1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 123 — Quyết định giống nhau
      Tây Môn Lãnh Liệt lo lắng đứng ở bên, nhìn thái y chẩn bệnh cho nàng.

      Cung nữ cùng nô tài bên cạnh cũng dám lên tiếng.

      Rất nhanh, thái y liền đứng dậy, vẻ mặt vui sướng chắp tay :

      “Thần, chúc mừng vương, chúc mừng vương, nương nương có tin vui, nhưng thân thể nương nương có chút suy nhược, mới có thể té xỉu, thần kê thuốc bổ cho nương nương là tốt rồi.”

      Cái gì? Có tin vui? Tây Môn Lãnh Liệt khiếp sợ nhìn nàng, cũng lộ ra thần sắc vui mừng.

      “Nô tài chúc mừng vương. Nô tì chúc mừng Vương.”Tất cả cung nữ cùng thái giám đều hành lễ chúc mừng.

      “Thái y, ngươi xác định, nương nương có tin vui sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lại hỏi lần.

      “Vương, thần xác định.”Thái y khẳng định trả lời, còn nghĩ vương rất cao hưng, dám tin.

      “Ta biết rồi, các ngươi đều xuống trước .”Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trầm trọng phân phó.

      “Vâng, thần cáo lui.”Thái y cùng cung nữ thái giám đều lui xuống, vì sao vẻ mặt vương lại như vậy.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đến bên giường, sắc mặt ngưng trọng đích nhìn nàng, rồi chuyển qua bụng của nàng chút, nơi đây, chứa đứa của bọn họ, nhưng thể muốn đứa này, nhưng cũng thể lạnh lùng đối xử với nàng như đối với Như phi, xóa bỏ đứa của nàng, bởi vì trong lòng đứa này.

      “Ư.”Nguyễn Nhược Khê phát ra tiếng kêu , mới mở to mắt, nhớ mình đột nhiên té xỉu.

      “Nhược Khê, nàng tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”Tây Môn Lãnh Liệt nâng nàng dậy, giọng mang theo quan tâm.

      “Tốt lắm, ta sao vậy?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi, sao nàng lại đột nhiên té xỉu chứ?

      “Nhược Khê, nàng mang thai.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng , đôi mắt mang theo hào quang phức tạp chợt lóe qua.

      “Cái gì? Mang thai?”Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ nhìn , trong khoảng thời gian ngắn thể tiêu hóa tin này.

      “Làm sao vậy? vui sao?”Tây Môn Lãnh Liệt ngồi cạnh bên người của nàng, trong lòng cũng đấu tranh, đứa này thể lưu, nhưng nếu lưu lại đứa này, như vậy có thể thuận lợi lưu lại nàng.

      “Để ta nghĩ chút.”Nguyễn Nhược Khê thấy mờ mịt, nằm xuống giường chút, đứa này đến quá đột ngột, nàng phải làm sao bây giờ? Trong lòng nàng, nàng muốn mang đứa của , nhưng nếu sinh hạ đứa , nàng còn có thể rời sao? Sau khi rời , đứa làm sao bây giờ? Nhưng nàng thực muốn sinh hạ đứa này.

      Tây Môn Lãnh Liệt quấy rầy nàng, trong lòng cũng đấu tranh, mặc kệ quyết định là gì đều thương tổn? Lưu lại đứa , nhưng nếu sinh hạ đứa xong nó cũng bị nguyền rủa làm sao bây giờ? thể chấp nhận, cũng thể mang đứa cược, cho nên chỉ có thể xóa bỏ đứa , thế nhưng có đứa nỏ dùng cách gì để giữ nàng lại.

      Trong đầu đột nhiên lóe lên, hôm nay chỉ có thể làm như vậy? danh nghĩa thương nàng làm tổn thương nàng, chỉ cần nàng còn sống, dùng cách gì cũng được.

      Nguyễn Nhược Khê cũng đấu tranh, nàng biết đứa cần tình thương của mẹ, nếu sinh hạ đứa , lại thể cho nó tình , như vậy đành xin lỗi ó, nàng chỉ có gặp lại đứa thiên đường.

      “Ta…………….”

      “Ta……………….” nghĩ tới hai người đồng thời mở miệng.

      “Chàng trước .”Nguyễn Nhược Khê nhìn , trong lòng có quyết định, nhất thời cảm giác dễ chịu rất nhiều.

      “Nhược Khê, xóa bỏ đứa .”Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng kiên định.

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, nàng muốn xóa bỏ đứa , nhưng trăm triệu lần nghĩ tới, từ trong miệng ra, lại khiến mình đau lòng như vậy, đây là đứa của cơ mà, cắn môi nhìn hỏi:

      “Vì sao? Chàng thích nó sao?”

      “Phải, ta thích đứa .”Tây Môn Lãnh Liệt ngoan tâm , trong đôi mắt nàng là cảm xúc bi thương, phải thấy.

      Lúc nghe được những lời này, Nguyễn Nhược Khê rất đau lòng nhếch lên nụ cười :

      “Giống suy nghĩ của ta, ta cũng thích đứa , cho nên đứa này ta cũng muốn.”

      “Vậy xóa bỏ sớm chút, ta phân phó thái y kê dược, nàng nghỉ ngơi chút .”Tây Môn Lãnh Liệt nhàn nhạt , rồi xoay người bước , mặt đau xót, để nàng thấy, nhưng biết, nàng làm như vậy là vì mình.

      Thấy cánh cửa đóng lại, lệ Nguyễn Nhược Khê cũng nhịn được, lã chã rơi xuống.

      sao có thể nhẫn tâm như thế, ngoan tâm xóa bỏ đứa của bọn họ, xóa bỏ đứa của Như phi, có thể là thân bất do kỷ, như vậy bây giờ sao, còn có lý do gì?

      Nàng có thể cần đứa này, nhưng đó là vì , sao có thể cần?

      “Nương nương, người làm sao vậy?”Tiểu Ngọc vào, vốn tưởng rằng nàng vui mừng hoan hỉ, lại nghĩ tới nàng khóc, hoảng sợ, vội vàng qua hỏi.

      có gì? Cao hứng thôi.”Nguyễn Nhược Khê lau nước mắt .

      “Hóa ra là như thế này, dọa chết nô tì.”Tiểu Ngọc lúc này mới thở phào, vẻ mặt vui mừng :

      “Nương nương hẳn nên cao hứng, nếu nương nương sinh hoàng tử, vậy về sau nhất định là thái tử………”Nàng ngừng .

      “Tiểu Ngọc, ta khát, lấy cho chén nước mơ ướp lạnh.”Nguyễn Nhược Khê bị nàng làm cho tâm phiền ý loạn (bực dọc), ngắt lời nàng phân phó.

      “Được, nương nương muốn uống chua vậy nhất định là tiểu hoàng tử.”Tiểu Ngọc vui vẻ vừa vừa lui ra ngoài.

      Hoàng tử? Nguyễn Nhược Khê cười khổ chút, chẳng qua, bây giờ nghĩ lại, nếu như đây phải chuyện nàng muốn, mà vẫn muốn giữ lại hài tử này, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ. Cho nên đây là kết quả tốt nhất, nàng nên oán.

      Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng tốt lên nhiều.

      “Nương nương.”Tiểu Ngọc kinh hoảng thất thố chạy vào, nhìn thấy nàng, lại biết nên như thế nào?

      “Làm sao vậy? Tiểu Ngọc.”Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng hỏi

      “Vừa rồi nô tì đường trù phòng (phòng bếp), nghe được, nghe được…………..”Tiểu Ngọc nhìn nàng, dám , nếu nàng biết vương muốn xóa bỏ đứa của nàng, nương nương chịu đả kích như thế nào.

      “Là Vương phân phó thái y kê ngao dược (thuốc sẩy thai) sao?”Nguyễn Nhược Khê đoán được.

      “Nương nương, người có biết sao?”Tiểu Ngọc khiếp sợ nhìn nàng, khi nàng biết, sao còn có thể bình tĩnh như thế?

      “Ta biết, bởi vì đây là ta cầu.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu .

      “Cái gì?”Tiểu Ngọc dám tin nhìn nàng,

      “Nương nương, vì sao? Người khác cầu còn được?”Nàng sao có thể vứt dễ dàng như thế.

      “Tiểu Ngọc, ngươi quên rồi sao, ta trước kia là huyết nô, thân thể tốt lắm, cho nên mới có thể té xỉu, ta muốn đứa ta sinh hạ thân thể đau ốm nhiều bệnh, ta muốn đứa khỏe mạnh, cho nên, bây giờ ta cần, chờ ta tĩnh dưỡng thân thể khỏe lại, ngươi xem vương sủng ái ta như vậy, ngươi còn sợ ta có đứa sao?”Nguyễn Nhược Khê thoải mái , nàng giải thích cho Tiểu Ngọc, là bởi vì khẳng định cả hoàng cung đều nghi vấn như nàng, như vậy, có thể ngăn miệng lưỡi người khác.

      “Nương nương, nô tì chỉ cảm thấy đáng tiếc.”Tiểu Ngọc dám nương nương làm như vậy đúng, nếu cho nàng lựa chọn, nàng nhất định để nương nương sinh hạ đứa .

      có gì đáng tiếc cả? Nếu sinh ra hoàng tử, lại bởi vì thân thể nhiều bệnh mà chết, như vậy mới có thể khiến ta thống khổ.”Nguyễn Nhược Khê , kỳ lòng của nàng từng giọt máu.

      Tiểu Ngọc nhìn nàng, nhưng mình chỉ là nô tì, chuyện nương nương quyết định, nàng đương nhiên dám .

      Cửa chi nha tiếng, bị đẩy ra.

      Tây Môn Lãnh Liệt bưng chén dược màu đen trong tay bốc khói tới.

      “Nô tì tham kiến Vương.”Tiểu Ngọc hành lễ, thức thời lui ra ngoài.

      “Sắc xong rồi sao, mang tới đây .”Nụ cười của Nguyễn Nhược Khê rất miễn cưỡng, tay nắm chặt trong ống áo.

      “Rất nóng, để ta thổi giúp nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa cho nàng, mà dùng miệng từ từ thổi, tâm cũng đau đớn như nàng.

      Nhược Khê, xin lỗi, nàng biết ? Ta rất chờ mong, rất hy vọng có thể thấy đứa của chúng ta, nhưng, nhưng ta thể, nàng biết ?

      Cho nên bát dược này là ta tự mình bưng tới, là vì trừng phạt bản thân mình, ta phải nhớ rằng, là ta tự tay giết chết đứa của chính mình, ta muốn mình cũng đau, đau như nàng vậy.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn chén thuốc trong tay , dưới tay ý thức được sờ bụng mình, hài tử, thực xin lỗi, phải mụ mụ cần con, là mụ mụ thể muốn con, nhưng con đừng sợ, mụ mụ rất nhanh cùng con.

      Dược ấm, Tây Môn Lãnh Liệt lại cầm chén thuốc trong tay bón cho nàng.

      “Ta tự uống được.”Nguyễn Nhược Khê qua, lấy chén thuốc trong tay , hít hơi sâu, liền uống xuống.

      “Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức bắt lấy cánh tay của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu nhìn .

      “Chậm chút.”Tây Môn Lãnh Liệt lại buông nàng ra .

      Khóe môi Nguyễn Nhược Khê nhếch lên nụ cười chua sót, do dự hơi uống xuống.

      Chương 124 — Nhu phi điêu nan
      Khoé môi Nguyễn Nhược Khê nhếch lên nụ cười chua sót, do dự hơi liền đưa lên uống hết.

      Hai người lẳng lặng bình tĩnh đối diện nhau, khuôn mặt hạ xuống, sâu trong ánh mắt đều che dấu đau đớn, khổ sở.

      Khoảng giây sau, Nguyễn Nhược Khê nhíu mày chút, bởi vì trong bụng truyền đến từng trận từng trận đau đớn, nhưng nàng cố kìm nén lại, vẫn đứng ở tại chỗ, nhúc nhích.

      Biến hóa rất nhưng thoát được ánh mắt của Tây Môn Lãnh Liệt, muốn đưa tay ra đỡ lấy nàng, lại chỉ có thể động đậy chút.

      Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Nguyễn Nhược Khê tay khỏi nắm chặt quần áo của mình, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, trắng bệch, toàn tâm đau đớn khiến cho nàng đứng vững được nữa, thân thể nhịn được khẽ lay động chút.

      “Nhược Khê………..”Tây Môn Lãnh Liệt đỡ lấy nàng, liền nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra ướt đẫm quần áo nàng, chảy dài xuống đất, sắc mặt biến đổi ràng, nhàng ôm lấy nàng, đặt lên giường, hướng về phía bên ngoài liền hô to:

      “Truyền thái y.”

      “Nhược Khê, nàng thấy thế nào?” bối rối biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ biết gắt gao cầm lấy tay nàng.

      Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê tuy tái nhợt, đau đớn làm trán của nàng toát ra những giọt mồ hôi nho , nhưng nàng lại cắn chặt môi được lời, sắc mặt bình tĩnh thần kỳ đáng sợ, môi rất nhanh bị nàng cắn đến chảy máu.

      “Nhược Khê, buông ra, cần trừng phạt chính mình, muốn trừng phạt cứ trừng phạt ta đây.”Tây Môn Lãnh Liệt dùng sức mở miệng của nàng ra, đem cánh tay của mình đưa vào.

      Nguyễn Nhược Khê hề lưu tình, hung hăng nắm chặt lấy . Được, muốn đau, nàng muốn cùng mình cùng nhau đau.

      “Thần tham kiến Vương.”Thái y cấp tôc vội vàng chạy tới, rồi hành lễ.

      “Đứng lên , cần lời vô nghĩa, nhanh nhìn xem nàng.”Tây Môn Lãnh Kiệt hét lớn.

      “Dạ.”Thái y hoảng sợ, lập tức chạy đến, đưa tay bắt mạch xong, liền đứng dậy hồi bẩm:

      “Vương, nương nương sảy thai, chờ hạ thần kê chút dược cấp nương nương điều hoà chút là được rồi.”

      “Còn mau chuẩn bị.”Tây Môn Lãnh Liệt lại quát.

      “Dạ.”Thái y sợ hãi lập tức lui xuống chuẩn bị.

      Hài tử còn? Thực còn nữa? Nước mắt Nguyễn Nhược Khê rơi như mưa, tuy đây là quyết định của nàng, nhưng khi thực mất , tim nàng rất đau, đau lắm, loại cảm giác đau đớn này có cái đau nào có thể so sánh .

      “Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt biết mình nên an ủi nàng như thế nào nữa, cũng biết, cũng rất đau lòng, chỉ có thể lẳng lặng gánh chịu ở trong lòng.

      “Thiếp có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên mở to mắt, lộ ra nụ cười khó coi, nàng nên trách .

      Nhưng nàng lại biết rằng trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt cái nụ cười cười có bao nhiêu châm chọc.

      “Bảo Tiểu Ngọc tiến vào giúp thiếp chút.”Nguyễn Nhược Khê nhắm mắt lại .

      “Được, nàng chờ chút.”Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng cần Tiểu Ngọc đến hỗ trợ thu thập chút, nhìn nàng liếc mắt cái, xoay người rời .

      Tiểu Ngọc đẩy cửa ra, bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người, giường đều là máu tươi, nhìn thấy ghê người.

      “Nương nương.”Vừa khóc vừa đến.

      “Tiểu Ngọc, khóc cái gì mà khóc? Giúp ta chuẩn bị quần áo sạch để thay.”Nguyễn Nhược Khê làm bộ như thèm để ý phân phó.

      “Nô tì chuẩn bị ngay.”Tiểu Ngọc khóc đáp, nàng biết sau này cái gì đều nên .

      Thay quần áo sạch , Tiểu Ngọc dọn dẹp giường sạch , Nguyễn Nhược Khê mới nằm trở lại giường, uống qua chén thuốc bổ, nàng mới nhắm mắt lại, mệt mỏi vào giấc ngủ.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhàng vào trong phòng, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của nàng, khóe mắt còn có giọt nước mắt chưa khô, trong mắt tràn đầy thương, lại hề nề hà, nhàng đưa tay ra giúp nàng lau nước mắt.

      biết, trong lòng cũng rất thương hài tử này, cũng biết nàng xoá bỏ hài tử này cũng là vì , nhưng nàng có từng nghĩ đến, cố ý làm cho nàng bị tổn thương hay .

      Sau khi còn đứa , Nguyễn Nhược Khê trầm mặc rất nhiều, cũng ít mở miệng chuyện, đa số thời gian là nằm ở giường hoặc là ngồi ngẩn ngơ bên cạnh cửa sổ.

      “Nương nương, hoa sen trong ngự hoa viên vừa nở rộ, nô tì cùng người ngắm nha.”Tiểu Ngọc muốn tìm biện pháp làm nàng vui vẻ.

      “Ta mệt, muốn , ngươi tự mình hãy .”Nguyễn Nhược Khê đầu cũng chưa ngẩn lên .

      “Nương nương, người đừng quá thương tâm, nương nương phải đứa về sau có nữa sao?”Tiểu Ngọc rốt cục nhịn được khuyên nhủ.

      Nguyễn Nhược Khê có trả lời, đứa có nữa, nhưng phải là nó, nhưng còn quan hệ nữa, nàng lập tức có thể cùng đứa gặp mặt.

      “Nương nương, để nô tì cùng người ra ngoài dạo, được ?”Tiểu Ngọc còn , nàng sợ nương nương buồn bực mà xảy ra chuyện.

      “Được, thôi.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy, là bởi vì lòng tốt của Tiểu Ngọc.

      “Được.”Tiểu Ngọc thực vui vẻ, lập tức nâng nàng lên.

      Ngồi ở trong đình nghỉ mát của ngự hoa viên, Nguyễn Nhược Khê lẳng lặng ngắm nhìn mảnh hoa sen màu đỏ ngát hương nở rộ trong nước.

      “Nương nương có muốn nô tì hái ít về đặt trong phòng ngươi hay ?”Tiểu Ngọc hỏi nàng.

      cần.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, nàng muốn làm cho bông hoa xinh đẹp kia mất .

      Cách đó xa, Nhu phi cũng chậm rãi đến bên cạnh ao hoa sen, nhìn thấy nàng ngồi ở nơi đó, mặt lộ vẻ hiểm cười, đến gần, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của nàng, trong lòng thầm đắc ý, nghĩ đến nhất định Vương còn thích nàng nữa, nếu cũng xoá bỏ đứa của nàng.

      “Muội muội, ngắm hoa hay sao?” xong liền ngồi xuống bên cạnh của nàng, hỏi cách nhiệt tình kỳ lạ, khiến người ta có cảm giác thoải mái.

      “Nhu phi ngươi cũng đến ngắm hoa sao?”Nguyễn Nhược Khê liếc nhìn nàng cái, nàng muốn cứ nguỵ trang gọi nàng ta là tỷ tỷ.

      “Xem ra là ta tự mình đa tình, muội muội tại hưởng sủng ái, làm sao còn gọi ta là tỷ tỷ chứ?”Nhu phi như là tự giễu .

      Nguyễn Nhược Khê để ý tới châm chọc khiêu khích của nàng.

      “Chỉ là ta nghĩ ra, Vương sao lại xoá bỏ đứa của ngươi như thế? Xem ra lòng quân vương là khó dò, hoa nở phải tàn, đúng là có đạo lý.”Nhu phi mỗi câu đều mang theo châm chọc.

      “Nhu phi ngươi thông minh như vậy, làm sao cũng giống như người khác nghe thiên hạ nhảm, có lẽ ta cũng giống như ngươi sao.”Nguyễn Nhược Khê cười nhạt cái, cũng trào phúng ám chỉ nàng giả mang thai.

      Sắc mặt của Nhu phi thay đổi trở nên khó coi, đột nhiên cười châm chọc :

      “Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ tới cũng có cùng kết cục giống như ta đúng ? Thế nào? Cảm giác thất sủng có phải là rất khó chịu hay ? Nhìn sắc mặt ngươi tiều tụy tái nhợt thế này, ta nhìn vào thấy cũng đáng thương.”

      “Nhu phi, ngươi đây là bỏ đá xuống giếng sao? Đáng tiếc làm cho ngươi thất vọng rồi.”Nguyễn Nhược Khê chỉ ảm đạm cười.

      “Ngươi còn giả vờ nữa sao, thế nào? Đứa còn, có phải đau lòng lắm hay ?”Nhìn thấy nàng vẫn lãnh đạm như thế, Nhu phi ác độc cố ý hỏi.

      “Nhu phi nương nương, nương nương nhà ta là bởi vì thân thể được khoẻ, mới cần hài tử này. Còn nữa, Vương thực sủng ái nương nương, đợi cho nương nương khôi phục sức khoẻ lại hoàn toàn, cho nương nương sinh hài tử.”Tiểu Ngọc đứng bên nhịn được mở miệng .

      “Con nô tì đáng chết, ai cho phép ngươi ở đây mở miệng ra chuyện hả?”Nhu phi bụng tức giận, vừa lúc trút vào người của nàng, xong liền giơ tay lên đánh cho Tiểu Ngọc cái tát vào miệng.

      “Nhu phi, ngươi làm gì?”Nguyễn Nhược Khê tức giận, lập tức nhìn xem mặt của Tiểu Ngọc như thế nào?

      “Chỉ là cái nô tì mà thôi, đáng giá ngươi khẩn trương như vậy hay sao?”Nhu phi làm ra bộ dáng cần, trào phúng .

      “Ở trong mắt của ta, ngươi ngay cả cái nô cũng bằng?”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng nhìn nàng.

      “Ngươi………………….”Sắc mặt Nhu phi trầm biến hóa, nghĩ tới nàng có thể vì nô tì mà làm cho mình mất mặt như thế.

      “Tiểu Ngọc, chúng ta .”Nguyễn Nhược Khê muốn nhìn thấy nàng nữa, kéo Tiểu Ngọc , xoay người bước

      Trong khoảnh khắc nàng vừa xoay người, Nhu phi đưa chân ra ngán chân của nàng.

      “Nương nương, cẩn thận.”Tiểu Ngọc sợ hãi thét lên, lập tức muốn đưa tay giữ chặt nàng.

      Nguyễn Nhược Khê nghe Tiểu Ngọc kêu lên sợ hãi, cảm giác xong, chút do dự đưa tay giữ chặt Nhu phi đứng bên cạnh, bắt nàng cùng mình cùng nhau ngã xuống.

      “A…….. Ngươi làm gì?”Nhu phi bị nàng nắm lấy cùng nhau té xuống, người rơi lộp bộp bậc thang, nàng nhịn được kinh hô ra tiếng.

      “Nương nương, người sao rồi?”Cung nữ loạn thành đoàn, đều muốn đỡ nương nương của mình đứng lên.

      “Các ngươi làm gì?”Giọng của Tiểu Lí Tử đột nhiên vang lên ở phía sau.

      Mọi người ngây ngốc chút, quay đầu lại, lập tức quỳ mặt đất hành lễ :

      “Nô tì tham kiến Vương.”

      “Nhược Khê, nàng làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nhìn thấy Nguyễn Nhược Khê ngã xuống mặt đất, từng bước qua khứ, nâng nàng đứng lên, quan tâm hỏi, nhìn cũng chưa nhìn tới Nhu phi nằm mặt đất.

      Nhu phi sợ hãi sắc mặt trắng bệch chút, xem dáng vẻ của Vương giống như là thực thích nàng, nàng muốn cáo trạng phải làm sao bây giờ?

      có việc gì, cẩn thận ngã sấp xuống.”Nguyễn Nhược Khê , nhìn xem Nhu phi nằm sấp mặt đất, mình giáo huấn nàng.

      Thấy nàng khai ra mình, Nhu phi thoáng buông tâm, nhờ vào cung nữ giúp đỡ, nhẫn đau đớn hành lễ :

      “Thần thiếp tham kiến Vương.”

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 125 — Bị nhốt vào lãnh cung
      “Các ngươi đều lui xuống .”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      “Dạ.”Mọi người vừa định rời , Tiểu Ngọc lại ra quỳ xuống.

      “Vương, vừa rồi phải nương nương cẩn thận, mà là Nhu Phi cố ý muốn ngán ngã nương nương, vừa rồi còn cố ý châm chọc nương nương,………..”Nàng quỳ mặt đất bẩm báo, nương nương có thể nhân từ tố giác, nhưng nàng thể, nàng nên vì nương nương lấy lại công đạo.

      “Nhu Phi, phải ?”Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đảo qua, bắn ra tia hung ác, dường như có thể tưởng tượng nàng ta có thể gì? Đứa , trừ việc này ra, còn có thể cái gì nữa?

      “Vương, thần thiếp là cẩn thận mà thôi, thần thiếp cũng ngã sấp xuống.”Nhu Phi sợ hãi quỳ xuống mặt đất. Trong lòng lại nghĩ may mắn, may mắn vừa rồi nàng kéo ngã luôn chính mình, cấp cho mình lý do.

      “Nương nương là bị ngươi ngán chân mà ngã.”Tiểu Ngọc chút vạch trần.

      Nhu Phi sợ hãi thay đổi sắc mặt, xoay người nhìn về phía Nguyễn Nhược Khê cầu cứu :

      “Muội muội, ngươi câu công đạo .”Nàng trợ giúp chính mình, bởi vì vừa rồi nàng có bán đứng chính mình.

      “Nhu Phi, ngươi muốn cho ta cái gì? có lỗi ta lời giả dối.”Nguyễn Nhược Khê lại đột nhiên lời ngoài dự đoán của mọi người, tuy nàng tán thành Tiểu Ngọc vì chính mình ôm oán, bất bình. Nhưng khi Tiểu Ngọc ra, nàng đương nhiên giấu diếm.

      “Ngươi…………”Sắc mặt Nhu Phi tái xanh hoảng hốt như kẻ sắp chết nhìn nàng.

      “Nhu Phi, ta thấy nàng cần đổi đến nơi nào đó yên tĩnh chút.”Giọng Tây Môn Lãnh Liệt tuy là lớn, nhưng giọng điệu rất lạnh.

      “Vương, thần thiếp biết sai lầm rồi, cầu ngươi cho thần thiếp thêm cơ hội nữa .”Nhu Phi quỳ mặt đất khấu đầu cầu xin, nàng có thể đến nơi nào, khẳng định là lãnh cung.

      “Người tới, đem Nhu Phi đưa vào trong Thanh Lãnh cung để đóng cửa tự kiểm điểm, có mệnh lệnh của ta, cho phép bất luận kẻ nào được gặp nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt chút để ý tới lời cầu xin của nàng, ra lệnh.

      “Dạ,Vương.”Hai thị vệ bên cạnh đáp, liền kéo nàng .

      , Vương, van cầu ngươi tha thứ cho thần thiếp, thần thiếp biết sai lầm rồi.”Nhu Phi giãy dụa khóc thét lên, nhưng vẫn là bị thị vệ dẫn xuống.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng, Thanh Lãnh cung, nghe tên giống như lãnh cung, tuy trong lòng có chút đành lòng, nhưng nàng bây giờ mới biết được người đáng thương thực cũng có chỗ đáng giận, Nhu Phi đáng giá để đồng tình.

      “Nhược Khê, thôi, trong này gió lớn lắm, nàng nên trở về trong phòng nghỉ ngơi chút.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy eo của nàng.

      “Chính của chàng đều làm xong rồi sao?”Nguyễn Nhược Khê vừa vừa hỏi.

      “Chính vĩnh viễn thể làm xong, chẳng qua ta tranh thủ lúc thời gian rãnh rỗi đến bồi nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt cười .

      “Ta đây chẳng phải là bị trở thành hồng nhan họa thủy ư.”Nguyễn Nhược Khê cũng cười, khẽ .

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên nàng lộ ra nụ cười, giống như quên nỗi đau mất hài tử.

      “Như vậy đến gặp ta làm gì?”Nguyễn Nhược Khê nháy mắt hỏi , nàng nghĩ đứa có, nàng nên cứ bi thương như vậy, nàng nên cùng với vui vẻ ở chung mấy ngày.

      “Ta đến để xem người khác.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý đến.

      “Ai? Ta có thể xem được ? Ta cũng nhìn xem.”Nguyễn Nhược Khê lấy tay ôm lấy cổ .

      “Đương nhiên xem nàng là tốt nhất.”Tây Môn Lãnh Liệt xoay người lại, đột nhiên ôm lấy nàng.

      “Lời ngọt, nhưng mà ta lại thích nghe.”Nguyễn Nhược Khê khẽ ở bên tai , trong lòng vẫn bi thương như trước, hạnh phúc như thế này chút chân nào hết, trong lòng cả hai đều có chướng ngại vật, đó là hài tử.

      Nhưng hai người lại rất là ăn ý hề đề cập đến đứa , dám khơi gợi lại đau thương trong đáy lòng của nhau.

      ngày sau.

      “Nương nương, quốc sư trở lại, muốn gặp ngươi.”Tiểu Ngọc hồi bẩm.

      Cái gì? Phượng Minh trở lại? Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc chút, sau đó phân phó :

      “Mau, mời tiến vào.”

      “Dạ.”Tiểu Ngọc thối lui xuống.

      “Thần tham kiến nương nương.”Phượng Minh vừa vào cửa liền hành lễ.

      “Phượng Minh cần, bây giờ có người ngoài, ngươi cứ gọi ta Nhược Khê là được, vừa trở về sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi.

      “Buổi tối ngày hôm qua vừa trở lại.”Phượng Minh . thực tế là nhận được bồ câu đưa tin của Vương mới vội vàng trở về, trở lại trong hoàng cung mới hiểu được xảy ra chuyện gì.

      “Nghe ngươi trị thủy, thế nào rồi?”Nguyễn Nhược Khê lại hỏi.

      “Đều xử lý tốt lắm.”Phượng Minh gật đầu đáp, sau đó nhìn nàng hỏi:

      “Nhược Khê, ngươi khỏe ?”

      “Ta ư?”Nguyễn Nhược Khê rùng mình, lập tức liền hiểu được, nhất định cái gì cũng đều biết hết nên mới vậy:

      “Ngươi .”

      “Nhược Khê, cần hận Vương.”Phượng Minh lúc này mới thở dài,

      cũng là bị bức, bất đắc dĩ mới làm như vậy?”

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê nhìn , biết cái gì?

      “Đứa , phải cố ý xóa bỏ hài tử của ngươi, ngươi chẳng lẽ lại nghĩ tới, vì sao hoàng cung nhiều nữ nhân như vậy nhưng lại có người nào có được đứa hay sao?”Phượng Minh hỏi.

      “Vì sao?”Nàng cho tới bây giờ có nghĩ tới vấn đề này, trong đầu đột nhiên lên ý tưởng, trừng lớn ánh mắt:

      “Chẳng lẽ là bởi vì………….”

      “Đúng vậy.”Phượng Minh gật gật đầu, biết nàng hiểu được.

      “Vương chịu thừa nhận lời nguyền rủa đau đớn khổ sở này, sợ rằng khi đứa được sinh ra cũng giống như . muốn để đứa con của mình chịu đựng khổ sở như vậy, ngươi nghĩ rằng tự tay xóa bỏ đứa con của mình thống khổ hay sao? Đứa con của Như Phi có lẽ còn đành lòng. Nhưng đối với ngươi giống như vậy, ta biết hy vọng có thể sinh hạ đứa con này, nhưng thể, thể ngoan tâm xóa bỏ đứa . Tất cả mọi thống khổ người yên lặng mà thừa nhận, Nhược Khê, ta cho ngươi biết mấy chuyện này, chỉ mong ngươi nên hiểu lầm , chịu đau khổ rất nhiều năm nay, ta muốn người mà nhất lại có những khúc mắc vướng bận với .”

      “Vì sao, vì sao cho ta biết?”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê ngập tràn nước mắt.

      “Bởi vì muốn ngươi hận , đạo lý đơn giản như vậy, Nhược Khê, ngươi sao?”Phượng Minh lại tiếp.

      “Chẳng qua, ta thực cảm động, mặc dù là như vậy, ngươi vẫn xóa bỏ đứa giúp Vương giải trừ lời nguyền. Tình cảm chân thành như vậy phải mỗi nữ nhân đều có thể làm.”

      “Phượng Minh, ta có tốt như là ngươi . Ta , cho nên nguyện ý làm như vậy, muốn sinh ra đứa là bởi vì ta muốn đứa có mẫu thân.”Nàng cũng có vài phần tư lợi ở bên trong.

      “Mặc kệ thế nào, Nhược Khê, ngươi là nữ nhân trọng tình trọng nghĩa nhất mà ta gặp.”Phượng Minh thiệt tình ca ngợi.

      “Phượng Minh, ngươi mà cứ như vậy nữa ta mặt đỏ đó, chẳng qua bây giờ ngươi vừa trở về là tốt rồi, vài ngày sau ta cũng cần lo lắng nữa, ngươi nhất định giúp ta có phải ?”Nguyễn Nhược Khê nhìn cách khẳng định, muốn cho có thời gian thay đổi ý định.

      “Ta có thể sao?”Phượng Minh gật đầu, nhưng biết vài ngày sau xảy ra việc gì nữa?

      “Vậy là ta an tâm rồi.”Nguyễn Nhược Khê lộ ra nụ cười phóng khoáng, lúc này nhất định thành công.

      “Vậy ta đây về trước.”Phượng Minh chắp tay cáo từ.

      “Được.”

      Chờ Phượng Minh vừa , Nguyễn Nhược Khê phân phó với Tiểu Ngọc : “Thay quần áo, trang điểm lại cho ta chút, ta muốn gặp Vương.”

      “Dạ.”Tiểu Ngọc có chút kinh hỉ, nương nương khôi phục lại dáng vẻ lúc trước rồi.

      Sau khi đánh lên lớp phấn , sắc mặt cũng tốt hơn, tinh thần cũng trở nên tốt hơn. thân mặc quần áo màu tímg làm nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.

      Ngự thư phòng.

      Nguyễn Nhược Khê phất tay bảo Tiểu Lí Tử đứng thủ bên ngoài cửa cần thông báo, kinh động Vương. Tiểu Lí Tử hành lễ rồi xuống.

      Cửa nhàng mở ra, nàng nhấc chân nhàng tiến vào, vừa định dùng tay bịt mắt lại, lại lập tức bị ôm vào trong lòng ngực, vừa nhìn thấy cách ăn mặc của nàng, trong mắt lộ ra tia kinh diễm.

      “Sao chàng lại biết là ta?”Nguyễn Nhược Khê bày ra dáng vẻ thất bại ủ ê, nàng ràng nhìn chằm chằm vào , cũng hề thấy ngẩn đầu lên nha.

      “Đứa ngốc, ta đương nhiên là nghe được tiếng mở cửa.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nhéo nhéo cái mũi xinh của nàng.

      “Vậy cũng có thể là Tiểu Lí Tử hoặc là cung nữ.”Bộ dáng của nàng phục tiếp.

      “Nhược Khê, là do ta rất quen thuộc nàng, quen thuộc hình dáng của nàng, quen thuộc hơi thở của nàng, sao lại đoán ra người đến là nàng chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng , ánh mắt mang đầy tình ý sâu nặng. Cho dù nàng lẩn trong đám đông người, chỉ cần liếc mắt cái cũng có thể tìm ra nàng.

      Nguyễn Nhược Khê có chút trốn tránh khỏi ánh mắt của , nàng sợ chính mình bị kìm hãm, trầm luân vào đó, thể rời . Sau khi định thần lại, mới nhìn :

      “Chàng thực ngốc.”

      “Cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt thừ người chút, nhìn vào nàng.

      “Dùng cách này tổn thương ta, mà chính chàng cũng đau lòng, chàng cảm thấy nó đáng giá hay sao? Huống chi ta cũng thay đổi chủ ý của mình.”Nguyễn Nhược Khê tràn đầy thương cầm lấy bàn tay vuốt ve mặt của nàng.

      “Phượng Minh cho nàng biết phải ?”Tây Môn Lãnh Liệt cần nghĩ cũng biết.

      “Việc này còn quan trọng hay sao? Lãnh Liệt nhìn vào ta, đáp ứng với ta, về sau cần phải làm việc ngốc nghếch như vậy nữa. Lòng của nữ nhân, khi thương người, dễ dàng thay đổi, so với việc làm tổn thương ta, còn bằng làm ta hạnh phúc, vui vẻ vì chàng mà ra . Chàng biết , có đôi khi chết vì người mình cũng là loại hạnh phúc.”Nguyễn Nhược Khê nhìn cách chân thành, khẩn thiết.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 126 — Phản bội
      Tây Môn Lãnh Liệt người lặng lẽ đứng ở phía trước cửa sổ, sắc mặt rất nặng nề, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là lời nàng , nên làm gì bây giờ? Nếu giống như nàng , để cho nàng vì mà hy sinh sao? , biết rất ràng quyết định của chính mình, cần, muốn nàng phải vui vẻ mà sống. muốn mỗi ngày đều có thể gặp lại nàng, nhưng nên làm như thế nào đây?

      Tiểu Lí Tử bưng chén trà nhàng vào, vẫn chưa dám quấy rầy Vương, đặt chén trà xuống muốn lui ra ngoài.

      “Tiểu Lí Tử.”Tây Môn Lãnh Liệt lại đột nhiên lên tiếng từ phía sau kêu lại.

      “Nô tài ở đây, Vương có gì phân phó?”Tiểu Lí Tử lập tức dừng lại cước bộ hành lễ .

      “Tiểu Lí Tử, ngươi phải làm thế nào để người hận ngươi?”Tây Môn Lãnh Liệt xoay người tới hỏi.

      “Hận?”Tiểu Lí Tử ngây ngốc chút, biết Vương vì sao đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cũng rất thành trả lời:

      “Vương, nô tài hiểu những đạo lý to lớn, nhưng nô tài cảm thấy để làm cho người hận mình rất đơn giản, chính là làm việc, cùng với người mà người đó tín nhiệm nhất phản bội họ, làm cho họ thương tâm muốn chết, nô tài nghĩ như vậy làm cho họ hận.”

      “Làm việc phản bội khiến nàng thương tâm muốn chết.”Tây Môn Lãnh Liệt lặp lại lần, trước mắt sáng ngời, đúng rồi, sao lại nghĩ tới.

      “Vương, đây là do nô tài lý giải vụng về.”Tiểu Lí Tử .

      “Lý giải vụng về sợ, chỉ cần có thể dùng được là tốt rồi, ngươi lui xuống .”Tây Môn Lãnh Liệt biết mình nên làm như thế nào.

      “Dạ, Vương.”Tiểu Lí Tử dám trì hoãn, lập tức lui xuống.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ngồi xuống ghế, đối với chuyềngj về nữ nhân để cho nàng thương tâm nhất chính là người nàng thương nhất phản bội, nhưng làm như vậy đối với nàng, đối với chính mình đều tàn nhẫn, nhưng lại còn biện pháp nào khác nữa. Bởi vì muốn lưu lại nàng, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

      Tử Uyển.

      “Tiểu Ngọc.”Nguyễn Nhược Khê giương giọng gọi lớn.

      “Nương nương, người có gì phân phó?”Thu Diệp lập tức vào hỏi.

      có việc gì, Tiểu Ngọc đâu, sao ở đây?”Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi.

      biết, nô tì cảm giác mấy ngày nay Tiểu Ngọc tỷ tỷ là lạ, thường thường người ngẩn người cười trộm.”Thu Diệp .

      “Phải ?”Chẳng lẽ nàng có ý trung nhân, biết là tên thị vệ nào, nhưng như vậy cũng tốt, tiểu nữ nhân cũng nên có tình đầu.

      “Nương nương, có muốn nô tì tìm Tiểu Ngọc tỷ tỷ trở về hay ?”Thu Diệp hỏi.

      cần, có việc gì? Ngươi cũng xuống trước .”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu , nên quấy rầy nàng làm gì?

      “Dạ, nô tì cáo lui.”Thu Diệp xoay người lui ra ngoài.

      lát sau, Tiểu Ngọc thở khì khì chạy vào :

      “Nương nương, người tìm ta?”

      cho ta, ngươi vừa đâu về?”Nguyễn Nhược Khê nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi.

      “Nương nương, nô tì chỉ ra ngoài hồi, nơi nào?”Sắc mặt Tiểu Ngọc sợ hãi biến đổi, đây là lần đầu tiên nương nương chuyện nghiêm túc với nàng như vậy.

      nơi nào, làm sao lại tìm được ngươi? Thành khai báo cho ta biết.”Nguyễn Nhược Khê vẫn nghiêm túc như trước hỏi.

      “Nương nương, nô tì là …………”Tiểu Ngọc chần chứ ngập ngừng, dám ra.

      gặp tình lang chứ gì? Xem ngươi bị dọa kìa, ta là trêu đùa ngươi mà thôi, mau cho ta biết, người kia là ai?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười hỏi.

      “Nương nương, người dọa chết nô tì nha, người nào chứ? Hoàn toàn là có mà.”Tiểu Ngọc lúc này mới thở hơi, nhưng vẫn phủ nhận vấn đề.

      “Được rồi, có hay có, dù sao có trốn cũng thoát.”Nguyễn Nhược Khê muốn truy vấn nàng, dù sao da mặt nàng cũng mỏng hay e thẹn.

      “Nếu thực có người, nương nương làm như thế nào?”Tiểu Ngọc lại cúi thấp đầu xuống, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.

      “Đương nhiên là chúc phúc ngươi, ta còn có thể làm như thế nào? Cao hứng còn kịp nữa là.”Nguyễn Nhược Khê cười , nàng hỏi vậy là có ý gì chứ?

      “Nương nương…………..”Tiểu Ngọc giống như còn có lời muốn , tuy là mấp máy môi nhưng vẫn ra được gì hết.

      sao, muốn cần phải , chỉ cần ngươi hạnh phúc là được.”Nguyễn Nhược Khê để ý thấy nàng cũng muốn , nên đùa:

      ”Có phải mỗi ngày ta nên để cho ngươi gặp người trong lòng hay ?”

      “Nương nương.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc đỏ bừng, giọng điệu có chút làm nũng, nhưng ánh mắt cũng dám nhìn thẳng vào nàng.

      “Được rồi, lui xuống .”Nguyễn Nhược Khê phân phó.

      “Dạ, nương nương.”

      Qua thêm vài ngày sau, Tiểu Ngọc thực có khi thấy bóng người, Nguyễn Nhược Khê vẫn chưa để ý.

      “Nương nương, nô tì vừa pha cho người ly trà.”Thu Diệp vào mà .

      “Để ở đó .”Nguyễn Nhược Khê phân phó.

      Thu Diệp đứng ở nơi đây, vừa muốn rời , nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó xử phẫn nộ bất bình của nàng.

      “Làm sao vậy, Thu Diệp.”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi.

      “Nương nương, người gặp Vương sao?”Thu Diệp nhắc nhở.

      “Vương làm việc, ta sao lại quấy rầy.”Hóa ra nàng lo lắng việc này.

      “Nương nương, hay là xem thử .”Thu Diệp cũng từ bỏ ý định khuyên nhủ.

      Nguyễn Nhược Khê cảm giác được sâu xa trong lời lẽ cùng giọng của nàng có cái gì đó giống như bình thường, nhìn nàng hỏi:

      “Thu Diệp, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

      “Nương nương.”Thu Diệp lập tức quỳ xuống dưới, nàng muốn lừa gạt nương nương.

      .”Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Nguyễn Nhược Khê biết chuyện dường như rất nghiêm trọng.

      “Nương nương, người có biết Tiểu Ngọc mỗi ngày đều nơi nào ?”Thu Diệp lúc này mới hỏi.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng, vấn đề này cho tới bây giờ nàng có quan tâm đến.

      “Nương nương, người bị lừa rồi, người đối với Tiểu Ngọc tốt như vậy, Tiểu Ngọc lại phản bội người. Các cung nữ đều thầm to với nhau, Tiểu Ngọc thường xuyên ra vào ngự thư phòng của Vương, nô tì vốn tin, nhưng hôm trước Vương gặp nương nương, vẫn ở lại qua đêm. Vương rồi, nô tì liền phát Tiểu Ngọc thấy, sau đó nô tì hỏi nàng đâu? Nàng liền cần nô tì quản.”Thu Diệp hơi, xong cảm giác thoải mái được phần nào.

      Nguyễn Nhược Khê nghe thế, sắc mặt càng ngày càng kém, suy nghĩ chút liền đứng dậy ra ngoài, mắt thấy là , tai nghe là giả, nàng tin Tiểu Ngọc phản bội mình, lại càng tin rằng Tây Môn Lãnh Liệt phản bội mình. Nàng nhất định phải chính mắt nhìn thấy mới có thể tin tưởng được.

      Ngự thư phòng.

      Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê trầm đến, cửa cư nhiên ai canh gác, còn chưa đến trước cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười hi ha.

      “Vương, người ta nhột mà.”

      Bước chân của nàng lập tức dừng ở nơi đây, giọng này nàng rất quen thuộc, Tiểu Ngọc, là Tiểu Ngọc, thực là nàng, nắm chặt tay, điều này có thể xảy ra sao?

      “Nhột lắm sao? Như vậy sao? Được ?”

      Giọng hài hước vừa nghe quá thiếu chút nữa làm Nguyễn Nhược Khê ngất xỉu, nàng dám tin tưởng rằng người mà nàng nhất cùng người mà nàng tin tưởng nhất lại phản bội lại nàng. Cố gắng chống đỡ thân mình từng bước bước nhàng vào, vừa bước đến cánh cửa khép hờ nhìn thấy cảnh tượng ra hoang mang chịu nổi….

      Tiểu Ngọc quần áo chỉnh tề ngồi ở trong lòng ngực của Tây Môn Lãnh Liệt, bàn tay của đặt ở trước ngực, tay đặt ở bên hông của nàng, tuy nhìn thấy bọn họ thân thiết hôn nhau, nhưng tư thế ám muội cùng chỗ kia lên hết thảy.

      Nàng còn cảm giác đau lòng nữa, chỉ cảm thấy đầu óc, tâm tư trống rỗng.

      “Vương, nếu nương nương biết phải làm sao bây giờ?”Tiểu Ngọc có chút thở gấp hỏi.

      “Rất đơn giản, nàng biết, ta liền phong ngươi làm phi.”Tây Môn Lãnh Liệt theo lý thường trả lời đương nhiên, còn đưa tay lên sờ sờ mặt của nàng.

      “Vương sợ nương nương sinh khí sao chứ? Nhưng Tiểu Ngọc lại rất sợ.”Tiểu Ngọc có chút nũng nịu .

      “Ta là Vương, nàng có tư cách sinh khí. Ta thích nàng, cũng thích ngươi, hơn nữa sau khi phong ngươi làm phi, địa vị của các ngươi như nhau. Ngươi còn là nô tì nữa, ngươi còn sợ nàng cái gì chứ? Việc này ta sớm nghĩ tới, bảo bối, bạc đãi ngươi đâu.”Tây Môn Lãnh Liệt giống như lời khiến nàng ta vui vẻ.

      “Vương, nếu nương nương nghe được người mấy lời này, người sợ nàng thương tâm sao?”Tiểu Ngọc thực vui vẻ, cười khanh khách.

      “Ngươi , ta , nàng làm sao có thể biết được. Ngoài ra, ta cũng thích nàng giống như nàng ấy như vậy, lừa được là tốt rồi, lại nàng ta sao có thể sâu sắc, hiểu biết, có nghĩa lớn hơn nàng được, được rồi bảo bối, chúng ta nên làm việc chính .”Giọng Tây Môn Lãnh Liệt mang theo vài phần ái muội.

      “Vương.”Tiểu Ngọc ngượng ngùng lảng tránh miệng kề sát lại …..

      Nguyễn Nhược Khê thể nghe thêm bất cứ gì nữa, rốt cuộc xem nổi nữa, tâm tư trống rỗng, tại mới bùng lên cảm giác đau đớn, đau đớn này đau đến nỗi tê tâm liệt phế, lòng của nàng giống như bị ai đó đào bới, cào xé.

      Nhưng nàng lại biết rằng, khi nàng vừa xoay người chạy , chỉ chờ thân ảnh nàng vừa rời , Tiểu Ngọc lập tức liền từ người Tây Môn lãnh Liệt đứng lên, sửa sang lại quần áo, vẻ mặt thương tâm khó xử đứng ở bên.

      Tây Môn Lãnh Liệt dừng lại phía cửa, biết nàng nhất định rất thương tâm, rất muốn chạy ra ngoài đuổi theo nàng nhưng thể, Nhược Khê, nàng nhất định phải cố gắng lên.

      Chương 127 — Phong phi
      “Nương nương.”Thu Diệp từ phía sau đuổi đến.

      Nguyễn Nhược Khê đường thẳng chạy về Tử Uyển, lập tức chạy ngay vào phòng, gắt gao đóng chặt cửa lại, tại nàng có cảm giác trong lòng cực kỳ đau đớn giống như bị ai đó xé rách. có thể có nữ nhân khác, nhưng vì sao lại là Tiểu Ngọc?

      Nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống, như những hạt châu long lanh rơi mặt đất, trong khoảnh khắc rơi xuống tan vỡ, sau đó biến mất thấy, im hơi lặng tiếng, ai có thể hiểu thống khổ của nàng.

      Tiểu Ngọc là người mà nàng tín nhiệm nhất, đối đãi giống như bằng hữu, tỷ muội của mình, nhưng nàng lại phản bội mình như thế

      Tây Môn Lãnh Liệt, đây là nam nhân mà nàng thương nhất, lại thương tổn mình sâu nhất, hóa ra tình của nàng lại buồn cười như thế

      “Nương nương, người sao rồi? Mau mở cửa, để cho nô tì hầu hạ ngươi.”Thu Diệp đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng hô lớn, nàng sợ nương nương nhất thời tư tưởng thông.

      “Két…” tiếng động vang lên, cửa được mở ra, Nguyễn Nhược Khê lau nước mắt mặt, nhàn nhạt :

      “Thu Diệp, ta có việc gì.”

      “Nương nương, nô tì chuẩn bị cho ngươi chút gì để ăn nha.”Thu Diệp sang chuyện khác.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, lại phân phó :

      việc xảy ra hôm nay được ra ngoài, xem như cái gì đều biết, đối với Tiểu Ngọc cũng được biết ?”

      “Dạ.”Thu Diệp tuy , nhưng cũng có hỏi nhiều, nàng biết nương nương có chủ ý của nương nương.

      Thu Diệp ra ngoài lâu, Tiểu Ngọc trở lại.

      “Nương nương, người suy nghĩ cái gì?”Nàng vừa vào, liền đối với Nguyễn Nhược Khê ngồi ngẩn người cố ý hỏi cách thoải mái, nàng biết nương nương rất thương tâm, biết nương nương đối đãi với chính mình như thế nào? Mặc kệ đánh hay mắng, nàng đều phải cố nhẫn nhịn.

      “Tiểu Ngọc, ngươi trở lại rồi sao, cùng người trong lòng gặp gỡ xong rồi sao?”Nguyễn Nhược Khê vẫn giống như thường lệ, hiền hoà hỏi, lời lẽ cười đùa có chút trầm trọng.

      “Gặp xong rồi.”Tiểu Ngọc gật đầu, trong lòng lại phát hoảng, nương nương bình tĩnh như thế này làm nàng sợ hãi.

      “Vậy nghỉ ngơi chút .”Nguyễn Nhược Khê tùy ý đến, muốn nhìn thấy nàng.

      “Dạ, nô tì cáo lui.”Tiểu Ngọc cắn cánh môi, bất an thấp thỏm trong lòng dần dần lui xuống, nàng vốn tưởng rằng nương nương nhất định chấp vấn chính mình, ít nhất cũng làm nàng khó xử, nhưng nương nương cái gì cũng làm, trong lòng nàng lại càng bất an hơn, thẹn với nương nương.

      yên lòng ra liền cùng Thu Diệp đụng vào nhau.

      “Bốp.”Điểm tâm trong tay rơi mặt đất, tan vỡ văng tung toé khắp mặt đất.

      “Thu Diệp, thực xin lỗi, để ta dọn cho.”Tiểu Ngọc lập tức giải thích, muốn thu thập.

      cần, ta cũng dám làm ngươi lao tâm, chừng, về sau ta còn phải hầu hạ ngươi nữa, chẳng qua ta cho ngươi biết, ta hầu hạ kẻ vô sỉ phản bội. Ta chỉ hầu hạ mình nương nương mà thôi.”Thu Diệp lạnh lùng phen đẩy nàng ra, châm chọc . Nếu phải nương nương cố ý ra lệnh, nàng nhất định ra những lời càng khó nghe hơn nữa.

      Tiểu Ngọc nhìn nàng, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống khắp gương mặt, những uỷ khuất trong lòng nàng có thể cho ai biết chứ.

      “Khóc, ngươi còn khóc, người nên khóc chính là nương nương của ta. Ngươi nên cười lên chứ, chừng lập tức liền biến thành chủ tử.”Thấy nước mắt của nàng, biết vì cái gì Thu Diệp bất giác liền ra những lời châm chọc, lời cũng nhịn được ra hết.

      “Thu Diệp, phải giống như ngươi tưởng như vậy đâu, ta có phản bội.”Tiểu Kgọc khóc muốn giải thích.

      “Thôi, cần miếu máo khóc lóc giả từ bi, ta muốn làm cho nương nương đĩa điểm tâm khác.”Thu Diệp xong, cũng thèm nhìn xem nàng phản ứng ra sao, xoay người bước .

      “Oa.”Tiểu Ngọc rốt cục cũng nhịn được, khóc chạy về phòng của mình.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn ánh trăng sắp tròn ngoài cửa sổ, tâm tình đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn. Nàng cần phải để ý, phải thương tâm, dù sao nàng cũng sắp phải rời khỏi, về sau thế nào có quan hệ gì với mình nữa. Tiểu ngọc cũng tốt, người khác cũng thế, nàng đều nên để ý đến, nhưng nàng lại thực để ý đến chuyện đó, bởi vì , nàng thể để ý.

      suy nghĩ cái gì? ăn cơm chiều rồi chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên từ phía sau ôm chầm lấy nàng, giọng đầy quan tâm.

      Thân thể Nguyễn Nhược Khê trở nên cứng ngắt, cảnh tượng ban ngày lại xuất ngay trước mắt, biết vì sao trong lòng nàng có bài xích đối với , đẩy ra chút nòi:

      “Ăn rồi.”Nàng thể thuyết phục mình cười với .

      “Làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt có thể cảm nhận được đau đớn trong lòng nàng, rất muốn đem nàng ôm vào trong lòng ngực mình nhưng phải lạnh lùng, cứng rắn hơn nữa.

      có gì? Đúng rồi, gần đây bận việc gì sao?”Nguyễn Nhược Khê tùy ý hỏi.

      “Còn có thể là cái gì? Đều là những việc quốc này thôi, vĩnh viễn đều làm xong.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý mang theo châm chọc với nàng.

      “Quốc ?”Nguyễn Nhược Khê trong lòng giơ lên cái cười lạnh.

      tin sao? Bằng nàng nghĩ rằng ta làm gì chứ? Ở đó ôm nữ nhân sao?”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy nàng giống như giỡn mà , kỳ muốn cố ý chọc giận nàng.

      “Chàng là Vương, cho dù chàng ôm ấp nữ nhân, ta cũng thể nào quản được, phải sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại , lại đẩy ra.

      “Nàng hôm nay làm sao vậy? chuyện toàn những câu châm chọc thôi.”Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt cố ý mang theo vài phần khó coi.

      “Có sao? Vậy mời vương nơi khác .”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng , nàng thể ép buộc chính mình, để bàn tay ôm qua Tiểu Ngọc đến ôm mình, nàng để ý, nàng phi thường để ý chuyện đó.

      “Nhược Khê, hôm nay nàng làm sao vậy? Cả ngày làm việc mệt nhọc, ta nghĩ đến đây lại phải nhìn thấy sắc mặt của nàng như vậy.”Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên lạnh lùng, cố ý muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa nàng và .

      “Vương, người còn bề bộn nhiều việc, cho nên chuyện gì trong lòng người phải hiểu hơn ta chứ.”Nguyễn Nhược Khê mắt lạnh lùng nhìn , nàng ràng bảo mình thèm để ý, nhưng khi thực đối mặt với , nàng thể ép buộc mình bình tĩnh xuống. Tức giận và uỷ khuất trong lòng khiến nàng muốn yên lặng thừa nhận, hóa ra nàng cũng chỉ là nữ nhân ghen tị bình thường mà thôi.

      “Lời này của nàng là mang ý gì? cho ràng.”Tây Môn Lãnh Liệt phen bắt lấy cổ tay của nàng, giọng điệu có chút sắc bén.

      “Vương trong lòng người tự hiểu được.”Nguyễn Nhược Khê dùng sức muốn thu hồi cổ tay của mình lại, lại bị nắm giữ chặt lại.

      “Ta hiểu được cái gì? Nàng có chuyện liền .”Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh như băng.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , tại nàng cảm thấy như trở về trước đây, khi vừa mới quen biết , lạnh lùng vô tình. Bi ai từ tâm tràn đến, hóa ra người này bạc tình có thể lạnh lùng, nàng dường như nghe được tiếng lòng mình tan nát.

      Nhìn thấy người nàng toả ra từng hơi thở bi ai, Tây Môn Lãnh Liệt thiếu chút nữa kiên trì được, nhìn thấy ánh mắt bi ai đau khổ của nàng, tâm so với nàng còn đau hơn.

      “Người thích Tiểu Ngọc sao?”Nguyễn Nhược Khê muốn bị lạc trong cái vòng lẩn quẩn này mãi, nên đối mặt phải đối mặt, muốn chết tâm cũng phải chết cho hoàn toàn chút.

      “Thích, nhưng ta cũng thích nàng, hai việc này liên quan gì đến nhau.”Tây Môn Lãnh Liệt chút do dự liền gật đầu.

      Nghe câu trả lời như thế, Nguyễn Nhược Khê cảm giác trái tim đau nhức của mình thuộc về mình nữa, nàng muốn tát cho cái, hóa ra đây là tình của sao.

      Nắm chặt bàn tay lại, đột nhiên nới lỏng ra, cố gắng nở ra nụ cười :

      “Vậy nên cấp cho nàng danh phận, phải đối xử với nàng tốt.”

      “Ta cũng muốn việc này với nàng, khi nàng đồng ý, ta đây liền làm như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt ngay cả chút ý muốn cự tuyệt đều có.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, trong lòng lại cảm thấy máu chảy đầm đìa.

      “Vậy để cho nàng vào ở Như Phi cung, ngươi cảm thấy thế nào?”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý hỏi, Như Phi cung? Thực ràng, địa vị so với nàng còn cao hơn bậc.

      “Vương muốn quyết định như thế nào cứ làm như thế ấy?” mặt Nguyễn Nhược Khê hề biểu chút bi thương nào.

      “Ngày mai ta lập tức hạ chiếu chỉ, yên tâm, ta đồng thời cũng hạ chỉ phong ngươi làm Vương hậu.”Tây Môn Lãnh Liệt nắm lấy bả vai của nàng .

      “Phong Vương hậu phải là chuyện , giống phong phi tử bình thường, hay là người cứ từ từ mà tính.”Nguyễn Nhược Khê đẩy tay của ra, nàng cần vương hậu gì cả? cần những thứ hư danh đó, cần thân phận, nàng chỉ để ý đến người mà nàng , nam nhân chỉ duy nhất mình nàng.

      “Nàng muốn làm Vương hậu sao?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, cố ý hỏi.

      “Tại sao ta phải muốn làm Vương hậu?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại , nàng để ý đến mấy cái hư danh này.

      “Vậy nàng muốn cái gì?” biết còn cố tình hỏi.

      “Muốn…………”Nguyễn Nhược Khê vừa định ra, lại lập tức đình chỉ lại những lời muốn :

      “Cái gì ta đều nghĩ muốn, ta mệt, ta muốn nghỉ ngơi, người cứ làm việc của ngươi, ta bồi người nữa.” xong, về phía giường ngủ.

      “Được, vậy nàng cứ nghỉ ngơi . Đúng rồi, đêm nay ta đem Tiểu Ngọc , ta an bài cho nàng cung nữ đắc lực đến hầu hạ nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt , biết mình làm như vậy, thể nghi ngờ là xát muối vào nỗi đau của nàng? Nhưng phải làm như vậy.

      “Người an bài là được, ta có ý kiến.”Nguyễn Nhược Khê xong, nằm xuống giường, đưa lưng về phía .

      “Vậy nàng cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, ta ra ngoài trước, ngày mai ta lại đến xem nàng.”Nhìn thân ảnh bé đơn kia, trong lòng tất cả đều muốn, lại chỉ có thể ngoan tâm.

      Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nước mắt theo mặt Nguyễn Nhược Khê rơi xuống tựa như con sông bị vỡ đê, ngừng chảy xuống. Đây là nam nhân nàng, đây là nam nhân mà nàng bằng tất cả sinh mệnh của mình.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 128 — Phụ tâm
      đêm ngủ, Trong đầu của Nguyễn Nhược Khê đều nghĩ về Tây Môn Lãnh Liệt, tại làm gì? giường cùng Tiểu Ngọc ư? Hình ảnh sống động ban ngày kia cứ lặp lặp lại, ngừng xuất trước mắt nàng.

      Nàng đưa tay vuốt vuốt tóc của mình, nàng làm gì vậy? Vì sao nàng lại nghĩ đến những chuyện này chứ? Nhưng nàng càng bắt buộc bản thân được nghĩ đến mấy chuyện này, những hình ảnh kia lại lên ràng hơn nữa. Những tức giận chỉ biết rót vào trong lòng, nàng biết bản thân mình ghen tị, nàng muốn biến chính mình trở nên tầm thường dung tục, nhưng hóa ra nữ nhân gặp phải việc này đều trở nên tầm thường, dung tục như thế.

      Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu tới giường, nhưng nàng lại muốn rời giường, cũng như muốn phải đối mặt với những việc xảy ra.

      Cánh cửa được mở ra, Thu Diệp bưng chậu rửa mặt vào, nhàng đến bên giường nhắc nhở :

      “Nương nương, nên rời giường rồi.”

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới mở to mắt, bình thường đều là Tiểu Ngọc vào hầu hạ nàng, tâm lại đột nhiên đau, nhưng nàng chỉ có thể đau ở trong lòng. Nghiêng người ngồi dậy, nàng thể trách né.

      “Nương nương, để nô tì giúp người.”Thu Diệp qua giúp nàng mặc quần áo, mới giọng chậm rãi :

      “Nương nương, buổi sáng hôm nay, Tiểu Ngọc được Vương hạ chỉ phong làm Ngọc Phi.”

      “Phải ? Vậy phải chúc mừng nàng rồi.”Nguyễn Nhược Khê thân mình cứng ngắc chút, lời xuất phát từ tâm, trong lòng lại thất vọng cùng bi ai, hóa ra thực sách phong nàng, khẩn cấp như vậy, chờ kịp hay sao?

      “Nương nương, điểm tâm sáng ngươi muốn ăn cái gì? Để nô tì nhanh chóng chuẩn bị cho ngươi.”Thu Diệp hành lễ .

      “Giống như ngày hôm qua là được rồi.”Nguyễn Nhược Khê phân phó, nàng làm gì còn có tâm tư mà ăn cơm nữa chứ.

      “Được, nô tì lập tức chuẩn bị ngay.”Thu Diệp xoay người lui ra ngoài.

      Cửa cũng nhanh chóng được mỡ ra lần nữa, Nguyễn Nhược Khê cũng chưa quay đầu lại liền :

      “Thu Diệp còn có việc gì sao chứ?”

      “Nương nương, là nô tì.”Đứng trước cửa là Tiểu Ngọc, thân mặc quần áo hoa màu lam cao quý, đầu cài trâm, hoàn toàn mang dáng vấp của nương nương quý phái, theo sau là hai cung nữ.

      “Ngọc phi nương nương mời ngồi, đừng tự xưng là nô tì, ta cũng dám nhận.”Nguyễn Nhược Khê nghĩ muốn mình bụng dạ hẹp hòi như thế, nhưng lời vừa ra lại mang theo châm chọc sâu.

      “Nương nương, người giận Tiểu Ngọc ư.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc giống như có lời thể , cũng mang theo thống khổ.

      dám.”Nguyễn Nhược Khê lại cố ý bỏ qua, đúng, nàng nên trách Tiểu Ngọc, ở trong hoàng cung này, mỗi người đều đơn thuần, Tiểu Ngọc chỉ là muốn thay đổi cuộc sống của mình, địa vị cùng thân phận, có lẽ nàng có sai, ai mà muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

      “Nương nương, Tiểu Ngọc mang điểm tâm sáng đến cho người.”Tiểu Ngọc muốn giải thích, bởi vì nàng thể nào giải thích, nhận những thứ từ tay cung nữ đứng phía sau, đem đặt trước mặt nàng.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thoáng qua, đúng là nàng thực hiểu mình, những thứ mang đến đều là những thứ mà nàng bình thường thích ăn. Nhưng tại nhìn thấy những thứ này lại đặt biệt cảm thấy chướng mắt, nhàn nhạt :

      cám ơn tấm lòng của Ngọc phi nương nương, nhưng có lỗi ta muốn ăn.”

      “Nương nương, ta vẫn là Tiểu Ngọc của người mà, xin người cần gọi ta là Ngọc phi.”Cách xưng hô này làm nghe rất chói tai, nàng biết nương nương trách mình, hận mình, nhưng nương nương hoàn toàn lại biết, nàng cũng phải chịu nhiều thống khổ. Nàng cũng giống như nương nương, tất cả đau khổ đều chỉ có thế giấu ở trong lòng.

      “Điều này nên, ngươi là Ngọc phi. Đúng rồi Ngọc phi còn có việc gì nữa sao? Nếu có việc gì nữa ta có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi chút.”Nguyễn Nhược Khê ra lệnh đuổi khách, nàng muốn cùng Tiểu Ngọc những câu nguỵ trang giả tạo.

      “Vậy Tiểu Ngọc cáo lui.”Tiểu Ngọc lại vẫn như trước lễ độ cung kính với nàng.

      Nguyễn Nhược Khê trong lòng thầm chảy lệ, nàng biết mình nên đối xử với Tiểu Ngọc như thế, nhưng nàng lại thể nhẫn nhịn được.

      Tiểu Ngọc vừa muốn xoay người, vừa lúc Thu Diệp bưng đồ ăn sáng tới, hung hăng nhìn nàng, mơ hồ muốn hành lễ, giọn châm biếm :

      “Nô tì tham kiến Ngọc phi nương nương.”

      Tiểu Ngọc nhấp nháy môi muốn giải thích, nhưng nàng biết mình thể giải thích, đành phải :

      “Đứng lên .”

      “Tạ Ngọc phi nương nương.”Thu Diệp nhấn mạnh từng từ , sau đó thèm liếc mắt nhìn nàng.

      Tiểu Ngọc biết mình ở trong này là dư thừa, vừa muốn liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt từ bên ngoài vào.

      Lập tức hành lễ :

      “Nô tì tham kiến Vương.”

      “Đứng lên , nàng phải là thần thiếp.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nâng nàng đứng dậy, mỉm cười chỉnh nàng.

      “Dạ, thần thiếp tuân mệnh.”Tiểu Ngọc muốn rút tay về, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của , lập tức thân thiết tựa vào bên người .

      “Nô tì tham kiến Vương.”Thu Diệp lập tức hành lễ, Nguyễn Nhược Khê đầu cũng ngẩn lên, cứ cúi xuống ăn điểm tâm.

      Tây Môn Lãnh Liệt lại đưa tay ôm lấy Tiểu Ngọc đến bên người Nguyễn Nhược Khê ngồi xuống, dùng tay khác ôm lấy eo của nàng :

      “Sao bây giờ mới ăn, đói bụng khiến ta đau lòng.”

      Lời thương như vậy nếu là lúc bình thường, nàng nhất định cảm thấy ngọt ngào, nhưng bay giờ lòng của nàng lại cảm thấy đau giống như có kim châm vào, đau giốngnhư thế. Lại nhìn tại, muốn làm gì? Trái ôm phải ôm sao?

      Lập tức né tránh vòng tay ôm ấp của , ngồi sang bên, lạnh lùng mà :

      “Nếu vậy tội của thần thiếp lớn.”

      “Nhược Khê, hôm nay vừa lúc ta rảnh rỗi, cùng các nàng đến ngự hoa viên dạo.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý , nhưng nhìn lại tay mình trống trơn, nhìn thấy thái độ lạnh lùng xa cách của nàng, biết nên cao hứng hay là bi ai.

      Các nàng? Nguyễn Nhược Khê trong lòng cười lạnh, là nàng cùng Tiểu Ngọc sao?

      “Vương, hay là người cùng nương nương hãy , thần thiếp .”Tiểu Ngọc lại ở bên giống như thực thức thời .

      cần, các người , ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ chút.”Nguyễn Nhược Khê lập tức , tại nàng biết nên ở chung với như thế nào nữa, bởi vì tất cả đều thay đổi.

      “Được rồi, nàng cứ nghỉ ngơi , lần sau ta lại đến thăm nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt vẫn miễn cưỡng, xong ôm Tiểu Ngọc rời , dám nhìn vào ánh mắt bi thương của nàng.

      Thấy lạnh lùng như vậy rời ? Nguyễn Nhược Khê nhịn được nước mắt trào ra ở trong mắt, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, Thu Diệp cũng tự ý thức mà lui xuống, nàng biết lúc này nên quấy rầy nương nương.

      Mặc cho nước mắt ngừng chảy xuống, đột nhiên cảm giác thân mình bị ôm vào vòng ôm ấm áp, bên tai truyền đến giọng tà mị:

      “Lại khóc, ai khi dễ ngươi?”

      “Lăng Tiêu.”Nguyễn Nhược Khê quay đầu, liền đối diện với ánh mắt của .

      “Gọi cách thân thiết như vậy, chẳng lẽ nhớ ta sao?”Vẻ mặt Lăng Tiêu dâm đãng kềm chế được.

      “Nhớ ngươi.”Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy tay ôm lấy vòng eo của , biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Tiêu phải chán ghét như vậy.

      Đối với thái độ của nàng, thân mình Lăng Liêu cứng đờ, đôi mắt híp lại, chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì uỷ khuất sao?

      “Bảo bối, làm sao vậy? cho ta nghe .”Giọng cực kỳ ôn nhu.

      Phát tiết chút, Nguyễn Nhược Khê giống như thoải mái hơn nhiều, nhàng đẩy ra :

      có gì? Ngươi tới làm gì?”Giọng biến lạnh.

      “Ngươi ta tới làm gì? Đương nhiên là đến xem thần thoại công chúa rồi.”Lăng Tiêu lập tức càng ôm chặt nàng vào trong lòng ngực của mình, nữ nhân này là thay đổi nhanh chóng, vừa mới lợi dụng mình xong, liền trở mặt nhận người.

      tháng, ngươi phải tháng sao? Bây giờ còn chưa có tới, ta còn chưa học xong.”Nguyễn Nhược Khê nhìn đáp.

      “Đúng là chưa tới tháng, chẳng qua ta rất nhớ ngươi.”Lăng Tiêu lấy tay nâng cằm của nàng lên.

      “Buông ra.”Nguyễn Nhược Khê lập tức đánh rớt tay của .

      buông, biết vừa rồi là ai thương nhung nhớ ta.”Lăng Tiêu ngược lại đem nàng ôm càng chặt hơn nữa.

      “Vậy ngươi cứ ôm .”Biết có tránh cũng thoát khỏi , Nguyễn Nhược Khê ngược lại mang dáng vẻ tuỳ tiện, mặc kệ .

      Cánh cửa phía sau đột nhiên bị đá văng ra, Tây Môn Lãnh Liệt sắc mặt trầm nhìn hai người trong phòng ôm nhau.

      “Ta………..”Nguyễn Nhược Khê muốn mở miệng giải thích, nhưng nhớ lại bóng hình Tiểu Ngọc trong ngực , tức giận muốn giải thích.

      “Vương, chúng ta lại gặp nhau.”Bộ dáng của Lăng Tiêu như có việc gì, thậm chí còn buông nàng ra, tà mị chào hỏi.

      “Lăng Tiêu, ngươi dám xông vào hoàng cung.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn tay đặt ở thắt lưng của Nguyễn Nhược Khê, sắc mặt hắng giọng.

      “Xông vào hoàng cung có cái gì dám chứ?”Lăng Tiêu tiếp tục cười tà.

      “Lăng Tiêu, buông nàng ra.”Tây Môn Lãnh Liệt cố nén tức giận, giọng điệu mang theo ra lệnh.

      Lăng Tiêu cũng thèm để ý đến , trực tiếp nhìn Nguyễn Nhược Khê hỏi:

      “Bảo bối, ngươi có muốn ta buông ra hay ?” có thể nhạy cảm cảm nhận được, cảm giác được giữa bọn họ có vấn đề nảy sinh, nếu vừa rồi nàng đẩy mình ra.

      “Đương nhiên.”Nguyễn Nhược Khê khẽ đẩy ra, nhưng lại đến bên cạnh Tây Môn Lãnh Liệt, mà là đến bên giường.

      “Người tới, bắt lấy cho ta.”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ra lệnh.

      “Ha ha, muốn bắt ta ư, ngươi còn chưa có cái năng lực đó đâu.”Lăng Tiêu đột nhiên cười ha hả, sau đó nhìn về phía Nguyễn Nhược Khê :

      “Bảo bối, hôm nào lại đến nhìn ngươi.” xong, bóng người thấy tăm hơi.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới bước từng bước lại gần Nguyễn Nhược Khê, nàng vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích nhìn .

      , nàng cùng có quan hệ gì?”Lập tức giữ chặt cổ tay của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.

      có quan hệ gì.”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng đáp trả.

      có quan hệ?”Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh.

      có quan hệ, vì sao lại ôm nàng, vì sao nàng lại né tránh?”Trong lòng tức giận phải là giả bộ? ghen tị, ăn dấm chua.

      “Là muốn ôm ta, mà người nên biết, ta có cách nào phản kháng.”Nguyễn Nhược Khê nhanh chậm . Thái độ giống như lên rằng nàng muốn phản kháng.

      “Đúng vậy, nhưng ta thực có thấy nàng giãy dụa, hay là nàng muốn giãy dụa.”Tây Môn Lãnh Liệt lại giương mắt hung ác hỏi, tuy có nửa là cố ý, nhưng trong lòng quả cảm thấy thoải mái.

      “Người muốn ta phải giãy dụa như thế nào? Người có thể thích người khác, vì sao ta lại thể?”Nguyễn Nhược Khê hướng về phía thất khống chế được hô lớn, giống như thừa nhận nàng thích Lăng Tiêu.

      “Bốp.” cái tát thanh thuý vang lên, làm cho khí lập tức trở nên im lặng.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy mặt nàng phiếm hồng, ánh mắt lên vẻ ái náy, nhưng lời của nàng chọc giận , nàng thể thích người khác.

      Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc nhìn , nàng dám tin rằng cư nhiên lại đánh nàng thêm lần, mặt truyền đến đau đớn râm ran, nàng giận dữ cười chống lại :

      “Người đánh ta, người cư nhiên đánh ta.”

      “Nàng đáng bị đánh sao chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt trốn tránh ánh mắt của nàng, lạnh lùng mà .

      “Đúng, ta đáng bị đánh, tại người đánh xong rồi, có thể rồi chứ?”Nguyễn Nhược Khê cắn chặt môi hung hăng nhìn , cái tát này của phải đánh lên mặt của nàng, mà là đánh vào lòng của nàng.

      “Đây là nơi của ta, cho dù là nàng, nàng cũng có tư cách đuổi ta .” mặt Tây Môn Lãnh Liệt tia biểu tình.

      Những lời đó của đều giống như thanh đao nhọn đâm sâu vào lòng của nàng, đúng vậy, đây là nơi của , nàng có cái tư cách đuổi , như vậy người nên là nàng.

      “Nàng làm gì?”Tây Môn Lãnh Liệt phen giữ chặt nàng lại.

      có tư cách đuổi vương , vậy ta tự mình .”Nguyễn Nhược Khê đầu đều quay lại mà .

      Tây Môn Lãnh Liệt biết mình chặt đứt lòng của nàng, nhìn thấy cả người của nàng từ trong ra ngoài đều mang theo đau đớn não lòng, dường như chết tâm, thực chỉ muốn mang nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, nhưng chỉ có thể tổn thương nàng.

      “Nàng phải ngoan ngoãn yên phận ở đây cho ta, có mệnh lệnh của ta, cho phép nàng rời khỏi?”Dùng sức hất tay của nàng, ra lệnh xong, xoay người liền rời .

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy bóng dáng kiên định, quyết liệt của như vậy, ngay cả tia do dự đều có, tâm còn cảm giác đau, đây là người mà nàng thương, đây là người nàng ư.

      Ban đêm.

      “Nương nương, trời lạnh rồi, nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi.”Thu Diệp khuyên bảo Nguyễn Nhược Khê ngồi ngây ngốc ở trong viện.

      có việc gì, ta ngồi đây thêm chút nữa, Thu Diệp nếu ngươi mệt mỏi cứ nghỉ trước .”Nguyễn Nhược Khê phân phó.

      “Vậy nô tì bồi nương nương.”Thu Diệp cũng ngồi xuống bên.

      “Thu Diệp, nếu trượng phu của ngươi lại cưới người khác, ngươi làm thế nào?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nhìn nàng hỏi.

      biết.”Thu Diệp thực thành trả lời.

      “Chẳng qua, nô tì nghĩ, nô tì khẳng định chịu được, dù sao, nếu là người có năng lực chuyện ba thê bốn thiếp rất bình thường. Nữ nhân chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nương nương, người cần thương tâm, tất cả nam nhân bình thường đều như thế, huống chi là Vương, kỳ Vương vẫn thích nương nương nhiều nhất.”Lời ràng mang theo ý khuyên bảo.

      “Thích?”Nguyễn Nhược Khê cười lạnh, nàng thực hồ đồ, làm sao có thể hỏi Thu Diệp chứ? Nàng đương nhiên trả lời như vậy rồi, kỳ cho dù ở đại, những người có tiền cũng thường phải ba thê bốn thiếp hay sao, nhưng tận mắt chứng kiến nàng để ý hay sao?

      , ai có thể để ý, nếu để ý, nàng tin tưởng rằng bất cứ người nào khi nhìn thấy người mình thương lại âu yếm nữ nhân khác, trong lòng nhất định ghen tuông, đau khổ, thương tâm.

      “Nương nương, chuyện gì cũng nên nghĩ cho mình là được rồi? Kỳ nương nương như vậy, biết có bao nhiêu ít người ở trong chỗ tối cao hứng đâu, nhất là Tiểu Ngọc, bây giờ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nương nương càng nên như vậy, khiến nàng đắc ý.”Vẻ mặt Thu Diệp phẫn nộ .

      “Vậy cứ để cho các nàng cười nỗi đau của người khác .”Nguyễn Nhược Khê để ý đến người khác, người nàng để ý chỉ có .

      Thu Diệp nhìn nàng, thực biết nên khuyên bảo nương nương như thế nào.

      “Được rồi, ta cũng muốn ngủ rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi .”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy phân phó xong, trở về phòng.

      Cánh cửa vừa đóng lại, liền cảm giác trong phòng có người, vừa xoay người lại liền thấy thái giám đứng ở phía sau, khuôn mặt kia quen thuộc.

      “Tây Môn Ngọc.”Nàng kinh ngạc kêu lên, sao có thể ở trong bộ dạng này đứng trong phòng nàng.

      “Khuynh Thành, nàng trở nên tiều tụy, cũng gầy rất nhiều.”Tây Môn Ngọc nhìn thấy nàng, vẻ mặt thương, cũng nhịn được lập tức đem nàng ôm vào trong ngực.

      “Tây Môn Ngọc, ta có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê từ trong lòng ngực của vùng ra , chừng bây giờ tất cả mọi người đều biết hết những việc xảy ra trong hoàng cung.

      “Sao lại có việc gì?”Tây Môn Ngọc buông nàng ra, đột nhiên có chút kích động.

      “Tây Môn Lãnh Liệt đáng chết, cư nhiên dám phụ lòng nàng, ta muốn giết .”

      cần.”Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy tay che miệng của lại.

      “Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng những lời này thể bậy được.”Vạn nhất chọc giận Tây Môn Lãnh Liệt, chừng chính là tử tội.

      “Khuynh Thành, cùng ta , ta muốn dẫn nàng xuất cung, ta thể nhìn nàng ở trong hoàng cung chịu khổ, chúng ta hãy cao chạy xa bay, rời khỏi nơi này, hưởng thụ cuộc sống của riêng chúng ta.”Tây Môn Ngọc đột nhiên giữ chặt tay của nàng.

      “Tây Môn Ngọc, ngươi hãy bình tĩnh chút .”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa dừng chân lại, kỳ khi thấy còn quan tâm mình như thế, trong lòng vẫn có chút cảm động, càng cảm động hơn là đường là vương gia, cư nhiên giả mạo thành tiểu thái giám đến gặp mình, tuy người mà thực muốn gặp chính là Vũ Khuynh Thành.

      “Khuynh Thành, ta rất bình tĩnh, ta tính toán rất cẩn thận kỹ lưỡng lắm rồi, bên ngoài ta cũng bố trí hoàn hảo, chỉ cần nàng theo ta là được.”Tây Môn Ngọc cách lòng.

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê im lặng chút.

      “Khuynh Thành, cùng ta thôi, nếu còn thời gian nữa.”Tây Môn Ngọc lo lắng .

      “Ta .”Nguyễn Nhược Khê giật tay của mình lại.

      “Ngươi vẫn còn thích sao?”Tây Môn Ngọc bộ dáng thực bị thương.

      , phải, ta thể để ngươi trở thành tội phạm, bị liên lụy.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, là vương gia, chỉ có điều là nhất thời quá xúc động, khi gặp phải cuộc sống cực khổ trốn chạy, mới biết thế nào là gian nan, chỉ có tình thôi là đủ, huống chi nàng hoàn toàn hề , làm sao có thể cùng bỏ trốn chứ.

      “Ta sợ, vì nàng ta nguyện ý.”Tây Môn Ngọc cách thâm tình.

      “Đúng, nhưng ta muốn cùng ngươi bỏ trốn.”Nguyễn Nhược Khê liền cự tuyệt thẳng thừng, tại nàng thực bình tĩnh.

      “Khuynh Thành, nhưng ta thể nhìn thấy nàng thống khổ, nàng biết ? Ta sai lầm lần rồi, thể lại sai lần thứ hai.”Tây Môn Ngọc lôi kéo tay của nàng .

      “Tây Môn Ngọc cần nữa, ta rồi, ta phải là Vũ Khuynh Thành của trước đây, nhớ cảm tình của các người trong lúc đó, cho nên ta làm liên luỵ đến ngươi, lại càng thể cùng ngươi chạy trốn,.”Nguyễn Nhược Khê vì làm cho chết tâm đành phải như vậy.

      “Khuynh Thành, nàng ………….”Mặt Tây Môn Ngọc biến sắc trở nên trắng bệch, dáng vẻ bị đả kích nhìn nàng, tay gắt gao nắm chặt lại, cắn răng :

      “Được, vậy ta đây giết , ta thể trơ mắt nhìn thấy ngươi chịu khổ.” xong, xoay người muốn bỏ .

      “Tây Môn Ngọc, ngươi điên rồi.”Nguyễn Nhược Khê phen giữ chặt lại.

      “Ta điên, ta hận mình vì sao điên, nếu ta thực điên có lẽ hôm nay ta mang dáng vẻ này.”Tây Môn Ngọc cắn răng , vẻ mặt trở nên phẩn nộ.

      “Tây Môn Ngọc, cám ơn ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới, là Vương, vương có khả năng chỉ có nữ nhân, phải sao? Cho dù phải Tiểu Ngọc, cũng là người khác.”Nguyễn Nhược Khê lòng.

      “Đúng vậy, nhưng vì sao lại chọn Tiểu Ngọc, nàng có biết trong cung mọi người ngươi như thế nào hay ?”Tây Môn Ngọc vẻ mặt phẫn phẫn bất bình cùng đau xót.

      cái gì?”Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc hỏi.

      có gì? Tóm lại, Khuynh Thành hãy cùng ta .”Tây Môn Ngọc thực cho nàng, lại kéo nàng ra ngoài.

      “Tây Môn Ngọc, ta rồi, ta .”Nguyễn Nhược Khê lập tức bỏ ra , cho dù là , nàng cũng cùng .

      “Vì sao?”Tây Môn Ngọc thực bi thương.

      “Bởi vì chúng ta chạy cũng thoát, chớ quên đây là hoàng cung, là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất cả nước.”Nguyễn Nhược Khê muốn thương tổn , đành phải như vậy.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 128 — Phụ tâm
      đêm ngủ, Trong đầu của Nguyễn Nhược Khê đều nghĩ về Tây Môn Lãnh Liệt, tại làm gì? giường cùng Tiểu Ngọc ư? Hình ảnh sống động ban ngày kia cứ lặp lặp lại, ngừng xuất trước mắt nàng.

      Nàng đưa tay vuốt vuốt tóc của mình, nàng làm gì vậy? Vì sao nàng lại nghĩ đến những chuyện này chứ? Nhưng nàng càng bắt buộc bản thân được nghĩ đến mấy chuyện này, những hình ảnh kia lại lên ràng hơn nữa. Những tức giận chỉ biết rót vào trong lòng, nàng biết bản thân mình ghen tị, nàng muốn biến chính mình trở nên tầm thường dung tục, nhưng hóa ra nữ nhân gặp phải việc này đều trở nên tầm thường, dung tục như thế.

      Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu tới giường, nhưng nàng lại muốn rời giường, cũng như muốn phải đối mặt với những việc xảy ra.

      Cánh cửa được mở ra, Thu Diệp bưng chậu rửa mặt vào, nhàng đến bên giường nhắc nhở :

      “Nương nương, nên rời giường rồi.”

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới mở to mắt, bình thường đều là Tiểu Ngọc vào hầu hạ nàng, tâm lại đột nhiên đau, nhưng nàng chỉ có thể đau ở trong lòng. Nghiêng người ngồi dậy, nàng thể trách né.

      “Nương nương, để nô tì giúp người.”Thu Diệp qua giúp nàng mặc quần áo, mới giọng chậm rãi :

      “Nương nương, buổi sáng hôm nay, Tiểu Ngọc được Vương hạ chỉ phong làm Ngọc Phi.”

      “Phải ? Vậy phải chúc mừng nàng rồi.”Nguyễn Nhược Khê thân mình cứng ngắc chút, lời xuất phát từ tâm, trong lòng lại thất vọng cùng bi ai, hóa ra thực sách phong nàng, khẩn cấp như vậy, chờ kịp hay sao?

      “Nương nương, điểm tâm sáng ngươi muốn ăn cái gì? Để nô tì nhanh chóng chuẩn bị cho ngươi.”Thu Diệp hành lễ .

      “Giống như ngày hôm qua là được rồi.”Nguyễn Nhược Khê phân phó, nàng làm gì còn có tâm tư mà ăn cơm nữa chứ.

      “Được, nô tì lập tức chuẩn bị ngay.”Thu Diệp xoay người lui ra ngoài.

      Cửa cũng nhanh chóng được mỡ ra lần nữa, Nguyễn Nhược Khê cũng chưa quay đầu lại liền :

      “Thu Diệp còn có việc gì sao chứ?”

      “Nương nương, là nô tì.”Đứng trước cửa là Tiểu Ngọc, thân mặc quần áo hoa màu lam cao quý, đầu cài trâm, hoàn toàn mang dáng vấp của nương nương quý phái, theo sau là hai cung nữ.

      “Ngọc phi nương nương mời ngồi, đừng tự xưng là nô tì, ta cũng dám nhận.”Nguyễn Nhược Khê nghĩ muốn mình bụng dạ hẹp hòi như thế, nhưng lời vừa ra lại mang theo châm chọc sâu.

      “Nương nương, người giận Tiểu Ngọc ư.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc giống như có lời thể , cũng mang theo thống khổ.

      dám.”Nguyễn Nhược Khê lại cố ý bỏ qua, đúng, nàng nên trách Tiểu Ngọc, ở trong hoàng cung này, mỗi người đều đơn thuần, Tiểu Ngọc chỉ là muốn thay đổi cuộc sống của mình, địa vị cùng thân phận, có lẽ nàng có sai, ai mà muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

      “Nương nương, Tiểu Ngọc mang điểm tâm sáng đến cho người.”Tiểu Ngọc muốn giải thích, bởi vì nàng thể nào giải thích, nhận những thứ từ tay cung nữ đứng phía sau, đem đặt trước mặt nàng.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thoáng qua, đúng là nàng thực hiểu mình, những thứ mang đến đều là những thứ mà nàng bình thường thích ăn. Nhưng tại nhìn thấy những thứ này lại đặt biệt cảm thấy chướng mắt, nhàn nhạt :

      cám ơn tấm lòng của Ngọc phi nương nương, nhưng có lỗi ta muốn ăn.”

      “Nương nương, ta vẫn là Tiểu Ngọc của người mà, xin người cần gọi ta là Ngọc phi.”Cách xưng hô này làm nghe rất chói tai, nàng biết nương nương trách mình, hận mình, nhưng nương nương hoàn toàn lại biết, nàng cũng phải chịu nhiều thống khổ. Nàng cũng giống như nương nương, tất cả đau khổ đều chỉ có thế giấu ở trong lòng.

      “Điều này nên, ngươi là Ngọc phi. Đúng rồi Ngọc phi còn có việc gì nữa sao? Nếu có việc gì nữa ta có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi chút.”Nguyễn Nhược Khê ra lệnh đuổi khách, nàng muốn cùng Tiểu Ngọc những câu nguỵ trang giả tạo.

      “Vậy Tiểu Ngọc cáo lui.”Tiểu Ngọc lại vẫn như trước lễ độ cung kính với nàng.

      Nguyễn Nhược Khê trong lòng thầm chảy lệ, nàng biết mình nên đối xử với Tiểu Ngọc như thế, nhưng nàng lại thể nhẫn nhịn được.

      Tiểu Ngọc vừa muốn xoay người, vừa lúc Thu Diệp bưng đồ ăn sáng tới, hung hăng nhìn nàng, mơ hồ muốn hành lễ, giọn châm biếm :

      “Nô tì tham kiến Ngọc phi nương nương.”

      Tiểu Ngọc nhấp nháy môi muốn giải thích, nhưng nàng biết mình thể giải thích, đành phải :

      “Đứng lên .”

      “Tạ Ngọc phi nương nương.”Thu Diệp nhấn mạnh từng từ , sau đó thèm liếc mắt nhìn nàng.

      Tiểu Ngọc biết mình ở trong này là dư thừa, vừa muốn liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt từ bên ngoài vào.

      Lập tức hành lễ :

      “Nô tì tham kiến Vương.”

      “Đứng lên , nàng phải là thần thiếp.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nâng nàng đứng dậy, mỉm cười chỉnh nàng.

      “Dạ, thần thiếp tuân mệnh.”Tiểu Ngọc muốn rút tay về, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của , lập tức thân thiết tựa vào bên người .

      “Nô tì tham kiến Vương.”Thu Diệp lập tức hành lễ, Nguyễn Nhược Khê đầu cũng ngẩn lên, cứ cúi xuống ăn điểm tâm.

      Tây Môn Lãnh Liệt lại đưa tay ôm lấy Tiểu Ngọc đến bên người Nguyễn Nhược Khê ngồi xuống, dùng tay khác ôm lấy eo của nàng :

      “Sao bây giờ mới ăn, đói bụng khiến ta đau lòng.”

      Lời thương như vậy nếu là lúc bình thường, nàng nhất định cảm thấy ngọt ngào, nhưng bay giờ lòng của nàng lại cảm thấy đau giống như có kim châm vào, đau giốngnhư thế. Lại nhìn tại, muốn làm gì? Trái ôm phải ôm sao?

      Lập tức né tránh vòng tay ôm ấp của , ngồi sang bên, lạnh lùng mà :

      “Nếu vậy tội của thần thiếp lớn.”

      “Nhược Khê, hôm nay vừa lúc ta rảnh rỗi, cùng các nàng đến ngự hoa viên dạo.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý , nhưng nhìn lại tay mình trống trơn, nhìn thấy thái độ lạnh lùng xa cách của nàng, biết nên cao hứng hay là bi ai.

      Các nàng? Nguyễn Nhược Khê trong lòng cười lạnh, là nàng cùng Tiểu Ngọc sao?

      “Vương, hay là người cùng nương nương hãy , thần thiếp .”Tiểu Ngọc lại ở bên giống như thực thức thời .

      cần, các người , ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ chút.”Nguyễn Nhược Khê lập tức , tại nàng biết nên ở chung với như thế nào nữa, bởi vì tất cả đều thay đổi.

      “Được rồi, nàng cứ nghỉ ngơi , lần sau ta lại đến thăm nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt vẫn miễn cưỡng, xong ôm Tiểu Ngọc rời , dám nhìn vào ánh mắt bi thương của nàng.

      Thấy lạnh lùng như vậy rời ? Nguyễn Nhược Khê nhịn được nước mắt trào ra ở trong mắt, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, Thu Diệp cũng tự ý thức mà lui xuống, nàng biết lúc này nên quấy rầy nương nương.

      Mặc cho nước mắt ngừng chảy xuống, đột nhiên cảm giác thân mình bị ôm vào vòng ôm ấm áp, bên tai truyền đến giọng tà mị:

      “Lại khóc, ai khi dễ ngươi?”

      “Lăng Tiêu.”Nguyễn Nhược Khê quay đầu, liền đối diện với ánh mắt của .

      “Gọi cách thân thiết như vậy, chẳng lẽ nhớ ta sao?”Vẻ mặt Lăng Tiêu dâm đãng kềm chế được.

      “Nhớ ngươi.”Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy tay ôm lấy vòng eo của , biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Tiêu phải chán ghét như vậy.

      Đối với thái độ của nàng, thân mình Lăng Liêu cứng đờ, đôi mắt híp lại, chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì uỷ khuất sao?

      “Bảo bối, làm sao vậy? cho ta nghe .”Giọng cực kỳ ôn nhu.

      Phát tiết chút, Nguyễn Nhược Khê giống như thoải mái hơn nhiều, nhàng đẩy ra :

      có gì? Ngươi tới làm gì?”Giọng biến lạnh.

      “Ngươi ta tới làm gì? Đương nhiên là đến xem thần thoại công chúa rồi.”Lăng Tiêu lập tức càng ôm chặt nàng vào trong lòng ngực của mình, nữ nhân này là thay đổi nhanh chóng, vừa mới lợi dụng mình xong, liền trở mặt nhận người.

      tháng, ngươi phải tháng sao? Bây giờ còn chưa có tới, ta còn chưa học xong.”Nguyễn Nhược Khê nhìn đáp.

      “Đúng là chưa tới tháng, chẳng qua ta rất nhớ ngươi.”Lăng Tiêu lấy tay nâng cằm của nàng lên.

      “Buông ra.”Nguyễn Nhược Khê lập tức đánh rớt tay của .

      buông, biết vừa rồi là ai thương nhung nhớ ta.”Lăng Tiêu ngược lại đem nàng ôm càng chặt hơn nữa.

      “Vậy ngươi cứ ôm .”Biết có tránh cũng thoát khỏi , Nguyễn Nhược Khê ngược lại mang dáng vẻ tuỳ tiện, mặc kệ .

      Cánh cửa phía sau đột nhiên bị đá văng ra, Tây Môn Lãnh Liệt sắc mặt trầm nhìn hai người trong phòng ôm nhau.

      “Ta………..”Nguyễn Nhược Khê muốn mở miệng giải thích, nhưng nhớ lại bóng hình Tiểu Ngọc trong ngực , tức giận muốn giải thích.

      “Vương, chúng ta lại gặp nhau.”Bộ dáng của Lăng Tiêu như có việc gì, thậm chí còn buông nàng ra, tà mị chào hỏi.

      “Lăng Tiêu, ngươi dám xông vào hoàng cung.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn tay đặt ở thắt lưng của Nguyễn Nhược Khê, sắc mặt hắng giọng.

      “Xông vào hoàng cung có cái gì dám chứ?”Lăng Tiêu tiếp tục cười tà.

      “Lăng Tiêu, buông nàng ra.”Tây Môn Lãnh Liệt cố nén tức giận, giọng điệu mang theo ra lệnh.

      Lăng Tiêu cũng thèm để ý đến , trực tiếp nhìn Nguyễn Nhược Khê hỏi:

      “Bảo bối, ngươi có muốn ta buông ra hay ?” có thể nhạy cảm cảm nhận được, cảm giác được giữa bọn họ có vấn đề nảy sinh, nếu vừa rồi nàng đẩy mình ra.

      “Đương nhiên.”Nguyễn Nhược Khê khẽ đẩy ra, nhưng lại đến bên cạnh Tây Môn Lãnh Liệt, mà là đến bên giường.

      “Người tới, bắt lấy cho ta.”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ra lệnh.

      “Ha ha, muốn bắt ta ư, ngươi còn chưa có cái năng lực đó đâu.”Lăng Tiêu đột nhiên cười ha hả, sau đó nhìn về phía Nguyễn Nhược Khê :

      “Bảo bối, hôm nào lại đến nhìn ngươi.” xong, bóng người thấy tăm hơi.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới bước từng bước lại gần Nguyễn Nhược Khê, nàng vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích nhìn .

      , nàng cùng có quan hệ gì?”Lập tức giữ chặt cổ tay của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.

      có quan hệ gì.”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng đáp trả.

      có quan hệ?”Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh.

      có quan hệ, vì sao lại ôm nàng, vì sao nàng lại né tránh?”Trong lòng tức giận phải là giả bộ? ghen tị, ăn dấm chua.

      “Là muốn ôm ta, mà người nên biết, ta có cách nào phản kháng.”Nguyễn Nhược Khê nhanh chậm . Thái độ giống như lên rằng nàng muốn phản kháng.

      “Đúng vậy, nhưng ta thực có thấy nàng giãy dụa, hay là nàng muốn giãy dụa.”Tây Môn Lãnh Liệt lại giương mắt hung ác hỏi, tuy có nửa là cố ý, nhưng trong lòng quả cảm thấy thoải mái.

      “Người muốn ta phải giãy dụa như thế nào? Người có thể thích người khác, vì sao ta lại thể?”Nguyễn Nhược Khê hướng về phía thất khống chế được hô lớn, giống như thừa nhận nàng thích Lăng Tiêu.

      “Bốp.” cái tát thanh thuý vang lên, làm cho khí lập tức trở nên im lặng.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy mặt nàng phiếm hồng, ánh mắt lên vẻ ái náy, nhưng lời của nàng chọc giận , nàng thể thích người khác.

      Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc nhìn , nàng dám tin rằng cư nhiên lại đánh nàng thêm lần, mặt truyền đến đau đớn râm ran, nàng giận dữ cười chống lại :

      “Người đánh ta, người cư nhiên đánh ta.”

      “Nàng đáng bị đánh sao chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt trốn tránh ánh mắt của nàng, lạnh lùng mà .

      “Đúng, ta đáng bị đánh, tại người đánh xong rồi, có thể rồi chứ?”Nguyễn Nhược Khê cắn chặt môi hung hăng nhìn , cái tát này của phải đánh lên mặt của nàng, mà là đánh vào lòng của nàng.

      “Đây là nơi của ta, cho dù là nàng, nàng cũng có tư cách đuổi ta .” mặt Tây Môn Lãnh Liệt tia biểu tình.

      Những lời đó của đều giống như thanh đao nhọn đâm sâu vào lòng của nàng, đúng vậy, đây là nơi của , nàng có cái tư cách đuổi , như vậy người nên là nàng.

      “Nàng làm gì?”Tây Môn Lãnh Liệt phen giữ chặt nàng lại.

      có tư cách đuổi vương , vậy ta tự mình .”Nguyễn Nhược Khê đầu đều quay lại mà .

      Tây Môn Lãnh Liệt biết mình chặt đứt lòng của nàng, nhìn thấy cả người của nàng từ trong ra ngoài đều mang theo đau đớn não lòng, dường như chết tâm, thực chỉ muốn mang nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, nhưng chỉ có thể tổn thương nàng.

      “Nàng phải ngoan ngoãn yên phận ở đây cho ta, có mệnh lệnh của ta, cho phép nàng rời khỏi?”Dùng sức hất tay của nàng, ra lệnh xong, xoay người liền rời .

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy bóng dáng kiên định, quyết liệt của như vậy, ngay cả tia do dự đều có, tâm còn cảm giác đau, đây là người mà nàng thương, đây là người nàng ư.

      Ban đêm.

      “Nương nương, trời lạnh rồi, nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi.”Thu Diệp khuyên bảo Nguyễn Nhược Khê ngồi ngây ngốc ở trong viện.

      có việc gì, ta ngồi đây thêm chút nữa, Thu Diệp nếu ngươi mệt mỏi cứ nghỉ trước .”Nguyễn Nhược Khê phân phó.

      “Vậy nô tì bồi nương nương.”Thu Diệp cũng ngồi xuống bên.

      “Thu Diệp, nếu trượng phu của ngươi lại cưới người khác, ngươi làm thế nào?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nhìn nàng hỏi.

      biết.”Thu Diệp thực thành trả lời.

      “Chẳng qua, nô tì nghĩ, nô tì khẳng định chịu được, dù sao, nếu là người có năng lực chuyện ba thê bốn thiếp rất bình thường. Nữ nhân chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nương nương, người cần thương tâm, tất cả nam nhân bình thường đều như thế, huống chi là Vương, kỳ Vương vẫn thích nương nương nhiều nhất.”Lời ràng mang theo ý khuyên bảo.

      “Thích?”Nguyễn Nhược Khê cười lạnh, nàng thực hồ đồ, làm sao có thể hỏi Thu Diệp chứ? Nàng đương nhiên trả lời như vậy rồi, kỳ cho dù ở đại, những người có tiền cũng thường phải ba thê bốn thiếp hay sao, nhưng tận mắt chứng kiến nàng để ý hay sao?

      , ai có thể để ý, nếu để ý, nàng tin tưởng rằng bất cứ người nào khi nhìn thấy người mình thương lại âu yếm nữ nhân khác, trong lòng nhất định ghen tuông, đau khổ, thương tâm.

      “Nương nương, chuyện gì cũng nên nghĩ cho mình là được rồi? Kỳ nương nương như vậy, biết có bao nhiêu ít người ở trong chỗ tối cao hứng đâu, nhất là Tiểu Ngọc, bây giờ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nương nương càng nên như vậy, khiến nàng đắc ý.”Vẻ mặt Thu Diệp phẫn nộ .

      “Vậy cứ để cho các nàng cười nỗi đau của người khác .”Nguyễn Nhược Khê để ý đến người khác, người nàng để ý chỉ có .

      Thu Diệp nhìn nàng, thực biết nên khuyên bảo nương nương như thế nào.

      “Được rồi, ta cũng muốn ngủ rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi .”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy phân phó xong, trở về phòng.

      Cánh cửa vừa đóng lại, liền cảm giác trong phòng có người, vừa xoay người lại liền thấy thái giám đứng ở phía sau, khuôn mặt kia quen thuộc.

      “Tây Môn Ngọc.”Nàng kinh ngạc kêu lên, sao có thể ở trong bộ dạng này đứng trong phòng nàng.

      “Khuynh Thành, nàng trở nên tiều tụy, cũng gầy rất nhiều.”Tây Môn Ngọc nhìn thấy nàng, vẻ mặt thương, cũng nhịn được lập tức đem nàng ôm vào trong ngực.

      “Tây Môn Ngọc, ta có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê từ trong lòng ngực của vùng ra , chừng bây giờ tất cả mọi người đều biết hết những việc xảy ra trong hoàng cung.

      “Sao lại có việc gì?”Tây Môn Ngọc buông nàng ra, đột nhiên có chút kích động.

      “Tây Môn Lãnh Liệt đáng chết, cư nhiên dám phụ lòng nàng, ta muốn giết .”

      cần.”Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy tay che miệng của lại.

      “Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng những lời này thể bậy được.”Vạn nhất chọc giận Tây Môn Lãnh Liệt, chừng chính là tử tội.

      “Khuynh Thành, cùng ta , ta muốn dẫn nàng xuất cung, ta thể nhìn nàng ở trong hoàng cung chịu khổ, chúng ta hãy cao chạy xa bay, rời khỏi nơi này, hưởng thụ cuộc sống của riêng chúng ta.”Tây Môn Ngọc đột nhiên giữ chặt tay của nàng.

      “Tây Môn Ngọc, ngươi hãy bình tĩnh chút .”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa dừng chân lại, kỳ khi thấy còn quan tâm mình như thế, trong lòng vẫn có chút cảm động, càng cảm động hơn là đường là vương gia, cư nhiên giả mạo thành tiểu thái giám đến gặp mình, tuy người mà thực muốn gặp chính là Vũ Khuynh Thành.

      “Khuynh Thành, ta rất bình tĩnh, ta tính toán rất cẩn thận kỹ lưỡng lắm rồi, bên ngoài ta cũng bố trí hoàn hảo, chỉ cần nàng theo ta là được.”Tây Môn Ngọc cách lòng.

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê im lặng chút.

      “Khuynh Thành, cùng ta thôi, nếu còn thời gian nữa.”Tây Môn Ngọc lo lắng .

      “Ta .”Nguyễn Nhược Khê giật tay của mình lại.

      “Ngươi vẫn còn thích sao?”Tây Môn Ngọc bộ dáng thực bị thương.

      , phải, ta thể để ngươi trở thành tội phạm, bị liên lụy.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, là vương gia, chỉ có điều là nhất thời quá xúc động, khi gặp phải cuộc sống cực khổ trốn chạy, mới biết thế nào là gian nan, chỉ có tình thôi là đủ, huống chi nàng hoàn toàn hề , làm sao có thể cùng bỏ trốn chứ.

      “Ta sợ, vì nàng ta nguyện ý.”Tây Môn Ngọc cách thâm tình.

      “Đúng, nhưng ta muốn cùng ngươi bỏ trốn.”Nguyễn Nhược Khê liền cự tuyệt thẳng thừng, tại nàng thực bình tĩnh.

      “Khuynh Thành, nhưng ta thể nhìn thấy nàng thống khổ, nàng biết ? Ta sai lầm lần rồi, thể lại sai lần thứ hai.”Tây Môn Ngọc lôi kéo tay của nàng .

      “Tây Môn Ngọc cần nữa, ta rồi, ta phải là Vũ Khuynh Thành của trước đây, nhớ cảm tình của các người trong lúc đó, cho nên ta làm liên luỵ đến ngươi, lại càng thể cùng ngươi chạy trốn,.”Nguyễn Nhược Khê vì làm cho chết tâm đành phải như vậy.

      “Khuynh Thành, nàng ………….”Mặt Tây Môn Ngọc biến sắc trở nên trắng bệch, dáng vẻ bị đả kích nhìn nàng, tay gắt gao nắm chặt lại, cắn răng :

      “Được, vậy ta đây giết , ta thể trơ mắt nhìn thấy ngươi chịu khổ.” xong, xoay người muốn bỏ .

      “Tây Môn Ngọc, ngươi điên rồi.”Nguyễn Nhược Khê phen giữ chặt lại.

      “Ta điên, ta hận mình vì sao điên, nếu ta thực điên có lẽ hôm nay ta mang dáng vẻ này.”Tây Môn Ngọc cắn răng , vẻ mặt trở nên phẩn nộ.

      “Tây Môn Ngọc, cám ơn ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới, là Vương, vương có khả năng chỉ có nữ nhân, phải sao? Cho dù phải Tiểu Ngọc, cũng là người khác.”Nguyễn Nhược Khê lòng.

      “Đúng vậy, nhưng vì sao lại chọn Tiểu Ngọc, nàng có biết trong cung mọi người ngươi như thế nào hay ?”Tây Môn Ngọc vẻ mặt phẫn phẫn bất bình cùng đau xót.

      cái gì?”Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc hỏi.

      có gì? Tóm lại, Khuynh Thành hãy cùng ta .”Tây Môn Ngọc thực cho nàng, lại kéo nàng ra ngoài.

      “Tây Môn Ngọc, ta rồi, ta .”Nguyễn Nhược Khê lập tức bỏ ra , cho dù là , nàng cũng cùng .

      “Vì sao?”Tây Môn Ngọc thực bi thương.

      “Bởi vì chúng ta chạy cũng thoát, chớ quên đây là hoàng cung, là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất cả nước.”Nguyễn Nhược Khê muốn thương tổn , đành phải như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :