1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang Phi - Thư Ca

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 3: ĐẠI HÔN (3)

      Thượng Quan Minh Tiệp chờ trong tân phòng thời điểm nghe Phượng Hạo Thiên muốn đến phòng nàng, mừng rỡ như điên.

      Nàng đoán được trong đêm tân hôn thứ nhất, Phượng Hạo Thiên lựa chọn đến phòng nàng đầu tiên! Kỳ thực, hôm nay gả vào Vương phủ, nàng chuẩn bị tâm lý trước, nếu Hàn Lăng đem chuyện nàng đẩy nàng xuống núi với Phượng Hạo Thiên, kết quả, là Phượng Hạo Thiên sủng ái nàng, mà những cố gắng trước đây của nàng trở thành bọt biển.

      Nhưng mà, nàng nghĩ đến lời biện giải tốt, nhưng Phượng Hạo Thiên có thể đến phòng nàng đầu tiên cũng lên rằng Hàn Lăng căn bản chuyện này với Phượng Hạo Thiên!

      Nhưng vì sao nàng lại ?

      Nàng đến cùng là có chủ ý gì?

      Tâm run sợ, tâm tư của Hàn Lăng càng ngày càng khó suy đoán, như vậy đáng sợ.

      Hàn Lăng càng ngày càng làm cho nàng xem thấu. lúc nàng nàng rối rắm suy nghĩ, cửa phòng bỗng mở ra.

      Thiếu niên tuấn tiến vào, nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngồi giường mà đến trước cửa sổ, đưa lưng về phía Thượng Quan Minh Tiệp, thanh lạnh nhạt vô cùng, nghe ra cảm tình, : “Niệm tình ngươi cứu bổn vương, chuyện ngươi đậy Hàn Lăng xuống núi, bổn vương so đo tính toán với ngươi. Bất quá, bổn vương cho phép có lần tiếp theo.”

      Dứt lời, Phượng Hạo Thiên xoay người, lạnh lùng nhìn lướt qua Thượng Quan Minh Tiệp, chút lưu luyến đẩy cửa rời .

      Để lại Thượng Quan Minh Tiệp kinh ngạc trong phòng, nguyên lai biết!

      Nguyên lai, đến phòng nàng đầu tiên là muốn cảnh cáo nàng!

      Hàn Lăng đối với , quả nhiên quan trọng hơn nàng!

      Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt. Xốc lên hỉ khăn đầu lên, từ giường đứng lên.

      Nắm chặt nắm đấm, trong đôi mắt đẹp của thiếu nữ, dấy lên đạo ánh sáng, việc đó là thất sách bất ngờ, nay, nàng vào Tứ Vương phủ, về sau cơ hội còn nhiều. Bất quá…… đêm nay trước hết thành toàn cho Triệu Ương Ương kia. Thượng Quan Minh Tiệp nở nụ cười tàn nhẫn.

      ……….

      Mà Triệu Ương Ương bên kia, im lặng ngồi ở giường. Tĩnh mĩ uyển chuyển hàm xúc, giống như u lan trong thâm cốc. Nữ tữ nhiễm nhân gian khói lửa như vậy, nhưng hôm nay, lại vì nam nhân mà thất hồn lạc phách.

      Vừa rồi, nha hoàn hồi môn báo cho nàng biết, đến phòng Thượng Quan Minh Tiệp.

      Kỳ , sau khi biết được tin tức, có thể chờ đợi, nên tự mình nghỉ ngơi, nhưng, nàng vẫn muốn chờ, trực giác cho nàng biết, đến.

      canh giờ sau, bên ngoài tân phòng của nàng vang lên thanh hành lễ của nha hoàn, “Nô tỳ tham kiến Tứ Vương gia.”

      gương mặt tuyệt mĩ lặng yên lên tia kinh hỉ.

      Cửa mở, tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần.

      “Ương Ương.” đỉnh đầu vang lên tiếng gọi nhàng.

      “Vương gia.” Triệu Ương Ương gật đầu, thanh thanh thúy uyển chuyển hàm xúc trả lời. Nàng biết, đến. Mỗi nữ tử nào cũng muốn được nam tử mình thích sủng ái, nàng cũng ngoại lệ. Ở trong đại gia tộc, thân là nữ tử có rất ít cơ hội có thể gả cho nam tử mình thích, mà nàng, có thể có cơ hội gả cho âu yếm nam tử như vậy nàng làm hết khả nang để được tình của .

      Phượng Hạo Thiên thần sắc phức tạp nhìn Triệu Ương Ương, vẫn chưa có động tác tiếp theo.

      Triệu Ương Ương đội hỉ khăn thấy Phượng Hạo Thiên có động tác tiếp theo, nổi lên nghi hoặc.

      “Bổn vương từ chỗ Minh Tiệp đến phòng của Ương Ương, trong đó có vài duyên cớ, Ương Ương có muốn biết ?” Thanh Phượng Hạo Thiên lãnh liệt chút tình cảm vang lên đỉnh đầu Triệu Ương Ương.

      Triệu Ương Ương vốn đối với chuyện này thập phần tò mò, nay Phượng Hạo Thiên lại chủ động đề cập, trong lòng Triệu Ương Ương dấy lên tia bất an, trực giác với nàng, mặc kệ là chuyện tình gì, nàng cũng nên biết được, cho dù nàng rất muốn biết nguyên do trong đó. Nghĩ đến đây, nàng lắc lắc đầu, : “Ương Ương muốn biết.”

      Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên nhướng nhướng mi, trong mắt lên ít ám quang, “Tốt lắm.”

      “Vương gia……” Thấy vẫn có động tác tiếp theo, Triệu Ương Ương lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ vừa rồi nàng sai cái gì sao?

      Phượng Hạo Thiên tiến lên vài bước dương tay lấy hỉ khăn đầu Triệu Ương Ương xuống.

      Lập tức, dung nhan khuynh quốc khuynh thành ra trước mắt thiếu niên.

      Thiếu nữ tuyệt mĩ kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên liền thẹn thùng cúi đầu.

      Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc. Đêm nay nàng đem trong sạch mười ba năm qua của nàng giao cho . Nghĩ đến đây, hai má trắng noãn của thiếu nữ nhất thời nhiễm tầng hồng phấn mê người.

      Đôi mắt thiếu niên sau thẳm, vẫn lạnh băng chút tình cảm, đối với mỹ mạo của thiếu nữ cũng chút rung động, lạnh lùng chuyển dời tầm mắt, lặng yên lui ra sau vài bước.

      “Bổn vương vừa mới mất phụ hoàng, lại trong thời gian ngắn trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận, cho nên, Ương Ương, bổn vương hi vọng ngươi có thể đáp ứng bổn vương chuyện.” Tinh quang xẹt qua đáy mắt, thiếu niên thần sắc phức tạp .

      Nghe vậy, thiếu nữ thẹn thùng vội ngẩng đầu, thầm nghĩ, gặp chuyện gì sao? Vì sao lại có cảm giác nan ngôn chi (nỗi niềm khó ) như vậy? Lập tức nóng lòng : “Ương Ương là nữ nhân của Vương gia, mặc kệ Vương gia có cầu gì, Ương Ương cũng đều nghe theo.”

      Phượng Hạo Thiên gật đầu, tạm dừng chốc lát, sau đó mới mở miệng : “Bổn vương nên vì phụ hoàng giữ đạo hiếu.”

      “Ách…… Theo lý nên như thế.” Triệu Ương Ương nhíu mi lại, gật đầu . giữ đạo hiếu ý tứ là thể cùng phòng với nàng sao? Đây là vì sao? Chẳng lẽ trong lòng có người khác? Trong lòng liền cảm thấy chua xót.

      Khóe miệng nổi lên nụ cười dễ phát , Phượng Hạo Thiên tiến lên hai bước, cầm lấy bàn tay trắng noãn mềm mại của Triệu Ương Ương, cười : “Bổn vương có thể có được thê tử thiện lương am hiểu lý lẽ như vậy, là phúc bổn vương tu luyện mấy đời mới có được.”

      “Vương gia, Ương Ương có thể chờ.” Khi cầm tay nàng, lòng nàng liền lâm vào rung động, lòng bàn tay truyền đến độ ấm, làm cho nàng run động thôi. Đồng thời nàng hiểu được, tân hoàng đăng cơ, mà cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, bên ngoài hòa bình có nghĩa là có thể an toàn mà lo lắng. Cho nên, phía sau, nàng thể cứ mãi nghĩ đến việc nam nữ, nếu gả cho , như vậy nàng còn gấp cái gì?

      phen giằng co qua , Triệu Ương Ương hoàn toàn nghĩ thông suốt. Nàng có tài có mạo, nàng tin tưởng có thể có được tình của .

      Phượng Hạo Thiên ôm Triệu Ương Ương vào lòng.

      lâu sau, buông nàng ra, thanh trong trẻo lạnh lùng : “Bổn vương còn có chuyện quan trọng phải xử lý, rời trước, Ương Ương hãy nghỉ ngơi tốt.” Dứt lời, vội vàng xoay người rời .

      Lưu lại thiếu nữ tuyệt mĩ nhìn bóng dáng cao ngất đó thất thần thẳng đến hừng đông.

      ……….

      Phượng cung, Phượng Hạo Vân nhìn về phía sắc trời ảm đạm, đôi mắt hai màu lên tia hàn, cười lạnh: “Nếu thể có được, vậy liền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mà hủy diệt!”

      ………

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963


      CHƯƠNG 4: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (1)


      Tứ Vương phủ

      Phượng Hạo Thiên rời khỏi phòng Triệu Ương Ương, liền theo con đường uốn lượn, vào Ngạo Tuyết lâu đình hóng mát.

      Rất xa, còn chưa tới, phát trong lương đình, có người.

      bóng dáng màu trắng nho , ở dưới ánh trăng, ngồi ghế đá trong đình. cảm giác hoảng hốt nảy sinh giống như cẩn thận nhìn bóng dáng nho kia phiêu miểu như linh hồn, chỉ cần chú ý chút bị gió thổi bay mất.

      Giờ khắc này, tâm thiếu niên kịch liệt rung động.

      thế nhưng có cảm giác nàng thuộc về nơi này.

      Bình ổn lại tâm tình, nhìn về phía nữ hài thân bạch y phiêu dật, tóc đen buông xõa, khuôn mặt lạnh lùng.

      “Ngươi sao lại ở trong này?” Phượng Hạo Thiên nghi hoặc hỏi.

      Hàn Lăng chậm rãi quay đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, đồng dạng nghi hoặc, bên miệng gợi lên nụ cười có ý tốt, : “Ngày tốt cảnh đẹp, đêm động phòng hoa chúc, ngươi ôm mĩ nhân hưởng thụ cá nước thân mật, sao lại độc tới đây?”

      Nghe vậy, hai má thiếu niên liền nhiễm tầng màu đỏ, khóe miệng co rút, cả giận : “Cá nước thân mật? hài tử như ngươi biết cái gì!” Nghe hài tử chuyện nam nữ, cảm giác là lạ, nàng có thể thoải mái tự nhiên mà , nhưng lại cảm thấy…… ngượng ngùng.

      Hàn Lăng nhướng nhướng mi, dung nhan non nớt có nhìn thấy mỹ mạo, có thể thấy được, khi nàng lớn lên, nhất định mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.

      Phượng Hạo Thiên nhìn Hàn Lăng thầm nghĩ, khuôn mặt thay đổi thất thường.

      “Loại chuyện này chỉ sợ ta còn hiểu nhiều hơn ngươi, giờ khắc này, ngươi xuất ở đây, chẳng lẽ là……. Ngươi biết cách sinh hoạt vợ chồng?” Hàn Lăng trừng lớn mắt, có chút bất khả tư nghị hỏi. Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp đều là đại mỹ nhân, nam nhân nhìn thấy các nàng đều thể tự giữ. Đêm tân hôn, hảo hảo hưởng thụ? Tự hồ cũng chỉ có thể hiểu là hiểu cách sinh hoạt vợ chồng mới có thể lý giải . (Song: Ách…. ngờ Lăng tỷ lại có suy nghĩ này)

      “Ngươi…… dám xem thường bổn vương!” Phượng Hạo Thiên giận rống, đường đường là nam tử đỉnh thiên lập địa, tuy rằng chưa từng trải qua việc nam nữ, nhưng về phần này có gì hiểu! Nàng thế nhưng xem thường ! Điều này làm cho mất hết mặt mũi!

      Hàn Lăng lạnh lùng nhướng mi, cong cong khóe môi, : “Nga?” năm nay mười ba tuổi, ở đại, nam hài ở tuổi này chỉ sợ cái gì cũng đều hiểu, mà ở cổ đại, mười ba tuổi thừa nhận cuộc sống của người trưởng thành. Việc nam nữ, đối với cũng xa lạ, nàng nghe , trong Vương phủ, còn có hai nha hoàn thông phòng đó. Nghĩ đến đây, Hàn Lăng có hảo ý cười quỷ dị, “Hoặc là , ngươi có vấn đề gì khó sao? Ngươi đoạn tay áo hả?’

      “Làm càn! Bổn vương là nam nhân bình thường!” Thiếu niên hướng nữ hài rống giận, dường như chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh, giống như trong lời của chính mình, là nam tử chân chính!

      Nữ hài nhíu mày .

      Thiếu niên thở gấp. Rơi vào đường cùng, bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ hài, cuối cùng hung hăng : “ ngày nào đó bổn vương cho ngươi biết, bổn vương có biết sinh hoạt vợ chồng hay !”(Song: *té ghế* ◦o◦)

      Lời vừa dứt, nữ hài cùng thiếu niên đồng thời ngây ngẩn cả người!

      muốn cho nàng biết?

      Làm sao cho nàng biết?

      Nữ hài khóe miệng run rẩy, khuôn mặt có chút cứng ngắc.

      Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vô cùng vô cùng xấu hổ, lập tức xoay người, đưa lưng về phía nữ hài, năng có chút lộn xộn, “Bổn vương còn việc phải làm, trước đây!”

      Nữ hài chớp chớp mắt, đối với hài tử và thiếu niên mà , đề tài tán gẫu loại này, có chút trưởng thành sớm!

      Mắt thấy thiếu niên tử y bước nhanh biến mất trước mắt, nữ hài muốn thu hồi tầm mắt, thiếu niên xoay người, thanh thoáng đè thấp với nữ hài: “Bổn vương quên hứa hẹn. Thương tổn người của ngươi, tuy rằng tại bổn vương thể để nàng trả giá đại giới, nhưng sau này, nhất định có thể! Tin tưởng bổn vương.”

      xong, thiếu niên sắc mặt phức tạp, cước bộ rời nhanh hơn.

      Nữ hài nhìn bóng dáng thiếu niên rời , bàn tay nho nắm chặt, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như ngôi sao bầu trời, phàm là người thương tổn người của nàng, ai có thể trốn thoát!

      ………..

      Tuyết hậu tân chính bán, xuân lai tứ khắc trường. Tình mai chu phấn diễm, nộn thủy bích la quang.

      Thời gian như thoi đưa. Trong nháy măt qua tám năm.

      Vào mùa hè giữa tháng bảy, bầu trời trong xanh đám mây, thái dương như lửa nóng soi chiếu mặt đất, nước sông nóng phỏng tay, mặt đất bốc hơi nóng hừng hực.

      Màn đêm dần buông xuống, khí vẫn cực nóng, làm cho người khác khó chịu.

      Đây là khúc dạo đầu trước bão táp!

      Đêm, thâm trầm, tia hương vị huyết tinh.

      Kinh đô Phượng quốc.

      Khánh Phong đường, hai con hùng sư hùng tráng đứng trước cửa, trong sân là đại thụ lớn, cành lá gió mà lay động.

      Khánh Phong đường là thế lực hắc ám cường đại nhất của Thượng Quan gia tộc tại kinh thành, thầm làm số hoạt động giết người mà muốn người khác biết cho Thượng Quan gia tộc. Mà Thượng Quan gia tộc có thể trăm năm sừng sững ngã, trở thành tam đại gia tộc Phượng quốc, thế lực này sau lưng cống hiến ít.

      Gần như, Khánh Phong đường là truyền kì thể lật đổ, ai có dủ cả năng phá giải cơ quan bên trong, bất luận kẻ nào muốn lật đổ Khánh Phong đường chỉ là giấc mộng xa thể thành! Trải qua bao đời hoàng đế, đều biết Khánh Phong đường tồn tại, nhưng lại vô pháp lay động nó dù chỉ chút. Giống như thế lực trong tối của hai đại gia tộc kia, hoàng thất cũng thể chạm đến!

      Vẫn cường hãn như thế, mộng xa thể thành như thế, tối nay, cũng có người muốn tiêu diệt nơi này!

      Trong bóng đêm, đôi mắt lạnh như hàn băng lại sắc bén như ưng nhìn chằm chằm đại môn Khánh Phong đường.

      Chỉ cần hủy nơi này, Thượng Quan gia tộc nhất định loạn thành đoàn! Cũng nhất định chịu nổi kích!

      Trong bóng đêm đôi mắt chớp động tia sát khí u ám thị huyết tàn lãnh, nắm chặt loan đao trong tay, thiếu nữ thân hắc y, nhìn chằm chằm phía trước, trong khí oi bức, vẫn làm nàng có chút kiên nhẫn. Ngược lại, từ người nàng phát ra lãnh ý, làm cho đám ám vệ theo nàng, lòng bàn chân người người sinh khí lạnh.

      “Lăng nương, khi nào hành động?” Đội trưởng đội ám vệ Hàn Lăng tín nhiệm nhất mấy năm qua Lưu Quang Khải quay đầu nhìn về phía thiếu nữ lạnh như băng phía sau, trầm giọng hỏi.

      Nghe vậy, thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Lưu Quang Khải, nhất thời, nhìn thấy dung nhan thiếu nữ, tâm Lưu Quang Khải run lên.

      Tám năm qua, hào quang người nàng càng ngày càng sáng chói, nhiếp nhân tâm phách!

      Trán nga mi, môi hồng răng trắng, dung mạo thoát tục, so với thiên tiên.

      Ai cũng ngờ nữ tử xinh đẹp như hoa, liễu yếu đào tơ như vậy, lại là Ám Dạ Lâu lâu chủ ba năm qua làm cho trong Phượng quốc người người nghe tên sợ mất mật!

      Đúng vậy, Hàn Lăng nàng là Ám Dạ Lâu lâu chủ! Từ tám năm trước khi lấy người từ chỗ Phượng Hạo Thiên, nàng thầm bồi dưỡng thế lực cho chính mình.

      Quả nhiên, ngoài dự đoán, trong vài năm, nàng thế lực của chính mình, tuy rằng thể so với Thượng Quan gia tộc, nhưng, nàng dần dần cường đại!

      “Chờ chút, để bọn họ tiêu dao thêm chút nữa .” Thiếu nữ quay đầu lại, nghe từ trong Khánh Phong nội đường truyền ra thanh uống rượu cùng tiếng cười, bên miệng gợi lên nụ cười thị huyết dễ phát . Đợi lâu như vậy, nàng học được nhẫn nại, vội, tại chỉ mới vừa bắt đầu.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 5: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (2)


      Nếu bọn họ có thể kiêng kị uống rượu đàm tiếu như vậy, cho bọn họ tận hứng, có vẻ rất bất cận nhân tình. Khóe môi Hàn Lăng gợi lện nụ cười lạnh nhìn phía trước.

      Hành động tối nay, nàng đợi rất lâu, cùng bày sẵn trong thời gian rất lâu, cho nên, vội.

      “Dạ, Lăng nương. Nhưng mà, hành động tối nay, Tứ Vương gia cũng đồng ý, nếu để Tứ Vương gia biết Lăng nương tối nay mạo hiểm tính mạng tấn công Khánh Phong đường. Chỉ sợ Tứ Vương gia nhất định nổi giận.” Lưu Quang Khải thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, sau đó lại nhớ được Phượng Hạo Thiên, liền với Hàn Lăng.

      Nghe vậy, Hàn Lăng cong khóe môi, lạnh nhạt : “Hành động tối nay lãng phí bao nhiêu thời gian.” Bắt đầu từ ba năm trước, nàng xem kỹ Khánh Phong đường, vẫn luôn tìm cơ hội tấn công nơi này, mấy tháng trước, ngẫu nhiên chiếm được cơ hội, nàng có được tình báo quan trọng, nên bắt đầu thiết kế kế hoạch chu đáo, chỉ cần có ngoài ý muốn, chỉ cần thời gian nửa canh giờ, nàng san bằng nơi này thành bình địa.

      Mắt đen chuyển động, Hàn Lăng quét nhìn vài lần mười người theo phía sau nàng.

      Bọn họ đều là huynh đệ giàu sinh ra tử với nàng mấy năm qua, cũng có thể là bằng hữu. Ngoại trừ bọn họ, còn có trăm huynh đệ Ám Dạ lâu, đều có thể vì nàng mà tiếc trả giá bằng sinh mệnh.

      Nghĩ đến đây, thiếu nữ tuyệt mĩ xuất trần câu môi cười, nàng tuyệt đối làm bọn họ thất vọng. “Tối nay sau khi tập kích Khánh Phong đường, tất cả chiến lợi phẩm, toàn bộ thưởng cho các ngươi!”

      “Tạ Lăng nương!” Mười người đều mặc hắc y ám vệ thấp giọng trả lời. khó nghe ra tia hưng phấn trong đó. Đây cũng phải lần đầu tiên nhận được ban thưởng quý giá như vậy. Mặc kệ là nhiệm vụ gì, chỉ cần kết quả thắng lợi, Lăng nương tuyệt đối bạc đãi bọn . Tuy rằng nàng nhiều, thân ngạo nghễ như tuyết, khí chất lạnh như băng, nhưng, bọn họ đều biết, nàng là chủ tử đáng giá để họ dùng sinh mệnh để bảo hộ! Chỉ vì, nàng cũng dùng sinh mệnh để duy hộ bọn họ!

      Sóng ngầm bắt đầu khởi động, sát khí tứ phía.

      Bầu trời ám trầm, khí khô nóng.

      Trong Khánh Phong đường tiếng cười liên tục vang lên.

      Hàn Lăng chậm rãi nhíu mày, giờ khắc này, quá nửa đêm, theo lý nên khôi phục yên tĩnh, nhưng vì sao vẫn có dấu hiệu yên tĩnh? Hơn nữa……

      Tầm mắt sắc bén dừng ở trước đại môn, mặc kệ là yến hội ra sao, long trọng như thế, các nhân vật trọng yếu trong Thượng Quan gia tộc lại đến, hơn nữa thời gian lâu như vậy vẫn duy trì khí chè chén cao điệu như thế, cũng thấy người nào từ bên trong ra khỏi cửa…….

      Trong khí khô nóng, phảng phất như có hương vị tầm thường.

      Lúc này, Lưu Quang Khải có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến cũng nhận thấy thích hợp, mày rậm nhíu lại: “Lăng nương, thích hợp.”

      Thiếu nữ lạnh lùng, gợn sóng sợ hãi gật gật đầu, vẫn quay đầu nhìn về phía Lưu Quang Khải, trực tiếp thấp giọng hỏi: “Phó đường chủ Khánh Phong đường ở đâu?” Ba tháng trước, người cung cấp tin tức cho nàng chính là Phó đường chủ Khánh Phong đường, người này khi thẩm tra, là người giảo hoạt, nhiều tâm kế, hơn nữa có lợi dục chi tâm rất lớn, vì có thể ngồi lên vị trí Đường chủ nhiều lần ám hại chính Đường chủ.

      Lần này, nếu phải ba tháng trước, nàng khống chế trong tay, chỉ sợ biết được tất cả bố trí cơ quan trong Khánh Phong đường.

      Nhưng mà, tại, phong vân ám động, nàng nhận ra mùi vị thích hợp, hay là Phó đường chủ này lừa nàng? Nhưng, trải qua loạt hành động nghiêm mật chứng , theo lời .

      Lúc này, hắc y nam tử dùng khinh công bay đến, chuẩn xác đáp xuống phía sau Hàn Lăng, thấy đám người Hàn Lăng vẫn ở đây, thở dài nhõm hơi, vội vàng chắp tay cung kính : “Lăng nương, mấy khắc trước, Phó đường chủ Khánh Phong đường trúng độc bỏ mình.”

      “Quả nhiên!” Nghe vậy, Hàn Lăng chút ngoài ý muốn, chỉ là nụ cười môi càng lãnh liệt hàn tàn nhẫn hơn. “Thượng Quan Chính Hào, Thượng Quan Minh Tiệp, động tác thầm của các ngươi quả nhiên rất nhanh, thiếu chút nữa lừa được ta.”

      “Lăng nương, tại nên làm gì? Chúng ta lúc này thể hành động thiếu suy nghĩ, chừng trong Khánh Phong đường tại chuẩn bị sẵn sàng để đối phó chúng ta đâu.” Lưu Quang Khải thần sắc trầm trọng .

      Khóe môi Hàn Lăng giơ lên, cười vô cùng sáng lạn, dung mạo xinh đẹp động lòng người trước mắt, thế nhân đều , đệ nhất mỹ nhân Phượng quốc là Triệu Ương Ương. Kỳ thực, Triệu Ương Ương kém Lăng nương rất xa. Nhất cử nhất động của Lăng nương đều mê hoặc lòng người! Nhưng mà, chỉ có bọn họ những người vào sinh ra tử mấy năm nay với nàng mới biết, mỗi lần nàng tươi cười sáng lạn xinh đẹp, lập tức hồi tinh phong huyết vũ!

      “Mê thất phấn lần trước thu được ở Nam Cương ngươi có mang theo người ?” Nụ cười sáng lạn thoáng chốc biến mất, Hàn Lăng quay đầu nhìn về phía Lưu Quang Khải, lạnh giọng hỏi.

      “Ân, còn ở người.” Lưu Quang Khải nhất thời kinh ngạc, nàng muốn mê phấn làm gì?

      Tươi cười mang theo hơi thở thị huyết tàn nhẫn lại lần nữa mặt thiếu nữ tuyệt mỹ, thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, “Phân tán khắp Khánh Phong đường.”

      “Cái gì?” Tất cả mọi người phía sau kinh hô. Mê thất phấn Nam Cương so với mị dược còn độc hơn, chỉ cần ngửi được hoặc dính vào da thịt trong vòng mấy khắc bị dục hỏa đốt cháy!

      Mà lúc này, người trúng độc có nội lực cường đại chống đỡ, như vậy, mặc kệ bên cạnh là nữ nhân, lão nhân, hài tử, nam nhân, súc vật, đều bị người trúng độc tàn hại!

      Mọi người hiểu, cho dù tối nay thể tiêu diệt Khánh Phong đường, Lăng nương cũng tuyệt đối vô công mà về! Nàng muốn trong thời gian đêm, làm cho danh dự Khánh Phong đường bị đem quét rác!

      Đột nhiên, thời tiết tháng bảy khô nóng liền giống như trời đông tháng , rét lạnh như vậy, làm cho người khác mao cốt tủng thiên.

      Cho dù đắc tội người trong thiên hạ, cũng nên đắc tội Lăng nương!

      Thiếu nữ tuyệt mĩ chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng phía trước, hắc y gió mà bay. Nhẫn nại vất vả lâu như vậy, làm sao nàng có thể dễ dàng buông tha như vậy? Có khả năng sao?

      Thượng Quan Minh Tiệp, ngươi muốn ngoạn, như vậy, bắt đầu từ tối nay, ngươi nên chuẩn bị trả giá đại giới!

      Mấy khắc sau, Hàn Lăng đứng dưới bầu trời đêm, tường cao của Khánh Phong đường, cười nhìn đống hỗn độn bên dưới.

      Giờ khắc này, diễn ra màn trình diễn dâm uế vô hạn làm người ta khinh thường, hai nam hỗ công,nhân thú khai công, màn khiến người ta líu lưỡi biến sắc liên tục trình diễn.

      Thấy vậy, Hàn Lăng nở nụ cười, cười thực cuồng ngạo. “Quang Khải, trận đánh này chỉ sợ kéo dài liên tục đến hừng đông, sáng sớm ngày mai, để cho dân chúng kinh thành đều mở to mắt mà nhìn.”

      Lưu Quang Khải nghe vậy, cúi đầu nhìn màn dâm uế này, trong lòng trận ác hàn, nhưng mặt vẫn đổi sắc : “Dạ.”

      Sau khi phân phó xong, Hàn Lăng lạnh lùng xoay người, nhảy xuống tường cao, bóng dáng màu đen lập tức biến mất trong màn đêm.

      Bắt đầu từ tối nay, bão táp yên lặng tám năm tại thời khắc này dần dần bùng nổ, thẳng đến khi thể vãn hồi……

      Tứ Vương phủ, trong thư phòng.

      “Cái gì? Nàng thế nhưng báo cho bổn vương tự mình hành động, hay là nàng biết Khánh Phong đường hung hiểm như thế nào?” Cùng với tiếng nổ lớn là thanh gầm lên giận dữ nối tiếp, nam tử thiết huyết lãnh băng gương mặt băng sương, tuấn nhan phẫn nộ thôi.

      “Vương gia, giờ khắc này chỉ sợ Lăng nương động thủ.” nam tử cúi đầu đứng bên, nơm nớp lo sợ .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 6: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (3)

      Nghe vậy, khuôn mặt nam tử lập tức nhiễm tầng băng sương. “Lập tức phái người đến trợ giúp, phải tránh đừng để cho nàng gặp nguy hiểm.”

      “Dạ, Vương gia.”

      lúc hạ nhân nghe theo phân phó đẩy cửa ra ngoài phái người, Phượng Hạo Thiên đột nhiên xoay người, vội vàng : “Đợi chút, bổn vương cùng các ngươi.” thể trơ mắt nhìn Hàn Lăng gặp nguy hiểm.

      Mấy năm qua, nàng vẫn như thế, vì đạt được mục đích mà tiếc thứ gì, hành động tiêu diệt Khánh Phong đường tối nay nàng chuẩn bị rất lâu, cho nên làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy? Phượng Hạo Thiên nghĩ đến đây, khuôn mặt tuấn mỹ càng trầm.

      “Vương gia muốn đâu vậy?” lúc Phượng Hạo Thiên và hạ nhân đẩy cửa ra, trước cửa đột nhiên xuất thiếu nữ thân bạch y, hơi thở lạnh nhạt, mắt đen nhìn hai người Phượng Hạo Thiên hỏi.

      Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên đôi mắt sâu thẳm càng căng thẳng, có chút thể tin, “Hàn Lăng?” Nàng phải ở Khánh Phong đường sao? Như thế nào lại trở lại?

      Thiếu nữ khẽ gật đầu, bạch y như tuyết, vạt áo bị gió thổi bay tạo nên những độ cong tự nhiên tuyệt đẹp lại động lòng người, có loại thanh nhã lạnh nhạt xuất trần. chữ mĩ cách nào đê hình dung nàng. Nam tử tuấn mĩ thiết huyết nhìn thiếu nữ, thất thần chốc. Thời gian tám năm, nàng mười sáu tuổi, trở thành nữ tử nhất cố khuynh thành. Cũng làm cho càng ngày càng kinh ngạc, nàng còn mĩ lay động phàm trần hơn so với Ương Ương! Nhìn nàng từ hài tử gầy yếu trong nháy mắt biến thành thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành như tại, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ lạ .

      Tầm mắt Phượng Hạo Thiên sâu thẳm làm cho Hàn Lăng nhíu mày, vì sao trong khoảng thời gian này, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng quái dị? Giãn mi tâm, : “Hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu, ta tuyệt đối dễ dàng buông tha cho bọn họ.” Nàng vừa mới từ Khánh Phong đường trở về, liền thay bộ y phục dạ hành ra, nghĩ Phượng Hạo Thiên khẳng định biết tin tức, liền lập tức chạy tới đây.

      “Ân, bổn vương cho là ngươi xúc động.” Phượng Hạo Thiên yên tâm, thu hồi tầm mắt quái dị, trầm giọng .

      Nghe thế, Hàn Lăng cười khẽ: “Có phải ngươi sợ ta phẫn nộ liền giết Thượng Quan Minh Tiệp ?” Tám năm thời gian này, vô hình giữa bọn họ, giống như có tầng liên kết, như là thân nhân, cũng là bằng hữu. Nhưng mà, giữa bọn họ còn có bức tường vô hình ngang cản, là Vương gia cao cao tại thượng, mà nàng lại là thứ nữ do tiện thiếp sở sinh. Hơn nữa, còn có Thượng Quan Minh Tiệp và Triệu Ương Ương.

      Quan hệ của và nàng, tích lũy trong những ngày tháng này, có thể trong sạch như vậy sao?

      Vấn đề này chỉ sợ chỉ có chính mới biết.

      Đôi mắt sâu thẳm của Phượng Hạo Thiên lóe lóe, Thượng Quan Minh Tiệp? Tám năm này, nàng xem như an phận, chỉ là, nàng dù sao cũng là nữ nhân của , nếu Hàn Lăng giết nàng, như vậy……

      Trong đôi mắt chợt lóe qua tia bất thường, Phượng Hạo Thiên biểu tình vẫn có biến hóa, nhìn dụng mạo xinh đẹp như thiên tiên của Hàn Lăng, : “Ngươi , ít nhất tại , bởi vì thời cơ chưa tới.” Mấy năm ở chung, tuy rằng hiểu hết nàng nhưng biết nàng muốn là lật đổ Thượng Quan gia tộc!

      Huống hồ…… Mắt đen xẹt qua tia sáng, vài năm này, nàng làm sao an phận phát triển thế lực cho nàng?

      Thiếu nữ cong môi, ý cười nhiễm tầng lạnh lùng, bạch y phất phới, nàng lại lãnh băng phiêu miễu làm cho mọi người thể nắm bắt, xoay người đưa lưng về phía nam tử, thanh lạnh, lạnh đến thấu xương, “Vô luận là ai cản đường của ta, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạc!”

      Phượng Hạo Thiên thân hình thể phát run lên, nàng là cảnh cáo ? Hai đấm nắm chặt, qua nửa ngày, buông ra, nhìn về phía Hàn Lăng, dời đề tài.

      “Mấy ngày sau, hoàng cung tổ chức thịnh yến mười năm lần, hai sườn phi của bổn vương cùng , ngươi có hứng thú ?”

      Hoàng cung thịnh yến? Mười năm lần? Thiếu nữ híp mắt đẹp, ám liễm hàn quang, lạnh giọng hỏi: “Thượng Quan Chính Hào cùng với tộc nhân hai vị kia cũng sao?”

      “Ân, thịnh yến lần này, chủ yếu là muốn người của các đại gia tộc trong Phượng quốc và văn võ bá quan tụ tập lại.”

      Thiếu nữ xoay người, đối diện với Phượng Hạo Thiên, gật đầu, “Ta .” Tám năm gặp Thượng Quan Chính Hào, lúc này là cơ hội tốt như vậy làm sao nàng bỏ qua, thiếu nữ cười, càng lãnh.

      “Có lẽ thịnh yến lần này, bổn vương tránh khỏi việc lập chính phi……” Phượng Hạo Thiên thần sắc phức tạp .

      “Ân.” Thiếu nữ gật đầu, trong mắt là mảnh bình tĩnh, chút gợn sóng.

      Đem tất cả phản ứng của thiếu nữ thu vào đáy mắt, nam tử cười khổ, nàng còn biết tâm tư của sao?

      Lúc này, từ phía xa xa xuất hai bóng dáng xinh đẹp trước mắt Hàn Lăng và Phượng Hạo Thiên.

      người là Thượng Quan Minh Tiệp, người là Triệu Ương Ương.

      Hai người nhìn thấy hai người Hàn Lăng thập phần kinh ngạc.

      Mà Hàn Lăng lại tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hai nàng cái.

      “Ương Ương (Minh Tiệp) tham kiến Vương gia.” Hai người khom người hành lễ.

      Phượng Hạo Thiên nhíu mày, : “ cần đa lễ, đứng lên .”

      “Tạ Vương gia.”

      trễ thế này, sao lại nghỉ ngơi?” Phượng Hạo Thiên trầm giọng hỏi.

      Thượng Quan Minh Tiệp ngẩng đầu, gặp phải tầm mắt của Phượng Hạo Thiên, hai má liền đỏ bừng, mấy năm qua, càng ngày càng tuấn mỹ. Lơ đãng liếc nhìn Hàn Lăng, nàng cũng càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, tuy rằng trang điểm, hưng vẫn xinh đẹp hơn nàng, tâm nhất thời hung ác. “Tối nay quá nóng, rất khó ngủ, thế nên mới cùng Triệu tỷ tỷ ra hít thở khí, ngờ lại gặp được Vương gia.”

      Triệu Ương Ương đạm cười gật đầu, ôn nhu có thừa, ánh mắt nhìn Phượng Hạo Thiên, tràn đầy nhu tình. Mà nàng vẫn nhìn đến Hàn Lăng bên cạnh Phượng Hạo Thiên.

      Nhưng mà, tâm chân chính của các nàng làm sao qua được mắt Hàn Lăng?

      ra là thế, bất quá giờ tối muộn, các ngươi vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi .” Phượng Hạo Thiên trầm giọng .

      Thượng Quan Minh Tiệp và Triệu Ương Ương nghe vậy, nhất thời tâm run lên. Thượng Quan Minh Tiệp thầm nghĩ, tám năm này, nàng vẫn cố hết sức, ‘an phận thủ thường’ để được sủng ái của , mà vẫn như cũ lãnh băng vô tình. Hay là…… chuyển mắt nhìn về phía Hàn Lăng lần nữa. Nguyên nhân chính là nàng……

      Triệu Ương Ương thầm nghĩ, thời gian tám năm qua, đầu tiên láy cớ giữ đạo hiếu sủng hạnh nàng, sau lại công vụ bận rộn thể sủng hạnh, nàng khó chịu như thế như thế sao?

      Phượng Hạo Thiên sao lại biết suy nghĩ của các nàng, nhưng, đối với các nàng, vô tình.

      Hai người mang theo thất vọng lưu luyến rời .

      Khi các nàng xoay người, Hàn Lăng cảm nhận được hai tia sát khí ác độc nảy sinh. Nhướng nhướng mi, các nàng dung được nàng nữa rồi sao? Tươi cười môi càng sâu, nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, cười : “Ngươi nên lo lắng là, sau khi cưới chính phi nên trấn an các nàng như thế nào?”

      Nghe vậy, nam tử nhìn thiếu nữ tươi cười, trong lòng chua sót ngừng……

      Phượng cung

      Càn Thanh cung

      Bên ngoài tẩm cung hoàng đế, nữ tử xinh đẹp đứng trước cửa nghe tiếng rên rỉ cùng tiếng thở gấp bên trong, sắc mặt trắng bệch, cả người ngừng run rẩy, thầm: “Hoàng Thượng, lòng Ngôn nhi đau.”

      Từ xưa đế vương tối vô tình, nhiều năm như vậy, nàng chẳng lẽ còn thấy sao? Nàng hai mươi lăm tuổi, muốn già .

      Hai tay gắt gao nắm chặt, được, nàng tin tưởng trong lòng có nàng. Nàng từng thề, là người theo bên , cần hồi báo, đến vĩnh viễn. Nhưng…….

      Trong phòng, hai bóng dáng dây dưa giường, màn dâm uế. cái bàn phía trước, bạch y nam tử, cười nhạt nhìn màn này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 7: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (4)

      Nhân sinh như vở kịch, xem nhân sinh, xem sắc mặt khác nhau của người khác.

      Trong hồng mâu của Phượng Hạo Vân lên tia sáng cực lạnh, giường nam nữ lửa nóng triền miên. Trong căn phòng to lớn, chỗ nào có hương vị kích tình.

      Giương mắt nhìn qua, nữ nhân và nam nhân dường như đều đạt được khoái cảm cực đại. Nhìn hai người trần như nhộng, miệng gợi lên khinh thường, nữ nhân là phi tử của , mà nam nhân lại là ám vệ của . Loại tiết mục này, mấy năm qua cơ hồ đêm nào cũng trình diễn.

      Đáng tiếc, ai cũng biết, từng đêm, mây mưa thất thường cùng với phi tử là ám vệ mà phải !

      Về phần nguyên nhân vì sao chạm vào nữ nhân đó? Đôi mắt hai màu đen đỏ của Phượng Hạo Vân chớp động tia khó hiểu. (Song: chậc, ta hiểu rồi a)

      Sau nửa canh giờ, ám vệ đứng dậy mặc quần áo xong liền rời , lưu lại phi tử thỏa mãn nằm giường. Phượng Hạo Vân lắc lư cái chén trong tay, bên trong còn lại ít rượu. Dừng lại nửa khắc, rồi ngụm uống hết.

      Cũng đúng lúc này, phi tử tỉnh lại. Hai mắt mê ly nhìn về phía Phượng Hạo Vân, thẹn thùng : “Hoàng Thượng, nô tỳ ngủ quên mất, mắc phải tội, mong Hoàng Thượng lượng thứ.”

      “Ân, trời cũng sắp sáng, ngươi trở về .” Phượng Hạo Vân đạm cười .

      Nghe vậy, phi tử đỏ bừng mặt, vội vàng mặc quần ao, sau đó lưu luyến rời .

      Ngoài cửa, Ngôn Nhi nhìn thấy phi tử ra, thấy hai gò má phi tử hồng nhuận, cắn chặt răng. “Nô tỳ cung tiễn Thanh phi nương nương.”

      Thanh Phi ngẩng cao đầu, khinh thường liếc mắt nhìn Ngôn Nhi cái, hừ lạnh tiếng rồi rời .

      “Ngôn Nhi, vào .” Từ trong phòng truyền ra thanh thanh lãnh của Phượng Hạo Vân.

      Ngôn Nhi lập tức đẩy cửa vào. Nhìn thấy giường mảnh hỗn độn, ngực đau xót, nàng từng ở nơi này cùng mây mưa, từng là nữ nhân làm cho khoái hoạt, nhưng mà nay, nàng lại chỉ xứng làm hạ nhân sai sử của , công cụ. Cho dù nhận , nàng vẫn thể giãy dụa, chỉ tự cam cống hiến cho .

      “Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?” Thanh nhàng, thản nhiên, Phượng Hạo Vân mắt nhìn ngoài cửa sổ, hỏi.

      Ngôn Nhi cúi đầu trả lời: “Tuy rằng hoàn thành, nhưng người của Tứ Vương gia so với dự đoán của Hoàng Thượng còn khó xử hơn, cho dù biết bị người lợi dụng nhưng vẫn nhảy vào.”

      “Nga?” Phượng Hạo Vân cười , mấy năm qu, bên người Tứ đệ cũng có ít tài ba dị sĩ, nếu dễ dàng buông tha như vậy ánh mắt của Tứ đệ quả còn kém. Đây vốn nằm trong dự đoán của .

      “Nghe , người trong Khánh Phong đường đêm đều phát điên rồi, mặc kệ là nam hay nữ ngay cả là súc sinh cũng ở giữa ban ngày ban mặt giao hoan! Tộc trưởng Thượng Quan gia tộc nghe được tin tức liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Khánh Phong đường, vận dụng rất nhiều nhân lực, nhưng vẫn thể ngăn cản, tại vẫn là mảnh hỗn loạn.” Ngôn Nhi thần sức phức tạp . Tâm thầm nghĩ, người của Tứ Vương gia, ngờ lại dùng kế sách ngoan độc tà như vậy. nếu để cho Tứ Vương gia biết, kỳ người thầm hành động phải là người của Thượng Quan gia tộc mà của Hoàng Thượng, biết Tứ Vương gia như thế nào?

      Nghĩ đến đây, Ngôn Nhi đối với Phượng Hạo Vân càng thêm khâm phục, dường như tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay.

      “Ha ha ha, vậy để cho Thượng Quan gia tộc và Tứ đệ đấu đá khoảng thời gia . Lục đệ có động tĩnh gì ?” Phượng Hạo Vân giọng hỏi.

      “Hồi Hoàng Thượng, có.”

      “Tiếp tục giám sát.”

      “Dạ.” Ngôn Nhi cung kính trả lời, bỗng nhiên nhớ tới việc, lại hỏi tiếp: “Hoàng Thượng, Ngôn Nhi cho rằng nên trừ bỏ người nọ bên cạnh Tứ Vương gia, nếu lưu lại là bất lợi đối với Hoàng Thượng.” Dứt lời, trong mắt Ngôn Nhi lên tia khó hiểu, vô luận là ai, người có khả năng uy hiếp đến Hoàng Thượng, cũng thể tồn tại đời.

      Phượng Hạo Vân nhướng mi, gật đầu: “Ân.”

      Phong vân lặng lẽ nổi lên, ai là chủ mưu phía sau, ai lại là người trúng kế? Mê trong mê, dường như càng ngày càng . Chỉ sợ người sau màn cũng vô pháp nhìn được. Đến cùng, rốt cuộc, ai là người đứng cuối cùng, cười cuối cùng?

      ………

      Hai ngày sau, đêm mưa rền gió dữ.

      Tứ Vương phủ, Minh Vũ lâu

      Thượng Quan Minh Tiệp ngốc lăng như pho tượng, bên tai vọng lại tiếng mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ.

      “Hàn Lăng, mấy năm nay, ngươi có rất nhiều cơ hội giết ta, nhưng vì sao lại động thủ? Hay là ngươi muốn cho ta kích trí mạng? Hàn Lăng, ngươi quá xem thường ta. Nếu ta đoán sai, chuyện của Khánh Phong đường hai ngày trước là do ngươi làm ? Ngươi rốt cuộc chờ được nữa rồi phải ?” Thượng Quan Minh Tiệp ánh mắt ác độc nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.

      “Ta chờ chính là giây phút này! Nếu ngươi vẫn động thủ, ta làm sao có thể ra tay? Ha ha ha ha……..” Nàng nắm chặt nắm tay, cất tiếng cười to.

      Đêm tối thầm, trong mưa rền gió dữ, pha lẫn tiếng cuồng tiếu của nàng, đêm, dường như càng thêm an tĩnh.

      Trong thư phòng

      Phượng Hạo Thiên buông bút lông trong tay, từ thư án đứng lên, tới trước cửa sổ, nhìn mưa rền gió dữ bên ngoài, chậm rãi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi thiếp thân hộ vệ đứng bên cạnh: “Lăng nương vẫn chưa trở về?” Từ tối hôm đó, sau khi gặp Minh Tiệp và Ương Ương, nàng liền hai ngày liên tiếp hồi phủ, mỗi ngày đều ở trong Ám Lâu.

      Giữa bọn họ có thiên tân vạn lũ quan hệ, nhưng lại sau chuyện của Khánh Phong đường, chuyển biến quỷ dị, nàng trốn !

      Hộ vệ cúi đầu trả lời: “Vẫn chưa.”

      Nghe vậy, nam tử nhíu mày chặt. “Phái người đón nàng trở về, bổn vương có chuyện quan trọng muốn với nàng.”

      “Dạ. Vương gia.”

      Sau khi hộ vệ rời , nam tử xoay người, trở về thư án, cầm lấy phong thư bàn, nhìn nội dung bên trong, tuấn dung càng thêm trầm.

      Hoàng huynh, rốt cuộc muốn làm gì? Xem bọn họ như hầu tử để đùa giỡn sau?

      Mấy năm qua cũng hành động gì, nhưng gần đây lại hành động rất thường xuyên, đều tiên là mấy tháng trước, tìm lý do gì đó đem Bát Vương gia và Cửu Vương gia xử tử, có phải nhanh chóng đánh chủ ý lên người hay ? chịu được bọn huynh đệ này sống đời này sao? Nếu là như thế, nhất định để thực được. Thiên hạ Phượng quốc, thuộc về , bất luận đại giới gì, đều phải đạt được.

      Ám Dạ lâu.

      Trong căn phòng ở tầng cao nhất, Hàn Lăng nằm giường, nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ say, thanh bão táp bên ngoài, chút ảnh hưởng đến mộng đẹp của nàng.

      Nhưng nàng có tính cảnh giác rất cao đối mặt với nguy hiểm tới gần, đều có thể chuẩn xác cảm nhận được.

      Tuy rằng giờ khắc này, nàng ở trong Ám Dạ lâu – địa bàn của nàng, nhưng, ai có thể cam đoan, nguy hiểm tồn tại bên cạnh nàng, cho dù ngủ, cũng tuyệt đối lơ là cảnh giác.

      Đột nhiên, tia chớp xẹt qua phía chân trời, Hàn Lăng trời sinh mẫn cảm như báo đột nhiên mở mắt ra, mắt lạnh quét về phía cửa sổ!

      cỗ mùi hương kỳ quái lan tỏa trong phòng! Loại hương vị này, Hàn Lăng xa lạ!

      Là mê thất phấn!

      Hàn Lăng lập tức lấy chăn bao quanh thân mình, ngừng thở, phòng ngừa trúng độc tính của mê thất phấn!

      Ánh sáng lạnh bốn phía, Hàn Lăng cảnh giác nhìn bốn phía. Trong Ám Dạ lâu có gian tế! Có người muốn hại nàng!

      Là Thượng Quan Minh Tiệp động tay chân? Là nàng thu mua người Ám Dạ lâu? có khả năng, nếu có, nàng tuyệt đối phát !

      Như vậy……. giải thích duy nhất, chính là người nàng tín nhiệm bán đứng nàng!

      Nghĩ đến đây, từ cửa truyền đến thanh nam tử. “Lăng nương, cho dù ngươi ngừng thở cũng chậm, ngươi trúng độc mê thất phấn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :