1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 025: Con chim tức giận

      hồi lâu, ta cúi thấp, giọng hỏi "Này, vì ngày đó tôi đụng , cho nên bây giờ muốn trả thù sao?"

      Lâm Nhược Kỳ trừng lớn mắt, người đàn ông này biết xấu hổ! Vô cùng tức giận hỏi: " đụng tôi, cũng xin lỗi, nên. . . . . ."

      Đột nhiên, tay ta phất cái, nắm chặt cổ tay của . : " sai, ngày đó chính tôi kéo ngã . Nhưng đây là bí mật của hai người chúng ta, nếu như muốn tìm ngọc bội về đừng chuyện ngày đó với bất cứ ai!" Giọng rất cứng rắn.

      ". . . . . ." Cái gì? Ngọc bội trong tay ta? ! Tại sao nghĩ tới sớm hơn? ! A, tên đàn ông hình người dạng chó trước mắt này ra là tên trộm!

      Lâm Nhược Kỳ cắn răng nghiến lợi : " muốn thế nào, mới có thể trả lại ngọc bội cho tôi?"

      "Chỉ cần làm theo lời tôi , đừng ra chuyện tôi đụng phải , như vậy tôi trả lại ngọc bội cho "

      Lâm Nhược Kỳ nghi ngờ nhìn về phía ta, " sao? Vậy. . . . . . Khi nào trả cho tôi?"

      "Lãnh Như Phong tôi chưa bao giờ dối" Hơi ngừng lại, ta bổ sung "Tôi dùng nhân cách của tôi để bảo đảm"

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, khinh bỉ nhìn ta cái, hết sức khách khí : "Nhân cách? Tôi lại biết có nhân cách hay , hơn nữa nhân cách cũng thể bảo đảm. . . . . ."

      ". . . . . ." Lãnh Như Phong sững sờ, sau đó đầu đầy vạch đen, "Tóm lại, tôi trả lại cho , chẳng qua là vào lúc thích hợp"

      Dứt lời, Lãnh Như Phong nheo mắt nhìn về phía phòng đọc sách, trong tròng mắt thoáng qua tia sáng loáng.

      Rồi quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ chút, nghi ngờ hỏi: " như vậy, thân thể của ta có bệnh sao?"

      Lâm Nhược Kỳ gật đầu cái, vui nhìn cổ tay của mình. Hơi sức của xem là lớn rồi, nhưng hơi sức của ta còn lớn hơn, gắt gao nắm cổ tay của có ý buông ra.

      Có lẽ trời sinh lông mày của ta hơi cao, cho nên thoạt nhìn dáng vẻ hung ác, giống như đắc tội với ta ở đâu, đôi mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nhìn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      ra, trong lòng Lãnh Như Phong suy nghĩ là: xem ra bộ dạng của dường như cũng biết cái gì, có nên hỏi , đối với chuyện ngọc bội, biết được bao nhiêu hay . . . . . .

      "Cậu chủ Lãnh, tại sao lại thương hương tiếc ngọc vậy? Nhìn tay Y tá Lâm của chúng tôi bị nắm đỏ hết rồi" Giọng của Tang Tuyết Phù từ phía cửa chính xa xa truyền đến.

      Lãnh Như Phong nhìn thấy người tiến vào là Tang Tuyết Phù, lập tức buông lỏng tay của Lâm Nhược Kỳ.

      Lâm Nhược Kỳ cám ơn quay đầu lại, vội vàng trốn bên người . Nếu Tang Tuyết Phù tới trễ chút, sợ rằng khớp xương ngón tay của cũng muốn gảy hết.

      lại gần bên cạnh Tang Tuyết Phù, giọng : "May mà đến, nếu tay của tôi cũng đứt. Người kia làm cái gì? Bộ dạng xem ra hung dữ, giống như con chim tức giận!"

      Tang Tuyết Phù bật cười khì khì, quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Như Phong, "Cậu chủ Lãnh, tại sao ấn tượng đầu tiên của phụ nữ đối với luôn kinh khủng như vậy? nên kiểm điểm lại rồi"

      Sau đó vùi đầu thầm: là phục , người sắp thừa kế tập đoàn Lãnh thị, lại bị thành như vậy, dù sao nữa bị hình dung thành con sư tử, con hổ hoặc là con báo, các loại dã thú dũng mãnh cũng được a, nhưng lại bị hình dung thành . . . . . con chim tức giận? !

      Giọng Lâm Nhược Kỳ tuy , nhưng lỗ tai được huấn luyện, thính lực trở nên cực kỳ nhạy bén, Lãnh Như Phong cũng đều nghe hết. Nhưng ta gì, chỉ liếc mắt nhìn nơi cổ và ngực của , hờ hững dời tầm mắt.

      Lạnh nhạt : "Nếu thiệp mời đưa đến, cậu chủ Cơ lại keo kiệt ló mặt ra gặp Lãnh mỗ, vậy tôi trước"

      Ánh mắt của ta khiến Lâm Nhược Kỳ nhịn được sợ hãi chút, hoàn hảo tầm mắt của ta chỉ nhàng quét qua người . Mắt thấy ta muốn ra ngoài tòa bảo, Lâm Nhược Kỳ thở phào nhõm.

      "Lãnh Như Phong, tánh tình nóng nảy của có phải nên sửa đổi lại chút hay ?" giọng trong suốt lạnh như băng từ phía sau phòng khách, thông qua phòng đọc sách truyền đến, người chưa thấy bóng dáng, nghe tiếng trước.

      hành lang dài rộng rãi, cửa chính to rộng mở, hai bên gắn đèn tường sáng rực, bước chân của Cơ Liệt Thần ưu nhã đạp thảm nhung từ hành lang tới trong phòng khách, Heber theo phía sau .

      "Ha ha. . . . . . Quả nhiên là Lãnh Kiêu Hùng dạy dỗ nên người kế thừa a, tính tình cũng giống nhau như đúc, giọng lạnh như băng, chịu nổi" Mái tóc đen lười biếng ôm sát, Cơ Liệt Thần cầm ly trà đậm do người giúp việc đưa tới, hớp ngụm, rồi đặt lại trong mâm, sau đó hướng về phía bóng dáng cao lớn đứng yên của Lãnh Như Phong ra dấu tay mời, "Cậu chủ Lãnh, ở lại ăn cơm trưa thôi"

      Nghe vậy, Heber và Tang Tuyết Phù đồng thời giật mình, nhìn chút, rồi giả vờ như chuyện liên quan đến mình, vùi đầu đánh đấm.

      Mà vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ hiểu nhìn bọn họ kỳ kỳ quái quái. . . . . . Giữ khách lại ăn cơm thôi, tại sao vẻ mặt bọn họ lại kỳ quái thế kia? !

      Vẻ mặt Lãnh Như Phong thay đổi, quay đầu lại, trầm ngâm hai giây, sau đó trả lời: ", tôi nghĩ Cơ tiên sinh cũng phải là lòng mời tôi. . . . . ."

      Cơ Liệt Thần nâng lên khóe môi, "Cậu chủ Lãnh, lời này đoán sai rồi"

      chậm rãi tới trước mặt Lãnh Như Phong, giọng : "Tôi nghĩ, cậu chủ Lãnh tới tệ bảo, mục đích phải chỉ có đưa thiệp mời chứ? Ở lại ăn cơm trưa, chẳng phải biết tình trạng thân thể của tôi, rốt cuộc như thế nào sao?"

      thẳng ra, mọi người vừa giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía hai người thầm gió nổi mây phun.

      Vẻ mặt kiêu ngạo của Cơ Liệt Thần nhìn Lãnh Như Phong. Từ đời cha trở , nhà họ Lãnh và nhà họ Cơ quan hệ lui tới, mặc dù đến thế hệ của Cơ Liệt Thần, quan hệ của hai nhà xem ra có chuyển biến tốt, nhưng cũng là: hai bên dù chưa ngay mặt, đối chọi gay gắt, nhưng vẫn luôn ở chỗ tối ngầm đấu đá lẫn nhau.

      Lãnh Như Phong vâng lệnh Lãnh Kiêu Hùng, mình đến Lư Đăng Bảo đưa thiệp mời, ràng là có mưu đồ khác.

      Bên này, Lãnh Như Phong cũng lạnh lùng nhìn lại Cơ Liệt Thần.

      Cơ Liệt Thần sai, lần này tới Lư Đăng Bảo số 1, mục đích chỉ có , thứ nhất ta muốn thử có thể gặp được Lâm Nhược Kỳ hay , thứ hai muốn tìm hiểu bệnh tình của Cơ Liệt Thần là hay giả. Trước mắt xem ra, có thể gặp Lâm Nhược Kỳ lần nữa, quả thu hoạch .

      Cười tiếng, Lãnh Như Phong đáp lời: "Cậu chủ Cơ, xem ra tật xấu đa nghi của vẫn thay đổi. Nếu khó chối thịnh tình, vậy Lãnh mỗ ở lại ăn bữa trưa cùng cậu chủ Cơ"

      Trong lúc chờ đợi bữa ăn đưa lên, Tang Tuyết Phù lặng lẽ cho Lâm Nhược Kỳ, hai người đẹp trai này luôn hợp nhau. Dùng lời của , nguyên nhân là "Cậu chủ Lãnh khinh thường cậu chủ Cơ thừa kế gia thế, bối cảnh, mà Cậu chủ Cơ cười nhạo cậu chủ Lãnh là người cố chấp".

      Lâm Nhược Kỳ nghe xong, khỏi bĩu môi: e hèm, hai người đàn ông này đều phải đèn cạn dầu!

      Rồi sau khi cẩn thận nghe ngóng, ra Lãnh Như Phong cũng phải là con trai ruột của Lãnh Kiêu Hùng, chỉ là con nuôi, đây là chuyện Lãnh Như Phong canh cánh trong lòng. Chẳng qua, tại vây cánh của ta dần dần cứng cáp, ai dám trước mặt ta, dĩ nhiên, bao gồm Cơ Liệt Thần, cậu chủ là ngoại lệ.

      Vì vậy, hai người ngấm ngầm so tài, thành chuyện thường như cơm bữa.

      Lâm Nhược Kỳ nghe, cảm thấy Cơ Liệt Thần biết xấu hổ, thậm chí người đàn ông này có hứng thú tệ hại như vậy, cá tính quá ác liệt rồi, tại sao chọc vào chỗ đau của người ta chứ . . . . . .

      rành rành, bữa cơm trưa này ăn vô cùng gian nan.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 026: Lãnh Như Phong kỳ lạ


      "Nấc. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ gục vào cửa sổ rụt vai cái, lắc đầu cái, bĩu môi, buồn rầu lấy tay xoa bụng của mình.

      Mới vừa rồi ở trong phòng ăn nhìn cảnh tượng hai người đàn ông này dùng ánh mắt so tài lẫn nhau, bị khí căng thẳng tại trường lây bệnh đến mình, làm cho có cách nào ăn cơm ngon, bây giờ bụng của đầy hơi, nhịn được phải xoa xoa.

      Aiz, bữa cơm trưa này đúng là ăn thoải mái a. . . . . .

      " ở chỗ này có tốt ?" Sau lưng đột nhiên vang lên giọng lạnh lẽo.

      Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Phong tay ôm cánh tay, người tựa vào bên cạnh cửa, trong tay kia bưng ly nước nóng hổi, ánh mắt lạnh lẽo híp lại, quan sát nằm ở cửa sổ . . . . . .

      Làm sao ta tìm được ?

      Lâm Nhược Kỳ liếc nhanh ngoài cửa sổ cái, ánh mặt trời chiếu xuống nghiêng chừng 45 độ, cần nhìn cũng biết tại cũng đến xế chiều, ngờ ta còn chưa rời . Theo lý thuyết, bị Cơ Liệt Thần muốn gặp đến mức kia, ta ăn cơm trưa xong phải khỏi mới đúng. . . . . .

      Thấy , dường như có vẻ đề phòng mình, Lãnh Như Phong cười , cũng tức giận, chậm rãi đưa ly nước cho : "Cho đây, uống nó tốt chút"

      Nhất thời, Lâm Nhược Kỳ chưa kịp phản ứng, hiểu ngẩng đầu nhìn ta.

      Lãnh Như Phong chỉ chỉ vào cổ họng của , vừa chỉ chỉ vào bụng của . hiểu ra, ra ta đưa cho uống nước nóng, như vậy có thể xoa nữa.

      suy nghĩ nhiều, nhận lấy ly nước thổi thổi hơi nóng phía , uống xong ngụm .

      "Nếu tôi đoán nhầm, phải tự nguyện ở lại chứ? Nếu như vậy, có muốn tôi cứu ra ngoài hay ?"

      "Khụ khụ . . . . . ." Tâm chợt bị đoán trúng, Lâm Nhược Kỳ hoảng sợ, cẩn thận bị sặc.

      Nhìn dáng vẻ rất khó chịu, gương mặt sặc thành màu đỏ tím, Lãnh Như Phong do dự đưa ra bàn tay nhưng chắc chắn, rụt lại.

      Đôi mắt hẹp dài nhíu lại, trong lòng thoáng qua suy nghĩ: có lẽ, ngọc bội căn bản cũng phải của , cho dù là của cũng thể xác định chính là "". Nhưng nếu có sợi tóc của , có lẽ tra được cái gì đó. Vả lại, cùng tán gẫu chút, dò hỏi chút chừng moi ra tin tức có ích. . . . . .

      Do dự chút, Lãnh Như Phong vươn tay vỗ vỗ lưng của . Thuận tay, lấy sợi tóc của .

      vất vả trở lại bình thường, Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn về phía ta: "Lãnh tiên sinh, mới vừa rồi đùa với tôi sao?" Đối phương và quen, thể nào dễ dàng cho ta biết lời trong lòng.

      Huống chi, tại sao ta kết luận phải tự nguyện ở lại còn muốn cứu , chỉ sợ ta còn đáng sợ hơn Cơ Liệt Thần đấy chứ? Lâm Nhược Kỳ rất bất mãn đối với hành vi tùy tiện suy đoán ý tưởng người khác của Lãnh Như Phong. Quan trọng là cảm thấy lúc ta ra lời này, trong đáy mắt nhìn chứa ý tứ xem thường. . . . . .

      Sắc mặt Lãnh Như Phong trầm xuống, mất thăng bằng, trả lời: "Bộ dáng của tôi thoạt nhìn rất giống như đùa sao?"

      ". . . . . ." nghẹn họng. hồi lâu, rũ mắt xuống thấp, trả lời: "Ách. . . . . . Được rồi, xem như mới vừa rồi tôi đùa được chưa?"

      thèm nhiều hơn nửa câu.

      Lãnh Như Phong: ". . . . . ."

      Bầu khí lập tức yên lặng, cuộc chuyện kết thúc.

      Bình thường mà , Lãnh Như Phong rất ít tốn tâm tư đối với , thay vì lãng phí thời gian cùng đối phương từ từ trao đổi, bằng trực tiếp lên giường. thực tế, phần đông các khi nhìn thấy ta đều ước gì lên giường của ta nhanh chút, ta cần tốn nhiều tâm tư.

      Hay cách khác, ta chia phụ nữ thành hai loại, thích hợp lên giường hoặc thích hợp lên giường.

      Giống như bây giờ, cùng đối phương lời khách sáo, đúng là phải sở trường của ta. Nhất là biện pháp hiểu được ở trước mắt hiển nhiên khác với bình thường. Cho nên trao đổi với làm cho ta cảm thấy. . . . . . Rất là đau đầu!

      Nghĩ đến đây, hai mắt khỏi nhìn thêm chút.

      Gương mặt trái xoan trắng mịn như ngọc, lông mày dài, thanh nhã, tinh tế, lông mi vừa dài vừa cong, hai tròng mắt linh động, lỗ mũi hếch lên, môi đào chúm chím, gương mặt tính là rất đẹp nhưng hết sức tinh xảo.

      Đầu cao, thân hình cũng rất thon gầy, xem ra giống như là nuôi dưỡng tốt, cái đầu chỉ cao đến ngực của ta, mặc chiếc váy dây vải chiffon, ngang lưng có đường viền hoa, gió lướt qua làn váy áo bồng bềnh, cả người rất giống con bươm bướm bay bay.

      Xem ra, trong trí nhớ, có mấy phần giống như "" lúc còn bé . . . . . .

      Chỉ tiếc, khi đó "" vẫn còn rất , cho dù chính là "", nhưng chuyện trước lúc ba tuổi, có thể nhớ bao nhiêu? Nếu nhớ, vậy có nhớ đến ta hay . . . . . .

      Lãnh Như Phong cũng phải là người đàn ông dễ dàng xung động nhưng ta phát thân thể của mình dường như có chút nóng lên. Là bởi vì rất có thể chính là "" làm cho ta cảm thấy hưng phấn sao? Lãnh Như Phong hiểu mình thế nào.

      Dường như cảm thấy mình bị nhìn chăm chú, Lâm Nhược Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ta. . . . . .

      Thân thể Lãnh Như Phong chấn động mạnh, con ngươi nhịn được mở to ra.

      Bị ta chăm chú nhìn như thế, ràng làm rất hồi hộp, nhịn được, nuốt xuống ngụm nước bọt, vừa vặn động tác nuốt, làm cho ánh mắt Lãnh Như Phong đột nhiên chuyển dời đến củ sen trắng nõn cổ của . Da của cũng tính là rất trắng nhưng mềm mại, dường như phát ra mùi thơm sâu kín.

      ta phát , cổ và xương đòn của hơi lộ ra ngoài, rồi đến ngực, làn da tốt như da ở mặt của , xinh đẹp non mềm! Giống như dụ dỗ ta đến vuốt ve.

      thực tế, Lãnh Như Phong có chút khống chế nổi, thân thể giống như trúng phải cổ độc, khẽ nghiêng về phía . . . . . .

      ". . . . . ." ta trầm giọng thầm, "Khuôn mặt rất giống người mà tôi quen biết khi còn bé. . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ sửng sốt. ra cậu chủ Lãnh tìm cách đến gần sao? Lời kịch cũ rích như vậy cũng dám đưa ra khoe khoang!

      muốn châm chọc ta, xa xa mơ hồ có tiếng bước chân người đến gần, quay đầu lại nhìn.

      "Cậu chủ Lãnh! ra ở đây!" Giọng lạnh lùng từ nơi cửa trước truyền đến, là Cơ Liệt Thần.

      Sắc mặt của có chút khó coi, vừa vừa : "Heber chuẩn bị xe cho xong rồi, tôi nghĩ cậu chủ Lãnh nên canh giờ xuống núi!" Lời tuy là với Lãnh Như Phong nhưng trong ánh mắt sâu kín bắn về phía bên gáy Lâm Nhược Kỳ.

      Chậm rãi tới sau lưng của Lãnh Như Phong, Lâm Nhược Kỳ bị cử động của dọa sợ ngây người, hơi khom lưng đè thấp thân thể, rất thân mật hôn hớp lên cái gáy trắng như tuyết của Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

      chính xác, đó phải là chạm khẽ, càng giống như là mút vào hớp mật ong, đầu lưỡi ẩm ướt trơn bóng liếm láp da thịt của , sau khi để lại vết hôn nhàn nhạt, môi mỏng khêu gợi cố ý mập mờ xẹt qua vành tai của .

      giọng : "Nhược Kỳ, chúng ta tiễn chân cậu chủ Lãnh"

      Tiếng gọi "Nhược Kỳ" quá tự nhiên làm cho tâm thần chấn động, cả người choáng váng.

      Lãnh Như Phong liếc mắt nhìn cổ Lâm Nhược Kỳ, vừa vặn lưu lại vết hôn nho , hờ hững dời tầm mắt, lạnh nhạt : "Nếu cậu chủ Cơ nể mặt hạ lệnh đuổi khách, Lãnh mỗ cũng có hứng thú ở lại thêm!"

      Trước khi , ánh mắt nhìn gương mặt ngốc trệ của Lâm Nhược Kỳ, Lãnh Như Phong hất tay ra khỏi tòa thành.

      Sau khi Lãnh Như Phong hơn nửa canh giờ, Lâm Nhược Kỳ hiểu sao đột nhiên bị cậu chủ hôn cái ở cổ, lúc này muốn tìm hỏi tội.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 027: Hôn lưỡi? ! (Nóng bỏng)


      "Tại sao vừa rồi muốn hôn tôi?" Lâm Nhược Kỳ tới trước mặt cậu chủ đọc sách trong phòng đọc sách, che cổ của mình vặn hỏi.

      Có lẽ cũng chỉ có nhận thức chậm chạp, da mặt đủ dày giống như mới có thể hùng hổ chạy tới hỏi cái loại chuyện này. . . . . .

      Chẳng qua, cậu chủ nào đó giống như dự đoán được chạy tới hỏi tội, đầu cũng lười ngẩng lên, tiếp tục xem sách trong tay của mình, ưu nhã dùng hai ngón tay lật góc sách, còn giống như xem say sưa, gật gật đầu.

      hồi lâu, Lâm Nhược Kỳ thấy trả lời, định vòng qua trước mặt hỏi lần nữa, phát dường như xem sách xong, nhanh chậm, sau khi đóng sách lại rồi lên tiếng.

      " còn dám , sau này cho phép mặc váy dây ra ngoài dạo, những người đàn ông xung động đều bị các ngốc nghếch như quyến rũ" Hơi ngừng lại, bổ sung câu, "Tôi hôn , bị Lãnh Như Phong hôn. Chẳng lẽ, muốn bị ta hôn?"

      Đây là logic gì . . . . . . ràng là chiếm tiện nghi của , lại ăn hùng hồn như vậy!

      Lâm Nhược Kỳ tức giận vỗ cái mạnh vào bàn sách của Cơ Liệt Thần, đóa hoa mềm mại trồng trong cái bồn bị vỗ như vậy, theo đó tan tác rơi xuống, lọt vào đáy mắt dần dần lạnh lẽo của cậu chủ . . . . . .

      Đáng tiếc, chút nào tự biết, Lâm Nhược Kỳ vẫn oán giận, : " tôi quyến rũ? Tôi quyến rũ ai? Hơn nữa, coi như chị đây quyến rũ ai nữa có liên quan gì đến cái “chim” cậu chủ Cơ ? !"

      Đáy mắt Cơ Liệt Thần bao phủ tầng lạnh lẽo, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hẹp dài, sắc bén, cố đè nén tức giận nhìn về phía : "Tất nhiên là có. Lâm Nhược Kỳ, đừng quên và tôi ký ba điều cam kết, điều thứ ba chính là tuyệt đối trung trinh!"

      "Hai chuyện này căn bản liên quan!" Lâm Nhược Kỳ giống như sư tử gào lên. Người khác có hôn hay , liên quan gì tới ba điều cam kết? Làm hộ lý riêng nho mà thôi, còn hạn chế tự do của sao ? Có phải sau này đương kết hôn cũng phải qua đồng ý của cậu chủ Cơ sao? !

      mặt Cơ Liệt Thần lạnh lẽo, cánh môi mỏng lạnh lùng khẽ mím lại, sau khi đưa mắt nhìn lúc, chậm rãi dịu dàng : "Nếu để cho các người chỗ, chừng ta dụ dỗ làm hộ lý riêng cho nhà ta, nhà ta có lão già bị bệnh rất biến thái. Tôi làm như vậy là vì bảo vệ . Hơn nữa, lúc nãy phát ta nghĩ gì sao?"

      ". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, dường như phát Cơ Liệt Thần có chút đạo lý.

      Khi đó giương mắt, vừa hay nhìn thấy hai tròng mắt của Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm vào cổ của , giống như cổ của là món ăn ngon trong bữa tiệc lớn, nét mặt "Tôi muốn ăn", ràng cho thấy cảm giác thèm thuồng xem cổ của như món ăn.

      Mặc dù YY ra, rốt cuộc ta suy nghĩ cái gì nhưng chỉ nhìn vẻ mặt đáng sợ của ta, làm cho cả người dựng tóc gáy.

      thừa nhận, Cơ Liệt Thần xuất , quả thực giải quyết tình thế khẩn cấp. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, loại cảm giác khó chịu khi bị người chiếm tiện nghi!

      Bĩu môi, giống như vợ bị khi dễ, chu môi cái, hết sức ủy khuất : "Nhưng tôi rất uất ức! Dù thế nào, cũng chiếm tiện nghi của tôi!"

      "Chiếm tiện nghi của ?" Cơ Liệt Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiểu, nhíu mày: " tôi chiếm tiện nghi của ? Lâm Nhược Kỳ, có biết cái gì gọi chiếm tiện nghi hay ?"

      ra, Lâm Nhược Kỳ tìm Cơ Liệt Thần hỏi tội nhưng chỉ đúng là muốn nghe câu xin lỗi, thấy có ý hối cãi chút nào, ngược lại còn hết sức kiêu ngạo quát , nhất thời máu nóng xông lên.

      tức giận chỉ vào cổ của mình, : " xem, xem, cũng có dấu vết rồi, có biết hay , đối với nữ sinh chúng tôi mà , nhất là loại nữ sinh giống tôi này, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có, loại tiếp xúc da thịt thế này cũng phải là bản thân người ta mong muốn, làm cho người ta rất khó tiếp nhận!"

      cậu chủ sững sờ, hỏi ngược lại: "Thân là y tá thực tập bệnh viện nam khoa, phải cái mông của đàn ông, cũng sờ qua rồi sao? chừng, cái chỗ đó của đàn ông cũng sờ qua, còn xấu hổ đối với chuyện như vậy à?"

      Cuối cùng, vẻ mặt thể tin được nhìn , " ngờ, cũng có mặt ngây thơ như vậy . . . . . ."

      Những lời cuối cùng này làm cho Lâm Nhược Kỳ tức giận đến muốn đánh .

      " . . . . . . , . . . . . ." Nhất thời, để ý hình tượng, Lâm Nhược Kỳ mắng to: "Tên háo sắc! Bệnh thần kinh! . . . . . . háo sắc! có quan tâm trinh tiết, tên đàn ông xấu xa, ưmh ưmh. . . . . ."

      Lời huyên thuyên dừng lại, bỗng dưng bị ngăn chặn bởi môi hôn.

      Cơ Liệt Thần bỗng chốc đứng dậy, thừa dịp chưa chuẩn bị đôi môi lạnh lẽo mang theo hơi thở nóng bỏng, nhanh như con báo hung mãnh dán lên đôi môi đào mềm mại.

      Đầu lưỡi điên cuồng, mạnh mẽ quét qua cánh môi mềm mại của , lưỡi nóng ấm cuốn tới, lúc còn kinh ngạc nhanh chóng tiến vào, tùy ý cuốn lấy tất cả ngọt ngào và hương thơm trong miệng .

      Dường như còn chưa đủ, dùng sức mút vào, lưu luyến quấn vòng quanh đầu lưỡi của , muốn đem đầu lưỡi này hít vào trong miệng của mình. Đồng thời, bàn tay khách khí chút nào, sờ lên eo của , nặng nề xoa nắn, dường như muốn đem nhào nặn.

      Nụ hôn của từ lúc bắt đầu mãnh liệt, dần dần thay đổi, biến thành trêu chọc và dụ dỗ, làm cho ở trong vòng ngực nóng bỏng như lửa còn chút hơi sức, cảm thấy hôn mê, toàn thân dưới cũng mất tri giác.

      Đây là nụ hôn lưỡi , nụ hôn lưỡi kiểu Pháp nhưng đối với Lâm Nhược Kỳ chưa từng trải qua nụ hôn đầu, nụ hôn mãnh liệt gần như làm cho trong nháy mắt hít thở thông.

      Toàn thân. . . . . . cũng run rẩy! Trong đầu cũng trống rỗng. . . . . .

      . . . . . . hôn ? Oh My God, hôn ! Trời ạ, nụ hôn đầu quý báu của . . . . . .

      Rốt cuộc phục hồi tinh thần, muốn giãy giụa phen, thế nhưng vào lúc này lại đột nhiên dừng lại.

      Người đàn ông cúi đầu ở bên tai , cổ họng khàn khàn ra lời tuyệt hảo: "Là tự mình đòi tôi chiếm tiện nghi của . . . . . . bây giờ biết, như thế nào gọi là chiếm tiện chưa ?"
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 028: Cơ Liệt Thần buồn nôn


      "Em điều tra, hoa văn trong ngọc bội con chim Phượng Hoàng, có ngụ ý là cao quý Cát Tường. Điểm khác biệt trong hoa văn Phượng Hoàng, chính là tư thế của con phượng hoàng này rất giống với hoa văn rồng bay phượng múa trong truyền thuyết. . . . . ."

      "Nếu em đoán lầm, còn có khối ngọc bội cùng với ngọc bội của Nhược Kỳ ghép thành đôi, hơn nữa hoa văn của khối ngọc bội kia chắc chắn là con rồng. . . . . ."

      Trong tay Tang Tuyết Phù cầm máy tính bảng, ngừng sờ màn ảnh, trong miệng lẩm bẩm tuyên bố, phát người đàn ông ngồi ở đối diện có phản ứng chút nào, ngẩng đầu nghi ngờ, ra Cơ Liệt Thần nhìn ngoài cửa như có điều suy nghĩ.

      Cơ Liệt Thần vốn tưởng rằng mình "Chiếm tiện nghi" như vậy, đó phải nổi giận giơ chân đá, hoặc là trực tiếp tát cho bạt tai mới đúng, ngờ, tay che miệng, tay bưng bít cánh tay, gì cả, chỉ nghẹn đỏ mặt chạy ra, là phản ứng rất thú vị a. . . . . .

      "Này, ngẩn người cái gì? Rốt cuộc có nghe em cái gì hay ?" Tang Tuyết Phù phất phất tay trước mắt , lúc mới vừa rồi vào bắt gặp Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt chạy mất, sau đó phát vẻ mặt của họ Cơ Liệt Thần có chút cổ quái, " và Lâm Nhược Kỳ có chuyện gì?"

      ". . . . . . có gì, chúng ta tiếp tục" Cơ Liệt Thần phục hồi lại tinh thần, nhận lấy máy tính bảng trong tay Tang Tuyết Phù, "Vừa rồi đến chỗ nào?"

      Cùng lúc đó, Lâm Nhược Kỳ lặng lẽ núp ở ngoài cửa len lén nhìn hai em trong phòng sách, cắn răng nghiến lợi : "Hừ, tên háo sắc! đừng đắc ý. . . . . ."

      Vừa dứt lời, xoay người về phía phòng ngủ của mình.

      Hai phút sau đó.

      Lâm Nhược Kỳ ngồi ghế quý phi xa hoa đắc đỏ, hai chân tréo nguẩy hết sức chướng tai gai mắt, cái khuỷu tay đặt đầu gối, cổ tay chống quai hàm, đôi mày thanh tú hưng phấn nhìn chằm chằm về phía cái tủ tường to.

      Lần đầu tiên cảm thấy cơ quan này có thể nối thẳng hai gian phòng ngủ, thiết kế tốt!

      "Pằng!" tiếng vỗ vang dội, đứng dậy bước nhanh tới, "Bắt đầu làm việc thôi......!"

      Kịt tiếng cửa tủ tường mở ra, bước chân qua, kịt tiếng cửa đóng lại.

      Lần trước có ở trong phòng ngủ nên dám dò xét cẩn thận, hôm nay vừa nhìn phát ánh mắt người này tương đối biết tròn biết méo, đồ nội thất theo phong cách cổ xưa nhưng cách trang trí mềm mại cũng cổ xưa, khuynh hướng thưởng thức cái đẹp cũng hạng nhất, oa đẹp!

      Lâm Nhược Kỳ suy nghĩ chút, mình phải tranh thủ thời gian, vì vậy dám nhìn qua hai lần mà chạy thẳng tới phòng tắm của cậu chủ nào đó.

      vào nhìn, ra trong phòng tắm tên kia cũng có bồn tắm mát-xa, bên cạnh là bồn rửa mặt, quả nhiên như dự liệu, có đặt khăn lông và bàn chãi đánh răng của .

      Hừ hừ! Lâm Nhược Kỳ cười hai tiếng mờ ám, tới cầm bàn chãi đánh răng của Cơ Liệt Thần, miệng bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Ai bảo đem đầu lưỡi chán ghét đưa vào trong miệng của tôi, bây giờ là lúc bản tiểu thư ghê tởm, ghê tởm chút rồi !"

      Dứt lời, cầm bàn chãi đánh răng bắt đầu hung hăng chà bồn rửa tay! Chà hết bồn rửa tay, rồi chà bồn cầu! Chà bồn cầu xong, chà sàn phòng tắm!

      Vút Vút . . . . . . Vút Vút . . . . . . soạt soạt soạt soạt cốc . . . . . .

      Chà hết sức mạnh mẽ, nhịp nhàng, lại hăng hái, sạch !

      Mỗi lần cao hứng, Lâm Nhược Kỳ quên cất tiếng hát, vừa chà, vừa hát vài câu trong điệu hát dân gian: ". . . . . . A, bên trái tôi chà chút, bên phải chà chút, phía chà chút, hăng hái chà chút, chà xong nơi này, chà nơi đó, chà mạnh lên, chà mạnh lên. . . . . ."

      bài hát ngành nông nghiệp “Súy thông ca” bị Lâm Nhược Kỳ sửa lời!

      chỉ có như thế, còn cố ý thay quần áo nhàng dễ vận động, áo sơ mi tay ngắn kẻ ô vuông kiểu Scotland, rộng lùng thùng thắt cái nơ, mặc quần short jean màu trắng, chân mang đôi dép kẹp, buộc tóc đuôi ngựa cao, động tác chà bồn rửa tay mạnh, vung vẫy đầy hăng hái.

      Khoan hãy , thời gian làm công việc dùng chút thể lực rồi, rất mệt mỏi!

      Lâm Nhược Kỳ định tới phòng ngủ, cởi bỏ áo sơ mi kẻ ô vuông, tiện tay ném ghế sa lon, lộ ra bên trong áo lót màu hồng, soi gương cuốn lại đuôi tóc để cho mình hoạt động nhanh nhẹn hơn.

      Rồi lại cao hứng đem bàn chãi đánh răng đưa lên phía trước mặt, ngửi cái, ưm hừm! khác lắm, mùi này . . . . . .

      Bịch tiếng, đem bàn chãi đánh răng ném vào trong ly gốm sứ, dường như còn chưa hả giận, đôi mắt nheo lại càn quét xung quanh chút, nhìn thấy khăn tắm màu nâu kẻ sọc của Cơ Liệt Thần.

      È hèm, được rồi dùng nó!

      Lâm Nhược Kỳ cầm khăn tắm của Cơ Liệt Thần, tiện tay ném vào trong bồn tắm mát-xa, mở vòi nước bông sen.

      Sau đó, PP ngồi bên thành bồn tắm, đem đôi chân đẹp trắng như tuyết của mình bỏ vào, giẫm lên khăn tắm, bắt đầu . . . . . . rửa chân!

      Rửa, rửa, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận, Lâm Nhược Kỳ đứng lên chiếc khăn tắm, đạp, đạp.

      "Tôi cho hôn, cho hôn! là tên háo sắc! Hừ, bản tiểu thư rủa mặt bị bệnh nấm chân dài dài, chứng phát ban dài dài. . . . . ."

      Khăn tắm theo động tác đá rồi lại đạp, phát ra thanh bẹp bẹp, Lâm Nhược Kỳ nghe thanh này, cảm thấy hết sức sung sướng, tâm trạng càng lúc càng vui vẻ. . . . . .

      Động tác này kéo dài khoảng năm, sáu phút, Lâm Nhược Kỳ cảm giác mình tận hứng rồi, sau đó cầm khăn tắm của Cơ Liệt Thần vắt lau chân.

      ra, trong đầu còn rất nhiều biện pháp YY sửa trị . Mình làm y tá, hoàn toàn có thể người biết, quỷ hay, ở trong đồ ăn của để chút thuốc tiêu chảy gì đó. Nhưng nghĩ tới ta là người bị bệnh thời kỳ cuối, hung ác chỉnh ta như thế dường như có chút nhân đạo. . . . .

      Cho nên, cũng chỉ có thể dùng biện pháp "Nho " trừng trị chút.

      Gật đầu cái, nhìn xung quanh phòng tắm cái, dường như đối với chiến tích của mình hết sức hài lòng, liền tới phòng ngủ, vòng xung quanh, kéo tủ treo quần áo.

      Hắc, người này có thói quen tốt, giày cũng đặt ngay ngắn như vậy, hơn nữa cả tủ treo quần áo, phân loại vô cùng ràng. Áo để bên trái, quần để bên phải, ba ngăn kéo ở giữa, biết bên trong để những thứ gì.

      Đưa tay mở ra nhìn, ngăn kéo thứ nhất là cà vạt và các loại cài cổ áo linh tinh . . . . . ngăn kéo thứ hai là vớ, ngăn kéo thứ ba chứa . . . . .

      Sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong, Lâm Nhược Kỳ ngây dại.

      Khoảng hai, ba giây, gương mặt đáng trong nháy mắt trở nên ửng đỏ. Ách. . . . . . ra bên trong để quần lót của .

      Do dự hai, ba giây, hạ quyết tâm, mặc kệ! Lúc ấy còn có dũng khí ghim vào của quý của , đưa tay rút ra cái quần lót trong số đó. . . . . .

      Vớt lên vừa nhìn, giật mình, tay run cái, món đồ kia liền rớt xuống sàn!

      Má ơi! ra quần lót đàn ông cũng có hình dáng này sao? Giống như hình dáng đầu đạn. . . . . .

      Đầu đạn đầu đạn ! Lâm Nhược Kỳ nhắm mắt lại, tay nhặt lên cái quần lót đầu đạn, cái tay khác cầm lên đôi giày của bắt đầu Vút, Vút, lau.

      Trong lỗ mũi hừ hừ, hướng giầy phun hai cái. Đáng tiếc có xi đánh giầy, bằng , bản tiểu thư còn có thể cho chút sáng bóng. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Hotaru_yuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 029: Cái đó của đàn ông, nhìn nhiều đau mắt hột!


      "Heber, ông giúp tôi chuẩn bị xe trước, chút nữa tôi muốn xuống núi chuyến" Giọng dễ nghe vang lên, tiếng bước chân trầm ổn ở ngoài phòng, dần dần tiến đến gần cửa.

      Thân thể Lâm Nhược Kỳ cứng đờ. Hỏng bét! Tên kia trở về nhanh như vậy?

      Vội vàng ném vật trong tay, lại cảm thấy như vậy ổn, đem giày da trả về chỗ cũ, vội vội vàng vàng đem quần lót đầu đạn, tùy ý đặt lại chỗ cũ. . . . . .

      Xoay người nhìn lại, thầm kêu ổn.

      Nơi này cách cái cái tủ tường đó đến mấy mét, chạy trở về sợ là kịp rồi. Coi như tới kịp, tiếng mở cái tủ tường, chừng để cho nghe được. . . . . . Làm thế nào? Khóe mắt Lâm Nhược Kỳ liếc cái, trong lòng quyết định chủ ý.

      Hết cách rồi, chỉ có thể trốn vào phòng tắm thôi.

      Vì vậy, thân thể linh hoạt chui vào phòng tắm trong, mới vừa đóng cửa lại, cửa phòng ngủ liền vang lên tiếng “chi”, bị người mở ra.

      Nghe tiếng bước chân phải mình Cơ Liệt Thần, dường như có người theo tiến vào.

      "Y tá Lâm đâu?" ràng là giọng của Cơ Liệt Thần.

      "Chắc là ở trong phòng ngủ, vừa rồi nhìn thấy ấy sau khi trở về cũng chưa từng ra ngoài" Là Heber trả lời .

      "Ừ, trông chừng ấy. Sau khi tôi ra ngoài, cũng đừng để cho ấy chạy loạn khắp nơi, tránh cho ấy gây chuyện khắp nơi"

      Nghe như vậy, Lâm Nhược Kỳ tức giận liếc cái. Hừ, tôi nào có gây chuyện khắp nơi? !

      "Vâng, cậu chủ"

      "Được rồi, ông chuẩn bị trước , tôi tắm xong "

      Lâm Nhược Kỳ cẩn thận núp ở phía sau bình phong, nghe Cơ Liệt Thần lập tức ra, tay chặn ngực chuẩn bị thở phào cái, bỗng nghe muốn tắm trước, lập tức ngây người.

      Trời ạ, Cơ Liệt Thần muốn vào phòng tắm. . . . . . Tắm? !

      Lần này núp ở chỗ nào? Lâm Nhược Kỳ nhìn xung quanh, phát bên cạnh bồn tắm mát-xa có cái sọt mây lớn, đoán chừng là để quần áo dơ. Mặc dù cái sọt này tính là quá lớn nhưng thân hình nhắn của mình, chắc là núp được.

      Hết cách rồi, chỉ có thể núp ở nơi đó, Lâm Nhược Kỳ nhắm mắt định chui vào. . . . . .

      Đôi tay Cơ Liệt Thần cắm trong túi quần, bước chân dài nhàn nhã vào trong phòng.

      Két . . . . . .

      Tủ treo quần áo bị mở ra, tầm mắt nhạy bén đảo qua mãnh liệt như con Báo đen, lập tức phát tủ treo quần áo bị người động tới. Ánh mắt ngưng tụ, nhanh chóng sờ sờ chỗ cơ quan giấu giếm tại nơi nào đấy trong tủ treo quần áo.

      Cũng may, cũng có dấu vết bị người động tới. Nhưng cái tủ treo quần áo này là mình đặc biệt thiết kế, ai có thể biết bí mật nơi này, nhất là người ngoài nghề. . . . . .

      Thần kinh Cơ Liệt Thần căng thẳng, tỉnh táo lại, bắt đầu kiểm tra đồ bị động qua.

      Sở dĩ đối phương là người ngoài nghề, bởi vì chuyện rành rành, người động đến đồ của cũng chưa từng được bất kỳ huấn luyện đặc biệt nào, chẳng những đem giày da của làm cho rối loạn, còn đem quần lót của làm cho bẩn thỉu, treo nửa ở bên ngoài ngăn kéo.

      Quay đầu lại, dò xét bốn phía chút, ở ghế sofa phát cái áo sơ mi kẻ sọc khả nghi, nhất thời liền xác nhận suy đoán của mình.

      Quả nhiên là , tới phòng của làm gì? phải đề phòng giống như đề phòng sói xám lớn sao? Còn luôn miệng chiếm tiện nghi của , kết quả hung hăng hôn chút, cứ "Trả thù" như vậy sao? còn tưởng rằng. . . . . .

      khỏi mỉm cười, là cách "Trả thù" rất đặc biệt.

      Xoay người, vào phòng tắm, ngước mắt, khỏi sửng sốt.

      Lắc đầu cái, khẽ cười tiếng, này, thậm chí ngay cả đèn trong phòng tắm cũng quên tắt! Xem ra, còn núp ở trong phòng tắm!

      Cơ Liệt Thần chút hoang mang, cầm quần áo sạch sẻ, vào trong phòng tắm.

      Nếu tự chui đầu vào lưới, tới phòng ngủ của , vậy có thể chơi đùa với chút. . . . . .

      Vào phòng tắm, Cơ Liệt Thần cảm giác huyệt Thái Dương của mình đập thình thịch hai cái.

      Nhưng hề gì, mặt thay đổi, tới trước bồn rửa tay, đem bàn chãi đánh răng cầm lên nhìn chút, tiện tay ném vào thùng rác.

      Sau đó mở nắp bồn cầu, nhìn qua, gật đầu như có việc gì tán dương: "Ừ, hôm nay nữ giúp việc bỏ nhiều công sức như vậy? Ngay cả bồn cầu cũng chà quá sạch ".

      Trong góc Lâm Nhược Kỳ: ". . . . . ."

      Cơ Liệt Thần thoáng liếc sang cái sọt mây, khóe môi lơ đễnh cười cười, bắt đầu đứng trước bồn cầu cởi dây lưng.

      Trái tim của Lâm Nhược Kỳ cũng treo lên cổ họng rồi, khi nhìn thấy Cơ Liệt Thần kéo khoá quần, gương mặt của khẽ ửng hồng.

      Người đàn ông này là hạ lưu! Lại trước mặt móc ra vật gây tội ác. . . . . . Ách, mặc dù ta quay lưng với mình, nhưng trong đầu bắt đầu nhớ lại từng hình ảnh lột quần của xuống thấy cây gậy dinh dưỡng đầy đủ. . . . . .

      Trời ạ, mặt của dường như càng lúc càng hồng. giỡn! Có thể hồng sao? Lúc ấy ở bệnh viện thực tập nam khoa, nghe các y tá tiền bối , cái đó của đàn ông nhìn nhiều bị đau mắt hột đấy!

      A . . . . . . phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! vội vàng nhắm mắt lại là được, dù thế nào cũng phải nhắm mắt làm ngơ . . . . . .

      Theo tiếng đôm đốp đôm đốp, chất lỏng nào đó chảy xuống, sau khi biến mất, Lâm Nhược Kỳ biết tiểu xong rồi, lúc này mới thở phào nhõm, mở mắt ra vừa nhìn, thiếu chút nữa con ngươi cũng rớt xuống.

      Cơ Liệt Thần chợt bắt đầu cởi quần áo của mình, nửa người biết từ lúc nào cởi sạch hết!

      Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua kính thủy tinh phản chiếu, có thể nhìn thấy lồng ngực cường tráng của , bắp thịt phần lưng có đường vân, cùng với cánh tay rắn chắc cường tráng, phần eo hề có thịt dư, nơi bụng, có thể nhìn thấy mơ hồ cơ bụng sáu múi. . . . . .

      Mặc dù da tay của trắng tinh nhưng thân thể khỏe mạnh, tương phản như vậy, ngược lại làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy nhìn rất hấp dẫn.

      Đột nhiên có chút hối hận, sớm biết có thể nhìn thấy sắc đẹp, nên len lén mang vào cái máy ảnh kĩ thuật số, chụp ảnh nude của .

      Nghĩ như vậy, khóe môi Lâm Nhược Kỳ liền cong lên, sau khi Cơ Liệt Thần biết ảnh nude của mình YY tiết lộ ra ngoài, có bộ dạng như thế nào, cười đến toàn thân run rẩy.

      Chẳng qua, câu kế tiếp của Cơ Liệt Thần khiến cho cười được.

      "Nhìn lén đủ chưa? Còn muốn ra sao? Có muốn tôi cởi hết, để cho nhìn đủ lần hay ?" Giọng đầy chọc phát ra trong cổ họng Cơ Liệt Thần.

      Nghe vậy, thân thể Lâm Nhược Kỳ cứng đờ.

      Giờ phút này, khuôn mặt đẹp trai đến làm người ta hít thở thông xoay đầu lại, nhìn chỗ Lâm Nhược Kỳ. Hai tay đặt dây lưng quần, làm ra tư thế muốn cởi ra.

      Nhạo báng : " ra còn có sở thích như vậy, thích núp ở trong phòng ngủ của đàn ông nhìn lén đàn ông tắm. Xem ra thỏa mãn chút nguyện vọng cho được, cũng làm khó giúp tôi chà rửa bồn cầu, lại lau giày da"

      xong, lạch cạch tiếng, dây lưng bị cởi ra, hai tay lôi kéo, quần ở nửa người dưới muốn cởi ra. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ cắn cắn môi dưới, biết hành vi của mình bại lộ, giả vờ có gì.

      Lập tức, đôi tay bịt mắt, soạt cái đứng dậy.

      "Chờ chút! Tôi lập tức ra ngoài, cho phép cởi!"
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :