1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang Phi - Thư Ca

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (5)

      Nghe vậy, Hàn Lăng nhíu mày, thanh này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Người này che giấu giọng của mình!

      Đến cùng là ai? Hàn Lăng mặt ngừng thở, mặt nắm chặt đoản đao trong tay. Giờ khắc này nếu có Tiểu Ngân ở đây, có lẽ có tác dụng, mấy năm qua, vật này chỉ có Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Thiên biết nó tồn tại, còn người này thể nhìn thấy nó.

      Thời gian trước nó chạy ra ngoài, đến nay hơn nửa tháng vẫn thấy bóng dáng. tại nguy hiểm đến gần, người muốn hại nàng che giấu giọng của mình, tạm thời biết thân phận, tình huống nguy cấp, nàng nên phản kháng như thế nào? Nhíu mày, mũi nhọn lạnh băng chợt lóe.

      Vừa rồi động tác của nàng rất nhanh che giấu da thịt bên ngoài, nhưng đảm bảo trước đó nàng có hít phải mê thất phấn !

      Đáng chết! Nàng muốn bị dục hỏa đốt cháy!

      Dưới ánh sáng loe lói, đại thụ ngoài cửa sổ điên cuồng lắc lư, sát khí xuất , cửa phòng bị lực mạnh đẩy ra.

      Nam tử mặc hắc y che mặt tay cầm đại đao sắc bén lóe hàn quang vào.

      Hàn Lăng e ngại nhìn về phía đại đao. Giương mắt nhìn hắc y nam tử, tầm mắt băng hàn lãnh dừng lại ở đôi mắt lộ ra bên ngoài của nam tử!

      Người này nhất định là người theo bên cạnh nàng!

      Nhìn lát, vài ý nghĩ lên trong đầu Hàn Lăng, người này là cơ sở ngầm của người nào đó! Nhưng tuyệt đối phải là người của Thượng Quan Minh Tiệp, điểm ấy nàng có thể khẳng định, Thượng Quan Minh Tiệp tâm cơ tuy rằng thâm trầm, nhưng nghĩ đủ xa, đem người xếp vào bên cạnh nàng, mà nàng lại phát ! Dù sao người theo bên cạnh nàng, đều là tám năm, người người cùng vào sinh ra tử! Cho nên…… Có người đưa người vào bên cạnh nàng rất lâu rất lâu trước kia……. Tâm đột nhiên run lên, người phía sau này, tâm cơ cực kì thâm trầm…….

      Đáng chết! Mắt đen chớp động tia phẫn nộ, Hàn Lăng cắn răng nhìn chằm chằm hắc y nhân, lạnh giọng : “Vì sao phản bội ta?”

      Nghe vậy, hắc y nam tử kinh lăng (kinh ngạc ngốc lăng), nàng thế nhưng đoán được! sớm biết nàng có thể đoán được, bằng vào sắc bén của nàng như thế nào lại phát người bên cạnh phản bội nàng. Nhưng……. Nàng chỉ có thể nhận mệnh! Ai bảo chủ tử hạ lệnh giết nàng! Muốn trách chỉ có thể trách, nàng quá tài năng, khiến chủ tử chú ý nàng, nàng tuyệt đối thể sống. “Chỉ cần ngươi còn sống, Tứ Vương gia thanh kiếm sắc bén, chủ tử chấp nhận được chuôi kiếm sắc bén này sống sót!”

      Mắt đẹp chợt lóe, bạch y thiếu nữ đánh bay đệm chăn, ngạo nghễ đứng trước mắt hắc y nam tử, lạnh lùng nhìn , hừ lạnh tiếng: “ ra là thế.”

      “Mê thất phấn mặc dù khiến cho dục vọng đốt thân, nhưng mê thất phấn cũng làm cho người ta vô lực, công lực tiêu tán, như vậy, Lăng nương, ngươi tại thể phản kích! Nếu muốn chết quá mức thống khổ, thỉnh Lăng nương tự mình kết liễu!” Hắc y nam tử tránh ánh mắt phẫn nộ của thiếu nữ, dù sao cũng theo nàng tám năm, cùng sinh cùng tử, nhưng…… thể vi phạm mệnh lệnh của chủ tử.

      Nghe vậy, thiếu nữ đẹp giống người thường cuồng tiếu thôi, “Ha ha ha ha…… Ngươi cho rằng ngươi có thể sao?”

      “Mọi người trong Ám Dạ lâu bị ta dùng đủ mọi lý do dẫn dụ ra ngoài hết rồi, trong Ám Dạ lâu to như vậy, chỉ còn ta và ngươi, nay ngươi còn nội lực, hơn nữa lại bị trúng mê thất phấn, tới nửa khắc nữa, Lăng nương ngươi bị dục hỏa đốt cháy, đến lúc đó ngươi chỉ có thể chịu đựng thống khổ.” Hắc y nam tử che mặt lạnh lùng cứng rắn cảnh cáo.

      Thiếu nữ nghe vậy, tiếng cười càng thêm cuồng ngạo. Nội lực tiêu tán? Dẫn dụ người Ám Dạ lâu ly khai? Người này là……

      Loan đao sắc bén xuất ra hướng tới người nam tử. Hàn quang thoáng , thiếu nữ cho hắc y nam tử cơ hội phản ứng, nắm chặt loan nhảy lên, loan đao sắc bén trải qua năm tháng, ngày ngày tôi luyện, sắc bén đến nỗi chỉ cần chạm tới máu tươi đầm đìa!

      hề ngoài ý muốn, đao cắt qua ngực nam tử!

      Nhất thời, máu tươi tung tóe, nam tử hoảng sợ kêu tiếng! Nàng làm sao có thể còn khí lực? “ chết !” Nam tử trúng đao, tức giận, giơ đại đao trong tay hướng thiếu nữ chém tới.

      Thiếu nữ nghiêng người tránh thoát, loan đao đẫm máu đối kháng với đại đao sắc bén.

      Đao quang kiếm ảnh, sát khí khắp nơi.

      Mưa xối xả, cuồng phong cuồn cuộn, tiếng rít vang vọng bên tai!

      Vũ khí va chạm, ảnh lửa nổi lên bốn phía.

      “Muốn ta chết? Ngươi cũng phải làm đệm lót!” Thiếu nữ thét lên, loan đao giơ lên hạ xuống, tàn nhẫn thị huyết làm người ta kinh hãi!

      Nam tử đối với đối với đánh trả tàn nhẫn của thiếu nữ kinh ngạc thôi, sao cũng ngờ thiếu nữ nhìn như nhu nhược lại tàn nhẫn như thế! Tại cuộc chiến đấu này, là muốn bảo mệnh, mà nàng đây là liều mạng!

      Đánh nhau lát, nam tử thân trúng vài vết đao, nhưng võ công cao cường nên bị thương điểm yếu hại!

      Mà thiếu nữ trong tình huống có đường lui, kỳ tích lại bị thương!

      “Ngươi có nội lực!” Nam tử đột nhiên phát điểm đúng, dược làm tiêu tán nội lực phát tác, mà nàng lại có thể đánh trả, chỉ có thể giải thích là nàng có nội lực!

      Nghe vậy, khóe môi thiếu nữ gợi lên nụ cười tàn nhẫn.

      “Bất quá, vậy sao?” Nam tử phản ứng cực nhanh, lấy từ trong ngực bình sứ, nhất thời trong khí tràn đây hương thơm! “Lăng nương, lúc này ngươi còn đường trốn.”

      Hương khí này……. sắc mặt Hàn Lăng nhất thời đại biến. Trong cơ thể dòng khí bình thường vận chuyển, toàn thân nháy mắt cảm thấy khô nóng!

      Đáng chết! Đây là mê huyễn dược! Nếu kết hợp với mê thất phấn làm người ta mất lý trí, hơn nữa là giao hoan dưới tình huống mất lý trí!

      Hàn Lăng lập tức vung loan đao trong tay, khống chế lý trí, kiếm chém vào bả vai nam tử, sức lực to lớn, vai trái nam tử lập tức máu tươi phun ra ngoài!

      “A……” Nam tử ôm cánh tay trái đầy máu kêu rên ra tiếng, cùng lúc bại lộ thân phận của !

      Hàn Lăng mắt đen đột nhiên phát sáng, người này quả nhiên là……

      “Lưu Quang Khải!”

      ngờ là phản bội nàng! Dĩ nhiên là phản bội nàng!

      Trong mắt đen giận dữ như mưa rền gió dữ, “Đúng là ngươi phản bội ta!” Nhiệt lưu trong cơ thể càng ngày càng khó khống chế, Hàn Lăng cắn răng, đôi môi đỏ mọng nhất thời xuất vết máu nhè . Tiến lên vài bước, giơ loan đao lên, hướng xuống Lưu Quang Khải, lúc muốn hạ đao xuống, Lưu Quang Khải nhịn xuống đau đớn, xoay người đứng lên, tay phải lấy đại đao, bổ về phía Hàn Lăng!

      Nàng biết thân phận của , như vậy càng thể để cho nàng sống sót! Nếu sau này thể nấp bên cạnh Tứ Vương gia!

      Nam tử ra sức ngăn cản!

      Thiếu nữ lấy ý chí ương ngạnh năng cản nhiệt lưu tuôn ra trong cơ thể!

      Gắt gao cắn răng, mắt đen lóe sáng như sao, tâm tư thiếu nữ nhanh chóng chuyển động, nàng tuyệt đối tha cho , nếu đánh mất lý trí, hậu quả tệ chịu được! Mắt đen chớp động, nhìn qua cửa sổ, ánh sáng lên.

      Lưu Quang Khải thể lực dần dần chống đỡ nổi, lực lượng ngang với Hàn Lăng, người đổ máu quá nhiều, người dần dần vô lực.

      Thiếu nữ cong thanh đao cái, chấm dứt cuộc chiến. Thân ảnh màu trắng, dùng sức mà chạy đến bên cửa sổ.

      Nhất thời, ầm tiếng. Thân thể thiếu nữ từ lầu hai Ám Dạ lâu rơi xuống.

      Lưu Quang Khải hoảng sợ trừng lớn mắt! Để cho nàng chạy!

      Đêm mưa rền gió dữ, quả thực yên tĩnh.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 9: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (6)

      ‘Phanh’ tiếng, Hàn Lăng rơi xuống, dùng chút lý trí còn sót lại, sau khi phá cửa sổ, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh, lúc này, chiếc xe ngựa từ bên trái chạy tới, cắn răng, nhanh chóng rơi xuống. Vừa vặn rơi xuống xe ngựa! Trực tiếp nhảy vào bên trong, lúc muốn nhìn xem người bên trong là ai, nhưng cú va chạm này, nhất thời, làm lý trí toàn bộ biến mất, nàng lập tức ngất xỉu!

      “A!” Hai người bên trong xe ngựa bị người đột nhiên rơi xuống làm cho kinh hách, nhất thời kêu to ra tiếng.

      “Đây là chuyện gì?” nữ tử tuy rằng bị kinh hách, nhưng thanh vẫn dễ nghe như hoàng xuất cốc, hoảng sợ nhìn Hàn Lăng ngất xỉu, hỏi trung niên nam tử đối diện.

      Trung niên nam tử thân hoa phục, cũng bị kinh hách nhưng rất nhanh trấn định lại, híp hai mắt, đánh giá thiếu nữ đột nhiên xuất , “Nàng hẳn là rơi xuống từ lầu hai của ngôi nhà nào đó vừa rồi chúng ta qua, vết máu người nàng đủ chứng minh.”

      “Vậy phải làm sao đây?” Nữ tử kinh vấn.

      Lúc này, xa phu nghe được thanh vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      có việc gì.” Trung niên nam tử cực kì trấn định trả lời.

      Nữ tử run run tay, lớn mật đem Hàn Lăng xoay lại, ngay lập tức, dung nhan tuyệt mỹ lay động lòng người ra trước mắt hai người!

      Hai người vừa nhìn thấy, lập tức mở to hai mắt, nữ tử này, thế nhưng so với Phượng quốc đệ nhất mĩ nhân Triệu Ương Ương còn đẹp hơn vài phần!

      Nàng rốt cuộc có thân phận gì?

      “Cha, tại nên làm gì bây giờ?” Nữ tử vội vàng hỏi, nữ tử trước mắt thân phận , lại hôn mê bất tỉnh, biết nên phải làm gì.

      Trung niên nam tử lúc nhìn thấy dung mạo Hàn Lăng, ánh mắt ám trầm lập tức sáng bừng! “Xem ra, ngay cả ông trời cũng giúp lão phu! Lần này lão phu có cơ hội thăng quan rồi.”

      “Cha, chẳng lẽ người muốn……”Nữ tử biến sắc, kinh vấn.

      Trung niên nam tử gật đầu, bộ sắc mặt tham lam đáng ghét, cười gian : “Vốn tối nay là muốn đêm ngươi hầu hạ Vương công công, bất quá tại, có nữ tử nhan sắc bực này hầu hạ Vương công công, Vương công công nhất định phi thường thích, vậy chức vụ huyện lệnh ta nhất định chiếm được. Ha ha, là trời cũng giúp ta.”

      Nữ tử nghe vậy, hoa dung thất sắc, nhìn thoáng qua Hàn Lăng hôn mê, lập tức phản đối : “Thân thế của nàng ra sao chúng ta ràng, làm sao có thể hại người này được? Cha, ngươi vì muốn làm huyện lênh, muốn đưa ta cho Vương công công để hầu hạ, ta căn bản là vô lực cự tuyệt, nhưng tại nữ tử này, căn bản là người vô tội, cha, ngươi làm sao có thể làm như vậy?” Vương công công kia tuy là thái giám, nhưng lục căn tịnh, vẫn thích đùa bỡn nữ nhân, ít là vì muốn chức quan, đem thiên kim nhà mình, hoặc là mua thanh quan ở kỹ viện đưa cho . Nàng là nữ nhi của , vì mẫu thân chịu được ngược đãi, chỉ có thể nhận mệnh, bồi thái giám này đêm.

      Nhưng làm sao cũng ngờ, đột nhiên lại phát sinh màn trước mắt! Cha thế nhưng mất hết lương tâm, muốn hại nữ tử vô tội!

      “Bớt phí lời ! Nàng là ai ta mặc kệ, nhưng ta cứu nàng, chính là ân nhân của nàng, để nàng bồi người khác đêm tính là cái gì? Hơn nữa dùng nàng thay thế ngươi, ngươi phải bồi lão thái giám kia. Đúng lúc có thể đem ngươi cho Lưu viên ngoại huyện Lương Chử. Như vậy đẹp cả đôi đường. Đừng lời vô nghĩa nữa, nếu ta lột tầng da của ngươi! Nhanh chóng đem quần áo của ngươi thây cho nàng!” Trung niên nam tử trầm mê trong mộng đẹp thăng quan phát tài, nghe được lời của nữ tử, sắc mặt trầm nổi giận mắng.

      “Cha…… Ta…….” Nữ tử nhìn trung niên nam tử nổi giận, trong lúc nhất thời, tất cả lời phản đối đều nuốt vào trong bụng. Cúi đầu nhìn thiếu nữ tuyệt sắc hôn mê, trong lòng nữ tử dâng lên tia dự cảm xấu, tổng cho rằng thân thế của nàng đơn giản. Nhưng cha căn bản đem lời của nàng đặt trong lòng.

      Thực xin lỗi, nương. Nữ tử cắn chặt môi, yên lặng với Hàn Lăng.

      Xe ngựa chạy nhanh về phía trước, phương hướng là Phượng cung..

      Thiếu nữ hôn mê, mê thất phấn trong cơ thể dần dần phát tán. Mà chờ đợi nàng ở phía trước là nguy hiểm biết trước được.

      Gió càng ngày càng mạnh, mưa càng ngày càng lớn. Mùi bùn đất hòa với mùi máu tươi, dần dần bốc hơi.

      …………

      Lưu Quang Khải bị trọng thương, lúc đuổi xuống lầu sớm có bóng dáng của Hàn Lăng!

      “Đáng chết!” Thế nhưng để nàng chạy thoát! Lưu Quang Khải mắng ra tiếng.

      Cánh tay trái đau nhức, cắn răng đứng dưới trời mưa, nhìn chằm chằm con đường bóng người, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt! Lúc này, chiếc xe ngựa dừng trước của Ám Dạ lâu, vừa vặn trước mặt Lưu Quang Khải.

      người nhảy xuống từ xe ngựa, nhìn thấy Lưu Quang Khải chật vật, nhất thời kinh ngạc thôi, “Lưu thống lĩnh, ngài làm sao vậy?”

      Lưu Quang Khải kinh ngạc nhìn người tới, Tứ Vương gia phái người đến tìm Lăng nương, đáng chết! còn chưa thu dọn tàn cục, sao cũng dự đoán được người của Tứ Vương gia xuất , tại biết phải giải thích thế nào? Tròng mắt ngừng xoay chuyển, cuối cùng ‘vô lực’ ngã vào người người mới đến, thanh cực kỳ ‘suy yếu’ : “Ta và Lăng nương bị ám sát, Lăng nương rơi xuống hiên tại , mà ta, bị người chém đứt tay trái!” Dứt lời, mắt nhắm lại, lập tức ngất xỉu! (Song: Khải à, mà là nữ nhân ‘bạch liên hoa’ chính gốc đó nha!)

      “Cái gì?” Người tới kinh hô! xảy ra chuyện!

      Nửa canh giờ sau

      Nghe được tin tức, Phượng Hạo Thiên ngại bão táp lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Ám Dạ lâu.

      Lúc nhìn thấy trong phòng Hàn Lăng toàn là vết máu, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt như tờ giấy, nhìn khắp phòng tùy ý đều thấy được máu, nam tử thiết huyết lãnh băng nắm chặt nắm tay, đáy lòng bị cảm giác đau đớn xa lạ đột kích, sau đó cảm giác đau đón lan truyền khắp toàn thân, Lưu Quang Khải bị người chém đứt cánh tay, vậy nàng đâu?

      Đáy lòng lại có thanh , nàng khẳng định có việc gì, trong vài năm này, dãi nắng dầm mưa, thời điểm gặp phải tử vong đếm xuể, nàng đều có việc gì! Lúc này cũng tuyệt đối có việc gì!

      Đôi mắt sâu thẳm híp lại, trầm giọng với người phía sau: “Phái người tìm! Tối nay bất luận như thế nào cũng phải tìm được nàng! Nếu nàng có việc gì, các ngươi đem đâu đến gặp bổn vương!”

      “Dạ.”

      Lúc này, Lưu Quang Khải sau khi băng bó đến, vẻ mặt hơi tái nhợt, giả vờ trấn định nới với Phượng Hạo Thiên: “Vương gia, đều tại thuộc hạ bảo vệ tốt Lăng nương, để người ám sát đắc thủ.” (Song: thấy chưa, bạch liên hoa thuần chủng luôn đó)

      “Vì sao tối nay trong Ám Dạ lâu chỉ có ngươi và Hàn Lăng?” Sau khi tiến vào Ám Dạ lâu, Phượng Hạo Thiên liền nhận ra điểm bất thường, lúc này, tuy rằng chưa tới đêm khuya, nhưng, trong Ám Dạ lâu lại chỉ có Lưu Quang Khải và Hàn Lăng, mà người ám sát lại xuất , đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

      Lưu Quang Khải cả kinh, ngờ Tứ Vương gia lại sắc bén như vậy, thế nhưng trong tức khắc nhận ra sơ hở! Đáng chết, nếu phải có người đột nhiên xuất , sớm lấp được lỗ hỏng này, trước mắt, chỉ có thể lấp liếm cho qua, “Lăng nương phái người ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên đêm nay mới có ai.” Sau khi dứt lời, trong đầu lóe lên tia sáng, Lưu Quang Khải lập tức tiếp: “Còn chuyện này cũng cần bẩm báo Tứ Vương gia, người ám sát nhân lúc Lăng nương chú ý, hạ mị dược với Lăng nương!”

      Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên sắc mặt lập tức thay đổi, mị dược?



      CHƯƠNG 10: HÀN KIẾM NHẬP CỐT (1)


      Bị trọng thương lại trúng mị dược!

      Gương mặt nam tử tràn ngập phẫn nộ và sợ hãi, lập tức quay lại, hai tay lập tức chế trụ cổ Lưu Quang Khải, giận hô: “Nếu nàng có chuyện gì, bổn vương đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

      Lưu Quang Khải thân thể kịch liệt run rẩy, có chút chột dạ cúi đầu, ngừng : “Lăng nương tuyệt đối có việc gì.” Rủ mắt che giấu hơi thở lãnh liệt trong mắt, Lăng nương vô luận thế nào cũng thể sống, chỉ là, nàng rốt cuộc chạy trốn đâu? Vì sao khi chạy thoát khỏi đây lại tìm Tứ Vương gia? được, phải tìm cơ hội bẩm báo với Ngôn Nhi nương.

      Phượng Hạo Thiên đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Lưu Quang Khải, đem mỗi động tác dù là nhất thu vào trong mắt, chỗ sâu nhất trong đáy lòng là phẫn nộ sắp bùng nổ, Hàn Lăng, tuyệt đối thể có việc gì…… tuyệt đối thể…….

      Trong mắt ngừng lóe hàn quang, cho dù mất trinh tiết, nàng cũng chết.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt nam tử nhất thời trầm khủng bố thôi. Sức lực hai tay cũng tùy theo đó mà tăng lên, “Nếu để bổn vương phát , ngươi có việc giấu bổn vương, ngươi đừng mong bình yên vô sống sót! Bổn vương tuyệt đối làm cho ngươi trả giá đại giới mà ngươi ngờ được!”

      Hận ý thấu xương, hề che dấu mà phát ra, thân thể Lưu Quang Khải kịch liệt run rẩy, sắc mặt nhất thời trắng bệch, vội vàng phủi sạch quan hệ : “Toàn bộ những gì thuộc hạ biết đều cho Vương gia, tuyệt đối có gì giấu diếm!”

      Chậm rãi buông hai tay ra, hừ lạnh tiếng, Phượng Hạo Thiên xoay người, phân phó thiếp thân hộ vệ: “Giam lại! có lệnh của bổn vương tuyệt đối được thả ra!”

      “Dạ! Vương gia!” Hai người tiến lên, dễ dàng khống chế Lưu Quang Khải bị mất cánh tay trái.

      Lưu Quang Khải nhất thời nhíu chặt mày, khống chế hành động của ? Vậy làm sao liên hệ với bên ngoài? Hành động tối nay, quá mức qua loa!

      lát sau.

      Trong căn phòng hỗn loạn, chỉ còn lại mình Phượng Hạo Thiên.

      Tuấn dung lạnh lùng nhìn căn bóng người, Phượng Hạo Thiên tâm tình bất định, trong phòng ngoại trừ mùi máu tươi còn lưu lại mùi hương dễ phát .

      Mị dược…….

      Đôi mắt sâu thẳm càng thêm u ám, quanh thân tràn ngập hơi thở thị huyết nồng đậm, nàng nếu như thất thân……

      Đêm càng thêm tối tăm, khoảng cách đến bình minh, vẫn còn khoảng thời gian.

      Phượng cung.

      Xe ngựa lặng yên tiến vào trong cung.

      Thiếu nữ tuyệt mĩ trong xe, vẫn có dấu hiệu tỉnh lại.

      Duyệt Nhi lo lắng nhìn thiếu nữ, lại nhìn người cha đắm chìm trong giấc mộng thăng quan phát tài, nhàng thở dài, làm sao bây giờ? Nàng tại nên làm thế nào? Nàng thể nhìn thiếu nữ vô tội bởi vì tâm tư của cha mà mất trong sạch.

      Bàn tay trắng noãn lơ đãng chạm vào trán thiếu nữ, nhất thời, độ nóng trán làm nàng kinh ngạc chút, “Cha! Nàng bị sốt! Hay là đừng để nàng hầu hạ Lưu công công.”

      “Nga? Việc này liên quan gì tới chúng ta? Chỉ cần giao nàng cho Lưu công công là được, tại tiến cung, ngươi nên thành cho ta, nếu phạm sai lầm, đừng trách sao ta khách khí với ngươi!” Trung niên nam tử lập tức uy hiếp .

      Thân thể Duyệt Nhi nhất thời run lên, nhớ tới lúc tàn nhẫn đánh nàng, vội vàng im lặng, cúi đầu nhìn thiếu nữ, thiếu nữ vẫn như cũ nhíu chặt mày, vừa rồi lúc thay quần áo cho nàng, tay nàng liền nắm chặt thanh loan đao nhiễm máu, nàng mất rất nhiều khí lực vẫn thể lấy thanh loan đao đó ra, nhưng xem ra đây là thanh loan đao sắc bén, Duyệt Nhi tâm đột nhiên rung động, người nàng sát khí rất nặng!

      Chỉ là biết tuyệt mĩ thiên hạ như vậy, nếu mở mắt ra tao nhã như thế nào? Chắc chắn đẹp đến mức làm cho tất cả mọi người thể rời mắt được, nhưng mà người như vậy, lại bởi vì tâm tư của cha mà sắp mất trong sạch.

      “Sao thanh loan đao này vẫn còn tay nàng? Ngươi nhanh chóng lấy thân loan đao này ra!” Trung niên nam tử vừa nhìn liền thấy thanh loan đao vẫn còn trong tay Hàn Lăng, vội vàng tàn nhẫn ra lệnh.

      “Nàng nắm rất chặt, căn bản lấy ra được.” Duyệt Nhi lập tức .

      Trung niên nam tử nhướng mày, “Làm sao có thể?” Hoàn toàn tin lời nữ nhi của mình, vươn tay, dùng sức kéo ngón tay Hàn Lăng ra, nhưng nửa ngày tay Hàn Lăng vẫn có dấu hiệu muốn buông lỏng, ngược lại nắm càng ngày càng chặt.

      Giống như cảm nhận được nguy hiểm ở gần, Hàn Lăng chau mày, mồ hôi tráng rơi càng ngày càng nhiều, cho dù nhắm mắt, nhưng hàn khí thấu xương lại phát ra toàn bộ.

      Nhất thời, tâm trung niên nam tử và Duyệt Nhi đồng thời run lên.

      “Cha, thân phận của nàng khẳng định bình thường, chúng ta vạn lần nên chiêu họa sát thân vào mình a!”

      “Thúi lắm! Nàng tại vẫn hôn mê! Còn có thể phản kháng sao!” Trung niên nam tử gầm lên tiếng, sau đó từ trong lòng lấy ra bình sứ, đặt ở chớp mùi Hàn Lăng.

      Nhất thời, thiếu nữ nhíu mày, lập tức giãn mày ra.

      “Cha, ngươi……”

      “Như vậy cho dù nàng tỉnh, cũng toàn thân vô lực! Nhanh lấy loan đao trong tay nàng ra! Sắp tới nơi rồi.” Trung niên nam tử cười gian hai tiếng, đem bình sứ cất kì, tức giận phân phó Duyệt Nhi..

      Lần này, dễ dàng lấy loan đao ra, nhưng, bất an trong lòng Duyệt Nhi càng ngày càng lớn, lúc trung niên nam tử chú ý, nàng lặng yên đem loan đao giấu trong tay áo.

      ………

      Lưu công công ở trong cung thế lực rất lớn, cho nên, tối nay có xe ngựa xa lạ tiến vào, cũng tuyệt đối có ai dám gì.

      Trong căn phòng lớn, nhưng bài trí lại cực kì xa hoa.

      giường, đặc biệt to lớn, vừa mới bước vào, liền có thể ngửi được mùi hương khó chịu. Là loại mùi hôi còn kèm theo hương vị gay mũi của nam nữ giao hoan.

      Duyệt Nhi cùng trung niên nam tử đỡ Hàn Lăng tiến vào.

      Vừa mới vào của, liền thấy cung nữ bối rối mặc quần áo, tóc tai hỗn độn, cúi đầu rời rất nhanh trước mặt bọn họ.

      Mà Lưu công công chậm rãi mặc quần áo vào, nhìn thấy Duyệt Nhi cùng vào với trung niên nam tử, nét mặt già nua lộ ra nụ cười đáng khinh cực điểm, “Đây là lệnh thiên kim? Trưởng thực thủy linh*, tin tưởng lát nữa có thể làm ta thoải mái, ha ha ha……”

      *: lớn lên tươi ngon mọng nước (saranguyen1012.wordpress.com)

      Nghe vậy, trung niên nam tử nịnh nọt nở nụ cười, đem Hàn Lăng hôn mê đỡ lên giường, sau đó hướng Lưu công công ăn khép nép: “Lưu công công, nữ tử này mới là người tiểu nhân đưa cho Lưu công công.”

      “Nga?” Lưu công công thu hồi cười gian, nhìn về phía Hàn Lăng hôn mê giường, nhất thời đôi mắt sáng ngời, mở lớn miệng, nước miếng suýt chút nữa chảy ra, “ ngờ ngươi có thể tìm được nữ tử tuyệt sắc như vậy! tệ a! Ha ha ha ha…… tệ, chuyện tình ngươi nhờ ta lúc trước, có kết quả, ngươi có thể nhậm chức. Bất quá…… Nữ nhân bên cạnh ngươi cũng phải lưu lại bồi ta.” Lưu công công nuốt nước miếng, tham lam nhìn về phía Duyệt Nhi, với trung niên nam tử.

      Nghe vậy, biểu tình trung niên nam tử sửng sốt, ngờ Lưu công công lại là người biết thỏa mãn như vậy! Có nữ tử tuyệt sắc, lại còn muốn Duyệt Nhi! Nhưng mà, Lưu công công này tuyệt đối thể đắc tội. Cho dù thực muốn, cũng chỉ có thể nhận mệnh gật đầu : “ Được được, tiểu nhân để Duyệt Nhi lại hảo hảo hầu hạ công công.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 11: HÀN KIẾM NHẬP CỐT (2)

      “Ân, khi như vậy, ngươi ! Đừng làm chậm trễ chính của ta.” Lưu công công mê đắm nhìn Hàn Lăng và Duyệt Nhi, thập phần kiên nhẫn vẫy vẫy tay để trung niên nam tử rời .

      Trung niên nam tử cười gượng gật đầu, trước khi rời còn cảnh cáo trừng mắt liếc Duyệt Nhi cái.

      Mùi hương gay mũi trong phòng làm cho Duyệt Nhi nhăn mặt nhíu mày, nàng thể tưởng tưởng được chuyện tình phát sinh tiếp theo, nàng có thể tiếp nhận, nhưng…, lại nhìn về phía thiếu nữ hôn mê, mày nhíu chặt.

      “Ngươi còn sững sờ ở đó làm gì? Còn mau lại đây hầu hạ ta?” Lưu công công thấy Duyệt Nhi ngốc lăng tại chỗ, bộ dáng thất thần, sắc mặt lập tức biến thành màu đen, thanh the thé giận dữ .

      Nghe vậy, Duyệt Nhi liều mạng đè xuống cảm giác muốn nôn mửa, rồi về phía trước hai bước. Lưu công công thấy thế, đôi mắt đầy nếp nhăn lập tức cong lên, dùng điệu làm cho người ta nổi da gà : “Lại đây để ta hảo hảo thương ngươi.”

      Duyệt Nhi thân thể kịch liệt run rẩy. Ánh mắt của đáng sợ! tại nàng rất muốn trốn ! Theo bản năng lùi về sau hai bước.

      Lưu công công thấy vậy, khuôn mặt tươi cười lập tức trầm xuống, “Làm sao vậy? Hay là để ngươi hầu hạ ta, ngươi vừa ý?”

      Duyệt Nhi nhất thời kinh hoảng, lão thái giám này vẻ mặt đầy sát khí, nàng tuyệt đối tin tưởng nếu nàng dám gật đầu, nhất định giết nàng!

      được, nếu nàng chết , lão thái giám này truy cứu đến cha, mà cha tra tấn nương. Nghĩ đến đây, Duyệt Nhi lại về phía trước hai bước.

      Lão thái giám thấy thế, lập tức mặt mày mang đầy ý cười: “Tốt lắm, ngươi trước tiên đem quần áo thoát hết chờ ở bên, để ta nếm thử hương vị của tiểu mĩ nhân này.” Sau khi ra lệnh cho Duyệt Nhi, liền mê đắm cúi đầu nhìn về phía Hàn Lăng hôn mê.

      Nghe vậy, Duyệt Nhi gương mặt trắng như tờ giấy, cởi quần áo? Đứng ở chỗ này, Duyệt Nhi thể làm ra bất kỳ phản ứng gì, để nàng ở trước mặt lão thái giám cởi quần áo, còn có để xem thân thể của nàng…… Nàng thế nhưng là thiếu nữ trong sạch làm sao có thể làm được.

      Lúc này toàn bộ lực chú ý của lão thái giám đều bị Hàn Lăng hấp dẫn, căn bản quản Duyệt Nhi phía sau có làm theo lệnh của hay . Lão thái giám vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nữ tử mĩ như vậy, còn chưa bao giờ thấy đâu, vài năm trước, nhớ ngày đó chưa là Tổng quản phủ Nội Vụ, từng nhìn thấy Triệu Ương Ương ở rất xa, lúc ấy nghĩ, nếu sau này có thể nếm hương vị của nữ tử tuyệt sắc như vậy tốt, ngờ hôm nay thế nhưng có thể gặp được! Nghĩ đến đây, thân thể lão run rẩy ngừng, có loại kích động kì lạ.

      Ngón tay run rẩy hướng tới thân thể thiếu nữ hôn mê.

      Thiếu nữ hôn mê, động cũng động, thực an tĩnh, lẳng lặng. Dường như hoàn toàn biết kế tiếp gặp phải loại nguy hiểm như thế nào.

      Y phục người thiếu nữ bị mồ hôi thấm ướt. Vài sợi tóc đen bết vào trán, càng tăng thêm vài phần mị.

      Tuy rằng lão là thái giám, cái chỗ kia bị cắt, nhưng, lão thái giám sắc đảm che trời, cho dù thể tận tình phóng thích, cũng muốn đùa bỡn thân thể nữ tử.

      Bàn tay đầy nếp nhăn, vừa mới tìm tòi hết cung nữ kia dừng người thiếu nữ.

      Duyệt Nhi đứng phía sau trừng lớn mắt nhìn mỗi động tác của lão thái giám, thân thể mảnh mai kịch liệt run rẩy, đầu ngừng lắc lắc, cần a……. cần a……

      ………

      Lúc lão thái giám sắp chạm đến, Duyệt Nhi vô lực ngồi ở bên muốn kêu to ra tiếng. Thiếu nữ hôn mê đột nhiên mở mắt ra.

      Đôi mắt đen láy chứa đựng sát khí bức người hề báo trước mở ra, làm lão thái giám sợ hãi kêu ra tiếng.

      “A!” Sát khí dày đặc!

      Duyệt Nhi yên lặng thở dài nhõm hơi, nhưng khi chạm đến đôi mắt lãnh liệt của thiếu nữ, thân thể run run càng lợi hại! Đây là đôi mắt như thế nào? Lạnh như hàn băng vạn năm, xuyên thủng nội tâm. Sát khí nồng đậm, làm người ta mao cốt tủng thiên. Nàng nhất định phải người thường!

      Hàn Lăng mở mắt rất nhanh đánh giá hoàn cảnh của bản thân trước mắt.

      Nhìn lão thái giám cách nàng gần nhất, tay lão để giữa trung, mà phương hướng tất nhiên là bộ ngực của nàng! Nhất thời, mắt đen u ám. Lại nhìn về phía Duyệt Nhi vẻ mặt tái nhợt, nàng là ai?

      Nơi này là nơi nào?

      Thực xa lạ!

      Nhăn mũi lại, trong phòng thế nhưng có mùi hôi!

      Trong lúc nhất thời, Hàn Lăng . Lão thái giám và Duyệt Nhi đều quên mất phản ứng.

      Qua nửa ngày, tầm mắt Hàn Lăng dừng lại tại bộ y phục thái giám đặt trong góc phòng, trong đầu lên đạo ánh sáng, “Nơi này là hoàng cung.”

      phải nghi vấn, mà là khẳng định. Lúc ấy nàng vì chạy trốn nên từ lầu hai Ám Dạ lâu nhảy xuống rơi trúng chiếc xe ngựa, đôi mắt híp lại, hay là xe ngựa kia ở trong cung?

      Hàn Lăng vừa , lập tức làm lão thái giám và Duyệt Nhi tỉnh lại.

      Lão thái giám lập tức nở nụ cười ái muội: “Nếu tỉnh tốt, tỉnh lát nữa ta nghe được thanh ta muốn nghe, đến đây a, ta cũng muốn nghe tiếng nàng rên rỉ, ha ha ha……. Yên tâm , ta có rất nhiều phương pháp để nàng thoải mái! Về sau nhất định cầu ta làm vậy với nàng! Chờ đấy…… để ta lấy đồ chơi……” Lão thái giám hưng phấn , xuống giường đến bên bàn cầm lấy vài vật đặt đó.

      Hàn Lăng sắc mặt đông lạnh nhìn đồ vật trong tay lão thái giám, nhất thời hiểu được nàng gặp phải loại hoàn cảnh nào!

      được!” Duyệt Nhi nhìn thấy trong tay lão thái giám là xà tiên và chủy thủ, rốt cuộc cố kỵ gì lập tức hô to.

      Lão thái giám quay đầu, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Duyệt Nhi cái: “Câm miệng!”

      Hàn Lăng nhíu mày, híp đôi mắt đẹp dày đặc sát khí, cực lực áp chế nhiệt lưu tuôn ra trong cơ thể.

      Duyệt Nhi cắn chặt răng, nhìn Hàn Lăng, lấy hết dũng khí : “Vị nữ tử này quan hệ với tiểu nữ và cha, cho nên thỉnh công công tha cho nàng, để tiểu nữ hầu hạ công công .”

      Hàn Lăng nhíu mày? Sao lại thế này?

      Lão thái giám hung hăng phun ngụm nước bọt, khinh thường : “Ta mặc kệ nàng là ai! Tối hôm nay ta muốn nàng hầu hạ ta, ngươi cút ngay cho ta! Đừng ở đây chướng mắt ta!” Mắng Duyệt Nhi xong, lại hướng tới Hàn Lăng giường mà đến.

      Dữ tợn cười, nắm xà tiên trong tay, “Ngoan nào, rất thoải mái…….” thích cảm giác nhìn mỹ nhân da tróc thịt bong.

      Ngay tại lúc xà tiên sắp đánh trúng, thiếu nữ vẫn nhúc nhích bỗng nhiên chuyển động. Trong chớp mắt, giường bóng người, roi đánh trúng giường tạo nên tiếng vang lớn.

      Lão thái giám kinh ngạc nhìn chiếc giường bóng người.

      Ngay lúc kịp phản ứng, chủy thủ trong tay trái bị người đoạt mất! Xoay người nhìn lại, đúng là thiếu nữ tuyệt mĩ kia! Lão thái giám trừng lớn hai mắt, nàng có võ công!

      Bên môi Hàn Lăng nở nụ cười lạnh thị huyết, người muốn thương tổn nàng…… Giết tha! Huống hồ là tên biến thái cặn bã trước mắt! Chủy thủ trong tay, vô tình, hề chần chờ hạ xuống.

      Trong khoảnh khắc, máu tươi bắn tung tóe, mùi máu tươi gay mũi át cả mùi hôi trong phòng.

      Duyệt Nhi chưa từng gặp qua màn huyết tinh như vậy, nhất thời thất thanh hét lớn: “A……A……”

      Hàn Lăng nhanh chóng xoay người, lành lạnh nhìn Duyệt Nhi, thanh lạnh như băng vang lên: “Muốn chết hét lớn lên chút.”



      CHƯƠNG 12: HÀN KIẾM NHẬP CỐT (3)


      Duyệt Nhi lập tức ngừng kêu, nhưng thể làm cho cơ thể ngừng run, thiếu nữ trước mắt ràng còn tuổi hơn nàng nhưng vì sao lại có thể giết người mà mắt cũng chớp cái? Sát khí nặng như thế? “ tại nên làm gì bây giờ?”

      “Trốn!” tại nếu trốn, lập tức có người phát tình hình ở đây, nàng cũng muốn rước lấy phiền toái, giờ khắc này, chuyện quan trọng nhất nàng phải làm, là rời khỏi hoàng cung, còn có……. lý trí cường ngạnh áp chế dục vọng cắn nuốt nàng……. Bảo trụ trong sạch.

      Dứt lời, liền đá văng cửa nhanh chóng chạy , hề quan tâm đến Duyệt Nhi còn kinh ngạc phía sau, cũng chạy ra ngoài, nhưng lúc chạy ra ngoài, sớm thấy bóng dáng thiếu nữ. Nàng cũng chỉ có thể chạy lung tung, nàng đơn thuần, biết tại nếu chạy , nhất định bị cho là thích khách mà bắt lấy!

      Mà lúc này, thị vệ xung quanh ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức chạy tới.

      “Giết người! Có thích khách! Mau bắt thích khách!”

      Rất nhiều thị vệ lập tức lục soát khắp hoàng cung.

      Phong vân nổi lên, trò chơi truy đuổi chính thức bắt đầu.

      Nửa canh giờ sau.

      Càn Thanh cung.

      Thị vệ trưởng tiến đến bẩm báo với Phượng Hạo Vân việc trong cung xuất thích khách.

      Phượng Hạo Vân biết vẫn để ý, chỉ là, ra lệnh để thị vệ trong cung trong đêm nay phải bắt được thích khách!

      “Hoàng Thượng, Ngôn Nhi gọi ít thị vệ đến bảo vệ ngài.” Ngôn Nhi vừa nghe thấy có thích khách, lập tức lo lắng .

      Phượng Hạo Vân nhíu mày, thanh nhàng vang lên: “Ngươi làm .” Ánh sáng chói mắt chớp động trong đôi mắt đỏ tươi, thích khách sao? Các vị đệ đệ của ngu ngốc như vậy, lúc này lại phái thích khách vào cung ám sát .

      “Dạ, Hoàng Thượng.” Ngôn Nhi lập tức xuống phân phó.

      Phượng Hạo Vân biết chuyện tình sắp phát sinh, vượt ngoài kế hoạch của , hơn nữa mọi chuyện xảy ra trong tối nay, quấy nhiễu thời gian dài, dần dần do dự.

      ………

      Trong khí hỗn tạp mùi bùn đất sau cơn mưa, Hàn Lăng nhanh chóng chạy trốn. Tám năm trước nàng từng sống trong cung, nên thập phần ràng địa hình Phượng cung, cho nên, mỗi bước đều do dự.

      Chỉ là, dần dần, bộ pháp chạy của nàng càng ngày càng chậm dần, bởi vì……

      Dục vọng tron cơ thể điên cuồng thiêu đốt! So với cảm giác choáng váng hôn mê trước kia còn khó chịu hơn!

      Dục vọng to lớn, dần dần làm sụp đổ lý trí của nàng!

      Nhưng Hàn Lăng còn kiên cường hơn cả nam tử, hàm răng cắn chặt môi son, chút để ý hành động này làm cho đôi môi nàng rách ra, chảy máu.

      Đối với nàng mà , điều đó quan trọng, quan trọng là, lý trí chiến thắng dục vọng!

      Nàng có thể!

      Nhất định có thể!

      Lúc này, phía trước xuất trận xôn xao, mấy chục thị vệ tay giương cung, hướng đến nàng mà bắn. Nghe thấy thanh này, Hàn Lăng lập tức mình, tránh ở phía sau gốc đại thụ.

      Đám người qua, lúc Hàn Lăng muốn tìm đường ra ngoài, phía sau thân thể nàng truyền đến thanh hưng phấn của trung niên nam tử, “Từ hôm nay ta nhanh chóng thăng chức! Ha ha ha, trời cũng giúp ta, ngờ trước khi tiến cung có thể gặp được tuyệt thế mĩ nhân, còn vừa vặn rơi trúng xe ngựa của ta! Ha ha ha…… Đây nhất định là ông trời giúp ta. Chậc chậc, mĩ nhân kia là đẹp, nếu phải vì lấy lòng Lưu công công, ta trước hưởng qua hương vị, sau đó bán đến kĩ viện, như vậy, còn có thể lấy được chút phí.”

      Nghe vậy, trong mắt Hàn Lăng xẹt qua chút khác thường, từ trời rơi xuống? Rơi trúng xe ngựa?

      “Vừa rồi vốn định thừa dịp trời tối người phát , tìm hiểu chút kì hoa dị thảo trong cung, nhưng ngờ lại lạc đường. Đây rốt cuộc là nơi nào?”

      Thanh trung niên nam tử, từ xa lại gần, càng ngày càng gần.

      Hàn Lăng nhất thời nắm chặt chủy thủ còn dính chút vết máu trong tay, mắt đen nhìn chằm chằm trung niên nam tử phía sau dần dần đến.

      Trung niên nam tử còn chưa kịp thấy con đường phía trước, liền bị thiếu nữ đứng trước mắt làm cho hoảng sợ! “A! Là ngươi!” Nàng phải ‘hầu hạ’ Lưu công công sao? Làm sao có thể ở đây?

      Hơn nữa, tầm mắt kinh sợ dừng chủy thủ hàn quang bốn phía trong tay thiếu nữ, thân thể lập tức run run.

      Hàn Lăng cười lạnh, “Là ngươi cứu ta? Sau đó đưa ta cho lão thái giám kia?”

      Thiếu nữ cười rất xinh đẹp, xinh đẹp như thiên tiên, cười cái cũng làm cho mọi thứ xung quanh đều ảm đạm.

      Nhưng trong mắt nam tử, nụ cười này làm cho cảm thấy có cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên.

      “Ngươi có ân với ta, ta sao có thể báo đáp ngươi……” Thiếu nữ thản nhiên, thanh tia phập phồng trong nháy mắt trung niên nam tử ngốc lăng lại vang lên.

      Trung niên nam tử lập tức có tia hy vọng, vội vàng : “Đúng vậy, ngươi nên báo đáp ta, như vậy , ngươi hầu hạ Lưu công công xong, vậy cũng xem như ngươi báo đáp xong!”

      “Ha ha……. Phải ?” Thiếu nữ híp mắt, tiếng cười lạnh thế nhưng lại bao hàm sát khí.

      Bước lên phía trước, chủy thủ của thiếu nữ đặt ở cổ nam tử, thanh lạnh như hàn băng uy hiếp : “ theo ta!”

      Trung niên nam tử nhìn thanh đao cổ dám phản kháng, thỏa hiệp gật đầu.

      Hàn Lăng nhìn xung quanh, lập tức trước mắt sáng ngời, nơi này cách tẩm cung hoàng đế gần nhất, mà nơi này bao năm qua đều là nơi ở của phi tử hoàng đế sủng ái nhất.

      Nghe đương kim hoàng đế tương đối sủng ái Vân Phi ở trong cung điện phía trước.

      Kiềm kẹp trung niên nam tử trèo lên tường cung điện bên cạnh.

      “Ngươi cưỡng ép ta đâu……” Trung niên nam tử kinh vấn, còn chưa hỏi xong, ở cổ bị cắt đường, sau đó lăn xuống tường, rơi xuống mặt đất, tạo ra tiếng vang lớn, cùng lúc đó, cung nhân bên trong nghe thấy tiếng vang, lập tức chạy ra, sau khi nhìn thấy trung niên nam tử lập tức kinh hô, “Thích khách!”

      Hàn Lăng cười lạnh tiếng, nhảy xuống tường, tiếp túc chạy vào trong màn đêm.

      Bão táp kéo dài đến nửa đêm, gió lạnh thấu xương.

      Phượng Hạo Vân sau khi ‘sủng hạnh’ phi tử, mặc kiện áo bào màu trắng ra Càn Thanh cung.

      Nhưng vừa mới ra khỏi Càn Thanh cung, lúc nhìn về phía lương đình phía trước, khuôn mặt lập tức thâm trầm. Cách chừng trăm mét, có người chạy rất nhanh.

      Chỉ có người.

      Đôi mắt đen đỏ thoáng qua tia ám trầm, lắc mình biến mất ngay lập tức.

      Phía sau, tiếng bước chân chạy nhanh càng ngày càng nhanh.

      Trong bóng đêm, đôi mắt hai màu ám động hào quang, đem tất cả mọi động tĩnh thu vào trong mắt.

      nữ tử mặc y phục màu hồng nhạt, cước bộ ổn chạy đến.

      Dưới bóng đêm, khuôn mặt nữ tử cũng ràng.

      Mà đến đây nữ tử dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Càn Thanh cung.

      Hàn Lăng cắn chặt môi, mồ hôi trán giọt chảy theo gò má rơi xuống, nơi này là Càn Thanh cung, như vậy khoảng cách với cửa cung, cho dù là chạy nhanh, cũng phải nửa canh giờ.

      Trong đầu lên bản đồ vài lộ tuyến, đường nào có thể tiết kiệm thời gian nhất, cuối cùng rốt cuộc xác định được phương hướng .

      Phía sau đột nhiên xuất hơi thở xa lạ!

      bàn tay lạnh như băng nắm chặt cổ nàng từ phía sau!

      “Ngươi là ai! Xuất trước cửa Càn Thanh cung có mục đích gì?” Thanh nam tử rất , rất lạnh, lẫn trong tiếng gió, nếu nghe kĩ, nghe ràng lắm, nhưng tiếng gió rất lớn, thanh của vẫn có thể làm người khác nghe thấy, trầm ổn như vậy, cũng lãnh như vậy, giống như bàn tay chế trụ cổ của nàng lúc này vậy.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :