1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang phi - Thư Ca (c6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 18: TÂM TƯ THIẾU NIÊN (2)

      Xuân thủy bích cho thiên, họa thuyền nghe vũ miên. (Trời trong xanh như nước mùa xuân, thuyền nghe tiếng mưa rơi)

      “Thiếu gia, hôm nay hoàng hôn là đẹp mắt, đẹp quá a!” ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời trời đỏ rực. khuôn mặt nhắn thanh tú, tràn ngập ý cười.

      Các nàng đến nơi đẹp như họa này, ba ngày. Hai ngày này, nàng và tiểu thư đều đến đây, nhìn mặt trời xuống núi, thưởng thức hồ nước lăn tăn gợn sóng. Mỗi khi đứng phía sau, nàng đều cảm thấy, hơi thở lạnh như băng người tiểu thư dần dần biến mất, nàng biết, tiểu thư thích nơi này, chính xác , tiểu thư thích nơi yên tĩnh và xinh đẹp.

      Khóe miệng nam hài gợi lên, gương mặt lạnh như băng nhất thời bị ý cười khóe miệng che dấu, “Ân.” Là rất đẹp, nàng thích, đời trước nàng quá quen với cuộc sống giết chóc, đối với nàng mà , hết thảy trải qua ở tại, đối với trước kia, đây giống như cảnh tượng trong mộng.

      thể tin được tại thế nhưng thành .

      Híp đôi mắt lại, cảm thụ gió quất vào hai mà. nhàng ôn nhu, giống như hai tay của mẫu thân tinh tế vuốt ve nàng. lâu lâu trước kia, nàng cũng từng ảo tưởng rằng, cảm giác được mẫu thân vuốt ve là như thế nào, có phải ấm áp hay ?

      Nhưng mà, đây cũng chỉ có thể là trong đêm khuya yên tĩnh, có bất cứ nguy hiểm gì, chỉ trong thời gian vài giây, nàng mới nghĩ đến.

      “Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Nửa tháng này ngừng , hai ngàn hai ngân phiếu chỉ còn lại trăm hai, lại tìm cách, sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta miệng ăn núi lỡ.” Thiếu nữ thanh tú nhắn mềm mại lo lắng .

      Nghe vậy, tiểu nam hài mở mắt lạnh, nhìn mặt hồ gợn sóng, câu môi cười : “ vội.”

      Thiếu nữ sửng sốt, vội? Tiểu thư quả là tiểu hài tử, đối với việc này đương nhiên thèm để ý, nhưng mà, nếu tại nghĩ đường lui tốt, về sau nên đường như thế nào? Huống hồ nàng tại là nô tịch, nếu bị người tra được, nhất định dẫn đến rất nhiều phiền toái.

      “Tiểu thư… Thiếu gia, sắc trời còn sớm, chúng ta nên…….” Chỉ Hâm ngẩng đầu nhìn thấy, mặt trời sớm thấy, sắc trời dần dần trầm xuống, lập tức với Hàn Lăng. Còn chưa hết câu, bị trận thanh đuổi giết chặn lại.

      trung niên nam tử cả người đầy máu, trong lòng ôm nam hài xấp xỉ tuổi của Hàn Lăng, bị hơn hai mươi nam nhân cầm đao đuổi theo.

      “Giết bọn họ! Tuyệt đối cho bọn họ thoát!” Đầu lĩnh của hai mươi mấy người đuổi theo nam nhân giơ đại đao với người phía sau hô.

      Trung niên nam tử vẻ mặt kiên nghị, ràng thân bị trọng thương, nhưng vẫn ôm chặt lấy nam hài trong lòng như cũ cố chạy . Mà nam hài trong lòng , vẫn tia e ngại, răng nanh gắt gao cắn môi.

      “Hai tên nô lệ vừa mới mua này lại dám chạy trốn! Mau, bắt lấy bọn họ! Mau!”

      Trong lúc nhất thời, bọn họ tạo ra động tĩnh lớn hấp dẫn tất cả mọi người trong đình nghỉ chân chú ý. Người sợ phiền phức vội vàng rời . Người sợ vậy quanh ở bên xem náo nhiệt.

      Nhất thời bốn phía vang lên tiếng nghị luận.

      “Những người này phải người trong nhà Lâm đại nhân sao? Làm sao lại ở bên đường kêu đánh kêu giết?”

      “Người bị đuổi theo kia là quản gia của võ quán ở Tây thành, nam hài ôm là tiểu thiếu gia cảu võ quán, biết thời gian trước xảy ra chuyện gì, võ quán trong đêm biến mất, quản gia và tiểu thiếu gia bị bán cho Lâm đại nhân làm nô lệ!”

      ra là thế, có thể là bọn họ chịu nổi nên trốn !”

      “Đúng vậy, đúng vậy! Có lẽ chính là như thế!”

      “Đều làm nô lệ, nên nhận mệnh a! Bọn họ như thế nào còn chạy? Cũng khó trách Lâm đại nhân phái người bắt bọn họ!”

      Trung niên nam tử bị thương và tiểu nam hà nghe được tiếng nghị luận bốn phía, nhất thời mặt là mảnh lạnh lùng.

      Thanh nghị luận liên tiếp. ai quan tâm tới lớn bị thương. Có lẽ, ở trong mắt bọn họ, nô lệ là cần đồng tình.

      “Tiểu thư.” Chỉ Hâm sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhìn về phía Hàn Lăng, trong lúc nhất thời quên mất xưng hô của mình có vấn đề. Đáng sợ, những người đó trong tay là đao và kiếm cũng có mắt a! Nếu vô tình làm bị thương nàng và tiểu thư làm sao bây giờ?

      Hàn Lăng đôi mắt lạnh lẽo, tầm mắt lạnh như băng khóa trụ nam hài trong lòng trung niên nam tử. Đồng thời, nam hài thế nhưng quay đầu mặt chút thay đổi nhìn về phía Hàn Lăng, tiếp theo bám vào người trung niên nam tử khẽ gì đó. màn này đều bị Hàn Lăng thu vào mắt, khóe miệng chậm rãi kéo lên, có ý tứ.

      Đúng lúc này, trung niên nam tử thế nhưng ôm nam hài nhảy xuống hồ nước!

      “Bọn họ nhảy sông tự sát!” Chỉ Hâm kinh hô! Đây là lần đầu tiên, nàng thấy có người ở trước mặt mình tự sát. Cảm giác hoảng sợ, thể diễn tả bằng lời.

      Bốn phía đều vang lên thanh hút khí!

      Người đuổi theo lập tức dùng đại đao khuấy khuấy nước. Hơn nữa ngày, trong hồ nước chút động tĩnh cũng có.

      mặt hồ có chút vết máu.

      chết! người nam nhân kia trúng hơn mười đao, tiểu thí hài mới bảy tám tuổi, nhảy xuống hồ, chết đuối mới là lạ! Khẳng định chết!”

      thôi! thôi! Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, mau trở về bẩm báo cho Lâm đại nhân !”

      “Chết tiệt, hai nô lệ gan lớn nhu vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lo làm tốt công việc trong phủ, trốn cái rắm! Chết là xứng đáng!”

      Sắc trời ảm đạm, màu đen buông xuống.

      Hai mươi mấy nam nhân hung thần ác sát hướng tới hồ nước mở miệng mắng to. Đợi hồi lâu, đều thấy được người nổi lên, mắng cũng mắng mệt mỏi, liền hết toàn bộ.

      Dân chúng vây quanh bên thấy có gì náo nhiệt để xem, cũng toàn bộ bỏ .

      “Tiểu thư, chúng ta cũng thôi.” Chỉ Hâm thấy tất cả mọi người rời khỏi, đình nghỉ chân to như vậy chỉ còn lại hai người các nàng, hơn nữa chóp mũi còn tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, có chút sợ hãi với Hàn Lăng.

      Hàn Lăng từ ghế đá đứng lên, hai tay chắp sau lưng, nhìn về mặt hồ gợn sóng, ý cười bên miệng ngày càng thâm, “Đợi chút.”

      Chờ? Chờ cái gì? Trong đình nghỉ chân cũng còn người? Chỉ Hâm nghi hoặc nhìn Hàn Lăng.

      Gió nhàng thổi, tĩnh lặng tiếng động.

      Thời gian dần dần trôi . Ngay lúc kiên nhẫn của Chỉ Hâm biến mất vô tung vô ảnh, lúc muốn mở miệng, mặt hồ vốn bình tĩnh, thế nhưng lại nổi sóng lớn.

      Sóng nước nhắm phía trong đình nghỉ chân, bắn tung tóe lên người Hàn Lăng và Chỉ Hâm!

      “A! Tiểu thư cẩn thận!” Chỉ Hâm kinh hô tiếng, thân thể hướng đến Hàn Lăng, ngăn sóng nước bắn lên người Hàn Lăng.

      Hàn Lăng sợ hãi cơn sóng, mắt lạnh nhìn về phía hai người nhảy ra từ trong sóng nước.

      “Nha, bọn họ thế nào……” chết? Chỉ Hâm miệng há hốc nhìn trong đình nghỉ chân, trung niên nam tử và nam hài thân chật vật, kinh ngạc .

      Trung niên nam tử liếc nhìn Hàn Lăng, vốn có chút thả lỏng muốn tựa vào lan can nghỉ ngơi lập tức đứng thẳng thân thể, sát khí mạnh nhìn về phía Hàn Lăng, bọn họ vất vả mới trốn được, tuyệt đối thể bị phát bọn họ còn sống!

      So với trung niên nam tử cảnh giác, nam hài nhìn thấy Hàn Lăng và Chỉ Hâm cũng kinh ngạc, ngược lại thập phần bình tĩnh. “Trung thúc, ngại.” Nam hài giọng với trung niên nam tử.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 19: TÂM TƯ THIẾU NIÊN (3)


      mặt nam hài có vài tia mệt mỏi. Sau khi phân phó trung niên nam tử, cũng ngồi xuống, tựa vào lan can, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi, để ý cái nhìn chăm chú của Hàn Lăng, phải để vào trong mắt.

      Chỉ Hâm kinh ngạc nhìn nam hài trấn định. Nếu phải hiểu biết tiểu thư có trầm ổn giống những đứa khác, chỉ sợ hôm nay nhìn thấy nam hài này nhất định kinh ngạc vô cùng.

      Trung niên nam tử nghe được lời của nam hài, cũng bỏ xuống phòng bị, vẫn giữ vẻ mặt địch ý nhìn Hàn Lăng và Chỉ Hâm.

      Chỉ Hâm quay đầu nhìn Hàn Lăng, đợi Hàn Lăng chúng ta . Nhưng, đợi nửa ngày, Hàn Lăng vẫn mặt đổi sắc nhìn nam hài, cũng câu.

      lâu sau, nam hài nhắm mắt bỗng mở mắt ra, nhìn về phía Hàn Lăng, thanh tuy có mệt mỏi, nhưng lạnh như băng : “Ngươi đến cùng là muốn cái gì?”

      Hàn Lăng nhướng mày, thanh trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng: “Ngươi còn có gì?”

      Nghe vậy, nam hài nhất thời nhíu mi, tại xác thực là cái gì cũng có. Trong khoảng thời gian này, trải qua nhiều việc, đồng thời mất càng nhiều. còn lại chính là Trung thúc bên cạnh. Nghĩ đến đây, nam hài sắc mặt lạnh lùng, “ như vậy, ngươi còn đứng đây làm gì?”

      “Im miệng! Ngươi dám có thái độ như vậy với tiểu thư!” Chỉ Hâm thấy nam hài thái độ như vậy, lập tức quát lớn.

      “Tiểu thư?” Nam hài ngẩn ra, nàng vậy mà là nữ!

      Chỉ Hâm cả kinh, nàng vừa rồi thế nhưng có phòng bị, trực tiếp ra thân phận của tiểu thư!

      Hàn Lăng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua nam hài, : “ có bản lãnh thoát khỏi những người đó, vậy, phải bỏ chạy xa.” Dứt lời, từ trong tay áo, lấy ra trăm lượng bạc vừa đổi, giao cho nam hài.

      “Tiểu thư!” Chỉ Hâm hô to, tiểu thư thế nhưng hào phóng cho người vừa mới gặp chưa đến nửa canh giờ! Nam hài kinh ngạc nhìn số tiền trong tay, đây ước chừng khoảng trăm lượng! Nàng thế nhưng lại hào phóng như vậy! “Vì sao giúp ta?”

      Hàn Lăng nhíu mi, vì sao giúp? Có lẽ vì vừa rồi nhìn màn nam hài quật cường cắn môi, như là nhìn thấy chính mình nhiều năm trước. Xoay người đưa lưng về phía nam hài, giải thích cái gì, mà với Chỉ Hâm: “Chúng ta .”

      “Dạ.” Chỉ Hâm theo sát phía sau Hàn Lăng.

      “Thiếu gia, vị tiểu thư này……” Trung niên nam tử nhìn về phía nam hài ngốc lăng.

      Nam hài lập tức hoàn hồn, đứng lên, hướng bóng dáng Hàn Lăng xa hô lớn: “ Ta tên Lí Phong! Sau này chỉ cần ngươi có điều cần, ta nhất định dùng mạng mà làm!”

      Thanh non nớt vang vọng bên hồ tĩnh lặng. Bóng dáng nữ hài xa, trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ. Giờ phút này Hàn Lăng như thế nào cũng nghĩ đến, hôm nay đột nhiên tốt bụng, nhiều năm sau, đỡ cho mình, kiếm chí mạng.

      “Trung thúc, chúng ta rời khỏi Phượng quốc.” Đến khi bóng dáng nữ hài biến mắt trong tầm mắt, nam hài nắm chặt hai thỏi bạc trong tay, lạnh giọng .

      ………

      Hai ngày sau

      Phượng Hạo Thiên dẫn đại quân vào Hoài Dương thành.

      Cửa thành, Tri phủ Hoài dương thành cùng Huyện lệnh và quan viên lớn , cùng nhau quỳ gối ngoài cửa thành nghênh đón đại quân của Phượng Hạo Thiên.

      Thanh chiêng trống ngập trời, cửa thành rộng mở. pth mặc khôi giáp hoàng kim cưỡi hãn huyết bảo mã cao lớn, khí thế thiết huyết lại lạnh như băng thống lĩnh mười vạn đại quân trở vế Hoài An thành.

      Các thiếu nữ vây xem, khi thấy Phượng Hạo Thiên phong thần tuấn mĩ, lập tức tiếng than sợ hãi liên tục thôi! Các nàng thế nào cũng ngờ, Tứ điện hạ lại tuấn mỹ như vậy! Mười ba tuổi liền dẫn đại quân tiêu diệt phản tặc. Hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi, liền đại thắng!

      Các thiếu nữ mộng xuân, người người tỉ mỉ chỉnh chu, chỉ hy vọng Phượng Hạo Thiên nhìn đến các nàng, làm cho các nàng có hội trở thành phi của , cho dù là nô tỳ ấm giường cũng tốt a!

      Phượng Hạo Thiên cưỡi bảo mã, lãnh khốc như cũ, mặt chút thay đổi, các thiếu nũ thẹn thùng, những tiếng kinh hô cũng cũng làm chú ý chút. Con ngươi đen trong trẻo nhưng thâm trầm lạnh lẽo nhìn lướt qua đám người, dừng ở người những người mặc quan phục.

      “Vi thần tham kiến Tứ điện hạ.” Mười tên quan viên nhìn thấy tầm mắt của Phượng Hạo Thiên, lập tức đứng dậy tiến lên, cúi người chào.

      Phượng Hạo Thiên vung tay lên, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng : “ cần đa lễ.”

      Tri phủ Hoài An, Lâm đại nhân tiến lên từng bước, tươi cười như hoa cúc, nịnh nọt : “Tứ điện hạ, vi thần thiết tiệc ở tửu lâu nổi tiếng nhất Hoài An thành Danh Dương lâu, để tẩy trần cho Tứ điện hạ. Hy vọng Tứ điện hạ hạ mình đến dự.”

      “Mời Tứ điện hạ đến dự.” Các quan viên phía sau Lâm đại nhân lập tức phụ họa .

      Phượng Hạo Thiên con ngươi đen khẽ động, nguyên bản nghĩ ở lại Hoài An thời gian quá dài, lại xảy ra chuyện Thượng Quan Hàn Lăng mất tích, mới trì hoãn ít thời gian. nay, có tin tức của Hàn Lăng, phụ hoàng lại hạ thánh chỉ, phải mau chóng hồi kinh. Nghĩ đến đây, Phượng Hạo Thiên khẽ cười châm chọc, phụ hoàng khỏi quá mức coi thường , nghĩ ở Hoài An xưng vương sao? có thịnh tình như vậy, vừa lúc làm cho có hội mượn cớ ở lại đây ngốc ngày!

      Hàn mâu sâu thẳm lướt qua Lâm đại nhân, Phượng Hạo Thiên sang sảng cười : “Hảo!”

      …….

      Danh Dương lâu

      Hoài An thành, vốn là nơi phồn thịnh. Thương nhân lui tới nhiều xuể. Tửu lâu, kỹ viện lại càng nhiều hơn.

      Trong tửu lâu, Danh Dương lâu quả là danh phù kỳ thực ( như lời đồn), vang danh thiên hạ. Đặc phái viên cửu quốc hầu như đều đến đây ăn uống.

      Lầu hai, trong nhã gian trang hoàng cực kỳ xa xỉ, Phượng Hạo Thiên cùng phó tướng quân, còn có mười mấy quan viên ngồi quanh chiếc bàn tròn bằng bạch ngọc.

      hùng xuất thiếu niên, tứ điện hạ trong mấy ngày ngắn ngủi bắt được phản thần Hoài Đức tướng quân. Làm cho vi thần và mọi người mở mang tầm mắt. Bội phục a!” Lâm đại nhân tay nâng ly rượu, gương mặt già nua tràn ngập ý cười, trong lòi lộ ra vẻ nịnh hót.

      Phượng Hạo Thiên nhướng mày, lạnh lùng gật đầu.

      Lâm đại nhân nhất thời xấu hổ thôi. Tươi cười cứng đờ, sau đó cùng phó tướng bên người Phượng Hạo Thiên vui vẻ chuyện.

      Những lời xung quanh họ, đơn giản chính là ngươi nịnh hót ta, ta nịnh hót ngươi. Ngươi câu, ta câu, vô cùng hăng say, lại dối trá thôi.

      Lúc này, cửa nhã gian mở ra, cùng với hương thơm tươi mát, thiếu nữ như hoa như ngọc mặc váy dài hồng nhạt bước vào.

      “Dân nũ Lâm Nguyệt Nhi tham kiến tứ điện hạ.” Thiếu nữ thi lễ với Phượng Hạo Thiên. Tư thái tuyệt vời, xinh đẹp như thiên tiên, vừa xuất , hấp dẫn tầm mắt của tất cả nam nhân trong nhã gian.

      Phượng Hạo Thiên thâm mâu nhìn về phía Lâm Nguyệt Nhi, đối với người nhìn quen vô số mĩ nhân như , tư sắc của Lâm Nguyệt Nhi chỉ có thể thuộc loại thượng đẳng, cũng làm kinh diễm, cho nên, hắc mâu lên lãnh ý, cũng có gì khác.

      lâu chưa thấy chưa thấy Phượng Hạo Thiên đáp lại, thân hình Lâm Nguyệt Nhi cứng đờ, khí nhất thời xấu hổ thôi.

      “Tứ điện hạ, nàng là tiểu nữ của vi thần, nghe tứ điện hạ khải hoàng trở về, cố ý đến đây hiến vũ.” Lâm đại nhân bận việc tiếp đãi cho các vị đại thần thấy vậy lập tức ra, tươi cười đầy mặt với Phượng Hạo Thiên chút thay đổi.

      Phượng Hạo Thiên gật đầu, đối với việc này có biểu có nhiếu hứng thú, nhìn lướt qua Lâm Nguyệt Nhi, thanh lạnh lùng : “Múa .”

      Lâm Nguyệt Nhi nhìn thấy tầm mắt của Phượng Hạo Thiên, nhất thời tâm thần chấn động! Tim đập nhanh, nam nhi nhiệt huyết bực này chính là người nàng mong đợi mười mấy năm, nam tử nàng muốn gả! Nếu có thể làm nữ nhân của , đời này, nàng còn cầu gì!
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 20: GẦN NGƯỜI LẠ

      Khuôn mặt ửng hồng, mĩ nhân cười duyên. nhàng khởi vũ, câu hồn đoạt phách.

      Hơn nửa nam nhân ngồi trong nhã gian bị tư thái kiều mị của Lâm Nguyệt Nhi hấp dẫn. Ai ai cũng mở to mắt thưởng thức, Lâm Nguyệt Nhi này là đệ nhất mỹ nhân Hoài An thành, vũ kĩ siêu quần, muốn thấy nàng múa lần, là khó được a. Hôm nay đúng lúc có Tứ điện hạ, ngắm đệ nhất mỹ nhân Hoài An múa, cơ hội khó có được cỡ nào a!

      “Hảo!” Phó tướng của Phượng Hạo Thiên vỗ tay tán thưởng.

      Các quan viên phía sau cũng bắt đầu phụ họa, kêu to, hảo!

      Dưới tư thái vũ động xinh đẹp của Lâm Nguyệt Nhi bầu khí dần dần thân thiện.

      Thiếu nữ xinh đẹp, ngừng đưa tia nhìn tình ý về phía thiếu niên mặt lạnh như băng đối diện. Nàng hy vọng kỹ thuật múa của mình có thể hấp dẫn thiếu niên tuấn đó, cũng hy vọng thiếu niên tuấn có thể thích nàng. Mà nàng có thể thông qua cơ hội lần này, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

      Đáng tiếc, toàn bộ nhiệt tình của nàng đều bị khí thế lạnh như băng của thiếu niên dập tắt.

      Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm nhìn càng khiêu khích lớn mật hơn, dần dần u ám xuống, sống trong hoàng gia, bắt đầu từ mười tuổi, bên người có cung nữ ấm giường, mỗi cung nữ đều có tư sắc thượng đẳng. Nhưng, tại đêm đầu tiên của , thời điểm các nàng dạy cách trở thành nam nhân, vẫy tay cự tuyệt. Chỉ vì, chán ghét các nàng đụng chạm! Chỉ cần các nàng muốn tiếp cận, muốn lấy đao giết người. Nếu phải muốn diễn trò cho thiên hạ xem, căn bản chạm vào nữ nhân nào!

      Các nữ nhân cùng nữ nhân trước mắt này đụng chạm, còn có ánh mắt tham lam đó, làm cho sinh tâm chán ghét!

      Bất quá, giờ này lại quên, Hàn Lăng là ngoại lệ của . phải Hàn Lăng chạm vào , mà là chạm vào Hàn Lăng.

      “Hay! hay quá!”

      Thiếu nữ nghe được tiếng ca ngợi, tư thái càng thêm càng rỡ, lá gan cũng lớn lên, theo bước vũ, từng bước tới gần thiếu niên thiết huyết lạnh như băng.

      Bên ngoài nhã gian nhạc phối càng ngày càng nhanh lên.

      Thiếu nữ xoay thân thể tuyệt vời như rắn nước, mị tiến đến.

      Các quan viên đều là người trong quan trường, đều có thể nhìn ra ý đồ. Lâm tiểu thư như thiên tiên này muốn được tứ điện hạ sủng ái, cho nên mới dưới tầm mắt mọi người, làm ra hành vi lớn mật như vậy. Vũ còn chưa tận hứng, đến trước mặt tứ điện hạ, vì tứ điện hạ mà khiêu vũ.

      Giơ lên chiếc cốc đầy rượu, ngụm uống hết, các quan viên đều cúi đầu, màn trình diễn lát nữa, bọn họ còn chưa đủ tư cách để nhìn.

      Đều cùng đợi màn sắc sinh hương sống diễn ra.

      Phượng Hạo Thiên từ trong suy nghĩ hoàn hồn, lãnh mâu đảo qua, nhìn thấy Lâm Nguyệt Nhi trang điểm tỉ mỉ đến trước mặt, tay áo dài ở người thỉnh thoảng khiêu khích, nhất thời ánh mắt u ám, tia sát khí lạnh như băng từ trong thoát ra.

      Lâm Nguyệt Nhi chìm trong mộng xuân của chính mình, tất nhiên bị tiếng trống sôi sục mê hoặc, hoàn toàn nhận thấy, thiếu niên mà nàng muốn quyến rũ động sát tâm với nàng.

      Thùng thùng thùng…….

      Nhịp trống phối với nhạc, vang dội điếc tai.

      Trong nhã gian, tràn ngập hương rượu, hương đồ ăn, hương mỹ nhân, còn có…… mùi máu tươi.

      Trong mắt thiếu niên bình tĩnh gợn sóng, giăng đầy mây đen. Tay cầm ly rượu nắm chặt, nổi lên gân xanh.

      Chỉ cần tay áo dài khiêu khích có hành động làm càn tiếp theo, ……. giết người.

      ………

      Dưới lầu Danh Dương tửu lâu, thiếu nữ thanh tú thân cực kì bình thường và tiểu nam hài ước chừng bảy tám tuổi thân hơi thở lạnh như băng xuất ở cửa.

      Hai người giống như muốn vào tửu lâu, tiểu nhị phụ trách tiếp đãi ở cửa, vẻ mặt hèn mọn nhìn hai người bọn họ.

      “Các ngươi phải biết, trong tửu lâu chúng ta, ly trà bình thường cùng là lượng bạc, ly rượu bình thường cùng là hai lượng bạc, như các ngươi? Muốn vào gọi món ăn, cũng phải xem trong hà bao đến cùng là có bạc hay ! Nếu , lát nữa các ngươi ăn bá vương cơm, cũng đừng trách ta trước, nơi này chúng ta có rất nhiều đại thủ, tuyệt đối cho các ngươi chiếm tiện nghi!” Tiểu nhị nhìn hai người khinh thường . tại giờ này, là thời điểm sinh ý tốt nhất, khách nhân đông nhất, đều là người hiển hách phóng khoáng, mà hai người trước mắt, mặc vải thô áo tang, bình thường đến cực điểm, so với quần áo người , chất liệu còn muốn kém hơn, có thể ăn cơm ở nơi này của bọn họ sao?

      Lời cực kì chói tai, làm cho thiếu nữ phía sau nam hài, sắc mặt lúc đỏ, lúc trắng, hơn nửa ngày sao, kéo kéo ống tay áo nam hài phía trước, “Thiếu gia, chúng ta vẫn là đừng vào, thức ăn và rượu ở tửu lâu này có lẽ cùng trong kinh thành cũng khác nhau, ăn hay cũng sao cả.” So với đứng ở đây bị người cười nhạo, còn bằng mau ly khai, có lẽ trở về khách điếm, ăn cũng kém nơi này.

      Thân hình nam hài động, chỉ là nhướng nhướng mi, thanh lạnh lùng : “ phải ngươi muốn ăn sao?”

      Sắc mặt thiếu nữ kinh ngạc, cắn chặt răng, lắc đầu: “ tại muốn.” Chẳng qua hôm qua nghe người trong khách điếm nhắc tới Danh Dương tửu lâu, nhất thời tò mò, liền với tiểu thư, nhưng mà, ngờ điếm tiểu nhị nơi này, thế nhưng lấy mắt cẩu nhìn người thấp.

      Nam hài nhíu mi, hàn mâu lạnh như băng sương nhìn về phía điếm tiểu nhị mắt cẩu nhìn người thấp, “Nếu ngươi dám can đảm nhiều câu, ta cắt lưỡi của ngươi!”

      Điếm tiểu nhị trừng mắt, tiểu thí hài này thế nhưng uy hiếp ! Nhưng mà lúc muốn mắng to, thấy nam hài dị động cước bộ như thế nào thế nhưng trong chớp mắt đến trước mắt , nhìn với ánh mắt xơ xác tiêu điều làm cho người khác mao cốt tủng thiên! Ánh mắt so với hàn băng còn lạnh hơn, so với sát thủ còn sâu thẳm hơn nhìn , điếm tiểu nhị thể khống chế hai chân nhũn ra.

      Tiểu hài tử này khủng bố!

      Hàn Lăng hơi động thân hình, quay đầu, mắt nhìn phía trước : “Chỉ Hâm, chúng ta vào.”

      Điếm tiểu nhị há hốc mồm nhìn hai người vào, lời muốn mắng cũng nuốt vào trong bụng. Nhớ tới ánh mắt của nam hài, trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.

      Trong nhã gian lầu hai, thiếu niên tuấn hiểu sao tim đột nhiên đập nhanh hơn.

      Sao lại thế này?

      Phượng Hạo Thiên lấy tay vỗ vỗ ngực, tâm mãnh liệt nhảy lên.

      Trong chớp mắt vừa rồi, thế nhưng có ảo giác, trong nhịp trống thanh nhạc điếc tai, thế nhưng nghe được thanh non nớt mà trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc.

      Tự giễu cười khẽ, bắt đầu từ khi nào, hài tử kia làm cho để ý như vậy? Chỉ lả thanh nghe qua vài lần, cũng khắc sâu vào trong đầu?

      Chẳng lẽ mĩ nhân, lại tiểu hài tử gầy như que củi?

      Hay là…… Bởi vì nàng có giá trị lợi dụng?

      Trong lúc đau khổ tìm kiếm nguyên nhân, Lâm Nguyệt Nhi xinh đẹp trong lúc khiêu khích, thấy Phượng Hạo Thiên vẫn chưa gì, hơn nữa bộ dáng có chút đăm chiêu, ở nàng xem ra, có lẽ, Phượng Hạo Thiên có ý với nàng, nếu nhìn nàng thất thần, dưới ánh mắt thầm bảo của Lâm đại nhân, Lâm Nguyệt Nhi gan lớn chút ngồi lên đùi Phượng Hạo Thiên.

      Nhất thời, dường như là bản năng phản ứng, toàn thân Phượng Hạo Thiên đều lộ ra hơi thở người lạ chớ gần, đánh ra chưởng, vô tình lại đánh trúng vai trái của Lâm Nguyệt Nhi.

      “A……”

      Hết thảy tình phát sinh quá nhanh, mọi người trong nhã gian đều kịp phản ứng.

      Thân thể mềm mại của Lâm Nguyệt Nhi liền như diều đứt dây, phá tung cửa nhã gian, từ lầu hai rơi xuống.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 21: GẶP LẠI SAU LY BIỆT


      Lúc này, là lúc tân khách đông khác nhất, trong lầu , chật ních người. Tiếng quát tháo, tiếng mời rượu, tiếng cười, nhất thời bị người đột nhiên rơi xuống từ lầu hai mà đình chỉ.

      Thiếu nữ xinh đẹp, như diều đứt dây, phá vỡ lan can, rớt mạnh bàn ăn.

      ‘Phanh’ tiếng, cái bàn tứ phân ngũ liệt.

      “A……”

      Nhất thời, toàn bộ khách nhân ở lầu đều kinh hách! Sợ hãi hét lớn.

      Trong nhã gian các quan viên từ trong kinh ngạc hoàn hồn.

      Tứ điện hạ thế nhưng đánh nữ nhi Lâm đại nhân, đệ nhất mĩ nhân Hoài An thành chưởng chút thương hương tiếc ngọc từ lầu hai xuống lầu !

      Phượng Hạo Thiên vẫn có nhiều biểu tình, sâu trong hàn mâu, nhìn tay phải ra tay vừa rồi, chán ghét nhăn mi lại.

      Người cuối cùng phản ứng lại là Lâm đại nhân, chạy ra khỏi nhã gian, từ lầu hai nhìn xuống, Lâm Ngọc Nhi lúc này sớm hương tiêu ngọc vẫn, biểu tình thập phần kinh ngạc, trừng lớn mắt nhìn lên trời, khoé miệng chảy ra vết máu, thoạt nhìn khuôn mặt cực kì dữ tợn. “Nguyệt nhi!” Lâm đại nhân thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống tại chỗ lan can lầu hai.

      như thế nào cũng nghĩ đến phát sinh chuyện như vậy! Vốn là muốn dùng dung mạo thiên tiên của nữ nhi quyến rũ tứ điện hạ! Ai ngờ, tứ điện hạ, thế nhưng báo trước liền ra tay! Ngoan tuyệt như vậy đánh chết Nguyệt nhi!

      Các quan viên trong nhã gian, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc này, khí rất quỷ dị, bọn họ biết nên làm cái gì! Dù sao cũng là tứ điện hạ, giết người trước mặt bọn họ, tứ điện hạ thân phận tôn quý, đừng là giết nữ nhi tri phủ, cho dù muốn mạng người trong bọn họ, bọn họ cũng dám phản kháng chút!

      Cho nên, cho dù Lâm đại nhân lúc này cực kỳ bi thương, bọn họ cũng thể cái gì!

      “Này…… Tứ điện hạ……” Lâm đại nhân hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn về phía Phượng Hạo Thiên vẻ mặt băng sương như cũ trong nhã gian. tại ngay cả tâm cũng chết, vốn định lợi dụng nữ nhi này bước lên mây, thăng quan tiến chức, phát tài phát lộc, ai ngờ có kết quả này!

      “Lâm đại nhân đúng là dưỡng nữ rất tốt! Thế nhưng thừa lúc tứ điện hạ có chút men say, muốn ám sát!” Phó tướng bên người Phượng Hạo Thiên tuy là võ tướng, nhưng quan sát sắc mặt rất tốt, lúc này, thân là phó tướng bên người Phượng Hạo Thiên, việc phiền toái như vậy nên để giải quyết, cho nên, lúc Phượng Hạo Thiên lười quan tâm Lâm đại nhân, phó tướng mở miệng quát chói tai tiếng.

      Lâm đại nhân sửng sốt, ám sát? Làm sao có thể? “Lưu phó tướng! Tiểu nữ có ám sát tứ điện hạ, mà là……” Mà là muốn quyến rũ tứ điện hạ, nhưng câu cuối cùng, như thế nào cũng thể ra được! Tội ám sát phải là a! Thân hình Lâm đại nhân run run, trực tiếp xụi lơ quỳ mặt đất.

      “Mà là cái gì? Nhất giới dân nữ to gan dám đến gần thân thể tứ điện hạ, đây phải ám sát là gì?” Lưu phó tướng giận dữ.

      ”Oan uổng quá! Tứ điện hạ, thần oan uổng a! Tiểu nữ tuyệt đối cả gan muốn ám sát tứ điện hạ! Cầu tứ điện hạ làm mọi việc a! Oan uổng a! Tứ điện hạ, thần oan uổng a!” Lâm đại nhân đầu đầy mồ hôi, hướng thiếu niên lạnh như băng, ngừng dập đầu.

      Lúc này, các tân khách lầu nghe được ba chữ tứ điện hạ trong miệng Lâm đại nhân, đều gan lớn ngẩng đầu nhìn lên. Bọn họ đều là dân chúng bình thường, muốn gặp người hoàng tộc, đúng là rất khó a! Lần này thế nhưng có thể nhìn tứ điện hạ ở khoảng cách gần, ai ai cũng thập phần tò mò.

      Các vừa nghe, tứ điện hạ! Vừa rồi ở cửa thành, chỉ thấy thiếu niên tuấn ở rất xa. Nhất thời, xuân tâm nhộn nhạo, người người lấy gương đồng trong tay áo, tô son, chải đầu, nhốn nháo nhìn về phía lầu hai.

      Ngay cả tất cả mọi người ở nhã gian lầu hai cũng tò mò về Phượng Hạo Thiên, trong góc, nam hài toàn thân hắc y, cốc nước để môi, nhất thời run lên.

      Phượng Hạo Thiên? thế nhưng ở trong này!

      Thiếu nữ ngồi cùng với nam hài vừa nghe ba chữ tứ điện hạ, thân hình run lên, sắc mặt đột nhiên trắng bệt, “Tiểu thư, tứ điện hạ thế nhưng ở đây.” Tuy rằng các nàng phải người quan trọng, nhưng dù sao cũng là trốn khỏi Thượng Quan phủ! Tứ điện hạ cũng gặp qua tiểu thư, khó bảo đảm rằng tứ điện hạ nhận ra. Nếu bị người Thượng Quan phủ đến bắt, kết cục của các nàng nhất định rất thảm! Nghĩ đến đây, thân thể của nàng liền ngừng run run.

      Nghe vậy, nam hài thoáng nhíu mày, đường tới đây, các nàng căn bản tiếp xúc với bất kì kẻ nào, cũng có thám thính tin tức gì, cho nên cũng biết Phượng Hạo Thiên ở nơi này.

      Nếu nàng muốn ly khai Thượng Quan phủ, như vậy tuyệt đối thể để người tìm được! tại nàng có năng lực đối đầu với Thượng Quan phủ, tuy rằng, Phượng Hạo Thiên cùng Thượng Quan phủ có nhiều quan hệ, nhưng, …… nàng nhìn thấu!

      Nghĩ đến đây, Hàn Lăng đứng dậy, nhếch bạc môi , “.”

      Chỉ Hâm gật đầu, đứng dậy đặt mấy lượng bạc lên bàn.

      “Tứ điện hạ a, nghe tứ điện hạ tuấn phi phàm, vừa rồi ở cửa thành, nhìn từ xa, liền cảm thấy tứ điện hạ phong thần tuấn lãng, hông giống nam tử bình thường!”

      “Tứ điện hạ tại sao lại ra vậy?”

      Các thiếu nữ ở lầu , thấy thời gian lâu như vậy, lại thấy bóng dáng của Phượng Hạo Thiên, lập tức mất kiên nhẫn, vội vàng hỏi.

      Hàn Lăng nhìn qua nhóm thiếu nữ, thấy các nàng nhiệt tình như vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng, khoé miệng khẽ nhếch, bất luận ở cổ đại hay đại, đều có háo sắc nữ.

      Chậc chậc, đúng là nhiệt tình.

      “Nếu phải tứ điện hạ kịp thời ra tay, chỉ sợ ái nữ của Lâm đại nhân ám sát thành công!” Lưu phó tướng gầm lên. Bộ dạng thoạt nhìn là rất tình, người biết, thực tin đây là .

      “Oan uổng a! Thần oan uổng a! Thần làm sao dám làm cho tiểu nữ ám sát tứ điện hạ chứ?” Lâm đại nhân đau khổ biện minh, nên làm thế nào mới đúng?

      Phượng Hạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu, từ chỗ ngồi đứng lên, con ngươi sau thẳm như đêm đen nhìn về phía Lâm đại nhân, chậm rãi tiêu sái ra khỏi nhã gian, đứng trước mặt Lâm đại nhân, từ cao nhìn xuống , giọng điệu lạnh như băng : “ tại biết oan uổng?” Thời điểm gan lớn muốn dựa vào nữ nhân ngu xuẩn quyến rũ , như thế nào nghĩ tới? Khoé miệng treo lên nụ cười khinh thường lạnh như băng: “Trễ rồi.”

      “Lưu phó tướng, Lâm đại nhân cả gan che trời, vọng tưởng dùng nữ nhân ám sát bản điện hạ. Buổi trưa ngày mai, lăng trì xử tử!” Phượng Hạo Thiên nâng đầu lên, lạnh giọng phân phó.

      “Tứ điện hạ!” Lâm đại nhân kinh ngạc hô to. Chết! Dùng lần tư tâm, vậy mà đổi lấy kết cục là chết! “Dạ! Tứ điện hạ!”

      Lầu , các thiếu nữ hoài xuân hét chói tai liên tục. Tứ điện hạ rất có khí thế!

      “Dân nữ tham kiến tứ điện hạ.”

      Thanh các thiếu nữ làm cho thân thể người ta run lên, quỳ mặt đất, thi lễ với thiếu niên tuấn mỹ ở lầu hai.

      Nghe thấy, thiếu niên mày kiếm hơi nhíu, tầm mắt lạnh lùng như băng tuyết quét qua các thiếu nữ tự mình đa tình.

      Chán ghét thu hồi tâm mắt, muốn xoay người vào nhã gian, thế nhưng bóng dáng nam hài ở cửa lầu thu hút tầm mắt!

      Tấm lưng kia quen thuộc như vậy!

      “Thượng Quan Hàn Lăng!” Phượng Hạo Thiên nghĩ nhiều bật thốt kêu lên.

      Thân hình nam hài ở cửa run lên, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía thiếu niên ở lầu hai.

      là nàng………
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 22: NỔI BẬT NGOÀI Ý MUỐN

      Tiếng gọi to trong các thanh ầm ỹ của các thiếu nữ thập phần vang dội.

      thế nhưng phát ! Nam hài khoé miệng rút trừu, tin được để ý nàng như vậy, chẳng lẽ là muốn cái hứa hẹn kia của nàng? Hoặc là, đúng như lời đồn, thích thiếu nữ, ngược lại thích tiểu hài tử chưa phát dục?

      Nghĩ đến đây, khoé miệng Hàn Lăng run rẩy mãnh liệt, trong lòng trận ác hàn, nếu là như thế, có chút biến thái.

      Các thiếu nữ hoài xuân nhiệt tình, ngốc lăng nhìn thiếu niên, vì sao tứ điện hạ lại biến hoá mau như vậy? Vừa rồi còn bộ dáng xơ xác tiêu điều, tại lại giống như ngọn lửa.

      “Tiểu thư……” Chỉ Hâm kinh ngạc quay đầu nhìn thiếu niên lầu hai. Quả là tứ điện hạ! Hơn nữa tứ điện hạ nhận ra tiểu thư! Vậy phải làm sao cho đúng? “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      khuôn mặt lạnh như băng của thiếu niên ở lầu hai hơi hơi nhu hoà, nhìn ánh mắt lạnh lùng của nam hài, hai mi hơi nhíu, nàng tựa hồ muốn gặp . là như vậy? Trong lòng có chút tư vị khó hiểu, cứu nàng nhiều lần như vậy, nàng lại nhớ ?

      Hàn Lăng kéo tay Chỉ Hâm, thu hồi tầm mắt, xoay người, liền lôi kéo Chỉ Hâm kinh ngạc chạy . Nàng , tại phải thời điệm để bọn họ tìm được, hứa hẹn đó có thể thực , nhưng phải bây giờ.

      “Ngươi còn muốn chạy!” Nhìn thấy Hàn Lăng xoay người rời , mắt Phượng Hạo Thiên nhất thời u ám, giống như khúc dạo đầu cho mưa to gió lớn, thanh hàn thôi vang lên sau lưng Hàn Lăng.

      Nếu khí thế này đặt lên người người khác, khẳng định bị doạ đến toàn thân xụi lơ, còn có thể chạy? Nhưng Phượng Hạo Thiên đối mặt là Hàn Lăng, cả ngày sống trong mưa bom bão đạn, người cận kề cái chết, quen khí thế khiếp người của hắc ám, cho nên, uy áp này của Phượng Hạo Thiên vẫn chưa đủ!

      Vài bước ra khỏi cửa, lúc tiểu bóng dáng của Hàn Lăng muốn biến mất trước mặt mọi người, bóng dáng cao ngất của thiếu niên lầu hai dùng tốc độ như cuồng phong, từ lầu hai nhảy xuống.

      Mắt thấy, bóng dáng hai người Hàn Lăng và Chỉ Hâm biến mất, Phượng Hạo Thiên căn bản có khả năng ngăn các nàng lại.

      Ngay tại lúc mọi người cảm thán, bóng dáng màu đen như gió xoáy, đứng trước mặt nam hài và thiếu nữ.

      Phượng Hạo Thiên kéo khoé miệng, nở nụ cười tà mị, có gió thổi đến, thổi bay y bào màu đen của . Mắt thiếu niên nhìn chăm chú vào đồng mâu lạnh như băng của nam hài, mở bạc môi : “ muốn nhìn thấy ta đến vậy? Hay là, ngươi quên ngươi thiếu ta cái gì?”

      Thiếu? Mặt Hàn Lăng chút thay đổi nhưng khoé môi khẽ co rút, chỉ là cái hứa hẹn mà thôi, sao lại biến thành thiếu?

      Chỉ Hâm nắm chặt tay Hàn Lăng run run thôi. Các nàng trốn thoát. Làm sao bây giờ, nên làm gì bây giờ? Hàn Lăng tựa hồ cảm nhận được khẩn trương và sợ hãi của nàng, quay đầu nhìn về phía Chỉ Hâm, gật đầu mạnh. Ánh mắt kiên định với Chỉ Hâm, các nàng có chuyện gì.

      “Sao lại trầm mặc?” Phượng Hạo Thiên đợi nửa ngày, cũng thấy Hàn Lăng trả lời , coi là người trong suốt, trong lòng vặn vẹo nghĩ nguyên nhân Hàn Lăng lạnh lùng, dung nhan tuấn lãng bắt đầu dần dần vặn vẹo.

      Hàn Lăng hơi nhíu mi, lạnh giọng : “Nghĩ ra muốn ta đáp ưng ngươi cái gì?”

      Phượng Hạo Thiên sửng sốt, khoé miệng cong lên, hài tử vẫn là hài tử, ý nghĩ này, đúng là đủ ‘ngây thơ’! “Bản điện hạ chỉ muốn ôn chuyện với ngươi.”

      “Ôn chuyện? cần.” Hàn Lăng lạnh giọng trả lời. Lôi kéo Chỉ Hâm phía sau lướt qua Phượng Hạo Thiên.

      Thấy thế, Phượng Hạo Thiên vươn tay ngăn trở, giọng điệu có chút tức giận : “Bản điện hạ , muốn ôn chuyện. Ngươi rồi, còn ôn chuyện như thế nào?”

      Lưu phó tướng cùng mấy chục binh lính canh cửa và tuỳ tùng từ lầu hai đuổi theo, nhìn thấy Phượng Hạo Thiên, lập tức chạy tới.

      Mấy chục người lập tức đem hai người Hàn Lăng vây ở bên trong, bọn quan binh đều đều mặc khôi giáp màu đen, trong tay mỗi người đều cầm trường mâu, người người hung thần ác sát.

      Chỉ Hâm bước lên chút, trở tay nắm lấy tay Hàn Lăng, các nàng bị vây quanh!

      Hàn Lăng sóng mắt lưu chuyển, lại quay đầu nhìn thoáng qua Chỉ Hâm, thấy nàng có gì khác thường, quay đầu nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, khoé miệng cứng rắn mím chặt, lâu sau, đem tất cả lãnh ý với Phượng Hạo Thiên: “Ôn chuyện sao? Được.”

      Trầm mặc qua , khinh địch như vậy đáp ứng ? Phượng Hạo Thiên tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng, vẫn gật đầu như cũ.

      “Nhã gian lầu hai đúng lúc có vị trí.” Phượng Hạo Thiên ném lại câu, nhìn cũng liếc mắt nhìn Hàn Lăng cái, liền cao ngạo tiêu sái trước.

      loạt hành động liên tục, đem hình tượng cao cao tại thượng, phát huy phi thường hoàn mỹ.

      Trong mắt đẹp, hàn quang thoáng , Hàn Lăng cười lạnh, nhíu mày, theo phía sau , vào bên trong Danh Dương tưu lâu.

      Đoàn người lại vào.

      Phía sau, ai cũng chú ý Chỉ Hâm vốn theo phía sau Hàn Lăng, bị hai gã nam tử lẫn trong đám lính lặng yên tiếng động mang .

      “Ân…… Ngô…….” người bịt kín miệng Chỉ Hâm, người điểm huyệt đạo của Chỉ Hâm.

      Chỉ Hâm kinh ngạc nhìn hết thảy việc phát sinh, bất lực. Nàng thế nhưng bị người của tứ điện hạ bắt cóc! Tứ điện hạ bắt nàng là muốn làm gì? Bất lợi đối với tiểu thư sao?

      Lúc nàng suy đoán, hai nam tử đem nàng mang ra xa, trong ngõ tối đen, trong đó nam tử đánh nàng choáng váng, lúc nàng té xỉu, nghe được bọn họ : “Phải nhanh chút đem nàng đưa đến kinh thành giao cho lão gia! Lục tiểu thư tại ở cùng tứ điện hạ, ra tay tốt, để lão gia quyết định tiếp theo nên làm như thế nào.”

      Hai người kia phải người của Phượng Hạo Thiên! câu cuối cùng này dừng lại trong đầu Chỉ Hâm!

      Mà Hàn Lăng theo phía sau Phượng Hạo Thiên vào Danh Dương tửu lâu, vẫn nghĩ đến thân thể của Chỉ Hâm theo phía sau nàng. Cho nên vẫn chưa phát màn phát sinh sau lưng này.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :