1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang Tình Trộm Ý: Hoa đào vô ý chọc tà quân - Lại Tiểu Thủy (c39) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Thức ăn ngon tội ác.



      Ly Mặc nhìn nàng lát, cười tiếng, tay áo bào xanh đen nhàng vung lên, bàn trong chớp mắt lại ra bàn cao lương mỹ vị đầy đủ màu sắc hương vị.

      Có mặn có chay, có súp có cháo, rất là phong phú, làm Dung Thiển nhìn suýt nữa chảy nước miếng.

      Cá thân ái, ta rất nhớ ngươi. . . . . .

      Thịt thân ái, ta ngươi. . . . . .

      Thức ăn ngon thân ái, ta hoài niệm ngươi. . . . . .

      Dung Thiển liều mạng đưa tay bé ra hướng về món ăn bàn, Ly Mặc lại hơi hơi cười tiếng: "Thức ăn tất cả ở đây, chẳng qua là, ngươi có thể ăn sao?"

      câu , để cho tay Dung Thiển duỗi giữa trung ngừng lại chút.

      Nàng có thể ăn sao. . . . . .

      Bây giờ nàng còn là trẻ con, ngay cả răng cũng có, có thể ăn sao?

      Ý thức được này, Dung Thiển thừ người mất mấy giây, tâm trạng liền bi thương.

      Mắt thấy thức ăn ngon ở trước mặt, lại chỉ có thể xem thể ăn, phải là chuyện khó chịu nhất sao?

      là cố ý. . . . . . nhất định là cố ý!

      Dung Thiển bi phẫn nhìn nam nhân tuấn nhã trước mặt cười như gió nam ấm áp, dưới khuôn mặt tươi cười kia, quả dấu lòng lang dạ sói xảo trá hiểm ác !

      Dung Thiển hôm nay tinh thần chịu đựng tồi tệ đến chết lặng, nhìn chằm chằm thức ăn bàn, bỗng nhiên ra sức tránh tay Ly Mặc, nhào tới bàn nắm miếng thịt lên hướng trong miệng nhét.

      có răng, nàng chính là trực tiếp nuốt cũng phải ăn hết!

      Chỉ là đánh cuộc chút sức lực.

      Ly Mặc nhìn nàng, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, dần dần, đáy mắt dâng lên ý cười nồng đậm.

      bên Linh Vũ sớm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, giơ tay lên chỉ vào Dung Thiển, lắp bắp : "Nàng. . . . . . Nàng ăn. . . . . . Nàng thế nhưng ăn hết. . . . . ."

      Dung Thiển trong lòng đắc ý, mặc dù lần nuốt có chút khó khăn, nhưng trong lòng lại là sung sướng cực kỳ.

      ngờ Phong lại nhàn nhạt ném ra câu: "Lá cây cùng bùn loãng cũng có thể ăn ngon như vậy sao ?"

      miếng thịt nghẹn ở chỗ cổ họng, Dung Thiển bận rộn múa tay bé liều mạng đập ngực, lâu mới trôi xuống được, nhìn chằm chằm Phong , muốn biết câu vừa rồi là có ý gì?

      Lá cây cùng bùn loãng. . . . . . Là chỉ cái gì?

      "Thiển Thiển a, ra là ngươi đói đến như vậy nha!" Linh Vũ rất là đồng tình nhìn nàng, lắc đầu thở dài : "Nhưng mà đói, cũng thể ăn lá cây cùng bùn loãng a. . . . . ."

      Dung Thiển rất là mê mang cúi đầu nhìn thức ăn bàn, lại ngờ bàn đầy mỹ vị kia lúc sau tất cả đều thành đống lá cây cùng bùn loãng, mà nửa miếng thịt chưa ăn xong tay của nàng chính là nửa đoạn lá cây!

      Khóe miệng Dung Thiển co giật kịch liệt, trong dạ dày hồi sông cuộn biển gầm, cúi đầu gục xuống bàn nôn ra trận, chỉ hận thể đem thứ mới vừa ăn đó tất cả đều ói ra hết!

      Đến lúc khí lực bị dày vò chỉ còn nửa phần, Dung Thiển mới vô lực giơ ngón tay út về phía Ly Mặc khí định thần nhàn ngồi ở trước bàn, mặt bi phẫn: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."

      Ly Mặc giọng điệu là bình thản : "Lúc nãy chính là do tiên thuật biến thành, chỉ muốn để cho ngươi xem chút, biết khó mà lui là tốt, ai ngờ ngươi lại đói khát như thế."

      Vẻ mặt kia ràng là nàng tự làm tự chịu, cùng có chút nào liên quan.

      Ly Mặc, ta hận ngươi!

      Dung Thiển tức giận ngón tay phát run, lại sửng sốt cách nào phản bác.

      Mà từ đó về sau, Dung Thiển ít nhất ba tháng đều suy nghĩ tiếp về vấn đề ăn cơm, Ly Mặc thành công phá hủy thèm ăn của nàng.

      *Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, sắc mặt đổi.

      Chương 13: Năm tháng gian khổ.


      vất vả lại chịu đựng qua nửa tháng, Ly Mặc rốt cuộc mang theo Phong rời Sơn Trang trở về Thiên giới, Dung Thiển cơ hồ muốn thả pháo vui vẻ đưa tiễn.

      Mặc dù trong sơn trang hoang vắng rất là nhàm chán, nhưng Ly Mặc để lại ít bộ sách, nghe cũng có sách hỗ trợ cho việc tu luyện pháp thuật, Dung Thiển gục xuống bàn lật qua mấy trang, nhưng có hứng thú để đọc, liền bao giờ xem qua nữa.

      cho cùng, nàng cũng từng là loài người, coi như bây giờ là , nàng cũng vẫn có tư tưởng của con người, cho nên, về phải tu luyện cái gì, nàng hoàn toàn có hứng thú.

      Ngược lại về chuyện linh hồn nàng xuyên qua, nàng rất là quan tâm, vẫn muốn từ trong sách tìm kiếm xem có hay biện pháp trở về.

      Chỉ là, sách trong thư phòng đúng là phải nhiều bình thường, Dung Thiển tìm kiếm suốt năm năm.

      Trong năm năm, Ly Mặc cũng từng tới, hàng năm tới lần, sau đó liền ở trong trang tháng.

      đúng là trời ngày, dưới đất năm, Ly Mặc ở trong trang tháng bất quá trời cũng chỉ trôi qua thời gian nén hương thôi.

      Nhưng chính là tháng hàng năm này, cũng là ngày Dung Thiển đau khổ nhất.

      Thời điểm Ly Mặc trở lại, Dung Thiển có thể có thể , vì vậy, Ly Mặc câu "Có còn nhớ ngày đó ngươi ‘ cúc cung tận tụy, trung thành đến chết ’", bắt đầu từ tuổi, Dung Thiển trở thành tỳ nữ được Ly Mặc tùy thời sử dụng.

      Gặp qua người xấu xa như vậy chưa? Gặp qua người tồi tệ tới loại trình độ này chưa ? !

      Để cho đứa bé tuổi lau chùi dọn dẹp.

      Để cho đứa bé hai tuổi bưng trà rót nước.

      Để cho đứa bé ba tuổi giặt quần áo trải giường chiếu.

      Để cho đứa bé bốn tuổi mài mực viết chữ.

      Để cho đứa bé năm tuổi tưới hoa trồng cây.

      . . . . . .

      Dung Thiển cảm thấy, tình trạng của nàng như thế này, còn bằng trực tiếp hủy đạo làm người rồi.

      Mà Ly Mặc lại lớn tiếng những thứ này đều là chương trình tu luyện cho nàng, Dung Thiển hiểu, những thứ này coi là tu luyện cái gì ? chẳng lẽ đều xuất phát từ tỳ nữ hay sao?

      Rất nhiều lần, Dung Thiển cũng muốn phản kháng làm, mà Ly Mặc chỉ là nhàn nhạt liếc nàng cái, hết sức bình thản câu: "Vậy liền trở lại làm cây chôn trở về trong đất a."

      Lần đầu tiên, Dung Thiển đem uy hiếp của để ở trong lòng, liền phất tay áo , kết quả, ngay sau đó, nàng liền bị mang đến hậu viện, chỉ thấy thuận tay làm tiên pháp, còn chưa phản ứng kịp, nàng biến trở về gốc cây hoa đào chôn ở trong đất rồi.

      Mà Ly Mặc cũng cho Dung Thiển cơ hội cầu xin tha thứ, thẳng xoay người trở lại trong nhà, cũng ra ngoài qua nữa.

      Suốt ba ngày, Dung Thiển bị vùi lấp biến trở về trạng thái mất hồn của cây, vất vả nhìn thấy Phong ngang qua, vội vàng mở miệng gọi lại, muốn giúp tay cầu cạnh, nhưng là đổi lấy cũng là khinh bỉ cùng coi thường.

      Quả nhiên là Ô Nha chỉ khiến người ta chán ghét!

      may là còn có Linh Vũ chịu tốt bụng giúp nàng, đồng ý thay nàng tìm Ly Mặc, Ly Mặc lúc này mới xuất ở trước mặt nàng lần nữa.

      "Làm tỳ nữ tốt hay là làm cây tốt?" Ly Mặc nhìn nàng khẽ nhíu mày, cười như cười.

      "Tỳ nữ! Ta làm tỳ nữ! Quân Thượng, ta thề về sau nhất định hảo hảo hầu hạ ngài! Van ngài đem ta biến trở về a!" Nếu bây giờ phải là cây, Dung Thiển cơ hồ là muốn nằm phục xuống đất dập đầu.

      Khổ hay mệt mỏi nữa so với bị chôn ở chỗ này làm cây vẫn tốt hơn nhiều a!


      *Hậu viện: Sân sau, vườn sau.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Vạn năm tu vi



      Từ nay về sau, Dung Thiển sâu sắc biết được, đối đầu cùng thế lực ác, đó là cách làm hết sức sáng suốt.

      Loại giống như Ly Mặc này, giây trước còn cười tao nhã lịch , trong hơi thở để cho ngươi dào dạt ở mảnh xuân về hoa nở, sau giây liền có thể để cho ngươi sống bằng chết, giống như rơi xuống mười tám Tầng Địa Ngục, trừ phi tu vi của ngươi so với cao hơn, nếu là tuyệt đối chọc nổi.

      Hơn nữa Linh Vũ cho nàng biết, hi vọng trở lại đại người Ly Mặc—— ngày kia, Dung Thiển ở trong sơn trang sáu năm.

      Thư phòng tất cả sách cổ nàng đều xem qua, lại vẫn tìm thấy pháp thuật liên quan khiến linh hồn trở lại đại.

      Phải nếu là người bình thường, nhiều năm như vậy có lẽ sớm bỏ cuộc, nhưng tính tình Dung Thiển lại rất cố chấp, nàng muốn làm chuyện gì đều kiên trì tới cùng.

      Linh Vũ quét dọn thư phòng thấy Dung Thiển hết sức chuyên chú đọc sách, ngạc nhiên : "Thiển Thiển, ngươi xem nhiều sách như vậy, pháp học có lẽ cũng rất khá a?"

      Dung Thiển nâng khuôn mặt nhắn lên, mờ mịt trừng mắt nhìn: " pháp? Ta chưa bao giờ học qua."

      Nàng cũng rỗi rãnh đem thời gian hao tốn cho cái loại chuyện giải thích được.
      Linh Vũ khỏi càng thêm kinh ngạc trừng lớn mắt: "Ngươi phải tu luyện pháp, ngày ngày đều ở đây đọc sách gì?"

      Hơn năm năm qua thấy nàng thường xuyên ngâm mình ở trong thư phòng, Linh Vũ vẫn cho là nàng cũng giống như mình nghĩ khổ luyện tu hành, sớm ngày phi thăng thành tiên.

      Dung Thiển chút để ý hồi đáp: "Ta tìm biện pháp khiến hồn phách từ kiếp này trở về kiếp sau."

      "Kiếp này quay trở về kiếp sau?" Linh Vũ hiển nhiên có chút : "Tìm cái này để làm gì?"

      Vì vậy, Dung Thiển liền đem lần gặp gỡ thê thảm của mình hướng Linh Vũ đau đớn nhớ nhung phen, vốn định thuận tiện chửi mắng Ly Mặc vài câu, nhưng suy tính đến trước mặt vị này chính là người ái mộ Ly Mặc, chỉ đành phải cứng rắn nhịn xuống.

      Linh Vũ nghe xong, lập tức vẻ mặt chợt hiểu: "Khó trách ta cảm thấy khí người ngươi, ra ngươi với ta phải cùng loại ."

      Hơn nữa còn có thêm nước Dao Trì phụ trợ, cho dù có khí cũng bị áp đảo .

      Dung Thiển khóe miệng co quắp cười khan hai tiếng, rất là khổ não: "Cho nên ta tìm biện pháp có thể về, tiếp tục trở về làm người của ta."

      "Chỉ là, ta nghe , như loại pháp thuật Di Hồn này chỉ hao tổn lượng lớn tu vi , còn bị liệt vào Cấm Thuật, là tuân theo Thiên Quy đây này! Quân Thượng làm sao . . . . . ." Linh Vũ chau mày lại, có chút bận tâm tự mình lẩm bẩm.

      Dung Thiển khẽ giật mình, cúi đầu cắn cắn ngón tay.

      Nàng cũng nghĩ thông Ly Mặc rốt cuộc làm như vậy là vì cái gì, nhớ lại lúc nàng hỏi cũng bị biến sắc chuyển hướng đề tài.

      Chỉ là, quản là nguyên nhân gì, chỉ cần nàng có thể trở về là tốt rồi.

      Nghĩ như vậy, tay bé của Dung Thiển nắm lấy tay Linh Vũ, hết sức thành khẩn : "Linh Vũ, tu vi của ngươi so với ta cao hơn, liệu có biện pháp gì ?"

      Linh Vũ lắc đầu : "Ta cũng vậy mới chỉ có hai trăm năm tu vi mà thôi, như thế nào so được với Quân Thượng vạn năm tu vi, nhưng mà, nếu là Quân Thượng dẫn ngươi tới, như vậy, có thể đưa ngươi trở về cũng chỉ có quân thượng mà thôi."

      ". . . . . . vạn năm?" Dung Thiển bị cái con số kinh người này chấn động đến.

      nghĩ tới. . . . . . nghĩ tới a. . . . . . Người đó có dung mạo phong hoa tuyệt đại, thọat nhìn là nam nhân bất quá khoảng chừng 24-25, vậy mà vạn năm tuổi.

      Nàng sống tới ba mươi năm như thế nào có thể địch nổi người ta vạn năm tu vi?

      Cùng so, nàng chính là hạt bụi trong khí a!


      *Phong hoa tuyệt đại: Tài hoa phong nhã.

      Chương 15: Đường sáng



      Linh Vũ đối với nàng kinh ngạc lại ngược lại có chút kỳ quái: "Thế nào? Giống như Quân Thượng thượng tiên như vậy có vạn năm tu vi cũng là chuyện hết sức bình thường a!"

      Phải biết, chỉ là muốn tu thành tiên, cũng ít nhất phải tốn thời gian ngàn năm thậm chí lâu hơn.

      Dung Thiển day day huyệt thái dương, hề rối rắm vấn đề tu vi nữa, nhớ tới nửa câu sau của Linh Vũ, lại càng thêm sa sút: " làm sao đưa ta trở về?"

      "Ngươi thử làm sao biết?" Linh Vũ nhịn được bật cười: "Quân Thượng là người rất tốt, chỉ cần ngươi với , nhất định đồng ý."

      Người rất tốt? Linh Vũ ngươi xác định?

      Dung Thiển đối với lời của Linh Vũ rất là hoài nghi, cảm khái Linh Vũ chưa từng thấy qua mặt ác liệt này của Ly Mặc, bị vẻ ngoài là dê lừa gạt.

      Chỉ là, Linh Vũ ngược lại chỉ cho nàng con đường.

      Dung Thiển đột nhiên phát mình quá ngu dốt, đúng là cởi chuông cần người buộc chuông, muốn khai phá mấu chốt khóa ở người Ly Mặc, nàng thế nhưng lãng phí thời gian 5 năm cách vô ích!

      Lần đầu tiên, Dung Thiển mong mỏi Ly Mặc đến như vậy, bởi vì, nàng hạ quyết tâm, bắt đầu từ bây giờ vẻ mặt phải vui vẻ cùng lấy lòng nịnh hót Ly Mặc, chỉ cần cao hứng, có lẽ đưa nàng về.

      Nghìn xuyên vạn xuyên, vỗ vỗ nịnh bợ dù sao vẫn sai!

      . . . . . . . . . . . .

      Tháng ba, thời điểm hoa đào nở tốt nhất, Ly Mặc tới.

      "Quân Thượng, phòng của ngài cũng thu dọn xong." Linh Vũ tiến lên đón Ly Mặc, dẫn vào trong viện.

      Ly Mặc khẽ vuốt cằm, chút để ý nhìn quanh bốn phía, nhàn nhạt hỏi câu: " Dung Thiển đâu?"

      Linh Vũ ngẩn ra, lắc đầu: "Từ buổi sáng đều nhìn thấy nàng, ràng hôm qua cho nàng biết, hôm nay Quân Thượng đến, ta tìm nàng xem chút. . . . . ."

      "Thôi." Ly Mặc nhàng giơ giơ tay áo, khẽ mím môi, nghĩ đến nàng là cố tình trốn a?

      Vậy mà khi đẩy cửa vào nhà, lại nhìn thấy trước bàn bóng dáng nho đứng ghế biết bận rộn làm cái gì.

      Nghe thanh , khuôn mặt nhắn nâng lên nhìn sang, sau đó hướng Ly Mặc rất là rực rỡ cười tiếng: "Quân Thượng, ngài tới rồi!"

      Ly Mặc có chút ngoài ý muốn nhìn nàng cái, bước thong thả đến, liền thấy bàn bình trà thơm nóng, Dung Thiển thay rót ly trà nóng cung kính dâng lên: "Quân Thượng, đây là ta mới vừa thay ngài ngâm nước trà ngon, ngài nếm thử chút."

      Ly Mặc nhận lấy ly trà khẽ nhấp miếng, cười : "Đây là dùng sương mai ở viện pha trà a?"

      Dung Thiển có chút kinh ngạc: "Quân Thượng nếm ra sao?"

      sai, nước trà này chính là nàng tốn thời gian buổi sáng, hứng sương mai ở sở viện, là mất nàng ít tinh lực.

      "Ngươi ra rất dụng tâm." Ly Mặc đặt ly trà trở về bàn, nhàn nhạt cười cười.
      Dung Thiển lập tức cười nịnh đón: "Chỉ cần Quân Thượng cao hứng là tốt rồi."

      Ly Mặc nhàn nhạt ừ tiếng, làm như rất tùy ý lại câu: "Lá trà quá nhiều, nước ấm quá nóng, mùi vị có chút chát, lần tới nhớ tập luyện thêm mấy lần nữa. "

      Nụ cười khuôn mặt nhắn của Dung Thiển có chút suy sụp, bị đả kích mặt mũi nào mà chống đỡ, sau đó ý thức được, chỉ dựa vào ly trà hiển nhiên là đủ lấy lòng đối phương.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Nịnh bợ thuận lợi


      Trận chiến mở màn thuận lợi, Dung Thiển tuy có chút nổi giận, nhưng cũng ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của nàng, ngăn trở điểm này tính là cái gì, con đường ánh sáng thông suốt bao giờ cũng là quanh co.

      "Quân Thượng, ngài có mệt hay ? Ta giúp ngài đấm bóp vai?" Ngẩng đầu nhìn Ly Mặc ngồi ở trước bàn đọc sách, Dung Thiển giọng thử hỏi câu dò xét.

      Ly Mặc hơi quay đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, Dung Thiển cơ hồ cũng có chút chống đỡ được ánh mắt của , chợt đưa tay lên trán của nàng, thanh nhàn nhạt : "Ngươi nơi nào thoải mái?"

      Dung Thiển khóe miệng giật giật, có chút cứng đờ đứng tại chỗ, cách hồi tài cán cười : "Quân Thượng thế nào đột nhiên hỏi như thế?"

      Ly Mặc ý vị thâm trường cười: "Trước kia, phải là nhìn thấy ta tránh còn kịp sao?"

      Dung Thiển ho khan tiếng, hung hăng hít hơi, cắn răng kéo tay Ly Mặc, nụ cười rất là rực rỡ: "Quân Thượng đùa, ta làm sao trốn tránh ngài đây? Quân Thượng ngài lớn lên đẹp mắt như vậy, dịu dàng lại thân thiết, tu vi cũng rất cao thâm, còn có dáng vẻ Thần Tiên, lên trời xuống đất nơi nào tìm người tốt như ngài vậy. . . . . ."

      Dung Thiển vắt hết sức ra suy nghĩ, đem lời hữu ích mình có thể nghĩ tới tất cả đều dùng ở người Ly Mặc, bất kể là phù hợp hay , tóm lại, chỉ cần có thể đem đối phương khen cao hứng là tốt rồi.

      Hơn nữa, càng đến cuối cùng càng trôi chảy, quả thực là càng thể cứu vãn.

      " Dung Thiển." Ly Mặc mỉm cười rút tay về, chỉ chỉ bình trà bàn, đánh gãy lời của nàng: "Ý của ngươi ta biết, bây giờ có thể làm phiền ngươi để cho Linh Vũ thay ta đổi bình trà có thể uống được ?"

      ". . . . . ."

      Dung Thiển lại lần nữa sâu sắc biết được, nịnh bợ cũng phải vạn năng, muốn dựa vào nịnh hót khiến cho đối phương vui vẻ cũng thể thực được.

      . . . . . . . . . . . .

      Nghe nam nhân đều thích nữ nhân dịu dàng chăm sóc, Dung Thiển quyết định cố gắng hướng phương diện này phát triển, mặc dù, tại hình dáng kia của nàng được coi là nữ nhân.

      Chỉ là, Phong cùng Linh Vũ cơ hồ giành hết tất cả cơ hội có thể biểu của nàng, rất nhiều việc, Phong cùng Linh Vũ cũng sớm an bài thỏa đáng trước nàng, hoàn toàn tới phiên nàng hài tử sáu tuổi ra tay.

      Chuyện nàng có thể làm, là có thể đếm được đầu ngón tay, lực biểu cũng hết sức đủ.

      Dung Thiển rất oán giận.

      Mắt thấy tháng cũng nhanh trôi qua, nếu Ly Mặc rời , lại phải đợi thêm năm, nàng nghĩ có thể còn kịp rồi.

      may là, cơ hội cuối cùng vẫn còn đưa lên.

      Ngày hôm đó, Dung Thiển dậy trễ, tìm thấy Ly Mặc, hỏi Linh Vũ mới biết, ở hậu viện tắm rửa.

      Sơn Trang bởi vì dựa vào núi mà xây, vừa vặn tại góc hậu viện có chỗ Ôn Tuyền thiên nhiên, Dung Thiển thường thường ở tại nơi đó tắm.

      Lúc tắm rửa, Phong cùng Linh Vũ tất nhiên hầu hạ bên cạnh Ly Mặc, chính là thời điểm Dung Thiển thể bản lĩnh.

      Nghe , người lõa thể, tâm lý phòng bị yếu ớt nhất, nàng có thể phải hảo hảo nắm chặt cơ hội này, đem đánh hạ lần!

      Dung Thiển chân tay thầm vào hậu viện, Ôn Tuyền tỏa ra hơi ấm, mông lung trong hơi nước, mơ hồ có thể thấy được bóng lưng, tóc dài ẩm ướt tùy ý xõa vai, đôi mắt híp lại, ra thái độ mấy phần lười biếng.

      Dung Thiển thể thừa nhận, mặc dù nàng nhìn rất thuận mắt, nhưng mà, bộ dáng của cách nào để cho người xem thuận mắt.

      Lặng lẽ đến gần, Dung Thiển sờ y phục phân tán đất, lại len lén giấu phía sau tảng đá cách đó xa, có y phục để mặc, cũng chỉ có thể ngâm mình ở trong nước mặc cho nàng muốn làm gì làm.

      Trong lòng thầm hả hê mà tính toán, thình lình thanh nhàn nhạt từ sau lưng vang lên: " Dung Thiển, ngươi đến rồi ?"


      *Ý vị thâm trường: Thích thú

      Chậx chậx, tình hình là càng đọc càng thấy nhân vật nữ chính não tàn, dị ứng thiệt.

      Bài này nghe hay:

      http://ting.weibo.com/?songids=10004009 ... #private_3




      Chương 17: Đùa giỡn cùng trái ngược đùa giỡn



      Dung Thiển trong lòng "Lộp bộp" hạ xuống, rất là khẩn trương, có chút cứng đờ quay đầu, nhìn ánh mắt Ly Mặc nhàn nhạt phóng tới, khóe miệng khẽ kéo ra.

      Nàng mới vừa làm chuyện mờ ám, cũng còn đến mức bị phát . . . . . .

      Thấy mặt cũng có nghi ngờ, Dung Thiển tinh thần mạnh mẽ hẳn lên, hướng nhe răng cười tiếng: "Quân Thượng, ta tới giúp ngài xoa bóp."

      Ly Mặc sâu sắc nhìn nàng cái, nhìn đến khi trong lòng Dung Thiển cũng có chút chột dạ, nghĩ tới có phải mình nịnh bợ quá mức ràng hay , lại thấy đột nhiên khẽ mỉm cười: " cần, ta tốt lắm."

      "Nhanh như vậy ?!" Dung Thiển sửng sốt chút, mắt thấy muốn từ trong suối nước nóng ra ngoài, vội mấy bước chạy tới: "Tắm thêm chút , Quân Thượng, để ta xoa bóp cho ngài!"

      Nàng còn chưa bắt đầu biểu !

      Ly Mặc nhìn nàng, lông mày nhàng nhăn lại, chỉ nhàn nhạt hỏi câu: " Dung Thiển, quần áo của ta đâu?"

      Thân hình Dung Thiển cứng lại chút, cố làm vẻ mặt mờ mịt: "Ta biết a. . . . . ."

      Nháy mắt khuôn mặt lại tươi cười tiến lên, đưa tay lại gần: "Quân Thượng, hãy để cho ta tới giúp ngài xoa bóp ? Tay nghề của ta rất tốt, tuyệt đối làm cho ngài hài lòng."

      " Dung Thiển." Ly Mặc biến sắc tránh tay bé của nàng ra, ho tiếng, day day huyệt thái dương, " đến sau tảng đá trước mặt đem y phục lấy tới."

      Dung Thiển lập tức trợn mắt há hốc mồm, ra là cũng biết!

      Khả năng chưa được phát huy, Dung Thiển trong lòng khỏi có chút bực mình, bĩu môi lại bất động: " để cho ta xoa bóp cũng lấy cho ngươi, trừ phi chính ngươi ra ngoài. . . . . ."
      xong, còn cố ý nhướng mày để mắt quan sát .

      Sắc đẹp miễn phí, nhìn mới lạ, dù sao da mặt nàng luôn luôn dày.

      Chỉ là nghĩ tới Ly Mặc thực bị nàng khống chế như vậy, Dung Thiển nhịn được trong lòng thầm dễ chịu phen, cuối cùng cũng làm cho nàng bắt được cái đuôi trêu đùa chút ?

      Ly Mặc bị ánh mắt của nàng nhìn chút kiêng kỵ như vậy, cuối cùng khe khẽ thở dài, cười với nàng vẫy vẫy tay: "Tới đây."

      Rốt cuộc nghĩ thông suốt?

      Dung Thiển vui vẻ lên trước, nước rất trong, cũng vì vậy có thể nhìn ràng chi tiết hơn, nhưng Dung Thiển cũng dám nhìn xuống, thân thể tuy là đứa bé, nhưng linh hồn lại là người lớn, bị kích thích thôi .

      Bên này nàng suy nghĩ miên man, lại chỉ nghe bên tai cười khẽ tiếng : " bằng xuống cùng nhau tắm a ?"

      đợi nàng phản ứng kịp, Ly Mặc nhàng đưa tay kéo cánh tay của nàng, "Bùm" tiếng, Dung Thiển cả người liền ngã vào trong suối nước nóng.

      Liên tiếp rót vào miệng hai ngụm nước tắm, Dung Thiển sặc đến liều mạng ho khan, vừa giãy giụa trong nước, đôi tay vừa muốn bắt được thứ có thể dựa vào.

      Lúc này đúng là bắt được cái gì đó, Dung Thiển kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng đưa tay ôm chặt lấy.

      "Nếu là muốn ôm ấp thương, ngươi bây giờ còn quá a?" Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười thấp, Dung Thiển chậm rãi từ từ ngẩng đầu lên, thậm chí còn có thể nghe được cổ cứng ngắc phát ra tiếng ken két.

      Trước mắt, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nghiêng đầu nhìn nàng, mà nàng, giống như bạch tuộc, cả thân thể đều treo ở trước ngực Ly Mặc.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Lời lòng



      "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Dung Thiển trừng mắt, trong lúc nhất thời ngay cả cũng được.

      Da mặt của nàng mặc dù dày, nhưng lúc này cũng chịu nổi, ầm cái trong nháy mắt đỏ lên.

      Ly Mặc hướng bờ nhích lại gần, tay giữ lấy nửa bên mặt, cười như cười: "Thế nào?"

      Dung Thiển hời hợt an ủi mình, may thân thể bây giờ là đứa trẻ, đến nỗi là ngòi nổ dẫn đến phạm tội, chỉ ôm mà thôi, cũng có gì lớn lắm.

      Chỉ là lại bị chỉnh, trong lòng Dung Thiển vẫn có chút bực mình: " có gì. . . . . . Quân Thượng, ngài từ từ tắm."

      Buông tay ra, nàng kéo thân y phục ướt đẫm hướng bờ bò .

      Nàng biết nàng làm chuyện ngu xuẩn, nghĩ đùa giỡn thế nhưng bị đùa giỡn lại, đây đúng là ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo.

      . . . . . . . . . . . .

      Đợi Dung Thiển thay đổi thân y phục sạch vào vườn hoa liền thấy Ly Mặc dựa nghiêng người ở vườn trong đình nghỉ mát, trong tay cầm quyển sách cúi đầu nhìn, đầu tóc đen vẫn có chút hơi ẩm xõa ở trước ngực, áo bào sắc xanh đen lõng lẽo khoác người, buộc thắt lưng, phẳng phiu có chút hương vị mị hoặc.

      Dung Thiển dừng bước chân lại, nghĩ tới mình phải nên làm bộ như nhìn thấy, quay đầu rời là tốt hơn, Ly Mặc lại tựa như nhận ra, ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt chạm phải Dung Thiển.

      Dung Thiển khỏi thở dài, biết tránh khỏi, chỉ đành phải nhắm mắt lên phía trước: "Quân Thượng."

      Ly Mặc nhàn nhạt đáp tiếng, lại cúi đầu, lên tiếng.

      Dung Thiển đứng ở bên được để ý tới, cũng được, cũng được, lúng túng chỉ đành phải tìm chuyện để : "Quân Thượng, ngài đọc sách gì?"

      Ly Mặc đem bìa mở ra, để cho nàng nhìn.

      Dung Thiển nhìn bìa chằm chằm rồi ra từng chữ cái : "Vạn, , sách?"

      Ly Mặc ngẩng đầu nhìn nàng cái, chút để ý : "Nghĩ đến ngươi có lẽ cũng đọc rồi, nghe Linh Vũ , sáu năm này ngươi xem ít sách ?"

      Vạn sách. . . . . . Dung Thiển nhớ đúng là có quyển sách như thế này, chỉ là nàng lật quá hai tờ liền ném sang bên rồi.

      Hôm nay được Ly Mặc hỏi như vậy, Dung Thiển chỉ có thể cười gượng mơ hồ lên tiếng: "Phải . . . . ."

      "Thế sao thấy được tu vi có điểm tiến bộ?" Ly Mặc hơi nhíu mày lại.

      ". . . . . ." Dung Thiển duy trì trầm mặc, cũng thể nàng là vì tìm kiếm biện pháp trở về đại mới đọc a?

      Ly Mặc nhìn nàng, cũng tiếp tục truy cứu, chỉ duỗi tay bóp chóp mũi của nàng: " tháng này ngươi rất phí tâm."

      động tác rất tùy ý cũng rất thân thiết, Dung Thiển giật mình, thấy đối phương cho chút ánh sáng mặt trời, lập tức liền rực rỡ, cười mắt ngọc mày ngài: "Vì Quân Thượng phục vụ, tự nhiên muốn tận tâm tận lực."

      "Ngươi ra rất biết chuyện a." Ly Mặc cười tiếng, nhàng phủi ống tay áo: "Chỉ là, đem lời giấu ở trong lòng khó chịu sao?"

      Tim Dung Thiển lại đập mạnh và loạn nhịp chút, ngay sau đó hướng nhe răng cười tiếng, nở nụ cười hết sức trong sáng: "Ta những thứ này chính là lời lòng a!"

      "Vậy sao?" Ly Mặc nhíu mày quay đầu nhìn nàng: "Vốn định cho cơ hội để ngươi ra, bây giờ nhìn lại là làm điều thừa rồi."

      Dung Thiển vừa nghe, trong lòng lập tức chuyển qua ngàn vạn suy nghĩ, chẳng lẽ rốt cuộc nghĩ thông suốt, tính toán đưa nàng trở về rồi hả ?

      Nghĩ như vậy, Dung Thiển vội lôi kéo tay của vội vàng : "Ta ta ! Quân Thượng xin ngài đưa ta trở về a! Ta vô cùng muốn trở về a!"

      Ly Mặc nhìn nàng lát, trong phút chốc nở nụ cười, vô cùng thân thiết, tất cả cảnh vật bốn phía lập tức trở nên tràn đầy sức sống, chỉ nghe rất dứt khoát hai chữ: "Tốt."

      Dung Thiển vốn còn muốn phen thêm nhiều lời thỉnh cầu tốt hơn nữa, lại nghe thấy sảng khoái đáp ứng như vậy, khỏi có chút choáng váng.

      Làm sao dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ nàng lấy lòng nổi lên tác dụng nhất định?

      Dung Thiển cảm động liền đưa tay muốn nhào lên: "Quân Thượng, ngài là quá khéo hiểu lòng người rồi. . . . . ."

      Ly Mặc lại chỉ cầm cuốn sách trong tay đưa qua, cười nhạt : "Lần sau lúc ta tới, đem Vạn sách này ghi nhớ."

      ". . . . . .

      Chương 19: Mò cá



      Ánh mặt trời hết sức rực rỡ, buổi sáng tốt đẹp, Dung Thiển trong tay cầm bản《 Vạn sách 》kia, tinh thần rất là sa sút.

      Ba tháng. . . . . . Quyển 《 Vạn sách 》này, nàng học suốt ba tháng !

      Vạn Vạn , vạn loại , tại nàng chỉ mới nhớ được 300 loại, còn tới 9700 loại, muốn thuộc chờ đến năm nào tháng nào ?

      Càng làm cho nàng sụp đổ chính là, ngày ngày đối diện đống hình thù quái dị, hầu như hàng đêm nàng đều nằm mơ thấy ác mộng, trong mộng bị đám hình dáng đáng sợ ở phía sau điên cuồng đuổi theo, khiến cho mỗi ngày tinh thần Dung Thiển đều hết sức suy nhược.

      Nếu như có thể, Dung Thiển rất muốn đem cuốn sách rách này ném cho xa xa, nhưng mà, Ly Mặc hết lần này tới lần khác chỉ cho nàng thời gian năm.

      Vốn là, nàng muốn tìm cớ kéo dài chút, nhưng mà Ly Mặc chỉ cười với nàng câu: " phải muốn trở về sao? Vậy trước tiên ghi nhớ nó."

      Mặc dù Dung Thiển hiểu trở về cùng thuộc lòng sách này có quan hệ gì, thế nhưng, để có thể trở về, nàng cũng thể làm gì khác hơn là cắn răng chịu đựng.

      "Tại sao đời này có nhiều loại như vậy a. . . . . ." Dung Thiển ngồi ở bên hồ hết sức đau buồn, than thở dứt.

      nhớ nỗi, nàng dứt khoát đem sách quăng sang bên, hướng hồ nước chạy tới.

      Hôm nay chính là giữa hè, cảnh vật chung quanh cốc Lạc Tiên cực tốt, có thể được xưng tụng là Thế Ngoại Đào Nguyên, chỉ là, so với Dung Thiển quen với sinh hoạt ở thành phố đại, có chút cách nào thích ứng nơi lạnh lẽo buồn tẻ này, trừ Linh Vũ ra, gặp được bóng dáng người nào khác.

      Chỉ là Linh Vũ mỗi ngày đều chuyên tâm lòng tu luyện, toàn tâm toàn ý muốn sớm ngày thành tiên, đều sức mạnh của ái tình vĩ đại nhất, vì Ly Mặc, Linh Vũ rất là cố gắng.

      Bất quá, Dung Thiển nghĩ ra, Ly Mặc trừ vẻ ngoài tốt chút, còn có ưu điểm gì có thể để người ta ái mộ theo đuổi như thế ?

      Nếu phải là có việc cầu , nàng mới mặc kệ .

      Dung Thiển cả ngày cũng chuyện phiếm mà tản bộ khắp nơi, sau đó tìm được cái hồ này.

      Lại hồ này ra rất lớn, dọc bên bờ phía trước, có thác nước khổng lồ, Dung Thiển cảm thấy, nếu như đem nơi đây khai phá thành khu vực phong cảnh, vậy nhất định là kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.

      Dĩ nhiên, tại nàng Thành rồi, tiền tài này trở thành vật ngoài thân, có tiền cũng đói chết.

      Nhưng mà, hưởng dụng bữa ăn ngon vẫn rất cần thiết.

      Đáng được ăn mừng chính là, từ sau lần bị Ly Mặc chỉnh, trải qua năm khôi phục cuối cùng Dung Thiển lại muốn ăn trở lại, dù sao, muốn làm cho nàng ăn đồ ăn, bằng để cho nàng tìm miếng đậu hũ đụng chết.

      Cho nên, Dung Thiển tại tính toán bắt con cá lên nướng ăn.

      Dung Thiển đứng ở trong hồ mò nửa ngày, rốt cuộc mò tới thứ trơn trơn, lập tức nắm, nhìn trong lòng bàn tay con cá đạp nước, nhướng mày cười : " ra là con cá chép đỏ thẫm! Hôm nay có lộc ăn!"

      Bắt cá chép xong nàng liền hướng bờ , đội nhiên thanh vội vàng kêu lên: "Ngươi nữ oa này mau buông ta ra!"


      *Thế Ngoại Đào Nguyên: nơi đẹp như tiên cảnh.

      Chương 20: Cá chép hóa Rồng


      "Ah?" Dung Thiển nghiêng đầu liếc nhìn chung quanh, lại phát người nào, cuối cùng ánh mắt dừng lại người con cá chép ở trong tay, có chút ngoài ý muốn: "Là ngươi chuyện ?"

      Cá chép kia vẫy vẫy cái đuôi, há mồm nhả ra chuỗi bong bong nước, dùng ánh mắt hết sức khinh bỉ nhìn nàng: "Còn mau thả ta!"

      Lần đầu tiên nhìn thấy cá chuyện, Dung Thiển chỉ cảm thấy thú vị, đưa tay đụng cái nó liên tiếp chuyển động, cười : "Ngươi là cá tinh ?"

      " bậy!" Cá chép kia trừng hai con mắt cá tròn xoe, tức giận : "Bản đại gia thế nhưng tương lai trở thành Rồng đấy!"

      Bản đại gia?

      Dung Thiển nghe, nhịn được bật cười tiếng: "Ngươi con cá cũng có thể trở thành Rồng ?

      Nàng là lần đầu nghe loại chuyện buồn cười như thế, cá cùng Rồng thế nào cũng liên quan tới nhau a? ( này ngu wá, nó chưa nghe tích cá chép hóa rồng hay sao, mở miệng ra lúc nào cũng mình là người đại mà chả bjk khỉ rỳ hết, này làm mình ức chế.)

      Bị cười nhạo, cá chép thẹn quá hóa giận, cắn cái ở ngón tay của nàng, rất tức giận.

      Dung Thiển kêu đau tiếng, dùng sức vung tay cái, cá chép cư nhiên cắn vẫn còn rất chặt, quăng nửa ngày cũng có rơi, Dung Thiển khóe miệng co giật mấy cái, chỉ đành phải dịu dàng câu: "Coi là ta mới vừa rồi sai được sao? Rồng đại nhân tương lai."

      Cá chép kia lúc này mới hết giận chút, miệng mở rộng ra, mắt cá khẽ lật: "Coi như ngươi thức thời. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, Dung Thiển trực tiếp bắt được thân thể của nó đè xuống đất, cầm lên tảng đá sắc nhọn liền hướng người nó cạo.

      "A a a! ! Ngươi tiểu nha đầu này muốn làm cái gì? !" Cá chép kinh hoàng kêu lên, thân thể ngừng chuyển động.

      Dung Thiển hết sức bình tĩnh nhìn nó, cười híp mắt: "Giết cá, nướng cá."

      con cá nho cũng dám lấn áp lên đầu nàng, coi nàng là ngồi hay sao?

      "Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Lại dám ăn bản đại gia!" Cá chép nhanh chóng nhả ra bong bóng.

      "Ta bắt ngươi chính là vì muốn ăn ngươi, có cái gì dám?" Dung Thiển giải thích dễ hiểu, cầm lên tảng đá chuẩn bị cạo sạch vẩy cá .

      "Đợi nào...! Đợi nào...!" Cá chép thấy nàng làm , vội lớn tiếng kêu lên: "Ngươi, ngươi thả ta, ngươi có cầu gì ta đều có thể thay ngươi hoàn thành!"

      Dung Thiển chút cử động: " Chuyện xưa ông lão đánh cá cùng con cá vàng, năm ba tuổi ta nghe đồn đại."

      Nàng cần dùng con cá thay nàng hoàn thành nguyện vọng.

      "Thôi, rơi vào trong tay tiểu nữ oa ngươi coi như bản đại gia ta xui xẻo, chỉ tiếc có cơ hội thành Rồng." Cá chép thấy cầu xin tha thứ có hiệu quả, dứt khoát bỏ qua giãy giụa, trực tiếp nhả bong bóng cá, chờ chết.

      Dung Thiển nhìn cái bụng trắng như tuyết này của nó, chỉ cảm thấy có chút buồn cười: "Ngươi vẫn luôn mồm muốn thành Rồng, ta lại rất là hiếu kỳ, ngươi đến tột cùng làm thế nào để trở thành Rồng ?"

      Cá chép trợn trắng mắt nhìn nàng, trong giọng mang theo vẻ khinh bỉ: "Ngươi nhìn thấy thác nước ở cuối cái hồ này hay sao? Nơi đó chính là Long Môn, chỉ cần có thể phóng qua Long Môn, là có thể thành Rồng."

      "Cá chép hóa rồng ? !" Dung Thiển ngẩn ra, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang chỗ thác nước biết cao mấy chục trượng, lại nhìn con cá chép trong tay, khóe miệng giật giật: " nghĩ tới cá cũng nằm mơ giữa ban ngày. . . . . ."

      Cao như vậy làm sao có thể nhảy qua ? ! Ngươi cho rằng mình ngồi tên lửa sao?


      *1 trượng là 10 mét.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Trúc Duẩn thịnh yến.




      "Hừ! Chỉ cần có nghị lực, ngày nào đó ta nhất định có thể nhảy qua Long Môn!" Cá chép vẫy cái đuôi, dáng vẻ kiêu ngạo.

      " là chí khí!" Dung Thiển cười yếu ớt khen câu, vứt bỏ tảng đá trong tay, đem cá chép cầm lên thả lại trong hồ.

      Cá chép lần nữa trở lại trong nước, bơi hai vòng, thò đầu ra nhìn nàng, thắc mắc: "Ngươi ăn ta?"

      " con cá tinh có thể , biết ăn vào có thể rối loạn tiêu hóa hay ." Dung Thiển vỗ tay cái, khẽ cười : "Có muốn hay ta tiễn ngươi qua Long Môn ?"

      Cá chép khinh thường hừ tiếng: "Đừng tưởng rằng tại cho ta chút ít ân huệ, bản đại gia nhớ ngươi vô lễ, huống chi, phải là tự mình nhảy qua có cách nào trở thành Rồng."

      Đối với con cá chép ngạo mạn này, Dung Thiển muốn mặc kệ, chỉ nhàn nhạt "Nha" tiếng, : "Vậy ngươi hảo hảo cố gắng nhảy qua cửa Long Môn !"

      xong liền nhặt lên cuốn sách nằm đất, xoay người muốn rời .

      Từ sau lưng truyền đến tiếng nước chảy, còn có tiếng cá chép kêu: "Ngươi tiểu nữ oa này chính là xem thường ta! Hừ! Ngươi chờ! Chờ ta ngày kia thành Rồng nhất định tìm ngươi, để cho ngươi tâm phục khẩu phục!"

      "Đúng đúng, chúc ngươi sớm ngày mơ ước trở thành ." Dung Thiển chút để ý phất phất tay, đến phía trước.

      Khâm phục dũng khí của nó, nhưng cũng đại biểu tin tưởng năng lực của nó, tựa như Khoa Phụ đuổi mặt trời, cái loại mù quáng đó, hơn nữa chỉ làm cho người ta đồng tình.

      Chẳng qua là tiếc bữa cá nướng của nàng.

      Chuyện lần này, cũng chỉ là khúc nhạc đệm trong vô số những công việc nhàm chán của nàng, Dung Thiển rất nhanh liền ném sau lưng, mỗi ngày vẫn như cũ cực kỳ mệt mỏi mà học thuộc 《 Vạn sách 》, cho đến năm thứ hai mắt thấy sắp đến ngày Ly Mặc tới, nàng gần như là lấy ra tinh thần lúc thi tốt nghiệp trung học, vẫn như cũ chỉ nhớ được hơn ba ngàn loại.

      Ly Mặc đến, tinh thần Dung Thiển rất bất an.

      Nhiệm vụ hoàn thành, lại thể trở về nên làm cái gì bây giờ ? Hoặc là, nàng nên tìm biện pháp khác để nịnh hót lấy lòng ?

      Nhiều lần suy nghĩ tới, Dung Thiển quyết định học nấu ăn.

      đúng là muốn bắt được lòng của người đàn ông, đầu tiên phải nắm lấy dạ dày .

      Lần trước pha trà thất bại, Dung Thiển tiếp thu được bài học kinh nghiệm, trước hảo hảo luyện tập nấu ăn.

      Lạc Tiên cốc các loại rau nhiều lắm, trái lại trong rừng trúc rộng lớn lại có ít trúc duẩn, Dung Thiển chạy đào giỏ trở lại, quyết định làm bàn trúc duẩn thịnh yến.

      Trải qua nửa tháng luyện tập, trong rừng trúc tất cả trúc duẩn đều gần như được đào Dung Thiển rốt cuộc coi như là có chút thành tựu, Linh Vũ ăn xong cũng khen.

      Vì vậy, lúc Ly Mặc tới, Dung Thiển tự tin tràn đầy mà đem mâm trúc duẩn bưng lên bàn.

      Ly Mặc nhìn thấy bàn trúc duẩn này khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng qua tia khác thường.

      Dung Thiển ân cần chỉ về phía giới thiệu: "Quân Thượng, đây là trúc duẩn xào thịt, cái này là canh trúc duẩn cá trích, còn đây là rau xanh xào trúc duẩn. . . . . ."

      Ly Mặc day day huyệt thái dương, nhìn nàng, lại nhìn bàn trúc duẩn chút: "Những thứ này đều là ngươi làm hay sao?"


      *Thịnh Yến: Theo mình nghĩ là yến tiệc thịnh soạn.

      *Trúc Duẫn: Măng Tre.( Trúc Duẫn nghe có vẻ Hán việt nhưng mà mình thấy nó hay hơn là từ măng tre nên mình để nguyên là Trúc Duẫn nhak. )

      *“Khoa Phụ “đuổi Mặt Trời, xem tại đây:
      http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapt ... 160107.htm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :