1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 078 — Kẻ đầu sỏ
      ” Ta ghét nhất những lời dối trá, hãy bớt sàm ngôn , hôm nay ngươi đến đây, chắc phải vì muốn gặp mặt ta chứ? Có chuyện gì mau, ta thời gian phụng bồi.” Lăng Tiêu kiên nhẫn vung tay lên, trực tiếp hỏi, lại càng muốn quan hệ thân thiết với vương.

      ” Cung chủ quả nhiên thẳng thắn, ta đây cũng chỉ , thỉnh ngươi mang mĩ nhân của ta ra đây.” Tây Môn Lãnh Liệt cũng thẳng vào vấn đề, trực tiếp cầu.

      ” Mĩ nhân của ngươi, ai?” Lăng Tiêu sửng sốt.

      ” Chính là nữ tử tối hôm qua ngươi mang .” Tây Môn Lãnh Liệt rằn từng chữ .

      ” Nàng là mĩ nhân của ngươi sao?” Lăng Tiêu hiển nhiên nghĩ ra, mãi lúc sau, mới lạnh lùng châm chọc :

      ” Những lời này của Vương, là khiến thiên hạ chê cười, hoàng phi còn cần thanh lâu bán nghệ kiếm bạc sao? Hay là vương cũng thán phục tài múa của nàng, muốn có được nàng?”

      ” Ngươi cho là ta người như vậy mà tìm ngươi sao? Cung chủ là người thông minh như vậy, sao lại nghĩ ra, lần này chúng ta ra ngoài, quên mang theo bạc, mà ta lại bị thương, nàng thể kiếm bạc.” Tây Môn Lãnh Liệt giải thích cách đơn giản nhất.

      ” Ta rất muốn tin tưởng? Nhưng chậm rồi, nàng là nữ nhân của ta.” Lăng Tiêu nhìn trong đôi mắt đều là khiêu khích, mặc kệ nàng có phải là nữ nhân của hay , nhưng bản thân muốn thả nàng , bởi vì nàng khiến cho mình thấy hứng thú.

      ” Cái gì?” Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt nháy mắt trở nên xanh lét, đôi mắt phẫn nộ nhìn , bàn tay nắm chặt thành quyền, nổi gân xanh, dám nhúng chàm (là gì chắc ai cũng hiểu………….^^) nữ nhân của mình.

      ” Cho nên vẫn là thỉnh vương trở về, nữ nhân trong hoàng cung của ngươi nhiều như kiến (bản gốc là ngưu mao-lông trâu), chắc để ý người này chứ?” Lăng Tiêu hề để ý chút nào tới uy hiếp của Lãnh Liệt, dù sao đây là địa bàn của .

      Bình tĩnh? Tây Môn Lãnh Liệt tự với chính mình, mục đích đến đây chính là để nàng còn sống trở lại bên người , những thứ khác quan trọng, nghĩ vậy, tay lỏng ra chút, khóe môi nhếch lên chút, :

      ” Đúng là trong cung nhiều nữ nhân nhưng ngươi hãy đem nàng giao ra cho ta, nữ nhân này phải thứ để ngươi có thể lựa chọn.”

      ” Nhưng ta nhìn trúng nàng, đành phải để vương dời vây.” Lăng Tiêu chút cũng có ý định thả nàng

      ” Lăng Tiêu, ngươi phải đem nàng trả lại cho ta.” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên lạnh lùng.

      ” Ở trong mắt ta, chưa từng có từ‘phải’, chẳng qua, ta rất muốn biết, vì sao ngươi nhất định muốn nàng trở về, hay là ngươi thích nàng, chẳng qua nữ tử câu hồn như vậy cũng rất hiếm thấy.” Lăng Tiêu lạnh lùng cười, cố ý ái muội .

      ” Nàng những là hoàng phi, nàng còn là người rất quan trọng, thân phận hết sức quan trọng, cho nên ngươi thể thả ra.”Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng, cố ý xem lời ái muội của .

      thân phận khác, là gì?” Chuyện này làm Lăng Tiêu rất kinh ngac.

      ” Huyết nô, nàng chính là huyết nô của thần bảo vệ vương triều ta.” Tây Môn Lãnh Liệt rất ràng.

      ” Huyết nô?” Lăng tiêu hơi chấn động, sau đó cười :

      ” Ngươi là huyết nô của thần bảo vệ vương triều, có quan hệ gì với ta, ta chỉ biết nàng là nữ nhân của ta.”

      ” Lăng Tiêu, ngươi nên biết thần bảo vệ đối với vương triều, đối với dân chúng rất có ý nghĩa, nếu ngươi cố chấp muốn giữ nàng, như vậy chắc chắc Tiêu Diêu cung của ngươi chìm trong biển máu, ta buông tha ngươi, dân chúng buông tha ngươi, nhân sĩ giang hồ chính nghĩa cũng buông tha ngươi, đến lúc đó, ngươi còn có thể tiêu diêu như vậy sao?” Tây Môn Lãnh Liệt phân tích thiệt hại uy hiếp .

      ” Ngươi uy hiếp ta sao, ngươi nghĩ ta đồng ý sao?” Lăng Tiêu nhìn trào phúng .

      ” Ngươi có thể cần, nhưng Tiêu Diêu cung là tâm huyết của ngươi, ngươi vất vả khổ sở lập ra bị hủy, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ kĩ trước sau , cần phải vì nữ nhân, cắm vết dao chí mạng vào người, nếu nàng phải huyết nô, ngươi nghĩ rằng ta đứng ở trước mặt của ngươi sao? Ta đến tìm nàng phải bởi vì nàng là nữ nhân của ta, mà bởi vì nàng là huyết nô, ở trong mắt ta quốc gia quan trọng hơn so với nữ nhân.” Tây Môn Lãnh Liệt cũng lạnh lùng hướng , đây cũng là những lời lòng.

      Lăng Tiêu lúc này mới nhìn , đem lời của bình tĩnh đích suy nghĩ chút, thể thừa nhận uy hiếp của có đủ lực sát thương, lúc này mới đột nhiên cười :

      ” Ta phát ra chúng ta là những người giống nhau, cũng được, thể vì nữ nhân hề quan trọng? Huống chi sau này còn nhiều cơ hôi, được, ta trả lại cho ngươi.”

      Câu tiếp theo là cố ý , mục đích rất ràng, tuy trả lại cho , nhưng cũng khiến trong lòng thoải mái.

      ” Người đâu, mang nàng ra.” Sau đó hướng về phía người bên cạnh phân phó .

      ” Vâng, cung chủ.” người dưới đáp, rồi vào.

      Rất nhanh liền mang theo Nguyễn Nhược Khê ra.

      Trong nháy mắt nhìn thấy Tây Môn Lãnh Liêt, nàng có chút khiếp sợ, nhưng vui sướng nhiều hơn, rốt cục tìm đến nàng.

      ” Người, ta trả lại cho ngươi.” Lăng Tiêu nhìn thoáng qua nàng, sau đó với Tây Môn Lãnh Liệt, sau đó vung tay lên, liền mang người vào, quyết định rồi, lưu luyến.

      Chờ bọn họ vừa biến mất, Nguyễn Nhược Khê khống chế được, vài bước liền bổ nhào vào trong lòng , tất cả ủy khuất đều trút ra.

      Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở nơi đó, tùy ý để nàng khóc, nàng thấy mặt lạnh như băng, nhớ lại câu kia của người kia, nàng là nữ nhân của ta, trong lòng phẫn nộ, để ý, nhưng thể đẩy nàng ra, bởi vì phải nàng, nàng mới có thể thương mình.

      ” Cám ơn ngươi.” Khóc lâu, Nguyễn Nhược Khê rốt cục mới ngừng khóc, đưa mắt lên, nghĩ tới cứu mình ra, cho dù mục đích của đơn thuần, nhưng nàng vẫn phải cảm tạ , có thể dẫn nàng rời xa nam nhân đáng sợ kia, nhất là vào lúc mấu chốt cứu mình.

      thôi.” Tây Môn Lãnh Liệt dắt tay của nàng, muốn hỏi, bởi vì muốn biết nhiều như vậy.

      ” Được.” Nguyễn Nhược Khê lần đầu tiên ngoan ngoãn tùy ý để nắm tay mình.

      Cho đến khi trở lại bên trong khách điếm.

      ” Mệt sao? Muốn nghỉ ngơi hay ?” Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt rất lãnh đạm.

      cần.” Nguyễn Nhược Khê dùng sức giữ chặt tay của , nàng rất sợ hãi, rất sợ hãi, mỗi khi nhắm mắt lại, trước mắt liền trở về màn kia, hình dạng người bị giết, đem thân thể dựa sát vào trước người , nàng cảm giác được an toàn.

      ” Ngươi sợ hãi sao?” Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên thâm trầm, còn nghĩ nàng bị kẻ kia xâm phạm, mới có thể có biểu như thế.

      ” Sợ, ta sợ, đáng sợ.” Nguyễn Nhược Khê ôm chặt lấy thắt lưng .

      ” Đáng sợ như thế nào?” Những lời này, dường như là cắn răng hỏi ra, cho dù thích nàng, nhưng nàng chung quy vẫn là nữ nhân của mình, Lăng Tiêu, ta buông tha cho ngươi.

      Cái gì cũng đáng sợ?” Nguyễn Nhược Khê nhắc tới nàng liền nhịn được run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

      ” Ngươi cho người giết được ?” là vương, có thể làm được.

      ” Giết , bởi vì *** ngươi?” Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh .

      ” Ta? Ai cho ngươi, **** ta?” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt.

      Ngươi bị ***?” Lúc này đổi lại là sửng sốt.

      có, muốn như vây, nhưng may mà ngươi đến rồi, còn chưa có cơ hội này.” Nguyễn Nhược Khê lắc đầu, cho nên nàng mới cảm ơn

      Nghe được nàng như vậy, tâm Tây Môn Lãnh Liệt biết vì cái gì đột nhiên thoải mái lên, lại giương mắt nhìn nàng hỏi:

      ” Vậy vì sao ngươi muốn giết ?”

      là ác ma, mang mạng người trở thành trò chơi, người như vậy còn sống, chỉ khiến nhiều người gặp họa, cho nên đáng chết.” Nguyễn Nhược Khê cắn răng , nhớ tới hai sinh mệnh vô tội kia, khiến cho nàng cảm thấy hoảng sợ.

      ” Ta lo.” Giọng của Tây Môn Lãnh Liệt cực kì thoải mái, sau đó mới :

      ” Ngươi nghỉ ngơi chút .”

      ” Ngươi theo giúp ta.” Nguyễn Nhược Khê thốt lên, gặp ánh mắt nhìn mình, mới cảm giác xấu hổ :

      ” Ta rất sợ hãi, chờ ta ngủ ngươi hãy .”

      ” Ngươi muốn chạy trốn sao?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng cố ý trêu đùa.

      Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, lời nghe được đêm đó, thoáng cái tức giận trong lòng trào ra quát:

      ” Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi còn , nếu phải ngươi cố ý gạt ta, ta cũng đến thanh lâu khiêu vũ, thanh lâu, cũng bị nghiệt kia bắt .”

      Náo loạn nửa ngày, hóa ra kẻ trùm sỏ là .

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi còn dám , ngươi phải chuẩn bị bạc muốn chạy trốn sao?” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng hỏi lại nàng.

      ” Đúng, nhưng nếu phải ngươi lấy thanh chủy thủ, ta phải kiếm bạc sao?” Nghĩ vậy, Nguyễn Nhược Khê liền nhịn được lại khóc, đều là , nếu phải , bản thân sao lại bị kẻ phải là người kia ngược đãi tinh thần.

      ” Được rồi, chúng ta tranh cãi nữa, ngươi nghỉ ngơi trước .” Tây Môn Lãnh Liệt thấy nàng thương tâm khóc, biết nhất định là nàng chịu rất nhiều ủy khuất, muốn cùng nàng tranh cãi, giọng dịu dàng hơn vài phần.

      cần ngươi nữa, ta tự mình nghỉ ngơi.” Nguyễn Nhược Khê đẩy ra chút.

      ” Sao, bây giờ sợ nữa sao?” Tây Môn Lãnh Liệt buồn cười nhìn nàng, nữ nhân này kỳ quái.

      ” Sợ, nhưng ngươi cũng đáng sợ như .” Nguyễn Nhược Khê đưa lưng về phía , đầu cũng quay lại, cuộn mình ở nơi đó, lấy cánh tay ôm chặt thân thể.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 079 — Tâm rối loạn
      Tây Môn Lãnh Liệt thấy nàng còn có bộ mặt nhu nhược như thế, tâm khỏi kích động, cũng dịu dàng hẳn lên, cởi giầy nằm ở bên người của nàng, vươn tay ôm lấy nàng.

      ” Buông ta ra, ta cần ngươi giả vờ tốt bụng, ngươi và , đều phải người tốt.” Nguyễn Nhược Khê xoay người lại, trừng mắt .

      ” Vậy ngươi hẳn là nên kiểm điểm chính mình , vì sao ngươi gặp phải người xấu?” Tây Môn Lãnh Liệt cư nhiên tức giận, trong đôi mắt cũng mang theo ý cười nhè .

      ” Hừ, là ta xui xẻo, ta………….” Nguyễn Nhược Khê còn chưa dứt lời, bị dùng miệng chặn lại.

      ” Ư……….” Nguyễn Nhược Khê giãy dụa.

      ” Ngoan ngoãn ngủ, còn giãy dụa nữa, ta liền muốn ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt rời môi của nàng thần ở bên tai uy hiếp .

      Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Nguyễn Nhược Khê ngưng giãy dụa chút, dùng sức trừng mắt , lại ngoan ngoãn nằm ở nơi đó vẫn nhúc nhích.

      Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên nụ cười, chỉ sợ cũng biết cười có bao nhiêu sủng ái.

      Chờ Nguyễn Nhược Khê lại mở to mắt lần nữa, thấy ngồi ở bên bàn, phía đặt đồ ăn.

      ” Ngươi tỉnh rồi, đến ăn cơm.” Tây Môn Lãnh Liệt liếc nhìn nàng cái phân phó .

      Nguyễn Nhược Khê thèm nhìn , tự rời giường, nàng rất đói.

      Chờ nàng ăn xong, Tây Môn Lãnh Liệt mới :

      ” Ăn xong chúng ta .”

      Nguyễn Nhược Khê lại trừng mắt cái, sau đó bước ra khỏi khách điếm, liền nhìn thấy cỗ xe ngựa nàng thuê trước kia, trong lòng buồn bực ngồi vào trong, nàng biết bản thân còn muốn đào tẩu, nàng biết mình được Tây Môn Lãnh Liệt đưa về, nếu còn chạy trốn, biết khi nào loại nam nhân nghiệt kia có thể tìm được nàng chứ, tại chỉ có thể theo Tây Môn Lãnh Liệt trước.

      Ngồi ở xe ngựa, đột nhiên nhìn nàng hỏi:

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi có biết ngươi vì sao bị người khác bắt ? Biết là ai ?”

      ” Ai?” Nguyễn Nhược Khê nhìn , nàng đương nhiên muốn biết.

      ” Trong chốn giang hồ có tà môn phái, gọi là Tiêu Diêu cung, cung chủ Lăng Tiêu nghe người thần bí rất lợi hại, nhưng là sở thích ai ai cũng biết, chính là thích xem múa, mà Mộng Duyên chính là thanh lâu do mở, lần đó sau khi ngươi múa xong, nam nhân ở đó đều điên cuồng muốn tìm ngươi, cũng kinh động tới , cho nên cho người đem ngươi dẫn qua.”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới giải thích đơn giản .

      ” Tiêu Diêu cung, rất lợi hại sao?” Nguyễn Nhược Khê nhíu mày hỏi

      ” Nó chính là môn phái số số hai trong giang hồ, ngươi lợi hại hay lợi hại?” Tây Môn Lãnh Liệt liếc nhìn nàng cái.

      ” So với ngươi còn lợi hại hơn sao? Ngươi chính là Vương nha.” Nguyễn Nhược Khê cố ý , nàng biết nam nhân đều sĩ diện.

      ” Vương liền nhất định lợi hại nhất sao?” Tây Môn Lãnh Liệt hỏi lại nàng.

      ” Đó là đương nhiên, nếu ngươi bị các đại thần đe dọa.” Nguyễn Nhược Khê đến này, có chút vui sướng khi có người gặp họa, khóe môi nhếch lên nụ cười.

      ” Vũ Khuynh Thành, bộ dáng ngươi cười rất đẹp.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nhìn nàng .

      ” Cái gì?” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, khẳng định bản thân nghe lầm rồi, lời như vậy tuyệt đối phải ra.

      ” Ta , ngươi cười lên bộ dáng rất đẹp.” nhìn nàng còn lần nữa.

      ” Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi có bệnh.” Nguyễn Nhược Khê lúc này mới xác định mình có nghe sai, trừng mắt .

      ” Ngươi tức giận bộ dáng còn đẹp hơn.” Khóe môi lại nở cười, phải phải từ từ giam cầm lòng của nàng. (ta còn tưởng ấy rồi T_T ai ngờ T_T)

      ” Câm miệng của ngươi lại.” Nguyễn Nhược Khê biết phát bệnh thần kinh gì.

      ” Bộ dáng tại của ngươi còn đẹp hơn.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn tiếp tục .

      điên rồi, Nguyễn Nhược Khê lần này thái độ rất khác thường, ngọt ngào cười :

      ” Ta rất đẹp sao, vậy ngươi có ta hay ?”

      .” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt còn rất nghiêm túc

      Nàng ngẩn ra, nghĩ tới trả lời như vậy, sắc mặt cư nhiên đỏ lên thầm :

      có bệnh.”

      ” Ta có bệnh gì, ngươi mặt đỏ cái gì?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của nàng, giọng đều là trêu đùa.

      ” Ta nóng được sai? Ta muốn xuống xe hít thở khí.” Nguyễn Nhược Khê hung hăng trừng mắt , sau đó hô:

      ” Dừng xe.”

      Xe ngựa thoáng cái ngừng lại, Nguyễn Nhược Khê liền nhảy xuống, lúc này mới phát cảnh sắc nơi này rất đẹp, bên cạnh truyền tiếng nước suối, nàng theo thanh đó chạy tới.

      dòng nước suối trong suốt ra trước mắt của nàng.

      Lấy tay nâng lên, uống vài ngụm, rồi dùng tay vỗ vỗ mặt mình, thoải mái.

      ” Cẩn thận.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la của Tây Môn Lãnh Liệt.

      ” Cái gì?” Nàng vừa quay đầu lại, mũi tên vút qua chóp mũi nàng, dọa nàng kích động, quên cả chạy trốn.

      ” Tránh ở phía sau .” kéo nàng tránh qua bên đem nàng giấu ở phía sau mình.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này phản ứng lại, trước mắt có bốn hắc y nhân ở vây công (bao vây tấn công) bọn họ.

      ” Hôm nay, ngươi trốn thoát đâu, để mạng lại.” Mấy hắc nhân hét lớn tiếng, liền bắt đầu tiến công.

      Tây Môn Lãnh Liệt vừa che chở cho nàng, vừa đỡ lại đòn tấn công của bọn họ, đột nhiên mũi tên bắn lén từ bên cạnh tới.

      ” Cẩn thận.” Lần này ra tiếng là Nguyễn Nhược Khê .

      nghiêng người cái, tên liền bay qua bên cạnh.

      Nguyễn Nhược Khê biết, tại bọn họ ở chỗ sáng địch nhân ở chỗ tối, phải che chở cho mình, vô tình thành phân tâm, nghĩ vậy liền :

      ” Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi tự mình chạy trốn, cần lo cho ta, huyết nô, ngươi có thể tìm lại, cần vì ta làm liên lụy tới ngươi.”

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi câm miệng, ta cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta cứu ngươi đều phải bởi vì ngươi là huyết nô.” vừa đỡ kiếm, vừa quát.

      Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người, lời này của có ý tứ gì? Ngay lúc nàng sững sờ, mũi tên lại bắn về phía Tây Môn Lãnh Liệt, lúc này đây nàng hề nghĩ ngợi, liền tiến lên đỡ thay :

      ” Tây Môn Lãnh Liệt, vì những lời này của ngươi, ta nguyện ý chết thay ngươi lần.”

      ” Nữ nhân ngu ngốc, tránh ra.” Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đẩy nàng ra, vào lúc mũi tên bắn vào cổ họng , lại đột nhiên bị người nắm lấy.

      ” Nhiều người như vậy, vây công nam nhân, còn mang theo nữ tử có võ công, thấy mất mặt sao?” nam nhân châm chọc , vung kiếm trong tay hồi, chợt nghe thấy trong rừng cây tiếng va chạm, hẳn là người trốn ngã xuống.

      .” Hắc y nhân tránh ở chỗ tối chết, biết có phần thắng, hô tiếng, liền biến mất.

      ” Là ngươi?” Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy người tới kinh ngạc hô lên, chính là phụ thân của tiểu nam hài kia.

      ” Công tử, nương chúng ta lại gặp, đúng là hữu duyên.”Nam tử áo xanh mỉm cười .

      ” Cám ơn, công tử ra tay tương trợ.” Tây Môn Lãnh Liệt chắp tay tạ ơn .

      ” Công tử khách khí, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, là chuyện người giang hồ nên làm.”Nam tử áo xanh cũng chắp tay .

      ” Nhưng vẫn phải cám ơn ngươi.” Nguyễn Nhược Khê có chút sùng bái nhìn , ở trong lòng nàng đây mới là đại hiệp.

      nương khách khí, nếu có chuyện gì tại hạ cáo từ trước.” Áo xanh nam tử chắp tay đối với bọn họ , sau đó, xoay người liền rời .

      ” Này………” Nguyễn Nhược Khê vừa định gọi lại hỏi tính danh chút, mà người thấy bóng dáng đâu.

      , chúng ta nhanh chóng ra khỏi nơi này.” Tây Môn Lãnh Liệt kéo nàng .

      đến chỗ xe ngựa, mới phát xa phu (người đánh xe) bóng dáng, cũng đúng, ai còn dám ở nơi này nữa.

      Tây Môn Lãnh Liệt cởi bỏ xe ngựa, đem ngựa dắt ra, ôm nàng lên ngựa.

      ” Rốt cuộc là ai muốn giết ngươi?” Nguyễn Nhược Khê ngồi ở phía trước, nhịn được, bọn họ giống như con đường chạy trốn, dù sao ở bên bờ sinh tử cũng bồi hồi.

      người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng .

      ” Ai?” Nguyễn Nhược Khê tò mò hỏi.

      nên hỏi biết nhiều như vậy đối với ngươi có lợi.” Tây Môn Lãnh Liệt đảo mắt liếc nàng cái, vẫn chưa cho nàng.

      ” Ngươi nghĩ rằng ta muốn biết sao chứ? Ta là nghĩ nếu chẳng may ta bị giết chết, đến tào địa phủ, còn biết tìm người nào báo thù, thể chết được ràng minh bạch được.” Nguyễn Nhược Khê lườm cái.

      ” Yên tâm, chỉ cần ta sống, để ngươi chết, nếu ta chết, vậy chờ đến tào địa phủ cho ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt .

      Tâm Nguyễn Nhược Khê đột nhiên chấn động, lời này của là ý gì? Chỉ cần còn sống, cũng để nàng chết, còn câu kia.

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi câm miệng, ta cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta cứu ngươi đều phải bởi vì ngươi là huyết nô.”

      Lời này ra trong lúc đó giống như tỏ tình, vì sao lại từ trong miệng ra? Chẳng lẽ muốn cho nàng, thích nàng sao, , điên rồi, nàng suy nghĩ cái gì chứ? sao có thể thích nàng? Nhất định , nhưng vì sao tim nàng đập nhanh vậy chứ?

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 080 — Thực được mưu
      Dọc đường hai người đều chuyện, đến khi tới khách điếm tiếp theo, Nguyễn Nhược Khê biết nơi này càng ngày càng gần kinh thành, lòng của nàng cũng càng ngày càng rối loạn.

      “Tiểu nhị, gian phòng hảo hạng.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó .

      “Được, khách quan, lầu mời.”Tiểu nhị giương giọng hô.

      Tây Môn Lãnh Liệt thấy Nguyễn Nhược Khê theo mình lên lầu dừng chân lại, quay đầu khó hiểu hỏi:

      “Vũ Khuynh Thành, ngươi hôm nay cư nhiên phản đối.”

      Ách, Nguyễn Nhược Khê sửng sốt,

      “Phản đối cái gì?”Nàng vừa rồi để ý, cũng biết cái gì?

      có gì? thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt nàng cái, quay đầu thản nhiên , nhưng biết nàng suy nghĩ gì.

      Cho đến khi ăn xong cơm chiều, phải nghỉ ngơi, thấy đến bên giường ngồi xuống, Nguyễn Nhược Khê mới phản ứng hỏi:

      “Ngươi lại lấy phòng?”

      “Đúng, nhưng ngươi cũng phản đối, ở phòng, ít nhất ta có thể bảo vệ ngươi, bởi vì ta dám cam đoan, Lăng Tiêu có thể đột nhiên đổi ý đem ngươi bắt trở về hay .”Tây Môn Lãnh Liệt mơ hồ lộ ra uy hiếp .

      phải chứ?”Nhắc tới Lăng Tiêu, sắc mặt Nguyễn Nhược Khê khẽ thay đổi, có chút sợ hãi.

      biết, có lẽ vậy.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên vòng cung, hóa ra nàng cũng có biểu kiên cường như vậy.

      Khóe môi Nguyễn Nhược Khê run run chút, nằm xuống đáp:

      “Ngủ .”Nàng tình nguyện ở bên người , cũng muốn gặp nam nhân nghiệt kia.

      Tây Môn Lãnh Liệt nằm ở bên người của nàng, rất tự nhiên ôm nàng.

      Thân mình Nguyễn Nhược Khê cứng ngắc chút, nhưng cự tuyệt cũng giãy dụa, phía sau lưng truyền đến hơi thở ấm áp của , làm nàng an tâm lạ thường.

      Đột nhiên cảm giác được tay từ từ nhích lên chỗ mềm người của nàng, thân thể chỗ nào đó đột ngột cứng lên. (haixx bé nào k hiểu mấy chỗ tối nghĩa của tác giả nhớ liên hệ ta học khóa BT nhé ^^ sắp khai giảng rồi)

      , cần………….”Nàng bị hù dọa, bối rối muốn giãy dụa.

      cần cự tuyệt ta được ? Ta muốn nàng.”Giọng dịu dàng của Tây Môn Lãnh Liệt ở bên tai của nàng vang lên.

      Nguyễn Nhược Khê ngừng giãy dụa, biết vì sao? Nàng đột nhiên cự tuyệt được dịu dàng như vậy của .

      Thấy nàng giãy dụa nữa, trong đôi mắt lóe ra nụ cười nhạt , nhàng đè lên thân thể của nàng, môi bắt đầu hôn xuống, bắt đầu triền miên………

      Nguyễn Nhược Khê trợn to mắt nhìn , cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy bộ dạng ôn nhu của như thế, hôn cũng rất ôn nhu, rất nhanh nàng cũng tự chủ được nhắm mắt lại, chìm đắm trong kích tình của , tự chủ được đáp lại ………

      “Vũ Khuynh Thành, ta thích nàng.”Vào lúc đôi mắt mơ màng nhìn thấy nàng rên rỉ, thanh vang lên như từ tận đáy lòng.

      Vốn chìm đắm trong kích tình Nguyễn Nhược Khê lập tức mở to mắt, cái gì? thích nàng? Sao lại có thể vậy chứ? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là do thích mình sao? Cho nên mới liều chết cứu nàng, còn thốt ra câu ý đó, nghĩ vậy, trong lòng khỏi ấm áp hẳn lên.

      “Khuynh Thành, đừng rời ta .”Lúc đạt tới cực đỉnh của khoái lạc, ở bên tai của nàng thốt lên.

      Tình cảm mãnh liệt qua , Nguyễn Nhược Khê hề ngủ, ánh mắt nhìn chằm chằm , bên tai vọng lại lời của .

      nhìn cái gì vậy?”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên vòng cung.

      “Ngươi, ngươi còn nhớ những lời ngươi vừa chứ?”Nàng nhìn thử hỏi, nàng muốn biết từ khi nào bắt đầu thích nàng.

      ”Ta cái gì chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt nghi hoặc hỏi lại nàng, tựa hồ là chút cũng nghĩ ra.

      có.”Hóa ra nhớ, như vậy chứng tỏ câu kia xuất phát từ trong lòng , đó chỉ là biểu lộ lơ đãng lúc kích tình.

      “Ngủ .”Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng ôm ở trước ngực, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, sao có thể biết bản thân cái gì? Bởi vì đó là cố ý cho nàng nghe.

      Đem đầu tựa vào trước ngực , trong lòng Nguyễn Nhược Khê thực bình tĩnh được, thích mình, còn mình sao? Có thích ? Có thể vì nguyện ý ở lại hay ? Nhưng cho dù câu trả lời là gì khi biết thích mình, lòng của nàng là rất kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng).

      Suy nghĩ lâu, rốt cục nàng cho chính mình đáp án, là, rất khôi ngô, rất tuấn tú, mình là thích , nhưng còn chưa tới mức vì mà buông tha cho cuộc sống tự do.

      Hiểu được tâm ý của chính mình, nàng thoải mái hơn chút, lén lút ngẩng đầu lên nhìn , trong lòng :

      “Tuy ngươi quả rất khôi ngô, nhưng rất xin lỗi, ngươi thích hợp với ta, cho nên chỉ có thể tạm biệt.”

      Ngày hôm sau, sau khi rời giường, nàng liền chuẩn bị muốn chạy trốn, chờ xuống dưới lầu tính tiền, nàng cầm tay nải trốn xuống gầm giường

      “Vũ Khuynh Thành, thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt đẩy cửa ra liền thấy trong phòng trống trơn, sắc mặt trầm, nàng đúng là vẫn còn dự định, xem ra nàng có bị đả động, môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, xoay người rời khỏi phòng.

      Nghe được tiếng đóng cửa, nhìn bước chân rời khỏi phòng, Nguyễn Nhược Khê mới thở phào nhõm, từ dưới gầm giường ra, trách được người ta nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, quả nhiên đúng, may mắn mình thông minh.

      Chẳng qua, bây giờ còn chưa thể ra khỏi cửa, ít nhất phải chờ xa chút, nhàm chán dợi chút, nhìn qua lúc, lúc này nàng mới phấn khởi mở cửa, vừa mở cửa, nàng liền ngây ngẩn cả người.

      Ở cửa, Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn thẳng nàng, giống như phẫn nộ, giống như kiềm chế thống khổ.

      “Ngươi… Ngươi .”Đầu lưỡi Nguyễn Nhược Khê như bị rút mất, nàng sao có thể quên, chuyện mình có thể nghĩ ra, thông minh như vậy sao lại nghĩ ra chứ, bây giờ thành tội phạm bị bắt.

      “Nàng vẫn muốn trốn sao?”Giọng Tây Môn Lãnh Liệt mang theo thống khổ bất đắc dĩ cùng thương tâm. khiến cho người ta nghe xong đành lòng.

      Hoàng cung thích hợp với ta.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, tuy nhiên vẻ mặt như vậy, khiến lòng mình khỏi đau xót, nhưng nàng vẫn quyết định rời , chỉ là bây giờ trốn thoát, nhưng lời tiếp theo làm nàng khiếp sợ.

      “Vậy xa chút, vĩnh viễn đừng để cho người ta tìm được nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt xong, xoay người bước .

      Nguyễn Nhược Khê sửng sốt nhìn theo bóng dáng rời , có ý tứ gì? để mình chạy trốn, điên sao? hề nghĩ ngợi, bước lên, nắm lấy cánh tay :

      “Vì sao?”

      “Vì sao là sao?” quay đầu lại nhìn nàng ra vẻ hồ đồ.

      “Vì sao thả ta ? Ta là huyết nô, ta rồi, thần bảo vệ làm sao bây giờ? Vương triều làm sao bây giờ? Ngươi làm sao bây giờ?”Nguyễn Nhược Khê nhìn từng câu từng câu ép hỏi.

      “Vũ Khuynh Thành, nàng đúng là buồn cười, nàng cư nhiên còn hỏi ta vấn đề này, chẳng lẽ nàng chuẩn bị chạy trốn, lại còn lo lắng cho ta sao? Thấy nàng lo lắng cho ta là tốt lắm rồi.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nhìn nàng châm chọc .

      “Ta cần lo lắng mấy cái này, nhưng ngươi giống ta, ngươi là vương, ngươi phải lo lắng, thả ta rồi, ngươi có biết hậu quả là gì ? Ngươi hối hận đấy.”Nàng vì sao lại để nàng ? Chẳng lẽ là bởi vì sao? Nhưng nàng rồi, mất cái gì? Giang sơn? Vương vị? Hay là sinh mệnh?

      “Nàng nhiều quá đấy, muốn nàng , nàng , nếu , đừng trách ta thay đổi chủ ý.”Tây Môn Lãnh Liệt làm bộ như kiên nhẫn bỏ cánh tay của nàng ra.

      “Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi thích ta sao?”Ít nhất trước khi nàng muốn biết vẫn đề này.

      “Vũ Khuynh Thành, ngươi đừng tự mình đa tình, ngươi có cái gì đáng để ta thích chứ, , ta muốn gặp lại ngươi.” lạnh lùng trào phúng thốt lên lời phủ nhận, sau đó xoay người rời .

      Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc nhìn bóng dáng , càng thể thái độ cần như vậy, nàng càng khẳng định vì thích mình mà thả mình , nếu phải thích, vì sao lại thả mình cơ chứ? Nhưng bây giờ để nàng rồi, vì sao ngược lại nàng lại muốn nữa? có huyết nô, sau khi hồi cung nên làm sao bây giờ?

      Ai, thở dài, đây là mạng của Vũ Khuynh Thành, cũng mạng của Nguyễn Nhược Khê nàng, nàng cũng thầm mắng chính mình phạm sai lầm, thời điểm liều mình muốn chạy trốn xong, tại có thể rồi, ngược lại, lại muốn , ngược lại, lại lo lắng cho .

      Bên ngoài khách điếm, Tây Môn Lãnh Liệt nhận ngựa tiểu nhị dắt tới, thân thể dừng lại chút, chờ, chờ nàng ra, nghe được tiếng bước chân xuống lầu, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh đắc ý, thoáng cái xoay người lên ngựa.

      “Giá………”Vung roi ngựa muốn rời .

      “Chờ chút.”Nguyễn Nhược Khê chạy ra, mở hai tay chặn lại.

      “Vũ Khuynh Thành, nàng lại làm sao?” lập tức giữ chặt ngưa, giận dữ hét lên.

      “Đưa ta lên ngựa.”Nguyễn Nhược Khê đến bên cạnh , vươn tay lên .

      “Nàng sao?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng hỏi, mọi chuyện quả nhiên nằm trong tính toán của mình.

      “Có , chẳng qua cùng đường với ngươi, ngươi ngại mang ta đoạn chứ.”Nguyễn Nhược Khê nhếch mi , hóa ra quyết định rời , cũng có thống khổ cùng khổ sở như trong tưởng tượng.

      phiền.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên nụ cười, đưa tay đón nàng vào trong lồng ngực, thu phục nữ nhân dễ dàng.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 081– Lại chạy trốn
      Nguyễn Nhược Khê cưỡi lưng ngựa, càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhưng rốt cục là hợp lý ở chỗ nào? Nàng cũng biết nên từ đâu, tại trong lòng bình tĩnh lại, nàng mới phát bản thân hiểu làm sao, nàng thay lo lắng cái gì chứ? là vương, nàng là gì cả, chỉ là huyết nô của , phải tìm người khác thay thế hay sao? Nàng quả thực đánh giá cao chính mình.

      Ngu ngốc, cứ coi mình nhất thời tâm trí bị mê loạn , cho dù mình sao? có thể thay đổi thân phận vương sao? có thể đem nữ nhân trong hoàng cung đuổi sao? Mà những thứ này nàng rất để ý, trước kia thương cho nên thèm để ý.

      “Chờ chút.”Nàng hô ra tiếng, nàng phải thừa dịp bản thân còn chưa rơi vào tay giặc rời sớm chút, nếu bị thương khẳng định là mình.

      “Làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đem ngựa gìm lại

      Nguyễn Nhược Khê lập tức nhảy xuống ngựa, quay đầu lại cười với nụ cười rực rỡ :

      “Tây Môn Lãnh Liệt, ta làm phiền ngươi nữa, tự ta được rồi, tạm biệt.”

      nhìn biểu tình mặt , cầm tay nải bước .

      Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt giương mắt nhìn bóng dáng của nàng, hôm nay cuối cùng cũng biết cái gì gọi là hỉ nộ vô thường, đôi mắt lên tia cười lạnh, còn muốn chạy, trước kia thể, tại lại càng thể.

      Chân dùng sức đập vào bụng ngưa, đưa tay đem nàng ôm lên, kéo trở về trong lồng ngực mình :

      “Vũ Khuynh Thành, bây giờ còn muốn chạy, chậm rồi, ta rồi, ngươi lúc ấy , ta hối hận, ta tại hối hận, cho nên ngươi được .”

      “Ta rồi đâu phải ta đâu? Ta chỉ thuận đường, là nam nhân lời phải giữ lấy lời, thả ta xuống.”Nguyễn Nhược Khê hùng hồn trừng mắt , may mắn, may mắn, nàng để lại đường lui.

      đúng là đường mà.”Tây Môn Lãnh Liệt thèm nhìn nàng, cưỡi ngựa bay nhanh, hướng kinh thành chạy .

      “Ngươi có đạo lý? Ngươi sao có thể…………….” lưng ngựa ngừng truyền đến tiếng bất mãn của nàng

      Nhìn thấy hoàng cung gần trong gang tấc, Nguyễn Nhược Khê biết nàng còn khả năng rời , trở lại hoàng cung, quay lại tháng ngày làm huyết nô, cũng trở lại bên trong những mưu, nhưng đây phải là chuyện nàng có thể quyết định được, cũng là chuyện nàng muốn đối mặt.

      “Yên tâm, ta lợi dụng ngươi.”Tây Môn Lãnh Liệt dắt tay của nàng, giống như biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì?

      Nguyễn Nhược Khê liếc cái, đây là an ủi, hay là hứa hẹn, mở miệng :

      bằng, ngươi cứ để ta .”

      “Vũ Khuynh Thành, ta rồi, có khả năng.”Tây Môn Lãnh Liệt để ý tới nàng, lôi nàng đến trước cửa hoàng cung.

      “Chờ chút.”Nguyễn Nhược Khê gọi lại, nàng biết nếu vào cánh cửa lớn này, nàng rất khó ra, tất cả lại trở về vị trí ban đầu.

      “Sao?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng hỏi.

      dạo , ta còn chưa dạo trong kinh thành.”Nguyễn Nhược Khê mở miệng cầu.

      “Ngươi chưa dạo trong kinh thành sao?”Tây Môn Lãnh Liệt nghi hoặc nhìn nàng, cho dù nàng ra khỏi cửa lớn, thiên kim tiểu thư bước ra cửa, nhưng thể trong mười mấy năm trời, mà chưa dạo trong kinh thành? Hay là nàng cố ý như vậy?

      có.”Nguyễn Nhược Khê đáp, nàng mà dạo rồi mới kì quái chứ.

      thôi.”Trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt tuy hoài nghi, nhưng truy đến cùng, có lẽ, nàng thực chưa từng .

      Đường khố ở kinh thành so với thị trấn có vẻ lớn hơn, có vẻ phồn hoa náo nhiệt hơn, những đồ vật mới lạ của cổ đại cũng rất nhiều, Nguyễn Nhược Khê mục đích qua chỗ nọ chạy tới chỗ kia.

      “Công tử, tiểu thư, thử vào nhìn xem, đây là tơ tằm loại tốt nhất, mặc người tiểu thư, nhất định rất đẹp, khiến người xinh đẹp như tiên nữ.” nữ tử đứng ở cửa điếm (cửa hàng), giữ chặt cánh tay của nàng vẻ mặt mang nụ cười dẫn nàng vào.

      vào, đôi mắt Nguyễn Nhược Khê bị bộ y phục trắng noãn hấp dẫn, xem qua nhiều kịch cổ trang TV, nàng luôn sinh ra loại sùng bái cùng hướng tới với những nữ tử thân y phục màu trắng xinh đẹp như tiên nữ, cũng từng nghĩ, bản thân có ngày mặc nó.

      “Ánh mắt tiểu thư tinh tường, đây chính là y phục mới nhất trong điếm của chúng ta, ngươi sờ này, có cảm thấy được ?”Chủ quán nhiệt tình giới thiệu.

      “Thích mua .”Tây Môn Lãnh Liệt thấy nàng rất thích, ở bên , chỉ là bộ y phục mà thôi.

      “Được, ta thử xem.”Nguyễn Nhược Khê cầm lấy quần áo, trong lòng lại có ý định khác.

      “Tiểu thư, ta mang ngươi vào.”Chủ quán cao hứng , công tử tiểu thư này vừa thấy là biết là kẻ có tiền, hôm nay lại được kiếm ít.

      Nguyễn Nhược Khê cùng nàng vào trong nội thất, vẫn chưa thay y phục, mà lấy từ trong lòng ra ngàn hai bạc liền nhét vào trong tay của nàng :

      “Đại tỷ, cái này ngươi cầm lấy.”

      “Tiểu thư, làm cái gì vậy?”Chủ quán tuy có chút kinh ngạc, nhưng tay lại xiết chặt ngân phiếu, đôi mắt sáng ngời.

      “Đại tỷ, nam nhân bên ngoài kia muốn thú (cưới) ta, nhưng ta có đối tượng tâm đồng ý hợp, nhưng cậy nhà nhiều tiền, cưỡng bức ta gả cho , cho nên ta thể cùng làm quen thân thiết………..”Nguyễn Nhược Khê đáng thương , còn dùng tay lau lau nước mắt.

      “Hóa ra là như vậy……….”Chủ quán lập tức đồng tình với nàng.

      “Đại tỷ, ngươi giúp ta được ? Ta nhất định vô cùng cảm ơn.”Nguyễn Nhược Khê nhân cơ hội giữ chặt tay của nàng cầu .

      “Giúp ngươi? Giúp thế nào?”Chủ quán sửng sốt.

      “Đại tỷ, cứ như vậy………………..”Nguyễn Nhược Khê ở bên tai của nàng giọng thầm.

      “Tiểu thư, để ta nghĩ .”Chủ quán do dự.

      Nguyễn Nhược Khê có biện pháp đau lòng lấy ta ngàn hai bạc đặt vào tay trong tay của nàng :

      “Đại tỷ, xin ngươi giúp ta.”

      Nhìn thấy bạc ánh mắt chủ quán sớm thể nhìn sang hướng khác, gật gật đầu nhưng vẫn lo lắng :

      “Được, nhưng, ta có gặp phiền toái gì hay ?”

      đâu, đại tỷ, ngươi yên tâm, ta sớm suy nghĩ chu toàn rồi.”Nguyễn Nhược Khê lại ở bên tai của nàng thầm chút.

      , nghe theo lời của ngươi.”Chủ quán đáp, bỗng dưng được hai ngàn lượng bạc, nàng liền mạo hiểm phen.

      “Cám ơn ngươi, đại tỷ.”Trong đôi mắt Nguyễn Nhược Khê lộ ra nụ cười quỷ quyệt, đối phó.

      Tây Môn Lãnh Liệt chờ ở bên ngoài, chợt nghe gặp bên trong truyền đến tiếng chuyện.

      “Tiểu thư, ngươi xinh đẹp.” thanh ca ngợi của chủ quán .

      “Đẹp lắm, nhưng hình như thắt lưng phù hợp.”Là tiếng của Nguyễn Nhược Khê.

      “Chỗ này được sao? Được, tiểu thư, chờ chút, ta lập tức giúp ngươi sửa chút, để mặc ra ngoài, công tử chắc chắn nhận ra ngươi, tiểu thư xinh đẹp như vậy khiến nữ nhân như ta thấy ghen tị.”Chủ quán trêu đùa cười.

      “Chủ quán, ngươi đẹp là đẹp, được rồi, ngươi nhanh lên.”Nguyễn Nhược Khê đồng ý.

      Trong phòng lập tức trở về im lặng.

      Đợi hồi Tây Môn Lãnh Liệt muốn nhìn xem nàng xinh đẹp như thế nào, đột nhiên cảm giác đúng, lập lập tức xốc màn che nội thất, liền thấy bộ y phục nằm ở đó, chủ quán té xỉu mặt đất.

      Sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, liền đuổi theo, phía sau chủ quán lập tức mở mắt đứng dậy, thở phào :

      “May quá, phát mình là giả bộ bất tỉnh.”

      Nguyễn Nhược Khê từ cửa sau trốn ra, theo con đường tới nơi hẻo lánh, mới dựa vào tường thở dốc, nàng biết nàng thể dừng lại, cũng thể ở lâu trong kinh thành, nếu , rất nhanh có thể tìm được mình.

      Nhưng nàng nên rời kinh thành như thế nào? chừng, bây giờ, cũng lùng bắt toàn thành.

      Đem mái tóc dài thả xuống, làm cho rối tung lên, đem chính mình trở nên chật vật giống như kẻ điên, mới chậm rãi ra ngoài, đến trước tiệm bánh bao mua hai cái bánh bao.

      Liền thấy loạt thị vệ trước mặt, có phải đến bắt nàng hay ? Nàng lập tức thần hồn nát thần tính xoay người bỏ chạy.

      “Đứng lại, ngươi chạy cái gì?”Binh lính lập tức phát dị thường của nàng, ở phía sau bắt đầu đuổi theo

      Nguyễn Nhược Khê đầu cũng dám ngoảnh lại, hỗn loạn dùng hết sức có thể chạy vào trong ngõ .

      “Đứng lại.” thanh phía sau càng ngày càng gần, Nguyễn Nhược Khê biết xong rồi, trốn thoát.

      Thân mình lại đột nhiên bị người túm tới cạnh cây trúc bên cạnh dựa vào bóng cây che lấp.

      “Ngươi……….”Nguyễn Nhược Khê vừa muốn kêu ra tiếng, miệng lập tức bị người che lại

      “Ư”

      Ý bảo nàng cần lên tiếng.

      Nguyễn Nhược Khê hiểu được đây là giúp mình, gắt gao dựa vào thân thể , đầu vừa dựa đúng vào cằm , làm nàng thể nhìn xem là ai?

      “Mẹ nó, sao chạy nhanh như vậy? thấy bóng dáng đâu.” thị vệ hùng hùng hổ hổ mắng.

      “Quên , cùng lắm cũng chỉ là kẻ cắp, bắt được thôi.”Mấy binh lính khác .

      “Mẹ nó, lãng phí sức lực của gia……………..”

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 082 — thân ở vương phủ
      Tiếng mắng chửi cùng tiếng bước chân càng lúc càng xa, lúc này Nguyễn Nhược Khê mới thở phào nhõm, hóa ra phải là bọn họ đến bắt mình, mà coi mình là kẻ cướp, phát này cũng khiến bản thân toát mồ hôi lạnh, vừa muốn ngẩng đầu lên, muốn với người cứu mình câu cám ơn, bên tai truyền đến tiếng gọi ôn nhu thâm tình.

      “Khuynh Thành.”Thân thể bị người ôm chặt lấy.

      Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, quen biết mình sao? Bị ôm thở nổi, đành phải lên tiếng:

      “Phiền ngươi buông ta ra, ta thể thở nổi.”

      xin lỗi, ta rất kích động.”Nam nhân lúc này mới buông nàng ra, sau đó kéo nàng ra khỏi bóng cây, lấy đôi tay nhàng tách mái tóc toán loạn mặt nàng ra.

      “Là ngươi.”Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới thấy người cứu mình, nàng nhớ , chính là nam tử muốn mang mình chạy trốn ra khỏi hoàng cung kia, là nam nhân chung thủy nặng tình với Vũ Khuynh Thành, Tây Môn Ngọc.

      “Là ta, Khuynh Thành, là ta, cuối cùng ta có thể gặp lại nàng.”Tây Môn Ngọc kích động lại ôm lấy nàng, thâm tình kia ràng như gặp lại người vợ xa cách bao ngày.

      Nguyễn Nhược Khê xấu hổ kệ ôm, nhưng nàng cảm nhận được tình ý của , bởi vì nàng phải Vũ Khuynh Thành, nhàng đẩy ra lảng sang chuyện khác hỏi:

      “Sao ngươi lại ở trong này? Còn nữa sao ngươi nhận ra ta?”

      “Ta tình cờ qua nhưng ngàn lần nghĩ tới gặp được nàng, bóng dáng của nàng, động tác của nàng, nhất cử nhất động của nàng, cái nhăn mày hay nụ cười ta chỉ cần liếc mắt cái liền nhìn ra, sao lại nhận ra nàng.”Tây Môn Ngọc ôn nhu nhìn nàng, cũng mang theo vui mừng khi gặp lại.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn ra ý tứ của , xem ra tình cảm của Tây Môn Ngọc đối với Vũ Khuynh Thành rất sâu sắc.

      “Khuynh Thành, mau cùng ta, nàng thể ở trong này lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời .”Tây Môn Ngọc đột nhiên kéo tay của nàng, cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó lôi nàng bước .

      “Ngươi dẫn ta nơi nào?”Nguyễn Nhược Khê vừa vừa hỏi.

      “Vương phủ, bây giờ có nơi nào an toàn hơn vương phủ.”Tây Môn Ngọc đáp.

      “Đến vương phủ sao?”Nguyễn Nhược Khê dừng chân lại chút, như vậy có thể mang đến cho phiền toái hay .

      “Khuynh Thành, làm sao vậy?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng hỏi.

      “Ta muốn làm liên lụy ngươi.”Nguyễn Nhược Khê , nàng muốn nợ tình ý này, dù sao nàng cũng phải Vũ Khuynh Thành, thể đáp lại tình của .

      “Đứa ngốc, sao nàng lại những lời như vậy, vì nàng, ta có thể xông vào hoàng cung, chết còn sợ, còn có thể sợ liên lụy sao? Cho dù bị liên lụy, nếu có thể cùng nàng ở chỗ, cho dù chết, ta cũng nhăn mặt nhíu mày, lại , nàng cho rằng binh lính có thể tùy tiện lục soát vương phủ sao? Đừng quên, ta còn là vương gia.”Đôi môi Tây Môn Ngọc nhếch lên nụ cười, trong đôi mắt lộ vẻ sủng ái, chân tình.

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , thể thừa nhận, rất có đạo lý, đúng vậy, bây giờ có chỗ nào an toàn hơn vương phủ, muốn trở về hoàng cung, vậy nàng chỉ có thể đến vương phủ, dù sao nơi đó cũng là nới thân tốt nhất.

      Tây Môn Ngọc mang theo nàng trở lại vương phủ, theo cửa lớn vào, mà là ôm nàng thi triển khinh công theo nóc nhà phi vào, trực tiếp đem nàng mang vào phòng ngủ của mình.

      “Khuynh Thành, ta rất nhớ nàng.”Vừa đến phòng, Tây Môn Ngọc liền nắm lấy tay của nàng, đôi mắt thâm tình chân thành nhìn nàng.

      Nguyễn Nhược Khê bị nhìn cả người được tự nhiên, dám tiếp tục như vậy rút tay về :

      “Ta đói.”

      “Ha ha, được, Khuynh Thành, nàng vẫn đáng như vậy, ta lấy đồ ăn cho nàng, nàng chờ nhé.”Tây Môn Ngọc đột nhiên cười rộ lên, đưa tay sủng ái vuốt vuốt cái mũi của nàng, mới xoay người rời .

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ngồi vào bên giường, xem xét xung quanh, liền nhìn lên tường trong phòng, lộ ra bức họa, người ở bên trong cười rất xinh đẹp vẻ mặt hạnh phúc đứng ở dưới gốc cây, hoa lê bay đầy trời, , quần áo, mặt, tay, nơi nơi đều là hoa lê trắng, khiến nàng giống như tiên tử hoa lê.

      Đôi môi tự giác nhếch lên vòng cung, Vũ Khuynh Thành hóa ra là hạnh phúc như thế, cũng đúng thôi, dáng vẻ Tây Môn Ngọc tuy hơn ba mươi tuổi, nhưng chút cũng cảm thấy già, ngược lại làm cho người ta có cảm giác an toàn trưởng thành, cá tính cũng ôn nhu, trách được, nàng ta thích .

      “Vào thời điểm đó nàng đơn thuần như tiên tử nhiễm bụi trần.”Trong tay Tây Môn Ngọc bưng đồ ăn, tiến vào trong phòng liền thấy nàng nhìn chằm chằm bức họa, đến bên người của nàng, vẻ mặt kia dường như muốn nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc trước kia.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới quay đầu liếc cái :

      “Nhưng hoàn cảnh thay đổi rồi, người cũng thay đổi rồi, chỉ sợ ta cũng thể quay trở về như trước kia.”Đây cũng là nàng ám chỉ cho , mình còn là mình trước kia.

      Khuynh Thành, mặc kệ nàng trở thành gì, trong lòng ta nàng vẫn là bộ dáng đó, lại đây, ăn cơm , phải nàng đói sao?”Tây Môn Ngọc thâm tình nhìn nàng , đem đồ ăn đặt bàn.

      “Cám ơn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng chỉ có thể những lời này.

      “Cảm ơn cái gì? Khuynh Thành, ta nghĩ giữa ta và nàng cần lời cảm ơn, như vậy khiến chúng ta trở nên xa lạ, ta muốn trở nên như vậy với nàng.”Sắc mặt Tây Môn Ngọc ảm đạm chút, sắc mặt lại hết sức nghiêm túc.

      Bộ dáng này của , làm Nguyễn Nhược Khê biết phải hỏi cái gì? Vội vàng chuyển đề tài :

      “Đồ ăn này ngon .”

      “Phải ? Vậy ăn nhiều chút, nàng rất gầy.”Tây Môn Ngọc cười chút, thương .

      Quan tâm như vậy, lời như vậy, lâu nàng được nghe, nghĩ lại từ khi tới thời đại này toàn chịu ủy khuất, mũi khỏi thấy xót xa, nước mắt liền rơi xuống.

      “Khuynh Thành, làm sao vậy? Ta sai cái gì rồi sao?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng có chút bối rối chẳng biết làm sao.

      tiếng, thấy bộ dáng này của , Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười, trong đôi mắt chứa lệ, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười :

      sao, ta gặp lại ngươi nên cao hứng, cho nên khóc.”Những lời này là nàng thay Vũ Khuynh Thành.

      “Ta cũng vậy.”Trong mắt Tây Môn Ngọc mang theo nụ cười vui mừng rệt, ánh mắt nhìn nàng lại có thêm vài phần tình ý.

      Nguyễn Nhược Khê dám nhìn ánh mắt , chột dạ cúi đầu, yên lặng ăn đồ ăn trong bát, lát sau mới buông xuống:

      “Ta ăn no rồi.”

      “Được, ta mang , chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa, sau đó nàng ở đây nghỉ ngơi chút cho khỏe.”Tây Môn Ngọc đứng dậy, thu dọn bát đũa.

      Nguyễn Nhược Khê có chút băn khoăn, cũng kỳ quái hỏi:

      “Vì sao ngươi cho nha hoàn đến dọn?”Cho dù là thích cũng cần phải như vậy chứ.

      “Ta thể để cho người khác biết thân phận của nàng, tuy biết bọn họ dám lung tung, nhưng ta muốn mạo hiểm như vậy, ta chỉ cần nàng bình an.”Tây Môn Ngọc rất nghiêm túc, xoay người liền rời .

      Trong lòng Nguyễn Nhược Khê mơ hồ thấy cảm động, nam nhân thâm tình như vậy, đời này chỉ sợ thể gặp được thêm người khác, Vũ Khuynh Thành cũng làm cho người ta hâm mộ.

      Lúc Tây Môn Ngọc vào, cẩn thận chuẩn bị nước tắm ấm, mỉm cười :

      “Khuynh Thành, quần áo ở bên trong tủ, tự nàng lấy nhé, mặc tạm của ta , về sau ta giúp nàng tìm thêm vài bộ nam trang phù hợp”.

      “Ừ, được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, nàng hiểu được ý tứ của , mặc nam trang ít ra cũng dễ dàng bị người phát , suy nghĩ cũng chu toàn.

      Trút quần áo ra, ngồi ở trong bồn tắm, sau khi tắm rửa thoải mái, nàng lấy ra bộ nam trang màu lam, mặc vào người, mang mái tóc dài buộc thành cái đuôi ngựa như thời đại, đứng ở trước gương đồng, tuy quần áo to chút, nhưng cũng rất tuấn, vừa lòng với giả dạng của mình, cửa liền truyền đến giọng của Tây Môn Ngọc.

      “Khuynh Thành, tắm xong chưa?”

      “Xong rồi, vào .”Nguyễn Nhược Khê vừa đáp lại vừa ra mở cửa.

      Tây Môn Ngọc nhìn nàng sáng ngời trước mắt.

      “Thế nào? Có phải là tuấn hơn so với ngươi ?”Nguyễn Nhược Khê xoay vòng, giọng thoải mái nở nụ cười.

      “Khuynh Thành, đẹp nhất thiên hạ.”Tây Môn Ngọc mỉm cười như trước, ca ngợi .

      “Ngươi làm ta đỏ mặt.”Nguyễn Nhược Khê có chút ngượng ngùng, cố gắng gạt bỏ xấu hổ.

      “Khuynh Thành……………”Đôi mắt Tây Môn Ngọc đột nhiên mang theo tình ý nồng hậu, ôm lấy thắt lưng của nàng, đôi môi từ từ hạ xuống.

      Thân thể Nguyễn Nhược Khê cứng đờ, ngay vào lúc chạm vào nàng, vội vàng nghiêng đầu sang bên :

      “Ta mệt.”

      Nàng có thể cảm giác thân thể cũng dừng lại, buông nàng ra :

      “Vậy nàng nghỉ ngơi sớm chút, ta ra ngoài trước.”

      “Được.”Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy trong mắt có chút mất mát, nhưng nàng phải là Vũ Khuynh Thành, thể cảm nhận và chấp nhận thâm tình của .

      cần lo lắng, ta bảo vệ nàng.”Tây Môn Ngọc cúi xuống trán của nàng, khẽ hôn chút an ủi xong mới xoay người rời .

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ngồi lên giường, nếu nàng muốn rời khỏi nơi này, nàng thể đê tiện dùng tình cảm đối với Vũ Khuynh Thành để trợ giúp mình, như vậy nàng cảm giác mình đê tiện, nhưng để mình rời sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :