1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 129 — thể giải chú
      Thân thể Tây Môn Ngọc cứng đờ, buông tay của nàng ra.

      “Tây Môn Ngọc, cám ơn ngươi, nhưng mà ngươi nhanh , đừng để cho người khác phát ra ngươi.”Nguyễn Nhược Khê thúc giục.

      “Nhưng nàng sao?”Tây Môn Ngọc có chút lo lắng.

      “Ta tốt lắm, tuy sủng hạnh Tiểu Ngọc, nhưng đối với ta vẫn tốt lắm, muốn ta làm Vương Hậu, nữ nhân có thể làm được Vương Hậu còn có đòi hỏi gì nữa chứ.”Nguyễn Nhược Khê cố ý cách thoải mái.

      “Khuynh Thành, nếu có ngày, nàng muốn rời , hãy cho ta biết, ta nhất định bất chấp tánh mạng của mình mang nàng rời , biết ? Còn bây giờ ta tôn trọng lựa chọn của nàng.”Tây Môn Ngọc cầm lấy hai tay của nàng.

      “Ta biết.”Nguyễn Nhược Khê thực thực cảm động, rút tay ra chủ động ôm cái.

      “Khuynh Thành.”Tây Môn Ngọc nhàng ôm chặt lấy nàng.

      Nguyễn Nhược Khê lần này có giãy dụa, tùy ý ôm chặt mình, tình ý như vậy thế gian này khó có được, nhưng trong lòng lại nhớ tới những lời mà Tây Môn Lãnh Liệt qua. Tây Môn Ngọc muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ám sát , nam nhân như vậy có thể sao?

      Ngoài phòng, Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt híp lại, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, nhìn vào trong phòng, nàng bị Tây Môn Ngọc gắt gao ôm chặt vào trong lòng ngực, đáy mắt lửa giận bừng bừng……………..

      “Khuynh Thành, bảo trọng.” lâu Tây Môn Ngọc mới buông nàng ra,lưu luyến rời.

      “Ngươi cũng vậy, bảo trọng.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nhìn rời khỏi gian phòng, khoé môi lộ ra nụ cười , mặc kệ là dạng người gì? Nhưng người nam nhân lòng dạ, chỉ duy nhất nữ nhân, vậy nhất định phải là nam nhân xấu, huống chi nam nhân nào chẳng hướng tới quyền lợi và địa vị, muốn almf hoàng đế cũng có gì sai cả.

      Nhìn thấy Tây Môn Ngọc mình rời , Tây Môn Lãnh Liệt mới thoáng có chút vui mừng, Nhược Khê, Nhược Khê của , trong lòng vẫn , như vậy là đủ rồi, những việc làm hết thảy đều đáng giá.

      Lăng Tiêu rồi, Tây Môn Ngọc rồi, Nguyễn Nhược Khê người ngồi lại trong căn phòng lạnh lẽo, yên lặng, nàng biết đêm nay lại tới, đau lòng đến chết lặng.

      Ngày hôm sau.

      “Nương nương, quốc sư đến đây.”Thu Diệp tiến vào bẩm báo.

      Phượng Minh đến đây, Nguyễn Nhược Khê lập tức phân phó :

      “Mời vào .”

      “Dạ, nương nương.”Thu Diệp lập tức lui ra ngoài.

      Rất nhanh Phượng Pinh bước vào.Vừa muốn chắp tay hành lễ, bị nàng ngăn lại:

      “Miễn, ta rồi chúng ta là bằng hữu.”

      thoải mái cười, sau đó mới nhìn nàng:

      “Nhược Khê, ngươi có khoẻ hay ?”

      khoẻ.”Nguyễn Nhược Khê thực thành trả lới , phu quân nàng dành tình cảm cho người khác sao nàng có thể khỏe được

      “Nhược Khê, nghĩ thoáng chút, tốt hơn.”Phượng Minh kỳ rất muốn chân tướng cho nàng biết, cũng biết với trí thông minh của nàng, nàng nhất định có thể hiểu được, tại nàng lại bị những việc trước mắt che lại, nhưng thể , Vương hao phí tâm tư biết bao mới tìm được kế sách này, thể phá hư được.

      “Phượng Minh, ngươi đến tìm ta có việc gì sao?”Nguyễn Nhược Khê mở miệng hỏi, muốn về chuyện của mình.

      “Đúng có việc.”Phượng Minh gật đầu.

      “Nhược Nhê, vài ngày nữa tới đêm trăng tròn rồi, tại ngươi vẫn có thể vì Vương giả trừ lời nguyền sao?” hỏi nàng cách thực tiếp.

      Nguyễn Nhược Khê có chút bất động, đúng vậy, nàng dường như quên mất vấn đề này rồi, khoé môi giơ lên nụ cười khổ sở:

      “Có thể.” giải trừ lời nguyền, bản thân mình cũng có thể rời khỏi nơi này, nhìn thấy, tim cũng đau đớn thế này.

      “Được, nhưng mà Nhược Khê, ta muốn nhắc nhở ngươi, tại trong lòng của ngươi vẫn còn oán giận Vương đúng ? Ngươi có biết giải trừ lời nguyền cần phải toàn tâm toàn ý , nếu có chút tạp niệm nào đó, cũng thể thành công.”Sắc mặt Phượng Minh nghiêm túc nhắc nhở.

      Nguyễn Nhược Khê lại rùng mình, nàng trách sao? Đương nhiên, nàng giận, điểm ấy nàng thể lừa chính mình.

      “Nhược Khê, trong lòng ngươi vẫn oán trách Vương đúng ?”Phượng Minh dựa vào biểu tình của nàng mà nhận ra.

      “Đúng, ta oán .”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, có nữ nhân nào có thể oán trách.

      “Vậy ngươi có biện pháp giải trừ lời nguyền cho rồi, chỉ có đợi cho đến khi nào trong lòng của ngươi bình tĩnh lại, vào lúc ngươi lòng dạ , lúc đó mới có thể.”Phượng Minh trả lời.

      “Vậy ý của ngươi muốn là, tại ta thể thay giải trừ lời nguyền phải ?”Tư vị trong lòng Nguyễn Nhược Khê lẫn lộn, càng thất vọng nhiều hơn nữa.

      “Đúng.”Phượng Minh gật đầu, hôm nay chính là cố ý đến cho nàng biết việc này.

      “Vậy ta phải làm sao bây giờ?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên biết chính mình nên làm cái gì? Nếu thể thay giải trừ lời nguyền, chẳng lẽ nàng phải chịu đựng cuộc sống như thế này mãi sao? , nàng muốn, nếu cứ như thế này, nàng chỉ sợ cả đời này cũng thể lòng dạ , vậy chẳng phải cả đời nàng đều phải sống trong nhà giam hoàng cung này sao.

      “Nhược Khê, những lời này ngươi nên hỏi chính mình .”Phượng Minh .

      “Ta biết, để cho ta tự mình suy ngẫm lại.”Nguyễn Nhược Khê lắc đầu, vẻ mặt mê mang cùng bất lực.

      “Nhược Khê, có số việc, ta có biện pháp trợ giúp ngươi, nếu ngươi có việc gì cứ đến tìm ta, ta nhất định hết sức vì ngươi mà làm.”Phượng Minh , biết nên an ủi nàng như thế nào.

      “Cám ơn ngươi, Phượng Minh, ta làm vậy.”Nguyễn Nhược Khê thiệt tình cảm ơn.

      “Vậy ta cáo từ trước.”Phượng Minh đứng dậy.

      “Được, ta tiễn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy, cất bước ra khỏi Tử Uyển.

      Vừa lúc muốn quay lại phòng, chợt nghe cách đó xa có hai cung nữ chuyện vọng lại.

      “Tiểu Mai, ngươi gấp như vậy làm gì chứ?”

      “Ta ngự thiện phòng lấy đồ ăn sáng, Vương cùng Ngọc phi nương nương chờ.”

      “Vương lại đến chỗ của Ngọc phi nữa sao?”

      “Đúng vậy, Vương sủng ái Ngọc phi.”

      “Nếu ngày nào đó chúng ta tốt số hay rồi, nhưng mà Tiểu Mai à, ngươi phải cố gắng nha, Ngọc phi phải cũng bắt đầu từ nô tì từng theo Vũ nương nương hay sao?”

      “Chớ bậy, giọng chút, những lời như vậy phải bị rơi đầu đó?”

      “Ở đây có kẻ khác mà, , ta cũng đồng tình với Vũ nương nương, tại cư nhiên so với chính nô tì của mình cũng bằng, cũng bi ai.”

      “Chớ bừa, tai vách mạch rừng, việc này phải là việc mà chúng ta nên nghị luận. Được rồi, với ngươi nữa, ta có việc phải làm.”

      “Được, ta cũng làm việc.”

      Các cung nữ tản ra, khoé môi Nguyễn Nhược Khê lộ ra nụ cười châm chọc, khi nào nàng cần đến người khác đồng tình với mình.

      “Nương nương, hóa ra ngươi ở trong này.”Thu Diệp vừa thở hồng hộc vừa , giọng ràng có phần nhõm.

      “Có việc gì sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại.

      có, nô tì vì thấy nương nương, nên sợ...........”Thu Diệp lập tức dừng miệng lại, nàng như thế nào lại cẩn thận ra, lập tức lại:

      “Nô tì mang điểm tâm cho nương nương, để cho nương nương nếm thử chút.”

      “Vậy thôi.”Nguyễn Nhược Khê nhìn xem nàng liếc mắt, nàng ràng lo lắng cho mình, muốn rời, nhưng muốn vạch trần nàng, bởi vì mình vì luẩn quẩn mà tìm chết.

      “Dạ.”Thu Diệp đỡ nàng, trộm nhìn xem sắc mặt của nương nương, dường như hết thảy đều bình thường, cũng an tâm.

      “Thu Diệp, gần nhất trong cung nghị luận cái gì?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nhớ tới lời của Tây Môn Ngọc.

      “Nghị luận cái gì?”Thu Diệp im lặng chút, lập tức lắc đầu :

      “Nô tì có nghe được.”

      “Phải ? Nhưng ta nghe được.”Nguyễn Nhược Khê biết nàng muốn cho mình biết.

      “Nương nương, người cần nghe các nàng bậy.”Sắc mặt Thu Diệp ràng khẩn trương .

      “Là bậy hay sao?”Kỳ nàng hoàn toàn biết các nàng cái gì? Chỉ là muốn nghe từ miệng Thu Diệp.

      “Đương nhiên là bậy, cái gì nương nương thất sủng? Sớm muộn gì cũng bị nhốt vào lãnh cung? Đều là những người ghen tị cười nỗi đau của người khác, nô tì cũng tin, Tiểu Ngọc có thể được sủng được bao lâu nữa?”Vẻ mặt Thu Diệp tức giận, hồn nhiên có phát mình trong lúc vô ý đều ra hết.

      “Cũng đừng bậy nữa, Thu Diệp, thôi.”Nguyễn Nhược Khê ảm đạm cười chút, người khác như thế nào nàng có biện pháp quản, hoàng cung vốn là nơi thị phi bất minh đầy rẫy, mà mình lại là diễn viên chính trong lời đồn.

      “Dạ.”Thu Diệp ra rất bội phục nương nương có thể lạnh nhạt như vậy.

      người đứng ở trước cửa sổ, Nguyễn Nhược Khê nghĩ lại từng việc từng việc xảy ra trong mấy tháng qua của nàng và , từ chán ghét lúc trước, cho đến nhau tại, từng bước cho đến ngày hôm nay, nàng biết vấn đề xuất phát từ đâu, hay đời này căn bản lòng, tình chân thành lòng dạ.

      Tây Môn Lãnh Liệt vào phòng liền thấy nàng yên lặng đứng ở trước cửa sổ, thậm chí đều có nghe được tiếng mở cửa, từ phía sau nhàng ôm lấy nàng.

      suy nghĩ cái gì? Nhập tâm như vậy.”

      Thân thể Nguyễn Nhược Khê cứng đờ, đến đây, vì sao tại nàng nằm trong vòng tay của cảm giác còn ấm áp mà là lạnh như băng, xoay người lại, lưu lại dấu vết nào trừ trong lòng ngực giãy dụa thoát ra.

      có nghĩ gì hết.”Ngữ khí đều nhàn nhạt tia cảm tình.

      Chương 130 — Rời khỏi hoàng cung
      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn ra lạnh lùng cự tuyệt của nàng, vẫn ôm nàng vào trong lòng ngực như trước. Nàng có biết cố chịu đựng bao lâu ? Nhớ nàng biết bao nhiêu? Rất muốn ôm nàng ?

      “Sao ngươi lại tới đây?”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa thoát hỏi.

      “Muốn ở cùng nàng, cho nên đến.”Tây Môn Lãnh Liệt theo lẽ thường mà , muốn đến nơi này cũng cần phải có lý do sao?

      “Ta tốt lắm, quốc quan trọng hơn, nếu chàng có việc phải làm nhanh chóng giải quyết .”Lời lẽ của Nguyễn Nhược Khê mang theo cự tuyệt thẳng thừng.

      có việc gì, ta cố tình đến tìm nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt vẫn buông nàng ra, lời cũng ràng .

      “Ta chơi cờ cùng chàng nha.”Nguyễn Nhược Khê trả lời, như vậy ít nhất xấu hổ khi ở chung với .

      cần, ta muốn nàng theo giúp ta.”Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nồng đậm quyến rũ, tay cũng gắt gao ôm chặt eo của nàng, bước về phía giường đến.

      Ôm nàng đặt lên giường, bàn tay tiến vào vạt áo của nàng.

      “Chờ chút.”Nguyễn Nhược Khê bối rối la lên, lấy tay gắt gao nắm chặt vạt áo của mình lại.

      “Làm sao vậy? Nhược Khê.”Đối với từ chối của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt ràng cảm thấy bị thương.

      “Ta…………”Nguyễn Nhược Khê biết nên cái gì? Nhìn ánh mắt bị thương của , nàng biết vì so lại cự tuyệt . Nhưng nghĩ đến cùng Tiểu Ngọc từng làm cái việc thân mật này, trong lòng nàng liền kịch liệt từ chối, từ chối cùng thân thể của tiếp xúc thân mật.

      “Nhược Khê, cần cự tuyệt ta được ?”Tây Môn Lãnh Liệt xong, liền hôn lên môi nàng.

      Nguyễn Nhược Khê vẫn nhúc nhích tùy ý hôn mình, nàng muốn cự tuyệt, nhưng trong lòng lại thể thừa nhận , ở cùng chỗ với , nàng cảm thấy tủi, nước mắt nhịn được chảy xuống.

      “Nhược Khê, đừng khóc, ta nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt cuối xuống lau nước mắt mặt nàng, giọng ôn nhu.

      Nước mắt của Nguyễn Nhược Khê chảy xuống càng ngày càng nhiều, nhắm mắt lại, tùy vận động người, nàng chút cảm giác nào. thể khống chế được những hình ảnh ân ái cùng người khác giường cứ lên trong đầu nàng, tay gắt gao nắm chặt sàn giường bên dưới, nàng cảm thấy đau đớn, căm hận bản thân bất lực như vậy.

      “Nhược Khê, Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt nhịn được rên rỉ gọi tên nàng.

      Nguyễn Nhược Khê lập tức mở to mắt nhìn , mê hoặc, rốt cục có nàng hay là đây? Vì sao lại làm như thế với Tiểu Ngọc? vì sao lại có những biểu như thế?

      “Nhược Khê……” tiếng gầm , Tây Môn Lãnh Liệt phóng thích chính mình, chậm rãi ghé vào người của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê lại tâm phiền ý loạn(bực dọc), nàng rất muốn lập tức đẩy ra, rồi lại muốn ôm , đối với lại vừa hận.

      Nằm ở giường, Tây Môn Lãnh Liệt rất muốn với nàng cái gì đó? Nhưng tưởng tượng đến ngày mai chính là đêm trăng tròn, chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi qua khoảng thời gian này rồi hãy .

      Mà nàng hoàn toàn trầm tư trong suy nghĩ của mình.

      đêm cứ như vậy trôi qua, vào lúc Nguyễn Nhược Khê thức dậy bên cạnh trống trơn.

      Nàng biết hôm nay là đêm trăng tròn, trái tim vẫn thể bình tĩnh lại, bởi vì hôm nay cũng là ngày mà phải chịu khổ, đứng dậy ra bên ngoài.

      “Rầm.”Cùng cung nữ gấp gáp, vội vàng đụng vào nhau, chén thuốc đổ úp lên người nàng.

      “Thực xin lỗi, nương nương, nô tì phải cố ý.”Cung nữ lập tức quỳ mặt đất kinh hoảng, thất thố cầu xin tha thứ, đầu còn cúi xuống sát váy của nàng.

      có việc gì, ngươi đứng lên , ai sinh bệnh?”Nguyễn Nhược Khê nâng nàng đứng dậy hỏi.

      “Cám ơn nương nương. Cám ơn nương nương.”Cung nữ cảm kích:

      “Bẩm nương nương, đây là huyết viên chuẩn bị cho nương nương.”

      Huyết nô, Nguyễn Nhược Khê hiểu được chút, đây là thuốc bổ máu cho nàng uống, lập tức phân phó:

      “Vậy nhanh chóng quay trở về nấu lại chén khác .”

      “Dạ, nô tì làm ngay.”Cung nữ lập tức lui xuống.

      Nguyễn Nhược Khê lại ngồi tảng đá bên cạnh, trước mắt lại lên hình ảnh biến thành sói, nước mắt dần dần đong đầy khoé mi.

      “Nương nương.” giọng nhàng quen thuộc vang lên đỉnh đầu nàng.

      “Tiểu Ngọc, là ngươi.”Nàng vừa nhấc đầu liền thấy Tiểu Ngọc đứng ở bên cạnh, cách xưng hô theo thói quen bật thốt lên.

      “Nương nương, ta cùng người .”Tiểu Ngọc đưa tay nâng nàng lên, mặt lên tia cao hứng, nương nương chịu gọi nàng, có phải lên nàng tha thứ mình , nhìn thấy nương nương thương tâm như vậy, lòng của nàng cũng đau đớn lắm.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê nhàng gật đầu, nàng muốn để người khác rằng nàng ghen tị. Cứ như thế yên lặng về phía trước, hai người biết nên mở miệng cái gì?

      “Nương nương……”Tiểu Ngọc rốt cục mở miệng trước.

      “Tiểu Ngọc, cần gọi ta là nương nương, bây giờ thân phận của chúng ta giống nhau, gọi ta Nhược Khê là được rồi.”Nguyễn Nhược Khê , cũng muốn cho nàng gọi mình là tỷ tỷ.

      “Nương nương, ta quen rồi, hay cứ để ta gọi ngươi là nương nương .”Tiểu Ngọc cũng chịu thua .

      “Tùy ý ngươi vậy.”Nguyễn Nhược Khê nghĩ dây dưa mãi vấn đề này nữa.

      “Nương nương, ngươi ghét Tiểu Ngọc, hận Tiểu Ngọc sao?”Rốt cục nàng nhịn được mở miệng hỏi.

      “Tiểu Ngọc, ngươi thực muốn nghe ta sao?”Nguyễn Nhược Khê dừng lại cước bộ, nhìn nàng hỏi.

      “Dạ, Tiểu Ngọc muốn nghe lời thực.”Nàng gật gật đầu.

      “Nếu trách, hận, đó là giả dối. Nhưng ta biết phải ngươi sai, có nữ nhân nào muốn gả cho Vương chứ, nữ nhân nào muốn vinh hoa phú quý chứ, muốn sai, phải ta sai, là ta suy nghĩ quá đơn giản, quá ngây thơ, tin người thôi. là Vương, làm sao có thể lòng dạ duy nhất người nữ tử chứ.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt .

      “Nương nương, Vương vẫn thích người nhất.”Thấy dáng vẻ đau lòng như thế của nàng, Tiểu Ngọc nhanh chóng .

      “Mấy chuyện này quan trọng.”Bởi vì cái nàng muốn phải là thích, mà là tình duy nhất.

      Tiểu Ngọc nhìn nàng, biết nên cái gì?

      “Tiểu Ngọc, ngươi Vương sao?”Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng. Nàng rất muốn biết xem của vấn đề này là như thế nào, hay Tiểu Ngọc chỉ vì vinh hoa phú quý.

      “Ta…………”Tiểu Ngọc biết nên trả lời như thế nào. Nếu trước kia Vương cùng mình chỉ là cuộc giao dịch, như vậy bây giờ là thế nào? Nàng nghĩ nàng Vương rồi, có người nào lại Vương hết. Trước kia là bởi vì dám, cũng xứng, tại chỉ sợ nàng thân bất do kỷ.

      cần , ta biết, Tiểu Ngọc, ta mệt rồi, ta về trước.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy, mình thực ngốc, nữ nhân có người nào lại thích Vương, có quyền thế, địa vị, thân phận.

      Buổi tối.

      Nguyễn Nhược Khê đứng ở trong viện, nhìn lên bầu trời, ánh trăng từ từ nhô lên cao.

      “Nương nương, bữa tối người cũng chưa dùng, nô tì chuẩn bị ít điểm tâm cho người, người nếm thử chút .”Thu Diệp bưng điểm tâm vào.

      “Để đó , ta đói, khi nào đói ta ăn.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt phân phó.

      “Hú…………” tiếng sói tru thống khổ truyền đến từ cung điện cách đó xa.

      Nguyễn Nhược Khê nhắm mắt, tay nắm chặt lại, nàng biết giờ phút này Tây Môn Lãnh Liệt chịu đựng đau đớn, khổ sở. Nàng biết bản thân , nhưng tại phản bội nàng, mà nàng vẫn như thế.

      “Ngươi vì ai mà chịu đau đớn, khổ sở như thế?” thanh nghiệt đột nhiên từ phía sau vang lên.

      “Lăng Tiêu, ngươi đến đây làm gì?”Nguyễn Nhược Khê đầu cũng chưa quay lại, liền hỏi.

      “Đương nhiên là đến tìm ngươi, bằng ngươi cho là vì cái gì?”Lăng Tiêu nghênh ngang ngồi xuống ghế ở bên cạnh, cầm lấy chén trà uống.

      “Ngươi sợ bị người khác phát ư.”Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại, liền thấy Thu Diệp té xỉu, nằm mặt đất.

      “Yên tâm, nàng có việc gì đâu.”Lăng Tiêu nhìn nàng liếc mắt .

      “Ta sợ bị ai phát , chẳng qua bị người khác phát cũng rất phiền phức cho nên ta cố tình đến vào đêm nay, Tây Môn Lãnh Liệt xuất ở trong này.”

      “Ngươi suy nghĩ là chu đáo.”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng, trào phúng . Sau đó trở về phòng, lấy ra thần thoại công chúa, ném cho :

      “Trả ngươi, ta múa, ngươi nên tìm cao nhân khác .”

      “Thực múa sao?”Ánh mắt Lăng Tiêu híp lại, vẻ mặt đó, giọng đó ràng hoài nghi.

      .”Nguyễn Nhược Khê thực khẳng định, lắc lắc đầu.

      “Ta làm khiến ngươi học, cùng ta.”Lăng Tiêu xong, liền ôm lấy nàng, bay lên nóc nhà.

      “Ngươi làm gì? Mau thả ta xuống dưới.”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa.

      “Câm miệng, dù sao cũng bỏ ngươi tìm người mới, ngươi nên đến Tiêu Diêu Cung , khi nào ngươi múa vũ khúc này, ta cho ngươi tự do, ngươi tự mình suy nghĩ ?”Lăng Tiêu vừa mang nàng bay , vừa .

      “Lăng Tiêu, ngươi bệnh hả. Ta , ta múa, ngươi vì sao còn muốn ta múa?”Nguyễn Nhược Khê tức giận quát.

      “Ta thích, ta nguyện ý.”Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn nàng tà mị nháy mắt cái.

      “Ngươi…………”Nguyễn Nhược Khê trừng mắt nhìn , biết thể cùng lý lẽ được.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 131 — Tổn thương thực chi bằng rời xa
      Nhìn mình càng ngày càng xa khỏi hoàng cung, Nguyễn Nhược Khê hề đau buồn, bi thương, ngược lại còn có cảm giác giải thoát, rời khỏi nơi này, rời khỏi , dường như thống khổ như trong tưởng tượng, dường như cảm thấy trái tim cũng thả lỏng ra.

      “Nguyễn Nhược Khê, Vũ Khuynh Thành, cuối cùng tên ngươi là gì đây?”Lăng Tiêu vừa bay, vừa hỏi, còn nhớ lần đầu tiên, nàng tự tên nàng là Nguyễn Nhược Khê.

      “Nguyễn Nhược Khê.”Nàng trả lời hề do dự.

      “Được, Nhược Khê, tồi.”Lăng Tiêu gật đầu, tên nàng là gì quan trọng? Chỉ cần là nàng được rồi.

      Nguyễn Nhược Khê để ý đến việc khen ngợi tên mình.

      “Đến rồi.”Lăng Tiêu ôm nàng dừng mặt đất.

      Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới phát , mình lại đến cung Tiêu Dao, là lần thứ ba nàng đến đây, mỗi lần đều là ép đến.

      “Cung chủ.”Thuộc hạ và nô tỳ bên trong thấy đều vội vàng hành lễ, đối với Nguyễn Nhược Khê trong ngực có chút kì quái.

      “Ừm.”Lăng Tiêu gật đầu trực tiếp kéo nàng về phòng.

      Vừa đến phòng, Nguyễn Nhược Khê liền thấy giường đặt bộ đồ đỏ thẫm, giống như áo cưới của công chúa trong chuyện cổ tích vậy.

      “Đẹp ? Mặc , ta vô cùng mong đợi nàng nhảy huyền thoại công chúa đấy.”Lăng Tiêu cầm giá y (áo cưới) đưa đến trước mặt nàng.

      “Ta rồi, ta biết nhảy, chờ ta biết, ta nhảy cho ngươi xem.”Nguyễn Nhược Khê trả lời.

      biết nhảy?”Lăng Tiêu bỗng giữ lấy cằm nàng, đôi mắt sáng híp lại :

      “Nàng nghĩ rằng ta ở trong cung, biết mọi chuyện xảy ra trong cung sao? Điệu múa đó, nàng sớm nhảy rồi, mà lại còn nhảy cho Tây Môn Lãnh Liệt xem, phải sao?”

      “Ta muốn nhảy, ta muốn nghỉ ngơi.”Với những điều biết, Nguyễn Nhược Khê hề kỳ quái, nếu biết, mình cũng cần che giấu nữa, nhưng nàng muốn nhảy, nàng chỉ muốn ngủ.

      được.”Lăng Tiêu giữ chặt nàng lại, thần thoại công chúa, đợi rất lâu rồi, vội vã để nhìn hình ảnh đẹp đẽ đó.

      “Lăng Tiêu, múa là loại tâm tình, loại hòa hợp, bây giờ ta muốn nhảy, nếu như ngươi ép ta nhảy, vậy điệu nhảy ra cũng chỉ để ứng phó, khiến ngươi cực kỳ thất vọng.”Nguyễn Nhược Khê nhìn lạnh lùng .

      Lăng Tiêu chăm chú nhìn nàng, nàng rất có đạo lý, nhìn ánh mắt của nàng cũng có vẻ mỏi mệt, buông tay nàng ra :

      “Được rồi, vậy nàng nghỉ ngơi , tối mai nhảy, hy vọng nàng làm ta thất vọng.”

      “Vậy ngươi ra ngoài, ta ngủ đây.”Nguyễn Nhược Khê ngã xuống giường, nàng quá mệt mỏi, người mệt mỏi, lòng mệt mỏi.

      Sáng ngày thứ hai.

      Thu Diệp dần tỉnh lại trong mê man, nghĩ đến mình bỗng ngất xỉu, thoáng cái đứng dậy, chạy ra ngoài.

      “Nương nương, nương nương.”Nàng xông vào phòng, trong phòng bóng người, vội vàng tìm khắp Tử Uyển này, cũng tìm thấy bóng dáng nương nương.

      Mặt liền biến sắc, vội chạy ra ngoài, ngự hoa viên, tìm khắp trong ngoài hoàng cung mấy lần.

      “Có nhìn thấy nương nương nhà ta ?”Nàng thấy người đến lại hỏi.

      .”Tất cả mọi người lắc đầu.

      Thu Diệp thầm kêu tiếng tốt, nhất định nương nương xảy ra chuyện rồi, dám trì hoãn nữa, chạy thẳng đường đến ngự thư phòng.

      “Công công, vương có ở đây ?”Vừa đến cửa, liền vội vã hỏi.

      Thu Diệp, có chuyện gì mà gấp như thế?”Tiểu Lý Tử thấy nàng đầu đầy mồ hôi, kỳ quái hỏi.

      “Công công, nương nương biến mất rồi.”Thu Diệp gần như sắp khóc.

      “Cái gì, nương nương biến mất?”Sắc mặt Tiểu Lý tử cả kinh, vội vàng vào:

      “Ta bẩm báo với vương.”

      Đẩy cửa ngự thư phòng ra, nhìn thấy sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt tốt ngồi ở chỗ kia tựa hồ như nhắm mắt dưỡng thần, biết, sau trăng tròn mỗi tháng, vương như vậy, bình thường nhất định làm phiền, nhưng chuyện bây giờ thể coi thường.

      “Vương, tốt rồi, nương nương biến mất.”

      “Nương nương biến mất?”Tây Môn Lãnh Liệt bỗng mở to mắt,

      “Nương nương nào?”

      “Vũ nương nương biến mất.”Tiểu Lý Tử trả lời.

      “Cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức cái đứng dậy, sắc mặt thoáng cái trầm xuống,

      ”Sao lại biến mất?”

      “Nô tài biết, Thu Diệp ở ngoài, để nô tài cho nàng vào.”Tiểu Lý tử xong, ra cửa vẫy tay.

      Thu Diệp vội vàng vào, quỳ mặt đất :

      ”Nô tỳ tham kiến vương.”

      , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao nương nương lại biến mất?”

      Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trầm, nhưng trong lòng có suy đoán.

      “Bẩm vương.”Thu Diệp bị dọa khẽ run rẩy, vội vàng quanh co:

      “Nô tỳ cũng biết, đêm qua, nô tỳ và nương nương, cùng ngắm trăng ở chỗ, bỗng ngất , chờ sáng nay khi nô tỳ…tỉnh lại, nương nương thấy tăm hơi đâu nữa.”Thân thể nhịn được run rẩy, vương có thể trách tội nàng hay ?

      Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra tia sáng lạnh, Lăng Tiêu, ngoài ra, còn ai có thể đem người lặng lẽ phát ra hơi thở như thế rời khỏi hoàng cung, chỉ là có phần quá coi thường mình.

      “Tiểu Lý Tử, mời quốc sư đến gặp ta.” lập tức dặn dò .

      “Vâng, vương.”Tiểu Lý tử vội vàng tuyên chỉ.

      “Ngươi cũng lui xuống.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn về phía Thu Diệp quỳ gối ở bên dặn dò ,

      Vâng, cám ơn vương, nô tỳ cáo lui.”Thu Diệp vội vàng lui ra ngoài, thầm thở phào nhõm.

      Rất nhanh, Phượng Minh vội đến.

      “Thần tham kiến vương.” chắp tay hành lễ .

      “Đứng lên , Nhược Khê bị Lăng Tiêu đưa rồi.”Tây Môn Lãnh Liệt thẳng.

      “Thần đoán được. Ý vương là gì? Để thần đòi người sao?”Phượng Minh phỏng đoán .

      , Lăng Tiêu toàn tâm toàn ý muốn để Nhược Khê nhảy thần thoại công chúa cho , nếu như hài lòng, nhất định từ bỏ ý đồ, mà chúng ta lại có chứng cớ chứng minh đưa Nhược Khê , cũng có thể thừa nhận hoặc giấu đem Nhược Khê , cho nên, ta muốn ngươi phái người vào bảo vệ nàng, chờ thêm vài ngày, tự ta đòi người, ta cũng tin, Lăng Tiêu dám làm gì.”Tây Môn Lãnh Liệt dặn dò .

      “Được, thần nhất định làm tốt.”Phượng Minh gật đầu, lại nhìn thở dài:

      “Vương, người muốn giữ Nhược Khê lại bên cạnh, nhưng mà, người nhìn , nàng hạnh phúc, nàng rất đau khổ, thậm chí, nàng còn có thể hận người, có lẽ có ngày, nàng có lẽ chọn cách rời khỏi người, đây là thứ người muốn sao?”

      , nàng rời khỏi ta, ta để nàng ấy rời khỏi ta.”Nghĩ đến nàng bỏ , Tây Môn Lãnh Liệt có chút kích động.

      “Có thể hay ? Vương còn hơn thần, vương, thần chỉ khuyên người, đừng làm chuyện tổn thương người khác mà tổn hại đến mình, đóng kịch hàng ngày, chẳng lẽ nhìn thấy Nhược Khê khổ sở, chẳng lẽ người đau lòng với kết quả như thế sao, đây là người muốn sao?”Phượng Minh lại khuyên nhủ.

      “Đúng, đó phải ta muốn, nhưng ta có thể làm gì? Ta thể nhìn nàng vì ta mà chết, ta dám tưởng tượng đến cuộc sống có nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt thống khổ đánh quyền vào mặt bàn.

      Vương, nhưng thống khổ như thế, ở cùng chỗ lại hành hạ lẫn nhau, xa nhau tốt hơn?”Phượng Minh nhìn chăm chú hỏi.

      “Nếu là thần, thần tình nguyện giữ lại thời khắc đẹp nhất, để nàng khắc sâu trong lòng mình, nhớ lại từng cái nhăn mày từng nụ cười, từng cử động của nàng, cuộc sống như thế phải tốt sao?”

      “Ta biết.”Tây Môn Lãnh Liệt nhắm mắt lại lắc đầu, như vậy tốt sao?

      Phượng Minh thở dài bất đắc dĩ, có lẽ, đợi đến ngày nào đó Nhược Khê rời , vương mới có thể hiểu ra, biết bây giờ gì cũng được, chắp tay :

      “Vương, thần cáo lui trước.”

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn về xa xăm, Nhược Khê, bỏ mình sao? ai cho đáp án này, cũng người nào biết đáp án.

      Tiêu Dao cung.

      Nguyễn Nhược Khê ngơ ngác ngồi trước bàn, mặt bàn bày điểm tâm và cơm trưa chưa hề động qua.

      Cánh cửa bỗng mở ra, sắc mặt Lăng Tiêu trầm vào, kéo nàng đến :

      “Vì sao ăn cơm?”

      muốn ăn, cho nên ăn.”Nguyễn Nhược Khê trả lời đương nhiên.

      muốn ăn? Là ngươi muốn tìm cái chết à?”Lăng Tiêu tà mị dán mắt vào nàng, chỉ là trong mắt có chút lạnh như băng, là nàng muốn nhảy thần thoại công chúa cho mình.

      “Tìm cái chết? Ngươi thấy ta giống người tìm cái chết sao? Nếu tự tìm cái chết, ta chết lâu rồi, yên tâm , ta rất sinh mệnh này của ta.”Nguyễn Nhược Khê vùng khỏi tay .

      “Vậy tốt, có ăn hay , tùy ngươi, có điều, nếu như buổi tối ngươi thể nhảy thần thoại công chúa cho tốt, tự ngươi nên biết có hậu quả gì?”Lăng Tiêu cười ác độc.

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê trợn mắt nhìn , gần như uy hiếp.

      có gì, sau đó ta ăn ngươi, cho nên, tự ngươi lo liệu .”Lăng Tiêu xong, cười ha hả, ra ngoài cửa.

      “Ngươi – – chết .”Nguyễn Nhược Khê mắng sau lưng.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 132 — Bá vương biệt cơ
      (*_*) Bá Vương Biệt Cơ ( là vở Kinh Kịch nổi tiếng) chính xác là câu chuyện có kể về Ngu cơ và Hạng Vũ: Ngu Cơ thường xuyên cùng Hạng Vũ ra chiến trận, sát cánh cùng Sở Bá vương trong suốt nhiều năm chinh chiến. Nhưng rồi lần thất bại tại Cai Hạ, Ngu Cơ lấy gươm tự vẫn để tránh làm vướng bận Hạng Vũ. Hạng Vương thấy Ngu Cơ chết, khóc thương nàng.

      “Tiểu thư, cung chủ mời người đến dùng cơm tối.” nô tỳ đến .

      “Ta ………….”Nguyễn Nhược Khê vừa định cự tuyệt, bỗng nhớ đến lời từng , đành phải sửa lời :

      thôi.”

      “Tiểu thư, mời.”Nô tỳ làm động tác mời.

      Trong phòng ăn.

      Nguyễn Nhược Khê thấy Lăng Tiêu lười biếng ngồi ở đó, đồ ăn bàn phong phú, tuyệt đối kém hơn trong hoàng cung, khỏi cảm thán trong lòng, là thoải mái, biết hưởng thụ, Tây Môn Lãnh Liệt còn có chuyện vất vả vì nước, lại chỉ hưởng lạc ngày ngày, có lẽ thiên hạ hoàn toàn có công bằng đáng .

      “Bảo bối, đến đây, ngồi .”Lăng Tiêu chào hỏi mập mờ.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn vị trí duy nhất bên cạnh , có chút tình nguyện ngồi vào cạnh .

      “Bảo bối, bây giờ có thèm gì ?”Lăng Tiêu lại tuyệt để ý đến thái độ lạnh lùng của nàng, trực tiếp ôm eo nàng.

      .”Nguyễn Nhược Khê tránh tay , có điều, nhìn cả bàn đồ ăn sắc vị đều đủ, đúng là nàng có chút đói bụng.

      “Biết nàng , cho nên ta sai đầu bếp làm nhiều món ăn như vậy, là muốn nàng ngon miệng.”Lăng Tiêu như sớm biết nàng như vậy, chỉ vào đồ ăn đầy bàn , rồi tự bắt đầu ăn.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới cầm lấy chiếc đũa, nàng chẳng cần phải ngược đãi mình

      Đợi nàng thoả mãn đặt đũa xuống, mới phát , Lăng Tiêu sớm ăn xong, chờ nàng.

      “Bảo bối, ăn xong rồi, có phải chúng ta nên bắt đầu ?”Lăng Tiêu giữ chặt tay của nàng, bỗng kéo nàng vào trong ngực mình.

      “Lăng Tiêu, ta vừa ăn xong, muốn nghỉ ngơi lát, chờ ta uống chén trà .”Nguyễn Nhược Khê đẩy ra, cho dù muốn nhảy, cũng phải nghỉ ngơi chút.

      “Được.”Lăng Tiêu gật đầu, chỉ cần nàng nhảy là được rồi, lập tức dặn dò nô tỳ bên :

      ”Chuẩn bị nước trà.”

      “Vâng, cung chủ.”Nô tỳ vội vàng lui xuống chuẩn bị.

      Nguyễn Nhược Khê thong thả uống trà, cố ý kéo dài thời gian, khóe môi lộ ra vẻ nụ cười đắc ý.

      “Bảo bối, nếu như nàng cố kéo dài thời gian, ta cam đoan, ta ăn nàng.”Lăng Tiêu mập mờ uy hiếp bên tai nàng, nàng cho là có cách sao?

      “Ngại quá, ngươi cơ hội đâu, ta vừa mới uống xong rồi.”Nguyễn Nhược Khê đặt chén xuống bên, xoay người rời .

      “Ngươi làm gì vậy?”Lăng Tiêu giữ chặt nàng lại.

      “Cung chủ đại nhân, tất nhiên là ta thay quần áo, ngươi để nhạc sĩ chuẩn bị .”Nguyễn Nhược Khê lườm cái.

      “Được, tốt nhất là nàng nhanh lên.”Lăng Tiêu buông nàng ra.

      Nguyễn Nhược Khê đứng trước gương đồng, rất đẹp, chỉ là phải nhảy cho người mến, sao cả, dù sao bây giờ cũng quan tâm đến mình.

      “Chuyện cũ nên nhắc lại, đời người nhiều sóng gió, dù lau trí nhớ cũng hết và hận trong lòng….”Nguyễn Nhược Khê vừa hát bài chủ đề Bá vương biệt cơ, vừa lắc lư múa ra.

      Mang theo điệu nhảy bi ai, mang theo ánh mắt bi thương, mang theo bài ca bi thương, nàng diễn dịch lại còn thê mỹ hơn câu chuyện tình của thần thoại công chúa.

      Lăng Tiêu bị chấn động, từ khắc nàng ra, ánh mắt vẫn mực dán vào nàng, nhìn mỗi động tác, từng cái xoay người của nàng…

      Tất cả ánh mắt của mọi người, đều tập trung người nàng, theo điệu múa của nàng, ngừng chuyển động.

      Bọn họ hoàn toàn bị vẻ đẹp điệu muá của nàng hấp dẫn.

      Khi tiếng ca dừng lại, khi thân thể từ từ ngã ra sau, Nguyễn Nhược Khê sớm rơi lệ đầy mặt.

      Tất cả mọi người đắm chìm trong đó, bốn phía lẳng lặng giọng , đều nhìn bóng hình màu đỏ trong đại sảnh kia.

      Nguyễn Nhược Khê ngã xuống ở đó, nàng muốn cử động, trái tim nàng đau quá, Ngu Cơ và công chúa là vì mà chết, còn nàng?

      “Bảo bối, nàng khiến ta quá rung động, quả nhiên ta nhìn lầm, ta càng ngờ, nàng lại có tiếng ca tuyệt vời đến thế.”Lăng Tiêu ôm lấy nàng, trở về ghế dựa, nhìn nàng rơi lệ đầy mặt, dịu dàng lau giúp nàng.

      “Nữ tử chết vì có phải rất ngốc ?”Nguyễn Nhược Khê bỗng nhìn hỏi.

      “Đúng, rất ngốc, có ai quan trọng hơn là tính mạng của mình cả.”Lăng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, ít nhất, còn chưa gặp được người có thể khiến từ bỏ tính mạng của mình.

      “Lăng Tiêu, ngươi có ai ?”Nguyễn Nhược Khê lại hỏi, nếu như có , nhất định như vậy.

      ? Chẳng ai đáng để ta cả.”Lăng Tiêu rồi, dán mắt vào nàng, cười mị :

      “Nếu như là nàng, ta nguyện ý thử xem.”

      Nguyễn Nhược Khê liếc cái, đúng là điên rồi, sao nàng lại hỏi vấn đề này, bỗng đứng dậy từ trong ngực :

      “Lăng Tiêu, múa ta nhảy xong rồi, ngươi có thể cho ta rồi chứ.”

      “Đưa nàng trở vê hoàng cung à?”Lăng Tiêu lấy tay chống lên người mình hỏi.

      Nguyễn Nhược Khê lại thoáng đông cứng lại, trở về hoàng cung? Nàng phải về sao? , nàng muốn về, nhưng nàng nên đâu?

      muốn về? Vậy ở lại chỗ ta .”Lăng Tiêu như nhìn thấu tâm tư nàng.

      “Ta cũng muốn sống ở chỗ của ngươi, để ta .”Nguyễn Nhược Khê nhìn cầu .

      “Để nàng , đâu?”Lăng Tiêu híp mắt hỏi.

      “Thiên hạ lớn như vậy, còn có chỗ để ta ư? Lại , ta đâu? Cần báo lại cho ngươi sao?”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng nhìn .

      như vậy, vậy sống ở đây, ta cam đoan, kém hơn hoàng cung.”Lăng Tiêu như có ý để nàng .

      “Ta chỉ muốn .” cho rằng nàng lưu luyến cuộc sống hoàng cung kia sao?

      “Nhưng ta muốn để nàng .”Lăng Tiêu nhìn nàng .

      “Lăng Tiêu, ngươi có ý gì?”Nguyễn Nhược Khê có chút giận dữ.

      có ý gì? Ngươi cũng biết đâu? Vậy ở lại Tiêu Dao cung của ta, chờ ta xem đủ thần thoại công chúa rồi, lúc nào đó thả ngươi .”Lăng Tiêu có chút vô lại .

      “Ngươi……….”Nguyễn Nhược Khê ra câu tức giận, cuối cùng nàng cũng biết cái gì gọi là người ở dưới mái hiên thể cúi đầu,

      “Ta mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.” xong, nàng xoay người rời .

      “Bảo bối, đêm nay nàng giống tân nương, có muốn làm tân nương bây giờ của ta ?”Lăng Tiêu vươn cánh tay dài, để nàng ngã vào trong lòng ngực mình.

      “Lăng Tiêu, ngươi là kẻ điên, thả ta ra.”Nguyễn Nhược Khê trợn mắt nhìn , muốn giãy dụa, lại phát bị ôm chặt.

      Nàng bây giờ, mày liễu cau lại, miệng đào hồng hồng, làm cho trong thân thể khỏi tuôn ra loại kích thích, thân bất do kỷ cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê muốn giận điên lên, ràng hôn nàng, khẽ mở to miệng, lại hung hăng cắn môi .

      “A………..”Lăng Tiêu bị đau buông nàng ra, con mắt sáng chăm chú nhìn chằm chằm nàng, mang theo tức giận mặt.

      “Là ngươi vô lễ với ta, đáng đời.”Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn chằm chằm.

      “Vô lễ với nàng?” mặt tức giận của Lăng Tiêu bỗng mang theo nụ cười ác độc, dùng đầu lưỡi liếm máu tươi khóe môi, bỗng ôm chặt người nàng vào lòng mình, hung hăng :

      “Ta đây để nàng biết chút, cái gì gọi là vô lễ?”

      “Ngươi định làm gì?”Trong lòng Nguyễn Nhược Khê có chút sợ hãi, lại có chỗ để trốn.

      “Vô lễ với nàng.”Lăng Tiêu xong, ôm lấy nàng khỏi phòng.

      “Lăng Tiêu, ngươi dám, mau buông ra.”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa.

      “Nàng xem ta có dám hay ?” đời này có chuyện mà dám làm.

      Chạm vào, ôm nàng, dùng tay cố định tay nàng lên đỉnh đầu, tay còn lại đặt lên mặt nàng :

      “Bảo bối, Tây Môn Lãnh Liệt biết quý trọng nàng, để ta thương nàng nhé.”

      Nguyễn Nhược Khê lại chỉ hung hăng nhìn , dù nàng hiểu , nhưng nàng có cảm giác, chỉ dọa mình, phải muốn lăng nhục mình.

      Nàng phản kháng, điều này làm Lăng Tiêu có chút ngoài ý muốn, buông nàng ra :

      “Bảo bối, nàng cảm thấy ta thế nào?”

      “Lăng Tiêu, tuy ngươi kiềm chế được, nhưng ta biết ngươi phải tiểu nhân, nếu như ta gặp ngươi trước, có lẽ ta ngươi lòng.”Nguyễn Nhược Khê nhìn .

      Lăng Tiêu sững sờ, ngờ nàng như vậy, cười tà độc :

      “Bây giờ cũng muộn.”

      “Muộn rồi.”Nguyễn Nhược Khê thống khổ nhắm mắt lại, chỉ là nàng lại người phản bội nàng.

      Lần nữa thấy nàng rơi lệ đầy mặt, Lăng Tiêu bỗng có chút đau lòng, cũng có chút ghen ghét với Tây Môn Lãnh Liệt, bỗng xoay người nằm xuống bên cạnh nàng:

      “Đừng phải khẳng định như vậy, có lẽ có ngày nàng ta.”

      “Vậy ngươi đợi .”Nguyễn Nhược Khê thở ra trong lòng, cuối cùng cũng buông mình ra.

      Chương 133 — Chàng ta sao?
      Đến Tiêu Dao cung năm ngày, năm ngày, mỗi tối nàng đều múa thần thoại công chúa lần cho Lăng Tiêu xem, mà mỗi lần nàng lại cảm nhận được cảm giác đau lòng.

      Năm ngày, chẳng lẽ chưa phát nàng biến mất sao? Vì sao còn chưa tìm nàng? Hay là hoàn toàn để ý mình rồi? Tình có thể thay đổi nhanh.

      Bên ngoài Tiêu Dao cung.

      Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh mang theo vài thị vệ đứng đó chờ Lăng Tiêu ra ngoài, năm ngày, cuối cùng nhịn được nữa đến tìm nàng.

      Rất nhanh cửa chính được mở ra, Lăng Tiêu thân y phục đỏ thẫm ra, ánh mắt nghiệt thách thức :

      biết lần này vương đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”

      “Ta đến đòi người.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng .

      “Người? Người nào?”Lăng Tiêu cố ý giả bộ hồ đồ.

      “Lăng Tiêu, người quang minh chính đại như chúng ta ý, ta cho ngươi thời gian năm ngày, năm ngày là đủ để xem thần thoại công chúa rất nhiều lần rồi, bây giờ, trả nàng lại cho ta.”Tây Môn Lãnh Liệt , muốn lãng phí thời gian với .

      “Ha ha.”Lăng Tiêu cười vài tiếng,

      “Được, người quang minh chính đại ý, ta có thể trả nàng lại cho ngươi, có điều, nếu như chính nàng chịu , vậy đừng trách ta.”Ở chung vài ngày, biết hình như nàng muốn trở lại hoàng cung.

      “Những việc này cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần giao nàng ra đây là được rồi.”Tây Môn Lãnh Liệt tin, nàng lại nhẫn tâm muốn về cùng mình.

      Lúc này Lăng Tiêu mới nhìn về người bên cạnh nháy mắt, để nàng ta mời Nguyễn Nhược Khê.

      “Tiểu thư, cung chủ cho mời.”Hạ nhân rất nhanh vào phòng chắp tay .

      Có chuyện gì ?”Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi.

      “Vương đến đây.”Hạ nhân trả lời.

      Cái gì? Tây Môn Lãnh Liệt đến đây, thân thể Nguyễn Nhược Khê thoáng cứng đờ ra, rốt cuộc đến, trong lòng bỗng vui mừng, rồi lại rơi xuống đáy cốc, đến đây, nhưng mình, muốn trở về với ?

      Sống ở đây, tuy thoải mái, nhưng cũng thống khổ, cần nghe tin của mỗi ngày vừa mới ra khỏi cung của ai đó?

      “Tiểu thư, xin nhanh lên, cung chủ còn chờ.”Hạ nhân thúc giục.

      thôi.”Nguyễn Nhược Khê ra ngoài cửa, dù như thế nào? Bọn họ phải đối mặt.

      Cửa chính từ từ mở ra, nàng tới, vừa vặn đối mắt với Tây Môn Lãnh Liệt.

      Sắc mặt tốt, là vì mình sao?

      Sắc mặt của nàng rất kém, là vì mình sao?

      “Thần tham kiến nương nương.”Phượng Minh ở bên vội vàng hành lễ, làm như vậy, là nhắc nhở mọi người, kể cả chính nàng, nàng có thân phận gì, nàng là vương phi.

      Phượng Minh, ngươi cần cố ý nhắc nhở ta.”Nguyễn Nhược Khê có chút tức giận, nàng sao lại ý của .

      “Nương nương, người hiểu là được rồi rồi.”Phượng Minh mang theo nụ cười mặt, tuyệt để ý tức giận mặt nàng.

      “Nhược Khê, chúng ta .”Tây Môn Lãnh Liệt trực tiếp nắm tay nàng.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , nàng muốn trở về, nhưng có cách nào cự tuyệt, vì nàng muốn rút tay từ trong tay về, cứ như vậy chậm chạp theo .

      “Chờ chút.”Lăng Tiêu sau lưng bỗng gọi nàng lại, sau đó qua nhìn vào nàng hỏi:

      “Nàng phải về hoàng cung sao? Nếu như nàng muốn, có ai dám mang nàng ?” xong, còn cố ý khiêu khích nhìn thoáng qua Tây Môn Lãnh Liệt.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , như hiểu rất , nếu như mình chữ , nhất định giữ mình lại, nàng muốn trở về, nhưng, nàng cũng muốn giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn vì mình, là vương, là kẻ giang hồ, nàng muốn làm hồng nhan gây tai hoạ, hoặc là nàng chẳng có tư cách này, chỉ có cười nhạt tiếng :

      “Ta là phi tử của , tất nhiên ta phải trở về.”

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nghe được nàng như vậy, trong lòng tia vui sướng, vì là phi tử của mình, cho nên mới trở về, mà phải vì mình nên muốn trở về.

      “Nàng khẳng định phải trở về?”Lăng Tiêu chưa từ bỏ ý định lại hỏi lần nữa. đợi Nguyễn Nhược Khê trả lời, Tây Môn Lãnh Liệt dùng giọng điệu lạnh băng .

      “Lăng Tiêu, ngươi đủ rồi đấy, tránh ra.” xong, ôm lấy Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng bay xuống chân núi, để cho nàng có cơ hội đổi ý.

      “Cáo từ.”Phượng Minh vừa chắp tay, cũng mang theo thị vệ xuống hướng chân núi.

      Nguyễn Nhược Khê tựa trong ngực , nhìn vẻ mặt u ám tái nhợt, là vì quan tâm đến mình sao?

      đường chạy băng băng xuống chân núi, Tây Môn Lãnh Liệt mới để nàng trong ngực xuống, ôm nàng chặt, hung hăng hôn môi nàng, bá đạo mang theo tức giận, nàng ràng muốn về cùng mình, phải trừng phạt nàng.

      Nguyễn Nhược Khê chịu đựng điên cuồng của , cũng điên cuồng đáp lại , nàng , rất .

      lâu, mưa to gió lớn như nụ hôn dần dần lắng xuống, toàn thân nàng vô lực, thở rồi dựa vào ngực .

      “Nhược Khê, ta nên làm thế nào để giữ nàng đây?”Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng, nàng cũng biết nỗi đau trong lòng .

      Nguyễn Nhược Khê thiếu chút nữa rơi nước mắt, là nàng nên giữ thế nào, ngẩng đầu nhìn , lần đầu tiên nghiêm túc như thế hỏi:

      Lãnh Liệt, chàng ta sao?”

      “Nhược Khê, nàng lại hoài nghi tình của ta với nàng.”Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cảm xúc bị thương, nàng lại nghi ngờ tình của mình.

      Ta nên nghi ngờ sao? Chàng cần phải thể dáng vẻ bi thương như thế, người bị tổn thương là ta? Chàng biết ?”Nguyễn Nhược Khê thống khổ hỏi lại , tình của là gì? Chỉ là chia đều thôi sao?


      “Nhược Khê, ta nàng, nhưng, nàng nên biết, ta là vương, ta có rất nhiều việc bất đắc dĩ, rất nhiều việc thân bất do kỷ.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nguyên nhân lại có cách nào ra khỏi miệng.

      “Bất đắc dĩ? Thân bất do kỷ?”Nguyễn Nhược Khê thoáng đẩy ra, tuyệt vọng mang theo cười lạnh :

      “Chàng lại tìm cớ? Nếu như là quan hệ hai nước, chàng lấy công chúa, hoặc là những nữ nhân khác ta có thể tin, là chàng thân bất do kỷ, nhưng Tiểu Ngọc là gì? Nàng có chỗ dựa, hai là có thân phận, có thể hề quan trọng, vậy chàng , chàng thân bất do kỷ thế nào?”Nàng xót xa, nếu như thẳng là mến Tiểu Ngọc, vẫn còn tốt hơn là kiếm cớ để mình chấp nhận như thế.

      Tây Môn Lãnh Liệt bị nàng hỏi đến á khẩu trả lời được, câu cũng nên lời, trong lòng , Nhược Khê, Tiểu Ngọc với người khác quan trọng, nhưng nàng ta lại có thể làm nàng thương tâm, cho nên ta phải thích nàng ta để làm nàng tổn thương, nàng có biết ?

      “Sao, còn lời nào để à?”Nguyễn Nhược Khê chịu để nước mắt rơi xuống, vì sao ràng là đúng, nhưng mình lại đau lòng như thế.

      “Nhược Khê, có đôi khi muốn nữ nhân nhất định là vì .”Tây Môn Lãnh Liệt chỉ có thể như thế

      phải , vậy ngươi cho ta biết là vì sao? Nhu cầu sao? Chẳng lẽ ta thể thỏa mãn chàng sao? Cho dù ta thể, chàng phải còn có nhiều nữ nhân như vậy sao? Vì sao nhất định là Tiểu Ngọc?”Cuối cùng Nguyễn Nhược Khê gần như gầm lên.

      Tại sao là Tiểu Ngọc? Đó là vì nàng, nàng biết ? Tây Môn Lãnh Liệt thống khổ nhìn nàng, nhưng những lời này thể ra được.

      “Nếu thể ta, vậy thả ta .”Cuối cùng nàng vẫn ra những lời này, vì nàng ôm hi vọng nữa.

      , nghĩ nàng cũng đừng nghĩ, ta thả nàng .”Tây Môn Lãnh Liệt giận dữ hét, chỉ có thể dùng tức giận để giấu bản thân.

      “Chàng rất ích kỷ, thể cho ta tình , lại muốn cầm tù ta, vì sao?”Nguyễn Nhược Khê nén nước mặt lại trong mắt.

      “Đừng hỏi ta vì sao? Ta chỉ cho nàng biết, cả đời này nàng đừng mơ tưởng rời khỏi ta.”Tây Môn Lãnh Liệt bỗng ôm nàng vào ngực, bá đạo tuyên bố , tất cả đau khổ đều để lại trong lòng.

      “Cả đời sao?”Nguyễn Nhược Khê cười lạnh, năm còn chưa đến, sao có thể cả đời, cả đời có xa lắm .

      “Nhược Khê, ta nàng, đừng rời khỏi ta.”Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt đều là sợ hãi, rất sợ nàng .

      ? Nguyễn Nhược Khê thẫn thờ dựa vào , chỉ là sao?

      Sau lưng cách đó xa bỗng truyền đến tiếng bước chân rất .

      Lúc này Tây Môn Lãnh Liệt mới buông nàng ra, biết là bọn Phượng Minh đến.

      “Vương, nương nương, xe ngựa chuẩn bị xong.”Phượng Minh đến .

      “Ừ, thôi, hồi cung.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, ôm lấy Nguyễn Nhược Khê rồi lên xe ngựa.

      Xe ngựa nhanh chóng đến hướng kinh thành.

      “Hí.”Ngựa bỗng kêu lên, xe ngựa thoáng ngừng lại, thân thể Nguyễn Nhược Khê ngã về phía trước theo quán tính….

      “Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt bảo vệ nàng sít sao, hô lớn:

      “Chuyện gì xảy ra?”

      ai trả lời , lại nghe thấy ngoài xe ngựa truyền đến tiếng binh khí.

      “Bảo vệ vương.”Phượng Minh hô lớn ở bên ngoài.

      Thích khách, lại là thích khách? Nguyễn Nhược Khê và cùng nhìn nhau.

      “Nhược Khê, nàng ngồi trong xe ngựa, được xuống.”Tây Môn Lãnh Liệt dặn dò xong, xoay người lập tức ra khỏi xe.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 133 — Chàng ta sao?
      Đến Tiêu Dao cung năm ngày, năm ngày, mỗi tối nàng đều múa thần thoại công chúa lần cho Lăng Tiêu xem, mà mỗi lần nàng lại cảm nhận được cảm giác đau lòng.

      Năm ngày, chẳng lẽ chưa phát nàng biến mất sao? Vì sao còn chưa tìm nàng? Hay là hoàn toàn để ý mình rồi? Tình có thể thay đổi nhanh.

      Bên ngoài Tiêu Dao cung.

      Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh mang theo vài thị vệ đứng đó chờ Lăng Tiêu ra ngoài, năm ngày, cuối cùng nhịn được nữa đến tìm nàng.

      Rất nhanh cửa chính được mở ra, Lăng Tiêu thân y phục đỏ thẫm ra, ánh mắt nghiệt thách thức :

      biết lần này vương đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”

      “Ta đến đòi người.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng .

      “Người? Người nào?”Lăng Tiêu cố ý giả bộ hồ đồ.

      “Lăng Tiêu, người quang minh chính đại như chúng ta ý, ta cho ngươi thời gian năm ngày, năm ngày là đủ để xem thần thoại công chúa rất nhiều lần rồi, bây giờ, trả nàng lại cho ta.”Tây Môn Lãnh Liệt , muốn lãng phí thời gian với .

      “Ha ha.”Lăng Tiêu cười vài tiếng,

      “Được, người quang minh chính đại ý, ta có thể trả nàng lại cho ngươi, có điều, nếu như chính nàng chịu , vậy đừng trách ta.”Ở chung vài ngày, biết hình như nàng muốn trở lại hoàng cung.

      “Những việc này cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần giao nàng ra đây là được rồi.”Tây Môn Lãnh Liệt tin, nàng lại nhẫn tâm muốn về cùng mình.

      Lúc này Lăng Tiêu mới nhìn về người bên cạnh nháy mắt, để nàng ta mời Nguyễn Nhược Khê.

      “Tiểu thư, cung chủ cho mời.”Hạ nhân rất nhanh vào phòng chắp tay .

      Có chuyện gì ?”Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi.

      “Vương đến đây.”Hạ nhân trả lời.

      Cái gì? Tây Môn Lãnh Liệt đến đây, thân thể Nguyễn Nhược Khê thoáng cứng đờ ra, rốt cuộc đến, trong lòng bỗng vui mừng, rồi lại rơi xuống đáy cốc, đến đây, nhưng mình, muốn trở về với ?

      Sống ở đây, tuy thoải mái, nhưng cũng thống khổ, cần nghe tin của mỗi ngày vừa mới ra khỏi cung của ai đó?

      “Tiểu thư, xin nhanh lên, cung chủ còn chờ.”Hạ nhân thúc giục.

      thôi.”Nguyễn Nhược Khê ra ngoài cửa, dù như thế nào? Bọn họ phải đối mặt.

      Cửa chính từ từ mở ra, nàng tới, vừa vặn đối mắt với Tây Môn Lãnh Liệt.

      Sắc mặt tốt, là vì mình sao?

      Sắc mặt của nàng rất kém, là vì mình sao?

      “Thần tham kiến nương nương.”Phượng Minh ở bên vội vàng hành lễ, làm như vậy, là nhắc nhở mọi người, kể cả chính nàng, nàng có thân phận gì, nàng là vương phi.

      Phượng Minh, ngươi cần cố ý nhắc nhở ta.”Nguyễn Nhược Khê có chút tức giận, nàng sao lại ý của .

      “Nương nương, người hiểu là được rồi rồi.”Phượng Minh mang theo nụ cười mặt, tuyệt để ý tức giận mặt nàng.

      “Nhược Khê, chúng ta .”Tây Môn Lãnh Liệt trực tiếp nắm tay nàng.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , nàng muốn trở về, nhưng có cách nào cự tuyệt, vì nàng muốn rút tay từ trong tay về, cứ như vậy chậm chạp theo .

      “Chờ chút.”Lăng Tiêu sau lưng bỗng gọi nàng lại, sau đó qua nhìn vào nàng hỏi:

      “Nàng phải về hoàng cung sao? Nếu như nàng muốn, có ai dám mang nàng ?” xong, còn cố ý khiêu khích nhìn thoáng qua Tây Môn Lãnh Liệt.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , như hiểu rất , nếu như mình chữ , nhất định giữ mình lại, nàng muốn trở về, nhưng, nàng cũng muốn giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn vì mình, là vương, là kẻ giang hồ, nàng muốn làm hồng nhan gây tai hoạ, hoặc là nàng chẳng có tư cách này, chỉ có cười nhạt tiếng :

      “Ta là phi tử của , tất nhiên ta phải trở về.”

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nghe được nàng như vậy, trong lòng tia vui sướng, vì là phi tử của mình, cho nên mới trở về, mà phải vì mình nên muốn trở về.

      “Nàng khẳng định phải trở về?”Lăng Tiêu chưa từ bỏ ý định lại hỏi lần nữa. đợi Nguyễn Nhược Khê trả lời, Tây Môn Lãnh Liệt dùng giọng điệu lạnh băng .

      “Lăng Tiêu, ngươi đủ rồi đấy, tránh ra.” xong, ôm lấy Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng bay xuống chân núi, để cho nàng có cơ hội đổi ý.

      “Cáo từ.”Phượng Minh vừa chắp tay, cũng mang theo thị vệ xuống hướng chân núi.

      Nguyễn Nhược Khê tựa trong ngực , nhìn vẻ mặt u ám tái nhợt, là vì quan tâm đến mình sao?

      đường chạy băng băng xuống chân núi, Tây Môn Lãnh Liệt mới để nàng trong ngực xuống, ôm nàng chặt, hung hăng hôn môi nàng, bá đạo mang theo tức giận, nàng ràng muốn về cùng mình, phải trừng phạt nàng.

      Nguyễn Nhược Khê chịu đựng điên cuồng của , cũng điên cuồng đáp lại , nàng , rất .

      lâu, mưa to gió lớn như nụ hôn dần dần lắng xuống, toàn thân nàng vô lực, thở rồi dựa vào ngực .

      “Nhược Khê, ta nên làm thế nào để giữ nàng đây?”Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng, nàng cũng biết nỗi đau trong lòng .

      Nguyễn Nhược Khê thiếu chút nữa rơi nước mắt, là nàng nên giữ thế nào, ngẩng đầu nhìn , lần đầu tiên nghiêm túc như thế hỏi:

      Lãnh Liệt, chàng ta sao?”

      “Nhược Khê, nàng lại hoài nghi tình của ta với nàng.”Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cảm xúc bị thương, nàng lại nghi ngờ tình của mình.

      Ta nên nghi ngờ sao? Chàng cần phải thể dáng vẻ bi thương như thế, người bị tổn thương là ta? Chàng biết ?”Nguyễn Nhược Khê thống khổ hỏi lại , tình của là gì? Chỉ là chia đều thôi sao?


      “Nhược Khê, ta nàng, nhưng, nàng nên biết, ta là vương, ta có rất nhiều việc bất đắc dĩ, rất nhiều việc thân bất do kỷ.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nguyên nhân lại có cách nào ra khỏi miệng.

      “Bất đắc dĩ? Thân bất do kỷ?”Nguyễn Nhược Khê thoáng đẩy ra, tuyệt vọng mang theo cười lạnh :

      “Chàng lại tìm cớ? Nếu như là quan hệ hai nước, chàng lấy công chúa, hoặc là những nữ nhân khác ta có thể tin, là chàng thân bất do kỷ, nhưng Tiểu Ngọc là gì? Nàng có chỗ dựa, hai là có thân phận, có thể hề quan trọng, vậy chàng , chàng thân bất do kỷ thế nào?”Nàng xót xa, nếu như thẳng là mến Tiểu Ngọc, vẫn còn tốt hơn là kiếm cớ để mình chấp nhận như thế.

      Tây Môn Lãnh Liệt bị nàng hỏi đến á khẩu trả lời được, câu cũng nên lời, trong lòng , Nhược Khê, Tiểu Ngọc với người khác quan trọng, nhưng nàng ta lại có thể làm nàng thương tâm, cho nên ta phải thích nàng ta để làm nàng tổn thương, nàng có biết ?

      “Sao, còn lời nào để à?”Nguyễn Nhược Khê chịu để nước mắt rơi xuống, vì sao ràng là đúng, nhưng mình lại đau lòng như thế.

      “Nhược Khê, có đôi khi muốn nữ nhân nhất định là vì .”Tây Môn Lãnh Liệt chỉ có thể như thế

      phải , vậy ngươi cho ta biết là vì sao? Nhu cầu sao? Chẳng lẽ ta thể thỏa mãn chàng sao? Cho dù ta thể, chàng phải còn có nhiều nữ nhân như vậy sao? Vì sao nhất định là Tiểu Ngọc?”Cuối cùng Nguyễn Nhược Khê gần như gầm lên.

      Tại sao là Tiểu Ngọc? Đó là vì nàng, nàng biết ? Tây Môn Lãnh Liệt thống khổ nhìn nàng, nhưng những lời này thể ra được.

      “Nếu thể ta, vậy thả ta .”Cuối cùng nàng vẫn ra những lời này, vì nàng ôm hi vọng nữa.

      , nghĩ nàng cũng đừng nghĩ, ta thả nàng .”Tây Môn Lãnh Liệt giận dữ hét, chỉ có thể dùng tức giận để giấu bản thân.

      “Chàng rất ích kỷ, thể cho ta tình , lại muốn cầm tù ta, vì sao?”Nguyễn Nhược Khê nén nước mặt lại trong mắt.

      “Đừng hỏi ta vì sao? Ta chỉ cho nàng biết, cả đời này nàng đừng mơ tưởng rời khỏi ta.”Tây Môn Lãnh Liệt bỗng ôm nàng vào ngực, bá đạo tuyên bố , tất cả đau khổ đều để lại trong lòng.

      “Cả đời sao?”Nguyễn Nhược Khê cười lạnh, năm còn chưa đến, sao có thể cả đời, cả đời có xa lắm .

      “Nhược Khê, ta nàng, đừng rời khỏi ta.”Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt đều là sợ hãi, rất sợ nàng .

      ? Nguyễn Nhược Khê thẫn thờ dựa vào , chỉ là sao?

      Sau lưng cách đó xa bỗng truyền đến tiếng bước chân rất .

      Lúc này Tây Môn Lãnh Liệt mới buông nàng ra, biết là bọn Phượng Minh đến.

      “Vương, nương nương, xe ngựa chuẩn bị xong.”Phượng Minh đến .

      “Ừ, thôi, hồi cung.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, ôm lấy Nguyễn Nhược Khê rồi lên xe ngựa.

      Xe ngựa nhanh chóng đến hướng kinh thành.

      “Hí.”Ngựa bỗng kêu lên, xe ngựa thoáng ngừng lại, thân thể Nguyễn Nhược Khê ngã về phía trước theo quán tính….

      “Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt bảo vệ nàng sít sao, hô lớn:

      “Chuyện gì xảy ra?”

      ai trả lời , lại nghe thấy ngoài xe ngựa truyền đến tiếng binh khí.

      “Bảo vệ vương.”Phượng Minh hô lớn ở bên ngoài.

      Thích khách, lại là thích khách? Nguyễn Nhược Khê và cùng nhìn nhau.

      “Nhược Khê, nàng ngồi trong xe ngựa, được xuống.”Tây Môn Lãnh Liệt dặn dò xong, xoay người lập tức ra khỏi xe.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 134 — Tranh giành ngôi vị hoàng đế
      đường, đám Hắc y nhân câu, hung hăng vây đánh Tây Môn Lãnh Liệt và bọn Phượng Minh.

      “Vương, quốc sư, hai người mang theo nương nương trước, nơi này giao cho thuộc hạ.”Nhìn Hắc y nhân ra chiêu liều mạng, thị vệ thống lĩnh vừa chiến đấu, vừa .

      “Được, các ngươi cũng lập tức rút lui, biết ?”Tây Môn Lãnh Liệt dặn dò .

      “Thuộc hạ .”Thị vệ bắt đầu bảo vệ cho bọn họ lui về sau.

      Còn muốn chạy Hắc y nhân thấy thế, nháy mắt với nhau, bỗng thay đổi sách lược, nhóm vài người bắt đầu chia ra vây đánh Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh, có điều bọn họ có cơ hội thoát thân.

      Mà lúc này, người da đen từ rừng cây bên cạnh nhanh chóng lao vào xe ngựa.“ theo ta.” đợi Nguyễn Nhược Khê kịp phản ứng, bị người này ôm nhảy lên con ngựa được chuẩn bị trước.

      “Phi……”Hắc y nhân ôm nàng vào phía trước, hung hăng dùng chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, rồi vội vã chạy .

      “Nhược Khê…….”Tây Môn Lãnh Liệt lo lắng hô sau lưng, lại thể thoát ra được, lòng cuống lên, tay ra chiêu trí mạng.

      “Rút lui……..”Hắc y nhân lui về phía sau, bỗng hô, lập tức tất cả mọi người vọt sang bên, biến mất trong rừng cây bên cạnh.

      “Đuổi theo.”Tây Môn Lãnh Liệt ra lệnh , rồi lập tức nhảy sang bên, vừa định đuổi theo, trận mưa tên liền bắn tới từ phía trước, bọn họ thể né tránh.

      Chờ tất cả đều yên ổn trở lại, mới chịu giục ngựa đuổi theo.Phượng Minh bỗng ngăn lại:

      “Vương, xa rồi, người đuổi kịp đâu, hay là chúng ta hồi cung tính toán trước, ít nhất chúng ta phải biết ai đưa nàng , phải sao?”

      Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt u ám, bây giờ chỉ có thể như vậy, vung tay lên, đám người vội chạy đến hướng hoàng cung.

      Ở nơi khác.

      “Ngươi là ai? Thả ta ra.”Nguyễn Nhược Khê ngồi lưng ngựa, giãy dụa, cảm thấy là Lăng Tiêu, ngoài ra, còn ai có thể bắt nàng ?“Khuynh Thành, đừng cử động, đợi đến nơi, ta thả nàng xuống, bây giờ, chúng ta phải nhanh rời .”Người áo đen trả lời, cũng chậm tốc độ lại.

      Nguyễn Nhược Khê sững sờ, giọng này sao lại quen tai như thế, Khuynh Thành? Chỉ có người gọi nàng như vậy.

      “Tây Môn Ngọc, là ngươi sao?”Nàng kinh ngạc hỏi, nàng tuyệt đối nghĩ là .

      “Khuynh Thành, là ta.”Tây Môn Ngọc bỗng giật khăn che mặt xuống, dịu dàng .

      “Ngươi………..”Nguyễn Nhược Khê vừa định hỏi , sao lại bắt mình , bị cắt ngang.

      “Khuynh Thành, đừng gì cả.”

      đường chạy băng băng, biết qua bao lâu, ngựa mới dừng ở nơi rất vắng vẻ, ở cửa sân sạch .

      “Khuynh Thành, đến rồi.”Tây Môn Ngọc ôm nàng xuống ngựa, hạ nhân vội vàng dắt ngựa .

      “Đây là đâu?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi.

      “Đây là ta cố ý chuẩn bị cho nàng, thôi, vào xem, có thích ?”Tây Môn Ngọc nắm tay nàng.

      “Công tử, tiểu thư.”Bên trong có hai nữ tử mang dáng vẻ nha hoàn, thấy bọn họ vào, vội vàng hành lễ.

      “Các ngươi trước .”Tây Môn Ngọc ra lệnh .

      “Dạ.”hai nha hoàn lui xuống.

      “Khuynh Thành, mệt ? Ngồi xuống nghỉ chút.”Vào phòng, Tây Môn Ngọc quan tâm dịu dàng , còn cố ý rót cho nàng chén trà.“Cám ơn.”Nguyễn Nhược Khê nhận chén trà, lúc này mới hỏi:“Tây Môn Ngọc, sao lại là ngươi?”

      “Khuynh Thành, cuối cùng ta cũng cứu được nàng ra.”Tây Môn Ngọc lại kích động ôm lấy nàng.

      Nguyễn Nhược Khê xấu hổ đẩy ra, vội vàng sang chuyện khác:“Ngươi còn chưa cho ta biết, sao ngươi lại ở đây?”

      “Khuynh Thành, vài ngày trước, nàng mất tích, ta vẫn thầm dò tìm tin tức của nàng, về sau biết nàng bị Lăng Tiêu đưa , vốn định cứu nàng, ngoài ý muốn lại thấy cứu nàng, cho nên, ta mai phục nửa đường, ta muốn cứu nàng ra, ta muốn cho nàng, cho mình cơ hội.”Đôi mắt sáng của Tây Môn Ngọc dịu dàng nhìn nàng.Nguyễn Nhược Khê nhìn , trong mắt mang theo nước mắt cảm động, nàng bỗng hâm mộ Vũ Khuynh Thành, chỉ tiếc, nàng là Nguyễn Nhược Khê.“Tây Môn Ngọc, ngươi là ngốc.”Nghẹn ngào ra những lời này, cho dù nàng là Vũ Khuynh Thành, cũng là nữ nhân của vương, còn đáng giá để lắm làm thế này ?

      “Vì nàng, ta nguyện ý.”Tây Môn Ngọc dịu dàng chăm chú nhìn nàng, trong mắt đều là thâm tình.

      Bị chằm chằm có chút mất tự nhiên, ánh mắt Nguyễn Nhược Khê thoáng trốn sang nơi khác.

      “Khuynh Thành, nơi này rất yên bình, cũng rất bí mật, nàng có thể yên tâm sống ở đây.”Tây Môn Ngọc còn thêm.

      “Ừ, cám ơn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, vừa may nàng có thể dùng khoảng thời gian này để hiểu , đến tột cùng mình nên thế nào?“Khuynh Thành, ta cần nàng cám ơn ta, ta chỉ mong nàng hạnh phúc, nàng biết ?”Đôi mắt sáng của Tây Môn Ngọc chăm chú nhìn chằm chằm nàng.

      “Ừ, ta biết.”Nguyễn Nhược Khê nhàng gật đầu, nam nhân như vậy sao có thể làm người ta cảm động, nàng dám tưởng tượng, lại muốn tranh đoạt ngôi hoàng đế với Tây Môn Lãnh Liệt, có điều thấy chuẩn bị cấm vệ quân như thế, nàng cũng nghi ngờ nữa.“ suy nghĩ gì?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng lời nào hỏi.“Ta lo lắng, nếu như Tây Môn Lãnh Liệt biết là ngươi cướp ta , có thể làm khó dễ ngươi hay ?”Nguyễn Nhược Khê lo lắng , nàng lo lắng điều này.

      “Yên tâm, có chứng cứ, ta có chết cũng nhận, nhưng, cho dù bị tìm được chứng cớ sao? Cùng lắm chết thôi.”Đôi mắt sáng của Tây Môn Ngọc giờ phút này cũng lạnh như băng, như quyết tâm mất cả chì lẫn chài.

      Nguyễn Nhược Khê khẽ giật mình, nhìn , lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong mắt lạnh như thế, có điều, cũng kỳ quái, dù sao cũng là họ Tây Môn.

      “Quan hệ giữa hai người tốt phải ?”Nàng thử mở miệng, hỏi vô cùng kín đáo.

      “Khuynh Thành, chuyện này, vẫn chôn dấu trong lòng ta, chưa từng với ai, có điều, ta nguyện ý cho nàng nghe.”Trong mắt Tây Môn Ngọc dấy lên cỗ hận ý,

      ra, vương vị, ý phụ vương vốn để ta kế thừa, chính, Vương huynh lại dùng mưu kế hãm hại ta, để phụ vương thất vọng với ta, ta có thể làm vương, nhưng thù này cả đời ta thể quên được.”Quả đấm của nắm chặt, toàn thân đều tản ra hận ý.

      Nguyễn Nhược Khê biết nên an ủi như thế nào, hoàng thất tranh quyền đấu thế, từ trước đến nay đều rất tàn khốc, phải ngươi chết ta chết, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, thứ cần chỉ kết quả, mà phải quá trình, dù quá trình đó là hèn hạ vô sỉ, khiến người ta phỉ nhổ, cho nên nàng thể nào bình luận ai đúng ai sai.

      “Ta từng nghĩ tới, nếu như ta là vương, chúng ta bị buộc tách ra, nàng cũng phải là huyết nô, chịu đựng thống khổ, cho nên, ta có thể hận bọn họ sao?”Tây Môn Ngọc hung hăng , đôi mặt đầy hận ý, khiến người ta nhìn ra thù hận sâu đậm trong lòng của .“Ngươi muốn làm Vương?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhìn hỏi.“Đúng, ta muốn làm Vương, vì đó vốn nên thuộc về của ta, sau khi gặp được nàng, ta từng muốn từ bỏ, nhưng vận mệnh lại cản trở ta đúng lúc này, phụ vương đoạt ngôi vị hoàng đế của ta, đoạt nữ nhân ta mến nhất, để cho cừu hận vốn biến mất của ta, lại tuôn trào trở lại trong nháy mắt.”Tây Môn Ngọc che dấu chút dã tâm nào của mình.

      “Có cần nhất định phải thế ?”nàng muốn bất luận ai trong bọn họ bị tổn thương.

      “Khuynh Thành, nếu như đối tốt với nàng, ta còn có thể nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng ràng làm tổn thương nàng, ta thể nhẫn nhịn chịu đựng được, có lẽ đây là cố ý dùng nàng để khiêu khích ta, ta thể im lặng nữa.”Tây Môn Ngọc lấy tay đỡ lấy bờ vai của nàng.“Nhưng ta muốn ngươi có chuyện?”Nguyễn Nhược Khê chân thành , đây là lời từ trong lòng của nàng.

      “Vì sao nhất định phải là ta? Có lẽ là có chuyện.”Trong mắt Tây Môn Ngọc chợt lóe lên hung ác tàn độc.

      Ách…… Nguyễn Nhược Khê sững sờ, theo trực giác nàng liền cho rằng người thất bại , mà phải Tây Môn Lãnh Liệt.“Khuynh Thành, cho dù thất bại, nhưng vì nàng, ít nhất ta cố gắng, cho dù chết, ta cũng tiếc.”Trong mắt Tây Môn Ngọc thâm tình mang theo hối hận.

      , ta muốn ngươi phải còn sống, đồng ý với ta phải sống vì bản thân tốt.”Nguyễn Nhược Khê kiên định , nếu là Vũ Khuynh Thành, nàng cũng nhất định hy vọng người sống tốt.

      “Khuynh Thành, có những lời này của nàng, là đủ rồi.”Tây Môn Ngọc như quyết định tranh giành cấu xé cùng Tây Môn Lãnh Liệt.

      “Tây Môn Ngọc, , ngươi biết, ta sớm phải là Vũ Khuynh Thành trước kia nữa, cho nên đáng để ngươi làm vậy?”Nguyễn Nhược Khê nhìn , nghiêm túc , nàng thể để hy sinh vì mình, vì nàng phải Vũ Khuynh Thành, mà nàng lại càng muốn để làm hại Tây Môn Lãnh Liệt, dù như thế nào nữa nàng vẫn .

      “Ta biết, nàng mất ký ức, nàng cũng là nữ nhân của , nhưng trong lòng ta nàng vẫn là Khuynh Thành của ta.”Tây Môn Ngọc lại cố chấp .

      , ngươi sai rồi, ta mất trí nhớ, mà căn bản ta phải là Vũ Khuynh Thành, ta là Nguyễn Nhược Khê.”Vì muốn gạt ý niệm trả thù trong đầu , nàng chỉ có thể cho biết chân tướng.“Nguyễn Nhược Khê, có ý gì?”Tây Môn Ngọc sững sờ, hiểu nhìn nàng.“Chuyện này lại có chút quỷ dị, nhưng đây là ……………”Vì vậy, Nguyễn Nhược Khê lại việc tá thi hoàn hồn cho lần, lại :“Ngươi nên phát ta với nàng giống nhau đúng ? Huống chi người ta giờ là , cho dù chịu bất kì ủy khuất gì, cũng liên quan đến ngươi, đáng để ngươi trả giá vì ta, vì chúng ta hoàn toàn chỉ người xa lạ.”

      Tây Môn Ngọc khiếp sợ lui về sau vài bước, thể tin được nhìn nàng.“Rất khó tin phải ? Nhưng đây cũng là .”Nguyễn Nhược Khê biết cần phải có thời gian để tiêu hóa được.

      lâu, Tây Môn Ngọc mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ, kích động giữ chặt tay của nàng hỏi:

      “Khuynh Thành, ngươi Khuynh Thành đâu?”

      “Ta biết.”Nguyễn Nhược Khê lắc đầu.

      “Nàng chết rồi đúng ? Đúng ?”Tây Môn Ngọc như thể chấp nhận, nhìn nàng thâm tình cùng tuyệt vọng.

      “Ta biết, có lẽ, nàng còn sống, chỉ biết ở đâu?”Nguyễn Nhược Khê lại lắc đầu.

      , , sao Khuynh Thành lại bỏ ta ?”Tây Môn Ngọc thống khổ lui về phía sau vài bước.

      “Tây Môn Ngọc, có lẽ, nàng từng rất hạnh phúc, nếu như nàng còn sống, chịu khổ trong hoàng cung, phải ngươi càng đau lòng sao?”Nguyễn Nhược Khê đành lòng thấy thống khổ như vậy, an ủi .“Nàng ấy hạnh phúc sao?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng, đôi mắt đầy chờ đợi.“Đúng, có ngươi nàng như thế, nàng nhất định hạnh phúc.”Nguyễn Nhược Khê khẳng định .

      “Nhưng mà, Khuynh Thành, nàng ràng sống sờ sờ đứng trước mặt ta như thế, nàng làm thế nào để ta tin nàng xa ta?”Tây Môn Ngọc nhịn được lấy tay nâng mặt nàng.

      Nguyễn Nhược Khê chỉ nhìn , biết nên gì?

      “Nàng phải Khuynh Thành, Khuynh Thành nhìn ta với vẻ thương hại như thế.”Tây Môn Ngọc lập tức buông nàng ra, thần sắc bi ai, lại nhìn nàng :

      “Nhược Khê phải ?”

      “Phải.”Nàng gật đầu.

      “Dù nàng có phải Khuynh Thành hay ? Nàng vẫn là Khuynh Thành trong lòng ta, vì nàng có dung mạo giống nàng ấy, cho nên, ta vẫn giúp nàng.”Tây Môn Ngọc quyết định .

      “Cám ơn, ta hâm mộ Vũ Khuynh Thành, có ngươi nàng như thế, nàng hạnh phúc.”Trong mắt Nguyễn Nhược Khê lộ tia mỉm cười.“, là ta hạnh phúc, đời này có thể gặp được nữ tử giống nàng, ta may mắn biết bao.”Đôi mắt sáng của Tây Môn Ngọc con nhìn về phương xa, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn lại theo hướng của , nhưng trong lòng nàng lại nghĩ đến Tây Môn Lãnh Liệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :