1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 040: . . . . . . rửa tay rồi sao?


      Bình tĩnh lại, lúc này Lâm Nhược Kỳ mới phát ra, khắp núi lớn hoàn toàn là vùng nguyên sinh.

      Khác với khu dân cư thành thị được mở mang, nơi này dường như yên tĩnh, khắp nơi tràn đầy sức sống kinh khủng!

      Có lẽ vì nơi nguyên sinh này được bảo vệ rất tốt, lại hiếm khi có người tiến vào, dường như thực vật nơi này còn tốt đẹp hơn gấp mấy lần so với thực vật thường thấy.

      Bình thường cây dong ở chỗ này, nhanh chóng sinh trưởng như mãnh thú nào đó, rắc rối khó gỡ, gặm nuốt lẫn nhau, vươn thẳng lên trời, cho dù là lá cây hay đóa hoa cũng trở nên tràn đầy tính công kích! Khí độc, nọc độc, thân cây có gai, hoa ăn thịt người, bao phủ khắp vùng nguyên sinh hoang dã . . . . . .

      Thứ nguy hiểm luôn xinh đẹp, trong ngày thường lướt , từ trung xa xa nhìn xuống, dưới ánh mặt trời, sắc thái mông lung rực rỡ mê người. Vậy mà khi đáp xuống mặt đất, màu sắc từng xinh đẹp liền đổi thành con quái vật vô cùng lớn, cắn nuốt xương thịt . . . . . .

      Đối với Cơ Liệt Thần, nghiêm chỉnh huấn luyện, sớm thành thói quen sinh tồn nơi hoang dã, mặc dù chút nguy hiểm này coi là gì, nhưng nếu theo bên người là Lâm Nhược Kỳ sức trói gà chặt, vậy lại là chuyện khác rồi.

      Lúc này, trong cốc U Linh vẫn mưa bay tán loạn, Lâm Nhược Kỳ vuốt nước mưa người chút, cặp chân di chuyển gần như còn cảm giác, cố sức vượt qua cây cối đầy gập ghềnh và lá rừng rụng xôm xốp đất, tập tễnh đuổi theo Cơ Liệt Thần phía trước mặt, cũng thỉnh thoảng bị nước mưa xông đến, vấp vào tảng đá lớn vô cùng bóng loáng làm cho loạng choạng . . . . . .

      Cơ Liệt Thần dừng bước lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Nhược Kỳ giãy giụa ngọa nguậy lát, trong miệng bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Tại sao như vậy. . . . . . vô dụng như vậy. . . . . . Tại sao tôi cảm thấy hứng thú đối với người gây bao chuyện như vậy?"

      tự biết chút nào, Lâm Nhược Kỳ vịn cây khô, từng ngụm, từng ngụm thở hổn hển.

      Thở dài tiếng, Cơ Liệt Thần quay lại, ôm lấy thân thể của , cõng vai mình, sải bước về phía trước.

      Lâm Nhược Kỳ cử động, bởi vì đói sợ, vốn là muốn len lén ăn bọc khoai tây chiên, lại nhìn đến Cơ Liệt Thần tức giận đùng đùng ở phía trước, dám ăn.

      Có lẽ cũng là vì mắc mưa, bây giờ đầu choáng váng lợi hại, biết có phải là triệu chứng cảm mạo lúc đầu hay , còn có đói bụng và khát nước đưa đến tuột huyết áp, cũng làm cho khốn đốn lợi hại. . . . . .

      vất vả tìm được chỗ có thể nghỉ ngơi, Cơ Liệt Thần đặt mặt đất, sau đó quơ múa thanh đao lớn, đem thực vật có hại bốn phía tất cả đều dọn dẹp sạch . Lại đem chiếc dù bay lượn chống đỡ ở phía đỉnh đầu, dùng để tránh mưa, tìm chút củi khô, nổi lửa lên.

      tới trước mặt , sờ sờ mặt của , "Sao vậy? Khát nước sao?"

      gật đầu cái. Phải biết dưới tình trạng thiếu nước, con người càng thêm suy yếu. . . . . .

      Cơ Liệt Thần vỗ vỗ gương mặt của , : "Đừng sợ, tôi có cách"

      Sau đó, Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn Cơ Liệt Thần tới thân cây to khác thường trước mặt, rút ra thanh đao to màu xanh lam, soàn soạt soàn soạt chém hai cái, vỏ cây liền kéo ra hai đường nứt sâu!

      Nhựa cây tươi mát nhất thời tuôn mạnh ra ngoài!

      "Có thể, tới đây uống " Thu hồi thanh đao lớn, Cơ Liệt Thần quay đầu nhìn về Lâm Nhược Kỳ vươn tay, "Sao thế, có thể di chuyển hay ?"

      Lâm Nhược Kỳ chỉ ngủ, cũng phải là mệt đến lả người, nhìn thấy chất lỏng chảy xuống giống như sữa tươi, lập tức hăng hái.

      "Ah? Đây là cái gì? Có thể uống sao? xác định vật kia tiêu chảy?"

      Cơ Liệt Thần đen mặt, gật gật đầu: "Yên tâm , đây là cây chuối rẽ quạt, có thể uống"

      Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn về phía cây chuối rẽ quạt này "Vóc dáng to lớn", hai bên nó cao gần 20 mét, to ước chừng 50 cm, lá cây to khỏe, cao lớn.

      Loại lá cây này dáng dấp khác thường, bọn chúng tập trung ở đỉnh thân cây to lớn, dựng thẳng đứng, sắp thành hai hàng, trải thành mặt bằng, giống như cây quạt khổng lồ nhô lên, lại giống như khổng tước xòe đuôi, từ xa nhìn lại hết sức xinh đẹp.

      lẩm bẩm : "Trời ạ, đây là cây chuối rẽ quạt trong truyền thuyết? Ông trời, ở phía sau núi nhà lại sinh ra cây chuối rẽ quạt Châu Phi? !"

      Sau đó, nhìn thấy thân cây chuối rẽ quạt có hai vết cắt dữ tợn, miệng vết cắt kia giống như vòi nước đóng được, ào ào chảy xuống nhựa dậm đặc, chợt bụm miệng. . . . . .

      "Thế nào?" Cơ Liệt Thần nhíu mày, "Có vấn đề? Thấy loại thực vật này ào ào chảy nước, làm cho cảm thấy sợ hãi sao ?"

      "Ừ, có chút" Lâm Nhược Kỳ gật đầu cái, đúng là cảm thấy như vậy.

      tới bên cạnh thân cây, sờ sờ thân mạnh khỏe, cau mày thở dài, : "Uống nước nó, làm cho tôi có cảm giác áy náy"

      ". . . . . ." Lông mày như ngọn núi của Cơ Liệt Thần nhíu chặt, im lặng.

      hồi lâu, nhàn nhạt : "Nhanh lên qua đây uống..., thân cây chuối rẽ quạt bị mở vết cắt, có thể tự động khép lại, hơn nữa thời gian tự động khép lại rất nhanh, nếu cảm thấy đau lòng, cũng đừng để cho tôi tốn đao nữa thân nó"

      thể cảm thán, vạn vật quan hệ lâu đờin, có đủ những cái lạ!

      Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, bước nhanh tới trước, muốn đem cái đầu đến gần, lúc này mới phát ra có cái ly, bộ dạng uống này dường như nhìn rất khó coi, vì vậy quay đầu lại nhìn , "Làm thế nào? có cái ly. . . . . ."

      Chẳng lẽ lấy tay cầm uống? Nhưng tay của rất dơ đấy. . . . . .

      "Cái ly cần." Trầm mặc hồi, Cơ Liệt Thần giọng .

      Sau đó chậm rãi giơ tay lên, nhấn vào nơi vỏ cây, chất lỏng tươi mát liền theo ngón tay thon dài nhợt nhạt của lẳng lặng chảy xuôi xuống, chậm rãi đọng trong lòng bàn tay, từ từ nhiều lên, trong ánh lửa yếu ớt, giống như vũng nước trong suốt óng ánh, nước mát mẻ lạnh tận xương, róc rách chảy xuống . . . . . .

      "Như vậy có thể uống ?" Giơ tay lên, đem trong lòng bàn tay chứa vũng nước cam lộ đưa tới trước mặt Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt Cơ Liệt Thần tự nhiên dịu dàng.

      ta muốn lấy tay cầm đút uống? !

      Lâm Nhược Kỳ nhìn cảnh đẹp trong lòng bàn tay đối phương, dừng lại giây, sau đó ngẩng đầu, chỉ vào tay của , cứ như vậy ra câu sâu sắc: "Xin hỏi. . . . . . rửa tay rồi sao?"

      cậu chủ xám xịt tại chỗ. . . . . .

      Gió lạnh, mưa rơi, phất phơ bay qua. . . . . .

      Hai tay dâng nước trong, cao quý, chợt nắm chặt! Nước lập tức vẩy ra đất! Bị ghét bỏ vệ sinh, cậu chủ Cơ Liệt Thần hất tay, phẩy tay áo bỏ .

      "A, chờ chút, xin lỗi, đừng tức giận mà. Tôi phải ghét bỏ , là tôi biết phân biệt, tha thứ cho tôi . Tôi uống . . . . . . tôi uống . . . . . . đừng như vậy, aiz. . . . . . chờ chút a, ưm, hừm, uy. . . . . ."

      Quả nhiên dừng lại, nhưng lỗ mũi của Lâm Nhược Kỳ lại gặp họa, sơ ý chút, chân trơn chút, thân thể liền đụng ngã ra phía trước, vừa đúng Cơ Liệt Thần dừng bước, lỗ mũi Lâm Nhược Kỳ liền đụng phải lồng ngực nở nang rắn chắc của .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Hotaru_yuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 041: Nhìn thấy , đói! (Mọi người hiểu)


      Lâm Nhược Kỳ che lỗ mũi, vừa khóc vừa cười: " tốt quá, đừng tức giận mà. Tôi biết tốt bụng, là tôi mới vừa bậy, bởi vì. . . . . . Bởi vì, tôi ngờ dùng tay nâng cho tôi uống . . . . . ."

      Cơ Liệt Thần cũng tức giận, chẳng qua có chút ảo não nho , lại bị này ghét bỏ.

      khẽ nghiêng đầu, mặt thay đổi nhìn : "Muốn tôi tức giận cũng được, trừ phi như vậy. . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ mờ mịt ngẩng đầu: "Hả? Như thế nào?"

      kéo cổ tay của , trong lúc còn kinh ngạc, bước nhanh tới bên cạnh cây chuối rẽ quạt, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ.

      "Rất đơn giản, đút uống" đột nhiên lạnh lùng .

      Dứt lời, tự mình lấy tay cầm uống hớp trước, sau đó ngẩng đầu lên, khom người cúi xuống .

      Lâm Nhược Kỳ nhìn dần dần ép tới gần đầu, chợt có loại dự cảm xấu, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cúi đầu hôn lên môi của mình, sau đó tay nâng cái ót của , đưa từng chút nước vào trong miệng .

      Chất lỏng tươi mát ngọt thơm chậm rãi chảy vào trong miệng Lâm Nhược Kỳ, sau khi chảy hết giọt ngọt thơm cuối cùng, vẫn bỏ được, thay cẩn thận liếm nước dính nơi khóe miệng trơn trợt, hòa lẫn nước miếng mập mờ, làm cho cả khí cũng sôi trào, nóng bỏng, trong nháy mắt, cả khuôn mặt Lâm Nhược Kỳ xấu hổ đỏ bừng. . . . . .

      Nhưng ý thức dường như cũng hòa vào hương ngọt ngào thơm mát, cùng nhau trượt vào trong miệng, lại trôi xuống bụng. . . . . .

      Trong nháy mắt, tất cả thần kinh tập trung đến giữa răng và môi, cảm nhận đầu lưỡi ấm áp, ướt át, trơn mượt làm cho người ta mê say, trong hơi thở trêu chọc góc bí nhạy cảm trong khoang miệng, dạng trêu chọc sảng khoái cùng cảm giác tê dại đồng thời vọt tới, làm cho người ta chỉ muốn bất chấp tất cả chìm trong say mê. . . . . .

      "Ưmh. . . . . . Đợi. . . . . . đợi chút. . . . . . !" vất vả từ trong khe hẹp dán chặt lồng ngực hai người, rút tay ra ngoài, dùng sức đẩy cái cằm như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ của Cơ Liệt Thần, Lâm Nhược Kỳ thở hồng hộc, mặt đỏ lên, : " . . . . . . , lại chiếm tiện nghi của tôi!"

      "Hả?" Bị móng vuốt ngăn trở, Cơ Liệt Thần hơi dừng lại chút, đầu lưỡi đỏ ướt nhẹp, quyến rũ lướt qua đôi môi, mập mờ : " sai, tại tôi muốn chiếm tiện nghi của , ai bảo mới vừa rồi ghét bỏ tay của tôi, vậy tôi chỉ có dùng miệng của tôi tới đút cho thôi. Hơn nữa, tôi cũng đói bụng"

      " đói bụng?" Vào lúc này Lâm Nhược Kỳ chợt phát , cậu chủ Cơ Liệt Thần tên vô lại triệt để, "Xin hỏi cậu chủ Cơ, đói bụng có thể ăn đồ ăn vặt, trong túi tôi có, tại sao muốn cầm miệng của tôi gặm?"

      Cơ Liệt Thần đen mặt, nhìn , nghi ngờ này trước kia thành tích học ngữ văn nhất định thất bại.

      "Khụ khụ, gọi là hôn môi, phải là gặm. . . . . ."

      "Được rồi, gọi hôn môi là được, nhưng phải mình đói bụng sao? Đói bụng, liên quan gì đến chuyện hôn môi? Đừng với tôi, hôn môi có thể chống đói!"

      "Dĩ nhiên có thể!" cậu chủ đột nhiên hăng hái, nhíu mày nhìn , "Cũng bởi vì ở bên cạnh tôi, cho nên tôi mới đói!"

      ra rất muốn : tôi muốn ăn !

      Đây là logic gì? Lâm Nhược Kỳ xấu hổ, lắc đầu thở dài, "Xin hỏi cái này có liên quan gì? Bây giờ, . . . . . . trách tôi sao?"

      "Đúng vậy" Cơ Liệt Thần đột nhiên dùng ngón tay trỏ vẽ vẽ áo mỏng ướt đẫm trước ngực , , " xem mình chút , có chuyện gì, lại vén tóc lên, lộ ra cái cổ, liếm đôi môi, ràng đối với người đàn ông mà rất hấp dẫn nha, tôi bị đói đương nhiên là chuyện rất bình thường"

      " ra đói là chỉ. . . . . ." Tình dục? Lâm Nhược Kỳ nên lời.

      Lập tức nhảy cách xa khoảng năm mét!

      Lâm Nhược Kỳ hết sức nghiêm túc : "Hôm nay được, chính xác tuần này cũng được, khuya ngày hôm trước tiêu hao thể lực rồi, tuần này phải nghỉ ngơi dưỡng sức!"

      Dứt lời, đột nhiên giọng rất nhiều: "Hơn nữa, bạn giường của cũng có ở bên người, gấp cái gì?"

      Tiếp theo nhìn trời chút, lại nhìn chỗ Cơ Liệt Thần chút, quay đầu lại rũ mắt thầm. Hơn nữa, gần đây phòng của chuyện cầu dường như rất nhiều, loại tượng này rốt cuộc là tốt hay xấu đây? Xem ra, lần sau lúc tái khám, phải báo cho giáo sư Mạnh chút . . . . . .

      " ở đây thầm cái gì?" cậu chủ bỗng nhiên xuất ở phía sau, giọng cũng lạnh nhạt rất nhiều, ràng nghe toàn bộ lời thầm của vào trong lỗ tai.

      " có, có gì!" Lâm Nhược Kỳ vội vàng lắc đầu, khoát tay. Vừa đúng trận gió thổi qua, mặc dù trước mặt có đống củi đốt, nhưng vừa lạnh, vừa đói, vẫn nhịn được run lẩy bẩy. . . . . .

      Thấy thế, im lặng lúc, Cơ Liệt Thần : "Lâm Nhược Kỳ, tới bên cạnh tôi"

      "Làm gì?" Lâm Nhược Kỳ vừa hỏi, vừa chậm rãi tới bên cạnh , tìm chỗ coi như khô ráo ngồi xuống nghỉ ngơi.

      giơ tay sờ sờ đỉnh đầu của , đột nhiên nắm vòng eo mảnh khảnh của , tùy ý buộc chặt, cái mông của liền dời đến đùi .

      Chỉ nghe cậu chủ nào đó giọng : "Ngoan, để cho tôi ôm cái"

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ lập tức quơ múa quả đấm đánh tới sau lưng Cơ Liệt Thần. giỡn! Đây ràng là có mưu đồ bất chính đối với , làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc cho ôm? !

      ra, hiểu lầm . Chẳng qua Cơ Liệt Thần nhìn thấy toàn thân ướt nhẹp, nếu như vẫn lạnh như vậy, chừng thực bị cảm, vì vậy mới ra hạ sách này, muốn ôm nhau sưởi ấm.

      Dĩ nhiên, chọn lựa tư thế ôm như vậy, quả thực có mang chút ít lòng riêng. . . . . .

      Nhưng rất dễ nhận thấy, này cam lòng ngoan ngoãn nghe lời của , vễnh cao cái PP tròn trịa, cứ như vậy ở đùi uốn éo tới lui, căn bản biết gì cử động này đối với đàn ông mà cỡ nào là chuyện chọc giận!

      Thân thể nhịn được bắt đầu phát sinh biến hóa, cảm giác phình lên đau đớn từ bụng dưới kéo tới, cách hai lớp vải, cũng có thể cảm thấy khát vọng của mình. Có lẽ cũng cảm thấy thân thể của có biến hóa, cho nên yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi nhúc nhích.

      Chóp mũi Cơ Liệt Thần vừa đúng ở gần cần cổ của , trong đầu lại nhớ mùi vị mới vừa hôn , dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, cúi đầu ở cổ tuần tra, lưu luyến ngửi dưới da thịt tản mát ra hương thơm, đôi tay vòng chắc vòng eo mảnh khảnh của , giống như có thể nhàng nắm chặt . . . . . .

      Cổ họng nhịn được nuốt xuống cái, phát ra nguy hiểm oán trách: "Bảo đừng động, như thế rất tốt, tôi lại bắt đầu có cảm giác đói bụng. . . . . ."

      "A. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ nhận ra biến hóa người của , giật mình mình, bây giờ tư thế ở hoàn cảnh vô cùng xấu.

      Lập tức tỉnh táo, lấy tư thế tại, rất dễ nhận thấy ở thế yếu!
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 042: Nếu muốn, tôi có thể dùng miệng (mê người)


      Lâm Nhược Kỳ rất đúng lúc, liên tiếp nổi lên YY nghi ngờ.

      Khi đàn ông đói bụng, phương diện kia cũng có phản ứng sao? thể nào. . . . . . Nhưng chừng, thân thể của con người rất kỳ diệu. Thí dụ như phía dưới có rất nhiều khả năng:

      A: Khi đàn ông đói bụng, thân thể cũng nổi lên thay đổi, là phản ứng theo bản năng?

      B: Chỉ cần thân thể khác nhau, sinh ra phản ứng khác nhau?

      C: Vì ta là người bệnh ung thư tinh hoàn, cho nên khi thân thể sinh ra thay đổi cùng lúc, có vài bộ phận nên có phản ứng cũng có thay đổi?

      D: Khả năng bết bát nhất chính là vi khuẩn gây bệnh di căn hoặc có dấu hiệu xấu ?

      Trời ạ, nếu là như vậy, hay rồi. . . . . .

      Suy nghĩ lung tung hồi lâu, biết ngao du đến nơi nào, rốt cuộc bạn học Lâm Nhược Kỳ khôi phục lại tinh thần, rồi lại nghe Cơ Liệt Thần khẽ thở dài hơi: "Đừng gì, cũng đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn ôm chút, bởi vì ôm chút cũng lạnh"

      ". . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ có chút tự trách, xem ra mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, lo lắng của mình là dư thừa. . . . . .

      Trải qua phen suy nghĩ và tự trách sâu, mấp máy môi, lên đề nghị làm cả người Cơ Liệt Thần cứng ngắc.

      "Ách. . . . . . Cái đó, nếu muốn, tôi có thể dùng miệng. . . . . ." cùng ta hôn môi chút, có phải như thế tốt lên chút hay ? phải mới vừa , làm như vậy có tác dụng sao? Hơn nữa, dường như vẫn rất thích gần gũi với . . . . . .

      Nhưng còn chưa hết lời, bỗng dưng phát , nóng bỏng dưới mông chợt nhô lên cái, sau đó giật mình, bắp thịt tay chân và cả người của cậu chủ cũng trở nên vô cùng cứng ngắc. . . . . .

      Cái gì? Chẳng lẽ chuyện gì nên sao?

      ". . . . . . ? cũng muốn. . . . . . Nhưng như vậy đối với . . . . . ." Cơ Liệt Thần cảm thấy bất ngờ, chưa bao giờ biết hồi hộp là gì, đôi tay cũng toát mồ hôi.

      Tại sao này lại lớn mật ra những lời như thế? Cái này giống , phát điên đúng ? Hay là đối với . . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ bị mơ hồ, dường như rất ủy khuất : " ra tôi cũng phải rất muốn, nhưng mới vừa đói bụng, hôn miệng ngăn cơn đói, cho nên tôi muốn hôn miệng chút, tôi có thể cố gắng chịu đựng. . . . . ."

      cậu chủ nào đó ngạc nhiên ngẩng đầu, ra là hôn miệng. . . . . . đúng là thể ôm lấy quá nhiều ảo tưởng và mong đợi đối với a! ra hôn miệng, cũng chịu áp lực lớn như vậy a!

      Đầu đầy vạch đen, nắm người nào đó ném , ánh mắt hung ác, để cho ngồi sang bên kia . Xòe tay ra ở trước mặt , vênh mặt hất hàm sai khiến : "Lấy ra."

      mờ mịt: "Cái gì?"

      "Đương nhiên là lương khô! Chẳng lẽ, muốn cho tôi ăn sao ?"

      "A, có ngay!" Trời ạ, nhất định là đói bụng lắm rồi, bắt đầu mê sảng muốn ăn !

      Hai người ngồi cách xa xa, ăn xong phần lương khô của mình, lại xử lý vết thương người, quyết định ngủ.

      Lâm Nhược Kỳ rất nhanh trầm trầm tiến vào giấc mơ, đúng là vô cùng mệt mỏi, nhưng Cơ Liệt Thần lại ngủ được, trong sơn cốc nguy hiểm như vậy, hai người cùng ngủ say là chuyện rất nguy hiểm. có thể ngủ, nhưng vẫn phải coi chừng. . . . . .

      Ban đêm, Lâm Nhược Kỳ nằm mơ, , phải rằng gặp rất nhiều giấc mơ, những giấc mơ phức tạp đan xen nhau, làm cho phân được rốt cuộc mình ở đâu, dường như biết mình nằm mơ, lại giống như hoàn toàn phải, tóm lại trong óc rất hỗn loạn, được mình ra sao, hơn nữa lúc chợt lạnh, lúc chợt nóng. . . . . .

      Cơ Liệt Thần canh giữ ban đêm phát có gì đúng, sờ sờ trán , rủa thầm tiếng "Đáng chết!"

      Lại vén quần áo người , lúc này còn để ý nhiều nữa, chỉ cần phải như đáp án nghĩ là tốt. Kiểm tra nhiều lần, rốt cuộc ở nơi mắt cá chân của tìm được vết rạch , miệng vết thương có màu xanh lam của loại thực vật nào đó. . . . . .

      Trong lòng chợt lạnh, xem ra quá sơ suất.

      trúng chất độc của loại thực vật gọi là "Thiên đường lam". Có lẽ từ giữa trung rớt xuống cẩn thận quẹt phải làm bị thương. Loại thực vật này vốn là dùng để chế tạo thuốc gây ảo giác "Liệt Diễm", độc tính cũng lớn, nhưng ít ra sau mười , mười hai canh giờ, mới có thể tiêu tan ảo giác.

      Cơ Liệt Thần nhìn màu trắng phía chân trời chút, mày rậm nhíu chặt.

      Làm sao đây, trời sắp sáng. . . . . .

      Cả đêm ngừng gặp ác mộng, đưa đến hậu quả là đầu óc choáng váng.

      Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại nhanh hơn Cơ Liệt Thần nghĩ, nhưng nhìn ra ý thức của cũng chưa khôi phục được ràng.

      "Lâm Nhược Kỳ, tốt nhất nhìn xem tôi là ai ?" Cơ Liệt Thần cau mày nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ vỗ đầu, cố gắng để cho đầu óc mình tỉnh táo chút.

      Chậm rãi mở mắt, lúc lâu mới từ trong màn sương đêm, đem tầm mắt tập trung ở người Cơ Liệt Thần.

      "? Đương nhiên là . . . . . Cậu chủ Cơ rồi."

      Nghe vậy, Cơ Liệt Thần hít vào hơi sâu, vừa có chút may mắn có gọi mình là Gà 16, vừa may mắn tình trạng của tốt hơn so với mình tưởng tượng.

      "Như thế nào? Có thể đứng vững được hay ?"

      Lâm Nhược Kỳ nghe lời của , hơi vui, cậy mạnh đứng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm.

      Cơ Liệt Thần vội vàng đỡ : "Tối qua có phải ngủ ngon hay ? trúng chất độc Thiên đường lam"

      bối rối. lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.

      "Trúng. . . . . . Trúng độc? Vậy tôi. . . . . . chết sao?" nhìn chằm chằm Cơ Liệt Thần, trong cổ họng khát khô phát ra câu mơ hồ.

      cười cười, : "Yên tâm, tạm thời sao, loại chất độc này . . . . . ."

      Nhưng vào lúc này, bốn phía trong bụi cỏ thấp lùn đột nhiên phát ra tiếng xào xạc nguy hiểm, sau loạt tiếng động, mấy con dã thú lông màu nâu, mỏ nhọn răng sắc giống như chó sói to lớn, chui ra hướng về phía bọn họ! ra, những động vật kia chính xác là chó sói, nhưng bởi vì Lâm Nhược Kỳ trúng độc nên sinh ra ảo giác, vì vậy nhìn những động vật này dường như cũng trở nên Ma Quái Kinh Dị, tất cả rất xấu xí. . . . . .

      Cũng như tại, ở trong rừng rậm yên tĩnh, ánh mắt của bọn chúng như đốm lửa màu xanh dưới địa ngục tối tăm, xuyên qua luồng ánh sáng yếu ớt bắn ra, càng tăng thêm vẻ kinh khủng! Trong miệng còn phun ra ngọn lửa màu xanh dương! Theo bản năng, Lâm Nhược Kỳ xê dịch về bên người Cơ Liệt Thần chút.

      "Này, này, những thứ kia đều là . . . . . . Quái vật? !"

      Những lời này, lại gặp phản ứng dây chuyền. Trong miệng đám "Quái vật" kia phát ra cảnh cáo uy hiếp giống như tiếng gào thét, giống như sớm vận sức chờ phát động bổ nhào qua cắn.

      lập tức im lặng . Làm thế nào? ! chết ở chỗ này sao? !

      Cơ Liệt Thần giọng : "Nín thở, thu người lại"

      Lâm Nhược Kỳ cố nín thở, bắt chước động tác của Cơ Liệt Thần, co rút thân thể mình thành cục.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 043: Chỉ cần có thể ra ngoài, tôi cưới !


      ra trong lòng hiểu, thấy bộ dạng bọn chúng, sớm muộn cũng nhào lên. Hơn nữa, xem như may mắn có bị bọn chúng ăn hết, thực vật xanh có độc kia cũng muốn mạng của .

      phát khùng, oán giận : "Cơ Liệt Thần, phải chịu trách nhiệm với tôi, cũng tại gọi tôi đến nhà của làm hộ lý riêng, giờ tốt rồi, tôi còn chưa , chưa kết hôn, chưa có con, chết ở chỗ này!"

      "Tốt! Chỉ cần có thể trở ra, tôi cưới !" Cơ Liệt Thần quay đầu lại, vẫn dùng ánh mắt cao ngạo liếc cái, giọng kiên định.

      ngờ đem lời của mình bẻ cong thành như vậy, nghe xong nhịn được, tim bắt đầu đập rộn lên, sắc mặt ửng hồng.

      Đáng chết, đến lúc nào rồi, còn nhàn rỗi đùa giỡn bản y tá? ra ngoài được, xem tôi thu thập thế nào!

      Khóe môi Cơ Liệt Thần khẽ cong, biết suy nghĩ gì, tiện tay đem thanh đao màu xanh ném cho , "Cầm cái này, có thể dọa bọn chúng lui ra!"

      ngẩn người, bật thốt lên, "Vậy còn ?"

      Dứt lời, lại nhìn thấy Cơ Liệt Thần chút hoang mang, từ trong túi đeo lưng màu đen của mình móc ra khẩu súng!

      cậu chủ nào đó tao nhã hùng hồn : "Yên tâm, tôi có cái này!" sau tiếng Rắc, lên đạn, mở khóa an toàn.

      ra, chính xác đó phải là khẩu súng bình thường, mà là khẩu súng tự động co duỗi, lực bắn và nòng kim loại kết hợp với nhau, giống súng tiểu liên FMG9mm, tốc độ bắn và độ dài ngắn của nòng súng đều tự động điều chỉnh, vả lại tự do lựa chọn hình thức bắn bán tự động hoặc bắn tự động toàn phần.

      há tròn miệng, ý nghĩ đầu tiên xuất phải là tại sao Cơ Liệt Thần có thể có vũ khí bức người như vậy, mà trước tiên đem thanh đao lớn màu xanh sáng loáng trong tay mình quơ múa cái.

      Chỉ nghe tiếng rắc rắc vang lên, thanh rất trong trẻo!

      nhìn bên cạnh, vẻ mặt lập tức ngẩn ra. Ngay cả những "Quái vật" nhìn thấy động tác này của , nhắc móng vuốt cũng đều lo lắng chần chờ buông xuống.

      ra, cây gỗ đường kính ước chừng mét bị cứng rắn quét ngang toàn bộ bị chặt đứt!

      Chợt giọt nước mắt trào ra! Mẹ nó, quả dưa chuột trứng thối ngu xuẩn, mới có thể tin tưởng Cơ Liệt Thần cây đao này chỉ quét lên lớp huỳnh quang mà thôi!

      Lâm Nhược Kỳ ngẩn người, hiển nhiên còn đắm chìm trong vũ khí có lực sát thương cực mạnh làm cho mình chấn động, cho đến khi nghe Cơ Liệt Thần kêu câu: "Nhìn phía sau! Bọn chúng bao vây rồi !"

      Lúc này mới phản ứng được, "Quái vật" xông lại rồi !

      Sói là loài động vật trời sanh tính hung mãnh, giảo hoạt, hơn nữa động tác bén nhạy, sở trường về hành động tập thể, bọn chúng hiểu được các kỹ xảo săn đuổi thức ăn, thí dụ như "Bao vây đánh" chính là chiêu rất tốt.

      Hơn nữa, Lâm Nhược Kỳ như người mới học nghề, mặc dù trong tay có vũ khí có lực sát thương cực cao, nhưng vì là người tay chân trói gà chặt, lần đầu tiên giết chóc, cho nên tình huống liền thay đổi . . . . . .

      "A, má ơi, là nhiều máu a. . . . . ."

      "A, tôi muốn nôn mửa, tất cả ruột của nó đều lòi ra. . . . . ."

      "A, trời ơi, nó bị tôi chặt thành hai khúc, đầu vẫn còn động đậy . . . . . ."

      "Ô ô ô, mới vừa tôi chém mất nửa bên đầu nó. . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ bị dính đầy máu tanh hôi và phần còn lại của chân tay bị cụt đứt, hoảng sợ, ngay cả vũ khí. . . . . . Cũng bị vứt bỏ!

      Trong nháy mắt, thanh đao lớn trong tay Lâm Nhược Kỳ rơi xuống, khiến động tác của Cơ Liệt Thần ra sức tấn công cũng dừng lại giây!

      Chỉ suy nghĩ giây, quay đầu lại nhìn phía trước chút, bầy sói ngừng bổ túc, lập tức nắm tay Lâm Nhược Kỳ hô: "Còn chạy mau!"

      Sói là mãnh thú càng chiến càng hăng, chính vì bọn chúng bị giết chết rất nhiều, cho nên mới phải có nhiều con sói hơn bổ túc chỗ trống trước đó. Căn bản có thời gian nhặt thanh đao đất, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy, chạy nữa. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ ý thức được tình hình vô cùng nguy cấp, bị Cơ Liệt Thần kéo, đường chạy như điên! Phía bắc có con sông, theo , lúc này Heber ở bờ sông đối diện chờ bọn họ, chỉ có đến nơi đó, mới triệt để an toàn. . . . . .

      Cả người Lâm Nhược Kỳ đều rất khó chịu, cảm thấy mình cách cái chết xa.

      Đầu gối bị tảng đá đập trúng đau nhức, gương mặt bị dây leo và lá cây trong rừng rậm cắt vết thương , thất thiểu cất bước, cảnh vật trước mắt đung đưa hỗn loạn, lo lắng trộn lẫn với chất độc sinh ra ảo giác, làm cho càng lúc càng có cách nào khống chế bước chân của mình, nhưng chỉ có thể chạy, liều mạng chạy. đường nghe Cơ Liệt Thần bảo vệ ở sau lưng , đánh chết những "Quái vật" kia. . . . . .

      Nhưng trong lòng lại có loại ý niệm muốn sống mãnh liệt: Mình thể chết được, cũng thể chết, chúng ta phải chạy , chạy . . . . . .

      lo lắng cho , muốn quay đầu lại nhìn , mới vừa vòng cái cổ liền bị quát: " cho quay đầu lại! cho té ngã! Có nghe hay ! muốn liên lụy tôi chết phải liều mạng chạy trước cho tôi!"

      Hết cách rồi, chỉ có thể quay lại đầu tiếp tục hướng về phía trước. Nhưng ràng đuôi khóe nhìn thấy quần áo trắng như tuyết của sớm bị máu nhuộm đỏ. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ hít sâu hơi, mặt lộ ra nụ cười có chút căng thẳng, vặn vẹo. . . . . . Tầm mắt ngay phía trước, làn sương sớm trong rừng rậm, cách đó xa con sông như như dưới ánh sáng mặt trời yếu ớt, tiếng nước chảy róc rách dần dần tới gần. . . . . .

      "Là sông! Cơ Liệt Thần, chúng ta đến. . . . . ."

      Nhưng tại sao con sông này ở bên dưới vách núi cao? ! sợ sệt nhìn con sông chảy xiết dưới chân núi kia . . . . . . Ông trời a, cũng phải là vận động viên cầu nhảy mười mét, lại độ cao này vượt quá mười mét chứ? ! Nhảy xuống có thể mất mạng hay a. . . . . .

      Lúc này, Cơ Liệt Thần theo sát phía sau, tới bên người , "Rất tốt! Vẫn còn kịp, nhanh nhảy xuống sông!"

      nhìn xem bờ đối diện, hỏi "Dường như thấy Heber?"

      "Ông ta chờ ở quốc lộ cách đó xa" Cơ Liệt Thần nhìn về phía sau lưng, đột nhiên quát, "Nhanh lên chút, kẻo còn kịp nữa!"

      Lâm Nhược Kỳ vểnh cái mông, khom người, rồi lại phát chuyện nghiêm trọng, run rẩy : ". . . . . . Đợi chút, tôi biết bơi lội!"

      Nghe vậy, vẻ mặt Cơ Liệt Thần lập tức tối sầm.

      Cuối cùng nhịn được tức giận, miệng mắng to: " chết tiệt này, con mẹ nó, chính là khắc tinh mà ông trời phái tới cho tôi, ngoại trừ chích cái mông đàn ông ra, còn có thể biết những thứ gì? ! Thậm chí bơi lội cũng biết? ! Cố ý muốn chọc giận chết tôi phải ? ! Cho dù . . . . . ."

      Cơ Liệt Thần cười lạnh chút, giơ tay lên, ôm chặt eo của , khẩu súng giắt sau lưng. . . . . . con ngươi xinh đẹp híp lại, trong lòng quyết định chủ ý.

      Lâm Nhược Kỳ chờ biện pháp của , lại đột nhiên phát tay ôm chặt thắt lưng mình!

      "Đợi nào...! muốn làm gì? !" hoảng hốt.

      "Ôm chặt tôi!" Tiếng của Cơ Liệt Thần dán vào lỗ tai rống to!

      giây kế tiếp, liền tung người nhảy xuống!

      Theo thân thể nhanh chóng rơi xuống, Lâm Nhược Kỳ biết muốn làm gì rồi ! Ngay cả cơ hội thét chói tai cũng có, lập tức nhắm mắt chặt, nín thở, gắt gao chui trong ngực đối phương, liều mạng ôm chặt thân thể !

      Ông trời ơi! bị chó ngao Tây Tạng cắn chết, từ trời cao rơi xuống chết, bị thực vật độc chết, bị "Quái vật" giết chết, nhưng có thể bị. . . . . . Chết đuối hay ? ! khóc ra nước mắt, có thời gian suy nghĩ. . . . .

      "Đùng . . . . . ."

      Trong nháy mắt rơi vào nước, lạnh lẽo thấu xương cùng với sức va đập lớn, khó chịu hơn so với tưởng tượng của Lâm Nhược Kỳ, chỉ kịp liếc mắt nhìn khuôn mặt Cơ Liệt Thần, mặc dù vết thương chồng chất vẫn rất đẹp trai, liền mất tri giác, trực tiếp ngất .

      Trước khi đầu của ngập vào trong nước, Cơ Liệt Thần kịp thời kéo nổi lên, liều mạng bơi về phía bên kia bờ sông. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Hotaru_yuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 044: Người đàn ông làm cho người ta phun máu mũi


      Ngày đó gần tối, Lư Đăng Bảo số 1.

      Tang Tuyết Phù băng bó vết thương cuối cùng cho Cơ Liệt Thần, ngẩng đầu, nhìn về phía hỏi : "Làm thế nào? tính giải thích với ấy thế nào?"

      Ánh mắt hẹp dài xinh đẹp của người đàn ông cũng đóng chặt lại, có lẽ là bởi vì chịu đựng vết thương làm đau đớn, môi mỏng khẽ nhếch, tao nhã : "Tôi có ý định giải thích bất kỳ cái gì."

      Tang Tuyết Phù cau mày, thào : "Làm như vậy tốt lắm đâu? ấy lại phải người ngu, làm sao nhìn ra manh mối trong đó? Hơn nữa, vẫn gạt ấy như vậy, đợi đến ngày nào đó, ấy phát chân tướng, nhất định hận chết chúng ta."

      Cặp mắt người đàn ông đột nhiên mở ra, hai tròng mắt đoạt hồn thâm thúy như đầm, mặc dù toàn thân bị quấn từng đường băng vải, thế nhưng khí thế vẫn mãnh liệt.

      Lạnh lùng : "Vậy cưới ấy, sau đó để cho trở thành người của chúng ta."

      Nghe vậy, Tang Tuyết Phù hít vào ngụm khí lạnh: " muốn cưới ấy? ! họ, đùa chứ? cần phải suy nghĩ kỹ, người giống như chúng ta, muốn kết hôn phải . . . . . ."

      Tròng mắt vừa nhấc lên, lập tức phát nét lạnh lùng gương mặt của Cơ Liệt Thần.

      Trong lòng Tang Tuyết Phù rất ràng, họ tức giận.

      Nhưng có vẻ sợ hãi chút nào, tiếp tục , " họ, muốn cưới những khác, em xen vào. Nhưng Nhược Kỳ là chị em tốt của em, em chỉ nhắc nhở câu, nên hại ấy . . . . . ."

      Cơ Liệt Thần đột nhiên vung tay lên, cắt đứt lời của Tang Tuyết Phù.

      Mắt sáng như đuốc, đáy mắt có mấy phần kiên nhẫn, Cơ Liệt Thần nhìn về phía : "Mang quần áo cho tôi."

      Tang Tuyết Phù biết muốn nhiều những chuyện này, thở dài, cầm quần áo đưa cho : " biết nghĩ như thế nào. . . . . . muốn làm như vậy, vậy em để cho người trông chừng ấy nhiều hơn chút. Aiz, hiếm thấy có hứng thú đối với ấy. . . . . ."

      từng tưởng rằng họ là GAY, nhưng lần này xem ra, họ đối với Nhược Kỳ để ý hơn so với tưởng tượng của mình a. . . . . .

      Sau khi Tang Tuyết Phù , Cơ Liệt Thần như có điều suy nghĩ ngửa đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng nhô lên cao, ở trong rừng rậm cũng nhìn thấy được ánh trăng như vậy.

      Nghiêng đầu nhìn chút cái tủ tường to cách đó xa, trầm mặc hai giây, đứng dậy tới, “phịch” tiếng mở ra, chân dài bước vào, lại “phịch” tiếng đóng.

      nhàng tới bên giường, nằm chiếc giường lớn rộng hai mét, cánh tay trắng như trẻ con nhưng lộ ra da thịt bị trầy xước, mái tóc dài đen nhánh, mềm mại cuồng loạn tản ra. Có lẽ cả người cũng quá mệt mỏi, cộng thêm chất độc vẫn chưa hoàn toàn mất , cho nên vẫn ngủ say cho đến bây giờ chưa tỉnh lại.

      Trong bóng tối, đôi mắt xinh đẹp, sắc bén, thâm thúy của người đàn ông, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Nhược Kỳ ngủ say giường. . . . . .

      càng hồn nhiên, tự nhiên như vậy, càng có sức hút chết người, giống như đóa hoa túc nở rộ, nếm mùi vị kia thôi, khi nếm đến xinh đẹp của càng muốn ăn vào trong xương tủy, cho dù là ngụm mà thôi!

      Nghĩ đến đây, cổ họng căng thẳng, sau khi khẽ thở dài tiếng, đắp chăn xong cho , cúi người khe khẽ hôn lên trán cái.

      Dường như đột nhiên cảm nhận được hôn, trán và môi ướt dính làm cho buồn buồn rên rỉ tiếng, uốn éo thân thể của mình cái, lật người lại ngủ tiếp.

      Người đàn ông rũ mắt yên lặng nhìn , môi hình cung cong lên, đuôi mắt phượng dài, đáy mắt mang theo tia dịu dàng chưa từng có. . . . . .

      Khi Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, là nửa đêm khuya yên tĩnh rồi.

      Ngồi dậy, phát sát vách phòng của Cơ Liệt Thần vẫn sáng đèn, liền muốn qua xem vết thương của ta chút.

      Vốn là muốn từ cửa chính, suy nghĩ chút lười phải vòng ra, thẳng tới cái tủ tường to, gõ ba tiếng cốc cốc cốc . . . . . .

      Chỉ chốc lát sau, giọng trong vắt trả lời: "Vào ."

      Hắc, cậu chủ quả nhiên ngủ, còn cho phép gõ "Cửa"!

      hơi hưng phấn mở cửa tủ tường, sau tiếng phịch vang lên, cửa tủ bị mở ra. Ánh sáng chói mắt thiếu chút nữa làm hoa mắt, vội vàng nhắm hai mắt lại, vất vả thích ứng mới chậm rãi mở ra.

      Vừa nhìn, thiếu chút nữa phun máu mũi !

      cậu chủ nào đó để trần nửa người , ách. . . . . . Cũng coi là hoàn toàn trần trụi, còn quấn băng vải, nhưng nửa người dưới của chỉ mặc cái quần dài tơ lụa màu tím, thắt lưng căn bản là có cài, nới lỏng lộ ra quần xi-líp, nằm nghiêng ở bên mép ghế dựa, lười biếng lơ đãng xem tin tức ban đêm!

      Nhìn dáng dấp tắm, tóc hơi ươn ướt, lười biếng xốc xếch rũ xuống hai bên tai, che lại hai mày kiếm cao lớn, gò má sáng bóng lóa mắt giống y hệt pho tượng, nghe vào cũng ngẩng đầu lên chút, cả người như nghiệt tồn tại a!

      Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim đập như sấm, trong lúc bối rối còn dùng mu bàn tay quệt lỗ mũi cái, lo lắng cho mình bị chảy máu mũi.

      Hoàn hảo cũng may, có chảy. . . . . .

      vất vả mới trấn định tiếng lòng, hắng giọng : "Vết thương của khá hơn chút nào ? Là biểu tiểu thư xử lý cho sao?"

      Cơ Liệt Thần mấp máy môi, có quay đầu, hỏi ngược lại: " ngủ ngon chứ?"

      Mặt đỏ chút, gật đầu cái: "Ừ."

      Tròng mắt trắng đen ràng, vô ý thức lại nghiêng mắt nhìn đến cánh tay trần trụi rắn chắc của , nhất thời trừng mắt to, vội vàng dời tầm mắt, "Cái gì kia, có thể mặc quần áo vào hay . . . . . ." Chớp mắt nhìn, thốt ra lời dối, "Trời bắt đầu lạnh, cẩn thận bị cảm."

      Rốt cuộc, Cơ Liệt Thần ngẩng đầu lên, mặc dù là từ bên dưới ngẩng đầu lên nhìn , nhưng dáng vẻ kiêu ngạo ưu nhã làm cho cảm thấy cả người nóng lên.

      khẽ cười : "Được, mặc cho tôi"

      Lâm Nhược Kỳ đầu đầy vạch đen, người này cũng quá lười biếng !

      Nhưng dường như Cậu chủ Cơ người ta có lý do đàng hoàng, chỉ thấy im lặng giơ lên cánh tay của mình, vẻ mặt giống như hết sức khổ sở, khóe miệng giựt giựt, Lâm Nhược Kỳ phát lúc Cậu chủ Cơ người ta khổ sở hút khí, gương mặt đó vẫn đẹp trai bức người như vậy.

      Sau đó, lại nhìn thấy chỉ chỉ xương sườn và vùng ngực bụng của chính mình, lập tức hiểu, có lẽ bởi vì bị thương có chút nghiêm trọng, nên thể làm động đến vết thương.

      Chẳng những cứu , mà còn bị thương, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy.

      Nghĩ đến đây, cho dù muốn cứng rắn chút cũng còn biện pháp. Vì vậy, ngoan ngoãn cầm quần áo lên mặc vào cho .

      Bởi vì cách quá gần, có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt lâu từ người tản mát ra, mùi thơm làm tim đập nhanh dứt. cảm thấy tim của mình khẽ run, mặt sớm ửng hồng, sức tay cũng vô tình mạnh hơn mấy phần, tay chân cũng càng lúc càng cứng ngắc. . . . . .

      Bởi vì buộc chặt, Cơ Liệt Thần chau lông mày kiếm chút.

      Bất đắc dĩ cười : "Có lúc, tôi vô cùng nghi ngờ, đến cùng có phải là y tá hay , tại sao chân tay vụng về như vậy?"

      Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhược Kỳ mới vừa dâng lên cỗ mềm mại liền biến mất trong nháy mắt.

      Người đàn ông này, vùi dập !

      Liếc cái, "Tôi phải là y tá, ở trong bệnh viện phải biết sao? ! Thế nào, còn ngại bị ghim đủ đau? !"
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Hotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :