1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 029 — Cùng thở phào nhõm
      Như phi cung.

      ” Cái gì? Ngươi đêm nay vương tuyên huyết nô kia tới ngự thư phòng sao?”Như phi nhìn cung nữ trước mặt giật mình .

      ” Vâng, nương nương, là nô tì chính mắt thấy Lí công công mang nàng vào.” tiểu cung nữ đứng cạnh .

      Như phi vốn nắm chặt tay, sắc mặt vốn lo lắng lập tức xuất nụ cười, ngồi ở nơi đó, cầm chén trà bên cạnh uống ngụm, hơi thở gấp gáp lúc trước biến mất dấu vết.

      ” Nương nương, người đây là………” Cung nữ hiểu, lúc trước nương nương còn rất khẩn trương, vì sao bây giờ bộ mặt lại thả lỏng như vậy.

      ” Liễu Nhi, có phải thấy kỳ quái, tâm tình ta sao lại đột nhiên tốt lên đúng ?” Như phi nhìn nàng, giọng cũng dịu ít.

      ” Nô tì ngu dốt, đoán được tâm tư nương nương.” Liễu Nhi vội vàng kinh sợ .

      ” Chuyện này có gì khó chứ? Vương triệu kiến huyết nô, chẳng phải , Nhu phi cũng có cơ hội sao, ta đây an tâm, ta thể để nàng tiếp cận vương trước ta, ta nhất định phải hoài thai Long chủng trước.” Đôi mắt Như phi lộ ra hào quang lạnh như băng.

      ” Nô tì vẫn ngu dốt, nô tì , chẳng lẽ nương nương sợ huyết nô kia hoài thai Long chủng trước sao?” Vẻ mặt Liễu Nhi hoang mang.

      ” Ha ha ha ha.” Như phi đột nhiên nở nụ cười,

      ” Liễu Nhi, ngươi khờ khạo trong chuyện này sao đơn giản như vậy, ở hậu cung này, nếu sau lưng có thế lực, cho dù là hoài thai, có thể giữ được bao lâu? Dù sao chỉ dựa vào sắc đẹp thể giữ chân Vương được lâu, ngươi nghĩ , nếu có thế lực của cha ta, ta có thể có được vị trí như ngày hôm nay sao? Còn có Nhu phi, trong cung cũng là phi tử có thế lực, cho dù huyết nô kia có thể hoài thai, ta cam đoan, quá ba ngày, đứa của nàng còn trong bụng, cho dù nàng có thể sinh hạ đứa , nhưng vị trí hoàng hậu chỉ có thể là ta hoặc Nhu phi, nàng ta hoàn toàn có khả năng, ta nghĩ đêm nay vương gọi nàng, chính là bởi vì biết nên lựa chọn ai giữa ta và Nhu phi.”

      ” Hóa ra là như thế này, vẫn là nương nương nhìn thấu tất cả.” Liễu Nhi lúc này mới giật mình hiểu ra.

      ” Liễu Nhi về sau làm việc phải thông minh lên, phải có cái nhìn sâu xa.” Như phi nhìn nàng phân phó , nha đầu này, trung thành có thừa nhưng đầu óc có chút chậm chạp.

      ” Nô tì biết.” Liễu Nhi vội vàng hành lễ .

      ” Ừ, ngự thư phòng ở đó cho ta, có chuyện gì về bẩm báo cho ta, đặc biệt là bên Nhu phi kia, nhớ kỹ chưa.” Như phi lúc này mới phân phó .

      ” Vâng, nô tì cáo lui.” Liễu Nhi vội vàng rời .

      Mà trong lúc đó, Nhu phi nương nương nghe được cung nữ bẩm báo, cũng ngồi ghế thở phào nhõm như thế, cho dù là kẻ nào, miễn phải là Như phi đều được.

      Cười lạnh chút, mẫu dựa tử quý, chiêu bọn họ nghĩ ra này, là chiến tranh trong triều đình, tại trở thành chiến tranh của các nữ nhân, nàng muốn cuốn vào cuộc chiến tranh này, nhưng từ ngày nàng bắt đầu bước vào cung, nàng có lựa chọn, vì gia tộc, vì chính mình, nàng phải tranh thủ hết sức, bởi vì nàng thể thua, thua ở nơi này chẳng khác nào chết? Muốn sống, phải đấu tranh, đây là số mệnh, số mệnh của nữ nhân hậu cung.

      ” Nương nương, có muốn nô tì qua bên kia nghe ngóng hay , có tin tức liền báo lại với nương nương.” Cung nữ Thảo Nhi bên cạnh đề nghị.

      ” Ừ, hãy , nhớ kỹ, chủ yếu là giám thị động tĩnh của Như phi, ta thể để vương tiến vào Như phi cung trước.” Nhu phi gật đầu phân phó .

      ” Vâng, xin nương nương yên tâm, nô tì biết.” Thảo Nhi xong, cũng vội vàng ra ngoài.

      Chương 030 — Ngươi muốn làm cái gì
      Trong ngự thư phòng Nguyễn Nhược Khê nhắm mắt lại ngồi ở ghế lấy tay chống đầu, nặng nề vào giấc ngủ, muốn ta van xin ngươi ư, ngồi chờ , ở đại, vì kiếm tiền nên nàng có thể ngả lưng xuống là ngủ ngay.

      Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở ghế nghe tiếng hít thở đều đều cảu nàng, mặt nhăn lại, nàng như vậy mà có thể ngủ say lẽ nào thực khốn khổ như vậy.

      “Vũ Khuynh Thành.” hô to tiếng.

      “Làm gì?” Nguyễn Nhược Khê giật mình tỉnh lại nhìn .

      “Theo ta chơi cờ.” tới bên sớm bày bàn cờ đêm rất dài, muốn tìm việc gì làm cho hết thời gian.

      .” Nguyễn Nhược Khê nhìn bàn cờ đầy quân đen và trằng thẳng thắn đáp.

      “Vũ Khuynh Thành ngươi cố ý muốn làm ta tức giận sao? Ngươi cho là hợp tác rồi ta dám làm gì ngươi sao? “

      Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt hung ác nhìn chằm chằm chữ viết sai trong tay trong nháy mắt biến thành bột phấn, thân là nữ tử sao lại có khả năng cầm kỳ thư họa chứ.

      Nguyễn Nhược Khê biết đó là đưa ra cảnh cáo nhưng đôi mắt nhìn ngược lại :

      ” Ta vì sao muốn chọc giận ngươi chứ, chọc giận ngươi đối với ta có chỗ nào tốt chứ chứ? Chẳng lẽ ta cố tình phạm lỗi để ngươi nghiêm phạt ta sao? Ta làm điều dở hơi như vậy , ta có hứng thú.”

      Nhìn thẳng đôi mắt thành , Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên muốn xem xét xem nàng hay , đổi giọng :

      ” Đánh đàn.”

      .” Nàng lại lắc đầu, ở đại chỉ những nhà có tiền mới học cái đó, nhà nàng rất bình thường mua mãi nổi cái đàn cổ chứ đừng là tiền học phí huống hồ cho tới bây giờ nàng có suy nghĩ muốn học mấy thứ đó.

      ” Làm thơ.”

      .”

      ” Vậy ngươi làm cái gì?” Tây Môn Lãnh Liệt thực phát hỏa, chẳng lẽ Vũ gia là bởi vì nàng là huyết nô, cho nên mấy thứ nữ tử nên học đều có dạy sao?

      ” Ta nghĩ ngươi hiểu.” Nguyễn Nhược Khê thuận miệng .

      .” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, cho rằng nàng cố ý châm chọc.

      ” Lên mạng(cách hiểu khác là mạng lưới).” Nguyễn Nhược Khê nhìn , đừng nàng cố ý làm khó xử.

      ” Lên mạng.” Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc,

      ” Muốn dùng lưới đánh cá làm ta khó xử sao?”

      ” Lưới đánh cá?” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, sau đó thể kiềm chế được phát ra tràng cười thánh thót, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, trời ơi, lên mạng, cư nhiên bị giải thích thành lưới đánh cá.

      ” Vũ Khuynh Thành, có cái gì buồn cười vậy chứ?” Tây Môn Lãnh Liệt bị nàng cười có chút nổi giận, rống to đáo, lại càng hiểu được nàng cười cái gì?

      có.” Khóe môi Nguyễn Nhược Khê cố mím cười, vĩnh viễn hiểu được nàng cười cái gì?

      Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng, có đôi khi thực hiểu nàng cái gì, nghĩ cái gì? Càng khó tưởng tượng nàng là nữ nhân của Vũ gia, trừ dung mạo, nàng cùng Vũ gia dường như chút nào liên quan.

      Nhưng những thị vệ canh bên ngoài thư phòng lúc này đều nghe được, tiếng cười từ bên trong truyền ra? Trong lòng thầm nghĩ đều việc, xem ra vương thực thích huyết nô kia.
      trạch nữ thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 031 — Sắc phong mỹ nhân
      Đêm càng lúc càng khuya.

      Nguyễn Nhược Khê thấy khó chịu tựa vào cái bàn, nhìn thấy Tây Môn Lãnh Liệt ở bên cũng nhắm mắt dưỡng thân, mở miệng :

      ” Nếu ngươi muốn mỗi lần đều ở ngự thư phòng cùng ta diễn trò, vậy đặt cái ghế nằm ở đây , như vậy cả hai ta đều thoải mái chút.”

      Trong phút chốc khóe môi nhếch lên nụ cười lãnh khốc, quỷ dị, :

      ” Lời của ngươi nhắc nhở ta, cần, ngày mai ta ban cho ngươi cung điện, thời gian sau này còn rất dài, ở mãi trong ngự thư phòng ngủ người khác nghi ngờ sao?”

      ” Được.” Nguyễn Nhược Khê chút do dự đồng ý, nàng muốn phải chịu đựng cuộc sống khổ sở, có thể có được cuộc sống an nhàn, vì sao nàng muốn cự tuyệt chứ?

      ” Vương, nô tài đến hầu hạ người vào triều.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Tiểu Lí Tử.

      ” Được, vào .” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó .

      ” Nô tài tham kiến vương.” Phía sau Tiểu Lí Tử có cung nữ theo mang triều phục, chậu rửa mặt.

      Vừa để cung nữ hầu hạ mình, vừa phân phó :

      ” Tiểu Lí Tử, ngươi mang nàng trở về trước.”

      ” Vâng, vương.” Tiểu Lí Tử đáp, mới hướng Nguyễn Nhược Khê làm động tác mời :

      nương, thôi.”

      ” Được.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu, theo ra khỏi ngự thư phòng.

      Vừa đến Huyết viên, liền thấy Tiểu Ngọc lo lắng chờ ở cửa, thấy nàng trở về, vội vàng tới đón, vẻ mặt vui mừng :

      nương, người trở lại.”

      nương, vậy nô tài cáo lui trước.” Tiểu Lí Tử .

      ” Cám ơn ngươi, Lí công công.” Tiểu Ngọc rất thông minh thay nàng lời cảm tạ.

      Nguyễn Nhược Khê trở về phòng gục xuống, đêm ngủ, mệt mỏi quá.

      Ai ngờ Tiểu Ngọc lại đột nhiên quỳ xuống vui vẻ :

      nương, chúc mừng.”

      ” Đứng lên , Tiểu Ngọc, ta thấy mệt, muốn ngủ chút.” Nguyễn Nhược Khê thản nhiên phân phó , nàng ta sao biết bên trong chứ.

      ” Vâng, vậy nương, người nghỉ ngơi , có gì phân phó gọi nô tì.” Tiểu Ngọc đứng dậy giúp nàng đắp chăn rồi mới xoay người ra ngoài.

      Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng lại bị Tiểu Ngọc đánh thức, chợt nghe nàng :

      nương, mau tỉnh lại, thánh chỉ đến.”

      Qùy mặt đất với Tiểu Ngọc, nghe Tiểu Lí Tử công công kia tuyên đọc thánh chỉ.

      ” Thuận thiên thừa vận, Vương chiếu viết, Vũ Khuynh Thành tài đức vẹn toàn, rất hợp ý vương, ngay hôm nay, sắc phong mỹ nhân, chuyển vào Tử uyển, khâm khử.”

      ” Tạ thánh ân của vương.” Nguyễn Nhược Khê tiếp nhận thánh chỉ trong tay công công .

      ” Nô tài tham kiến Vũ mỹ nhân.” Tiểu Lí Tử công công lúc này mới cúi chào .

      ” Công công khách khí, xin đứng dậy , về sau còn nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.” Nguyễn Nhược Khê vô cùng khách khí lấy tay nâng dậy, nàng biết từ nay về sau, nàng bị cuốn vào tranh đấu chốn hậu cung, thêm bằng hữu ít địch nhân.

      ” Mỹ nhân có việc muốn phân phó, nô tài nhất định tận tâm cố gắng, xin mỹ nhân thu thập chút, theo nô tài chuyển qua Tử uyển.” Tiểu Lí Tử công công cũng khách khí .

      ” Tiểu Ngọc, ngươi thu thập chút .” Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phân phó , ra nàng cũng biết Vũ Khuynh Thành có cái gì để thu thập hay .

      ” Nô tì sớm thu thập xong.” Trong tay Tiểu Ngọc cầm túi quần áo đáp.

      khi như vậy, vậy mỹ nhân mời theo nô tài thôi.” Tiểu Lí Tử công công .

      ” Chờ chút?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên dừng lại chân, nhìn nhìn người giường :

      ” Công công, ta muốn hỏi Tử uyển có bao nhiêu phòng, ta có thể mang nàng theo .”

      ” Chuyện này………” Tiểu Lí Tử công công có chút khó xử nhìn nàng.

      ” Công công, ta với vương .” Nguyễn Nhược Khê , nàng thể để mặc nàng ấy, nếu lương tâm rất bất an.

      ” Như vậy tùy mỹ nhân.” Tiểu Lí Tử công công lúc này mới sai người mang người nằm giường theo, cùng Tử uyển.



      Chương 032 — Dựa hơi
      Nguyễn Nhược Khê vào Tử uyển, nơi này ở trong cung lớn , giống với thân phận của nàng, bên trong dễ dàng nhận thấy thu dọn ổn thỏa, hai cung nữ hai thái giám thấy nàng vào, vội vàng ra đón :

      ” Nô tì, nô tài tham kiến mỹ nhân.”

      ” Đứng lên , cần đa lễ.” Nguyễn Nhược Khê thản nhiên đáp.

      ” Nô tì Thu Hồng. Nô tì Thu Diệp.”

      “Nô tài tiểu Minh Tử. Nô tài tiểu Đức Tử.”

      ” Phụng lệnh vương đến hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho mỹ nhân ạ.” Bốn người lại hành lễ .

      ” Đều đứng lên , nếu là người Vương phái đến từ nay về sau chúng ta là người nhà, có thể chăm sóc lẫn nhau.” Nguyễn Nhược Khê lấy tay nâng các nàng dậy, thân thiện , tối thiểu, ở trong cung phải đào tạo thân tín cho mình .

      ” Tạ mỹ nhân, nô tì, nô tài nhất định tận tâm hầu hạ.” Người nhà, khiến trong lòng bọn họ có chút cảm động.

      ” Mỹ nhân, đến xem xem, có vừa lòng , nếu hài lòng nô tì thay đổi chút.” Thu Hồng đứng dậy .

      Nguyễn Nhược Khê vừa muốn cần, cửa liền truyền đến tiếng thái giám bẩm báo:

      ” Như phi nương nương đến, Nhu phi nương nương đến.”

      Vừa dứt lời, hai thân ảnh lộng lẫy xuất ở cửa, theo phía sau là hai cung nữ.

      ” Nô tì tham kiến Như phi nương nương, Nhu phi nương nương.” Mấy cung nữ thái giám lập tức quỳ xuống

      ” Mỹ nhân tham kiến Như phi nương nương, Nhu phi nương nương.” Nguyễn Nhược Khê cũng học các nàng quỳ xuống hành lễ.

      ” Muội muội, làm cái gì vậy? Đều là tỷ muội nhà, về sau cần hành lễ.”Các nàng rất ăn ý mỗt người tay nâng nàng dậy, ngay cả lời cũng giống nhau.

      ” Tạ Như phi nương nương, Nhu phi nương nương, tuy là tỷ muội nhà, nhưng là quy củ trong cung, mỹ nhân dám quên, tỷ tỷ là phi, thân phận tôn quý, mỹ nhân dám vơ đũa cả nắm với nương nương.” Nguyễn Nhược Khê tự hạ thấp thân phận , dưới đương hiên là phải khác nhau rồi.

      ” Muội muội thấu tình đạt lý như vậy chẳng trách vương lại thích.” Như phi nương nương vừa lòng gật gật đầu, có cậy sủng mà kiêu.

      ” Muội muội, nếu có gì quen hoặc là nô tì nghe lời, cứ với tỷ tỷ, tỷ tỷ làm chủ cho ngươi.” Nhu phi lôi kéo tay của nàng .

      ” Cám ơn nương nương quan tâm.” Nàng lại gập người, chân sớm bị chuột rút người cổ đại dễ sống.

      ” Nhu phi lời này rất có dáng điệu của hoàng hậu nha.” Như phi ở bên trào phúng , thay nàng làm chủ, nàng ta dựa vào cái gì để làm chủ, tự nghĩ bản thân là hoàng hậu.

      ” Như phi cũng cho rằng như vậy sao?” Nhu phi nhưng phản bác mà nhìn ngược lại, nàng ta cùng mình đều muốn làm hoàng hậu, trong cung chuyện này sớm phải là bí mật gì, cần gì phải giấu diếm.

      Mắt thấy mắt các nàng bắt đầu ngầm tranh đấu, Nguyễn Nhược Khê vội vàng mở miệng :

      ” Nương nương, vào trong phòng ngồi , Tiểu Ngọc dâng trà.”

      Trong phòng khách, chậm rãi uống trà, nàng lúc này mới đánh giá các nàng.

      Như phi nương nương, đầu kim bộ đung đưa đến vai (ai xem hoàng châu cách cách ạ, cái vương miện của các quý phi đó), lông mi uốn cong, ánh mắt linh hoạt mà lại sâu sắc, chiếc mũi khéo léo. Đôi môi đánh phấn hồng. thân hình y phục màu tím lả lướt ôm trọn lấy thân mình, đẹp, đẹp làm người ta nhìn muốn lồi con mắt, nàng ta giống như tinh, vừa đơn thuần mà vừa đáng , nhưng lời châm chọc vừa rồi kia, làm cho người ta biết, nàng tuyệt đối phải là người đơn thuần, mà là nữ nhân tâm kế phức tạp.

      Nhu phi nương nương, đầu cũng đội giống Như phi, ánh mắt của nàng rất dịu dàng, tản ra hào quang, đôi môi phớt đỏ, y phục người cũng dịu dàng ôm lấy thắt lưng, cả người tỏa ra khí chất hòa nhã, làm cho người ta nhịn được muốn thân cận, nhưng tinh quang trong đôi mắt, lại rằng nàng cũng phải là nhân vật đơn giản .

      ” Muội muội, tỷ tỷ chúc mừng ngươi được sắc phong mỹ nhân, đặcbiệt chuẩn bị lễ vật biết ngươi thích ?” Như phi mở miệng trước, để cung nữ bên cạnh mang hòm trong tay đưa tới.

      ” Muội muội, tỷ tỷ cũng chuẩn bị cho ngươi phần lễ vật.” Nhu phi cũng chịu bị thua, cung nữ phía sau cũng mang hòm trong tay đưa tới.

      Tiểu ngọc vội vàng nhận lấy, mở ra, nhìn thấy thứ bên trong, Nguyễn Nhược Khê nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
      trạch nữ thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 033 — Sủng ái
      Hai thanh chủy thủ (đoản kiếm) rất giống nhau đều tinh xảo, ở cũng khảm viên dạ minh châu, dù đây là ban ngày, cũng lóe hào quang, vừa thấy là biết giá trị xa xỉ.

      Chủy thủ? Nguyễn Nhược Khê lập tức phản ứng, hai vị nương nương này là có tâm, đem tặng lễ vật quý giá vậy, cũng có ý cảnh cáo mình, nhìn cho phương hướng, vinh hoa phú quý liền với tính mạng.

      Như phi nương nương cùng Nhu phi nương nương thấy lễ vật của nhau, sắc mặt cũng thay đổi, cùng liếc mắt nhìn đối phương.

      ” Mỹ nhân dám nhân đại lễ của nương nương như thế, lễ vật rất giá trị, mỹ nhân nhận nổi, xin nương nương thu hồi.” Nguyễn Nhược Khê lập tức quỳ xuống, nàng đây là khiêm tốn, đồng thời cũng là cự tuyệt các nàng, để các nàng hiểu được, bản thân chỉ là vô tình nhầm đường mà thôi.

      ” Muội muội sao lại vậy? Thứ tặng rồi, sao có thể thu hồi chứ? Muội muội nhận, phải là ghét bỏ lễ vật của tỷ tỷ chứ.” Như phi nâng nàng dậy, trêu ghẹo .

      ” Nếu muội vừa ý tỷ tỷ đổi cho muội món quà khác”.Nhu phi cũng .

      ” Nương nương coi trọng, muội muội được sủng ái mà lo, lễ vật rất quý giá, chỉ sợ nhận nổi.” Nguyễn Nhược Khê lại quỳ xuống.

      Như phi nương nương cùng Nhu phi nương nương vừa muốn cất lời, cửa liền truyền vào tiếng của Tây Môn Lãnh Liệt.

      ” Sao ở đây náo nhiệt vậy?” bước tiến vào cửa liền thấy các nàng.

      ” Nô tì tham kiến vương.”Cung nữ vội vàng quỳ xuống.

      ” Thần thiếp tham kiến vương.” Như phi, Nhu phi, Nguyễn Nhược Khê cũng cúi người hành lễ.

      ” Như phi cùng Nhu phi cũng ở đây sao, đều đứng lên .” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó , nhanh như vậy nhẫn nhịn được, nhìn các nàng, lại nắm lấy bàn tay Nguyễn Nhược Khê kéo đến trước mặt.

      ” Cám ơn vương ân điển.” Các cung nữ cùng đứng dậy, Như phi cùng Nhu phi đều ngẩn người, cũng đứng dậy, nhìn lẫn nhau, chỉ cần phải là đối phương, các nàng còn có thể chịu được.

      Nguyễn Nhược Khê có chút sửng sốt, tức khắc hoàn hồn, đây là bày tỏ sủng ái nàng, nhảy vào hố lửa phải phối hợp với , đưa tay đặt trong tay .

      Tây Môn Lãnh Liệt rất vừa lòng phối hợp của nàng, lập tức kéo nàng, hề cố kị ôm vào trong ngực, sủng ái hỏi:

      ” Có vừa ý ở đây ? thích cái gì, Ta cho bọn họ sửa.”

      cần, vương, thiếp rất vừa lòng.” Cơ thể Nguyễn Nhược Khê có dấu hiệu muốn tránh né , nhưng bị nhìn chăm chú, đành phải từ bỏ, làm bộ như thẹn thùng .

      Nhìn thấy bọn họ thân thiết như chỗ người, mặt Như phi cùng Nhu phi có chút nhịn được, vội vàng cúi người :

      ” Vương, thần thiếp cũng quấy rầy vương cùng muội muội, thần thiếp xin cáo lui.”

      ” Lui ra .” Tây Môn Lãnh Liệt phất tay, thậm chí cũng quay đầu lại liếc mắt các nàng cái.

      ” Thần thiếp cáo lui.” Sắc mặt Như phi cùng Nhu phi lạnh lùng khó coi, cắn môi ra ngoài, chưa bao giờ vương đối xử với các nàng như thế.

      ” Các ngươi cũng đều xuống .” Tây Môn Lãnh Liệt lại phân phó cung nữ trong phòng.

      ” Vâng.” Cung nữ cũng lui ra ngoài.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới buông Nguyễn Nhược Khê ra, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào hai thanh chủy thủ giống hệt nhau, cầm trong tay thưởng thức :

      “Khó có khi nào các nàng ấy có chung ý kiến như vậy.”

      ” Chuyện này phải theo đúng mong muốn của ngươi sao?” Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại nhìn châm biếm .



      Chương 034 — Tâm trong lòng
      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi tốt nhất là biết, khi nào nên thông minh? Khi nào nên ngốc nghếch?” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt quét về phía nàng, giọng lạnh như băng.

      ” Ở trước mặt ngươi, ta vĩnh viễn giả vờ ngu ngốc, bởi vì chuyện đó cần.” Nguyễn Nhược Khê chịu tỏ ra kém thế giương mắt nhìn .

      Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra hào quang nguy hiểm, đối mặt với nàng lúc lâu, mới xoay người nằm lên giường, mệt chết , hoàng cung tuy rất lớn, nhưng có nơi nào thực để có thể nghỉ ngơi.

      Nguyễn Nhược Khê nhíu mày chút, nếu buồn ngủ, để ngủ, xoay người muốn ra ngoài.

      ” Đứng lại, ở trong phòng.” giường, Tây Môn Lãnh Liệt vẫn nhắm mắt như trước lại phân phó .

      Nàng dừng chân lại, ngồi ở bên ghế, nàng biết, đây là giở bộ cho người ta thấy sủng ái nàng biết bao nhiêu.

      Khóe môi mở ra nụ cười chua sót, đây là giao dịch nàng làm cùng , nàng phải vô điều kiện tuân thủ.

      ra Tử Uyển Như phi cùng Nhu phi, cùng xoay người nhìn đối phương.

      ” Hừ.” Đồng thời hừ lạnh tiếng, xoay người về hai hướng khác nhau.

      ” Nương nương, nghĩ tới Nhu phi tặng thứ giống nương nương, như vậy, mỹ nhân kia còn có thể theo nương nương sao?” Liễu Nhi đỡ Như phi, vẻ mặt lo lắng hỏi.

      ” Ngươi nghĩ đến Nhu phi kia cũng nhu nhược dễ bắt nạt như thể bề ngoài sao? Chúng ta có thể nghĩ, nàng thể nghĩ sao, ta thèm quan tâm thái độ của mỹ nhân kia, chỉ cần nàng ta cùng phía với Nhu phi, ta an tâm, bây giờ quan trọng hơn cả là xem ta và Nhu phi ai hoài thai Long chủng trước.” mặt Như phi đều là u ám lạnh lẽo, chuyện nàng phải làm bây giờ là khiến cho vương sủng hạnh mình.

      ” Nô tì hiểu được, nô tì thay nương nương quan sát động tĩnh của các nàng.”Liễu Nhi vội vàng .

      ” Ừ.” Như phi gật gật đầu, nàng ta tại thông minh hơn chút rồi.

      người ở hướng ngược lại.

      Thảo Nhi đỡ Nhu phi :

      ” Nương nương, hôm nay tính ra ta cùng Như phi coi như hòa nhau, ít nhất cho mỹ nhân kia cảnh cáo, để nàng ta phải suy nghĩ, cho nàng ta dễ dàng nghiêng về phía, bây giờ, nương nương chỉ cần nghĩ biện pháp, để vương sủng hạnh, nhanh chóng hoài thượng Long chủng.”

      Nhu phi dừng chân lại nhìn nàng, Thảo Nhi này càng ngày càng thông minh, chuyện mình , nàng ta có thể hiểu được.

      ” Nương nương tha mạng, nô tì nên bậy, là đáng chết, về sau dám.” Thảo Nhi bị dọa lập tức quỳ xuống đất, muốn tát cho mình cái, lắm miệng như vậy làm gì chứ?

      Tay vừa đưa lên bị Nhu phi ngăn cản:

      ” Đứng lên , ai ngươi bậy, ngươi hề sai, ta thích thông minh của ngươi.”

      ” Cám ơn nương nương.” Thảo Nhi lúc này mới thở phào nhõm, xem ra về sau mở miệng phải cẩn thận, tuy nương nương như vậy, nhưng là chừng ngày nào đó cái mạng cũng giữ được, chết thế nào cũng biết.

      ” Thảo Nhi, ngươi xem bổn cung nên làm thế nào để vương sủng hạnh ta?”Nhu phi vừa vừa lơ đãng hỏi.

      ” Nương nương, nô tì nghĩ, tại nương nương cái gì cũng cần làm, trước mắt vương sủng hạnh mỹ nhân, hiển nhiên là tránh người cùng Như phi nữa, hoặc là nên để ý vương sủng hạnh ai, việc người nên làm tốt nhất chính là nên quan tâm vương, mà phải cầu vương phải sủng hạnh mình.” Thảo Nhi rất cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng , sợ sai câu nào. (đây gọi là lùi bước tiến hai bước nha^^)

      Nhu phi gật gật đầu, bản thân cũng nghĩ như vậy, cho dù nàng có phản ứng gì, cha ở bên ngoài cung cũng tạo áp lực cho Vương, cuối cùng Vương cũng thể lơ là mình và Như phi, sau đó phải xem bụng ai hoài Long chủng trước.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 035 — Sủng ái là lưỡi dao hai lưỡi
      Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần có thời gian rảnh là Tây Môn Lãnh Liệt đến Tử Uyển, hoặc là thân mật mang nàng dạo Ngự hoa viên, hoặc là bồi nàng tại Lương Đình ngắm cá bơi lội…

      Cung nữ và thị vệ chỉ đứng xa xa ở bên đợi lệnh, dám lại gần quấy rầy.

      Ngồi ở trong Lương Đình, Nguyễn Nhược Khê đem đầu tựa vào ngực , miệng lúc nào cũng mỉm cười. Vốn mấy ngày hôm trước, bị ôm vào trong lòng ngực, cơ thể nàng trở nên cứng ngắc, về sau nghĩ lại, vai diễn này biết phải diễn trong bao lâu, hà tất nàng phải làm khổ bản thân, vì thế liền đem cơ thể thả lỏng tựa vào .

      ”Ngươi biết ngươi rất nặng sao?” Tây Môn Lãnh Liệt mặt mang theo ý cười nhìn nàng, nhưng nụ cười kia lại lạnh như băng, nếu phải tại có người nhìn thấy, nàng khẳng định đem nàng đẩy ra.

      ”Vậy ngươi cũng có thể cần ôm.” Vừa xong, Nguyễn Nhược Khê cố ý để lộ ra cái mỉm cười ngọt ngào.

      ” Ngươi uy hiếp ta?” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng, khoé miệng vẫn nhếch lên như trước, cánh tay ôm nàng lại tăng thêm chút sức.

      ” Uy hiếp ngươi thế nào? Ngươi dám đánh ta cái ?” mặt Nguyễn Nhược Khê đều là ý cười, lần này là cười cách đắc ý, nàng tin dám đánh nàng, dù chỉ cái.

      ” Ngươi nghĩ rằng ta dám đánh ngươi sao?” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra vài tia nguy hiểm, đột nhiên cười quỷ dị :

      ” Ta đánh, nhưng ta có thể đổi phương pháp khác.” xong, cúi đầu hung hăng cắn lên môi của nàng.

      ”Ưm…………” thanh đau đớn, rên rỉ của Nguyễn Nhược Khê bị miệng bao phủ, nuốt vào.

      Thân thể muốn giãy dụa né tránh, lại bị ôm chặt, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn , cũng dùng miệng phản kích, nhưng lần nào cũng thất bại, bị trốn thoát.

      ” Thế nào? Trừng phạt như vậy ngươi phải rất thích sao?” Tây Môn Lãnh Liệt kề vào tai nàng lạnh lùng .

      ” Cứ cho là vậy .” Nguyễn Nhược Khê hung hăng đưa tay lên nhéo cái, trừng mắt nhìn , nàng phải là dễ khi đâu nha.

      ”Ôi………..” Tây Môn Lãnh Liệt bị đau trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt lên tia lãnh khốc, bàn tay đưa lên giữa trung.

      ” Vương, ngươi làm sao vậy? Có phải rất là nóng ? Thần thiếp lau mồ hôi cho người nha.” Nguyễn Nhược Khê trong lòng thích chí, lấy tay cầm khăn lụa đưa lên trán chà sát vài cái, ánh mắt tà mị nhìn bàn tay giơ lên của , trong lòng cười lạnh, muốn ngươi cứ đánh .

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn ra khiêu khích trong ánh mắt nàng, khoé môi mỉm cười, tay lại đưa xuống vuốt ve cái trán của nàng, giúp nàng vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi bay, giọng :

      “ Muốn chọc giận ta sao, ngươi đừng mơ tưởng, chỉ cần ta muốn, thu thập ngươi thành vấn đề, ngươi biết ở đây mọi người đều giương mắt canh chừng động tĩnh của ngươi sao. cần ta phải ra tay, ta chỉ cần đứng bên nhìn là được.”

      ” Ngươi quả nhiên rất đê tiện.” Nguyễn Nhược Khê hiểu được muốn cái gì. Còn phải là mấy tần phi ghen tị với mình, nữ nhân của . Nữ nhân trong hoàng cung đều ghen tị giống nhau, đều là kẻ giết người nháy mắt, ăn thịt người chừa xương cốt, xem ra về sau nàng chỉ có thể cẩn thận từng bước, phải tự bảo vệ chính mình thôi.

      ” Đê tiện? Vậy ta đây phải làm chút gì mới đúng nghĩa của hai từ mà ngươi vừa chứ?” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đứng dậy kéo nàng lên.

      ” Ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Nhược Khê hốt hoảng

      ” Trở về phòng.”

      ” Ta trở về, ta còn chưa có xem đủ mà.” Nàng hoảng hốt, muốn ngồi xuống.

      ” Ngươi có quyền quyết định.” Tây Môn Lãnh Liệt xong, liền đưa tay ôm lấy nàng.

      “A…………..” tiếng thét kinh hãi còn chưa phát ra thanh, bị dùng miệng ngăn chặn lại, sau đó mới giọng : ”Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đừng chống cự.”

      Nguyễn Nhược Khê giận ngút trời trừng nhìn mắt , nàng muốn giãy giụa nhưng cả người lại bị ôm chặt, nàng làm sao có thể động đậy chứ?

      Những người bên ngoài bị kinh hoảng, nhưng nhìn vào chỉ thấy Vương ân sủng nàng, biểu vô cùng thương, chìu chuộng.

      Nàng cảm giác được phía sau có vô số ánh mắt ghen tị, thù hận nhìn vào nàng, giống như vô số thanh kiếm sắc bén. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ tại nàng sớm nghìn vết trăm lỗ, chết còn mạng nữa rồi.

      đáng chết, cư nhiên còn cố ý ôm lấy nàng trở về phòng, nàng sợ chỉ còn có con đường chết mà thôi.


      Chương 036 — Nữ nhân trong hậu cung

      Như Phi cung

      Ba nữ nhân xinh đẹp ngồi theo thứ tự ở bên phải ghế chủ toạ.

      ” Nương nương, mỹ nhân kia là quá mức, sao có thể dụ dỗ Vương làm thế trước mặt mọi người, giữa thanh thiên bạch nhật mà ái muội như vậy, ràng là cố ý cho chúng ta xem.” Vẻ mặt của nữ nhân xinh đẹp ngồi ghế thứ nhất giận dữ, phẩn nộ, bất bình .

      ” Đúng vậy, nương nương, sáu ngày rồi, trừ lúc Vương lên triều, còn lại đều ở cùng chỗ với nàng ta, hằng đêm đều sủng hạnh nàng, từ trước đến giờ chưa từng có việc này xảy ra.” Nữ nhân thứ hai cũng bất bình như vậy, vò nát chiếc khăn trong tay, vẻ mặt phẩn nộ, chỉ hận thể dùng thiên đao vạn mã bầm nát nàng ra.

      Như Phi ngồi phía hề khẩn trương mà chậm rãi uống trà, mặt chút kinh ngạc nào, cũng hề phẫn nộ.

      ” Nương nương, xin ngươi cho chúng ta lời khuyên , tại chúng ta nên làm gì bây giờ? thể để Vương cứ độc sủng mình nàng như vậy được.” Cả ba nữ nhân cùng mở miệng .

      Lúc này, Như Phi mới buông chén trà trong tay xuống, nhìn các nàng, cười :

      ” Các vị muội muội gấp cái gì, chẳng qua chỉ là sáu ngày, lại phải sáu tháng, trong tỷ muội chúng ta, Vương sủng hạnh người nào cũng chỉ trong nhất thời, cho nên cần khẩn cấp, cho dù khẩn cấp cũng thể làm gì. Chúng ta cũng thể thân cận Vương, khi như vậy, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng mà thôi.”

      Nghe nàng như vậy, ba nữ nhân cùng nhìn nhau, nữ nhân thứ nhất cố nén giận :

      “ Nương nương đúng, là tỷ muội chúng ta biết nhẫn nại, khi nương nương vậy, chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo. Chẳng qua là do chúng ta nóng lòng quá, nên mới đến giải bày cùng nương nương mà thôi.”

      ” Bổn cung biết các ngươi rất tức giận, khi nghĩ thông suốt rồi chẳng có việc gì.” Như Phi nhìn các nàng , trong lòng thầm cười lạnh. đúng là đám ngu ngốc, cho dù là có ghen tị cũng nên biểu ràng như thế. Nếu phải nghĩ đến các nàng trung thành, lòng tuỳ ý nghe theo nàng phân phó, nàng cần thiết, mặc kệ các nàng.

      ” Nương nương độ lượng, nếu nương nương lên ngôi hoàng hậu, là phúc đức của chúng ta. khi nương nương vậy, chúng ta cũng xin cáo lui, quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.” Ba nữ nhân cùng nhau đứng lên.

      ” Được, các vị muội muội thong thả, bổn cung cũng tiễn.” Như Phi gật đầu, khuôn mặt thể ra đều là thoải mái tự tại.

      ” Nương nương, nô tì , ngươi nóng lòng sao?” Đợi các nàng rồi, Liễu Nhi đứng bên liền hỏi.

      ” Gấp ư? Có số việc cho dù là khẩn cấp cũng được gì, nóng vội ăn được đậu hũ, nhớ kỹ những lời này, ta mệt dìu ta nghỉ ngơi.” Như Phi ra lệnh.

      ” Dạ, nương nương.” Liễu Nhi nâng nàng lên, về hướng phòng ngủ.

      Nhu Phi cung

      Cũng có ba nữ nhân ngồi ở nơi đây.

      ” Nương nương, người tìm biện pháp gì ? thể để Vương cứ sủng hạnh nàng mãi?” nữ nhân xinh đẹp mặc áo xanh .

      ” Đúng vậy, nương nương, hiểu được, nàng có gì tốt mà Vương lại thích nàng như thế, về sắc đẹp, nàng hoàn toàn bằng phần mười của người nữa.” Nữ nhân mặc áo vàng cũng bất bình mà .

      ” Chẳng lẽ bởi vì nàng là huyết nô, mới làm Vương sủng ái nàng như thế ư?” Nữ nhân mặc áo hồng phấn tiếp.

      Nhu Phi nhìn thấy các nàng, ngươi câu ta câu, chỉ lạnh nhạt cười :

      ” Các vị muội muội đoán như vậy làm gì, khi Vương sủng hạnh nàng như vậy, khẳng định nàng phải có cái gì đó hơn người mà chúng ta biết. Chẳng phải các vị muội muội đều biết, tình cảm của Vương làm sao có thể lâu dài. Trước kia, có ai trong chúng ta từng nhận được tất cả sủng ái của Vương đâu.”

      ” Nương nương, tuy người như vậy, nhưng cho dù Vương sủng ái chúng ta, cũng có ngày đêm rời, sủng hạnh mạch sáu ngày.” Vẻ mặt của nữ nhân áo xanh lo lắng, chỉ sợ về sau Vương muốn gặp các nàng nữa.

      bằng như vầy, ngày mai chúng ta cùng gặp nàng, xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Nữ nhân áo vàng đề nghị.

      Ánh mắt của hai nữ nhân còn lại lập tức sáng ngời :

      “ Cũng được, cho dù Vương ở đó, chúng ta cũng sợ, chúng ta chỉ chào hỏi, lại phải gây .”

      ” Nương nương cảm thấy thế nào?” Nữ nhân áo xanh hỏi nàng.

      Nhu Phi gật gật đầu, ý kiến này cũng giống nàng, nàng cũng để các nàng dò xét thực hư, lúc này mới :

      ” Có thể thử lần, nhưng ta thể , các ngươi hãy , nhớ kỹ giọng cùng thái độ phải thân thiện, dù sao bây giờ nàng là người được thương, thể đắc tội.”

      ” Nương nương yên tâm, chúng ta hiểu được, nương nương thích hợp ra mặt.” Các nàng gật gật đầu, dù sao nàng tranh ngôi vị hoàng hậu, giống các nàng, chỉ tranh đoạt sủng ái của vương.
      trạch nữ thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 037 — Nữ nhân tronghậu cung 2
      Bầu trời vừa hừng đông, Tiểu Lí Tử ở bên ngoài hô:

      “ Vương, đến giờ vào triều.”

      Cho nên mỗi ngày Nguyễn Nhược Khê thể cùng Tây Môn Lãnh Liệt rời giường, đưa vào triều sớm, nàng hận muốn chết, chờ vừa , nàng liền lập tức leo lên giường tiếp tục ngủ.

      Buổi sáng hôm nay, nàng vừa mới leo lên giường, chập chờn vào mộng, chợt nghe tiếng Tiểu Ngọc bẩm báo:

      ” Nương nương, bên ngoài có Phi tần, mỹ nhân muốn gặp người.”

      ” Sớm như vậy?” Nàng ngồi dậy, các nàng đúng là tinh thần rất tốt.

      “Có thể gặp được ?” Nàng thầm nghĩ muốn ngủ, nghĩ đến cái giường thoải mái chờ đợi. Tây Môn Lãnh Liệt đáng chết, mỗi lần đều là ngủ thoải mái giường, còn nàng nằm ngủ dưới đất.

      ” Nương nương, tốt nhất người nên gặp, nếu người ta ngươi ỷ được Vương sủng ái mà xem ai ra gì, huống chi ở nơi này nên khinh địch.” Tiểu Ngọc khổ tâm khẩn cầu.

      ” Vậy gặp, thôi.” Nguyễn Nhược Khê đánh đánh vào mặt mình cho tỉnh, biết Tiểu Ngọc là vì tốt cho nàng, nhưng mà……. Ai…….

      đến đại sảnh, liền nhìn thấy ba nữ nhân xinh đẹp ngồi đợi.

      Thấy nàng ra, nhưng đều có đứng lên, chỉ quan sát, đánh giá nàng.

      mặt mình có dính gì sao? Nguyễn Nhược Khê kỳ quái nghĩ.

      ” Nương nương.” Tiểu Ngọc lấy tay kéo kéo ống tay áo của nàng, mới giọng nhắc nhở bên tai của nàng:

      “ Hành lễ, các nàng tiến cung sớm hơn so với nương nương, cho dù thân phận giống nhau, nhưng ngươi cũng phải hành lễ.”

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được, tới, nở nụ cười giả tạo :

      “Muội muội xin thỉnh an các vị tỷ tỷ.”

      ” Muội muội, làm gì vậy?Chúng ta sao dám nhận?” Ba nữ nhân lập tức đứng dậy làm bộ làm tịch muốn nâng nàng dậy.

      ” Các tỷ tỷ có gì dám nhận? Đây là việc muội muội nên làm, muội muội mới vào cung trong thời gian ngắn, có cái gì biết, chỗ nào chu đáo, xin các vị tỷ tỷ rộng lòng bỏ qua cho, chớ có khiển trách muội muội, muội muội vô cùng cảm kích.” Nguyễn Nhược Khê rất là tôn kính đáp, trong lòng lại cười lạnh, ràng trong lòng các nàng cam tâm, đến đây thị uy, bằng vừa rồi cũng ngồi bất động.

      ” Muội muội nhu thuận thông minh, hèn chi Vương lại thích ngươi như thế.” Các nàng gật đầu nàng ta cũng phải lên mặt nạt người, tài trí hơn người .

      ” Tỷ tỷ quá khen.” Nguyễn Nhược Khê , thấy mình giả tạo, nghĩ tới mình còn phải lo chào hỏi đám nữ nhân khẩu thị tâm phi (miệng đằng tâm nghĩ môt nẻo), bi ai nha.

      ” Ai.” Các nàng đột nhiên thở dài, giọng mang theo ủy khuất :

      ” Tỷ muội chúng ta đáng thương, tại muốn nhìn thấy mặt Vương cũng được, là hâm mộ muội muội quá.”

      Tới rồi, bắt đầu rồi đây, Nguyễn Nhược Khê thầm , cố nén oán giận, chừng trong lòng hận mình muốn chết, nhưng mặt vẫn mỉm cười :

      “Các vị tỷ tỷ cần nóng vội, muội muội tuy là biết đạo lý lớn gì, nhưng mà là người nhà, muội muội hiểu, nhất định để Vương gặp các vị tỷ tỷ mà.”

      ” Muội muội là người trong sáng, thông minh, trí tuệ, các tỷ tỷ bội phục.” Ba nữ nhân đều đồng thanh hưởng ứng, mặc kệ lời nàng tình hay , nhưng nàng ra những lời này, khiến cho lòng người thoải mái, thể phục.

      ” Muội muội còn có rất nhiều chuyện hiểu, hy vọng về sau các tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn.” Nguyễn Nhược Khê lại khiêm tốn , trong lòng lại : phục cái gì phục? Cũng phải là nam nhân của mình, nàng chỉ muốn đem cấp cho các nàng mà thôi, cũng thầm cầu nguyện, nhanh , cứ mở miệng là tỷ tỷ muội muội, là ghê tởm.

      ” Muội muội, vậy các tỷ tỷ cũng quấy rầy ngươi nữa.” Các nàng đứng dậy .

      ” Vậy muội muội cũng tiễn.” Rốt cục rồi.

      Chính là bọn họ vừa mới quay người, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt từ bên ngoài vào, lập tức cùng nhau thỉnh an.

      ” Thần thiếp tham kiến vương.”



      Chương 038 — Bị đại thần đe dọa
      ” Các ngươi cũng ở đây sao, tất cả bình thân .” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó xong, kéo tay Nguyễn Nhược Khê ôn nhu nhìn nàng :

      ” Tối hôm qua mệt như vậy, lại ngủ trễ như thế, sao nàng lại rời giường sớm vậy, ngủ thêm chút nữa?”

      Lời lẽ ái muội, làm cho sắc mặt của ba nữ nhân trở nên xấu hổ khó coi, đa phần là ghen tị, mệt chết , khuya, cần tưởng tượng cũng biết là làm gì.

      Trong lòng Nguyễn Nhược Khê vừa hận vừa mắng , nhưng lại làm ra vẻ mặt thẹn thùng trả lời:

      “ Vương rời giường, thần thiếp nào dám ngủ?”

      ” Vậy sao, bây giờ ta liền cùng nàng ngủ.” Tây Môn Lãnh Liệt xong, đột nhiên xem như người, ôm nàng từ phía sau.

      ” Vương, các tỷ tỷ còn ở đây mà.” Nguyễn Nhược Khê chỉ biết phối hợp, làm ra vẻ ngượng ngùng.

      có việc gì, các ngươi lui xuống trước .” Tây Môn Lãnh Liệt kiên nhẫn nhìn về phía các nàng phất tay ra lệnh, dường như sợ các nàng cản trở.

      ” Dạ, Vương, thần thiếp cáo lui.” Sắc mặt mấy nữ nhân cực kỳ khó coi. Từ xưa đến nay Đế Vương đều đa tình, bạc nghĩa, có người mới liền thèm liếc mắt đến các nàng, nhưng các nàng lại thể trách cứ.

      Chờ các nàng vừa rời khỏi cửa, Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng trong lòng ngực ra.

      Nguyễn Nhược Khê chú ý liền ngã xuống đất. Nàng tức giận phừng phừng trừng mắt nhìn , nhịn được trào phúng :

      “Lợi dụng xong rồi, liền trở mặt vô tình, ngươi cũng vô tình.”

      vô tình ai bằng Vũ gia các ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nhìn nàng.

      Nguyễn Nhược Khê tự mình đứng dậy, muốn cùng tranh luận, cũng muốn lí giải cùng Vũ gia rốt cuộc có ân oán gì, dù sao nàng chỉ cùng giao dịch mà thôi.

      Thoáng cái qua mười ngày.

      Vương vẫn chuyên sủng mỹ nhân như trước, lúc này mới khiến người trong cung, ngoài cung cảm thấy hoàng sợ. Đương nhiên, Như Phi cùng Nhu Phi lại càng lo lắng hơn. Vương sủng hạnh các nàng, vậy các nàng làm sao có cơ hội hoài thai long chủng, rồi làm sao có thể ngồi lên ngôi vị hoàng hậu.

      Nhưng các nàng động đến, tự nhiên có người gây áp lực cho Vương.

      triều sớm.

      ” Có việc liền tấu, vô bãi triều.” Thái giám Tiểu Lí Tử đứng bên .

      ” Vương, thần có việc khởi tấu.” Tả hữu Thừa tướng cùng nhau ra.

      .” Ánh mắt lạnh lùng đảo qua bọn họ.

      ” Thần thỉnh Vương vì giang sơn xã tắc, vì dân chúng, vì vương thất, người trong nhà, chia đều ân sủng.” Tả hữu Thừa tướng cùng nhau quỳ xuống.

      ” Thỉnh Vương người trong nha, chia đều ân sủng.”Tất cả quan viên đều quỳ xuống dưới.

      ” Hậu cung của ta các ngươi còn muốn quản sao? Sủng hạnh ai, còn phải được các ngươi phê chuẩn sao?” Tuy biết cầu của bọn họ hợp tình hợp lý, nhưng thích bị bọn họ uy hiếp. chi quyền lợi của Vương tối cao vô thượng, có ai biết cũng có những chuyện bất đắt dĩ, thân bất do kỷ, giống như tại, bị đại thần đe dọa như vậy.

      ” Thần dám, nhưng vì yên ổn cùa hậu cung cùng giang sơn, thỉnh Vương đối xử công bằng.” Bọn họ lập tức dập đầu, giọng rất cứng rắn.

      ” Các ngươi uy hiếp, bức bách ta sao? Đều đứng lên .” Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên, giọng còn thân thiện.

      ” Thỉnh vương chia đều ân sủng.” Người phía dưới ai đứng dậy, đều vẫn quỳ gối như trước nhúc nhích.

      ” Đứng lên.” Giọng của lộ ra vẻ tức giận.

      ” Thỉnh vương chia đều ân sủng.” Bọn họ vẫn câu kia, vẫn là quỳ gối ở đó.

      khi các ngươi muốn quỳ, vậy quỳ .” Tây Môn Lãnh Liệt vung tay, phẫn nộ đứng dậy rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :