1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 015: Bạn gặp người vung kiếm giết chó ngao Tây Tạng chưa?

      hề suy nghĩ nhiều, Lâm Nhược Kỳ vừa oán giận cái Lư Đăng Bảo này, tại sao lại lớn như vậy, lâu như vậy cũng thấy cửa! Vừa kinh ngạc vì sao bốn phía yên tĩnh, có bất kỳ ai. . . . . .

      đường loạn đến gian phòng cuối, vất vả tìm được lối ra, Lâm Nhược Kỳ lại phát chuyện rất luống cuống: Cánh cửa này trang trí rất nhiều đá quý xinh đẹp và chạm khắc như cửa chính, hoàn toàn đẩy ra! ( nhảm, ra ngoài theo vào, cũng phải dùng ngón tay để kiểm tra, trực tiếp sử dụng tay căn bản đẩy ra!)

      Đứng ngẩn ngơ chút, biết làm sao, rời khỏi cánh cửa, Lâm Nhược Kỳ chuyển đến cửa sổ khóa lại ở bên cạnh.

      Đáng tiếc, tìm nửa ngày, cũng tìm được cách mở cánh cửa sổ này!

      Mẹ kiếp, thiết kế cái gì! Lại có cửa sổ mà mở ra được! (làm ơn, nhà người ta toàn là tự động, có cơ quan!)

      Cuối cùng, Lâm Nhược Kỳ chuyển từ đông sang tây, rốt cuộc tại gian nhà kho trong nhà, phát vách tường đá có cái lỗ nho . Kích cỡ lỗ này với thân hình của vừa vặn sai biệt lắm, trước tiên đem ba lô đẩy ra, rồi chậm chậm theo lỗ chui ra, từng chút, từng chút xê dịch, xê dịch đến chỗ PP (cái mông) có chút bị kẹt lại . . . . . .

      lại gắng sức xê dịch, chỉ nghe "rẹt …....." tiếng quần bị xé rách, nhưng người ra ngoài.

      Bò dậy, nhìn nửa cái quần mình bị xé rách chút, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi. Thôi , có thể trốn ra được là tệ, quần bị rách cứ rách thôi.

      Thấy mình ra khỏi tòa thành, trong lòng Lâm Nhược Kỳ vui mừng phen, vì vậy lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Ngôn.

      Nhưng vừa nhìn điện thoại, thiếu chút nữa ngất !

      Mẹ kiếp! Nơi quái quỷ gì, thậm chí tín hiệu cũng có! Mặc kệ, trước tiên xuống núi rồi !

      Xoay người, nhắc tới ba lô chạy trốn. Cũng chưa chạy mấy bước, nghe tiếng "Loảng xoảng …………" giống như tiếng dây xích sắt.

      "Grừ . . . grừ. . ." Hai tiếng kêu trầm mạnh truyền đến, ràng là tiếng dã thú gào rống đầy sức uy hiếp, tiếng gào này gây chấn động đau nhức màng nhĩ.

      Lâm Nhược Kỳ theo tiếng kêu nhìn lại, nhất thời hoảng sợ đến ngã ngồi mặt đất!

      Cái gì! Sư tử?

      Nhưng có sư tử màu đen tuyền sao?

      Động vật này nhìn từ xa như sư tử, gần nhìn như chó! Cả người đen nhánh, đầu tóc phùng ra. Vùng trán rộng lớn, mắt mày vàng đen, miệng ngắn mà thô, khóe miệng hơi nặng, mõm ngắn mũi rộng, lưỡi lớn môi dày. Dài chừng mét, vai cao hơi nửa mét có thừa. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ lập tức liên tưởng tới loại động vật ……… chó ngao Tây Tạng!

      Bờm lông rậm rạp giống như sư tử Châu Phi, trước ngực trống trải, ánh mắt sắc bén, tinh tế và sâu sắc. loại dã thú to lớn, hung hãn, xinh đẹp, đồng thời cũng mang phong cách vương giả.

      Nhưng, khi thấy con dã thú vương giả kia chiếm giữ ở phía trước, ánh mắt hung hãn Lâm Nhược Kỳ dám thở mạnh, trong lòng chậm rãi dâng lên sợ hãi, sợ hãi, cảm giác sợ hãi càng lúc càng đáng sợ. . . . . .

      từ từ tiến đến gần Lâm Nhược Kỳ, nước miếng đặc dính, từng giọt, từng giọt rơi xuống, giống như thèm thuồng con mồi ngon miệng như , vô cùng đói bụng nhìn thấy phơi bày nửa bắp đùi tuyết trắng. . . . . .

      "Chó ngoan, tôi là khách của ông chủ mày, đừng cắn tôi a, ngàn vạn lần đừng cắn tôi nha. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ vừa mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin, hoang tưởng thôi miên con chó ngao Tây Tạng người ta, theo bản năng vừa rụt cổ lại và đứng yên, ngồi xổm người, nước mắt rơi lã chã.

      Má ơi, đây là nơi nào vậy? Lại còn có loại thú dữ chó ngao Tây Tạng này canh giữ cửa, bảo vệ!

      Người có thể đạo lý, nhưng súc sinh này sao. . . . . . rất khó .

      Càng may hơn chính là quần áo người Lâm Nhược Kỳ vốn rất mỏng manh, hơn nữa mới vừa rồi chui chuồng chó, còn bị xé rách nửa cái quần, bây giờ áo rách, quần manh, chỉ sợ súc sinh này cắn cái, người , thịt thiếu miếng!

      Lâm Nhược Kỳ bắt đầu tính toán xem mình có bao nhiêu phần trăm chạy thoát, sau đó lạc quan đoán chừng tỷ số thắng của mình là 50%. phát chân của chó ngao Tây Tạng có vòng chân to cở miệng chén, cách nó khoảng chừng 10 mét, chỉ cần tốc độ chạy trốn của mình khá nhanh, nó cắn tới .

      Nhưng Lâm Nhược Kỳ biết, chó ngao Tây Tạng của nhà Cơ Liệt Thần phải chỉ có con này, hơn nữa dây xích cặp chân kia rất dài, đủ có thời gian để nó bắt được kẻ đường đột xâm phạm, khách mời mà đến.

      Vì vậy, chuẩn bị xoay người, ai ngờ con chó kia cực kì cơ trí, nhìn thấy dáng vẻ muốn chạy trốn, đột nhiên nó giống như ăn phải thuốc kích thích, bổ nhào về phía Lâm Nhược Kỳ, hàm răng dữ tợn nhe ra ngoài, cùng với tiếng gào thét nặng nề. Hơn nữa, từ góc phía bên kia, tiếng gào thét hung hãn của con chó khác từ từ tiến tới gần. . . . . .

      Má ơi! Tại sao còn có con khác? Hơn nữa, con kia so với con này xem ra còn cao lớn và khỏe mạnh hơn!

      "A. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ thét chói tai.

      Quay đầu bỏ chạy. Sợ hãi, khiến đôi chân của Lâm Nhược Kỳ mềm nhũn, lảo đảo cái, Lâm Nhược Kỳ té nhào vào mặt đất lạnh lẽo, cứng rắn.

      Nếu như mấy giờ trước, còn có thể cho là Cơ Liệt Thần là người đàn ông lịch nho nhã, nhưng thích ở nhà nuôi những súc sinh này, làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy hoàn toàn là quái vật!

      tại, Lâm Nhược Kỳ phải đau buồn chết tại đây, làm mồi trong miệng con quái vật chó ngao Tây Tạng, chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày mình trở thành thức ăn ngon của chó ngao Tây Tạng. . . . . .

      "Mau nằm xuống . . . . . ." chỉ nghe tiếng hét to.

      Đột nhiên trợn mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy bóng đen nhanh chóng bay đến, Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn thấy bóng đen nhảy lên cao! Vô số đường ánh sáng kim loại lả tả xẹt qua . . . . . .

      Mấy đường ánh sáng cắt qua đầu và toàn thân chó ngao Tây Tạng kia! Nhìn kỹ, ra trong tay Cơ Liệt Thần cầm thanh trường kiếm lả tả bay múa, trong nháy mắt, con chó ngao Tây Tạng như con mèo bệnh, sau khi rên rỉ ư ử tiếng, thân thể khổng lồ bi thảm ầm ầm sụp đổ!

      Máu, văng tung tóe người Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

      cái đầu con chó ngao Tây Tạng, phủ phục dưới chân Cơ Liệt Thần! giống như con mèo , cọ cọ mắt cá chân của . . . . . .

      Thu lại trường kiếm, Cơ Liệt Thần nghiêng người nhìn về phía , " sao chứ?"

      Lâm Nhược Kỳ phải người hâm mộ bạo lực, nhưng cảnh tượng mới vừa săn giết chó ngao Tây Tạng, là. . . . . . Quá đẹp trai rồi! Mạnh mẽ và kỹ xảo, chém giết và tao nhã, mà có thể kết hợp hoàn mỹ thế kia, hơn nữa còn chỉ dùng thanh trường kiếm. . . . . .

      ra thanh kiếm kia là , vẫn cho rằng đó là đồ giả!

      ra bây giờ Lâm Nhược Kỳ nên lo lắng: mình trốn chạy bị bại lộ, Cơ Liệt Thần trừng phạt ra sao, mới đúng.

      Nhưng còn chưa kịp nghĩ tới những thứ này, cũng bởi vì thần kinh đột nhiên buông lỏng, đưa đến đại não bị sốc trong phút chốc, lập tức té xỉu. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 016: Có tư chất dẫn dụ đàn ông phạm tội

      Nhưng trước khi té xỉu, còn có nhận thức: xem ra, sau này muốn rời khỏi nơi cứt chim cũng có này, càng thêm khó rồi !

      Lâm Nhược Kỳ trượt chân bãi cỏ, bị người đàn ông phát bắt được cổ tay.

      Cầm đầu vai, cẩn thận quan sát trong chốc lát, Cơ Liệt Thần cau mày phát bắp đùi có thêm vết trầy xước mới, khẽ thở dài hơi.

      " cứ như vậy muốn làm hộ lý riêng của sao? là, hơn nửa đêm cũng muốn chạy về. . . . . ."

      Ôm lấy thân thể nhắn xụi lơ, Cơ Liệt Thần tới cửa chính, vươn tay đè xuống ngón cái, nhàng "kịt" tiếng, cửa chính liền mở ra.

      Vào đại sảnh, Heber kinh ngạc chào đón: "Cậu chủ, Y tá Lâm làm sao thế ?"

      Cơ Liệt Thần cũng nhìn ông ta cái, thẳng đến phòng ngủ của mình.

      Nghĩ nghĩ lại, nhớ cái gì đó, bước chân dừng lại, căn dặn : "Heber, ngày mai đến nhà kho đóng cửa đường ống thông gió, lập tức làm, tránh cho con chó nào đó chạy ra ngoài nữa"

      ". . . . . . Vâng, cậu chủ"

      Cơ Liệt Thần ôm Lâm Nhược Kỳ thẳng về phòng ngủ, bởi vì Tang Tuyết Phù trở về nhà mình, chỉ có thể tự mình xử lý vết thương cho . Xử lý vết thương cũng khó, đối với Cơ Liệt Thần mà thường xuyên như ăn cơm bữa, nhưng xử lý vết thương cho là lần đầu tiên gặp trong đời.

      Khó tránh khỏi đem vóc người của xem sạch bách, sau khi xử lý xong vết thương, Cơ Liệt Thần phát cả người bẩn thỉu, hoặc là làm, làm làm đến cùng, cởi bỏ hết quần áo của ra, thay cho bộ đồ ngủ.

      Sau khi làm xong, trời gần sáng. . . . . .

      Cơ Liệt Thần từ trong phòng tắm bước ra, áo sơ mi trắng tơ lụa trơn mềm, cổ mở ra, lộ ra da thịt trắng mịn, cẩn thận nằm bên cạnh , tay đỡ đầu , tay đem thân thể nhắn của ôm trong ngực mình, tỉ mỉ quan sát Lâm Nhược Kỳ hôn mê.

      lúc lâu, môi hình cung cong lên: " nhắn đáng , có tư chất dẫn dụ đàn ông phạm tội. . . . . ."

      Dứt lời, chỉ ôm chặt , dần dần chìm vào mộng đẹp. . . . . .

      Khi Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, phát ràng mình nằm ở trong ngực Cơ Liệt Thần, có bao nhiêu hoảng hốt. . . . . .

      nằm ngủ, đường nét gương mặt dịu dàng, sống mũi thẳng tắp, gò má xinh đẹp, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên, ngay cả lúc ngủ cũng cao ngạo như vậy, lông mày dài, dày đặc, giống như chim Phượng hoàng màu đen, xinh đẹp, mái tóc hơi dài, có mấy sợi rũ mặt của , cảm giác trơn mát, giống như tơ lụa tốt nhất, có vẻ xa hoa lạnh lùng . . . . .

      Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen. Tại sao người này muốn cùng ngủ chung chỗ?

      Chợt nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua cứu . . . . . Chẳng lẽ sợ chạy trốn lần nữa cho nên ngay cả ngủ cũng ôm ở bên người?

      phải đâu . . . . . .

      Khóe môi Lâm Nhược Kỳ kéo ra, cẩn thận đẩy cánh tay nắm thắt lưng mình, sau đó rướn cổ lên nhìn ngoài cửa sổ chút.

      Dường như trời sáng lâu rồi. . . . . .

      Vì vậy, rón rén từ bên cạnh rút cái đầu của mình, tay và eo. . . . . .

      Cuối cùng, lúc rút cái chân ra, dường như mơ hồ cảm thấy cổ chân bị vật bắt được!

      cả kinh, quay đầu nhìn lại. . . . . .

      "Hô . . . . . ." Lâm Nhược Kỳ vỗ vỗ ngực.

      Cũng may, tỉnh giấc, có lẽ nằm mơ, đem cổ chân của trở thành chân gà hay cái gì đó. . . . . .

      Nhưng bị nắm như vậy làm cho Lâm Nhược Kỳ giật mình lảo đảo cái, nặng nề ngã xuống mặt thảm tinh xảo trong phòng. . . . . .

      Có thảm giảm xóc, mà lúc ngã xuống tiếng động cũng lớn nhưng bạn học Lâm Nhược Kỳ cũng nơm nớp lo sợ, quay đầu lại, ghé vào mép giường, len lén nhìn lên. . . . . .

      Cũng may, vẫn chưa tỉnh, ngay cả tư thế ngủ cũng đổi.

      Rốt cuộc bò dậy, lúc này mới thở phào nhõm, lại dám nhìn nhiều, nhanh chóng đứng lên chạy .

      bị lần tối hôm qua, Lâm Nhược Kỳ ngu đến nổi cho rằng mình có thể chạy thoát được tòa thành này, nếu "Trốn", chẳng qua là muốn trốn khỏi phòng ngủ của mà thôi.

      giỡn, cho dù đồng ý làm hộ lý riêng của cũng chưa từng nghe , làm hộ lý riêng còn phải ngủ chung!

      Chân trần giẫm mặt thảm lông, Lâm Nhược Kỳ rất nhanh, tà váy màu trắng dài đến đầu gối nhàng bao quanh người, lúc này mới phát , ràng mình trống . Nhưng tối hôm qua ràng mặc. . . . . .

      Nhất thời, khuôn mặt đỏ lên như trái cà chua.

      Lại thay đổi suy nghĩ, tối qua, lúc chui chuồng chó, cái quần bị xé rách, nếu bây giờ còn mặc nửa cái quần này ra gặp người, chắc rằng mất mặt hơn. Đơn giản cũng được tự nhiên, chừng quần ngủ cũng phải tên kia thay cho , dù sao nơi này có rất nhiều nữ giúp việc, đúng ?

      Hơn nữa, nơi này là kỳ quái a, ban ngày cũng thấy được mấy người giúp việc ra ngoài lại, thỉnh thoảng, có , hai người qua, cũng chỉ cung kính, lễ phép khẽ khom người chào , sau đó câu nào, rời .

      đúng là. . . . . . kì quái!

      Nhưng ai để ý cũng tốt, mừng rỡ, nhõm, thoải mái. Lâm Nhược Kỳ mặc chiếc váy ngủ màu trắng, nhàng, xung quanh chút, nhìn chút, tối qua bị cú thua thiệt, bây giờ tìm hiểu tình hình của đối phương trước chút, nắm giữ địa thế cho quen thuộc, kế hoạch chạy trốn từ từ cũng muộn a.

      tới cửa sổ sắt chạm trổ hoa văn to, hai tay Lâm Nhược Kỳ bám vào khung cửa sổ, cái trán cũng dính cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời mờ mịt tối tăm bên ngoài, hít thở mạnh, phà vào cửa sổ màu xanh, lưu lại hơi nước mờ mờ.

      ra bên ngoài trời mưa. . . . . .

      Nhớ lại Tang Tuyết Phù, em họ của Cơ Liệt Thần , cả tòa núi này đều của Cơ Liệt Thần. Xem ra, hâm mộ , bởi vì từ góc độ này nhìn ra ngoài, bên ngoài rất xinh đẹp.

      Mưa phùn vẫn rả rích, mơ hồ, dãy núi liên miên bất tận, xem ra quả chính là bức tranh sơn thủy xinh đẹp. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 017: Đánh mất ngọc bội?

      suy tư, trước mắt Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tối sầm lại!

      Mang theo mùi thơm nhàn nhạt lạnh lùng, bóng dáng cao lớn đột nhiên từ phía sau bao phủ cả người , áo sơ mi màu trắng bị gió nơi cửa sổ thổi phất phới, khẽ cuốn lên lộ ra đường cong xinh đẹp, vạt áo tùy ý thổi qua bên mắt của , phản xạ có điều kiện, thối lui ra phía sau, phần lưng lại bị thân thể rắn chắc ngăn trở, giọng thấp của người đàn ông từ đỉnh đầu truyền đến.

      ". . . . . . Còn suy nghĩ làm thế nào để trốn sao?"

      Cả người Lâm Nhược Kỳ cứng ngắc. . . . . .

      cần , cũng biết đối phương là ai. Kiểu chuyện này. . . . . . và mùi thơm này, nhớ mới lúc nảy ở trong phòng ngủ người nào đấy, chiếc giường lớn rộng hơn hai mét, lúc ôm ngủ, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt này.

      Có chút giống mùi dâu, lại có chút giống mùi Bạc Hà. . . . . . Tóm lại, rất dễ chịu.

      Hơn nữa, tại tư thế của đối phương giống như ôm chằm lấy , môi sát ở bên tai , tình huống dường như có chút ổn!

      hiểu tại sao lại chọn lựa loại tư thế "Tấn công" xuất ở phía sau , khẽ nghiêng mặt, tránh thoát bờ môi của . vẫn còn nhớ ràng lúc ở bên trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, hành vi ác liệt của , dùng đôi môi xẹt qua bên gò má của . . . . . .

      "Ách. . . . . . Tôi. . . . . .tôi muốn trốn" Việc quá gấp, trước tiên phải ăn vạ, "Tôi chỉ muốn ra ngoài dạo. . . . . ."

      "Bây giờ?" Cơ Liệt Thần ngửa đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ chút, dường như suy nghĩ khả năng " ra ngoài".

      nghi ngờ, khiến cho Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy lý do này có chút gượng ép.

      Lắc đầu liên tục chối bỏ: ", phải. . . . . . ra cũng cần ra ngoài dạo, ách. . . . . . chẳng qua tôi cảm thấy ở bên ngoài rất đẹp. . . . . ." vội vàng chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

      Người đàn ông cao quý từ cao nhìn xuống dường như để ý đến lời của Lâm Nhược Kỳ, chỉ nhìn chằm chằm, chậm rãi : " mặc quần áo ít như vậy, cảm thấy lạnh sao?"

      Cảm thấy lạnh? đúng là có chút lạnh, , còn chưa chú ý tới. ngờ, tỉ mỉ như vậy, cho nên chú ý tới điểm này. . . . . .

      ( là: mấy người giúp việc qua bên cạnh, nhịn được quan sát Lâm Nhược Kỳ mặc váy ngủ hơi trong suốt chút, ở giữa ngực trống , bị ánh mắt của Cơ Liệt Thần mãnh liệt ném tới, run rẩy rối rít tránh ra. . . . . . )

      Lâm Nhược Kỳ nhịn được, hai tay đan lên trước ngực, bỗng dưng phát chuyện, trước ngực trống rỗng, lúc này mới giật mình.

      Hỏng bét! Ngọc bội của đâu?

      Sau khi nhận thức, dây thần kinh dễ dàng bị chập mạch, lúc này bạn học Lâm Nhược Kỳ mới phát ra ngọc bội của mình mất! Mà hoàn toàn nghĩ ra, mình đánh mất ngọc bội ở đâu!

      Cơ Liệt Thần nhìn vẻ mặt đột nhiên căng thẳng, buồn bực hỏi "Thế nào? Khó chịu chỗ nào?"

      Lâm Nhược Kỳ lắc đầu, chối bỏ: " phải, là . . . . ."

      "Là cái gì?" nhíu mày đẹp, hỏi.

      "Là ngọc bội của tôi. . . . . . thấy đâu"

      "Ngọc bội gì ?"

      "Là khối ngọc bội từ tôi đeo ở người. có nhìn thấy ? khối màu vàng, có lẽ lớn thế này. . . . . . chính giữa có con chim, giống như là hoa văn Phượng Hoàng" Lâm Nhược Kỳ bắt đầu hoảng hốt.

      Thân thế của mình vẫn là bí mật, mà khối ngọc bội kia đối với , giống như chiếc chìa khóa mở ra thân thế mờ mịt của . Mặc dù, cũng thể xác định khối ngọc bội kia có giá trị, nhưng từ khối ngọc bội này đeo ở người, tầm quan trọng của nó thua gì thẻ căn cước!

      Cơ Liệt Thần ngớ người, rất chắc chắn, tối qua lúc thay quần áo cho , nhìn thấy khối ngọc bội như vậy.

      " chắc chắn, trước lúc tới nhà của tôi, có đeo ở người sao?"

      "Tôi chắc chắn!" Lâm Nhược Kỳ hơi vui, dường như nghi ngờ hay .

      Cơ Liệt Thần nhíu mày, nhìn khuôn mặt Lâm Nhược Kỳ bởi vì tức giận, hơi ửng hồng chút, tin .

      Sau khi suy nghĩ chút, làm ra quyết định.

      Vì vậy, cả tòa thành bắt đầu nhốn nháo, tất cả bọn người làm cũng bị triệu tập đến đại sảnh, Heber tuyên bố lệnh của cậu chủ Cơ.

      Nội dung chỉ có : tìm kiếm ngọc bội của Lâm Nhược Kỳ.

      Về phần Lâm Nhược Kỳ, thừa cơ hội này lại bị Cơ Liệt Thần mang ra bên ngoài tòa thành, chống cây dù bước chậm trong mưa. . . . . .

      ra cho oai: tìm ngọc bội!

      "Cho nên, ý của , ngọc bội có thể rớt ở trong hốc núi dưới chân núi sao?" Cơ Liệt Thần nhíu mày rậm hỏi.

      ". . . . . . Có lẽ là vậy, tôi. . . . . . xác định". Lâm Nhược Kỳ nhớ lại chuyện ngày hôm qua khi rơi vào trong khe nước, suy đoán có thể là rớt ở đó, dĩ nhiên cũng cặn kẽ, nhất là chuyện gặp phải người đàn ông.

      Dường như Cơ Liệt Thần có điều suy nghĩ, nhìn cái, cũng gì, bảo Heber lái xe đến dưới chân núi, che dù cho , bởi vì nhảy vào trong mương nước tìm kiếm. Mà Heber láy chiếc Rolls-Royce, ở xa xa chờ đợi.

      Tìm hồi lâu cũng có kết quả, ra cũng ôm hy vọng gì. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ từ trong mương nước đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sương mù che phủ xung quanh ở xa xa lần nữa, hiểu rất , tại mình chạy trốn cái gì, đều là vô nghĩa.

      Vì vậy, có chút nổi giận. là xui xẻo, tới chỗ này, ngay cả ngọc bội bảo bối nhiều năm cũng bị mất. . . . . .

      Trong lòng bắt đầu oán giận người đàn ông đứng kế bên, mặc dù lúc nào cũng theo bên cạnh che dù cho . . . . . .

      dứt khoát ra bên ngoài cây dù Cơ Liệt Thần chống, đạp vũng nước ven đường, làm cho bọt nước văng khắp nơi, dưới đường , hễ chỗ nào có qua, cũng bắn lên bọt nước giống như hoa sen.

      " qua đây, đừng để dính ướt" ở xa xa.

      lại như đứa bé, phối hợp về phía trước, bước chút nào để ý ánh mắt khác thường của Cơ Liệt Thần.

      Mưa phùn vẫn bay phất phới, giống như bông tuyết, rơi vào tóc của , mặt, quần áo, giống như từng viên pha lê thấm vào người.

      đột nhiên xoay người lại, xa xa đưa tay khua thành vòng tròn, nhìn về phía la hét: "Gà 16, có biết hay , rất ngang ngược! Nếu phải vì , tôi cũng đánh mất ngọc bội của tôi! trả lại ngọc bội cho tôi . . . . ."

      Dường như la hét mệt, ngồi xổm xuống, quấn chặt lấy quần áo ướt nhẹp, co rúc thành khối, càng cảm thấy hối hận. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 018: Cam kết ba điều với

      Cơ Liệt Thần nhìn co rúc thành khối phía xa xa, sắc mặt có chút thay đổi, nắm tay siết lại mấy lần, rồi buông ra, tới bên người , vỗ vỗ lưng Lâm Nhược Kỳ như an ủi.

      ra, sau khi Lâm Nhược Kỳ xong lời kia liền có chút hối hận. biết mình giận lây sang , dù sao khối ngọc bội kia cũng nhất định đánh mất lúc ở trong núi này, tại sao có thể trách chứ?

      Huống chi, mặc dù tự mình đem khối ngọc bội kia làm thành tín vật quan trọng để nhận ra người nhà, nhưng nhiều năm như vậy, nếu quả có người nhà cũng nên tới tìm rồi, nhưng tế là. . . . . .

      Phát người khác ôn hòa vỗ lưng của , Lâm Nhược Kỳ đột nhiên có loại nhận thức, người đàn ông này cho rằng mình phải tốn tiền mời hộ lý, mà là tốn tiền nuôi con chó chứ?

      giây kế tiếp, lại nghe thấy Cơ Liệt Thần : "Chuyện ngọc bội. . . . . . Rất xin lỗi, đó phải là ý của tôi. Trả lại ngọc bội cho cũng là việc nên làm, cũng biết lúc nào mới có thể tìm được, đầu bếp Trung Quốc tôi cũng mời về cho . . . . . . đến mức độ này rồi, nên đồng ý điều kiện của tôi chứ? Còn có cầu khác ?"

      cúi đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ.

      Lâm Nhược Kỳ theo kịp lời vừa , trong đầu có vài giây trống , mờ mịt ngẩng đầu nhìn .

      Cơ Liệt Thần có chút sốt ruột, nhíu nhíu mày, đổi lại câu đơn giản hơn thay thế câu lúc nãy, lặp lại vấn đề của mình lần nữa: "Chỉ cần đồng ý làm hộ lý riêng của tôi, muốn cái gì, tôi cũng có thể cho "

      Lần này Lâm Nhược Kỳ nghe hiểu, cúi đầu suy nghĩ chút, sau đó nắm quyền : "Tôi muốn gian phòng của mình!"

      giỡn, cũng muốn mỗi sáng sớm, phát mình đều ngủ giường người đàn ông này! Dù sao hộ lý, phải làm tình nhân!

      Lại , nhà của cậu chủ Cơ Liệt Thần , tòa tòa thành lớn như vậy, ngủ của gian phòng, căn bản là chuyện .

      ngờ, người đàn ông trước mắt này ngạc nhiên, sửng sốt chút, hiểu : "Tôi vốn tính để cho ngủ phòng của tôi, dù sao giường của tôi rất rộng rãi, mình ngủ cũng nhiều lắm, nếu muốn ngủ giường của tôi, tôi có thể bảo người sắp xếp cho cái giường mới"

      ". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ vẫn ngồi xổm mặt đất, thiếu chút nữa nản lòng ngã chúi xuống đất . . . . . .

      Ông trời a, đúng là coi như tình nhân a. . . . . .

      Người đàn ông này xác định bị bệnh nan y mà phải bệnh thần kinh sao? Người bình thường hoàn toàn có biện pháp hiểu tư tưởng của ! Tại sao phải ngủ ở phòng của ? Mặc dù sắp xếp cho giường lớn khác, nhưng trai đơn chiếc ở cùng phòng, có phải quá dễ dàng hay ? cũng chưa xem qua trinh tiết cơ bản sao? Cái gì gọi là mình ngủ cũng nhiều lắm. . . . . .

      Là ai ? Là ai cậu chủ Cơ Liệt Thần phong cách nho nhã, được giáo dục tốt đẹp? Cái này ràng chính là trần truồng đùa giỡn a, đùa giỡn! Phải hay ?

      Vì vậy, sau khi Cơ Liệt Thần đưa ra "Chính sách dụ dỗ", cuối cùng Lâm Nhược Kỳ đồng ý cầu của , quyết định làm hộ lý riêng của , cũng lấy được gian phòng ngủ thuộc về mình, bắt đầu đoạn cuộc sống bình thường.

      Mà Cơ Liệt Thần vì đề phòng đổi ý, ký với “Ba điều cam kết”.

      “Ba điều cam kết” này rất đơn giản, điều thứ nhất là " cho phép chạy trốn", hai điều còn lại chính là "Hễ gọi là tới" và "Tuyệt đối trung trinh".

      Đối với điều thứ nhất và điều thứ hai, Lâm Nhược Kỳ tỏ vẻ có thể hiểu được, dù sao có "Tiền án", cũng khó trách Cậu chủ Cơ ra điều thứ nhất để ràng buộc hành động của . Điều thứ hai cũng thể chỉ trích nặng, hộ lý riêng thực tế là chịu trách nhiệm chăm sóc 24h, phòng ngừa ngộ nhỡ bệnh tình của người bệnh tái phát, có thể làm cứu chữa trước tiên.

      Nhưng điều thứ ba này "Tuyệt đối trung trinh", Lâm Nhược Kỳ cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi. . . . . .

      Chẳng lẽ lo lắng cùng lúc kiêm việc hai bên? Đó đúng là ý nghĩ dư thừa, đối phó với mình cũng cảm thấy đủ mệt mỏi, còn làm chỗ khác? Vậy khẳng định là có lòng nhưng đủ sức.

      Cuối cùng, đợi đến khi Lâm Nhược Kỳ ký xong điều ước, ràng sắc mặt của Cơ Liệt Thần sáng lên, nhếch miệng khẽ cười cái, tới vươn tay thoải mái ôm lấy , sau đó đặt vào ghế sau chiếc Rolls-Royce.

      Sau khi cùng ngồi vào bên trong xe, bàn tay vung lên, với Heber: "Heber, lái xe! bãi đáp máy bay trực thăng chút"

      Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, bật thốt lên: "Làm cái gì?"

      Cơ Liệt Thần nghiêng người quay đầu cho nụ cười đẹp trai, quyến rũ, : "Mưa tạnh, tôi dẫn hóng gió chút"

      Nghe Cơ Liệt Thần muốn mang mình hóng gió, Lâm Nhược Kỳ rất vui mừng. Hắc, vừa đúng, nhân cơ hội này quan sát quan sát địa hình. . . . . .

      Nghĩ nghĩ lại, bãi đáp máy bay trực thăng trong nháy mắt, có chút mơ hồ. Kinh ngạc, trợn to cặp mắt linh động, nhấp nháy nhìn chằm chằm Cơ Liệt Thần.

      Lẳng lặng nhìn chăm chú vào gò má của , hỏi "Đợi chút, vừa chúng ta . . . . . . chỗ nào?"

      " cứ ?" Hỏi đằng, trả lời nẻo, trong tròng mắt đen xinh đẹp thoáng qua ranh mãnh, rất nhanh khôi phục thanh nhã như trước.

      "Tôi . . . . . . biết" giọng lầm bầm.

      phải là biết, mà bởi vì nhìn rất kiêu, nên mặc kệ , bãi đáp máy bay trực thăng có thể làm gì? Tám phần là để cho thăm máy bay trực thăng của , khoe khoang rất giàu có chứ gì. Hừ, nhà tư bản ác liệt. . . . . .

      Cơ Liệt Thần ngoắc ngoắc môi hình cung, " chút nữa biết"

      buồn buồn gật đầu cái, nghĩ tới từ dưới chân núi lái xe đến bãi đáp máy bay trực thăng cần nửa giờ, hơi cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy mí mắt , mí mắt dưới dường như bắt đầu đánh nhau, định nghiêng đầu qua nghỉ ngơi, tối qua cũng ngủ ngon đấy. . . . . .

      Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ rất nể mặt, bắt đầu buồn ngủ. Trong giấc mộng, Lâm Nhược Kỳ tìm kiếm tư thế dễ chịu, từ từ dựa lên bả vai Cơ Liệt Thần . . . . .

      Cơ Liệt Thần hơi nghiêng quá mức . . . . . . lẳng lặng nhìn .

      Dường như tư thế này rất thoải mái, cho nên Lâm Nhược Kỳ gần như đem hơn phân nửa sức nặng thân thể mình, nương tựa, đè lên tay trái Cơ Liệt Thần. Cơ Liệt Thần nhìn Heber vẫy vẫy tay, ý bảo ông ta mau cho xe chạy chậm lại, chiếc xe hình giọt nước lấy tốc độ 40 km từ từ leo lên dốc núi, đường xe nửa giờ bị kéo dài tới hơn giờ. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Hotaru_yuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 019: Nguy hiểm , thiếu chút nữa khó giữ được trinh tiết!

      Dọc theo đường , thỉnh thoảng nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt nhắn của . Heber vốn tưởng rằng cậu chủ cao quý kiêu ngạo nhất định chán ghét đẩy nữ y tá quạ đen kia ra, lại nghĩ tới cậu chủ để cho gối lên tay trái của mình, vẫn ngủ thẳng cho đến khi tỉnh lại.

      Sau khi Lâm Nhược Kỳ kết thúc mộng đẹp, phát mình quả nhiên đoán lầm, Cơ Liệt Thần mang tới thăm máy bay trực thăng của .

      Chiếc máy bay trực thăng này "Hồng hộc" thổi mạnh gió lốc, đem chung quanh bụi đất và lá cây bay lên, xoáy đến trời đất mờ mịt, nhánh cây cũng bị gió thổi lung la lung lay. Hoàn hảo nơi này chỉ là sân cỏ, có thảm thực vật bảo vệ, đến nỗi nhấc lên quá nhiều bụi đất.

      Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy ngọn gió kia giống như lưỡi đao cắt đau nhói mặt của mình, theo bản năng dùng đôi tay che mặt, tóc cũng bị thổi bay rối loạn. . . . . .

      Sau đó, nhìn thấy người đàn ông mặc trang phục màu đen, để mái tóc húi cua, từ máy bay trực thăng nhảy xuống.

      Lâm Nhược Kỳ phát người đàn ông này còn cao hơn Cơ Liệt Thần chút, ước chừng hơn 1.9 mét, nhưng dáng vẻ đối với Cơ Liệt Thần cũng rất phục tùng.

      ta đến bên cạnh Cơ Liệt Thần, đầu tiên là cúi thấp đầu, sau đó mới rống to: "Cậu chủ, chuẩn bị xong rồi!" rống to được, bằng , tiếng bị gió cuốn , nghe cũng .

      Chỉ thấy Cơ Liệt Thần gật đầu cái, quay đầu lại kéo tay Lâm Nhược Kỳ, chui vào trong máy bay trực thăng.

      hoảng sợ, theo bản năng rút tay lại.

      phải là muốn cho ngồi lên máy bay trực thăng chứ? Má ơi, nhưng có chứng sợ độ cao, đừng có ngồi qua máy bay trực thăng, ngay cả loại máy bay thông thường cũng rất ít ngồi. Dĩ nhiên, ví dụ như nhảy Bungee, môn thể thao mạo hiểm, tàu lượn siêu tốc . . . . . . Cực hạn vận động, càng có thử qua.

      Tiểu Ngôn từng khi dễ : " là người rất kỳ quái, xem phim kịnh dị, giải phẩu thi thể, ngủ trong phòng chứa thi thể, tìm người mình chửi nhau với thần linh, cho tới bây giờ cũng sợ cái gì, tại sao lại sợ độ cao vậy?"

      Bản thân Lâm Nhược Kỳ cũng biết. . . . . .

      Lúc này, vừa kêu, vừa quay đầu bỏ chạy, "Tôi muốn ngồi vật kia, tôi sợ độ cao . . . . . ."

      Nhưng động tác của Cơ Liệt Thần còn nhanh hơn , trực tiếp xốc lên, liền chui vào bên trong máy bay trực thăng.

      Lâm Nhược Kỳ lập tức hiểu ra, lúc đầu "Hóng gió", hoá ra là như vậy! Chẳng lẽ đây là loại phương pháp hành hạ sao?

      Má ơi, là khủng khiếp!

      Lâm Nhược Kỳ chỉ nhìn xuống cái, liền rút cổ về, bị sợ đến dám thở mạnh, chỉ có thể sợ hãi rụt vào trong chỗ ngồi, dám làm ra cử động nào. Thình lình phát , cậu chủ nào đó ngồi ở bên cạnh , buồn cười nhìn mình, liền hung hăng ném lại cái trợn mắt . . . . . .

      "Rất sợ sao? Liếc mắt nhìn cũng chết" Cơ Liệt Thần ranh mãnh nhìn , an ủi , "Từ trung nhìn xuống, rất đẹp, cần căng thẳng, từ từ quen thôi, chỉ chốc lát nữa tốt".

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ lại ném cho trợn mắt.

      Stop! Vậy mới tin những gì , cũng phải là tôi, làm sao có thể cảm nhận được chứng sợ độ cao đáng sợ! Loại bệnh này khi phát bệnh, sốc nặng còn có thể đưa đến ngạt thở!

      Cơ Liệt Thần biết chịu nghe lời của mình, khóe môi khẽ nhếch lên, cười tiếng, sau khi nhìn kỹ cái, quyết định chuyển bước tới bên người .

      Trong lúc Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn chăm chú, vươn cánh tay dễ dàng ôm lấy , sau khi ngồi vững vàng, đặt đùi mình, đôi tay từ phía sau vòng chắc cả vòng eo của . . . . . .

      "Như vậy phải sợ nữa" đầu độc .

      Trong lúc nhất thời, cũng quên kêu lên, cả người cứng đờ ngồi ở đùi rắn chắc, mạnh mẽ của người đàn ông này, động cũng dám động.

      Nếu đứng lên, thân thể có cảm giác thăng bằng mãnh liệt, tầm mắt càng nhìn thấy bầu trời cao ngoài cửa sổ!

      Nếu ngã ra phía sau, lồng ngực nở nang cường tráng của người đàn ông này ở sau lưng , cái này phải gọi là "Ôm ấp thương" sao!

      Trong buồng lái, Diêm Hạo nhìn ngồi đùi Cơ Liệt Thần, sắc mặt từ màu đỏ chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen. . . . . . Lập tức đoán được này, nhất định chính là người gần đây lão đại càu nhàu "Sinh vật giống cái rất thú vị".

      Liếc nhìn trộm vẻ mặt vui thích của Cơ Liệt Thần, trong lòng nảy sinh chủ ý tuyệt diệu, vì vậy hai tay nắm lấy càn, cố ý lắc lư chút. . . . . .

      Thân máy bay đột nhiên lắc lư, Lâm Nhược Kỳ hoảng sợ thét chói tai, nhất thời cảm giác thân thể của mình trọng lượng và cảm giác kinh khủng nắm chắc, theo bản năng ôm lấy cánh tay Cơ Liệt Thần giống như níu lấy cọng cỏ cứu mạng, xoay người, dùng cả tay chân chui vào trong lòng ! Cho đến khi hai tay ôm cổ của đối phương, cả người rúc vào trong ngực đối phương, mới giật mình cuống cuồng, thở hổn hển, dừng lại.

      Cơ Liệt Thần ngẩn người, gương mặt và bên gáy bị sợi tóc của cọ trúng ngứa ngáy chút, vật trong ngực tản ra hương thơm tự nhiên, thoải mái. . . . . .

      Ngẩng đầu, ánh mắt xa xa nhìn Diêm Hạo trong buồng lái có thâm ý khác, khóe miệng Diêm Hạo nhếch lên, tất nhiên hiểu trong lòng.

      Dĩ nhiên, lúc này Lâm Nhược Kỳ biết những điều này. chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nhịp tim như đánh trống, sớm đầu váng mắt hoa, muốn hôn mê.

      Trời ạ! Tư thế này rất lúng túng! (vậy còn vùi ở người của người ta chịu xuống?)

      Mặt của hai người ở khoảng cách quá gần, có thể cảm thấy đôi môi ấm áp của từ bên tai xẹt qua, mùi thơm nhàn nhạt người sâu kín truyền đến. . . . . .

      Hỏng bét, nhất định là chứng sợ cao phát tác, triệu chứng nghiêm trọng nhất xuất , tôi bị sốc rồi, chết ở máy bay trực thăng này chứ? Lâm Nhược Kỳ mơ mơ màng màng nghĩ.

      "Lâm Nhược Kỳ, lên tinh thần nhìn kỹ phong cảnh phía ngoài chút, bằng , tôi cứu tỉnh nha." Giọng trầm thấp, dễ nghe của người đàn ông vang lên ở bên tai.

      Lâm Nhược Kỳ cảm giác mình vẫn có chút ngất, có cách nào tự mình tỉnh táo lại, vì vậy tiếp tục nhắm mắt.

      Lại , ngồi ở đùi ! tại tỉnh lại? là xấu hổ!

      "Còn giả bộ ngất? Vậy tôi cũng chỉ có thể hôn cho tỉnh lại. . . . . ."

      Nghe thấy câu uy hiếp lại mập mờ, trái tim của Lâm Nhược Kỳ rối loạn hồi lâu, hai mắt nhắm lại, cũng có thể cảm nhận đỉnh đầu vùng tăm tối đè xuống.

      chợt mở hai mắt ra . . . . . . trời ạ! Tại sao người đàn ông này hôn tới? !

      Theo Bản năng hai tay đẩy khuôn mặt đẹp trai kia sát lại gần, căn bản phát giác mình dùng sức đẩy, lại đụng phải sống mũi cao, thẳng tắp của .

      Hô. . . . . . Mới vừa rồi nguy hiểm, nếu phải mình phản ứng khá nhanh, thiếu chút nữa khó giữ được trinh tiết!
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :