1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 106 — Cách giải trừ lời nguyền
      Theo đường chỉ dẫn, Nguyễn Nhược Khê mang theo Tiểu Ngọc rốt cục tới phủ quốc sư Phượng Minh.

      Đứng ở cửa, Tiểu Ngọc ra phía trước đập cửa.

      Rất nhanh cửa được mở ra, người hầu tới, nhìn nàng cái hỏi:

      “Tiểu thư, các ngươi tìm ai?”

      “Xin hỏi quốc sư có nhà ? Ta là cung nữ của Vũ nương nương trong cung tìm quốc sư có chuyện quan trọng, phiền ngươi thông báo tiếng.”Tiểu Ngọc đáp.

      “Được, ngươi chờ chút, ta lập tức .”Người hầu vừa nghe nàng là người trong cung ra, dám chậm trễ, liền vội vàng trở vào bẩm cáo.

      Rất nhanh, người hầu liền mở cửa lớn, sau đó khom người làm động tác mời :

      “Hai vị nương, quốc sư cho mời.”

      “Cám ơn.”Tiểu Ngọc lời cảm ơn xong, liền đỡ Nguyễn Nhược Khê vào.

      Trong đại cảnh, Phượng Minh ngồi ở đó uống trà, thấy Nguyễn Nhược Khê, có chút sửng sốt, dường như chưa phản ứng lại.

      “Nô tì tham kiến quốc sư.”Tiểu Ngọc hành lễ liền lui ra ngoài cửa.

      Phượng Minh, thấy ta nên giật mình như vậy sao?”Nguyễn Nhược Khê khỏi khẽ cười .

      “Nương nương, sao người lại ăn mặc thế này xuất cung, vương có biết ?”Phượng Minh giống như nhìn ra nàng lén xuất cung.

      “Ngươi , chàng biết ta còn ăn mặc thế này sao? Kỳ ta cũng có biện pháp, bởi vì gặp quốc sư ngươi quá khó khăn, cho nên có cách gì khác là cải trang thay y phục đến nhà thăm hỏi.”Nguyễn Nhược Khê làm bộ như bất đắc dĩ .

      “Nương nương tìm ta có việc sao?”Phượng Minh sửng sốt, sau đó mới hỏi.

      “Phượng Minh, ngươi cần tiếng nương nương, hai tiếng nương nương được , gọi ta là Nhược Khê được rồi, đây phải hoàng cung, chúng ta là bằng hữu.”Nguyễn Nhược Khê bị gọi như vậy cả người được tự nhiên.

      “Được, vậy Nhược Khê, hôm nay ngươi tìm đến ta có chuyện quan trọng gì quan trọng sao?”Phượng Minh biết nàng cũng là người thẳng thắn

      Sắc mặt của nàng lúc này mới trầm trọng chút, nhìn :

      “Phượng Minh, đầu tiên ta phải cảm ơn ngươi vì ngươi cho ta biết chân tướng ( ) nhưng bởi vì biết chân tướng, khi là lời nguyền, như vậy nhất định có cách giải trừ, cho nên ta muốn tới hỏi ngươi, có biện pháp gì có thể giải trừ lời nguyền .”

      “Ngươi biết chân tướng, như vậy vương với ngươi như thế nào?”Phượng Minh hỏi, nhưng nghe giọng điệu của nàng, vương dường như có đề cập tới chuyện lời nguyền.

      , là bởi vì Vũ Huyền Di, mới bị nàng dùng máu tươi nguyền rủa thành sói, đêm trăng tròn mỗi tháng phát tác.”Nguyễn Nhược Khê đơn giản , rồi lại :

      “Phượng Minh, hôm nay ta đến đây, chính là để cùng ngươi nghiên cứu chuyện giải trừ lời nguyền chút, theo như kinh nghiệm của ta, muốn tháo nút thắt phải tìm người thắt nút, ta nghĩ muốn giải lời nguyền cũng do người Vũ gia xuống tay, hoặc Vũ Huyền Di có để lại di vật gì ? chừng có thể giải trừ lời nguyền.”

      Phượng Minh lúc này mới nhìn nàng, nàng quả nhiên rất thông minh, đột nhiên nhớ tới lời ngày đó vương với mình, nhìn chằm chằm nàng : “Nguyễn Nhược Khê phải ?”

      Nàng giật mình, sau đó liền hiểu được, chắc là Tây Môn Lãnh Liệt cho , mỉm cười chút :

      “Phải, ta chính là Nguyễn Nhược Khê.”

      “Nhược Khê, ngươi thực muốn thay vương giải lời nguyền sao?”Phượng Minh lúc này mới chăm chú hỏi.

      “Muốn, ta thích chàng, ta muốn để chàng chịu thống khổ như vậy.”Nguyễn Nhược Khê cũng kiên định gật gật đầu.

      tiếc bất kì cái gì, cho dù trả giá bằng tính mạng, ngươi cũng đồng ý sao?”Đôi mắt Phượng Minh nhìn chằm chằm nàng, buông chút biểu nào.

      Nguyễn Nhược Khê giật mình, biết lời này của là có ý tứ gì? Nhưng vẫn khẳng định :

      “Phải, chỉ cần có thể giải trừ lời nguyền của chàng, ta tiếc bất kể cái gì, cho dù là tính mạng của chính mình, Phượng Minh, ngươi có biện pháp phải?”

      Nàng mơ hồ cảm giác được trong lời có thâm ý.

      có, ta chỉ hỏi chút thôi.”Phượng Minh đột nhiên trốn tránh , bây giờ biết vì sao vương muốn mất nàng.

      đúng, Phượng Minh, ngươi nhất định biết cái gì đó? Có phải là có liên quan tới ta ?”Nguyễn Nhược Khê có ý định buông tha , gắt gao ép hỏi.

      có liên quan, ngươi suy nghĩ nhiều thôi.”Phượng Minh nhàn nhạt , muốn tôn trọng ý của vương.

      “Ngươi lừa người, cần trốn tránh, nhìn thẳng ta”Nguyễn Nhược Khê đến trước mặt , lấy tay giữ khuôn mặt , nàng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó đúng.

      “Ta có là có?”Đôi mắt Phượng Minh nhìn nàng, nhưng được thản nhiên như vậy.

      “Phượng Minh, ngươi cần gạt ta, ta vẫn suy nghĩ vì sao ngươi kéo ta đến nhìn chàng thống khổ biến thành sói như vậy? Bây giờ rốt cục hiểu được, ngươi nhất định là muốn ta làm cái gì đó? Xin ngươi cho ta, ta nên làm như thế nào, ta thể nhìn chàng thống khổ như thế, chịu dằn vặt như thế.”Nguyễn Nhược Khê thành tâm .

      “Đó là vì để vương uống máu.”Phượng Minh thuận miệng , lời vừa xong liền hối hận, những lời này trăm ngàn chỗ hở.

      biết ta cũng có thể cho uống máu, Phượng Minh, cần tìm lấy cớ, cần che giấu, ta phải đứa ngốc, ta khẳng định ngươi biết cách giải trừ lời nguyền, nhanh cho ta biết.”Giọng Nguyễn Nhược Khê có chút cấp bách kiên nhẫn.

      Phượng Minh trả lời nàng, mà lại nghiêm túc hỏi lần nữa:

      “Nếu có thể giải trừ lời nguyền cho người, ngươi nguyện ý hy sinh tính mạng sao?”

      Nghe câu này, trong lòng Nguyễn Nhược Khê hình thành suy nghĩ, ý cần dùng tính mạng để giải trừ lời nguyền, mà người kia chính là mình. Nhưng nàng chùn bước gật gật đầu :

      “Ta nguyện ý.”

      “Được, Nhược Khê, ta tin, ta đây liền cho ngươi, ngươi có thể giải trừ lời nguyền cho người.”Phượng Minh suy nghĩ hồi, vương, tha thứ cho , cũng là vì vương thôi.

      Nguyễn Nhược Khê rùng mình, quả nhiên là mình, cười dửng dưng :

      xem, ta nên làm như thế nào?”

      “Kỳ rất đơn giản, lúc trước Vũ Huyền Di sử dụng máu căm hận nguyền rủa, như vậy bây giờ liền muốn dùng máu thương khắc sâu trong lòng, vào đêm trăng tròn vương biến thành sói cam tâm tình nguyện vì người mà chết.”Phượng Minh lúc này mới ra.

      Chương 107 — Quyết định trong lòng
      “Kỳ rất đơn giản, lúc trước Vũ Huyền Di sử dụng máu căm hận nguyền rủa, như vậy bây giờ liền muốn dùng máu thương khắc sâu trong lòng, vào đêm trăng tròn vương biến thành sói cam tâm tình nguyện vì người mà chết.”Phượng Minh lúc này mới ra.

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng , cam tâm tình nguyện vì vương mà chết

      “Ý của ngươi chỉ có ta chết mới có thể giải trừ lời nguyền của chàng sao?”

      sai.”Phượng Minh gật gật đầu, nàng thông minh như vậy, nghe nhất định hiểu được ý tứ của mình.

      “Vương biết ?”Rât lâu, Nguyễn Nhược Khê mới ra, có biết giải trừ lời nguyền có liên quan tới mình .

      “Biết.”Phượng Minh lại gật gật đầu. Sắc mặt thoáng trở nên nặng nề.

      biết sao? Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, Phượng Minh biết, sao có thể biết, nhưng vì sao cho mình, lại biết, nhưng lập tức liền hiểu được, muốn mất mình, phần tâm này phần tình này, khiến nàng rất cảm động.

      “Nhược Khê, ta nghĩ ngươi hẳn hiểu được vương thích ngươi, vương đặc biệt cảnh cáo ta được đem mấy chuyện này cho ngươi, nhưng khi hôm nay ngươi tự mình đến đây, ta đây chỉ có thể cho biết , về phần phải làm gì bây giờ, ngươi tự mình lựa chọn.”Phượng Minh , kỳ ở trong lòng, nghiêng về phía Tây Môn Lãnh Liệt, hy vọng nàng có thể giải trừ lời nguyền, nhưng chuyện này là nàng cam tâm tình nguyện.

      “Ta biết vì sao ngươi kéo ta nhìn chàng biến thành sói, nhưng vì sao mấy ngày nay lại thể gặp ngươi, là ngươi cố ý tránh ta, phải ?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hỏi, nàng rốt cục hiểu được.

      phải ta tránh ngươi, là vương sợ ta gặp ngươi, cho ngươi chân tướng, cho nên cố ý để ta tiến cung.”Phượng Minh giải thích, kỳ cũng do dự, có muốn tìm nàng hay , nghĩ tới nàng lại tìm đến đây, đây có lẽ chính là thiên ý.

      “Ta hiểu được, ta cũng biết nên làm như thế nào?”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, nhớ lại khoảng khắc thống khổ biến thành sói, lòng của nàng đau như cắt, nàng thể để chịu thống khổ như vậy nữa, nếu hy sinh chính mình có thể khiến khôi phục bình thường, nàng do dự chọn con đường đó, nghĩ vậy, hạ quyết tâm hỏi:

      “Vậy ta nên làm như thế nào?”

      “Rất đơn giản, vào thời điểm người biến thành sói, trong lòng ngươi có suy nghĩ mãnh liệt khiến vương biến về hình người, đem máu tưới lên người vương, cho đến giọt máu cuối cùng của ngươi, lời nguyền của vương liền được giải trừ.”Phượng Minh , kỳ nếu có thể lựa chọn, cũng hy vọng nàng chết.

      “Cám ơn ngươi, Phượng Minh, ta hiểu được, vậy ta trước.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy , nàng chỉ còn ít thời gian ở chung với

      “Nhược Khê, ngươi có thể từ từ nghĩ lại.”Phượng Minh thấy nàng quyết định dứt khoát như thế, trong lòng cũng đột nhiên có chút đành lòng.

      “Phượng Minh, câu này giống ngươi , ngươi khiến ta biết tất cả phải là vì hôm nay sao?”Nguyễn Nhược Khê quay đầu cười nhàn nhạt.

      “Nhược Khê, xin lỗi, tha thứ cho ích kỉ của ta.” mặt Phượng Minh lên chút áy náy.

      , ta nên cám ơn ngươi, cám ơn ngươi cho ta biết tất cả, còn nữa, ta hy vọng ngươi cho , ta biết tất cả.”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc .

      “Ta hiểu.”Phượng Minh gật gật đầu, kỳ cần , vương thông minh như vậy, sao lại nhìn ra chứ? Cho nên mọi chuyện cuối cùng ra sao nằm trong khống chế của .

      “Vậy là tốt rồi, được rồi, ta đây, tạm biệt.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới xoay người ra ngoài.

      “Ta tiễn ngươi.”Phượng Minh ở phía sau .

      Từ trong phủ quốc sư ra, vẻ mặt Nguyễn Nhược Khê liền trầm tư, tính ngày, tới đêm trăng tròn, cũng chỉ còn thời gian mười ngày, cũng có nghĩa là, nàng chỉ còn mười ngày ở bên , mười ngày, dài cũng ngắn, mười ngày, sau đó là sinh tử ly biệt, trong lòng đều là nỡ.

      Trở lại Tử Uyển, may là Tây Môn Lãnh Liệt chưa tới, nàng mới vội vàng thay y phục, ngồi xuống cũng tới.

      “Dùng bữa tối chưa?”Tây Môn Lãnh Liệt ngồi xuống bên người của nàng.

      có, chờ chàng.”Nguyễn Nhược Khê cười ngọt ngào, tựa vào trước ngực , trong lòng lại chua sót, hạnh phúc như vậy, còn có thể kéo dài bao lâu.

      “Chờ ta, được, vậy cùng nhau dùng bữa.”Tây Môn Lãnh Liệt cười đáp.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, sau đó mới ra ngoài cửa phân phó :

      “Tiểu Ngọc, chuẩn bị bữa tối.”

      “Vâng, nương nương.”Tiểu Ngọc lên tiếng trả lời.

      Rất nhanh, cơm được chuẩn bị xong.

      “Nhược Khê, ăn nhiều chút, gần nhất nàng rất gầy.”Tây Môn Lãnh Liệt gắp đồ ăn cho nàng.

      Trái tim Nguyễn Nhược Khê rung động, vui đùa :

      “Đương nhiên là gầy, mỗi ngày ta đều suy nghĩ thay chàng giải trừ lời nguyền?”

      Thân mình Tây Môn Lãnh Liệt cứng ngắc chút, làm bộ như thèm để ý :

      “Đừng nghĩ nữa, mười mấy năm rồi, cứ thuận theo tự nhiên .”

      “Đương nhiên cần chứ, ta thể nhìn chàng mỗi tháng đều thống khổ như vậy, nếu có thể giải trừ lời nguyền của chàng, cho dù hi sinh tính mạng của mình, ta đều tiếc.”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc .

      mặt Tây Môn Lãnh Liệt lên tia mất tự nhiên, lời nàng có ý tứ? Chẳng lẽ nàng biết cái gì sao? , nàng chắc là chưa có cơ hội gặp Phượng Minh, chuyện này chỉ có mình và biết, nàng biết, nghĩ vậy, nhàn nhạt :

      cần nghĩ linh tinh, chuyện nguyền rủa ta sao lại có liên quan tới nàng được? Được rồi, ăn cơm .”

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , đôi mắt mang theo cảm động nhè , có được tình của , có bảo vệ, có nỡ, vậy là đủ rồi.

      “Đúng rồi, Nhược Khê, ta thiếu chút nữa quên cho nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên .

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê nhìn .

      “Ta tìm được huyết nô khác, về sau, nàng chỉ cần làm Nhược Khê, làm hoàng hậu của ta.”Tây Môn Lãnh Liệt buông bát, ôn nhu ôm nàng.

      “Ừ.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có chút nghẹn ngào gật gật đầu, nàng sao biết làm tất cả những chuyện này là vì nàng, có thể vì nàng làm những chuyện này, vậy nàng hi sinh cái mạng thuộc về mình vì có đáng gì?

      Trong lòng yên lặng :

      “Lãnh Liệt, ta để chàng chịu thống khổ như vậy nữa.”

      “Nhược Khê, ăn no chưa? Ăn no rồi, nàng nghỉ ngơi sớm chút, tối nay ta lại tới.”Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng ra .

      Vậy chàng đâu?”Nguyễn Nhược Khê kéo lại.

      “Ngự thư phòng, sao? Sợ ta tìm nữ nhân khác.”Nhìn thấy nàng khẩn trương kéo cánh tay mình, đột nhiên ái muội cười .

      thể sao? Mây ngày nay chàng đều vội vàng, ta muốn chàng theo ta.”Nguyễn Nhược Khê bất mãn , có chút vô lại kéo cánh tay để rời .

      “Nhược Khê, cần náo loạn, hôm nay được, qua hai ngày nữa được ?”Tây Môn Lãnh Liệt sủng ái .

      được, ta nháo, ta muốn chàng theo ta.”Nguyễn Nhược Khê cự tuyệt hoàn toàn, sao biết bọn họ chỉ có mười ngày ở chung, là nàng muốn quý trọng từng giây từng phút ở cùng .

      “Được rồi, vậy nàng theo ta ngự thư phòng.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn ánh mắt chịu thỏa hiệp của nàng, kéo tay của nàng, đột nhiên rất thích nàng như vậy.

      Ngự thư phòng.

      Nguyễn Nhược Khê lẳng lặng ngồi ở bên, nhìn bóng dáng nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến người ta dao động kia, khóe môi tự chủ nhếch lên nụ cười.

      Đời này, có thể gặp được người mình, nàng luyến tiếc.

      cười trộm cái gì vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt vừa quay đầu, liền thấy khóe môi nàng cười.

      cười gì cả.”Nguyễn Nhược Khê thoáng cái đến trong lòng , ôm cổ , nhàng ở bên tai :

      “Ta từng , chàng lớn lên rất đẹp khiến người ta muốn làm chuyện xấu chưa.”

      “Vậy có khiến nàng muốn làm chuyện xấu ?”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ôm nàng đặt lên đùi mình.

      “Có.”Nguyễn Nhược Khê ngậm ngón tay trong miệng, ánh mắt ái muội nhìn , nàng muốn phóng túng, muốn mười ngày này, mỗi giây phút đều trở thành kỉ niệm

      Nàng dụ dỗ ta sao?”Tây Môn Lãnh Liệt bắt lấy tay của nàng, dục vọng trong lòng rục rịch.

      thể sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại , môi chậm rãi tiến gần , sau này có muốn nàng cũng có cơ hội dụ dỗ

      “Đương nhiên có thể, ta còn rất nguyện ý phối hợp.”Dục vọng của Tây Môn Lãnh Liệt lập tức bị nàng gợi lên.

      “Lãnh Liệt, ta rất chàng, chàng biết ?”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê mơ màng nhìn , trong lòng lại , cho nên ta nguyện ý vì chàng vứt bỏ mạng sống của mình.

      “Ta biết, Nhược Khê, ta cũng nàng.” cũng ôn nhu nhìn chăm chú nàng, cũng trong lòng cũng thêm, cho nên ta tình nguyện để bản thân chịu thống khổ, cũng muốn mất nàng.

      đương ấm áp tỏa ra trong khí, hai người ở trong phòng kích tình triền miên, ngoài phòng, là ánh trăng dịu dàng.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 108 — Tây Môn Lãnh Liệt tức giận
      “Tình , đoán xem ta là ai?”Nguyễn Nhược Khê lặng lẽ từ phía sau bịt mắt lại.

      “Còn cần đoán sao? Trừ nàng ở hoàng cung này còn ai to gan dám bịt mắt ta như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng từ phía sau ra phía trước.

      thú vị gì cả, sao chàng giả vờ biết chơi với ta chút.”Nguyễn Nhược Khê bất mãn thầm.

      “Chơi? Được, ta tưởng nàng muốn chơi cái gì? Ta chơi cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt sủng ái cười cười.

      “Quên , cũng có gì chơi hay cả, chàng cứ xử lý chính , ta ở bên cạnh là được rồi.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy khỏi lòng , nàng chỉ muốn lúc nào cũng có thể ở bên , nhưng trong thời gian ở chỗ, nàng lại biết nên cái gì.

      vui sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức càng ôm nàng trở lại trong lồng ngực mình, biết vì sao mấy ngày nay, nàng đột nhiên trở thành hài tử như vậy.

      có, ở cùng chàng, sao ta lại vui vẻ được? Chàng cứ xử lí chính , ta về trước, buổi tối chờ chàng.”Nguyễn Nhược Khê cười , lập tức né tránh , chạy ra khỏi cửa.

      Phía sau, đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt có chút nghi hoặc khó hiểu, đôi mắt của nàng chợt lóe lên chút mất mác, phải thấy, còn chuyện mấy ngày nay nàng rất khác thường, dù làm gì cũng ở cùng , còn làm nũng muốn ở cùng nàng, còn lời đùa vui kia, rốt cuộc là nàng làm sao vậy?

      Nguyễn Nhược Khê ngơ ngác ngồi ở trong phòng, còn năm ngày, chỉ còn lại năm ngày, sau năm ngày, nàng và sinh li tử biệt, chuyện này đối với mình và đều rất tàn khốc, vì sao khiến bọn họ nhau rồi lại thể rời .

      “Nương nương, người có tâm sao?”Tiểu Ngọc bưng điểm tâm tay vào, sau khi từ quốc sư phủ trở về, nương nương rất khác lạ, lúc có mình, người luôn trầm tư, mặt còn mang theo ưu thương nhàn nhạt.

      “Tiểu Ngọc, ngươi tới đây.”Nguyễn Nhược Khê vẫy tay .

      “Nương nương, có việc gì ạ?”Tiểu Ngọc đến bên người của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê xoay người lấy trong hộp trang sức bên cạnh tấm ngân phiếu đưa cho nàng :

      “Tiểu ngọc, cái này ngươi cầm lấy, về sau cần dùng dùng, hoặc là đưa cho người ta làm của hồi môn.”

      “Nương nương, ngươi làm gì vậy? Mấy cái này đều là nguyệt bổng (tiền đưa hàng tháng để dùng ý) vương cấp cho người, người sao lại cấp cho nô tì? Nô tì thể nhận.”Tiểu Ngọc bị dọa, vội vàng đem ngân phiếu trở về.

      “Tiểu Ngọc, cầm , ngươi cho là dựa vào thân phận của ta bây giờ, còn có thể cần mấy ngân lượng này sao? Còn nữa, đồ trang sức vương ban cho ta, ta cũng dùng hết, chứ đừng là dùng ngân lượng, nếu ta muốn, vương cũng cho ta, ngươi theo ta lâu rồi, ta thể bạc đãi ngươi.”Nguyễn Nhược Khê , tiền là thứ duy nhất nàng có thể cho Tiểu Ngọc .

      “Nương nương người phải sao?”Tiểu Ngọc nhìn nàng, vì sao nàng vẫn cảm thấy, nương nương giống như là muốn rời .

      Ách, Nguyễn Nhược Khê có chút sửng sốt, vội vàng phủ nhận :

      có, ta sao lại chứ, bây giờ vương sủng ái ta như vậy, ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao lại rời nơi này làm gì.”

      “Vậy nương nương cất ngân phiếu này , về sau nương nương còn nhiều chỗ phải dùng tiền.”Tiểu Ngọc lúc này mới yên lòng, trong lòng nàng có tính toán khác, sau này nương nương trở thành hậu, đương nhiên tránh khỏi thưởng cho người khác.

      “Ha ha. Tiểu Ngọc, nếu ta muốn thưởng cho ai đó, vậy người đầu tiên là ngươi, cho nên ngươi hoàn toàn xứng đáng nhận nó.”Nguyễn Nhược Khê cười , nàng sao lại ý tứ của Tiểu Ngọc, nhưng nàng có cơ hội, thế nhưng trong lòng vẫn cảm ơn trung thành của nàng.

      “Nương nương………”Tiểu Ngọc vì sao nương nương lại muốn cấp cho mình tiền, trong lòng có loại dự cảm tốt càng ngày càng mãnh liệt.

      “Tiểu Ngọc, cần nữa, cầm , ta cho ngươi tất nhiên là có đạo lý của ta.”Nguyễn Nhược Khê cho nàng ta cơ hội cự tuyệt.

      Thấy nương nương kiên quyết như thế, Tiểu Ngọc đành phải cất ngân phiếu :

      “Vậy nô tì cám ơn nương nương.”

      “Tiểu Ngọc, xuống , ta muốn nghỉ ngơi chút.”Nguyễn Nhược Khê phân phó

      “Vâng, nương nương.”Tiểu Ngọc xong lui ra ngoài, trong lòng lại sợ hãi bất an.

      Mới vừa ra ngoài cửa, liền thấy Tiểu Lí Tử công công chờ ở đó.

      “Công công, muốn tìm nương nương sao?”Tiểu Ngọc hỏi.

      , Tiểu Ngọc ngươi theo ta, vương muốn gặp ngươi.”Tiểu Lí Tử công công thấp giọng .

      “Vương muốn gặp ta?”Tiểu Ngọc sửng sốt, cũng khẩn trương, lập tức hỏi:

      “Công công, biết vương vì sao muốn gặp ta?”Nàng có làm sai chuyện gì chứ.

      “Chuyện này ta cũng biết, nhưng, cần lo lắng, chắc phải đại gì?”Tiểu Lí Tử công công an ủi , dù sao nàng cũng là cung nữ bên người nương nương.

      “Được, vậy cám ơn công công.”Tiểu Ngọc gật đầu, yên tâm ít, có lẽ vương muốn hỏi chuyện nương nương.

      Ngự thư phòng.

      “Vương, Tiểu Ngọc tới rồi.”Tiểu Lí Tử công công bẩm báo.

      “Nô tì tham kiến vương.”Tiểu Lí Tử vội vàng quỳ mặt đất hành lễ, Tiểu Lí Tử lặng lẽ lui ra ngoài.

      “Đúng lên trả lời.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó .

      “Vâng, nô tì cám ơn vương.”Tiểu Ngọc đứng dậy, cung kính đứng ở đó.

      “Tiểu Ngọc, ngươi hầu hạ nương nương lâu rồi, nương nương có chuyện gì cũng thể gạt ngươi.”Giọng điệu Tây Môn Lãnh Liệt lạnh, lại mang theo uy nghiêm.

      “Nương nương đối với nô tì tốt lắm.”Tiểu Ngọc trong lòng cả kinh, gió lạnh nhè thổi đầu, vương lời này có ý gì?

      “Được, vậy ngươi chút xem, gần đây nương nương nhà ngươi có chỗ nào khác thường ?”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, lúc này mới hỏi vào vấn đề.

      Ách, Tiểu Ngọc ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ vương cũng phát nương nương giống với bình thường sao? Nhưng nàng nên trả lời như thế nào, chẳng may trả lời tốt có thể hại nương nương hay ?

      “Trả lời đúng , được giấu diếm.”Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng lo lắng cái gì?

      “Vâng, vương.”Tiểu Ngọc bị dọa lập tức quỳ xuống, :

      “Vương, nô tì ngu độn, mấy ngày nay nương nương đều ở cùng chỗ với vương, nô tì cũng phát nương nương có cái gì giống bình thường?”Nàng như vậy, chắc là sai đâu.

      “Phải ?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, giọng điệu rét buốt, nàng ràng trốn tránh .

      “Vâng.”Tiểu Ngọc tuy sợ hãi, nhưng nàng thể bán đứng nương nương, cho dù là chết.

      Tây Môn Lãnh Liệt có chút cau mày, đột nhiên hiểu được, nàng chính là muốn bảo vệ chủ tử, lúc này giọng điệu mới dịu :

      “Tiểu Ngọc, nếu ngươi thực suy nghĩ cho nương nương nhà ngươi, như vậy tốt nhất tất cả cho ta, ta đối với nàng có ác ý, sủng nàng còn đủ cơ mà.”

      Tiểu Ngọc lại nao nao, nhớ lại hành động khác thường của nương nương, khỏi lo lắng, nghĩ vậy mới mở miệng :

      “Vương, nhiều ngày nay nương nương luôn có vẻ ngổn ngang tâm , lúc ở mình cứ ngẩn người? Có đôi khi nụ cười mặt cũng rất miễn cưỡng, hôm nay hiểu sao còn cấp cho nô tì ngân phiếu hai nghìn lượng.”

      Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt nheo lại, nhớ về tất cả khác thường của nàng, trong mắt đột nhiên lên tia tốt, lập tức hỏi:

      “Nàng có gặp qua quốc sư ?”

      Ách, Tiểu Ngọc lập tức ngẩn ra, nàng nên cho vương, chuyện nàng cùng nương nương lén xuất cung ?

      .”Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt trở nên lạnh lẽo.

      “Bẩm vương, có gặp qua.”Tiểu Ngọc bị dọa lập tức bẩm báo, bởi vì nàng biết vương nhất định tra ra.

      “Khi nào gặp?”Nàng quả nhiên gặp qua.

      “Có lẽ khoảng năm ngày trước, trước đó ít ngày nương nương có cho nô tì tìm quốc sư, muốn hỏi quốc sư chuyện, nhưng quốc sư ở trong cung, nương nương đợi được muốn phủ quốc sư.”Tiểu Ngọc mạch.

      “Cái gì?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra hào quang nguy hiểm, vẻ mặt phẫn nộ, linh cảm, Phượng Minh tất cả cho nàng.

      Tiểu Ngọc thấy sắc mặt trầm dọa người, cử động cũng dám quỳ gối ở đó, trong lòng sợ hãi, chẳng lẽ nương nương làm chuyện gì sao?

      lúc lâu sau, trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mất lửa giận, ra lệnh:

      “Ngươi về trước, nhớ kỹ chuyện hôm nay, được nhắc tới với nương nương nhà ngươi.”

      “Vâng, vương.”Tiểu Ngọc vội vàng đáp, sau đó lui ra ngoài.

      Cho đến khi ra khỏi cửa mới thở phào nhõm, lau mồ hôi mặt, lại do dự có nên cho nương nương hay ?

      Trong ngự thư phòng Tây Môn Lãnh Liệt phẫn nộ đánh quyền tường, sau đó quát:

      “Người đâu, truyền quốc sư đến cho ta.”

      “Vâng, nô tài ngay.”Gầm lên giận dữ, dọa Tiểu Lí Tử, vội vàng đáp, ít khi thấy vương giận như vậy.

      Phượng Minh theo phía sau Tiểu Lí Tử công công, khỏi hỏi:

      “Vương vì sao hôm nay truyền ta tới?”

      “Quốc sư, tự mình cẩn thận chút, hôm nay tâm tình vương hình như tốt lắm.”Tiểu Lí Tử có lòng tốt nhắc nhở.

      “Cám ơn công công, ta biết rồi.”Trong lòng Phượng Minh nhất thời hiểu được, chẳng lẽ biết là mình cho Nguyễn Nhược Khê chuyện giải trừ lời nguyền, chẳng qua, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, mình cũng sợ đối mặt với vương.

      Chương 109 — Thản nhiên đối mặt
      Ngự thư phòng.

      “Thần tham kiến vương.”Phượng Minh vào quỳ xuống đất hành lễ .

      Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở nơi đó, vẻ mặt tái mét, phẫn nộ nhìn , lời.

      Phượng Minh biết cố ý trừng phạt mình, khi cho mình đứng lên, vậy mình cứ quỳ .

      Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên, Tây Môn Lãnh Liệt rốt cục tức giận.

      Ba tiếng, bàn tay đánh lên bàn, sau đó giận dữ hét lên:

      “Phượng Minh, ta qua với ngươi cái gì? Vì sao muốn cho nàng? .”

      “Vương, là Nhược Khê nàng tự mình chạy tới hỏi ta, ta chỉ có chỉ bẩm báo cho nàng.”Phượng Minh trả lời đương nhiên.

      “Phượng Minh, đây là ngươi ngụy biện.”Tây Môn Lãnh Liệt tức giận trừng mắt .

      “Vương, ta thừa nhận ta quả có tư lợi, ta hy vọng Nhược Khê có thể hy sinh bản thân thay người phá trừ lời nguyền, chuyện như vậy, vương, người nên dùng thời gian còn lại ở chung với Nhược Khê.”Phượng Minh nhìn hoảng hốt cũng sợ hãi .

      “Thời gian còn lại sao?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười lạnh

      “Ta để nàng hy sinh vì ta.”

      “Vương có số việc phải do ngươi, quan trọng là Nhược Khê nghĩ như thế nào, nàng người, nàng cũng muốn nhìn người chịu thống khổ như thế?”Phượng Minh vô cùng tự tin, nàng vì vương hi sinh tất cả.

      “Phượng Minh, ta muốn quyền đánh chết ngươi.”Tây Môn Lãnh Liệt nắm tay thành quyền.

      “Vương, từ lúc người bị nguyền rủa, tâm nguyện của Phượng Minh chính là thay người giải trừ lời nguyền, bây giờ có cơ hội này, ta đương nhiên buông tha, đây là trách nhiệm của ta, nhưng có nghĩ đến, người thương nàng ấy.”Giọng của Phượng Minh cũng rất bất đắc dĩ, đương nhiên biết vương đánh mình.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn , rất lâu, mới buông nắm tay ra, vung tay lên : “Ngươi xuống , chuyện như vậy, chuyện còn lại, ta tự mình giải quyết.”Biết mọi việc làm đều là suy nghĩ cho mình, có lý do gì trách cứ .

      “Vương, người hiểu, vậy thần cáo lui.”Phượng Minh , liền lui ra ngoài, chuyện nên làm đều làm, chuyện còn lại vương tự mình giải quyết.

      Tử Uyển.

      Tiểu Ngọc đứng ở ngoài cửa, do dự có đem chuyện hôm nay cho nương nương hay , nhưng nghĩ đến ánh mắt vương phẫn nộ như vậy, nàng khỏi lo lắng, chẳng lẽ nương nương làm chuyện gì sao? Làm sao bây giờ? được, nương nương đối với nàng tốt như vậy, nàng thể phụ lòng nương nương, ít nhất nên để nương nương chuẩn bị tâm lí.

      Nghĩ vậy, hạ quyết tâm rồi vào.

      “Tiểu Ngọc, có việc sao chứ?”Nguyễn Nhược Khê nửa nằm nửa dựa ở bên giường, thấy nàng vào, kỳ quái hỏi.

      “Nương nương, nô tì rất xin lỗi người.”Tiểu Ngọc lập tức quỳ xuống.

      “Tiểu Ngọc, ngươi làm cái gì vậy? xảy ra chuyện gì sao?”Nguyễn Nhược Khê xuống giường, nâng nàng dậy hỏi.

      “Nương nương, vừa rồi vương tìm nô tì, hỏi nô tì nương nương có hành động khác lại ?”Tiểu Ngọc lúc này mới .

      Nguyễn Nhược Khê rùng mình, chẳng lẽ phát cái gì sao? Nắm lấy nàng liền khẩn trương hỏi:

      “Ngươi như thế nào?”

      Gặp nàng khẩn trương như thế, Tiểu Ngọc run chút, chẳng lẽ nương nương thực có chuyện gì gạt vương sao, vội vàng trả lời đúng : “Kỳ vương nhận ra, người hỏi nô tì, nương nương có gặp qua quốc sư , nô tì gặp qua, sau đó vương có chút tức giận, để nô tì trở lại, nô tì cảm thấy trong lòng bất an, nương nương, có phải nô tì sai rồi ?”

      Vẻ mặt Tiểu Ngọc hối hận xin lỗi, bối rối nhìn nàng.

      Trong lòng Nguyễn Nhược Khê đột nhiên bình tĩnh lại, thông minh như vậy, sao nhìn ra mình khác thường, biết cũng tốt, như vậy nàng cũng cần đè nén tâm tình của bản thân, nàng có thể cùng trải qua những ngày còn lại.

      “Nương nương, nô tì đáng chết.”Tiểu Ngọc thấy sắc mặt nàng ngừng thay đổi, cho rằng mình phạm sai lầm lớn.

      “Tiểu Ngọc, đứng lên , có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười kéo nàng lên.

      Thực có việc gì sao? Nương nương.”Tiểu Ngọc còn nghi hoặc, sợ nương nương vì an ủi mình mới như vậy.

      “Thực có việc gì, đúng rồi, thay quần áo cho ta, ta muốn ngự thư phòng gặp vương.”Nguyễn Nhược Khê phân phó .

      “Vâng, nương nương.”Trong lòng Tiểu Ngọc vẫn thể thả lỏng được, trong lòng có chút thấp thỏm, chẳng qua thấy nụ cười của nương nương, vẫn an tâm ít.

      Ngự thư phòng.

      Tiểu Lí Tử thấy nàng tới, vừa muốn bẩm cáo, bị nàng lấy tay ngăn cản, sau đó phất tay để lui ra.

      Tiểu Lí Tử phất tay, ý bảo mọi người cùng lui xuống.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhàng đẩy cửa vào.

      “Cút ra ngoài.”Tây Môn Lãnh Liệt đầu cũng ngẩng lên, liền quát.

      Dọa nàng sửng sốt, nàng hiểu được tâm tình lúc này, chậm rãi qua.

      muốn sống, nghe thấy ta gì sao?”Tây Môn Lãnh Liệt vừa ngẩng đầu, vừa muốn phát hỏa, liền thấy nàng, nao nao,

      “Sao nàng đến đây?”

      “Ta thể đến đây sao?”Nguyễn Nhược Khê nhàng qua đưa tay ôm lấy , lệ từ hốc mắt chảy xuống, mang theo vui mừng mang theo vui sướng, càng mang theo cảm động :

      “Lãnh Liệt, chàng biết ? Ta rất hạnh phúc.”

      “Nhược Khê, nàng có biết ta thể mất nàng .”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức gắt gao ôm lấy nàng.

      “Đứa ngốc, sao chàng lại mất ta? Ta mãi mãi ở cạnh chàng.”Chẳng qua đó là linh hồn của nàng.

      “Nhược Khê, đây là nàng , nàng mãi mãi phải ở cùng ta.”Tây Môn Lãnh Liệt như là tìm được cam đoan.

      “Ừ, ta để mình dung nhập vào thân thể của chàng, cùng chàng cả đời chia lìa.”Nguyễn Nhược Khê nhìn trong mắt đều là thâm tình.

      , Nhược Khê, ta muốn nàng ở cạnh ta, ta cần nàng giải trừ lời nguyền cho ta, như vậy là được rồi, tuy trăng tròn mỗi tháng ta biến thành sói, nhưng những ngày bình thường, ta giống như người bình thường, chỉ cần nàng chê bai vứt bỏ ta là được.”Tây Môn Lãnh Liệt vuốt khuôn mặt của nàng, người đều rời xa , thể lại mất nàng.

      “Lãnh Liệt, chàng có biết là thế nào ? cần thiên trưởng địa cửu ( cần ở bên nhau mãi mãi), chỉ cần trái tim chàng ta, vậy là đủ rồi, bởi vì chàng, cho nên ta thể để chàng chịu thống khổ, biết ? Như vậy ta đau lòng, cho nên hãy tha thứ cho ta, để ta thay chàng chấp nhận tất cả.”Nguyễn Nhược Khê nhìn ôn nhu , lòng của nàng cũng rơi lệ, nếu có thể lựa chọn, ai nhẫn tâm rời người mình cơ chứ, nàng phải thánh nhân, nhưng nàng biết nàng phải làm như vậy.

      , Nhược Khê, ta có thể chịu thống khổ của lời nguyền, nhưng ta thể chấp nhận thống khổ mất nàng, nàng hiểu ? Lại , giải trừ lời nguyền còn có cách, Vũ gia còn nữ nhân, nên nhất định phải nàng.”Thái độ của Tây Môn Lãnh Liệt cũng rất kiên quyết.

      “Nữ nhân Vũ gia.”Nguyễn Nhược Khê từ trong lồng ngực đứng lên, nghiêm túc nhìn :

      “Chàng viết cách giải trừ lời nguyền, là phải thương chàng, vậy cách khác chàng phải cố gắng khiến nàng ta thương chàng, chàng cần phủ nhận, ngay từ đầu chàng tiếp cận ta, chính là vì muốn ta giải trừ lời nguyền, nhưng mọi chuyện khó có thể dự liệu trước, tình đến lúc nào cũng biết, chàng có thể cam đoan chàng người khác sao?”

      “Nhược Khê, sao nàng biết ta cố ý tiếp cận nàng?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười, phủ nhận, đây là mục đích ngay từ đầu của .

      “Từ khi chàng dẫn ta xuất cung biết cách giải trừ lời nguyền đúng ? Sau đó, cố ý để Phượng Minh trước, tuy ta đường gặp hắc y nhân nào là , hắc y nhân nào là giả, nhưng mỗi lần chàng đều liều mạng cứu ta phải là muốn khiến ta cảm động sao?”Nghĩ vậy Nguyễn Nhược Khê vẫn có chút tức giận, nàng phải đứa ngốc, việc này vừa nghĩ liền hiểu được, nhưng chính là .

      sai, ta là cố ý, nhưng có số việc lại thể đoán trước, giống như ta nghĩ thương nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt càng ôm chặt nàng vào trong lòng.

      “Đây là thân bất do kỷ, cho nên, chàng có thể cam đoan chàng người khác sao? Nếu ngày ta thấy chuyện như vậy, ta tình nguyện để chàng vĩnh viễn tưởng nhớ ta.”Thái độ Nguyễn Nhược Khê cũng rất kiên quyết.

      “Nhược Khê, ta đồng ý.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng nhìn nàng chằm chằm, chút cũng thỏa hiệp.

      “Chàng cứ coi như ta vì Vũ gia trả nợ, nghĩ như vậy tốt hơn chút.”Nàng đề nghị.

      “Nàng phải Vũ Khuynh Thành, nàng là Nguyễn Nhược Khê, ngươi thiếu ta cái gì cả?” bác bỏ hoàn toàn.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , biết tranh cãi tiếp cũng có ý nghĩa gì, thỏa hiệp :

      “Được rồi, chúng ta cần tranh cãi nữa, chuyện khác , xem, chàng khi nào bắt đầu thích ta?”Dù sao nàng cũng quyết định, đợi đêm trăng tròn, nàng muốn làm như thế nào, hoàn toàn thể ngăn cản.

      “Ta ta thích nàng sao?”Đôi mắt mang theo trêu đùa.

      “Vậy ta thích chàng được ?”

      “Để ta nhớ lại.”

      ………………………………………..

      Trong phòng truyền đến tiếng cười ôn nhu.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 110 — Lấy cái chết đe dọa
      Tình ngày càng thêm ngọt ngào, thời gian lại trôi qua rất nhanh, loáng cái đêm trăng tròn lại tới.

      Nguyễn Nhược Khê rùng mình mở mắt liền thấy chỗ bên cạnh giường là khoảng trống, đứng dậy, tìm y phục trắng cấp cho nàng, để Tiểu Ngọc trang điểm cho mình đẹp.

      “Nương nương, người xinh đẹp.”Tiểu Ngọc kinh ngạc .

      Nguyễn Nhược Khê cũng vừa lòng nhìn nữ tử giống như tiên nữ trong gương kia, nàng muốn lưu lại cho khoảng khắc đẹp nhất, khóe môi nhếch lên nụ cười chua sót, tối nay bọn họ sinh li tử biệt, ngay cả trong lòng có ngàn vạn lần muốn, nhưng lại thể nào lựa chọn.

      “Nương nương, người muốn dùng đồ ăn sáng ?”Tiểu Ngọc hỏi.

      “Ừ, được.”Nàng gật gật đầu, dù sao còn có ngày nữa, nàng phải giữ sức tới đêm.

      “Nương nương, đồ ăn sáng đến đây, người có thể dùng.”Tiểu Ngọc đem đồ ăn sáng đặt lên bàn.

      Nguyễn Nhược Khê ngồi xuống, uống chút tổ yến, ăn điểm tâm, chỉ chốc lát, nàng đột nhiên cảm giác đầu rất choáng váng.

      “Tiểu Ngọc………..”Thân thể nàng chống đỡ được ngã xuống, lại rơi vào trong vòng tay ấm áp, khuôn mặt Tây Môn Lãnh Liệt xuất trước mắt, trong lòng lập tức có dự cảm tốt, chỉ tay vào ,

      “Chàng…………..”Người liền hôn mê bất tỉnh.

      “Nhược Khê, ngủ ngoan giấc, chờ nàng tỉnh lại, mọi chuyện xong.”Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng đặt lên giường, nhìn nàng, hôm nay nàng rất đẹp, nhưng muốn nó trở thành vĩnh hằng, muốn nàng mãi ở bên mình.

      “Tiểu Ngọc, hầu hạ nương nương cho tốt, biết ?” lúc này mới quay đầu phân phó .

      “Vâng, Vương.”Tiểu Ngọc vội vàng đáp, tuy nàng biết nương nương vì sao lại đột nhiên hôn mê, nhưng nhìn vương giống như biết lí do, giống có ác ý, chuyện này khiến nàng an tâm.

      Tây Môn Lãnh Liệt lại nhìn Nguyễn Nhược Khê nằm ở đó, mới xoay người rời , chờ lúc nàng tỉnh lại, tất cả xong.

      Lông mày Nguyễn Nhược Khê khẽ nhăm lại chút, mở to mắt, nhớ lại tất cả, lập tức đứng dậy ra ngoài.

      “Nương nương, người đâu vậy?”Tiểu Ngọc ở bên đột nhiên bị bừng tỉnh, lập tức đuổi theo.

      Nguyễn Nhược Khê chút cũng thèm nhìn nàng, chạy thẳng ra khỏi phòng, nhìn chân trời có dấu hiệu bừng sáng, mới đứng sững ở nơi đó, nàng biết bây giờ biến trở về hình người, muộn rồi, nàng bỏ qua cơ hội, là cố ý.

      “Nương nương, người làm sao vậy? Mau vào phòng , giầy người cũng chưa mang.”Tiểu Ngọc đưa tay đỡ lấy nàng?

      Nàng lại đột nhiên đẩy Tiểu Ngọc ra, bước nhanh hướng tẩm cung vương.

      “Nương nương.”Tiểu Lí Tử vừa muốn hành lễ, liền thấy vẻ mặt nàng trầm, bị dọa được tiếng nào.

      Nguyễn Nhược Khê lập tức đẩy cửa, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở bên giường ngồi, đầu thượng đều là mồ hôi.

      Nghe được tiếng động mới mở to mắt, giọng có chút mỏi mệt, sắc mặt khó coi mang theo vẻ tươi cười : “Nhược Khê, nàng đến rồi.”

      Thấy bộ dáng của , Nguyễn Nhược Khê vừa thương, vừa hận, muốn chất vấn, lại biết làm tất cả đều vì nàng.

      “Nằm xuống nghỉ ngơi chút.”Rốt cục vẫn đành lòng, lấy khăn tay lau mồ hôi.

      “Nhược Khê, theo giúp ta.”Tây Môn Lãnh Liệt kéo tay nàng xuống.

      “Được, ta ngồi cạnh chàng.”Nguyễn Nhược Khê ngồi bên, nàng đành lòng chất vấn .

      lúc này mới nhắm mắt lại, mỗi lần giày vò khiến thống khổ, nằm giường, thân thể suy yếu ngừng đổ mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt khó coi.

      , nàng thể để tiếp tục chịu thống khổ như vậy, nàng thể, nhưng nàng có biện pháp gì khiến đồng ý chứ, trong lòng đột nhiên đưa ra quyết định, như vậy khiến thể đồng ý.

      Sau khi ngủ giấc, Tây Môn Lãnh Liệt rốt cục mở mắt, tinh thần cũng khôi phục ít.

      “Chàng nên làm như vậy?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhìn .

      “Nàng cái gì vậy?” cố ý giả vờ hồ đồ hỏi.

      “Vì sao khiến ta hôn mê? Vì sao cho ta giải trừ lời nguyền cho chàng?” giả bộ như vậy nàng liền thẳng ra.

      “Nhược Khê, nàng xem ta phải rất tốt sao? khi rất tốt, vì sao phải hy sinh nàng?” làm bộ như thoải mái .

      “Phải rất tốt.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười, nhưng nụ cười kia mang theo quỷ dị.

      “Nhược Khê, nàng muốn làm gì?”Tây Môn Lãnh Liệt cảm giác tốt, nhưng chậm.

      Liền thấy nàng đột nhiên rút ra thanh chủy thủ từ trong lòng, hung hăng rạch cánh tay, ngay tức khắc, máu tươi chảy xuống, nhanh chóng nhiễm đỏ y phục trắng của nàng.

      “Nhược Khê, nàng làm gì vậy? Nàng điên rồi, người đâu, truyền thái y.”Tây Môn Lãnh Liệt chấn động, cuống quít điểm huyệt đạo cánh tay nàng.

      “Ta điên, người điên là chàng, Tây Môn Lãnh Liệt chàng có thể ngăn cản ta giải trừ lời nguyền thay chàng, nhưng chàng thể ngăn ta làm tổn thương chính mình, nhát này là để ta cho chàng, nếu chàng tiếp tục khiến ta hôn mê, như vậy ta chết trước mặt của chàng.”Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê bình tĩnh thể bình tĩnh hơn, nhưng lời mang theo uy hiếp.

      “Nhược Khê, nàng ép ta sao.”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo thống khổ, vì sao nàng thể thông cảm cho tâm của ?

      “Là chàng ép ta.” mặt Nguyễn Nhược Khê chút biểu cảm gì, nhưng tâm lại ứa máu, tâm sao nàng lại , nhưng vì vậy nàng mới phải làm thế.

      “Nguyễn Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt có chút tức giận nhìn chằm chằm nàng.

      cần gọi tên ta, chàng cũng nên biết ta được là làm được.”Nàng hề trốn tránh mà đối diện với .

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn ánh mắt nàng kiên quyết như thế, trong lòng biết nên cảm động, hay nên thương tâm, nhìn màu đỏ chói mắt y phục trắng của nàng, vì mình, nàng tiếc lấy cái chết uy hiếp, rất muốn cho nàng, nàng bao nhiêu, nhưng bởi vì nàng, khiến thể mất nàng.

      Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn , nàng biết nàng bao nhiêu, càng biết mình bao nhiêu, cho nên, nàng nhất định giải trừ lời nguyền cho .

      “Thần, tham kiến Vương, tham kiến nương nương.” thái y cuống quít tới, quỳ mặt đất.

      “Đứng lên , băng bó giúp nương nương.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      “Vâng, Vương.”Thái y dám chậm trễ, lấy sa bố (băng gạt), dược phấn (thuốc bột) liền cẩn thận bó lại giúp nàng, xong mới :

      “Vương, xong rồi.”

      “Ừ, lui ra .”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      “Vâng, thần cáo lui.”Thái y lui xuống.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đau lòng cầm lấy cánh tay của nàng, hỏi:

      “Đau ?” nghĩ tới nàng cũng dám xuống tay.

      “Đương nhiên đau, tin, chàng thử xem?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới làm nũng .

      “Biết đau, lần sau còn làm như vậy ?”Tây Môn Lãnh Liệt nhàng đem nàng ôm vào trong lòng.

      “Còn, nếu chàng còn làm như vậy, ta chết trước mặt chàng.”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc lại lần nữa.

      “Nhược Khê, cần tàn nhẫn với ta như vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng.

      “Lãnh Liệt, là chàng tàn nhẫn với ta, chàng có từng nghĩ đến cảm nhận của ta , mỗi lần thấy chàng bị tra tấn như thế, ta hận thể chịu thay chàng, chàng biết ? Đối với ta đó là loại tra tấn, ta cần loại tra tấn này, ta muốn chàng vui vẻ, ta muốn chàng hạnh phúc, ta muốn chàng nhớ ta, từng có nữ tử tên Nguyễn Nhược Khê chàng sâu đậm như vậy.”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê dịu chút, nhìn .

      “Nhược Khê, nhưng nàng biết ? Cho tới bây giờ ta chưa từng để ý ai như vậy, ta biết có nàng, còn sống còn ý nghĩa gì ?”Tây Môn Lãnh Liệt nắm chặt nắm tay, thể tưởng tượng ngày mất nàng.

      “Có, đương nhiên có, chàng nên sống vì ta, sống cho tốt, đây là lý do.”Nguyễn Nhược Khê nhìn .

      “Nhược Khê…………” vừa muốn chuyện, bị tay nàng bịt lại.

      “Chúng ta cần tiếp tục mấy chuyện này, khi chúng ta lại có thời gian tháng, vậy hưởng thụ trọn vẹn .”

      “Trước tiên cởi y phục ra, đợi ta gọi Tiểu Ngọc mang y phục sạch cho nàng.” xong, đưa tay cởi y phục của nàng.

      “Ta tự mình cởi.”Nguyễn Nhược Khê theo bản năng trốn tránh chút.

      “Trốn cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt, sau đó ái muội cười :

      “Yên tâm, bây giờ nàng có cởi hết y phục của ta, ta cũng tâm có thừa mà lực đủ.”

      “Vậy ta liền cởi y phục của chàng.”Nguyễn Nhược Khê cũng trêu đùa .

      “Được, ta cũng muốn xem mình có phải Liễu Hạ Huệ .”Tây Môn Lãnh Liệt cũng cười. ( Liễu Hạ Huệ hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ hề liếc ngang lần nào.)

      “Vậy cắt giống Tiểu Lí Tử được .”Nàng cười trộm .

      “Vậy nàng làm sao bây giờ?”

      “Ta sao? Hồng hạnh xuất tường được ?”

      “Nàng dám ?”

      “Đến lúc đó .”

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 111 — Khiến thành hận
      Nhìn y phục trắng noãn nhiễm đỏ đất, bên tai lại nhớ câu kia của nàng.

      “Nếu chàng lại khiến ta hôn mê, như vậy lần sau ta chút do dự chết ở trước mặt chàng.”

      Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng nghiêm túc, ngờ đời trừ mẫu hậu còn có người có thể như thế.

      Nghĩ đến cái nhăn mày hay nụ cười của nàng, nhất cử nhất động, từng từ từng chữ, tự giác nở nụ cười, nhưng nghĩ tới lúc thể thấy nàng, tâm đau đớn giống như thể thở được.

      Sau khi mẫu hậu qua đời, thương tâm lâu, muốn mất nàng, nhưng phải làm thể nào để thay đổi suy nghĩ của nàng.

      “Vương, quốc sư cầu kiến.”Ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của Tiểu Lí Tử.

      “Để vào.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó, vừa hay mình muốn tìm .

      “Thần tham kiến vương.”Rất nhanh, Phượng Minh bước vào.

      “Đứng lên , Phượng Minh.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Vâng, vương.”Phượng Minh đứng dậy nhìn , bất đắc dĩ thở dài :

      “Vương, người vẫn còn lựa chọn như vậy sao.”

      “Ta cũng nghĩ ta để ý nàng như vậy, nghĩ mất nàng, ta cảm thấy như năm đó mất mẫu hậu, ta mất người nhất lần, muốn mất lần nữa, Phượng Minh, ta nghĩ ai hiểu được tâm tình của ta hơn ngươi.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Vương, ta hiểu được.”Phượng Minh gật đầu, ngày vương thống khổ nhất, chính là ngày cùng vương vượt qua, cho nên ai có thể hiểu vương thống khổ thế nào hơn .

      “Phượng Minh, nghĩ lý do, khiến nàng tin nàng thể giải trừ lời nguyền .”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên .

      “Vương, lý do có thể có rất nhiều, nhưng ta nghĩ Nhược Khê thông minh như vậy, nàng khẳng định biết là chúng ta cố ý lừa nàng, nàng tin.”Phượng Minh lập tức bác bỏ.

      Tây Môn Lãnh Liệt trầm mặc chút, đúng, muốn thuyết phục nàng tin cũng dễ dàng như vậy.

      “Vương người cũng cần lo lắng, kỳ có rất nhiều cách để nàng xuất đêm trăng tròn.”Phượng Minh .

      xuất ?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt khỏi nhìn về phía y phục trắng bên cạnh.

      Phượng Minh theo nhìn theo ánh mắt, liền thấy vết máu ghê người , tâm cả kinh hỏi:

      “Đây là……………….”

      “Nhược Khê nàng , nếu ta tiếp tục làm nàng hôn mê, nàng chết trước mặt ta.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Vương, nàng thực người, mới tiếc lấy cái chết ép người.”Phượng Minh lúc này mới thở dài.

      “Ta biết, cho nên ta mới càng thể để mất nàng, có lẽ, ngươi tin, bây giờ chỉ cần có thể thấy nàng, ta liền cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn, nếu vì giải trừ lời nguyền mà mất nàng, ta tình nguyện chịu đu đớn của lời nguyền này.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi :

      “Nhưng nàng tình nguyện hi sinh tính mạng giải trừ lời nguyền, ta nên làm gì để xóa suy nghĩ trong đầu của nàng, khiến nàng buông tha?”

      Phượng Minh suy nghĩ chút, mới :

      “Vương, kỳ rất đơn giản, khiến nàng người, nếu thương người, nàng thể thay người giải trừ lời nguyền.”

      “Khiến nàng thương ta?”Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt.

      “Vâng, ví dụ như vương có thể sủng hạnh phi tử khác, như vậy trong lòng Nhược Khê thoải mái, là nữ nhân, có tâm ghen tị, như vậy, có lẽ nàng kiên trì thay người giải trừ lời nguyền.”Phượng Minh đề nghị .

      “Nhất định phải như vậy sao? Ta muốn dùng cách khiến nàng tổn thương để nàng bỏ qua, nếu đến bước đường cùng, biện pháp này ta dùng.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức cự tuyệt.

      “Vương, đây chỉ là đề nghị của ta, ta chỉ muốn cho người, chỉ có khiến thành hận, mới có thể khiến suy nghĩ thay người giải trừ lời nguyền biến mất vĩnh viễn trong đầu nàng, nhưng làm như vậy, quả có gì ý nghĩa, nếu nàng thương người, chỉ càng khiến người thống khổ, cho nên, vương, đây chỉ là đề nghị.”Sắc mặt Phượng Minh trầm xuống , kỳ đến bây giờ, có chút hối hận cố chấp trước kia của mình.

      “Ta biết, nếu đến bước đường cùng, ta nước cờ này.”Tây Môn Lãnh Liệt , làm người mình nhất thành hận mình, chuyện này buồn cười biết bao nhiêu.

      “Vương, lúc thần tiến cung, Nam vương cũng đến đây, chắc là muốn đến bái kiến nương nương.”Phượng Minh đột nhiên .

      “Hả, phải ? rốt cục đến đây.”Tây Môn Lãnh Liệt phát ra tiếng cười lạnh.

      Tử Uyển.

      “Thần bái kiến nương nương.”Tây Môn Ngọc vào cửa liền hành lễ .

      “Tây Môn Ngọc, ngươi đến rồi, mau đứng lên, đa lễ như vậy làm gì?”Nguyễn Nhược Khê thấy có chút cao hứng ngoài ý muốn.

      “Tạ ơn nương nương.”Tây Môn Ngọc đứng lên, đôi mắt nhìn nàng có mấy phần nhu tình.

      Nguyễn Nhược Khê biết nên đáp lại người ngày xưa Vũ Khuynh Thành mến như thế nào, đành phải sang chuyện khác:

      “Sao lâu như vậy ngươi mới nhớ tới đến xem ta?”

      “Nương nương, hậu cung phải người nào cũng có thể tùy tiện ra vào? Ta mỗi tháng mới có cơ hội tiến cung.”Tây Môn Ngọc ôn nhu .

      “Phải ?”Nguyễn Nhược Khê le lưỡi, sao nàng lại quên chứ.

      “Khuynh Thành.”Tây Môn Ngọc nhìn thấy đôi mắt của nàng có chút ngẩn ngơ, lập tức phục hồi tinh thần lại sửa lời :

      “Nương nương, nàng khỏe ?”

      “Ừ, khỏe lắm, ngươi sao.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, cảm giác khí có chút được tự nhiên.

      “Cũng tốt.”Tây Môn Ngọc cũng gật đầu, đột nhiên thấy cổ tay nàng được bó lại, quên lễ nghĩa, cuống quít cầm tay của nàng :

      “Làm sao vậy? Tay của nàng sao lại bị thương?”

      có việc gì, bị thương chút thôi, thái y quá khẩn trương thôi.”Thấy đôi mắt quan tâm cùng căng thẳng, Nguyễn Nhược Khê xấu hổ rút tay về.

      “Để ta nhìn xem.”Tây Môn Ngọc nắm lại tay của nàng, thả lỏng.

      “Thực có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê muốn rút tay mình lại, nàng biết để thấy miệng vết thương sâu như vậy, nàng lại tốn công giải thích.

      có việc gì, để cho ta nhìn xem.”Tây Môn Ngọc dường như thấy buông tay.

      lúc Nguyễn Nhược Khê biết cự tuyệt như thế nào, cửa đột nhiên truyền đến tiếng Tây Môn Lãnh Liệt.

      “Hoàng thúc muốn xem cái gì?”

      Chương 112 — Đau lòng
      “Hoàng thúc muốn xem cái gì?”

      Thân thể Tây Môn Ngọc cứng đờ, vội vàng buông cánh tay của nàng ra, quỳ mặt đất hành lễ :

      “Thần tham kiến vương.”

      “Hoàng thúc, đứng lên .”Tây Môn Lãnh Liệt đến bên người Nguyễn Nhược Khê, thấy cổ tay nàng bị nắm đỏ lên.

      “Sao chàng lại tới đây?”Nguyễn Nhược Khê theo bản năng giấu cổ tay ra phía sau.

      có việc gì cho nên đến gặp nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng vào trước ngực, tay hơi dùng sức, đối với động tác này của nàng hề hài lòng, nàng sợ trách tội Tây Môn Ngọc sao?

      Nguyễn Nhược Khê cảm thấy được tức giận, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn , trong lòng lại thầm cao hứng, đây là ăn dấm chua sao?

      Tây Môn Ngọc đứng ở đó, nhìn thấy bọn họ trao nhau ánh mắt như có người, cảm thấy bản thân dư thừa, vừa chắp tay vừa :

      “Vương, nương nương, thần cáo lui.”

      “Được.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, thậm chí cũng liếc cái.

      Nguyễn Nhược Khê có thể cảm giác được bọn họ bất hòa, cũng đành phải gật đầu nhè với , đối với cảm xúc bi thương kia của , chỉ có thể thấy áy náy ở trong lòng.

      Chờ sau khi Tây Môn Ngọc rời , lúc này nàng mới nhịn được hỏi:

      “Bọn chàng trước đây có vấn đề gì sao? Vì sao ta cảm giác chàng giống như có thành kiến với ?”

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nhìn chằm chằm nàng hỏi:

      “Nếu ta , so với những gì nàng thấy đáng sợ hơn, nàng có tin ?”

      Nguyễn Nhược Khê rùng mình, lời này của là có ý tứ gì?

      “Nếu ta cho nàng, hắc y nhân gặp ở ngoài cung là an bài, nàng nghĩ thế nào?”Nhắc tới , đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên lạnh lùng.

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê nhìn , nàng thể tưởng tượng được nam nhân ôn nhu như Tây Môn Ngọc, lại là nam nhân vụng trộm tính kế sâu xa như vậy.

      tin?”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên vòng cung châm chọc, mới :

      “Nhược Khê, hãy nhớ kỹ, thế giới này phải ai cũng đơn giản như nàng tưởng tượng.”Có lẽ có ngày, nàng mà làm tổn thương nàng.

      “Vậy chàng sao? Chàng có thế ?”Nguyễn Nhược Khê theo bản năng hỏi ngược lại.

      “Ta ư?”Tây Môn Lãnh Liệt nghĩ tới nàng hỏi nhanh như vậy, ôm nàng, nhàng cười :

      “Tự nàng nghĩ .”

      “Ta tin chàng .”Nguyễn Nhược Khê ôn nhu cười, kỳ có thế hay có vấn đề gì chứ, tháng sau nàng phải rời , cho nên chân tướng đối với nàng quan trọng, quan trọng là nàng .

      “Đúng, ta lừa nàng, cho nên ta tự mình đến cho nàng, đêm nay ta qua đêm ở đây.”Tây Môn Lãnh Liệt nhanh trí .

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê chút do dự đồng ý, nàng còn cho rằng đùa.

      “Nàng ăn giấm sao?”Thái độ nàng như vậy khiến trong lòng rất dễ chịu.

      “Chàng đến cho ta biết để ta ăn dấm chua sao?”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê mơ hồ mang theo ý cười, hỏi lại .

      phải, ít nhất nàng cũng nên biểu để ý ta chút.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Như vậy được ?”Nguyễn Nhược Khê giả bộ sắc mặt khó coi, khóe môi lại nhếch lên nụ cười hạnh phúc, mỗi lần nơi khác, cuối cùng vẫn quay trở lại chỗ này, bây giờ còn muốn chơi trò này.

      “Được.”Tây Môn Lãnh Liệt hôn nàng, đôi mắt lên tia áy náy, Nhược Khê, xin lỗi, bây giờ là thực .

      Buổi tối.

      “Nương nương, nên dùng bữa tối ạ.”Tiểu Ngọc lại lần nhắc nhở.

      “Từ từ, ta còn chưa đói.”Nguyễn Nhược Khê trả lời, cũng tự giác nhìn ra ngoài cửa, đợi Tây Môn Lãnh Liệt trở lại, mấy ngày nay, dù bận cũng quay trở lại dùng bữa tối với nàng.

      “Nương nương…….”Tiểu Ngọc muốn mở miệng, lại thể , nàng biết nương nương chờ vương, nhưng nàng nên cho nương nương như thế nào, vương chỗ Lí mĩ nhân rồi sao.

      có việc gì, từ từ .”Nguyễn Nhược Khê thèm để ý , có lẽ còn bận.

      Tiểu Ngọc chỉ có thể than chút ở trong lòng.

      Lại lát sau.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn ngoài cửa sổ sắc trời tối, bận việc quên ăn cơm chiều chứ.

      “Tiểu Ngọc, ngươi ngự thư phòng xem vương có phải là còn chưa dùng cơm tối ?”Nàng phân phó.

      “Nương nương, chừng vương có chuyện, hoặc là dùng rồi, hay là người dùng trước .”Tiểu Ngọc động cũng chưa động trả lời.

      “Vậy ngươi cũng nhìn xem, cần kinh động vương, nếu chàng có chuyện hoặc dùng rồi, ngươi trở lại cho ta.”Nguyễn Nhược Khê lại phân phó.

      “Được, vậy nô tì ngay.”Tiểu Ngọc đành lòng cho nương nương, chỉ có thể ra ngoài chuyến, trở về báo:

      “Nương nương, vương ở ngự thư phòng làm việc.”

      “Còn bận việc, dùng bữa tối chưa?”Nguyễn Nhược Khê có chút đau lòng hỏi.

      “Nghe Tiểu Lí Tử công công , dùng rồi.”Tiểu Ngọc cúi đầu trả lời, nàng muốn dối nương nương.

      “Vậy được, ta cũng ăn thôi.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới yên tâm, ngồi xuống bàn, ăn cơm tối.

      Tiểu Ngọc lại ở bên lo lắng, nàng có thể nhất thời (trong chốc lát) giấu diếm nương nương, nhưng nương nương sớm muộn gì cũng biết, biết nương nương có thương tâm hay ?

      Ăn xong cơm tối, rửa mặt xong, Nguyễn Nhược Khê mới phát , còn chưa trở về, đứng ở trước cửa sổ lưỡng lự hồi, nàng có chút cười nhạo chính mình, biết bắt đầu từ khi nào, ở bên người, nàng cư nhiên mất ngủ.

      khi ngủ được, vậy qua ngự thư phòng gặp .

      Mặc áo ngoài, chi nha tiếng mở cửa ra.

      “Nương nương, trễ thế này, người còn muốn đâu?”Tiểu Ngọc thấy nàng ăn mặc chỉnh tề tới, trong lòng thầm kêu tiếng tốt, nương nương muốn gặp vương chứ.

      gặp vương.”Nguyễn Nhược Khê có giấu diếm liền .

      “Nương nương, vương chừng xử lý chuyện quan trọng? Chúng ta cần quấy rầy người.”Tiểu Ngọc chắn phía trước nàng.

      “Chúng ta xem thôi, quấy rầy chàng, Tiểu Ngọc, khi nào ngươi suy nghĩ cho vương như vậy.”Nguyễn Nhược Khê trêu ghẹo .

      “Nương nương, nô tì thấy sắc trời trễ rồi, bên ngoài có chút lạnh, sợ nương nương nhiễm lạnh.”Tiểu Ngọc bĩu môi.

      “Được rồi, biết ngươi là nghĩ cho ta, thôi.”Nguyễn Nhược Khê thay đổi chủ ý.

      “Nương nương, hay là đừng .”Tiểu Ngọc vẫn nhúc nhích đứng ở đó.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới quay đầu lại, gắt gao nhìn nàng, sao Tiểu Ngọc hôm này giống ngày thường như vậy, bình thường nàng phải khuyến khích mình tìm vương sao, vậy mà hôm nay lại ngăn cản.

      Còn dám nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng đột nhiên này lên dự cảm tốt, sắc mặt nghiêm lại hỏi:

      “Tiểu Ngọc, xem xảy ra chuyện gì?”

      “Nương nương, đêm nay vương chỗ Lí mĩ nhân.”Tiểu Ngọc biết giấu diếm được, đành phải giọng trả lời.

      Cái gì? thực chỗ nữ nhân khác? Lời Tiểu ngọc đích như sấm sét giữa trời oanh tạc đầu Nguyễn Nhược Khê, thân thể cứng ngắc đứng ở đó.

      Nàng ngốc, sao nàng có thể quên? là vương? sao có thể độc sủng nữ nhân là nàng, lúc trước chẳng qua chỉ là để gạt nàng.

      “Nương nương, nương nương.”Tiểu Ngọc nhìn sắc mặt nàng thay đổi khó coi, sợ hãi kêu vài tiếng.

      “Tiểu Ngọc, ngươi , ta tự mình trở về phòng ngủ.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phục hồi tinh thần lại, phân phó xong xoay người liền vào phòng.

      Tiểu Ngọc biết nương nương khổ sở trong lòng, dám rời , đành phải ở ngoài cửa.

      Trở lại phòng, nước mắt Nguyễn Nhược Khê lập tức chảy xuống, vì sao? Vì sao chỉ tháng, cũng chịu đợi, chịu cho nàng, cho dù là giả dối, cũng thể lừa nàng, ít nhất chờ sau khi nàng rời , tùy tiện có thể bất cứ phòng của nữ nhân nào đó, ít nhất nàng cũng thấy.

      Tâm đau, rất đau, trong phòng dường như khí cho nàng thở.

      Nghĩ đến cùng nữ nhân khác lăn lội bên nhau, tay của nàng nắm chặt lại, từng bước liền xông ra ngoài.

      “Nương nương, người đâu vậy?”Tiểu Ngọc thấy nàng như cơn gió lao ra khỏi cửa, hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.

      “Tiểu Ngọc, tẩm cung Lí mĩ nhân ở chỗ nào?”Cho đến khi lao ra ngự hoa viên, Nguyễn Nhược Khê mới dừng chân lại, lạnh lùng hỏi.

      “Chỗ kia”Tiểu Ngọc lấy tay chỉ.

      Nàng hai lời, xoay người bước . Tiểu Ngọc hoảng sợ, nương nương muốn làm gì? Chẳng lẽ tìm vương?

      Bên ngoài cung điện đèn đuốc sáng chưng, Nguyễn Nhược Khê đứng ở xa xa, mơ hồ thấy mĩ nhân múa, Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở phía , trong tay cầm chén rượu nhìn chằm chằm mĩ nhân múa.

      Khiến lòng của nàng đột nhiên trầm xuống, đau xót, nàng làm gì cái gì chứ? Đến chất vấn sao? Nàng có tư cách gì để chất vấn?

      “Nương nương, trở về .”Tiểu Ngọc ở phía sau giọng , đứng ở nơi này, chỉ càng khiến người đau lòng.

      .”Nguyễn Nhược Khê hung hăng xoay người bước .

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 113 — giao dịch
      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thân ảnh buồn bã rời ngoài cửa sổ kia, đôi mắt thêm mấy phần đành lòng cùng áy náy, nắm chặt chén rượu trong tay, nhưng thể mềm lòng, đây là kết quả muốn.

      “Vương, để thần thiếp hầu hạ người.”Lí mĩ nhân xoay người duyên dáng ngã vào trong lồng ngực , quyến rũ đưa chén rượu qua.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng đôi mắt phát lạnh.

      Lí mĩ nhân bị dọa run run, vội vàng đứng sang bên, khúm na khúm núm ngồi, dám câu.

      Nguyễn Nhược Khê trở về Tử Uyển liền đá cửa ra, rồi vào, Tiểu Ngọc biết tâm tình nàng tốt, rất thức thời theo vào.

      Nước mắt bỗng dưng ngừng chảy xuống, hóa ra bất kể ai cũng thể tin tưởng bao gồm cả

      Nhưng vì sao chứ? Vì sao muốn làm như vậy?

      “Nương nương, đây là nước ô mai ướp lạnh nô tì mới lấy từ trù phòng (nhà bếp) về, người uống chút .”Tiểu Ngọc cố ý để ý tới bộ mặt ngấn lệ của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê hai lời, cầm lấy hơi uống sạch, khoảnh khắc cảm giác lạnh như băng, cũng khiến lửa giận trong lòng nàng giảm rất nhiều.

      “Nương nương, người cần thương tâm, trong lòng vương vẫn thích nương nương.”Tiểu Ngọc lúc này mới giọng khuyên giải an ủi .

      Tâm Nguyễn Nhược Khê khẽ động, bây giờ bình tĩnh lại, rất khác thường, trong đầu đột nhiên ra suy nghĩ, u ám mặt mất , khẳng định là cố ý làm như vậy, mục đích rất ràng, khiến nàng từ bỏ ý định giải trừ lời nguyền cho .

      “Nương nương, người làm sao vậy?”Tiểu Ngọc thấy nàng đột nhiên cười, hoảng sợ.

      “Tiểu Ngọc, ngươi nghỉ ngơi , có việc gì.”Khóe môi Nguyễn Nhược Khê nhếch lên nụ cười, phân phó .

      “Vâng, nương nương, vậy người cũng nghỉ ngơi sớm .”Tiểu Ngọc cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, giống giả vờ, lúc này mới yên tâm lui xuống.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới lập tức hung hăng nằm xuống, Tây Môn Lãnh Liệt đáng chết, cư nhiên nghĩ đến dùng loại chiêu thức này, xem ngày mai nàng chỉnh như thế nào.

      Ngày hôm sau

      Tây Môn Lãnh Liệt vừa mới tan triều, trở lại ngự thư phòng, liền thấy trong tay Nguyễn Nhược Khê bưng thuốc bổ chờ ở nơi đó.

      “Sao nàng lại đến đây?”Thấy vẻ mặt nàng nở nụ cười sáng lạn, có chút kinh ngạc, nàng biết, hay là nở nụ cười giấu dao với . (ý là cười có ý đồ đó)

      “Vương mỗi ngày phân biệt ngày đêm, ngày này qua ngày khác, thần thiếp đương nhiên phải quan tâm thân thể vương, đây là canh gà vừa mới cách thủy với nhân sâm, vương uống nhanh .”Nguyễn Nhược Khê hàm ý .

      “Cũng đúng, buổi tối ngày hôm qua rất vất vả.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng cố ý cho nàng nghe.

      Mặt Nguyễn Nhược Khê như bị đánh vài cái, đáng chết, cố ý chọc giận nàng sao? Nàng nhẫn, nhưng động tác khách sáo như lời , đem canh gà hung hăng đến trước mặt , giọng lại vô cùng ôn nhu:

      “Vậy chàng uống nhanh .”

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy động tác trẻ con của nàng, ràng rất tức giận, lại tỏ vẻ cần, khỏi cười khẽ chút hỏi:

      “Nàng tức giận sao?”

      “Tức giận? Tức giận cái gì?”Nguyễn Nhược Khê cố ý giả ngốc nhìn .

      “Ta chỗ nữ nhân khác qua đêm, nàng tức giận sao?”Tây Môn Lãnh Liệt thẳn thắn hỏi.

      “Ta tức giận, chàng là vương, chàng đương nhiên có quyền chỗ nữ nhân khác qua đêm, nếu thần thiếp tức giận, chẳng phải biết điều sao?”Nguyễn Nhược Khê ra vẻ đọ lượng.

      “Nguyễn Nhược Khê, ta nghĩ tới, nàng còn giả vờ như vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ôm nàng, nàng sao biết, cũng muốn làm nàng tổn thương.

      “Đúng vậy.”Nguyễn Nhược Khê cười như cười.

      “Nhược Khê, ta nên bắt nàng làm gì bây giờ?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên chôn đầu ở trước ngực nàng, nàng thông minh như vậy, sao lại nghĩ ra nguyên nhân mình làm như vậy.

      “Vậy cần làm những chuyện ngốc như vậy, chàng thay đổi được quyết định của ta đâu, chàng càng dùng những cách như vậy càng khích lệ ta, ta càng cảm thấy chàng ta.”Nguyễn Nhược Khê cũng ôm , loại trò chơi này thay đổi được cái gì cả?

      “Nhược Khê, nàng cái gì? Sao ta nghe hiểu?”Lần này đổi lại là Tây Môn Lãnh Liệt giả ngốc.

      “Nghe hiểu cũng cần vì ta làm chuyện điên rồ.”Nguyễn Nhược Khê lườm cái, thay đổi cũng nhanh.

      “Nhược Khê, có muốn xuất cung chơi , ngày mốt, chúng ta xuất cung chơi được .”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên chuyển đề tài, cũng đợi nàng đồng ý liền tự quyết định.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, dù sao trong cung cũng rất buồn, ra ngoài giải sầu cũng tốt, lập tức từ trong ngực đứng dậy:

      “Vậy chàng xử lý quốc , bây giờ ta trở về.”

      Nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cửa, sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt cứng lại chút, tháng đảo mắt qua, nên làm gì bây giờ? Có biện pháp gì khiến nàng rời ?

      Trog đầu đột nhiên lóe lên chủ ý, sao lại có thể quên.

      Tiêu Diêu cung.

      Lăng Tiêu thân y phục đỏ thẫm biếng ngác dựa vào nơi đó, tay cầm chén rượu, tay ôm mĩ nhân, thỏa mãn nhìn người múa phía dưới.

      “Cung chủ.” thuộc hạ đột nhiên vào, ở bên tai thầm vài câu.

      Đôi mắt Lăng Tiêu híp lại chút, tới làm gì? Vung tay lên, người múa phía dưới lập tức ngừng lại lui ra ngoài, lúc này mới phân phó :

      “Để vào.”

      “Vâng, cung chủ.”Thuộc hạ lúc này mới ra ngoài.

      Rất nhanh liền mang theo người đến.

      “Lăng Tiêu, chúng ta lại gặp lại.”Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở nơi đó khóe môi có chút cong lên.

      “Ta muốn gặp mặt ngươi, vương, có chuyện thẳng , ta tin ngươi phải có việc gì ở trong cung điện lại chạy tới đây, nhưng biết lần này đánh mất mĩ nhân nào, tiếc là ở chỗ của ta.”Lăng Tiêu ngay cả thân thể cũng chưa động chút, khóe miệng mang theo trào phúng nhàn nhạt.

      , hoàn toàn ngược lại, lần này ta mời ngươi hỗ trợ mang mĩ nhân của ta .”Tây Môn Lãnh Liệt xong khiến người hoảng sợ.

      “Cái gì?”Lăng Tiêu nao nao, nhìn chằm chằm , biết mưu gì.

      cần giật mình như vậy, ta nghiêm túc.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Ngươi nghiêm túc, nhưng vương có nên cho ta lý do hay , lý do để ta cướp mĩ nhân của ngươi ? Quan trọng nhất là, ta cướp nàng , đối với ta có gì tốt? có chuyện có lợi, ta làm.”Lăng Tiêu nhìn chằm chằm .

      “Đương nhiên có lợi, Lăng Tiêu ngươi cần mỹ nữ, cần vàng bạc châu báu, thứ duy nhất cảm thấy hứng thú chính điệu múa, ngươi phải cũng rất thích xem nàng múa sao?”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Nàng?”Trước mắt Lăng Tiêu lên khuôn mặt nhắn quật cường kia, thần khóe môi đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác

      “Tuy ta cảm thấy hứng thú, nhưng, ta muốn biết nguyên nhân?”

      có nguyên nhân, ta chỉ muốn cùng ngươi làm giao dịch, ba ngày sau chỉ cần ngươi cướp nàng , sau đêm trăng tròn trả lại ta là được.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn , ngây thơ nghĩ mình muốn đem nàng đưa cho chứ.

      “Ha ha, ha ha.”Lăng Tiêu đột nhiên cười, sau đó mới nhìn lạnh lùng từng chữ từng chữ :

      “Tây Môn Lãnh Liệt, vương vĩ đại của ta, ngươi coi ta trở thành cái gì? Lại điệu múa của nàng phải thiên hạ vô song, cho dù là thiên hạ vô song, ta cũng tốn nhiều sức lực như vậy giao dịch với ngươi.”

      “Lăng Tiêu, ngươi cho là nắm chắc, có lợi thế khi giao dịch với ngươi, ta tìm ngươi sao?”Tây Môn Lãnh Liệt cũng lạnh lùng cười.

      “Lợi thế gì?”Lăng Tiêu lúc này mới có chút hứng thú.

      “Thần thoại công chúa, biết ngươi có hứng thú ?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nụ cười tự tin, hoàn toàn nắm chắc, nghĩ mình đến đây sao?

      “Thần thoại công chúa?”Lăng Tiêu khiếp sợ nhìn .

      sai, chính là thần thoại công chúa, lợi thế này đủ lớn chứ. Đương nhiên ngươi có thể cự tuyệt.”Tây Môn Lãnh Liệt thèm để ý .

      Lăng Tiêu lúc này mới gắt gao nhìn chòng chọc hồi, đột nhiên lại châm chọc :

      “Ta sao biết lời ngươi , ai cũng biết, thần thoại công chúa sớm thất truyền.”

      “Lăng Tiêu, ngươi cảm thấy ta đường đường là vương, dùng lời hoang đường lừa gạt ngươi sao? Huống chi ngươi là loại người gì? Lừa ngươi đối với ta có lợi sao?”Tây Môn Lãnh Liệt châm chọc , khỏi có chút lòng dạ tiểu nhân .

      Đôi mắt Lăng Tiêu lóe ra chút, thần thoại công chúa đối với quá lợi, huống chi, tin rằng dám lừa mình, nghĩ vậy, mới tà mị cười :

      “Được, ta tin ngươi, thành giao, , ngươi muốn ta làm cụ thể như thế nào? Ngươi mới có thể đem thần thoại công chúa cho ta.”

      “Rất đơn giản, như ta vừa rồi, ngươi cướp nàng ba ngày, qua đêm trăng tròn, ta đón nàng trở về, sau đó ta đem thần thoại công chúa giao cho ngươi, đương nhiên, ngươi thể cho nàng chúng ta giao dịch, cho nên dùng cớ gì, ta nghĩ ngươi cần ta dạy, nhưng ngươi phải bảo trọng, được khiến nàng khó xử, được động tay động chân với nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nhấn mạnh hai điểm sau.

      “Được, ta đồng ý.”Lăng Tiêu hề nghĩ ngợi liền .

      “Được, vậy cáo từ.”Tây Môn Lãnh Liệt xong, xoay người bước .

      Chương 114 — Gặp lại Lăng Tiêu
      đường kinh thành phồn hoa, Nguyễn Nhược Khê rất nhàng, rất tự tại, rất tự nhiên kéo tay Tây Môn Lãnh Liệt, giống như đôi tình nhân trong thời gian nồng thắm, Tiểu Ngọc cùng Tiểu Lí Tử phía sau bọn họ cách đó xa.

      “Lãnh Liệt, mua cho ta cái nhẫn .”Lúc qua cửa hàng trang sức, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên .

      “Được, chẳng trách những gì ta tặng nàng đều mang, hóa ra là vì nàng thích nhẫn.”Tây Môn Lãnh Liệt giật mình hiểu ra .

      phải thích, mà là muốn chúng ta cùng nhau mua đôi, chàng có biết nó có ý nghĩa như thế nào ?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hỏi.

      “Tượng trưng cho thân phận.”Tây Môn Lãnh Liệt hề nghĩ ngợi liền , vương cùng hoàng hậu cũng có đôi nhẫn long phượng, chỉ là chưa với nàng mà thôi.

      phải.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu.

      phải, vậy có ý gì?”Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt, cho tới bây giờ chưa nghiên cứu qua thứ này.

      “Ở nơi ta ở, nam nữ thành thân chuẩn bị nhẫn cho nhau, nó có ý nghĩ là ở trong tim, tình nguyện vì người mình trải qua mọi thử thách, bên ngoài có rất nhiều chướng ngại vật, đương nhiên có lúc chàng khống chế được chính mình, nhìn thấy chiếc nhẫn tay, nó nhắc nhở chàng, chàng có người , chàng nên phản bội người ta.”Nguyễn Nhược Khê giải thích.

      “Hóa ra là như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nàng nhắc nhở mình sao?

      “Nhưng chàng yên tâm, ta phải muốn dùng cái này nhắc nhở chàng đâu? Cái nhẫn này quan trọng như thành thân, nên trong lòng ta có chút để ý.”Nguyễn Nhược Khê còn , nhìn thấy nhẫn ít nhất cũng nhắc nhở nàng, nàng được gả cho người ta, tuy rằng có hôn lễ như trong tưởng tượng.

      cần giải thích như vậy, ta thích bị nàng nhắc nhở.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy thắt lưng của nàng, ái muội bên tai.

      “Vậy vào .”Nguyễn Nhược Khê lập tức đẩy ra, lôi vào, lời của nam nhân thể tin, huống chi là vương.

      “Công tử, phu nhân, mời vào bên trong.”Chủ quán nhiệt tình tiếp đón, lấy ra rất nhiều trang sức bên trong.

      “Ta muốn đôi nhẫn, cám ơn.”Nguyễn Nhược Khê .

      “Nhẫn?”Chủ quán sửng sốt lại còn đôi, nhẫn như vậy rất ít người muốn.

      có sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi, đôi nhẫn hẳn là rất ít .

      “Có, nhưng biết có hợp ý phu nhân , ta lấy cho phu nhân xem.”Chủ quán lấy từ bên trong ra đôi nhẫn bạc chạm hoa.

      Nguyễn Nhược Khê cầm lấy nhẫn, tuy là nhẫn bạc, tuy rất bình thường, nhưng làm rất tinh tế, hoa văn mặt cũng rất được, rất hợp ý của nàng, mang chiếc nhẫn này lên tay, rất vừa vặn, cái còn lại đưa cho Tây Môn Lãnh Liệt đeo, vừa là đôi, cũng vừa vặn.

      “Ông chủ bao nhiêu tiền?”Tây Môn Lãnh Liệt mở miệng hỏi, nhìn bộ dáng của nàng, là rất thích.

      “Công tử, hai mươi lượng bạc, kỳ nhẫn này đáng bao nhiêu bạc, chủ yếu là tiền công.”Chủ quán giải thích.

      “Đây trăm lượng, cho ngươi, cần thối lại.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa ngân phiếu trăm lượng, kéo tay của nàng liền ra cửa.

      đường, Nguyễn Nhược Khê quyến luyến rời nhìn nhẫn tay, lại lấy tay đeo vào cùng vị trí, đột nhiên bá đạo ra lệnh :

      “Tây Môn Lãnh Liệt, chàng hãy nhớ kỹ, nhẫn này là hứa hẹn của chàng với ta, cho dù là lúc nào cũng được tháo ra.”

      “Yên tâm, cho dù nàng bắt ta đeo ta cũng tháo ra.”Tây Môn Lãnh Liệt cười cam đoan, đột nhiên cảm giác được bốn phía có chút động tĩnh, biết là Lăng Tiêu đến đây.

      thân ảnh đột nhiên xuất trước mắt, Nguyễn Nhược Khê bên cạnh bị người ôm lên.

      “Nương nương.”Tiểu Ngọc cùng Tiểu Lí Tử ở phía sau sợ hãi, lo lắng thét lên.

      “Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng đuổi theo, nhưng rất nhanh bị bốn hắc y cuốn lấy.

      “Lãnh Liệt, cứu ta.”Nguyễn Nhược Khê lời còn chưa xong, bị điểm huyệt hôn mê bất tỉnh, sau đó biến mất mặt đường.

      “Các ngươi là ai?”Tây Môn Lãnh Liệt lớn tiếng hỏi.

      Hắc y nhân lại được lời, cho nhau ánh mắt, đột nhiên bình tĩnh cùng nhau lui lại.

      “Vương, nương nương làm sao bây giờ?”Tiểu Ngọc trơ mắt thấy Nguyễn Nhược Khê bị người bắt , vẻ mặt lo lắng.

      “Tiểu Ngọc, vương tự có chủ ý.”Tiểu Lí Tử , vương so với càng nóng vội hơn.

      “Về hoàng cung trước.”Tây Môn Lãnh Liệt trầm nghiêm mặt xoay người bước .

      Tiểu Ngọc nhìn theo phương hướng nàng biến mất? Cũng bất đắc dĩ đành phải theo vương hồi cung.

      Từng đợt thanh dễ nghe vang lên, khiến Nguyễn Nhược Khê nhíu mày chút, chậm rãi mở to mắt, liền thấy nơi từng quen biết, bị dọa ngồi dậy chút, trước mắt xuất gương mặt nghiệt cười cười.

      Vội vàng nhắm mắt lại :

      “Nhất định là nằm mơ, là ảo giác, ta sao có thể còn vào chỗ này.”

      Lại mở to mắt lần nữa, khuôn mặt nghiệt kia dường như đụng phải chóp mũi mình, bị dọa khiến nàng nhịn được kêu lên tiếng.

      “A…………….”

      “Câm miệng.”Lăng Tiêu chịu tiếng thét của nàng, lớn tiếng quát.

      Yên lặng, Nguyễn Nhược Khê lập tức bịt miệng lại, nhìn chung quanh xem, lúc này mới thể tin, nàng thực lại tới nơi quỷ quái này, lập tức đề phòng nhìn , chuyện lần trước, nàng vẫn nhớ như in, lần này bắt mình đến đây làm gì? Làm nữ nhân của sao? Nghĩ vậy, tay khỏi đặt lê y phục, hoảng sợ lui về phía sau.

      “Bảo bối, nàng sợ cái gì?”Lăng Tiêu cố ý từng bước bước sát gần nàng.

      “Ngươi cần tới đây.”Nguyễn Nhược Khê từng bước bước lui về phía sau.

      “Ta cứ muốn qua, nàng thế nào?”Lăng Tiêu chút cũng để ý tới nàng.

      “Ta………..”Nguyễn Nhược Khê lập tức ngây ngẩn cả người, nàng phải làm sao? Giết , vậy quả thực là tự lượng sức, để bảo vệ trong sạch, vậy chỉ có thể có cách đó.

      “Ta, ta tự sát.”

      “Tự sát?”Lăng Tiêu sửng sốt, đột nhiên cười ha hả :

      “Đương nhiên có thể, bảo bối, nàng muốn chết như thế nào? Muốn ta hỗ trợ hay ? Đập đầu vào tường, treo cổ hay cắn lưỡi?”

      “Ta nghĩ ?”Da đầu của Nguyễn Nhược Khê bị cười mà run lên, nàng đương nhiên thể chết được, còn ba ngày nữa chính là đêm trăng tròn, nàng còn muốn sống trở về, giải trừ lời nguyền cho Tây Môn Lãnh Liệt nữa.

      Lăng Tiêu cũng là người thông minh, lập tức liền nhìn ra nàng muốn chết, cố ý đem dao gọt hoa quả tới trước mặt của nàng :

      “Đây, dao ta chuẩn bị xong cho nàng rồi.”

      “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi muốn ta chết ta chết sao? Ta còn muốn sống.”Nguyễn Nhược Khê thở phì phì trừng mắt , nhận dao gọt quả qua lấy quả táo hung hăng gọt vỏ.

      Giết chết ngươi, nàng ở trong lòng hung hăng , coi quả táo thành Lăng Tiêu.

      Lăng Tiêu thấy nàng chỉ cần lượt vỏ táo hết, trong mắt lên tia kinh ngạc, tiểu thư sao có thể luyện kĩ thuật này?

      Xì, Nguyễn Nhược Khê vừa lòng nhìn vỏ táo rơi xuống mặt đất, cắn miếng táo trong tay, nàng đột nhiên sợ hãi, dù sao Tây Môn Lãnh Liệt cũng tìm nàng, nam nhân đáng chết này cũng có thể biết thân phận của mình, dám đấu với vương, cũng muốn sống.

      “Ta thể hỏi chút, kĩ thuật này nàng học từ đâu vậy?”Lăng Tiêu đột nhiên tiến sát gần nàng, ở bên tai nàng hỏi.

      Nguyễn Nhược Khê tránh ra xa chút, môi nhếch lên nụ tà ác:

      “Ngươi muốn biết sao?”

      “Vô nghĩa.”Lăng Tiêu .

      “Nhưng ta cứ muốn cho ngươi, con người ta có tật xấu, đặc thích biệt thích cắt da người, người hầu của ta, da cánh tay đều bị ta cắt hết, máu chảy đầm đìa rất kích thích, kĩ thuật này chính là như vậy mà luyện ra.”Nguyễn Nhược Khê còn cố ý dùng ánh mắt nhìn thẳng đánh giá cánh tay , trong lòng , dọa chết ngươi.

      “Phải ? Ta cũng thấy rất thích thú? bằng bây giờ ta liền thí nghiệm chút, xem ai cắt nhanh hơn, thế nào?”Lăng Tiêu hưng phấn , muốn so chiêu này với , dường như nàng quên là ai.

      Ách, Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, xong rồi, nàng sao lại quên? là người giết người chớp mắt.

      “Ngươi tới.”Lăng Tiêu chỉ tay vào nữ tử.

      Nữ tử bị dọa sắc mặt cũng biến dạng, nhưng vẫn phải tới, nhưng thân thể ngừng run rẩy, giống như đóa hoa sắp lụi tàn, khiến người ta đành lòng.

      “Người tới, chuẩn bị chủy thủ.”Lăng Tiêu hướng về phía thuộc hạ bên phân phó.

      “Vâng, cung chủ.”Thuộc hạ xoay người rời .

      Sắc mặt nữ tử càng thêm trắng bệch, thân thể dường như muốn ngã xuống, nhưng là nàng biết, nàng thể ngã, nếu , chỉ sợ nàng thoát số mất mạng.

      “Ngươi, ngươi làm thực chứ.”Nguyễn Nhược Khê trợn tròn mắt.

      “Ngươi xem ta giống như giả sao?”Lăng Tiêu nhếch mi nghiệt cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :