1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 020: Về số đo của

      Lâm Nhược Kỳ che ngực, nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.

      khi lực chú ý bị dời , cảm giác sợ hãi biến mất, chợt phát cảnh đẹp bảy sắc cầu vồng ngoài cửa sổ. Sau cơn mưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống, sắc cầu vòng rực rỡ, lộng lẫy chói mắt, bảy màu sắc chiếu rọi, chói lọi như bươm bướm bay.

      "Là cầu vồng! Mau nhìn , có cầu vồng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cầu vồng nguy nga như vậy, oa. . . . . . là xinh đẹp!" Lâm Nhược Kỳ vừa vỗ tay Cơ Liệt Thần, vừa hưng phấn .

      Cầu vồng này giống như chiếc cầu hình vòm năm màu, bắt ngang qua ngọn núi trong rừng, cắm vào sơn cốc sâu thẳm.

      Đợi chút. . . . . . Sơn cốc? Lúc này, Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc phát , tòa thành của Cơ Liệt Thần nằm vách núi, phía sau núi lại là vực sâu vạn trượng! đột nhiên nhớ đến Tang Tuyết Phù từng với mình, ngàn vạn lần đừng ra phía sau núi. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ đụng vào Cơ Liệt Thần sức lực lớn, nhưng bộ dáng của lúc này cũng hết sức thú vị.

      Khóe miệng Cơ Liệt Thần cong lên nụ cười nghiền ngẫm, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh, chăm chú nhìn tòa thành phía dưới kia, liền trêu ghẹo , : "May mà tối hôm qua chọn sai đường, nếu trốn phía sau núi, sớm vùi thân dưới đáy cốc rồi"

      ". . . . . ." Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật.

      thừa nhận, sai, nên may mắn, chính xác may mắn, ha ha. . . . .

      Nhìn tới nhìn lui phía mặt khác của tòa thành, phát chó ngao Tây Tạng tối hôm qua nhìn thấy, chẳng lẽ ban ngày trốn vào trong ổ ngủ rồi sao ?

      nhịn được tò mò hỏi: "Ừ, chó ngao Tây Tạng đâu? Chạy đâu rồi?"

      "Bọn chúng? Đương nhiên là ở nơi huấn luyện" Người khác như mây gió, trả lời.

      Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ ngớ ra, chó cũng cần huấn luyện sao? Nhưng mấy con chó kia, phải là chó thường. Nhớ cảnh tượng tối qua, thiếu chút nữa bị coi là thức ăn ngon vào trong bụng chó ngao Tây Tạng, cũng biết những mãnh thú kia được huấn luyện nghiêm chỉnh.

      Ừ, đợi chút. . . . . . là chúng nó? Tối qua dường như chỉ thấy hai con, bị vung kiếm giết chết con, chỉ còn lại con mà? Tại sao là chúng nó?

      Chẳng lẽ. . . . . .

      nhịn được tò mò hỏi: " tổng cộng nuôi bao nhiêu con chó ngao hả?"

      "Sáu con, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm con"

      ". . . . . ." Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ lại ngớ ra.

      Nghe con chó ngao Tây Tạng đáng giá hơn triệu nhân dân tệ, hơn nữa súc sinh kia nuôi tốt, rất trung thành với người chủ, là loại dã thú vô cùng có linh tính.

      Nghĩ đến đây, bỗng dưng Lâm Nhược Kỳ chấn động. Tự tay chém giết sủng vật của mình nuôi, . . . . . . rất đau lòng chứ?

      nhịn được, quay đầu lại liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần. Người ta khoanh tay nhìn chằm chằm , mặt biểu "Tôi đương nhiên rất đau lòng, cũng biết đấy, có thể nghĩ tôi đối với , cỡ nào tha thứ".

      Vì vậy, trong lòng Lâm Nhược Kỳ tràn đầy áy náy và hối hận, kết thúc lần ngồi máy bay trực thăng hóng gió kỳ lạ.

      Trải qua lần này, để cho rất có thu hoạch, từ trung nhìn xuống toàn cảnh cả tòa núi lượt, chẳng những Lâm Nhược Kỳ biết sơ qua "Địa bàn" nhà họ Cơ, còn hiểu được khắc nghiệt: mình trở thành con cá chậu chim lồng, có chắp cánh cũng thể bay!

      Sau khi ăn cơm tối xong, xinh đẹp Tang Tuyết Phù mang đến cho Lâm Nhược Kỳ rương da quần áo xinh đẹp, chẳng những có áo khoác, còn có đồ lót.

      Bởi vì Cơ Liệt Thần nhờ Tang Tuyết Phù mua sắm, mà xinh đẹp họ Tang luôn luôn thích phơi bày táo bạo, quần áo cũng phơi bày gợi cảm, cho nên rương quần áo này cũng như thế . . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ cầm lên vật thể màu đỏ tươi, lăn qua lộn lại nhìn, vật này dùng rất ít vải vóc, hình dáng thiết kế ba đường, ở giữa mảng vải trong suốt kết nối với nhau.

      Bối rối ngu ngơ, hồi lâu : "Tang tiểu thư, cái này là cho tôi sao? Vật này. . . . . . Là mặc nơi nào vậy?"

      Cơ Liệt Thần và Tang Tuyết Phù cùng quay đầu lại, người trước ngây người năm giây, chợt che mũi quay đầu , người sau cười hắc hắc, khó hiểu.

      Tang Tuyết Phù cười gian : "Đương nhiên là đưa cho , trước tiên cứ cất , sau này cần dùng"

      Dứt lời, đắc chí đưa mắt nhìn sang Cơ Liệt Thần, sau khi bị Cơ Liệt Thần hung hăng trừng mắt, chẳng những tức giận ngược lại bộ dạng càng vui vẻ hơn.

      Lâm Nhược Kỳ cũng mờ mịt, cầm miếng vải hình dáng ba đường nhìn tới nhìn lui, chợt phát ở đáy rương có món khác, dường như phối hợp với cái kia làm thành bộ, lần này giống như hiểu ra cái gì, trong nháy mắt gương mặt biến thành màu gan heo.

      Sau đó, vẻ mặt kia như chán ghét, giống như : trời ạ, vật này có thể mặc sao? Đem nó mặc lên người, rất khó chịu sao?

      Lại giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi "Đúng rồi, Tang tiểu thư, làm sao biết số đo của tôi vậy? Dường như tôi chưa với Tang tiểu thư đấy".

      "Cái này a, đương nhiên là họ tôi ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Lời đến nửa, miệng Tang Tuyết Phù chợt người bưng bít vô cùng chặt chẽ, cũng bị kéo đến gian phòng khác.

      Gương mặt Cơ Liệt Thần sớm trở nên màu đỏ tía: "Tôi cảnh cáo , nếu cho ấy biết, là tôi cho biết kích thước, tôi xem là em họ nữa!"

      Tang Tuyết Phù hiểu được nhìn : " tức cái gì? thế nào, phản ứng cái gì. . . . . ." Lời đến nửa, nhìn thấy vẻ mặt của Cơ Liệt Thần màu đỏ tía, như hiểu ra, "A. . . . . . Em biết rồi, nhất định là thừa dịp lúc người ta ngủ, len lén suy đoán kích thước!"

      Vẻ mặt Cơ Liệt Thần đổi sắc: " chính xác, là tôi lén nhìn"

      "Như vậy sao. . . . . ." Dừng hai giây, Tang Tuyết Phù chợt xoay người : ". . . . . . Vậy em cho ấy biết"

      tên đàn ông cắn răng nghiến lợi: " dám!"

      Quả nhiên, Tang Tuyết Phù ngoan ngoãn quay người lại nhưng mặt xuất nụ cười giả tạo: " cũng được, đồng ý với em điều kiện"

      Sắc mặt của Cơ Liệt Thần nhất thời trở nên rất khó coi. này, càng ngày càng lớn mật, cho nên vọng tưởng điều kiện với người họ đây, xem ra quá rỗi rãnh rồi, phải tìm cho chút chuyện để làm mới được.

      Vì vậy, uy hiếp : "Tang Tuyết Phù, tôi xem quá rỗi rãnh nhỉ? Có muốn hai ngày nữa, tôi thay sắp xếp chuyện xem mắt chút hay ?"

      em họ Tang Tuyết Phù của , từng thề cả đời cuộc sống độc thân vui vẻ, tuyệt bước vào phần mộ hôn nhân nửa bước. Nếu phản đối kết hôn, vậy liền lấy cái này sửa trị chút.

      Quả nhiên, Tang Tuyết Phù năng có chút mềm mại: ". . . . . . Được rồi, em ".

      Cơ Liệt Thần thở phào nhõm: "Tìm còn có chuyện chính phải làm, đừng chậm trễ thời gian".

      "Chuyện gì?"

      " ra ngoài rồi "

      Hai người trở lại trong phòng khách.

      Cơ Liệt Thần với Lâm Nhược Kỳ: "Lâm Nhược Kỳ, đem cái ngọc bội bị đánh mất, vẽ hình lại cho Tuyết Phù xem chút, ấy là chuyên gia ở phương diện này, có lẽ có biện pháp giúp tìm được ngọc bội"

      vừa như thế, lúc này Lâm Nhược Kỳ mới nhớ tới Tang Tuyết Phù có bằng Thạc sĩ chuyên nghành văn hóa dân tộc và khảo cổ học, tìm giúp tay, chừng có thể được. Vì vậy, lấy giấy bút ra, vẽ hình cho Tang Tuyết Phù xem.

      Tang Tuyết Phù tiến đến gần nhìn: "Lâm Nhược Kỳ. . . . . . vẽ đấy con chim Vẹt hay Khổng Tước?"

      Mọi người bị tiếng sấm, trong khét, ngoài sống. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ kháng nghị: "Tôi vẽ Phượng Hoàng! Phượng Hoàng, có hiểu !"

      Cơ Liệt Thần tiến đến gần, vừa nhìn: "Tang Tuyết Phù, ánh mắt sao vậy? ràng ấy vẽ. . . . . . con Vịt trời mà"

      Mọi người té xỉu. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovel, Thỏ OpbiHotaru_yuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 021: Vóc người chưa ra hình dáng gì

      Tối hôm nay, Lâm Nhược Kỳ rất là mong đợi a.

      Bởi vì, cậu chủ Cơ Liệt Thần đồng ý với , cho gian phòng ngủ thuộc về mình! Cho dù chỉ là cái lồng chim nhưng vừa nghĩ tới ở trong tòa thành lớn như vậy, có gian phòng của mình, đó cũng là chuyện đáng cao hứng a.

      Vì vậy, xách theo rương quần áo mà xinh đẹp họ Tang mang tới cho , hấp ta hấp tấp theo sau lưng người nữ giúp việc, vừa , vừa hăng hái bừng bừng, hỏi "Xin hỏi, phòng của tôi ở đâu?"

      Người nữ giúp việc được huấn luyện rất tốt, bước chân nhàng, eo thon thẳng tắp, mang theo nụ cười nghề nghiệp, thân thiết trả lời: "Thưa Y tá Lâm, phòng của ở sát vách phòng của cậu chủ"

      ". . . . . . Sát vách? !" Bước chân dừng lại.

      Cúi đầu nhìn xuống tấm thảm cao cấp màu hồng, hai mắt Lâm Nhược Kỳ trợn trừng, quyết định tiếp tục bước theo sau lưng nữ giúp việc về phía trước. Chẳng trách, có cảm giác con đường này rất quen thuộc đấy. . . . . .

      Nữ giúp việc nhìn thấy gương mặt cẩn thận của , khóe môi chợt giương càng sâu, lên mặt nụ cười xinh đẹp: "Y tá Lâm, có gì hài lòng chỗ này sao?"

      "Ách. . . . . . có" Lắc đầu cái, Lâm Nhược Kỳ hất ra cảm giác ổn mới vừa mắt lóe lên trong đầu.

      Thôi, sát vách sát vách vậy, dù sao cũng hơn ngủ chung phòng với , có lẽ ngủ giường lớn tốt hơn a!

      Rốt cuộc tới cuối hành lang, nữ giúp việc dừng bước lại, lấy ra cái chìa khóa, mở cửa ra: "Y tá Lâm, mời . . . . . ."

      Sau khi Lâm Nhược Kỳ bước vào, liền ngây dại.

      Sau hai giây, phát ra tiếng cảm thán: "Oa . . . . . . căn phòng là đẹp!"

      đột nhiên có loại cảm giác “Alice's Adventures in Wonderland” (Alice mộng du tiên cảnh), cảm giác chân thực, trăm hoa nở rộ nền thổ cẩm màu tím đậm, từng đóa, từng đóa hoa to vô cùng cao quý, trải dài sàn nhà đến gần bên chiếc giường công chúa, đặt chiếc ghế quý phi thời Trung Cổ bằng gỗ hồ đào, mặt ghế nhung cũng màu tím đậm, tay vịn răng ngà nạm vàng có vẽ đóa hoa tinh xảo.

      Mà dưới bệ cửa sổ còn đặt ghế sa lon màu trắng ngà mềm mại, dưới ghế sa lon cũng là thảm màu trắng. Lâm Nhược Kỳ ngồi xuống, cảm giác mình giống như ngồi đám mây.

      Ngay chính giữa phòng ngủ, nóc phòng chiếc đèn thủy tinh hoa lệ treo rũ xuống, tất cả viên thủy tinh lớn rũ xuống, phát ra ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp, mộng ảo. Lâm Nhược Kỳ nằm giường công chúa, nhìn thẳng lên chùm đèn thủy tinh xinh đẹp, cảm giác giống như mình bồng bềnh, trôi lơ lửng trong giấc mộng. . . . . .

      Chỉ có thiếu chút, ngoài cửa sổ chính là vực sâu vạn trượng. Khó trách để cho ở sát vách phòng , nhất định là cố ý, đề phòng chạy trốn!

      Nhưng dù vậy, vẫn cảm thấy rất hài lòng.

      Đợi sau khi nữ giúp việc rời , nhìn gian phòng này giống như trong mơ, Lâm Nhược Kỳ lại thở dài tiếng kêu lên, hưng phấn chạy vội tới chiếc giường lớn rộng hai mét, quay lưng lại, nghênh ngang, vô cùng khó coi, ngã xuống.

      Còn quên ở giường lớn, lăn lộn tới lui mấy vòng lớn. Dường như còn chưa ghiền, bò dậy, đứng giường nhảy nhót, nhảy nhót đến mấy lần.

      Lúc này mới nằm xuống, thở dài : " mềm mại! thoải mái! là quá tuyệt!"

      Lâm Nhược Kỳ lật người, nắm lấy gối đầu ren giường, cọ cọ gối đầu giống như làm nũng.

      Đột nhiên, tròng mắt lóe sáng, trong lòng thầm nghĩ: "Đúng rồi, xem phòng tắm chút, chừng có bồn tắm mát-xa!" Vội vàng từ giường nhảy bắn lên, cõi lòng đầy mong đợi chạy về phía toilet.

      đúng là bị đoán đúng, trong phòng tắm có bồn tắm mát-xa!

      Mở cánh cửa thủy tinh, ánh sáng vàng rực rỡ, chói mắt làm người ta cảm giác muốn ngất xỉu, thiếu chút nữa bị hoa mắt, nhắm hai mắt lại, rồi mở ra, phát bức tường gạch men sứ cao cấp có hình vẽ đóa hoa sen xinh đẹp.

      Sau đó, ánh mắt cố định trong bồn tắm lớn mát-xa cao cấp này, nóng lòng muốn thử hét lên: "Cũng được! Lần này là giàu to rồi! Làm hộ lý riêng, còn có thể hưởng thụ bồn tắm lớn mát-xa, là mẹ nó, quá đáng giá rồi!"

      Hắc hắc, nhanh hưởng thụ chút, cái này cũng thể lãng phí! Hừ, nếu tên họ Cơ thừa dịp ngược đãi , mỗi ngày ở chỗ này tắm mát-xa lần, thế nào cũng có thể gỡ gạc lại! ( , sợ gột lớp da sao?)

      Vội vàng xông vào phòng tắm, chút nghĩ ngợi, trở tay đóng cửa lại, vừa cởi quần áo, vừa hát khúc hát: ". . . . . . Tôi tắm gội, tôi tắm gội, wow, rất nhiều tóc khó gội, wow, wow, a a a nhưng muốn trốn tránh . . . . . . Xông lên lao xuống tắm cái, trái xoa xoa, phải bóp bóp, bồn tắm nhà dùng sướng, là lá la, là lá la, là lá la, là lá la, là lá la, là lá la . . . . . ."

      Trong phòng tắm, thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên vui sướng và tiếng nghịch nước cười vui vẻ của .

      Trận tắm mát -xa này, giằng co ước chừng hơn giờ.

      Sau đó, Lâm Nhược Kỳ chỉ bọc cái khăn tắm lớn, hài lòng ra phòng tắm.

      Mới vừa vào phòng ngủ chuẩn bị ngủ giấc ngon lành, tầm mắt nhìn thấy đôi tròng mắt đẹp lạnh lùng, cao ngạo nhưng có chút hứng thú, trong nháy mắt vẻ mặt sững sờ.

      "Vóc người chưa ra hình dáng gì!"

      Cơ Liệt Thần cố ý nhìn lên, nhìn xuống đánh giá chút, hết sức "Ác độc" .

      Trong đầu Lâm Nhược Kỳ kêu ong ong, lo lắng nhìn mình chút. May mắn có đồ che đậy thân thể, bằng , bị nhìn sạch trơn rồi, mặc dù nhìn thấy bộ ngực lép xẹp của . (Tối hôm qua, lúc ngủ, người ta sớm nhìn sạch trơn rồi).

      Dường như cố nén tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Cậu chủ Cơ Liệt Thần, vào bằng cách nào? Nếu tôi nhớ lầm, nơi này là phòng của tôi đấy?"

      Làm ơn! Mặc dù là ở trong phòng tắm SPA, nhưng còn chưa đến mức tai điếc, có người vào phòng mà cũng biết!

      Cơ Liệt Thần để ý đến câu hỏi của , thẳng: "Xem ra rất thích gian phòng này, vậy tôi yên tâm rồi. Nhớ kỹ, sáng sớm ngày mai 9 giờ, tái khám với tôi!"

      xong, xoay người về phía cái tủ tường lớn bên cạnh cái giường, cách xa nhau chỉ mấy mét, đưa tay phải lên, mở cửa tủ tường, bước vào, rồi đóng cửa tủ tường lại . . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Hotaru_yuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 022: Động viên quần chúng dối!

      Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ co quắp, thể tin há to miệng.

      Mới vừa rồi, dường như nhìn thấy tới chỗ . . . . . Phòng ngủ của ?

      Phía sau cái tủ tường to này, lại. . . . . . Nối thẳng phòng ngủ của !

      A! Ông trời! Tại sao có thể có chuyện như vậy! Phòng ngủ của và phòng ngủ của nối thẳng hay sao? !

      Như vậy cách khác, mỗi buổi tối cũng phải đề phòng giống như đề phòng sói, để tránh giống như tối hôm qua, chẳng biết lúc nào chạy tới ôm ngủ? !

      Trời ạ, khóc ra nước mắt. . . . . .

      Sáng sớm hôm sau.

      Lâm Nhược Kỳ chống đôi mắt gấu mèo (0.0) to và đầu tóc rối bời xuất trước bàn ăn dài.

      "Oa! Dáng vẻ sao giống quỷ thế? !"

      Tang Tuyết Phù mới vừa trang điểm xinh đẹp bốc lửa, người mặc váy bó sát, lộ lưng ở phòng ăn, chợt liếc nhìn Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt xám xịt giống như xác chết xuất , dọa giật mình.

      chăm chú nhìn Lâm Nhược Kỳ chút, nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ, tối qua bị người khi dễ?"

      Dứt lời, dùng ánh mắt cực kỳ mập mờ liếc nhìn người đàn ông nào đấy ngồi ở đầu kia bàn ăn dài, phát đối phương khí vô cùng phong độ ngồi đó, vừa uống cà phê, vừa để ý ai, xem báo, Tang Tuyết Phù quay đầu lại nở nụ cười quỷ dị nhìn Lâm Nhược Kỳ chút.

      biết cười cái gì, cả người Lâm Nhược Kỳ thoải mái, bụng oán khí nhưng tìm được chỗ phát tiết, vì vậy tức giận : "Tối hôm qua tôi mất ngủ. . . . . ." Vì lúc nào cũng đề phòng con sói xám lớn mà cả đêm chưa từng chợp mắt, trở thành mắt gấu mèo (0.0) mới là lạ!

      "Mất ngủ sao? Có phải quen giường mới hay ?" Cậu chủ phía đối diện ưu nhã nhấp ngụm cà phê, nhàng để ly xuống, ngẩng đầu như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Nhược Kỳ chút. Giống như trải qua phen nghĩ sâu tính kỹ, vô cùng nghiêm túc đề nghị: "Đêm hôm trước, lúc tôi ôm ngủ, phải rất tốt sao? Nếu , trở lại ngủ chung với tôi "

      "Phốc . . . . . ."

      "Phốc . . . . . ."

      Gần như đồng thời, hai đem cháo yến mạch mới vừa ăn vào trong miệng, phun ra ngoài.

      "Cái gì nha, ra hai người sớm là loại quan hệ ấy à? Tôi còn tưởng rằng. . . . . ." Tang Tuyết Phù dùng vẻ mặt "Ôi trời, đáng tiếc, tôi còn chưa tiêu khiển hai người chút nào đâu", vô cùng tiếc nuối nhìn Lâm Nhược Kỳ , "Hai người cũng quá diễn xuất rồi".

      Lâm Nhược Kỳ lắc đầu như trống bỏi: " phải, phải, đừng nghe ấy bậy, phải như tưởng tượng đâu. . . . . ."

      Lời đến nửa liền ngừng miệng, bởi vì phát vẻ mặt bọn người làm chung quanh đều là " cần giải thích, ra chúng tôi sớm đoán được". . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ mệt mỏi, day day huyệt thái dương, nghĩ nghĩ lại, tối hôm qua chuyện muốn tái khám, cảm thấy có thể mượn đề tài này dời chú ý của mọi người, liền hắng giọng cái. Nghiêm túc : "Tóm lại, quan hệ giữa tôi và cậu chủ Cơ Liệt Thần phải như các người tưởng tượng. Khụ khụ, Cậu chủ Cơ, thân thể của cảm giác như thế nào rồi hả ? phải hôm nay muốn tái khám sao?"

      chiêu này quả nhiên hiệu quả, đột nhiên nghe nhắc tới "Bệnh tình" của mình, sắc mặt của Cơ Liệt Thần lập tức khôi phục tiu nghỉu, mất mát, tròng mắt đen nhìn phía xa xa ngoài cửa sổ, sâu kín : " tốt, chẳng những thân thể đau đớn, trong lòng cũng rất tệ, quan trọng là ai chịu dành nhiều thời gian với người sắp chết như tôi"

      " phải có Tang tiểu thư ở bên sao? ấy thường xuyên đến xem đấy" Lâm Nhược Kỳ hiểu, nhưng thể thừa nhận, mặc dù cá tính của Cơ Liệt Thần ác liệt chút, nhưng đối mặt với kết cục cuộc đời, . . . . . . Rất tiếc hận.

      Ánh mắt lạnh lùng của Cơ Liệt Thần quét Tang Tuyết Phù cố nén cười cái, lạnh giọng : " ấy sao? Gần đây ấy rất bận, bận rộn xem mắt, tôi muốn trước khi , phải giải quyết chuyện lớn của cuộc đời ấy cho xong, dù sao ấy còn trẻ, , kết hôn, sống chết đều cần phải trải qua kinh nghiệm. . . . . . giống như tôi, tất cả mọi chuyện cũng chưa trải qua. . . . . ."

      Cơ Liệt Thần càng càng đau buồn, cuối cùng muốn lại thôi, tinh thần chán nản, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm tờ khăn giấy, dường như muốn lau nước mắt. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ nhìn bộ dạng mình "Rơi nước mắt" nhưng người bên cạnh làm được gì, chợt cảm thấy tâm trạng của mình cũng giảm sút.

      Vì vậy, nhiệt huyết dâng trào, : " đừng đau lòng, chút tái khám xong rồi, tôi và dạo chút"

      Nghe vậy, mặt cậu chủ lên nụ cười sáng lạn.

      Tang Tuyết Phù sợ chết, giơ tay chen vào : "Tôi cũng muốn !"

      Cơ Liệt Thần ác liệt ném cái trợn mắt: " ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nghiên cứu chuyện ngọc bội!"

      Bọn người làm dám vạch trần người khác, chỉ có giả bộ ngu dốt hùa theo nhưng thầm trong lòng: trời ạ, cậu chủ Cơ Liệt Thần cao quý, tao nhã của chúng ta, tại sao dối có thể tự nhiên, mặt đổi sắc như vậy? A, cậu chủ quá phúc hắc phải . . . . . .

      Bệnh viện Nam Thành, nam khoa,

      Trải qua phen rút máu, xét nghiệm, kiểm tra sức khoẻ. . . . . . đến buổi trưa, Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần ngồi trong phòng làm việc của giáo sư Mạnh quyền uy nhất bệnh viện chờ kết quả phân tích.

      Giáo sư Mạnh hơn 50 tuổi, mang mắt kính gọng đen, mặc dù ánh mắt của ông ta được che ở phía sau mắt kính vừa dầy vừa nặng nhưng vẫn phát ra ánh sáng cơ trí và kiên định, khóe mắt có số nếp nhăn, ngược lại càng cảm giác ông ta thân thiết và trầm ổn.

      Lâm Nhược Kỳ biết giáo sư Mạnh, ông ta là người có uy tín trong bệnh viện, dĩ nhiên đối với lời của ông ta, hết sức tin tưởng, chút nào nghi ngờ.

      Sau khi xem xong tờ xét nghiệm, giáo sư Mạnh gở mắt kính xuống, gật đầu cái: "Ừ, tệ, tệ, cũng tượng thay đổi khác hay tồi tệ hơn. Theo tình trạng tại của cậu, tôi cho rằng vẫn còn có khả năng chữa khỏi. Nếu cậu có thể tích cực phối hợp với bệnh viện tiếp tục điều trị bằng hoá chất, chừng còn có đường sống, lúc thích hợp, tôi sắp xếp phẫu thuật cho cậu lần, tỷ lệ chữa khỏi được nâng cao rất nhiều".

      Nghe lời của giáo sư Mạnh, biểu của Lâm Nhược Kỳ còn muốn hưng phấn hơn bản thân Cơ Liệt Thần, "Có ? Giáo sư Mạnh? Ông chứ?"

      đến chỗ hưng phấn, hai tay đưa ra, chụp lấy tay của giáo sư Mạnh, bộ dạng mừng rỡ như điên làm đối phương rất kinh ngạc.

      "Đúng vậy, . . . . . . Tại sao tôi có cảm giác khá quen?" Giáo sư Mạnh đem mắt kính đeo vào sống mũi lần nữa, đẩy đẩy gọng kính, nghi ngờ hỏi.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 023: Tôi chăm sóc tốt

      Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, cười tủm tỉm trả lời: "Giáo sư Mạnh, ông quên sao? Tôi là Lâm Nhược Kỳ, từng là y tá thực tập tại lầu 11, tại tôi. . . . . " Hơi ngừng lại, tiếp tục , "Là hộ lý riêng của Cơ Liệt Thần tiên sinh"

      "A, như vậy sao. . . . . ." Dường như Giáo sư Mạnh hiểu ra, gật gật đầu, ra vẫn nhớ là người nào.

      Mỗi năm đều có hàng loạt y tá thực tập tới, lại , làm sao ông ta có thể nhớ được? Nếu Lâm Nhược Kỳ bổ sung câu, mình là y tá thực tập ghim vào của quý của người bệnh, đoán chừng giáo sư Mạnh còn có thể nhớ.

      Ánh mắt Lâm Nhược Kỳ trong suốt như ngọc bích, tràn đầy ngọt ngào ấm áp, khóe miệng cong cong giống như vầng trăng xinh đẹp, khiến cho hai mắt giáo sư Mạnh cảm thấy tỏa sáng, nhịn được cũng nhìn cười. Rồi im lặng nhìn Cơ Liệt Thần chút, phát vẻ mặt nhìn về phía hộ lý này bình thường lắm, nhất thời, giáo sư Mạnh hiểu ra.

      ra Cậu chủ Cơ phối hợp với ông ta diễn tuồng kịch, lại là vì này. . . . . .

      chú ý tới ánh mắt của giáo sư Mạnh nhìn về phía Cơ Liệt Thần có thâm ý khác, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Đúng rồi, giáo sư Mạnh, lần đầu tiên tôi làm hộ lý riêng, loại bệnh này tôi nên làm thế nào mới có thể trợ giúp cho người bệnh của tôi giảm đau đớn hả?"

      "Cái này. . . . . . Ách. . . . . ." Ông ta dừng chút, giương mắt nhìn vẻ mặt cao ngạo của Cơ Liệt Thần sau lưng Lâm Nhược Kỳ chút.

      Giáo sư Mạnh lo lắng sợ mình bậy, phát đối phương im lặng gật đầu cái, ông ta giả vờ suy nghĩ sâu xa phen.

      Trả lời: "Cái bệnh này ra rất đặc biệt, khi vi khuẩn gây bệnh cho người bệnh cảm giác bộ phận tinh hoàn cũng quá đau đớn, tối đa cũng chỉ là cảm thấy đau ở bên ngoài. Cách giảm bớt cảm giác đau đớn phải là có, nhưng vì là nữ, chuyện này có chút. . . . . ."

      đến đó lúng túng, giáo sư Mạnh ngừng miệng, rũ mắt suy nghĩ chút, giương mắt tiếp tục , "Như vậy , chủ yếu phụ trách chăm sóc tốt cho người bệnh, bắt đầu từ cuộc sống và ăn uống hàng ngày, chú ý để cho tâm trạng cậu ấy xúc động quá lớn, giữ vững tâm trạng tốt đẹp, mãi cho đến khi phẫu thuật thành công là được"

      Dứt lời, len lén liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần, phát đối phương hết sức hài lòng gật gật đầu, lúc này ông ta mới thở phào nhõm.

      Trước khi , Lâm Nhược Kỳ vì cám ơn, còn thay Cơ Liệt Thần tặng rổ trái cây cho giáo sư Mạnh.

      Cơ Liệt Thần rất xem thường nhìn , đối với loại hành động nịnh nọt này của rất kín đáo phê phán: "Theo tôi thấy, bác sĩ danh tiếng đều bị loại người như làm cho hư hỏng"

      Lâm Nhược Kỳ châm chọc: "Tôi gọi là tiền đầu tư ban đầu, sau này bệnh còn phải dựa vào giáo sư Mạnh người ta đấy, ông ấy là người có uy tín trong bệnh viện này, có ông ấy giúp đỡ, bệnh của khá hơn"

      Cơ Liệt Thần cười cười, ngờ tinh ranh này suy nghĩ chu đáo như thế, vì vậy sờ sờ đầu của , ôn hòa cưng chìu : "Để cho nhọc lòng, sau này tôi hoàn toàn dựa vào " xong lời này, đáy mắt nhịn được toát ra vô cùng dịu dàng.

      Nghe vậy, tự nhiên Lâm Nhược Kỳ nảy sinh ý thức trách nhiệm, chút nào nhìn thấy thay đổi trong ánh mắt của , cắm đầu cắm cổ vỗ bộ ngực , hào khí ngất trời : "Yên tâm, tôi chăm sóc cho tốt"

      "Nếu vậy, phải giữ lời hứa, hơn nữa lúc ăn điểm tâm, đồng ý hôm nay phải cùng tôi đấy. Vì vậy, trong thời gian tới cũng phải giữ lời hứa"

      Lâm Nhược Kỳ cảm thấy lời của giống như đầy ý, giương mắt ngẩng nhìn, hỏi " muốn đâu?"

      thần bí cười: "Đoán thử xem nào?"

      nghiêng đầu suy nghĩ: "Ừ . . . . . dạo phố sao?"

      "Đó là chuyện chỉ có các mới thích" đầy vạch đen, trả lời.

      "Ca hát, khiêu vũ, ăn món ngon gì đó?"

      ". . . . . . phải" Lắc đầu cái.

      Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ lộ vẻ khó xử nhìn Cơ Liệt Thần. đoán ra, vốn hiểu biết rất ít về sở thích của người đàn ông, càng đến, cậu chủ?

      đột nhiên hỏi ngược lại: " thích môn thể thao mạo hiểm ?"

      "Thể thao? tồi. . . . . ." Nhưng chỉ chạy bộ, nhảy dây thừng, bơi lội … cái gì cũng tạm được, nhưng mới vừa cái gì. . . . . . môn thể thao mạo hiểm?

      hỏi lại: "Cái gì là thể thao mạo hiểm? Chẳng lẽ giống như kênh thể theo trong TV, hay leo núi, lướt sóng . . . . . . Sao?"

      " phải những thứ kia, tôi thích nhất là bay lượn núi cao, lâu có chơi trò kia, theo tôi cùng chơi "

      "Hù dọa. . . . . . Cao, bay lượn núi cao? !" Lâm Nhược Kỳ sững sờ, chỉ nghe được chữ "Cao", hai chân bắt đầu nhũn ra.

      Mặc dù có chơi thứ kia nhưng vừa nghe chữ này, cũng biết là chuyện gì xảy ra! Quan trọng là có thể nhìn thấy môn thể thao TV, . . . . . . tại sao lại thích chơi cái đó? ! Thỉnh thoảng té đất! Rốt cuộc có phải người ?

      Khóe miệng giật giật, run rẩy hỏi: "Tôi. . . . . .tôi có thể hay ?"

      " được! rồi, phải theo tôi, mới vừa rồi là người nào ở trước mặt bác sĩ, thề thốt phải chăm sóc cho tôi tốt vậy?"

      ". . . . . . Nhưng, nhưng giáo sư Mạnh chưa tôi phải cùng với bay lượn núi cao chứ? Lại , thân thể của chịu được sao?"

      "Nhưng ông ta dặn dò , chú ý để cho tâm trạng tôi xúc động quá lớn, giữ vững tâm trạng tốt đẹp" hơi ngừng lại, gương mặt trầm từ cao nhìn , "Bây giờ tôi cũng rất thoải mái!"

      " thoải mái? Đau ở nơi nào?" Chẳng lẽ là cái kia đau sao ?

      kiêu căng : "Đúng vậy, trái tim tôi đau! Bởi vì chuyện suy nghĩ gì hết!"

      Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen, cúi đầu: ". . . . . ."

      Được rồi, thừa nhận giáo sư Mạnh có qua những lời này. Nhưng vì sao loại cảm giác bị nắm mũi dẫn , cảm giác này là hết sức khó chịu đấy. . . . . .

      ra Cơ Liệt Thần mang bay lượn núi cao là có dự tính. Thứ nhất, muốn giúp vượt qua chứng sợ độ cao, thứ hai học xong cái này, sau này chừng tốt cho .

      Dĩ nhiên, về phần tại sao tốt cho , Cơ Liệt Thần cũng giải thích.

      Sau tiếng, hai người tới bên vách núi, phía sau Lư Đăng Bảo.

      " chắc chắn đôi cánh này giống như chiếc ô, bị hỏng hoặc bị rơi giữa đường chứ?" Lâm Nhược Kỳ nơm nớp lo sợ hỏi.

      Cơ Liệt Thần ở bên cạnh kiên nhẫn hướng dẫn cho : "Yên tâm! Phía sau đôi cánh của sợi dây thừng kèm theo, dây thừng dùng để khống chế phương hướng và thắng lại, giống như đuôi váy dài kéo phía sau lưng dâu, bắt đầu lướt tốc độ từ từ tăng lên, cảm giác cũng càng lúc càng sảng khoái"

      "Nhưng. . . . . . Nhưng hai người cùng nhau lướt có chuyện gì chứ? nặng thêm sao?"

      Cơ Liệt Thần đột nhiên dừng lại, gật đầu cái: "Lo lắng của cũng có lý, nếu mình lướt?"

      " muốn!" chợt ôm , "Tôi cũng . Đúng rồi, hỏi trước chút, nếu xảy ra tai nạn, hậu quả nghiêm trọng nhất là cái gì?"

      "Cái này sao?" Cơ Liệt Thần nhếch miệng cười khẽ, .

      Kiểm tra xong thiết bị người hai người, vươn tay ôm lấy , chạy xông về phía trước. Vừa chạy, vừa hô: "Lâm Nhược Kỳ, cầu nguyện , cầu nguyện chúng ta chết ở trong núi lớn này!"

      Sau đó, ôm vọt tới bên vách núi, trực tiếp nhảy xuống!

      Đôi cánh phía sau lưng giống như chiếc dù xòe ra, ôm thân thể hai người hướng dưới vách núi bay lượn . . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 024: Mẹ nó, quá kích thích!

      "A . . . . . . a . . . . . ."

      Tiếng thét chói tai của Lâm Nhược Kỳ phá vỡ sơn cốc yên tĩnh, khuấy động mảnh bình yên dưới chân, chim chóc nấp trong sơn cốc rối rít giương cánh bay ra.

      Trong lúc rơi nhanh xuống, ánh mắt cũng nhanh chóng bay ra ngoài! Cả người cứng đờ, co rúc ở trong ngực đối phương, hai chân kẹp chặt bắp đùi đối phương. Ngược lại nhìn Cơ Liệt Thần thong dong tự nhiên, đôi tay kéo dây thừng khống chế, ngừng điều khiển.

      Rốt cuộc, khống chế "Đôi cánh" xong, cảm giác lướt ổn định, tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, giống như tiếng ca hát vui vẻ, dễ nghe, Lâm Nhược Kỳ lại mở mắt ra phát hai người dùng sức gió lướt mấy chục mét . . . . . .

      tin cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, Lâm Nhược Kỳ nhắm mắt lại, rồi hi hí mở ra, giống như bức tranh sơn thủy xinh đẹp ở dưới chân mình. So với ngồi máy bay trực thăng, cảm giác bay lượn núi cao thực tế hơn, tiếng gió ở bên tai, ánh mặt trời ấm áp chiếu người, tiếng chim hót véo von, giống như bọn chúng chỉ gần trong gang tấc. . . . . .

      ra, nghiêm chỉnh mà , mức độ này tính là bay lượn núi cao, chân chính bay lượn núi cao phải ở ngọn núi cao hơn mới cất cánh được, nhưng bởi vì Lâm Nhược Kỳ mới học, Cơ Liệt Thần lựa chọn cất cánh ở chỗ vách đá, có độ cao tương đối thấp.

      Sau khi trải qua kích thích đặc biệt trung như thế, trong lòng Lâm Nhược Kỳ chỉ còn lại nhóm chữ to quay điên cuồng . . . . . . trời ạ, mẹ nó, quá kích thích! Máy bay trực thăng cũng có chiếc cánh bảnh bao này!

      ra "Đôi cánh" này có tác dụng kéo người lại, khi giảm xuống sườn dốc hay bắt đầu gia tăng tốc độ khí thổi phồng "đôi cánh", nó có thể cung cấp cho người ta sức nâng nhất định, để người ta cách mặt đất hơn hai mét, có thể bảo đảm trong quá trình hạ xuống, tránh bị va vào đá nham.

      "Môn thể thao này đặc điểm là rất nhanh, vô cùng hiểm, vô cùng kích thích, dĩ nhiên bình thường cũng kèm theo rủi ro cao, nhưng chỉ cần theo hướng dẫn của tôi, rất nhanh nắm giữ mấu chốt, cảm nhận được sức hấp dẫn của nó"

      Cơ Liệt Thần vừa giảng giải mấu chốt, vừa cúi đầu nhìn nét mặt Lâm Nhược Kỳ chút, há tròn miệng hăng hái bừng bừng nhìn phong cảnh tuyệt đẹp bay qua dưới chân núi. Nghe giảng giải xong, Lâm Nhược Kỳ vừa vô cùng hưng phấn kêu to, mặt mày hớn hở vừa kinh ngạc cảm thán, cảm xúc vui vẻ này có lời nào có thể miêu tả được.

      Đáy mắt Cơ Liệt Thần dâng lên ý cười nhàn nhạt: xem ra, so với tưởng tượng của mình, còn thích "Đôi cánh" này hơn a. . . . . .

      Sau khi nhận thức, Lâm Nhược Kỳ hoàn toàn chú ý tới, trong lúc vô tình mình từ từ thoát khỏi chứng sợ độ cao khốn khổ. Đợi đến khi phát chuyện này, lập tức quyết định, mỗi ngày phải dành chút thời gian tới học tập bay lượn núi cao, chừng sau này thực cần dùng đến nó.

      Vì vậy, tuần kế tiếp, gần như mỗi ngày đều dành thời gian bay lượn núi cao. Đương nhiên, huấn luyện viên của là do cậu chủ Cơ Liệt Thần chịu trách nhiệm. Như , Cơ Liệt Thần cảm giác mình đánh giá thấp năng lực của Lâm Nhược Kỳ, bởi vì chỉ tốn tuần lễ ngắn ngủn, là có thể tự mình lướt , đây là chuyện rất nhiều làm được.

      Vào ngày, lướt núi trở về, Heber đón , trong nhà có vị khách.

      Khi Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia, nghiêm chỉnh ngồi ghế sofa trong phòng khách khỏi sửng sốt.

      Lâm Nhược Kỳ cảm thấy, người đàn ông này dường như gặp ở nơi nào.

      Cẩn thận quan sát chút, phát dáng dấp người đàn ông này kém hơn Cơ Liệt Thần. Sống mũi cao thẳng như dãy sông băng, lông mày rậm, cánh môi mím chặt, cằm sạch rắn rỏi, mắt hẹp dài, sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, phong cách nghiêm nghị, làm cho toàn thân dưới của ta phát ra tin tức "Người lạ chớ tới gần, tôi dễ nổi giận" . . . . . .

      Nhìn thấy theo sau lưng Cơ Liệt Thần vào, người đàn ông xa xa liếc cái, liền quay đầu nhìn quản gia Heber tới.

      Quản gia Heber lịch qua, khẽ cúi người chào hỏi: "Chào Lãnh tiên sinh, hôm nay đến, xin hỏi có chuyện quan trọng gì sao?"

      Lâm Nhược Kỳ phát Heber tìm từ rất hay, đối phương là người rất có thân phận, địa vị, khỏi quan sát người đàn ông kia lần nữa, nhưng con mắt đối phương cũng còn nhìn , tức giận bỏ .

      Xa xa nghe ta trả lời: "Hôm nay, Lãnh mỗ cố ý đưa thiệp mừng thọ 60 tuổi của cha tôi cho cậu Cơ. Hiếm khi cậu chủ Cơ chịu để cho tôi ngồi ghế sofa chút, nhưng hơn nửa ngày rồi, sao còn chưa thấy bóng dáng của ấy? Chẳng lẽ như người bên ngoài đồn đãi, gần đây thân thể của Cơ tiên sinh có bệnh ? Tôi vốn cũng tin, nhưng bây giờ xem ra, dường như có chuyện như thế"

      Cơ Liệt Thần chậm chạp ra mặt, khó trách người đàn ông kia bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Cơ Liệt Thần cố ý chậm trễ gặp mình, hay thân thể có bệnh .

      Vẻ mặt Heber lộ ra khó xử: "Là tôi tiếp đãi chu đáo, nhanh chóng đưa thức uống lên cho ngài. Tôi thúc giục cậu chủ, cậu ấy ở trong phòng đọc sách mở cuộc họp trực tuyến với các thuộc hạ, xin chờ chút".

      Lâm Nhược Kỳ cũng toát mồ hôi dầm dề thay Heber, cái loại cố ý để khách chờ, có lẽ chỉ có Cơ Liệt Thần thích đùa bỡn mới làm ra, còn làm hại Heber làm bia đỡ đạn. . . . . .

      "Tốt. . . . . ." Lãnh Như Phong có thâm ý khác, hơi cười. Đột nhiên khóe mắt đảo qua, tầm mắt quét về phía người Lâm Nhược Kỳ qua phòng khách: "Vị tiểu thư đáng kia, vẫn là lần đầu tiên gặp mặt ở Lư Đăng Bảo rồi, biết nên xưng hô thế nào?"

      Bước chân Lâm Nhược Kỳ dừng lại, quay đầu lại nhìn bốn phía.

      Trong phòng khách trống vắng, ngoại trừ mấy người giúp việc nam kính cẩn lễ phép đứng hầu hạ phía sau lưng khách quý, cũng chỉ có là “Vị tiểu thư đáng " sao?

      ngẩn người, đối phương tới trước mặt , đưa bàn tay ra : "Xin chào, tôi là Lãnh Như Phong"

      Lâm Nhược Kỳ đành phải vươn tay, đồng thời, căng thẳng nuốt ngụm nước bọt: ". . . . . . Xin chào, tôi là Lâm Nhược Kỳ, ách. . . . . . Tôi là hộ lý riêng của Cơ Liệt Thần tiên sinh"

      Khoảng cách gần như vậy, quan sát đối phương, rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ phát tại sao mình cảm thấy ta nhìn quen mắt rồi. ra ta chính là người đàn ông ngày đó đụng vào ở dưới chân núi, rồi kéo cùng ngã vào trong mương nước thối!

      " . . . . . . , . . . . . ." Kinh ngạc ra lời, đưa ra ngón tay chỉ vào ta. Khó trách mới vừa rồi nhận ra được, là vì bộ ria mép của biến mất!

      Ai ngờ, đối phương cầm tay , cũng đột nhiên kéo cái, Lâm Nhược Kỳ sơ ý, cả người ngã nhào về phía trước ngực ta . . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ hoảng hố nhưng rất nhanh phản ứng kịp.

      giây kế tiếp, ngã nhào theo quán tính thuận thế dùng đầu đâm tới ngực của ta. Lại bị ta dùng cái tay khác ngăn trở cái trán, bởi vì chân sau của dùng sức đạp thế nào cũng cách nào nhúc nhích. Hết cách rồi, ai kêu vóc dáng của thấp, so với người ta thấp hơn hai cái đầu, xem như khỏe mạnh, nhưng ở trước mặt Lãnh Như Phong người ta, chính là con kiến bé, yếu đuối.

      Lãnh Như Phong hơi kinh ngạc nhìn vật phía dưới liều mạng duỗi chân, nhất thời ra lời.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :