1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 094 — thể truy cứu
      Thái y lúc này mới cẩn thận xem hồi, chắp tay hồi bẩm :

      “Bẩm nương nương, nàng trúng hạc đỉnh hồng mà chết.”

      Hạc đỉnh hồng? Nguyễn Nhược Khê cho dù tại có kiến thức, cũng biết hạc đỉnh hồng là độc dược dữ dội ra sao, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nàng biết trong hoàng cung nơi nơi đều là nguy hiểm, nhưng cho tới bây giờ có nghĩ chuyện này thực xảy ra trước mắt, người vừa rồi còn còn cười, lập tức nằm ở đó nhúc nhích, suýt chút nữa, người nằm ở đó, chính là mình, điều này khiến nàng thể chấp nhận?

      “Thái y, ngươi xem xem, trong điểm tâm có độc sao?”Tiểu Ngọc đem điểm tâm đưa đến trước mặt .

      “Được, ta thử xem xem.”Thái y đáp, lập tức dùng ngân châm thứ dò xét chút, rút ra, ngân châm lập tức trở thành mầu đen.

      cần giải thích, Nguyễn Nhược Khê liền hiểu được, đây là có người cố ý muốn độc chết nàng? Chỉ có điều là đúng lúc Thu Hống ăn.

      “Nương nương, người sao vậy? Người có khỏe ?”Tiểu Ngọc đụng vào tay của nàng, liền cảm giác tay của nàng lạnh như băng, lo lắng hỏi.

      Nguyễn Nhược Khê cố khụy ngã, nhìn Tiểu Ngọc liền hỏi:

      “Điểm tâm ấy, là ai đưa cho ngươi?”

      Tiểu Ngọc sửng sốt, vội vàng quỳ xuống đất :

      “Nương nương, phải nô tì hạ độc, nô tì có lá gan này, càng có ý nghĩ muốn hại nương nương.”

      “Tiểu Ngọc, ngươi đứng lên , ta hoài nghi ngươi, ta đương nhiên biết phải ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, điểm tâm ấy là ai đưa cho ngươi?”Nguyễn Nhược Khê kéo nàng dậy, bản thân đương nhiên tin phải Tiểu Ngọc, nhưng mà, là ai cấp cho nàng, ai tình nghi lớn nhất.

      “Nương nương, nô tì đến ngự thiện phòng, liền thấy nó mới ra khỏi bếp, sư phó là mới chế tạo ra, nô tì nghĩ mang đến cho người nếm thử.”Tâm Tiểu Ngọc lúc này mới thả xuống, hồi bẩm .

      “Ngự thiện phòng?”Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng, lập tức ra lệnh :

      “Người đâu.”

      “Nương nương có gì phân phó?”Hai thị vệ ở cửa vào.

      “Qua ngự thiện phòng gọi hết người tới cho ta, người cũng được sót lại.”Nguyễn Nhược Khê phân phó , nàng nên báo thù thay Thu Hồng, ít nhất để nàng ấy chết ràng minh bạch.

      “Vâng, nương nương.”Thị vệ lập tức xoay người .

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ngồi ở bên người Thu Hồng, nhìn thấy khóe miệng nàng chảy ra máu đen, đôi bàn tay trắng noãn nắm chặt thành quyền, nàng bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác ức hiếp nàng, nàng nhất định bỏ qua.

      Lúc Tây Môn Lãnh Liệt tới, liền thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lùng hỏi:

      “Sao lại thế này?”

      “Thần tham kiến vương.”Thái y vội vàng quỳ xuống.

      “Nô tì tham kiến vương.”Tiểu Ngọc cũng quỳ gối bên.

      Chỉ có Nguyễn Nhược Khê giống như nghe thấy, vẫn như trước nhìn Thu Hồng nằm ở nơi đó….

      Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt cái liền hiểu được, lại thấy điểm tâm ở bên, trong lòng cái gì cũng ràng, trong hoàng cung chuyện như vậy là bình thường.

      “Vương, là hạc đỉnh hồng.”Thái y ở bên lặng lẽ đến.

      “Các ngươi xuống trước .”Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên phân phó , sớm nhìn sắc mặt xanh đen của Thu Hồng đoán ra là độc dược hạc đỉnh hồng.

      Thái y cùng Tiểu Ngọc xuống.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đến bên người Nguyễn Nhược Khê, nâng nàng dậy :

      “Nhược Khê, đứng lên, cần lo lắng ta cho người hậu táng nàng, mặt khác bồi thường ít tiền cho người nhà của nàng.”

      Nguyễn Nhược Khê lại đột nhiên quay đầu nhìn từng chữ từng chữ :

      “Bồi thường, bao nhiêu bạc đây, sao có thể đền mạng người, ta muốn hung thủ.”Nàng nhất định phải biết rằng là ai muốn hại chết mình.

      “Được.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, về phần hung thủ là ai sợ trong lòng mọi người ai cũng biết, nhưng lại thể làm gì.

      “Vương, nương nương, người mang đến.” thị vệ ở cửa hồi bẩm .

      Lúc này Nguyễn Nhược Khê cùng mới hướng ra cửa.

      “Nô tài tham kiến vương, tham kiến nương nương.”Đầu bếp, thái giám lớn trong ngự thiện phòng đều quỳ xuống, trong lòng mọi người đều hoảng, biết chuyện gì xảy ra?

      “Điểm tâm bàn kia là ai làm?”Nguyễn Nhược Khê đảo mắt qua bọn họ, lạnh lùng hỏi.

      “Bẩm nương nương, là nô tài làm.” đầu bếp hơn bốn mươi tuổi trả lời, mặt bị dọa mồ hôi chảy ròng ròng.

      “Dùng cái gì làm?”Nguyễn Nhược Khê lại hỏi.

      “Chỉ dùng gạo nếp……………………”Đầu bếp mang nguyên liệu lần.

      “Còn có cái gì nữa?”Nguyễn Nhược Khê mặt biến sắc hỏi.

      “Cái gì nữa?”Đầu bếp suy nghĩ chút, sau đó lại trả lời :

      có, nương nương.”

      “Vậy ngươi cho ta biết, còn những ai tiếp xúc điểm tâm này.”Nguyễn Nhược Khê lại hỏi.

      “Bẩm nương nương, trong ngự thiện phòng ai cũng có cơ hội tiếp xúc.”Đầu bếp trả lời chi tiết, mồ hôi mặt chảy như mưa.

      “Mọi người đều có cơ hội tiếp xúc? Tốt lắm, ta cho các ngươi biết, trong điểm tâm có độc, nô tì Thu Hồng của ta ăn điểm tâm chết, bây giờ, nếu biết là ai hạ độc, như vậy các ngươi người trốn cũng thoát, đều phải chết, tại các ngươi nghĩ lại xem ai khả nghi nhất?”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng uy hiếp , nàng đương nhiên thể giết chết bọn họ, như vậy, phạm vi thu lại còn nhiều người lắm.

      Trong điểm tâm có độc? ra mọi người sớm nghĩ tới, cũng dám nhìn, cho dù là hoài nghi ai đó, cũng thể ăn bừa bãi, nếu , chừng người chết đầu tiên là mình, người trong hoàng cung, đều sáng suốt biết cái gì để thoát thân, nhìn thấy cái gì cũng coi như , như vậy mới là cách bảo vệ tính mạng tốt nhất.

      “Có cái gì cái đó? cần lo lắng? Nếu có người cung cấp manh mối hữu dụng, ta thưởng hai trăm lượng vàng. Cũng có thể ra khỏi cung.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn bọn họ, sao lại biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.

      Trong những người quỳ gối ở dưới, lúc này mới có người khẽ ngẩng đầu lên :

      “Vương, nô tài từng thấy Tôn công công xuất ở ngự thiện phòng.”

      “Tôn công công? là ai vậy? Ở cung nào?”Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày, hoàng cung nhiều thái giám như vậy, trừ Tiểu Lí Tử, hoàn toàn nhớ được người khác.

      là thái giám chưởng quản ngự dược phòng, lúc có việc gì tới ngự thiện phòng, cho nên tất cả mọi người xa lạ.”Có người vội vàng trả lời.

      “Người đâu, mang tới đây.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó .

      “Vâng, vương.” thị vệ xoay người rời .

      “Các ngươi đều đứng sang bên.” lại phân phó.

      “Cám ơn vương.” đám người đứng dậy sau đó đứng ở bên cúi đầu.

      Nhưng rất nhanh thị vệ kia liền vội vàng chạy về, cung kính hồi bẩm :

      “Vương, Tôn công công chết.”

      “Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê chấn động, nhưng, lập tức liền hiểu được, giết người giệt khẩu, nhưng hành động nhanh, manh mối kia chẳng phải bị đứt sao.

      “Chết như thế nào?”Tây Môn Lãnh Liệt rất bình tĩnh, sớm nghĩ đến kết quả như vậy, nếu ta còn sống, ngược lại làm cho người ta cảm giác kỳ quái.

      “Là treo cổ trong phòng tự tử.”Thị vệ lại hồi bẩm.

      “Lập tức điều tra phòng , cho phép bỏ qua bất kì dấu vết gì để lại, càng phải điều tra ràng, bình thường thường xuyên lui tới đâu, gặp gỡ ai?”Tây Môn Lãnh Liệt lại phân phó .

      “Vâng, vương.”Thị vệ xoay người lại rời .

      “Các ngươi đều xuống .” dặn dò người ở ngự thiện phòng đứng ở bên.

      “Vâng, nô tài cáo lui.”Người của ngự thiện phòng lúc này mới lặng lẽ thở phào nhõm, lặng lẽ lui xuống, tính mạng cuối cùng có thể bảo vệ được.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhìn hỏi:

      “Chàng cảm thấy có thể phát manh mối gì ở trong phòng sao?”Nàng cũng ôm hy vọng, khi là giết người diệt khẩu, còn có thể xóa sạch chứng cứ sao?

      thể, khi quyết tâm tự sát, để lại cái gì hữu dụng?”Tây Môn Lãnh Liệt khẳng định .

      “Vậy sao chàng còn sai người kiểm tra?”Nguyễn Nhược Khê có chút tức giận, có ý tứ gì? Ứng phó với nàng sao?

      “Điều tra, chỉ là quá trình, thực chất chứng tỏ có kết quả, trong cung có người chết, cho dù cuối cùng giải quyết được gì, tóm lại vẫn phải điều tra.”Tây Môn Lãnh Liệt trả lời .

      “Chàng thực tra chuyện Thu Hồng bị đầu độc chết sao, chàng chỉ làm cho có phải ? Hay thực ra chàng biết ai là hung thủ?”Tâm Nguyễn Nhược Khê có chút lạnh, nhìn hỏi, chẳng lẽ trái tim cũng lãnh khốc như vậy.

      “Nhược Khê, ta biết ai là hung thủ, nhưng ta hay nàng, hay tất cả mọi người đều rất ràng, về chuyện muốn độc chết nàng, nàng ngẫm lại xem, trong hoàng cung người dám trắng trợn như vậy, có thể có mấy người, còn có thể dùng hạc đỉnh hồng, đây là độc dược kịch độc, muốn mua chỉ sợ tốn ít bạc, người bình thường muốn mua là có thể mua sao?”Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay nắm lây bả vai của nàng, đôi mắt nghiêm túc .

      “Vậy tình nghi lớn nhất là Nhu phi cùng Như phi, trong hoàng cung chỉ sợ có hai nàng ấy, dám trắng trợn như vậy muốn giết chết ta, mà lại hề cố kị thân phận huyết nô của ta, trừ các nàng, chỉ sợ có người khác.”Nguyễn Nhược Khê hận cắn chặt răng.

      “Chứng cớ đâu?”Tây Môn Lãnh Liệt lại đột nhiên cười chút nhìn nàng hỏi.

      “Chứng cớ? Chuyện này phải để chàng tìm sao, sao có thể hỏi ta?”Nguyễn Nhược Khê nao nao, có ý tứ gì?

      “Tìm?”Tây Môn Lãnh Liệt vừa cười, vừa nhìn nàng :

      “Nhược Khê, cần khờ dại như vậy, thứ nàng tìm thấy vĩnh viễn chỉ là đám người chết, mà cuối cùng chỉ sợ là nàng thể buông tha, bởi vì nàng biết hung thủ là ai, lại có biện pháp gì, tìm được chút chứng cớ nào, chuyện này trong hoàng cung rất phổ biến.”

      “Nhưng chàng là vương, chàng cứ để các nàng tùy ý làm như vậy sao? Chàng cam tâm sao? Thế lực phía sau của các nàng lớn như vậy sao?”Nguyễn Nhược Khê nhìn , trong lòng có chút rùng mình cùng thất vọng.

      “Nhược Khê, có chuyện phải cam tâm có thể giải quyết, mà bây giờ ta phải nhẫn nại, bởi vì thời cơ còn chưa tới, cho nên ta thể hành động thiếu suy nghĩ.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng , kỳ những điều trong lòng, cũng bất đắc dĩ.

      “Ta muốn nghe, Thu Hồng là cung nữ, mạng của nàng trong mắt chàng bằng con con kiến, nhưng với ta phải, trong mắt ta mạng của nàng, hay của chàng, hay ta đều quý giá như nhau, ta nhất định báo thù cho nàng, thể để nàng ấy chết ràng minh bạch.”Nguyễn Nhược Khê có chút kích động quát, đẩy ra.

      “Nhược Khê, nàng bình tỉnh chút.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng lớn tiếng quát, đôi mắt gắt gao khóa trụ nàng chất vấn:

      “Nàng mạng của Thu Hồng quý như mạng của nàng sao, vậy mạng của người khác sao, mạng của Tôn công công sao, nàng có thể khẳng định là tự sát sao? Hay phải bị uy hiếp sao? Nếu nàng cố ý muốn thay Thu Hồng báo thù, vậy ta cho nàng, có chết cũng chỉ là đám cung nữ thái giám vô tội, đến lúc đó, nàng nhẫn tâm sao? Vì Thu Hồng, lại giết nhiều người vô tội như vậy, cuối cùng hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Nàng có thể chịu nổi sao.”

      Nguyễn Nhược Khê rùng mình, vẫn đề này nàng có nghĩ tới, nhưng nàng xem qua TV, nàng biết lời phải ngụy ngôn tùng thính (lên tiếng đe dọa) gì, mà là , chẳng qua, nàng thực để Thu Hồng vô tội chết như vậy sao?

      “Nhược Khê, tin tưởng ta, cho ta thời gian, ta cho nàng đáp án.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ôm lấy nàng, cho dù phải vì nàng, cũng nên ra tay, những ngày bị người khác hãm hại cũng nên chấm dứt .

      Tất cả tức giận, tất cả oán hận, lập tức trở thành ủy khuất, nước mắt chảy xuống

      “Nhưng Thu Hồng chết oan uổng, sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng vô tội chết như vậy? Ta cam lòng, ta can tâm.”

      “Ta biết, ta biết.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm chặt nàng, đôi mắt lạnh như băng, tuy nhiên thuyết phục nàng truy cứu, nhưng cũng có nghĩa là truy cứu.

      Biết nàng là huyết nô, còn dám xuống tay, muốn sống, quan trọng hơn là, thiếu chút nữa phá hỏng kế hoạch của , thể để người khác làm gì bất lợi với nàng, cho nên buông tha người kia.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 095 — Xuất cung săn bắn
      An ủi Nguyễn Nhược Khê xong, sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trầm trở lại ngự thư phòng.

      “Thần tham kiến vương.”Phượng Minh vào .

      “Thế nào? Có phát gì chưa?”Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.

      “Ngự dược phòng Tôn công công cùng cung nữ Tiểu Hà là đồng hương, cho nên quan hệ rất thân thiết, cung nữ Tiểu Hà cùng cung nữ Bình Nhi trong Như phi cung cũng có chút giao tình, sau khi chuyện may xảy ra, Tiểu Hà nhảy giếng tự tử, Bình Nhi cũng mất tích, manh mối đến đây liền đứt. Đương nhiên, thần còn có thể tra được lai lịch hạc đỉnh hồng, nhưng cần nữa.”Phượng Minh chắp tay .

      “Manh mối những người chết như vậy, ngươi nghĩ là ai?”Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh, quả nhiên chút cũng ra ngoài dự kiến của .

      “Thần nghĩ, Như phi cùng Nhu phi đều có thể, chẳng qua cũng có thể là người khác, nhưng nếu truy đến cùng, liên lụy rất nhiều người, hay là từ bỏ .”Phượng Minh lại .

      thử xem.”Tây Môn Lãnh Liệt muốn nghe ý kiến của .

      “Nếu hung thủ là Như phi, như vậy cũng thuyết phục, dù sao Bình Nhi cũng là cung nữ của nàng, nếu là Nhu phi, cũng có thể, bởi vì nàng ta có thể lợi dụng xong Bình Nhi liền giết người giệt khẩu, cho dù chúng ta thể khẳng định là Như phi gây nên, ít ra cũng hoài nghi Như phi, mục đích của nàng cũng thành công, nhưng cũng có thể là người khác, chẳng qua trước mắt, hai nàng đó là đối tượng tình nghi nhất.”Phượng Minh phân tích ràng .

      “Lá gan các nàng càng lúc càng lớn, Phượng Minh, ở trong triều ngươi an bài người thế nào rồi? Có thể nắm chắc, trừ bỏ bọn họ .”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên hỏi, đây là lúc nên thu lại quyền lực.

      “Vương, nếu kế hoạch của chúng ta chu đáo, có thể, chỉ cần trừ bỏ bọn họ, người phía dưới liền dễ làm, dù sao có rất nhiều người, muốn theo bọn họ.”Phượng Minh lại trả lời đáp.

      “Được, Phượng Minh, chuyện này liền giao cho ngươi .”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên vòng cung, rốt cục đợi được ngày này.

      “Vâng, vương, thần chuẩn bị, tin rằng bao lâu, có thể ra tay, thần cáo lui trước.”Phượng Minh chắp tay lui ra ngoài.

      Như phi cung.

      “Thần thiếp cung nghênh vương.”Như phi cung kính hành lễ.

      “Như phi, đứng lên , thân thể nàng còn chưa bình phục, phải nghỉ ngơi nhiều.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay nâng nàng dậy.

      “Cám ơn vương.”Như phi cười đứng dậy, trong đôi mắt hận ý chợt lóe qua, sau đó tựa vào người hỏi:

      “Vương, sao lại rảnh tới đây? Hẳn là nên bồi muội muội mới đúng.”

      “Như phi, cũng nghe chuyện xảy ra hôm nay sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới hỏi.

      “Chuyện lớn như vậy, sao thần thiếp lại biết? Huống chi, còn liên quan tới thần thiếp, vương có phải là cũng hoài nghi thần thiếp muốn hạ độc hại muội muội ? Dù sao ta cũng là người đáng hoài nghi nhất.”Trong lòng Như phi cười lạnh , đây là muốn thử mình sao?

      “Như phi, là nàng sao?”Tây Môn Lãnh Liệt thông minh hỏi lại.

      phải.”Như phi rất nhanh trả lời, người nàng muốn hại là cơ.

      “Vậy được rồi, ta tin tưởng người hạ độc phải Như phi nàng.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt mỉm cười nhìn nàng.

      “Vương tín nhiệm thần thiếp như thế, thần thiếp cảm động, chỉ biết sao vương lại khẳng định phải là thần thiếp?”Như phi thấy kì quái.

      “Rất đơn giản, Như phi là người thông minh, sao lại phạm sai lầm như vậy, dùng chính cung nữ của mình, sau đó khiến nàng ta biến mất, đó phải là chưa đánh khai sao.”Tây Môn Lãnh Liệt nắm tay của nàng mặt nhếch vòng cung.

      “Vương tin thần thiếp là tốt rồi.”Như phi cười tựa vào ngực , sắc mặt liền lạnh lùng, nàng cũng tin, thông minh như vậy, trong lòng biết là ai?

      “Ta sao có thể tin nàng, ngày mốt, ta muốn săn, vốn định mang theo nàng, nhưng lo lắng thân thể của nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục, đành phải thôi, Như phi trách ta chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới cười .

      “Thần thiếp dám, vậy thần thiếp cầu chúc vương, kì khai đắc thắng (thắng ngay trong trận đầu), có thể săn được nhiều con mồi.”Như phi cũng mỉm cười .

      “Như phi có thể vậy là tốt rồi, vậy nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta trước.”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đứng dậy .

      “Thần thiếp cung tiễn vương.”Như phi lập tức hành lễ.

      Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên lạnh lùng chút, phải kẻ ngốc, Như phi giả bộ đón ý hùa theo, sao nhìn ra, hơn nữa, biết nàng hận , nhưng trách nàng.

      Nhu phi cung.

      “Thần thiếp tham kiến vương.”Nhu phi dịu dàng mềm mỏng hành lễ .

      Tây Môn Lãnh Liệt chỉ nhìn chằm chằm nàng, vẫn chưa chuyện.

      “Vương, thần thiếp có chỗ nào khác lạ sao?”Ánh mắt Nhu phi thoáng cái có chút trốn tránh, bị nhìn chòng chọc có chút chột dạ.

      “Nhu phi, có số việc, ta , cũng có nghĩa là ta biết, ngươi vẫn là may mắn , hôm nay người chết là cung nữ, nếu ta bỏ qua, đừng tưởng rằng ngươi có chỗ dựa, ngươi có thể muốn làm gì làm, ngươi cũng đừng quên, ta mới là vương, hơn nữa trong hoàng cung, muốn ngươi biến mất, cũng phải việc khó, quả thực rất dễ dàng, cùng lắm, ta có thể để bọn họ đưa tới Nhu phi khác, mà ngươi, ngươi nghĩ còn có người quan tâm ngươi sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng .

      “Vương, ngươi cái gì vậy? Thần thiếp nghe hiểu?”Sắc mặt Nhu phi lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn giả ngu giả ngốc

      “Nhu phi, nghe hiểu sao, chỉ cần trong lòng ngươi hiểu được là được, nhớ kỹ, nếu như về sau dám đối ra tay với nàng, chớ có trách ta khách khí với ngươi, tự lo cho bản thân .”Đôi mắt, giọng điệu của Tây Môn Lãnh Liệt đều lạnh như băng, xong, phất tay áo rời .

      Nhu phi đứng ở phía sau, vẻ mặt phẫn nộ, đôi tay trắng noãn nắm lại thành quyền……………..

      Tử Uyển.

      Tất cả mọi người đều đắm chìm trong khí bi thương.

      “Nương nương, ngươi ít nhiều cũng ăn chút, người ngày ăn gì, thân thể sao chịu nổi, dù sao Thu Hồng cũng chết, người hãy nén đau buồn, bảo trọng thân thể của mình.”Tiểu Ngọc cùng Thu Diệp bưng bữa tối vào .

      “Ta ăn nổi, Thu Hồng chết, nhưng ta thể báo thù giúp nàng ấy, ta cảm thấy rất bất lực, thể chấp nhận được, cũng rất xin lỗi nàng ấy.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, .

      “Nương nương, người có lòng như vậy, Thu Hồng ở trời có linh thiêng cũng hiểu, ra, Thu Hồng vì nương nương mà chết, chuyện này đối với muội ấy là vinh quanh, nô tì nghe , vương thưởng người nhà Thu Hồng ngàn lượng bạc, đây là ban ân vô cùng lớn, nương nương, người nên thương tâm, dù sao trong hoàng cung, chuyện như vậy xảy ra nhiều lắm, Thu Hồng còn có nương nương thương tâm vì muội ấy, là cái phúc do muội ấy tu mấy kiếp, nương nương, bây giờ quan trọng nhất là thân thể của người, giữ gìn thân thể khỏe mạnh, cho người có mưu được đắc ý.”Tiểu Ngọc ở bên đôi mắt chứa đầy lệ , nương nương quả nhiên trọng tình trọng nghĩa.

      “Đúng vậy, nương nương, Tiểu Ngọc tỷ tỷ rất đúng, bọn nô tì phải cảm tạ trời đất, gặp được người như nương nương, cho dù là chết vì nương nương, cũng là hạnh phúc.”Thu Diệp ở bên .

      “Tiểu Ngọc, Thu Diệp, cám ơn các ngươi.”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê tràn ngập nước mắt, có những lời này của các nàng, mình cũng thoải mái hơn.

      “Nương nương, vậy ăn nhiều chút, nào, nô tì bón cho người.”Tiểu Ngọc nhân cơ hội .

      cần, ta tự mình ăn.”Nguyễn Nhược Khê bắt đầu ăn, quả thực, các nàng rất đúng, nàng thể chà đạp chính mình, nàng phải sống cho tốt, chờ có ngày báo thù cho Thu Hồng.

      Thu Diệp xoay người đột nhiên phát Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở cửa, vừa muốn hành lễ, bị ngăn cản, lúc này mới lặng lẽ kéo Tiểu Ngọc, ý bảo nàng cũng mình rời .

      Tiểu Ngọc vừa quay người liền thấy vương, lập tức hiểu được, cùng Thu Diệp lặng lẽ rời khỏi phòng.

      “Tiểu Ngọc, dọn , ta ăn no rồi.”Nguyễn Nhược Khê chỉ ăn vài miếng, vào, liền phân phó .

      “Sao ăn ít như vậy? Ăn nhiều chút.”Tây Môn Lãnh Liệt qua, cầm lấy chén cơm nàng ăn dở.

      “Sao chàng lại tới đây?”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu liền gặp con mắt đen của .

      “Ta đến nhìn nàng, xem có ăn được cơm hay ? Quả nhiên có ăn được.”Tây Môn Lãnh Liệt ngồi bên người của nàng, miếng rồi miếng đưa đến bên miệng của nàng.

      “Nào, há miệng ra.”

      , ta thực muốn ăn.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, nàng thực ăn nổi nữa.

      được, phải ăn, nếu nàng cứ yếu ớt như vậy, sao có thể cùng ta săn bắn? Chỉ sợ vài bước, muốn ngất xỉu.”Tây Môn Lãnh Liệt vừa bón, vừa .

      Cái gì? Săn bắn sao? Nguyễn Nhược Khê trừng lớn ánh mắt ngạc nhiên nhìn , là muốn cho nàng vui vẻ sao?

      cần kinh ngạc như vậy, nếu muốn ra ngoài, vậy ăn hết chỗ đồ ăn này .”Tây Môn Lãnh Liệt , sở dĩ mang nàng săn bắn, đương nhiên có dụng ý của .

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê lập tức cầm bát cơm, nàng đương nhiên muốn rời khỏi hoàng cung này, khắc cũng muốn ở lại, ăn rất nhanh hết bát cơm:

      “Khi nào ?”

      “Sáng sớm ngày mốt.”Tây Môn Lãnh Liệt đáp.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 096 — Lấy mạng đổi mạng
      Ra khỏi hoàng cung, dường như tất cả xui xẻo đều trở thành hư , tâm tình cũng vui sướng rất nhiều.

      “Xuân nẩy mầm hạ trổ bông, mùa thu hoa nở, mọi chuyện từ bắc tới nam trở nên tốt đẹp……………”Nguyễn Nhược Khê cưỡi chung với con ngựa, trong tay cầm nhánh liễu, tùy ý lầm bầm hát.

      “Dân chúng mới là trời, mọi phải vì dân trước, Nhược Khê, những thứ đó là ai dạy nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên hỏi, đạo lý sâu xa như vậy, cư nhiên dùng ca từ đơn giản như vậy liền dễ dàng ra, càng tiếp cận nàng, lại càng hiểu nàng, lại càng phát ra bây giờ nàng hấp dẫn mình.

      “Ha ha, ta tự mình nghĩ ra, thể sao?”Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại nghịch ngợm cười, dù sao giải thích cũng tin, vậy giải thích làm gì.

      “Vậy ta phải nhìn lại nàng, nghĩ tới nàng còn tài hoa như thế.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng cười .

      “Chàng xem thường ta, ta biết rất nhiều thứ, chàng cũng chưa chắc biết.”Nguyễn Nhược Khê đến đây, có chút dương dương đắc ý, dù sao, nàng cũng muốn tìm cơ hội thích hợp lai lịch của mình cho , chỉ sợ dọa đến , nhưng cũng rất chờ mong, biết mình phải Vũ Khuynh Thành, mà là Nguyễn Nhược Khê chắc kinh ngạc đến ngây người.

      “Vậy nàng xem, nàng biết cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt nhất thời thích thú.

      “Được, chàng hãy nghe cho kỹ.”Nguyễn Nhược Khê thao thao bất tuyệt , cũng cố ý mang theo khoe khoang.

      Mà Tây Môn Lãnh Liệt càng nghe càng giật mình, nàng cư nhiên biết thế nào là khoa khảo (tuyển người tài), làm thế nào để cân bằng mối quan hệ của các đại thần, làm thế nào để phòng ngừa bọn họ tham ô làm rối kỉ cương, nhưng thể thừa nhận, biện pháp của nàng rất mới mẻ, rất độc đáo, nhưng cũng rất thực dụng, là ước mơ của , nhưng những thứ này làm sao nàng biết? Khiến rất tò mò, chẳng qua có thể khẳng định phải người Vũ gia dạy nàng, bởi vì mình biết sao bọn họ biết được?

      “Ôi…….. Mệt mỏi quá, trước tiên là mấy cái này , chờ sau này có thời gian với chàng những chuyện khác.”Nguyễn Nhược Khê thở dài .

      “Được, vậy có muốn nghỉ ngơi chút hay ?”Tây Môn Lãnh Liệt xong, ôm nàng xuống ngựa, dù sao hôm nay cũng biết quá nhiều.

      “Vương, nương nương, mời uống trà.”Tiểu Ngọc lập tức từ phía sau xe ngựa nhảy xuống, chuẩn bị trà cùng điểm tâm mang tới.

      “Tiểu Ngọc, ngươi cùng ta .”Nguyễn Nhược Khê gọi nàng.

      nơi nào?”Tiểu Ngọc sửng sốt, nhất thời phản ứng được.

      ngốc nha, đương nhiên phải tiểu tiện, ngươi muốn sao?”Nguyễn Nhược Khê cười .

      “Nương nương.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc quả nhiên đỏ lên.

      thôi.”Nguyễn Nhược Khê lôi nàng tới rừng cây bên cạnh.

      Trong rừng cây, nàng cùng Tiểu Ngọc vừa đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa truyền tới, thầm kêu tiếng ổn, kéo Tiểu Ngọc qua. Nhanh như vậy, có người muốn ám sát.

      Chờ đến khi nàng tới, liền thấy bên ngoài rất nhiều hắc y nhân, ở vây công (vây quanh, tấn công) bọn họ, muốn té xỉu, người thuê hắc y nhân, ra là ai?

      “Tiểu ngọc, bên này.”Nguyễn Nhược Khê lôi nàng ra phía sau cây lớn, nàng biết mình giúp được bọn họ, điều duy nhất có thể giúp bọn họ là bảo về chính mình, trở thành gánh nặng của bọn họ.

      Trộm nhìn bên ngoài Tây Môn Lãnh Liệt, mỗi chiêu đánh ra đều đẹp trai như vậy, khóe môi nhịn được khẽ nhếch lên, hắc y nhân ràng đánh lại , nàng phát ra, bản thân dường như càng ngày càng để ý , càng ngày càng .

      Lơ đãng ngẩng đầu lên, lại dọa nàng mặt mày thất sắc, ám khí bắn thẳng tới phía …..

      Vút, liền bắn vào bờ vai của .

      chết thể nghi ngờ, chúng ta rút.”Hắc y nhân vung tay lên, chỉ chớp mắt liền biến mất bặt vô tín.

      Mấy thị vệ vừa muốn đuổi theo, Tây Môn Lãnh Liệt liền phân phó :

      cần, đừng trúng mai phục.”

      “Vương, chàng sao rồi?”Nguyễn Nhược Khê lập tức vọt tới, lo lắng hô:

      “Thái y, nhanh lên, lại đây.”May mắn lúc ra khỏi cửa, nhớ mang theo thái y.

      Thái y rất lo lắng đuổi tới, kéo quần áo, xem miệng vết thương chút lúc này mới :

      “Nương nương, vương có việc gì, cần lo lắng, thần rút ám khí ra, bôi chút dược là được rồi.”

      “Được, vậy ngươi chuẩn bị .”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới thở phào nhõm, có việc gì là tốt rồi.

      lo lắng cho ta sao?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy bộ dáng của nàng, lại cười.

      “Chàng còn cười, quên , chúng ta đừng săn bắn nữa, vẫn nên hồi cung , bên ngoài rất nguy hiểm.”Nguyễn Nhược Khê lo lắng đề nghị.

      “Ra ra rồi, còn trở về làm gì? Lát ta cho quốc sư phái thêm thị vệ tới.”Tây Môn Lãnh Liệt .

      “Được rồi, dù sao, ta phát , theo chàng, luôn lo lắng sợ hãi, chừng, ta bị chuyện ám sát làm cho hồ đồ rồi.”Giọng Nguyễn Nhược Khê có chút đùa giỡn thở dài.

      “Yên tâm, nếu nàng chết, nhất định là ta chết trước nàng, nếu ta để nàng chết.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc lần nữa.

      “Xì, chàng bừa cái gì đó? Cái gì mà chết với ? Chúng ta đều phải sống?”Nguyễn Nhược Khê trừng liếc mắt cái. Tuy trong lòng cảm động muốn chết.

      “Vương, nương nương, miệng vết thương băng bó được rồi.”Thái y lúc này .

      “Ừ, được, chúng ta tiếp tục .”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó .

      Nguyễn Nhược Khê đỡ ngồi lên xe ngựa.

      Nhìn thấy bị thương, nàng vừa đau lòng vừa tức giận :

      “Xem ra làm vương cũng dễ ràng gì? Lúc nào cũng có khả năng bị người ám sát.”

      “Ha ha, Nhược Khê, có đôi khi giác nàng thông minh, có đôi khi lại ngu ngốc cách đáng .” đột nhiên cười.

      “Chàng còn có tâm tình cười, miệng vết thương còn đau ?”Nguyễn Nhược Khê quan tâm hỏi.

      “Đau, chi bằng, nàng giúp ta thổi, đỡ đau.”Tây Môn Lãnh Liệt có chút xấu xa tiến sát gần nàng.

      “Xì.”Nguyễn Nhược Khê lấy tay đẩy bả vai bị thương.

      Phụt…….. Đột nhiên ngụm máu tươi từ trong miệng bắn ra.

      “Lãnh Liệt, chàng làm sao vậy? cần làm ta sợ?”Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy , chẳng lẽ mình chỉ đẩy chút, liền là bị thương sao? Sao có thể chứ? Nàng hoàn toàn dùng chút sức lực nào, cho dù có dùng, cũng thể đem đánh hộc máu.

      “Nhược Khê, ta………”Môn Lãnh Liệt lời còn chưa dứt, phụt…….. ngụm máu tươi phun ra, liền té xỉu ở trước ngực nàng.

      “Người đâu, mau tới.”Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ hô to.

      “Làm sao vậy? Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?”Thái y lên xe ngựa hỏi, lại thấy trong xe ngựa kia đầy máu tươi, cũng cảm giác tốt.

      “Thái y, ngươi mau đến xem xem, vương sao lại thế này? Sao lại đột nhiên hộc máu.”Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch còn chút máu.

      “Thần nhìn xem.”Thái y dám đãi chậm trễ, vội vàng kiểm tra miệng vết thương của , lúc này mới phát miệng vết thương cư nhiên chảy ra chất lỏng màu lục nhạt.

      “Sao lại như vậy?”Nguyễn Nhược Khê vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ là trúng độc sao? Nhưng trúng độc phải máu màu đen sao?

      “Nương nương, tốt rồi, vương bị trúng độc?”Thái y cẩn thận kiểm tra qua , sắc mặt cũng biến sắc.

      “Thái y là sao lại thế này? Ngươi cho ràng xem, trúng độc gì, có thể có giải dược ?”Nguyễn Nhược Khê kinh hoảng thất sắc hỏi.

      “Bẩm nương nương, nếu thần nhìn lầm, là hợp hoan trọng sinh tán (độc giải bằng cách giao hoan^^), độc dược này rất lâu xuất , sao lại đột nhiên xuất ?”Thái y cũng nghi hoặc .

      “Hợp hoan trọng sinh tán? Có ý gì? Lại , ngươi phải mới vừa qua, vương trúng độc sao? Sao lại đột nhiên trúng độc? Độc kia có thể giải ?”Nguyễn Nhược Khê lo lắng hỏi rất nhiều vấn đề.

      “Nương nương, đó là bởi vì hợp hoan trọng sinh tán, thất truyền rất lâu, hơn nữa loại độc này, mới đầu biểu ra ngoài, mà lại vô sắc vô vị, rất khó nhận ra………”Thái y giải thích . Lời còn chưa dứt, bị nàng cắt ngang.

      cần nhiều lời, ngươi chỉ cần có thể giải độc hay ?”Nguyễn Nhược Khê kiên nhẫn trực tiếp hỏi, đây mới là mấu chốt.

      “Giải độc, khó cũng khó, dễ cũng dễ, trọng sinh tán, tên sao ý nghĩa như vậy, chỉ cần để người khác giới ở chỗ với người trúng độc, độc dẫn sang người kia, như vậy người trúng độc có thể giải độc, nhưng người nhận độc, liền chết thể nghi ngờ.”Thái y giải thích.

      “Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, ý tứ của , chẳng phải chính là dùng mạng người khác dẫn độc sang cứu mạng sao.

      “Nương nương, thời gian thể tiếp tục trì hoãn, phải nhanh chóng quyết định, nếu gọi Tiểu Ngọc đến đây .”Thái y nhắc nhở , nương nương dám , cung nữ vẫn là có thể, lại , người có thể vì vương chết bình thường phải đều là cung nữ sao.

      Chương 097 — Lấy thân giải độc
      “Nương nương, thời gian thể tiếp tục trì hoãn, phải nhanh chóng quyết định, nếu gọi Tiểu Ngọc đến đây .”Thái y nhắc nhở , nương nương dám , cung nữ vẫn là có thể, lại , người có thể vì vương chết bình thường phải đều là cung nữ sao.

      Tiểu Ngọc sao? Nguyễn Nhược Khê có chút sửng sốt, lại nhìn Tây Môn Lãnh Liệt hôn mê trong lồng ngực, trong lòng đấu tranh, thực phải hi sinh Tiểu Ngọc sao? Nếu như vậy, tâm của nàng yên ổn sao?

      “Nương nương, quyết định nhanh , nếu còn kịp rồi.”Thái y lo lắng thúc giục .

      “Thái y, ngươi ra ngoài.”Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê trầm tĩnh ra lệnh, nàng nghĩ kĩ rồi, nàng thể hy sinh Tiểu Ngọc như vậy, nếu số phận thực bắt nàng chọn như vậy, nàng liền chấp nhận, vì người mình mà chết, đó là hạnh phúc.

      “Nương nương, vậy thần gọi Tiểu Ngọc.”Thái y nhất thời còn chưa phản ứng lại được.

      cần, thái y ngươi cho người ta giữ ở bốn phía xe ngựa, còn lại nơi này giao cho ta là được rồi.”Nguyễn Nhược Khê phân phó .

      “Nương nương phải người muốn…… Người biết làm như vậy khiến người mất mạng sao?”Thái y khiếp sợ nhìn nàng, sao có thể vậy chứ? Nghĩ nàng còn chưa ràng, lại nhắc nhở lần.

      “Ta biết, thái y.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

      “Nương nương, người thực muốn làm như vậy sao?”Thái y lúc này mới hiểu được, nương nương là muốn hy sinh mình cứu vương.

      “Ừ, được rồi, thái y, cần nữa, Tiểu Ngọc cũng là người, sinh mệnh của nàng cũng quý giá như của ta, huống chi vì cứu vương mà chết, ta chết oán.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười , tuy nàng chút cũng muốn chết.

      “Nương nương.”Thái y rất cảm động lui ra ngoài, nương nương như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới buông Tây Môn Lãnh Liệt, đưa tay cởi y phục người , sau đó lại cởi y phục người mình, cúi đầu hôn cái môi của :

      “Lãnh Liệt, nghĩ tới lời đùa nhanh như vậy thành thực, nếu ta thể sống cùng chàng, chàng nhất định phải sống hạnh phúc.”

      Xe ngựa đong đưa dữ dội, thị vệ bốn phía giống như nhìn thấy, nghe thấy, đứng cách xe ngựa mười bước để bảo vệ.

      “Thái y, nương nương cùng vương xảy ra chuyện gì vậy?”Tiểu Ngọc ở bên lo lắng hỏi, dựa vào cảm giác, nàng biết nhất định là xảy ra chuyện.

      “Tiểu Ngọc, ngươi may mắn gặp được nương nương như vậy.”Thái y cảm động mà .

      “Thái y, có ý tứ gì?”Tiểu Ngọc sửng sốt, hỏi.

      “Vương trúng độc, phải dùng nữ nhân giải độc, ngươi cũng hiểu đấy, theo chỉ có ngươi cùng nương nương, ngươi chắc cũng hiểu, lúc này thể nghi ngờ người bị hy sinh chính là cung nữ, nhưng nương nương lại tình nguyện hy sinh chính mình, cũng chịu để ngươi.”Thái y lúc này mới giải thích.

      “Nương nương.”Tiểu Ngọc cảm động đôi mắt tràn đầy lệ, nhìn xe ngựa ngừng lay động, nàng quá may mắn mới có thể gặp được nương nương.

      đầu Nguyễn Nhược Khê đầy mồ hôi, nàng nhìn thấy màu xanh dần dần biến mất khuôn mặt , bản thân lại càng ngày càng cảm thấy vô lực, nhưng nàng cắn răng, vặn vẹo thân thể……

      “Ư………….” tiếng gầm từ trong miệng hô lên, lập tức mở to mắt.

      “Rốt cục chàng cũng tỉnh.”Nguyễn Nhược Khê thở phào nhõm, lập tức nằm xuống bên cạnh, nàng mệt mỏi quá.

      “Nhược Khê, nàng làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt thất kinh muốn gọi thái y, lại nhìn thấy sắc mặt xanh đen của nàng, nhìn thân thể của nàng và mình, vội vàng cầm lấy quần áo mặc, mặc quần áo cho nàng, lúc này mới hô:

      “Thái y.”

      “Vương.”Thái y đuổi tới, lời nào, cầm lấy viên thuốc đưa đến trong miệng nàng.

      “Thái y sao lại thế này?”Tây Môn Lãnh Liệt ôm cả người nàng vô lực hỏi.

      “Vương, người trúng độc dược hợp hoan trọng sinh tán, trúng độc này vương phải cùng nữ tử ở chỗ, nhưng nương nương chịu cho Tiểu Ngọc đến, cho nên nương nương vì cứu vương, đem độc dẫn lên người mình.”Thái y lúc này mới chắp tay đáp.

      “Cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt chấn động, nhìn Nguyễn Nhược Khê trong lồng ngực liền hỏi:

      “Thái y, có phải ta có thể mang độc dẫn trở lại người mình ?”

      “Vương, thể.”Thái y lắc lắc đầu.

      “Vậy độc kia có thể giải ?” lại hỏi.

      “Vương, theo thần biết, có.”Thái y bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      có sao?” mặt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo tức giận.

      “Vương bớt giận, thần phái người thông báo cho quốc sư, quốc sư thần thông quảng đại, có lẽ có biện pháp, nương nương còn có thể chống đỡ được ba ngày.”Thái y vội vàng .

      “Bây giờ cũng chỉ có thể chờ quốc sư tới, thái y ngươi lui xuống .”Tây Môn Lãnh Liệt bất đắc dĩ phân phó .

      “Vâng, thần cáo lui.”Thái y lui ra khỏi xe ngựa.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ôm lấy Nguyễn Nhược Khê trong lồng ngực, tay nhàng vuốt mặt của nàng, con ngươi đen vừa cảm động vừa phức tạp :

      “Nhược Khê, vì sao lại ngốc như vậy? Nếu biết nàng lựa chọn như vậy, ta tình nguyện để bản thân chết , cũng muốn để nàng chịu thương tổn.”

      , chàng thể chết, chàng là vương, sinh tử của chàng liên quan đến hưng vong (hưng thịnh và diệt vong) của thiên hạ, còn ta , ta chàng, vì chàng chết, ta cảm thấy rất hạnh phúc.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười nhìn .

      “Nhược Khê, ta để nàng chết, tin tưởng ta.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ôm chặt lấy nàng.

      “Ta tin, cho tới bây giờ ta vẫn luôn tin chàng.”Nguyễn Nhược Khê yếu ớt ở bên tai .

      “Nhược Khê, mệt , ngủ , ta ngủ cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt giọng , biết nàng mệt chết .

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê nhàng đáp, liền nhắm lại, rất nhanh ngủ say.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, biết bản thân chết nhưng nàng vẫn dùng tính mạng cứu mình, biết mình trúng độc, biết mạng mình được bao lâu, bây giờ mặt lại mang theo nụ cười, còn có cả hạnh phúc.

      Nàng như vậy nếu nàng giúp giải trừ lời nguyền, nàng nhất định cũng chút do dự, bây giờ nên vui vẻ, nên cao hứng, nàng rốt cục lòng thương mình, nhưng vì sao? Trong lòng có cảm giác nỡ, cảm giác chờ mong, khó có thể diễn tả thành lời.

      nhàng đặt nàng xuống mới bước xuống xe ngựa.

      —————————————————————————

      “Nương nương, nương nương, sao người lại ngốc như vậy?”

      Nguyễn Nhược Khê mơ mơ màng màng chợt nghe tiếng khóc của Tiểu Ngọc, mở to mắt liền gặp nàng ta bên khóc thương tâm, kêu lên tiếng :

      “Tiểu Ngọc, ngươi khóc cái gì?”

      “Nương nương, người tỉnh rồi, muốn uống nước hay ?”Tiểu Ngọc hoảng sợ, vội vàng nhàng nâng nàng dậy.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, lúc này mới phát , biết từ khi nào mình ở trong khách điếm.

      Tiểu Ngọc lúc này mới cầm cái chén nước đưa đến trong miệng của nàng, đợi nàng uống xong, đôi mắt lại hồng hồng :

      “Nương nương, sao người lại ngốc như vậy? Vì sao lại tốt với Tiểu Ngọc như vậy? Tiểu Ngọc là nô tì, mạng của nô tì đáng giá nhưng nương nương phải vậy, nương nương nếu có chuyện gì hay xảy ra, Tiểu Ngọc cũng muốn sống.”

      “Nha đầu ngốc, mạng đều giống nhau, chừng ngày nào đó ngươi làm nương nương, vậy mạng phải cũng quý sao.”Nguyễn Nhược Khê trêu đùa , nhưng nàng hoàn toàn nghĩ được, về sau, thực ngày như vậy, Tiểu Ngọc cùng ngồi ăn với nàng.

      “Nương nương, lúc này người còn có tâm tình giỡn.”Tiểu Ngọc nhịn được cười phá lên.

      “Cười , cười được là tốt rồi.”Nguyễn Nhược Khê cũng cười.

      “Nương nương, người đói ? Muốn ăn chút gì hay ?”Tiểu Ngọc vội vàng chuyển đề tài, nàng thể nhìn nụ cười mặt nương nương, như vậy khiến nàng khóc mất.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, tâm tư Tiểu Ngọc sao nàng nhìn ra được chứ?

      Tiểu ngọc vừa rời , trong tay Tây Môn Lãnh Liệt cũng bưng đồ ăn đến.

      “Chàng đến rồi.”Nàng chủ động tiếp đón, muốn đứng dậy, muốn để thấy mình rất tốt, muốn khiến khổ sở.

      “Nằm , cần cử động.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ngăn cản nàng.

      “Nằm ta sao ăn cơm được? Ta đói?”Nguyễn Nhược Khê cố gắng cười, để lo lắng.

      “Ta đút cho nàng.”Nhìn thấy nàng mạnh mẽ nở nụ cười muốn mình lo lắng, tâm Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đau xót.

      “Chàng đút cho ta sao?”Nguyễn Nhược Khê trợn to ánh mắt, mới cười :

      “Được, để vương hầu hạ, chuyện này cũng phải là ai cũng có cơ hội, ta hôm nay liền hưởng thụ lần.”

      “Nếu nàng muốn, về sau ta mỗi ngày đều đút cho nàng.”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt tràn ngập ôn nhu.

      Về sau? Mỗi ngày? Nàng còn có cơ hội sao? Nàng phải thánh nhân, nàng có thể vì chết, nhưng lúc này sinh li tử biệt, trong lòng khỏi đau thương, nếu cho nàng lựa chọn, nàng đương nhiên hy vọng cùng người mình chỗ.

      Nhìn sắc mặt nàng có chút ảm đạm, Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng suy nghĩ cái gì, lo lắng cái gì? Trong lòng đột nhiên có chút đành lòng, vì sao khi tìm được thứ mình muốn, lại vui sướng như tưởng.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 098 — Giải độc
      Tây Môn Lãnh Liệt rất cẩn thận miếng rồi miếng bón cho Nguyễn Nhược Khê, động tác vô cùng cẩn thận.

      Nàng ăn nhưng cảm nhận được hương vị, loại cảm giác này nàng biết là hạnh phúc hay là đau thương.

      “Vương, quốc sư đến.”Giọng của Tiểu Ngọc đột nhiên vang lên ngoài cửa.

      “Mau để tiến vào.”Tây Môn Lãnh Liệt vội vàng phân phó, sắc mặt còn lên tia vui sướng.

      Tiếng vừa dứt, Phượng Minh liền đẩy cửa vào, chắp tay hành lễ :

      “Thần tham kiến vương, tham kiến nương nương.”

      “Phượng Minh, mau đứng lên, độc dược hợp hoan trọng sinh tán, có thể giải được .”Vừa thấy , Tây Môn Lãnh Liệt liền khẩn cấp hỏi, vẻ mặt lo lắng.

      Nguyễn Nhược Khê khẩn trương nhìn , tuy biết nên ôm hy vọng, nhưng đáy lòng vẫn ôm hy vọng nho .

      “Vương, cần lo lắng, có.”giọng của Phượng Minh thoải mái mỉm cười.

      Có, Tây Môn Lãnh Liệt thở phào nhõm, đôi mắt Nguyễn Nhược Khê cũng lộ ra tia hào quang, giống sống sót sau vụ tai nạn, suy cho cùng khi người ta sắp chết, mới biết được còn sống tốt biết bao nhiêu.

      “Nương nương, người nhanh đem giải dược này ăn .”Phượng Minh từ trong lòng lấy ra viên dược màu trắng đưa cho nàng.

      “Cám ơn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu lên, liền nuốt xuống.

      Lập tức liền cảm giác thân thể thoải mái, trong miệng có cảm giác ghê tởm, khiến nàng khỏi nắm chặt y phục của mình, vẻ mặt thống khổ, đầu toát mồ hôi.

      “Nhược Khê, nàng sao vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức khẩn trương đem nàng ôm trong lồng ngực mình, hướng về phía Phượng Minh hô:

      “Sao lại như vậy?”

      “Vương, hãy đợi, thần cũng biết, nhưng thần khẳng định đây là giải dược của hợp hoan trọng sinh tán, có lẽ đây là giải dược lấy độc trị độc.”Phượng Minh tuy có chút kỳ quái, nhưng so với vương, bình tĩnh hơn nhiều.

      Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nhìn nhìn nàng trong lồng ngực, tuy nàng thống khổ nhắm mắt lại, nhưng màu xanh mặt chậm rãi biến mất, lúc này mới yên lòng, ôm chặt nàng, ở bên tai nàng :

      “Nhược Khê, chịu đựng, lập tức xong rồi.”

      Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu qua quýt, chỉ cảm thấy khó chịu trong miệng càng ngày càng ác liệt, mùi máu tươi ở cổ bắt đầu lên, khiến nàng lên lời.

      Phụt……… Rốt cục ngụm máu đen từ trong miệng của nàng phun ra, rơi mặt đất.

      Trong tức khắc nàng cảm thấy sức lực người như bị rút hết , nhưng lại thoải mái rất nhiều, thân mình lập tức ngã xuống, nằm ở trong lồng ngực , mặt trắng bệch đều là mồ hôi, nhưng vẻ mặt còn thống khổ.

      Nàng như vậy, khiến Tây Môn Lãnh Liệt đau lòng hồi, nhàng đem nàng đặt ở giường, :

      “Nhược Khê, nàng ngủ chút .”

      Nguyễn Nhược Khê mở mắt nhàng gật đầu, ngay cả sức để chuyện nàng cũng đều có.

      “Ngủ .”Tây Môn Lãnh Liệt khẽ hôn cái trán của nàng, giúp nàng đắp chăn, mới xoay người rời .

      Phượng Minh theo đến gian phòng khác, lập tức ngồi xuống ghế, mặt cho tới bây giờ chưa từng hết mờ mịt.

      “Vương, có phải là đau lòng vì nàng ? Thấy nàng màng đến tính mạng của mình giải độc cho người, chỉ sợ người tâm địa lãnh huyết, cũng thể thờ ơ phải ?”Phượng Minh nhìn hỏi, sắc mặt mang theo vài phần nghiêm túc.

      “Ta chỉ nghĩ tới, chuyện lại tiến triển nhanh như vậy, thuận lợi như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt , chuyện này chẳng qua chỉ là khảo nghiệm của với nàng, hoàn toàn nghĩ tới nàng thực làm như vậy.

      “Vương, khi thuận lợi thông qua, vậy nhanh để nàng giải lời nguyền cho người.”Phượng Minh lại đột nhiên .

      “Chờ thời gian nữa, ta sợ nàng biết chân tướng thay đổi chủ ý.”Tây Môn Lãnh Liệt biết vì sao lại như vậy.

      “Vương, thần là sợ cứ tiếp tục chờ, người thay đổi chủ ý.”Phượng Minh lưu tình chút nào liền .

      “Phượng Minh, ngươi có ý tứ gì?” nao nao.

      “Vương, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường’, có lẽ chính người cũng biết, nhưng thần nhìn được, chỉ sợ rằng bất tri bất giác người thích nàng, thể, người thể có cảm tình với nàng.”Phượng Minh nhắc nhở .

      “Ta thích nàng? Sao lại có thể? Đừng quên nàng là ai? Nàng là Vũ Khuynh Thành.”Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, nhưng vì sao tâm lại dao động.

      “Vương, hy vọng là như thế, nhưng thần nghĩ, hay là cần chờ, tạo cơ hội trong lúc vô ý cho nàng biết chuyện bị nguyền rủa, ta nghĩ nàng nhất định cam tâm tình nguyện vì người giải trừ lời nguyền.”Phượng Minh lại .

      “Phượng Minh, các ngươi phải là bằng hữu sao? Ngươi liền hy vọng nàng chết như vậy ?” biết vì sao nghe được như vậy, trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên có chút tức giận.

      “Vương, ở trong lòng thần, có người nào, chuyện gì, quan trọng hơn người.”Phượng Minh nghiêm túc trả lời.

      Tây Môn Lãnh Liệt áy náy với thái độ vừa rồi của mình :

      “Ta hiểu được, ta mau chóng làm.”Biết Phượng Minh toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì mình.

      “Vương hiểu được là tốt rồi, ta đây về trước.”Phượng Minh .

      “Được.” gật đầu.

      Chờ Phượng Minh rời , Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ngồi lại ghế, nhớ lại lời ta mới , mình thích nàng sao? , thích nàng, phải khiến nàng giải trừ lời nguyền cho mình, lại lần nữa cho chính mình như vậy.

      —————————————————-

      Lông mi khẽ run chút, Nguyễn Nhược Khê hơi hơi mở to mắt, ngủ xong cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, thân thể cũng thoải mái ít.

      “Nương nương.”Tiểu Ngọc vào thấy nàng ngồi dậy cư nhiên kích động chạy tới ôm lấy nàng, lại khóc ròng .

      “Ta phải tốt lắm sao? Ngươi còn khóc cái gì?”Nguyễn Nhược Khê cười , lần này là tâm cười.

      “Nương nương, nô tì là cao hứng mới khóc, người khỏe lại là tốt rồi.”Tiểu Ngọc vừa khóc vừa cười , nương nương được độc giải, tốt quá.

      “Ha ha, được rồi, Tiểu Ngọc, ta muốn tắm rửa.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới .

      “Được, nô tì ngay.”Tiểu Ngọc vui vẻ .

      Ở khách điếm tính dưỡng ba ngày, thân thể của nàng hoàn toàn bình phục, bọn họ mới lại xuất phát.

      “Đời người là hỉ nộ vô thường, khắc trước còn đấu tranh giữa cái sống và cái chết, nhưng nghĩ tới bây giờ ta còn có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, thấy thảm cỏ xanh mượt, thấy muôn hoa khoe sắc.”Nguyễn Nhược Khê vui vẻ , vẫn như trước ở trong ngực , cưỡi con ngựa.

      “Nàng còn , nhớ lần sau được làm như vậy?”Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt bá đạo mang theo sủng ái ở bên tai của nàng .

      có lần sau, chẳng qua nếu có, ta nhất định vẫn làm như vậy, bởi vì ta thể chàng xảy ra chuyện, bởi vì ta chàng.”Nguyễn Nhược Khê xoay người lại, cũng ở bên tai .

      Thân thể Tây Môn Lãnh Liệt nhất thời cứng đờ, nàng đương nhiên cũng cảm giác được, lại cười khúc khích, còn nghĩ quen những lời như vậy.

      Rốt cục tới nơi săn bắn.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy ngồi ở lưng ngựa, trong tay cầm cung tên tư thế oai hùng hiên ngang, trong lòng thất cảm thán, người sao lớn lên có thể đẹp trai, mê người như vậy? Quả thực có thiên lý, chẳng qua, may mắn, là của mình.

      “Nhìn cái gì? Có phải thấy ta rất tuấn tú ?”Tây Môn Lãnh Liệt ái muội cười.

      “Đẹp cái gì? Ta buồn bực, chàng muốn săn, ta biết cưỡi ngựa, chàng để ta mình ở nơi này sao?”Nguyễn Nhược Khê bất mãn hỏi, vậy mang nàng theo có ý tứ gì?

      lên đây.”Tiếng Tây Môn Lãnh Liệt vừa dứt, liền đem nàng lên ngựa, lần này ngồi ở phía sau .

      “Chàng mang ta theo?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt.

      “Vô nghĩa, mang nàng theo dẫn nàng làm gì?” hỏi ngược lại.

      “Nhưng chàng mang ta theo, săn thú sao được?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi.

      “Vậy nàng nhìn , hôm nay ta cho nàng mở mang kiến thức chút, .”Tiếng Tây Môn Lãnh Liệt vừa dứt, ngựa liền liền xông ra ngoài, dọa Nguyễn Nhược Khê gắt gao ôm lấy thắt lưng .

      Chẳng qua việc này làm nàng mở rộng tầm mắt, quả nhiên giống như , nàng ở phía sau dường như chút cũng có ảnh hưởng đến , tên bắn gần như bách phát bách trúng, mỗi phát bắn trúng, thị vệ phía sau liền hoan hô chạy qua, cầm lấy.

      Nhìn thấy trong tay thị vệ cầm con vật bị bắn chết, nàng bắt đầu đành lòng, dù sao bây giờ động vật cũng nên bảo vệ.

      “Được rồi, đừng bắn nữa, được ?”Nàng đột nhiên ra tiếng.

      Tây Môn Lãnh Liệt vừa muốn bắn tên, quay đầu lại hỏi:

      “Làm sao vậy?”

      Chàng bắn nhiều rồi, cũng đủ buổi tối chúng ta ăn, để ngay mai bắn tiếp, bây giờ chúng ta trở về đốt lửa nướng thịt .”Nguyễn Nhược Khê đề nghị, nàng muốn giả bộ nỡ để bắn chết động vật .

      “Được.”Tây Môn Lãnh Liệt nghĩ cũng nghĩ liền đồng ý, mới phân phó :

      “Hồi doanh.”

      “Vâng, vương.”Thị vệ cũng vội vàng quay đầu ngựa.

      Dã ngoại rộng lớn, đốt đống lửa lên, bọn thị vệ cũng ba năm người vây quanh nhau, vừa vừa cười, tay cầm chiến lợi phẩm của cuộc săn.

      “Này, mọi người vây quanh nhau, chúng ta xướng (hát) được ?”Nguyễn Nhược Khê hưng phấn, liền quên thân phận của mình, nàng thầm nhớ lại vài năm trước cùng bạn học ra ngoài du lịch tham gia lửa trại tối.

      Im lặng, đám người lập tức tĩnh im hơi lặng tiếng, hẹn mà cũng quay đầu lại nhìn nàng.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới xấu hổ :

      có việc gì, ta đùa.”Sau đó buồn bực ngồi bên người Tây Môn Lãnh Liệt, nàng sao có thể quên? Bọn họ sao dám cùng mình xướng chứ.

      “Muốn xướng sao?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mỉm cười nhìn nàng, sau đó liền giương giọng ra lệnh :

      “Đêm nay, mọi người cùng vui, chẳng phân biệt quân thần.”

      “Vâng, vương.”Thị vệ lập tức đồng ý, nhưng thái độ vẫn thận trọng như trước, tuy như vậy, nhưng là ai dám cùng nương nương xướng chứ, trừ phi muốn sống.

      “Ta lên tiếng, chuyện này liên quan tới ta.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên nụ cười, kỳ sớm nghĩ tới.

      “Ta đây tự mình xướng, đêm nay ta xướng mở màn, dù sao cũng còn lâu mới có sao (ý là đêm khuya phải ngủ đó).”Nguyễn Nhược Khê lườm cái, đứng dậy, liền nhìn hát:

      “Người ơi xin đừng ………….”

      Tiếng hát của nàng vang lên, mọi người lập tức bị thanh dễ nghe này hấp dẫn, rất tự giác vây thành vòng tròn.

      Nguyễn Nhược Khê dường như cũng càng hát lớn tiếng hơn, hát lên:

      chàng đẹp trai nhìn qua đây, nhìn qua đây…………..” mặt và tay ngừng làm động tác đáng .

      Mà mọi người vừa ăn, vừa uống, còn quên vỗ tay cổ vũ nàng.

      Nguyễn Nhược Khê điên cuồng, thỉnh thoảng nắm tay Tây Môn Lãnh Liệt để trước ngực, còn đoạt chén rượu của , uống ngụm, lập tức tìm nước uống.

      Ha ha ha…… cười to.

      Bọn thị vệ cũng buông lỏng, bàn luận về nàng. nàng đẹp người, xướng hay, còn kiêu ngạo, tóm lại câu cái gì cũng tốt?

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng chuyển mắt, bây giờ nàng giống như tiểu tiên tử xinh đẹp quỷ quái, vui vẻ của nàng cuốn hút mỗi người, đương nhiên có cả .

      bài rồi bài, Nguyễn Nhược Khê cũng nhớ mình hát bao lâu, chỉ cảm thấy cuối cùng đầu có chút choáng váng, trước mắt xuất rất nhiều người.

      “Ngoan, hát nữa, ngủ thôi.”Trong vòng ôm ấm áp, bên tai là giọng ôn nhu.

      cần, ta còn muốn hát, lâu vui vẻ như vậy.”Nàng đồng ý .

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng sắc mặt ửng đỏ trong lồng ngực, lại hoa chân múa tay sung sướng, nghĩ đêm nay khiến khiếp sợ, dường như dám tin, nàng thực có phải là Vũ Khuynh Thành hay .

      Đem nàng đặt giường trong lều, nàng lại đột nhiên vươn tay ôm cổ :

      cần , xướng cùng ta.”

      .”Tây Môn Lãnh Liệt bất đắc dĩ ngồi xuống.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới thấy trước mắt, lập tức tựa vào trong lồng ngực cười hạnh phúc :

      “Tây Môn Lãnh Liệt, ta chàng.”

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 099 — hay giả?
      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng cười trong lồng ngực, đôi môi đỏ mọng khuôn mặt nhắn phấn hồng, nghĩ lại bộ dáng đáng đêm nay của nàng, chỗ nào đó thân thể, đột nhiên dâng lên xúc động nguyên thủy nhất.

      “Nóng quá.”Người trong lồng ngực lại giống như phối hợp với , đưa tay đẩy ra, trong lúc hỗn loạn làm lộ mảng da thịt mịn màng dưới vạt áo, cũng chút nào phát , khiến người nào đó càng thêm hưng phấn.

      “Nhược Khê, đây là do nàng dụ dỗ ta.”Tây Môn Lãnh Liệt thở nặng nề, ôm thắt lưng nàng, cởi y phục, đè lên thân thể nàng.

      “Ư…………..”Thân thể bị từng trận từng trận khoái cảm làm cho chết lặng, khiến nàng khỏi rên ra tiếng, cũng do dự dùng thân thể phối hợp với .

      Như là được mời xâm nhập, Tây Môn Lãnh Liệt cố kị, càng thêm hưng phấn, ở người của nàng lấp đầy vết hôn ngân của , mang lại cho nhau khoái lạc ………………………

      Sau khi mây mưa dữ dội, là tiếng thở dốc yên bình.

      Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê ửng đỏ, còn chưa hoàn toàn rời khỏi thân thể nàng, đổ mồ hôi rơi ngực nàng.

      “Nhược Khê, ngủ .”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy nàng.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới cố sức mở to mắt, thấy ngọt ngào cười :

      “Lãnh Liệt, ta cho chàng bí mật.”

      “Cái gì?” lập tức kinh hãi nhìn nàng, biết nàng muốn gì?

      “Ha ha.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười rộ lên:

      “Ta cho chàng, ta phải Vũ Khuynh Thành, ta là Nguyễn Nhược Khê.”

      “Có ý gì?”Tây Môn Lãnh Liệt ngẩn người ra, trách được nàng bảo mình gọi nàng là Nhược Khê.

      “Mệt mỏi quá, ngày mai lại cho chàng.”Lời vừa xong, nàng liền nhắm mắt lại, còn lập tức liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, chờ nàng nghĩ được nên thế nào, nàng cho .

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng chìm trong giấc ngủ say, nàng phải Vũ Khuynh Thành, mà là Nguyễn Nhược Khê, rốt cuộc sao lại thế? Lặng lẽ buông nàng ra, vặn vẹo thân thể, xuống giường, mặc quần áo liền ra khỏi lều trại.

      Gọi thị vệ đến dặn dò, sau đó :

      “Nghe hiểu ?”

      “Vâng, vương, thuộc hạ nhất định làm tốt?”Thị vệ lĩnh mệnh chắp tay rời .

      Sáng sớm, mặt trời lên cao.

      Nguyễn Nhược Khê vỗ vỗ đầu, mở to mắt, liền thấy Tiểu Ngọc ở bên hé miệng cười trộm chuẩn bị giúp nàng rửa mặt ăn sáng.

      “Tiểu Ngọc, ngươi cười cái gì?”Nàng kỳ quái hỏi.

      “Nương nương, ngươi tỉnh rồi.”Tiểu Ngọc lúc này mới quay đầu, nụ cười mặt che dấu được.

      cho ta biết ngươi cười cái gì? Có người theo đuổi ngươi sao?”Nguyễn Nhược Khê mạnh dạn đoán.

      “Nương nương, có.”Mặt Tiểu Ngọc đỏ lên, mới :

      “Nô tì nhớ bộ dáng người xướng, múa hôm qua nên mới cười.”

      “Ta làm gì sai chứ?”Nguyễn Nhược Khê vội vàng hỏi, những gì sau đó nàng nhớ , chẳng lẽ mình trở nên điên cuồng.

      “Nương nương, người nghĩ đâu vậy? Tất cả mọi người đều rất thích, đều nương nương giống tiên nữ, ca xướng là hay, múa cũng rất đẹp, nô tì cảm thấy rất tự hào.”Tiểu Ngọc lúc này mới .

      “Phải ?”Nguyễn Nhược Khê có chút đỏ mặt, đó là do bọn họ chưa từng nghe qua, hắc hắc, chẳng qua, nàng cũng coi như là tiên nữ, dù sao cũng vượt qua mấy ngàn năm.

      cười cái gì vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.

      cười gì, muốn rời giường thôi.”Nguyễn Nhược Khê trả lời.

      “Ừ, được, chờ nàng ăn xong điểm tâm, chúng ta lại săn.” gật đầu.

      “Được, nhưng mà, hôm nay chàng dạy ta cưỡi ngựa được ?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cầu , nàng tưởng tượng bản thân có ngày có thể cưỡi ngựa chạy băng băng, bộ dáng có bao nhiêu xinh đẹp.

      “Nàng muốn học cưỡi ngựa?”Tây Môn Lãnh Liệt kỳ quái nhìn nàng.

      “Làm sao vậy? thể sao?”Nguyễn Nhược Khê cũng kỳ quái hỏi.

      “Nương nương, thân là nữ tử, tiểu thư nhà quan lại thể học cưỡi ngựa.”Tiểu Ngọc mau miệng giải thích .

      Tây Môn Lãnh Liệt lại nghi hoặc, nàng sao lại biết điều lệ của vương triều mà ai cũng biết.

      “Vì sao?”Nàng càng thêm nghi hoặc.

      “Bởi vì nữ tử cưỡi ngựa bị cho rằng là thiếu lễ độ.”Tiểu Ngọc lại giải thích .

      “Bậy bạ, ràng là áp đặt, công bằng.”Nguyễn Nhược Khê tức giận, liền thốt ra, đủ loại quy củ đều nghe qua, nhưng chưa nghe qua chuyện nữ tử được cưỡi ngựa.

      “Nương nương.”Tiểu Ngọc giọng nhắc nhở, sợ vương mất hứng.

      Ai biết Tây Môn Lãnh Liệt lại nhìn nàng hỏi:

      “Nàng thực muốn học sao?”

      “Ừ, muốn.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nàng rất muốn học, nhưng ở đại chưa học được.

      “Vậy mau ăn cơm , ta mang nàng học.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó .

      “Chàng mang ta sao? phải cho nữ nhân học sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi, sợ trở thành chủ đề trong các câu chuyện phiếm của mọi người sao?

      “Nàng là ngoại lệ, ta ở bên ngoài chờ nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt giọng ở bên tai của nàng , xoay người rời .

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phản ứng lại :

      “Ta lập tức đến ngay.”

      Trong rừng cây.

      “Ha ha, ta rốt cục cưỡi được ngựa.”Nguyễn Nhược Khê hưng phấn hô, cũng rất thông minh, chỉ hai người bọn họ ra ngoài, mang thị vệ, như vậy người khác biết.

      “Nàng đó mà gọi là cưỡi ngựa sao? Đó là dắt ngựa rong.”Tây Môn Lãnh Liệt nhịn được đả kích nàng, ai cũng có thể ngồi ở lưng ngựa chậm rãi rong ruổi, mà rơi xuống, như vậy có thể coi là cưỡi ngựa sao, chỉ sợ tiểu hài tử ba tuổi cũng làm được.

      “Dắt ngựa rong cũng là cưỡi ngựa?”Nguyễn Nhược Khê chút cũng để ý, dù sao nàng có thể cưỡi lên ngựa, chuyện này làm nàng đắc ý rồi.

      Tây Môn Lãnh Liệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tùy nàng , dù sao cũng hi vọng nàng có thể thực cưỡi được ngựa.

      Nhưng Nguyễn Nhược Khê lại muốn thử chút, tự mình cưỡi ngựa chạy cảm giác ra sao, dù sao dạy mình, nên xuất vấn đề gì lớn.

      “Gía.”Chân kẹp bụng ngựa, ngựa liền vọt lên, thân thể của nàng đột nhiên ngửa ra sau, tay tuy giữ dây cương, nhưng thân thể lại sát xuống đất.

      “Nhược Khê………….”Tây Môn Lãnh Liệt biến sắc, trong lòng nôn nóng. Thi triển khinh công đuổi theo.

      “Tây Môn Lãnh Liệt, mau cứu cứu ta, ta sắp rơi xuống………..”Nguyễn Nhược Khê giờ phút này cũng bị dọa mặt mày thất sắc, thân mình càng ngày càng nghiêng xuống, lập tức liền rơi xuống.

      “A…………..”Thân mình lắc dữ dội, thực muốn rơi xuống, nàng sợ đến mức buông lỏng dây cương.

      Tây Môn Lãnh Liệt vào khắc nàng sắp rơi xuống, ôm nàng lăn qua bên, thoát chết trong gang tấc, thấy nàng ở trong lồng ngực, trừ bị sợ hãi có vết thương khác, lúc này trong lòng mới thả lỏng, lại cũng nhịn được khiển trách:

      “Nàng có biết như vậy rất nguy hiểm ? Nàng có biết ta rất lo lắng cho nàng ?………..”

      Lời còn chưa dứt liền ngây cả người, có bao nhiêu lo lắng? Những lời này hẳn là nên ra, cho dù là lo lắng cũng chỉ có thể là giả, nhưng cũng rất ràng, lúc ra lời này, hề nghĩ đến chuyện khác.

      Nhìn thấy biến sắc hốt ha hốt hoảng, Nguyễn Nhược Khê còn nghĩ là tức giận, vội vàng :

      , lần sau ta dám nữa.”Nàng thực bị dọa, về sau cũng dám như vậy.

      “Trở về thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng phân phó.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê là lạ theo phía sau .

      Sau khi đưa nàng trở lại lều, Tây Môn Lãnh Liệt mình ngựa hướng rừng cây chạy tới?

      vòng lại vòng, lần rồi lại lần, cho đến khi ngựa mệt chạy nổi nữa, mới ngừng lại, đứng ở đỉnh núi , nhìn về phương xa.

      Bây giờ thực , đối tốt với nàng, là hay là giả, là do cố ý thể hay do xuất phát từ trong lòng.

      Hóa ra đối xử tốt mãi cũng trở thành thói quen, trước kia làm bộ làm tịch, đến bây giờ dường như thành tự nhiên, tự nhiên ôm nàng, tự nhiên an ủi nàng, tự chủ được thân thiết với nàng, khi nàng gặp nguy hiểm, nóng như lửa đốt, chẳng lẽ giống như Phượng Minh , thích nàng sao?

      , thể, sao có thể cừu nhân?

      “Ta cho chàng bí mật. Ta phải Vũ Khuynh Thành, ta là Nguyễn Nhược Khê.”

      Đầu óc lập tức lên lời nàng hôm qua, nếu nàng phải Vũ Khuynh Thành, như vậy lời nguyền này nàng còn có thể giải sao?

      Nhưng nếu nàng phải Vũ Khuynh Thành, vậy cách khác, mình chịu lời nguyền vài năm nữa sao?

      Trong lòng đột nhiên nổi lên mâu thuẫn, chỉ hỏi mình câu, hy vọng nàng là ai? Suy nghĩ lâu, mới phát , vấn đề đơn giản như vậy, trước kia nhất định , hy vọng nàng là Vũ Khuynh Thành, mà bây giờ cư nhiên thể cho đáp án.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :