1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang nha - Neleta (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đệ thập chương

      “Hoàng thượng, Cần Vương đến.”

      “Truyền.”

      Sắc mặt tái nhợt ngồi ghế rồng, bất quá mới có hai ngày, Ổ Mạc Cát liền gầy rất nhiều. dĩ nhiên vì Kỳ Hoa mà đau lòng, đau lòng là Đình Vương bức bách .

      “Hoàng thượng, thần tới.” Bị Ổ Mạc Cát triệu tiến cung, Ổ Tam Hữu cúi đầu đến.

      Ổ Mạc Cát trực tiếp mở miệng: “Trẫm muốn trừ khử Đình Vương. Cần Vương, ngươi phải giúp trẫm.”

      “Hoàng thượng?!” Ổ Tam Hữu khiếp sợ, đáy lòng thế nhưng mừng như điên. còn nghĩ phải mượn sức hoàng thượng như thế nào, nghĩ tới Kỳ Hoa liền đem hoàng thượng đẩy tới bên cạnh mình. Quả nhiên giết chết Kỳ Hoa giá họa cho Ổ Dạ Lôi là chính xác!

      “Đình Vương khinh người quá đáng, căn bản đem trẫm để vào mắt. Bên người trẫm trừ ngươi còn ai đáng tin cậy. Hoàng huynh, giúp trẫm.” Ổ Mạc Cát khóc.

      Ổ Tam Hữu vẻ mặt luống cuống: “Hoàng thượng, thần. . . . . .”

      “Hoàng huynh, sớm hay muộn cũng có ngày Đình Vương giết trẫm giống như giết Kỳ Hoa. Đến lúc đó, ngươi bất quá cũng chỉ là oan hồn dưới kiếm Đình Vương!”

      Ổ Tam Hữu do dự, qua hơn nửa ngày sau, khẽ cắn môi: “Ổ Dạ Lôi đúng là khinh người quá đáng! Chỉ cần còn sống, hoàng thượng cùng thần vĩnh viễn có ngày nổi danh, còn phải lo lắng tính mạng. Hảo! Hoàng thượng, thần đáp ứng ngài, giúp ngài trừ bỏ Ổ Dạ Lôi, đoạt lại quyền lực!”

      “Hoàng huynh, trẫm biết ngươi giúp trẫm!” Hai mắt Ổ Mạc Cát phát sáng, tiếp theo lại tắt, sầu khổ : “Nhưng là, phải trừ khử Đình Vương như thế nào?”

      Ổ Tam Hữu đảo mắt, lên phía trước giọng : “Hoàng thượng, thần có kế.”

      mau!”

      Ổ Tam Hữu ghé vào bên tai Ổ Mạc Cát ra kế sách sớm nghĩ. Ổ Mạc Cát đầu tiên có chút bận tâm, sau đó cũng gật đầu.

      “Chính là hai người kia nhân phẩm rất cao, cần số bạc lớn mới có thể thỉnh bọn họ rời núi.”

      “Mặc kệ bao nhiêu bạc, chỉ cần có thể giết Đình Vương, trẫm đều cấp! Bất quá, người kia. . . . . .”

      “Hoàng thượng là Trác Như Sơ kia sao? A, hoàng thượng yên tâm, người hoàng thượng muốn, thần chắc chắn hai tay dâng đến trước mặt hoàng thượng.”

      “Nhưng võ công của y hình như rất cao.”

      “Hai người kia chính là sát thủ thiên hạ nổi danh. Bọn họ liên thủ, người nọ võ công cao tới đâu cũng thể là đối thủ. Đến lúc đó, bảo bọn họ phế võ công của người nọ, hoàng thượng muốn làm như thế nào, y phải chỉ còn có thể nghe theo thôi sao?”

      “Vậy. . . . . . Vậy trẫm liền giao cho hoàng huynh.”

      “Hoàng thượng yên tâm, thần lập tức làm việc này.”

      “Hảo, hảo.”

      Ổ Tam Hữu rồi, Ổ Mạc Cát tê liệt ngã xuống ở ghế rồng. Bằng bất cứ giá nào, việc này chỉ có thể thành công, tuyệt đối thể thất bại.

      Trước mắt lại toát ra khuôn mặt ấy, tim Ổ Mạc Cát nhảy thình thịch.

      “Như Sơ, gần sang năm mới cũng đừng có mặc đồ màu trắng, rất tầm thường, mặc cái này .”

      “. . . . . .”

      “Cái này làm sắc mặt của ngươi nhìn tốt hơn nhiều, mau mặc cái này.”

      nhiều, Ổ Dạ Lôi giúp Trác Như Sơ mặc vào kiện y sam đỏ thẫm sớm cho người làm tốt. Trác Như Sơ sống ba mươi năm làm sao mặc qua xiêm y xinh đẹp như vậy. Nhìn chằm chằm thân hồng y kia, y thầm nghĩ kéo xuống.

      “Như Sơ, hôm nay là lễ mừng năm mới, ngươi phải nghe lời ta .”

      hôn môi Trác Như Sơ cái, Ổ Dạ Lôi tham lam nhìn đối phương, nghĩ tới chẳng qua là đổi thân xiêm y, Như Sơ liền thể ra loại phong tình khác, làm mê muội thôi, muốn về sau bắt người này mặc đồ đỏ. Bất quá, Ổ Dạ Lôi cũng biết mình là si tâm vọng tưởng, hơn nữa Như Sơ mặc đồ đỏ càng muốn cho y ra khỏi cửa.

      Cảm giác giống Như Sơ sắp gả cho mình, Ổ Dạ Lôi tâm tình nhộn nhạo, hận thể đem đối phương kéo tới giường “ôn tồn” trong chốc lát.

      “Vương gia, người trong cung tới, thỉnh Vương gia tiến cung.”

      Ổ Dạ Lôi nhíu mày: “Có chuyện gì chờ qua năm mới sau!”

      Đại Thiên : “Hình như là Thái Hậu bị bệnh, thỉnh Vương gia tiến cung nhìn cái.”

      “Mẫu hậu bị bệnh?” Ngẫm lại thấy mình đối mẫu hậu quả quá mức lạnh nhạt, Ổ Dạ Lôi : “Chuẩn bị xe, bổn vương tiến cung.”

      “Dạ”

      Thở dài, Ổ Dạ Lôi nhìn về phía Trác Như Sơ: “Ta tiến cung xem, nếu mẫu hậu bệnh nghiêm trọng, ta liền sớm trở về, nếu nặng. . . . . . Buổi tối ta nhất định cùng ngươi ăn cơm tất niên.”

      cần, sức khỏe Thái Hậu quan trọng hơn.” Trác Như Sơ nghĩ nghĩ, lại : “Đừng để Đại Thiên cùng Tiểu Thiên rời khỏi ngươi.”

      Ổ Dạ Lôi kìm lòng được hôn Trác Như Sơ. Hơn nửa ngày sau, mới buông đối phương ra, khàn giọng : “Ta tùy thời mang theo bọn họ, cần lo lắng cho ta.”

      “Cẩn thận phải chuyện xấu.”

      “Hảo.”

      tha rời Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi vội vàng xuất phủ lên xe ngựa. Sau khi rời , Trác Như Sơ lại như thường lệ thấy bóng dáng.

      Tiến cung, Ổ Dạ Lôi bị người ngăn lại, là thái giám ở bên người Ổ Mạc Cát, người nọ : “Vương gia, hoàng thượng mời ngài qua.”

      “Bổn vương muốn xem mẫu hậu.”

      “Vương gia, hoàng thượng mời ngài qua vì bệnh của Thái Hậu nương nương.”

      Chẳng lẽ bệnh của mẫu hậu thực nghiêm trọng? Tâm Ổ Dạ Lôi trầm xuống, hỏi: “Hoàng thượng ở đâu?”

      “Hoàng thượng ở tẩm cung chờ Vương gia.”

      “Vậy tẩm cung của hoàng thượng.”

      Dựa theo quy củ, nam nhân được tùy ý xuất nhập hậu cung. Ổ Mạc Cát có sắc phong hoàng hậu, nhưng phi tử cũng ít. Nguyên bản Ổ Dạ Lôi chỉ có thể mình trước, nhưng nhớ Trác Như Sơ phân phó, dẫn theo Đại Thiên cùng Tiểu Thiên vào hậu cung. Dù sao cũng là Đình Vương, người khác cũng dám thêm cái gì.

      Đếm tẩm cung Ổ Mạc Cát, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên bị ngăn lại ở cửa, Ổ Dạ Lôi đối thủ vệ : “Bọn họ là thị vệ thiếp thân của bổn vương, phải theo bổn vương mọi lúc.”

      “Vương gia, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài, hơn nữa kiếm của Vương gia ngài cũng phải tháo xuống.”

      Ổ Dạ Lôi nhìn chằm chằm tên thị vệ lạ mặt kia, lại nhìn bốn phía, rất nhiều gương mặt xa lạ, trầm giọng : “Bổn vương gặp hoàng thượng cho tới bây giờ đều mang theo kiếm, vì sao hôm nay cố tình muốn lấy xuống? Ngươi là ai? Bổn vương như thế nào chưa từng gặp ngươi?”

      “Thuộc hạ vừa mới vào cung , Vương gia dĩ nhiên chưa từng thấy qua. Thuộc hạ phải bảo vệ an nguy của hoàng thượng, kính xin Vương gia làm khó thuộc hạ.”

      “Ngươi xem ngươi là ai, bổn vương sao phải làm khó ngươi?”

      Ổ Dạ Lôi lui về phía sau vài bước, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên cầm kiếm bên hông. Ổ Dạ Lôi cẩn thận quan sát bốn phía, : “Ngươi cho hoàng thượng, bổn vương đến đây, bổn vương muốn mang kiếm và người vào. Hoàng thượng nếu đồng ý, bổn vương đành phải trực tiếp gặp mẫu hậu .”

      Vì sao người bên người hoàng thượng lại biết? Ổ Dạ Lôi thầm cẩn thận, thích hợp.

      Lúc này, giọng truyền đến: “Đình Vương ý đồ ám sát hoàng thượng, bắt lấy !”

      Ổ Dạ Lôi nhìn phía phát ra giọng , cắn răng: “Ổ Tam Hữu!”

      “Bắt lấy !”

      Tên thị vệ vừa ngăn lại Ổ Dạ Lôi đột nhiên từ phía sau lưng rút ra cây đao, hướng Ổ Dạ Lôi liền bổ xuống.

      “Đương!”

      có cảnh giác, Ổ Dạ Lôi rút kiếm chặn thế công của cây đao kia. Đại Thiên cùng Tiểu Thiên hiểu được xảy ra chuyện gì, cầm kiếm hướng tên thị vệ kia đâm tới, miệng hô to: “Vương gia! Ngài mau!”

      “Ổ Tam Hữu! Nguyên lai là ngươi tên khốn khiếp này!”

      Tiếng mắng của Ổ Dạ Lôi vừa dứt, có cái gì nặng nề đâm vào tim của . Ổ Dạ Lôi xoay người, phía sau còn có người! thế nhưng biết người này khi nào xuất !

      Người nọ đồng dạng cũng mặc trang phục thị vệ, nguyên bản kiếm trong tay hẳn là muốn đâm xuyên qua trái tim của Ổ Dạ Lôi, nhưng mũi kiếm lại bị cái gì chặn lại, thịt của Ổ Dạ Lôi cũng đâm tới.

      Tên thị vệ kia sửng sốt chút, nghiêng người rất nhanh né tránh Ổ Dạ Lôi công kích, hô: “ người có vật phòng thân! Chém đầu của !”

      “Vương gia! mau!”

      “Đại Thiên!”

      Hai mắt Ổ Dạ Lôi sung huyết, tên thị vệ cầm đao kia chém vào vai Đại Thiên.

      Lúc này, mấy trăm tên cấm vệ quân từ bốn phía tẩm cung trào ra đem ba người bao vây, nhưng đáng sợ phải là bọn , mà là hai tên thị vệ khả nghi kia. Bọn họ căn bản giống thị vệ bình thường, giống như sát thủ hơn. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thiên cũng bị thương. Nếu phải Ổ Dạ Lôi mặc Kim Thứ Vị, kiếm vừa rồi sớm gặp Diêm Vương.

      “Đương!”

      Lại là tiếng va chạm, đao bổ về phía Đại Thiên bị viên đá bắn bay ra ngoài, dị biến này khiến cho mọi người đều sững sờ ở tại chỗ. bóng dáng màu trắng dừng ở trước người Đại Thiên, cổ tên cấm vệ quân chém Đại Thiên nháy mắt phun ra máu.

      “Thiếu gia!”

      Tay cầm kiếm của Đại Thiên cùng Tiểu Thiên phát run, là nhõm khi nhìn thấy người tới.

      Ổ Tam Hữu trốn ở góc phòng hoàn hồn, vội vàng hô to: “Mau giết y!”

      Vừa mới xong, thanh đao liền thẳng đến đầu Ổ Tam Hữu bay qua. Có người thay Ổ Tam Hữu đá ra đao của Trác Như Sơ, hai tên sát thủ được Ổ Tam Hữu dặn dò quay ngược tấn công về phía Trác Như Sơ.

      Trác Như Sơ che mặt như cũ lộ ra hai con mắt sắc bén bên ngoài, y tay nhấc lên Đại Thiên bị thương nặng nhất, đem đưa đến trước hòn giả sơn trong viện. Ổ Dạ Lôi đỡ Tiểu Thiên cùng nhau thối lui đến nơi đó.

      Đại Thiên hư nhược : “Thiếu gia, ngài mang Vương gia mau… cần lo… Cho chúng ta.”

      Trác Như Sơ để ý tới , kiếm trong tay cùng hai gã thích khách triền đấu. Ổ Dạ Lôi điểm huyệt đạo chung quanh miệng vết thương của Đại Thiên cùng Tiểu Thiên, giúp bọn họ cầm máu.

      Góc núi giả này, xem như là địa phương tương đối an toàn. Ổ Dạ Lôi giật xuống bài của mình nhét vào trong tay Tiểu Thiên nhanh chóng : “Ngươi hãy nghĩ biện pháp xuất cung kiếm viện binh.”

      Tiểu Thiên nắm chặt bài, kiên định gật đầu: “Vương gia liền giao cho thuộc hạ.”

      “Phải cố sống sót.” Vỗ vai Tiểu Thiên, Ổ Dạ Lôi rút kiếm xoay người vọt tới bên người Trác Như Sơ.

      Ngay sau khi Ổ Dạ Lôi xuất , Trác Như Sơ chuyên tâm đối phó hai cao thủ kia. Về phần những cấm vệ quân còn lại, y yên tâm giao cho Ổ Dạ Lôi đối phó. Lấy thân thủ Ổ Dạ Lôi, đối phó thị vệ bình thường còn dư dả.

      Dưới mái hiên, Ổ Tam Hữu lòng nóng như lửa đốt. ràng nhận được tin tức chỉ có Ổ Dạ Lôi mình tiến cung, người này biết từ đâu chui ra!

      Mắt thấy hai người kia chậm chạp bắt được Trác Như Sơ, Ổ Tam Hữu càng ngừng đổ mồ hôi lạnh.

      Nếu thể mau chóng giết chết Ổ Dạ Lôi, thừa dịp bộ hạ Ổ Dạ Lôi phản ứng kịp chiếm binh quyền của , khi tin tức truyền , bọn họ còn phần thắng.

      Ổ Tam Hữu đương nhiên sợ hãi, binh quyền cơ bản đều giữ tại trong tay Ổ Dạ Lôi, bao gồm cả cấm vệ quân. Ổ Mạc Cát trước đó mình triệu kiến thống lĩnh cấm vệ quân, nhân cơ hội giết , sau đó lợi dụng binh phù của điều cấm vệ quân đến hậu cung rồi đổi thành người của bọn họ, cho nên Ổ Dạ Lôi mới cảm thấy những người đó lạ mặt.

      Ổ Tam Hữu cùng Ổ Mạc Cát đoạt được tiên cơ, nhưng khi tiên cơ mất , bọn họ cũng xong đời.

      Ổ Tam Hữu sau vài lần ám sát Ổ Dạ Lôi có kết quả, tổn thất hơn phân nửa nhân mã, tại nơi này chính là lợi thế cuối cùng của . Mắt thấy người của mình, người lại người bị Ổ Dạ Lôi chém như thái rau, điên cuồng mà hướng hai người kia hô: “Mau giết y!”

      Lúc này, có người từ trong tẩm cung chạy đến vội vàng : “Hoàng huynh! Ngươi phải đáp ứng trẫm giết y sao?”

      “Hoàng thượng! giết y chúng ta đều phải chết! Thiên hạ mỹ nhân rất nhiều, hoàng thượng còn lo lắng tìm ra người hấp dẫn hơn y sao?”

      “Ổ Mạc Cát! Ổ Tam Hữu! Các ngươi đúng là muốn chết!”

      Vừa nghe Ổ Mạc Cát thế nhưng đối Trác Như Sơ ôm tâm tư xấu xa, Ổ Dạ Lôi tức giận đến hốc mắt đều trừng đến đỏ. Bỏ lại tên thị vệ, hùng hổ hướng hai người vọt tới.

      Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu thấy thế, sợ hãi ôm đầu trốn vào tẩm cung. gã sát thủ tránh thoát thế công của Trác Như Sơ, cản lại Ổ Dạ Lôi, Ổ Dạ Lôi hai lời giơ kiếm chém xuống.

      người kéo lấy áo Ổ Dạ Lôi đem đá đến phía sau, bóng dáng màu trắng che ở trước mặt lạnh nhạt : “Bảo vệ Đại Thiên!”

      Những lời này như chậu nước lạnh dội vào đầu Ổ Dạ Lôi, lộn trở lại bên người Đại Thiên. Bọn cấm vệ quân còn sống chẳng còn mấy người, Ổ Dạ Lôi bụng đầy nộ khí liền phát tiết người của bọn chúng.

      Phía sau, ai chú ý tới Tiểu Thiên căn bản hẳn phải ở bên người Đại Thiên lại thấy. Hai gã cao thủ cũng phát , bởi vì bọn chúng chỉ vội ứng phó Trác Như Sơ, dĩ nhiên rảnh chú ý những người khác.

      Chưa có người nào thấy qua Trác Như Sơ xuất hết công lực là như thế nào, ngay cả Tả Bách Chu cũng vậy.

      Trác Như Sơ võ thành si, nhưng cũng tranh giành hiếu chiến, y chỉ thích ở núi Tê Phong Môn dốc lòng nghiên cứu nội công kiếm pháp của y.

      Khi Ổ Dạ Lôi chém xuống đầu gã cấm vệ quân giả cuối cùng rồi quay đầu tìm Trác Như Sơ, ngay tại cái nhìn đó, Ổ Dạ Lôi đến chết cũng khó quên.

      Trác Như Sơ giống như học phân thân thuật, chỉ thấy mười mấy cái bóng trắng ở trước mặt Ổ Dạ Lôi xuất ra những chiêu thức bất đồng. gã sát thủ trừng mắt cúi đầu nhìn mũi kiếm từ phía sau xuyên qua lồng ngực của , thể tin được chính mình cứ như vậy chết . Kiếm mang theo máu trong thân thể tên sát thủ kia rút ra, cùng bóng trắng này hợp làm thể.

      Kiếm trong tay Ổ Dạ Lôi rớt xuống, che đầu nhịn được kêu rên hai tiếng, nhưng lại luyến tiếc dời , hai mắt vẫn gắt gao khóa từng đạo bóng trắng kia.

      Cả mắt đều là màu trắng thuần túy, trắng cả mắt Ổ Dạ Lôi. Trước mắt hình ảnh dần dần méo mó, mạt tóc trắng lại biến thành màu đen. . . . . .

      “Ổ Dạ Lôi, dựa vào cái gì ngươi vừa ra đời lại được phong tước vị thân vương, mà ta cẩn thận hầu hạ phụ hoàng nhiều năm như vậy mới chỉ là quận vương! Mẫu phi ngươi thủ đoạn cao.”

      được xấu mẫu phi ta!”

      “Ba!”

      cái tát hung hăng tát ở mặt của . thấy bộ dáng người nọ, nhưng chỉ nghe thanh , cũng hận thể đem người nọ bầm thây vạn đoạn.

      “Phụ hoàng rất bất công, thế nhưng phong ngươi làm Đô Úy tướng quân! Ngươi ngay cả người cũng chưa giết qua, thế nhưng lại làm tướng quân! Ha ha.. Ha ha ha! Ta làm quận công vậy tính cái gì?! Ta làm hết thảy vậy tính cái gì?!”

      “Phụ hoàng biết ngươi lòng lang dạ sói, cho nên tình nguyện cho ta, cũng cho ngươi!”

      “Ba ba. . . . . .”

      Người nọ bị đến chỗ đau, hung hăng tát vài cái.

      “Phụ hoàng thương ngươi! Tốt lắm! Bản thân ta muốn nhìn thử xem ngươi chết phụ hoàng còn thương ngươi thế nào. Ổ Dạ Lôi, đừng trách nhị ca tâm ngoan, muốn trách trách phụ hoàng bất công. Mọi người đều là nhi tử của phụ hoàng, vậy mà chỉ để ý ngươi!”

      “Ngô ngô!”

      bị bắt uống lọ thuốc.

      “Bát đệ, biết đây là cái gì ? Vật này là thứ tốt, nó khiến ngươi chết ngay, nó từ từ, chậm rãi, tra tấn ngươi chút, cho ngươi muốn sống được, muốn chết xong. Chỉ có như vậy, mới có thể tiêu tan cơn giận trong lòng ta!”

      “Ta chết cũng hóa thành quỷ kéo ngươi cùng gặp Diêm Vương!”

      “Ha ha ha, miệng ngươi quả thực cứng a. Dù sao thời gian nhị ca còn nhiều, ở chỗ này bồi ngươi cũng được. Đến lúc đó, ngươi đừng khóc cầu xin ta a, độc này có giải dược đâu.”

      “Phanh!”

      Cửa phòng đóng chặt bị người đá văng ra. người đứng ở cửa, nhìn thấy người nọ.

      “Như Sơ?!”

      “Ngươi! Ngươi làm sao vào được?! Người tới! Người tới!”

      Ổ Bất Do hô lớn vài tiếng, nhưng người vào. Người tới mang theo kiếm máu, áo trắng cũng dính máu, y sắc mặt bình tĩnh mà thẳng bước tiến vào.

      Tóc đen trước người hơi hơi phiêu động.

      “Đừng tới đây! Ngươi tiến lên nữa từng bước ta liền giết !”

      cổ lập tức truyền đến đau nhức, hướng người nọ kêu: “Ngươi tới làm gì?! Mau !”

      Ổ Bất Do cúi đầu nhìn cái, khóe miệng giương lên nụ cười hiểm. Trong phòng này còn có ba gã thân tín của , đưa thanh chủy thủ giao cho người trong đó: “Cẩn thận .”

      “Ngươi mau! mau!”

      Ánh mắt Ổ Bất Do nhìn y làm hoảng hốt. gấp đến độ rống to, nhưng người nọ chỉ liếc mắt nhìn , cái gì cũng .

      “Xem ra ngươi chính là vị sư huynh mà Bát đệ tâm tâm niệm niệm kia.” Ổ Bất Do có hảo ý nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của người vừa tới, liếm liếm môi.

      “Như Sơ! ! Ngươi mau!”

      nhìn thấu tâm tư của Ổ Bất Do, biết bản thân hết sống nổi, thế nên tuyệt thể liên lụy Như Sơ!

      Ổ Bất Do đối thủ hạ ném ánh mắt. Có người dùng dây thừng ghìm chặt cổ của , sau đó cây chủy thủ đâm xuyên qua bắp đùi của , tiếp theo roi hạ xuống.

      Qua lát, nghe được Ổ Bất Do : “ muốn chết, liền buông kiếm xuống, đem xiêm y thoát.”

      “Ổ Bất Do! Ngươi dám chạm vào y ta chết cũng tha cho ngươi! Như Sơ! Ngươi mau ! Ta trúng độc, ta sống được nữa rồi! Ngươi cần lo cho ta! mau!”

      Mà động tác của người nọ làm hô hấp của nháy mắt đình chỉ. Người nọ buông kiếm, giơ tay đặt nút áo, thản nhiên : “ cần đánh , ta nghe theo ngươi.”

      Roi có hạ xuống, nhưng dây thừng ghìm vẫn có buông ra, Ổ Bất Do quyết tâm muốn trước khi chết nhục nhã , tra tấn .

      “Ha ha ha… Ha ha ha… Bát đệ, dù sao ngươi cũng sắp chết, vi huynh liền thay ngươi hảo hảo thương y .”

      “Ổ Bất Do! Ngươi được đụng y!”

      “Ngăn cái miệng của .”

      “Ngô ngô ngô!”

      “Bộ dạng này thân mình cũng xinh đẹp, thêm chút nhan sắc hẳn xem tốt hơn.”

      Ổ Bất Do cầm roi lên.

      “Ba!” Roi rơi vào người Như Sơ, cũng rơi vào trong lòng . cái gì cũng đều cảm thấy, dù cho thanh chủy thủ cắm ở đùi bị người rút ra, chút cũng thấy đau.

      Trong mắt của chỉ có hình ảnh Như Sơ bị Ổ Dạ Lôi quất, chỉ có mi tâm người nọ nhịn đau, khuôn mặt trắng bệch còn có đầy người là máu. Roi dừng ở thân thể trần trụi che lấp của Như Sơ, roi còn xuất ra máu loãng nhiễm đỏ hai mắt của .

      Đánh mệt mỏi, Ổ Bất Do bỏ lại roi: “Lại đây.”

      Dưới chân vết máu loang lổ Trác Như Sơ sắc mặt lạnh nhạt bước gian nan tới. Từ đầu đến cuối, tầm mắt của người nọ đều dừng ở người .

      Ổ Bất Do phen nắm tóc Trác Như Sơ, chân của Trác Như Sơ lảo đảo cái, té ngã đất. Bắt Trác Như Sơ nâng đầu lên, tay bẩn của Ổ Bất Do ở người đầy rẫy vết thương kia sờ tới sờ lui, mà bị chặn ở miệng chỉ có thể tê tâm ô ô kêu.

      Ổ Bất Do hài lòng nhìn phẫn hận cùng liều chết giãy dụa, sỗ sàng liếm vành tai mang theo huyết châu của người nọ nhìn : “Bát đệ, sư huynh của ngươi tư vị thoạt nhìn rất tốt, nhị ca thu vào vậy.”

      Ổ Bất Do cười dữ tợn, tay chế trụ bả vai đổ máu của người nọ, đem người nọ xoay người đặt ở đất.

      “Ô ô ô ô!” Ổ Bất Do! Ngươi buông y ra! Buông y ra!

      Ổ Dạ Lôi ra sức giãy dụa, nhìn Ổ Bất Do cởi dây quần, lấy ra dơ bẩn gì đó, nhìn Ổ Bất Do tách hai chân người nọ, chưa bao giờ thống hận bất lực của mình như vậy.

      Trước mắt , là mảnh màu đỏ.

      Mà ở ngay sau đó, dị biến phát sinh. Có cái gì từ đỉnh đầu của bay qua, dây thừng ghìm cổ buông lỏng ra, hết thảy đều phát sinh ở trong chớp mắt. có nghe được tiếng kêu thảm thiết, cũng thấy được thân thể Ổ Bất Do cam lòng ngã xuống, chỉ nhìn được đến Như Sơ, Như Sơ của .

      “Như Sơ. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”

      Đều là vô năng, là hại Như Sơ bị người làm nhục. Nhưng Như Sơ câu cũng trách cứ , chính là giải khai dây thừng người , giúp băng bó vết thương đùi.

      “Như Sơ. . . . . .” Ôm lấy Như Sơ, tiền đồ khóc.

      trở về.”

      Như Sơ cõng , quan tâm thân vết thương của mình.

      “Như Sơ, ta vô dụng, ta làm liên luỵ ngươi. . . . . . Ngươi cần lo cho ta. . . . . .”

      Như Sơ có buông xuống, mà càng nâng . ngang qua Ổ Bất Do còn thừa hơi, y hỏi: “Giải dược ở đâu?”

      Trong mắt Ổ Bất Do làm sao còn có nửa điểm liều lĩnh, chỉ còn có sợ hãi, lắc lắc đầu: “, có giải dược, đừng giết ta. . . . . .”

      Máu loãng phun tới, Như Sơ cắt đứt yết hầu của Ổ Bất Do.

      Ổ Bất Do thống khổ vật lộn trong chốc lát, liền cam lòng đoạn khí.

      “Như Sơ . . . . . cần lo cho ta. . . . . .” chỉ biết liên lụy Như Sơ, bằng nhanh chết .

      Như Sơ vẫn là câu kia: “ trở về.” Sau đó y thiêu rụi căn nhà làm chịu nổi, cõng lưng hồi Tê Phong Môn.

      Hình ảnh từng mảnh hỗn loạn xuất ở trước mặt . Khi Ổ Dạ Lôi mở mắt ra, nhất thời mình ở đâu. Trước mắt xuất khuôn mặt mẫu hậu, chỉ nghe được đối phương lo lắng hỏi: “Dạ nhi, khá hơn chút nào chưa? Tỉnh tỉnh, là mẫu hậu.”

      Mẫu hậu? Ổ Dạ Lôi còn đắm chìm trong hồi ức nhắm mắt lại. Trong đầu hỗn loạn cực kỳ, trí nhớ mười năm quên mất nhất thời toàn bộ vụt trở về.

      “Thái y, ngươi mau nhìn Dạ nhi cái, nó bị làm sao vậy?”

      “Hồi Thái Hậu, Vương gia cũng có gì đáng ngại, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi.”

      “Vậy nó làm sao lại té xỉu?”

      “Này. . . . . .”

      Tay Ổ Dạ Lôi từ trong chăn xoa bóp thái dương, Linh Thái Hậu lập tức hạ thấp thanh : “Dạ nhi, ngươi thoải mái ở chỗ nào?”

      Mở to mắt, thấy đây là giường của mình, Ổ Dạ Lôi hướng bên giường nhìn.

      Linh Thái Hậu lập tức hiểu được quay đầu hô: “Vương gia tỉnh, mau tìm Trác thiếu gia.”

      “Mẫu hậu, ta bị làm sao vậy?”

      “Ngươi té xỉu, Như Sơ cõng ngươi trở về.”

      “Lại là Như Sơ cõng ta. . . . .”

      làm Linh Thái Hậu hiểu. Ổ Dạ Lôi chống thân mình ngồi dậy, nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi: “Mẫu hậu, người sao chứ?”

      Hốc mắt Linh Thái Hậu nhất thời ươn ướt: “ có gì, mẫu hậu có việc gì. Cũng nhờ có Như Sơ, y viết thư bảo sư phụ cùng sư huynh ngươi tiến cung bảo hộ mẫu hậu, cho nên mưu của bọn chúng có thực được. Tiểu Thiên xuất cung gọi viện binh, chúng ta đều được cứu.”

      , Trác Như Sơ tiến vào, Linh Thái Hậu đứng dậy nhường bị trí bên giường, ý bảo mọi người lui ra, nàng cũng lui xuống. Nàng biết, nhi tử tại nhất định có rất nhiều lời muốn với người này.

      Trác Như Sơ mới vừa ở bên giường ngồi xuống, bị người kéo qua. Đè lại bàn tay muốn giải khai nút áo mình của Ổ Dạ Lôi, y nhíu mi, nghĩ đến Ổ Dạ Lôi lại phát tình chẳng phân biệt được tình hình.

      “Như Sơ, cho ta xem xem vết thương người ngươi.”

      Trác Như Sơ nhướng mày, kéo xuống tay Ổ Dạ Lôi: “Ta bị thương. Ngươi có làm sao ? Khi ta giết hai người kia quay đầu lại chỉ thấy ngươi ngã xuống đất ngất .” Ngay sau đó, cái miệng của y bị người hôn lên.

      Vội vàng đòi lấy Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi dùng hết toàn lực ôm chặt Trác Như Sơ. Khi hơi thở hai người đều ổn, mới buông ra, chống đỡ cái trán Trác Như Sơ khàn giọng : “Như Sơ, ta trở về.”

      Trác Như Sơ chớp chớp mắt, có điểm hồ đồ, tiếp theo y nghe đối phương : “Ta nhớ ra rồi.”

      Thân mình Trác Như Sơ hơi chấn động, nhịp thở nháy mắt bình tĩnh lại.

      Cầm tóc bạc của Trác Như Sơ, trong mắt Ổ Dạ Lôi đầy nước: “Như Sơ, thực xin lỗi. . . . . . Ta đáng chết… Ta… vậy mà quên ngươi, quên ngươi. . . . . .”

      bàn tay che kín cái miệng của , Trác Như Sơ thản nhiên : “Ngươi có gì phải xin lỗi ta.”

      “Như Sơ. . . . . .” Nước mắt tự trách muộn màng gần tám năm của Ổ Dạ Lôi rơi xuống.

      Lúc này, Trác Như Sơ cũng biết nên cái gì. Y từ đầu luôn nghĩ tới Ổ Dạ Lôi nhớ, hơn nữa tận sau trong đáy lòng, y cũng hi vọng người này nhớ.

      Bây giờ gì cũng muộn, Ổ Dạ Lôi ôm chặt Trác Như Sơ thấp giọng khóc rống. tại sao có thể?! Tại sao có thể quên Như Sơ?! Tại sao có thể quên cừu hận?!

      Trác Như Sơ vẫn nhúc nhích tùy Ổ Dạ Lôi ôm. Sau hồi, y mở miệng: “Ổ Bất Do chưa có thực được, ngươi cần tự trách.”

      Vuốt vết roi lưu lại người Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi lắc lắc đầu.

      hại nhất bị làm bẩn, cho dù chưa có thực được, cũng nên chết , đừng chi người này vì giải độc cho mà chịu hành hạ thống khổ.

      Qua lâu, Ổ Dạ Lôi mới ngừng khóc, ngẩng đầu : “Như Sơ, chờ giải quyết xong tất cả, chúng ta quay về Tê Phong Môn.”

      Trác Như Sơ nhìn , trả lời.

      Ổ Dạ Lôi vén tóc trắng của Như Sơ sau vành tai, : “Trước kia, tâm nguyện của ta là cùng ngươi ở Tê Phong Môn sống đến đầu bạc răng long, ngày qua ngày nguyện làm uyên ương làm tiên. tại, cũng vẫn như vậy. Ngươi quay về Tê Phong Môn trước, giải quyết xong chuyện kinh thành, ta liền tìm ngươi. Lần này, ta muốn tuyệt trừ hậu hoạn, ta muốn ngươi thấy ta dùng thủ đoạn kia. Ta đáp ứng ngươi, lạm sát kẻ vô tội.”

      Trác Như Sơ đưa mắt nhìn Ổ Dạ Lôi sau lúc lâu, sau đó mở miệng : “Ta ngày mai .”

      Ổ Dạ Lôi ở môi Trác Như Sơ hôn cái: “Như Sơ, ta ngươi, ngươi chờ ta.”

      Sau khi trở lại Tê Phong Môn, Trác Như Sơ lại về đỉnh núi nơi y ở cùng Ổ Dạ Lôi trước kia, mỗi ngày say mê luyện võ, đối chuyện dưới chân núi chẳng quan tâm, đối Ổ Dạ Lôi làm những gì cũng tò mò.

      Hai gã sát thủ kia vừa chết, Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu liền nhất định thất bại, tiếp theo Tiểu Thiên mang đến cứu binh, trận chiến được xưng tụng là chính biến cung đình khôi hài cứ như vậy xong.

      có Trác Như Sơ ở bên người, Ổ Dạ Lôi lại hóa thành ma vương. Ổ Tam Hữu bị trảm sát thị chúng, người trong phủ Cần Vương bị lưu đày lưu đày, sung quân sung quân, chém đầu chém đầu.

      Ổ Dạ Lôi có giết Ổ Mạc Cát, chỉ đem giam lỏng tại thâm cung, người bên cạnh toàn bộ đổi thành thủ hạ của Ổ Dạ Lôi, ngay cả tần phi của Ổ Mạc Cát cũng bị Ổ Dạ Lôi đưa ra ngoài cung, Ổ Mạc Cát thành trở thành người độc.

      tháng sau, Ổ Mạc Cát “hạ chỉ” phong Ổ Thường Hạo con độc nhất năm ấy bốn tuổi của mình làm thái tử. Lại tháng sau, Ổ Mạc Cát lại “hạ chỉ”, thoái vị nhường ngôi cho thái tử, phong Ổ Dạ Lôi làm nhiếp chính vương, phụ tá thái tử.

      Trong lòng tất cả mọi người đều biết, đây là Đình Vương đối hoàng thượng trả thù.

      Đầu tháng tư, Ổ Mạc Cát bệnh chết ở trong cung. Sau khi chết, Ổ Dạ Lôi đem qua loa chôn cất trong hoàng lăng, hoàn toàn có phô trương mà đế vương nên có.

      Quan viên trong triều đều thay đổi. Lần này, Ổ Dạ Lôi thay bằng đám quan viên dân chúng kính . còn chọn lựa bốn gã đại thần cùng phụ tá hoàng thượng tuổi, cho bá quan giám sát.

      Tháng sáu, kinh thành lại khôi phục yên tĩnh như trước, trừ bỏ người ghế rồng thay đổi, tựa hồ có cái gì bất đồng.

      Năm sau, người đến bên cạnh Ổ Dạ Lôi. Mà năm này, Ổ Dạ Lôi ly khai kinh thành.

      Từ nay về sau, kinh thành còn Đình Vương phủ, muốn gặp Đình Vương mời đến Tê Phong Môn. Bất quá, trừ phi trời sập, nếu , bất luận kẻ nào đều thể quấy rầy .

      Tháng sáu Tê Phong Môn vẫn mát mẻ như xuân, đạo bóng dáng màu trắng ở trong rừng chuyên tâm luyện kiếm. Tiếng bước chân ràng từ nơi xa truyền đến, lá rụng bị đạp phát ra tiếng thanh thúy.

      Người nọ xuất chiêu thức dừng lại, thở xoay người.

      người cười cười đến trước mặt y, cầm tay y : “Như Sơ, ta trở về.”

      “. . . . . .”

      “Ta đem Đình Vương phủ dời đến Tê Phong Môn, ngươi trách ta ?”

      Trác Như Sơ nhíu mày, thân mình liền bị đối phương ôm vào trong lòng.

      “Như Sơ, chờ khi ngươi và ta trăm tuổi, chúng ta liền chôn cất ở trong này như thế nào?”

      “. . . . . .”

      “Như Sơ, ngươi thú ta .” Nụ hôn hạ xuống.

      thanh kiếm rơi đống lá rụng, đôi tay buông thõng chậm rãi nâng lên, ôm lấy người dây dưa buông với mình.

      Sói, cả đời chỉ biết con sói. Có người, cả đời cũng chỉ người, vô luận, nhớ hay .

      —:—Toàn văn hoàn—:—

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :