1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

LANG GIA BẢNG - Hải Yến (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      67.5

      "Ba tháng."

      Chàng lập tức trả lời như thế khiến Lận Thần khỏi giật mình, môi hơi tái .

      "Niếp Đạc mang hai cây băng tục thảo đến đây." Ánh mắt Mai Trường Tô bình thản nhìn Lận Thần, . "Băng tục thảo thể để lâu, nhất định là ngươi chế thành băng tục đan rồi đúng ?"

      "Làm sao ngươi biết?"

      "Nơi này là Tô trạch, ta biết có gì lạ?"

      Lận Thần xoay người , hít sâu mấy hơi, : "Ngươi biết cũng vô dụng, ta cho ngươi."

      "Ta hiểu rất tâm tình của ngươi." Mai Trường Tô nhìn bóng lưng Lận Thần, bình thản . "Nếu giữ nguyên kế hoạch, chúng ta cùng du sơn ngoạn thủy, thư giải sầu muộn với y thuật của ngươi, có lẽ ta còn có thể an nhàn thêm nửa năm... năm... hoặc lâu hơn..."

      "Khô phải có lẽ mà là chắc chắn. Ta biết mình có thể làm được!" Lận Thần đột nhiên quay lại, ánh mắt kiên quyết. "Trường Tô, bản án cũ được lật lại, gánh nặng ngươi tự mang người có thể đặt xuống. Lúc này suy nghĩ cho chính ngươi cũng quá đáng đúng ? đời có nhiều việc như vậy, hết việc này tới việc khác, vĩnh viễn bao giờ hết, mình ngươi thể giải quyết được. Vì sao ngươi lại bỏ cuộc trong lúc nên bỏ cuộc nhất?"

      "Đây phải bỏ cuộc, mà là lựa chọn." Mai Trường Tô nhìn thẳng vào mắt , gương mặt tái nhợt nhưng khóe miệng lại mang ý cười. "Con người bao giờ cũng tham lam. Trước kia chỉ cần có thể lật lại bản án cũ, trả lại thanh danh cho người khuất là ta thỏa mãn. Nhưng bây giờ ta lại muốn làm nhiều hơn, ta muốn quay lại sa trường, lần nữa trở lại bắc cương, ta muốn cố hết sức làm sống lại linh hồn Xích Diễm quân trong những tháng ngày cuối cùng của mình. Lận Thần, làm Mai Trường Tô trọn mười ba năm, cuối cùng lại có thể lựa chọn kết cục của Lâm Thù, đối với ta, chẳng lẽ đây phải chuyện may mắn?"

      “Ai biết Lâm Thù?" Lận Thần nhắm mắt, cố gắng bình ổn tâm tình. "Bằng hữu ta sẵn sàng làm mọi việc để sống sót đó phải Lâm Thù... Chính ngươi cũng từng , Lâm Thù chết từ lâu rồi. Để người chết sống lại được ba tháng, ngươi lại chọn hi sinh chính mình sao?"

      "Lâm Thù dù chết nhưng trách nhiệm thuộc về Lâm Thù thể chết. Chỉ cần chút khí phách của nhà họ Lâm còn tồn tại đời thể để bắc cương Đại Lương lâm nguy, thể để giang sơn bị tàn phá, thể để trăm họ lang bạt. Lận Thần, xin thứ lỗi, ta đáp ứng ngươi rồi lại nuốt lời... Nhưng ta cần ba tháng này. Về đạo nghĩa, ngọn lửa bắc cương cháy rực, trong triều có tướng để dùng, ta thân là hậu nhân Lâm thị, há có thể ngồi yên để kéo dài tính mạng giữa chốn sơn thủy? Về tư tâm, mặc dù có ngươi nhưng dù sao ta cũng còn nhiều thời gian, nếu có thể lại khoác chiến giáp, lại đạp sa trường cũng xem như cuộc đời này còn gì tiếc nuối, những gì nhận được có lẽ còn nhiều hơn những thứ mất ..." Bàn tay nóng như lửa của Mai Trường Tô nắm chặt cánh tay Lận Thần, hai mắt sáng như sao. "Băng tục thảo là thần dược muốn tìm cũng biết tìm ở đâu, trời để Niếp Đạc tìm được nó chính là cho ta có thể tạm thoát khỏi bệnh tật, ôn lại hào hùng trước kia trong ba tháng cuối cùng. Lận Thần, chúng ta đại nghĩa, quốc gia bách tính, chỉ vì tâm nguyện này của ta, ta mong ngươi thành toàn."

      Lận Thần ngơ ngác nhìn chàng, giọng hỏi: "Vậy sau ba tháng sao?"

      "Ta tính toán toàn bộ chiến cuộc, tình hình tướng lĩnh quân địch, ta cũng nắm . Trong vòng ba tháng, ta nhất định có thể dẹp yên khói lửa, dựng lại phòng tuyến bắc cương. Cảnh Diễm vốn cũng chuẩn bị chỉnh đốn quân lính, sau cuộc chiến này, ta tin rằng sức chiến đấu của Đại Lương dần khôi phục đến thời kỳ hưng thịnh."

      "Ta là ngươi." Hai mắt Lận Thần sâu thẳm, vẻ mặt vô cùng ủ dột. "Sau ba tháng ngươi thế nào? khi uống băng tục đan, mặc dù có thể dùng được lực kích thích thể lực nhưng cũng là thuốc độc tuyệt mệnh thể vãn hồi. Thời hạn ba tháng đến dù là đại la kim tiên cũng khó giữ ngươi lại thêm ngày."

      "Ta biết." Mai Trường Tô mơ hồ gật đầu. "Con người sống đời cuối cùng đều phải chết. Lận Thần, ta chuẩn bị tốt rồi."

      Lận Thần cắn chặt răng, kéo mạnh vạt áo, lấy chiếc lọ trong áo ra, ném cho Mai Trường Tô cách thô bạo lạnh lùng : "Bỏ cuộc cũng được, lựa chọn cũng được, đều là quyết định của chính ngươi, ta có tư cách bác bỏ, tùy ngươi..." Vừa vừa xoay người đá tung cửa phòng, rảo bước ra ngoài.

      "Ngươi đâu đấy?"

      "Điểm mộ binh bên ngoài chắc còn chưa đóng cửa. Ta báo danh." Lận Thần chỉ hơi dừng bước chân, quay đầu lại. "Ta đáp ứng ở bên cạnh ngươi đến ngày cuối cùng. Ngươi nuốt lời nhưng ta lại thể nuốt lời. Khi nào có chức vụ trong quân, xin Mai đại nhân triệu ta đến làm thân binh."

      Trái tim Mai Trường Tô nóng rát, chiếc lọ lạnh buốt chàng nắm trong tay bắt đầu nóng lên.

      Mặc dù những người khác ở ngoài sân biết đến tồn tại của băng tục đan, cũng biết hai người chuyện gì, nhưng qua câu này của Lận Thần cũng có thể đoán được Mai Trường Tô quyết định xuất chinh bắc cương.

      Mấy thị vệ đều là những người nhiệt huyết, Lê Cương và Chân Bình trước đây còn là quân sĩ, bọn họ mặt muốn ra sa trường vệ quốc giết địch, mặt khác lại sợ Mai Trường Tô chịu nổi gian khổ chinh chiến, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, đều ngơ ngác đứng ngoài sân mà biết nên phản ứng thế nào mới phải.

      Trong bầu khí nặng nề đó, Cung Vũ ôm đàn ra, ngồi xuống hành lang, ngón tay khẽ đưa, dịu dàng biến mất, tiếng đao kiếm vang lên, ngập tràn khí phách, vó ngựa rền vang. Lúc tiếng đàn lên tới cao trào, đột nhiên có người vỗ vào lan can, cất tiếng hát:

      Nhớ ngày ấy búi tóc tòng quân

      Nhớ ngày ấy sương phủ quân doanh

      Nhớ ngày ấy rút kiếm gió tan

      Nhớ ngày ấy vung thương mây tản

      Thời gian thấm thoắt

      Mà giờ xa

      Nhìn mây núi

      Nhớ thành lũy khi xưa

      Cỏ dại bò lan

      Ánh chiều tà sắp tắt…

      Trong tiếng hát ấy, Mai Trường Tô đứng dậy, đẩy cửa sổ ra nhìn lên bầu trời, ý chí chiến đấu ngập tràn như kiếm sắc ra khỏi vỏ.

      ngày sau đó, nội các ban chỉ, lệnh Niếp Phong dẫn bày mươi ngàn quân nghênh chiến thiết kỵ Bắc Yên, Mông Chí dẫn trăm ngàn quân chống lại hùng binh Đại Du, chọn ngày thệ sư thụ ấn.

      Trong cùng đạo ý chỉ đó, vị khách khanh áo trắng Mai Trường Tô tên tuổi lẫy lừng đế đô kia cũng được phá cách bổ nhiệm làm giám quân giữ ấn tín, tay cầm ngọc bài thái tử cùng Mông Chí xuất chinh.

      ngày trước khi xuất binh, có lẽ là bị cục diện nguy ngập gần đây làm cho kinh động, Hoàng đế Đại Lương đột nhiên trúng gió liệt giường, tứ chi bất động, miệng thể .

      Tiêu Cảnh Diễm dẫn tôn thất trọng thần và các tướng lĩnh viện quân đến trước giường vấn an và bẩm báo chuyện xuất chinh.

      Khi mọi người lần lượt đến gần thi lễ, Mai Trường Tô đột nhiên cúi xuống bên tai Hoàng đế, biết gì. Vị Hoàng đế già toàn thân tê liệt bất ngờ mở to mắt, khóe miệng chảy dãi, cố gắng giơ tay lên.

      "Phụ hoàng yên tâm, Tô tiên sinh là bậc quốc sĩ, chỉ thông hiểu triều chính mưu lược mà cũng giỏi chinh chiến sát phạt. Lần này có Mông khanh và Tô tiên sinh, loạn thế bị dẹp, từ nay bắc cương Đại Lương ta được củng cố." Tiêu Cảnh Diễm đứng bên cạnh ràng từng chữ, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

      Cuối cùng Hoàng đế Đại Lương cũng chán nản buông tay xuống, nghiêng đầu mấp máy môi, phát ra tiếng "ô ô". Từng có uy quyền vô thượng, giờ đây chỉ còn lại lễ tiết phù phiếm. Khi các trọng thần theo sát Tiêu Cảnh Diễm , ông ta chỉ còn nghe thấy tiếng tở nặng nề của mình vang vọng trong thâm cung u rét lạnh, còn được ai chú ý này.

      Hôm sau, các tướng lĩnh hai lộ viện binh đến từ biệt Hoàng đế, tháo giáp xuất chinh.

      Giống như năm đó lặng lẽ nhìn Mai Trường Tô vào kinh, lúc này cổng thành nguy nga của đế đô Kim Lăng cũng lặng lẽ nhìn chàng rời .

      Khi đến áo trắng ung dung, kế mưu đầy bụng. Lúc mắt nhìn khói lửa, thúc ngựa giơ roi.

      Hai năm làm mưa làm gió, thay đổi giang sơn, duy nhất đổi là tấm lòng son vĩnh sinh bất tử.

      Cơn gió lạnh đầu đông thổi qua mái tóc đen sẫm của Mai Trường Tô, chiếc áo choàng màu xanh ngọc sau lưng bay lên phần phật.

      Tuấn mã Ô Chuy, giáp bạc mỏng manh, cảm giác thoải mái tràn trề trong lồng ngực vẫn quen thuộc như khắc trong xương tủy.

      Đưa mắt nhìn trăm ngàn nam nhi lao nhanh như hổ, nhìn quanh ái tướng, bằng hữu giao tính mạng cho nhau.

      Thế giới mất trong tuyết lạnh Mai Lĩnh năm đó dường như lại lặng lẽ ra trước mặt.

      Trong khói bụi cuồn cuộn, bên môi Mai Trường Tô để lộ nụ cười rạng ngời, còn quay lại nhìn kinh đô mà thúc ngựa chạy như bay đến tương lai mà chàng chọn, cũng là kết cục mà chàng chọn.

      ---------------------------------

      Phần kết

      Cuối mùa đông năm Nguyên Hựu thứ sáu Đại Lương, Bắc Yên thua liền ba trận, lui về bản quốc. Đại Du tổn binh sáu vạn, dâng biểu cống ngân lượng xin hòa, các châu thất thủ được thu hồi, đặc xá vỗ về bách tính.

      Quân sở thuộc của Mông Chí sáp nhập với Thượng Dương quân, tiến hành chỉnh biên, đổi tên thành Trường Lâm quân, đóng ở phòng tuyến bắc cương.

      Trong trận chiến lần này, rất nhiều tướng sĩ trẻ tuổi thể được tài năng, trở thành lớp nhân tài hậu bị được tập trung bồi dưỡng. Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân cũng đều lập được quân công, có điều vì nguyên nhân thân thế nên Tiêu Cảnh Duệ từ chối nhận.

      Đối với trăm họ, triều thần và hoàng thất, đây là trận thắng vẹn toàn. Giặc mạnh lui, biên cương được củng cố, cuộc cải cách chính vụ và quân vụ của triều đình nhanh chóng được đẩy mạnh, nhà cửa bị phá hủy ở các châu phủ cũng dần được tái thiết.

      Trong bầu khí ăn mừng hân hoan của mọi người, những thiệt hại dường như bị lược qua mà ai chú ý. Nhưng Tiêu Cảnh Diễm quên, ngồi trong gian phòng ở Đông cung, ngày đêm ngủ ghi chép danh sách những người chết trong chiến lần này, bắt đầu từ những binh lính cấp thấp nhất, chăm chú từng nét chữ.

      Nhưng khi viết đến cái tên cuối cùng, lại buông bút, cúi đầu khóc lớn, đau thương thể kìm nén, ngay cả Thái tử phi có thai cũng thể khuyên can.

      Mùa hạ năm Nguyên Hựu thứ bảy, Niếp Đạc từ Đông hải về xin phép nhưng Tiêu Cảnh Diễm vẫn chịu đồng ý hôn giữa và Nghê Hoàng, đến tận lúc Cung Vũ mang phong thư do Mai Trường Tô viết đến, mới lặng lẽ gật đầu.

      Sau khi thành thân, Nghê Hoàng ao quân đội nam cương cho Mục Thanh ngày càng chín chắn, cùng Niếp Đạc đến khấu biệt từ đường nhà họ Lâm rồi đến bờ biển phía đông trấn thủ.

      Mùa thu năm Nguyên Hựu thứ bảy, Thái tử phi sinh hạ bé trai.

      Ba ngày sau, Hoàng đế Đại Lương băng hà.

      Sau tháng để tang, Tiêu Cảnh Diễm chính thức lên ngôi, tôn thân mẫu Tĩnh quý phi làm thái hậu, lập Thái tử phi Liễu thị làm hoàng hậu.

      Đình Sinh quả nhiên được Tiêu Cảnh Diễm nhận làm con nuôi, sai danh sư hết lòng dạy bảo. Bởi vì Đình Sinh thông minh, tính tình kiên cường lại ngỗ ngược, Tiêu Cảnh Diễm rất sủng ái nó, nên dù nó phải thân vương nhưng vẫn có thể thường xuyên ra vào cung cấm vấn an Thái hậu và Hoàng hậu.

      Cao Trạm cao tuổi vẫn giữ chức tổng quản lục cung, có điều bây giờ Thái hậu ân chuẩn cho ông ta dưỡng lão, có thể sống tự tại trong cung, còn bị ai sai phái.

      Cao Trạm rất thích tiểu hoàng tử trắng trẻo, đáng kia, thường xuyên đến cung của Hoàng hậu chơi với nó. Mỗi lần Đình Sinh bế tiểu hoàng tử ra ngoài chơi, ông ta đều nhất quyết đứng trông bên cạnh.

      "Cao công công có muốn bế lát ?" Nhìn ông già tóc bạc trắng này chăm chú bảo vệ bên cạnh, có lúc Đình Sinh cười hỏi như vậy, nhưng lần nào Cao Trạm cũng cúi người lắc đầu, giọng run run: "Đây là chủ nhân tương lai của thiên hạ, lão nô dám bế..."

      Đình Sinh dường như chỉ coi câu trả lời của ông ta như gió thoảng qua tai, hề để ý, vẫn vui vẻ dạy tiểu hoàng tử bi bô tập .

      "Nhìn hai huynh đệ kìa, tình cảm là tốt." Nhũ mẫu bên cạnh vừa cười vừa nhìn sắc trời. "Nhưng cũng nên bế tiểu hoàng tử vào . Trời u quá, Cao công công, công công có thấy hình như trời nթ gió ?"

      ", phải nổi gió, mà là bên trong những bức tường hoàng cung này... từ trước đến nay gió chưa bao giờ ngừng thổi..." Vị thái giám già phục vụ ba triều nheo mắt trả lời.

      -----HẾT-----

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :