1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 045: Hôn có thể giảm đau?


      Cái này căn bản là trần truồng coi rẻ, coi rẻ trình độ kỹ thuật chuyên môn của , đây là chuyện tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ!

      Tục ngữ có "Người có thể chết chứ thể chịu nhục", tuy rằng, bây giờ còn chưa có chính thức tốt nghiệp nhưng ở phương diện năng lực, tuyệt đối có vấn đề.

      Nghĩ đến đây, khẽ xì tiếng, tức giận quay mặt .

      Quay người lại, vừa đúng lộ ra đường vết rạch cổ ở trước mặt Cơ Liệt Thần, Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy thắt lưng căng thẳng, thân thể chợt , cả người liền ngồi xuống ở bên cạnh Cơ Liệt Thần.

      Bàn tay lạnh như băng của Cơ Liệt Thần đột nhiên xoa cổ của , thào : "Nơi này cũng bị thương? Mới vừa rồi lúc vào phòng , cũng có nhìn thấy vết thương này. . . . . . A, có thể là do có mở đèn. . . . . ."

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ có chút tức giận.

      Người đàn ông này tại sao lại thích tùy tiện vào phòng của nữ sinh, còn nhìn lén ? Ít nhất phải có chút lịch biết gõ cửa cái chứ.

      muốn nổi giận, lại phát miệng người nào đó còn nhanh hơn so với , ràng chụt chụt tỉ mỉ hôn vết thương ở cổ .

      trừng mắt nhìn, trong não có hai giây trống .

      giây kế tiếp, giống như nổ tung, rốt cuộc trong đầu suy nghĩ chuyện gì xảy ra vậy.

      Người đàn ông này hôn lên cổ của !

      Thành , loại cảm giác hôn cổ này, so với cảm giác hôn miệng, càng làm cho người ta hoảng sợ hơn . . . . . .

      Mấu chốt là: chỉ hôn cổ của , bắt đầu từ từ đem môi lành lạnh chuyển dời đến mặt, nhàng rơi lông mi dày, Lâm Nhược Kỳ cố sức trừng mắt nhìn, muốn ngăn cản lại hoảng sợ phát trong tầm mắt mơ hồ tất cả đều là đôi môi đỏ mọng và tóc đen nhánh của cậu chủ nào đó, giống như tiếng tơ lụa ma sát da thịt nhạy cảm . . . . . .

      nên tìm lời để từ chối! thề trong lòng mình đúng là muốn như vậy!

      Nhưng thực tế . . . . . .

      "Đừng. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."

      "Thả lỏng chút, nước miếng có công dụng trừ độc, biết, tôi trừ độc cho "

      "Tôi sao. . . . . . Đừng hôn. . . . . ."

      " cần khách khí."

      " phải vậy, tôi đừng hôn. . . . . ."

      "Hư, cho chuyện, hôn có thể giảm đau."

      ". . . . . ."

      còn chưa biết hôn có thể giảm đói, trừ độc, còn có thể dùng để giảm đau! ra kiến thức y học của Cậu chủ Cơ này so với Lâm Nhược Kỳ còn tinh thông hơn?

      Nhưng cậu chủ nào đó ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục thân mật liếm láp hôn, còn càng liếm càng say sưa ngon lành. . . . . .

      Sau này, Lâm Nhược Kỳ mới biết, ra cậu chủ Cơ Liệt Thần tự nghĩ ra kỹ năng tán trong nháy mắt . . . . . ." biết xấu hổ" +"Lời ngon tiếng ngọt" + "Đeo bám dai dẳng"!

      Hoàn hảo sức kiềm chế của cậu chủ Cơ Liệt Thần rất tốt, đến thời khắc mấu chốt thắng xe lại, bởi vì cũng muốn sớm măm măm như vậy, sợ dọa trước mắt hoảng sợ.

      Chẳng qua, Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt trở về phòng ngủ của mình trước, bỏ xuống vấn đề phiền não mà cho .

      Quá trình là thế này. . . . . .

      Cơ Liệt Thần hỏi: "Còn nhớ lúc ở trong rừng rậm, đồng ý với tôi chuyện ?"

      Lâm Nhược Kỳ hỏi ngược lại: "Chuyện gì?"

      Cơ Liệt Thần híp cặp mắt xinh đẹp, có chút nghi ngờ có phải cố ý giả vờ mơ hồ hay : "Tôi rồi, chỉ cần có thể ra ngoài, gả cho tôi, còn nhớ ?"

      Thân thể chấn động, thiếu chút nữa quên chuyện này, lập tức gật gật đầu : ". . . . . . Nhớ."

      yên lặng nhìn chăm chú vào : "Vậy nghĩ sao?"

      "Tôi có thể suy nghĩ chút ?" Cổ nhân chiêu gọi là kế hoãn binh, có lẽ là làm như vậy!

      Ngược lại, cậu chủ nào đó biểu rất rộng lượng: "Dĩ nhiên có thể. Như vậy , và tôi cùng du lịch, sau khi trở về, phải cho tôi câu trả lời chắc chắn. cách khác, tôi cho 10 ngày, rất dư dả chứ?"

      Lâm Nhược Kỳ lộ vẻ khó xử: ". . . . . . Nhưng tôi còn có chuyện"

      "Chuyện gì? mau!" Rất dễ nhận thấy, cậu chủ nào đó có chút nhịn được rồi.

      "Ách. . . . . . Tại sao muốn lấy tôi? phải có. . . . . . Lynda rồi sao ?"

      Nghe vậy, Cơ Liệt Thần lập tức vui vẻ: "Đứa ngốc, cái này là lừa gạt , ra tôi mở máy ghi mà thôi. Ai bảo đem phòng ngủ của tôi quậy lung tung, để cho mất ngủ lần, nếm thử chút hậu quả tồi tệ của Cơ Liệt Thần tôi. Về phần nguyên nhân cưới , cũng biết tôi sống lâu, đương nhiên cảm thấy cam lòng, bởi vì tôi còn chưa , chưa kết hôn, càng có sinh con . . . . . ."

      Hơi ngừng lại, buồn bã tiếp tục thi hành chính sách dụ dỗ cuối cùng, "Chuyện tất cả người thường có thể làm, tôi lại được làm, xem như tội nghiệp cho tôi , cùng tôi chung đường vượt qua đoạn cuộc sống cuối cùng thôi. . . . . ."

      Cuối cùng, quên cho ăn viên Định Tâm Hoàn: "Dĩ nhiên, chuyện sinh con do quyết định, nếu muốn, tôi cũng có thể cần. Dù sao, cũng biết năng lực của tôi có hạn. . . . . ."

      Dứt lời, quên giả bộ bày ra bộ dáng rơi lệ đáng thương.

      Lâm Nhược Kỳ nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.

      rất đáng thương, oan uổng a. . . . . .

      lâu, nức nở : ". . . . . . Được rồi, tôi đồng ý với suy nghĩ chút, mười ngày sau cho câu trả lời thuyết phục."

      Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ dùng chuyện phiền não đổi lấy lần cơ hội du lịch.

      Đợi đến khi trở lại phòng ngủ mới phát ra mình còn có rất nhiều chuyện quan trọng quên hỏi. Thí dụ như: Rốt cuộc, U Linh cốc có chuyện gì xảy ra, những con quái vật chó sói từ đâu tới, quan trọng nhất là tại sao có những thứ vũ khí trâu bò kia, rất nhiều chuyện làm người ta thể tưởng tượng nổi nha. . . . . .

      Ngày kế, rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ được như ý nguyện, cùng Cơ Liệt Thần, Tang Tuyết Phù, Lynda và hai người hộ vệ khác chuyến du lịch.

      Bởi vì liên tiếp chậm hai ngày, bọn họ chỉ có thể ngồi máy bay trực thăng vòng đến cái trấn tên là Bạch Sa ghềnh, ở đó chờ hội họp với chuyến tàu xa hoa của Lãnh thị.

      Tên như ý nghĩa, Bạch Sa ghềnh này bãi biển đều là cát trắng, sỏi đá trắng tinh, bầu trời vời vợi xanh thẳm, còn có mặt biển bao la xanh biếc, có các món nướng ven biển ăn ngon lại tiện nghi, cũng là lý do tuyệt hảo khiến cho cái trấn này trở thành nơi có đông đúc du khách tới đây ngắm cảnh.

      đúng là ba người phụ nữ tạo thành cái chợ, mặc dù ba này vì bất kỳ xung đột lợi ích nào mà tụ họp chung chỗ để cãi nhau, chẳng qua, ba này tán gẫu chút chuyện bát quái, đó cũng là chuyện rất tự nhiên, rất bình thường.

      Lúc này, trấn Bạch Sa ghềnh, trong cái chợ , ba vừa tùy ý dạo ở những quầy hàng bán đồ lặt vặt đặt ở đất, vừa tán gẫu.

      Từ trong đống đồ trang sức, Tang Tuyết Phù lựa ra chuỗi vòng tai hình vỏ sò đeo thử chút.

      Vừa soi gương, vừa hỏi, " là bất ngờ a, trước đó họ phản đối cùng nhau du lịch, nhưng bởi vì lần ngoài ý muốn mà thay đổi chủ ý. chút , Y tá Lâm, đến tột cùng là dùng cách gì làm cho ấy thay đổi quyết định?"
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovel, AnAnHotaru_yuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 046: Gặp cướp

      Lynda chọn trúng chuỗi lắc tay trân châu, rất hăng hái để trong tay nhìn chút: " đến tôi cũng tò mò, trước kia tôi bỏ ra bao nhiêu công sức cũng theo đuổi được ấy, mà Y tá Lâm chỉ tốn tới tháng làm được, là hâm mộ lại ghen tỵ đấy. Thành , Nhược Kỳ, thua , tôi tâm phục khẩu phục."

      Lâm Nhược Kỳ hứng thú lắm, cũng bởi vì lời của Lynda mà cảm thấy vui vẻ, theo bên cạnh hai người này, hỏi đằng đáp nẻo: "Tại sao hai người thích dạo phố như vậy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi a, là muốn ngồi xuống nghỉ ngơi chút, chúng ta có thể tìm quán coffee ngồi chút hay ?"

      Tang Tuyết Phù và Lynda hẹn mà cùng nghiêng đầu, mở miệng : "Y tá Lâm thân ái, chúng tôi nghiêm trọng nghi ngờ đến cùng có phải là phụ nữ hay ! Mới dạo nửa giờ, lại than mệt mỏi? Tại sao thích dạo phố? nhìn chút, ăn mặc như vậy làm sao tối nay tham gia dạ vũ đây?"

      "Dạ vũ? Tôi có thể được ?" Lâm Nhược Kỳ cong cong môi, bày tỏ bất mãn của mình, "Tôi biết khiêu vũ, lại , tôi chưa bao giờ tham gia dạ vũ. . . . . ."

      Nghe vậy, Tang Tuyết Phù và Lynda hẹn mà cùng khi dễ : " biết nhảy cũng phải tham gia, bởi vì là bạn nhảy của Cậu Cơ, ấy tuyệt đối cho phép ở lại!"

      Lâm Nhược Kỳ tiếp tục giải thích: "Nhưng người ta biết nhảy nha, hơn nữa mặc quần áo kỳ quái tham gia dạ vũ, được tự nhiên . . . . . ." vừa , vừa khoa tay múa chân chỉ người mình.

      " có nhưng nhị gì hết! phải tham gia, hơn nữa, là tự rất muốn du lịch, kết quả, ngay cả hoạt động như vậy cũng muốn tham gia, chẳng phải là có lý lẽ? Nếu như còn có lần sau, tôi dẫn "

      Cơ Liệt Thần đột nhiên xuất ở phía sau , giọng lạnh lẽo mạnh mẽ biểu vui.

      Nhưng Lâm Nhược Kỳ lại biết chết sống, tiếp tục cãi lại: "Ở nhà ở nhà, thể quá độc đoán đối với tôi như vậy. phải muốn kết hôn với tôi sao? Tại sao ép buộc tôi làm chuyện tôi muốn? Hơn nữa, ai quy định tới nơi này nhất định phải tham gia dạ vũ?"

      Hắc, khoan hãy , lời này là có căn cứ, làm cho Cơ Liệt Thần giận đến nghiến răng. Mấu chốt là đem thành đức hạnh "Hết sức theo đuổi lại có kết quả", làm mất tôn nghiêm của người đàn ông, nhất là ở trước mặt cả đám người có nhiệm vụ. . . . . .

      "A, sao? Ý của tôi làm cho cảm thấy ủy khuất?" Giọng của cậu chủ Cơ Liệt Thần trong nháy mắt san bằng con sóng nhấp nhô. . . . . .

      Những người ở xa "Nhìn" trong nháy mắt, bị đông cứng. . . . . .

      "Đúng vậy! Ý tôi là như thế. muốn lấy tôi, thế nào cũng phải theo tôi chứ? Nếu , vì tính khí của quá kém mà tôi từ chối nha." Lâm Nhược Kỳ cảm ứng sóng hết sức chậm lụt, đồng ý gật đầu, còn quên bổ sung thêm trái bom lớn hơn, " chừng cần phải đợi đến mười ngày sau, bởi vì tính tình quá xấu, tôi từ chối trước!"

      bên, Tang Tuyết Phù gần như muốn lập tức quỳ xuống đất cầu xin, "Có ai , có ai ấy câm miệng a. . . . . ."

      "Lâm Nhược Kỳ, cái gì? !" Giọng của cậu chủ nào đó, gần như có thể làm chết rét bốn người sống sờ sờ "Nhìn". . . . . .

      "Cho nên, ý của tôi chính là: đánh chết tôi . . . . . . tôi cũng !"

      xong, bĩu môi, vặn eo, lắc mông, bỏ !

      Nhìn chút vẻ mặt ổn của Cơ Liệt Thần, Tang Tuyết Phù kêu lên: "Này, đâu vậy? rồi, chúng tôi làm thế nào? !"

      giỡn! Ném trái bom siêu cấp cho bọn họ, mình lại phủi mông chạy lấy người, này có nghĩa khí như vậy sao!

      Ai ngờ, Lâm Nhược Kỳ cũng ngẩng đầu lên trả lời: "Tâm trạng tốt, mình tôi ra ngoài dạo!"

      Nghe vậy, Cơ Liệt Thần đen mặt, quả đấm siết chặt vừa buông lỏng, buông lỏng ra lại siết chặt. . . . . .

      Hỏng mất, mọi người im lặng triệt để: "Cầu xin câm miệng !"

      A Bưu lo lắng vấn đề an toàn của Lâm Nhược Kỳ, muốn theo sau, lại bị Cơ Liệt Thần hung hăng kêu lại: "A Bưu, cho theo! Để cho ấy mình !"

      "Nhưng. . . . . ." Dĩ nhiên A Bưu biết Cơ Liệt Thần nhất thời tức giận, mới vừa mở miệng liền bị ánh mắt như đuốc của ngăn lại, lập tức im lặng, lui qua bên.

      ra, Lâm Nhược Kỳ cũng phải cố ý làm trái ý Cơ Liệt Thần. Sở dĩ làm như vậy, là có lý do.

      mặt bởi vì thái độ của quá cứng rắn, cảm giác mình thiếu hụt quyền tự chủ, khỏi giận lây sang chuyện cầu hôn có thành ý; mặt khác là bởi vì vấn đề khiêu vũ này bị thua thiệt, (mọi người còn nhớ lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt, cảnh tượng trong quán bar nữ chính bị lộ Ngực lép xẹp ? Nếu như quên, có thể xem lại nội dung chương tám, chín) muốn ở trong vũ hội lại lần nữa bị bêu xấu, hơn nữa, kỹ thuật khiêu vũ của vô cùng tệ hại . . . . . .

      Thành , người quen cuộc sống trong trấn này, dạo, dưới tình huống có mang theo phân tiền ở người là chuyện rất nhàm chán, lại rất nguy hiểm. Cho nên, Lâm Nhược Kỳ "Kháng nghị" và "Thị uy" chỉ qua nửa giờ, liền giữ vững được.

      Suy nghĩ chút, quyết định chủ động trở về lời xin lỗi, nếu có thể hò hét được cậu chủ nào đó, chừng còn có thể làm cho ta chấp nhận mình chút, nếu thực được, cố gắng tham gia là được, chỉ cần uống rượu có chuyện gì.

      Theo quan sát, ra Cơ Liệt Thần này là người đàn ông "Bắt nạt kẻ yếu", càng cứng rắn hơn , càng thể đạt thành mục đích của mình, cho nên, trong chuyện này phải dụ dỗ . . . . . .

      Chủ ý quyết định, Lâm Nhược Kỳ lập tức xoay người chuẩn bị quay trở về, qua con hẻm thưa thớt người ở bị ba người đàn ông chặn lại.

      Lâm Nhược Kỳ là vóc dáng nhắn, bị ba người đàn ông cao lớn khỏe mạnh vây trong hẻm tối tăm, tình thế xem ra tương đối ổn.

      muốn cao giọng hô to, làm như vậy ít nhất có thể gây chú ý của người đường, cho dù có can đảm cứu nhưng cũng có thể giúp tìm cảnh sát đến.

      Nhưng dường như đối phương từ trong ánh mắt ranh mãnh của nhìn ra manh mối, lúc mới vừa hé miệng liền rút ra khăn che lại miệng của .

      Lập tức, cảm thấy mùi vị gay mũi truyền đến, chợt cảm giác trời đất quay cuồng, còn kịp giãy giụa trước mặt bỗng tối sầm, cả người mềm nhũn té xuống.

      Ba người đàn ông mang tới trong xó xỉnh hẻo lánh, để lại người cao gầy ở bên ngoài coi chừng, hai người đàn ông khác bắt đầu lục soát người của .

      "Này, cậu xác định ta chỉ là du khách từ bên ngoài đến?"

      " nhảm, tôi theo dõi bọn họ lâu rồi, này tại mình, đúng là cơ hội xuống tay."

      "Vậy tốt, Mặt rổ cậu nhanh chóng tìm chút, lấy hết tiền, xem người ta có thứ gì đáng giá "

      "Hắc, hắc, Đại Hắc, có phát dáng dấp này rất tươi ngon hay , Hay là để cho tôi nếm thử mùi vị của ta chút?"

      Người được gọi là Đại Hắc, dường như là cầm đầu trong ba người, nghe Mặt rổ vừa như thế, lập tức nổi giận.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Hotaru_yuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 047: hùng cứu mỹ nhân

      Chát cái tát lên mặt tên mặt rỗ, "Nếm cái rắm! với cậu bao nhiêu lần rồi, phụ nữ chính là độc dược, cậu muốn bị cảnh sát bắt động tác nhanh chút cho tôi!"

      Mặt rổ ăn cái tát đau, động tác quả thực hơi nhanh nhẹn, nhưng lật tung toàn thân Lâm Nhược Kỳ cũng còn tìm được thứ đáng giá.

      "Con bà nó, có tiền? ! Đại Hắc, người này có tiền, cũng có thứ gì đáng tiền!"

      Lúc này, đột nhiên nghe được người cao gầy canh giữ ở đầu hẻm phát ra tiếng kêu rên, Mặt rổ và Đại Hắc quay đầu nhìn lại, là người đàn ông cao lớn quật ngã người em của mình rồi.

      Đại Hắc cầm đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó xuất , vẻ mặt nhịn được, hướng về phía ta, đưa ra cánh tay có lực, bắp thịt cuồn cuộn, tức giận : "Con mẹ nó, làm cái quái gì? ! thấy đại gia mày làm chuyện đứng đắn sao? ! Lão tử làm nhiều năm, vẫn chưa gặp qua người thích tìm chết giống như mày . . . . . ."

      Lời của ta còn chưa hết nhìn thấy đối phương vọt nhanh tới, cũng cho ta Thiết quyền tiêu chuẩn.

      "Rầm . . . . . ." quả đấm của đối phương vung ở mặt mình phát ra tiếng đáng sợ.

      Theo bản năng Đại Hắc tự với mình, ta cũng phải là đối thủ của người nọ!

      Ở bên cạnh, đồng bọn Mặt rổ cũng nhìn ra thực lực của người đàn ông cao lớn, ta nắm tay mình chặt, giống như động vật yếu thế, lúc đối mặt cường địch hết sức cắn răng đề cao sĩ khí của mình, vọng tưởng lộ ra nét mặt hung ác, phô trương thanh thế: "Đừng tới đây! Mày. . . . . .mày cút nhanh cho tao!"

      Người đàn ông cao lớn trước mặt hiển nhiên bị chọc giận rồi. Đôi mắt đen thâm thúy híp lại, liếc mắt nhìn bóng dáng nhắn đất, bả vai khẽ giật giật, cố ý lộ ra đồ tốt nào đó đeo ở hông, cũng làm bộ muốn đưa tay lấy ra. . . . . .

      Ánh mắt của Đại Hắc và Mặt rổ cũng đui, theo động tác trong tay người đàn ông cao lớn nhìn sang, lúc phát vật nọ, sắc mặt đại biến.

      "Trời ạ, , ta. . . . . . Có súng!" Mặt rổ ngây người như phỗng.

      Đại Hắc biết bọn họ căn bản phải đối thủ của người nọ, đừng là ba người, sợ rằng mười người, ánh mắt của đối phương cũng chớp cái!

      "Còn chạy mau!" ta hét lớn tiếng, cùng Mặt rổ đỡ đồng bạn khác, hoảng hốt chạy .

      Sau khi bọn trộm cướp rời , trong hẻm khôi phục yên tĩnh.

      Lãnh Như Phong trợn to mắt nhìn chằm chằm đối phương, cho đến bóng lưng của bọn họ hoàn toàn biến mất, lúc này mới buông lỏng căng thẳng thần kinh, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ mặt đất. tới bên người , cau mày quan sát .

      Mái tóc đen mềm mại, trơn bóng, rũ xuống thẳng tắp, lông mi tính là quá dài, quá dày, nhưng nghĩ tới khi mở mắt ra, dáng vẻ linh động giảo hoạt, đôi môi hình cung của Lãnh Như Phong bất giác cong lên, gương mặt kiên nghị bình thường lạnh lùng xuất vẻ nhu hòa khó gặp. . . . . .

      Nhìn kỹ lại, cái miệng xinh xắn, rất mềm mại, gương mặt cũng mang theo màu hồng đáng , da thịt tính là quá trắng nhưng làn da rất tốt, có lẽ do còn rất trẻ, nên da thịt vô cùng mịn màng, bộ ngực mềm mại bởi vì hô hấp mà phập phồng lên xuống. . . . . .

      Hầu kết thể nhịn được nuốt xuống cái.

      Đột nhiên, nhìn thấy nơi cổ và cánh tay, cổ tay của có vết thương ta nhịn được nhíu mày.

      Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là bị tên Cơ Liệt Thần kia . . . . . . Ngược đãi thành như vậy? Theo tính cách ác liệt của Cơ Liệt Thần, ngược lại vô cùng có khả năng! Nhìn người đàn ông bề ngoài càng ưu nhã ung dung, càng bí mật làm ra chuyện rất biến thái, phải sao? biết người của có vết thương như vậy hay ? chừng còn có vết roi . . . . . .

      Nghĩ đến đây, Lãnh Như Phong tự động bắt đầu cởi cúc áo người , mới vừa cởi ra đến cúc thứ hai Lâm Nhược Kỳ đột nhiên trợn to hai mắt, tỉnh lại.

      Ngốc trệ chốc lát, cảm thấy nơi ngực lạnh lẽo, cùng với bàn tay Lãnh Như Phong tiếp xúc bộ ngực của mình, biết tất cả chuyện gì xảy ra, Lâm Nhược Kỳ há to mồm, hít mạnh hơi, sau đó. . . . . .

      "A . . . . . . a a a . . . . . . Háo sắc a! Cứu mạng . . . . . ."

      Lãnh Như Phong thừa nhận, sau khi gặp mặt lần thứ hai ở Lư Đăng Bảo, này để lại cho ta ấn tượng vô cùng sâu sắc.

      ta còn nhớ ngày đó, mặc chiếc váy dây màu trắng, khi làn váy màu trắng bay lên cảm giác cả người nhàng bay bay giống như đám mây, dường như lúc nào cũng có thể theo gió bay , làm cho trái tim người ta cảm thấy thấp thỏm lo âu, chỉ muốn vội vã kéo lại, sau đó tìm sợi dây đem buộc chặt!

      Lúc lời nào vẫn còn rất dịu dàng, chỉ khi nào chuyện, cũng ra đầu đuôi làm cho người ta mất kiểm soát, cùng trao đổi qua lại, chuyện rất khó khăn. . . . . .

      Nghĩ đến đây, Lãnh Như Phong phiền não cau mày, nghiêng đầu, vừa đúng bắt gặp bộ dạng vô cùng hoảng sợ của Lâm Nhược Kỳ, nhìn vẻ mặt hơi chán ghét của , cặp mắt đều mang theo tố cáo và vặn hỏi! Đôi tay đem vạt áo của mình siết chặt.

      được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, giọng lầm bầm: " bình tĩnh chút. . . . . . Mới vừa rồi, khụ! phải như nghĩ!"

      Lâm Nhược Kỳ rủa thầm: Con mẹ nó, đôi tay đặt ở bộ ngực tôi, dáng vẻ phải là như tôi nghĩ, vậy là cái gì? !

      Liếc cái : "Này, cậu chủ Lãnh chút, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

      Lãnh Như Phong hí mắt nhìn chút, thở dài : "Mới vừa rồi có ba người đàn ông làm hôn mê, vừa đúng lúc tôi qua, tôi nhìn thấy người có vết thương, cho nên. . . . . ." ta nhún vai cái, mở đôi tay, ý tứ chính là "Chuyện xảy ra như thế".

      Lâm Nhược Kỳ hừ tiếng, có chút nghi ngờ ta, lại trùng hợp như vậy?

      Lãnh Như Phong bị nghi ngờ như thế, trở nên tức giận, cứng rắn : "Có tin hay tùy , dù sao, tôi có hứng thú gì với !"

      ". . . . . ." Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, trợn mắt nhìn cậu chủ Lãnh kiêu ngạo cái, đột nhiên sang chuyện khác, "Đúng rồi cậu chủ Lãnh, xin hỏi ngọc bội của tôi đâu?"

      Dường như sắp xếp lại suy nghĩ, Lãnh Như Phong thể thích ứng tư duy nhảy vọt của Lâm Nhược Kỳ, dừng lại ước chừng năm giây.

      tiếp tục dây dưa chuyện ta có ý đồ bất chính đối với hay , cũng có hỏi ta tại sao lại xuất ở trong hẻm , mà là trực tiếp hỏi ta, ngọc bội ở đâu? Xem ra, ngọc bội đối với rất quan trọng.

      Mày kiếm lạnh lùng nhíu lại, ta hỏi: "Đối với chuyện ngọc bội, còn nhớ bao nhiêu?"

      Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn: "Tôi vốn cũng nhớ , tôi chỉ suy đoán ngọc bội kia đối với tôi rất quan trọng. . . . . ." Lời đến nửa, nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Như Phong đột nhiên trở nên rất thất vọng làm cho có chút kinh ngạc, "Cậu chủ Lãnh, hỏi như thế là có ý gì?"

      Chẳng lẽ, ta biết chuyện ngọc bội?
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovel, AnAnHotaru_yuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 048: Ngọc bội ước hẹn


      Chỉ thấy Lãnh Như Phong sờ nơi cổ của mình, dường như muốn móc ra thứ gì, sau đó : "Nếu muốn biết đáp án, buổi tối tới tham gia dạ vũ du thuyền , tôi trả ngọc bội lại cho "

      Dứt lời, Lãnh Như Phong từ nơi cổ, móc ra khối đá, chút e dè đem nó cho Lâm Nhược Kỳ nhìn.

      tò mò vừa nhìn, sắc mặt vô cùng kinh ngạc . . . . . .

      Đó là khối ngọc bội! màu sắc mượt mà phát ra ánh sáng trong suốt thành hình bán nguyệt, ngay chính giữa khắc hình con rồng bay lên trời, ràng cùng khối ngọc kia của , giống như là trời sinh đôi!

      Ông trời! tại sao ta có thể có loại vật này. . . . . .

      ". . . . . . Làm sao có cái này?" thể bắt đầu tin lời của Lãnh Như Phong, cũng tự nhiên sinh ra tò mò đối với ta.

      Đây chính là kết quả Lãnh Như Phong mong đợi, cười cười: " cầm ngọc bội của tôi trước, xem như làm thế chân, tới lúc tham gia dạ vũ, chúng ta đổi trở lại, dĩ nhiên, tôi cho biết tất cả đáp án muốn biết."

      Lâm Nhược Kỳ thể tin, nhìn , đôi mắt của Lãnh Như Phong sáng lấp lánh như là con báo săn mồi, từ trong ánh mắt của , nhìn thấy thành ý. Vươn tay, muốn nhận lấy khối ngọc bội kia, lại bị bàn tay nắm chặt, thu về.

      "Đợi chút, tôi có điều kiện."

      Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ méo chút, oán thầm: cũng biết chuyện tốt có tiện nghi như vậy! Con mẹ nó, chỉ cần cầu quá kỳ quái, biến thái, bản tiểu thư theo đến cùng!

      Vì vậy, cười lạnh, : "Điều kiện gì? Cậu chủ Lãnh, cần vọng tưởng dùng khối ngọc bội uy hiếp tôi làm hộ lý riêng của , làm người tình của , làm vật theo bên người của 24 giờ . . . . . . Chứ?"

      Nghe vậy, vẻ mặt của Lãnh Như Phong tối sầm, muốn mở miệng, bỗng dưng cảm ứng mãnh liệt tiếng bước chân nhanh chóng di chuyển gần đến con hẻm , người cầm đầu đột nhiên dừng lại bước chân, cũng có ý đến gần, Lãnh Như Phong phỏng đoán có lẽ đối phương muốn nghe lén chuyện giữa mình và Lâm Nhược Kỳ . . . . . .

      ta đoán được đối phương là ai, khinh thường khẽ cười tiếng, cố ý cao giọng : "Y tá Lâm, muốn hộ lý riêng, tình nhân , hoặc là vật theo bên người của tôi 24 giờ . . . . . . cầu vô lý như vậy chỉ có cậu chủ Cơ Liệt Thần mới có thể làm được, Lãnh Như Phong tôi chắc muốn như vậy."

      Hơi ngừng lại, trong ánh mắt lóe lên, khóe môi và ánh mắt cũng khẽ cười.

      "Điều kiện của tôi rất đơn giản, thay vì điều kiện, bằng là muốn mời."

      Lâm Nhược Kỳ mờ mịt, "Muốn mời cái gì?" ta mới vừa nhắc tới chuyện dạ vũ, chẳng lẽ. . . . . .

      Lãnh Như Phong : "Tôi chỉ muốn mời làm bạn nhảy của tôi, tham gia dạ vũ tối nay mà thôi."

      Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, im lặng triệt để. ngờ giống như dự đoán của mình!

      Nhất thời, nhớ tới Nhạc Tiểu Ngôn từng mình gặp vận may . . . . . tại cảm giác mình gặp vận may! Lại là trong ngày, bị hai người đàn ông đẹp trai cầu làm bạn nhảy . . . . . .

      rất muốn từ chối nhưng Lãnh Như Phong ném ra mồi câu quá mê người rồi, muốn từ chối cũng khó khăn! Hơn nữa, có ngọc bội của ta ở tay, mình còn sợ gì? !

      Hắc hắc cười khan hai tiếng, Lâm Nhược Kỳ nắm lấy ngọc bội trong tay Lãnh Như Phong, : "Được, lời định! gặp về!"

      Dứt lời, xoay người chuẩn bị khỏi con hẻm tối tăm, trong lòng vui mừng, cảm giác giống như từ lúc sinh ra, lần đầu tiên mình làm việc mua bán lớn, quan trọng là biết được bí mật ngọc bội, rất mong đợi! Loại tâm trạng hưng phấn này làm kích động dứt, gần như lập tức chạy trốn . . . . . .

      Nhưng vừa bước ra, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn gầy gò ở đầu con hẻm, ngưng lại tất cả kích động, cảm xúc giống như bị dội cho thùng nước đá từ đầu đến chân, nhanh chóng lạnh ngắt. . . . . .

      Cơ Liệt Thần nhúc nhích, từ đầu đến cuối, vẻ mặt chút nào thay đổi, cứ vô cùng đạm lãnh nhìn , con ngươi sắc bén dưới ngọn đèn mờ nhạt chợt sâu chợt cạn, môi mỏng mím chặt, xem ra tương đối tức giận!

      "Cậu chủ Cơ . . . . . mang theo Y tá Lâm cùng tới tham gia tiệc mừng thọ của cha tôi vốn là chuyện tốt, nhưng nên thiếu cẩn thận như thế. . . . . . Để cho ấy mình, nếu phải vừa rồi tôi đến kịp chỉ sợ ấy bị ba tên kia làm nhục. Nếu là tôi, giấu ấy ở nhà tốt, nơi nào cũng để cho ấy ." Mở miệng trước lại là Lãnh Như Phong ở phía sau Lâm Nhược Kỳ.

      Rất ràng, trong lời này của ta chứa đầy ý.

      Lâm Nhược Kỳ liếc mắt nhìn ta, trong lòng rủa thầm: Mẹ kiếp! tìm trẻ lạc à? ! nhìn thấy cậu chủ Cơ Liệt Thần giận dữ rồi sao? Nào có người thêm dầu vào lửa như hay sao?

      Nếu biết, bởi vì lần trước ở Lư Đăng Bảo số 1, lúc Lãnh Như Phong ở bên cạnh , bị Cơ Liệt Thần cắt đứt chuyện giữa chừng vẫn canh cánh trong lòng. Trước mắt đúng là cơ hội tốt để ta "Phản kích"!

      Chậm rãi tới bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, tay Lãnh Như Phong nắm đầu vai Lâm Nhược Kỳ, thân mật kéo lại áo cho , lại rất thân mật nắm tay phải của , cúi người, ở mu bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của ngửi cái, lưu luyến lưu lại vết hôn.

      giọng : "Chẳng qua tôi nên cám ơn cơ hội lần này, bởi vì Y tá Lâm vừa mới đồng ý tham gia làm bạn nhảy của tôi trong buổi dạ vũ tối nay." Giương mắt nhìn về phía Cơ Liệt Thần, giọng lạnh lùng, "Tôi nghĩ Cậu chủ Cơ cũng để ý, đúng ?"

      Lãnh Như Phong vừa dứt lời, phía sau lưng cậu chủ Cơ Liệt Thần, tầm mắt của mọi người, trong nháy mắt nhìn thấy nhiều lần " thầm nắm chặt" quả đấm, loại trạng thái này xem ra vô cùng nguy hiểm a. . . . . .

      Bị Lãnh Như Phong "Sờ" trận, trong lòng Lâm Nhược Kỳ nổi giận, căn bản chú ý tới thay đổi gương mặt của Cơ Liệt Thần.

      Trong lúc tất cả mọi người thầm đổ mồ hôi lạnh Cơ Liệt Thần chợt lên tiếng: "Ngược lại như vậy rất tốt. Chẳng qua tôi nhắc nhở cho Cậu chủ Lãnh trước, này là túi gây chuyện mười phần, tôi chỉ lo lắng đến lúc đó ấy quấy rầy tiệc mừng thọ của cha , vậy coi như phiền toái."

      Nghe vậy, mọi người đều giật mình.

      Nhất là Tang Tuyết Phù, có chút kịp chờ đợi : " họ. . . . . ."

      Cơ Liệt Thần vung tay lên ngăn lại lời của Tang Tuyết Phù, giây kế tiếp, ném ra quả bom: " bằng, bây giờ Cậu chủ Lãnh mang ấy lên thuyền trước , cũng còn sớm nữa, thay ấy chuẩn bị trang phục chút, chúng tôi đến ngay"

      Vẻ mặt Lãnh Như Phong hơi giật mình giây rồi bình phục rất nhanh, "Nếu Cậu chủ Cơ cũng như vậy, Lãnh mỗ cung kính bằng tuân mệnh!"

      Dứt lời, dắt Lâm Nhược Kỳ ngây người khỏi con hẻm . . . . . .

      Dễ kích động nhất dĩ nhiên là Tang Tuyết Phù xem Lâm Nhược Kỳ là chị em tốt của mình, nhảy ra mắng trước tiên: " họ, tại sao đột nhiên hồ đồ như thế hả ? Nếu Lãnh Như Phong giam lỏng Nhược Kỳ, uy hiếp chúng ta làm thế nào?"

      Cơ Liệt Thần yên lặng nhìn Lãnh Như Phong mang Lâm Nhược Kỳ khỏi, giọng : " là. . . . . . Làm cho người ta thoải mái a. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Hotaru_yuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 049: Khoa học giải thích muốn độc chiếm


      Lynda cách Cơ Liệt Thần gần nhất, mới vừa rồi ở trong con hẻm mơ hồ nghe Lãnh Như Phong đến chuyện ngọc bội, nghĩ trong lòng Cơ lão đại còn mù mờ hơn so với .

      Làm thủ hạ của Cơ Liệt Thần nhiều năm như vậy, tự nhiên đối với tác phong làm việc của có chút hiểu biết, chuyện nắm chắc, Cậu chủ Cơ tuyệt đối làm, chắc hẳn làm như vậy, tự nhiên có lý do của mình.

      Vì vậy, khuyên lơn Tang Tuyết Phù : "Tuyết Phù, đừng sợ, tôi nghĩ Cậu chủ Cơ tự nhiên có chủ ý của mình."

      Trong lòng Tang Tuyết Phù nóng nảy, căn bản nghe vô lời của Lynda.

      ngưng mắt nhìn sắc mặt trầm của Cơ Liệt Thần, mím môi cái, bắt đầu lưu loát, thao thao bất tuyệt: " họ. . . . . . ra gần đây em nghiên cứu Tâm Lý Học. Trong sách , cho dù là đàn ông hay phụ nữ, đối với món vật phẩm hoặc là người nào đó, sinh ra thích mãnh liệt kèm theo sinh ra loại cảm giác bài trừ mãnh liệt, ghét người khác cũng thích giống mình, thậm chí là chia sẻ, đụng vào vật phẩm này hoặc là người đó, loại hành động này có tên gọi chuyên môn là ‘Muốn độc chiếm’. Đáng lẽ, em cho rằng thích Nhược Kỳ xuất phát từ đáy lòng nhưng bây giờ xem ra, em cảm thấy căn bản thích ấy rồi mới ‘Muốn độc chiếm’, chắc hẳn cũng phải vô cùng thích ấy. Cho nên theo em thấy, những lời linh tinh như ‘cưới ấy’ cũng cần ra, lại càng nên để cho ấy biết nghĩ như thế nào, tránh cho đau lòng sau này!"

      Dứt lời, trong lúc vẻ mặt mọi người kinh ngạc, nhìn chăm chú, Tang Tuyết Phù tức giận hất tay bỏ .

      Tang Tuyết Phù tức giận là chuyện đương nhiên. Theo ý , cho dù để cho Lâm Nhược Kỳ làm bạn nhảy của Lãnh Như Phong cũng cần thiết để cho ta trực tiếp dẫn người ! Làm như vậy, nhất định làm cho Lâm Nhược Kỳ hiểu lầm.

      Loại hành vi này tương đương với lời : tôi đối với đồ vật này có hứng thú, tại ấy chút thú vị, tôi đưa cho Lãnh Như Phong rồi, Cậu chủ Lãnh làm ơn, dẫn ấy nhanh chút!

      thực tế, Cơ Liệt Thần hối hận, cũng muốn cho Lãnh Như Phong làm bạn nhảy của Lâm Nhược Kỳ, cũng muốn để cho Lãnh Như Phong trực tiếp dẫn Lâm Nhược Kỳ . Bởi vì, vốn cũng muốn cho người đàn ông khác đụng !

      thừa nhận, tâm trạng của mình có chút khó nắm trong tay. . . . . .

      Lynda quay đầu lại, trong lòng run sợ nhìn bên mặt của cậu chủ nào đó vẫn đẹp như pho tượng nhưng sắc mặt lại hỏng bét khác thường.

      "Cậu chủ Cơ, tôi nghĩ sở dĩ làm như vậy là kết luận Lãnh Như Phong làm gì đối với Y tá Lâm, hơn nữa Y tá Lâm ở bên người Lãnh Như Phong là an toàn nhất, chúng ta hành động dễ dàng hơn, đúng ?"

      Cơ Liệt Thần cười khẽ, giọng , "Đúng là sai, chẳng qua tôi . . . . . ."

      Lynda gật cái, làm như hiểu nỗi khổ trong lòng Cơ Liệt Thần, : "Biểu tiểu thư chỉ lo lắng cho Y tá Lâm thôi, tôi lập tức mang ấy trở lại."

      Nét mặt Cơ Liệt Thần bình tĩnh, gật đầu cái, đồng ý đề nghị của Lynda. Lại cúi đầu như có điều suy nghĩ, nhìn chỗ Lâm Nhược Kỳ mới vừa rồi nằm. . . . . .

      "Muốn độc chiếm sao?" Tự lẩm bẩm.

      ra, mới vừa rồi muốn lập tức xông lên, kích động muốn đấm Lãnh Như Phong quyền, muốn ôm chặt ở trong lòng ngực mình, chỉ có mình đụng vào, cảm giác này là muốn độc chiếm à. . . . . .

      Bỗng dưng, ánh mắt Cơ Liệt Thần ngưng tụ, bước chân hướng về phía du thuyền chạy . A Bưu và A Hải nhìn nhau cười, theo sát phía sau. . . . . .

      Cùng lúc đó, du thuyền xa hoa sang trọng.

      Lâm Nhược Kỳ vừa , vừa nghiêm túc suy nghĩ chuyện: có nên nhắc nhở Lãnh Như Phong đừng nắm tay của nữa hay ?

      Bởi vì. . . . . . bị ta nắm cổ tay như vậy, tới chiếc du thuyền xa hoa sang trọng, là. . . . . . Quá làm người khác chú ý!

      Tiếng bàn tán nho dọc theo đường từ bốn phương tám hướng truyền đến, Lâm Nhược Kỳ vẫn có thói quen giả vờ che giấu bản thân mình trở nên đáng kể, lập tức trở thành nhân vật quan trọng gây chú ý của mọi người, làm cho rất khó thích ứng, cả người cứng ngắc. . . . . .

      "A, người đó là ai ? có thấy mới vừa cùng Cậu chủ Lãnh tay trong tay tiến vào hay !"

      "Cái gì? ! phải là bạn nhảy tối nay của Cậu chủ Lãnh chứ? Nghe ấy chưa chọn bạn nhảy, chẳng lẽ là chờ ấy sao?"

      "Nhìn dáng dấp vô cùng có khả năng, vậy phải chúng ta phí công bận rộn mấy ngày nay sao ? Nhưng. . . . . . Nghe đó chưa ra hình dáng gì đấy."

      "Ừ, tôi cũng nhìn thấy vậy, vóc người rất nhắn, nhìn dáng dấp nhiều lắm là hai mươi tuổi!"

      "Trời ạ! ra Cậu chủ Lãnh thích là trẻ em sao? Sớm biết như thế, tôi cũng ăn mặc thành trẻ em rồi."

      " làm được! Người ta rất tuổi, dù giả bộ thế nào, cũng ngây thơ như vậy!"

      "Hư. . . . . . về phía bên này, nhanh lên nhìn trẻ em chút, trẻ em tới kìa. . . . . ."

      Trong cái nhìn soi mói đầy thâm ý của tất cả người du thuyền, Lâm Nhược Kỳ rụt cổ, theo bản năng cong người, hận mình thể biến thành con chuột, ngay tại chỗ đào cái hang chui vào! Nhưng dù sao phải là con chuột chỉ biết đào hang, cho nên chỉ có thể chui vào trong ngực Lãnh Như Phong ở bên cạnh . . . . .

      Đây chẳng qua loại bản năng mà thôi, nhưng để mắt đến loại hành động vô thức này mang đến hậu quả trực tiếp.

      "Thấy , cử chỉ của ấy và Cậu chủ Lãnh rất thân mật, tám phần là bạn nhảy của Cậu chủ Lãnh rồi !"

      "Trời ạ, xem, ấy giả bộ bé rất đáng thương! Sớm biết Cậu chủ Lãnh thích nhóc đáng thương, tôi hóa trang trái ớt rồi !"

      . . . . . .

      Về phần Lãnh Như Phong, ta đương nhiên biết hành động này của Lâm Nhược Kỳ chỉ vì lo lắng phong cách ra hình dáng gì của mình, ta chỉ cảm thấy vật đáng dính sát trong ngực mình, ấm áp co rúc ở trước ngực ta, hết sức thân mật, vô cùng lệ thuộc, vì vậy trong lòng khỏi dâng lên cảm xúc mềm mại hiếm có, nhất thời đối với sinh ra ý muốn mãnh liệt bảo vệ . . . . . .

      Khó được chủ động thân thiết mình lần, Lãnh Như Phong cảm thấy khí tại tệ, vì vậy thầm nghĩ, hay là chuyện với , có thể làm cho cả hai trở nên thân thiết hơn.

      Nhớ tới mới vừa bị người ta hạ thuốc mê, có lẽ đầu còn chưa tỉnh hẳn, liền hỏi: "Đầu. . . . . . còn choáng váng ?"
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :