1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang Phi - Thư Ca

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 37: BUỔI SĂN BẮN HOÀNG GIA (7)

      Qua nhiều ngày quan sát kĩ càng, nàng phát Hàn Lăng trước mắt biến hóa rất lớn, người làm sao có thể biến hóa lớn như vậy? Huống hồ là hài tử tám tuổi, nếu là tám này nàng, nàng đều diễn trò, vì sao lại chút sơ hở?

      Cho nên, nàng lớn mật đoán rằng!

      Nàng phải Hàn Lăng!

      Hàn Lăng thần sắc đổi, trấn định vô cùng, chỉ có khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, cười lạnh : “Ngươi có ý gì?”

      Thượng Quan Minh Tiệp gắt gao nhíu mày, hay là nàng đoán sai, tám năm này, nàng mỗi ngày đều sống trong ngụy trang! Nếu là như thế, nàng (Hàn Lăng) so với trong tưởng tượng của nàng (Minh Tiệp) càng đáng sợ hơn! “Ta nghĩ ngươi biết ta đến cùng là muốn làm gì? Nếu ngươi là Hàn Lăng, ngươi vì sao phải che giấu tám năm?”

      Nghe vậy, Hàn Lăng lấy loan đao từ trong tay áo ra, ôn nhu vuốt ve.

      Thấy thế, Thượng Quan Minh Tiệp nhanh chóng lui về phía sau hai bước.

      Bên miệng Hàn Lăng nở nụ cười trào phúng: “Ngươi sợ cái gì? Cho là ta giết ngươi? Yên tâm, ta tại làm vậy. Dù sao trò hay cũng chỉ vừa mới trình diễn phải sao?”

      “Ngươi đến cùng muốn làm gì?” Thượng Quan Minh Tiệp khẽ động, hai mi nhíu lại, vội vàng hỏi.

      Hàn Lăng cong khóe môi, tiến lên hai bước, cười : “Ngươi đoán .”

      “Ngươi…..” Thượng Quan Minh Tiệp nhất thời tức giận đến nghẹn lời, nàng chưa từng nghĩ tới chính mình bị hai ba câu của hài tử mà giận đến nên lời.

      “Giá!” Bụi đất bay lê, gót sắt thanh thanh, vài tuấn mã cao lớn từ bên cạnh các nàng chạy qua nhanh.

      Thượng Quan Minh Tiệp nhíu mày, có chút nghi hoặc : “Người của Ngũ điện hạ, vì sao dáng vẻ lại hừng hực như thế?”

      Ngũ điện hạ? Hàn Lăng híp hai mắt lại, tầm mắt sắc bén đảo nhanh qua, những người này đều là người của Ngũ điện hạ? Đột nhiên nhớ tới, những người này đêm qua luôn luôn như có như đánh giá Phượng Hạo Thiên.

      Nàng cảm nhận được sát khí cũng phải là ngẫu nhiên!

      Bọn họ gây bất lợi cho Phượng Hạo Thiên!

      Ở đây ngoài trừ cung nữ và thị vệ theo hầu hạ, người còn lại, toàn bộ đều săn bắn! Như vậy những người này bộ dáng chỉnh tề như vậy, người người giắt kiếm bên hông, tuyệt đối có chuyện xảy ra!

      Nhưng Ngũ điện hạ bị ngốc sao? Dám ở trước mắt bao người làm việc càn rỡ như vậy?

      Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt thay đổi, môi có chút trắng bệch, “Nguyên lai tin tức đó là ! Hôm nay quả có người gây bất lợi cho Tứ điện hạ!”

      “Tin tức? , rốt cuộc là có chuyện gì?” Hàn Lăng lạnh giọng hỏi.

      “Đêm hôm qua, ta từ lều của Tứ điện hạ ra, đường trở về nghỉ ngơi, ngẫu nhiên nghe được hai người giọng chuyện, bọn họ , có người hôm nay muốn ám sát Tứ điện hạ!” Thượng Quan Minh Tiệp lúc này cũng quản được nhiều như vậy, đem toàn bộ tình mình biết ra!

      Nghe vậy, sắc mặt Hàn Lăng đại biến, kinh hô: “ tốt!”

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Minh Tiệp, Hàn Lăng chạy đến chuồng ngựa, động tác lưu loát lên ngựa, “Giá!” Nếu Ngũ điện cố kỵ điều gì như vậy, vậy, là muốn…… diệt khẩu!

      Những người ở lại lều trại này, toàn bộ đều là cung nữ thị vệ, tùy tiện xảy ra kiện ngoài ý muốn toàn bộ người ở đây đều chết! Mà bất luận kẻ nào cũng đem lần ngoài ý muốn đó liên tưởng tới Ngũ điện hạ! Lại càng có người vì những người thân phận thấp đó mà điều tra nguyên nhân!

      Phượng Hạo Thiên tuyệt đối thể chết! Chỉ có khi Phượng Hạo Thiên còn sống, nàng mới có chỗ dựa cường đại để phát triển thế lực mà báo thù! Nàng phải cứu !

      Phóng ngựa phi nước đại, vút qua trước mặt Thượng Quan Minh Tiệp!

      Thượng Quan Minh Tiệp phải người ngu ngốc! Lúc nàng ra mục đích của những người này, cũng nghĩ đến, sắp có hồi họa sát thân! Cũng cưỡi ngựa chạy theo phía sau Hàn Lăng!

      Hai con ngựa chạy như điên, ở chỗ ra vào, ngỗn ngang thi thể, đều là những binh lính canh giữ bên ngoài.

      Mùi máu tươi tràn ngập trong khí.

      Đoàn người rời vừa rồi, khuôn mặt người người mang đầy sát khí giơ đại đao ở nơi ra vào, dưới chân tuấn mã cao lớn là những thi thể lạnh dần!

      Bọn họ phát Hàn Lăng cùng Thượng Quan Minh Tiệp chạy như điên đến đây!

      Rất xa, Hàn Lăng nhìn thấy đoàn người ngăn cản phía trước, trong mắt đen, mây đen lay động, sát khí lên. Những người cản đường, giết hết!

      Thượng Quan Minh Tiệp cắn chặt môi, nàng mặc dù có võ công trong người, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa đối mặt với sát khí tứ phía như vậy! Nàng biết muốn sống sót, nhất định phải xuất ra toàn lực!

      “Là hài tử và nữ tử!” người trong đó nhìn thấy hai người Hàn Lăng liền hô lớn.

      được để cho bọn họ chạy ra ngoài! Giết chết toàn bộ!”

      Hàn Lăng nở nụ cười lạnh, hừ lạnh tiếng, giết nàng? Chỉ bằng vài người bọn họ sao? Nắm chặt loan đao trong tay.

      Thượng Quan Minh Tiệp biết từ khi nào trong tay cầm xà tiên, vẻ mặt sát khí nhìn gần hai mươi người chặn đường phía trước.

      “A!” Hàn quang lên, Hàn Lăng tay cầm loan đao, mỗi đao xuất ra, nhất định là đao trí mạng!

      Cuồng phong nổi lên, huyết tinh nhiễm đầy tay áo.

      Hàn Lăng mắt đen ám quang vô hạn, hơi thở bức người, nơi loan đao qua, có người còn sống!

      Thượng Quan Minh Tiệp theo sát phía sau, xà tiên huy động, nhìn Hàn Lăng giết người nháy mắt, đáy lòng đột nhiên dâng lên cỗ hàn khí. Chưa từng nghĩ tới, giết người cũng có thể vô tình như thế! Chỉ cần đao, mạng người!

      “A!”

      Tiếng kêu thảm thiết ngừng vang lên.

      Hàn Lăng lao ra khỏi đám người, phía sau, Thượng Quan Minh Tiệp ương ngạnh chống cự lại. Bên người nàng là năm sáu người vây đánh!

      Vốn thấy Hàn Lăng xông ra ngoài, vài người muốn đuổi theo! Nhưng khi nhìn thấy trong mắt nữ hài nồng đậm sát khí, cùng nụ cười lạnh bên miệng, lập tức gạt bỏ ý tưởng này! Vài người còn sót lại liền vây quanh công kích Thượng Quan Minh Tiệp.

      Bọn họ đơn thuần cho rằng, hai người các nàng cùng nhau, chỉ cần bắt trong hai người, người còn lại nhất định cũng trốn thoát.

      Thượng Quan Minh Tiệp cố hết sức lực còn sót lại cùng số công phu còn lại, ra sức đánh.

      Có thể cảm nhận được Thượng Quan Minh Tiệp cố hết sức!

      Nhưng, Hàn Lăng lao ra ngoài, chỉ quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua, cười lạnh, tiếng động với Thượng Quan Minh Tiệp, ‘Ngươi chết .’ Vô tình quay đầu, giục ngựa rời !

      Nếu Thượng Quan Minh Tiệp chết! Nàng còn bớt việc! “Giá!” Nàng phải mau chóng đến cứu Phượng Hạo Thiên! Buổi săn bắn hôm nay, bên người căn bản có người bảo hộ!

      …….

      Lúc này, cùng với thanh chiêng trống, người tiến vào rừng săn bắn, người người phấn chấn, khí thế bừng bừng.

      Cuồng phong nổi lên, thổi qua tán cây xào xạc.

      Thanh vang lên cùng với sát khí.

      Bầu trời tươi sáng, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, loang lỗ chiếu mặt đất.

      Phượng Hạo Thiên vẻ mặt lạnh lùng nghe động tĩnh bốn phía, lúc này qua nửa canh giờ, lưng ngựa con hươu, hai con thỏ.

      ngờ Tứ ca thế nhưng lại hạ được con hươu a! Mới qua nửa canh giờ, Tứ ca có ba chiến lợi phẩm! Lợi hại, lợi hại.” Chưa thấy người nghe tiếng, gót sắc chạy tới, đập vào mắt là đỏ rực rỡ.

      Phượng Hạo Thiên giương mắt nhìn qua, khẽ cười : “Lục đệ đây là đùa Tứ ca sao? lưng ngựa Lục đệ bây giờ có hai con hươu và hai con thỏ a.”

      “Ha ha ha ha……. Lục đệ chỉ là may mắn thôi!” Phượng Hạo Dạ cười sang sảng. Con ngươi tà mị nhìn phía sau Phượng Hạo Thiên.

      Sóng ngầm bắt đầu khởi động, sát khí lên tứ phía.

      Phượng Hạo Dạ bạc môi giương lên, tươi cười cực kỳ tà mị, “Tứ ca, thông minh đời hồ đồ nhất thời.”

      ‘Sưu’ tiếng, mũi tên từ bên trong cánh rừng bay ra hướng tới sau lưng Phượng Hạo Thiên.

      CHƯƠNG 38: BUỔI SĂN BẮN HOÀNG GIA (8-)


      “Nga?” Phượng Hạo Thiên bí hiểm cười khẩy, dưới tươi cười cực kỳ tà mị của Phượng Hạo Dạ, giơ đại cung trong tay, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta líu lưỡi!

      Tên ra khỏi cung, mũi tên vừa từ chỗ tối bay ra bị mũi tên vừa bắn của Phượng Hạo Thiên phân ra làm hai!

      Phượng Hạo Dạ tươi cười cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục tươi cười như trước, “Lục đệ vừa định xuất tiễn, ngờ tốc độ của Tứ ca lại nhanh hơn.”

      Nghe vậy, thiếu niên thiết huyết lạnh như băng thu hồi tươi cười, con ngươi thâm trầm sâu thấy đáy nhìn về phía thiếu niên tà mị, “Vào lúc nguy hiểm, Lục đệ có cái tâm này, Tứ ca xin nhận. Nhưng mà……”

      Có gió thổi tới, tử y của thiếu niên phất phới theo gió, tươi cười lan rộng bên mội, “Nhưng mà, hôm nay nếu ta chết, ngươi cũng phải chết.” Phượng Hạo Hiên mơ ước ngôi vị hoàng đế lâu, ngay cả người ám sát đường hồi kinh lúc trước, cũng có quan hệ với Phượng Hạo Hiên, mà hôm nay, cơ hội tốt như vậy, Phượng Hạo Hiên sao có thể bỏ qua.

      Nhưng mà, Phượng Hạo Hiên, sao lại buông tha cho Phượng Hạo Dạ?

      Cười, so với tươi cười tà mị của Phượng Hạo Dạ, càng thêm xinh đẹp.

      ‘Sưu sưu sưu’ vài tiếng, vô số tên từ các hướng khác nhau bắn đến.

      cũng dám ám sát bản điện hạ!” Phượng Hạo Dạ mắt phượng hẹp dài nhất thời tràn ngập mũi nhọn, lấy ra trường kiếm bên hông, đánh bay các cung tiễn bay tới.

      Phượng Hạo Thiên cười khẽ, “ thể tin được, Lục đệ thế nhưng cũng thông minh đời hồ đồ nhất thời!” Đại cung trong tay, thoải mái tự nhiên đối kháng với cung tiễn ngừng được bắn tới.

      “Chết tiệt!” Phượng Hạo Dạ giận hô tiếng. Phượng Hạo Hiên, to gan! Lại dám ám sát !

      Đột nhiên, có tên bắn lại đây.

      Bốn phía trừ bỏ những con chim bị chấn kinh bay qua, còn có tiếng trống vang vọng bên tai.

      Còn lại có gì cả!

      Nguy hiểm vẫn ở bên cạnh như cũ!

      Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía!

      Hai người đều là người trải qua sinh tử, gặp phải đủ loại sinh sát. Thấy qua vô số thay đổi! Giờ phút này, đối mặt với tử vong, hai người đều rất bình tĩnh.

      Nhịp trống điếc tai đột nhiên biến mất!

      Chỉ còn lại yên tĩnh!

      “Phụ hoàng xảy ra chuyện!” Phượng Hạo Dạ kinh hô!

      Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên sắc mặt trầm, mắt đen u ám, gì, nhưng ánh mắt lợi hại như ưng quan sát bốn phía.

      Gió thổi qua bên tai, Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ dám khinh thường, hành động này hôm nay, tuyệt đối phải do Phượng Hạo Hiên làm ra! căn bản có lá gan này, dám đối phó phụ hoàng!

      Tĩnh, vẫn là tĩnh.

      lúc lâu cũng có động tĩnh gì.

      Hai người dám có hành động thiếu suy nghĩ.

      Tiếng gió gào thét, lá xào xạc rơi xuống.

      Rất nhiều quân mã, đội ngũ chỉnh tề, trong thời gian ngắn ngủi, chỉnh tề xuất trước mặt Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ!

      Chiến mã cao lớn, bình lính trang bị đầy đủ, chừng năm trăm người!

      Nam tử đầu lĩnh, mặc khôi giáp màu đen, tay cầm đại đao hàn quang sắc bén.

      Gót sắt thanh thanh, bụi đất đầy trời.

      Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ hai mặt nhìn nhau, xem ra tình như bọn họ nghĩ! Quân đội huấn luyện kĩ càng như vậy, trong Phượng quốc, chỉ có Lưu tướng quân có thể huấn luyện ra được!

      Hơn nữa đối diện, người đầu, là phó tướng của Lưu tướng quân Dương Quốc Phú!

      Tạo phản!

      Lưu tướng quân tạo phản!

      Hết thảy tình xảy ra hôm nay có lẽ sớm có mưu! Cũng phải Phượng Hạo Hiên muốn đối phó bọn họ! Mà là bọn họn muốn nhân cơ hội này mưu triều soán vị!

      “Thuộc hạ tham kiến Tứ điện hạ, Lục điện hạ.” Dương Quốc Phú phiết miệng, tươi cười mang theo vài phần khinh miệt, kiêu căng với hai thiếu niên đối diện.

      “Dương phó tướng lúc này phải nên ở kinh độ, đóng quân ở hoàng cung sao?” Phượng Hạo Dạ híp mắt phượng, dấu vô hạn quang mang, dư quang thu hết tình hình bốn phía vào mắt, “Như thế nào thân quân trang xuất hiên ở đây? Hay là, Dương phó tướng là…….?”

      Phượng Hạo Thiên trầm mặc , con ngươi thâm trầm ám liễm.

      Dương phó tướng nghe vậy, cười to ba tiếng càn rỡ, “Nếu Lục điện hạ đoán được, vậy thuộc hạ cũng giấu diếm cái gì. Hôm nay, Tứ điện hạ và Lụ điện hạ đều phải chết!”

      “Người hợp mưu với Lưu tướng quân chỉ có Ngũ đệ! , là ai muốn mạng của chúng ta!” Phượng Hạo Thiên vẫn trầm mặc mắt ưng lợi hại, giọng điệu lạnh như hàn băng chất vấn.

      Người giật dây chuyện tạo phản này, kế hoạch chu đáo như thế, còn có thể tính kế phụ hoàng, những mưu tính này, Phượng Hạo Hiên lỗ mãng sao có thể nghĩ ra được? Mà Lưu tướng quân tuy rằng thiện chiến, nhưng, tuyệt đối có tâm kế như vậy!

      Tâm niệm chuyển tới đây, con ngươi u ám của Phượng Hạo Thiên lại càng trầm xuống!

      mưu động trời bậc này, tiến hành dưới mắt và Lục đệ, bọn họ thế nhưng chút cũng phát giác!

      Bàn tày trong tối kia, đến cùng là ai?

      Lúc này, hai huynh đệ ngày xưa tàn sát lẫn nhau, lúc đối mặt với kẻ địch chung, chỉ có thể đoàn kết. Phượng Hạo Dạ thầm cho Phượng Hạo Thiên ánh mắt, bọn họ phải kéo dài thời gian!

      Chỉ cần ám vệ phát mất hành tung của bọn họ, nhất định chạy tới đây! Đến lúc đó tình huống nhất định nghịch chuyển!

      Dương Quốc Phú thu hồi tiếng cười càn rỡ, khẽ cười : “Xuống địa ngục hỏi Diêm Vương gia !” Kinh nghiệm sa trường của , chỉ có thiện chiến, mà có chơi đùa tâm kế trong tay, nếu , làm sao có thành tựu hôm nay! Muốn kéo dài thời gian? Vọng tưởng!

      Tiếng của vừa dứt!

      Nhất thời, đội quân huấn luyện nghiêm khắc, cước bộ chỉnh tề hướng hai người Phượng Hạo Thiên đến!

      Hàn quang chói mắt, nhóm binh lính mặc khôi giáp màu đen, tay cầm trường mâu dàn trận.

      “Giết!”

      Tiếng giết điếc tai nhất thời vang tận mây xanh!

      “Muốn giết chúng ta? Vọng tưởng!” Phượng Hạo Dạ híp mắt phượng, cầm lấy đại cung ở phía sau, nắm chặt trường kiếm sắc bén trong tay. Liếc mắt nhìn lướt qua những người này, cuối cùng dừng người Dương Quốc Phú! Nếu kéo dài thời gian được, như vậy liền toàn lực chém giết! tin, chết ở đây!

      Ngay tại lúc sát khí tứ phía, khí khẩn trương, Phượng Hạo Thiên bỗng nhiên cuồng tiếu, “Ha ha ha……”

      Dương Quốc Phú và Phượng Hạo Dạ nhíu mày, điên rồi sao? Thời điểm này, còn có thể cười được!

      Phượng Hạo Thiên cười thầm, bọn họ làm sao biết, đánh chủ ý gì! “Người vọng tưởng muốn giết bản điện hạ, hẳn phải chết thể nghi ngờ!” Tiếng cười đình chỉ, Phượng Hạo Thiên sợ hãi nhìn về phía nhóm binh lính dàn trận giết địch nhân, thân khí thế ngạo thị quần hùng như cũ.

      Trong mắt Dương Quốc Phú lên tia khẩn trương, nhíu nhíu mày, gầm lên tiếng, “Chỉ giỏi đe dọa! Nghe lệnh bản tướng, giết!”

      Hiệu lệnh tiếng!

      Bọn binh lính giơ trường mâu, cưỡi chiến mã cao lớn, công kích hai người Phượng Hạo Thiên!

      Mặt trời gay gắt, cuồng phong thổi quét, tiếng chém giết nổi lên bốn phía!

      Đao quang kiếm ảnh, thiếu niên thiết huyết lãnh tình và thiếu niên tà mị xinh đẹp, ngại đối địch!

      “Giết!”

      Hai thiếu niên ở trong đao quang kiếm ảnh, sát khí tung hoành, khuôn mặt lạnh lùng, thong dong đối mặt!

      Ra kiếm, thu kiếm. Huyết tinh tung bay. tay, kiếm, tay áo thấm đẫm huyết tinh.

      Dương Quốc Phú kinh ngạc nhìn hai thiếu niên đẫm máu chiến đấu hăng say, đám rồi đám binh lính ngã xuống, gắt gao nhíu mày! Hướng về phía nhóm binh lính chiến đấu hăng say phía trước, hô lớn: “Lấy mạng chống cự! Tốc chiến tốc thắng!”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 39: PHONG VÂN NỔI LÊN (1)

      Dương Quốc Phú có loại dự cảm xấu, nếu nhanh chóng diệt trừ bọn họ, nhất định có chuyện xảy ra! Có lẽ ngay cả mạng của cũng còn!

      Bầy chim bị chấn kinh, ồn ao kêu lên sợ hãi, bay lung tung .

      Cách đó xa trong cánh rùng, Hàn Lăng lao ra khỏi vòng vây, nhảy xuống khỏi tuấn mã cao lớn, mình vào trong cánh rừng rậm rạp!

      Đối với rừng rậm, nàng quen thuộc hơn bất kì ai! Nhớ lúc trước nàng ở trong rừng rậm Amazon ngây người hơn năm tháng, mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm! So với cười ngựa nàng thà tự mình hơn!

      Thân ảnh nho , nhanh chóng xuyên qua cánh rừng.

      Con ngươi đen bóng, nhìn phía trước, tia e ngại. Quanh thân tràn ngập hơi thở lạnh như băng làm cho người khác sợ hãi.

      Lúc này, sát khí chỗ nào có, nếu đủ trấn định, bị giết!

      Đột nhiên, Hàn Lăng dừng cước bộ, cau mày nhìn cảnh tượng phía trước.

      Hơn vạn binh lính mặc khôi giáp, vây quanh mảnh người phía trước.

      Giữa vòng vây là trung niên nam tử, thân hoàng bào, sắc mặt tái nhợt nhìn nam tử thân bạch y.

      Nam tử nhìn qua khoảng mười tám tuổi, lọn tóc dài lại nửa bên mặt, nhưng cũng thể che lại khuôn mặt tái nhợt của , giống như bệnh quấn thân lâu năm, nhưng, lúc này vẻ mặt của lãnh tuyệt.

      Trung niên nam tử mặc hoàng bào, cần đoán, nhất định là Hoàng đế Phượng Minh Huy. Nhưng nam tử bạch y này là ai? Hàn Lăng nghi hoặc nhìn nam tử bạch y.

      Cục diện rối loạn trước mắt, chẳng lẽ là……

      Hàn Lăng híp hai mắt lại, quan sát tình phát sinh phía trước.

      Bạch y nam tử giọng điệu vô cùng , nhưng thập phần hữu lực, lạnh lùng nhìn Phượng Minh Huy : “Hết thảy mọi chuyện hôm nay đều là báo ứng của ngươi!”

      “Vân nhi, ngươi…… ngươi làm sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Trẫm là phụ hoàng của ngươi! Ngươi dám giết cha!” Phượng Minh Huy vẻ mặt kinh ngạc nhìn bạch y nam tử, như thế nào cũng ngờ, săn bắn ngoại thành hôm nay, làm cho mình lâm vào hoàn cảnh như vậy! Đứa con chán ghét nhất, thế nhưng có ngày đến đoạt vị, hơn nữa còn muốn giết !

      Nghe vậy, bạch y nam tử cười lạnh, khuôn mặt tái nhợt, lên tia chán ghét, xoay người, muốn nhiều với Phượng Minh Huy, đưa lưng về phía Phượng Minh Huy : “Viết chiếu thư truyền ngôi! Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta cho ngươi toàn thây! Nếu viết, như vậy, trong ba trăm loại hình phạt của chín quốc gia, ta cho ngươi mỗi ngày nếm thử ba mươi loại! Cho ngươi nhận hết trăm ngày tra tấn!”

      Thanh nam tử thản nhiên, mỗi câu , đều rất tàn nhẫn.

      Hàn Lăng nấp trong cánh rừng, nhíu nhíu mày, nam tử này vì sao cho nàng cảm giác, trải qua rất nhiều chuyện, dường như hết thảy tình hôm nay làm với Phượng Minh Huy, đều thể bù lại cho những gì chịu đựng.

      Phượng Minh Huy giận thể đè nén, thân thể run run thôi. Mười phần hận ý nhìn bạch y nam tử, “Trước đây lúc sinh ngươi ra, ta nên giết ngươi! Tiện nhân sinh ra nghiệt chủng, người ra người ra , chính là đại nghịch bất đạo như vậy!”

      “Ba” tiếng, nam tử quay lại, đánh cho Phượng Minh Huy chưởng, khuôn mặt tái nhợt, chợt lóe qua phẫn nộ, thanh đạm mạc : “Câm miệng! Nếu ngươi phối hợp, ta tại lấy mạng của ngươi! Đừng tưởng rằng ta thiếu chiếu thư truyền ngôi thể đăng cơ.” Dứt lời, nam tử rút thanh trường kiếm, kiếm chém đứt lỗ tai của Phượng Minh Huy!

      Máu tươi văng khắp nơi.

      Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía!

      Bách quan cùng săn bắn thấy tình hình như vậy, đều cúi đầu, ai cũng kinh sợ với thủ đoạn tàn nhẫn của nam tử!

      Người ra người ra ? Lời này có ý gì? Hàn Lăng nghi hoặc.

      Phượng Minh Huy dù sao cũng tại vị hơn hai mươi năm, khí thế hoàng đế thể bỏ, sau khi kêu thảm thiết, tuy đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn cố gắng duy trì trấn định, “Được, trẫm viết!”

      câu rơi xuống, bạch y nam tử lộ ra tia tươi cười thản nhiên.

      Gió thổi qua, thổi bay tóc dài của thiếu niên, lộ ra dung nhan nghiệt, bên dung nhan bị che lại, là con ngươi màu đỏ làm cho người ta sợ hãi!

      Bách quan, mọi người kinh ngạc! Kinh hãi cúi đấu!

      sai, đây là Nhị Hoàng tử Phượng quốc, Phượng Hạo Vân! Từ khi ra đời, chính là bên mặt bình thường, bên còn lại dị!

      Lúc này, Hàn Lăng hoàn toàn bị rung động! đúng là mắt màu đen, mắt màu đỏ!

      Khó trách, khó trách…….

      “Bẩm Nhị điện hạ, Ngũ điện hạ phái người ám sát Tứ điện hạ và Lục điện hạ ở trong rừng.” mảnh tĩnh lặng qua , nam tử chạy đến, dám nhìn thẳng vào Phượng Hạo Vân, cúi đầu chấp tay bẩm báo.

      Phượng Hạo Vân nhướng mi, lạnh nhạt : “Phượng Hạo Hiên to gan! Dám làm trái mệnh lệnh của bản điện hạ!

      ……….

      Ám sát! Quả là ám sát! Phượng Hạo Thiên lẻ loi mình, có chuyện gì ? Tâm run lên, Hàn Lăng tiếp tục thám thính, xoay người thân vào rừng.

      Mặt trời lên cao, chiếu rọi huyết tinh.

      Dương Quốc Phú lạnh lùng nhìn hai thiếu niên hăng hái chiến đấu.

      Lại nửa canh giờ trôi qua, bọn họ thế nhưng người cũng chết!

      Máu tươi nhiễm đỏ mặt của thiếu niên.

      Chỉ còn lại đôi mắt đen lạnh như hàn băng ngàn năm.

      Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ, mặc dù bại trận, nhưng hai người đối kháng với năm trăm binh lính tinh nhuệ, thời gian lâu dài, cũng dần lực bất tòng tâm!

      người biết trúng bao nhiêu kiếm, đau đớn sớm còn cảm giác.

      Ám vệ bọn họ chờ đợi người cũng đều thấy!

      Qua lâu như vậy, bọn họ đều biết, ám vệ phái đến bị mai phục! Căn bản là chạy tới đây được!

      Lúc này, bọn hộ chỉ có thể chống chọi!

      Chỉ cần có tia hy vọng, bọn họ cũng bỏ qua!

      “Bọn họ sắp chịu được rồi! Nhanh lên! Nhanh lên!” Dương Quốc Phú thấy hai người Phượng Hạo Thiên có chút lực bất tòng tâm, vội vàng hướng bọn lính hô lớn! Phòng ngừa kéo dài, cứu binh của bọn họ đến! Dương Quốc Phú rút kiếm ra, hô lớn: “Giết!” Theo sát phía sau đám người.

      Lúc Dương Quốc Phú xông lên với đám lính, trong cánh rừng, đột nhiên lại xuất hơn ngàn binh sĩ mặc áo giáp!

      Người đầu lĩnh, đúng là Phượng Hạo Hiên!

      “Tứ ca, Lục đệ! cần phải cố gắng chống cự! Các ngươi hôm nay nhất định phải chết!” Phượng Hạo Hiên cười lạnh nhìn về phía hai thiếu niên chiến đấu, huynh đệ của , cười lạnh .

      Phượng Hạo Thiên chém kiếm, chém rơi đầu binh lính muốn đâm ngựa của , máu tươi tung tóe, thiếu niên nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Phượng Hạo Hiên, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh tàn nhẫn: “Vọng tưởng!”

      “Hôm nay nếu ta chết! Ngũ ca, ta tuyệt đối để ngươi trả giá đại giới so với chết còn đáng sợ hơn!” Phượng Hạo Dạ vẻ mặt sát khí đằng đằng với Phượng Hạo Hiên. Đáng chết! thề, thù hôm nay, báo! Chỉ cần còn sống, làm cho tất cả thái giám trong cung còn có ngựa thao mẫu phi và muội muội Phượng Hạo Hiên, còn nữa!

      “Ha ha ha! Lục đệ, ngươi nghĩ ta là ngốc tử sao? Hôm nay ta tuyệt đối để các ngươi sống sót bước ra ngoài!” Phượng Hạo Hiên cuồng tiếu vài tiếng, vẻ mặt khinh thường với Phượng Hạo Dạ.

      Phượng Hạo Dạ nhếch bạc môi, mân thành đường thẳng tấp, khổi tức giận mắng tiếng: “Chết tiệt!”

      Dương Quốc Phú xông vào đám người, xem chuẩn thời cơ. Nhìn Phượng Hạo Thiên bị binh lính vây khốn, vẻ mặt cười dữ tợn, hướng Phượng Hạo Thiên phòng bị, chém ra kiếm.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 40: PHONG VÂN NỔI LÊN (2)

      Tiếng gió gào thét, đại thụ lắc lư dữ dội.

      Phượng Hạo Dạ quay đầu nhìn lại, thấy kiếm của Dương Quốc Phú đâm vào lưng Phượng Hạo Thiên, nhất thời kinh hô tiếng: “Tứ ca!”

      Nghe tiếng, Phượng Hạo Thiên xoay người, mũi kiếm gần trong gang tấc, xuyên qua ngực cửa .

      Kiếm trong tay vận chuyển, kiếm đánh bay thanh kiếm ám sát của Dương Quốc Phú!

      “Muốn giết ta? Ngươi muốn chết!” Phượng Hạo Thiên rống giận tiếng, kiếm trong tay như cuồng phong, nhanh như thiểm điện, chiêu chiêu sắc bén.

      Dương Quốc Phú ngờ Phượng Hạo Thiên tuổi còn nhưng võ công lại cao như vậy! Nhanh như vậy!

      Phượng Hạo Hiên thấy tình cảnh này, nghiến răng nghiến lợi: “ đám thùng cơm! Chỉ có hai người, thời gian lâu như vậy cũng giải quyết được!” Quay đầu nhìn về phía hơn ngàn binh lính lạnh giọng ra lệnh: “Các ngươi đều lên cho ta!” cũng tin Tứ ca và Lục đệ được làm bằng sắt, thời gian qua lâu như vậy, làm sao còn đủ khí lực để đối kháng với hơn ngàn binh lính!

      Bên miệng cười lạnh, Phượng Hạo Hiên niềm tin tràn đầy nhìn phía trước. Hành động hôm nay, bày ra trong thời gian ba năm, chính vì giết bọn họ! Từ khi còn , hận bọn họ, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể được phụ hoàng sủng ái, hơn nữa có gia tộc thế lực khổng lồ? Chỉ cần bọn họ còn sống ngày, đừng mong có thể lộ diện ngày!

      Cho nên, trong lần ngẫu nhiên, gia nhập dưới trướng của Phượng Hạo Vân, chính là vì có thể trở nên cường đại, sau đó giết hai người bọn họ!

      “Ha ha ha ha…….” Mùi máu tươi tràn ngập trong chóp mũi, làm cho càng ngày càng hưng phấn. Bởi vì biết trong đó có máu của hai người Phượng Hạo Thiên!

      Đám người đông nghịt, người người cầm vũ khí sắc bén, Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ trong hỗn loạn trao đổi ánh mắt.

      Bọn họ thể tiếp tục tiêu hao thể lực! Phải tìm cơ hội, thoát !

      Nhưng tình huống trước mắt căn bản là cho phép!

      “Giết!”

      Tiếng chém giết càng ngày càng điếc tai.

      “Ha ha ha……”

      Thanh cuồng tiếu cũng ngày càng chói tai.

      Ngàn người đuổi giết, hai người chống cự! Lực lượng cách xa, phải là chuyện mà Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ có thể quyết định! Cho dù bọn họ muốn sống, cũng phải có đủ năng lực!

      Giờ khắc này! Cho dù võ công của bọn họ cao nhất thiên hạ, cũng thể lấy sức người chống cự với năm trăm người!

      Cho dù có khả năng, bọn họ vẫn kiên trì! Vẫn tin tưởng! Vẫn ương ngạnh thôi! Muốn bọn họ chết, tuyệt đối dễ dàng như vậy!

      Cuồng phong thổi tới, gió nổi mây phun.

      Máu đỏ màu, màu đỏ chói mắt.

      “A!”

      tiếng rống giận, thiếu niên trẻ tuổi, cam lòng với vận mệnh, lấy mệnh làm liều mạng.

      đám người ngã xuống, Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ giết đỏ cả mắt!

      Phượng Hạo Hiên từ xa xem cuộc chiến, lâu như vậy, sao bọn họ vẫn còn sống! Người của người tiếp nối người ngã xuống, nhưng bọn họ chỉ bị vài vết thương !

      được!

      “Mau giết chúng!”

      “Phượng Hạo Hiên, con bà nó!” Phượng Hạo Dạ hướng phía trước phun ra ngụm nước bọt! Mắng to! Tùy tiện lau vết máu mặt, dung nhan tà mị bây giờ tràn ngập phẫn nộ và sát khí!

      Phượng Hạo Thiên cắn chặt răng, ra sức chống cự. dần dần cảm nhận được tình trạng kiệt sức, nhưng tay vẫn chém giết liên tục.

      ‘Phanh’ nổ tiếng.

      Trong đám người đông nghịt, bất ngờ nổ mạnh!

      Tiếng nổ đinh tai nhức óc!

      Khói đen mù mịt bay lên, tứ chi hài cốt văng bốn phía!

      Ngàn binh lính, đột nhiên bị nổ chỉ còn sót lại mấy trăm tên! Tứ chi, máu tươi văng khắp nơi.

      Mọi người kinh hãi!

      “Đây là chuyện gì? Thứ gì mà lợi hại như vậy?” Trong bối rối, Phượng Hạo Dạ nghi hoặc kinh hỏi!

      Viện binh của ai? Phượng Hạo Dạ bên giết địch, bên thầm nghĩ, bên trong phụ tá dưỡng, có ai có năng lực này, đến cùng là thứ gì! Có thể phát nổ, cũng giết người trong vô hình! Trong chớp mắt, có thể giết nhiều người như vậy!

      Nếu phải là người của ! Như vậy là người của Phượng Hạo Thiên?

      Phượng Hạo Dạ cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn tình huống đột nhiên xảy ra trước mắt! kịp nghĩ ngợi nhiều, xuyên qua khói đặc gay mũi, giết địch!

      “Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì?” Cục diện nhất thời rối loạn, thời đại vũ khí lạnh, ai cũng có nhận biết loại vũ khí này! Người người hoảng sợ giãy dụa trong khói đặc và lửa lớn!

      Phượng Hạo Hiên vốn tin tưởng mười phần, chờ đợi tử trạng của Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ, lập tức kinh hoảng! chưa từng ra chiến trường, cho nên, đối mặt với nguy hiểm tới gần, hỗn loạn trận tuyến!

      “Ngũ điện hạ, đừng hoảng!” Trong đám người, Dương Quốc Phú hướng Phượng Hạo Hiên hô to.

      câu nhắc nhở Phượng Hạo Hiên, quản chi nó là thứ gì! Người của còn nhiều như vậy! cũng tin tà ma! “Dương Quốc Phú, giết bọn họ nhanh lên!”

      “Dạ! Ngũ điện hạ!”

      Khói đen từ từ dày đặc, tạo điều kiện cho Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ che dấu hành tung. Bọn họ lập tức xuyên qua bên trong địch nhân, lặng yên tiếng động giết người lại người!

      “A……”

      Khói đen lượn lờ, tràn ngập huyết tinh.

      Mặt trời lên cao, đỏ nửa bầu trời.

      Địch nhân từng nhóm ngã xuống.

      Phượng Hạo Thiên dần cảm thấy đúng, vì sao tiếng kêu thảm thiết của địch nhân lại vang lên ở địa phương khác? Chẳng lẽ có người đến cứu viện cho ? Là ai?

      lúc nghi hoặc, Phượng Hạo Dạ lập tức hướng hô lớn: “Tứ ca, thể tin được người của huynh lại lợi hại như vậy!”

      Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên càng nghi hoặc hơn, giết người cản trở , hướng chỗ có tiếng kêu thảm thiết vang lên mà !

      Trong khói đen lượn lờ, thấy được bóng dáng quen thuộc!

      Thân ảnh nho kia, trong đám địch nhân đông nghịt, đẫm máu chiến đấu!

      Thiếu niên lưng căng thẳng, là nàng! Đúng là nàng!

      Nàng thế nhưng lại lần nữa ngại nguy hiểm tới cứu !

      Khóe miệng thiếu niên nhếch lên, nở nụ cười hoặc nhân, “Hàn Lăng……” Thanh khàn khàn, nhưng, lại dấy lên hy vọng!

      Bụi đất bay lên, trong làn khói đen, nữ hài quay đầu, thấy Phượng Hạo Thiên còn sống, môi vẽ nên nụ cười.

      Loan đao trong tay vẫn giơ lên hạ xuống. Lãnh huyết vô tình, tàn nhẫn ngoan độc, đao mạng!

      Phượng Hạo Dạ theo sát phía sau, nhìn thấy bóng dáng nho phía trước, mi nhíu lại, dám tin! Động tĩnh lớn vừa rồi là do nàng làm ra?

      Tân mắt nhìn thấy Hàn Lăng nháy mắt giết đám người ngăn trở con đường phía trước của nàng, Phượng Hạo Dạ khóe miệng rút trừu, dung nhan tà mị có chút vặn vẹo!

      Đây là hài tử tám tuổi sao?

      Lúc này, trong mắt , nàng chính là Tu La câu hồn đến từ địa ngục!

      “Những người cản đường! Giết tha!” Trong khí, phân tán thanh non nớt cảnh cáo của nữ hài!

      Lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy!

      Hàn Lăng lạnh lùng chuyển mắt nhìn qua, nhìn về phía Dương Quốc Phú cách đó xa, sát khí thị huyết nồng đậm trong mắt dấy lên.

      Dương Quốc Phú cưỡi tuấn mã cao lớn nhìn thấy Hàn Lăng đến gần , chỉ toàn tâm tập trung tìm kiếm Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ! Nhìn đến Phượng Hạo Dạ và Phượng Hạo Thiên cách đó xa, Dương Quốc Phú chút do dự liền giục ngựa chạy đến.

      “Tứ điện hạ, Lục điện hạ, chịu chết !” Dương Quốc Phú cao giọng quát! Trường kiếm trong tay, sắc bén đâm ra!

      Phượng Hạo Thiên nghiêng người tránh thoát.

      Phượng Hạo Dạ tùy tay giết địch, tầm mắt vẫn bị hấp dẫn bởi Hàn Lăng theo sau đuôi Dương Quốc Phú! Tươi cười tà mị nở rộ bên môi, muốn nhìn xem vật này đến cùng là muốn làm gì!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 41: PHONG VÂN NỔI LÊN (3)

      Hàn Lăng theo sát phía sau Dương Quốc Phú, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nắm chặt loan đao trong tay.

      Phượng Hạo Thiên dường như nhìn thấu mục đích của Hàn Lăng, mày kiếm nhíu lại, Dương Quốc Phú này phải người bình thường, thân thủ nhanh nhẹn, Hàn Lăng tuy rằng thân thủ tàn nhẫn quỷ dị, nhưng lực lượng của hài tử làm sao có thể so sánh với nam nhân chinh chiến sa trường nhiều năm!

      Nghĩ đến đây, Phượng Hạo Thiên thúc ngựa về phía trước, vung thanh kiếm hàn quang bốn phía đón kiếm của Dương Quốc Phú.

      Nhất thời, đao quang kiếm ảnh, thanh binh khí va chạm tóe lửa cách cách vang lên.

      Phượng Hạo Dạ cười tà, xem ra Phượng Hạo Thiên rất để ý tiểu mỹ nhân!

      Gió thổi mây bay, sát khí dày đặc.

      Phượng Hạo Hiên xa xa nhìn cục diện hỗn loạn, sắc mặt ngày càng trắng. Phẫn hận cắn răng, mắt thấy bọn họ chết trước mặt mình! Kết quả lại phát sinh nhiều chuyện như vậy!

      Trong làn khói mờ ảo, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhiều! Mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy binh mã của người nối tiếp người ngã xuống!

      cho dù lỗ mãng nhưng cũng biết tại thể tiếp tục như vậy được! Nay Dương Quốc Phú còn biết sống chết! nếu nhân cơ hội rời , chỉ sợ lát nữa muốn cũng được!

      Dù sao cơ hội sau này còn rất nhiều, nên nhất thời nóng vội.

      Quay người, giục ngựa rời !

      Hàn Lăng xuyên qua đám khói, hành tẩu trong biển máu, thân hơi thở xơ xác tiêu điều, xem chừng thời cơ.

      Dương Quốc Phú hết sức chuyên tâm đánh nhau với Phượng Hạo Thiên, lúc Hàn Lăng tiếp cận, cũng phát !

      Hàn Lăng cong môi, tươi cười hàn, thân hình nhún, nhảy đến bên Dương Quốc Phú, loan đao trong tay sắc bén, hàn quang lạnh lẽo. Dưới tiếng kinh hô của quân địch, loan đao vòng cái, kề sát ngay trước Dương Quốc Phú!

      Phượng Hạo Dạ kinh ngạc trừng to mắt nhìn nhất cử nhất động của Hàn Lăng!

      Phượng Hạo Thiên nhãn thần căng thẳng, tâm đột nhiên nhảy lên, nhìn khoảng cách cực gần của Hàn Lăng và Dương Quốc Phú, hô hấp liền đình chỉ, khoảng cách của bọn họ quá gần! Nguy hiểm cũng gần như vậy!

      chết !” Cổ tay vừa chuyển, bóng dáng nho lập tức đứng lưng ngựa, từ cao nhìn xuống Dương Quốc Phú, bao hàm sát khí hô tiếng!

      Dương Quốc Phú kịp phản ứng……

      Loan đao vung cái, lập tức, đầu thân tách rời!

      Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

      Máu tươi nóng bỏng phun lên mặt nữ hài, nhưng nàng hoàn toàn thèm để ý, cước đem thi thể Dương Quốc Phú đá xuống ngựa. Nàng lãnh tuyệt đứng ở cao, đôi mắt thị huyết, gương mặt tươi cười tựa tiếu phi tiếu, nhìn Phượng Hạo Thiên, chậm rãi lau vết máu mặt, môi mọng khẽ mở, “Nguy hiểm loại bỏ.”

      Lúc này, sắc trời chuyển màu! Bọn họ chống cự, chiến đấu gần ba canh giờ!

      Thi thể đầy đất, xếp thành tòa núi .

      Thiếu niên thị huyết lạnh như băng, nhìn về phía nữ hài toàn thân đầy máu, lại lần nữa nở nụ cười, “Hàn Lăng, ta lại nợ ngươi.”

      Bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này, thiếu niên và nữ hài tâm như lại gần nhau hơn, giống như bọn họ , họ rất giống nhau, trong loạn thế tranh quyền, bọn họ giúp nhau vượt qua khó khăn nguy hiểm, cho nhau tín nhiệm, bất tri bất giác, vận mệnh gắn kết bọn họ lại với nhau.

      Ánh chiều tà đỏ rực chiếu vào gương mặt thiếu niên và nữ hài, nóng như vậy, ấm áp như vậy. Ngay cả gió mạnh đánh lên mặt, cũng cảm thấy đau chút nào…….

      Cách đó xa, Phượng Hạo Dạ sắc mặt quỷ dị nhìn hai người bọn họ. Bên người sao lại có người lấy mạng bảo hộ như vậy? Nhìn gương mặt dính máu nhìn của Hàn Lăng, thiếu niên tà mị nở nụ cười bí hiểm.

      Cúi đầu nhìn thi thể đếm xuể mặt đất, thiếu niên tà mị xoay người rời ! Vô thanh vô tức. còn chuyện quan trọng hơn phải làm, tại phải thời điểm mong muốn này nọ.

      lâu sau, nữ hài đem loan đao chà lau sạch thả lại vào trong tay áo. gương mặt non nớt, như cũ là mảnh lạnh lùng.

      “Nhị điện hạ đoạt vị. Ngũ điện hạ mình phái người ám sát ngươi và Phượng Hạo Dạ.” Hàn Lăng lạnh giọng .

      Nghe vậy, thiếu niên nhăn mi lại, “Là Nhị ca! thể tin được những năm gần đây, phải là nhận mệnh, thàm ở dưới mắt bản điện hạ và Lục đệ phát triển thế lực của mình. Nhưng mà, Nhị ca hận phụ hoàng, nhưng tuyệt đối giết bản điện hạ và Lục đệ. Xem ra, chuyện ám sát là do tay Ngũ đệ bày ra!”

      “Ta có hứng thú với chuyện tình của các ngươi. Ta chỉ biết, nếu tại nhanh chóng rời , nguy hiểm lại đến.” Hàn Lăng cúi đầu nhìn lướt qua thi thể chất chồng như núi, lạnh giọng với Phượng Hạo Thiên.

      Thiếu niên sang sảng cười: “Ha ha ha……. Hàn Lăng, bản điện hạ cảm thấy, ngươi càng ngày càng đặc biệt, bất quá, lạnh như thế, trưởng thành gả được, lúc đó ngươi khóc a! Ha ha ha…… Nếu gả được, bản điện hạ thu ngươi!”

      “Ngươi có tin, ta có thể tới cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi?” Hàn Lăng cảnh cáo .

      !” Phượng Hạo Thiên thu hồi tiếng cười, phóng ngựa đường, vó ngựa dẫm nát thi thể đầy máu, hai người giục ngựa rời !

      ………..

      Sắc trời càng ngày càng đen, muốn thấy phía trước, càng ngày càng khó.

      Trong đêm khuya, nguy hiểm chỗ nào có.

      Hai người đề phòng nguy hiểm phát sinh, nhảy xuống ngựa, dắt ngựa, cẩn thận bước .

      Xung quanh yên tĩnh càng ngày càng đáng sợ.

      Thiếu niên và nữ hài mệt mỏi, cảnh giác đánh giá bốn phía.

      Hai người ai chuyện, nhưng cẩn thận bước .

      “Tứ điện hạ…… Tứ điện hạ…….”

      Bên tai vang vọng tiếng gọi. Thanh này rất quen thuộc, Hàn Lăng nhíu nhíu mày, thanh này là Thượng Quan Minh Tiệp, nàng thoát được tới đây!

      “Là Thượng Quan Minh Tiệp!” Phượng Hạo Thiên cũng đồng dạng nhíu mi, hô tiếng. Nàng ta sao lại đến đây? Hơn nữa theo tiếng bước chân, chỉ có mình nàng.

      “Tứ điện hạ…… Tứ điện hạ……” Tiếng gọi càng ngày gần, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần.

      Hàn Lăng thần sắc đổi, chỉ là trong mắt ánh sáng càng ngày càng lạnh.

      Thượng Quan Minh Tiệp đến gần, giống như phát hai người Hàn Lăng và Phượng Hạo Thiên. xác định hỏi: “Là Tứ điện hạ sao?”

      Phượng Hạo Thiên mắt đen loe lóe, trả lời tiếng: “Ừ.”

      Nghe vậy, Thượng Quan Minh Tiệp kinh hô tiếng, “ tốt quá! tốt quá! Tứ điện hạ, ngài có việc gì là tốt rồi! Vừa rồi Minh Tiệp ở cách đây xa phát rất nhiều thi thể, đáng sợ! Tứ điện hạ quả nhiên có việc gì!”

      Thượng Quan Minh Tiệp kinh hỉ chạy tới, phát bên người Phượng Hạo Thiên và Hàn Lăng, sắc mặt đại biến! ngờ nàng thế nhưng tìm được Tứ điện hạ sớm hơn nàng bước!

      “Tứ điện hạ, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, vừa rồi lúc ta từ bên kia chạy qua, phát có rất nhiều nhân mã, giống với người của Nhị điện hạ và Ngũ điện hạ, xem bộ dáng của họ, hình như là tìm Tứ điện hạ!” Thượng Quan Minh Tiệp thu hồi tầm mắt từ người Hàn Lăng, bình định tâm trạng gợn sóng, có chút lo lắng với Phượng Hạo Thiên.

      Thượng Quan Minh Tiệp vừa dứt lời, bốn phía liền xuất rất nhiều ngọn đuốc sáng ngời! Bọn họ bị bao vây!

      “Đáng chết! Ngươi dẫn người lại đây!” Hàn Lăng hai mắt híp lại, gầm lên tiếng. Bọn họ rất khó khăn mới thoát khỏi nguy hiểm, nàng thế nhưng lại đưa nguy hiểm tới!

      Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt đại biến, tái nhợt vô cùng, vội vàng lắc đầu, “Ta vừa rồi rất cẩn thẩn, tuyệt đối bị bọn họ phát ! Tại sao lại có thể như vậy?”

      “Câm miệng!” Phượng Hạo Thiên kiên nhẫn quát tiếng. Mắt lạnh nhìn ngọn đuốc sáng rực bốn phía.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 42: PHONG VÂN NỔI LÊN (4)

      Giờ khắc này, Phượng Hạo Thiên thể xác định, người bao vây bọn họ, là địch hay là bạn.

      Ánh đuốc rực rỡ, cách bọn họ càng ngày càng gần.

      Thượng Quan Minh Tiệp thân hình run run, gắt gao cau mày, nàng có thể xác định, những người này tuyệt đối phải nàng dẫn tới!

      Hàn Lăng hai mắt híp lại, loan đao trong cổ tay áo lúc này nắm chặt trong tay!

      Trong bóng đêm,Phượng Hạo Thiên mắt đen u ám lưu động.

      Phía trước, người đầu tiên đập vào mi mắt là Phượng Hạo Hiên và nam tử diện mạo có chút bình thường.

      Phượng Hạo Thiên mắt đen căng thẳng, ngờ là Ngũ đệ và Thất đệ!

      Ngũ đệ là lòng muốn phải chết a!

      “Tứ ca có phải rất kinh ngạc hay ? Ngươi hẳn ngờ Ngũ đệ và Thất đệ xuất trước mặt ngươi ? Ha ha ha…… Tứ ca, hôm nay vô luận thế nào ngươi cũng phải chết!” Cách đó mười thước, Phượng Hạo Hiên vẻ mặt càn rỡ, hướng thiếu niên thân lạnh lùng trong bóng đêm .

      Nghe vậy, đuôi lông mày thiếu niên khẽ nhúc nhích, bên miệng nở nụ cười sâu, “Hành động ám sát ta của Ngũ đệ, chỉ sợ là trái ý Nhị ca , nếu Nhị ca biết ngươi thầm muốn làm động tác này nọ, ngươi cho rằng ngươi còn an toàn sao?”

      “Việc này nhọc Tứ ca lo lắng, hôm nay ta và Ngũ ca dám tới giết ngươi, cũng chuẩn bị sẵn đường lui!” Thất điện hạ Phượng Hạo Minh vẻ mặt kiên nhẫn phất phất tay, lạnh giọng .

      “Đúng vậy, Tứ ca ngươi vẫn nên lo cho chính mình ! Lục đệ chết! Tối nay ngươi tuyệt đối trốn thoát!” Phượng Hạo Hiên ngoan lệ cười .

      Lục đệ chết? Phượng Hạo Thiên mắt đen u ám, ngờ Lục đệ mình rời thế nhưng lại chạy thoát!

      Hàn Lăng lặng yên đến gần Phượng Hạo Thiên, nắm chặt tay áo Phượng Hạo Thiên, dùng thanh chỉ đủ hai người nghe được : “Chúng ta có thể đột phá vòng vây từ phía sau.”

      Thiếu niên nới lỏng bàn tay nắm chặt, thầm gật đầu mà mấy ai nhận ra.

      Thượng Quan Minh Tiệp bên nhìn thấy động tác của hai người, chỉ câu, động tác, cũng ăn ý như vậy, nội tâm nhất thời ngũ vị tạp trần, khó chịu cực kì, nàng liều mạng an ủi mình, Hàn Lăng mới tám tuổi, Phượng Hạo Thiên tuyệt đối có tình cảm với nàng.

      Nhưng, càng nhìn thấy hai người họ yên lặng phối hợp, lòng nàng như bị thanh đao từng chút từng chút cắt xuống, rất đau, rất đau.

      Phượng Hạo Thiên đột nhiên xoay người, theo bản năng nắm tay của Hàn Lăng, chạy về phía sau, nơi phòng vệ nghiêm.

      Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt nhất thời trắng bệch, chạy theo sau bọn họ! Nhìn sau lưng Hàn Lăng, trường kiếm trong tay nàng mấy lần muốn đâm xuyên qua! kiếm giết nàng!

      Hàn Lăng đột nhiên quay đầu, con ngươi đen nhánh, tràn đầy hơi thở hàn, nhìn lướt qua Thượng Quan Minh Tiệp! Nàng có thể cảm nhận được sát khí, Thượng Quan Minh Tiệp muốn giết nàng, nàng làm sao biết, nhưng, nàng ta dám sao? Cười lạnh, nàng ta dám.

      “Hàn Lăng, theo bản điện hạ!” Phượng Hạo Thiên vung trường kiếm, nhất thời lại khởi lên tầng sát khí!

      Ánh đuốc chiếu sáng khuôn mặt bọn họ, từng đốm lửa chiếu sáng, mang theo hơi nóng. Nhưng mà biết nhiệt khí đến cùng là của ngọn đuốc hay là máu của địch nhân phun ra nóng!

      Thượng Quan Minh Tiệp kịp lí lẽ trong lòng, chỉ có thể theo phía sau bọn họ, giết địch!

      “Đừng để bọn họ chạy thoát!” Phượng Hạo Hiên nhìn thấy đám người Phượng Hạo Thiên chạy đến phía sau, lo lắng ra lệnh.

      Loan đao trong tay Hàn Lăng cực kì hung ác, thân thể nho , linh hoạt xuyên qua đám địch nhân.

      Mùi máu tươi tràn ngập trong chóp mũi, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

      “Chạy!” Phượng Hạo Thiên xem đúng thời cơ, ở nơi địch nhân ngã xuống, vừa vặn có vị trí có thể để bọn họ lao ra! Hô lớn tiếng, Phượng Hạo Thiên nắm tay Hàn Lăng xông ra ngoài!

      Giờ khắc này, hai người hết sức chăm chú chạy trốn, căn bản quen Thượng Quan Minh Tiệp ở phía sau bọn họ.

      Thượng Quan Minh Tiệp cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn kịch liệt trong lòng, theo phía sau hai người bọn họ chạy trốn!

      Màn đêm dày đặc! Nửa vì sao cũng có!

      Tối, tối đến mức nhìn thấy phía trước!

      Đột nhiên…….

      “Tứ điện hạ, cẩn thận!” Thượng Quan Minh Tiệp trừng lớn ánh mắt, nhìn mũi tên biết từ đâu bắn tới, mắt thấy bắn trúng Phượng Hạo Thiên!

      Sau khi kinh hô, trong lòng Thượng Quan Minh Tiệp chợt lóe ý tưởng. Thân thể bổ nhào vào phía lưng Phượng Hạo Thiên!

      ‘Phốc xuy’ cung tiễn bắn trúng bả vai trái của Thượng Quan Minh Tiệp!

      Phượng Hạo Thiên xoay người, thấy Thượng Quan Minh Tiệp ngã vào người , vai nhuộn đẫm đóa huyết hoa, con ngươi chợt lóe, lúc này, mới phát , phía sau bọn họ còn có Thượng Quan Minh Tiệp!

      Nàng ở phía sau bọn họ, chút cố kỵ cứu !

      Trong lòng chợt có tia khác thường.

      “Tứ điện hạ, chúng ta mau rời khỏi đây! Ta sao!” Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt tái nhợt, tay nắm lấy mũi tên trong cơ thể rút ra, mau tươi phun tung tóe, Thượng Quan Minh Tiệp cố gắng kiên cường, nàng biết, lúc này nàng phải như thế, chỉ có như thế, mới có thể làm Phượng Hạo Thiên trong lòng có vị trí cho nàng!

      Hàn Lăng cầm loan đao đâm vào trái tim địch nhân, nghe được thanh nên quay đầu lại, thấy Thượng Quan Minh Tiệp bị thương, con ngươi đen bóng, lên tia nghi hoặc.

      Giờ khắc này, nguy hiểm tràn ngập, bọn họ ai có thể nghĩ nhiều!

      !”

      Ba người liền xông ra ngoài!

      Điên cuồng chạy, liều mạng mà chạy !

      Hy vọng ngay tại phía trước!

      Phía sau, vang lên tiếng rống giận của Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh.

      Đáng tiếc, chỉ có thể là vang lên phía sau đám người Hàn Lăng!

      Sau nửa canh giờ, cơ hồ đạt tới cực hạn của ba người, dừng lại cước bộ, tùy tiện ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Thượng Quan Minh Tiệp hô hấp ngày càng dồn dập.

      Giờ khắc này, ai cũng cam đoan được, thoát khỏi nguy hiểm.

      “Nghỉ ngơi khắc !” Phượng Hạo Thiên tựa đầu vào đại thụ, thanh có chút mệt mỏi.

      Cho dù tại bọn họ mệt mỏi, cũng thể nghỉ ngơi, nếu , địch nhân phía sau nhất định đuổi tới!

      “Ân……” Thượng Quan Minh Tiệp tựa vào đại thụ khác, chịu được đau đớn, hét lớn tiếng.

      Phượng Hạo Thiên nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp, trong mắt lên tia kinh ngạc lướt qua, dưới ánh trăng mông lung, áo của nàng bị máu tươi nhiễm đỏ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “Ngươi sao rồi?”

      Nghe vậy, Thượng Quan Minh Tiệp lắc lắc đầu, “Ta…… có việc gì.”

      Thiếu niên nhíu mi lại, kéo xuống cái vạt áo, muốn tiến lên băng bó cho Thượng Quan Minh Tiệp, đột nhiên tâm vừa động, nhìn về phía nữ hài ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở bên, “Hàn Lăng, ngươi bị thương sao?”

      Nữ hài chậm rãi mở mắt, “Chút vết thương , có gì.” Nhìn lướt qua Thượng Quan Minh Tiệp, cười thầm, ngờ Thượng Quan Minh Tiệp ở thời khắc mấu chốt, tâm tư chuyển biến cũng nhanh như vậy. Sau chuyện đêm nay, khoảng cách giữa Thượng Quan Minh Tiệp và thứ nàng ta muốn, gần hơn bước rồi.

      “Tứ điện hạ……” Thượng Quan Minh Tiệp hơi thở có chút suy yếu gọi Phượng Hạo Thiên.

      Phượng Hạo Thiên chuyển tầm mắt qua, nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp, mắt đen chợt lóe, tiếp theo nhìn về phía Hàn Lăng, : “Hàn Lăng, ngươi băng bó cho nàng!”

      Nữ hài nhíu mi lại, khóe miệng nở nụ cười dữ tợn, đứng lên, nhận mảnh vải trong tay Phượng Hạo Thiên. “Lát nữa đau nhớ la lên.” Cúi đầu với Thượng Quan Minh Tiệp kinh ngạc.

      Thượng Quan Minh Tiệp vừa định cự tuyệt, nhưng ngờ, động tác của Hàn Lăng rất nhanh, muốn động thủ băng bó cho nàng! Vốn tưởng Hàn Lăng mượn cơ hội này thương tổn nàng, ngờ kỹ thuật băng bó của Hàn Lăng rất thuần thục, trong chớp mắt, băng bó xong miệng vết thương của nàng.

      Phượng Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Hàn Lăng, thủ pháp băng bó của nàng thuần thục như vậy, có phải trước kia thường xuyên bị thương hay ?

      Nàng kiên cường khác hẳn với người thường, làm cho đau lòng, dù sao nàng cũng chỉ là hài tử…….

      Nhìn Hàn Lăng thân hơi thở băng lãnh, sâu thẳm trong mắt thiếu niên lên tia dị quang, biết khi trưởng thành nàng như thế nào……

      “Đến giờ rồi, !” Hàn Lăng vẫn nhìn thấy trong mắt thiếu niên dấy lên đám lửa, mà là nhìn về phía lạnh lùng .

      Thượng Quan Minh Tiệp giãy dụa đứng dậy, tuy rằng mũi tên ghim rất sâu, nhưng tổn thương đến điểm yếu hại, nàng có nội lực, vết thương này đối với nàng tính là gì cả. Giờ khắc này, trọng yếu nhất chính là thoát khỏi nguy hiểm.

      .” Phượng Hạo Thiên đứng dậy, trầm giọng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :