1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 100 — Lựa chọn gian nan
      Nguyễn Nhược Khê cả ngày cũng thấy bóng dáng Tây Môn Lãnh Liệt, mang theo Tiểu Ngọc dạo xung quanh rừng cây, cũng phát bóng dáng , đành phải trở lại trong lều.

      Cho đến lúc ăn cơm tối, mới đến với sắc mặt khó coi.

      “Còn tức giận sao, ta rồi, lần sau như vậy, được rồi, cười cái .”Nguyễn Nhược Khê ôm cổ , làm nũng .

      Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa của nàng, ánh mắt nghịch ngợm, oán khí trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt lập tức biến mất vô ảnh vô tung ( còn chút tin tức), kỳ phải giận nàng, chỉ là có chút hiểu chính mình.

      “Ăn cơm .” trốn tránh chút.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê rất nghe lời buông ra, ngồi bên cạnh .

      Cùng ăn xong cơm chiều, mới kéo tay :

      “Chúng ta ra ngoài chút .”Kỳ nàng muốn cho , thân phận của nàng, nàng muốn coi mình là Vũ Khuynh Thành, nàng cũng muốn thay Vũ Khuynh Thành nhận cừu hận của . Nàng muốn được được hưởng thụ tình với .

      Bước chậm chậm dưới ánh trăng, nàng nghĩ nên mở miệng với như thế nào, mới có thể tin, trộm nhìn vài lần, lại phát sắc mặt tốt, dừng chân quan tâm hỏi:

      “Chàng làm sao vậy? Có tâm sao?”

      có.”Tây Môn Lãnh Liệt lắc lắc đầu, nàng sao biết trong lòng suy nghĩ cái gì chứ?

      “Vậy có muốn nghe chuyện xưa ? Ta kể chuyện xưa cho chàng nghe.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên sang chuyện khác.

      “Được.” gật đầu, sau đó cùng nàng ngồi xuống.

      “Trước kia, có cái , thân thể nhiều bệnh, nàng hi vọng nhất là có thân thể khỏe mạnh, cho nên nàng ngừng bái thần cầu phật, rốt cục có ngày nàng cảm động tới trời, thiên thần thỏa mãn nguyện vọng của nàng, đợi lúc nàng tỉnh lại, nàng có được thân thể khỏe mạnh, nhưng nàng ngờ, linh hồn mình cư nhiên trở về mấy trăm năm trước, trú ngụ người , còn gặp tướng công mình rất , ngày tháng rất hạnh phúc, nhưng trong lòng nàng lại bất an, bởi vì nàng biết mình hoàn toàn phải người kia, nàng muốn cho tướng công, nhưng lại biết mở miệng như thế nào? Nàng rất muốn cho biết, nàng phải nàng ta, vì thế, nàng rốt cục có dũng khí cho chân tướng, nhưng, nhưng nghĩ đến hạnh phúc càng ngày càng xa khỏi tầm tay nàng, tướng công thể nàng, coi nàng như quỷ kính trọng nhưng gần gũi, nàng rất thương tâm, rốt cục có ngày, rời khỏi nhân thế, tướng công lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra từ trước đến nay người là nàng, nhưng tất cả quá muộn.”Nguyễn Nhược Khê đem đầu tựa vào vai , giọng mang theo ưu thương tự thuật.

      “Nàng ta ngốc, vì sao muốn ra chân tướng, có cái biết rất vui vẻ.”Tây Môn Lãnh Liệt trầm mặc chút mới .

      “Nhưng nàng muốn cả đời làm thế thân cho người khác.”Nguyễn Nhược Khê nhìn , chẳng lẽ ý tứ của là khiến nàng sao

      “Có lẽ vậy, chẳng qua, nếu tướng công của nàng thực nàng, để ý, chuyện xưa này chỉ có thể , phải thực nàng, hoặc là người là nương tử trước kia.”Tây Môn Lãnh Liệt còn , trong lòng lại đoán nàng chuyện xưa này cho mình làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn nàng cũng giống kia sao? Trong lòng chấn động, sao lại có thể chứ?

      “Nếu là chàng, chàng thế nào?”Trong lòng Nguyễn Nhược Khê có chút khẩn trương, nàng vẫn hi vọng người thực là mình

      “Chuyện này rất khó , ta phải , nếu nàng là kia, ta có thể , ta lựa chọn tin tưởng nàng và nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, cho nàng đáp án nàng muốn nghe.

      Khoé môi Nguyễn Nhược Khê chậm rãi nhếch lên nụ cười hạnh phúc, như vậy nàng có thể cố kị cho .

      “Lãnh Liệt, ta……………..”Vừa muốn mở miệng, bị người cắt ngang.

      “Vương, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm cáo.” thị vệ tới, quỳ gối mặt đất chắp tay .

      “Đứng lên , chuyện gì? ?”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      “Vương……….”Thị vệ nhìn thoáng qua Nguyễn Nhược Khê bên cạnh.

      Nàng lập tức liền hiểu được, đứng dậy :

      “Ta có chút khát, về trước.” xong, xoay người liền rời .

      Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lúc này trở nên lạnh lùng, nhìn :

      .”

      “Vâng, vương, thuộc hạ phái người tra rất ràng, Vũ mỹ nhân chính là tiểu thư Vũ gia, nha hoàn Vũ gia, bà vú Vũ gia, đều có thể làm chứng.”Thị vệ hồi bẩm .

      “Ta biết, ngươi xuống .”Tây Môn Lãnh Liệt gật gật đầu, mơ hồ cảm thấy chuyện xưa nàng , là ám chỉ nàng, linh hồn xuyên qua sao? Con ngươi toát ra tia sáng, phải tin, cũng có thể bị nguyền rủa thành sói, thế giới còn chuyện gì thể xảy ra chứ?

      Nguyễn Nhược Khê vừa mới trở lại trong lều trại, chợt nghe tiếng bước chân, quay đầu lại liền thấy đến, từng bước qua đón, bổ nhào vào trong lồng ngực :

      “Sao trở lại nhanh như vậy?”

      “Nhớ nàng, sợ nàng đợi lâu, tức giận.”Tây Môn Lãnh Liệt sủng ái cười, lấy tay dí dí cái cái mũi của nàng.

      “Làm ơn , ta là nữ nhân keo kiệt như vậy sao?”Nguyễn Nhược Khê cười trừng liếc mắt cái, mới kéo tay đến bên giường, nhìn , nghiêm túc vội vã :

      “Lãnh Liệt, nếu ta với chàng, ta giống như nữ tử kia, chàng có thể tin hay ?”Trong lòng tuy trăm phần trăm nắm chắc, nhưng vẫn lo lắng.

      “Ta tin.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng đáp.

      “Cám ơn chàng.”Nguyễn Nhược Khê lại lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực , lúc này mới cho mình đến làm sao. Sau đó mới :

      “Có phải là chuyện kì lạ hay ?

      “Phải, chẳng qua, ta cũng phải cảm ơn chuyện kì lạ này, đem nàng tới cho ta.”Tây Môn Lãnh Liệt nhàng ôm lấy nàng, trong lòng lại có quyết định đen tối, sau khi hồi cung, liền cho nàng chuyện bị nguyền rủa, cũng sợ, có ngày mình thực dao động.

      “Lãnh Liệt, ta chàng.”Nguyễn Nhược Khê giờ phút này bị hạnh phúc tràn đầy bao vây.

      “Ta cũng vậy.”Đôi mắt tràn ngập nhu tình, nhìn chằm chằm, thân mình từ từ hạ xuống.

      Nàng biết đôi mắt kia chỉ cái gì? Ngượng ngùng nhắm mắt lại thong thả ngẩng đầu lên, đợi nửa ngày cũng nhúc nhích cũng thấy động tĩnh gì, thoáng mở to mắt, liền thấy vẻ mặt đùa cợt của nhìn mình.

      “Có phải là chờ ta hôn nàng ?”Giọng mang theo vui vẻ cùng trêu đùa.

      Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê xấu hổ, tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt nhắn, lập tức, liền đem đè ở giường :

      “Chàng hôn ta, vậy đến lượt ta đến hôn chàng.”

      Ha ha, ha ha, trong phòng là mảnh tiếng cười vui vẻ.

      “Lãnh Liệt, mau đến đây, mau đến bắt ta .”Nguyễn Nhược Khê chạy trong rừng cây, còn vừa quay đầu nhìn vừa gọi.

      “Bắt đựơc rồi có thưởng ?”Tây Môn Lãnh Liệt ở phía sau hỏi, mình chỉ cần nhảy cái, có thể bắt được nàng.

      “Có.”

      “Thưởng cái gì?”

      “Bổn tiểu thư thơm môi cái, được ?”Nàng cười vui, nàng rất thích cảm giác này, giống như đương.

      “Chỉ cái sao? Mười cái được ?” cò kè mặc cả .

      “Chàng bắt được ta sau, được dùng khinh công, thể chạy, chàng bắt được ta, ta liền cho chàng mười cái hôn môi.”Nguyễn Nhược Khê đưa ra điều kiện .

      “Được.”Tây Môn Lãnh Liệt nhanh tới hướng nàng.

      “Đến đây.”Nguyễn Nhược Khê lấy tay xách váy bỏ chạy rất xâ.

      “Từ từ, phải nàng được chạy sao? Sao nàng chạy?”Tây Môn Lãnh Liệt dừng chân hỏi.

      “Ha ha, đó là chàng, phải ta.” Nguyễn Nhược Khê cười đến nỗi gập thắt lưng xuống.

      “Nàng ăn gian.”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt híp lại.

      “Vậy thế nào? Ai bảo chàng ngốc như vậy.”Nguyễn Nhược Khê cười càng chạy càng xa. Vừa định quay đầu lại, thân thể bị ôm lấy nhấc lên lưng ngựa.

      “Đuổi tới rồi, thế nào? Mười cái hôn, được ăn gian.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm chặt nàng.

      “Chàng ăn gian, sao chàng lại cưỡi ngựa?”Nguyễn Nhược Khê bất mãn trừng mắt .

      “Nàng chỉ được dùng khinh công, được chạy, cũng được cưỡi ngựa?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo ý cười nhìn nàng, nàng nghĩ nàng thực thông minh sao?

      “Chàng………..”Nguyễn Nhược Khê thở hổn hển bĩu cái miệng nhắn.

      Nhìn thấy bộ dạng đáng nghịch ngợm của nàng như thế, cũng nhịn được, hai lời ôm nàng liền hôn xuống.

      Ngựa ngừng chạy băng băng, người lưng ngựa lại gắt gao ôm chặt chỗ, kích tình triền miên.

      Ngày hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, chỉ chớp mắt hơn mười ngày trôi qua, bọn thị vệ chuẩn bị xong, chờ hồi cung.

      Ngồi ở xe ngựa nghĩ lại hạnh phúc mấy ngày nay qua, Nguyễn Nhược Khê nhịn được cười vui vẻ.

      “Nương nương, vương rất thích ngươi, về sau, chừng nương nương liền làm hậu.”Tiểu Ngọc cũng vui vẻ .

      câu, lại làm nụ cười của nàng ngưng tụ mặt, hạnh phúc mấy ngày nay, duờng như khiến nàng quên, là vương, là trượng phu có rất nhiều nữ nhân, nghĩ vậy, trong lòng lập tức đau xót.

      “Nương nương, nô tì lắm miệng.”Tiểu Ngọc lập tức hối hận

      “Tiểu Ngọc, chuyện này liên quan tới ngươi.”Nguyễn Nhược Khê , nàng chỉ có thể khiến bản thân quên , khi thể thay đổi, nàng chỉ có thể để mình chấp nhận, huống chi nàng chưa từng có ý nghĩ muốn ngồi lên ngôi vị hoàng hậu.

      Tiểu ngọc Ngồi ở bên chuyện, kỳ nàng biết nương nương lo lắng cái gì? Cũng thể ấm ức thay nương nương, vì sao nương nương lại là huyết nô.

      Sau vài ngày trở lại hoàng cung, ngày ngày giống như trước kia, điểm khác biệt duy nhất, chính là bọn họ càng sâu, càng đậm, mà chuyện này, đương nhiên trốn được ánh mắt bất kì kẻ nào, nhất là Phượng Minh.

      “Vương, sắp đến đêm trăng tròn rồi, vương chuẩn bị xong chưa?” chắp tay hỏi.

      “Phượng Minh, đợi ít ngày nữa, ta muốn chắc chắn, dù sao mười mấy năm cũng đợi được, thêm chút cũng sao.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Vương, đây là người từ chối sao, thời cơ chín, vì sao còn muốn đợi mấy ngày nay nữa, thần sợ đến lúc đó, vương liền càng thêm do dự quyết, như thế cố gắng trước kia chẳng phải là uổng phí?”Phượng Minh câu câu áp sát hỏi, nhìn ra trong đôi mắt trốn tránh cùng giãy dụa.

      “Phượng Minh, ta là dạng người gì ngươi còn ràng sao? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là loại vì tư tình nhi nữ nên cái gì cũng để ý sao? Ngươi nghĩ rằng ta vì nàng, khiến bản thân thống khổ như vậy sao?”Tây Môn Lãnh Liệt cũng hỏi lại , giọng tuy lạnh, nhưng sức lực đủ.

      “Vương, chính là bởi vì ta biết người là dạng người gì, mới biết được nếu chuyện gì khi quyết định, thay đổi, cho nên ta thể cho người cơ hội thay đổi chủ ý, vương có lẽ chính người cũng biết, người vì nàng thay đổi rất nhiều.”Phượng Minh gằn từng tiếng nhìn nghiêm tức .

      “Ta thay đổi chủ ý.”Thái độ Tây Môn Lãnh Liệt cứng rắn .

      “Vương, ngươi thay đổi chủ ý, nếu là trước kia, ngươi nhất định chút do dự, thể chờ đợi được, nhưng bây giờ sao, người tìm lý do cho mình.”Phượng Minh lập tức vạch trần .

      Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt gắt gao nhìn , mặt có chút phẫn nộ.

      “Vương, tâm tư của người bây giờ, chính người ràng nhất, thần nhiều lời, còn thời gian, người tự mình hiểu , thần cáo lui.”Phượng Minh chắp tay xong, xoay người liền rời , nếu quyết định được, như vậy để mình giục quyết định.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ngồi ghế, biết Phượng Minh đúng, tự tìm lý do cho bản thân, nhưng nghĩ sau này thể nhìn thấy nụ cười của nàng, vẻ dí dỏm của nàng, đáng của nàng, tâm giống như bị kim đâm, phải rất đâu mà là kéo dài dứt.

      Đấu tranh hồi lâu, mới lập tức từ ghế xuống, quyết định, Phượng Minh rất đúng, thể do dự, khi đây là vận mệnh định trước, nhất định phải hy sinh nàng, chi bằng chấm dứt tất cả sớm chút, nghĩ vậy, khỏi hướng Tử Uyển đến.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 101 — Biến thành sói
      Trong Tử Uyển

      “Nương nương, người đợi vương sao?”Tiểu Ngọc thấy nàng cởi áo khoác chuẩn bị ngủ, kỳ quái hỏi.

      “Ừ, đợi, đêm nay vương tới.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

      “Nương nương sao biết, vương sao?”Tiểu Ngọc nghi hoặc hỏi, sao mình lại biết.

      “Tiểu Ngọc, chuyện này cần người , người là vương, dù sao người cũng biết cân bằng hậu cung thế nào, các nàng cũng là nữ nhân của vương, cho dù là vương thích hay thích, đây cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của người.”Nguyễn Nhược Khê cười nhạt giải thích . Kỳ lòng của nàng so với ai cũng đau hơn, nhưng chỉ có thể phớt lờ .

      Nương nương, đời này, chỉ sợ nữ nhân nào thấu tình đạt lí như nương nương, trách được vương thích nương nương như vậy.”Tiểu Ngọc xúc động .

      “Tiểu Ngọc, ta phải rộng lượng, ta là muốn vương khó xử, có thể người còn thống khổ hơn ta, đối với người thương tiếp tục kéo dài cũng phai chuyện vui vẻ gì.”Nguyễn Nhược Khê ra vẻ thoải mái .

      “Nương nương, lời như vậy sợ chỉ có mình người ra thôi.”Tiểu Ngọc sao lại biết nàng gạt chính bản thân mình.

      “Tiểu ngọc, người, là phải suy nghĩ cho , chứ phải cho thêm phiền toái, vui sướng của , cũng vui sướng của ta.”(sao ta thấy câu này chuối qúa thể, với ta, hạnh phúc của người mình phải do mình mang lại mới là hạnh phúc, nếu do người khác mang lại cũng chỉ có thể là mình bình yên thôi) Nguyễn Nhược Khê , tuy lời kia có chút giả dối, nàng muốn như vậy, nhưng thể làm như vậy.

      “Nương nương, vậy người nghỉ ngơi , nô tì lui xuống trước.”Tiểu Ngọc trực tiếp cảm thán , nương nương tâm tính thiện lương.

      “Ừ, .”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu.

      Tiểu Ngọc xoay người ra ngoài, nhưng thấy ở ngoài cửa có thân ảnh tránh sang bên rất nhanh.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới đứng dậy, ngồi ở trước gương, chải tóc, khoé môi mang theo nụ cười khổ, nàng muốn độ lượng như vậy, nữ nhân nguyện ý để nam nhân của mình tới chỗ nữ nhân khác, huống chi nàng đến từ đại, trong xã hội vợ chồng, nhưng nàng hiểu được, nàng phải làm như vậy.

      khi người nên , phải chấp nhận thống khổ đáng ra phải chịu.

      Nhưng vì sao tâm đau như vậy, khó chịu như vậy.

      Tây Môn Lãnh Liệt hề tiếng động vào, nhìn chằm chằm bóng dáng đơn của nàng, biết tâm nàng độ lượng như nàng , nhưng chính vì bộ dạng này, mới khiến cảm động.

      tự chủ được từ phía sau đưa tay ra ôm lấy nàng.

      Cảm thấy hơi thở của , Nguyễn Nhược Khê lập tức quay đầu nhìn , mỉm cười hỏi:

      “Sao chàng lại tới đây?”

      “Nhớ nàng.” chỉ đơn giản câu.

      “Gạt người.”Nguyễn Nhược Khê hạnh phúc cười, lại đem thân mình dựa vào lồng ngực .

      “Có gạt người cũng chỉ gạt nàng thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm chặt nàng, lại nghĩ xem mở miệng với nàng như thế nào.

      “Vậy gạt ta cả đời.”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      “Được, vậy ta liền gạt nàng cả đời.” lấy tay điểm chút mũi của nàng, trong mắt đều là sủng ái vô tận.

      “Ta nguyện ý.”Nguyễn Nhược Khê ôm chặt .

      “Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên khẽ gọi.

      “Ừ?”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu lên nhìn hỏi:

      “Có việc gì sao?”

      “Nếu có việc, khiến nàng hy sinh tính mạng để thực , nàng có làm ?” do dự chút mới hỏi.

      Trong lòng Nguyễn Nhược Khê hồi hộp chút, mặt mang theo lo lắng hỏi:

      “Xảy ra chuyện gì sao?”

      có, nàng chỉ cần cho ta, nàng có nguyện ý ?”Tây Môn Lãnh Liệt lắc lắc đầu, đôi mắt lại nhìn nàng hy vọng tìm được đáp án.

      “Vậy phải xem nó có đáng giá hay ? Nếu là vì chàng, ta nguyện ý, nếu là vì người khác, ta phải suy nghĩ lại.”Nguyễn Nhược Khê hề nghĩ ngợi phải trả lời, lại hỏi:

      “Rốt cuộc là chuyện gì?”Vì sao nàng đột nhiên cảm giác được loại bất an.

      có gì? Ta tùy tiện hỏi thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt hôn nàng cái, khoé môi mỉm cười , vì những lời này của nàng, quyết định buông tha cho kế hoạch đêm nay.

      “Chàng có đâu ? theo giúp ta ngủ.” khi muốn , Nguyễn Nhược Khê cũng muốn hỏi.

      “Sao? đuổi ta sao? Nhược Khê rộng lượng kia đâu rồi?”Tây Môn Lãnh Liệt trêu đùa nhìn nàng.

      Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, mới hỏi :

      “Chàng nghe thấy sao?”

      “Nghe thấy, nghĩ tới Nhược Khê của ta lại rộng lượng như vậy, vì ta suy nghĩ như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt cười .

      Có phải là phát ta tốt lắm ?”Nguyễn Nhược Khê cũng nghịch ngợm cười, lập tức ôm cổ :

      “Chẳng qua, đây là chàng tự mình đưa đến cửa, ta cũng buông tha cho chàng.”

      “Ta chờ những lời này của nàng đó.”Tây Môn Lãnh Liệt thuận thế đẩy nàng xuống………….

      Chỉ chớp mắt, lại đến đêm trăng tròn, Nguyễn Nhược Khê biết đêm nay phải gặp thần bảo vệ, trong lòng phản ngược lại cũng sợ hãi, dường như thành thói quen, huống chi nàng tin ở bên người của nàng.

      Dùng xong bữa tối, nàng vốn chờ Tiểu Lí Tử, lại nghĩ rằng là Phượng Minh đến.

      “Phượng Minh, ngươi có việc gì sao?”Nàng kinh ngạc nhìn , phải quên hôm nay là ngày gì chứ.

      theo ta.”Phượng Minh hai lời, kéo nàng .

      nơi nào?”Nguyễn Nhược Khê liền bị cường kéo như vậy.

      , ngươi biết.”Phượng Minh có giải thích cho nàng.

      Nguyễn Nhược Khê chỉ có theo , bởi vì nàng biết, Phượng Minh nhất định có đạo lý của mình, làm chuyện xúc phạm đến nàng và vương.

      Phượng Minh kéo nàng tới Tuyên Hoà cung, mới buông nàng ra.

      “Phượng Minh, ngươi mang ta đến tẩm cung của vương làm gì?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới kỳ quái hỏi.

      Phượng Minh có trả lời nàng, ngược lại chỉ dùng tay chạm đến cơ quan tường. Tường lập tức dịch ra bên cạnh, lộ ra lối , đủ để người có thể ra vào.

      Nguyễn Nhược Khê trừng lớn ánh mắt nhìn, mật đạo sao? đợi nàng phản ứng lại, bị kéo tay :

      “Cùng ta vào.”

      Đường hầm u ám, lóe ra ánh sáng của nến, Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phát đường này rất dài, nhưng bên trong lại dần dần rộng mở ra, biết là đến phòng khác, mới ngừng lại, liền thấy lấy viên to như viên dạ minh châu đặt vào bên trong góc tối khiếnchiếu sáng như ban ngày.

      “Phượng Minh, đây là làm sao? Ngươi……………”Nàng vừa định hỏi, đôi mắt liền thấy, Tây Môn Lãnh Liệt cư nhiên cả người bị thiết liên (dây xích sắt) buộc chặt ở bên cột sắt, hoảng sợ chạy qua hô:

      “Sao lại thế này? Ai làm, Phượng Minh, ngươi mau giúp ta………….”

      “Đứng lại, Phượng Minh, ngươi làm gì? Mang nàng .”Tây Môn Lãnh Liệt cũng phát bọn họ, phẫn nộ hô to, muốn nàng tiến tới gần mình.

      Nguyễn Nhược Khê bị dọa sửng sờ đứng ở đó.

      “Vương, người chớ có trách ta, khi người đủ cứng rắn làm chuyện này, như vậy để ta làm.”Phượng Minh thản nhiên cố ý .

      “Phượng Minh, mang nàng rời , đây là mệnh lệnh.”Tây Môn Lãnh Liệt rống to, thể để nàng thấy bộ dáng doạ người của mình.

      “Vương, ta khi mang nàng đến đây, người nên biết, ta mang nàng rời .”Phượng Minh trả lời .

      “Phượng Minh, đừng quên, ta là vương.” tiếp tục rống to.

      Nguyễn Nhược Khê ở bên hoàn toàn sợ ngây người, nàng biết bọn họ làm cái gì? Hơn nữa lời bọn họ có ý tứ gì? Vì sao bị trói? đủ cứng rắn gì? Chạy qua vài bước, lấy tay vuốt thiết liên, liền hô:

      “Phượng Minh, mau giúp ta thả chàng ra.”

      “Dừng tay, nàng , ta muốn gặp nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lại rống giận với nàng.

      “Vương, ta cố ý mang nàng đến xem người, nếu nàng người, thấy người thống khổ như vậy, nàng nên biết làm như thế nào?”Phượng Minh ở bên còn .

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nghe ra điểm mấu chốt, có liên quan tới nàng, thoáng cái xông đến, giữ chặt quần áo liền hỏi:

      “Rốt cuộc sao lại thế này? cho ta?”

      cần ta cho ngươi, ngươi lập tức biết.”Phượng Minh đẩy tay nàng ra , mang nàng đến, chính là muốn cho nàng biết tất cả.

      “Phượng Minh, mau, mang nàng rời , đừng để nàng thấy hình dáng này, nàng phải Vũ Khuynh Thành, chờ ta xong giải thích với ngươi…………..”. Tây Môn Lãnh Liệt dùng hết sức lực quát.

      Phượng Minh lại ràng , để ý tới , chỉ đứng ở bên, biết khi trăng lên cao nhất, vương lập tức biến đổi.

      “A…………………….” tiếng thê thảm kêu lên, Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ, hoảng sợ dám tin tưởng chuyện xảy ra trước mặt mình, đầu ngón tay lạnh, thân thể run rẩy……….

      Tây Môn Lãnh Liệt trước mắt hai tay đột nhiên dài ra, móng tay cũng rất dài, từ từ lông mọc ra dài sau đó là răng nanh dài, mặt cũng từ từ biến đổi, biến thành khuôn mặt quen thuộc mỗi tháng nàng gặp, còn có ánh mắt, giờ phút này biến thành màu hổ phách sắc tản ra tia hào quang đỏ, cổ từ từ…………

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 102 — Dùng máu nguyền rủa
      “A……………”Lại là tiếng kêu thê lương thảm thiết.

      Sau đó y phục người lập tức nát rơi lả tả, con ngươi Nguyễn Nhược Khê trong nháy mắt to ra, xuất ở trước mắt ràng là cái đầu hay giả vờ thịnh nộ, thần bảo vệ mà trăng rằm mỗi tháng xuất trước mắt mình.

      , , sao có thể biến thành sói, sao lại là thần bảo vệ chứ? Ai có thể cho nàng chuyện gì xảy ra?

      “Nhược Khê, ngươi thấy chưa?”Đôi mắt Phượng Minh mang theo đau xót nhìn nàng.

      Nguyễn Nhược Khê cũng nhịn được, tiến lên nắm lấy vạt áo :

      “Phượng Minh, cho ta, chuyện này là sao?”Nhưng đợi trả lời thân thể nàng mềm nhũn, té xỉu trong lồng ngực .

      “Ngao…………..”Tây Môn Lãnh Liệt biến thành sói phẫn nộ gào thét.

      Phượng Minh vừa đỡ Nguyễn Nhược Khê hôn mê , vừa cầm cái chìa khóa cởi xích người .

      Tây Môn Lãnh Liệt phẫn nộ ôm Nguyễn Nhược Khê hôn mê trong lồng ngực , nhìn nàng kinh hách đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, trong đôi mắt màu hổ phách đều là bi thống thương tâm, cũng là phẫn nộ.

      “Vương, ta thể như vậy làm, tha thứ cho ta.”Phượng Minh ở bên xong, xoay người liền rời .

      Tây Môn Lãnh Liệt chỉ gắt gao ôm lấy nàng, dùng ngón tay biến thành móng vuốt sói kia khẽ vuốt khuôn mặt của nàng.

      Lông mi dài khẽ run chút, Nguyễn Nhược Khê mở to mắt, liền thấy khuôn mặt sói phóng to trước mắt mình, khỏi giật mình cái, thoáng cái đẩy ra, ngồi dưới đất.

      Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó, vừa định nâng nàng dậy, liền thấy tay mình là tay sói, lập tức thu về, gắt gao nắm thành quyền, đôi mắt màu hổ phách gắt gao nhìn chằm chằm nàng, có thương, có phẫn nộ, có nhiều hơn lại là đau xót bất đắc dĩ.

      Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn , trong đầu tua lại màn kia, là nó, thần bảo vệ cư nhiên là , chuyện này sao có thể chứ? Người cứ nhiên có thể biến thành sói, rất quỷ dị, rất làm cho người ta sợ hãi.

      lúc lâu, tâm dần dần bình tĩnh lại, nàng có thể xuyên , Tá Thi Hoàn Hồn, như vậy đời này còn có chuyện gì có khả năng xảy ra chứ.

      Chậm rãi đứng dậy, hướng tới , đưa tay ra, nhàng sờ khuôn mặt tuấn, còn đầy lang mao, chịu ít thống khổ.

      Thân thể Tây Môn Lãnh Liệt cứng ngắc, tia sáng trong đôi mắt thay đổi khôn lường.

      Nước mắt Nguyễn Nhược Khê chảy ra ngừng, càng thêm thương,thoáng cái bổ nhào vào trong lồng ngực , khóc hô:

      cho ta biết, chuyện này là sao vậy? Ta phải làm gì mới có thể giúp chàng? Lãnh Liệt cho ta, vì sao lại như vậy?”

      Tây Môn Lãnh Liệt thống khổ nhắm mắt lại, cũng muốn biết vì sao? Cố nén thân thể khổ sở muốn uống máu.

      Nguyễn Nhược Khê dường như cảm giác được kiềm chế thống khổ, thoáng cái buông ra, liền đem cánh tay mình đưa đến miệng của thúc giục :

      “Mau, nhanh uống máu .”Trăng tròn mỗi tháng đều muốn uống máu, hôm nay, đến bây giờ còn uống, vậy nhất định rất thống khổ.

      lại quật cường nghiêng đầu sang bên, thời điểm này sao có thể nhẫn tâm.

      “Mau, nhanh uống máu , chàng biết là ta có chuyện gì mà? Ta còn chờ chàng cho ta biết thực ra chàng xảy ra chuyện gì? Ta muốn nhìn thấy chàng thống khổ.”Nguyễn Nhược Khê lấy tay đưa qua đầu của , cánh tay đưa tới cạnh miệng .

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm cánh tay nàng để cạnh miệng.

      Nguyễn Nhược Khê biết giãy dụa, trong đôi mắt ngấn lệ chứa nụ cười, nhún chân hôn lên mặt của :

      “Lúc này đây là ta cam tâm tình nguyện, bởi vì nó là chàng, cho dù là chết, ta cũng tiếc, nhưng ta thể nhìn chàng thống khổ.”

      Đôi mắt sói màu hổ phách của Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên rơi giọt nước mắt lên mặt nàng, nhàng cầm cánh tay của nàng lên, đôi môi run rẩy xuống, hung hăng cắn miếng, biết càng nhàng nàng càng đau đớn.

      Giữa đôi lông mày của Nguyễn Nhược Khê nhăn lại vì đau đớn, lại cố nén kêu ra tiếng, nàng nên để áy náy.

      Nhìn thấy ngụm rồi ngụm uống máu tươi của nàng, mặt của nàng từ đầu đến cuối vẫn mang theo nụ cười, cho đến khi trước mắt trở nên mơ hồ, trước khi nàng té xỉu ngã xuống, chỉ câu:

      “Lãnh Liệt, ta chàng.”

      Tây Môn Lãnh Liệt giữ cánh tay của nàng, sau đó đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, có thể gặp được nữ tử như vậy, may mắn.

      Lúc Nguyễn Nhược Khê tỉnh lại, người đầu tiên nàng thấy là khuôn mặt khôi phục, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

      “Nhược Khê, cảm giác thế nào? Nào, uống hết bát dược này .”Giọng của ôn nhu đến nỗi thể ôn nhu hơn.

      Nguyễn Nhược Khê ngoan ngoãn mở miệng, uống hết chén dược.

      “Ngủ chút .”Tây Môn Lãnh Liệt đỡ nàng nằm xuống.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê ngoan ngoãn nằm xuống, tuy nàng rất muốn biết chuyện kia rốt cục là sao? Nhưng nàng biết chủ động cho nàng, như vậy nhất định là chuyện cũ khiến thống khổ, cho nên việc nàng phải làm chính là chờ đợi, chờ nguyện ý mở miệng cho mình.

      Sau ba ngày được chiếu cố từ việc nhất, Nguyễn Nhược Khê hồi phục rất nhanh.

      Tây Môn Lãnh Liệt cho mọi người lui xuống như bình thường, ngồi ở bên giường nhìn nàng, nàng biết muốn cho mình.

      “Nhược Khê, còn nhớ chuyện lần trước ta với nàng ?” chậm rãi mở miệng, vẻ mặt đích bi thương.

      “Nhớ .”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, chính là chuyện Vũ Huyền Di cùng phụ hoàn mẫu hậu ?

      “Mẫu hậu tuy có chết, nhưng lại bị thương rất nặng, phụ hoàng rất đau xót, liền muốn giết Vũ Huyền Di, nhưng ai cũng ngờ, bà ta cư nhiên dùng máu của chính mình nguyền rủa, khiến Tây Môn gia ta sau này đời đời biến thành sói, từ đó mỗi đêm trăng tròn ta đều biến thành sói, mẫu hậu sợ hãi, phụ hoàng bi phẫn (đau buồn phẫn nộ) thôi, may mắn, gia đình quốc sư là người trung thành, vẫn thay ta tìm kiếm cách phá giải, còn thay ta giấu diếm chân tướng, vài năm sau, mẫu hậu chịu được hàng tháng nhìn ta chịu dằn vặt, cũng rốt cục rời khỏi nhân thế, phụ hoàng rất tự trách, tự sát theo mẫu hậu, mà ta cứ như vậy bị tra tấn mười mấy năm.”Tây Môn Lãnh Liệt cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, qua loa.

      Nhưng Nguyễn Nhược Khê tưởng tượng được thống khổ bao nhiêu, đưa tay ra, cầm tay , cho an ủi, mới :

      “Để giữ bí mật, mới có thần bảo vệ, uống máu tươi có thể giảm bớt thống khổ của chàng phải ?”

      “Ừ.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.

      “Mười mấy năm? Mỗi lần chàng đều thống khổ như vậy sao.”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê chứa nước mắt, đều là thương, lúc đó vẫn chỉ là đứa , chịu đựng như thế nào.

      thành thói quen.” nhàn nhạt .

      Thói quen? Nguyễn Nhược Khê biết nó chưa bao nhiêu chua xót của , bất đắc dĩ cùng thống khổ, đột nhiên nghĩ hỏi:

      khi là lời nguyền, vậy có cách giải lời nguyền? Chàng có biết ?”

      Thân thể Tây Môn Lãnh Liệt cứng đờ, nên trả lời nàng như thế nào, với nàng, cần sinh mạng của nàng để đổi sao? tin nàng làm như vậy? Nhưng cũng thể nàng làm như vậy? Nếu khiến nàng chết, tình nguyện cứ như vậy cùng nàng.

      “Rốt cuộc có hay , cho ta biết .”Nguyễn Nhược Khê thúc giục, nàng phải giúp phá trừ lời nguyền.

      có.”Tây Môn Lãnh Liệt lắc đầu.

      có sao?”Tâm Nguyễn Nhược Khê thoáng cái rơi rầm cái, thào :

      “Sao lại có? Sao có thể có chứ? Nhất định là các người chưa biết thôi, nhất định có biện pháp.”

      “Ừ, nhất định có biện pháp.”Tây Môn Lãnh Liệt hùa theo nàng, tình nguyện coi bản thân biết biện pháp này.

      “Phượng Minh đâu, Phượng Minh cũng biết sao?”Nàng lại hỏi.

      biết.”Tây Môn Lãnh Liệt lại lắc đầu.

      , nhất định có biện pháp, bất kể cái gì đời cũng đều tương sinh tương khắc (khống chế lẫn nhau), khi bà ấy có thể nguyền rủa, như vậy nhất định còn có biện pháp giải trừ lời nguyền, nhất định có.”Nguyễn Nhược Khê khẳng định .

      “Ừ.”Tây Môn Lãnh Liệt trừ theo biết cái gì khác?

      “Đúng rồi, nếu máu của ta có thể giảm bớt thống khổ của chàng, như vậy có phải là cũng có thể giúp chàng hóa giải lời nguyền ?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên hỏi.

      Thân mình Tây Môn Lãnh Liệt cứng đờ, đôi mắt nhìn chàm chằm nàng, chẳng lẽ nàng phát cái gì? , đâu? Phượng Minh hẳn là vẫn chưa cho nàng.

      “Nhìn ta vậy làm chi, có phải là cũng thấy ta có đạo lý ?”Nguyễn Nhược Khê .

      phải, điều nàng nghĩ đến Phượng Minh sớm nghĩ đến, dùng được.”Tây Môn Lãnh Liệt lắc đầu, muốn trong lòng nàng bỏ qua cách này.

      “Phải ?”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê vô cùng thất vọng.

      “Nhược Khê, cần sốt ruột, mười mấy năm ta đều như vậy, hơn nữa chuyện giải trừ lời nguyền, cần vội, cứ từ từ cũng được.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy nàng .

      “Tin tưởng ta, nhất định có biện pháp.”Nguyễn Nhược Khê giọng , nàng thể tưởng tượng từng ấy tháng chịu dằn vặt như vậy

      “Ta tin.”Tây Môn Lãnh Liệt giọng phụ họa.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 103 — Bảo toàn nàng
      Ngự thư phòng.

      Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm Phượng Minh ở đối diện.

      “Vương, vì người, ta thể làm như vậy.”Phượng Minh cũng trốn tránh chút nào, đôi mắt chút sợ hãi đối mặt với , biết trách mình tự tiện mang nàng gặp , khiến nàng biết chân tướng.

      “Phượng Minh, ngươi nhớ kỹ, đây là chuyện của ta, ngươi có quyền thay ta quyết định, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chỉ cần làm những chuyện của mình thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt lớn tiếng nhìn .

      “Vương, đây phải là chuyện của người, sinh mệnh của người đơn giản là của chính mình, mà là của dân chúng cùng triều đình, cho nên thần phải làm như vậy.”Phượng Minh cũng nghiêm túc trả lời.

      “Phượng minh, ngươi đừng ép ta.”Tây Môn Lãnh Liệt uy hiếp .

      “Vương, thần ép người, nhưng thần tin trong lòng vương hiểu được nên làm như thế nào, vương làm nhiều chuyện như vậy, phải là chờ ngày này sao? Chẳng lẽ bây giờ vương muốn thay đổi chủ ý sao?”Phượng Minh hỏi lại .

      Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên trở nên phức tạp, giọng điệu cũng làm dịu , cứng ngắc :

      “Nếu ta thay đổi chủ ý sao?”

      “Vương ngươi xác định sao? Người xác định người cần nàng vì người giải trừ nguyền rủa sao? Cố gắng nhiều như vậy, người cam tâm sao?”Đôi mắt Phượng Minh gắt gao nhìn .

      “Chuyện này có cái gì là cam tâm hay cam tâm? Mà là vì cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng mới phát , bản thân lún vào quá sâu, Phượng Minh, ta sợ cho ngươi, ta tình nguyện chịu thống khổ tháng tháng biến thanh sói, cũng nhẫn mất nàng, nhiều năm như vậy, nàng là người đầu tiên khiến lòng ta ấm áp, loại cảm giác này, ngươi hiểu.”Nghĩ đến nàng, Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lên tia ôn nhu.

      “Vương, thần hiểu, thần hiểu được, nhưng ………………”Phượng Minh lời còn chưa dứt, bị ngắt.

      có cái gì là nhưng hết, Phượng Minh, ngươi cũng biết, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ta đều có để ý cái gì, nhưng bây giờ ta để ý nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nghiêm túc nhìn .

      “Nhưng, vương, ngươi có thể quên cừu hận Vũ gia sao? Đừng quên , nàng cũng họ Vũ.”Phượng Minh tại nhắc nhở .

      “Phượng Minh, ta quên cho ngươi việc, nàng phải Vũ Khuynh Thành.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch nụ cười thoải mái.

      “Cái gì?”Phượng Minh khiếp sợ nhìn , điều này có thể sao?

      cần giật mình, còn nhiều chuyện khiến ngươi càng giật mình.”Tây Môn Lãnh Liệt đem chuyện Tá Thi Hoàn Hồn lên người Vũ Khuynh Thành lần.

      Phượng Minh trầm mặc chút, mới gật đầu :

      “Thần tin.”Lại thở dài:

      “Vương, người người nên rồi?”

      “Phượng minh, Vũ gia còn có nữ nhân, ta có thể tìm cơ hội, nhưng ta muốn mất nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Vương, Vũ gia có nữ nhân, nhưng người phải chờ mười năm, nàng ấy mới có thể lớn lên, nhưng trong mười năm ai biết xảy ra những chuyện gì, huống chi, ai có thể cam đoan sau khi nàng ta lớn lên có người hay ?”Phượng Minh vẫn lo lắng như trước .

      “Nhưng Phượng Minh, ngươi đừng quên, nàng phải Vũ Khuynh Thành, cho dù nàng thương, cam tâm tình nguyện chết vì ta, cũng nhất định giải trừ được lời nguyền.”Tây Môn Lãnh Liệt suy nghĩ chút .

      “Vương, đây là người mượn cớ, cho dù linh hồn của nàng phải Vũ Khuynh Thành, nhưng máu người nàng vẫn là máu Vũ gia như trước, như vậy vẫn có thể giải trừ lời nguyền.”Phượng Minh lập tức phản bác .

      Đối mặt với người cố tình gây , sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt có chút khó coi.

      “Vương, thần chỉ có thể đến đây thôi, chuyện nặng ra sao, thần hy vọng, vương tự mình cẩn thận cân nhắc, thần cáo lui.”Phượng minh nhìn sắc mặt khó coi của , nhắc nhở lần nữa.

      “Chờ chút.”Tây Môn Lãnh Liệt lên tiếng gọi lại.

      “Vương còn gì phân phó?”Phượng Minh lại xoay người lại.

      “Ta nhớ trừ Vũ gia, ở đâu đó còn ghi lại có ít người có máu tương tự Vũ gia, ngươi mang các nàng tiến cung .”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

      “Được, chẳng qua, thần muốn nhắc nhở vương, từ trước đến nay người vẫn dùng máu Vũ gia, mặc dù máu các nàng tương tự nhau, nhưng thần dám cam đoan, các nàng có thể đủ tác dụng như vậy hay .”Phượng Minh đáp.

      “Phải thử trước xem, tóm lại là phải thử mới biết được.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Vậy thần chuẩn bị.”Phượng Minh xong, chắp tay lui ra ngoài.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ngồi ghế, ngờ, mình cũng hề nhẫn tâm, ngày mệt mỏi, nhưng nghĩ đến nàng, trong lòng cảm động cùng ấm áp.

      Tử Uyển.

      Nguyễn Nhược Khê ngồi ở cái bàn, lấy tay chống đầu, suy nghĩ xem nên giải trừ lời nguyền của như thế nào, chỉ tiếc, kiến thức ở đại, có mấy chuyện thần bí này, nàng thể nào tự hỏi.

      “Nương nương, người suy nghĩ cái gì? xem, để nô tì giúp người nghĩ?”Tiểu Ngọc nhìn nàng ngừng lắc đầu thở dài, nhịn được hỏi.

      “Tiểu Ngọc, ngươi có biết chuyện lời nguyền ?”Nguyễn Nhược Khê thăm dò hỏi, nàng đương nhiên thể cho Tiểu Ngọc .

      “Lời nguyền gì?”Tiểu Ngọc nhìn nàng.

      “Chính là lời nguyền có thể khiến người biến thành động vật?”Nguyễn Nhược Khê cố gắng khiến nàng ấy nghe hiểu chút

      “Còn có chuyện như vậy sao, nương nương, thần kì nha.”Tiểu Ngọc hiển nhiên tin.

      “Có lẽ vậy.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt đáp, xem ra Tiểu Ngọc biết, nếu phải chính mắt mình thấy, nàng cũng rất khó tin có chuyện như vậy.

      “Nương nương, vì sao người hỏi quốc sư xem, có lẽ quốc sư biết”Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt nàng thất vọng, khỏi nhắc nhở.

      Phượng Minh? Nguyễn Nhược Khê trước mắt sáng ngời, đứng nha, sao nàng quên ? Nghĩ vậy vội vàng phân phó :

      “Tiểu Ngọc, ngươi nhìn xem, quốc sư còn ở trong cung ? Nếu còn, liền ta muốn gặp .”

      “Vâng, nương nương, nô tì ngay.”Tiểu Ngọc đáp, xoay người rời .

      Chương 104 — Cầu tình
      Nguyễn Nhược Khê muốn gặp Phượng Minh, khiến Tiểu Ngọc đợi ba bốn ngày, đáng tiếc cũng chưa thấy .

      “Nương nương, quốc sư hôm nay có vào triều.”Tiểu Ngọc lại hồi bẩm lần .

      “Lại vào triều.”Nguyễn Nhược Khê khỏi có chút giật mình,

      “Ngươi có biết vì sao đến ?”

      “Nô tì cũng trộm hỏi qua người khác, đều biết.”Tiểu Ngọc lắc lắc đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt.

      “Ta biết rồi, vậy ngươi lui xuống .”Nguyễn Nhược Khê thở dài, bây giờ muốn thấy cũng khó như vậy.

      “Vâng, nương nương.”Tiểu ngọc rời khỏi phòng.

      “Vậy trong thời gian này, Phượng Minh ở đâu chứ?”Nguyễn Nhược Khê khỏi có chút nén giận.

      “Nàng muốn tìm Phượng Minh à? Có việc gì sao?”Lúc Tây môn Lãnh Liệt vào phòng, vừa lúc nghe được câu này.

      “Ừ, ta muốn tìm , cùng nghiên cứu chút, xem nên giải trừ lời nguyền của chàng như thế nào.”Nguyễn Nhược Khê chút giấu diếm .

      Sắc mặt Tây môn Lãnh Liệt khẽ thay đổi chút, lập tức :

      “Việc này vội, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sắp tới nàng thấy đâu.”

      “Chuyện quan trọng hơn, là chuyện gì?”Nguyễn Nhược Khê nghi hoặc nhìn , còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.

      “Là chuyện triều, tả hữu Thừa tướng, cũng nên thu thập bọn họ, nếu bọn họ còn tưởng rằng ta dễ khi dễ như vậy chứ.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng , tuy là trì hoãn Nguyễn Nhược Khê, nhưng trong lòng cũng suy nghĩ nên làm thế nào, vào lúc nào.

      “Ừ, nhưng, chàng chuẩn bị tốt hết chưa? Bọn họ ở trong triều đình mấy chục năm, nhiều ít có chút nền móng, chàng phải chịu thỏa hiệp chút, bằng rút dây động rừng.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu dặn bảo .

      “Ta biết.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ôm nàng, sau đó :

      “Vi ổn định bọn họ, hai ngày tới ta thể ở cùng nàng.”

      Tâm Nguyễn Nhược Khê đột nhiên đau đớn, nàng biết lời còn chưa xong, muốn bồi Như phi cùng Nhu phi, nhưng nàng phải làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể rộng lượng :

      “Được.”

      tức giận sao?”Tây Môn Lãnh Liệt hạ giọng ở bên tai của nàng hỏi.

      “Ta thể tức giận, nếu tức giận, chàng dối chàng , ta đây liền tức giận.”Trong lòng Nguyễn Nhược Khê chua sót, mặt lại nghịch ngợm .

      “Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt cười khẽ chút, nữ tử như vậy sao có thể .

      “Được rồi, chàng có việc .”Nguyễn Nhược Khê lập tức đẩy ra, càng như vậy, lòng của nàng càng ê ẩm.

      “Ta rồi, nếu nàng buồn, để Tiểu Ngọc ở cùng nàng chút.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Ta biết.”Nguyễn Nhược Khê đáp, Tiểu Ngọc sao có thể so sánh với , nhưng những lời này, nàng chỉ có thể để trong lòng.

      Vài ngày tiếp đó, thực đến Tử Uyển, nghe Tiểu Ngọc có lúc cố tình có lúc vô ý nhắc nhở.

      “Nương nương, đêm nay vương cung Như phi.”

      “Nương nương, đêm nay vương cung Nhu phi.”

      Nguyễn Nhược Khê chỉ nhàn nhạt đáp:

      “Ừ.”Sau đó nằm xuống giường nghỉ ngơi. Tiểu Ngọc sao hiểu được, lòng của nàng, giờ phút này đau đớn, nghĩ cùng Như phi, Nhu phi triền miên với nhau, nàng liền đau thể hô hấp, chỉ có người từng trải qua mới biết nàng đau biết bao nhiêu, rất đau, người lại dằn vặt như vậy.

      Lại là ngày trôi qua.

      “Nương nương, nương nương, tốt rồi.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc cao hứng chạy vào.

      “Chuyện gì? Sao cao hứng như vậy?”Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng hỏi, mấy ngày nay khó được thấy nàng ta cao hứng như vậy.

      “Nương nương, nương nương, hôm nay triều đình, nghe có người tố cáo với vương rất nhiều tội trạng của tả hữu Thừa tướng, vương giận dữ, đem tả hữu Thừa tướng nhốt vào thiên lao.”Tiểu Ngọc vui vẻ .

      “Như vậy sao, vậy ngươi vui vẻ cái gì?”Nguyễn Nhược Khê cười hỏi, bởi vì sớm biết, cho nên thấy có gì khiếp sợ.

      “Nương nương, nô tì vui vẻ thay nương nương.”Tiểu Ngọc bất mãn .

      “Thay ta? Bọn họ có liên quan gì tới ta sao?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt hỏi ngược lại.

      “Đương nhiên có, bọn họ bị bắt, như vậy Như phi cùng Nhu phi có chỗ dựa cũng tùy tiện như trước nữa, vậy có ngày nương nương nở mày nở mặt rồi.”Tiểu Ngọc phấn khởi giải thích.

      “Đúng rồi, vậy Như phi cùng Nhu phi đâu? Có bị liên lụy hay ?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhớ tới tới hỏi, bình thường người trong nhà gặp chuyện may, nữ nhân hậu cung cũng bị ảnh hưởng.

      “Còn có, nhưng cho dù vương bãi bỏ ban tước của các nàng các nàng cũng uy hiếp được nương nương.”Tiểu ngọc chút cũng lo lắng .

      “Tiểu Ngọc, lời như vậy được ra ngoài biết ?”Nguyễn Nhược Khê phân phó, Tiểu Ngọc sao biết trong lòng nàng để ý cái gì? Nàng để ý mấy cái này.

      “Nô tì biết, nô tì chỉ trước mặt nương nương.”Tiểu Ngọc gật đầu.

      “Ừ, đúng rồi, ngươi xem quốc sư có tới ?”Nguyễn Nhược Khê lại phân phó , bây giờ mọi chuyện giải quyết, Phượng Minh hẳn có ở đó.

      Vâng, vậy nô tì lui xuống trước.”Tiểu Ngọc vội vàng lui ra ngoài.

      Nhưng rất nhanh trở lại :

      “Nương nương, quốc sư rồi.”

      “Lại rồi?”Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc hô, nhưng lại nghĩ, tả hữu Thừa tướng vừa mới đổ, chuyện cần làm rất nhiều, mình chỉ có thể chờ đợi.

      Nàng nghĩ quả nhiên sai, vài ngày sau đó, Tây Môn Lãnh Liệt chỉ ghé qua lần, ăn cùng nàng bữa cơm, với nàng mấy ngày tới bề bộn nhiều việc.

      Hôm nay, Nguyễn Nhược Khê vừa mới rời giường, chợt nghe thấy tiếng khóc bên ngoài.

      “Tiểu Ngọc, tránh ra, để chúng ta gặp muội muội, chúng ta có việc gấp.”Tiếng của Nhu phi.

      xin lỗi, Như phi nương nương, Nhu phi nương nương, nương nương nhà ta còn chưa rời giường.”Tiểu Ngọc ngăn ở cửa.

      “Vậy ngươi thông báo, chúng ta ở đây chờ nàng.”Như phi .

      “Vậy các người chờ chút.”Tiểu ngọc vừa dứt lời.

      Nguyễn Nhược Khê liền ra ngoài cửa :

      “Hai vị tỷ tỷ, biết sớm như vậy tìm muội muội có chuyện gì?” biết khi nào nàng cũng học được cách những lời dối trá khách sáo này.

      “Muội muội, các tỷ tỷ đến cầu muội muội, xin muội muội nhất định phải đồng ý.”Như phi cùng Nhu phi lại đồng thời quỳ mặt đất.

      “Các người làm gì vậy? Mau đứng lên, có chuyện từ từ .”Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ, vội vàng muốn nâng các nàng dậy. Trong lòng suy đoán chẳng lẽ vương phế các nàng?

      “Muội muội, ngươi đồng ý với chúng ta, chúng ta đứng lên.”Như phi cùng Nhu phi vẫn quỳ mặt đất như trước.

      “Vậy các người , rốt cục là xảy ra chuyện gì? Xem ta có thể giúp đỡ gì hay ?”Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ hỏi.

      “Muội muội, chỉ cần ngươi đồng ý giúp, liền nhất định giúp, còn nữa xin muội muội tha thứ tỷ tỷ trước kia làm những chuyện phải.”Nhu phi sợ nàng ghi hận chuyện trước kia, vội vàng nhận sai.

      “Muội muội, chắc cũng nghe , vương hạ lệnh muốn giết cha chúng ta, chúng ta cầu muội muội có thể khẩn cầu vương giữ lại mạng cho bọn họ, chúng ta vô cùng cảm kích.”Như phi đơn giản .

      “Có chuyện như vậy sao?”Nguyễn Nhược Khê khỏi nhìn về phía Tiểu Ngọc, tuy nàng sớm nghĩ tới, nhưng nghĩ tới nhanh như vậy. Tiểu Ngọc gật gật đầu.

      “Muội muội, ngươi nhất định phải giúp chúng ta, chúng ta chỉ cầu vương có thể miễn cho họ tội chết, sung quân cũng được, chỉ cần giữ lại mạng.”Như phi và Nhu phi cùng lau nước mắt .

      Nguyễn Nhược Khê hiểu được tâm tình của các nàng nhưng nàng càng hiểu được mục đích của , cho bọn họ cơ hội sống sót, nghĩ vậy khỏi hỏi:

      “Hai vị tỷ tỷ vì sao tự mình cầu vương? chừng vương nể mặt các người mà bỏ qua cho bọn họ?”

      “Muội muội nghĩ chúng ta nghĩ tới sao? Đế vương là bậc vô tình nhất, vương sớm nghĩ tới, cho nên sớm ra lệnh, cho chúng ta gặp người.”Như phi , đôi mắt lên tia hận thù.

      “Cho nên, chúng ta chỉ có thể đến cầu ngươi, bây giờ vương sủng ái ngươi nhất, hy vọng ngươi có thể giúp chúng ta.”Nhu phi .

      “Nhưng các ngươi cũng hiểu được tính tình vương đấy, chuyện gì người quyết định, dễ dàng thay đổi, huống chi, nghe giọng điệu của các ngươi, vương có trách tội các ngươi, điều này chứng tỏ, vương vẫn nhớ tình vợ chồng các ngươi có, các ngươi nghĩ lời ta vương nghe sao? Vậy các ngươi quá xem vương rồi.”Nguyễn Nhược Khê mở miệng .

      “Chúng ta là cùng đường, trong nhà khẳng định cũng toán loạn, có cách, mới đến cầu muội muội, về phần được hay ? Muội muội hết sức là được rồi.”Các nàng còn .

      xin lỗi, ta thể giúp các ngươi.”Nguyễn Nhược Khê lần này trực tiếp cự tuyệt.

      Yên lặng, Như phi cùng Nhu phi ngẩn người nhìn nàng, ngờ nàng cự tuyệt thẳng thắn như thế.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 105 — Lén xuất cung
      Tiểu Ngọc ở bên thiếu chút nữa vì nương nương vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng sợ nương nương mềm lòng đồng ý với các nàng chứ.

      Nhìn thấy sắc mặt các nàng trong nháy mắt trở nên xấu hổ lúng túng, Nguyễn Nhược Khê lúc này mới giải thích :

      “Ta hiểu tâm tình cùng cảm thụ các ngươi, dù sao đó cũng là người nhà của các ngươi, nhưng các ngươi cũng biết vương hoàn toàn thay đổi chủ ý, đây chỉ là chuyện phạm sai lầm đơn giản, mà là lũng đoạn triều chính, dễ nghe, có truy cứu hay đây cũng là chuyện của triều đình, có lẽ còn có rất nhiều chuyện chúng ta biết, hoặc là thể tưởng tượng được, cho nên ta giúp các ngươi làm vương khó xử, nếu để ta lựa chọn, ta đứng ở bên người chàng.”

      rất đúng.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên từ bên ngoài đến, cầm tay của nàng.

      “Thần thiếp tham kiến vương.”Như phi cùng Nhu phi vội vàng hành lễ.

      “Nô tì tham kiến vương.”Tiểu Ngọc cũng hành lễ.

      “Vương, thần thiếp cầu ngươi, coi như vì thần thiếp hầu hạ vương thời gian, lưu mạng cho cha thần thiếp, để người tự sinh tự diệt cũng được.”Nhu phi quỳ mặt đất cầu xin , bởi vì nàng biết, cha kết thúc mình cũng xong.

      “Vương, thần thiếp chỉ cầu người tha cho người nhà thần thiếp.”Như phi cũng quỳ mặt đất, nàng so với Nhu phi tương đối bình tĩnh hơn, biết mạng cha thể giữ được, vậy nàng chỉ có thể giữ lấy mạng người nhà và mình.

      “Lời vừa rồi, các ngươi có nghe sao? xuống, ta muốn lần thứ hai.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng ra lệnh .

      “Hai vị tỷ tỷ, trong lòng vương tự có chừng mực, liên lụy người vô tội, các ngươi phải là minh chứng tốt nhất hay sao? Vương cũng khiến các ngươi liên can phải sao? Vương có lẽ mệt, các ngươi hay là về trước .”Nguyễn Nhược Khê nâng các nàng dậy, cấp cho các nàng ánh mắt an tâm, lúc nào được mới có thể .

      “Vâng, vương, thần thiếp cáo lui.”Như phi cùng Nhu phi đều là người thông minh, chút liền hiểu, sao lại ý tứ trong lời của nàng, nàng ấy để các nàng chọc giận vương, bây giờ có cách nào cứ vãn, chỉ có thể giữ lại mạng sống của mình và người nhà.

      xuống .”Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên, vẻ mặt kiên nhẫn.

      Như phi cùng Nhu phi, Tiểu Ngọc đều lui ra ngoài.

      Ánh mắt lúc này mới mang nụ cười nhìn nàng, vẻ mặt sủng ái ôm nàng :

      “Nàng là ép ta buông tha các nàng cùng người nhà sao?”

      “Vương vĩ đại thánh minh, ràng là chàng muốn trách tội các nàng, muốn liên lụy nhiều người, thần thiếp chẳng qua chỉ hộ ý tứ của người thôi.”Nguyễn Nhược Khê nhìn , đôi mắt cũng mang theo ý cười, nếu muốn quy tội cho các nàng, các nàng cũng còn bình yên việc gì tới bây giờ.

      như vậy, là ta hiểu lầm nàng sao?”Tây Môn Lãnh Liệt dùng cằm nhay nhay cái mũi của nàng.

      “Thần thiếp cũng dám như vậy, chẳng may vương mất hứng, chẳng phải là muốn trị thần thiếp tội bất kính sao.”Nguyễn Nhược Khê cũng cười khẽ .

      “Cũng chỉ có nàng dám theo ta chuyện như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt cười khẻ chút, mới đem nàng ôm chặt trong lồng ngực :

      “Nhược Khê, mấy ngày nay ta rất nhớ nàng.”

      “Ta cũng vậy.”Nguyễn Nhược Khê lấy tay ôm cổ , nhún chân hôn cái.

      đủ, ta muốn nhiều hơn.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức bế nàng lên, ôm nàng hướng bên giường tới.

      “Ư……..”Nguyễn Nhược Khê cuống quít né tránh , sau đó kinh hãi mà nhìn :

      “Chàng làm gì vậy?”

      “Nàng xem, nàng muốn ta sao? Ta muốn nàng, lúc nào cũng muốn.”Tây Môn Lãnh Liệt ái muội .

      Nguyễn Nhược Khê cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của , lại cuống quít nhắc nhở :

      “Bây giờ là ban ngày.”

      “Ta chờ nổi tới lúc trời tối.”Tây Môn Lãnh Liệt xong, liền đem nàng đặt ở dưới thân.

      “Chờ chút, cửa đóng chưa? Đừng để Tiểu Ngọc đột nhiên vào.”Nguyễn Nhược Khê vội vàng hỏi, nàng muốn đối mặt với tình huống xấu như vậy.

      “Nàng ta hiểu quy củ như vậy, biết ta ở bên trong, dám xông vào.”Tây Môn Lãnh Liệt , cung nữ rất hiểu quy củ trong hoàng cung.

      “Nhưng mà……………….”

      có nhưng mà.”Nguyễn Nhược Khê còn chưa dứt lời, miệng bị lấp kín.

      Sau đó trong phòng là trận lửa nóng triền miên.

      Trong mấy ngày tiếp theo, vẫn bề bộn nhiều việc như trước, tả hữu Thừa tướng cuối cùng thoát chết được, nhưng mạng gia đình bọn họ giữ được, chỉ có điều bị lưu đày, Như phi cùng Nhu phi cũng bị liên lụy, nhưng ở trong cung cũng như trước.

      Nguyễn Nhược Khê khẽ thở dài, lòng người dễ thay đổi, đại khái chính là ý tứ này.

      “Tiểu Ngọc, Phượng Minh vẫn chưa vào triều sao?”Nàng quay đầu hỏi Tiểu Ngọc bên .

      có.”Tiểu Ngọc lắc lắc đầu, nàng cũng rất kỳ quái, quốc sư vì sao đến?

      “Lúc cần , cư nhiên thấy người đâu.”Nguyễn Nhược Khê lại thở dài.

      “Nương nương, tìm quốc sư có chuyện gì sao?”Tiểu Ngọc nghi hoặc hỏi, nương nương gần đây sao lại tìm quốc sư chứ.

      “Ừ, có việc.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, mà lại là đại .(việc hệ trọng)

      “Vậy nương nương vì sao trực tiếp tuyên triệu quốc sư chứ? Hoặc là để vương tuyên triệu đến đây.”Tiểu Ngọc .

      “Ngươi có thể xuất cung tuyên triệu sao?”Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê sáng ngời.

      “Có thể, nhưng phải có thánh chỉ của vương mới có thể xuất cung.”Tiểu Ngọc gật đầu.

      “Như vậy rất phiền toái.”Nguyễn Nhược Khê đáp, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên, vì sao nàng xuất cung? Nghĩ vậy liền :

      “Tiểu Ngọc, bằng chúng ta xuất cung tìm quốc sư, ngươi có cách nào xuất cung ?”

      “Lén ra ngoài sao?”Tiểu Ngọc cả kinh.

      “Ừ, nhưng ngươi yên tâm, nếu có chuyện gì có ta chịu trách nhiệm, ngươi chỉ cần nghĩ cách mang ta ra ngoài là được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu .

      “Thế nhưng vậy được ? Chẳng may vương biết làm sao bây giờ?”Tiểu Ngọc vẫn có chút do dự.

      “Chúng ta nhanh về nhanh, dù sao người cũng nhất định biết, cho dù biết, cũng có việc gì, nương nương của ngươi là sủng phi nha, ngươi chỉ cần nghĩ cách mang ta ra ngoài là được.”Nguyễn Nhược Khê chút cũng để ý .

      “Được rồi.”Tiểu Ngọc suy nghĩ chút mới đồng ý, sau đó :

      “Vậy ủy khuất nương nương mặc y phục của cung nữ cùng nô tì xuất cung vậy?”

      “Được, ngươi tìm y phục mang đến, để ta thay.”Nguyễn Nhược Khê hưng phấn .

      “Vâng, nương nương, người chờ nô tì, nô tì lập tức về liền.”Tiểu Ngọc xong, liền lấy quần áo.

      Cửa hoàng cung.

      “Đứng lại, người nào là người cung nào, đâu?”Hai thị vệ ngăn Tiểu Ngọc cùng Nguyễn Nhược Khê ăn mặc thành cung nữ lại.

      “Nhìn , ta là cung nữ Tiểu Ngọc bên người Vũ nương nương, nương nương nhà ta đột nhiên muốn ăn vịt hấp muối, sai chúng ta ra ngoài mua.”Tiểu Ngọc nghênh ngang kiêu ngạo , đem Nguyễn Nhược Khê đứng ở bên, nàng cũng có gắng cúi đầu, để người thấy mình.

      “Hóa ra là Tiểu Ngọc tỷ tỷ, vậy có thánh chỉ xuất cung ?”Thị vệ vừa nghe là cung nữ Tử Uyển, thái độ lập tức cung kính hẳn lên, cũng thay bằng bộ khuôn mặt tươi cười.

      “Nương nương nhà ta chờ ăn, các ngươi cũng biết vương gần đây bề bộn nhiều việc, nương nương sao có thể vì chút việc quấy rầy vương, nương nương bây giờ được sủng ái nhất, sau này còn xuất cung nhiều? Chẳng lẽ việc gì cũng xin thánh chỉ của vương, các ngươi ở trong cung cũng ít thời gian, chuyện ta vừa thấy thế nào? Cho ra ngoài ? cho , vậy ta quay về cùng nương nương xin thánh chỉ của vương, chẳng qua, cứ như vậy, lãng phí ít thời gian, chừng, nương nương cao hứng……..”Tiểu Ngọc vừa đấm vừa xoa, lại cố ý dừng chút sau đó từ trong lòng lấy ra hai đĩnh bạc:

      “Đây là nương nương thưởng cho các ngươi, nương nương , các ngươi cũng vất vả, mặc kệ cho ra hay , đây đều là thưởng các ngươi.”

      Trong lòng Nguyễn Nhược Khê khỏi tán thưởng, Tiểu Ngọc quả nhiên rất lợi hại, lời uy hiếp vô cùng tinh tế.

      Thị vệ nhìn thấy bạc trong tay, cho nhau cái nhìn thoáng qua, lập tức cười làm lành đáp:

      “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ chi vậy? khi nương nương muốn ăn, vậy chúng ta đương nhiên dám ngăn cản, còn mong Tiểu Ngọc tỷ tỷ tốt vài câu, vậy tỷ tỷ cũng nhanh , nên để nương nương chờ lâu, đều là do chúng ta phải”Sau đó tránh đường ra.

      “Ừ, vậy cám ơn.”Tiểu Ngọc gật gật đầu, sau đó phân phó Nguyễn Nhược Khê ở bên :

      “Thu Diệp, chúng ta nhanh , bằng nương nương sốt ruột.”

      “Vâng, Tiểu Ngọc tỷ tỷ.”Nguyễn Nhược Khê liền như vậy theo Tiểu Ngọc ra khỏi cổng hoàng cung.

      Ra khỏi hoàng cung đoạn, nàng mới thở phào, khỏi tán thưởng Tiểu Ngọc :

      “Tiểu Ngọc, ngươi rất lợi hại.”

      “Nương nương, đâu phải Tiểu Ngọc lợi hại, nô tì nào trong hoàng cung cũng đều được như vậy.”Tiểu Ngọc , nàng cũng là học được mà thôi.

      “Đừng khiêm tốn, dù sao cũng là nhờ ngươi mang ta xuất cung, thôi, chúng ta hỏi thăm xem phủ quốc sư ở chỗ nào?”Nguyễn Nhược Khê kéo nàng.

      “Vâng, để nô tì hỏi người khác.”Tiểu Ngọc xong, liền xoay người đến hỏi người bên đường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :