1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang phi - Thư Ca (c6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 7: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (4)

      Nhân sinh như vở kịch, xem nhân sinh, xem sắc mặt khác nhau của người khác.

      Trong hồng mâu của Phượng Hạo Vân lên tia sáng cực lạnh, giường nam nữ lửa nóng triền miên. Trong căn phòng to lớn, chỗ nào có hương vị kích tình.

      Giương mắt nhìn qua, nữ nhân và nam nhân dường như đều đạt được khoái cảm cực đại. Nhìn hai người trần như nhộng, miệng gợi lên khinh thường, nữ nhân là phi tử của , mà nam nhân lại là ám vệ của . Loại tiết mục này, mấy năm qua cơ hồ đêm nào cũng trình diễn.

      Đáng tiếc, ai cũng biết, từng đêm, mây mưa thất thường cùng với phi tử là ám vệ mà phải !

      Về phần nguyên nhân vì sao chạm vào nữ nhân đó? Đôi mắt hai màu đen đỏ của Phượng Hạo Vân chớp động tia khó hiểu. (Song: chậc, ta hiểu rồi a)

      Sau nửa canh giờ, ám vệ đứng dậy mặc quần áo xong liền rời , lưu lại phi tử thỏa mãn nằm giường. Phượng Hạo Vân lắc lư cái chén trong tay, bên trong còn lại ít rượu. Dừng lại nửa khắc, rồi ngụm uống hết.

      Cũng đúng lúc này, phi tử tỉnh lại. Hai mắt mê ly nhìn về phía Phượng Hạo Vân, thẹn thùng : “Hoàng Thượng, nô tỳ ngủ quên mất, mắc phải tội, mong Hoàng Thượng lượng thứ.”

      “Ân, trời cũng sắp sáng, ngươi trở về .” Phượng Hạo Vân đạm cười .

      Nghe vậy, phi tử đỏ bừng mặt, vội vàng mặc quần ao, sau đó lưu luyến rời .

      Ngoài cửa, Ngôn Nhi nhìn thấy phi tử ra, thấy hai gò má phi tử hồng nhuận, cắn chặt răng. “Nô tỳ cung tiễn Thanh phi nương nương.”

      Thanh Phi ngẩng cao đầu, khinh thường liếc mắt nhìn Ngôn Nhi cái, hừ lạnh tiếng rồi rời .

      “Ngôn Nhi, vào .” Từ trong phòng truyền ra thanh thanh lãnh của Phượng Hạo Vân.

      Ngôn Nhi lập tức đẩy cửa vào. Nhìn thấy giường mảnh hỗn độn, ngực đau xót, nàng từng ở nơi này cùng mây mưa, từng là nữ nhân làm cho khoái hoạt, nhưng mà nay, nàng lại chỉ xứng làm hạ nhân sai sử của , công cụ. Cho dù nhận , nàng vẫn thể giãy dụa, chỉ tự cam cống hiến cho .

      “Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?” Thanh nhàng, thản nhiên, Phượng Hạo Vân mắt nhìn ngoài cửa sổ, hỏi.

      Ngôn Nhi cúi đầu trả lời: “Tuy rằng hoàn thành, nhưng người của Tứ Vương gia so với dự đoán của Hoàng Thượng còn khó xử hơn, cho dù biết bị người lợi dụng nhưng vẫn nhảy vào.”

      “Nga?” Phượng Hạo Vân cười , mấy năm qu, bên người Tứ đệ cũng có ít tài ba dị sĩ, nếu dễ dàng buông tha như vậy ánh mắt của Tứ đệ quả còn kém. Đây vốn nằm trong dự đoán của .

      “Nghe , người trong Khánh Phong đường đêm đều phát điên rồi, mặc kệ là nam hay nữ ngay cả là súc sinh cũng ở giữa ban ngày ban mặt giao hoan! Tộc trưởng Thượng Quan gia tộc nghe được tin tức liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Khánh Phong đường, vận dụng rất nhiều nhân lực, nhưng vẫn thể ngăn cản, tại vẫn là mảnh hỗn loạn.” Ngôn Nhi thần sức phức tạp . Tâm thầm nghĩ, người của Tứ Vương gia, ngờ lại dùng kế sách ngoan độc tà như vậy. nếu để cho Tứ Vương gia biết, kỳ người thầm hành động phải là người của Thượng Quan gia tộc mà của Hoàng Thượng, biết Tứ Vương gia như thế nào?

      Nghĩ đến đây, Ngôn Nhi đối với Phượng Hạo Vân càng thêm khâm phục, dường như tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay.

      “Ha ha ha, vậy để cho Thượng Quan gia tộc và Tứ đệ đấu đá khoảng thời gia . Lục đệ có động tĩnh gì ?” Phượng Hạo Vân giọng hỏi.

      “Hồi Hoàng Thượng, có.”

      “Tiếp tục giám sát.”

      “Dạ.” Ngôn Nhi cung kính trả lời, bỗng nhiên nhớ tới việc, lại hỏi tiếp: “Hoàng Thượng, Ngôn Nhi cho rằng nên trừ bỏ người nọ bên cạnh Tứ Vương gia, nếu lưu lại là bất lợi đối với Hoàng Thượng.” Dứt lời, trong mắt Ngôn Nhi lên tia khó hiểu, vô luận là ai, người có khả năng uy hiếp đến Hoàng Thượng, cũng thể tồn tại đời.

      Phượng Hạo Vân nhướng mi, gật đầu: “Ân.”

      Phong vân lặng lẽ nổi lên, ai là chủ mưu phía sau, ai lại là người trúng kế? Mê trong mê, dường như càng ngày càng . Chỉ sợ người sau màn cũng vô pháp nhìn được. Đến cùng, rốt cuộc, ai là người đứng cuối cùng, cười cuối cùng?

      ………

      Hai ngày sau, đêm mưa rền gió dữ.

      Tứ Vương phủ, Minh Vũ lâu

      Thượng Quan Minh Tiệp ngốc lăng như pho tượng, bên tai vọng lại tiếng mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ.

      “Hàn Lăng, mấy năm nay, ngươi có rất nhiều cơ hội giết ta, nhưng vì sao lại động thủ? Hay là ngươi muốn cho ta kích trí mạng? Hàn Lăng, ngươi quá xem thường ta. Nếu ta đoán sai, chuyện của Khánh Phong đường hai ngày trước là do ngươi làm ? Ngươi rốt cuộc chờ được nữa rồi phải ?” Thượng Quan Minh Tiệp ánh mắt ác độc nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.

      “Ta chờ chính là giây phút này! Nếu ngươi vẫn động thủ, ta làm sao có thể ra tay? Ha ha ha ha……..” Nàng nắm chặt nắm tay, cất tiếng cười to.

      Đêm tối thầm, trong mưa rền gió dữ, pha lẫn tiếng cuồng tiếu của nàng, đêm, dường như càng thêm an tĩnh.

      Trong thư phòng

      Phượng Hạo Thiên buông bút lông trong tay, từ thư án đứng lên, tới trước cửa sổ, nhìn mưa rền gió dữ bên ngoài, chậm rãi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi thiếp thân hộ vệ đứng bên cạnh: “Lăng nương vẫn chưa trở về?” Từ tối hôm đó, sau khi gặp Minh Tiệp và Ương Ương, nàng liền hai ngày liên tiếp hồi phủ, mỗi ngày đều ở trong Ám Lâu.

      Giữa bọn họ có thiên tân vạn lũ quan hệ, nhưng lại sau chuyện của Khánh Phong đường, chuyển biến quỷ dị, nàng trốn !

      Hộ vệ cúi đầu trả lời: “Vẫn chưa.”

      Nghe vậy, nam tử nhíu mày chặt. “Phái người đón nàng trở về, bổn vương có chuyện quan trọng muốn với nàng.”

      “Dạ. Vương gia.”

      Sau khi hộ vệ rời , nam tử xoay người, trở về thư án, cầm lấy phong thư bàn, nhìn nội dung bên trong, tuấn dung càng thêm trầm.

      Hoàng huynh, rốt cuộc muốn làm gì? Xem bọn họ như hầu tử để đùa giỡn sau?

      Mấy năm qua cũng hành động gì, nhưng gần đây lại hành động rất thường xuyên, đều tiên là mấy tháng trước, tìm lý do gì đó đem Bát Vương gia và Cửu Vương gia xử tử, có phải nhanh chóng đánh chủ ý lên người hay ? chịu được bọn huynh đệ này sống đời này sao? Nếu là như thế, nhất định để thực được. Thiên hạ Phượng quốc, thuộc về , bất luận đại giới gì, đều phải đạt được.
      Ám Dạ lâu.

      Trong căn phòng ở tầng cao nhất, Hàn Lăng nằm giường, nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ say, thanh bão táp bên ngoài, chút ảnh hưởng đến mộng đẹp của nàng.

      Nhưng nàng có tính cảnh giác rất cao đối mặt với nguy hiểm tới gần, đều có thể chuẩn xác cảm nhận được.

      Tuy rằng giờ khắc này, nàng ở trong Ám Dạ lâu – địa bàn của nàng, nhưng, ai có thể cam đoan, nguy hiểm tồn tại bên cạnh nàng, cho dù ngủ, cũng tuyệt đối lơ là cảnh giác.

      Đột nhiên, tia chớp xẹt qua phía chân trời, Hàn Lăng trời sinh mẫn cảm như báo đột nhiên mở mắt ra, mắt lạnh quét về phía cửa sổ!

      cỗ mùi hương kỳ quái lan tỏa trong phòng! Loại hương vị này, Hàn Lăng xa lạ!

      Là mê thất phấn!

      Hàn Lăng lập tức lấy chăn bao quanh thân mình, ngừng thở, phòng ngừa trúng độc tính của mê thất phấn!

      Ánh sáng lạnh bốn phía, Hàn Lăng cảnh giác nhìn bốn phía. Trong Ám Dạ lâu có gian tế! Có người muốn hại nàng!

      Là Thượng Quan Minh Tiệp động tay chân? Là nàng thu mua người Ám Dạ lâu? có khả năng, nếu có, nàng tuyệt đối phát !

      Như vậy……. giải thích duy nhất, chính là người nàng tín nhiệm bán đứng nàng!

      Nghĩ đến đây, từ cửa truyền đến thanh nam tử. “Lăng nương, cho dù ngươi ngừng thở cũng chậm, ngươi trúng độc mê thất phấn.”

      CHƯƠNG 8: SÁT KHÍ TỨ PHÍA (5)


      Nghe vậy, Hàn Lăng nhíu mày, thanh này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Người này che giấu giọng của mình!

      Đến cùng là ai? Hàn Lăng mặt ngừng thở, mặt nắm chặt đoản đao trong tay. Giờ khắc này nếu có Tiểu Ngân ở đây, có lẽ có tác dụng, mấy năm qua, vật này chỉ có Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Thiên biết nó tồn tại, còn người này thể nhìn thấy nó.

      Thời gian trước nó chạy ra ngoài, đến nay hơn nửa tháng vẫn thấy bóng dáng. tại nguy hiểm đến gần, người muốn hại nàng che giấu giọng của mình, tạm thời biết thân phận, tình huống nguy cấp, nàng nên phản kháng như thế nào? Nhíu mày, mũi nhọn lạnh băng chợt lóe.

      Vừa rồi động tác của nàng rất nhanh che giấu da thịt bên ngoài, nhưng đảm bảo trước đó nàng có hít phải mê thất phấn !

      Đáng chết! Nàng muốn bị dục hỏa đốt cháy!

      Dưới ánh sáng loe lói, đại thụ ngoài cửa sổ điên cuồng lắc lư, sát khí xuất , cửa phòng bị lực mạnh đẩy ra.

      Nam tử mặc hắc y che mặt tay cầm đại đao sắc bén lóe hàn quang vào.

      Hàn Lăng e ngại nhìn về phía đại đao. Giương mắt nhìn hắc y nam tử, tầm mắt băng hàn lãnh dừng lại ở đôi mắt lộ ra bên ngoài của nam tử!

      Người này nhất định là người theo bên cạnh nàng!

      Nhìn lát, vài ý nghĩ lên trong đầu Hàn Lăng, người này là cơ sở ngầm của người nào đó! Nhưng tuyệt đối phải là người của Thượng Quan Minh Tiệp, điểm ấy nàng có thể khẳng định, Thượng Quan Minh Tiệp tâm cơ tuy rằng thâm trầm, nhưng nghĩ đủ xa, đem người xếp vào bên cạnh nàng, mà nàng lại phát ! Dù sao người theo bên cạnh nàng, đều là tám năm, người người cùng vào sinh ra tử! Cho nên…… Có người đưa người vào bên cạnh nàng rất lâu rất lâu trước kia……. Tâm đột nhiên run lên, người phía sau này, tâm cơ cực kì thâm trầm…….

      Đáng chết! Mắt đen chớp động tia phẫn nộ, Hàn Lăng cắn răng nhìn chằm chằm hắc y nhân, lạnh giọng : “Vì sao phản bội ta?”

      Nghe vậy, hắc y nam tử kinh lăng (kinh ngạc ngốc lăng), nàng thế nhưng đoán được! sớm biết nàng có thể đoán được, bằng vào sắc bén của nàng như thế nào lại phát người bên cạnh phản bội nàng. Nhưng……. Nàng chỉ có thể nhận mệnh! Ai bảo chủ tử hạ lệnh giết nàng! Muốn trách chỉ có thể trách, nàng quá tài năng, khiến chủ tử chú ý nàng, nàng tuyệt đối thể sống. “Chỉ cần ngươi còn sống, Tứ Vương gia thanh kiếm sắc bén, chủ tử chấp nhận được chuôi kiếm sắc bén này sống sót!”

      Mắt đẹp chợt lóe, bạch y thiếu nữ đánh bay đệm chăn, ngạo nghễ đứng trước mắt hắc y nam tử, lạnh lùng nhìn , hừ lạnh tiếng: “ ra là thế.”

      “Mê thất phấn mặc dù khiến cho dục vọng đốt thân, nhưng mê thất phấn cũng làm cho người ta vô lực, công lực tiêu tán, như vậy, Lăng nương, ngươi tại thể phản kích! Nếu muốn chết quá mức thống khổ, thỉnh Lăng nương tự mình kết liễu!” Hắc y nam tử tránh ánh mắt phẫn nộ của thiếu nữ, dù sao cũng theo nàng tám năm, cùng sinh cùng tử, nhưng…… thể vi phạm mệnh lệnh của chủ tử.

      Nghe vậy, thiếu nữ đẹp giống người thường cuồng tiếu thôi, “Ha ha ha ha…… Ngươi cho rằng ngươi có thể sao?”

      “Mọi người trong Ám Dạ lâu bị ta dùng đủ mọi lý do dẫn dụ ra ngoài hết rồi, trong Ám Dạ lâu to như vậy, chỉ còn ta và ngươi, nay ngươi còn nội lực, hơn nữa lại bị trúng mê thất phấn, tới nửa khắc nữa, Lăng nương ngươi bị dục hỏa đốt cháy, đến lúc đó ngươi chỉ có thể chịu đựng thống khổ.” Hắc y nam tử che mặt lạnh lùng cứng rắn cảnh cáo.

      Thiếu nữ nghe vậy, tiếng cười càng thêm cuồng ngạo. Nội lực tiêu tán? Dẫn dụ người Ám Dạ lâu ly khai? Người này là……

      Loan đao sắc bén xuất ra hướng tới người nam tử. Hàn quang thoáng , thiếu nữ cho hắc y nam tử cơ hội phản ứng, nắm chặt loan nhảy lên, loan đao sắc bén trải qua năm tháng, ngày ngày tôi luyện, sắc bén đến nỗi chỉ cần chạm tới máu tươi đầm đìa!

      hề ngoài ý muốn, đao cắt qua ngực nam tử!

      Nhất thời, máu tươi tung tóe, nam tử hoảng sợ kêu tiếng! Nàng làm sao có thể còn khí lực? “ chết !” Nam tử trúng đao, tức giận, giơ đại đao trong tay hướng thiếu nữ chém tới.

      Thiếu nữ nghiêng người tránh thoát, loan đao đẫm máu đối kháng với đại đao sắc bén.

      Đao quang kiếm ảnh, sát khí khắp nơi.

      Mưa xối xả, cuồng phong cuồn cuộn, tiếng rít vang vọng bên tai!

      Vũ khí va chạm, ảnh lửa nổi lên bốn phía.

      “Muốn ta chết? Ngươi cũng phải làm đệm lót!” Thiếu nữ thét lên, loan đao giơ lên hạ xuống, tàn nhẫn thị huyết làm người ta kinh hãi!

      Nam tử đối với đối với đánh trả tàn nhẫn của thiếu nữ kinh ngạc thôi, sao cũng ngờ thiếu nữ nhìn như nhu nhược lại tàn nhẫn như thế! Tại cuộc chiến đấu này, là muốn bảo mệnh, mà nàng đây là liều mạng!

      Đánh nhau lát, nam tử thân trúng vài vết đao, nhưng võ công cao cường nên bị thương điểm yếu hại!

      Mà thiếu nữ trong tình huống có đường lui, kỳ tích lại bị thương!

      “Ngươi có nội lực!” Nam tử đột nhiên phát điểm đúng, dược làm tiêu tán nội lực phát tác, mà nàng lại có thể đánh trả, chỉ có thể giải thích là nàng có nội lực!

      Nghe vậy, khóe môi thiếu nữ gợi lên nụ cười tàn nhẫn.

      “Bất quá, vậy sao?” Nam tử phản ứng cực nhanh, lấy từ trong ngực bình sứ, nhất thời trong khí tràn đây hương thơm! “Lăng nương, lúc này ngươi còn đường trốn.”

      Hương khí này……. sắc mặt Hàn Lăng nhất thời đại biến. Trong cơ thể dòng khí bình thường vận chuyển, toàn thân nháy mắt cảm thấy khô nóng!

      Đáng chết! Đây là mê huyễn dược! Nếu kết hợp với mê thất phấn làm người ta mất lý trí, hơn nữa là giao hoan dưới tình huống mất lý trí!

      Hàn Lăng lập tức vung loan đao trong tay, khống chế lý trí, kiếm chém vào bả vai nam tử, sức lực to lớn, vai trái nam tử lập tức máu tươi phun ra ngoài!

      “A……” Nam tử ôm cánh tay trái đầy máu kêu rên ra tiếng, cùng lúc bại lộ thân phận của !

      Hàn Lăng mắt đen đột nhiên phát sáng, người này quả nhiên là……

      “Lưu Quang Khải!”

      ngờ là phản bội nàng! Dĩ nhiên là phản bội nàng!

      Trong mắt đen giận dữ như mưa rền gió dữ, “Đúng là ngươi phản bội ta!” Nhiệt lưu trong cơ thể càng ngày càng khó khống chế, Hàn Lăng cắn răng, đôi môi đỏ mọng nhất thời xuất vết máu nhè . Tiến lên vài bước, giơ loan đao lên, hướng xuống Lưu Quang Khải, lúc muốn hạ đao xuống, Lưu Quang Khải nhịn xuống đau đớn, xoay người đứng lên, tay phải lấy đại đao, bổ về phía Hàn Lăng!

      Nàng biết thân phận của , như vậy càng thể để cho nàng sống sót! Nếu sau này thể nấp bên cạnh Tứ Vương gia!

      Nam tử ra sức ngăn cản!

      Thiếu nữ lấy ý chí ương ngạnh năng cản nhiệt lưu tuôn ra trong cơ thể!

      Gắt gao cắn răng, mắt đen lóe sáng như sao, tâm tư thiếu nữ nhanh chóng chuyển động, nàng tuyệt đối tha cho , nếu đánh mất lý trí, hậu quả tệ chịu được! Mắt đen chớp động, nhìn qua cửa sổ, ánh sáng lên.

      Lưu Quang Khải thể lực dần dần chống đỡ nổi, lực lượng ngang với Hàn Lăng, người đổ máu quá nhiều, người dần dần vô lực.

      Thiếu nữ cong thanh đao cái, chấm dứt cuộc chiến. Thân ảnh màu trắng, dùng sức mà chạy đến bên cửa sổ.

      Nhất thời, ầm tiếng. Thân thể thiếu nữ từ lầu hai Ám Dạ lâu rơi xuống.

      Lưu Quang Khải hoảng sợ trừng lớn mắt! Để cho nàng chạy!

      Đêm mưa rền gió dữ, quả thực yên tĩnh.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :