1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 089 — Trái tim bắt đầu dao động
      “Nương nương, Tiểu Ngọc rất khâm phục người.”Tiểu Ngọc vào, vẻ mặt kính nể .

      “Bội phục ta cái gì? Đánh Nhu phi sao?”Nguyễn Nhược Khê buồn cười nhìn nàng hỏi.

      “Đương nhiên, , lúc ấy nô tì nhìn ngây người, lúc phản ứng được, Nhu phi ngã mặt đất, mũi đổ máu, vẻ mặt chật vật, là xứng đáng, ai bảo nàng ta khi dễ nương nương.”Tiểu Ngọc trút giận .

      “Nha đầu ngốc, ngươi liền vui vẻ như vậy, ngươi sợ nàng ta thầm báo thù lại ta sao?”Nguyễn Nhược Khê khẽ cười chút, chuyện này rất có thể.

      sợ, có vương bảo vệ nương nương rồi.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc coi như có chuyện gì .

      “Ngươi sao lại biết bảo vệ ta?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái nhìn nàng, sao nàng ta thấy được.

      “Hôm nay ở ngự hoa viên, vương nắm tay nương nương, hoàn toàn nhìn Nhu phi nương nương, bọn nô tì đều thấy được vương sủng ái, thích nương nương, vậy vương có thể để nương nương chịu ủy khuất sao?”Tiểu Ngọc như lẽ tất nhiên.

      “Có lẽ vậy, Tiểu Ngọc, ta mệt, muốn ngủ chút, bữa tối ăn.”Nguyễn Nhược Khê cười ảm đạm, phân phó , các nàng đều nhìn ra chuyện đó, vì sao bản thân mình cảm giác được?

      “Được, vậy nương nương người nghỉ ngơi cho khỏe, nô tì cáo lui.”Tiểu Ngọc xong, lui xuống.

      Nguyễn Nhược Khê ngồi ở giường, nghĩ lại những chuyện sau khi xuất cung, nhớ lại câu sau khi triền miên kia:

      “Vũ Khuynh Thành, ta thích nàng.”

      thực thích mình sao? Khi nhớ lại mỗi lần gặp nguy hiểm, đều đem mình để ở phía sau, chút do dự dùng sinh mệnh che chở nàng.

      Trong lòng đột nhiên ấm áp, khóe môi tự giác nhếch lên vòng cung.

      “Suy nghĩ cái gì vậy? Sao lại dùng bữa tối?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đến bên giường.

      nghĩ cái gì cả, đói, muốn ăn.”Nguyễn Nhược Khê nhìn .

      “Vậy xuống giường theo giúp ta ăn chút, ta đói.”Trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo vài phân ôn nhu nhìn nàng .

      “Được rồi, ngươi , ta cũng có chút đói.”Nguyễn Nhược Khê xuống giường, bộ dạng này của , khiến nàng thể cự tuyệt, cao giọng phân phó :

      “Tiểu ngọc, truyền lệnh.”

      “Vâng, nương nương.”Tiểu Ngọc ở ngoài cửa đáp.

      Rất nhanh, bàn liền bày đầy thức ăn.

      “Vương, nương nương, chuẩn bị xong, mời dùng bữa.”Tiểu Ngọc cung kính, thức thời lui ra ngoài

      Ăn nhiều chút, những đồ ăn này rất ngon.”Tây Môn Lãnh Liệt gắp cho nàng ít củ cải hồng và rau chân vịt.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê cự tuyệt, mà gắp bỏ trong miệng.

      Ăn hồi lâu mới phát hoàn toàn ăn, mà ngừng gắp đồ ăn đồ ăn cho mình, kỳ quái nhìn hỏi:

      “Ngươi phải đói sao? Sao ăn?”

      “Ta nhìn nàng ăn.”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo ý cười nhàn nhạt.

      Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có chút bối rối, nàng rất thích ở chung với như vậy, hề đối đầu gay gắt với nhau, nàng cảm thấy có chút dễ chịu, buông bát xuống :

      “Ta ăn no rồi.”

      “Được, vậy ăn điểm tâm .” lại đưa qua bát canh long nhãn táo đỏ.

      “Vì sao ngươi luôn bảo ta ăn vậy?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái nhìn , cử chỉ hôm nay của rất khác thường.

      “Mấy thứ này có lợi cho nàng, cho nên nên ăn nhiều chút.” mặt Tây Môn Lãnh Liệt lên tia khổ sở.

      Có lợi? Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, lúc này mới nhìn bát canh long nhãn táo đỏ trong tay, lập tức hiểu được, mấy thứ này đều là bổ máu, từ từ nuốt vào trong miệng, thản nhiên cười :

      “Ngày mai lại là đêm trăng tròn rồi.”

      “Khuynh Thành, cần sợ hãi, cho ta thời gian, ta tìm người thay thế nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đem nàng ôm vào trong ngực, vẻ mặt đó, giọng điệu đó đều mang theo thống khổ và nỡ.

      “Ta sợ hãi, ra thần bảo vệ cũng đáng sợ, ta cảm thấy nó rất có linh tính (thông minh tài trí, động vật thuần hóa).”Nguyễn Nhược Khê biết vì sao mình lại an ủi , để yên tâm.

      Trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lên tia mất tự nhiên, hơi thở lạnh như băng, nhưng rất nhanh liền che dấu .

      “Đúng rồi, ngươi gặp qua thần bảo vệ chưa?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hỏi.

      “Gặp qua, nàng cảm thấy nó rất đáng sợ sao?” hỏi lại nàng, sao lại chưa thấy qua, muốn gặp, nhưng trốn thoát.

      “Lần đầu tiên gặp rất sợ, chẳng qua may mà nó ăn thịt người, sau lại cảm giác đáng sợ như vậy, ta coi như gặp bằng hữu.”Nguyễn Nhược Khê ra vẻ thoải mái .

      Bằng hữu? Trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh.

      “Đúng rồi, ngày mai ngươi có muốn cùng ta gặp hay ?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên hỏi, có cùng, ít ra mình cũng thấy an tâm, tăng can đảm, tuy ngoài miệng sợ, nhưng thực , trong lòng vẫn run rẩy.

      “Ta có cách nào vào, giống như nàng , thần bảo vệ có linh tính, trừ nàng ra, nó cho bất kì kẻ nào vào.”Tây Môn Lãnh Liệt lắc đầu .

      “Ngươi cũng có thể sao? Nhưng ngươi là vương nha.”Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc .

      “Vương ở trong mắt nó là cái gì cả, có lẽ nó hoàn toàn biết ta là vương.”Tây Môn Lãnh Liệt khẽ cười ,

      “Nàng yên tâm, ta ở bên ngoài chờ nàng.”

      “Ta phải có ý này.”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt .

      “Nhưng ta có ý này.”Tây Môn Lãnh Liệt kéo nàng vào ngực ám muội .

      Trái tim Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt cư nhiên đỏ đúng lúc, che dấu xấu hổ đứng dậy:

      “Ta ăn no rồi, muốn ngủ.”

      “Được, ta ngủ cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức liền đuổi theo tới.

      cần, ta còn chưa muốn ngủ.”Nguyễn Nhược Khê muốn cắn đầu lưỡi mình, nàng muốn ngủ làm gì chứ.

      “Ngủ , nàng nên nghỉ ngơi sớm.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ôm nàng ngã lên giường.

      “Ta còn chuyện phải làm.”Nàng cuống quít , muốn đứng dậy.

      Tây Môn Lãnh Liệt lại thấp giọng ở bên tai của nàng khẽ cười :

      “Yên tâm, ta ăn nàng? Đêm nay ta ôm nàng ngủ thôi.”

      “Đây là ngươi . được đổi ý.”Nguyễn Nhược Khê giống như tiểu hài tử muốn cam đoan.

      “Được, là ta , đổi ý, bây giờ nàng có thể yên tâm ngủ.” mỉm cười cam đoan.

      Nghe được như vậy, Nguyễn Nhược Khê cư nhiên thực thực trầm tĩnh lại, rất yên tâm nằm trong lồng ngực , nhắm mắt lại.

      “Ngủ .”Tây Môn Lãnh Liệt lại hôn cái ở trán của nàng.

      Khóe môi nhếch lên nụ cười, hóa ra được người sủng, cảm giác tuyệt vời như vậy.

      Khi mở to mắt lần nữa, là sáng sớm ngày hôm sau, nhìn thấy bên người còn sót lại hơi ấm, nàng biết vừa mới rời , ra rất là siêng năng, mỗi ngày ngại mưa gió vào triều sớm, hề lười biếng, nhưng biết trong lòng giấu bí mật gì mà khiến thống khổ như thế.

      “Nương nương, ăn cái này , là quốc sư đưa tới.”Tiểu Ngọc cầm viên thuốc cùng nước tới, ra bản thân biết đây là dược bổ máu, trong lòng khỏi vì nương nương cảm thán, cho dù được vương sủng ái, nhưng nương nương vẫn chỉ là huyết nô.

      “Mang đến đây .”Nguyễn Nhược Khê ngụm nuốt xuống.

      “Nương nương, người biết ?”Tiểu Ngọc đột nhiên thần bí .

      “Biết cái gì?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, chẳng lẽ hoàng cung lại có chuyện gì mới mẻ sao?

      Lúc này vẻ mặt Tiểu Ngọc mới cao hứng :

      ra, ngày hôm qua, vương dùng cơm xong rồi, bởi vì biết người ăn, cho nên mới cố ý mình cũng chưa ăn, để nương nương bồi vương ăn, có thể thấy được vương sủng ái nương nương biết bao nhiêu, các nương nương khác ghen tị chết được.”

      “Phải ? Sao ngươi biết?”Nguyễn Nhược Khê biết vào giờ phút này trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có loại cảm giác nên lời.

      “Là Tiểu Lý Tử công công .”Tiểu Ngọc đáp.

      Nguyễn Nhược Khê thực mê mẩn, thích mình sao? Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng trái tim lại đạp loạn xạ.

      “Nương nương, nô tì lấy đồ ăn sáng cho người.”Tiểu Ngọc lại .

      “Ừ.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu.

      Thời gian ngày trôi qua rất nhanh.

      Dùng bữa tối xong, Nguyễn Nhược Khê chờ ở đó.

      “Nương nương.”Tiểu Lí Tử tiến vào phòng hành lễ .

      “Công công, ngươi đến rồi, chúng ta thôi.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy ? Đương nhiên biết đến làm gì, vốn muốn hỏi , vì sao vương chưa tới? Nghĩ nghĩ lại vẫn là mở miệng.

      “Nương nương, mời.”Tiểu Lí Tử làm cái động tác mời, sau đó mới theo phía sau của nàng, giải thích :

      “Nương nương, đêm trăng tròn của mỗi tháng, vương phải thắp hương, cho nên thể tới bồi nương nương, nhưng vương dặn dò nô tài với nương nương, vương nhất định chờ nương nương ra.”

      “Ta biết rồi.”Giọng điệu Nguyễn Nhược Khê thoải mái đáp, hóa ra là như vậy, nghi vấn trong lòng lập tức tiêu tan.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 090 — Nhu tình mật ý
      Lần này Nguyễn Nhược Khê rất bình tĩnh tùy ý để ma ma dẫn vào bên trong, để cung nữ tắm rửa thay y phục, sau đó lẳng lặng chờ ở bên giường.

      Nghe được tiếng bước chân rất , nàng thầm nhủ chắc là nó đến.

      Chờ con sói đến trước mặt mình, Nguyễn Nhược Khê chủ động vươn cánh tay trắng noản ra ngoài, cũng để ý nó nghe có hiểu được hay , :

      “Lần này hạ miệng chút.”

      Ánh mắt màu hổ phách của con sói nhìn chằm chằm nàng, sau đó mới bắt lấy cánh tay của nàng.

      Vẻ mặt Nguyễn Nhược Khê thống khổ nhắm mắt lại, đợi chút, kỳ quái, cư nhiên đau, còn ngứa ngứa. Mở to mắt liền thấy, nó dùng đầu lưỡi khẽ liếm cánh tay mình, trách sao lại ngứa như vậy.

      “Này, đừng liếm, ngứa lắm biết ?”Nhịn được .

      Động tác của con sói đột nhiên dừng lại, sau đó bất ngờ cắn xuống.

      “A……..”Chỗ thịt bị hàm răng nanh cắn xuống, cảm giác phải đau bình thường, trong lòng oán giận trừng mắt nó.

      Nhưng nó hề ngừng hút dòng máu tươi chảy ra kia.

      Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, mình oán hận cái gì chứ, nó vốn là sói mà.

      Tầm nhìn dần dần bắt đầu mơ hồ, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, cho đến khi mất ý thức té xỉu ở giường.

      Lúc nàng tỉnh lại, liền cảm giác mình nằm ở trong vòng ôm ấm áp, hương vị quen thuộc kia làm nàng rất an tâm.

      “Khuynh Thành, khá hơn chút nào ?”Giọng ôn nhu lại vang lên bên tai.

      có.”Nguyễn Nhược Khê mới miễn cưỡng mở to mắt, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt ở ôm mình.

      “Nào, há mồm, uống hết chỗ được này .”Thấy nàng mở to mắt, dùng thìa nhàng đưa đến trong miệng của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê mở miệng ra, uống ngụm rồi ngụm, bây giờ ôn nhu chăm sóc, cho tới bây giờ nàng đều chưa gặp qua, tuy đầu rất đau, cánh tay rất đau, nhưng trái tim rất ngọt ngào, ấm áp.

      “Tốt lắm, hết choáng váng chưa? Muốn ăn chút gì hay muốn ngủ?”Sau khi uống hết dược, Tây Môn Lãnh Liệt lại ôn nhu hỏi.

      “Ta đói, ngủ chút được rồi.”Nguyễn Nhược Khê đáp, nhìn thấy ánh mắt thương của , nàng đột nhiên cảm giác đây là loại hạnh phúc.

      “Được, ta ngủ cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt xong, nằm ở giường, lấy tay ôm nàng.

      cần, ngươi làm việc của mình .”Nguyễn Nhược Khê cự tuyệt , có lòng là được rồi.

      “Khuynh Thành, có chuyện gì quan trọng hơn nàng, ngủ , ở cùng nàng, ta mới có thể an tâm.”Tây Môn Lãnh Liệt vẫn như trước ôm nàng, lời quanh quẩn ở bên tai.

      Lời của hoàn toàn làm trái tim Nguyễn Nhược Khê mềm , tự giác xích lại gần lồng ngực .

      Tây Môn Lãnh Liệt lại ôm chặt nàng thêm chút, biết trong lòng của nàng có mình, kế hoạch thành công nửa, những ngày tiếp theo, chính là nàng, làm nàng cảm động, sau đó……………….

      Ba ngày sau.

      Tâm tình Nguyễn Nhược Khê sảng khoái ra khỏi phòng, vặn lưng, cao hứng :

      “Hôm nay thời tiết tốt, thân thể cũng tốt.”

      “Ha ha.”Tiểu Ngọc ở bên cười :

      “Là tâm tình của nương nương tốt.”

      “Tâm tình của ta tốt sao?”Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại hỏi.

      “Đó là đương nhiên, mấy ngày nay vương đều ở cùng nương nương, tự tay bón dược cho nương nương, bón điểm tâm, nụ cười mặt nương nương đến bây giờ vẫn chưa khép lại, , nô tì chưa bao giờ thấy nương nương cao hứng như vậy nha.”Tiểu Ngọc đáp.

      “Phải ?”Khóe môi Nguyễn Nhược Khê tự giác giơ lên, chuyện này đại khái chính là ma lực tình , tình , chính mình cũng hoảng sợ, sao nàng lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ nàng thích Tây Môn Lãnh Liệt, , nàng thích đâu, nhưng mỗi khi nhắc tới , trong lòng cảm thấy vui sướng.

      “Nương nương, ăn canh long nhãn táo đỏ này , đây là vương cố ý dặn dò.”Tiểu Ngọc cầm điểm tâm trong tay đưa cho nàng.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê ăn miếng lại miếng, trong lòng nổi lên ngọt ngào.

      “Sao nàng lại ra đây? Đầu hết choáng váng chưa?”Tây Môn Lãnh Liệt đến quan tâm hỏi.

      “Nô tì tham kiến vương.”Tiểu Ngọc vội vàng hành lễ.

      choáng váng, nên vận động chút, tốt hơn với nằm suốt.”(sao nghe giống mang bầu vậy T_T bao giờ chị mới có tin vui cho em nhờ ^^) Nguyễn Nhược Khê đưa chén cho Tiểu Ngọc ở bên cạnh, Tiểu Ngọc thức thời lui xuống.

      “Vậy ta cùng nàng chút.”Tây Môn Lãnh Liệt rất tự nhiên dắt tay của nàng, hướng bên ngoài Tử Uyển mà .

      Trong ngự hoa viên muôn hoa khoe sắc, các loại hoa tranh nhau đua nở, mẫu đơn cao quý, nổi bật giữa đám đông, làm phai mờ các loại hoa khác.

      Bước chân Nguyễn Nhược Khê dừng lại cánh sen phấn hồng trong hồ nước, nhìn chằm chằm đóa hoa sen phập phồng trong làn nước kia,; mặt lộ ra ánh mắt thích cùng thưởng thức.

      “Nàng thích hoa sen sao?”Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.

      “Phải, ta thích hoa sen, thích nó ‘xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất kiều (nghĩa là: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trơ chọi mặt nước lăn tăn mà ẻo lả – trích Ái liên thuyết của Chu Đôn Di)’”Nguyễn Nhược Khê xong ngồi ở tảng đá cạnh hồ, từ lần đầu tiên đọc câu này, nàng liền thích hoa sen, thích nó ở trong nước, mà hề dính hạt bụi , hề thế tục, giữ mình trong sạch cùng mùi hương tự nhiên phô trương nhưng rất đáng ngưỡng mộ.

      Từ lúc đó, nàng liền rất thích tới công viên ngắm nhìn hoa sen trong hồ nước.

      Tây Môn Lãnh Liệt lại đột nhiên đưa tay hái xuống đóa hoa sen, cài ở trong tóc của nàng, thâm tình nhìn nàng :

      “Nàng chính là hóa thân của hoa sen, giống như nó, xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất kiều.”

      Nguyễn Nhược Khê bị nhìn mặt có chút nóng lên, được ca ngợi có chút chẳng biết làm sao, cuống quít tránh ánh mắt :

      “Ta làm sao có phẩm hạnh cao như vậy.”

      “Vì sao nàng lại có chứ? Nàng giả tạo, cậy sủng làm càn, giống như là hóa thân của hoa sen, tiên tử hoa sen rơi xuống phàm trần.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay đỡ lấy bả vai của nàng, ánh mắt nhìn nàng gần trong gang tấc.

      Nguyễn Nhược Khê mặt đỏ thêm vài phần, sao lúc nào cũng những lời ngọt ngào như vậy chứ? Hạ thấp ánh mắt dám nhìn thẳng :

      “Ta được như ngươi .”

      “So với ta còn tốt hơn.”Tây Môn Lãnh Liệt nâng mặt của nàng lên, đôi môi cũng chầm chậm tiến sát lại.

      Nguyễn Nhược Khê tim đập dồn dập hoảng hốt, nhưng ngăn cản, ngược lại nhắm mắt nghênh đón .

      “Thần thiếp tham kiến vương.”Trong khoảnh khắc đôi môi bọn họ chạm vào nhau, giọng ôn nhu đột nhiên truyền đến.

      Nguyễn Nhược Khê cuống quít quay đầu, liền thấy bộ dáng nhu nhược, ôn nhu của y phục Nhu phi, trong đôi mắt đó lóe lên tia căm thù, hận thể dùng ánh mắt giết chết nàng.

      “Nhu phi, đứng lên.”Giọng Tây Môn Lãnh Liệt như thường phân phó , lại dắt tay Nguyễn Nhược Khê.

      Mắt nhìn thấy tay đan vào tay, Nhu phi càng thêm đau đớn, ánh mắt kia hận được cắn nuốt nàng, nguyễn Nguyễn Nhược Khê lại vô tội nở nụ cười rực rỡ với nàng, nữ nhân đáng chết, ta chính là muốn ngươi tức chết.

      Nhu phi hận cắn răng nghiến lợi, lại thể làm gì, chỉ có thể cúi người hành lễ :

      “Vương, khó được có khi nào có dịp, để thần thiếp cùng muội muội dạo ngự hoa viên với người được ?.”

      “Được, cùng nhau .”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      “Cám ơn vương.”Trong đôi mắt Nhu phi mang theo đắc ý liếc mắt nàng cái.

      “Vương, Nhu phi tỷ tỷ, các người , ta mệt, về trước.”Nguyễn Nhược Khê hung hăng rút tay về, nàng sao có thể quên, tuy thích mình nhưng nữ nhân của còn nhiều như vậy, bây giờ cũng có hơn mười người, sau này còn biết có bao nhiêu người nữa?

      “Chờ chút, ta trở về cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lại nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nàng, phân phó cho Nhu phi :

      “Nhu phi tự mình dạo , nàng thoải mái, ta cùng nàng trở về nhìn xem.”

      “Vâng, vương thong thả.”Nhu phi mặc dù trong lòng có chút cam lòng, nhưng cũng dám cãi lời, chỉ có thể tuân mệnh, đem mối hận này, cắn răng nuốt xuống bụng.

      Nguyễn Nhược Khê rầu rĩ vui cùng về, câu cũng .

      “Làm sao vậy? Ăn dấm chua sao.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý trêu đùa nhìn nàng.

      Nàng lườm cái, vẫn như trước để ý tới .

      “Thực ăn dấm chua sao?”Ý cười khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt lại càng sâu.

      Nguyễn Nhược Khê hung hăng trừng cái:

      “Ta ăn dấm chua, ngươi vui vẻ như vậy sao?”

      “Đương nhiên vui vẻ, nàng ăn dấm chua, chứng tỏ nàng thích ta.”Tây Môn Lãnh Liệt có chút vô lại ôm nàng .

      “Vậy ngươi khỏi phải vui vẻ, ta ăn dấm chua.”Nguyễn Nhược Khê đả kích .

      “Ta tin, vậy vì sao nàng vui?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo đắc ý.

      tin thôi.”Nguyễn Nhược Khê thèm tranh cãi với , kỳ sao có thể biết nàng nghĩ cái gì, chẳng qua, theo như lời , nếu ăn giấm chua nàng cần gì để ý có bao nhiêu nữ nhân chứ?

      được, nàng phải bảo vệ trái tim của chính mình, thể thương , nam nhân nắm thiên hạ trong tay, có vô số nữ nhân, nhưng dường như nàng quên, trái tim sao có thể bảo vệ được, tình chính là thân bất do kỉ.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 091 — Mối thù với Vũ gia
      Dùng xong bữa tối, thoải mái tắm rửa cái, Nguyễn Nhược Khê ngồi vào bên giường.

      “Nương nương, người nghỉ ngơi sớm chút.”Tiểu Ngọc tới sửa soạn chăn gối .

      “Ta chưa buồn ngủ, muốn ngồi lúc.”Nguyễn Nhược Khê đáp, đến trước cửa sổ, ngồi xuống, hưởng thụ mát lành từ cơn gió thổi tới.

      “Nương nương………..”Tiểu Ngọc dường như có chuyện biết nên như thế nào?

      “Làm sao vậy?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, nhìn Tiểu Ngọc, vẻ mặt nàng ta lo lắng, nhìn là biết ngay có chuyện gì tốt, nàng là người đem hỉ nộ ái ố thể mặt.

      “Nương nương, người vẫn nên nghỉ sớm chút , đêm nay cần chờ vương.”Tiểu Ngọc lúc này mới hít sâu hơi , dù sao nương nương sớm muộn gì cũng biết, mình vẫn nên ra.

      “Có ý tứ gì?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, nàng vốn có đợi , chẳng qua Tiểu Ngọc vừa như vậy, khiến nàng tò mò.

      “Nương nương, Tiểu Lí Tử công công cố ý đến cho nô tì biết đêm nay vương đến, bị nô tỳ truy hỏi, mới , đêm nay, vương muốn cung Như phi.”Tiểu Ngọc đến đây ánh mắt còn trộm nhìn sắc mặt của nàng.

      cung Như phi, ta biết rồi, Tiểu Ngọc, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút.”Giọng của Nguyễn Nhược Khê vẫn như thường.

      “Vâng, nô tì cáo lui.”Tiểu Ngọc thở phảo nhõm, nương nương cư nhiên có tức giận, xem ra nương nương là rộng lượng, là do mình nghĩ nhiều.

      Khoảnh khắc cửa được đóng nhàng, nụ cười mặt Nguyễn Nhược Khê lập tức biến mất, cung Như phi? Sau đó sao? Là Nhu phi, sau đó, là phi tần, là mỹ nhân…………..

      Đó là nữ nhân của , cũng là trách nhiệm của , nàng thể để ý, cũng nên để ý, nhưng vì sao trong lòng thoải mái như vậy?

      Tây Môn Lãnh Liệt, ta thương ngươi, thực thương ngươi, nàng cố gắng với chính mình, nhưng bóng dáng của ngày càng khắc sâu trong lòng của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê, đây phải là mày, mày nên người nên , nếu người bị thương nhất định là mày, mày phải làm cái gì bây giờ? Nhất tâm nhất ý, chí tử bất du, chấp tử chi thủ, bạch đầu giai lão ( lòng dạ, đến chết cũng thay lòng, cùng sống cùng chết, bên nhau hạnh phúc đến già), nhưng cho mày được, quên , nhất định phải quên , biết ?

      lần lại lần với chính mình, nhưng chút tác dụng, tâm ngược lại càng ngày càng loạn, cũng mơ hồ mang theo đau lòng, khó chịu chôn trong đầu.

      Đột nhiên nghe được tiếng bước chân nhàng, đứng ở cửa.

      Nguyễn Nhược Khê lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

      Cửa nhàng bị đẩy ra, tiếng bước chân đứng ở trước giường của nàng, nàng lập tức liền cảm giác được ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào giương mặt của nàng.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt giả vờ ngủ say của nàng, khóe môi từ từ nhếch lên nụ cười, nàng quả nhiên bắt đầu để ý mình, ngày nàng rất gần.

      Nguyễn Nhược Khê bị nhìn chăm chú, cả người thoải mái, nhưng vẫn chịu đựng nhúc nhích.

      Đột nhiên nghe được tiếng động, lòng của nàng cả kinh, làm gì? đêm nay phải Như phi cung sao?

      Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu hôn cái ở môi nàng.

      Lúc này thân thể Nguyễn Nhược Khê mới động chút, chậm rãi mở to mắt, làm bộ như vừa tỉnh ngủ nhìn , vẻ mặt kinh ngạc :

      “Sao ngươi lại đến đây? phải ngươi Như phi cung sao?”

      Vừa xong, nàng muốn cắn đầu lưỡi của mình, đây phải là giấu đầu hở đuôi sao?

      “Nàng có biết sao?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt dường như mang theo ý cười.

      “Ta sao lại biết? Ta muốn biết cũng khó?”Nguyễn Nhược Khê giờ phút này hùng hồn , dù sao loại chuyện này trong hoàng cung truyền là nhanh nhất.

      “Ta là vi nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện nhìn nàng .

      “Vì ta?”Nguyễn Nhược Khê ý tứ trong lời của , càng cảm thấy buồn cười, sủng hạnh nữ nhân khác, cư nhiên là vì nàng? Đây là lấy cớ mà thôi?

      “Đúng, nếu ta chỉ chuyên sủng nàng, như vậy nàng trở thành địch nhân của tất cả nữ nhân, ở ngoài chỗ sáng ta có thể che chở cho nàng, nhưng ở chỗ tối, ta dám cam đoan, để người khác làm tổn thương nàng, cho nên ta phải sủng hạnh các nàng ấy.”Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt nặng trĩu giải thích .

      Nguyễn Nhược Khê đột nhiên xúc động muốn cười, nhìn từng chữ từng chữ :

      “Đây phải mục đích lúc đầu của ngươi sao?”Bây giờ sao lại thay đổi ngược lại?

      “Đúng, đó là mục đích ban đầu của ta, nhưng kế hoạch thay đổi, bây giờ ta muốn nàng bị tổn thương, bởi vì ta nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng nhìn chằm chằm nàng, ‘ta nàng’, mấy từ đó rất chậm rất nghiêm túc.

      Trái tim Nguyễn Nhược Khê khẽ run lên, thể phủ nhận, lúc nàng nghe những lời này, tim đập loạn xạ, nhưng nàng vẫn lí trí, nhìn hỏi:

      “Ngươi ta vì cái gì?”

      biết, có lẽ là thông minh của nàng, có lẽ là kiên cường của nàng, có lẽ……… Có lẽ có lý do gì, ta chỉ bất tri bất giác (trong lúc thể nhận thấy) nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lại .

      “Ta thương ngươi.”Nguyễn Nhược Khê buộc mình ra những lời này.

      sao, ngày nào đó, nàng nhất định ta.”Tây Môn Lãnh Liệt dường như vô cùng tin tưởng.

      Nguyễn Nhược Khê trầm mặc, tình đến quá nhanh, biết thể, nhưng lại thể cụ tuyệt loại cảm giác này, nàng dường như còn chờ mong, đột nhiên nảy ra vấn đề, nhìn nghi hoặc :

      “Ngươi phải rất hận Vũ gia sao? Vì sao còn có thể thích ta chứ?”Nàng nhớ , mỗi lần nhắc tới Vũ gia đều hận cắn răng nghiến lợi.

      Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt lập tức cứng ngắc lại, trong đôi mắt toát ra hận ý.

      “Quên , cần .”Thấy bộ dáng nàu của , trong lòng Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có chút đành lòng.

      Sắc mặt lại đột nhiên dịu chút, đôi mắt dường như nhìn về nơi rất xa xăm:

      ra, chuyện này cũng có gì là bí mật, mỗi người đều biết chỉ là có dám nhắc tới, năm đó, phụ hoàng cùng mẫu hậu rất ân ái, tần phi hậu cung cũng rất ít, cho đến có ngày, nữ nhân tên vũ Huyền Di tiến hoàng cung, nàng rất đẹp, rất quyến rũ, ánh mắt, động tác cũng khiến phụ hoàng mê muội, trong khoảng thời gian ngắn, phụ hoàng sủng hạnh nàng ta cực điểm, nhưng nàng ta thấy chưa đủ, dã tâm của nàng rất lớn, nàng muốn làm hoàng hậu, nàng muốn chuyên sủng, phụ hoàng lúc đó vẫn còn lý trí, đồng ý tất cả cầu của nàng, nhưng đồng ý phế bỏ mẫu hậu, để nàng làm hoàng hậu…….. Sau ngày đó, đại khái là phụ hoàng nhìn ra dã tâm của nàng, dần dần bắt đầu bất hòa với nàng, nàng chịu chấp nhận bị thất sủng, chó cũng rứt giậu, cư nhiên lấy đâm đao vào phụ hoàng, mẫu hậu lương thiện đỡ thay phụ hoàng đao này……………….”

      Nghĩ đến cảnh mẫu hậu chết thảm kia, nghĩ đến chuyện bản thân bị nguyền rủa thành sói kia, Tây Môn Lãnh Liệt nắm tay gắt gao thành quyền, gân xanh tay đều lộ ra bên ngoài.

      Từ thành hận, đây là bệnh chung của nữ nhân, Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy đôi mắt che dấu thống khổ, hai tay nắm chặt, biết hận ý trong lòng nhiều biết bao nhiêu, nhưng biết Vũ Huyền Di và Vũ Khuynh Thành rốt cuộc có quan hệ gì?

      Biết câu hỏi của mình, gợi lên thống khổ hoài nghi cho , muốn lên tiếng an ủi, lại biết nên như thế nào, cuối cùng chỉ tiếng:

      xin lỗi, ta nên hỏi.”

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn vẻ mặt xin lỗi của nàng, trong lòng những cảm thấy thoải mái, ngược lại là càng thêm cừu hận, thương tổn Vũ gia gây cho , chỉ có ngần đó, còn nhiều chuyện hơn, còn chưa nhắc tới. Cho dù nàng dùng sinh mệnh của mình phá bỏ nguyền rủa của , cũng bù đắp lại được sai lầm của Vũ gia.

      Nhìn thấy được lời, trầm mặt biến mất, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có chút đau lòng vì , thù hận giết mẫu thân, ở trong lòng , nhất định rất nặng nề, nhưng nàng có tư cách an ủi , bởi vì nàng họ Vũ.

      “Trong lòng ta cũng đấu tranh nhiều lắm, ta cũng biết, ta nên nàng, nhưng lại thể quản được trái tim của mình, Khuynh Thành, nàng giống nàng ta đúng ? Nàng phản bội ta đúng ?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên rất kích động ôm lấy nàng, thân thể run rẩy.

      Nguyễn Nhược Khê biết nên trả lời như thế nào, vươn tay ra, do dự chút, vẫn là ôm lấy , mặc kệ thế nào? Vẫn nên an ủi trước:

      “Phải, ta thế.”

      Đôi mắt đột nhiên trở nên ôn nhu, hôn nàng nhàng, ôn nhu mang theo kích tình, đường hôn xuống, hôn lông mày của nàng, mắt của nàng, môi của nàng, …………. của nàng.Tayđi tới trước ngực của nàng, dò xét vào…………….

      Nguyễn Nhược Khê rên khẽ tiếng, cự tuyệt , nhưng cũng đáp lại ………..

      Ngoài cửa sổ tĩnh rất yên tĩnh, trong phòng dấy lên lửa nóng kích tình.

      Đêm rất khuy, trong phòng dần dần lặng yên, mồ hôi đầy đầu do vận động quá sức, trong màn tràn ngập hơi thở hổn hể vì dục vọng.

      “Khuynh Thành.” tiếng trầm thấp tràn đầy thâm tình vang lên bên tai của nàng.

      Thân thể của nàng cứng ngắc, trái tim lại đột nhiên tan chảy, nàng biết, nàng bắt đầu rơi vào trầm luân.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 092 — Chuyện tình xưa
      Nguyễn Nhược Khê lẳng lặng ngồi ở trước bàn, nghĩ lại lời Tây Môn Lãnh Liệt tối hôm qua, Vũ Huyền Di, nàng rốt cuộc có quan hệ gì với Vũ Khuynh Thành? Hẳn là quan hệ rất thân thiết ? Nếu thù hận như thế.

      “Nương nương, nên dùng đồ ăn sáng .”Tiểu Ngọc bưng điểm tâm vào.

      “Đặt ở đó .”Nguyễn Nhược Khê đầu cũng chưa quay đầu lại phân phó , nàng hoàn toàn là có khẩu vị ăn uống.

      “Vâng.”Tiểu Ngọc đem điểm tâm đặt ở bàn, nhìn thấy nàng ngồi trầm tư ở đó, muốn quấy rầy nàng, định lui ra ngoài.

      “Tiểu Ngọc.”Nguyễn Nhược Khê lại đột nhiên gọi nàng quay lại.

      “Nương nương có việc sao?”Tiểu Ngọc dừng chân lại nhìn nàng.

      “Tiểu Ngọc, ngươi có biết Vũ Huyền Di ?”Nguyễn Nhược Khê trực tiếp hỏi.

      “Nương nương, tên này thể nhắc tới.”Sắc mặt Tiểu Ngọc thay đổi đổi, hoảng sợ, vội vàng giọng nhắc nhở .

      “Tiểu Ngọc, ngươi có biết sao?”Nguyễn Nhược Khê vốn ôm hy vọng gì, dù sao Tiểu Ngọc còn như vậy, chuyện trước kia sao nàng biết được? nghĩ tới nàng ta lại biết.

      “Nương nương, nếu nương nương phải mất trí nhớ, nương nương cũng có thể nhớ , chẳng qua tên này ở trong hoàng cung sớm được nhắc tới, nếu người khác nghe được là mất đầu đó.”Tiểu Ngọc hạ thấp giọng, giống như sợ người khác nghe thấy.

      “Tiểu Ngọc, ta chỉ muốn biết nàng là người nào?”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc hỏi.

      “Nương nương, vậy nô tì trộm cho người biết, ngàn vạn lần người cần hỏi người khác nha?”Tiểu Ngọc biết nếu mình cho nàng, nàng từ bỏ ý đồ, nhất định nghĩ biện pháp để biết.

      “Ta hiểu.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

      “Vũ Huyền Di là phi tử của tiên vương, trong thời gian, từng nhận được hết sủng ái, sau biết vì sao lại giết hoàng hậu, chuyện sau đó nô tì cũng biết, chẳng qua, nàng là của người.”Tiểu Ngọc lúc này mới trộm .

      ?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, trách được Tây Môn Lãnh Liệt lại hận nàng như thế, lúc này mới gật đầu :

      “Ta biết, Tiểu Ngọc ngươi làm việc .”

      “Vâng, vậy nô tì lui xuống trước.”Tiểu Ngọc xong, lui ra ngoài.

      Lúc này Nguyễn Nhược Khê cuối cùng mới hiểu được, vì sao huyết nô là người Vũ gia? Đây là sinh tồn của Vũ gia, vì chuộc tội, dù sao nếu như vậy cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội .

      Hóa ra là chuyện sâu sắc như vậy, sao quên được? Chẳng lẽ thực thích mình sao? Nguyễn Nhược Khê bắt đầu rối rắm bất an cùng hoài nghi.

      “Suy nghĩ cái gì vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên vào thấy nàng ngẩn người hỏi, đôi mắt đột nhiên đảo qua điểm tâm đặt ở bên, lại hỏi:

      “Còn chưa dùng đồ ăn sáng sao?”

      đói, muốn ăn.”Nguyễn Nhược Khê lắc đầu, nhìn rất nghiêm túc :

      “Ngươi thực ta sao?”

      .”Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt, cho tới bây giờ có nữ nhân nào dám giáp mặt hỏi vấn đề này, nàng cũng coi như khác biệt, nhưng vẫn chút do dự đáp.

      “Vậy ngươi có thể quên kí ức đau khổ cùng thù hận khắc sâu trong lòng kia ?”Nguyễn Nhược Khê lại hỏi.

      Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt khẽ thay đổi, cũng rất thản nhiên thống khổ :

      , ta thể quên kí ức đó, ta cũng đấu tranh rất lâu, ta bắt buộc bản thân hận nàng, nhưng ta làm được, ta cũng muốn để mình tra tấn nàng, nhưng ta còn đau lòng hơn nàng, hết giãy dụa, ta biết mình thể buông tha cho nàng, cho nên ta rốt cục thuyết phục chính mình, nàng là nàng, còn nàng ta là nàng ta, ở trong mắt ta, trong lòng ta, nàng chính là Khuynh Thành, nữ nhân ta , chỉ vậy mà thôi.”

      xong, nhìn trong mắt nàng tràn ngập thâm tình, mặc dù ở nơi nào đó có giãy dụa, nhưng chân lạ thường.

      Nguyễn Nhược Khê rất cảm động, chỉ câu đơn giản kia của :

      “Ở trong mắt ta, trong lòng ta, nàng chính là Khuynh Thành, nữ nhân ta , chỉ vậy mà thôi”

      Trong đôi mắt rơi lệ, nàng muốn thuận theo tiếng gọi của trái tim mà , lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực , ngửa đầu :

      “Ta muốn làm Vũ Khuynh Thành, ta muốn làm Nguyễn Nhược Khê của chàng, gọi ta là Nhược Khê.”

      Tây Môn Lãnh Liệt rùng mình, Nguyễn Nhược Khê sao? Chẳng lẽ nàng cũng chán ghét thân phận Vũ gia của chính mình? Mặc kệ là gì vẫn gọi tiếng:

      “Nhược khê.”

      mặt Nguyễn Nhược Khê nhếch lên nụ cười hạnh phúc, lặng lẽ ở bên tai :

      “Tây Môn Lãnh Liệt, ta từng qua chưa, chàng rất tuấn tú.”

      “Phải ? Vậy tuấn tú nhiều ?”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ôm lấy nàng.

      “Đùa chàng chút vậy mà cũng tin, chàng thông minh.”Nguyễn Nhược Khê lập tức cười hi hi đẩy ra, ngồi vào ghế bên cạnh, đột nhiên muốn ăn, cũng cảm giác đói.

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng dùng bữa, lúc này mới :

      “Buổi tối, ta cung Nhu phi, có lẽ thể đến với nàng, nàng phải ngủ sớm chút.”

      Tay Nguyễn Nhược Khê dừng lại chút, chút ngọt ngào vừa rồi hình như biến mất, tình chính là khoảnh khắc, nhưng cũng là cả đời, sắc mặt ảm đạm chút, lại làm bộ như thèm để ý :

      “Được, ta biết.”

      vui phải ?”Tây Môn Lãnh Liệt tiến sát gần nàng, giọng điệu chứa nụ cười hỏi, trong lòng cũng rất đắc ý, ngày nàng rất gần rồi.

      “Chàng vui vẻ nha.”Giọng của Nguyễn Nhược Khê có chút ê ẩm, nam nhân quả nhiên động vật suy nghĩ bằng nửa dưới.

      “Ha ha.”Tây Môn Lãnh Liệt lại đột nhiên cười lớn ở bên tai của nàng.

      “Có phải rất đắc ý hay ?”Nguyễn Nhược Khê trừng mắt vài lần.

      Phải, rất đắc ý, bởi vì Nhược Khê tức giận vì ta, chẳng qua, nàng yên tâm, ta vì nàng thủ thân như ngọc.” đột nhiên ở bên tai của nàng ái muội .

      Nghe được những lời này, tâm Nguyễn Nhược Khê đột nhiên kinh hoàng chút, khóe môi rốt cục cũng nhếch lên, liếc nhìn cái :

      “Ai biết được, Nhu phi mềm mại đáng như vậy, ánh mắt, chỉ sợ chàng cũng do tự chủ lên giường nàng ta.”

      “Vậy làm sao bây giờ? Nếu nàng cùng ta , thời điểm mấu chốt, nàng cũng mềm mại đáng chút, để ta tự chủ được lên giường của nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt hài hước .

      “Ta có công phu kia, chẳng qua, ta biện pháp, có muốn thử ?”Trong đôi mắt Nguyễn Nhược Khê mang theo nụ cười quỷ quyệt.

      “Biện pháp gì?”Tây Môn Lãnh Liệt tò mò hỏi.

      “Tới đây.”Nguyễn Nhược Khê ngoắc ngoắc ngón tay, khiến khẽ cúi đầu, mới ở bên tai thấp giọng .

      ……., Tây Môn Lãnh Liệt nghe xong lúc sau, ước chừng sững sờ năm phút, mới đột nhiên cười rộ lên, lấy tay điểm cái mũi của nàng :

      “Nhược Khê, nàng đáng .”

      “Nghe này biện pháp chính là phòng bị nam nhân ở bên ngoài… .”Nguyễn Nhược Khê cũng cười gật gật đầu.

      “Phải ? Vậy chúng ta thử xem.”Tây Môn Lãnh Liệt xong, liền cởi bỏ đai lưng của mình.

      “Chàng làm gì vậy? Ta chỉ chơi thôi.”Nguyễn Nhược Khê vội vàng giữ chặt tay , lại rất nghiêm túc.

      “Ta biết nhưng ta muốn thử nghiệm chút, nàng vẽ gì lên tiểu di di (e hèm, là gì mọi người tự tưởng tượng nhé T_T, nếu đăng kí khóa học BT của ta, vẫn còn chỗ, vẫn còn chỗ ) )của ta, con rùa đen sao? ?”Tây Môn Lãnh Liệt ái muội nhìn nàng, sau đó lại muốn động thủ cởi bỏ quần áo.

      “Tây Môn Lãnh Liệt, chàng đùa đủ chưa, ta nhàm chán như vậy.”Nguyễn Nhược Khê trừng cái.

      “Vậy nàng ta biết, sao nàng lại biết chuyện này?”Tây Môn Lãnh Liệt cũng đùa nàng nữa.

      (T_T em còn tưởng có H nha)

      “Xem sách, nghe thê tử vi phòng ngừa tướng công bên ngoài…, mới nghĩ ra cách dùng bút lông vẽ con rùa đen tiểu di di của , nếu ra bên ngoài…, con rùa đen khẳng định đơn giản như vậy.”Nguyễn Nhược Khê đem chuyện mình đọc trong tạp chí kia ra kể.

      “Sách gì?”Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày hỏi, thế nào nàng cũng là thiên kim tiểu thư, sao có cơ hội xem loại sách này.

      Quên rồi.”Nguyễn Nhược Khê vội đáp, nàng sao quên, nữ nhân cổ đại biết việc này? Biết việc này nhất định phải nữ nhân tốt gì.

      dối.”Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt cái liền vạch trần nàng, nhưng truy cứu đến cùng, mỉm cười :

      “Ta ngự thư phòng trước, còn chuyện chờ ta xử lý.”

      “Được, quốc làm trọng, vương lo cho nước thương dân, mới là vương thánh minh (sáng suốt như thánh) trong lòng dân chúng .”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

      Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên lên tia cảm xúc phát tạp nhìn nàng.

      “Sao nhìn ta như vậy? Ta đúng sao?”Nguyễn Nhược Khê ngẩn ra, chẳng lẻ nàng sai cái gì sao?

      “Đúng, Nhược Khê, ta nghĩ, nàng, may mắn của ta.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay giúp nàng vén lọng tóc.

      “Được rồi, chàng nhanh .”Nguyễn Nhược Khê né tránh chút, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

      “Ta thích ở cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lại cười, mới ra khỏi phòng.

      Trong phòng lập tức trở về yên tĩnh, ngọt ngào qua , trong lòng Nguyễn Nhược Khê trào ra cơn sóng đau lòng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa nghĩ đến bản thân nam nhân thê thiếp đầy đàn, nhưng chính là , nàng thể trốn tránh, đành chờ lúc tình xa hoa kia tan mất, nàng rời .

      Nguyễn Nhược Khê ngồi ở trong sân Tử Uyển, nhìn bầu trời lóe lên ngôi sao Ngưu Lang Chức Nữ.

      “Nương nương, người xem cái gì vậy?”Bọn Tiểu Ngọc kỳ quái hỏi.

      “Ngắm sao.”Nguyễn Nhược Khê trả lời đáp.

      “Ngắm sao? Sao có gì để ngắm chứ?.”Tiểu Ngọc hỏi, phải sao mỗi đêm đều giống nhau sao?

      “Các ngươi thấy hai ông sao rất to kia ?”Nguyễn Nhược Khê lấy tay chỉ vào sao Chức Nữ sáng rực hỏi.

      “Có thấy ạ.”Các nàng cùng nhau gật đầu, nhưng cũng cảm thấy có gì khác lạ, mỗi ngày phải đều ở nơi đó chiếu sáng sao?

      “Ta kể cho các ngươi nghe câu chuyện xưa?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới , ngưu lang chức nữ chính là bi kịch đẹp nhất vềtình .

      “Vâng.”Bọn Tiểu Ngọc vội vàng đứng ở bên.

      “Tương truyền có lẽ là trước kia, phía Tây thành Nam Dương trong Ngưu gia trang có tiểu tử hiền hành nhưng rất thông minh……………… ngày, Chức Nữ cùng chư tiên nữ trời cùng nhau hạ phàm chơi, tắm rửa ở trong sông, Ngưu Lang dưới trợ giúp của con trâu già quen biết Chức Nữ ,…….. Ngưu Lang cùng Chức Nữ bị ngăn cách ở hai bờ sông, chỉ có thể nhìn nhau khóc rơi lệ. Tình trung trinh của bọn họ cảm động hỉ thước ( chim khách, chim báo tin vui), ngàn vạn lần con hỉ thước bay tới, dựng thành cầu hỉ thước, để Ngưu Lang Chức Nữ lên cầu hỉ thước gặp gỡ nhau, Vương mẫu nương nương đối với chuyện này cũng bất đắc dĩ, đành phải cho phép hai người hàng năm ngày mùng bảy tháng bảy gặp gỡ cầu hỉ thước..”Nguyễn Nhược Khê lẳng lặng kể xong cho các nàng, đôi mắt mang theo lệ, chuyện tình xưa nàng thích nhất là chuyện này và chuyện Lương Sơn bá cùng Chúc Đài hứa hẹn cùng sống cùng chết, trong lòng tràn ngập đồng tình vô hạn đối với bọn họ.

      năm mới có thể gặp lần? Vậy bọn họ thảm?”Bọn Tiểu Ngọc cùng Thu Hồng hoàn toàn bị cảm động, trong giọng điệu đều là đồng tình.

      , bọn họ rất hạnh phúc, ngày bình thường, bọn họ xa cách cả dải ngân hà, nhớ thương nhau vì lần gặp nhau trong năm.”Nguyễn Nhược Khê , ít nhất so với sinh li tử biệt còn hạnh phúc hơn.

      “Nương nương, vậy người , hai ngôi sao kia là hóa thân của bọn họ.”Tiểu Ngọc hỏi.

      “Ừ, đúng vậy.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu.

      nghĩ tới ngôi sao còn có chuyện xưa đẹp như vậy, nương nương, người còn chuyện gì nữa kể cho chúng nô tì nghe.”Tiểu Ngọc dường như nghe thành nghiện.

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nàng liền đem chuyện Lương Sơn bá cùng Chúc Đài kể cho các nàng lần.

      ( Chuyện Lương Sơn bá cùng Chúc Đài, mọi người biết, ta cũng kể lại nữa >>>>đây là lời của tác giả nha)

      “……….. Sau đó từ trong phần mộ trung hai con bướm màu sắc sặc sỡ bay ra, trước sau dính liền nhau bay về phía bầu trời.”Nguyễn Nhược Khê kể xong chuyện xưa, đôi mắt ướt đẫm nước mắt.

      “Nương nương, bọn họ đáng thương, hóa thành con bướm sao?”Tiểu Ngọc cùng Thu Hồng cũng rưng rưng nước mắt, chuyện xưa này rất cảm động.

      “Đúng, lời thề hẹn cùng sống chết của họ, cảm động lên trời, khiến bọn họ hóa thân thành con bướm.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, kết cục của bọn họ tuy rất thê lương, nhưng lại làm cho người ta hy vọng.

      Các nàng ai cũng chú ý, bên ngoài Tử Uyển, thân ảnh cao lớn vẫn đứng ở nơi đó lẳng lặng lắng nghe.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 093 — Thu Hồng trúng độc
      “Nô tì tham kiến vương.”Thu Diệp phát Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó, vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tiểu Ngọc cùng Thu Hồng cũng cúi xuống.

      đến đây, Nguyễn Nhược Khê tự giác nhếch lên nụ cười, quay đầu nhìn đôi mắt đen của , trong đôi mắt thâm tình ấy khiến nàng dường như bị lạc.

      “Các ngươi đều xuống .”Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nụ cười, phất tay phân phó .

      “Vâng, nô tì cáo lui.”Bọn Tiểu Ngọc cũng cười lặng lẽ lui xuống, để bọn họ ở lại chỗ, xem ra vương thích nương nương, bằng vài lần rồi từ cung nương nương khác sang đây.

      “Sao chàng lại tới đây?”Nguyễn Nhược Khê nhìn thuận miệng hỏi, trong lòng cũng rất kinh ngạc, Nhu phi cư nhiên để rời sao? Rất khó tin.

      “Nàng muốn ta tới, vậy ta được rồi.”Tây Môn Lãnh Liệt xoay người sang chỗ khác, làm bộ như phải rời khỏi.

      “Ta đây cũng nghỉ ngơi, tạm biệt.”Khóe môi Nguyễn Nhược Khê chứa nụ cười, nàng còn chiêu này, đứng lên thân thể hướng trong phòng tới.

      Nhưng chưa được mấy bước thân thể dừng ở vòng tay ấm áp của .

      “Nàng liền để ta như vậy sao? nhớ ta sao? Vậy mà trong lòng ta đều chỉ có nàng, có lương tâm.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng, ở bên tai của nàng hỏi, còn khẽ cắn vành tai của nàng.

      muốn, chàng cũng sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại , nếu như vậy, mỗi ngày nàng liền quấn quít lấy cho cung điện người khác.

      “Chỉ cần nàng muốn, ta cũng , mỗi ngày ta liền ở cùng ngươi.”Tây Môn Lãnh Liệt đem đầu đặt ở vai của nàng.

      Trong lòng Nguyễn Nhược Khê ngọt ngào mang theo chua xót, biết lời , có khả năng thực , nhưng bản thân lại thích nghe như vậy, biết có thuốc nào cứu được, lại thể tự kềm chế.

      “Nghĩ về ta sao?”Hơi thở ấm nóng của Tây Môn Lãnh Liệt thổi ở bên tai của nàng.

      “Nghĩ xem sao chàng tới đây? Nhu phi sao lại để chàng chứ?”Nàng quay người lại, nhìn cười hỏi.

      “Nàng ta cũng muốn tha, chẳng qua, nàng quên rồi sao, nàng ấy mới sinh non, ta vì suy nghĩ cho nàng ấy, để nàng ấy tĩnh dưỡng thân thể.”Giọng điệu Tây Môn Lãnh Liệt có chút lạnh lùng.

      “Chàng cũng tương kế tựu kế, biết nàng ta là giả vờ, còn như vậy? Nhu phi lần này chỉ có thể nhe răng nanh mà nuốt xuống, có khổ mà nên lời..”Nguyễn Nhược Khê vui sướng khi có người gặp họa, ngược lại thấy nàng ta có chút đáng thương, uổng công nàng ta thông minh tính kế.

      “Nàng ấy xứng đáng như vậy, đây là nàng ta tự làm tự chịu.”Tây Môn Lãnh Liệt vô tình gần như lãnh khốc, lúc này mới :

      “Chúng ta cần nhắc tới nàng ấy, phá hỏng hứng thú.”

      “Được, vậy chúng ta ngồi đây thưởng thức cảnh đẹp buổi tối.”Nguyễn Nhược Khê lôi kéo ngồi đùi .

      “Nhược Khê, vừa rồi chuyện xưa nàng kể là sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới hỏi, lời thề cùng sống cùng chết trong tình , nếu là , nàng có thể có ngày thề cùng sống cùng chết với hay .

      “Phải, đương nhiên là .”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, tuy nhiên thể kiểm tra, nhưng nàng tin rằng tồn tại tình như vậy.

      “Biến thành bướm sao, chuyện xưa đẹp, Lương Sơn Bá cùng Chúc Đài thâm tình.”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cảm thán.

      “Có phải là rất cảm động ? Lúc trước ta nghe được chuyện này khóc lâu.”Nguyễn Nhược Khê nhìn hỏi.

      “Cảm động, Nhược Khê, nếu có ngày, ta cũng xảy ra ngoài chuyện ý muốn, nàng có thể cùng sống cùng chết với ta hay ?”Tây Môn Lãnh Liệt hỏi có dụng ý khác.

      .”Nguyễn Nhược Khê trả lời rất ràng.

      Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt khẽ thay đổi trở nên khó coi.

      “Ta để chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, nếu thực có chuyện ngoài ý muốn? Ta nhất định chết trước chàng, ta muốn giống như Chúc Đài, mình đối mặt với đau khổ, cho nên ta ích kỷ đem đau buồn kia để lại cho chàng.”Nguyễn Nhược Khê kéo tay , nhìn nghiêm túc .

      gắt gao nhìn chằm chằm nàng, dường như là suy tư lời là là giả? Nhưng là mặc kệ thế nào? Nàng có thể ra lời như vậy là được rồi, kéo tay của nàng liền :

      “Nhược Khê, cám ơn nàng, nhưng ta cũng để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng là sinh mệnh của ta, có nàng, ta còn sống có ý nghĩa.”

      “Lãnh Liệt.”Nguyễn Nhược Khê nhìn , lần đầu tiên thốt lên tên của , vì những lời này của , nàng có cũng hối hận.

      Bóng đêm mơ màng, cho nhau ánh mắt nồng nàn tình cảm, môi từ từ sát lại, sau đó là hai thân ảnh thâm tình ôm nhau.

      Nguyễn Nhược Khê nhắm mắt ngồi ở nơi đó, Thu Hồng ở phía sau nàng nhàng tới.

      “Nương nương, đây là điểm tâm ngự thiện phòng mới chế ra, nô tì lấy cho người thưởng thức xem.”Tiểu Ngọc bưng điểm tâm tới.

      “Đặt lên kia , ta cũng vừa mới ăn thuốc bổ, chưa đói, các ngươi ăn .”Nguyễn Nhược Khê phân phó .

      “Cám ơn nương nương, nô tì theo nương nương là phúc của bọn nô tì.”Thu Hồng cười hì hì , tay sớm duỗi qua.

      “Thu Hồng, đây chính là đặc biệt cấp cho nương nương ăn, sao ngươi có thể ăn?”Tiểu Ngọc bất mãn kêu lên.

      “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, phải ?”Thu bị dọa rút tay trở về.

      “Đương nhiên rồi, nương nương đối tốt với chúng ta, so đo tính toán, nhưng chúng ta thể quên thân phận của mình.”Tiểu Ngọc lúc này mới nghiêm túc .

      “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, muội biết rồi.”Thu Hồng cúi đầu, nhận sai.

      “Tiểu Ngọc, sao, là ta cho các ngươi ăn, các ngươi ăn , đây là mệnh lệnh, được cãi lời.”Khóe môi Nguyễn Nhược Khê mang theo nụ cười, Tiểu Ngọc vẫn hay giáo huấn người khác như thế.

      “Nương nương, nếu người cứ đối xử với bọn nô tì như vậy, bọn nô tì trở thành biết lớn biết .”Tiểu Ngọc , nương nương đối xử với các nàng quá tốt.

      biết lớn biết biết lớn biết , dù sao cho tới bây giờ ta cũng có coi các ngươi là nô tì, ở trong lòng ta, chúng ta là người nhà, người nhà phân biệt lẫn nhau.”Nguyễn Nhược Khê tình .

      “Nương nương, nô tì may mắn làm sao, đời này có thể hầu hạ nương nương.”Trong mắt Thu Hồng mang theo lệ.

      “Ta đây cũng rất may mắn mới có thể gặp được các ngươi.”Nguyễn Nhược Khê giỡn, sau đó lấy tay cầm điểm tâm đặt ở trong tay của nàng :

      “Thu hồng, ăn , ta biết ngươi thích nhất là ăn điểm tâm.”

      “Cám ơn nương nương.”Thu Hồng chần chờ, cầm điểm tâm cắn miếng, vừa ăn vừa khen:

      “Nương nương, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, ăn rất ngon, các người ăn thử .”

      “Ha ha.”Nguyễn Nhược Khê cùng Tiểu Ngọc nhìn bộ dáng ăn như hổ đối của nàng ta, khỏi cười lên, thức ngon vậy sao? khỏi đều tự cầm lấy miếng điểm tâm, vừa muốn cắn vào trong miệng, chợt nghe Thu Hồng hét thảm tiếng.

      “A…… Đau quá.”Điểm tâm trong tay rơi mặt đất, nàng lập tức ôm lấy thân thể lăn mặt đất, môi chuyển sang tím, sắc mặt lập tức trở thành xanh mét.

      “Thu Hồng, ngươi sao rồi?”Tiểu Ngọc vội vàng muốn nâng nàng ta dậy.

      “Tiểu Ngọc, nên chuyển nàng ấy, mau, nhanh thái y, nhanh lên.”Nguyễn Nhược Khê lo lắng hô, Thu Hồng ràng là trúng độc.

      “Vâng, nương nương.”Tiểu Ngọc xong, liền chạy ra ngoài.

      Nguyễn Nhược Khê ngồi xổm xuống, ôm lấy nàng hô:

      “Thu Hồng, ngươi phải kiên trì, thái y lập tức đến.”

      Thu Hồng cố sức mở to mắt, môi từ tím chuyển sang màu đen, cầm tay của nàng, giọng yếu ớt, mỏng manh đứt quãng :

      “Nương……… Nương……… Bảo……. Trọng…………”

      Tiếng vừa dứt, đầu liền lệch hướng sang bên, tay buông xuống.

      “Thu Hồng, ngươi tỉnh, tỉnh.”Nguyễn Nhược Khê thể chấp nhận lay lay nàng.

      “Nương nương, thái y đến.”Tiểu Ngọc chạy vào, thấy nương nương ôm Thu Hồng, lại nhìn Thu Hồng, lập tức liền hiểu được.

      “Thần tham kiến nương nương.” thái y béo tốt mồ hôi như nước, thở hổn hển hành lễ.

      “Thái y, mau, mau nhìn xem cho nàng, ngươi nghĩ biện pháp, nhất định phải cứu sống nàng.”Nguyễn Nhược Khê lo lắng ra lệnh lệnh .

      “Thần cố hết sức.”Thái y xong, bước hướng phía Thu Hồng, lấy tay lật mí mắt của nàng, lại sờ mạch đập của nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu :

      “Nương nương, nàng trúng độc chết.”

      Chết? Bước chân Nguyễn Nhược Khê lảo đảo lui về phía sau vài bước, Tiểu Ngọc ở bên giữ lấy nàng :

      “Nương nương, người sao rồi?”

      “Ta có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ổn định bước chân, nhìn Thu Hồng nằm ở đó, ngón tay cũng thành đen, nghĩ vừa rồi nàng còn sống đứng ở trước mặt mình, đảo mắt liền lạnh như băng nằm ở đó, nàng biết, có người muốn giết nàng, Thu Hồng chỉ chết thay nàng thôi, nếu nàng ăn điểm tâm này trước, người chết nhất định là nàng, được, nàng phải báo thù cho Thu Hồng, thể để Thu Hồng chết ràng minh bạch, mặt lạnh như băng liền phân phó :

      “Thái y, cho ta biết, nàng chết như thế nào?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :