Chương 106: Đại Kết Cục (ngoại truyện) 5
nhìn thấy bóng người tới như mong muốn, nhịn được quay đầu lại nhìn Ngụy Lãng ở phía sau lưng, cùng lúc nhìn dọa hoảng sợ gần chết!
"A. . . . . ." Ngụy Lãng đưa ra thanh đao nhọn dài thước đâm tới ngực !
"Cẩn thận!" Lãnh Như Phong hô lớn tiếng, vọt tới trước mặt .
Pằng!
tiếng kịch liệt phá vỡ nơi hoang dã trống trải. thanh này, Lâm Nhược Kỳ hề xa lạ nữa, nghe được rất ràng, là tiếng súng. . . . . .
Ngơ ngác nhìn Lãnh Như Phong vẫn lo âu nhìn . Trong tay của ta cầm súng, họng súng chỉ về phía Ngụy Lãng, lại nhìn kỹ về phía Ngụy Lãng, ngay giữa bụng bị phát! Nhìn dáng dấp, phát súng kia là do Lãnh Như Phong bắn trúng. . . . . .
"Ngụy Lãng! Cậu lại dám phản bội tôi? !" Lãnh Như Phong cắn răng hung hăng hỏi.
"Lãnh, Cậu chủ Lãnh. . . . . ."
Khóe miệng Ngụy Lãng giọt máu, run lên hai cái liền kiên trì nổi, ngửa mặt nằm xuống đất.
Rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ thở dài hơi, cả người mất hết hơi sức ngã ngồi mặt đất, ngẩng đầu cười khổ, vừa định với Lãnh Như Phong điều gì, đợi sau thấy chuyện xảy ra trước mắt sắc mặt liền thay đổi!
Thanh đao nhọn dài thước lúc đầu Ngụy Lãng đâm vào ngực Lâm Nhược Kỳ, lúc này cắm vào ngực Lãnh Như Phong! Máu từ mũi đao đâm ra sau lưng Lãnh Như Phong, ánh mặt trời chiếu vào tạo thành màu bạc chói mắt. . . . . .
Mà lúc Ngụy Lãng ngã xuống đất trong nháy mắt, đao nhọn cũng theo đó hếch lên, tạo thành lỗ máu khổng lồ mà kinh khủng. . . . . .
Trong khoảnh khắc, lồng ngực Lãnh Như Phong như cây cột máu!
ra, ta vọt tới trước mặt mình, chặn lại đao kia của Ngụy Lãng. . . . . .
bầu trời, mây đen che ánh mặt trời tan ra, ánh sáng qua, vùng quê hoang dã lại khôi phục yên tĩnh.
Lâm Nhược Kỳ ngây ngốc, làm thế nào cũng đoán được kết cục thế này. ngơ ngác nhìn Lãnh Như Phong ngã xuống đất, trước khi nhắm mắt nhìn về phía , ta khẽ há miệng, dường như còn muốn với điều gì nhưng chỉ có thể phát ra hơi thở dốc yếu ớt. . . . . .
Đó là loại ánh mắt như thế nào, mà trong khắc kia nên với ta điều gì? ta còn nắm chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trả lại cho mình, trong lòng Lâm Nhược Kỳ đủ loại mùi vị.
ta đúng, ta và luôn bỏ qua nhau. . . . . .
nhịn được, nước mắt chảy xuống. Chậm rãi giơ tay lên che mắt, nước mắt cũng ngừng chảy. . . . . .
Nơi xa mơ hồ có tiếng súng truyền đến, người áo đen bốn phía bị bắn gục, Cơ Liệt Thần và Heber mang theo thủ hạ kịp thời chạy tới cứu .
"Nhược Kỳ!" Người đàn ông vội vàng cất tiếng gọi ầm ĩ truyền vào bên tai. Lâm Nhược Kỳ mờ mịt quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ông xã mình.
"Nhược Kỳ. . . . . ." Cơ Liệt Thần đứng ở bên cạnh , ôm chặt vào trong lòng, khẽ thở dài tiếng, "Được rồi, được rồi, có chuyện gì, đừng sợ. Là tốt, tới chậm, để cho em bị kinh sợ. . . . . ."
nhàng nâng cằm của , rừng rực khát khao in sâu xuống cánh môi , tất cả đều là mùi vị quen thuộc trong linh hồn Lâm Nhược Kỳ.
Cho đến lúc này, Lâm Nhược Kỳ mới tỉnh táo lại, có lẽ sau khi chợt buông lỏng cảm xúc khỏi đánh úp tới trái tim , chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sợ hãi, vào lúc này nước mắt tràn ra mi, chỉ tích tắc thần trí khôi phục lại, suy nghĩ dừng lại thoáng chốc, sau đó chợt tức giận.
ra sức giãy giụa, kêu lên: "Tại sao muốn mình gặp ta! Làm em sợ muốn chết!"
Lo lắng bụng của , Cơ Liệt Thần thể buông ra, rũ mắt nở nụ cười yếu ớt, trong tròng mắt thấp thoáng vô hạn dịu dàng, "Còn dám , vậy tại sao em mang thai còn muốn mình chống chọi? Làm như vậy rất ngốc, em biết ? !"
mấp máy môi, cắn răng ra: "Bởi vì em lo lắng cho . . . . . . Hơn nữa, em biết ta làm gì em."
Dứt lời, sâu kín nhìn về phía Lãnh Như Phong nằm đất nhắm mắt lại, tinh thần chán nản , "Lãnh Như Phong. . . . . . ta chết."
"Ừ, thấy rồi." Cơ Liệt Thần gật đầu cái, đáp lại .
Cơ Liệt Thần biết bà xã mình hiền lành, mặc dù Lãnh Như Phong hiểm như thế nào nhưng có tình cảm đối với . Lãnh Như Phong chết , cho dù đau lòng, cũng có chút xúc động.
tại có thể làm điều, chính là ôm vào trong ngực ấm áp, thậm chí lời nào, cũng có thể xoa dịu tâm trạng xấu của . . . . . .
Ở trong cái ôm thâm tình của Cơ Liệt Thần, cảm xúc xuống thấp của Lâm Nhược Kỳ rất nhanh từ từ ổn định. Chỉ là, hai người vẫn ôm chưa tới năm phút đồng hồ, Heber mang đến hai tin tức, tốt, xấu.
"Cậu chủ, mới vừa rồi Lynda gọi điện thoại tới giải cứu quỷ y thành công, mặt khác chỗ Thúy Thiến. . . . . ." Heber đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, khi thấy ánh mắt ra hiệu của đối phương, ông ta , "Thúy Thiến, ấy. . . . . . Tự sát chưa được, bây giờ ở bệnh viện, nhưng ấy chịu tiếp nhận điều trị."
Đôi tay Cơ Liệt Thần day day huyệt thái dương, thở dài tiếng, cười khổ , "Thúy Thiến này. . . . . . là đủ giày vò người ta!"
lo lắng thân thể Lâm Nhược Kỳ chịu nổi, muốn đưa về nhà trước, nhưng Lâm Nhược Kỳ kiên trì muốn cùng gặp Thúy Thiến, vì vậy hai người ngồi xe chạy tới bệnh viện cấp cứu Thúy Thiến.
Đến bệnh viện, mùi thuốc khử trùng xông vào mũi kích thích làm cho Lâm Nhược Kỳ nôn ra trận, Cơ Liệt Thần lo lắng đỡ , lắc đầu cái, vẫn kiên trì nhanh chân đến xem Thúy Thiến.
tới phòng cấp cứu, phát mẹ chồng Nhiễm Phương tới trước bước, coi chừng ở trước giường bệnh.
Hai vợ chồng Cơ Liệt Thần vào trước, Nhiễm Phương : "Mẹ nghe Lynda chuyện ở Vịnh Thác Hải. Mẹ nghĩ có lẽ Thúy Thiến thấy thẹn với hai người các con cho nên nó . . . . . . muốn gặp các con. Aiz, đứa này quá bướng bỉnh cũng quá cố chấp, cứng rắn uốn được. . . . . . Mẹ sớm khuyên nó nhưng có hiệu quả, lại càng ngày càng mãnh liệt, nghĩ tới lại phát triển thành tình trạng này. . . . . ."
Ai cũng biết, chuyện tình cảm phải đoạn là có thể đoạn, hơn nữa người giống như Thúy Thiến, dồn hết mười mấy năm tình cảm cho Cơ Liệt Thần, làm sao có thể thu hồi lại thu về được đây?
Lâm Nhược Kỳ nhàng lắc đầu, chỉ đổ thừa thời gian dần trôi qua, chuyện đời thay đổi, sắc đẹp dễ phai, tình duyên dễ gãy, tất cả mọi thứ ban đầu cũng thể thay đổi. . . . . .
Chau chặt chân mày, : "Mẹ, hãy để cho con chuyện với ấy. Mặc dù chưa chắc ấy gặp con, lời của con cũng chưa chắc ấy nghe nhưng cũng là phụ nữ, cảm thụ của ấy con có thể hiểu được. Hơn nữa, ấy vì Thần biến thành như vậy, con cũng nên xem ấy."
Nhiễm Phương trầm ngâm trong chốc lát, đồng ý với . Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ rón rén vào phòng bệnh của Thúy Thiến. . . . . .
Thúy Thiến để nguyên quần áo nằm ở giường, tay phải còn dấu băng chút. ngủ, ánh mắt nhìn nơi nào đó ngoài cửa sổ , nghe tiếng bước chân, quay mặt lại nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, trong nháy mắt ngẩn ngơ nhưng nổi giận mà giống như nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ tồn tại, tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lâm Nhược Kỳ kéo cái băng ngồi, ngồi xuống ở bên giường Thúy Thiến. Chỉ lẳng lặng nhìn Thúy Thiến cũng gì.
Vẫn là Thúy Thiến thiếu kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt tự giễu hỏi "Rốt cuộc bây giờ đủ hài lòng, còn tới nhìn tôi làm gì, chế giễu sao? !"
Lâm Nhược Kỳ rũ mắt, "Tôi biết muốn nhìn thấy tôi, chỉ là có mấy lời tôi cảm thấy phải cho biết, hi vọng quấy nhiễu ."
Thúy Thiến trừng mắt, rất khách khí lườm cái, "Tôi thừa nhận, là tôi lừa đến Vịnh Thác Hải, nhưng tôi nhận lỗi với !"
Lâm Nhược Kỳ cười cười, " chưa từng có lỗi với tôi."
Thúy Thiến giật mình, hiểu câu trả lời của Lâm Nhược Kỳ. hồi lâu, mới hừ lạnh : " đúng là. . . . . . người kì cục!"
Lâm Nhược Kỳ lơ đễnh, rũ mắt nhìn ly nước bàn chút, đứng dậy hỏi, "Có muốn uống chút nước hay ?" Mặc dù trong miệng hỏi nhưng bắt đầu đưa tay.
Chương 106: Đại Kết Cục (ngoại truyện) 6
Mới vừa rồi vào phòng mơ hồ nhìn thấy môi của Thúy Thiến khô nứt ra vài đường rách, thậm chí rịn ra chút tia máu, có lẽ do cắn môi tạo thành.
Thúy Thiến nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ vào ra, lâu thêm gì nữa.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhược Kỳ bưng ly nước ấm áp tới bên giường Thúy Thiến, đỡ Thúy Thiến ngồi dậy, cẩn thận đút cho uống hết mấy ngụm nước. . . . . .
Sau khi chậm rãi uống nước xong, tâm trạng khôi phục, Thúy Thiến mở miệng khẽ oán trách.
"Trước khi tới Nam Thành, nghe cha tôi nhắc qua quan hệ giữa và Cơ Liệt Thần. Ông ấy các người rất thắm thiết, còn miêu tả rất ấm áp kín đáo, sau này là người vợ có tài đức. Sau khi tới Nam Thành, tôi nhìn thấy , cảm thấy lời kia của cha tôi rất buồn cười, người như vậy làm sao có thể là ? Sau đó tôi hỏi Thần, Lâm Nhược Kỳ là người vợ có tài đức sao? ấy rất đơn thuần, là thích hợp nhất với ấy."
Lâm Nhược Kỳ yên lặng.
Thúy Thiến cười lạnh tiếng, lại đột nhiên hỏi " biết tôi Thần cái gì ?"
lúc lâu Lâm Nhược Kỳ mới cười cười, : "Trong mắt người tình là Tây Thi, cách nhìn người của mỗi người khác nhau, có lẽ ấy từ góc độ và lập trường cũng giống như tôi, cho nên tôi đoán ra nguyên do."
ra, có ý ra khỏi miệng, bởi vì chính cũng lắm lý do . . . . . .
"Lúc mới quen ấy, ấy tự khép kín bản thân, gần như mở miệng gì. Vừa bắt đầu, tôi cũng giống như rất nhiều bị dáng ngoài đẹp trai của hấp dẫn, khi biết ngoài mặt ấy lãnh khốc kiêu ngạo che giấu trái tim vỡ nát, tôi bắt đầu nổi lên đồng cảm với , lúc đó ấy học được cách che đậy mình, luôn dùng độc cố gắng che đậy bản thân, chỉ có ở đêm khuya yên tĩnh mới có thể biểu lộ ra. . . . . ."
Thúy Thiến nhìn ngoài cửa sổ, bắt đầu nhớ lại chuyện qua. . . . . .
Nhớ có lần, sắc trời muộn rồi, Thần mình lái xe đến bờ biển. Thúy Thiến sớm nghe cha Dịch Sâm đề cập tới, gia đình xảy ra chút chuyện đáng sợ, lo lắng cho nghĩ quẫn, cho nên lặng lẽ theo phía sau tới bờ biển.
đứng ở vách đá cao mặc cho gió biển thổi loạn tóc của mình, ràng bóng dáng vẫn còn rất mỏng manh rất bé, lúc đó lại có vẻ cao lớn như vậy. Có lẽ chính từ lúc đó trở , bị hấp dẫn bởi bóng lưng thon gầy và có vẻ đơn bạc của .
Sau đó, thường theo ở phía sau , nhìn chăm chú vào từng cử động của .
Sau đó, Thúy Thiến học trung học. Có lần giả vờ như vô tình hỏi: "Thần, có thích bạn hay ?”
“ có”
“Có ?”
“”
“Vậy có mến nào ?” Lúc hỏi lời này trống ngực Thúy Thiến đập thình thịch.
lạnh nhạt :”Thù nhà chưa báo, thương”
Hơn nhiều năm sau nhớ lại hình ảnh này, lúc ấy là hiểu lầm ý của , cho rằng phải thích mình, mà bới vì có thù phải báo, đó là trách nhiệm và số mạng thể trốn tránh, tin chắc chỉ cần mình kiên trì chờ , cuối cùng có ngày tu thành chín quả.
Nhưng thực tế, câu kia vạch ranh giới với ….
Sau này, nghe được tin tức kết hôn, Thúy Thiến giật mình. Trong lòng thất vọng khổ sở, cần cũng biết.
Lúc nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, Thúy Thiến cảm thấy rất buồn bực. như thế, có thể mang đến cho Thần cái gì? và Thần căn bản là người của hai thế giới, như vậy biết cái gì là sáng lạn, căn bản nên vào thế giới nội tâm của Thần. Thúy Thiến vẫn cho rằng: bên cạnh Thần cần phải là người có thể trợ giúp cho , có thể chăm sóc mà phải người vợ muốn lúc nào cũng coi chừng chăm sóc.
Cho nên trăm phương ngàn kế chia rẽ hai người bọn họ, cho dù thể chia rẽ, cũng gần như muốn cho Thần hiểu: Lâm Nhược Kỳ thích hợp với .
Nhưng Thúy Thiến nghĩ tới, từ đầu tới cuối đều là mình sai lầm, sai là sai ở chỗ: quá tự tin. tự cho rằng rất hiểu Cơ Liệt Thần, bởi vì hai người bọn họ quen biết hơn mười năm, chắc chắn hơn mười năm tình cảm như thế nào cũng thắng được chín tháng.
Nhưng chứng minh, thực vào lòng Cơ Liệt Thần lại chính là . ra, nên tỉnh ngộ bởi vì sớm biết món nợ “ân nghĩa” đó căn bản đổi được trái tim Cơ Liệt Thần…
Có số người theo thời gian vết thương từ từ khỏi hẳn, có số người theo thời gian vết thương từ từ thối rữa, mà hoàn toàn thuộc về loại người sau. Những năm này, vết thương thân thể lành hẳn nhưng ra, đau đớn thực thâm nhập xương tủy, người ngoài nhìn thấy được….
Cho nên, trong trái tim của mới có thể càng lúc càng vặn vẹo, ở trong thù hận và đố kỵ càng lúc càng thể tự mình thoát ra được….
Lúc này, Thúy Thiến siết ly nước trong tay, đáy mắt lên vô hạn bi thương.
giương mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ :” có thể hiểu được loại cảm thụ đó sao? Cho du tôi cố gắng như thế, quay đầu lại xem như có thể nắm bắt trái tim của người đàn ông khắp thiên hạ, nhưng đơn chiếm được ấy. Mà giơ tay, cần làm gì, cũng chỉ trong thời gian chín tháng có thể chiếm lòng …… Cho nên, tôi hận , muốn đưa vào chỗ chết!”
tới chỗ này, Thúy Thiến khó chút kích động, khẽ thở hổn hển. Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn , vẻ mặt bình tĩnh.
lúc lâu, cho đến khi Thúy Thiến bình phục cảm xúc, Lâm Nhược Kỳ mới mở miệng :” Thúy Thiến, sai rồi. Cố gắng của có uổng phí, dùng thời gian hơn mười năm đổi lấy mặc dù phải là tình , cũng là tình thân mà Thần lòng che chở. cũng biết, dòng họ của ấy từng chịu đau khổ, đối với người nhà ấy hết sức xem trọng, ấy chỉ qua lần, ấy lòng xem là em của mình, làm người nhà thân thiết nhất của mình, lên tấm lòng của ấy đặt ở vị trí rất quan trọng”
Lâm Nhược Kỳ ngừng lại, sau khi hít sâu hơi, lại tiếp tục .
“ biết ? Lúc vừa tới Lư Đăng Bảo, lần đầu tiên tôi nhìn thấy , cũng biết là tình địch lớn nhất của tôi. gạt , tôi cũng đố kỵ , có khí chất trời sinh, quyến rũ xinh đẹp, thực là xinh đẹp. Hơn nữa, còn nhiệt tình, thông minh, dám , dám hận, đây đều là khí chất đặc biệt mà người Lâm Nhược Kỳ tôi có. Có thể bản thân biết, ra người bẩm sinh có thứ gì đó hấp dẫn người khác, lây lan cho người khác. Bởi vì về mặt tình cảm, cho tới bây giờ tôi rất chậm lụt, biết làm sao đối mặt với tình cảm, mỗi lần đều là Cố Liệt Thần theo đuổi tôi trước…. Xin lỗi tôi trực tiếp như vậy, lời này dĩ nhiên phải vì kích thích , chỉ là bởi vì đây là , tôi chính xác là người ngu ngốc với chuyện tình cảm.”
Nghe vậy, Thúy thiến cười lạnh tiếng, dường như nghe thấy trong lỗ tai.
Lâm Nhược Kỳ trầm ngâm chốc lát, tiếp tục :” , chính miệng nghe Thần , ấy xem như người nhà tôi lo lắng mấy ngày, chỉ sợ ấy và có quan hệ gì. Tôi rất hâm mộ có mười mấy năm cùng với ấy, ngay cả quan hệ của các người phải là người , ở trong mắt tôi đáng quý. Thử nghĩ, thế giới này, có ai có thể may mắn như vậy, có mười mấy năm quý giá như vậy? A, sợ rằng rất ít rất ít…”
cười “ Tôi cũng từng tự hỏi trong lòng rất nhiều lần, Lâm Nhược Kỳ tôi có thiên phú của , có vẻ xinh đẹp của , có trí tuệ của , tôi có tài đức gì có thể lấy được tình của Cơ Liệt Thần? Tự tôi cũng nghĩ thông, nhưng mỗi lần tôi nghĩ tới cùng trải ua trong chín tháng này, trong lòng tôi có lòng tin…. Tôi là vợ của Cơ Liệt Thần, tôi nên tin tưởng ấy, giống như tin tưởng bản thân tôi. Có lẽ tôi có thời gian quen biết ấy lâu như , có lẽ tôi cũng có ấy sâu như , nhưng tôi là mà Cơ Liệt Thần , tôi phải bỏ ra cố gắng gấp trâm lần để cho tình của ấy đối với tôi có ý nghĩa”
“Cho nên, lúc gọi điện thoại cho tôi, phải tôi ngốc, cũng phải là tôi đần, ra tôi sớm đoán được kỳ lạ trong đó, làm sao có thể có chuyện đúng dịp, Cơ Liệt Thần mới vừa , gọi điện thoại tới? Mặc dù tôi biết gặp nguy hiểm nhưng vẫn kiên trì đến nơi hẹn cũng bởi vì tôi biết chuyện này có liên quan đến tôi, phải do tôi tự mình với mới có kết quả. Tôi muốn giữa và Thần hiểu lầm, hai người các người nên ồn ào cứng rắn như vậy”
Lâm Nhược Kỳ bình tĩnh nhìn về phía Thúy Thiến, cảm giác lời của mình sai. Vì vậy, đứng dậy vừa vừa tới phía cửa.
“Thúy Thiến, thẳng cho biết, vị trí bà chủ nhà họ Cơ tôi chưa bao giờ mơ ước, nhưng nếu bây giờ tôi là vợ của Cơ Liệt Thần, tôi nhất định phải thực tròn trách nhiệm là vợ của Cơ Liệt Thần. Sau này tôi càng thêm cố gắng làm người vợ tốt của ấy, làm người vợ có tài đức để cho tâm phục khẩu phục. Về phần quan hệ giữa và Thần nên làm thế nào, tốt nhất nên suy nghĩ chút, tự giải quyết cho tốt !”
“Rắc” tiếng, Lâm Nhược Kỳ mở cửa, sau khi quay đầu lại nhìn Thúy Thiến lần cuối cùng, xoay người khép cừa phòng rời .
Last edited by a moderator: 16/6/15