1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang Phi - Thư Ca

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8: LỜI HỨA HẸN


      Edit + Beta: Liễu Trúc Song



      Hàn Lăng có chút kinh ngạc nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, vì sao lại giúp nàng? Bằng thân thể tám tuổi tại của nàng, cũng phải dung mạo kinh diễm, ngay cả thân phận cũng hèn mọn, tại sao còn giúp nàng? Nàng cũng cho rằng vì tại nàng khuynh quốc khuynh thành, có thể mê hoặc thiếu niên quý tộc, làm cho vì nàng mà làm nhiều việc như vậy.


      Ở trong thế giới của nàng, có quan niệm, đời có thánh nhân, ai cũng thể vô duyên vô cớ giúp người, có lẽ muốn ở thân thể của nàng nhận được cái gì đó.



      Nhưng mà, tại nàng có cái gì?


      Nghi hoặc cúi đầu nhìn lướt qua thân thể nho , nàng phát , nàng có cái gì…


      “Nhưng ràng chính nàng giết người! Mấy tỳ nữ đến nơi này tự sát? buồn cười, ra cũng có ai tin tưởng!” Thượng Quan Quân Dao nghiến răng nghiến lợi trả lời. Muốn nàng nén giận , buông tha cho Hàn Lăng như vậy, tuyệt đối có khả năng!


      Nếu lời hôm nay truyền ra ngoài, nàng nhất định mất hết mặt mũi, bị người cười nhạo.


      “Theo lời ngươi , lời của bản điện hạ phải là , lời ngươi mới là ?” Phượng Hạo Thiên con ngươi đen lạnh , ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, lạnh giọng hỏi.


      Thượng Quan Quân Dao lập tức bị dọa, điên cuồng lắc đầu : “Tứ Hoàng tử, ngài cũng biết, lời của Quân Dao đều là .” Sao lại đột nhiên trở thành cục diện này? Ánh mắt của Tứ Hoàng tử đáng sợ! Giống như chỉ cần nàng thêm lời nào nữa, nhất định bỏ qua cho nàng.


      “Ta cũng là . Muốn vu khống ta giết người liền đưa chứng cứ ra. Nếu câm miệng ngươi lại.” Hàn Lăng chịu được thanh của Thượng Quan Quân Dao, ràng tại sợ muốn chết, lại vẫn cậy mạnh, nếu đủ dũng khí, cần khiêu chiến.


      Người giống nàng như vậy, chỉ có thể là ngu xuẩn đòi mạng!


      “Ngươi!” Thượng Quan Quân Dao nghẹn lời chút biết phản bác như thế nào.



      Phượng Hạo Thiên khóe miệng khẽ nhếch, tươi cười nhàn nhạt lên bên miệng, “Nếu có gì để , kêu người đem thi thể mấy thi thể này mang ra ngoài .”


      “Ta…” Thượng Quan Quân Dao cam lòng muốn gì đó. Nhưng trước tầm mắt lãnh liệt của Phượng Hạo Thiên liền đem những lời sắp ra nuốt vào trong bụng.


      Sau khi giải quyết tình, Hàn Lăng trở lại trong góc, đem chăn rơi đất nhặt lên, sau đó nhàng đắp lên người Chỉ Hâm hôn mê. Ngồi ở bên, tựa vào góc tường, trước mặt hai người ngoài, nàng nhắm mắt lại, nàng tại rất mệt mỏi.


      Phượng Hạo Thiên nhíu mi, nàng cứ như vậy…


      Thượng Quan Quân Dao phẫn nộ nắm chặt hai tay, nàng nhất định đòi lại sỉ nhục ngày hôm nay!


      “Lui ra!” Phượng Hạo Thiên thu hồi tầm mắt người Hàn Lăng, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Quân Dao, quát lớn tiếng.


      Thượng Quan Quân Dao xấu hổ vô cùng, lúc nghênh ngang rời , Thượng Quan Chính Hào cùng quản gia tiến vào trong phòng.


      Gió lạnh gào thét, trời u ám.


      Trong căn phòng rách nát, càng ngày càng náo nhiệt, nhưng sóng ngầm cũng càng ngày càng mãnh liệt.


      “Cha?” Thượng Quan Quân Dao kinh ngạc nhìn về phía người tiến vào, kinh hô.


      Cha thế nhưng đến đây! Thượng Quan Quân Dao tâm tro tàn lại cháy, nếu cha đến đây, nàng liền có biện pháp làm cho cha xử trí Hàn Lăng! Tứ Hoàng tử tuy rằng thân phận cao quý, có được quyền thế hoàng gia, nhưng cha là Tộc trưởng Thượng Quan gia tộc, tình trong Thượng Quan phủ cũng chỉ có thể do người trong nhà giải quyết, người trong hoàng tộc cũng đừng nghĩ nhúng tay vào.


      Nghĩ đến đây, Thượng Quan Quân Dao thân thể đứng thẳng, cao ngạo ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lăng vẫn nhắm mắt.


      Thượng Quan Chính Hào đột nhiên đến đây, Phượng Hạo Thiên cũng ngoài ý muốn, chỉ sợ sau khi vào phủ, tất cả động tác đều nằm trong giám thị của bọn họ, bên miệng treo lên chút tươi cười thâm trầm hợp tuổi.


      Hàn Lăng nghe được Thượng Quan Quân Dao hô lên tiếng ‘cha’, trong lòng chấn động, cha của Thượng Quan Hàn Lăng? Người để nàng ở đây, mặc kệ hỏi, tùy ý để người khi dễ?


      Thượng Quan Chính Hào tiến vào căn phòng cũ nát lung lay muốn ngã, vẫn nhìn về phía bóng dáng nho tron góc kia. Mà đến bên người Phượng Hạo Thiên. Hơi hơi khom người khách khí chào: “Lão phu tham kiến Tứ Hoàng tử.”


      Phượng Hạo Thiên gật đầu, cử chĩ tao nhã quý khí, “ cần đa lễ.”


      “Cha.” Thượng Quan Quân Dao vô cùng có lễ đứng bên cạnh Thượng Quan Chính Hào.


      “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Thượng Quan Chính Hào nhìn lướt qua thi thể mấy tỳ nữ nằm trong vũng máu, mặt đổi sắc, trầm giọng hướng Thượng Quan Quân Dao hỏi.


      Thượng Quan Quân Dao cuối cùng đợi được cơ hội, vội vàng đưa ngón tay chỉ vào nữ hài tựa vào góc, tràn ngập bi phẫn : “Cha, đều là nàng, là nàng ở trước mặt nữ nhi giết mấy tì nữ này!”


      Nữ hài tựa vào góc giống như nghe được thanh của Thượng Quan Quân Dao, vẫn trầm tĩnh dựa vào nơi đó, tĩnh, vẫn nhúc nhích, ngay cả lông mi cũng rung động.


      Thượng Quan Chính Hào nhíu mi, “Nàng giết mấy người này?” Tầm mắt rơi vào người nữ hài, ám trầm, có khả năng sao?


      “Cha, ngài đừng coi thường nàng! Nàng vừa rồi dùng trâm cài tóc đầu lấy tốc độ cực nhanh giết nhiều người như vậy! Cha, ngài nhất định phải trừng trị nàng tốt, bằng về sau biết làm ra tình gì nữa.” Thượng Quan Quân Dao thêm mắm thêm muối, mặt mày hớn hở .


      Thượng Quan Chính Hào thấy nữ hài vẫn bất động như cũ, lòng nghi ngờ nổi lên, xoay người nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, trầm giọng hỏi: “Tứ Hoàng tử, đây là có chuyện gì?”


      “Mấy tỳ nữ này chạy tới nơi hoang vắng này tự sát.” Phượng Hạo Thiên thanh gợn sóng, sắc mặt thập phần bình tĩnh .


      Xem bộ dáng này, dường như đều là .


      “Ách?” Thượng Quan Chính Hào nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Quân Dao, “Dao nhi, .”


      “Cha, vì sao ngài tin ta? Dao nhi đều là , tuyệt hư ngôn. Ngài có thể nghiêm hình bức cung Hàn Lăng!” Thượng Quan Quân Dao ánh mắt trừng lớn, hoàn toàn chú ý đến hình tượng hô lớn, cuối cùng lại đem đầu mâu chỉ đến Hàn Lăng.


      Nghiêm hình bức cung, trong Thượng Quan phủ khổ hình rất nhiều, chỉ cần nàng thầm động tay chân, Hàn Lăng có thể sống chính là kì tích!


      Nữ hài tựa vào góc, ngay cả nghe được có người nghiêm hình bức cung nàng, cũng có dị động gì,vẫn lẳng lặng như cũ, vẫn nhúc nhích.


      “Hàn Lăng, , đây là có chuyện gì?” Thượng Quan Chính Hào nhíu mi nhìn về phía Hàn Lăng trong góc, giờ khắc này, mới được xem là chân chính đem Hàn Lăng đặt trong mắt. Bất quá, cho dù nhìn đến thảm trạng của Hàn Lăng, cũng tia áy náy và đau lòng nào.


      tiếng chất vấn, lâu sau vẫn được đáp lại.


      Con ngươi sâu thẳm của Phượng Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nữ hài vẫn nhúc nhích trong góc, nàng đây là… Mâu quang căng thẳng, lập tức bỏ thân phận, nhanh chạy đến bên cạnh Hàn Lăng, cúi người, muốn đưa tay đặt lên chóp mũi Hàn Lăng thăm dò hô hấp của nàng, Hàn Lăng đột nhiên mở mắt ra. Ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn về phía con ngươi của Phượng Hạo Thiên, thanh non nớt mà thanh lảnh vang lên: “Ngươi muốn làm gì?”


      Phượng Hạo Thiên khi thấy Hàn Lăng mở mắt ra, bản thân cũng phát mình thở dài nhõm hơi. Nàng có chết….


      , những người này là do ngươi giết phải ?” Thượng Quan Chính Hào phức tạp nhìn thoáng qua Phượng Hạo Thiên, liếc mắt cái liền thu hồi, sau đó nhìn về phía Hàn Lăng, lạnh giọng hỏi.


      So sánh với lạnh lùng của Thượng Quan Chính Hào, Hàn Lăng càng lạnh lùng hơn : “Tứ Hoàng tử đưa ra đáp án.”


      “Cha, nàng bậy!” Thượng Quan Quân Dao lập tức giận quát tiếng.


      Thượng Quan Chính Hào ánh mắt thập phần phức tạp dao động người Phượng Hạo Thiên và Hàn Lăng.


      “Hay là Thượng Quan tộc trưởng tin lời của bản điện hạ?” Phượng Hạo Thiên chuyển mắt chống lại con ngươi đen như có điều suy nghĩ của Thượng Quan Chính Hào, lạnh giọng hỏi.


      Thượng Quan Chính Hào tâm tư chuyển động cực nhanh, lập tức cười : “Lão phu đương nhiên tin tưởng lời của Tứ Hoàng tử. Mấy tỳ nữ này chỉ là chuyện , cứ để cho quản gia xử lý .”


      “Cha…” Thượng Quan Quân Dao thể tin , cha thế nào lại đứng về phía Hàn Lăng kia?


      “Bớt sàm ngôn , theo ta ra ngoài.” Thượng Quan Chính Hào trầm giọng .


      Thượng Quan Quân Dao cho dù muốn rời , cũng chỉ có thể mang theo lòng tràn đầy cam lòng theo Thượng Quan Chính Hào.

      …………


      Trong căn phòng cũ, chỉ còn lại ba người, người té xỉu, hai người nhìn nhau, ai so với ai cũng càng thâm trầm. Ai so với ai cũng càng lạnh như băng.


      “Vì sao giúp ta?” Nữ hài gầy yếu hướng thiếu niên hỏi.


      Thiếu niên cười khẽ, đáp.


      Nữ hài nhíu mày, thanh vô cùng thanh lãnh : “Ta muốn nợ ân đức của bất kì kẻ nào, ta cho ngươi hứa hẹn.”


      Hứa hẹn sao? Bên miệng thiếu niên kéo dài ý cười hơn.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 9: HAY THAY ĐỔI


      Hôm sau


      Lúc Chỉ Hâm chỉ lại là trưa ngày hôm sau.


      Bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời chói mắt.


      Nàng giãy dụa đứng lên, lấy tay che mắt, ngăn ánh dương quang làm phỏng mắt, sau khi thích ứng được với ánh sáng, nàng mới phát , bóng dáng gầy yếu đứng trước cửa sổ.


      Bóng lưng gầy yếu đơn bạc, dưới ánh mặt trời, có vẻ tiêu điều mà độc.


      Tiểu thư nàng… làm sao vậy?


      Tiểu thư mới tám tuổi, nàng như thế nào có cảm giác Tiểu thư trải qua nóng lạnh của thế gian, giống như gặp phải phản bội, tử vong, đợi chút, nàng , chính là nhìn bóng lưng tiểu thư, nàng còn có xúc động muốn đem tiểu thư ôm vào lòng, cho nàng ấm áp.


      “Tiểu thư…” Nàng nhìn hồi lâu, tiểu thư vẫn nhúc nhích đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Theo bản năng, nàng gọi ra tiếng.


      Nữ hài nghe thấy thanh , xoay người, nghi hoặc nhìn về phía Chỉ Hâm, “Hả?”


      “Tiểu thư, vừa rồi người nghĩ gì vậy?” Chỉ Hâm giọng hỏi.


      Nghe vậy, Hàn Lăng mâu quang chớp động, vài tia lãnh ý chợt lóe, khóe miệng câu lên, nhàn nhạt cười : “ có việc gì.”


      “A!” Chỉ Hâm kinh hô tiếng, đứng lên bổ nhào về phía Hàn Lăng.


      Hàn Lăng theo bản năng nghiêng người, tránh né nhào tới bất thình lình của Chỉ Hâm. Kết quả Chỉ Hâm nhào hụt, kịp dừng lại, bổ nhào lên tường.


      “Phanh…”


      “Ngươi làm gì vậy?” Hàn Lăng để hai tay sau lưng, đứng cách Chỉ Hâm hai thước, lạnh giọng hỏi. thầm nhíu nhíu mày.


      Chỉ Hâm xoa xoa trán, nhe răng nhếch miệng : “Tiểu thư, ta chỉ là muốn xem xem người có bị thương mà thôi, ta sợ các nàng sau khi đả thương ta lại đánh người.” Bất quá, xem ra tại, tiểu thư hẳn là có chuyện gì, nếu cũng né nhanh như vậy.


      Con ngươi đen của Hàn Lăng xẹt qua tia dị quang, mất tự nhiên gật gật đầu, : “Ta sao.”


      Chỉ Hâm yên tâm gật đầu, “Tiểu thư có việc gì là tốt rồi. Nhưng mà, Đại Tiểu thư làm sao dễ dàng tha cho tiểu thư ngài như vậy? Theo lý thuyết, nhất định Đại Tiểu thư nhất quyết tha, nhất định làm cho tiểu thư ngài thương tích đầy mình.” Nàng nghi hoặc hỏi.


      Dứt lời, nàng phát ra vấn đề, nàng bị đằng điều quất lên người, làm sao vừa ngủ dậy, chút cảm giác đau cũng có?


      Giống như nhận thấy được vấn đề nghi hoặc của Chỉ Hâm, Hàn Lăng : “Bằng thủ đoạn của Thượng Quan Quân Dao, làm gì được ta. người ngươi bị thương, ta thay cho cho ngươi thuốc tốt nhất, nhưng mà cam đoan sau này lưu lại sẹo.” Ngày hôm qua trước khi Phượng Hạo Thiên rời , nàng lại hứa hẹn hồi báo giúp đỡ của , để lại bình sứ, “Về phần bản điện hạ muốn hứa hẹn cái gì, về sau rồi . Nhận lấy bình sứ , bên trong là kim sang dược tốt nhất, có thể cầm máu tan bầm, có công hiệu phòng ngừa lưu lại vết sẹo.”


      Bình sứ trong tay, sau khi mở ra, nàng chút do dự đem dược thoa lên người Chỉ Hâm. Nàng , nàng muốn thiếu ân đức của bất kì ai. Bởi vì ngày sau trả lại, cái giá so với nàng tưởng tưởng còn muốn lớn hơn nhiều.


      Về phần hứa hẹn với Phượng Hạo Thiên, muốn cái gì, nàng để ý.


      Bất quá, nàng thế nào cũng ngờ, bởi vì hứa hẹn của nàng, nhân sinh như cỏ dại mặc người xâm lược biến hóa long trời lở đất.


      “Tiểu thư, nàng làm sao có được dược? Vì sao lại dùng cho nô tỳ? Nô tỳ chịu chút vết thương này có là gì, cho dù lưu lại vết sẹo cũng gọi là cái gì, sau này muốn dược để dùng cũng dễ dàng, nô tỳ thân thể ti tiện căn bản đáng giá, ngài trước đó bị thương rất nhiều, buổi tối hôm kia, nàng còn bị ác lang tấn công, người nhất định có nhiều vết thương, vì sao ngài dùng cho bản thân mà dùng cho nô tỳ? Điều này làm sao nô tỳ nhận nổi.” Chỉ Hâm vừa nghe, vội vàng xốc ống tay áo lên, kết quả nhìn thấy miệng vết thương bị đằng điều quất, lúc này khép lại hơn nữa phục hồi rất tốt, còn thể ngửi thấy thơm ngát của kim sang dược bề mặt, dường như là phản ứng theo bản năng, nàng hướng bóng dáng gầy phía trước, rống giận.


      Nghe vậy, ánh mắt Hàn Lăng phức tạp hơn, bất quá sắc mặt vẫn giữ biểu cảm bình tình lạnh lùng như cũ, lấy thái độ hờ hững đáp lại Chỉ Hâm, “Ta , ta sao.”


      “Tiểu thư, nô tì chỉ muốn , sau này phát sinh tình gì, đều phải suy nghĩ cho bản thân, nô tì mệnh tiện, tính là cái gì, mà tiểu thư nếu có chuyện gì, nô tỳ có biện pháp ăn với phu nhân, càng có biện pháp ăn với bản thân.” Chỉ Hâm thở dài hơi, nàng tại biết tiểu thư đột nhiên thay đổi là tốt hay xấu, hề yếu đuối, học được phản kháng, nhưng… vì sao lại quan tâm tiện tỳ như nàng.


      “Chỉ Hâm, ta cũng muốn câu, người kính ta, ta kính người. Người phạm ta, ta giết người. Ta bình sinh ghét nhất chính là phản bội, giờ này ngày này, ngươi thể chết thay ta, ta tuyệt đối để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi. Nếu ngày khác, ngươi phản bội ta, ta tự tay giết ngươi.” Hàn Lăng mâu quang sâu thẳm rét lạnh, giọng nhưng ý tứ so với Thái Sơn còn nặng hơn.


      Chỉ Hâm ngốc lăng như pho tượng, lâu sau, than tiếng: “Mạng của ta là của tiểu thư.”


      Diễm dương cao chiếu, căn phòng cũ nát tràn ngập chân tình nhân gian, hơi thở ấm áp phiễu đãng bóng dáng lớn .


      Phượng Cung, thành lập hơn trăm năm, hoàng đế đương nhiệm tại vị hơn hai mươi năm. Dưới có mười vị hoàng tử, mười lăm vị công chúa.


      Mỗi vị hoàng tử và công chúa chưa lập gia đình, đều ở trong Phượng Cung.


      Bởi vậy, vì đoạt sủng ái của hoàng đế, huynh đệ tỷ muội thân sinh, tranh đấu gay gắt thua gì phi tần trong cung.


      Tứ Hoàng tử Phượng Hạo Thiên cư Thượng Đinh Cung.


      Thượng Đinh Cung, chiếm gần trăm bình, trong mấy vị hoàng tử, cũng phải là cung điện lớn nhất trong cung, nhưng trong Thượng Ninh Cung, chỗ nào xa xỉ, làm cho mọi người hâm mộ.


      Phượng Hạo Thiên có bộc lộ quá nhiều tài năng, mà là, am hiểu sâu sắc cách thức tồn tại trong hoàng gia. Gia tộc khổng lồ phía sau mẫu thân, mặc dù thuộc tam đại gia tộc, nhưng gia tộc này trong Phượng quốc, tiền tài quyền thế cũng là số số hai. Cho nên, Thượng Ninh Cung xa hoa, làm cho bất kì kẻ nào cho rằng phô trương, bởi vì hết thảy những thứ này đều phải là do hoàng đế đưa, mà là của mẫu phi .


      Đối với , vẻ bề ngoài này vô dụng.


      Hôm qua từ Thượng Quan trở về cung, liền gặp mấy vị hoàng tử, lời của ai cũng mang ý, hi vọng có thể hỏi được chút tình có lợi cho bản thân, mình Thượng Quan phủ, làm mọi người dị nghị.


      Bất quá…


      Hành động hôm qua, thập phần đáng giá.


      Hôm nay, sau khi lâm triều, hoàng đế Phượng Minh Huy ra lệnh tuyên Phượng Hạo Thiên chờ ở ngự thư phòng Càn Thanh cung.


      Trong ngự thư phòng trang nghiêm, Phượng Hạo Thiên cúi đầu uống trà, chờ người có địa vị cao thượng, phê duyệt tấu chương – hoàng đế Phượng Minh Huy ra nguyên nhân triệu kiến . Kỳ thực, vừa rồi đường , nghe được ít tin tức.


      Phượng Minh Huy tuy là phụ hoàng của , nhưng trời sinh tính tình đa nghi, tin tưởng bất kì ai.


      Trong Thượng Ninh Cung của , có bao nhiêu người là cơ sở ngầm của Phượng Minh Huy, thập phần ràng, sở dĩ, có thể có tín nhiệm khác các hoàng tử khác của Phượng Minh Huy, là vì mỗi chuyện làm, đều có đồng ý của Phượng Minh Huy! Ở trong mắt Phượng Minh Huy, đứa con bình tĩnh biết nghe lời. Bất quá, những chuyện bản thân thầm làm, Phượng Minh Huy cho đến khi chết cũng biết!


      Rủ mắt, quang mang chói mắt chợt lóe, muốn có được những gì mình muốn, cái giá đại giới phải trả cho dù cao hơn trời, cũng đáng.


      Thường Đức tướng quân ở Hoài An cùng Thái tử Sở quốc cấu kết, muốn chiếm lấy đất đai màu mỡ ở biên cương. Hôm nay, Phượng Minh Huy tìm , hẳn là vì chuyện này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 10: TÂM TƯ THẦM


      Nhưng mà, có phải phụ hoàng quên, năm nay chỉ có mười ba tuổi?


      thầm cười khẽ tự giễu, sinh ở hoàng gia, bắt đầu từ lúc còn , học được cùng người khác lục đục với nhau. Ai xem ngươi tuổi, cho ngươi phạm lỗi, sau đó tha cho ngươi?


      Có lẽ trong gia đình dân chúng bình thường có, nhưng ở hoàng gia, hoàn toàn có.


      Thiếu niên nghĩ đến đây, trong đầu lên bóng dáng gầy kia, có lẽ giúp nàng, là bởi vì bọn họ có điểm giống nhau.


      “Mấy ngày gần đây học tập tốt ?” Nửa khắc qua , Phượng Minh Huy buông bút lông, đem tấu chương để qua bên, ngẩng đầu nhìn Phượng Hạo Thiên hỏi.


      Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên đặt ly trà cầm trong tay xuống, sau đó cung kính đáp: “Rất tốt, tạ phụ hoàng quan tâm.”


      Phượng Minh Huy gật đầu, trầm tư lát rồi : “Thiên nhi, hôm nay phụ hoàng muốn giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng.”


      “Nga? Phụ hoàng muốn nhi thần làm gì, cứ việc phân phó, nhi thần đem hết khả năng làm ổn thỏa.” Thiếu niên chân thành , giống như có thể vì Phượng Minh Huy làm việc, là thiên đại vinh quang.


      Phượng Minh Huy trầm mặt, xem ra, chọn sai người, trầm giọng : “Thường Đức tướng quân cùng…”


      Phượng Minh Huy vừa vừa đem dư quang đánh giá thần sắc Phượng Hạo Thiên.


      Mà Phượng Hạo Thiên lại ‘nghiêm cẩn’ nghe, biết đúng gật đầu.


      Xem ra, đúng là con rối biết nghe lời!


      Sau khi nghe Phượng Minh Huy xong, Phượng Hạo Thiên liền quỳ mặt đất, chắp tay : “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định dẹp yên Hoài Đức.”


      Phượng Minh Huy vừa lòng gật đầu, “Ân, chỉ cần Thiên nhi có thể đem việc này giải quyết ổn thỏa, trẫm nhất định trọng thưởng.”


      Trọng thưởng? Phượng Hạo Thiên thầm bĩu môi cười lạnh.


      Hôm sau, Phượng Hạo Thiên dẫn theo ba mươi vạn đại quân chại tới Hoài Đức. Lúc này rời chừng hơn tháng. Lúc trở về, rất nhiều chuyện xảy ra.


      Thượng Quan phủ.


      Từ lúc Thượng Quan Quân Dao tiền mất tật mang ở chỗ Hàn Lăng, bị Thượng Quan Chính Hào trách phạt, cấm túc ba ngày cho ra cửa phòng nửa bước.


      Nhưng mà, sau chuyện này, các phu nhân và các tiểu thư thiếu gia trong Thượng Quan phủ, vốn tưởng rằng, Thượng Quan Chính Hào có đối đãi khác với Hàn Lăng, nhưng ngờ, Hàn Lăng vẫn ở trong phá phòng như cũ.


      làm người ta khỏi tò mò, vì sao Tứ Hoàng tử lại che chở cho Hàn Lăng?


      Mặt khác, quan trọng hơn là, Thượng Quan Quân Dao sau khi trải qua việc này, còn gặp người thế nào?


      Mấy tiểu thư Thượng Quan gia ngầm nghị luận.


      “Đại tỷ luôn luôn rất thủ đoạn, trước kia nàng khi dễ Hàn Lăng vô số lần, thể tin được, lúc nàng khi dễ Hàn Lăng, Tứ Hoàng tử lại đến.” Nhị Tiểu thư Thượng Quan Mộng Dao giọng .


      Tam Tiểu thư Thượng Quan Uyển Đình che miệng cười khẽ : “Ta rất tò mò biết có phải Hàn Lăng giết mấy tỳ nữ của đại tỷ hay ?”


      “Làm sao có thể! Hàn Lăng mới tám tuổi, bộ dáng gầy yếu kia, làm sao có thể giết năm người? Huống hồ nghe trong tay mấy tỳ nữ kia đều có vũ khí. Có lẽ đại tỷ muốn giá họa cho Hàn Lăng, mới ra hạ sách này, có lẽ đại tỷ ngờ Tứ Hoàng tử đột nhiên xuất , vạch trần lời dối của nàng, làm cho kế hoạch của nàng thất bại.” Ngũ Tiểu thư Thượng Quan Nhã Lâm đạo lý ràng, bộ dáng chính mình nhất định là .


      “Này chừng nga. Nếu cha làm sao có thể cấm túc đại tỷ ba ngày ra khỏi phòng?” Thượng Quan Uyển Đình liên tiếp gật đầu.


      Lúc này, các nàng đều vui sướng khi người khác gặp họa, thông qua chuyện này, đại tỷ ở trong cảm nhận của cha cũng quan trọng như trước nữa.


      Trong bàn tròn, ba thiếu nữ ngồi phẩm trà chuyện phiếm, chuyện của Thượng Quan Quân Dao.


      thiếu nữ, Thượng Quan Minh Tiệp nhíu chặt mày, giống như nghe thấy các nàng chuyện gì, chỉ là lúc nghe các nàng đàm luận đến Hàn Lăng, khuôn mặt xẹt qua tia nghi hoặc.


      Hàn Lăng, Tứ Hoàng tử, giữa bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì?


      Thượng Quan Minh Tiệp biết bản thân lúc này lúc này suy nghĩ miên man, nữ hài tám tuổi, Tứ Hoàng tử làm sao có thể ái mộ nàng? Như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm cho Tứ Hoàng tử che chở Hàn Lăng?


      Rốt cuộc là nguyên nhân gì?


      Nghĩ được nguyên nhân, từ sau chuyện kia, nàng luôn suy nghĩ, nghĩ đến cùng là có chuyện gì, nàng thập phần khẳng định Tứ Hoàng tử trước kia chưa bao giờ gặp mặt Hàn Lăng, có khả năng có liên quan! Huống hồ Hàn Lăng ở trong Thượng Quan phủ địa vị thấp kém, mới tám tuổi, tướng mạo tài năng so với người khác đều vượt trội, Tứ Hoàng tử làm sao có thể chú ý tới nàng?


      Chẳng lẽ là đồng tình?


      Có lẽ, khả năng, nhất định là đồng tình.


      Nếu vô pháp giải thích.


      Nghĩ đến Tứ Hoàng tử, bộ dáng thiếu nữ ngượng ngùng thôi. Nàng luôn luôn hi vọng, ngày nào đó có thể gả cho , cùng nắm tay đến già. (Song: mơ tưởng, a Thiên là của chị Lăng)


      “Tứ muội, làm sao lại gì?” Thượng Quan Mộng Dao có chút khát nước, muốn uống trà, nhìn thấy Thượng Quan Minh Tiệp bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ, mở miệng hỏi.


      Hai người kia nghe vậy tò mò nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp.


      Thượng Quan Minh Tiệp nhún vai cười : “Ta suy nghĩ, đại tỷ ngu xuẩn như vậy, làm cho mấy tỳ nữ đến phá ốc của Hàn Lăng tự sát?”


      câu ra điểm đáng ngờ, ba vị thiếu nữ nghe vậy cúi đầu uống trà, suy nghĩ.


      lúc các nàng suy nghĩ nguyên nhân, trước hành lang tới đoàn người. Dẫn đầu là người bị Thượng Quan Chính Hào hạ lệnh cấm túc ba ngày cho ra khỏi cửa phòng nửa bước Thượng Quan Quân Dao.


      “Đại tỷ?”


      Nàng làm sao có thể ra?


      Thượng Quan Minh Tiệp nhướng mày, nàng nghe theo lệnh của cha, tự tiện ra ngoài?


      “Các vị muội muội là tò mò, ta vì sao hết thời gian ba ngày liền ra phải ?” Thượng Quan Quân Dao cười sáng lạn hỏi.


      Lúc này, biết vì sao, trong mắt mấy thiếu nữ, nàng cười càng sáng lạn, liền cảm thấy càng gượng ép.


      “Đúng vậy, đại tỷ, cha phải cho ngươi bế quan ba ngày sao? Còn thời gian ngày, người tại làm sao có thể ra?” Thượng Quan Uyển Đình nghi vấn .


      Thượng Quan Quân Dao tránh né, tia xấu hổ xẹt qua mắt, hơi oán khí : “Còn phải vì Tứ Hoàng tử đột nhiên xuất , phụ thân vì cho Tứ Hoàng tử cái công đạo, nên cho ta bế quan ba ngày, nhưng mà, vừa nhận được tin tức, Tứ Hoàng tử rời kinh. Cho nên cho phép ta ra ngoài trước ngày.” Sau khi có thể ra ngoài, nàng liền lập tức đến nơi này, muốn làm cho những vị muội muội này lén nghị luận!


      Nàng cần vì bản thân sửa lại án sai, bằng sau này ở trong phủ, nàng ngóc đầu lên được!


      “Nguyên lai là vậy a! Hai ngày này ủy khuất đại tỷ. Nhưng mà tiện nha đầu Hàn Lăng kia, như thế nào có thể làm cho Tứ Hoàng tử giúp nàng vậy, nếu phải Tứ Hoàng tử ra lệnh, ngày hôm đó tiện nha đầu kia sớm chết rồi.” Thượng Quan Mộng Dao lời mang hai ý nghĩa .


      “ Đúng vậy, đại tỷ, kỳ thực chiêu này của ngươi cao minh, dùng mạng vài tỳ nữ đổi mạng Hàn Lăng, tuy có chút đáng giá, nhưng Hàn Lăng chết, đại tỷ và chúng ta trong lòng đều thoải mái a. Nhưng mà, ai ngờ được, Tứ Hoàng tử đột nhiên xuất a!” Thượng Quan Nhã Lâm nịnh hót, thầm cười nhạo .


      thể ngờ được tiện nha đầu Hàn Lăng này còn rất may mắn!” Thượng Quan Uyển Đình khẽ cười .


      Thượng Quan Minh Tiệp bình tĩnh đánh giá phản ứng của Thượng Quan Quân Dao.


      Thượng Quan Quân Dao nắm chặt hai đấm tay, vẻ mặt giận dữ, “Các ngươi có ý tứ gì? Hay là cho rằng ta vu hãm Hàn Lăng?”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 11: PHẪN NỘ HẠ MƯU


      Thượng Quan Minh Tiệp bình tĩnh đánh giá phản ứng của Thượng Quan Quân Dao.


      Thượng Quan Quân Dao nắm chặt hai quả dấm, vẻ mặt giận dữ, “Các ngươi có ý gì? Hay cho rằng ta vu hãm Hàn Lăng?”


      phải sao?” Ngoại trừ Thượng Quan Minh Tiệp, mọi người đều hỏi ngược lại.


      Thượng Quan Quân Dao càng phẫn nộ, dường như muốn phát điên, nếu nơi này phải nơi này có tiếng trùng kêu, chỉ sợ ai cũng có thể nghe thấy tiếng răng nanh của nàng nghiến chặt vào nhau. “Năm tỳ nữ kia chính là do Hàn Lăng giết chết.”


      Lời của nàng rơi xuống.


      Các thiếu nữ nhịn được cười khẽ ra tiếng: “Đại tỷ, nơi này có người khác, chúng ta đều là tỷ muội, ngươi cần như vậy, kỳ chuyện tình cụ thể ra sao, chúng ta đều có thể đoán ra.”


      “Ta ! Ta tận mắt nhìn thấy, Hàn Lăng dùng trâm cài tóc lấy tốc độ nhanh như chớp giết năm tỳ nữ!” Sắc mặt Thượng Quan Quân Dao trầm khủng bố .


      Thượng Quan Minh Tiệp vẫn quan sát thần sắc của nàng, theo mỗi câu của nàng, sắc mặt lại càng ngưng trọng. Theo như hiểu biết của nàng đối với đại tỷ, tại nàng phẫn nộ, vậy liền đủ chứng mình, nàng sai.


      Nghĩ đến đây, tâm đột nhiên trầm xuống, nếu giống như suy nghĩ của nàng, Hàn Lăng trong quá khứ nhát gan yếu đuối, trong cảm nhận của nàng ấn tượng đáng kể sụp đổ.


      Nếu Hàn Lăng có thể giết người, hơn nữa ở trước mặt cha cùng Tứ Hoàng tử giả vờ vô tội, như vậy, Hàn Lăng mới tám tuổi khỏi quá mưc đáng sợ!


      Tối hôm đó, đối mặt với ác lang hung ác, Hàn Lăng đột nhiên thay đổi, nàng căn bản lừa gạt chính mình, Hàn Lăng vẫn là đứa nhận hết khi dễ của mọi người!


      Đáng sợ! Sống lưng đột nhiên lạnh!


      Ánh mắt lạnh như băng có độ ấm như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn để lại đường sống như vậy, cho dù đêm đó năm con sói đói vây quanh nàng, nàng vẫn mặt đổi sắc. Can đảm như vậy, thử hỏi mấy người có thể?


      Trong các tỷ muội, đại tỷ và ngũ muội cùng ái mộ Tứ Hoàng tử, đối các nàng, nàng căn bản chút uy hiếp.


      Biết nên suy nghĩ sâu xa, Tứ Hoàng tử làm sao có thể thích đứa tám tuổi!


      Nhưng mà, cảm giác nguy hiểm trí mạng này ở trong lòng nàng, đâm rễ mọc chồi, sinh trưởng.


      “Tứ muội, ngươi có phải tin lời của ta hay ?” Thượng Quan Quân Dao thấy mấy người Thượng Quan Mộng Dao căn bản tin, rơi vào đường cùng, ánh mắt đảo qua liền nhìn thấy Thượng Quan Minh Tiệp bộ dáng đăm chiêu, lập tức có chút hi vọng.


      Thượng Quan Minh Tiệp từ trong suy nghĩ thoát ra, rồi sau đó lắc đầu, “Ta xác định.” Dù sao hết thảy có chút bất khả tư nghị.


      Thượng Quan Quân Dao nhất thời lửa giận ngút trời, “ Các ngươi tại tin ta cũng sao, bất quá ta khuyên các ngươi, nếu hôm nay các ngươi cho rằng lời của ta là hảo huyền, rồi ngày các ngươi gặp chuyện đến thân.”


      “Đại tỷ, chúng ta ngốc, có thể phân biệt dối và , cho nên, cần đại tỷ quan tâm. Bách Hoa yến hai tháng sau, đại tỷ nếu trong lời chút tâm tư, chỉ sợ thể đền bù cho mong muốn rồi.” Thượng Quan Mộng Dao đem tầm mắt đảo qua người Thượng Quan Nhã Lâm, Minh Tiệp, sau đó dừng người Thượng Quan Quân Dao, mỗi ý đều mang ý nghĩa .


      Các nàng ba người đều ái mộ Tứ Hoàng tử, ở trong các tỷ muội phải là bí mật. Nhưng mà, cuối cùng ai trở thành Vương Phi, tại thể nào biết được.


      Thượng Quan Quân Dao sắc mặt nhất thời trầm xuống. Bách Hoa yến hai tháng sau, nàng tuyệt đối để xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào. Vị trí Tứ Vương Phi là của nàng!


      Thượng Quan Minh Tiệp và Nhã Lâm đồng thời cúi đầu trầm tư.


      “Chuyện này nhọc các ngươi lo lắng, nhưng mà vẫn hảo tâm nhắc nhở các ngươi, cẩn thận Hàn Lăng.” Thượng Quan Quân Dao trầm giọng .


      “Đại tỷ, ngươi cần lo lắng nhiều.” Thượng Qnhieu6md khẽ cười .


      Ngh vậy, Thượng Quan Quân Dao sắc mặt càng khó coi đứng lên, “ ngày nào đó ta cho các ngươi biết ta sai!” Ngày hôm qua chính là ngoại lệ, nàng nhất định tìm được cơ hội, làm cho Hàn Lăng với mọi người, là nàng giết người! Hơn nữa, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp tra tấn nàng(Hàn Lăng), tra tấn nàng đến chết, mới có thể giải hận!


      Thượng Quan Minh Tiệp dời tầm mắt phức tạp từ người Thượng Quan Quân Dao. Sau đó cúi đầu trầm tư.


      Thượng Quan Quân Dao hừ lạnh tiếng, tức giận rời .


      Để lại mấy thiếu nữ thầm nhạo báng.


      Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, gió lạnh buốt thổi trong đêm.


      Hàn Lăng đứng trước cửa sổ ba canh giờ.


      Trước buổi trưa, Chỉ Hâm sau khi làm việc xong trở về mang ngọ thiện đến, dùng xong ngọ thiện Hàn Lăng liền đứng ở phía cửa sổ, vẫn nhúc nhích.


      Sau khi phân phó nàng làm việc xong trở về, vẫn thấy Hàn Lăng đứng ở trước cửa sổ, vẫn cái vị trí kia, cái tư thế kia!


      Nàng thế nhưng giữ tư thế suốt ngày!


      “Tiểu thư, nô tỳ hôm nay làm xong việc có chút chậm, cho nên mới về trễ hơn bình thường nửa canh giờ, đây là bữa tối, tiểu thư mời dùng.” Chỉ Hâm nhìn bóng dáng Hàn Lăng, giọng , trong giọng có thể nghe được mệt mỏi.


      Hàn Lăng xoay người, gật gật đầu, đến cái bàn, ngồi xuống, tầm mắt dừng đồ ăn, tối nay là côm tẻ, thêm ít rao xanh, theo trí nhớ Thượng Quan Hàn Lăng lưu lại, mỗi ngày có thể ăn cơm là tốt rồi.


      “Tiểu thư, sao người lại ăn?” Chỉ Hâm đem thức ăn để xuống, liền vội vàng quét dọn phòng, lỡ đãng nhìn thấy Hàn Lăng nhìn chằm chằm cơm tẻ mà thất thần, khỏi mở miệng hỏi. Tầm mắt đảo qua chén cơm trắng, lặng lẽ nuốt nước bọt.


      Hàn Lăng đem hành động vừa rồi của nàng thu vào mắt, rồi sau đó thanh thanh : “Ta muốn ăn.”


      “Vì sao?” Chỉ Hâm kinh ngạc, bình thường mình tiểu thư có thể đem chén cơm lớn ăn hết, tối hôm nay, vì sao lại muốn ăn?


      cần lãng phí.” Hàn Lăng lạnh lùng đứng lên, lại đến phía trước cửa sổ.


      Chỉ Hâm nhíu mi, nhìn về phía chén cơm gạo tẻ còn nóng hỏi, chỉ có thể ngồi xuống.


      khắc qua .


      Thân ảnh gầy đứng trước cửa sổ, dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, xoay người nhìn về phía Chỉ Hâm, nhàng : “Chỉ Hâm, nếu có ngày có cơ hội rời khỏi nơi này, ngươi có rời khỏi ?”


      Thượng Quan phủ, lưu được nàng.


      Bị thân phận yếu đuối trói chặt, nàng làm cái gì cũng được! Ngay cả ‘ăn, mặc ở, lại’ đều phải dựa vào thiếu nữ. Nàng muốn lưng đeo nhiều thứ như vậy, cũng muốn dựa vào bất kì ai để sinh tồn.


      “Rời ? Nô tỳ là nô tịch, chung thân đều là nô lệ. Đây là chuyện cần tranh cãi, cho dù rời khỏi Thượng Quan phụ, nô tỳ vẫn là nô lệ.” Chỉ Hâm kinh ngạc ngẩng đầu, mở lớn miệng nhìn về phía Hàn Lăng, thần sắc kinh ngạc nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại bất đắc dĩ cùng cam chịu.


      Nghe vậy, mắt Hàn Lăng chợt lóe, lạnh giọng : “Vận mệnh phải nằm trong tay kẻ khác, mà là nằm trong tay chính mình.”


      Chỉ Hâm giật mình, vận mệnh nằm trong tay chính mình? Thời điểm nàng biết cả đời đều là nô lệ, liền chưa từng vọng tưởng, đem vận mệnh nắm trong tay chính mình. Thở dài, “Đây là mơ.” Là giấc mơ thể thành .


      Hàn Lăng cong khóe môi, cười sáng lạn, chói mắt vô cùng, câu hồn đoạt phách, “Rất nhanh ngươi biết, có phải là mộng hay .” Đối với nàng mà hai ba ngày tịnh dưỡng, như vậy là đủ rồi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 12: MỤC ĐÍCH LÀ GÌ

      Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất mang theo hơi thở ấm áp. Thư thản, dài lâu. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng tuyệt trần, khí tức thanh mà phiêu dật lường được.

      Thanh Sơn Bạch Vân, gió mây, tĩnh.

      Thượng Quan phủ, Trung Viện, thư phòng.

      “Hai ngày nay Hàn Lăng có gì khác thường ?” Thượng Quan Chính Hào trầm giọng hỏi.

      Quản gia Lâm Vĩ cúi đầu trả lời: “Đứng ở trong phòng có ra ngoài.”

      “Nga?” Trong mắt Thượng Quan Chính Hào mũi nhọn lạnh băng chợt lóe, “ chút động tĩnh cũng có?”

      “Dạ, lão gia, tuy rằng nô tài trước kia biết rất ít chuyện của Lục Tiểu thư, nhưng nghe được từ miệng những nô tài khác , Lục Tiểu thư rất nhát gan. Mà hai ngày nay Lục Tiểu thư biến hóa rất lớn, nô tài đoán rằng, có lẽ là vì có Tứ Hoàng tử làm chỗ dựa cho Lục Tiểu thư.” Lâm Vĩ cẩn thận đoán .

      “Tứ Hoàng tử tuyệt đối phải là người đơn giản, làm chuyện có ích cho mình. Hàn Lăng ở trong Thượng Quan phủ, cho tới bây giờ đều ai nhìn đến, hơn nữa tại mới tám tuổi, đối với Tứ Hoàng tử mà , Hàn Lăng đáng để hao tổn tâm trí như vậy. Đến tột cùng là có nguyên nhân gì?” Thượng Quan Chính Hào vừa vừa nhíu chặt mi, nay tam đại gia tộc cùng hoàng tộc có quan hệ rất phức tạp, nếu cẩn thận chút làm dao động căn cơ trăm năm của tam đại gia tộc, thậm chí hủy diệt. Cho nên, mỗi bước đều phải cẩn thận, nay, tộc trưởng hai đại gia tộc khác, đều cho nữ nhân kết thân với hoàng tộc, làm quan hệ gắn bó chặt chẽ.

      Mấy nữ nhi của ngoại trừ Hàn Lăng, đều mãn mười ba tuổi, vừa vặn có thể tham gia tuyển phi yến ba năm lần, gả cho Hoàng Thương và hoàng tử.

      Qua vài năm quan sát, trong các hoàng tử nhân tài kiệt xuất chỉ có Tứ Hoàng tử và Lục Hoàng tử. Có khả năng nối ngôi nhất cũng là hai người đó.

      Cho nên muốn chọn lựa chút. Đến tột cùng là gả cho Tứ Hoàng tử hay Lục Hoàng tử. Hay là, gả cho cả hai bên, phòng ngừa mọi tình huống?

      Vốn tưởng Tứ Hoàng tử vừa ý Dao nhi và Tiệp nhi. ngờ rằng, đột nhiên Tứ Hoàng tử lại chú ý tới Hàn Lăng.

      Hàn Lăng còn chưa đủ mười ba tuổi, Tứ Hoàng tử năm nay sắp mười ba, có thê là tình nam nữ. Ngày đó, Hàn Lăng vẫn tựa vào góc tường nhúc nhích, Tứ Hoàng tử bỏ thân phận lo lắng, tuyệt đối phải như suy đoán lúc trước đồng tình cùng thương hại đơn giản như vậy.

      Hay là, Tứ Hoàng tử có ham mê đặc biệt? thích tiểu hài tử?

      Khuôn mặt Thượng Quan Chính Hào vặn vẹo, nếu là như vậy, Hàn Lăng liền có chút công dụng.

      Về phần Lục Hoàng tử, lựa chọn năm nữ nhi còn lại.

      “Nô tài có ý tưởng này, nếu Tứ Hoàng tử cố ý bảo hộ Lục Tiểu thư, chúng ta có thể biết thời biết thế, đối đãi tốt với Lục Tiểu thư.” Lâm Phong ra ý nghĩ của mình.

      Thượng Quan Chính Hào lắc đầu, “Rốt cuộc Tứ Hoàng tử nghĩ như thế nào, chúng ta biết . Cho nên, muốn biết xác thực chút, xuống tay người Hàn Lăng. Mang Hàn Lăng đến gặp ta.”

      “Dạ, lão gia.”
      ……..

      Trời xanh mây trắng, gió thổi vào mặt.

      Hàn Lăng ra phá ốc, đứng ở trong sân, hàn mâu như có như đánh giá bốn phía.

      Gió thổi qua ngọn cây, ngẫu nhiên có thể ngh được thanh y phục bay.

      Ở bốn phía phá ốc, có mười người giám thị.

      Hàn mâu lên ánh sáng lạnh, Thượng Quan Chính Hào khỏi quá xem trọng đứa . Từ sau khi Phượng Hạo Thiên xuất ở đây, Thượng Quan Chính Hào thầm có loạt động tác.

      Mục đích là gì?

      Cười lạnh tiếng, mười mấy người liền vọng tưởng muốn ngăn nàng? Kiếp trước, nàng dựa vào vũ khí gì, ở trong rừng rậm nguyên thủy, cùng chiến đấu với mãnh thú, đối với nàng mà , mãnh thú so với người càng đáng sợ!

      Người có sức mạnh rất lớn, họ có thể khai thác, có thể làm cho cường đại đến đâu. Tuy rằng bây giờ, thân thể của nàng là thân thể của đứa , sức mạnh đủ. Nhưng mà, kỹ xảo giết người cần sức mạnh, mà là ở chỗ mau, ngoan, chuẩn.

      Hàn Lăng híp mắt, nàng muốn mình rời , Thượng Quan phủ to như vậy tuyệt đối làm khó được nàng. Chỉ là, nàng muốn rời , cũng muốn mang theo Chỉ Hâm rời .

      Khi Lâm Phong vào, nhìn thấy Hàn Lăng đứng giữa sân, híp mắt như suy nghĩ. Chính là, nàng vô tình tản mát ra lãnh ý thấu xương, làm cho Lâm Phong nhíu mày.

      càng ngày càng cảm thấy Lục Tiểu thư rất thần bí, mũi nhọn như vậy, nghĩ thế nào cũng thể nghĩ được, nằm thân thể từng nổi danh yếu đuối!

      Khi đứng trước mặt Hàn Lăng, tự giác cúi người, “Lão gia muốn gặp Lục Tiểu thư, thỉnh Lục Tiểu thư theo nô tài.”

      Hàn Lăng nhìn về phía Lâm Phong, tìm trong trí nhớ lưu lại tron đầu, người này là Lâm Phong, quản gia trong phủ, tâm phúc của Thượng Quan Chính Hào.

      Tầm mắt hàn sương mang tuyết đánh giá qua lại người Lâm Phong, làm cho Lâm Phong am hiểu lòng người trán chảy ra tầng mồ hôi lạnh. Lâm Phong oán thầm, thế nhưng sợ tiểu hài tử!

      lâu sau, Hàn Lăng thu hồi tầm mắt người , thanh trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng : “ thôi.”

      “Dạ, Lục Tiểu thư mời theo nô tài.” Lâm Phong nhất thời thở dài nhõm hơi, phía trước dẫn đường cho Hàn Lăng.

      con đường xa lạ, tươi cười châm chọc miệng Hàn Lăng càng sâu, Thượng Quan Hàn Lăng chưa bao giờ qua con đường này. Cho nên, Lâm Phong mới có thể ở phía trước dẫn đường.

      “Tiểu thư!” Phía sau Hàn Lăng vang lên tiếng thét kinh hãi.

      Quay đầu lại, nhìn thấy Chỉ Hâm cuống quít chạy đến, “Tiểu thư, ngài đây là?” Chỉ Hâm nhìn về phía Lâm Phong phía trước, Lâm quản gia muốn dẫn tiểu thư đâu?

      “Có số việc cần làm.” Hàn Lăng thản nhiên đạm mạc giải thích, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chỉ Hâm, Hàn Lăng tiếp: “Ta có việc gì.”

      “Ân, vậy tiểu thư cẩn thận chút.” Chỉ Hâm gật đầu mạnh, có những lời này của tiểu thư, nàng tin tưởng tiểu thư có việc gì.

      Thấy Chỉ Hâm yên tâm, Hàn Lăng theo phía sau Lâm Phong, tiếp tục về phía trước.

      Trong thư phòng, hai mắt lõi đời của Thượng Quan Chính Hào đánh giá người đứng giữa phòng, đối diện – Hàn Lăng.

      Hàn Lăng ngẩng đầu, nhìn qua rất cao ngạo. Dưới đánh giá của Thượng Quan Chính Hào, ngại mà chỉ đối diện.

      Thượng Quan Chính Hào thấy thế, nhíu nhíu mày. Quả là có Tứ Hoàng tử làm chỗ dựa, trở nên đúng mực? Trước mắt hung ác, hổ là do tiện thiếp sở sinh, ngu dốt như vậy! biết là, Hàn Lăng phải dựa vào Phượng Hạo Thiên làm chỗ dựa mà càn rỡ, mà là bởi vì, bản tính như thế.

      Nhìn thấy ngoan độc trong đáy mắt Thượng Quan Chính Hào, Hàn Lăng trong lòng cười lạnh. “Có chuyện gì, thẳng .”

      “Làm càn! Quỳ xuống!” Thượng Quan Chính Hào gầm lên tiếng. chưa mở miệng, nàng lại dám mở miệng trước!

      Hàn Lăng nhíu mày, cong khóe môi, cười : “Hôm nay ngươi tìm ta, cần nghĩ thầm làm cho ta quỳ xuống trước mặt ngươi.” Ngày đó lúc đánh giá Phượng Hạo Thiên cùng ánh mắt của nàng, nàng biết, sớm hay muộn ngày, Thượng Quan Chính Hào đánh chủ ý lên nàng.

      “Quỳ xuống!” Thượng Quan Chính Hào thấy Hàn Lăng có nửa điểm sợ hãi, hơn nữa nghe lời quỳ xuống! đứa làm cho chán ghét, dám vô lễ như thế!

      ra mục đích hôm nay ngươi gặp ta !” Hàn Lăng hàn quang quét tới, thanh non nớt lại bao hàm lệ khí.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :