1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 030: Lần đầu tiên trong đời bị "Tỏ tình"


      Ai biết, cậu chủ quyết định tranh luận với : " phải thích cởi quần người khác sao, còn sợ cái gì?"

      "Ai tôi thích cởi quần người khác hả ? Đó. . . . . . Đều là chuyện cực chẳng !" Mặt của tức giận đến hồng hồng, đôi tay ở mặt buông xuống, cắn răng nghiến lợi nhìn đối phương, hiển nhiên đối với lời của đối phương bất mãn hết sức.

      Tại sao người đàn ông này lại biết xấu hổ như vậy? lời mập mờ cũng đỏ mặt . . . . . .

      trầm ngâm, nhíu lông mày, hết sức cường thế, vặn hỏi: "Vậy đột nhiên vào trong phòng tôi làm gì?" lúc chuyện, bóng dáng cao lớn cúi xuống, thái độ bề mang theo khí thế mạnh mẽ, đè ép trước mặt .

      phải để cho biết, muốn tới phòng của phải là thể được, nhưng len lén vào được.

      ". . . . . . Đương nhiên là, là . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đột nhiên nghẹn họng.

      Phải thế nào? Bởi vì nụ hôn đầu của mình bị đoạt cho nên cam lòng? Thành , dường như cũng muốn dùng cách này để sửa trị . . . . . . Thôi, trước hết cho qua, lần sau nghĩ cách khác từ từ chỉnh là được.

      Vì vậy, quyết định chủ ý, Lâm Nhược Kỳ vừa bậy, vừa xoay người: "Ha ha, tôi tới làm gì, nhất định cái tủ tường lớn kia là do thiết kế. Thuận tiện, ách. . . . . . thăm phòng của chút"

      Dứt lời, thân thể nhắn muốn chạy vội ra ngoài, đáng tiếc, vừa muốn xoay người, cổ liền bị người xách lấy!

      "A . . . . . ." thét ra tiếng chói tai, "Đau quá! buông ra, làm gì níu cổ của tôi!"

      Người đàn ông này thể lý, cũng phải là con mèo , con chó , làm gì níu lấy cổ của . Ưm hừm, là đau. . . . . .

      "Được, thả ra cũng được, nhưng phải ràng." Dứt lời, quả nhiên nới lỏng tay ra.

      " ràng? gì?" chột dạ nhìn lại .

      " cứ ?" Giọng nhàn nhạt, sâu kín.

      Người đàn ông này đột nhiên tay chống lên bức tường đá sau lưng , cúi người nhìn . Đôi mắt hẹp dài, mặt đẹp trai như điêu khắc thoáng qua tia ý tứ.

      Trong phòng tắm, đột nhiên tràn ngập hơi thở hết sức mập mờ. Lâm Nhược Kỳ còn nhớ cái hôn đó đột nhiên xảy ra, đôi môi dán chặt chung chỗ ánh mắt cũng cách gần như vậy, gần đến nổi có thể nhìn thấy lông mi dày và đậm của , giống như bây giờ . . . . . .

      mặt mỉm cười, khẽ cúi mắt xuống nhìn . Nhưng dám liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần, thân thể trần truồng . . . . . . là rất đẹp mắt! Da bắp thịt bóng loáng, bởi vì trong lồng ngực tim nhảy lên thình thịch mà khóe mắt vừa đúng có thể nhìn thấy phần eo và bụng của hề có chút thịt dư. . . . . .

      Má ơi, lần này muốn đau mắt hột rồi !

      " có, có gì phải . . . . . ." Có chút được tự nhiên, ngó mặt chỗ khác, Lâm Nhược Kỳ nhanh chóng quan sát bên cạnh chút, tính toán mình làm như thế nào né ra.

      Đáng tiếc, người đàn ông này nhìn thấu suy nghĩ của , cái tay khác cũng ưu nhã tản mạn nâng lên, chống tường đá sau lưng . Nhất thời, bị giam cầm trong gian thu hẹp.

      Ông trời! Tại sao muốn dựa vào gần như vậy. . . . . .

      động, cũng dám, sợ vừa động da thịt bên gáy chạm vào môi mỏng của , gương mặt lần nữa bị hơi thở của phà vào khẽ ngứa ngáy, trong đầu bắt đầu ra hình ảnh lưỡi hôn của mình . . . . . .

      Thỉnh thoảng nhịn nuốt ngụm nước bọt! phải muốn để trần nửa người , ở trong phòng tắm muốn làm gì chứ? ! Nghĩ đến đây, gương mặt hết sức nhịn được ửng hồng.

      Thấy lời nào, còn đỏ mặt nở nụ cười, môi mỏng của hơi cong lên, cố gắng hướng dẫn ra đáp án: "Là bởi vì tôi hôn , làm cho cảm thấy khó chịu?"

      Lâm Nhược Kỳ sửng sốt chút, ngờ thẳng thừng như vậy.

      hồi lâu, gật đầu cái. Được rồi, nếu cũng thẳng thừng ra, cũng cần che giấu nữa.

      Mấp máy môi, nghiêm túc : "Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi, có lẽ đối với đàn ông các người mà , nụ hôn đầu là gì, có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhưng tôi muốn cất giữ lần đầu tiên của tôi cho người trong lòng tôi. Lần đầu tiên tỏ tình, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên. . . . . ."

      Dường như nghĩ tới hình ảnh kiềm diễm màu hồng gì đó, dừng chút, nghẹn đỏ mặt tiếp: "Tóm lại, tôi muốn bị người cướp nụ hôn đầu như vậy, giống như vậy, động chút là hôn môi, làm cho tôi rất khó chịu . . . . . ."

      Cuối cùng, rất khách khí bổ sung thêm câu: " đơn giản chút, tôi cảm thấy mình bị đùa giỡn!"

      xong, chán nản muốn vung tay mở tay của rời , lại bị ngăn cản. Cơ Liệt Thần kéo lại, vẻ mặt hiểu, nhíu mày: "Tôi cũng thường làm chuyện hôn môi như vậy, hơn nữa tôi cũng là người lăng nhăng"

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ bối rối.

      Ừ, như vậy là có ý gì?

      "Tôi cũng phải đùa giỡn như " Cơ Liệt Thần suy nghĩ chút, nghiêm túc : "Nhưng làm cho tôi cảm thấy chơi rất vui, rất thú vị. Chỉ cần tới gần , làm người ta nhịn được, nghĩ muốn đến gần hơn! Có lúc, tôi nhịn được nghĩ muốn chạm vào , hoặc là ôm ngủ, về phần hôn, cũng là đột nhiên muốn làm như vậy. . . . . ."

      "Xin hỏi. . . . . . tỏ tình sao?" Lâm Nhược Kỳ đột nhiên cắt đứt lời .

      Người đàn ông ngẩn người, sau khi rũ mắt trầm tư, lại ngẩng đầu nghiêm túc trả lời: "Xem như thế "

      ". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ lúng túng rồi.

      Từ lúc sinh ra, lần đầu tiên bị người "Tỏ tình", vào giờ phút này, hoàn cảnh này, lại làm cho nên lời!

      ***

      "Ừ, chẳng qua khí quản có chút nhiễm trùng, uống cam thảo và thuốc tiêu viêm là tốt" Tang Tuyết Phù tắt đèn cường quang tay, kết thúc quan sát đối với Lâm Nhược Kỳ, ở cuốn sách viết xuống rậm rạp chằng chịt chú giải, "Gần đây tôi học tập kiến thức bệnh lý về thuốc bắc, ngờ bị cảm, vừa đúng lấy làm thí nghiệm"

      Lâm Nhược Kỳ vuốt vuốt ánh mắt mỏi mệt, che cổ họng ho khan hai tiếng, nhìn Tang Tuyết Phù chút, "Sở thích của đúng là rất độc đáo"

      "Ừ, so với , vẫn hơn chút" Tang Tuyết Phù nhún vai cái, "Tôi thích đọc sách, làm thí nghiệm, ngừng khiêu chiến chính mình, thứ khác thú vị"

      Dừng chút, đột nhiên giống như phát ra vùng đất mới, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ: "Nhưng. . . . . . Tại sao gần đây nhìn gầy vậy? Hơn nữa bộ dạng có vẻ bị bệnh. . . . . . Là bởi vì ăn ngon miệng sao? Hay là ở Lư Đăng Bảo quá buồn bực? Có muốn tôi với tôi tiếng, để cho ấy đồng ý cho tôi dẫn ra ngoài chơi chút hay ?"

      " cần. Tôi sao, chẳng qua tâm trạng được tốt mà thôi. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, cầm ly nước bên cạnh bàn, thắm cổ họng khát khô.

      "Tâm trạng tốt? nhìn cái eo của này, gầy đến tốp lại. Đừng để đến lúc đó, tôi có chuyện gì, ngã bệnh trước. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 031: Tôi rất nhớ


      Đột nhiên, Tang Tuyết Phù kinh ngạc nhíu mày, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, muốn kéo tay của hỏi chút, nhưng phát còn có người động tác nhanh hơn mình, thẳng tới bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, dùng ngón tay thon dài vén áo mỏng manh của lên, lướt qua hông, bụng và xương sườn của . . . . . .

      "Cũng mời đầu bếp Trung Quốc cho rồi, nhưng vẫn còn gầy" Giọng trong suốt như băng của cậu chủ từ đỉnh đầu truyền đến.

      Đột nhiên bị người đàn ông tiếp xúc da thịt thân mật, gai gai như thế, Lâm Nhược Kỳ giật mình.

      Người đàn ông này, kể từ sau lần "Tỏ tình" bình thường, càng thêm chút kiêng kỵ, như cố ý, như vô ý, đối với làm ra loại cử động quá thân mật này, làm cho khó lòng phòng bị!

      Vặn eo né tránh, che kín quần áo, oán giận : "Cái này thể trách tôi, nơi này lại có internet, vừa có tín hiệu điện thoại di động, vẫn thể tùy ý dạo, cho dù ăn tốt nữa cũng tiêu hóa được. . . . . ."

      Cơ Liệt Thần ngẩn người, khẽ cười cái, "Tịch mịch? Nơi này dễ chơi à. . . . . ." xong, còn đưa tay sờ sờ cái đầu Lâm Nhược Kỳ, trầm tư trong chốc lát, hề gì nữa, chỉ mang theo Heber rời .

      "Khụ khụ, cảm giác. . . . . ." Nằm trước máy vi tính, Tang Tuyết Phù tay chống cằm, lười biếng liếc qua đầu tóc bị vò rối của Lâm Nhược Kỳ, "Cảm giác khí giữa hai người thay đổi đấy. xảy ra chuyện gì? Lần này. . . . . . Có phải lên giường hay ?"

      "Phốc . . . . . ."

      bưng ly nước, Lâm Nhược Kỳ mới vừa hớp xuống ngụm, tất cả phun ra xa. . . . . .

      Gương mặt Lâm Nhược Kỳ đỏ lên, vội vã giải thích : "Làm sao có thể? Tôi chẳng qua hộ lý riêng mà thôi!"

      Trong lòng oán thầm: hỗ là em họ của Cơ Liệt Thần a, ngay cả trinh tiết cũng đều giống nhau như vậy, ấy thể nghĩ cái gì khác sao? Kéo đến tận lên giường cái gì . . . . . .

      "Tại sao thể?" Tang Tuyết Phù chẳng hề để ý, nhíu mày, "Hộ lý riêng lại thể lên giường sao? Đàn ông mà, đối với phương diện này cũng có nhu cầu, huống chi mảnh mai, đáng như ở sát vách ấy . . . . . . Ách, mặc dù gương mặt của hơi hơi kém chút, nhất định làm ấy nổi lên dục vọng. . . . . . Ừ, chẳng qua khẩu vị của tôi giống người thuờng, chừng hớp ngụm rồi. . . . . ." Lời đến nửa, quan sát Lâm Nhược Kỳ từ xuống dưới phen.

      Lâm Nhược Kỳ ho khan hai tiếng, bị lời kinh khủng của , làm cho trong khét ngoài sống, lắc đầu liên tục , ", thể nào a, đừng nghĩ lung tung, tôi và thể nào!"

      "Có cái gì mà thể? Thoạt nhìn ấy rất có hứng thú với đấy. Thành , tôi còn chưa từng nhìn thấy tôi có hứng thú với nào như vậy. Ở trước mặt ấy, các luôn chủ động, cho tới bây giờ cũng nào làm cho ấy hao tổn tâm tư"

      "Vậy ý của . . . . . . Trước kia họ của có rất nhiều phụ nữ?" Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen.

      Nghe vậy, Tang Tuyết Phù cũng phát dường như mình sai, "Ách. . . . . . phải vậy, ý tôi chưa từng chủ động theo đuổi phụ nữ, đều do phụ nữ chủ động theo đuổi ấy, nhưng ấy cũng đồng ý người khác theo đuổi nha. Dù sao, ấy sạch , khụ khụ. . . . . . hiểu chứ"

      "Ha ha" cười gượng hai tiếng, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, ". . . . . . Tôi hiểu, càng tin, bởi vì thoạt nhìn ta rất am hiểu kỹ thuật" Trong đầu bắt đầu YY cùng ta hôn môi cảm giác đôi môi ấm áp, đầu lưỡi thành thạo. . . . .

      Trong đầu của xinh đẹp họ Tang cũng YY hình ảnh vận động có chút kịch liệt, mở trừng hai mắt : "Ách. . . . . . Cái này phải hỏi của tôi. Chẳng qua tôi dám thề, là người thứ nhất có thể vào Lư Đăng Bảo, hơn nữa là sinh vật giống cái có thể vào phòng ngủ của tôi!"

      ". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ yên lặng, đầy vạch đen. Vậy có sinh vật giống đực vào phòng ngủ của ta a. . . . . .

      xinh đẹp họ Tang cho rằng tin, giải thích lần nữa: "Đừng có tin, thành , tôi nghi ngờ của tôi vẫn là xử nam, dù sao người đàn ông thích sạch nghiêm trọng giống như ấy, thế nào cũng tùy tiện đem lần đầu tiên cho những kia. Chẳng qua, nếu ấy đem lần đầu tiên cho . . . . . . Hắc hắc."

      Nhìn cười gian, gương mặt Lâm Nhược Kỳ trở nên màu đỏ tím.

      Ông trời, lần đầu tiên của ta? Nhưng chút cũng thấy đó là chuyện tốt! Như , làm người tình sao? Vẫn muốn đâu. . . . . .

      nhịn được nhớ tới lời tỏ tình của Cơ Liệt Thần.

      ". . . . . . làm cho tôi cảm thấy rất chơi rất vui, rất thú vị. Chỉ cần tới gần , làm người ta nhịn được, nghĩ muốn đến gần hơn! Có lúc, tôi nhịn được nghĩ muốn sờ sờ , hoặc là ôm ngủ, về phần hôn, cũng là đột nhiên muốn làm như vậy. . . . . ."

      Nghe ta như vậy, nhưng thấy vui mừng chút nào, ngược lại có chút phiền não.

      Chính ta cũng , đối với cảm thấy hứng thú, cảm thấy chơi rất vui mà thôi, mặc dù biết , chẳng qua nghĩ loại cảm giác đó giống như là tình cảm của đứa bé đối món đồ chơi mới. chừng ngày nào đó ta còn hứng thú với nữa, cảm thấy chơi vui nữa, cũng ném .

      Nếu như vậy, phải giữ mình trong sạch, để "Phiền" lòng tốt hơn.

      Chẳng qua, nhìn tình hình trước mắt. . . . . . quan hệ giữa ta đúng là rất vi diệu a. May mắn chỉ có ba tháng mà thôi, chỉ cầu xin bình an vượt qua ba tháng này, rồi thuận lợi cầm bằng tốt nghiệp là được. . . . . .

      ***********

      Ngày thứ hai, Lâm Nhược Kỳ nghe Heber , cậu chủ Cơ Liệt Thần mời tới hai người khách.

      Ông ta còn vô cùng thần bí với , nam nữ này, nam già, nữ trẻ, người nữ có lẽ Y tá Lâm biết. Lâm Nhược Kỳ cảm thấy rất nghi ngờ, sao Cơ Liệt Thần biết bạn bè của mình, này là ai?

      tới đại sảnh vừa nhìn, lại là. . . . . .

      "Nhược Kỳ! Quả nhiên ở chỗ này!" Bạn thân Tiểu Ngôn hét ầm lên, hưng phấn chạy về phía .

      "Tiểu Ngôn? A . . . . . . Tiểu Ngôn! Tôi rất nhớ !" Lâm Nhược Kỳ cũng còn hình tượng, chạy về phía Tiểu Ngôn.

      ra, ngày hôm qua câu "Cái này thể trách tôi, nơi này lại có internet, vừa có tín hiệu điện thoại di động, vẫn thể tùy ý dạo, cho dù ăn tốt nữa cũng tiêu hóa được. . . . . ." Sau khi nghe lời này, ngày đó Cơ Liệt Thần gọi điện thoại cho cha của Tiểu Ngôn, mời ta đến Lư Đăng Bảo chuyến, còn cố ý dặn dò nhất định phải mang theo con Tiểu Ngôn.

      Lâm Nhược Kỳ nhớ tới lúc trước, cha của Tiểu Ngôn mở "Hậu cung", gặp Cơ Liệt Thần, như vậy Cơ Liệt Thần biết cha của Tiểu Ngôn cũng là chuyện rất bình thường.

      "Tôi cho biết nha Nhược Kỳ, lúc trước cha tôi còn dẫn tôi tới xem mắt, còn nhất định bảo tôi ăn mặc xinh đẹp chút, gì kết thân với nhà họ Cơ chính là kết thân với hoàng thân quốc thích. Ưm hừm, làm tôi cười chết rồi. . . . . Sau đó, tôi mới biết nơi mà ông ấy muốn dẫn tôi tới, chính là Lư Đăng Bảo số 1 mà ! Mà Cơ Liệt Thần chính là người mặc com lê màu trắng! có buồn cười hay ?"

      Tiểu Ngôn thao thao bất tuyệt cười , đột nhiên che miệng lại, giọng lặng lẽ hỏi, "Tôi đoán Cơ Liệt Thần là vì mới để cho tôi tới, đúng ? ra ta vừa ý phải ?"
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 032: Có ác ma lịch như vậy sao?


      " có đâu. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ nghĩ sâu đến mức độ như vậy, chỉ có thần kinh như Tiểu Ngôn mới có thể liên tưởng đến nhiều như vậy.

      Nhưng theo bản năng quay mặt qua chỗ khác, len lén liếc nhìn Cơ Liệt Thần ở đầu kia bàn ăn, vừa lúc cũng quay mặt lại, cặp mắt xinh đẹp khẽ chớp cái, sau đó để lại cho nụ cười sáng ngời, rồi quay đầu lại như có việc gì, tiếp tục trò chuyện với cha của Tiểu Ngôn.

      Lâm Nhược Kỳ vội vàng cúi đầu, trong lòng oán thầm: người này, làm gì liếc mắt đưa tình lung tung, làm hại trái tim đập loạn hồi lâu . . . . . .

      " đó, xem ra ta đối với tệ nha. Cố lên! Tôi xem trọng ! Coi như ta sống được bao lâu, nhưng nếu có thể gả cho ta, tài sản kia là của " Tiểu Ngôn lắc vai .

      " nghĩ quá nhiều thôi. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen.

      "Tôi đấy" Vẻ mặt của Tiểu Ngôn "Chỉ tiếc rèn sắt thành thép" trừng mắt nhìn , đột nhiên lại gần bên tai hỏi "Nhưng chưa từng nghe chuyện của ta sao?"

      "Chuyện của ta? Chuyện gì?"

      Lâm Nhược Kỳ mờ mịt hỏi. Về , ngược lại biết rất ít đấy. . . . . .

      Tiểu Ngôn lặng lẽ liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần, lại gần sát bên tai Lâm Nhược Kỳ : "Tôi nghe mặc dù Cơ Liệt Thần thân xuất danh môn, nhưng bản tính của ta là ác ma máu lạnh, chẳng những thị trưởng Tiền Nhâm nể ta ba phần, ngay cả các đại ca trong giới hắc đạo cũng vô cùng sợ ta. Đáng sợ nhất chính là, nếu ta nhìn người nào thuận mắt, đem người đó ném vào U Linh cốc cho quái vật ăn!"

      "Thiệt hay giả, ác ma máu lạnh sao? Cũng phải là xã hội đen! Cắt. . . . . . Tôi cảm thấy ta lợi hại bao nhiêu a, nhìn ta lịch như vậy, ưu nhã như vậy, bộ dáng như cái cây , bị người khác khi dễ cũng tệ rồi" Lâm Nhược Kỳ chút nghĩ ngợi "Biện hộ" cho Cơ Liệt Thần.

      Tiểu Ngôn biết Lâm Nhược Kỳ nghĩ qua loa, nhàng mỉm cười: "Lịch ? A, có nghe qua, người nuôi quái vật có văn hóa sao? có nghe qua, người nắm giữ sống chết của người khác, có văn hóa sao?"

      ". . . . . . Nuôi quái vật? Nắm giữ sống chết của người khác?" Lâm Nhược Kỳ sửng sốt, " là. . . . . . Những con chó ngao Tây Tạng kia sao?"

      "Làm ơn , nếu chỉ nuôi chó ngao Tây Tạng gọi là nuôi sủng vật, gọi là nuôi quái vật. Lại , đầu năm nay, nhà những người có tiền đều thích giật gân, nuôi chó ngao Tây Tạng, nuôi cá sấu hay cái gì nữa, đều phải là chuyện đáng ngạc nhiên, nhưng nuôi quái vật rất ít rồi"

      Tiểu Ngôn càng càng mơ hồ, Lâm Nhược Kỳ cau mày lắc đầu: "Tôi ở nơi này hơn nửa tháng, cũng có nhìn thấy Lư Đăng Bảo có quái vật gì, nhất định là người bên ngoài càn"

      Tiểu Ngôn bĩu môi: "Có thể , ra tôi cũng biết những quái vật kia là cái gì, bởi vì tôi cũng chỉ nghe , ta nuôi ở phía sau núi đấy. . . . . . Dù sao, Cơ Liệt Thần tuyệt đối phải xã hội đen bình thường! Tốt nhất nên cẩn thận chút"

      ". . . . . . Ừ, tôi biết rồi" Trong miệng nhai miếng thịt nướng ngon, Lâm Nhược Kỳ gật đầu cái, ra, căn bản để ý đến.

      Hắc, xã hội đen? Người ở đây ăn mặc giống như COS¬PLAY, phong cách đều cao nhã, quý tộc, còn xã hội đen? Có nhìn thấy qua xã hội đen lịch , cao nhã như vậy sao? vậy mới tin !

      Lúc gần , Tiểu Ngôn cho Lâm Nhược Kỳ, học kỳ này sắp kết thúc, nghe buổi lễ tốt nghiệp đại học y định tổ chức vào tháng sau, để cho có thòi gian trở về tham gia.

      Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ lộ vẻ khó xử, mình ở nhà họ Cơ cũng có thể lên internet, thể gọi điện thoại, vẫn thể tự do ra vào, về phần buổi lễ tốt nghiệp có thể tham gia hay càng biết.

      Tiểu Ngôn đồng tình nhìn : " biết khuyên tới Lư Đăng Bảo, có phải là quyết định chính xác hay a. Xem ra, quả nơi này còn kinh khủng hơn ngục giam đấy. . . . . . Hơn nữa, xem như hết ba tháng này, vẫn biết công việc của làm ở đâu nữa. . . . . ."

      "Cái này xin hai xinh đẹp yên tâm, công việc của Y tá Lâm , tôi thay ấy sắp xếp xong xuôi, nhọc hai vị bận tâm"

      cậu chủ nào đó như bóng ma đột nhiên xuất ở sau lưng, vẫn cho rằng mình làm cho hai thầm có chút xấu hổ.

      Nhất là Tiểu Ngôn, chỉ sợ bản tính ác ma của Cơ Liệt Thần được che giấu trong bộ dạng lịch được thả ra ngoài, nếu ta cố ý làm khó rất thảm. Vì vậy run rẩy trả lời: "Ha ha, Cơ, Cậu chủ Cơ, ngài đối với Nhược Kỳ chúng ta rất tốt, có chuyện gì, tôi và cha tôi về trước"

      " nhanh như vậy? Nhạc tiểu thư còn chưa ăn xong?"

      Vẻ mặt Tiểu Ngôn nịnh nọt: "Ha ha, dĩ nhiên ăn xong rồi, tôi và cha tôi chưa từng ăn bữa tiệc cung đình ngon như vậy đấy"

      Cơ Liệt Thần khẽ vuốt cằm: "Vậy tốt, Nhạc tiên sinh, Nhạc tiểu thư, xin thong thả, tôi bảo quản gia Heber tiễn các người đoạn đường"

      Quản gia Heber gật đầu cái, cung kính đưa hai cha con họ Nhạc. Dường như Lâm Nhược Kỳ vẫn còn nhớ lúc trước Cơ Liệt Thần có tìm cho công việc, trong đầu giống như bị đập vào, đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Cơ Liệt Thần tới nắm vai của , nghiêng người hôn lên trán của cái, giọng : "Thế nào? Nghe tin tôi tìm cho công việc tốt, sợ choáng váng sao?"

      Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu hỏi " đều là sao? Từ lúc nào? Tại sao tôi biết?"

      "Bây giờ phải tôi cho biết?"

      "Công việc gì?"

      "Đương nhiên là làm hộ lý riêng cho tôi rồi"

      ". . . . . . Chỉ có ba tháng thôi" Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen.

      cậu chủ nào đó ôm cánh tay, dựa vào cạnh cửa, nhàn nhã : " đúng, chính xác, là đến khi tôi chết mới thôi"

      "Bác sĩ , sống quá ba tháng, sau ba tháng, phải tôi uống gió tây bắc sao?" Được rồi, là giận ta quá chuyên quyền độc đoán.

      Nghe vậy, gương mặt Cơ Liệt Thần lập tức trầm, quay đầu lại nhìn , vặn hỏi: " cứ như vậy muốn cho tôi sống quá ba tháng?"

      "Ách. . . . . ." Lúc này, mỗ nữ mới phản ứng được, vừa rồi dường như là mình sai, cảm giác nghe như là ước gì người ta chết sớm. . . . . .

      Rốt cuộc, lương tâm có chút bất an, mấp máy môi, dừng chút, lại mở miệng , ". . . . . . Tôi phải ý đó, ý tôi , tôi thể nào sống cả đời ở nhà , phải để cho tôi tìm công việc đúng ? Hơn nữa. . . . . ."

      "Được rồi, cần phải lo chuyện này. tại chỉ cần để ý chăm sóc tốt cho tôi là được, nếu tới ba tháng, tôi chết , vậy phải chịu trách nhiệm" Trong nháy mắt, sắc mặt tái xanh, Cơ Liệt Thần buông tay rời khỏi người .

      ". . . . . ." nghẹn họng. hỏng bét, tại sao nghĩ tới chuyện này? Nhưng ta tức giận cái gì? Thế nào động chút là tức giận như vậy, quá keo kiệt ?

      Sau đó, nhớ tới Tiểu Ngôn đủ thứ về Cơ Liệt Thần, nhất thời hăng hái, hoàn toàn chú ý tới sắc mặt của Cơ Liệt Thần thay đổi liên tục, Lâm Nhược Kỳ đuổi theo sát chạy lên thư phòng lầu hai.

      "Này, chờ chút, tôi có việc muốn hỏi " Lâm Nhược Kỳ vừa , chân ba chân bốn cẳng, nhanh chóng đuổi theo , đáng tiếc hai chân đối phương quá dài, nữ sinh chân ngắn như căn bản cũng thể đuổi kịp.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 033: Môi của , hôn lên nghiện (mê người)


      ngờ cậu chủ Cơ người ta thả chậm bước chân, cuối cùng dứt khoát dừng lại, mới đuổi theo kịp người ta, chỉ tiếc bởi vì đột nhiên dừng lại như vậy, chóp mũi xinh xắn đáng thương của liền gặp họa.

      "Ôi chao. . . . . . Đau quá!"

      che chóp mũi bị đụng đau, ai oán nhìn Cơ Liệt Thần xoay người lại, lỗ mũi trong nháy mắt trở nên hồng hồng, đau đến khó chịu, trong hốc mắt cũng đong đầy nước mắt, xem ra làm cho đôi mắt to ngập nước của càng thêm mê người.

      Cơ Liệt Thần nhìn vào mắt to đầy nước mắt của , suy nghĩ bị dừng lại giây, vẻ tức giận trong đáy mắt dần dần mất .

      Đáy mắt từ từ lên nụ cười, hai tay ôm ngực đứng ở cửa thư phòng, hỏi " muốn hỏi cái gì, hỏi "

      Cơ Liệt Thần từ cao nhìn xuống , đôi tròng mắt đen như mục, cao ngạo lỗi lạc.

      Lâm Nhược Kỳ chợt nhớ tới Tiểu Ngôn ta là ác ma máu lạnh nuôi quái vật, nhưng nhìn ta thế nào nữa, cũng cảm thấy chẳng qua là cậu chủ kiêu ngạo.

      trợn tròn mắt nhìn , khinh thường : "Nghe ở cái gì cốc, nuôi rất nhiều quái vật, còn nắm trong tay sống chết của người ta, tôi thấy là giả, phải ?" Ngược lại, giết con chó ngao Tây Tạng là , nhưng muốn nắm giữ sống chết của người ta, cái này cũng quá mơ hồ, ai tin? Dù sao tin!

      nhìn chăm chú vào , trong ánh mắt thoáng qua tia sáng loáng, dường như muốn cười nhưng lại cười. Tóm lại, khóe môi nhếch lên đường cong , làm sợ sệt. Phục hồi lại tinh thần, phát dường như cười, nhưng nụ cười kia làm cho trong lòng sợ hãi hồi lâu.

      Quay mặt qua chỗ khác, : "Tôi biết ngay những chuyện kia là tin vỉa hè, xem , toàn thân có vẻ ốm yếu, còn nuôi quái vật, nắm sống chết cái gì, tám phần là Heber sợ người khác khi dễ , mới thay tung tin đồn, cố ý làm cho thần thần bí bí như vậy. Tôi sai chứ?"

      Cơ Liệt Thần nhìn đôi mắt to đầy linh động của chớp chớp, ánh mắt trong trẻo như viên ngọc đen, muốn thu hút tâm thần người ta, cảm giác dường như mình bị đầu độc, bật thốt lên: "Nếu tôi , nghĩ sao?"

      Lâm Nhược Kỳ sững sờ, ngờ ta trả lời như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của mình.

      Sau đó, nghĩ: ta nhất định là cố ý như vậy, nguyên nhân chỉ có , chiến thuật tâm lý mà thôi, làm cho sợ, dùng cái này để chứng minh so với , là đồ bỏ. Hừ, sợ đâu.

      hừ tiếng, trả lời: " nghĩ nữa, mặc kệ người ta thế nào, ở trong mắt tôi, chính là Gà 16 ...!" Dứt lời, trong đầu của nào đó bắt đầu YY hình ảnh hai người ở trong bệnh viện, mình ghim vào của quý của .

      Mà Cơ Liệt Thần cũng ngẩn ra, suy nghĩ bị đình trệ.

      ". . . . . ." nhìn , trong mắt dường như có chút do dự, lại có chút nghi ngờ, " nghĩ như vậy?"

      "Đúng vậy" gật đầu cái, hết sức xác định : "Tôi cho biết trước a, quan tâm thân phận cậu chủ tôn quý của , hay là lão đại giới hắc đạo, dù sao ở trong mắt của Lâm Nhược Kỳ tôi, chính là người bệnh của tôi . . . . . .Gà 16!"

      ngạc nhiên, suy nghĩ khựng lại.

      giây kế tiếp, nghe theo đại não chỉ huy, đưa bàn tay vuốt sau đầu , đôi môi mềm mại, nóng bỏng hôn xuống.

      Lâm Nhược Kỳ trừng mắt lớn, lại chớp mắt, nhìn vào tròng mắt đen đầy dịu dàng tới mức muốn thiêu cháy.

      Trái tim chợt ở trong lồng ngực thể khống chế, thình thịch nhảy loạn, gần như có thể nghe được tiếng đập thình thịch mãnh liệt, trực giác muốn đẩy ra lại bị ôm chặt lấy. . . . . .

      người có mùi hương vô cùng dễ chịu ngừng bao phủ , dựa vào trong ngực tự nhiên như thế, thể hình dung cảm giác vui vẻ từ môi của êm ái truyền đến môi , vô cùng kỳ diệu, làm cho còn ý thức, nhắm mắt lại, cả người ấm áp giống như đứng khối bông, nhàng bị nóng bỏng của làm cho hòa tan. . . . . .

      "Reng, reng. . . . . ."

      "Điện thoại. . . . . ." mềm lẩm bẩm, hơi thở dốc muốn rời khỏi .

      "Phải tập trung. . . . . ." đem lấy thở dốc, lại mút vào trong môi , để cho nuốt vào bụng.

      "Reng, reng. . . . . ."

      "Nhưng, nhưng nó cứ vang lên. . . . . ." luồng hơi thở nóng bỏng xông thẳng vào nơi cổ họng, nóng bỏng làm bắt đầu chống cự, lại biểu có chút muốn từ chối, lại ra vẻ mời chào.

      " phải tập trung . . . . . ." tiếp tục hôn , để ý tới giãy giụa.

      chỉ có như thế, cậu chủ này càng được tấc, muốn tiến thêm thước, dùng tay ôm lấy eo chặt, thậm chí, hai cây ngón tay thon dài vén váy của , xoa qua da thịt mềm mại. . . . . .

      "Đợi chút. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tỉnh táo.

      Hả, tại sao phải có điện thoại? Trong tòa thành bảo này phải là có tín hiệu điện thoại sao? Chẳng lẽ điện thoại cố định, ở chỗ này có thể sử dụng được? Điện tín Trung Quốc a, công ty di động a, bây giờ Lâm Nhược Kỳ tôi rất nhớ các người!

      Kích tình bị cắt đứt, Cơ Liệt Thần thu "Miệng" cũng được rồi, phản ứng đầu tiên chính là mắng câu "Đáng chết". Là ai sát phong cảnh như vậy! Nhằm lúc này gọi điện thoại tới đây? Bất quá phải , cũng có chút may mắn, nếu tiếng chuông điện thoại này kịp thời vang lên, chừng nổi lên lửa dục. Nếu là như vậy, cũng biết làm sao để dập tắt ngọn lửa dục đấy. . . . . .

      Môi của , là hôn lên nghiện, , phải cái này căn bản cũng nghiền. Nếu phải bây giờ vẫn là "Người bị ", muốn tiến thêm bước nữa đấy. . . . . .

      Cúi đầu nhìn ở phía dưới thân sớm mềm nhũn, khuôn mặt nhắn, xinh xắn, đáng hồng như trái cà chua Heber trồng trong vườn rau.

      Nhất thời lại vui vẻ, trêu chọc : "Được rồi, xem nụ hôn này, chuyện lúc nãy mắng tôi, xóa bỏ, truy cứu nữa. Nhưng nếu còn ý nghĩ này, tôi đem miệng , hôn đến sưng lên, ăn ngon, cũng uống được nước!"

      Cuối cùng, lại hôn hớp cái trán của . Sau đó đẩy cửa vào thư phòng, tiện tay đóng cửa lại.

      Ngoài thư phòng, Lâm Nhược Kỳ ước chừng ngây người khoảng mười giây mới phục hồi lại tinh thần.

      Trời ạ, đối với thành tích ngôn ngữ của ta bội phục sát đất a, lời mới vừa rồi của ta, rốt cuộc là đùa giỡn trần trụi, lại còn hung hăng uy hiếp sao? ! Ai có thể cho biết a. . . . . .

      Bên trong thư phòng.

      Cơ Liệt Thần sải bước đến bên cạnh bàn làm việc, cầm điện thoại lên, đặt vào bên tai, lạnh lùng hỏi: "Này, là tôi. Tại sao, hiểu quy củ!"

      Giọng còn êm ái, ngược lại trầm ổn mạnh mẽ, bình tĩnh truyền đến đầu điện thoại bên kia, trong khí như mê hoặc lòng người, lại có cảm giác áp bức mãnh liệt.

      Điện thoại này, cho tới bây giờ chỉ dùng để gọi ra ngoài, nhận vào, đương nhiên biết đối phương nhất định là vạn bất đắc dĩ mới có thể làm như vậy, nhưng quở trách và trừng phạt là cần thiết. thể bởi vì lần đặc biệt, phá hư quy củ tổ chức, đây đối với "Liệt Diễm" có chỗ tốt.

      "Xin lỗi lão đại, có việc gấp muốn thông báo cho ngài, Diêm Hạo bằng lòng chịu phạt" Đối phương tay nắm điện thoại khẽ rịn mồ hôi hột, đối với lời của Cơ Liệt Thần, dám xem thường chút nào.

      ", chuyện gì?" câu đơn giản, thể đầy đủ, Cơ Liệt Thần kiên nhẫn.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 034: Muốn tiến hành chuyện phòng the rồi sao? (có sấm chớp!)

      "Chúng ta điều tra, suy đoán của ngài là chính xác."

      Ánh mắt Cơ Liệt Thần ngưng tụ, trầm tư lát, ngón tay có quy luật gõ bàn cái, lát sau dừng lại, khạc ra hai chữ: "Rút lui!"

      "Dạ! Lão đại!"

      Sau khi cúp điện thoại, Cơ Liệt Thần chút hoang mang ngồi ghế làm việc, mở ngăn kéo bên tay phải, lấy ra hộp điều khiển ti vi bên trong, đè xuống cái nút, bíp bíp hai tiếng, màn hình TV khởi động.

      Cơ Liệt Thần như có điều suy nghĩ nhìn về phía hình ảnh trong màn hình, xuất người đàn ông cao lớn, mặt mày già dặn, lại gắn chòm râu , hơi híp mắt, khóe miệng chứa đựng chút ý cười.

      Thú vị : "Diệu Nhật trong truyền thuyết ra sao? Lãnh Như Phong!"

      Hôm nay Lâm Nhược Kỳ rất thoải mái, nguyên nhân là buổi sáng, từ trong miệng xinh đẹp họ Tang lấy được tin tức . . . . . . ngày mai Cơ Liệt Thần có chuyến xa nhà, Tang Tuyết Phù, Heber và hai hộ vệ cũng phải , nhưng Lâm Nhược Kỳ chỉ có thể ở lại trong thành bảo.

      Nhớ vẻ mặt hăng hái của Tang Tuyết Phù như vầy: "Đây chính là kỳ nghỉ phép phải ? ! A ha ha ha. . . . . . Ông ủng hộ, bao ăn, bao ở, dạo chơi du thuyền sang trọng mười ngày! Bà này ở viện khoa học nghỉ đông cũng có thú vị như vậy!"

      Sau khi cẩn thận nghe ngóng, ra tham gia tiệc mừng thọ 60 tuổi của Lãnh Kiêu Hùng, lần trước, Lãnh Như Phong tới đưa thiệp mời là vì chuyện này. Lần này đối phương hao tốn lớn, bao toàn bộ du thuyền lớn sang trọng, từ bến tàu vùng duyên hải Nam Thành, đường dạo tới Tang thị, toàn bộ hành trình trải qua mười hai cảnh đẹp nổi tiếng, ba thành phố du lịch, đây chính là siêu kiêu ngạo!

      Tiếc nuối chính là có phần của !

      Lâm Nhược Kỳ cũng nghĩ ra, phải Cơ Liệt Thần nhiều lần nhấn mạnh, là hộ lý riêng của ta, phải 24h lúc nào gọi đến sao? Mười ngày này cũng mang , sao lại như thế?

      Ngộ nhỡ nửa đường ta xảy ra chuyện gì sao, nếu chết (tôi nhổ vào phi phi, thầm , nhất định biết) nhưng phải chịu trách nhiệm.

      Cho nên, căn cứ “Ba điều cam kết” và điều lệ quy định về chức nghiệp y tá, nhất định phải kháng nghị với : phải mang !

      Lâm Nhược Kỳ khí thế hùng hùng đến trước mặt Cơ Liệt Thần, vỗ bàn cái, hỏi "Cậu chủ Cơ, xin hỏi, tại sao ra khỏi nhà mười ngày mà mang theo hộ lý riêng tôi đây? Ngộ nhỡ xãy ra chuyện gì, bảo tôi làm sao chịu trách nhiệm?"

      cậu chủ đầu cũng lười ngẩng lên: " yên tâm, mười ngày này, tôi cần chịu trách nhiệm"

      "Vậy được, tôi là y tá, tuyệt đối thể để cho bệnh nhân của tôi xảy ra chút xíu ngoài ý muốn!"

      Nghe xong những lời chính nghĩa, rốt cuộc Cơ Liệt Thần ngẩng đầu lên, cười cười: "Khó được nghĩ tới những thứ này, cần lo lắng, tôi dẫn Tuyết Phù , chút xíu ngoài ý muốn, ấy có thể lo được"

      "Nhưng, nhưng. . . . . . Ngộ nhỡ có chuyện lớn sao?" Lâm Nhược Kỳ có chút nóng nảy, bắt được cơ hội tốt, có thể ra ngoài chơi đùa, cũng muốn ở lại chỗ quỷ quái này, buồn chết người, mười ngày ra!

      " có chuyện gì lớn . . . . . . A, hay là muốn xảy ra chuyện gì?" Cơ Liệt Thần chợt nhíu mày, ánh mắt ma quỷ lạnh lùng ném tới.

      Nhìn thấy sắc mặt đúng, Lâm Nhược Kỳ lập tức phủ nhận: "Tôi đương nhiên muốn xảy ra chuyện gì!"

      Cơ Liệt Thần nhìn khuôn mặt bé, kích động của , đột nhiên đứng dậy, ngón tay lạnh như băng xẹt qua trán của , thay vén vài sợi tóc nghịch ngợm vắt ngang trán, lại kéo tay của đặt trong lòng bàn tay, tỉ mỉ vuốt ve, vẻ mặt sắc bén trước đó thay đổi.

      Thay vào vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, giọng cũng biến thành quyến rũ tận xương: "Hả? sao? Tại sao đột nhiên quan tâm tôi như vậy?" Vừa hỏi, vừa bắt đầu vuốt vuốt bàn tay của , mu bàn tay, kẽ tay, đầu ngón tay. . . . . .

      "Ách. . . . . . Tôi đồng ý với , phải chăm sóc cho tốt, tôi muốn nuốt lời. . . . . ." nháy mắt mấy cái, nghiêng thân thể về phía sau, cố gắng né tránh ngón tay đối phương tản ra ma lực. Trong lòng oán thầm: làm ơn cần sờ nữa, thân mật như vậy tốt lắm đâu. . . . . .

      "?" Bên cửa sổ thư phòng, khuôn mặt người đàn ông xuất nụ cười mê hoặc đắm chìm trong dưới ánh mặt trời, khóe môi chỉ hơi nâng lên, đường cong tuyệt mỹ, " muốn chăm sóc cho tôi tốt, vậy. . . . . ." đột nhiên dừng lại.

      Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn ta, cảm nhận được ngón tay của ta đột nhiên đưa về phía khuôn mặt của , chậm rãi dán lên cổ, từng tấc trợt xuống, vén cổ áo lên, cái tay khác dùng sức, nắm cả eo đem đối phương kéo đến sát gần trong lòng ngực mình.

      Người đàn ông nhàng phà hơi thở ấm áp, dụ hoặc : "Chúng ta. . . . . . Có muốn tiếp tục chuyện chưa làm xong lần trước hay ?"

      "Cái... cái chuyện gì?" Lâm Nhược Kỳ bắt đầu cảm thấy khí tốt lắm.

      Tại sao tay người này cởi cúc áo của , còn làm rất lưu loát như vậy? !

      "A, đương nhiên rồi . . . . ." Rất ràng, từ lúc vừa mới bắt đầu cậu chủ Cơ Liệt Thần cũng để ý đến câu trả lời, chuyên tâm thay cởi ra dãy cúc áo chi chít áo sơ mi. . . . . . Muốn cởi ra hết chúng, hiển nhiên là kỹ thuật hết sức khó khăn, cậu chủ cởi đến cúc áo thứ tư, liền mất kiên nhẫn, bàn tay ôn hoà hiền hậu đưa về phía cổ áo của Lâm Nhược Kỳ, vén nó lên, mở thêm góc độ, vùi đầu xuống, đôi môi ươn ướt ấm áp môi hôn lên chiếc cổ trắng của . . . . . .

      Khi cái gì đó ẩm ướt trơn bóng, tiếp xúc da thịt ấm áp gáy của , trong nháy mắt, bị cố định đến sít sao, rốt cuộc bạn học Lâm Nhược Kỳ nhịn được lên tiếng!

      "Chờ, chờ chút! . . . . . . bây giờ là muốn tiến hành. . . . . . Chuyện phòng the rồi sao?"

      ***********

      Tôi là y học thường thức đây!

      Hỏi lên: Người ung thư tinh hoàn vẫn còn khả năng tình dục ?

      Trả lời: Người bệnh ung thư tinh hoàn cũng phải đánh mất khả năng tình dục, chẳng qua vì mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, cho nên khả năng thân thể và tố chất tâm lý có thể kém hơn so với người bình thường, cho nên trong cuộc sống rất nhiều chuyện cần phải tiết chế, cũng phải là đại đa số người cho là phải cấm dục. Dĩ nhiên, căn cứ thể trạng khác nhau của mỗi người bệnh, bệnh tình nghiêm trọng bị tiết chế ở phạm vi rộng hơn, ngược lại, nếu là bệnh tình ổn định, sinh hoạt tình dục thích hợp có lợi cho thân thể khỏe lại.

      Lâm Nhược Kỳ nhớ rất ràng, lần trước sau khi tái khám, giáo sư Mạnh , trước mắt tình trạng cơ thể của Cơ Liệt Thần rất ổn định, cũng tượng thay đổi khác hay tồi tệ hơn, nếu ta có nhu cầu ở "Phương diện kia”, cũng là rất bình thường.

      Nhưng giáo sư Mạnh cũng đặc biệt dặn dò , nhất định phải giữ tình trạng cơ thể của người bệnh tốt, vả lại phương diện kia, dưới tình huống đặc biệt có nhu cầu ràng mới có thể làm, hơn nữa, sau đó trong tuần nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, uống nhiều thuốc bổ ... Vân Vân.

      Nhìn biểu mới vừa rồi của ta, hiển nhiên là có dấu hiệu nhu cầu phương diện kia rất ràng. . . . . .

      Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ nhíu mày, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có vẻ hưng phấn khác thường. Đẩy ra, đôi tay bắt lấy hai cánh tay của , trong đôi mắt to, tròng trắng, tròng đen rất ràng, trong suốt.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :