1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 019 — Đưa nàng chạy trốn
      Đêm khuya vắng vẻ, trong đại viện hoàng cung bóng đen đột nhiên từ nóc nhà lặng yên tiếng động bay tới Huyết viên.

      Tự cho là thần biết quỷ hay, lại biết tất cả hành động đều bị nắm trong tay người khác.

      “Thất bại nhiều như vậy ngờ chịu buông tha, biết lần này lại giở mánh khóe gì?” Phượng Minh nhìn nơi bóng đen biến mất, khóe môi mang nụ cười nhưng trong đôi mắt tràn đầy hàn khí.

      có thể có cách nào chứ? Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nữ nhân, trước kia cũng vậy, chỉ tiếc rằng đến phút cuối nữ nhân của phản bội .” Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh trong đôi mắt lạnh lùng mang theo chút ấm áp nào.

      “Nếu mỗi lần đều khiến thống khổ như thế sao trực tiếp giết ? Vì sao còn muốn chơi đùa với lâu như vậy?” Phượng Minh nhìn Vương biết Vương muốn để vui vẻ mình nhưng làm thể nào để hết giày vò đây.

      “Ngươi phát ra cùng chơi trò mèo vờn chuột như vậy rất hay sao?” chết thoải mái muốn ta phải trả giá, để biết vĩnh viễn chỉ thất bại cho dù là trước kia hay là tại. Trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lộ ra tàn nhẫn.

      “Đúng, chết là quá tiện nghi cho ”. Phượng Minh gật đầu bởi vì biết Vương mấy năm nay vẫn chịu lời nguyền cùng dằn vặt ra sao.

      thôi chúng ta xem lần này muốn làm gì?” Tây Môn Lãnh Liệt xong nhún chân cái thi triển khinh công bay ra ngoài.

      Phượng minh theo sau người.

      mơ mơ màng màng Nguyễn Nhược Khê có cảm giác có ánh mắt sắc bén ở bên nhìn chằm chằm, giật mình mở mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc thoáng cái tỉnh dậy lùi về phía sau giường đề phòng nhìn hỏi:

      “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

      “Khuynh Thành ta rốt cục gặp được ngươi.” Người kia lại đột nhiên ôm lấy nàng giọng mang theo vui sướng kéo tay nàng chút :

      cùng ta ta muốn cứu ngươi, để cho ngươi chết ở đây.”

      Nguyễn Nhược Khê bị làm cho ù ù cạc cạc. là ai vậy? Cùng Vũ Khuynh Thành có quan hệ gì? Còn chưa phục hồi tinh thần lại người bị mang ra ngoài cửa.

      “Ngươi. . .” Nàng vừa định hỏi ràng bị dùng tay đặt ở bên môi ngăn cản ý bảo nàng cần lên tiếng tiếp tục kéo nàng ra ngoài qua thị vệ vội vàng tránh bên ôm chặt nàng, ở bên tai của nàng giọng :

      phải sợ ta dùng tính mạng để bảo vệ ngươi.”

      Người tốt vừa xong Nguyễn Nhược Khê lúc này mới dựa theo ánh sáng yếu ớt đánh giá , khuôn mặt tuấn tú khiến nàng có cảm giác rất giống người nhưng nhất thời nghĩ ra là ai, người này đại khái hơn ba mươi tuổi nhưng chút cũng nhìn ra vết tích năm tháng đó, ngược lại thoạt nhìn rất chín chắn, cẩn thận, nam nhân có mị lực đặc biệt này lẽ nào là tình nhân của Vũ Khuynh Thành?

      “Khuynh Thành mau chúng ta phải nhanh chóng rời .” Chờ thị vệ qua nam tử lại kéo nàng ra bên ngoài bỏ chạy.

      Đứng ở nơi bí mật gần đó đem nhất cử nhất động của bọn họ đều ở trong mắt, đôi mắt hổ phách của Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nụ cười nhạt.

      Muốn chạy trốn sao, có ngăn cản ?” Phượng Minh ở bên hỏi thể để mang Vũ Khuynh Thành chạy trốn.

      “Muốn như vậy sao, nếu nhọc lòng diễn kịch vậy sao chúng ta diễn cùng ? thôi chúng ta lên sân khấu.” Tây Môn Lãnh Liệt rồi ra ngoài.

      Chương 020 — Ý trọng tình thâm
      Nam nhân kéo Nguyễn Nhược Khê chạy trốn liên tục, rốt cục, đến trước cái cửa:

      ”Khuynh Thành, qua cánh cửa này, là chúng ta chạy thoát khỏi hoàng cung rồi.”

      “Cám ơn ngươi.” Ra khỏi hoàng cung, điều này khiến trước mắt nàng sáng ngời, ngờ dễ dàng như thế, nhưng có phải là quá dễ dàng ? Hình như hợp với lẽ thường, có điều với tình huống tại, thể suy nghĩ nhiều như vậy? Mặc kệ tất cả? Nàng vẫn phải cám ơn .

      Sau lưng nhiều cây đuốc bỗng sáng lên, biến đêm tối thành sáng như ban ngày, quan binh rất nhanh vây quanh họ.

      Thân thể Nguyễn Nhược Khê đông cứng lại, quả nhiên dễ dàng như vậy? Có điều khi bắt được bọn họ chạy trốn, Tây Môn Lãnh Liệt kia trừng phạt bọn họ thế nào?

      “Đừng sợ, có ta đây, ta nhất định để ngươi xảy ra chuyện.” Nam tử dường như nhìn ra tâm tư của nàng, kéo tay nàng, an ủi .

      “Ta sợ.” biết vì sao? Nguyễn Nhược Khê nghe vậy, lại lo lắng, thản nhiên cười với , nàng từng chết lần, còn có gì phải sợ nữa.

      “Đêm hôm khuya khoắt, biết hoàng thúc muốn dẫn nàng ta đâu?” Thân ảnh của Tây Môn Lãnh Liệt xuất đúng lúc này, giọng có chút bỡn cợt, giống như chất vấn, lại giống đùa hơn, con mắt nhìn bọn họ chằm chằm, lại khiến người ta nhìn ra nghĩ gì?

      Hoàng thúc? Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ nhìn nam tử bên cạnh, ngờ thân phận của lại cao quý như thế, chẳng trách lại cảm thấy rất giống người, ra chính là vương ở đây.

      “Thần, Tây Môn Ngọc bái kiến vương.” Nam nhân rồi quỳ xuống, thái độ ngược lại hề hoang mang, kiêu ngạo xu nịnh.

      “Hoàng thúc mau đứng dậy, người nhà còn khách khí làm gì?” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay nâng dậy, ngoài miệng khách khí, nhưng trong mắt lại cười.

      “Cám ơn vương, nhưng thần thể đứng lên, thần có khẩn cầu, kính xin vương đáp ứng.” Tây Môn Ngọc quỳ ở đó, cũng đứng dậy.

      “À, ra vậy, hoàng thúc cứ , người trong nhà còn khách khí gì nữa? Nếu có thể làm được ta nhất định đáp ứng.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm , chỉ sợ lời thỉnh cầu của mình hoàn toàn thể đáp ứng được.

      “Thần xin Vương thả Khuynh Thành ra, chỉ cần vương chịu thả Khuynh Thành, thần nguyện ý từ bỏ mọi vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, cùng nàng quy núi rừng.” Tây Môn Ngọc quỳ ở đó, chân thành cầu xin từng chữ.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , bỗng rất hâm mộ Vũ Khuynh Thành này, có thể được nam nhân trọng tình trọng nghĩa nàng như thế, huống chi còn là vương gia, nam nhân như vậy đời này chính là tinh phẩm, cũng khỏi tăng thêm vài phần cảm tình với .

      “Hoàng thúc, đây là bức ta sao? Hoàng thúc nên biết nàng là huyết nô, là huyết nô duy nhất tại vừa đạt tiêu chuẩn của Vũ gia, nếu để nàng cùng hoàng thúc, thần bảo vệ vương triều này nên làm gì bây giờ?” Tây Môn Lãnh Liệt nhanh chậm hỏi lại.

      “Thần vì thần bảo vệ tìm kiếm huyết nô cho nàng.” Tây Môn Ngọc quỳ ở đó, giống như sớm có chuẩn bị.

      “Người khác?” Tây Môn Lãnh Liệt hừ lạnh tiếng, làm sao ta có thể biết những bí mật trong chuyện này chứ?

      “Vương gia, nhiều năm như vậy, thần bảo vệ quen với máu của Vũ gia rồi, nếu như bỗng thay người, cho dù máu tương tự, chẳng may chọc giận đến thần bảo vệ, phải làm sao? Vậy cũng chính là để dân chúng và quốc gia gặp nạn, Vương gia nên biết nàng rất quan trọng. Chẳng lẽ Vương gia muốn để Vương làm chuyện mang tội hại nước hại dân sao?” Phượng Minh ở bên cạnh bỗng chen vào , ép hỏi Tây Môn Ngọc bằng cách này, đúng là lão già giảo hoạt.

      “Việc này, tội danh lớn như thế thần đảm đương nổi………..” Tây Môn Ngọc bỗng á khẩu trả lời được, sau đó cung kính :

      ”Là thần suy nghĩ chu toàn, nhưng thần có cách nào muốn nhìn nàng chết cả, vậy xin vương để thần được ở cạnh chăm sóc Khuynh Thành, dù phải chết, thần cũng muốn cùng nàng.”

      lời ra, làm cảm động tất cả mọi người ở đây.

      Nguyễn Nhược Khê ở bên cạnh, đôi mắt lại càng mang theo hạt lệ trong suốt. nữ tử có thể có được người mình dù chết cũng rời, cả đời này của nàng kia là hạnh phúc, khiến người ta hâm mộ, nam nhân có thể sinh tử cũng rời như vậy, càng khiến nàng cảm động, Vũ Khuynh Thành này là tốt số.

      “Hoàng thúc, cầu như vậy, ta nên đáp ứng hay đáp ứng đây, người nào cũng biết trong hoàng cung chỉ cho phép có nam nhân, đó phải là Vương, bây giờ hoàng thúc muốn ở đây, chẳng lẽ hoàng thúc muốn làm Vương?” Tây Môn Lãnh Liệt như vô tình chê cười, ra lại có ý mãnh liệt. Ý trong câu đó, ai cũng hiểu.

      “Vương thứ tội, thần dám, là thần mạo phạm.” Tây Môn Ngọc kinh sợ vội vàng xin thứ tội.

      Nguyễn Nhược Khê oán hận nhìn Tây Môn Lãnh Liệt, cho dù nàng biết giữa bọn họ có gì xảy ra? Nhưng những lời kia, nàng nghe cũng hiểu, từ chối từ chối , cần gì phải cướp mũ đầu người ta, ai mà chấp nhận được chứ? Tuy nàng phải là Vũ Khuynh Thành, nhưng nàng lại cảm động mảnh chân tình của Tây Môn Ngọc, đương nhiên cũng tức giận bất bình cho .
      trạch nữ thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 021 — Biết cương biết nhu
      “Hoàng thúc đứng lên , ta coi như chuyện đêm nay chưa từng xảy ra.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn người quỳ mặt đất, cười lạnh trong lòng.

      “Thần cám ơn vương, nhưng mà Khuynh Thành……….” Tây Môn Ngọc muốn gì đó.

      Nguyễn Nhược Khê ở bên cạnh ngăn lại: ”Cám ơn ngươi có thể đến thăm ta, Khuynh Thành rất mãn nguyện rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe tốt, từ nay về sau chúng ta vẫn còn cơ hội.” Nàng mượn thân phận Vũ Khuynh Thành ám chỉ cho biết.

      “Ta biết rồi, Khuynh Thành.” Tây Môn Ngọc bỗng chốc hiểu được, nàng muốn mình giữ được tính mạng, vẫn còn nhiều thời gian, nhưng chỉ cảm thấy hôm nay nàng rất khác, về phần khác ở đâu, lên được.

      “Chia tay ở đây .” Nguyễn Nhược Khê lại giọng , nàng chỉ hy vọng bình an rời khỏi đây, cho dù là Vũ Khuynh Thành cũng nghĩ như vậy.

      “Khuynh Thành, bảo trọng, còn nhiều thời gian, chờ ta.” Tây Môn Ngọc dùng sức nắm chặt tay nàng, thầm truyền lại tấm lòng mình, trong mắt đều là thâm tình và nỡ.

      “Ta biết rồi, bảo trọng.” Nguyễn Nhược Khê rút tay lại.

      Lúc này Tây Môn Ngọc mới xoay người với Tây Môn Lãnh Liệt :

      “Vương, thần xin cáo lui.”

      “Ừ.” gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      Đôi mắt Tây Môn Ngọc đầy thâm tình nhìn Nguyễn Nhược Khê, từ từ qua bên người nàng. Lưu luyến nhìn nàng cái, mới đành lòng xoay người rời .

      Nguyễn Nhược Khê mỉm cười an tâm với , nhìn rời , đôi mắt đẹp mới nhìn về lại thấy con mắt sáng của Tây Môn Lãnh Liệt cười mà cười, nàng dữ tợn trừng mắt nhìn , tia hảo cảm nào với .

      Đôi mắt híp lại, nàng ta dám dùng ánh mắt như thế với , chẳng qua là ánh mắt này nên xuất ở trong mắt của nàng.

      Lại gần, nhìn nàng chằm chằm : “Vũ Khuynh Thành, ngờ ngươi còn rất thức thời.”

      Nguyễn Nhược Khê cười lạnh : dám, ta chỉ biết câu, thức thời là tuấn kiệt, người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, biết thể trốn thoát, vậy từ bỏ thôi, giãy dụa chỉ làm hy sinh vô ích thôi, ta chẳng phải đứa ngốc.”

      biết thể trốn thoát, vì sao còn muốn trốn?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt trở nên lạnh của nàng, đây phải là nàng tự mâu thuẫn sao?

      “Muốn thử lần, thử làm sao biết trốn thoát? chừng có thể chạy thoát sao, ta cũng thể chờ chết.”Nguyễn Nhược Khê cũng chẳng yếu thế nhìn chòng chọc.

      “Vậy ngươi vẫn muốn chạy trốn, lần thứ nhất dễ dàng buông tha cho ngươi, lần này ngươi ta trừng phạt ngươi thế nào đây?” Trong mắt tản ra ánh sáng nguy hiểm, ngờ nàng lại tranh luận tốt như thế, càng ngờ hết lần này đến lần khác muốn chạy trốn.

      “Tùy thích.” Nguyễn Nhược Khê chỉ đơn giản ra hai chữ, nàng phải kẻ ngốc, huống chi vừa rồi cũng , thần bảo vệ quen dùng máu Vũ gia, mà nàng là người thích hợp duy nhất trước mắt của Vũ gia, nàng tin, trừng phạt nàng.

      ” Ngươi sợ à? Ngươi tưởng ngươi là huyết nô, ta dám làm vậy với ngươi sao?” Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo châm biếm, nếu nàng nghĩ vậy lầm rồi.

      “Sợ ngươi trừng phạt á?” Nguyễn Nhược Khê nhếch mày hỏi lại , nàng đương nhiên sợ, nàng phải thánh nhân, nàng chỉ là người bình thường, cho dù bất tử, ít nhất nàng cũng sợ đau, cánh tay trật khớp đau đớn, giờ nhớ lại, vẫn còn khiến nàng sợ hãi.

      Có lẽ ta cân nhắc lại.” Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên, dù sao nàng chính là huyết nô.

      “Ta đây sợ lắm.” Nguyễn Nhược Khê xong, lại giả vờ sợ hãi :

      “Xin vương thả nô tỳ ra, đừng trừng phạt nô tỳ, nô tỳ sai rồi.” Nếu như thế có thể tránh được kiếp, cớ sao nàng làm chứ, từ trước đến nay nàng luôn thích người biết cương biết nhu, nhẫn nhịn trong chốc lát có sao đâu.

      Nàng bỗng thay đổi, khiến Tây Môn Lãnh Liệt trở tay kịp, sững sờ, ngẩn người nhìn nàng, nàng thay đổi là thay đổi, vừa rồi còn vênh váo hung hăng, lập tức biến thành khúm núm.

      “Ha ha.” Phượng Minh bên cạnh nhịn được cười thành tiếng, Vũ Khuynh Thành này là thú vị.

      Tây Môn Lãnh Liệt dữ tợn liếc , lúc này mới ngừng cười : “Vương, sắc trời còn sớm, nghỉ sớm chút, ngày mai còn phải lâm triều.”

      Tây Môn Lãnh Liệt biết giúp Vũ Khuynh Thành, huống chi trừng phạt cũng nhất định phải vào hôm nay.

      Thấy phản đối, Phượng Minh mới dặn thái giám ở bên cạnh:

      “Đưa nàng về Huyết viên.”

      “Vâng, quốc sư.” Thái giám đáp, thấy vương ngăn cản, vội lại gần:“ nương, xin mời.”

      Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn , thẳng qua , ánh mắt hề nhìn xuống.

      Chính văn 022 — Quốc sư cao cường
      Nguyễn Nhược Khê quay về phòng, nhìn nữ tử giường, mới nhớ ra, lúc nãy nàng quên, chẳng qua nếu chạy thoát, nàng cũng thể quan tâm nàng ta nữa.

      “Ư………” Nữ tử phát ra tiếng yếu ớt, giống như gọi nàng.

      Nàng lại xem, mới phát ánh mắt nữ tử mang theo lo lắng sốt ruột, thấy nàng đến, liền nhìn chằm chằm vào nàng, giống như muốn gì đó.

      “Ngươi muốn suy nghĩ của mình à?” Nguyễn Nhược Khê thử hỏi.

      “Ư.” Nàng ta dùng sức nháy mắt.

      “Ai~~.” Nguyễn Nhược Khê thở dài, nhìn nàng lầm bầm lầu bầu : “Cho dù ngươi muốn gì, chính ngươi còn ra lời, làm sao ta biết ngươi muốn gì.”

      Nghe thấy nàng như vậy, nữ tử giường thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt thương tâm chảy xuống từ khóe mắt.

      Nguyễn Nhược Khê đành lòng lại gần, lấy tay lau nước mắt của nàng : ”Đừng đau khổ, chờ đến khi ngươi có thể chuyện, cho ta biết là được rồi.”

      Nữ tử lúc này mới mở to mắt, tay cố sức vươn đến dường ngư muốn vuốt mặt nàng.

      Nguyễn Nhược Khê hiểu ý nàng, nhưng nhìn cánh tay như ma quỷ kia, nàng khẽ rùng mình cái, nàng cũng muốn gặp ác mộng buổi tối đâu, đành phải cầm tay nàng ta.

      Đôi mắt sáng của nữ tử dần tối sầm lại, cũng trở lại bình thường rất nhanh.

      muộn, ta muốn ngủ, ngươi cũng nghỉ ngơi .” Nguyễn Nhược Khê rút tay về, giúp nàng đắp kín chăn.

      Trong mắt nữ tử mang theo kinh hoàng, cũng hàm chứa ngàn lời muốn , nhưng chỉ có thể nháy mắt mấy cái.

      Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới nằm xuống, nhớ tới tối nay, Tây Môn Ngọc ý trọng tình thâm kia, khóe môi nhịn được mỉm cười, nàng thích nam nhân thâm tình, chỉ tiếc, Vũ Khuynh Thành chứ phải nàng.

      Nhưng, cũng còn gì hối tiếc nữa, coi như nàng chạy ra khỏi hoàng cung, cũng còn ý định ở lại cổ đại, dù sao ở đây cũng chẳng có gì để nàng có thể quen được, hay là nghĩ cách làm thế nào để trở về.

      Nhưng trở về thế nào đâu? Tâm trí bỗng lóe lên, nơi này có cao tăng hay là đạo sĩ có đạo pháp cao minh , ở cổ đại chắc có rất nhiều chứ nhỉ, chờ đến mai hỏi Tiểu Ngọc chút xem sao.

      Sáng sớm, Tiểu Ngọc vừa đến, Nguyễn Nhược Khê vội vã hỏi: “Tiểu Ngọc, ngươi có biếtở đây có cao tăng hay đạo sĩ gì đó ?”

      “Cao tăng? Đạo sĩ?” Vẻ mặt Tiểu Ngọc vẻ mặt mê muội, sau đó lắc đầu : ”Đó là người như thế nào? Nô tỳ biết.”

      “Chính là, chính là người biết pháp thuật, có thể bắt quỷ mời thần.”Nàng cố dùng từ phổ thông dễ hiểu nhất để giải thích.

      “A, nô tỳ hiểu rồi.” Tiểu Ngọc như tỉnh ra : nương là quốc sư à.”

      “Đúng, chính là quốc sư, có thể gặp người ấy ?” Nguyễn Nhược Khê vội gật đầu, vui mừng hỏi, giống như triều đại này là vậy.

      phải nương gặp người ấy rồi sao?” Tiểu Ngọc nhìn nàng nghi hoặc.

      “Ta gặp, ai?” Nguyễn Nhược Khê cố tìm lại trong đầu, mình từng gặp hạng người như vậy sao? Chòm râu dài, đạo bào (áo đạo sĩ) màu xanh, dáng vẻ đạo cốt tiên phong (Phong cách của người tu tiên)……..

      nương, nô tỳ nghe , phải quốc sư đưa thuốc cho ngươi sao?” Tiểu Ngọc cũng .

      Đưa? Mày Nguyễn Nhược Khê nhíu lại, trước mắt sáng ngời, lại dám tin : “Ngươi nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ kia là quốc sư.”

      “Vâng, đúng vậy.” Tiểu Ngọc gật đầu.

      “Còn trẻ như vậy mà là quốc sư?” Nguyễn Nhược Khê nghi ngờ có biết làm gì ? Đạo sĩ là gì? phải tu luyện vài chục năm sao?

      nương, ngươi đừng nhìn quốc sư trẻ tuổi, nhưng rất lợi hại, có thể thông thiên văn dưới tường địa lý, có gì là thể, cũng giống thần bảo vệ, bảo vệ vương triều, bảo vệ vương…………”Vẻ mặt Tiểu Ngọc đầy sùng bái .

      “Dừng lại, ngươi cho ta biết muốn gặp phải làm thế nào?”Nguyễn Nhược Khê vội ngăn nàng lại, muốn nghe nàng tiếp nữa, nhưng có thể làm quốc sư, vậy cũng phải có chút bản lãnh.

      thể, thân phận quốc sư rất cao quý, bình thường bọn ta cũng gặp được .” Tiểu Ngọc lắc đầu, quốc sư giống vương, phải ai muốn gặp là gặp được.

      “Ừ, ta biết rồi, Tiểu Ngọc, ngươi mau .” Nguyễn Nhược Khê , xem ra nàng phải nghĩ cách gặp .

      “Vâng, nương.” Tiểu Ngọc nhìn nàng, nàng ta bỗng hỏi quốc sư làm gì biết? Nhưng vẫn lui xuống.
      trạch nữ thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chính văn 023 — Lập ai làm hậu
      Điện Kim Loan.

      Hôm nay triều đình đặc biệt náo nhiệt, vì chủ đề hôm nay là bàn bạc lập vương hậu.

      “Vương, nữ nhi của hữu thừa tướng Như phi nương nương đoan trang hiền thục, cầm kỳ thi họa biết, tài mạo song toàn, là lựa chọn tốt nhất cho vịtrí vương hậu.” vị quan lớn từ bên phải bước ra bẩm báo.

      “Vương, nữ nhi của tả thừa tướng Nhu phi nương nương tài đức vẹn toàn, ôn nhu nhã nhặn trầm tĩnh, là lựa tốt nhất cho vị trí vương hậu.” viên quan như cùng câp bậc với người ban nãy ra từ bên trái bẩm báo .

      Người sáng suốt liếc cái nhìn ra, đây là hai phe phái thầm tranh đấu, muốn để vương lập người ở phe của mình làm hậu, vốn chỉ là buổi triều bình thường, nhưng vì chuyện vương tuyển hậu, mà sóng gió lại nổi lên.

      ”Chúng thần ủng hộ Như phi nương nương, xin vương lập Như phi nương nương làm vương hậu.” loạt quan viên quỳ xuống.

      “Chúng thần ủng hộ Nhu phi nương nương, xin vương lập Nhu phi nương nương làm vương hậu.” Mặt khác loạt quan viên cũng lập tức quỳ xuống.

      “Như phi nương nương xứng làm vương hậu.”

      “Nhu phi nương nương xứng làm vương hậu.”

      Mọi người bên dưới bắt đầu tranh luận, duy chỉ có có ba người đứng nhúc nhích, đó là quốc sư Phượng Minh, và thừa tướng hai bên.

      Tây Môn Lãnh Liệt lười biếng ngồi ghế rồng, nhìn hai nhóm người phía dưới tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, dường như chủ đề bàn bạc của họ chẳng có quan hệ gì đến .

      “Chúng ta cần tranh luận nữa, chờ vương định đoạt.” Đúng là tranh luận chẳng có kết quả gì, cuối cùng biết ai tiếng, triều đình lập tức yên tĩnh trở lại, đều chờ đợi của quyết định vương ngồi kia.

      Con mắt sắc bén của Tây Môn Lãnh Liệt quét xuống phía phía dưới, giọng mang theo uy nghiêm: “Sao tranh cãi nữa? Ầm ĩ nửa ngày có kết quả chưa?”

      “Chúng thần bất tài, xin vương thứ tội.” Tất cả viên qua đều kinh lập tức sợ quỳ xuống.

      “Lại bất tài.” Con mắt lạnh lẽo của Tây Môn Lãnh Liệt vừa nhìn hướng này, mặt lại đổi sắc nhìn thừa tướng hai bên : biết hai vị thừa tướng cho rằng ai thích hợp làm vương hậu hơn?”

      “Bẩm báo vương, nữ nhi của hữu thừa tướng Như phi nương nương thích hợp làm vương hậu hơn.” Tả thừa tướng bước ra chắp tay .

      , bẩm báo vương, nữ nhi của tả thừa tướng Nhu phi nương nương thích hợp làm vương hậu hơn.” Hữu thừa tướng cũng nhân nhượng bước ra .

      “À, ngờ hai vị thừa tướng lại nhường nhau như thế, thế này là làm ta khó xử đúng ? Cuối cùng nên lập ai làm vương hậu, ai cũng đúng, Như phi và Nhu phi đều thích hợp, chỉ tiếc, vương hậu chỉ có thể là người.” Con mắt sáng của Tây Môn Lãnh Liệt híp lại, quả nhiên gừng càng già càng cay, nhún nhường lẫn nhau, giao lại khó khăn cho mình, đúng là quá thâm độc.

      “Xin vương làm chủ, chúng thần có ý khác.” Thừa tướng hai bên cùng .

      có ý khác? Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh, nếu có ý khác diễn màn này triều cho xem làm gì, nếu như làm chút gì đó, là có lỗi với bọn họ.

      Con mắt sáng dừng lại người Phượng Minh : “Quốc sư, ngươi cảm thấy nên lập ai làm hoàng hậu?”

      (*) tả thừa tướng – hữu thừa tướng là thừa tướng bên tay trái và bên tay phải.

      Chương 024 — Kế tạm thời
      Phượng Minh thoáng bước ra từ bên cạnh, chắp tay :

      “Bẩm báo vương, đây là vấn đề khó khăn, dù Như phi nương nương hay là Nhu phi nương nương đều có đủ tư cách làm vương hậu, nhưng cũng chính vì như thế, chuyện lập hậu mới đơn giản, nếu công bằng.”

      sai, đúng là ta có băn khoăn này.” Tây Môn Lãnh Liệt phối hợp gật đầu, quả nhiên là hiểu mình, lại lập tức ra vẻ khó xử :

      “Nhưng bây giờ nên làm gì? Chọn người trong các nàng để làm vương hậu?”

      Thừa tướng hai bên nhăn mày lại, biết vương lại có chủ ý gì?

      “Vương, thần có chủ ý, biết có nên ?” Phượng Minh lập tức chắp tay , vị vương này hay lừa gạt, biết có nên .

      “Đừng ngại. Cứ .” Tây Môn Lãnh Liệt cố cảm thấy hứng thú hỏi.

      Lúc này Phượng Minh mới lên tiếng:

      “Từ khi vương đăng cơ đến nay, hậu cung phi tần thiểu, nhưng có người nào sinh được con nối dõi, chi bằng, thế này, Như phi nương nương và Nhu phi nương nương ai sinh con nối dõi trước, được lập làm hoàng hậu, mẫu bằng tử quý (1), thiên kinh địa nghĩa (2).”

      “Hay, chủ ý này hay.” Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay vỗ long ỷ (3), cực kỳ tán thưởng, lúc này mới nhìn viên quan bên dưới :

      ”Các ngươi nghĩ thế nào?”

      “Chúng thần có ý kiến khác.” Viên quan bên dưới đều chắp tay , vương , bọn họ dám dị nghị ? Thừa tướng hai bên vốn giảo hoạt, ngờ vương còn giảo hoạt hơn, ràng nghĩ ra chiêu này, trong lòng ai chẳng , đây chẳng khác nào để vương tự mình tuyển hậu, mẫu bằng tử quý, sai, nhưng nếu vương gieo giống làm sao bây giờ? Các nàng muốn mẫu bằng tử quý thế nào đây, ai cũng , nhưng ai cũng chẳng dám .

      “Tất cả đều đồng ý, chuyện này cứ quyết định thế , mọi người còn có việc gì ? có việc gì bãi triều.” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt ánh lên vui vẻ, hai con cáo già này chắc buồn bực lắm, nghĩ vậy, tâm tình của lại tốt.

      “Chúng thần cáo lui.” Mọi người cùng rời .

      Ngự thư phòng.

      “Phượng Minh, ngươi quá thông minh, nghĩ ra cách này đúng như ý ta.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay vỗ vai cười lớn.

      “Vương, ngươi cần quá cao hứng, đừng quên, đề nghị này chẳng qua chỉ là kế tạm thời, ngươi nên ngẫm lại phải đối phó với các nàng ấy thế nào? Ngươi cũng thể trốn sủng hạnh các nàng được?” Phượng Minh lạc quan như .

      “Chuyện này quá đơn giản, ta tìm người kiềm chế các nàng là được rồi, dù sao việc hậu cung, bọn họ quyền lên tiếng, chẳng lẽ còn muốn xen vào việc ta sủng hạnh ai sao?” Con mắt Tây Môn Lãnh Liệt híp lại, sớm nghĩ ra đối sách .

      “Ý của người là, sủng hạnh nữ nhân khác?” Phượng Minh chắc chắn nhìn .

      sai.” Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.

      “Thế lực thừa tướng hai phái khá lớn, trước khi ta chưa thu hồi quyền lực của bọn họ, chỉ có thể để họ vào thế cân bằng, mà bây giờ, Như phi và Nhu phi nhất định coi đối phương là kẻ thủ, nghĩ cách tranh giành tình cảm, vì thể để mâu thuẫn giữa các nàng quá gay gắt được, vậy chỉ có thể xuất nữ nhân khác dời chú ý của các nàng .”

      Nhưng mà, đây phải là để nàng ta lên nơi đầu sóng ngọn gió sao, cái này , phóng mắt nhìn lại, cửa hậu cung, ai có bản lĩnh đấu với Như phi và Nhu phi?” Phượng Minh nghĩ ra.

      “Nàng ta.” Tây Môn Lãnh Liệt cười quỷ dị, trước mắt lên gương mặt quật cường.

      “Ai?” Phượng Minh nhất thời phản ứng kịp.

      ” Vũ ——- Khuynh ———– Thành —————.” Tây Môn Lãnh Liệt từng chữ .

      “Nàng ta.” Phượng Minh ngẩn ra.

      sai, chính là nàng, cả hậu cung ai thích hợp hơn nàng, còn chưa đến cá tính sợ thua tuân phục của nàng ta, với thân phận đặc biệt đó, nếu là nữ tử bình thường, sau khi được sủng ái, đến ba ngày biến mất còn dấu vết trong hậu cung này, nhưng nàng giống như thế, nàng ta là huyết nô, ai cũng biết tầm quan trọng của nàng, trước khi ra tay phải suy nghĩ kỹ, nếu nàng ta mất tích, tất nhiên ta bỏ qua, cho nên người thích hợp nhất phải là đây sao?” Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh.

      “Người quyết định rồi, ta còn có thể gì.” Phượng Minh biết nguyên nhân nữa ra, đó là ta hi vọng mượn tay càng nhiều người trừng phạt Vũ Khuynh Thành, vì ta hận Vũ gia, nguyên nhân này, ai hơn cả.
      trạch nữ thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 025 — tới gặp ta
      nương, nương, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.”

      Nguyễn Nhược Khê trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người gọi ở bên tai, còn nhàng lay lay thân thể của mình.

      Chợt mở to mắt, nhìn thấy Tiểu Ngọc vẻ mặt lo lắng, hoảng sợ hỏi:

      ”Làm sao vậy? Tiểu Ngọc, chuyện gì xảy ra?”

      nương, ngươi rốt cục tỉnh, Vương muốn gặp ngươi, mau rời giường, nô tỳ giúp ngươi rửa mặt.” Thấy nàng tỉnh lại, Tiểu Ngọc thở phào nhõm trả lời.

      “Vương muốn gặp ta sao?” Nguyễn Nhược Khê thoáng cái hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn nàng hỏi:

      ”Gặp ta để làm gì?”

      “Nô tỳ biết, là Vương phái người đến truyền lời.” Tiểu Ngọc lắc đầu .

      “Vậy ngươi cho biết, ta .” Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng nằm trở lại, nhắm mắt, nàng muốn gặp .

      “Cái gì? ? nương, sao lại có thể như vậy? Chống lại mệnh lệnh của vương là bị chém đầu.” Tiểu Ngọc sững sờ, vội vàng giảng giải.

      “Giết giết, ta quan tâm.” Nàng quan tâm đến, dù sao thân thể này cũng phải là của nàng.

      nương, nên thôi, nếu chọc giận Vương, chịu tội vẫn là nương thôi.” Tiểu Ngọc có ý tốt khuyên nhủ, dù sao mệnh lệnh của Vương ai có thể cãi lời.

      , tùy , tự mình đến thôi.” Nguyễn Nhược Khê cũng ngước mắt lên, tuy rằng trước mắt nàng cũng có quyết định này.

      nương…………” Tiểu Ngọc vừa định khuyên nhủ tiếp, cửa vào lại truyền đến tiếng thúc giục kiên nhẫn của thái giám.

      “Tiểu Ngọc, nương xong chưa? Vương còn chờ .”

      “Trở về cho biết, ta , muốn gặp ta tự mình đến.” Nguyễn Nhược Khê hướng về phía ngoài cửa hô.

      nương……….” Chẳng qua nàng chỉ hô cái, Tiểu Ngọc sợ hãi, vội vàng lấy tay che miệng nàng lại, lại phát ra có lẽ quá muộn.

      Ngoài cửa thái giám lại càng hoảng sợ, nàng cái gì? Để cho Vương tới gặp nàng, nàng phải bị điên rồi, nhưng mà, cái này liên quan đến việc của , vẫn nên lập tức trở về bẩm báo với Vương.

      Vội vàng chạy vào ngự thư phòng:

      ”Nô tài tham kiến Vương.”

      “Tại sao lại lâu như vậy, người đâu?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn phía sau có Vũ Khuynh Thành cùng, khỏi nhíu mày hỏi.

      “Hồi bẩm vương, Vũ nương nàng …………..” Thái giám do dự biết trả lời như thế nào, sợ chẳng may chọc Vương giận.

      cái gì? Có chuyện thẳng, được ấp a ấp úng.” Con mắt Tây Môn Lẫm Liệt bắn ra tia lạnh lẽo.

      Phịch, thái giám bị dọa liền quỳ xuống mặt đất:

      ”Vũ nương nếu Vương muốn gặp nàng, Vương tự mình tới, nàng .” xong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      “Cái gì? Để cho ta gặp nàng?” Con mắt Tây Môn Lẫm Liệt bắn ra tia lạnh lẽo, ngờ lần đầu tiên có người dám mình gặp nàng.

      “Vương, nô tài mời Vũ nương.” Thái giám vội vàng , sợ mình lại chọc tức Vương.

      cần.” Khóe môi Tây Môn Lẫm Liệt bỗng nhiên quỷ dị cười, phải tìm cơ hội sao, tại có lý do gì từ chối, Vũ Khuynh Thành, cuộc sống sau này ngươi tự cầu phúc .

      Đứng dậy ra lệnh :

      , Huyết viên.”

      Thái giám sửng sốt chừng nửa phút, Vương cái gì? Huyết viên? Làm sao có thể? Chẳng lẽ vương muốn gặp nàng? kịp suy đoán, lại vội vàng đuổi theo.

      Chương 026 — giao dịch 1
      Vừa đến Huyết viên, thái giám muốn thông báo, bị Tây Môn Lãnh liệt ngăn cản, phất tay ý bảo lui ra, thái giám vội vàng xuống.

      Chi nha tiếng, cửa bị đẩy ra.

      ” Nô tì bái kiến vương.” Tiểu Ngọc thấy Vương vào, bị dọa chút liền quỳ mặt đất, thân thể nhịn được run rẩy, xong rồi, nương đắc tội Vương, Vương đến để khởi binh hỏi tội, mình có trốn cũng thoát.

      xuống.” Tây Môn Lãnh Liệt chỉ liếc nhìn nàng cái phân phó .

      Tiểu Ngọc sửng sốt, dám tin nhìn , vương phải tới hỏi tội sao?

      ” Thất thần cái gì? Còn xuống.” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, cung nữ này làm sao vậy?

      ” Vâng, vương.” Tiểu Ngọc lúc này mới phản ứng lại, cuống quít thối lui, cũng lo lắng thay cho nương, thế nhưng nàng cũng chỉ có thể ngoảnh đầu lại nhìn cái.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đến trước giường, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, thấy đôi mắt khẽ động, vừa thấy biết là giả vờ ngủ, biết đến, lại chịu dậy, vừa muốn lấy tay kéo nàng, rồi lại lập tức thay đổi chủ ý, chỉ đứng ở nơi đó.

      Nguyễn Nhược Khê chỉ cảm thấy có hai ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mình, làm cả người nàng thoải mái, rốt cục nhịn được lập tức ngồi dậy nhìn :

      ” Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

      ” Sao giả vờ ngủ nữa?” Tây Môn Lãnh Liệt nhếch môi mang theo nụ cười châm biếm.

      ” Ngươi là giả vờ, nhưng bổn tiểu thư nghĩ là giả vờ, có chuyện mau, có rắm đánh mau, ta để ý ngươi.” Nguyễn Nhược Khê trừng mắt , cười .

      Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra hào quang nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng:

      ” Ngươi có biết ? Chỉ bằng những lời ngươi vừa ta có thể giết ngươi.”

      ” Nếu ngươi muốn giết, ở nơi này phí .” Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn chằm chằm .

      Đôi môi Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nhếch lên nụ cười, trong đôi mắt là hàn ý thúc bách người khác, :

      ” Vũ Khuynh Thành ngươi quả nhiên đủ thông minh, chẳng qua, ta thích chuyện với người thông minh.”

      ” Bị ngươi thích, ta đau lòng.” Nguyễn Nhược Khê dường như cố ý muốn chọc giận .

      ” Ha ha, ha ha, Vũ Khuynh Thành ngươi quả nhiên giống người thường.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng giận ngược lại cười , nữ nhân như vậy mới là người cần.

      ” Kẻ điên, chẳng lẽ ngươi cố ý đến để khen tặng ta sao?” Nguyễn Nhược Khê nhịn được mắng tiếng.

      ” Đương nhiên phải.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên lấy tay nắm lấy cằm của nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu lên.

      ” Ngươi làm gì vậy?” Nguyễn Nhược Khê muốn giãy ra, nhưng lại giãy nổi.

      ” Vũ Khuynh Thành, nếu ta với ngươi ta thương ngươi, ngươi thấy sao?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nhìn nàng, trong đôi mắt nửa là nửa là vui đùa.

      ” Ha ha ha ha ha.” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt ước chừng phút rồi đột nhiên cười :

      ” Chuyện đó trừ phi ta phải Vũ Khuynh Thành.”

      ” Ngươi rất biết mình biết người đó.” Tây Môn Lãnh Liệt có chút thưởng thức nàng, tay buông nàng ra.

      ” Hãy bớt sàm ngôn , ngươi , đến tìm ta làm gì?” Nguyễn Nhược Khê kiên nhẫn , muốn dính dáng tới .

      ” Được, vậy, ta đây thẳng, ta muốn làm giao dịch với ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt thẳng.
      trạch nữ thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 027 — giao dịch 2
      ” Giao dịch? Giao dịch gì?” Nguyễn Nhược Khê hơi hơi sửng sốt.

      ” Làm nữ nhân của ta?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng chằm chằm, chuyện này nhiều nữ nhân cầu còn được.

      ” Cái gì?” Nguyễn Nhược Khê lại cả kinh, nàng phải là nữ nhân hận nhất sao, khỏi hỏi:

      ” Ngươi là điên, hay là ngốc?”

      ” Ta là giao dịch, phải để ngươi thực là nữ nhân của ta, chỉ giả vờ cho người ngoài xem, đừng quên, ngươi còn xứng.” Giọng Tây Môn Lãnh Liệt gần như lãnh khốc vô tình.

      ” Vậy ta được cái gì? khi xứng, ngươi cần gì tìm ta.” Nguyễn Nhược Khê cười lạnh hỏi.

      ” Được lợi chính là địa vị của ngươi ở trong cung có thể bước lên trời, được nhiều người kính nể, hưởng thụ vinh hoa phú quý, về phần tại sao là ngươi? Bởi vì ngươi là thích hợp nhất.” Tây Môn Lãnh Liệt thẳng, được nhiều lợi lộc như vậy bao nhiêu người muốn cũng được.

      bước lên trời? Được nhiều người kính nể? Vinh hoa phú quý? Chỉ sợ là mạng về trời, càng ngày càng lo sợ, nhảy vào nước sôi lửa bỏng .” Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng châm biếm , chuyện tốt như vậy sao tới phiên nàng chứ.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi quả nhiên đủ bình tĩnh, lúc này còn có thể nghĩ được như vậy, chẳng qua, phúc họa tương y, hẳn ngươi cũng nghe qua, đời này có chuyện gì đơn thuần là phúc hoặc là họa, phúc tức là họa, họa tức là phúc.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng chằm chằm, đạo lý này phải nàng hiểu chứ.

      Nguyễn Nhược Khê trầm tư, rất đúng, khi là phúc họa tương y, chuyện này đối với nàng cũng là cơ hội, nàng phải muốn về nhà sao? bước lên trời tốt ở chỗ, chính là quyền lợi, gặp quốc sư dễ dàng hơn.

      ” Thế nào? Muốn hợp tác hay ? Ta miễn cưỡng ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng trầm tư , từ trong ánh mắt nàng, biết nàng có chút dao động.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này suy nghĩ thấu đáo mới :

      ” Được, ta đồng ý, nhưng ta có điều kiện.”

      .”

      ” Ta phối hợp mọi cầu của ngươi, nhưng bù lại, ngươi cho ta tự do tuyệt đối.”

      ” Tự do?” Tây Môn Lãnh Liệt nghi hoặc nhìn nàng, biết nàng thế là có ý gì?

      ” Yên tâm, ta làm ngươi khó xử, ý ta chính là, ví dụ như ta muốn gặp người nào, ngươi được ngăn cản.” Nàng cố ý nhắc tới.

      ” Ngươi muốn gặp Tây Môn Ngọc sao?” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt nheo lại, nàng cư nhiên muốn mượn cơ hội này trục lợi cá nhân.

      Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, chắc nàng quên, lập tức phủ nhận :

      phải, là người ngoài ý muốn, yên tâm, ta để người khác bắt được nhược điểm hồng hạnh xuất tường, khi hợp tác cùng ngươi, ta nhất định đóng tốt vai diễn của mình.”

      ” Được, vậy ta cũng đồng ý.”Tây Môn Lãnh Liệt còn nghĩ nàng muốn gặp người nhà.

      ” Tốt lắm, hợp tác vui vẻ.” Nguyễn Nhược Khê xong đưa tay ra, tâm tình đột nhiên thoải mái hẳn lên, dường như là tìm được đường về nhà.

      ” Đây là cái gì?” Tây Môn Lãnh Liệt nghi hoặc nhìn nàng đưa tay ra.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới pháthiện bản thân dùng lễ nghi đại, thu hồi tay :

      có gì?”

      ” Vũ Khuynh Thành, đừng quên, vừa rồi ngươi đồng ý nhâp vai ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lí,” Tây Môn Lãnh Liệt biết vì sao bản thân lại nhắc nhở nàng, có lẽ là bởi nghĩ nàng đồng ý nhanh vậy, phải tự mang lại phiền toán cho mình đấy chứ?

      ” Ta biết, chỉ sợ giờ khắc này, mọi ngóc ngách trong cung đều biết, vương vĩ đại của bọn họ, hạ mình vào Huyết viên thăm hỏi huyết nô nho , ngươi muốn đẩy ta ra phía trước, ta còn có thể lui về phía sau sao?” Nguyễn Nhược Khê lãnh đạm , chuyện này TV xem qua, nàng cảm ơn ai phát minh ra TV.

      Môn Lãnh Liệt thể cảm phục thông minh tài trí của nàng, đứng dậy :

      ” Ngươi biết là được rồi, chẳng qua, yên tâm, thời điểm mấu chốt, ta giúp ngươi, tốt lắm, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi , ta phải rồi.”

      tiễn.”

      Chương 028 — Thị tẩm ở ngự thư phòng
      Ban đêm.

      Tây Môn Lãnh Liệt phê xong quyển tấu chương cuối cùng, lúc này mới buông bút trong tay ra, khoan khoái vươn chân tay giãn gân cốt.

      ” Vương, người muốn nghỉ ngơi sao?” Tiểu Lí Tử ở bên hầu hạ vội vàng hỏi.

      ” Ừ.” gật đầu.

      ” Như phi nương nương cùng Nhu phi nương nương đều phái người đến mời vương, biết vương muốn cung người nào nghỉ ngơi, nô tài thông báo.” Tiểu Lí Tử vội vàng bẩm báo.

      Nhanh như vậy bắt đầu hành động? Trong lòng Tây môn Lãnh Liệt cười lạnh chút, muốn mẫu dựa tử quý, các nàng nghĩ cho các nàng cơ hội này hay sao? Lúc này mới hỏi:

      ” Tiểu Lí Tử, hôm nay trong cung chẳng lẽ có động tĩnh gì sao?” Các nàng ai tìm Vũ Khuynh Thành gây phiền toái sao.

      ” Hồi bẩm vương, có động tĩnh gì ?” Tiểu Lí Tử kính cẩn lễ phép , từ hầu hạ Vương lớn lên, đương nhiên hiểu được vương hỏi cái gì?

      ” Ừ.” Chuyện này xem ra ngoài dự kiến của , phải tăng thêm liều lượng thôi, lúc này mới phân phó :

      ” Ngươi mang Vũ Khuynh Thành đến gặp ta, thuận tiện truyền khẩu dụ để Vũ Khuynh Thành thị tẩm vài ngày.”

      ” Vâng, Vương, nô tài tuyên chỉ.” Tiểu Lí Tử vội vàng ra ngoài.

      Huyết viên.

      nương, vương có chỉ ngươi ngự thư phòng.” Tiểu Lí Tử hướng về phía Nguyễn Nhược Khê tuyên chỉ.

      ” Vậy thôi.” Bởi vì có hợp tác, cho nên lần này nàng vui vẻ đồng ý.

      ” Vũ nương mời.” Tiểu Lí Tử cung kính đưa tay làm động tác mời.

      nương.” Tiểu Ngọc ở bên lo lắng kêu lên, biết vương kêu nương làm chuyện gì?

      Tiểu Ngọc, cần lo lắng, ta có việc gì.” Nguyễn Nhược Khê cấp cho nàng nụ cười an tâm, mới xoay người rời .

      Ngự thư phòng.

      ” Vương, Vũ nương đến.” Tiểu Lí Tử ở ngoài cửa bẩm báo.

      ” Vào .” thanh truyền ra ngoài cửa.

      ” Vũ nương mời vào.” Tiểu Lí Tử đẩy cửa ra.

      ” Cám ơn.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu vào.

      Tiểu Lí Tử rất thức thời đóng cửa phòng, giữ ở ngoài cửa.

      Nguyễn Nhược Khê vào, trực tiếp ngồi ở ghế, thậm chí ngay cả cũng .

      ” Ngươi muốn hỏi ta xem tìm ngươi tới làm gì sao?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng chằm chằm, biết nàng có biết nguyên nhân .

      ” Chuyện này cần phải hỏi hay sao? phải là muốn ta ở trong này đêm, kích thích số người, để đạt được mục đích của ngươi sao? Nếu ngay cả điểm ấy cũng đoán ra, sao ngươi lại tìm ta hợp tác chứ.” Nguyễn Nhược Khê nhìn châm biếm .

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi thông minh làm cho người ta cảm thấy sợ, cùng nữ nhân như vậy hợp tác, ta biết là đúng hay nữa?” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên xúc động muốn giết nàng.

      nữ nhân mà có thể khiến cho ngươi cảm thấy sợ, ngươi sao có thể là vương sao? Sao ngươi có thể thống trị thiên hạ chứ? thấy buồn cười sao?” Khóe môi Nguyễn Nhược Khê mang theo châm chọc.

      ” Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, ta cho tới bây giờ cũng chưa dám bỏ qua sức mạnh của nữ nhân, nhất là ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt lên hận ý, trong lời có thâm ý khác.

      Nguyễn Nhược Khê nhăn mặt nhíu mày, nàng hiểu cùng Vũ Khuynh Thành trước đây rốt cục là có ân oán gì, mà làm thù hận như vậy.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :