1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 009 — Cư nhiên là
      Nguyễn Nhược Khê vừa khẩn trương lấy tay che miệng của lại, vừa đưa lổ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nhưng mà rất kỳ quái, bên ngoài ràng rất nhiều tiếng , nhưng lại có ai tiến vào trong này.

      ” Ngươi có thể buông ra, bọn họ vào đây.” Tây Môn Lãnh Liệt đẩy tay của nàng ra, lạnh lùng cất tiếng .

      ” A, vậy được.” Nguyễn Nhược Khê thở ra hơi dài, đột nhiên khẩn trương nhìn :

      “Làm sao ngươi lại biết bọn họ vào đây?”

      đợi chuyện, nàng liền tự mình nghĩ đến câu trả lời:

      ” Ngươi cũng trốn vào đây à.” người đứng ở cái nơi tối tăm thấy năm ngón tay này, có thể có gì.

      ” Ngươi là thích khách?” Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày, giọng ràng mang theo nghi vấn, thích khách ngu ngốc như vậy sao có thể xông vào trong hoàng cung này?

      ” Thích khách, cho ta mười cái mạng ta cũng dám giết người.” Nguyễn Nhược Khê trả lời. Nàng là người đến từ thế giới văn minh, tương lai, huống hồ chi nàng có thù oán với ai hết, nàng đến ám sát ai chứ.

      ” Vậy ngươi………..” phải thích khách, canh ba nửa đêm, nàng trốn cái gì? Sao lại dám tiến vào trong này? Vừa định mở miệng liền bị nàng đánh gảy.

      ” Ơ nơi này là chỗ nào, ngươi biết ?” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên hưng phấn hỏi.

      ” Biết.” đương nhiên là biết, bởi vì nơi này chính là nhà của , biết ai biết đây.

      sao? Như vậy tốt quá, vậy ngươi có thể mang ta cùng ra ngoài được ?” Nguyễn Nhược Khê giữ chặt cánh tay trong bóng đêm dụ dỗ.

      Chân mày của Tây Môn Lãnh Liệt trong bóng đêm khẽ nhăn lại, nàng cái gì? Rời ? Vậy chẳng phải nàng phải từ bên ngoài vào sao?

      ” Vì sao phải rời khỏi đây?” sống cho đến bây giờ cũng biết có người còn muốn rời khỏi nơi này.

      ” Ta cho ngươi nghe nha, trong này là đáng sợ, cũng rất quỷ dị, có con sói hút máu người nha.” Nguyễn Nhược Khê lên suy nghĩ của mình, còn kiềm chế được sợ hãi mà run rẩy, may mắn là nó ăn thịt mình.

      Sói? Đôi mắt đen hổ phách của Tây Môn Lãnh Liệt trở nên ngoan, độc ác, lạnh lẽo. biết nàng là ai.

      ” Ngươi phải cũng sợ hãi sao? Ta và ngươi cùng nhau chạy trốn , thoát ra khỏi nơi này.” Nguyễn Nhược Khê thấy lời nào, khẩn trương đề nghị.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi cư nhiên muốn chạy trốn, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao?” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười lạnh . Nàng cự nhiên dám trốn khỏi bàn tay .

      ” Ngươi là ai?” Vừa nghe đến ba chữ Vũ Khuynh Thành, Nguyễn Nhược Khê lập tức buông ra , đề phòng lui về phía sau vài bước.

      “ Rẹt…” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay liền kéo miếng vải đen bàn, viên dạ minh châu lớn lập tức toả ra, chiếu sáng khắp phòng.

      ” Nhìn chưa?” Tây Môn Lãnh Liệt ánh mắt lạnh như băng chứa đầy thù hận nhìn nàng.

      ” Là ngươi.” Nguyễn Nhược Khê toàn thân chấn động, nàng phải kẻ ngốc, nàng có thể cảm nhận được cả người phát ra hàn khí cùng ánh mắt mang đầy hận ý.

      ” Vũ Khuynh Thành ta đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi cự nhiên dám bỏ trốn.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ra bóp lấy cổ của nàng.

      ” Buông….. Tay……” Cổ Nguyễn Nhược Khê bị bóp sắc mặt trở nên đỏ bừng, cố hết sức phản kháng, ánh mắt hung hăng trừng trừng, nhìn vào mắt , tay dùng sức đánh , cũng làm cho giảm bớt chút sức lực nào cánh tay, tâm quýnh lên, liền duỗi thẳng chân vào .

      ” Ngươi bản lĩnh đấy, còn muốn chạy khỏi hoàng cung, phải quá ngây thơ chứ.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng châm biếm , thân thể lui về phía sau, tránh khỏi cước của nàng, sau đó tay cũng buông nàng ra.

      ” Hộc… hộc………” Đột nhiên khí tràn vào, làm nàng nhịn được ho khan kịch liệt, qua lúc lâu sau mới điều hoà trở lại, đưa tay chỉ vào , ánh mắt xinh đẹp hung hăng nhìn về phía , quát lên:

      ” Ngươi bị bệnh tâm thần sao, Vũ Khuynh Thành với ngươi có ân oán gì? Về phần ngươi? Đối với nữ nhân nhu nhược động tay động chân, ngươi có phải là nam nhân ?”

      Chương 010 — Tra tấn
      ” Ha ha.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên bắt đầu cười cách điên cuồng, hai tròng mắt màu hổ phách giờ phút này tản ra ánh sáng hung ác, chăm chú nhìn nàng chằm chằm:

      “Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ ngươi giả ngốc ta buông tha ngươi sao? cho ngươi biết, ta bao giờ buông tha cho Vũ gia của ngươi, người cũng .”

      ” Tùy ý ngươi.” Nguyễn Nhược Khê từ tương lại đến, Vũ gia có liên quan gì đến nàng chứ.

      hổ là người của Vũ gia, toàn là những kẻ máu lạnh.” Tây Môn Lãnh Liệt đáp trả cách lạnh lùng, châm biếm.

      ” Hãy bớt nhảm , khi bị ngươi bắt được, muốn giết giết, muốn làm gì tùy ngươi, thoả mãn chưa?” Tuy nhiên người phát ra hàn ý, làm nàng run sợ. Nhưng Nguyễn Nhược Khê lại làm ra vẻ trấn định, làm như để ý đến.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ đúng rồi, ta giết ngươi. Ta đây cho ngươi biết, ta giết ngươi, nhưng là ta có thể tra tấn ngươi, cho ngươi sống bằng chết.” Tây Môn Lãnh Liệt, ánh mắt phát ra hào quang nguy hiểm. Nàng cự nhiên dám lấy cái chết uy hiếp , là quá ngây thơ rồi. là cần huyết nô, nhưng để cho nàng sống nhàng quá như vậy.

      ” Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê lên tia hoảng sợ, sợ đó là giả dối, dù sao ở thời cổ đại này, là nơi tới luật pháp.

      ” Làm gì?” Môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên, cười cách quỷ dị, đưa tay nâng cằm của nàng lên, lấy tay chạm vào đôi môi màu hồng nhạt của nàng bắt đầu vân vê.

      “Rẹt…….” đợi cho nàng kịp phản ứng, vạt áo người nàng cùng lúc bị xé bỏ, bên trong lộ ra cái yếm màu hồng phấn xinh đẹp. Sau đó, lại tiếp tục xé bỏ, thứ duy nhất che lại cơ thể nàng, cái yếm cũng bay nhanh xuống đất.

      Hai bầu ngực mềm mại vun tròn, hai đầu nhũ hoa bung ra ngạo nghễ trong khí.

      Cho đến cảm giác được mát mẻ, Nguyễn Nhược Khê mới đưa tay che lấy trước ngực, tức giận trừng mắt nhìn quát:

      “ Vô sỉ.”

      ” Vô sỉ? Ngươi biết có bao nhiêu nữ nhân mong chờ được leo lên giường của ta ? Ngươi cho dù có tưởng tượng, cũng có tư cách đó.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cách lạnh lùng, tay lập tức bỏ ra cánh tay nàng, đưa đến nơi mềm mại trước ngực nàng bóp mạnh.

      ” A……” Đột nhiên ngực truyền đến trận đau đớn làm cho Nguyễn Nhược Khê nhịn được phát ra thanh rên rỉ.

      ” Đau, vậy la lớn tiếng chút.” Tay Tây Môn Lãnh Liệt lại tăng thêm chút lực, hung hăng bóp lấy ngực nàng, chính là muốn làm cho nàng đau đớn.

      ” Tên biến thái, buông tay.” Nguyễn Nhược Khê giãy dụa, nàng đưa tay muốn đánh , lập tức đem nàng kéo vào, giam cầm trong lòng ngực mình, ác độc, hung hăng :

      “ Ta là tên biến thái, cũng giống như Vũ gia ngươi đều là tiện nhân.”

      ” Vũ gia, Vũ gia, cái gì mà Vũ gia, ta phải Vũ Khuynh Thành, ta cùng Vũ gia có quan hệ gì hết.” Nguyễn Nhược Khê nhịn được hét lớn lên, biết tại sao lại xuyên qua, biết tại sao lại gặp tên biến thái này.

      ” Nếu ngươi phải Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao? Đầu sớm dời thân rồi.” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng, nếu nàng phải Vũ Khuynh Thành, lần trước hút máu của nàng chỉ sợ còn toàn mạng đứng ở trong này.

      ” Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ngươi phải hận nàng sao? Vì sao lại giết nàng?” Nguyễn Nhược Khê thực sắp điên rồi.

      ” Bởi vì ngươi thể chết được.” Lý do này rất đầy đủ, bởi vì cần máu tươi của nàng để duy trì sinh mệnh.

      “ Rẹt……” Vừa , tiết khố cũng theo đó mà bị cởi ra, nàng tại hoàn toàn loã thể đứng trước mặt .
      thư hồ thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 011 — Ðoạn tử tuyệt tôn
      Lần này Nguyễn Nhược Khê cũng thèm lấy tay che lại, biết có ngăn cản, có che cũng vô ích. Vì nếu phải là tên biến thái, nhìn gương mặt tuấn tú muốn phạm tội kia, chừng nàng chủ động bổ nhào tới, tại chính chỉ là khinh thường nhìn :

      ” Muốn làm gì nhanh chút, nam nhân dùng phương pháp này để làm nhục nữ nhân, nhất định cũng là người đê tiện.”

      ” Ðê tiện hay ta cần biết. Nếu có thể làm cho ngươi đau đớn, khổ sở, dù việc làm có đê tiện đến thế nào ta cũng làm. Ngươi phải vẫn còn nhớ con sói kia sao? Có muốn nếm thử chút mùi vị của việc bị nó làm nhục ?” Tây Môn Lãnh Liệt giống tên biến thái cười lạnh lùng

      ” Ngươi phải là người.” Nguyễn Nhược Khê tức giận trừng mắt nhìn , chưa tìm được từ nào để mắng chửi .

      ” Đây cũng là do Vũ gia các người ban cho, tại chẳng phải cũng nên cho ngươi nếm thử chút tý vị phải là người này chứ.” Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đem nàng áp chặt vào mép tường, áp sát vào người nàng.

      khi ngươi muốn làm nhục ta, vậy phải làm sao cho xứng đáng chút chứ.” Nguyễn Nhýợc Khê đột nhiên

      ” Ngươi có ý tứ gì?” Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày chút.

      ” Như thế này được ?” Nguyễn Nhược Khê lấy tay nhàng đẩy ra chút, chừa lại khoảng cách giữa hai người, ngồi xổm xuống, tay chầm chậm đưa lên, chạm vào thắt lưng của , nàng muốn cho đoạn tử tuyệt tôn.

      Tây Môn Lãnh Liệt chỉ gắt gao giương mắt nhìn nàng, vẫn ra tay ngăn cản.

      Tay nàng nhàng cởi quần áo của , khoé miệng mang theo ý cười, đầu chậm rãi tiến đến gần sát hơn nữa…

      Sau đó, đột nhiên há miệng hung hãng cắn xuống…

      “ Rắc…rắc…” thanh vang lên.

      ” A………..” Nguyễn Nhược Khê nhịn được đau đớn thét ra tiếng, hai mắt nhắm lại, cắn chặt môi, cánh tay truyền đến từng đợt, từng đợt đau đớn, mồ hôi đầu nàng túa ra càng ngày càng nhiều.

      ” Vũ Khuynh Thành, đây chính là ngươi tự tìm lấy.” Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh nhìn nàng, nàng nghĩ trong lòng nàng suy tính cái gì biết sao.

      ” Vậy ngươi cứ giết ta .” Nguyễn Nhược Khê mở to mắt, nàng biết chính mình gặp ác quỷ, phải so với ác quỷ nam nhân trước mặt này càng đáng sợ hơn.

      “ Rắc … rắc…” lại thêm tiếng vang nữa.

      ” Ngươi biết là ta giết ngươi mà.”

      ” A………….” Nguyễn Nhược Khê lại đau đớn thét lên to, mặt hoàn toàn trắng bệch, mồ hôi túa ra từ mặt nàng,chảy xuống hai má nàng trong ánh sáng của dạ minh châu chiếu xuống lóe ra hào quang.

      Tây Môn Lãng Liệt lại tia thương tiếc, toàn thân đều tỏa ra vẻ lãnh khốc, đưa tay nắm lấy nàng, sau đó ném tới bên giường, đưa tay nắm lấy hai chân nàng.

      Nguyễn Nhược Khê có sức lực phản kháng, vừa mới bị vặn muốn gãy cánh tay, lại bị ném trở về giường, nàng đau đến còn chút sức lực, chỉ biết hung hãng trừng mắt nhìn , đột nhiên lại bị bức hoạ phía sau hấp dẫn.

      Trong tranh là nữ nhân ngồi ngay ngắn ở nơi nào đó, có vẻ ung dung lộng lẫy, đầu cài hai chuỗi trang sức bằng vàng, càng thêm chứng minh thân phận cao quý của nàng, người mặc bộ lễ phục màu đỏ kiêu sa càng tăng thêm khí chất cao quý của nàng. Mũi cao thon thẳng tắp, đôi môi đào nhắn, đáng , hai tròng mắt trong veo như nước mùa thu, đáy mắt mang theo ưu thương làm cho người ta nhịn được muốn thương, che chở.

      Nàng chỉ có thể dùng chữ để hình dung “ đẹp”, cảm giác mềm mại yếu đuối, đau thương này làm người ta thương tiếc.

      Tây Môn Lãnh Liệt muốn động thân tiến vào, nhìn thấy ánh mắt nàng chăm chú nhìn về phía sau, khỏi quay đầu lại nhìn, đập vào trong mắt là bức hoạ của Mẫu Hậu, thân thể lập tức trở nên cứng đờ.

      Lập tức đứng dậy, rời khỏi nàng. Ðáng chết, như thể nào có thể làm thế này, ánh mắt của Mẫu Hậu chãm chãm nhìn , sao lại có thể muốn nàng, làm ô nhiễm ánh mắt của người.

      Đưa tay nhặt lấy quần áo dưới đất lên mặc vào, quát:

      “ Cút ra ngoài.”

      Chương 012 — là Vương
      Nguyễn Nhược Khê sửng sốt biết phát bệnh thần kinh gì? Nhưng tốt nhất là nên nghĩ, chịu đựng đau đớn cánh tay, mặc cái yếm vào, bắt lấy này váy áo trước mặt kia che cơ thể của chính mình lại.

      thèm liếc cái, nàng thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này, luống cuống đẩy cửa chạy ra.

      ra ngoài mới phát , bên ngoài thắp đuốt sáng trưng, tầng tầng lớp lớp thị vệ vây quanh, đem nơi này bao vây lại, giống như đắc ý chờ nàng ra, chui đầu vào lưới.

      ” Bắt lấy nàng.” Gặp nàng ra, thị vệ hô to. Nhưng vừa thấy nàng tới:

      ” Vũ tiểu thư, là ngươi.” Ngay lúc thủ lĩnh thị vệ nhìn thấy người trước mắt, lắp bắp kinh hãi, cũng do dự, biết nên làm gì bây giờ?

      phải đến bắt ta sao? thôi.” Nguyễn Nhược Khê vừa qua, nhìn người cầm đầu phía trước, dù sao cũng trốn thoát.

      ” Chuyện này……..” Thị vệ đứng đầu nhìn thấy nàng, vẫn chưa ra tay, tuy thân phận của nàng cao, thậm chí có thể là thấp kém, nhưng thân phận của nàng cũng rất mẫn cảm, động vào được, cũng có thể có chút sai lầm.

      lúc biết phải làm sao mới đúng, cửa lại lần nữa bị mở ra, bóng dáng lạnh lẽo của Tây Môn Lãnh Liệt xuất trước mặt mọi người?

      ” Thuộc hạ tham kiến Vương.” Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.

      ” Bình thân.” Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt tràn đầy uy nghiêm.

      ” Cám ơn vương.” Mọi người tạ ơn, đứng lên, vẫn đứng tại chỗ chờ Vương định đoạt.

      Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc nhìn , là Vương, Vương phải là để gọi Hoàng Thượng sao? Tên biến thái này hóa ra lại là Hoàng Thượng, Vậy đây chính là hoàng cung sao, trời ạ, ông trời có mắt mà, làm cho nàng xuyên qua là được rồi, lại ném nàng vào cái nơi ăn tươi nuốt sống này chẳng trách quỷ dị như vậy, biến thái như vậy, làm cho nàng khóc ra tiếng mà.

      ” Các ngươi đều lui ra .” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn đám thị vệ trước mặt phân phó.

      ” Dạ, Vương.” Chỉ trong nháy mắt, đám người liền biến mất thấy bóng dáng.

      Nguyễn Nhược Khê thực cảm thán này tốc độ như vậy được huấn luyện kỹ càng.

      ” Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn ta đưa ngươi ?” Ánh mắt sắc bén của Tây Môn Lãnh Liệt đảo qua nàng.

      Nguyễn Nhược Khê hung hăng liếc mắt nhìn cái. Nàng sao lại muốn rời , chính là vừa nhấc chân lên bước dừng lại, nàng nên đường nào?

      Tây Môn Lãnh Liệt thèm đợi nàng trả lời, tự mình bỏ trước. Nguyễn Nhược Khê cũng thèm hỏi , quay người lựa chọn phương hướng trái ngược mà .

      Nàng cũng biết nên đường nào cho đúng? Dù sao bằng cảm giác, cứ thấy đường là bước đến, lấy tay xoa bóp cánh tay đau đớn, cắn răng bước tới.

      “ Rầm…” Nàng đâm sầm vào người phía trước.

      ” Ngươi có mắt nhìn đường sao chứ?” Nguyễn Nhược Khê nhịn được mở miệng mắng to, tâm tình khó chịu đây.

      “ Bốp…” cái tát hung hăng đánh vào mặt của nàng, làm nàng suýt nữa té ngã.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi muốn chết sao?” Tây Môn Lãnh Liệt càng có nghĩ đến, nàng lẽ ra nên trở lại Huyết Viên. Nhưng tại nàng lại có thể dạo vòng quanh, còn dám mở miệng chửi người. Nếu phải từng uống qua máu của nàng, thực nghi ngờ nàng phải là Vũ Khuynh Thành.

      Lại gặp , Nguyễn Nhược Khê cũng muốn cho cái tát nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

      , ta nghĩ chết trước, ta muốn phải còn sống, nhìn xem ngươi và ta ai chết trước.” Mẹ nó, đánh lại , miệng cũng thể để thua .

      ” Vậy ngươi cứ chờ xem trong chúng ta ai là người chết trước.” Khác với dự đoán, Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười to, tưởng tượng hình dáng của nàng lúc trở thành bộ xương khô đứng trước mặt mình.

      ” Nô tài bái kiến vương.” thái giám nghe được tiếng vang tới, lập tức quỳ mặt đất.

      ” Đến đây, mang nàng trở về Huyết Viên.” Tây Môn Lãnh Liệt ra lệnh phân phó.

      ” Dạ, Vương.” Thái giám tuân lệnh đứng dậy, xoay người về phía nàng :

      nương, thôi.”

      Nguyễn Nhược Khê xoay người bước .
      trạch nữ thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 013 — uy hiếp của Nhược Khê
      Kéo lê thân thể đau đớn trở lại Huyết Viên, Nguyễn Nhược Khê vừa đến cửa phòng, liền gặp ngay ma ma ác độc kia hung hăng đứng đó trừng mắt nhìn nàng.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn cũng thèm nhìn bà ta, trực tiếp ngang qua bà ta, muốn đến giường nằm xuống.

      ” Ngươi đồ tiện nhân, còn muốn chạy trốn, ngươi muốn trốn ư, có muốn trốn cũng trốn thoát khỏi nơi này.” Ma ma đột nhiên giữ chặt cánh tay bị thương của nàng, nàng dám trốn, doạ mình suýt nữa tự sát tạ tội, uất hận này đương nhiên phải giải toả người của nàng mới hả giận.

      Cánh tay truyền đến đau đớn, trong khoảnh khắc làm cho khuôn mặt nhắn của Nguyễn Nhược Khê trở nên trắng bệch, nàng quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn bà ta quát:

      “ Buông tay.”

      ” Ngươi hung cái gì mà hung? Chẳng qua chỉ là tiện nhân huyết nô.” Ánh mắt của ma ma bắn ra tia nhìn khinh bỉ.

      “ Bốp, bốp, bốp, bốp…” Bốn tiếng động vang lên, Nguyễn Nhược Khê dùng hết sức lực đánh liên tiếp.

      “ Hai cái tát đầu là trả lại lần trước ngươi nợ ta, hai cái tát sau là phần lãi, ngươi tốt nhất là thành cho ta biết, huyết nô là gì? Ta dễ dàng để ngươi khi dễ.” Nàng mang bụng tức tối, trở về đây còn dám chọc giận nàng sao? Vừa lúc nàng cũng cần nơi để trút giận.

      ” Ngươi….. Ngươi lại dám đánh ta.” Ma ma lấy tay chỉ vào nàng, đột nhiên giống như nổi điên vọt lên.

      Nguyễn Nhược Khê nhấc chân đá tới, tuy là đá trúng bà ta, nhưng bà ta cũng phát cánh tay nàng bị thương, hung hăng giữ chặt tay nàng, dùng sức mà kéo mạnh.

      ” Tiểu tiện nhân, ta thách ngươi đánh, xem ai hơn ai, lão nương sống tại trong cung mấy chục năm rồi, chưa từng chịu uất hận lớn như vậy.”

      trận đau đớn truyền khắp toàn thân, làm nàng suýt nữa đứng vững. tại rốt cuộc nàng cũng lãnh giáo được cảm giác của Hoàn Châu Cách Cách dành cho Dung ma ma, đều là những kẻ đáng ghê tởm. Nhưng nàng phải Tiểu Yến Tử và Tử Vi, dễ dàng để bất cứ ai khi dễ mình.

      ” Cứu mạng a, cứu mạng a.” tiếng kêu la ầm ĩ hét lên, nàng làm, đem chuyện này làm cho rùm beng lên, bởi vì nàng biết, tên Vương kia để cho nàng chết, như thế là đủ rồi.

      Quả nhiên, nghe được tiếng thét của nàng, ma ma có chút kinh hoảng, vội vàng buông tay nàng ra, bà ta làm ra vẻ trấn an quát lại:

      “ Ngươi kêu , kêu to lên cũng có ai giúp ngươi đâu.”

      ” Vậy thử xem xem.” Nguyễn Nhược Khê trừng mắt nhìn bà ta, đột nhiên lại cất giọng kêu la lớn hơn:

      ” Cứu mạng.”

      ” Ngươi im miệng cho ta.” Ma ma cuống quít lấy tay che miệng của nàng lại, nhưng chậm trễ.

      có chuyện gì xảy ra?” đám thị vệ đột nhiên xông vào.

      ” Bà ta muốn giết ta.” Nguyễn Nhược Khê lấy tay chỉ vào trước mặt ma ma.

      ” Ngươi bậy, ta có, ngươi vu oan, hãm hại ta.” Ma ma cả kinh.

      Nguyễn Nhược Khê cấp cho bà ta cái cười bằng mắt, ta vu oan cho ngươi, rồi sao?

      ” Ma ma, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Thị vệ hiển nhiên là tin lời của nàng, dù sao ma ma làm việc tại Huyết Viên nhiều năm, lại bà ta làm sao dám giết người, hơn nữa người đó lại là huyết nô, chẳng phải là muốn tự tìm chết sao?

      có việc gì, nàng chấp nhận được việc mình trở thành huyết nô, nên nổi điên thôi.” Ma ma có ý muốn giải thích.

      ” Hóa ra là như thế này, ma ma vậy ngươi hãy chăm sóc nàng chu đáo, tránh làm kinh động đến Vương.” Thị vệ tốt bụng phân phó.

      ” Dạ, dạ, ta biết.” Ma ma nghe xong trả lời.

      Nguyễn Nhược Khê là tức giận chịu nổi nữa, là đáng chết, về phía quát:

      ” Mang ta gặp Vương của các ngươi.”

      ” Vương bận rộn nhiều việc, ngươi muốn gặp có thể gặp sao.” Thị vệ nhìn nàng, thực là điên mà, cái gì gọi là Vương của các ngươi?

      ” Hừ, phải ?” Nguyễn Nhược Khê hừ lạnh nhìn , đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, uy hiếp :

      “ Nếu ngươi mang ta gặp Vương, như vậy ta cam đoan phát sinh ra chuyện gì đâu nha? Thân phận của ta thấp kém , nhưng các ngươi biết đấy ta là huyết nô, nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ các ngươi có bỏ trốn cũng thoát khỏi tội đâu.” Tuy nàng vẫn chưa biết huyết nô có ý nghĩa như thế nào, nhưng nhất định là cực kỳ quan trọng.

      Chương 014 — Có thù tất báo
      ” Chuyện này……….” Thị vệ quả nhiên có chút chần chờ, khỏi nhìn về phía ma ma đứng bên cạnh, quy tắc sinh tồn trong hoàng cung là người khôn giữ mình, cũng ngoại lệ.

      Thân thể của ma ma run rẩy chút, nghĩ tới nàng lại khó đối phó như vậy, mặc kệ thế nào, giữ mạng sống của mình quan trọng hơn, giọng bà ta nhàng năn nỉ:

      “Vũ nương, ngươi cũng biết kinh động đến Vương đối chúng ta ai cũng đều có lợi gì hết, tính như thế này , về sau chúng ta cùng sống hoà bình được ?”

      Trước tiên là xoa dịu nàng, đợi về sau lại hung hăng tra tấn nàng vẫn còn kịp.

      Nguyễn Nhược Khê giương mắt lạnh lùng nhìn bà ta:

      “ Ngươi nghĩ rắng ta biết ngươi suy nghĩ cái gì sao? Ta đây cho ngươi biết, đừng có mơ.” Nàng là người có thù nhất định phải báo.

      ” Vậy ngươi muốn như thế nào?” Ma ma có chút nóng nảy.

      ” Rất đơn giản, gặp Vương của ngươi, thế nào, làm thế ấy?” Nguyễn Nhược Khê chút cũng lùi bước, bởi vì nàng biết, ở cái hoàng cung hắc ám này nhân từ đối với kẻ khác là tàn nhẫn đối với chính mình, chuyện này là nàng xem TV mà học được.

      ” Ngươi……….” Ma ma lúc này mới có chút hối hận nên trêu chọc nàng, vốn tưởng rằng nàng cùng Vũ gia tiểu thư trước kia giống nhau, yếu đuối dễ bắt nạt. nghĩ tới lại khó đối phó như vậy.

      .” Nguyễn Nhược Khê liếc mắt lướt qua thị vệ cái, ra ngoài trước.

      Thị vệ lúc này mới bất đắc dĩ nhìn ma ma :

      ” Ma ma, thôi, chẳng có gì đâu, ngươi yên tâm, ta nghĩ Vương xử phạt ngươi, nếu Vương tín nhiệm ngươi, cũng để ngươi quản lý Huyết Viên.”

      ” Vậy thôi.” Nghe được thị vệ như vậy, tâm tình ma ma cũng thả lỏng xuống chút, bà ta phải biết Vương hận Vũ gia nhiều thế nào.

      Ngự thư phòng.

      ” Vương, Vũ gia tiểu thư cùng Lí ma ma bên ngoài điện, muốn gặp Vương.” thái giám vào, cẩn thận bẩm báo với Tây Môn Lãnh Liệt ngồi xem tấu chương.

      Vũ Khuynh Thành, chân mày khẽ nhếch lên chút, nàng muốn làm gì? Buông tấu chương trong tay xuống, phất áo bảo:

      “ Cho các nàng tiến vào.”

      ” Dạ, vương.” Thái giám thối lui, ra ngoài.

      Rất nhanh Vũ Khuynh Thành cùng Lí ma ma tiến vào.

      ” Nô tì tham kiến vương.” Lí ma ma vừa vào cửa, liền quỳ xuống, khấu đầu thỉnh an.

      Nguyễn Nhược Khê lại chỉ đứng tại chỗ, ngay cả động tác chuẩn bị thỉnh an cũng có.

      Lí ma ma thấy nàng đứng trước mặt Vương với dáng vẻ ngông cuồng như thế trong lòng khẽ cười trộm, Vương bỏ qua cho nàng, đây chính là nàng tự tìm lấy.

      ” Ngươi vì sao quỳ?” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt tràn đầy nguy hiểm.

      ” Ta vì sao phải quỳ, chẳng phải người sắp chết rồi sao, ta còn quỳ có ích lợi gì nữa? Dù sao cũng phải chết, ta có chết cũng phải chết cho có tôn nghiêm chút chứ.” Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng vào .

      ” Người sắp chết ư? Ngươi có ý tứ gì?” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng.

      ” Có ý tứ gì? Ngươi phải biết rồi sao, nghĩ tới ngươi đường đường là Vương, ngờ lại nham hiểm như thế, muốn công khai mà muốn ngần lợi dụng hạ nhân tra tấn ta chết.” Nguyễn Nhược Khê cố ý bóp méo , nàng đương nhiên biết có khả năng là sai khiến.

      ” Phải ?” Khoé môi Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cong lên nở ra nụ cười thú vị.

      ” Vương, nô tì dám, nô tì oan uổng, nô tì có, ngươi xem đây là do Vũ tiểu thư đánh nô tì.” Lí ma ma ở bên khóc ròng , ngẩng mặt cho thấy dấu bàn tay in mặt mình.
      trạch nữ thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 015 — Bà ta chết hoặc ta chết
      ” Vũ Khuynh Thành, chuyện này ngươi muốn giải thích như thế nào?” Tây Môn Lãnh Liệt tựa vào ghế, nhìn thẳng nàng, giọng của rất kỳ quái, còn lãnh khốc như trước đây, giống như chờ mong nàng giải thích.

      ” Giải thích hợp lý nhất, đó là tự vệ, hiểu ? Chó bị dồn tới đường cùng còn có thể cắn càng, càng huống chi là người, ta để cho bất cứ ai tùy ý khi dễ ta.” Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng vào .

      ” Chẳng phải, ngươi cũng ra tay sao, ngươi đâu có dễ dàng để cho ai khi dễ.” Tiếng vừa dứt, Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy ánh mắt của nàng, đột nhiên trở nên lạnh lùng:

      “ Vậy ngươi vào đây muốn làm gì?”

      ” Rất đơn giản, cho ngươi chính mình lựa chọn, trong Huyết Viên có ta có bà ta, có bà ta có ta, nếu ngươi muốn bà ta sống, như vậy ta chết, nếu ngươi muốn ta sống, vậy phiền toái ngươi làm cho bà ta chết.” Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê hề trốn tránh, kẻ độc ác như vậy nên chết từ sớm rồi.

      Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đứng dậy tới, đưa tay cầm lấy cằm của nàng, cả người phát ra hàn khí, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng:

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi phải quên thân phận của mình rồi chứ? Dám đến uy hiếp ta?”

      ” Ta chính là nhớ thân phận của mình cho nên mới dám uy hiếp ngươi.” Nguyễn Nhược Khê nhìn chằm chằm vào .

      ” Nếu ta đáp ứng cầu của ngươi sao?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nàng dám sao, tin nàng dám chết.

      ” Ngươi tin ta dám chết sao? Muốn ta chết cho ngươi xem hay ?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên gạt bỏ tay ra, hung hăng quay đầu , nhắm thẳng vào cạnh bàn dùng hết sức trực tiếp đánh tới, bởi vì nàng tin tưởng ngăn cản mình lại.

      Tây Môn Lãnh Liệt quả nhiên hốt hoảng, tay dùng nội lực, liền đem thân thể vừa di chuyển của nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, hung hăng ôm lấy nàng, nàng cư nhiên dám chết .

      Khoé miệng Nguyễn Nhược Khê nhếch lên nụ cười khẽ:

      ” Ta thắng, khi ta thể chết được, như vậy bà ta phải chết.” Giọng lại lạnh như băng.

      Lí ma ma quỳ mặt đất bị màn hoảng sợ, cho đến khi nàng ra những lời này mới đột nhiên bừng tỉnh lại, liều mạng khấu đầu:

      ” Cầu Vương tha mạng, nô tì lần sau dám nữa, cầu tiểu thư tha mạng, nô tì về sau tận tâm tận sức hầu hạ ngươi, lưu nô tì cái mạng chó……………..”

      ” Có số việc có lần tiếp theo, bởi vì việc mà ngươi làm tại thời điểm này, có chừa lại đường lui cho chính mình, khi biết mạng sống quý giá như vậy, vì sao ngươi lại đối xử tàn nhẫn với người có ý chí kiên cường sống như thế. Cho nên, đây chính là do ngươi tự tìm lấy, đừng oán trách người khác.” Nguyễn Nhược Khê cơ hồ lãnh khốc mà , đối bà ta tia đồng tình.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi quả nhiên là lạnh lùng, khi ngươi dùng cái chết uy hiếp, ta đây liền thành toàn cho ngươi, người tới.” Tây Môn Lãnh Liệt hướng về phía ngoài cửa phân phó.

      Vương, cầu xin ngươi, nghĩ lại công sức mà nô tì cống hiến mấy chục năm nay, chừa cho nô tì mạng .” Lí ma ma đột nhiên quỳ lạy, dùng sức khấu đầu mặt đất, tuy là cầu khẩn nhưng ánh mắt lại mang theo tuyệt vọng, bà ta biết vô tình của Vương so với bất kì kẻ nào đều cao hơn rất nhiều.

      ” Vương.” Hai cái thị vệ đến cửa.

      ” Đem bà ta mang xuống.” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      ” Dạ.” Hai thị vệ hai lời, liền cưỡng chế kéo ma ma ra ngoài.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi có được kết cục tốt……….” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của bà ta.

      Nguyễn Nhược Khê chỉ lạnh lùng nhìn bà ta biến mất ngoài cửa, nàng phải có đồng tình, chính là nàng cảm thấy bà ta đáng để đồng tình, chừng vì chuyện này nhiều người trong cung cảm tạ nàng vì dân trừ hại.

      ” Vũ Khuynh Thành, tâm của ngươi quả nhiên là lãnh.” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn gương mặt chút biểu tình của nàng. vốn nghĩ rằng nàng ngăn cản thị vệ, lưu lại cho ma ma cái mạng già, nghĩ tới nàng cự nhiên chớp mắt cái cũng có.

      ” Tâm ta lạnh lùng là bởi vì bà ta có cho ta thấy chút gì ấm áp, chung quanh bà ta hết thảy đều là lãnh khốc vô tình, cho nên ta phải lãnh, mà lại………” Nguyễn Nhược Khê ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo tới gần sát chút:

      ” Đối với kẻ địch nhân từ, chính là tàn nhẫn đối với chính mình, cho nên ngươi ngàn vạn lần cần nhân từ đối với ta.”

      Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng, cười lạnh :

      ”Vũ Khuynh Thành, ý của ngươi phải là ta tại nên giết ngươi?”

      ” Ngươi cảm thấy nên giết ta, tuỳ ý?” Nguyễn Nhược Khê ánh mắt cũng chớp cái, bởi vì nàng biết, hỏi như vậy khẳng định là giết nàng.



      Chương 016 — Gặp gỡ Tiểu Ngọc
      ”Ha ha, ha ha, ta tại quả thực có chút hoài nghi, ngươi phải Vũ Khuynh Thành, nhưng đáng tiếc ngươi chính là nàng.” Tây Môn Lãnh Liệt cười to vài tiếng.

      ” Đáng tiếc cái gì? Ngươi ta sao? Ta đây có phải có cái gì khác .”Nguyễn Nhược Khê khoé miệng hừ lạnh.

      Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nâng cằm của nàng lên, hai tròng mắt màu hổ phách mang theo thống khổ và cừu hận:

      , ngươi xứng.”

      Còn có đợi nàng chuyện, môi liền điên cuồng, thô bạo hôn nàng, bị đột nhiên ôm chặt, cánh tay bị thương lập tức truyền đến toàn thân đau đớn.

      Nàng liều mạng giãy dụa, mở miệng ra muốn cắn lấy đầu lưỡi của , lại bị linh hoạt trốn thoát.

      biết qua bao lâu, rốt cục nàng cũng chống đở được, thân mình mềm nhũn liền hôn mê bất tỉnh.

      Đột nhiên cảm giác được nàng còn giãy dụa, Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng ra, lúc này mới phát nàng hôn mê bất tỉnh, đáng chết , nàng hôn mê đúng thời điểm.

      Người tới.” Hướng về phía ngoài cửa cất giọng hô.

      ” Vương, có gì phân phó.” thái giám đến.

      ” Cho người đem nàng trở về Huyết Viên, gọi ngự y bắt mạch cho nàng.” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      ” Dạ, Vương, nô tài xin cáo lui.” Thái giám tuân lệnh, gọi thị vệ bên ngoài tiến vào, tiếp nhận Nguyễn Nhược Khê từ trong lòng ngực của Vương.

      ” Chờ chút.” đột nhiên kêu bọn họ trở lại.

      ” Vương, còn có gì phân phó?” Thái giám xoay người lại đến.

      ” Tìm cung nữ tuổi nhu thuận đưa đến Huyến Viên.”

      ” Dạ, Vương.”

      ” Hãy .” Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên ra lệnh.

      Ngay lúc Nguyễn Nhược Khê vừa mở to mắt, liền thấy cung nữ tuổi co ro sợ hãi đứng bên cạnh đầu giường của nàng :

      nương, nô tì là Tiểu Ngọc, là Vương phái đến hầu hạ người.”

      ” Ừ, cám ơn ngươi.” Nguyễn Nhược Khê thuận miệng đáp trả.

      nương khách khí, đây là việc nô tì nên làm.” Tiểu Ngọc lập tức kinh sợ nhìn nàng, lúc này mới nâng nàng ngồi dậy:

      nương, ngồi dậy uống thuốc , đây là ngự y phân phó, muốn nương nhất định phải uống, ngự y uống thuốc này giúp cánh tay bị thương nhanh chóng khỏi hẳn.”

      ” Ồ, vậy mang đến đây .” Nguyễn Nhược Khê tiếp nhận chén thuốc nàng đưa qua, nhanh chóng uống xong.

      nương, ngươi uống nước vào, miệng còn đắng nữa.” Tiểu Ngọc đem chén nước trong đưa lên.

      ” Được.” Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới đánh giá nàng, thân hình nho , dáng người gầy yếu, sắc mặt đầy sợ hãi, vừa thấy liền thấy nhất định là chịu nhiều khi dễ, bộ óc đột nhiên suy nghĩ đây chính là người mà nàng tìm, để nàng ta giải thích hết những nghi vấn của nàng, cuối cùng cũng tìm được rồi.

      Giữ chặt tay của nàng, gương mặt đầy thành khẩn hỏi:

      ” Tiểu Ngọc, phải sợ, ta cũng chỉ là người ở trong này, ngươi cũng biết thân phận của ta, cho nên ta cũng rất sợ hãi rất đơn, tại tốt lắm, có ngươi ở cùng ta, chúng ta coi như là có bạn, sống nương tụa lẫn nhau.”

      Lời của nàng, lập tức làm cho tâm của Tiểu Ngọc ấm áp, nghĩ đến mấy tháng qua sống trong cung chịu bao nhiêu khi dễ cùng dối trá, nhịn được nước mắt đột nhiên chảy xuống, dùng sức gật gật đầu đáp:

      “ Sau này nương có gì sai bảo, nô tì nhất định tận tâm tận sức hầu hạ nương.”

      ” Tiểu Ngọc, ta cũng có cao quý hơn ngươi bao nhiêu, đều là nô lệ như nhau, điều duy nhất giống vì ta là Huyết Nô.” Nguyễn Nhược Khê cố ý tạo ra vẻ mặt ảm đạm, đem điều chính mình biết ra, muốn làm cho nàng đồng tình.

      nương?………” Quả nhiên, trong mắt Tiểu Ngọc lộ ra vẻ đồng tình nhìn nàng, lại biết phải an ủi như thế nào.

      nữa, đúng rồi Tiểu Ngọc, nàng là ai? Như thế nào lại biến thành hình dáng như thế này?” Nguyễn Nhược Khê nhân cơ hội chỉ vào nữ nhân nằm giường hỏi, tuy rằng nàng biết các nàng có quan hệ tỷ muội, nhưng là nàng càng muốn biết vì sao nàng lại ở chỗ này?

      Tiểu Ngọc trợn to mắt, nghi hoặc nhìn vào nàng, lâu mới phát ra tiếng :

      nương, ngươi thực biết nàng là ai?”
      trạch nữ thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 017 — Thần bảo vệ vương triều
      ” Ta biết, nàng là tỷ tỷ của ta, thế nhưng ta đối với nàng có nhiều ấn tượng lắm.” Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng, mặc kệ lý do này hợp lí hay .

      nương biết là tốt rồi, những cái khác nô tì cũng biết .” Đôi mắt Tiểu Ngọc trốn tránh gục đầu xuống.

      Nguyễn Nhược Khê vừa thấy biết lời nàng ta phải , chỉ than tiếng, yếu ớt :

      Quên , nếu Tiểu Ngọc muốn , ta cũng thể ép buộc.”

      nương, ta………” Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên muốn lại thôi, dường như là do dự có nên hay .

      ” Tiểu Ngọc, sao, muốn cần .” Nguyễn Nhược Khê cười an ủi .

      Chính là nàng càng như vậy, Tiểu Ngọc lại càng băn khoăn, do dự rồi :

      ” Được rồi, nương, ta cho ngươi, nhưng ngươi nghe xong cần thương tâm.”

      ” Ta trở thành như thế này, còn có thể có cái gì thương tâm hơn chứ.” Nguyễn Nhược Khê cười khổ.

      Tiểu Ngọc lúc này mới dè dặt mở miệng :

      nương, nằm bên cạnh là Vũ nương, đến đây từ mười năm trước, để thần bảo vệ hút máu.”

      ” Thần bảo vệ? Là gì?” Nguyễn nhược khê sửng sốt, trong đầu đột nhiên xuất con sói hung ác uống máu kia.

      nương biết thần bảo vệ?” Tiểu Ngọc tin nhìn nàng.

      biết có gì kỳ quái sao?” Nguyễn Nhược Khê hiểu nhìn nàng.

      ” Thế nhưng mỗi thần dân Tây Môn đều biết bí mật này, ngay cả tiểu hài tử cũng biết, sao nương lại biết chứ?” Tiểu Ngọc có chút khó hiểu.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được, suy nghĩ chút mới tùy tiện tìm lý do giải thích :

      ” Đó là bởi vì lúc ta tiến cung, bị ngã đập đầu, lúc tỉnh lại, có số việc nhớ được.”

      ” Hóa ra là như vậy.” Tiểu Ngọc hiển nhiên có hoài nghi liền tin tưởng.

      ” Ừ, vậy Tiểu Ngọc, ngươi cho ta biết chuyện thần bảo vệ có được ?”Nguyễn Nhược Khê khẩn cầu .

      ” Được, nương.” Tiểu Ngọc gật gật đầu, rồi :

      ” Nghe cha ta , đại khái là hơn hai mươi năm trước, đột nhiên có ngày, quốc sư , vương triều Tây Môn chúng ta có thần bảo vệ, bảo vệ Vương bảo vệ dân chúng, khiến chúng ta đời này qua đời khác ngày ngày hạnh phúc bình yên, thế nhưng thần bảo vệ này mỗi tháng phải uống máu xử nữ lần, mới có thể có được khả năng bảo vệ, sau đó Vương liền từ trong các gia đình lựa chọn nữ tử, sau đó liền lựa chọn Vũ gia……….”

      ” Cho nên ta chính là huyết nô.” Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được, vì sao giết nàng, hóa ra là cần dùng máu nàng cho con sói.

      nương, ra làm huyết nô để cung cấp máu cho thần bảo vệ là vô cùng vinh hạnh, nhiều người cầu còn được.” Tiểu Ngọc đột nhiên .

      ” Vinh hạnh?” Nguyễn Nhược Khê cười lạnh chút, tính mạng có, vinh hạnh để làm chi?

      nương, đúng vậy, như Vũ gia các người, vương cấp rất nhiều phong thưởng.”Đôi nắt Tiểu Ngọc lộ ra tia hâm mộ.

      Vậy hẳn là Vũ gia hi sinh nữ nhân của mình, đổi lấy vinh hoa phú quý, là đáng thương và đáng buồn.

      nương, ta lấy đồ ăn sáng cho người ăn nhé?” Tiểu Ngọc thấy mặt nàng sắc mất hứng, vội vàng sang chuyện khác.

      Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu :

      ” Được.”

      Nhìn thấy Tiểu Ngọc rời , nàng mới quay đầu nhìn sang nữ tử giường, tháng lần, trong mười năm, thanh xuân của nữ nhân xinh đẹp trở thành bộ xương khô, tiều tụy như ngày hôm nay, tâm đột nhiên co rút đau đớn.

      , nàng nhất định phải rời khỏi nơi này, nàng là Nguyễn Nhược Khê, phải Vũ Khuynh Thành, có nghĩa vụ vì vương triều, vì Vũ gia trả giá gì cả, huống chi là sinh mệnh.

      Chương 018 — Điều tra nơi ở
      Ngày ngày trôi qua, thân thể Nguyễn Nhược Khê cũng khôi phục khá tốt, nàng cũng từ miệng Tiểu ngọc biết đại khái tình trạng và nơi mình sống.

      Đây là Vương triều Tây Môn, nghe vương Tây Môn Lãnh Liệt hai mươi tuổi đăng cơ, lúc tiên hoàng băng hà, kế thừa ngôi vị hoàng đế làm việc mạnh mẽ vang dội trong năm năm ngắn ngủi khiến vương triều Tây Môn trở nên vô cùng lớn mạnh, cũng có người bởi vì có bảo vệ của thần.

      Hừ hừ nàng khỏi cười nhạt là thần bảo vệ chẳng qua là gạt người mà thôi, thông thường làm như vậy chỉ là vì che giấu, ai có thể biết đến bí mật đó, có lẽ con sói kia có bí mật gì đó nhưng nàng cũng muốn tìm hiểu lại càng muốn ở đây, nàng muốn rời .

      Còn bản thân là lục tiểu thư Vũ gia, tháng trước bị đưa vào trong cung thay cho đại tỷ Vũ gia làm huyết nô, có người nàng là người thứ ba, người thứ nhất chết hẳn là của Vũ Khuynh Thành.

      Nghĩ nghĩ lại bị hút máu sau đó khô héo mà chết, Nguyễn Nhược Khê khỏi rùng mình cái, càng thêm chắc chắn phải làm việc nàng cần phải dò xét nơi này, bất cứ khi nào cũng có thể rời , nghĩ vậy nên :

      ”Tiểu Ngọc chúng ta ra ngoài dạo chút .”

      “Vâng nương.” Tiểu Ngọc cẩn thận nâng nàng dậy ra cửa.

      nương khỏe ?”

      “Vũ nương khỏe ?”

      Gặp mấy thái giám và cung nữ thấy họ cung kính hành lễ với nàng.

      “Các nàng làm sao vậy? Vì sao hành lễ với ta?” Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi Tiểu Ngọc, thân phận nàng chẳng qua cũng chỉ là nô lệ, cần các nàng coi là cao quý.

      ”Ha hả.” Tiểu Ngọc đột nhiên nở nụ cười giọng mang theo đắc ý tự hào :

      nương người biết các nàng đây là dám đắc tội cũng là cảm ơn người, người khiến vương xử tử ma ma tác oai tác quái kia, chúng ta biết có bao nhiêu hưng phấn, bình thường ma ma kia luôn khi dễ bọn ta, bọn ta cũng dám lời nào, người vì chúng ta ra tất cả, cho nên trong lòng mọi người bội phục lại càng ước ao có thể thay ta hầu hạ nương.”

      ” Vậy sao.” Nguyễn Nhược Khê cười nhạt chẳng qua nàng vì bản thân mà thôi nghĩ tới có thu hoạch ngoài ý muốn.

      dạo thong thả đột nhiên phát phía trước xa có nơi hoa tươi khoe sắc, mấy nữ tử đẹp đẽ quý phái ngồi ở trong chòi nghỉ mát vừa muốn cất bước qua lại bị Tiểu Ngọc kéo.

      nương đó là ngự hoa viên, bên trong là phi tử của Vương, người thể .”

      Hóa ra vậy, chúng ta nới nơi khác”. Nguyễn Nhược Khê dừng chân nàng ngu ngốc đến nỗi tự tìm phiền toái, ngự hoa viên mà thôi, có cái gì khác hoa đại đâu, các nàng ta chưa được nhìn nhìn .

      “Vâng” Tiểu Ngọc thở phào nhõm, nương thực rất hiểu biết, nàng ta còn sợ làm nàng mất hứng.

      Liên tiếp mấy ngày nàng mang theo Tiểu Ngọc cố ý ra ngoài ‘ tản bộ ’ thế nhưng hề tiến triển được chút nào, hoàng cung rất lớn khác gì mê cung ai dẫn đường nàng hoàn toàn có khả năng ra ngoài.

      Nằm thở dài nàng cũng chỉ có thể từ từ nghĩ cách, xem ra trong thời gian ngắn ra được, thế nhưng nàng ngờ việc có chút thay đổi ngoài ý muốn. Lại có thể có người xông vào hoàng cung mang nàng chạy trốn.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :