng hay , nàng nhất định muốn Vương hôm nay phải ở lại cung của mình.

      ” Ta muốn thăm Như Phi nàng đó thôi.” Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nâng cằm của nàng lên, ám muội .

      ” Vậy thần thiếp xin nghênh giá.” Như Phi cười quyến rũ, nàng phải ngốc, nàng biết Vương là diễn trò với mình, chẳng qua nàng mặc kệ có phải là thiệt tình hay , nàng cũng thèm để ý. Nàng chỉ quan tâm sủng hạnh nàng, để nàng mang thai, để nàng có thể ngồi lên ngôi vị Vương hậu, cho nên nàng phải tận dụng từng cơ hội có được.

      Như Phi cung.

      ” Vương, đây là trà do chính tay thần thiếp pha nha, Vương uống thử xem.” Như Phi nghiêng nghiêng đôi tay ngọc bưng trà ngồi xuống bên cạnh Tây Môn Lãnh Liệt.

      ” Được.” nhấp ngụm, sau đó khen :

      ” Rât ngon, mùi vị rất tuyệt, kỹ thuật pha trà của Như Phi càng ngày càng tiến bộ.”

      ” Vương thích là được, mấy ngày nay Vương đến đây, thần thiếp chút cũng dám chậm trễ, sợ tay nghề thụt lùi, mỗi ngày điều phải luyện tập nhiều, chỉ mong có ngày Vương đến đây, thần thiếp tự tay pha cho Vương uống. Thiếp dám cầu Vương khen ngợi, chỉ mong làm Vương vừa lòng là được.” Như phi thành khẩn dịu dàng .

      ” Như Phi là có tâm.” Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng ôm vào trong ngực, hiểu ý tứ của nàng ám chỉ lạnh nhạt với nàng, nàng thông minh, chỉ có mấy câu mà đem hết ai oán, bất mãn với mình ra rất rành mạch, lại làm cho người khác nhận thấy tật xấu của mình.

      ” Thần thiếp lúc nào cũng nghĩ về Vương.” Như Phi thẹn thùng nằm trong lòng ngực của .

      ” Như Phi, có phải là trách ta lạnh nhạt với nàng, sủng hạnh Vũ mỹ nhân ?” Tây Môn Lãnh Liệt nặng làm như tùy tiện mà hỏi.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :