1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang Tình Trộm Ý: Hoa đào vô ý chọc tà quân - Lại Tiểu Thủy (c39) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Lấy lòng.



      Trong lòng Dung Thiển có chút lo lắng, nụ cười lại hết sức trong veo: "Đúng vậy, biết Quân Thượng tới, ta đặc biệt vì Quân Thượng làm."

      xong, bên cầm chiếc đũa gắp miếng trúc duẩn đưa đến trong chén trước mặt , cười nhàng: "Quân Thượng, ngài nếm thử chút."

      Ly Mặc ho tiếng, chần chờ hồi lâu, mới gắp lên miếng trúc duẩn bỏ vào trong miệng, khẽ nhai.

      Dung Thiển nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào , nhìn ăn gian nan nét mặt bi tráng giống như bị tra tấn, bất giác có chút buồn bực.

      Nàng luyện nửa tháng mới làm được mấy món ăn này còn khó ăn đến mức thế này chứ ? ràng Linh Vũ cũng tốt.

      "Như thế nào?" Thấy nuốt xuống, Dung Thiển vội vàng hỏi, hai mắt nhanh chóng giống như sao.

      Ly Mặc thản nhiên nhìn nàng cái, khẽ vuốt cằm: "Rất tốt."

      Dung Thiển cười rất là hài lòng, sau đó lại gắp chén đồ ăn đưa tới: "Quân Thượng ăn nhiều chút."

      Ly Mặc chỉ đưa tay lên đầu nàng nhàng gõ cái: "Ân cần như vậy, ra lại có mục đích gì ?"

      " có!" Dung Thiển lắc đầu giống trống lắc, cười hết sức ngây thơ: "Ta chỉ là làm đúng bổn phận hầu hạ Quân Thượng ngài a!"

      Trong mắt Ly Mặc lên ý cười, nhưng khi Dung Thiển đem chén đưa lại gần trước mặt dần dần phai nhạt xuống, đáy mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

      Nhìn lại vẻ mặt nàng nở nụ cười chờ đợi, cuối cùng nhận lấy chén.

      . . . . . . . . . . . .

      Ly Mặc vẫn chưa từng hỏi qua Dung Thiển chuyện có liên quan đến 《 Vạn sách 》, Dung Thiển cũng tạm thời đề cập tới, đợi dịp có nhiều thời gian chút, hàng ngày nấu ăn lấy lòng.

      Chỉ là đến ngày thứ ba, nhìn thấy vẫn là bàn trúc duẩn, sắc mặt Ly Mặc của biết sao có chút tái nhợt rồi.( Ly Mặc là đáng thương T-T )

      " Dung Thiển, ngươi quan tâm ta hết sức hiểu, cho nên, về sau cần làm tiếp những thứ này đưa tới."

      Dung Thiển chỉ coi là ăn trúc duẩn ăn đến chán ghét, lập tức lên khuôn mặt tươi cười: "Quân Thượng, ta vốn là tính toán làm nhiều rau xanh cho ngài ăn, nhưng ta ở trong cốc chỉ tìm được trúc duẩn, bất quá, ta cố gắng đem mỗi cây trúc duẩn cách làm khác nhau, có thể có trăm loại phương pháp chế biến !"

      Ly Mặc rất trầm mặc mà nhìn nàng, vẫn nhúc nhích.

      Dung Thiển cười yếu ớt sắc mặt từ từ suy sụp, tinh thần rất là sa sút, đưa tay bưng món ăn bàn : "Nếu Quân Thượng thích, vậy ta cầm đổ là được rồi. . . . . ."

      Ly Mặc khe khẽ thở dài: "Để xuống a."

      Dung Thiển trong giây lát liền nở nụ cười.

      . . . . . . . . . . . .

      Ngày kế, Dung Thiển đắc ý chạy đến rừng trúc chuẩn bị đào trúc duẩn, nhưng mà, làm nàng kinh ngạc chính là, trong rừng trúc thế nhưng tất cả trúc duẩn đều thấy nữa.

      "Kỳ quái. . . . . . ràng ngày hôm qua còn có rất nhiều." Dung Thiển thầm thào, vừa phiền não suy nghĩ hôm nay có trúc duẩn nên làm cái gì cho Ly Mặc ăn đây?

      "Thôi, bắt mấy con cá là được rồi." Dung Thiển cuối cùng quyết định chủ ý, lại chạy vội đến hồ.

      Vậy mà, vừa tới bên hồ, liền nhìn thấy Phong đem giỏ lớn thứ gì đó hướng trong hồ đổ xuống.

      Đến gần nhìn, nhưng là giỏ trúc duẩn.

      "Phong , người ở đây làm cái gì vậy ?" Dung Thiển rất là tò mò, ra trong rừng trúc tất cả trúc duẩn đều là do Phong đào ?

      Chương tiếp theo biết hậu quả của việc ăn măng tre, thương Ly Mặc ghê! http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif

      http://***************.com/images/spacer.gif



      Chương 23: Biến khéo thành vụng.



      Phong quay đầu nhìn Dung Thiển cái, sắc mặt được đẹp mắt: " thấy ta ở đây ném trúc duẩn hay sao ? !"

      Dung Thiển lại thử hỏi câu thăm dò: "Phong a, ngươi cùng trúc duẩn cũng có thù sao?"

      hỏi cũng may, vừa hỏi Phong ngược lại giận rồi, cũng xong cây trúc duẩn cuối cùng, khí thế hung hăng đem giỏ vứt xuống đất: " biết là ai bảo đại nhân Ly Mặc ăn trúc duẩn mấy ngày nay, làm hại đại nhân Ly Mặc bỗng dưng hao tổn năm trăm năm tu vi! Ngươi nhìn thấy mặt của đại nhân Ly Mặc a, hai ngày nay tái nhợt dọa người! Cho nên ta mới đào tất cả trúc duẩn đem quăng, để tránh có người làm tiếp cho đại nhân Ly Mặc ăn! Hừ! Ta xem chính là con chim Hỉ Thước rách kia lòng nghĩ lấy lòng đại nhân Ly Mặc, trở về nhất định phải lột sạch lông vũ của nàng. . . . . ."

      Dung Thiển lập tức có chút chột dạ chùi chùi mồ hôi lạnh trán, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu như Phong biết thủ phạm ở ngay trước mặt, chắc chắn chút do dự đem nàng ném vào trong hồ làm mồi cho cá!

      Linh Vũ, xin lỗi ngươi, trước tạm thời oan ức thay ta gánh tội này . . . . . .

      "Phong a, xin bớt giận, nóng nảy như vậy tốt. . . . . ." Dung Thiển cười gượng hai tiếng, rất là cẩn thận hỏi: "Tại sao Quân Thượng lại thể ăn trúc duẩn?"

      Ăn trúc duẩn hao tổn tu vi, nàng thế nào chưa nghe qua chuyện như vậy?

      "Dĩ nhiên là bởi vì. . . . . ." Phong được nửa, đột nhiên dừng lại, chỉ lạnh lùng khẽ hừ: "Tóm lại là thể ăn được!"

      Thấy , Dung Thiển trong lòng tuy thắc mắc, nhưng cũng hỏi tới nữa, chỉ là có chút áy náy nho : "Vậy. . . . . . tại Quân Thượng sao chứ?"

      "Nếu có chuyện gì, trước tiên ta hủy xương cốt con Hỉ Thước kia!"

      Phong là đáng sợ. . . . . .

      Dung Thiển theo bản năng lui về phía sau hai bước, tiếp tục khuyên giải nhàng : "Người ta cũng là tốt bụng, người biết có tội, đừng so đo nữa. . . . . . Ngươi xem, Quân Thượng cũng truy cứu gì. . . . . ."

      "Chính là truy cứu nên ta mới nhịn ! Nếu , ta tìm nàng tính sổ trước khi đào trúc duẩn rồi!" Phong hôm nay ràng rất tức giận, lại cho Dung Thiển nhiều lời giải thích dễ hiểu như thế.

      "Quân Thượng là nhân từ a. . . . . ." Dung Thiển xoa xoa trán lần nữa, từ đáy lòng cảm kích Ly Mặc truy cứu trách nhiệm của nàng.

      Cẩn thận suy nghĩ chút, Ly Mặc biết bản thân thể ăn trúc duẩn, tại sao lại còn ăn chứ ? Còn ăn liên tiếp ba ngày. . . . . .

      Nếu trước tiếng, nàng cũng làm tiếp trúc duẩn rồi.

      lòng ôm áy náy, Dung Thiển tới trước cửa phòng Ly Mặc.

      Ly Mặc ngồi ở trước bàn, thần sắc như thường, chỉ là sắc mặt hơi lộ ra chút tái nhợt.

      Tinh thần Dung Thiển rất là bi thương, nàng biết mình lại làm chuyện ngu xuẩn biến khéo thành vụng, chính là hại thảm như vậy, còn hao tổn tu vi, có thể hay lại để cho mất hứng? Có lẽ. . . . . . giúp nàng trở về?

      Trong lòng do dự có nên vào hay , nhưng Ly Mặc lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.


      *Biến khéo thành vụng : biến tốt thành xấu.( Ý là Dung Thiển có ý tốt mà kết quả lại xấu.)

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 24: Người dịu dàng.




      Trong đầu Dung Thiển chợt giật mình cái, cơ hồ là có bất kỳ suy nghĩ gì liền xông tới"Bùm" tiếng té quỵ xuống đất, ôm lấy chân Ly Mặc, cơ hồ là than thở khóc lóc: "Quân Thượng, ta sai lầm rồi, ta xin lỗi à a a! ! Ta biết ngươi thể ăn trúc duẩn, ta biết hại ngươi hao tổn tu vi. . . . . . xin lỗi, xin lỗi!"

      Ly Mặc đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó khẽ cười đưa tay xoa xoa đầu của nàng: "Ngươi cũng biết rồi hả ? Cũng có gì đáng ngại, tu vi tổn hại còn có thể tu trở lại, ngươi cũng cần để ở trong lòng."

      Năm trăm năm tu vi a. . . . . . Làm sao dễ dàng tu trở lại như vậy ?

      càng đối với nàng dịu dàng, Dung Thiển lại càng áy náy, "Quân Thượng, nếu như ngươi sớm cho ta biết ngươi thể ăn, ta ép ngươi ăn."

      Ly Mặc nhàn nhạt cười tiếng: "Ngươi phải là luyện hơn nửa tháng sao? Tay nghề cũng tệ lắm."

      Dung Thiển ngẩn ngơ, chợt hiểu: "Linh Vũ cũng cho ngươi biết. . . . . ."

      chẳng lẽ là đành lòng phụ tâm ý của nàng mới miễn cưỡng ăn hết hay sao?

      Nghĩ đến điểm này, Dung Thiển chỉ cảm thấy đạo sấm sét giữa trời quang đánh trúng nàng cái, là quá kinh hãi rồi.

      Người này. . . . . . Người này làm sao tốt bụng như thế?

      , có lẽ là giả vờ tử tế ở bên ngoài cũng chừng. . . . . .

      Nhưng mà. . . . . . Chính là có ai cầm năm trăm năm tu vi giả bộ à? Chỉ là muốn chỉnh nàng cũng cần hy sinh to lớn như thế chứ?

      Dung Thiển trong lòng loạn thành đoàn, từng nghĩ hình tượng Ly Mặc trong lòng mình là nham hiểm xảo trá, vào thời khắc này liền sụp đổ, từng mãnh vỡ vụn rớt xuống đất.

      Nhìn thấy trước mặt người này nở nụ cười ấm áp, thần Dung Thiển có chút giật mình, nàng nghĩ, có lẽ trước đây nàng là nhìn lầm rồi, có lẽ đúng là người cực kỳ dịu dàng và biết quan tâm đến người khác.

      Nhưng là tới mấy ngày nữa, Dung Thiển liền phát , mình lại sai lầm rồi.

      Sau khi trải qua chuyện lần này, Dung Thiển an phận rất nhiều, ngoan ngoãn tiếp tục học 《 Vạn sách 》, cho đến khi Ly Mặc sắp rời , nàng mới miễn cưỡng nhớ được 4000 loại.
      Mặc dù đạt được mục tiêu, nhưng trong lòng Ly Mặc nếu xấu, cầu xin chắc có vấn đề gì ?

      Có chút lo lắng, Dung Thiển bưng trà vào thư phòng.

      Ly Mặc nghiêng người tựa bên cạnh bàn, chút để ý xem sách, nghiêng mặt nhìn sang, rất là tuấn nhã dịu dàng.

      Dung Thiển đứng ở bên cầm ly trà, do dự hồi lâu mới yếu ớt kêu tiếng: "Quân Thượng."

      "Hả?" Ly Mặc ngẩng đầu nhìn nàng cái, mỉm cười: "Chuyện gì?"

      "Ách. . . . . . Về chuyện thuộc lòng 《 Vạn sách 》ấy . . . . . ."

      "Vạn sách?" Ly Mặc nghiêng đầu suy nghĩ chút, gương mặt tuấn tú mới lộ ra vẻ chợt hiểu, "Ta lại quên chuyện này. . . . . . Thuộc lòng như thế nào?"

      . . . . . . Quên?

      Dung Thiển cầm ly trà trong tay có chút run, khóe miệng co quắp cố nặn ra tia cười: "Chỉ nhớ được hơn ba ngàn loại."

      "Vậy sao?" Ly Mặc nhưng cũng có bao nhiêu phản ứng, chỉ lạnh nhạt câu: "Như thế, vậy liền học thêm năm nữa thôi."



      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 25: Bị trêu đùa.

      http://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif

      . . . . . . Học tiếp năm?!

      Lòng của Dung Thiển lập tức lạnh lạnh, cố gắng hồi phục tâm tình, thử hỏi câu thăm dò: "Quân Thượng, đưa ta trở về, với chuyện học thuộc 《 Vạn sách 》 này dùng để làm gì?"

      Ly Mặc liếc nàng cái: "Chuyện này cùng đưa ngươi trở về có quan hệ gì?"

      Dung Thiển trầm mặc, chỉ cảm thấy dòng máu nóng dần dần dâng lên đỉnh đầu: "Ngươi để cho ta học thuộc 《 Vạn sách 》, phải là làm công tác chuẩn bị đưa ta trở về?"

      Ly Mặc thả cuốn sách trong tay xuống, cười cực kỳ dịu dàng: "Ta để cho ngươi học 《 Vạn sách 》 chỉ là để cho ngươi học thôi, đưa ngươi trở về cùng chuyện này dĩ nhiên là có nửa phần quan hệ."

      Rắc rắc tiếng!

      Ly trà trong tay Dung Thiển bể nát.

      Dung Thiển tự nhận tính tình của mình luôn luôn tốt, nhưng bây giờ, nàng lại thể nhịn được nữa!

      Nàng lãng phí suốt cả năm học《 Vạn sách 》 rách này cực khổ muốn chết, tưởng rằng như vậy là có thể trở về, ai ngờ thế nhưng lại là trêu đùa nàng!

      Trước đây nàng làm sao cảm thấy rất dịu dàng săn sóc? ! Chắc lúc đó nàng nhất định là mắt bị mù, đầu óc tàu hủ!

      Bây giờ suy nghĩ chút, luôn có việc gì, thực tế hẳn là nhớ thù trước đây nên chờ lúc này báo lại!

      Tiểu nhân! Hèn hạ! ! Ban đầu nên để cho ăn trúc duẩn nhiều chút, hao tổn tu vi chết !

      Dung Thiển hận đến cơ hồ cắn nát hàm răng, ngay tại chỗ đem sách ném cái, tức giận chỉ vào Ly Mặc: "Ngươi nghe! Ta về sau, , lão nương về sau bao giờ trông cậy vào ngươi, hầu hạ ngươi nữa! Ta muốn trốn !"

      Dứt lời, xoay người khí thế hung hăng tông cửa xông ra!

      thể nhịn được nữa, liền cần nhịn nữa!

      Bộ dạng nàng tựa như hung thần làm Linh Vũ ở bên ngoài kinh sợ đến ngây người.

      Dung Thiển quyết định muốn rời khỏi sơn trang nát này, rời Lạc Tiên cốc, coi như vĩnh viễn thể trở về, nàng cũng muốn gặp lại con sói đội lốt cừu này!

      Rất được, Ly Mặc lại đuổi theo ngăn cản nàng, nàng cũng vui vẻ khi được tự do, chỉ để ý đường mình mình .

      Chỉ là, Dung Thiển bâng quơ trong Lạc Tiên cốc, nhất thời biết mình muốn đâu.
      Hơn nữa nhìn mình tại thân thể là hài tử, Dung Thiển liền rất tức giận.

      qua rừng Hoa Đào kia, hồi lâu, mắt thấy sắp xuất cốc rồi, biết sao, nhưng đột nhiên lại trở lại trong rừng hoa đào.

      Dung Thiển trong lòng kinh ngạc, lại thêm lần nữa, cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ.
      Chẳng lẽ gặp phải"Quỷ Đả Tường" rồi hả?

      Dung Thiển có chút kinh sợ, vì vậy liền quay đầu trở về, ai ngờ hồi lâu, lại vẫn ở trong rừng hoa đào, cuối cùng, cảnh tượng xung quanh đột nhiên càng thêm kì quái, mây đen giăng đầy, sương mù mịt mù, khí lại thêm xơ xác tiêu điều!

      Thần kinh Dung Thiển căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh, bắt đầu có chút đổ mồ hôi lạnh, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!


      *Quỷ Đả Tường:
      Chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong vòng tròn thoát ra được. tượng này là có . có nhiều người gặp phải. đến Quỷ Đả Tường, nghĩa là bạn mất phương hướng, cách khác, bạn lạc đường.( Cái này mình search google áh) http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 26: Rời nhà trốn


      Bên trong sơn trang.

      "Quân Thượng, Thiển Thiển nàng mình. . . . . . có sao chứ?" Linh Vũ nhìn Ly Mặc bên trong nhà vẫn nhàn nhã như cũ lật cuốn sách trong tay, có chút lo lắng hỏi câu.

      Ly Mặc ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng cái, nhàn nhạt cười cười: "Nàng ra được."
      Linh Vũ ngẩn ra: "Tại sao?"

      "Bởi vì Ly Mặc đại nhân sớm ở bốn phía Lạc Tiên cốc bày ra ‘ Cửu Cung Bát Quái Trận ’, người ngoài tùy tiện vào được, muốn ra ngoài cũng dễ." Phong tiếp lời, bước chậm tới.

      Linh Vũ chợt hiểu, ngay sau đó lại là tiếng thở : "Nha! Này Thiển Thiển chẳng phải bị vây bên trong trận?"

      "Cửu Cung Bát Quái Trận" nghe là trận khó phá vỡ nhất, Dung Thiển lọt vào trong trận, nếu có người nào cứu, chắc chắn là phải chết ở bên trong.

      "Chính là muốn nhốt mới phải!" Phong hừ tiếng, trong mắt dẫn theo tia xem thường: "đại nhân Ly Mặc luôn luôn tốt với nàng, nàng lại luôn biết điều như vậy, để cho nàng chịu chút đau khổ cũng là đáng đời!"

      ". . . . . ." Linh Vũ cũng là vụng trộm nhìn Ly Mặc cái, do dự chút, mới cẩn thận ra: "Quân Thượng, thứ cho Linh Vũ lắm mồm, từ quan điểm của Thiển Thiển xem, kỳ thực ngài đối với nàng vẫn rất khắc khe, cho nên nàng mới hay tránh ngài."

      Linh Vũ qua nhiều năm như vậy, cũng ít nhiều nghe qua Dung Thiển kể khổ, cũng chứng kiến ít chuyện thực, mặc dù nàng biết Quân Thượng làm như vậy chắc chắn có dụng ý, nhưng Dung Thiển lại cho là như thế.

      Nghe lời Linh Vũ , Ly Mặc chỉ là lơ đễnh khẽ mỉm cười: " theo nàng ."

      Chính là muốn để cho nàng đừng tới gần mới tốt.

      . . . . . . . . . . . .

      Dung Thiển bị vây ở trong trận, bốn phía u, hoàn toàn tìm ra phương hướng, cũng dám loạn, chỉ đành phải ôm đầu gối ngồi tại chỗ.

      Nàng biết, này nhất định là Ly Mặc người kia làm chuyện tốt!

      Dung Thiển cũng bắt đầu sâu sắc tự kiểm điểm, nàng lại bị kích thích.

      sớm hiểu Ly Mặc nham hiểm, vậy mà vẫn trở mặt với , xui xẻo bị tổn thất tự nhiên chỉ có thể là chính nàng.

      Hối hận, liền ở trong lúc lơ đãng lặng lẽ nổi lên.

      Tinh thần Dung Thiển rất là bi thương, hôm nay bị vây ở chỗ này thấy mặt trời, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể ra ngoài.

      "Hả? ra trong trận này còn có người." Thanh nhàn nhạt bỗng nhiên từ phía sau vang lên, cái tay từ sau lưng duỗi đến, cầm cổ áo của nàng kéo lên.

      Dung Thiển sợ hết hồn, sau đó chính là tức giận.

      Thế nhưng coi nàng giống Tiểu Miêu mà giơ lên, mặc dù thân thể nàng bây giờ là trẻ con, nhưng thể tha thứ việc bị người giơ lên như vậy!

      "Buông ta ra!" Dung Thiển rất là bất mãn liều mạng giằng co.

      Sau đó, chỉ cảm thấy cổ tay ở phía sau buông lỏng, nàng liền"Bịch" nặng nề tiếng té mặt đất.

      Dung Thiển đau đớn xoa cái mông, rất tức giận ngẩng đầu, chỉ thấy đứng trước mặt là nam hài bất quá mới mười mấy tuổi, mặt mày thanh tú, hình như còn có chút nhìn quen mắt.

      Nam hài kia cúi đầu ngạo nghễ nhìn nàng, khóe môi khẽ kéo lên: "Ta cho là người, ra là ."

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif

      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 27: Oan Gia Ngõ Hẹp
      "Ta cho là người, ra là ." Mang theo giọng điệu ngạo mạn, nghe qua còn có mấy phần quen thuộc.

      Dung Thiển nghe giọng điệu của như vậy cực kỳ khó chịu, hơn nữa lại từ cao nhìn xuống thái độ ngạo nghễ nhìn hết sức thuận mắt, đưa ngón tay chỉ vào mũi nam hài đó, lớn tiếng : "Biết ta là còn dám đối với ta bất kính, coi chừng ta đối với ngươi khách khí!"

      Nàng tự nhận danh tiếng quái vẫn có thể hù dọa người bình thường, huống chi trước mặt chẳng qua chỉ là đứa trẻ mới mười mấy tuổi.

      "Đối với ta khách khí?" Đôi mắt xinh đẹp của nam hài trong suốt nhìn nàng, nhíu mày, cười như cười: "Ngươi có biết ta là người như thế nào?"

      Dung Thiển mới có hứng thú biết, chỉ lạnh lùng khẽ hừ: "Ta quản ngươi là ai. . . . . ."

      Còn chưa có xong, lại thấy tay áo bào của nam hài trước mặt nhàng lướt qua, Dung Thiển chỉ cảm thấy giữa trán mảnh lạnh lẽo, giương mắt nhìn, hẳn là bị dán lên lá đạo phù, mà tư thế của nàng là tư thế của người đàn bà chanh chua chửi người, nửa phần cũng thể động đậy.

      Dung Thiển lập tức ngu lại.

      . . . . . . cảnh tượng tương tự, đạo phù giống nhau, còn có nam hài trước mặt có nụ cười kiêu ngạo quen thuộc này, Dung Thiển nghĩ, nàng biết đại khái là ai.

      Phượng Gia. . . . . .

      Nam hài từng dùng đạo phù giữ chặt nàng, tiểu quỷ thối bẽ gãy cành cùng hái hoa của nàng!

      Cái gì gọi là Oan Gia Ngõ Hẹp ? Bảy năm gặp, chạm trán lần nữa, lại có thể cùng tình cảnh!

      " con nho cũng dám ngông cuồng như thế, hôm nay nhìn xem là ai khách khí với ai." Phượng Gia liếc mắt nhìn pho tượng Dung Thiển, chậm rãi mở miệng.

      Dung Thiển hết sức oán giận.

      Vốn là bị vây ở trong này đủ bi thảm rồi, lại còn đụng phải tên đạo sĩ oan gia này, nếu sớm biết như vậy, cũng giận dỗi mà ra đây.

      "Ngươi định làm gì?" Dung Thiển như đưa đám lát, nhận mệnh mà hỏi câu.

      Nhưng Phượng Gia chỉ quay đầu nhìn chung quanh, chậm rãi : "Tại sao ngươi ở trong trận này?"

      "Ta cẩn thận tới, sau đó ra được nữa. . . . . ." Dung Thiển rầu rĩ trả lời, chợt nghĩ đến cái gì đó, nàng chuyển con mắt nhìn Phượng Gia, cười hắc hắc: "Ngươi. . . . . . Chẳng lẽ cũng bị vây ở chỗ này sao?"

      Nhìn thấy khuôn mặt Phượng Gia thoáng lúng túng, Dung Thiển biết mình đoán đúng.

      "Ai nha nha! Còn tưởng rằng ngươi lợi hại, ra là cũng chỉ được như thế." Dung Thiển nhàn nhạt cười vô cùng vui sướng, nếu phải thể di chuyển, nàng quả muốn vỗ tay vui mừng.

      ưa nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như thế.( ngu mà còn láo.)

      Sắc mặt Phượng Gia trầm xuống, có chút khó coi, giơ tay lại rút ra lá phù: "Xem ra ta thu ngươi là được."

      Dung Thiển vừa thấy, khẩn trương cười theo: "Đừng tức giận đừng tức giận nha, đùa mà thôi. Nếu tại ta và ngươi cùng ngồi chung chiếc thuyền, bằng ngươi thả ta, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp ra ngoài?"

      Bị phù khống chế thể động đậy cảm giác tốt, hơn nữa tại cái tạo hình này nhìn hơi khó coi.

      Phượng Gia giọng cười cười, thong thả : "Cho dù bị vây ở trong này, ta còn đến nỗi muốn cùng làm bạn, ngươi cũng đừng phí công tính toán chạy trốn nữa."

      Theo kinh nghiệm của mình bạn Phượng Gia này chắc là nam phụ rồi.

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif


      Chương 28: Thiện trong sáng.



      "Ta có tính toán chạy trốn, hơn nữa ta cũng trốn thoát được phải sao?" Dung Thiển nhàng dụ dỗ: "Ta chỉ nhờ ngươi giải cấm chế giúp ta, ít nhất để cho ta có thể di chuyển chút, ngươi lợi hại như vậy, ta cũng làm được gì."

      Phượng Gia cười nhạo tiếng : "Loài đều là gian xảo, thủ đoạn của loài các ngươi ta biết qua nhiều rồi, ở trước mặt ta, khuyên ngươi nên tính toán giở trò, nếu đừng trách ta."

      Nếu như có thể, Dung Thiển rất muốn cước đạp bay gương mặt tuấn tú đó, tốt xấu gì nàng cũng từng là người, tại sao lại bị xem thường như vậy?! (Tại ngu quá nên mới bị xem thường ák.)

      như thế nào? cũng phải tất cả đều ác! Còn giở trò, nàng căn bản khinh thường!

      Ở trong Lạc Tiên cốc bảy năm, nàng cũng gặp qua ít quái lớn , bọn họ cũng an phận đợi trong Lạc Tiên cốc trải qua cuộc sống của mình, cũng làm hại người khác, cũng có tính toán gì, trừ lúc hoá thành hình người nên hình dạng nhìn có chút quái dị bên ngoài, cùng người cũng có bao nhiêu khác biệt, cho nên nàng cũng dần dần quen thói làm con .

      Hôm nay bị Phượng Gia khinh thường như vậy, Dung Thiển trong lòng rất tức giận bất bình, nhưng bị khống chế thân thể, mặc dù giận đến phát run, nhưng vẫn ngừng tự nhắc nhở chính mình nhất định phải nhẫn nại kiềm chế, việc nhịn hại việc lớn.

      Hít sâu cái, lâu, nàng mới từ trong kẽ răng nặn ra câu: "Cũng phải tất cả đều gian xảo."

      Phượng Gia nhìn nàng lâu, mới : "Ít nhất ta cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua."

      Hôm nay người trước mặt đúng là a!!

      Dung Thiển quả muốn hô to mình là thiện trong sáng, Phượng Gia lại nhàn nhạt mở miệng : " Ta từng thu con Xà , nó thoi thóp lúc rồi cầu ta tha cho, ta mềm lòng liền bỏ qua cho nó, ai ngờ nó lại thừa dịp ta chú ý bò tới cắn ta hớp, nếu phải sư phụ kịp thời chạy tới, ta sớm trúng độc bỏ mình."

      Lòng Dung Thiển lập tức lạnh xuống.

      "Sau này, ta lại cứu qua con mèo , đem nó mang về phòng núi, ai ngờ nó lại là con Hổ tinh biến thành, đợi lúc ta ngủ say liền muốn lấy tính mạng của ta, cũng may ta có đề phòng, mới khiến nó thành công."

      . . . . . . . . . . . .

      Phượng Gia mỗi khi xong chuyện, lòng của Dung Thiển liền lạnh nửa phần, cuối cùng xuyên thấu qua cả tim, rốt cuộc còn sức lực để mình là thiện trong sáng.

      Phượng Gia thấy nàng vẻ mặt như đưa đám, chỉ tùy ý đưa tay gõ đầu của nàng, giương miệng cười : "Cho nên, đối với đề phòng tự nhiên là chuyện tốt."

      hài tử chưa trưởng thành thế nhưng gõ đầu nàng như vậy, rất đáng hận!

      Dung Thiển cơ hồ cắn nát răng, miễn cưỡng cười : "Vậy xin hỏi, làm sao ngươi vào được tới đây?"

      Phượng Gia nghiêng con mắt liếc nhìn nàng cái, lại quay đầu nhìn chung quanh: " Đúng lúc xuống núi ngang qua nơi đây, liền vào xem chút, nhớ năm đó lúc tới, rừng hoa đào này còn chưa từng bày ra trận pháp."

      Khóe miệng Dung Thiển khẽ kéo ra, hận đến cắn răng nghiến lợi.

      Nàng cũng biết, này nhất định là Ly Mặc vì phòng ngừa nàng chạy trốn mới bày trận ở đây.

      " biết con hoa đào tiểu kia còn ở nơi này hay . . . . . ." Phượng Gia giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn bị Dung Thiển nghe được.

      Hoa đào tiểu ? phải là nàng ? phải là đặc biệt đến tìm nàng gây phiền toái chứ?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 29: Nguy cơ đột nhiên tới.

      http://***************.com/images/smilies/icon_yeah.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gif

      Thấp thỏm trong lòng, thanh Dung Thiển mềm yếu, thử dò xét hỏi: "Ngươi là đến tìm con hoa đào tiểu kia hay sao?"

      Phượng Gia quay đầu nhìn phía nàng, khẽ nhíu mắt cái: "Ngươi biết nó?"

      "Coi là biết . . . . . . Ngươi tìm nàng làm gì?" Dung Thiển cố gắng hết sức đem giọng tùy ý, vừa dò hỏi ý tứ của .

      Nhưng Phượng Gia cũng trả lời, liền chuyển đề tài, hỏi ngược lại nàng: "Ngươi biết nó? Vậy nó tại ở nơi nào?"

      Nhìn bộ dáng như vậy, hình như cũng nhận ra nàng.

      Dung Thiển khẽ mỉm cười, nụ cười trong veo, giọng mềm mại: "Ngươi biết phải ? Nàng còn ở nơi này nha!"

      " ở nơi này hả?" Phượng Gia khẽ ngớ ngẩn, mày khẽ cau: "Theo tu vi của nó, hẳn là nhanh như vậy tu thành hình người mới phải. . . . . ."

      Dung Thiển nhìn , trong mắt lấp lánh: "Ngươi quan tâm nàng làm gì? Nàng cũng là a!"(Khoái lém. http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif )

      Nếu như phải tìm nàng gây chuyện xui xẻo, có lẽ còn cơ hội có thể làm cho thả nàng.

      Phượng Gia nhàn nhạt liếc nàng cái, thong thả : "Bởi vì nó là con đầu tiên ta thấy lúc tu đạo, cũng là con ngu nhất yếu nhất, hôm nay ngang qua đây, đúng lúc nhớ tới, mới thuận miệng hỏi chút thôi."

      Nụ cười mặt Dung Thiển trong giây lát liền cứng lại, cắn hàm răng vang "Khanh khách". (Con này cắn răng wài mà sao răng nó chưa gãy ta. http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif )

      Tên khốn kiếp này! Lại dám nàng ngu nhất yếu nhất, có chút đạo hạnh ngon sao? Ở trong mắt nàng chẳng qua chỉ là đứa trẻ mà thôi!( Ngu nhận mình ngu , có bệnh mà giấu wài, nó là đứa trẻ mà nó giỏi hơn bạn đấy, ko bjk xấu hổ àk. http://***************.com/images/smilies/icon_boxing3.gif )
      "Ta phải ngươi, sắc mặt ngươi làm gì mà khó nhìn như vậy?" Phượng Gia nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng đen lại, híp con mắt.

      Dung Thiển lập tức nhe răng cười tiếng, rất là rực rỡ: "Ta vì loài có con vô dụng như vậy nên cảm thấy xấu hổ a, mất thể diện!"

      Phượng Gia rất đồng ý gật đầu: "Chính xác."

      Dung Thiển cười có chút khó khăn, mặc dù giận nhưng cũng dám gì.

      Phượng Gia cũng để ý tới nàng nữa, chỉ nhìn bốn phía xung quanh, hình như tìm biện pháp đề thoát khỏi trận.

      Chợt tiếng gió phá vỡ gian vang lên, cành lá dây leo xanh trong giống như rắn từ mảnh sương mù u ám vươn ra, lập tức liền quấn lấy hông của Phượng Gia.

      Ánh mắt Phượng Gia trầm xuống, liền thò tay muốn rút ra bội kiếm bên hông, ngờ cành roi mây duỗi đến, đem hai cánh tay cột lại, nhúc nhích được.

      Dung Thiển có chút kinh ngạc nhìn màn trước mắt, nhìn thân thể Phượng Gia bị roi mây trói buộc chặt cách nào nhúc nhích, trong lòng nhịn được mà dễ chịu hồi.( Sắp chết tới nơi mà còn dễ chịu, đúng là ngu mà. http://***************.com/images/smilies/icon_neutral.gif )
      Chỉ là còn chưa có lén vui mừng được bao lâu, tầm mắt liền thấy có hai cành roi mây thuận theo hướng nàng mà bò, chậm chạp mà có lực quấn lên tay chân nàng.(Chết chưa, cho chừa. http://***************.com/images/smilies/icon_no3.gif )
      Roi mây cuốn nàng và Phượng Gia lui về, dần dần, Dung Thiển thấy thứ trước mắt, ra là gốc cây.

      "Chẳng lẽ là gốc cây tinh?" Dung Thiển nhớ lại lúc học Vạn sách trong đó từng ghi lại qua loại như vậy.

      Gốc cây ngàn năm tu luyện thành tinh, dựa vào hấp thu máu của những sinh vật khác làm thức ăn.

      Chẳng lẽ hôm nay nàng phải trở thành thức ăn của gốc cây tinh này hay sao?


      Chương 30: Thoát khỏi.




      Dung Thiển khẽ cắn môi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhớ lại Vạn sách có chỗ đề cập tới nhược điểm gốc cây tinh.

      Đúng rồi, lửa! Gốc cây tinh sợ lửa!

      Ánh mắt Dung Thiển bỗng dưng sáng lên, nhưng giây lát lại tắt .

      Mặc dù nàng biết nhược điểm gốc cây tinh, nhưng nàng vẫn bị phù trán chế thể nhúc nhích, căn bản còn kế sách.

      Nghĩ như vậy, oán niệm liền lập tức dâng lên, ngước mắt nhìn lại hướng bên kia, Phượng Gia căng thẳng nhíu mày, ngọ ngoạy thân thể, muốn từ roi mây trói buộc thoát ra ngoài, nhưng có nửa phần hiệu quả.

      Dung Thiển tức giận mỉa mai : "Này, ngươi phải mình là đạo sĩ bắt sao? Thế nào tại lại thể đối phó được với gốc cây tinh này hả?"

      Phượng Gia đưa mắt liếc nhìn nàng cái, giọng lạnh nhạt: "Ta lại muốn hỏi ngươi, cây tinh này có phải là đồng bọn mà ngươi đưa tới hay ?"

      Đồng bọn cái quỷ! nhìn thấy nàng cũng bị bắt lại hay sao?!

      Dung Thiển cơ hồ nhịn được muốn chửi mắng to, nhưng chốc lát sóng mắt lại chuyển cái, cười khéo léo biết điều: "Loại thời điểm này chúng ta tạm thời đừng gây nhau nữa, ta có biện pháp đối phó gốc cây tinh này, ngươi thay ta bóc bỏ phù này, ta tới giải thoát giúp ngươi."

      "Ngươi có biện pháp?" Đuôi lông mày của Phượng Gia hơi hơi kéo lại, giọng là khinh thường.

      Dung Thiển cũng giương lông mày lên, chịu yếu thế: "Dĩ nhiên. Xem bộ dáng ngươi kìa, nhất định là chưa xem qua 《 Vạn sách 》 chứ gì?"

      "Vạn sách?" mặt Phượng Gia thoáng qua vẻ kinh ngạc, quyển sách này tất nhiên là nghe sư phụ qua, chính là Tiên Quân Thiên giới viết, ghi lại đặc trưng cùng nhược điểm của tất cả loại thế gian này, chỉ có Tiên Quân mới có thể thấy, bình thường người phàm cũng là vô duyên nhìn thấy, con tiểu nữ này thế nhưng xem qua?!

      Phượng Gia nhìn nàng hồi lâu, mới cười lạnh tiếng : "Ngươi cho rằng ta biết ngươi nghĩ nhân cơ hội này chạy trốn? Chỉ sợ ngươi vừa được tự do liền tự mình chạy, sao lại có lòng tốt cứu ta?"

      Đầu người này tuyệt đối là làm từ bã đậu!

      Dung Thiển trong lòng bực mình, mặt lại vẫn duy trì mỉm cười: "Chúng ta cùng bị vây ở bên trong trận này, ta còn phải dựa vào ngươi dẫn ta thoát trận, bất kể ngươi tin hay , bây giờ còn lựa chọn nào khác, nếu như ngươi bằng lòng, như vậy chúng ta liền cùng nhau trở thành thức ăn của gốc cây tinh này là được rồi."

      Lông mày Phượng Gia hơi nhíu lại, dường như suy nghĩ, cho đến khi gốc cây tinh nổi lên roi mây, đưa bọn họ kéo qua hướng bên thân cây mắt liền ngưng tụ, ngay sau đó thấp giọng đọc lên niệm chú.

      Dung Thiển chỉ cảm thấy trán chợt lạnh, lá bùa kia liền tự động bay xuống, trong lòng chợt vui vẻ, giây kế tiếp liền nhanh đọc lên chú thuật.

      bao lâu, giữa đôi tay bị cuốn lấy của nàng liền lên ngọn lửa , nhanh chóng đốt cháy dọc theo roi mây lan ra.

      Giống như cũng bị kinh sợ, roi mây cuốn lấy Dung Thiển lập tức buông lỏng, tất cả rụt trở về, Dung Thiển cũng nặng nề té ngã mặt đất.

      Xoa cái mông bò dậy, trong nội tâm Dung Thiển lại thầm cảm thấy có chút may mắn.

      May mắn lúc trước vì nấu ăn cho Ly Mặc, mới cố ý học chú thuật hỏa để thuận tiện dễ dàng nhóm lửa, nếu hôm nay có thể xong rồi.

      Phượng Gia vẫn lạnh mắt nhìn, hồi lâu mới khẽ nhếch môi: " ra là sợ lửa."


      Chương 31: Phong thủy luân chuyển.



      Dung Thiển thấy cũng biết nhược điểm gốc cây tinh, lại dám trì hoãn lâu hơn nữa, chỉ cười với xong liền vung tay lên: "Ai nha! Ngươi biết, vậy liền tự cứu mình ! Ta liền trước bước."

      Nàng còn chưa có ngu đến mức chờ thoát khỏi đó lại tới bắt nàng.

      Xoay người mới vừa chạy được mấy bước, sau lưng lại truyền tới thanh nặng nề lạnh lùng cắn răng: "Đứng lại! Quay về!"

      Dung Thiển dừng bước lại, quay đầu nhìn thấy Phượng Gia bị roi mây trói chặt ở giữa trung, cười ngây thơ: "Còn có chuyện gì?"

      Phượng Gia ho tiếng: "Ta có cách nào bỏ kết ấn để thực chú thuật."

      Đạo thuật cùng thuật và Tiên thuật khác biệt, cần kết ấn mới có thể phóng ra thuật pháp, trừ phi là người có tu vi cao, mới có thể miễn kết ấn trực tiếp sử dụng thuật pháp.
      Mà Phượng Gia tại hiển nhiên tu vi còn chưa đủ sâu.

      Dung Thiển ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng dần dần nâng lên nụ cười đắc ý.

      Nhóc con, bây giờ rốt cuộc thua trong tay ta, cái này kêu là phong thủy luân chuyển!

      Dung Thiển hưởng thụ loại cảm giác chiếm được thế thượng phong này, xa xa nhìn Phượng Gia, cười : "Ngươi muốn ta cứu ngươi?"

      Phượng Gia nhướng mày, sau đó quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng : " cần, ta còn cần con cứu!"

      Vốn có mấy phần suy nghĩ muốn mượn tay nàng thoát khỏi, nhưng thấy thái độ nàng giờ đắc ý như vậy, dựa vào tính tình từ trước đến nay đều thanh cao chính là dẫu có chết cũng thèm để nàng cứu!

      "Ngươi để cho ta cứu, ta càng phải cứu, chính là muốn để cho ngươi thiếu ta con này cái ân huệ." Dung Thiển chậm rãi thong thả bước tới, thuận lợi lại làm cái chú thuật hỏa, toàn thân được vòng ngọn lửa che chở, roi mây của gốc cây tinh dám đến gần, chỉ chuyển động xung quanh nàng.

      Nàng đúng là ưa nhìn thái độ xem thường của , mặc dù nàng từng là người, nhưng bây giờ thành , cần phải vì đồng loại đòi công bằng!

      Phượng Gia nhíu nhíu mày, gì.

      Dung Thiển định dùng lửa đốt roi mây quấn chặt lấy Phượng Gia, nhưng suy nghĩ lại nhớ tới, khi thoát khỏi, khôi phục tự do, với đạo hạnh của mình khẳng định đấu lại, chẳng phải là còn phải chịu tội?

      Vì vậy, nàng xoay người chạy về phía thân gốc cây tinh, gốc cây tinh này tuy có chút e ngại ngọn lửa quanh thân nàng, nhưng cho cùng vẫn có ngàn năm tu vi, nếu muốn đánh, nàng chắc chắn đánh cũng lại, bằng thử thuyết phục.

      Dung Thiển nhìn gốc cây tinh trước mặt, chậm rãi cười : "Chúng ta tới điều kiện như thế nào?"

      Phượng Gia híp mắt lại nhìn nàng, nhưng cũng biết trong đầu nàng muốn làm gì, mặc dù nàng cùng gốc cây tinh đều là , nhưng giữa loại khỏi cũng là lấy mạnh hiếp yếu, có tình cảm để , nàng lại vọng tưởng điều kiện cùng gốc cây tinh ngàn năm, lại biết chính nàng cũng có tư cách để như vậy hay sao?


      Chương 32: điều kiện.



      Gốc cây tinh nhìn Dung Thiển, hồi lâu, khàn giọng mà thanh lại lộ vẻ già nua yếu ớt vang lên: "Ngươi có tư cách cùng ta điều kiện."

      Dung Thiển vẫn khẽ mỉm cười như cũ: "Trận này là ai bày, tin tưởng ngươi so với ta ràng hơn, khéo, ta đúng lúc là người bên cạnh , như vậy dù sao cũng có tư cách ?"

      Thời điểm mấu chốt, chỉ có thể dựa vào vị Cửu Diệu Thần Quân Ly Mặc vô cùng nổi danh này tới giữ thể diện.(Lúc cần người ta mới nhớ đến, đáng khinh .

      Cái gọi là danh nhân, chính là phải dùng thế này.

      Gốc cây tinh nghe được lời này của nàng, quả nhiên dừng roi mây muốn tấn công Dung Thiển lại, dừng hồi lâu mới mở miệng: "Coi như ngươi là người bên cạnh , nhưng đến nơi này thể thuận theo ngươi, huống chi, cho dù là ta ăn ngươi, cũng chưa chắc biết."

      Dung Thiển nhanh chậm : "Theo năng lực của chẳng lẽ biết tính toán ra hay sao? Ta nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ đến lúc đó ngươi cũng chịu nổi, ta chết cũng có quan hệ gì, chỉ là đáng tiếc tu vi ngàn năm của ngươi thôi."

      Gốc cây tinh thanh khàn khàn lại nở nụ cười lạnh: "Lấy thân phận của như thế nào lại vì ngươi con nho như vậy mà chịu tốn công tốn sức, chớ có cho là như vậy liền có thể hù dọa ta!"

      Dung Thiển cười yếu ớt tay buông lỏng: "Tin hay tùy ngươi, chẳng qua, ngươi có dũng khí lấy mạng mình ra đánh cuộc hay ."

      Gốc cây tinh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, làm như hoàn toàn tính trước, nếu phải có người nọ làm chỗ dựa, nhất định thể lộ ra sợ hãi như thế.

      Tên của Cửu Diệu Thần Quân con nào biết, mặc dù biết cùng tiểu nha đầu này có quan hệ gì, nhưng quả đáng để nó mạo hiểm.

      Hồi lâu, giọng của gốc cây tinh rốt cuộc trở nên êm dịu: " điều kiện của ngươi."

      Thấy quả bị trấn áp, Dung Thiển trong lòng vui sướng, giương mặt lên chỉ ngón tay vào Phượng Gia, cười : "Rất đơn giản, ngươi chỉ cần giúp ta, thay ta quấn chặt người này là tốt rồi, nhưng mà thể tổn thương ."

      Khóe miệng Phượng Gia khẽ kéo ra, sắc mặt dần dần đen xuống.

      "Được." Gốc cây tinh đáp tiếng, roi mây lại đem Phượng Gia quấn chặt thêm chút.

      Dung Thiển cười yếu ớt mà đến trước mặt Phượng Gia, đưa ra đôi tay bé trắng nõn, đem mặt của Phượng Gia kéo ra hai bên tạo thành cái mặt quỷ: "Phải nhớ được, là ta cứu ngươi."

      Lời từng với nàng, tại nàng rốt cuộc có thể trả lại rồi !

      Cảm giác này rất tốt!

      "Ngươi cũng ra được." Phượng Gia hết sức bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt lóe lên.

      lúc Dung Thiển nhức đầu với vấn đề này bỗng nhiên sương mù bốn phía chợt tản ra, ánh sáng chói sáng xung quanh.

      "Còn ra?" Thanh nhàn nhạt từ bên ngoài truyền đến, thanh ràng như gió.

      Dung Thiển vừa nghe thấy thanh này, mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, định dọc theo ánh sáng ra ngoài, rồi lại nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía gốc cây tinh, cười đến sáng lạn: "Sau nữa canh giờ khi ta ra ngoài, ngươi có thể đem ném ra đây, nhớ kỹ, được phép tổn thương !"

      càng xem thường nàng, nàng càng phải để cho nhớ ân tình của nàng!

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 33: Ra trận.


      Gốc cây tinh cảm nhận được hơi thở của người ngoài trận, đối với lời trước đó của Dung Thiển tin hơn phân nửa, lại dám lỗ mãng.

      Dung Thiển rất hài lòng xoay người, vừa mới bước, liền nghe Phượng Gia ở phía sau cười ràng câu: "Ngươi muốn để ta nợ ngươi ân tình? Nhưng mà, lúc trước ta tha cho ngươi mạng, hôm nay phải là huề nhau, thanh toán xong mới đúng."

      "Tha ta mạng? ràng ban đầu là ngươi hại ta mới đúng!" Dung Thiển chỉ cần nghĩ tới từng bị bẻ cành kéo hoa, còn chuyện bị chế nhạo ngu đần, là đáng giận.

      Phượng Gia cũng chỉ chớp mắt cái, cười như cười nhìn nàng: "Quả nhiên là ngươi, con hoa đào tiểu kia."

      ". . . . . ." Dung Thiển khỏi ngẩn ra, ra là cố ý thử dò xét nàng.

      Bất quá, bị biết cũng sao.

      Dung Thiển thản nhiên thừa nhận: "Đúng như thế nào?"

      "Ngươi tên là gì?" Hỏi rất trực tiếp.

      Nghĩ nhớ tên nàng chờ sau này trở lại báo thù? Nàng cũng sợ .

      Dung Thiển quay mặt qua hướng nhe răng cười tiếng: "Ta tên là Dung Thiển, nhưng mà cần nhớ ta, bởi vì ta nghĩ có lẽ chúng ta về sau cũng có cơ hội gặp lại nhau nữa."

      xong, rất là tùy ý phất phất tay, liền theo đạo ánh sáng kia chạy ra khỏi trận.

      Từ sau lưng, truyền đến tiếng cười của : "Dung Thiển. . . . . . Ta hảo hảo nhớ kỹ ngươi."

      Lông tơ toàn thân Dung Thiển khỏi dựng lên, dưới chân bước càng nhanh chút.

      Lướt qua ánh sáng kia, mở rộng ra bên ngoài, cách đó xa thân mang y phục xanh đen yên lặng đứng, khuôn mặt tuấn nhã, khóe miệng chứa đựng tia cười nhạt, nhìn nàng bước tới.

      Dung Thiển mấy bước chạy tới, cười tủm tỉm kêu tiếng: "Quân Thượng!"

      Trước diện mạo cười tươi xinh đẹp đó, dường như tức giận trước đây của tất cả đều tiêu tan còn dấu vết.

      Cũng phải là nổi giận, chỉ là thực lực sai biệt đặt ở trước mắt, Dung Thiển hoài nghi chút nào nếu như cùng trở mặt, chút do dự mà đem mình vứt vào trong quỷ trận đó nữa.

      đúng là, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng là con rất thức thời. (Bị nhốt mới khôn lên đc chút.)

      Ly Mặc đưa tay nhàng bóp chóp mũi nàng cái, cười : "Mới qua nửa ngày, liền làm cho mình thân đầy bụi đất, lại bướng bỉnh rồi phải ?"

      Giọng dịu dàng cũng giống như trước, như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, Dung Thiển cũng chỉ ra ngoài chơi náo loạn hồi, cũng phải là cùng gây gổ mới rời nhà trốn .

      Dung Thiển tự nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền, nhào vào trong ngực cọ cọ làm nũng: "Quân Thượng, người tạo ra trận pháp này là lợi hại, vây làm ta ra được, thiếu chút nữa bị gốc cây tinh ăn."

      "Gốc cây tinh? vậy cũng là lầm xông vào." Ly Mặc xoa xoa tóc của nàng, nhàng cười tiếng: "Lần tới còn dám tùy ý chạy loạn nữa ?"

      Dung Thiển lập tức dùng sức lắc đầu cái, lời thề son sắt: " !"

      Ly Mặc ngước mắt liếc nhìn trong trận, hơi mỉm cười : "Bên trong dường như còn có người."

      "A. . . . . . Đó là đạo sĩ muốn bắt ta, cần để ý đâu.Quân Thượng, chúng ta trở về thôi." Dung Thiển cười yếu ớt dắt ống tay áo của liền trở về, về phần người kia, cứ để cho ở trong trận chờ lát .


      *Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: Hiểu thời thế mới là người tài giỏi.
      *Thuận nước đẩy thuyền:Biết thời biết thế.

      Shiwu: Mình mà là bà tác giả mình đạp phát cho bà Dung Thiển già này xuống làm nhân vật phụ lun, bà Dung Thiển này làm mình ức chế.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 34: Dao Quang.

      http://***************.com/images/smilies/icon_boxing3.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_shock2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_no2.gifCon mụ xấu xa

      Lại trở về Sơn Trang, Dung Thiển thành tiếp tục học《 Vạn sách 》.

      Cẩn thận suy nghĩ chút, may là Ly Mặc bắt nàng học, nếu nàng như thế nào lại biết được nhược điểm gốc cây tinh, như thế nào còn có thể sống sót mà việc gì?

      Chú Thuật Hỏa cũng là bởi vì mới học, chân chính mà , là cứu nàng.(Cũng bjk dzậy hả?) http://***************.com/images/smilies/icon_confused.gif

      Cho nên, mặc dù muốn thừa nhận, nhưng ít nhiều vẫn phải cảm tạ .

      Có lúc, Dung Thiển cũng nghĩ, có lẽ Ly Mặc làm như vậy đều là vì tốt cho nàng, huống chi, bình thường đối đãi nàng quả dịu dàng hòa nhã, trừ có lúc để lại dấu vết đùa giỡn có thể đem nàng chọc tức gần chết, tổng kết mà , đối với nàng cũng kém.

      Cho nên, Dung Thiển cũng liền cứ như vậy an phận tiếp tục hầu hạ .

      Còn chuyện trở lại đại, Dung Thiển cũng còn ôm hi vọng nữa, cho nên dứt khoát bao giờ suy nghĩ nữa, tất cả thuận theo tự nhiên, thích ứng trong mọi tình cảnh.

      Nháy mắt lại qua năm năm, Dung Thiển sớm đem 《 Vạn sách 》 tất cả đều học thuộc hết, lại bắt đầu chậm rãi học thuật.

      Nàng trời sinh tính lười biếng, vốn là đối với mấy thứ này cũng cảm thấy hứng thú, chỉ là vì phòng thân, mới tùy tiện học vài thứ.

      Rất nhiều lần, Dung Thiển ở trong Lạc Tiên cốc buồn bực, liền muốn ra ngoài nhìn chút, nhưng bất đắc dĩ vẫn bị "Cửu Cung Bát Quái Trận" kia ngăn cản, ra được. ( yếu mà cứ khoái ra gió.) http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      Vì vậy, Dung Thiển lại dốc lòng bắt đầu nghiên cứu trận pháp, tìm kiếm phương pháp phá trận.

      . . . . . . . . . . . .

      Đảo mắt lại đến ngày Ly Mặc tới.

      thiên Đình, Ly Mặc mang theo Phong ra phủ viện, chạm mặt Bách Hoa tiên tử Dao Quang cũng hướng bên này nhàng mà đến.

      Nhìn thấy Ly Mặc, Dao Quang sóng mắt khẽ nhúc nhích, cười yếu ớt nhàng: "Thần Quân đây là muốn ra ngoài sao?"(Nhiều chuyện dễ sợ, mình ghét lun mụ Dao Quang này. http://***************.com/images/smilies/icon_boxing3.gif )

      Ly Mặc khẽ vuốt cằm: "Tùy ý chút."

      Đôi mắt đẹp của Dao Quang chuyển cái, cũng chỉ cười nhìn , ánh mắt lấp lánh: "Nghe Thần Quân thời gian này đều muốn ra phủ, nhưng biết đến nơi nào?"(Vừa nhiều chuyện vừa mê trai dễ sợ, ng ta mún đâu kệ ng ta, xấu mà cứ khoái làm chuyện để ý. http://***************.com/images/smilies/icon_thumbdown.gif )

      "Ly Mặc đại nhân muốn đâu, cùng ngươi có liên quan a?" Phong vượt lên trước trả lời câu, trong mắt đều là vẻ chán ghét.

      Nữ nhân này có việc gì liền tới quấn Ly Mặc đại nhân, rất đáng ghét.

      Dao Quang sắc mặt khẽ biến liền trầm xuống, có chút khó coi.

      Ly Mặc cười ấm áp trấn an nàng: "Phong xưa nay biết chuyện, Dao Quang ngươi đừng để ở trong lòng."(Phong đúng mừk. http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gif )

      Nghe được lời của , sắc mặt của Dao Quang lập tức chuyển tốt, gương mặt hơi nổi lên chút ửng đỏ, khẽ cúi đầu : "Dao Quang hiểu. . . . . ."(Khoái lém, khoái lém. http://***************.com/images/smilies/icon_yeah.gif )

      Dừng chút, nàng bỗng dưng lại ngẩng đầu lên, tràn ngập thẹn thùng nhìn Ly Mặc:"Thần Quân nếu phải ghét bỏ, để cho Dao Quang cùng với Thần Quân có được hay ?"

      "Ngươi. . . . . ." Phong mặt lạnh liền muốn cự tuyệt, Ly Mặc cũng là nhàng vung tay áo, ngăn lại, hướng về Dao Quang hơi mỉm cười : "Hôm nay hẹn Đông Hoa Tiên Quân đánh cờ, sợ là có chút tiện, bằng ngày khác được ?"

      Dao Quang mặt xẹt qua tia khó nén vẻ mất mát, lại vẫn là dịu dàng mà cười:"Nếu Thần Quân có hẹn, Dao Quang quấy rầy nữa, trước cáo từ."

      Dứt lời, hướng Ly Mặc khẽ thi lễ, xoay người nhàng lướt qua.

      Shiwu: Mặc dù bà Dao Quang này mình cũng ghét ko mún làm hình nhưng lỡ làm rùj làm cho hết. http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif http://***************.com/images/smilies/icon_no3.gif http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif

      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 35: Lo lắng.

      http://***************.com/images/smilies/icon_no3.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_speaker.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_think.gif

      Đợi sau khi Dao Quang xa, Phong mới cáu giận : "Ly Mặc đại nhân, ngài cảm thấy nữ nhân này càng ngày càng được voi đòi tiên sao?"

      Nàng cho là nàng là ai? Còn muốn quyết định thay Ly Mặc đại nhân!

      Ly Mặc nhàn nhạt liếc Phong cái, trong tiếng mang theo vài phần ý tứ chế nhạo: "Phong , ngươi như thế nào so với ta còn xúc động phẫn nộ hơn vậy?"

      "Ta là nhìn nàng vừa mắt, thích nàng ỷ vào đối với ngài có chút ân tình mà đắc ý giữ thái độ đúng mực, còn có lòng mơ tưởng, lúc nào cũng dây dưa ngừng!" Phong càng trong lòng chính là càng tức.

      Thiên giới Tiên Nữ nhiều vô số kể, so với Dao Quang xinh đẹp hơn nhiều, tu vi cao thâm cũng thiếu, đối với Ly Mặc đại nhân ái mộ lại càng ở số ít.

      Chỉ là Ly Mặc đại nhân từ trước đến giờ đều thái độ lạnh nhạt lạnh nóng, cùng bất kỳ vị Nữ Tiên nào cũng đều duy trì khoảng cách, chưa từng thân cận qua.

      Mà Dao Quang, vốn chẳng qua chỉ là con ong, ngàn năm trước ỷ vào đối với Ly Mặc đại nhân có chút ân tình, chẳng những lấy được vị trí Bách Hoa tiên tử, hơn nữa vẫn quấy rầy bên cạnh Ly Mặc đại nhân.(Chỉ là con ong sao mà chảnh thế, ta tưởng là con rỳ cao sang quý phái lém chớ. http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif http://***************.com/images/smilies/icon_no3.gif http://***************.com/images/smilies/icon_yeah.gif )

      Ly Mặc đại nhân cũng bởi vì nhớ tới ân của nàng, mới có thể dễ dàng tha thứ tất cả cho nàng, đối đãi nàng so với Tiên Nữ khác càng lộ vẻ thân thiết, thế nhưng lại nhịn được, đối với nàng chán ghét đến cực điểm.(Có mùi Đam mỹ. http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gif http://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gif http://***************.com/images/smilies/icon_lol.gif )
      Ly Mặc hề quan tâm, khóe miệng nâng lên tia cười : "Tùy nàng , thời gian còn sớm, nên thôi."

      Phong vẫn nhúc nhích, chỉ thấy bóng lưng thon dài, ánh mắt phức tạp, cũng chỉ thình lình hỏi câu: "Ly Mặc đại nhân, ngài đem nàng ấy từ hậu thế kéo tới, phải là vì thay nàng nối tiếp tục duyên sao? Vì sao tại vẫn giữ nàng ở lại trong Lạc Tiên cốc, giữ ở bên người, bằng trực tiếp để cho nàng nhập thế được sao?"

      Những lời này ra sớm muốn hỏi, theo tính tình Ly Mặc đại nhân, nên làm ra loại tình này mới đúng.

      Cho dù từng mắc nợ nàng, cũng đáng để mạo hiểm như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều xuống Hạ giới nhìn nàng, nếu để cho người khác biết, dù là Cửu Diệu Thần Quân, cũng khó trốn trách nhiệm.

      Phong vì thế lo lắng trùng trùng, cảm giác, cuối cùng con hoa đào tiểu kia ngày hại Ly Mặc đại nhân.

      Ly Mặc hơi ngẩn ra, ngay sau đó từ từ thở dài tiếng: ". . . . . . Nàng còn quá , đợi nàng lớn hơn chút nữa, tự ta để nàng rời ."

      Ít nhất, để cho nàng trước thích ứng hoàn cảnh ở nơi này, có đủ năng lực để tự vệ.

      Phong trầm mặc thêm gì nữa, nhíu mày lo lắng vẫn chưa giảm bớt phần nào.

      vẫn luôn nhìn thấu suy nghĩ của Ly Mặc đại nhân, chỉ là mơ hồ cảm thấy tiếp tục như vậy cũng được.

      Nhưng bất luận như thế nào, chỉ hy vọng có thể luôn luôn bình an vô là được rồi.

      Vậy mà vừa tới sơn trang trong Lạc Tiên cốc, liền thấy Linh Vũ vội vã chạy tới trước mặt, gương mặt lên vẻ lo lắng: "Quân Thượng, xong, thấy Thiển Thiển!"( ngu mà cứ ham hố ra ngoài cho ng ta hại. http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif http://***************.com/images/smilies/icon_boxing3.gif http://***************.com/images/smilies/icon_thumbdown.gif )

      Chương 36: Ra cốc.

      http://***************.com/images/smilies/icon_no3.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_no2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_no.gif


      " thấy?" lông mày thanh tú của Ly Mặc khẽ nhíu lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

      Linh Vũ gật đầu cái, dáng vẻ nóng lòng : "Buổi sáng nàng nàng ra ngoài dạo, hồi trở lại, nhưng bây giờ cũng là xế chiều rồi, còn chưa có thấy nàng trở về sơn trang, khắp nơi ta cũng tìm, nơi nào cũng trông thấy bóng dáng của nàng."

      Phong nhíu nhíu mày, lạnh lẽo : " Bốn phía Lạc Tiên cốc đều bày ra trận pháp, nàng ra được mới đúng, Lạc Tiên cốc cũng coi là lớn, như thế nào lại tìm được?"
      Ly Mặc chỉ là đưa tay bấm ngón tay tính toán chút, khẽ lắc đầu cười : "Nàng ra cốc rồi."

      "Làm sao có thể?!" Phong bất giác có chút kinh ngạc.

      Ly Mặc hơi mỉm cười : "Nha đầu kia vì muốn phá trận pháp này mà tốn ít thời gian."
      "Cửu Cung Bát Quái Trận" là trận pháp khó phá nhất mà nàng cũng suy nghĩ ra phương pháp phá giải, loại dụng tâm này nếu là dùng vào tu luyện, phải sớm có thành tựu mới đúng.

      Phong nhịn được khẽ mỉm cười tiếng: " cũng tốt."

      lo nàng !

      Nhưng Linh Vũ lại có chút tức giận nhìn chằm chằm : "Ngươi con quạ đen này làm sao lại có thể ác độc như vậy?! Thiển Thiển nàng tại mới mười hai tuổi, tu vi lại cao, người ra ngoài rất là nguy hiểm, làm sao ngươi cho tới bây giờ cũng hiểu được mà quan tâm nàng chút hả?!" (Ngu chết ráng chịu, wan tâm chi cho mệt. http://***************.com/images/smilies/icon_thumbdown.gif )

      Phong cũng nổi giận, trả lời lại cách mỉa mai: "Chính nàng mong muốn ra ngoài, ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác?! Hơn nữa, ta muốn như thế nào cũng tới phiên con Hỉ Thước thối như ngươi để ý tới!"

      "Ngươi. . . . . ."

      Bên này hai người tranh cãi quyết liệt, Ly Mặc thẳng hướng sơn trang ra ngoài.

      Hôm nay trận pháp cũng giữ được nàng, chẳng lẽ muốn thả nàng rời ?

      . . . . . . . . . . . .

      Dung Thiển lúc này ra khỏi Lạc Tiên cốc, ngày, đến cái trấn ở ngoài cốc.

      Trải qua 3 năm, cuối cùng nàng cũng nghiên cứu ra biện pháp phá trận, hôm nay cũng chỉ là tới thử nghiệm chút, nghĩ tới thế nhưng thành công ngoài ý muốn.

      Liền rất hưng phấn, nhịn được ra ngoài cốc nhìn chút.

      Tới đây mười hai năm rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thế giới ngoài cốc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, dường như có loại cảm giác thân thiết được trở lại đại.

      Mặc dù hoàn cảnh nay cùng đại giống nhau, nhưng lâu có thấy nhiều người như vậy rồi.

      Luôn luôn ở tại sơn trang trong cốc, Dung Thiển gần như cho là mình sắp trở thành người nguyên thủy trong thời kỳ đồ đá rồi.

      Ở trong trấn , Dung Thiển dạo ngày, đối với tất cả vật đều cảm thấy rất là mới lạ, đợi nàng rốt cuộc chơi đến mệt mỏi mới nhận thấy được là xế chiều.

      Đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày Ly Mặc đến, Dung Thiển trong lòng thầm kêu hỏng bét rồi.(1 năm ng ta tới có lần mà cũng ko nhớ, đúng là lú mà. http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif )
      Nếu để cho Ly Mặc biết nàng lén chạy ra ngoài, biết lại lấy biện pháp gì để chỉnh nàng.

      Mặc dù sắc trời còn sớm, Dung Thiển đấu tranh nhiều lần, vẫn quyết định trở về cốc.

      muốn nhân cơ hội này để rời , bởi vì nàng hiểu rất ràng, nàng trốn thoát.

      Hơn nữa, dường như cũng phải là rất muốn rời .

      Ra khỏi trấn , chưa được mấy bước, đột nhiên từ đỉnh đầu truyền tới thanh dịu dàng, mơ hồ còn màng theo tia khiếp sợ: "Lại là ngươi?!"(Đoán xem đó là ai? http://***************.com/images/smilies/icon_yeah.gif )

      nguyengiau: Hừ, bởi vì đó ngu hơn bình thường, ko chửi là ko đc, đây là bộ đầu tiên mình edit nên ko drop đc, đành phải ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, chứ tính cách nhân vật chính mà như vậy nếu mình ko phải edit mình say good bye dzới truyện này từ lâu rồj. Mình dị ứng mấy đứa ngu mà lúc nào cũng tỏ ra vẻ nguy hiểm, chỉ bjk liên lụy cho ng khác. http://***************.com/images/smilies/icon_boxing3.gif
      Àk, mà bạn edit truyện rỳ chưa? http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_think.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gif

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Gặp nhau.

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif




      http://***************.com/images/spacer.gif


      Dung Thiển ngẩng đầu nhìn lên , lại thấy đám mây giữa trung, nữ tử xinh đẹp đứng, quanh thân dường như có vòng cánh hoa nhàng bay múa quấn quanh, rất là phô trương.

      Nhìn hình dáng cùng khí chất của nữ tử này, chẳng lẽ cũng giống như Ly Mặc, là tiên nữ thiên đình?

      Chỉ là thần sắc mặt nàng kinh hãi dứt, giống như gặp được thứ nên nhìn thấy . . . . . . Dường như thứ kia chính là mình?

      Khóe miệng Dung Thiển nhịn được rút lại.

      Mặc dù nàng là , nhưng tự nhận ngũ quan đoan chính, hình dáng bình thường, tuyệt đối hù được người, thế nhưng nét mặt của nữ tử trước mặt có phần làm nàng tự ái ?

      Nhưng mà càng làm cho Dung Thiển để ý là nàng ấy mới vừa câu kia.

      Nàng : "Lại là ngươi?!"

      Cái loại giọng điệu đó, dường như nhận ra mình, nhưng Dung Thiển nhìn nàng tỉ mỉ, thấu đáo triệt để quan sát nhiều lần, vẫn xác định mình chưa từng thấy qua nàng, càng thể nào biết nàng!

      "Thần Tiên?"

      có phản ứng.

      " quái?"

      Vẫn có phản ứng như cũ.

      "Cám ơn."

      Dung Thiển nhìn bộ dáng nàng ấy giật mình, có lẽ tạm thời hồn chưa trở về, có thời gian dây dưa cùng nàng ở nơi này, Dung Thiển nhìn nàng nữa mà tiếp tục con đường của mình.

      "Tại sao ngươi lại ở nơi này?" .Mới vừa bước được hai bước, đỉnh đầu lại truyền tới giọng có chút run rẩy của nữ tử này, giống như là sợ hãi thứ gì đó.

      Nữ nhân này chính là Bách Hoa tiên tử Dao Quang.

      Dao Quang tạm biệt Ly Mặc, ở đường trở về lại ngoài ý muốn gặp Đông Hoa Thần Quân, sau đó mới biết được có chuyện hẹn đánh cờ của Ly Mặc, trong lòng hoài nghi, liền lặng lẽ theo sau Ly Mặc xuống hạ giới.

      Vậy mà, lại ngoài ý muốn cảm thấy hơi thở cực kỳ quen thuộc, hơi thở của người vốn nên xuất tại nơi này!

      Khiếp sợ, đường truy tìm mà đến, mới phát Dung Thiển.

      Dung Thiển ngẩng đầu lần nữa nhìn nàng cái, híp con mắt lạnh nhạt : "Ngươi là ai?"

      Nàng rất thích đối phương dủng thái độ cái loại đó đứng cao mắt nhìn xuống nàng.

      Dao Quang lại sững sờ chút, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ nhìn nàng: "Ngươi. . . . . . nhận ra ta?"

      Dung Thiển nhìn sắc trời càng ngày càng mờ, có chút kiên nhẫn: "Ta chưa từng gặp qua ngươi, ngươi có phải hay nhận lầm người? Ta còn việc phải về, ngươi có chuyện gì ta liền trước."

      Dao Quang nhìn nàng, trong ánh mắt dao động phức tạp.

      Mặc dù vẫn còn , thế nhưng gương mặt nàng ta tuyệt đối nhận lầm, dù sao, ta với nàng từng cùng nhau sống qua mấy trăm năm!

      Chỉ là, nàng như thế nào lại xuất tại nơi này? Đời này nên có nàng mới đúng!

      Đột nhiên, nhớ lại hành động của Ly Mặc khác thường, còn có chuyện trước đó nhờ nàng lấy nước Dao Trì, Dao Quang giật mình liền hiểu.

      ra là như vậy. . . . . . ra là !

      Hơn nghìn năm qua, mình làm nhiều chuyện như vậy, thế nhưng lại vẫn nhớ tới nàng sao?

      Trong lòng ghen tỵ bỗng dâng lên, nhìn bóng dáng này vẫn gầy như trước, Dao Quang khẽ cắn chặt môi, trong tay trận ánh sáng dần dần ngưng tụ thành mũi tên ánh sáng sắc bén, giơ tay hướng lưng Dung Thiển hung hăng đâm tới.


      *Ngũ quan đoan chính :http://forum.autoid.vn/threads/1144-NGU ... GI-?p=1504



      Chương 38: Bị thương.


      Dung Thiển nhận thấy được sát ý mãnh liệt sau lưng này, muốn xoay người lại xem, chợt bóng người từ đâu chạy ra, dùng sức giữ chặt vai nàng, đem cả người nàng bảo hộ dưới thân.

      Tất cả tới quá nhanh, Dung Thiển dường như cũng phản ứng kịp, chỉ cảm thấy có dòng chất lỏng ấm áp tung tóe lên mặt, mũi mơ hồ ngửi ra mùi vị máu tanh nhàn nhạt.

      Dung Thiển kinh ngạc quay mặt, nhìn người phía trước, khỏi kêu lên thất thanh: "Quân Thượng!"

      Ly Mặc chỉ khẽ mỉm cười ngồi dậy, tay nắm chặt mũi tên ánh sáng đâm vào lưng mình, mũi tên kia trong lòng bàn tay dần dần tiêu tan thấy, nhưng máu vẫn thấm ướt lưng áo bào.

      Máu làm chói mắt, Dung Thiển nhìn đến trong lòng trở nên sợ hãi.

      Ly Mặc khẽ cau mày lại, chỉ cười quay đầu nhìn Dao Quang đứng phía đám mây: " biết Bách Hoa tiên tử cùng hài tử này có thù oán sâu nặng gì, mà lại muốn hạ thủ ác độc như vậy?"

      Giọng ôn hòa bình tĩnh, nhưng hiểu sao lại lộ ra tia lạnh lùng chứa đầy hàn ý.

      Bách Hoa tiên tử?

      Dung Thiển híp mắt lại nhìn chằm chằm sắc mặt nữ tử này hơi tái nhợt cùng kinh hoàng, nhưng cũng hiểu vì sao nàng lại muốn giết mình.

      Dao Quang nhìn Ly Mặc, lại nhìn Dung Thiển chút, tay hơi run rẩy, sắc mặt tình bất định: "Ta. . . . . . Ta chỉ là . . . . ."

      "Chỉ là cái gì?" Nụ cười Ly Mặc nhàng bộc phát, giọng lại ràng mấy phần.

      Dung Thiển đứng ở bên cạnh , cũng có thể mơ hồ cảm thấy quanh người tràn ra trận khí lạnh bức người.

      Dung Thiển lần đầu tiên phát , ra là nhìn Ly Mặc tuấn nhã ôn hòa lại cũng mặt làm người khác nổi da gà như vậy.

      Dao Quang hiển nhiên cũng bị dao động, nhưng lúc sau lại trở nên mạnh mẽ, cắn môi : "Nàng là , ta muốn giết nàng có lỗi gì?"

      Ly Mặc khẽ cười tiếng: "? Chẳng lẽ tiên tử quên đời trước của mình?"

      Thân hình Dao Quang hơi chấn động lát, sắc mặt càng thêm khó coi, vặn chặt đôi mày thanh tú, quyết định làm : "Thần Quân, ta và ngươi đều hiểu ràng thân phận của nàng, ngươi làm như vậy là phạm vào Thiên Quy, chỉ có nàng chết rồi, chuyện này mới có thể che giấu."

      Ly Mặc lơ đễnh, hời hợt: "Làm phiền tiên tử phí tâm, nhưng mà nếu ta dẫn nàng tới, hiển nhiên để cho nàng chết, vẫn mong rằng lần sau tiên tử đừng nhúng tay vào chuyện này nữa."

      Dao Quang cắn cắn môi, cuối cùng phản bác được, chỉ đành phải tức giận phất tay áo cưỡi mây rời .

      Dung Thiển đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng xa dần, cũng có chút giật mình.

      Mình trước kia đến tột cùng là thân phận gì? từng cùng bọn họ có quan hệ gì?

      "Thế nào? Sợ sao?" Giọng dịu dàng vang lên ở bên tai, Ly Mặc đưa tay nhàng nhéo chóp mũi của nàng.

      Chỉ trong giây lát, lại khôi phục thành bộ dáng ôn hòa ân cần thường ngày.

      Dung Thiển bừng tỉnh, cũng nhớ tới vết thương lưng , lập tức luống cuống: "Quân Thượng, vết thương của ngươi. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :